Chương 06.
[BOOK]Thạch Kha cuộn mình trong chăn, cậu cảm thấy lạnh, chân lạnh, tay lạnh, cả người đều lạnh, một phần do dạ dày đau, một phần do trên giường chỉ có mình cậu.
Tần Thâm nhiệt độ cao, mùa hè đều bị cậu ghét bỏ, hơn nữa tư thế ngủ của hắn rất không tốt.
Tướng ngủ của Tần Thâm chẳng giống với tính tình lãnh đạm của hắn, dính người muốn chết, lúc ngủ sẽ đem cậu ôm lại, lại còn ôm rất chặt chẽ.
Mới đầu, Thạch Kha có chút không quen, hiện tại không ai ôm, cậu lại thấy lạnh. Trong lòng cũng lạnh, cậu còn đang suy nghĩ câu nói kia của Tần Thâm bon họ có phải đang kết giao không.
Thạch Kha cuộn cả người thành một khối, mu bàn chân dán vào bắp chân, cảm thấy vừa oan ức vừa khó chịu.
Cậu lấy điện thoại di động ra, muốn nhắn tin cho Tần Thâm nhận sai.
Nhưng vừa mới gõ hai được hai chữ xin lỗi, lại bị lòng tự ái liều mạng kéo về, xin lỗi cái gì chứ, cũng chẳng phải lỗi của cậu.
Thạch Kha nghĩ vậy, đem điện thoại ném qua một bên, kéo chăn chùm qua đỉnh đầu mà ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện mình bị sốt, đầu óc choáng váng từ trên giường bò xuống, yết hầu đau rát, lồng ngực như bị bông lấp đầy, thở không nổi.
Thạch Kha vào WC, nhìn chính mình trong gương, gương mặt trắng xám lại sưng phù, xấu đến đòi mạng.
Từ WC đi ra, vừa vặn gặp Tần Thâm ăn mặc chỉnh tề đứng đó, Thạch Kha không hề liếc mắt nhìn hắn một cái, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo đi làm.
Khi đi qua người Tần Thâm thì bị kéo một cái. Thạch Kha có chút suy yếu, bị cái kéo này làm thân thể lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống.
Lúc này Tần Thâm mới phát hiện người không đúng, hắn đem lòng bàn tay dán lên trán Thạch Kha, cau mày hừ một tiếng.
Thạch Kha nghe thấy âm thanh này, cảm thấy hắn đang ghét bỏ cậu, mím môi liền muốn đem người đẩy ra.
Tần Thâm giữ lấy tay cậu: "Đi bệnh viện."
Thạch Kha khẽ hạ mí mắt, có chút không nhịn được mà nói: "Uống viên thuốc hạ sốt là được rồi, hôm nay công ty có việc, không thể không đi."
Tần Thâm cũng không muốn phí lời với cậu, trực tiếp đem người về phòng ngủ, nắm chăn đem Thạch Kha cuốn thành nem rán.
Thạch Kha đỏ mặt, cắn rang nói: "Anh đừng làm loạn, buông tôi ra, không nhanh thì muộn mất."
Tần Thâm một tay giữ trên chăn, một tay lấy điện thoại, gọi cho thư kí của mình.
Thạch Kha còn trong chăn giãy giụa, liền nghe thấy Tần Thâm nói với người bên kia điện thoại bảo hôm nay hủy bỏ hội nghị, động tác Thạch Kha dần dần ngừng lại, sau đó nghe câu nói tiếp theo của Tần Thâm cậu liền ngừng hẳn không giãy nữa.
Tần Thâm nói, người trong nhà sinh bệnh, tự mình đưa người đi viện.
Thạch Kha cảm thấy con mắt vì sốt nhẹ mà khô khốc đến đòi mạng, liền nhắm lại, hô hấp nặng nề vất vả.
Sau đó cậu liền không giãy loạn nữa, mặc cho Tần Thâm chăm sóc như đứa nhỏ, cho cậu mặc áo dày, đội mũ và đeo khẩu trang giúp cậu, sau đó đem cậu đến bệnh viện.
Thạch Kha bị người ta cầm tay kéo cả một đường, cậu không muốn đi bệnh viện.
Trước lúc lên xe cậu còn cùng Tần Thâm cò kè mặc cả, nói chỉ cần uống thuốc hạ sốt thôi có được không.
Tần Thâm lạnh lùng nhìn cậu một cái, cuối cũng Thạch Kha cũng vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Lúc ở bệnh viện, Thạch Kha lấy điện thoại di động ra, trên màn hình là nội dung tin nhắn đêm qua cậu gửi cho Cao Huân.
Thạch Kha: "Cậu trở về bao giờ thế, cũng không nói với tôi một tiếng, không còn coi nhau là bạn chí cốt nữa à."
Cao Huân: Thạch Kha?
Cao Huân: Cậu mới không coi tôi là bạn chí cốt. Tôi bảo Tần Thâm mang cậu đến chơi cùng, hắn nói cậu có việc không đến được.
Cao Huân: Còn có tháng sau tôi kết hôn, nói thế nào cậu cũng không thể không đến được.[/BOOK]