Đam Mỹ [Edit] Người Ấy Không Yêu Tôi - Trì Tổng Tra

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Ngày Mai Nắng Lên, 11 Tháng sáu 2020.

  1. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 20.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đèn sáng lên, là Tần Thâm mở, Thạch Kha ngồi tại chỗ, mờ mịt trên mặt còn chưa rút đi.

    Tần Thâm giữ công tắc đèn, yên lặng đứng đó nhìn cậu.

    Thạch Kha như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, hoảng hốt mà nói: "Em quên mất hôm nay là sinh nhật của anh."

    Tần Thâm mím môi, đi tới một bên bàn ăn ngồi xuống, ăn một gắp mì, lúc này mới nói: "Không sao."

    Thế nào gọi là không sao chứ, Thạch Kha nhìn khuôn mặt của Tần Thâm, có cảm giác cậu thật sự chưa từng hiểu được suy nghĩ của người này.

    Cái chuyện bị người ta quên đi sinh nhật của mình như vậy, không phải sẽ thật thương tâm khổ sở sao, hay là bởi vì hắn căn bản không để ý?

    Đúng lúc này di động của Tần Thâm vang lên, hắn lấy di động ra nhìn một cái, không có bắt máy, mà bỏ xuống, điện thoại lại vang lên mấy lần, hắn lật di động lại úp lên bàn, chuyên tâm ăn mì.

    Tuy rằng như vậy, nhưng Thạch Kha vẫn để ý thấy màn hình di động không ngừng sáng lên.

    Thấy Tần Thâm không có chút ý tứ nào muốn nhận, Thạch Kha không nhịn được nói: "Tại sao không nghe máy?"

    Tần Thâm không dừng đũa lại chút nào, động tác hắn rất nhanh, không bao lâu bát mì chỉ còn lại chút nước, hắn để đũa xuống, lúc này mới nói: "Không phải em không thích sao?"

    Thạch Kha ngẩn ra, trong lúc nhất thời không hiểu được Tần Thâm đang nói gì.

    Tần Thâm lấy khăn lau miệng: "Em giận tôi là vì cái vị quản lý kia, đã như vậy, tôi sẽ không cùng cậu ta lén lút liên hệ."

    Dứt lời hắn liền nhìn Thạch Kha chằm chằm, thật giống như muốn nhìn rõ xem phản ứng của cậu như thế nào.

    Không hiểu sao, Thạch Kha cảm thấy có chút buồn cười.

    Cậu rũ mi xuống, biểu tình nhàn nhạt, nhìn lên thật có cảm giác thờ ơ không để ý.

    Biểu hiện của cậu trái ngược như vậy, hoàn toàn không giống mấy ngày trước bởi vì Tần Thâm muốn đến xem vị quản lý xảy ra tai nạn, Thạch Kha thậm chí còn ầm ĩ với hắn một trận.

    Khi đó là rất để ý, hiện tại cũng không thèm quan tâm nữa rồi?

    Tần Thâm chậm rãi nhăn mày lại.

    Thế nhưng Thạch Kha lại nghĩ, nếu Tần Thâm không cho rằng bọn họ đang kết giao, thì cần gì phải bởi vì cậu quan tâm mà không liên hệ với người ta nữa.

    Lẽ nào là sợ cậu lại cùng hắn ồn ào?

    Cũng đúng, mỗi lần cậu làm loạn, Tần Thâm đều phải bỏ tinh lực ra để dỗ dành. Kỳ thực cũng chẳng phải dỗ dành gì, chỉ cần Tần Thâm đối xử với cậu tốt một chút, cậu liền vui vè, thật sự là ti tiện.

    Tần Thâm đem bánh ga tô cắt thành hai nửa, một nửa cho mình một nửa đẩy lên trước mặt Thạch Kha.

    Hắn rất hiểu ý cậu, đem nửa bánh có nhiều bơ và sô cô la đẩy qua.

    Thạch Kha chăm chú nhìn bánh ga tô trên đĩa, nhưng lại không có lấy một chút khẩu vị muốn ăn.

    Khi nãy trên đường về, cậu ở trên xe uống hết một cốc trà sữa, hiện tại dạ dày đang quằn quại khó chịu.

    Cậu lắc đầu một cái, nói không ăn.

    Vừa nói xong, cậu cũng cảm giác được tay Tần Thâm cứng lại, ánh mắt đặt trên người cậu vừa thâm sâu vừa nặng nề.

    Thạch Kha nghĩ, cậu không thấy ngon miệng, cũng không có tâm tình, thật sự không muốn ăn.

    Nhưng đây là bánh sinh nhật, không phải bất kỳ cái gì khác.

    Thạch Kha hít một hơi đem khó chịu đè xuống, cầm dĩa lấy một miếng bánh chuẩn bị ăn, ít nhất cũng cho hắn chút mặt mũi đi.

    Thế nhưng Tần Thâm lại nhẹ nhàng đem dĩa từ trong tay cậu lấy qua: "Không muốn ăn thì đừng ăn nữa."

    Thạch Kha không chút nào để ý mà gật đầu, một chút hứng thú cũng mất hết liền đứng dậy, trở về phòng nghỉ ngơi.

    Cậu bước vào phòng, sau đó lại như nhớ ra cái gì bèn quay đầu lại, cậu muốn nói ngày mai sẽ tặng quà cho hắn, thế nhưng lại thấy được Tần Thâm vẫn ngồi chỗ đó, ngây người nhìn bánh ga tô.

    Hắn ngồi đến thẳng thắn, cũng rất nghiêm túc.

    Gò má có mấy phần cô đơn cùng lạc lõng.

    Tần Thâm không có chạm vào miếng bánh ga tô sô cô la ấy.

    Dù sao người thích bánh ga tô vị sô cô la, trước giờ đều không phải hắn.
     
    Selina Hill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tám 2020
  2. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 21.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Món quà sinh nhật mà Thạch Kha tặng Tần Thâm là một cái đồng hồ, đúng quy đúng củ, giá rất mắc.

    Tần Thâm nhận được quà sinh nhật kinh ngạc nhướng mày, hắn biết lương Thạch Kha được bao nhiêu, phần quà này ít nhất phải tiêu hết bốn tháng tiền lương của cậu.

    Tần Thâm thấp giọng nói câu cảm ơn, đem đồng hồ đeo trên cổ tay.

    Mắt nhìn của Thạch Kha rất tốt, cậu chọn đồng hồ đeo tay tương xứng với khí chất của Tần Thâm.

    Quà này Thạch Kha mất gần một tiếng để chọn, giá cả xác thực đúng là không phải món đồ Thạch Kha bây giờ có thể mua được.

    Trên thực tế, đã mấy năm nay cậu không cùng người nhà làm ầm ĩ nữa, anh trai, chị dâu, còn có mẹ đều cho cậu tiền như trước, tổng thể mà nói những người họ hàng thân thích đều không biết cậu đã từng cãi vã với gia đình.

    Cậu không thiếu tiền, ngoại trừ mấy năm đầu mới come out kia, sau đó Thạch Kha lại có thể ung dung tiêu sài như cũ.

    Thế nhưng cậu cố ý không nói cho Tần Thâm biết, bởi vì sau khi cậu làm ầm ĩ với người trong nhà, luôn cảm thấy Tần Thâm vô tình hay cố ý cũng sẽ chăm sóc, quan tâm cậu nhiều hơn một chút.

    Thạch Kha thích được đối phương chăm sóc mình như thế.

    Nhưng quà tặng vừa mới đưa đi, đêm đó Thạch Kha liền phát hiện tài khoản của mình nhận được một khoản tiền, tính ra vừa vặn bằng giá với cái đồng hồ thậm chí còn nhiều hơn một chút.

    Thạch Kha được cái tin nhắn chuyển khoản kia nhắc nhở, ngay cả một chút nổi nóng cũng không nhấc lên được.

    Cậu không muốn về nhà, dự định sẽ qua nhà Lâm Sâm ngủ nhờ.

    Bất quá lần này không có không từ mà biệt, cậu soạn một cái tin nhắn gửi cho Tần Thâm, nói đêm nay mình không về, muốn qua nhà bạn.

    Tần Thâm không hỏi nhiều chỉ hỏi bạn nào.

    Thạch Kha trực tiếp nhắn qua một câu, nói ra anh cũng không biết.

    Tần Thâm không nhắn lại nữa.

    Thạch Kha nhìn màn hình di động, trong lòng phiền muộn muốn chết. Xe cậu vẫn ở chỗ anh trai chưa được lái về, vì vậy liền gọi một cú điện thoại cho Lâm Sâm, kêu ngưới ta tới đón.

    Ai biết được lúc Lâm Sâm nhận điện thoại lại đang làm việc trên giường, Thạch Kha vô cùng ghét bỏ, kêu hắn xong việc mau qua đây.

    Lâm Sâm hô to gọi nhỏ, bảo cậu không phải là người, có biết hắn hiện tại đang làm gì không, Thạch Kha mặc kệ hắn nói cái gì, báo địa chỉ liền trực tiếp cúp máy.

    Cái tên Lâm Sâm này cũng thật hư đốn quá rồi, chơi đến hăng hái như vậy, làm loại chuyện kia còn dám nhận điện thoại của cậu, cũng không để đối tượng của hắn vào trong mắt, rốt cục đến khi nào cái tên này mới tiết chế lại được.

    Thạch Kha không khỏi nảy sinh chút lo lắng cho đời sống tình cảm của thằng bạn thân mình.

    Một tiếng sau Lâm Sâm có mặt trước cửa công ty của Thạch Kha, cậu nhận được điện thoại của hắn, lúc này mới xuống lầu.

    Nhìn Lâm Sâm ngồi ở trong xe rặt một vẻ mặt không vui nổi, Thạch Kha cảm thấy có chút buồn cười: "Từ nhà mày đến công ty tao ít cũng phải mất bốn mươi phút, Lâm Sâm à mày nhanh quá đấy!"

    Cậu nói một lời hai nghĩa.

    Lâm Sâm lập tức đen mặt, mắng hắn: "Còn không cút nhanh lên đây!"

    Thạch Kha hì hì cười, hai tay chống lên phần cửa xe được Lâm Sâm hạ xuống, có thêm phát hiện mới: "Ôi, lại còn tắm rửa sạch sẽ rồi mới tới này, mày còn nhanh hơn cả tao tưởng nữa a!"

    Lâm Sâm thẹn quá hóa giận: "Mày mới nhanh! Cả nhà mày đều nhanh! Mịa nó tao đây là từ khách sạn tới, không phải từ nhà đi! Còn đứng đó mà nói nhảm mày cũng đừng lên xe nữa!"

    Thạch Kha lắc đầu, còn muốn vặc lại một câu: "Lão Tần nhà tao không nhanh chút nào."

    Vừa dứt lời, nụ cười bên môi cậu liền cứng lại.

    Cậu lúc này mới để ý thấy bên đường cái đối diện có một chiếc xe đậu ở đó, mà lão Tần nhà cậu mặc một thân đen đang tựa vào một bên xe, trong tay là điếu thuốc khói tỏa lượn lờ, chẳng biết đã đứng đó nhìn cậu bao lâu rồi.
     
    Selina Hill thích bài này.
  3. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 22.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vẻ mặt Thạch Kha đột nhiên mờ mịt trống rỗng, Lâm Sâm thấy được, liền theo tầm mắt cậu nhìn ra, vừa nhìn liền hiểu.

    Lâm Sâm lườm một cái, thân thể ngã lên ghế lái, tiện tay lấy thuốc ra châm.

    Không cần nghĩ hắn cũng đoán ra được hai người bọn họ lại chuẩn bị cãi nhau vì hắn cho mà xem.

    Hắn còn có thế nói gì đây, nói hai người các ngươi là gay, cũng đừng có vì ông đây mà cãi nhau, ông đây là trai thẳng, muốn làm tiểu tam cũng không làm nổi sao?

    Hắn có bị điên đâu mà đem những lời như thế nói ra, quá mất mặt.

    Thạch Kha thẳng eo lên, chỉ để lại một câu chờ tao, liền nhấc chân đi về phía đường cái bên kia.

    Trước khi cậu đi đến trước mặt hắn, Tần Thâm liền đem điếu thuốc dập tắt, tay còn khua khua, muốn xua tan khói thuốc xung quanh.

    Thạch Kha nhìn Tần Thâm, cậu cũng không biết tại sao, hiện tại đối diện Tần Thâm thấy không còn được tự nhiên như trước nữa.

    Có thể bởi vì sự xuất hiện của Cao Huân, cũng có thể là do trận cãi vã trước đó, còn có bí mật giữa anh trai cậu và Tần Thâm mà cậu chưa bao giờ tìm tòi nghiên cứu.

    Tầng tầng lớp lớp, tựa như kết thành bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người bọn họ.

    Thạch Kha nhẹ giọng hỏi: "Sao anh lại qua đây rồi?"

    Tần Thâm thấp giọng trả lời: "Tới đón em."

    Thạch Kha: "Em hôm nay không về, cũng đã nhắn báo anh rồi."

    Tầm mắt Tần Thâm lướt qua người cậu, rơi vào Lâm Sâm trên xe phía đối diện: "Em nói bạn em tôi không quen, thế nhưng tôi biết hắn."

    Thạch Kha đột nhiên hít sâu một hơi, cậu nói: "Cho nên, hôm nay em không muốn về nhà, anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa?"

    Tần Thâm nghe ra được sự chống cự cùng không kiên nhẫn trong giọng nói của Thạch Kha, choáng váng một hồi.

    Sau khi nói ra mấy lời độc ác, trong lòng Thạch Kha lại thấy khó chịu. Cậu nhìn biểu hiện của Tần Thâm, những khó chịu kia liền biến thành hàng ngàn vạn mũi kim, vô tận như nước, đem cậu nhấn chìm, đâm cho đau nhói.

    Mắt cậu chua xót, chỉ có thể vội vàng chớp mí mắt, nhìn về hướng khác: "Ngày mai em sẽ trở lại, yên tâm, em với Lâm Sâm chỉ là bạn bè, cũng không phải như anh nghĩ."

    Tần Thâm trầm mặc một hồi, chậm rãi mở miệng: "Nếu như tôi không muốn như vậy thì sao?"

    Thạch Kha nháy mắt sửng sốt: "Anh nói cái gì thế?"

    Tần Thâm: "Tôi không muốn em đi với hắn."

    Thạch Kha nghe thấy hắn nói như thế, tâm mềm xuống một chút, nhưng chuyện này vẫn làm cậu canh cánh trong lòng.

    Cậu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đem chuyện bản thân để ý nhất ra hỏi: "Anh cùng Cao Huân liên lạc với nhau sao?"

    Vừa dứt lới, cậu liền khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt Tần Thâm, thành công thấy được tia kinh ngạc trên mặt hắn.

    Thạch Kha hỏi tiếp: "Tại sao lại không muốn nói cho tôi biết?"

    Tần Thâm mấp máy môi liên tục, một câu cũng không nói được ra. Thạch Kha nhìn phản ứng của người này, thất vọng cùng cực, quay người muốn đi.

    Kết quả Tần Thâm đem cậu kéo lại, nắm tay siết chặt chẽ: "Tôi không muốn em biết."

    Thạch Kha dừng lại, nhưng không quay đầu: "Là bởi vì anh cảm thấy giữa hai chúng ta không phải đang kết giao, vì lẽ đó không muốn cho tôi biết à?"

    Cậu đem câu nói trước đó của Tần Thâm vẹn nguyên mà trả lại cho hắn.

    Cậu đang đợi câu trả lời của Tần Thâm, đợi cả nửa ngày, Tần Thâm mới nói: "Em còn yêu cậu ấy sao?"

    Trong lúc chờ đợi, trái tim Thạch Kha vẫn luôn lơ lửng trên cao, lo lắng sợ hãi mà chờ đáp án.

    Thế nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ chờ được một câu hỏi ngược lại buồn cười như vậy.

    Cậu hất tay Tần Thâm ra, cũng không thèm quay đầu lại, nhưng từng câu từng chữ vẫn nói đến rõ ràng: "Người tôi yêu thích từ xưa đến nay chưa bao giờ là cậu ấy cả."
     
    Selina Hill thích bài này.
  4. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 23.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thạch Kha nhanh chóng chạy qua đường, chui vào xe của Lâm Sâm.

    Vừa ngồi xuống, liền bảo Lâm Sâm lập tức lái xe đi. Lâm Sâm đỡ tay lái, nhìn xe Tần Thâm phía đối diện đang định đuổi theo nhưng lại bị một chiếc xe tải lớn ngăn lại, bèn đem điếu thuốc trên tay dập tắt, đồng thời nhấn bàn ga dưới chân.

    Xe lăn bánh không bao lâu di động Thạch Kha liền rung lên, từng hồi từng hồi một, làm cho Thạch Kha hoảng hốt không thôi, Thạch Kha khó xử không biết phải làm sao.

    Cậu nhìn chằm chằm vào số điện thoại của Tần Thâm, đến cùng vẫn quyết định nhận máy.

    Bên kia truyền đến từng tiếng hô hấp nặng nề, phải một lúc sau mới nghe thấy giọng nói khàn khàn: "Thạch Kha, về nhà."

    Thạch Kha như bị chọc điên, cả người tức giận mà hét: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

    Anh đến cuối cùng tại sao muốn gặp Cao Huân, tại sao không nói cho tôi biết.

    Tần Thâm biết rõ điều Thạch Kha muốn nghe là gì.

    Cái cậu muốn nghe chính là Tần Thâm nói đã sớm không còn thích Cao Huân nữa, hiện tại hắn chỉ thích mình cậu, chỉ có mình cậu thôi.

    Không nói cho cậu biết là vì sợ cậu hiểu lầm, dù chỉ là lời nói dối, cậu cũng nguyện ý nghe, chỉ cần Tần Thâm nói là được.

    Tần Thâm nói rồi, cậu sẽ lập tức kêu Lâm Sâm dừng xe, sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, chạy về ôm lấy Tần Thâm, sẽ không vấn vương sự tình trước đó thêm nữa.

    Cũng giống như buổi tối hôm ấy, cho dù có khó hơn đi chăng nữa, chỉ cần Tần Thâm đồng ý lùi lại một bước, mua cho cậu một cốc trà sữa, lại ôm cậu vào lòng, cậu liền không để ý nữa.

    Thế nhưng Tần Thâm lại thở dài, tiếng thở dài uể oải bất đắc dĩ ấy từ trong điện thoại một đường tiến thẳng vào tai Thạch Kha.

    Hắn nói: "Tôi cùng cậu ấy chi là bạn bè, tôi không muốn em gặp cậu ấy, Tiểu Kha, nghe lời tôi được không em?"

    Cái gì gọi là nghe lời, đến tận bây giờ, Tần Thâm hắn vẫn còn cảm thấy cậu đang tùy hứng đùa bỡn sao, hắn căn bản không hiểu vấn đề giữa bọn họ đang xảy ra ở đâu.

    Thạch kha cũng cảm thấy mệt mỏi, chưa bao giờ cậu thấy bất lực, mệt mỏi như thế, cậu nói: "Tần Thâm, tôi thấy mệt mỏi khi ở bên anh."

    Vò đã mẻ lại sứt, cậu vậy mà còn có thể cười được: "Tôi thấy rất lạ, rằng vì cái gì mà anh có thể ở bên tôi lâu như vậy."

    Cậu suy nghĩ một chút, vẫn lựa từ thích hợp để nói: "Là bởi vì anh tôi đầu tư cho anh sao?"

    Kỳ thực chuyện này, cậu cũng chưa xác thực, chỉ là thăm dò hỏi thử thôi.

    Nếu như Tần Thâm cảm thấy cậu nói không đúng, thấy buồn cười, có thể tức giận, có thể phản bác lại lời cậu nói, cũng có thể mắng cậu, cậu đến nằm mơ cũng hi vọng chuyện này là bản thân cậu hiểu nhầm, hết thảy cũng sẽ không hỏng bét như vậy, lúc ấy cậu cùng Tần Thâm là đơn thuần không mục đích mà đến với nhau.

    Nhưng cái gì cũng không có, khi cậu cho rằng Tần Thâm đã cúp điện thoại, bên kia mới vang lên âm thanh khàn khàn trả lời: "Em biết hết rồi phải không?"

    Câu nói này như một gậy mạnh mẽ đem Thạch Kha quất vào trong nước, làm cậu cảm thấy cả người đều đau đớn, Lầm Sâm ngồi bên cạnh đã sớm đem xe dừng lại, có chút lo âu nhìn Thạch Kha.

    Thạch Kha nào có biết, ngay khi cậu cho rằng mình còn có thể cười, cậu đã sớm khóc đến không thành tiếng, khuôn mặt vặn vẹo, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

    Thạch Kha nhẹ giọng nói: "Đúng đấy, tôi đã biết cả rồi."

    Âm thanh bên kia toàn bộ biến mất, điện thoại đã báo máy bận.

    Tần Thâm cúp điện thoại của cậu.

    Mặt Thạch Kha không cảm xúc, tay vẫn nắm chặt điện thoại, tin nhắn không ngừng nhảy ra, là tin nhắn của Cao Huân gửi đến.

    * * *Ngày mai là hôn lễ của tớ, cậu đừng có quên đấy nhé.
     
    Selina Hill thích bài này.
  5. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 24.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôn lễ của Cao Huân được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, một mặt trăng kim loại thật lớn, một cây Thánh Giá được quấn thật nhiều hoa, thậm chí hoa còn rải ra đến tận tháp thiên nga nữa.

    Thạch Kha đến đưa tiền mừng rồi tiến vào lễ đường cũng bị chấn động một hồi trước sự tỉ mỉ chu đáo này.

    Trong lòng không phải không có ước ao, dù sao đời này cậu cũng chằng có lễ cưới của chính mình.

    Hai người yêu nhau, bên nhau, được mọi người chúc phúc, được minh chứng, quan hệ cũng được khẳng định vững vàng, mà cậu không cách nào có được những thứ ấy.

    Cao Huân rất bận, nhưng vẫn sắp xếp thỏa đáng chỗ ngồi cho cậu.

    Cậu gặp rất nhiều bạn bè cao trung, sau khi cùng nhau hàn huyên một phen, Thạch Kha lấy điện thoại di động ra, đang buồn bực ngán ngẩm mà lướt danh sách bạn bè, bốn phía đột nhiên náo động, lúc này cậu mới phát hiện hóa ra Tần Thâm làm phù rể cho Cao Huân.

    Quan hệ của hai người này từ khi nào trở nên tốt đẹp như vậy?

    Nghi vấn vừa hiện lên trong lòng Thạch Kha, cậu lại cảm thấy thật buồn cười.

    Quan hệ của hai người này lúc nào mà không tốt chứ.

    Sợ là Tần Thâm chưa từng cắt đứt liên lạc với Cao Huân, cũng do cậu tự mình suy diễn, tự mình cho là hai người ấy đã nhiều năm không gặp không liên hệ.

    Cũng không biết Tần Thâm cảm thấy thế nào khi làm phù rể cho người mình yêu, ngược lại là cậu cậu khẳng định chẳng thể rộng lượng mà tự ngược mình như thế.

    Nếu như có một ngày nào đó Tần Thâm muốn kết hôn còn dám đến mời cậu làm phù rể, cậu chắc chắn sẽ đánh gãy răng Tần Thâm.

    Chính mình tự suy nghĩ lung tung, lại thêm không biết đám bạn cao trung đứa nào nổi khùng không ngừng rót rượu.

    Thạch Kha tâm tình không tốt, uống không biết bao nhiêu chén.

    Hôn lễ diễn ra rất chậm, thật vất vả mới thấy được cô dâu chú rể lên đài, Thạch Kha nâng chén rượu trong tay, tầm mắt mông lung không dừng trên người Cao Huân đang kích động cầm micro đằng kia, mà lại dừng trên đám phù rể của y nhìn qua từng người từng người một.

    Vóc dáng Tần Thâm rất cao, đứng trong một đám người vô cùng nổi bật, một phù dâu đang khoác tay hắn, gò má phù dâu đỏ ửng, ngẩng mặt nhìn hắn nói gì đó.

    Tần Thâm hơi cúi đầu, bày ra bộ dáng lắng nghe.

    Thạch Kha kéo kéo khóe miệng, đang muốn cười lạnh, lại phát hiện Tần Thâm cho dù nghe người ta nói, dáng vẻ hờ hững, thế nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn về phía trước, dừng lại trên người chú rể.

    Trong chớp mắt, Thạch Kha liền tỉnh rượu.

    Trong đầu cậu như có một cái chuông lớn, bị hung hăng gõ mạnh một phát.

    Đinh tai nhức óc.

    Làm cậu triệt để tỉnh táo.

    Thạch Kha bật dậy, cậu chật vật rời khỏi ghế ngồi, chạy vào toilet, cậu rất muốn ói, dạ dày đau đớn, quặn lại từng cơn.

    Thạch Kha nằm nhoài trên bồn cầu, mất hết hình tượng mà nôn ra rượu cùng rất nhiều thứ vừa nãy vô thức ăn vào.

    Nôn đến cuối cùng, còn nôn ra một vài tơ máu.

    Thật vất vả mới từ mặt đất đứng dậy, cậu bèn đi rửa mặt súc miệng, lại nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, người kia thấy dáng vẻ của cậu, bước nhanh tới, đỡ lấy cánh tay cậu.

    Thạch Kha từ trong gương nhìn thấy khuôn mặt Tần Thâm.

    Anh tuấn như vậy, vận giày da âu phục, thế nào lại không phải hắn đây?

    Thạch Kha vì nôn mửa mà chảy cả nước mắt, cậu đẩy Tần Thâm ra.

    Hoa cài trên ngực Tần Thâm rơi xuống, nện trên sàn WC, cánh hoa rơi rụng tứ phía.

    Thật đáng tiếc.

    Hoa đẹp như vậy.

    Thật đáng tiếc.

    Người đẹp như thế.

    Tần Thâm còn muốn tiến lên, lại bị lời nói tiếp theo của Thạch Kha đóng đinh tại chỗ.

    Hắn chậm chạp trừng mắt nhìn, lần đầu tiên trong cuộc đời hi vọng chính mình không nghe được, hoặc giả là nghe lầm.

    Hoặc là cảnh tượng hiện tại chỉ do hắn tưởng tượng mà ra, cảnh tượng này hắn đã nghĩ tới rất nhiều lần, Thạch Kha sẽ nói những lời kịch không giống nhau, nhưng ý nghĩa lại không thay đổi.

    Cậu có lẽ sẽ nói chán hắn, nói hắn vô vị.

    Sẽ nói hắn mặt dày, thấy hắn vô liêm sỉ, bởi vì hắn nhận tiền nhà cậu lại không dám nói ra.

    Tất cả đã từng là nỗi kinh hoàng trong lòng hắn, cuối cùng hôm nay cũng thực sự xảy ra.

    Ánh mắt Thạch Kha rất lạnh, ngữ khí rất nhạt.

    Cậu nói, Tần Thâm, chúng ta tách ra đi.
     
    Selina Hill thích bài này.
  6. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 25.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xưa nay Thạch Kha chưa bao giờ nghĩ tới, cảnh tượng kết thúc không đúng lúc như vậy. Mười năm của cậu cũng như đóa hoa rớt xuống đất kia, đẹp đẽ lúc đầu, thảm đạm kết thúc.

    Cậu để ý đến vẻ mặt Tần Thâm, nhợt nhạt, khiếp sợ, môi nhẹ nhàng run rẩy, như có điều muốn nói.

    Sau khi Thạch Kha nói tách ra, lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cậu dư sức quan sát bốn phía, thậm chí còn có thể thấy được thống khổ ẩn sâu trong đôi mắt Tần Thâm.

    Thống khổ sao?

    Có thể có chút đi.

    Mười năm a, đến con mèo con chó nuôi lớn còn có cảm tình, huống chi là người vẫn sống sờ sờ chờ đợi bên hắn.

    Lưu luyến chắc chắn có, chẳng qua không phải là loại mà cậu muốn thôi.

    Thạch Kha cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút nói: "Tạm thời hôm nay tôi không về, qua mấy ngày nữa sẽ đến thu dọn đồ đạc."

    Lúc cậu bước qua Tần Thâm chuẩn bị ra ngoài, cánh tay lại bị nắm lấy, lực nắm rất lớn, làm đau tay cậu.

    Miệng Tần Thâm đóng mở vài lần, nửa ngày mới nói ra tiếng, giọng khàn khàn: "Không phải như vậy đâu."

    Cái gì không phải vậy đâu?

    Thạch Kha nhẹ nhàng tránh thoát: "Tần Thâm, hảo tụ hảo tán đi."

    Dứt lời cậu lại cười cười: "Không đúng, chúng ta chưa tụ bao giờ, làm sao mà nói tán được?"

    Tần Thâm không chịu buông tay, nói lại lần nữa: "Không phải như vậy."

    Giọng hắn ngột ngạt, tràn ngập thống khổ: "Là anh sai rồi."

    Tần Thâm như không biết nên nói cái gì, chỉ theo bản năng nhận sai, tựa như chỉ có làm vậy mới có thể khiến người ta hồi tâm chuyển ý.

    Thế nhưng Tần Thâm cảm giác được, người trước mặt hắn lúc này sẽ không quay đầu lại.

    Cậu không cần hắn nữa.

    Thạch Kha muốn đi, nhưng Tần Thâm lại từ phía sau ôm lấy cậu, ôm rất chặt, tựa như cậu là người quan trọng nhất.

    Ban đầu Thạch Kha còn có chút không hiểu, đột nhiên cậu lại hiểu ra.

    Hôm trước Tần Thâm chỉ mới chọc cho cậu giận, đã bị anh trai cậu cảnh cáo rồi, hôm nay hai người tách ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty của Tần Thâm.

    Mà công ty so với cậu quan trọng hơn nhiều.

    Tuy rằng muốn tách ra, nhưng cậu không đến mức không có phẩm vị như thế, không muốn trả thù Tần Thâm trên phương diện này.

    Cậu có chút do dự, giơ tay lên vỗ vỗ lên mu bàn tay Tần Thâm.

    Vỗ rồi mới phát hiện so với nhiệt độ tay cậu, tay hắn thật lạnh lẽo.

    Bị cậu đụng tới, còn run lên bần bật, theo bản năng trở tay nắm chặt lấy tay cậu.

    Thạch Kha mặc cho anh nắm, thấp giọng nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh trai tôi làm gì công ty anh cả."

    Thân thể Tần Thâm cứng đờ.

    Thạch Kha tiếp tục nói: "Tôi không biết giao dịch giữa hai người là gì, không biết anh ấy cho anh bao nhiêu, thế nhưng anh yên tâm, anh sẽ không bị thiệt."

    Tần Thâm buông tay cậu ra, thân thể cũng theo đó rời đi.

    Thạch Kha cảm thấy nhiệt độ trên người mình cũng theo đó mà biến mất, cảm thấy có chút lạnh.

    Cậu nghe thấy Tần Thâm nói: "Đây là em đang tính phí chia tay với tôi sao?"

    Thạch Kha cảm thấy khó chịu, cũng rất khó coi.

    Giữa bọn họ đâu đến mức phải làm như vậy.

    Cậu cất bước ra ngoài, bỏ lại cho Tần Thâm câu nói trước đây của hắn: "Anh cảm thấy chúng ta như vậy là đang kết giao sao?"

    Vì lẽ đó nên cậu mới không nói chia tay, bởi vì không phải bọn họ chia tay, mà chỉ đơn giản là tách ra thôi.

    Chạy khỏi toilet, gió ngoài cửa vừa thổi, Thachh Kha liền cảm thấy trên cổ có chút lạnh.

    Cậu giơ tay chạm một cái, có chút ươn ướt, cũng chẳng biết dính nước lúc nào.
     
    Selina Hill thích bài này.
  7. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 26.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lại một lần nữa Tiểu Lý của quán rượu thấy Thạch Kha đến mua say, đã thành thói quen pha rượu xong cho người ta, lại đẩy một ly rượu đến trước Thạch Kha.

    Lần này Thạch Kha không đến một mình, bên cạnh cậu còn có một vị trai thẳng, thẳng vô cùng.

    Tiểu Lý rất ghét trai thẳng, những tên như thế rất có thể sau khi nếm chút của ngon vật lạ ngủ với con trai người ta xong, còn có thể quay đầu là bờ, tìm con gái kết hôn.

    Đương nhiên, không phải tất cả trai thẳng đều như vậy.

    Chỉ là Tiểu Lý đã gặp qua rồi, đối với trai thẳng không còn gì để nói.

    Cậu nhìn Thạch Kha một chút, cố ý nói đến Tần Thâm.

    Vậy mà Thạch Kha tay vương khói thuốc, trong mắt có chút suy sụp, nói đã chia tay rồi.

    Phải biết, tuy rằng mỗi lần Thạch Kha đều vì cãi nhau mới đến uống rượu, nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nói qua hai chữ chia tay này.

    Cậu chắc chắn không phải loại người dễ dãi, nếu đã nói ra rồi, chắc chắn không phải đùa giỡn.

    Tiểu Lý vô cùng ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn tủ rượu Tần Thâm đã mua, trong lòng cân nhắc xem chỗ rượu này sợ là không được mở nữa, có nên giữ lại hay không?

    Tiểu Lý lau ly rượu, thăm dò hỏi một cậu: "Vậy anh ấy không đến đón cậu nữa sao?"

    Vừa nói xong câu này, Tiểu Lý nhìn thấy rõ ràng con ngươi Thạch Kha co rút, như bị người ta đâm một dao, đau đớn.

    Trai thẳng bên cạnh cậu đem chén rượu nhẹ nhàng đặt trên bàn, ánh mắt mang theo áp bức, rơi vào trên người Tiểu Lý: "Không nói cho cẩn thận thì câm miệng."

    Tiểu Lý tức đến mím môi, giận dữ trừng tên trai thẳng kia một chút.

    Cậu cũng chẳng muốn nói đến cái chuyện này làm gì, cậu chỉ muốn biết Tần Thâm có đến hay không, nếu anh ta không đến, chỗ rượu này bày đó cũng chẳng để làm gì.

    Quên đi, cậu còn có số điện thoại của Tần Thâm, lúc cần có thể gọi điện hỏi qua một chút xem sao.

    Lúc này cậu nghe thấy tên trai thẳng kia nói chuyện với Thạch Kha, trong lời nói phần lớn là an ủi, còn tiện thể bêu xấu Tần Thâm.

    Tuy Thạc Kha chia tay Tần Thâm, hắn cũng không cần nói xấu người ta như vậy.

    Lại nói, Tiểu Lý cảm thấy Tần Thâm rất tốt, miệng tên trai thẳng này thật cay độc.

    Mang theo chút khó chịu, lúc pha rượu cho trai thẳng, cậu còn cố ý bỏ nhiều rượu nồng độ cao vào đó.

    Trai thẳng vừa uống vào miệng, bị cay đến ứa nước mắt, nghĩ một lúc liền ngộ ra rượu này đảm bảo để chỉnh hắn, tức giận đập bàn nhào lên, muốn túm lấy cổ áo Tiểu Lý.

    Thạch Kha đưa tay đến cản: "Ngũ Mộc! Đừng kích động!"

    Tiểu Lý thờ ơ ngẩng đầu, cuối cùng nhìn qua Thạch Kha: "Anh Thạch, bất luận nói thế nào, tuy có chia tay, thế nhưng đàn ông con trai nên nghĩ thoáng một chút, không nên nói xấu người trước như vậy."

    "Bạn của anh nói anh Tần như vậy, một câu anh cũng không phản bác, lẽ nào trong lòng anh cũng nghĩ thế sao?"

    "Tuy rằng tôi và anh Tần không tính là quen thân, thế nhưng đã tiếp xúc với anh ấy."

    "Anh ấy là người tốt."

    Ánh mắt của cái người tên Ngũ Mộc kia hơi thay đối một chút, cười lạnh bảo: "Xem ra cậu rất thích Tần Thâm, còn nói chuyện giúp nó nữa cơ đấy, hai người bọn họ có ra sao mắc mớ gì đến cậu!"

    Tiểu Lý sửa lại cổ áo của mình, cũng không phủ nhận xu hướng tình dục của bản thân, còn hào phóng thừa nhận: "Đúng đấy, tôi thích."

    Cậu chuyển qua nói với Thạch Kha: "Xưa nay tôi chưa nghĩ tới sẽ làm tiểu tam, vì thế cũng chưa từng nói."

    "Tôi thích anh ấy, thích rất lâu rồi."

    "Các anh chia tay, tự nhiên tôi có quyền theo đuổi."

    Trai thẳng phần nộ đập bàn: "Mày theo cái rắm! Đồ anh em tao không cần, cũng không tới phiên mày muốn!"

    Giọng điệu này, trai thẳng kia chỉ thiếu điều nói Tần Thâm là đôi giày rách.

    Tiểu Lý cau mày: "Anh Tần là người huynh đệ anh từng yêu, anh tốt xấu gì cũng nên tôn trọng anh ấy chút."

    Trai thẳng nở nụ cười trào phúng, đang tính nói tiếp.

    Tiểu Lý nói thẳng: Anh Thạch, bạn anh hung hăng như vậy, có lẽ cũng là do anh ngầm thừa nhận. "

    " Anh thích anh ấy thật sao? "

    " Nếu đã thích, làm sao có thể chấp nhận người khác nói anh ấy như vậy?"
     
    Selina Hill thích bài này.
  8. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 27.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Sâm sao có thể cho phép người này khiêu khích như thế, đặc biệt là kẻ dám cả gan nhòm ngó nam nhân của bạn thân hắn.

    Hắn đập bàn, ác độc mười phần nói: "Mày có tin tao có thể làm cho mày không trụ ở đây được nữa không."

    Tiểu Lý khoanh tay: "Tôi là ông chủ, anh có thể đuổi tôi hay sao?"

    Không nghĩ đến lại nghe được đáp án này, Lâm Sâm ngẩn ra, một giây sau đã muốn xắn tay áo lên tính dạy lại người ta cách làm người, thuận tiện cho người ta biết cái gì gọi là ỷ thế hiếp người.

    Kết quả còn chưa động tay Thạch Kha đã ngăn hành động của hắn lại, đem hắn lôi ra phía sau.

    Thạch Kha chưa bao giờ tỉnh táo nhìn kỹ Tiểu Lý như thế, từ trên xuống dưới, ánh mắt gần như phải đem người đối diện nhìn cho thấu.

    Tiểu Lý có thể cãi nhau với Lâm Sâm, thế nhưng khi đối diện với Thạch Kha lại làm không được.

    Thạch Kha nói: "Cậu nói sai rồi."

    Tiểu Lý ngẩn người.

    Thạch Kha tiếp tục nói: "Tôi yêu anh ấy là thật, tin chắc rằng không có ai yêu anh ấy hơn tôi."

    Thạch Kha nói ra những lời này cũng chẳng phải để giải thích hay tranh luận cái gì, điều đó không cần thiết.

    Cậu chỉ chỉ vào chỗ rượu còn lại trong tủ của Tần Thâm: "Mở hết ra đi. Sau này tôi không quay lại, anh ấy cũng chẳng biết."

    Sắc mặt Tiểu Lý dần trắng, cậu trầm mặc đem toàn bộ rượu đặt lên quầy bar: "Anh tính mình mình uống hết?"

    Thạch Kha lạnh nhạt nói: "Không, tôi mời khách. Mời tất cả mọi người."

    Tiểu Lý không chịu mở: "Đây là rượu của Tần Thâm."

    Thạch Kha lấy ra một tấm thẻ ném lên mặt bàn, biểu hiện trên mặt cũng dần dần thay đổi, không giống những lần trước Tiểu Lý gặp, anh chàng đẹp trai tựa ánh mặt trời ngày ấy giờ có chút khác. Lâm Sâm đứng cạnh nhìn rõ nhất sự thay đổi của Thạch Kha, hắn biết tiểu thiếu gia Thạch Kha đã trở về rồi.

    Thạch Kha từ trên cao nhìn xuống, biểu tình nhàn nhạt: "Coi như chỗ rượu đó của anh ấy để lại cho tôi, bao nhiêu tiền, tôi đều mời được."

    Nếu đã là tình địch, vậy cũng không cần khách khí nữa.

    Thạch Kha kêu người đem rượu mở ra, sau đó cậu xoay người rời đi. Lâm Sâm đi theo bên cạnh cậu, có chút căm giận nói: "Mày cứ thế tha cho nó?"

    Bước chân Thạch Kha ngừng lại: "Cậu ấy nói đúng."

    Lâm Sâm thấy hơi khó hiểu: "..."

    Thạch Kha: "Sau này mày đừng nói anh ấy vậy nữa."

    Gân xanh trên thái dương Lâm Sâm giật giật: "Tao đây là vì ai chứ."

    Thạch Kha lôi thuốc lá từ túi quần ra, châm lên, rít một hơi, khói cay đắng xộc vào yết hầu, rất khó chịu.

    Mặt cậu không có tý cảm xúc: "Vậy thì coi như vì tao, đừng nói anh ấy nữa."

    Cậu cầm điếu thuốc, có chút cô quạnh đứng ở đầu đường, nhìn con đường phía xa xa từng chiếc từng chiếc xe qua lại, tới lui, chẳng chiếc nào giống chiếc nào, nhưng sẽ không bao giờ thấy được chiếc xe cậu muốn thấy kia.

    Cậu nói: "Ngũ Mộc, tao cảm thấy trái tim tao xong rồi."

    "Tao cũng không thích mày nói anh ấy như vậy."

    "Thế nhưng người ở bên cạnh tao, có lẽ trừ mày ra, không ai có thể nhắc đến anh ấy."

    "Bi ai quá, hai đứa tao sống chung cho tới hôm nay, sau khi chia tay, vậy mà tao không biết nên tìm ai để nói về anh ấy."

    "Ngũ Mộc, có phải giống như cậu ấy nói, trong chuyện yêu đương, tao khiến cho anh ấy nhận rất nhiều oan ức, anh ấy chưa từng nói đến."

    Lông mày Lâm Sâm nhíu lại thành một đoàn, đến nửa ngày mới ôm lấy vai người kia, đem đầu cậu đặt lên vai mình an ủi: "Nói linh tinh cái gì thế, mày say rồi."

    Thạch Kha chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Đúng đấy, say rồi."

    Cậu cùng Lâm Sâm lên xe, hai người bọn họ đều uống rượu, phải tìm người lái xe thuê, Lâm Sâm ngồi bên ghế lái chỉ đường cho tài xế.

    Còn chưa kịp nói với tài xế câu nào, đã thấy Thạch Kha ngồi ở ghế sau đột nhiên dựng eo: "Ngũ Mộc, tao nhìn thấy anh ấy, anh ấy đến tìm tao!"

    Thạch Kha vội vàng xuống xe, thiếu điều té lộn nhào một cái.

    Lâm Sâm lập tức đuổi theo, mạnh mẽ đem người kéo lại: "Mày đừng có điên nữa, không sợ bị xe tông trúng sao a."

    Thạch Kha hồn bay phách lạc nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó, miệng lẩm bẩm nói: "Tao rõ ràng nhìn thấy mà."

    Lâm Sâm theo đó nhìn qua, nào có ai ở đó.

    Dưới đèn đường lẻ loi, chả có ma nào cả.

    Có chăng cũng chỉ có cái ô đang mở, lẳng lặng bị người ta bỏ ở đó.
     
    Selina Hill thích bài này.
  9. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 28.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Sâm đi tới cầm lấy cán ô nhấc lên, vừa quay đầu lại, Thạch Kha nào còn đứng đó, sớm đã không biết đi đâu mất rồi.

    Lâm Sâm mắng tục một câu, vội vã lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho người ta.

    Từng lần từng lần một, đều không thông.

    Hắn suy nghĩ một chút, vọt vào quán bar, Tiểu Lý vẫn đứng ở quầy bar nơi đó, rượu đã phân phát hết, hiện tại đang tựa vào quầy bar nghịch điện thoại di động, có vẻ đang nhắn tin với ai đó.

    Lâm Sâm hùng hổ đi tới, Tiểu Lý cảm giác được nguy hiểm, hoang mang ngẩng đầu, thấy người đến là tên trai thẳng oán khí chưa dứt ban nãy, nhìn như muốn quay lại đánh cậu, bèn vội vàng đem cửa nhỏ cạnh quầy bar khóa lại. Nghĩ một chút lại cảm thấy, nếu như cái tên Lâm Sâm kia thực sự lại đây lật tung quầy bar lên, cậu có chạy cũng chẳng thoát.

    Ánh mắt cậu lại rơi xuống hai vai Lâm Sâm, trên vai cơ bắp rõ ràng, trong lòng chỉ cảm thấy có ai đó động vào hắn chắc chắn mất nửa cái mạng.

    Dáng dấp cậu run rẩy liếc trộm cơ thể mình bị Lâm Sâm thu hết vào trong mắt, lập tức cảm thấy thật kinh tởm.

    Vốn hắn còn có ý định đem người tóm lại hỏi một phen, giờ cũng không còn nữa, chi lo món hàng này chiếm tiện nghi của mình.

    Mặt hắn lạnh tanh hỏi số điện thoại của Tần Thâm.

    Hắn đang nghi Thạch Kha thực sự nhìn không lầm, khẳng định là đang chạy loạn tìm người ta.

    Nếu như xảy ra chuyện gì, cũng là tại Tần Thâm hết.

    Cái tên đàn ông chết tiệt này, chia tay cũng chia không dứt khoát, lại còn làm bộ làm dáng đau khổ vì tình bỏ lại cái ô rồi biến mất.

    Lâm Sâm thực sự không ưa nổi, chỉ muốn nhanh chóng gọi điện thoại kêu Tần Thâm tới ném cho hắn ta cái việc này.

    Nếu như Thạch Kha đang ở bên hắn ta rồi cũng không sao, nếu như không ở, Tần Thâm cũng phải mau chóng lại đây tìm người với hắn.

    Tiểu Lý ngoảnh gương mặt trắng trẻo qua một bên, không chịu cho. Lâm Sâm bị chọc tức đến bật cười, đem chuyện vừa xảy ra nói hết với cậu, để cậu mau chóng đưa số điện thoại cho mình, bằng không nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ tính sổ từng người một cả cậu và Tần Thâm đều tính.

    Sau khi nghe xong Tiểu Lý cũng không làm màu thêm nữa, vừa đem điện thoại lấy ra, ánh mắt lướt qua vai hắn chiếu thẳng về phía sau.

    Lâm Sâm quay đầu lại theo.

    Chỉ thấy thằng anh em tốt vừa biến mất của hắn đang an ổn nằm nhoài trên lưng Tần Thâm, trên đầu còn bị một cái áo khoác bao lại, hai tay áo buộc dưới cằm, thoạt nhìn có chút buồn cười.

    Thế nhưng Lâm Sâm cười không nổi.

    Thạch Kha đang ngủ rất say, nằm nhoài trên lưng người ta, trong tay còn nắm chặt một góc áo của Tần Thâm, nắm chặt đến nỗi chỗ bị nắm nhăn cả lại.

    Tần Thâm đem người mang đến phòng nghỉ của quán bar, Thạch Kha vẫn không chịu buông tay, nhắm mắt cau mày. Con ngươi dưới mí mắt còn không chịu yên ổn đảo qua đảo lại, nói thế nào cũng nhất định không chịu buông tay.

    Lâm Sâm dựa vào cạnh cửa nhìn hai người, trong lòng thầm thở dài, muốn mắng người, lại không biết phải mắng ai.

    Hắn nhìn Tần Thâm tiến đến tai Thạch Kha nhỏ giọng nói nhỏ gì đó, cuối cùng lông mày Thạch Kha dãn ra, tay cũng lới lỏng không nắm chặt nữa.

    Đúng là ngủ thật, cũng đã say rồi, thần trí cũng không tỉnh táo.

    Tần Thâm đem áo khoác trên đầu Thạch Kha cởi ra, định đắp lên người cậu, thế nhưng một giây sau lại dừng động tác, trái lại đem áo mặc lên người mình.

    Tần Thâm lấy ra một cái chăn bao lấy người cậu, sau đó đi ra cửa.

    Thân hắn đủ cao, khí thế cũng đủ mạnh, Lâm Sâm theo bản năng lùi về sau mấy bước.

    Tần Thâm lạnh nhạt nhìn hắn một cái, trở tay đóng cửa lại.

    Lâm Sâm ngứa răng nói: "Đi luôn à?"

    Tần Thâm gật đầu.

    Lâm Sâm tiếp tục nói: "Không nhân cơ hội tái hợp?"

    Tần Thâm trầm mặc, đột nhiên nói một câu: "Chăm sóc em ấy cho tốt."

    Lâm Sâm theo bản năng vặc lại một câu còn cần mày nói, huynh đệ của hắn, đương nhiên hắn sẽ chăm sóc thật tốt.

    Chờ Tần Thâm đi rồi, lúc này Lâm Sâm mới thấy có gì đó không đúng lắm.

    Cái quỷ gì thế, tên Tần Thâm kia khiến hắn cứ có cảm giác đang giao phó chuyện chung thân đại sự.

    Là hắn suy nghĩ nhiều rồi đúng không?
     
    Selina Hill thích bài này.
  10. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 29.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Thạch Kha tỉnh lại, đầu đau đến phát sợ. Kí ức có chút vụn vặt, chỉ nhớ mang máng tối qua giận dỗi người nào đó, sau đó lại được người ta đưa về nhà.

    Thạch Kha không nhớ cụ thể, thế nhưng lại không ngăn được sự khó chịu chua xót tràn ngập nơi lồng ngực.

    Cậu hoàn toàn tỉnh lại, bởi vì nơi này không phải nhà cậu mà là khách sạn.

    Cậu sớm biết không có cách nào quay trở lại căn nhà kia, cậu với Tần Thâm chia tay rồi.

    Thạch Kha ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cái chăn trắng như tuyết, mặt trên điểm từng đốm nhỏ. Rất mềm mại, sạch sẽ, hiển nhiên không phải tấm thảm nâu cậu thích kia.

    Tấm thảm ấy là cậu và Tần Thâm lúc đi mua vật dụng gia đình chọn, một tấm rất lớn, có thể phủ kín hai người bọn họ.

    Cửa phòng khách sạn bị đẩy ra, đột nhiên Thạch Kha nhìn vềnơi đó.

    Từ trong mấy mẩu kí ức vụn vặt cậu thấy Tần Thâm trong đó, Tần Thâm đến tìm cậu sao?

    Nhìn thấy Lâm Sâm xuất hiện sau cánh cửa, cả người Thạch Kha sụp xuống, chui vào trong chăn, không chịu đối mặt với hiện thực.

    Lâm Sâm mang theo bữa sáng đi đến bên giường, cởi giày ra đạp người trên giường một cái: "Dậy đi, mày muốn chán đến bao giờ nữa."

    Thạch Kha không động đậy chút nào.

    Lâm Sâm lườm cậu một cái: "Mày đi tìm hắn ta rồi hợp lại luôn đi, nhìn chả khác nào người chết."

    Cho dù đối với bạn thân, Lâm Sâm cũng không lưu tình nói vài câu.

    Thạch Kha dùng sức hất chăn lên, mí mắt cũng hồng: "Mày ồn ào muốn chết! Nói anh ấy không tốt chính là mày, giờ muốn tao quay lại với anh ấy cũng là mày!"

    Lâm Sâm không quen nhìn cái tật xấu giận cá chém thớt của cậu, hắn đem bữa sáng để lên bàn: "Tao chẳng quản mày có muốn về hay không, lại đây ăn bữa sáng đi, tao có việc đi trước."

    Lâm Sâm vừa định đi lại quay người trở lại, nghiêng mặt qua một bên, như nhớ ra cái gì đó, chỉ chỉ cái ô đặt bên giường bảo: "Ô của tiền nhiệm mày, nhớ mang trả cho người ta."

    Thạch Kha nhìn chằm chằm vào cái ô, nhìn không khác nào thằng ngốc, Lâm Sâm đi tới cửa nói: "Thật không biết hai người chúng mày đang làm cái gì nữa, đóng phim truyền hình sao?"

    Cuối cùng Thạch Kha vẫn không có dũng khí đi trả ô, cậu nhìn qua đồng hồ, bây giờ là lúc Tần Thâm đang làm việc, hiện tại cậu qua đó chắc chắn sẽ không gặp hắn.

    Thạch Kha như tên trộm, lái xe lén lén lút lút đi tìm Tần Thâm.

    Mật mã mở cửa cũng chưa có đổi, vẫn là ngày sinh nhật của Thạch Kha.

    Thật ra Thạch Kha cũng đã chuẩn bị tâm lý mật mã sẽ bị đổi, như vậy cậu có thể treo ô ở cửa rồi chạy.

    Thế nhưng mật mã không có đổi, cuối cùng vẫn làm cậu thấy nhẹ nhõm.

    Cậu đẩy cửa bước vào, hết thảy mọi thứ đều không thay đổi quá nhiều so với trước khi cậu rời đi.

    Thạch Kha đem ô bỏ vào trong ống đặt ô ngoài huyền quan, đổi giày đi vào nhà, dép của cậu vẫn đặt ở lối vào, mũi dép hướng vào trong, gọn gàng đặt ở đó, tựa như chờ người trở về cứ vậy mang vào.

    Thạch Kha vừa đi vừa nhìn, mỗi ngóc ngách của căn nhà này cậu đều vô cùng quen thuộc, tâm huyết bỏ ra cũng không ít.

    Sô pha là cậu chọn, rèm cửa là cậu lựa, đèn cũng là cậu thay.

    Thạch Kha nhìn thấy trên kệ bếp có nửa ly nước, vài miếng táo cắn dở, còn có thêm vài viên thuốc vương vãi trên đó.

    Cậu nhặt thuốc lên xem, là thuốc trị đau dạ dày.

    Thạch Kha khẽ cau mày, thân thể Tần Thâm trước giờ tốt hơn cậu nhiều, làm sao lại phải uống thuốc dạ dày.

    Cậu mở cửa tủ lạnh ra xem, không ngoài ý muốn thấy có thêm mấy chai bia.

    Bên trong góc còn có một túi vỏ sủi cảo nhỏ nắm lăn lóc, vỏ đã bị sứt một góc, vì không có người để ý tới.

    Thạch Kha có chút hoảng hốt nhớ lại, trước khi hai người cãi nhau, cậu đã nói với Tần Thâm là mình muốn ăn sủi cảo.

    Khi đó Tần Thâm đang bận, nói rằng rảnh rỗi rồi nói.

    Hiện tại cậu đã đi rồi, hắn còn mua vỏ sủi cảo làm cái gì.

    Cậu đã không muốn ăn nữa rồi.
     
    Selina Hill thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...