Chương 58:
[HIDE-THANKS]"Cain, bọn họ thế mà dám thả rắn ra, làm con sợ muốn chết!" Tống Xuân Thời kéo lê thanh trường đao đẫm máu bước đến mép lôi đài, giọng điệu lên án.
Cain hoàn hồn, nhìn cái đầu rắn trên đài đã bị chém đến biến dạng, thầm nghĩ rắn chắc cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa nó thật sự đã chết rồi.
Đó là một con rắn khổng lồ, toàn thân phủ đầy lớp vảy sắc bén, trên lưng còn có gai nhọn, cao hơn mười mét. Khi ngẩng đầu lên, nó thậm chí còn cao hơn cả con người, trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ. Vậy mà ngay trong lần đối mặt đầu tiên, nó đã bị chém thành hai khúc, phần thân dài ngoằng còn lại vô dụng cuộn tròn trên đất.
Lúc này những người xung quanh mới phản ứng lại, vội nhổ ra mấy ngụm máu rắn tanh nồng còn sót trong miệng. Những người đeo mặt nạ giờ đây không còn khí chất thần bí nữa, trông vừa buồn cười vừa chật vật.
Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tống Xuân Thời lại rực cháy sự hưng phấn. Con bé này đúng là một bất ngờ lớn! Chắc chắn sẽ mang lại lợi ích khổng lồ cho đấu trường!
Nona lau đi vệt máu trên mặt, tiến lên trước với thái độ còn nhiệt tình hơn bất cứ lúc nào: "Betty, cháu đúng là thiên tài! Tất cả mọi người đều sẽ điên cuồng vì cháu!"
Tống Xuân Thời vẫn chưa nguôi cơn tức vì chuyện vừa rồi nên giọng điệu chẳng mấy khách khí: "Vậy cháu qua vòng rồi chứ?"
"Đương nhiên!" Nona vẫn cười tít mắt, chẳng hề thấy khó chịu.
"Vậy thì tốt." Tống Xuân Thời gật đầu, quay sang nói với Cain: "Cain đi thương lượng giá cả với bọn họ đi, con thấy 1 triệu quá thấp rồi."
Nghe đến số tiền 1 triệu quen thuộc, nụ cười trên mặt Nona hơi cứng lại.
Cain nhếch môi cười: "Ba cũng thấy 1 triệu ít quá. Betty biểu hiện xuất sắc như vậy, giá trị của con mà không được 5 triệu thì quá thiệt thòi rồi!"
Năm! Triệu!
Sao không đi cướp luôn đi?
Nona hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững nụ cười chuyên nghiệp: "Betty vẫn chỉ là một người mới. Giác đấu trường phải tuyên truyền cho cô bé, mời những vị khách quý đến xem, đồng thời còn phải săn bắt tinh thú mạnh mẽ để tổ chức trận đấu. Tất cả những điều đó đều tốn kém chi phí. Thông thường các tuyển thủ lần đầu lên lôi đài sẽ không nhận được thù lao quá cao."
"Nói cách khác, chỉ cần đấu thêm vài trận nữa, giá trị của con gái tôi có thể tăng lên 5 triệu?"
"Haha.. Chuyện đó còn phải xem biểu hiện của Betty sau này, cũng như phản ứng của khách xem." Nona ngoài cười nhưng trong không không cười.
Tống Xuân Thời ở bên cạnh chà lau thanh trường đao, không tham dự cãi cọ mặc cả. Cuối cùng dưới sự nỗ lực của Cain, Nona nghiến răng nghiến lợi đồng ý mức thù lao 2 triệu cho lần ra sân này.
Đây đã là con số cao nhất mà cô ta có quyền quyết định, đồng thời cũng phá vỡ kỷ lục thù lao dành cho lính mới tại giác đấu trường. Nhưng Nona tin rằng, chỉ cần con bé này bước lên lôi đài, số tiền bỏ ra hôm nay chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận lớn hơn nữa.
Sau khi rời khỏi giác đấu trường, trên con phố vắng vẻ lúc đêm khuya, cơn gió lạnh thổi qua mang theo hơi lạnh buốt xương. Tống Xuân Thời đút tay vào túi, cằm vùi trong cổ áo: "Cô ta nói sẽ mời khách, những người đó hẳn là không phải cư dân bản địa của Hoang Tinh đúng không?"
Cain gật đầu, phân tích: "Tám phần giác đấu trường có thế lực chống lưng. Ba đoán những vị khách sắp được mời đến đều là người có tiền có quyền. Thậm chí, có khi còn có cả những nhân vật cấp cao của Đế Quốc mà chúng ta biết mặt."
Tống Xuân Thời thật sự không nghĩ sâu xa đến vậy. Cô chỉ cảm thấy riêng thù lao lên sân khấu của cô đã là 2 triệu, chưa kể đến những chi phí khác. Như vậy, giá vé vào cửa chắc chắn không rẻ. Nhưng Hoang Tinh thì đào đâu ra nhiều kẻ có tiền mua vé như thế?
Nghe được suy nghĩ của cô, Cain cạn lời: "Nói em là đồ nhà quê em còn không chịu nhận. Trong mắt chỉ thấy mỗi chút tiền bán vé thôi sao?"
"Vậy thầy nói xem, rốt cuộc là thế nào?" Tống Xuân Thời nheo mắt, không tin Cain thông minh hơn cô bao nhiêu.
"Haha." Cain cười chế nhạo hai tiếng nhưng không thèm chấp: "Những người được mời ấy, đừng nói là mua vé, dù giác đấu trường có cho không, bọn họ cũng vẫn đến. Quan trọng là duy trì mối quan hệ với họ. Nếu không thì trong một nơi phức tạp như Hoang Tinh, giác đấu trường làm sao có thể tồn tại suốt bao nhiêu năm? Vật tư từ đâu ra? Vũ khí từ đâu đến?"
"Chẳng phải là mua từ thương nhân sao?"
"Đúng là giao dịch với thương nhân, nhưng người ta cũng có thể buôn bán với đối thủ của em. Thậm chí là sau khi nhận đủ lợi ích, họ sẽ bán cho đối thủ của em những trang bị vũ khí tối tân hơn, còn bán cho em thứ hàng kém chất lượng nhất. Khi đó, em định làm gì?"
Nghe vậy, Tống Xuân Thời vò đầu: "Thì ra còn có chuyện như vậy à?"
Cô bỗng cảm thấy Hoang Tinh mà mình đang sống bây giờ so với Hoang Tinh của năm năm trước dường như không phải cùng một nơi.
Thôi mặc kệ, dù sao thì nhiệm vụ kiểm tra của cô chỉ là đóng giả làm con gái của Cain, tiện thể làm kiêm chức kiếm thêm chút thu nhập. Còn những chuyện khác, đó là việc của Cain.
Khoảng cách đến trận đấu chính thức vẫn còn chút thời gian, Tống Xuân Thời chuyên tâm luyện công trong khách sạn, còn Cain thì đi sớm về muộn. Cho dù không đi đấu lôi đài thì cũng lắc lư cả ngày ở bên ngoài.
Một ngày nọ Cain nói với cô: "Dạo này thầy đã dò xét giác đấu trường và khu vực xung quanh. Thầy nghi ngờ phòng thí nghiệm nghiên cứu gen kia nằm ngay bên dưới giác đấu trường."
"Ở khu vực đấu ngầm sao?" Tống Xuân Thời hỏi.
Cain chậm rãi lắc đầu: "Vị trí cụ thể vẫn chưa rõ, nhưng lối vào ngầm được canh phòng rất nghiêm ngặt. Chờ em lên lôi đài thi đấu thì thầy mới có cơ hội trà trộn vào xem thử."
"Thầy phải cẩn thận đấy." Tống Xuân Thời nghiêm túc dặn dò: "Nếu chẳng may bị bắt làm vật thí nghiệm, em sẽ không đi cứu thầy đâu."
Cain trợn trắng mắt: "Nếu thầy mà bị bắt, em tốt nhất nên chạy càng xa càng tốt. Bằng không ai cứu ai còn chưa biết được đâu."
"Hừ, đến lúc đó đừng có khóc lóc cầu xin em đấy."
"Haha, một con nhóc bị rắn dọa khóc thì không có tư cách nói mấy lời này."
"Đàn ông trung niên nghèo rớt mồng tơi, không có tiền để dành thì cũng chỉ biết mạnh miệng mà thôi."
"Ai là trung niên nghèo rớt mồng tơi hả?" Dây thần kinh yếu ớt của gã đàn ông trung niên lập tức bị châm ngòi.
"Vậy ai bị dọa khóc chứ?" Người trẻ tuổi bị nhắc đến lịch sử đen trong quá khứ cũng không chịu thua.
Hai người tranh cãi om sòm, ồn ào nhốn nháo qua một ngày, rất nhanh đã đến ngày Tống Xuân Thời lên lôi đài. Mấy ngày qua tuy không ra ngoài nhưng từ cửa sổ khách sạn, cô thấy không ít phi thuyền cao cấp đáp xuống thành phố cũ kỹ này. Có lẽ, những vị khách của giác đấu trường chính là ở trên đó.
Trước khi tiến vào lôi đài ngầm, hai người phải trải qua nhiều vòng kiểm tra. Ngoại trừ thiết bị ngăn chặn tinh thần lực và thanh trường đao được xác định là vũ khí lạnh, tất cả sản phẩm công nghệ cao khác đều không được mang theo.
"Xem ra mấy mấy kẻ có tiền này cũng rất sợ chết." Tống Xuân Thời nói thầm, đã lo lắng bị ám sát, vậy mà vẫn thích chạy đến nơi này tìm kích thích, đã gà lại còn ham vui.
Nona ở phía trước dẫn đường, nghe thấy nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hắng giọng.
Sau khi vào hậu trường lôi đài, Tống Xuân Thời và Cain tách ra, một mình tiến vào khu chuẩn bị dành cho tuyển thủ. Đây là một không gian khép kín, bên trong không thể nhìn thấy đối thủ, cũng không thấy khán giả. Chỉ đến khi bức tường phía trước từ từ mở ra, cô mới chậm rãi bước ra ngoài, ánh đèn chói lóa lập tức chiếu thẳng lên người.
Tống Xuân Thời nheo mắt, đưa mắt quan sát xung quanh. Trên khán đài, không một chỗ ngồi nào bị bỏ trống. Những khán giả này khác hẳn với đám người thô tục, điên cuồng trong những đấu trường mà cô từng thấy. Họ ăn vận lộng lẫy, trang phục tinh tế, trên mặt đeo nửa chiếc mặt nạ, nhìn qua trông vô cùng hào hoa phong nhã. Cứ như thể họ sắp tham gia một buổi vũ hội xa hoa, chứ không phải đến để xem một trò chơi đẫm máu.
Thời điểm cô quan sát người khác, người khác cũng đang xem xét đánh giá cô.
Cô bé trên lôi đài không vượt quá 15 tuổi, khuôn mặt vẫn còn nét bầu bĩnh trẻ con. Mái tóc nâu đậm xõa xuống ôm lấy gương mặt tròn trịa, khiến cô trông vừa non nớt vừa đáng yêu.
Nghĩ đến việc một sinh mệnh yếu ớt, tươi tắn, xinh đẹp như vậy có thể bị dã thú xé nát, có người không đành lòng, nhưng cũng có kẻ tim đập nhanh hơn vì kích thích.
Lúc này, một cánh cửa phía sau lôi đài chậm rãi mở ra, một tuyển thủ khác bước lên sàn.
Khi nhìn rõ sinh vật sau cánh cửa, toàn bộ khán giả đồng loạt nín thở, đó lại là một bầy sói đột biến!
Bầy sói có khoảng tám con, dẫn đầu là một cặp sói đột biến với thân hình khổng lồ. Chiều cao của chúng vượt qua cả người trưởng thành, móng vuốt sắc nhọn cùng hàm răng đáng sợ lộ ra đầy đe dọa. Chỉ cần một con xuất hiện thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi, huống chi đây lại là cả một bầy!
Để theo đuổi cảm giác kích thích, giữa lôi đài và khán đài không hề có tấm chắn bảo vệ mà chỉ có một tấm lưới kim loại ngăn cách. Xung quanh đấu trường, nhiều binh sĩ canh gác nghiêm ngặt để đề phòng dã thú vượt rào tấn công khán giả.
Loại cảm giác gần như chạm vào ranh giới nguy hiểm này khiến nhiều khán giả thở dốc, cảm xúc dần dần dâng trào hưng phấn.
Nhìn thấy Tống Xuân Thời, bầy sói không lập tức tấn công. Cặp sói đầu đàn dựa sát vào nhau, liếm lông cho đối phương. Hai con sói con tuổi nhỏ đuổi bắt nhau chơi đùa, trong khi những con còn lại thì tản ra xung quanh, dường như hoàn toàn phớt lờ cô.
"Mau tấn công đi, còn chờ gì nữa!" Có người trong đám đông không nhịn được hét lớn.
Tống Xuân Thời cũng không chủ động ra tay. Cô đảo mắt nhìn quanh khán đài, ở một góc tối phát hiện Cain, đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Cô khẽ lắc đầu không dễ phát hiện, ra hiệu rằng không có vấn đề gì. Lúc này, bóng dáng Cain mới hơi động đậy, rồi hoàn toàn ẩn mình vào trong bóng tối.
"Ngao ngao--!"
Tiếng tru sắc nhọn của sói con vang lên, Tống Xuân Thời quay đầu nhìn lại.
Phía sau đột nhiên có một luồng gió mạnh đánh úp lại. Cô kịp thời nghiêng người, vừa vặn tránh khỏi hàm răng hôi tanh của con sói khổng lồ chỉ trong gang tấc!
Thì ra khi cô bị sói con thu hút sự chú ý, một con sói khác đã lặng lẽ vòng ra phía sau, không một tiếng động lao đến tấn công.
"Cắn chết con nhóc đó! Cắn chết nó đi!" Khán giả kích động gào thét.
Cũng có người cảm thấy rùng mình, bầy sói này vậy mà lại có trí tuệ cao đến vậy! Chúng không chỉ biết khiến con mồi mất cảnh giác, mà còn giỏi cả kế sách nghi binh. So với những trận chiến đẫm máu thông thường, cách săn mồi đầy tính toán này càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ!
Một đòn không thành, bầy sói vừa rồi còn nhàn nhã nay bỗng chốc thay đổi khí thế. Dẫn đầu là con sói đầu đàn, cả bầy nhanh chóng tạo thành vòng vây, chậm rãi áp sát Tống Xuân Thời, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp đầy đe dọa.
Trên mặt Tống Xuân Thời không hề có chút hoảng loạn. Cô đưa tay ra sau lưng, chậm rãi rút ra một thanh trường đao, hai tay siết chặt chuôi đao.
Luồng sát khí tỏa ra từ thanh đao khiến bầy sói khựng lại trong giây lát, nhưng rất nhanh, con đầu đàn gầm nhẹ ra lệnh. Ngay lập tức, một con sói bên cạnh nó há cái miệng đỏ lòm lao thẳng về phía cô. Với kích thước khổng lồ, nó gần như che lấp hoàn toàn thân hình nhỏ bé của Tống Xuân Thời.
Sự chênh lệch to lớn này khiến đám đông càng thêm kích động, mặt đỏ tai nóng hét lên:
"Bắt lấy nó! Xé nát! Xé nát nó ra!"
"Phụt!" Âm thanh sắc bén vang lên, lưỡi dao xé toạc huyết nhục.
Khán giả nhìn không thấy động tác của cô bé mà chỉ thấy bầy sói đột nhiên rên rỉ bỏ chạy tán loạn. Con sói lao đến giữa không trung bỗng khựng lại, vài giây sau, cơ thể khổng lồ của nó ngã mạnh xuống đất.
Máu tươi và nội tạng bắn tung tóe đầy đất, thân thể nó vậy mà bị chém đôi chỉ với một nhát đao!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tống Xuân Thời đã cầm đao xẹt qua cổ của con sói lớn. Đầu sói rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất. Ngay giây tiếp theo, cô nhẹ nhàng vung chân, nửa cái đầu sói bay qua lưới sắt, rơi thẳng vào lòng một khán giả. Máu nóng cùng óc lập tức văng khắp mặt hắn.
"A--!" Tiếng thét chói tai vang vọng cả đấu trường.
Những khán giả khác cũng hoảng sợ, kinh hãi nhìn về phía cô bé trên đài.
Cô bé mặt vô biểu tình nhìn mọi người, một giọt máu không biết từ khi nào đã bắn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, khiến vẻ non nớt trước đó trở nên lạnh lùng như một pho tượng vô hồn. Rõ ràng vẫn là dáng vẻ đáng yêu ban nãy, nhưng lúc này, không ai dám xem thường cô nữa.
"Kêu đủ chưa?" Cô cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu bình thản: "Nếu chưa đủ thì ở đây vẫn còn nửa cái đầu nữa đấy."
Dứt lời, cô vung chân, đá nốt nửa đầu sói còn lại ra ngoài.
Tên khán giả bị dính óc sói vừa nhìn xuống hai nửa đầu trong lòng, lại hét lên một tiếng thảm thiết, rồi trực tiếp ngất lịm.
Tống Xuân Thời khẽ chép miệng, ánh mắt lộ ra chút khinh thường: "Chút gan như vậy, vừa rồi còn gào to dữ lắm. Đồ rác rưởi."
Những người vừa nãy còn hùa theo lập tức im bặt, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn cô, không ai dám phát ra một tiếng.
Bởi vì bây giờ bọn họ mới nhận ra, con nhóc kia rõ ràng bị bầy sói vây công vậy mà vẫn có thể chính xác tìm ra kẻ đã hò hét lớn nhất, sau đó dùng cách đáng sợ nhất để trả thù hắn!
Mấy người lúc nãy gào cùng với tên kia lập tức ngậm miệng, hoảng sợ nhìn cô, không ai dám lên tiếng.[/HIDE-THANKS]
Cain hoàn hồn, nhìn cái đầu rắn trên đài đã bị chém đến biến dạng, thầm nghĩ rắn chắc cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa nó thật sự đã chết rồi.
Đó là một con rắn khổng lồ, toàn thân phủ đầy lớp vảy sắc bén, trên lưng còn có gai nhọn, cao hơn mười mét. Khi ngẩng đầu lên, nó thậm chí còn cao hơn cả con người, trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ. Vậy mà ngay trong lần đối mặt đầu tiên, nó đã bị chém thành hai khúc, phần thân dài ngoằng còn lại vô dụng cuộn tròn trên đất.
Lúc này những người xung quanh mới phản ứng lại, vội nhổ ra mấy ngụm máu rắn tanh nồng còn sót trong miệng. Những người đeo mặt nạ giờ đây không còn khí chất thần bí nữa, trông vừa buồn cười vừa chật vật.
Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tống Xuân Thời lại rực cháy sự hưng phấn. Con bé này đúng là một bất ngờ lớn! Chắc chắn sẽ mang lại lợi ích khổng lồ cho đấu trường!
Nona lau đi vệt máu trên mặt, tiến lên trước với thái độ còn nhiệt tình hơn bất cứ lúc nào: "Betty, cháu đúng là thiên tài! Tất cả mọi người đều sẽ điên cuồng vì cháu!"
Tống Xuân Thời vẫn chưa nguôi cơn tức vì chuyện vừa rồi nên giọng điệu chẳng mấy khách khí: "Vậy cháu qua vòng rồi chứ?"
"Đương nhiên!" Nona vẫn cười tít mắt, chẳng hề thấy khó chịu.
"Vậy thì tốt." Tống Xuân Thời gật đầu, quay sang nói với Cain: "Cain đi thương lượng giá cả với bọn họ đi, con thấy 1 triệu quá thấp rồi."
Nghe đến số tiền 1 triệu quen thuộc, nụ cười trên mặt Nona hơi cứng lại.
Cain nhếch môi cười: "Ba cũng thấy 1 triệu ít quá. Betty biểu hiện xuất sắc như vậy, giá trị của con mà không được 5 triệu thì quá thiệt thòi rồi!"
Năm! Triệu!
Sao không đi cướp luôn đi?
Nona hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững nụ cười chuyên nghiệp: "Betty vẫn chỉ là một người mới. Giác đấu trường phải tuyên truyền cho cô bé, mời những vị khách quý đến xem, đồng thời còn phải săn bắt tinh thú mạnh mẽ để tổ chức trận đấu. Tất cả những điều đó đều tốn kém chi phí. Thông thường các tuyển thủ lần đầu lên lôi đài sẽ không nhận được thù lao quá cao."
"Nói cách khác, chỉ cần đấu thêm vài trận nữa, giá trị của con gái tôi có thể tăng lên 5 triệu?"
"Haha.. Chuyện đó còn phải xem biểu hiện của Betty sau này, cũng như phản ứng của khách xem." Nona ngoài cười nhưng trong không không cười.
Tống Xuân Thời ở bên cạnh chà lau thanh trường đao, không tham dự cãi cọ mặc cả. Cuối cùng dưới sự nỗ lực của Cain, Nona nghiến răng nghiến lợi đồng ý mức thù lao 2 triệu cho lần ra sân này.
Đây đã là con số cao nhất mà cô ta có quyền quyết định, đồng thời cũng phá vỡ kỷ lục thù lao dành cho lính mới tại giác đấu trường. Nhưng Nona tin rằng, chỉ cần con bé này bước lên lôi đài, số tiền bỏ ra hôm nay chắc chắn sẽ mang lại lợi nhuận lớn hơn nữa.
Sau khi rời khỏi giác đấu trường, trên con phố vắng vẻ lúc đêm khuya, cơn gió lạnh thổi qua mang theo hơi lạnh buốt xương. Tống Xuân Thời đút tay vào túi, cằm vùi trong cổ áo: "Cô ta nói sẽ mời khách, những người đó hẳn là không phải cư dân bản địa của Hoang Tinh đúng không?"
Cain gật đầu, phân tích: "Tám phần giác đấu trường có thế lực chống lưng. Ba đoán những vị khách sắp được mời đến đều là người có tiền có quyền. Thậm chí, có khi còn có cả những nhân vật cấp cao của Đế Quốc mà chúng ta biết mặt."
Tống Xuân Thời thật sự không nghĩ sâu xa đến vậy. Cô chỉ cảm thấy riêng thù lao lên sân khấu của cô đã là 2 triệu, chưa kể đến những chi phí khác. Như vậy, giá vé vào cửa chắc chắn không rẻ. Nhưng Hoang Tinh thì đào đâu ra nhiều kẻ có tiền mua vé như thế?
Nghe được suy nghĩ của cô, Cain cạn lời: "Nói em là đồ nhà quê em còn không chịu nhận. Trong mắt chỉ thấy mỗi chút tiền bán vé thôi sao?"
"Vậy thầy nói xem, rốt cuộc là thế nào?" Tống Xuân Thời nheo mắt, không tin Cain thông minh hơn cô bao nhiêu.
"Haha." Cain cười chế nhạo hai tiếng nhưng không thèm chấp: "Những người được mời ấy, đừng nói là mua vé, dù giác đấu trường có cho không, bọn họ cũng vẫn đến. Quan trọng là duy trì mối quan hệ với họ. Nếu không thì trong một nơi phức tạp như Hoang Tinh, giác đấu trường làm sao có thể tồn tại suốt bao nhiêu năm? Vật tư từ đâu ra? Vũ khí từ đâu đến?"
"Chẳng phải là mua từ thương nhân sao?"
"Đúng là giao dịch với thương nhân, nhưng người ta cũng có thể buôn bán với đối thủ của em. Thậm chí là sau khi nhận đủ lợi ích, họ sẽ bán cho đối thủ của em những trang bị vũ khí tối tân hơn, còn bán cho em thứ hàng kém chất lượng nhất. Khi đó, em định làm gì?"
Nghe vậy, Tống Xuân Thời vò đầu: "Thì ra còn có chuyện như vậy à?"
Cô bỗng cảm thấy Hoang Tinh mà mình đang sống bây giờ so với Hoang Tinh của năm năm trước dường như không phải cùng một nơi.
Thôi mặc kệ, dù sao thì nhiệm vụ kiểm tra của cô chỉ là đóng giả làm con gái của Cain, tiện thể làm kiêm chức kiếm thêm chút thu nhập. Còn những chuyện khác, đó là việc của Cain.
Khoảng cách đến trận đấu chính thức vẫn còn chút thời gian, Tống Xuân Thời chuyên tâm luyện công trong khách sạn, còn Cain thì đi sớm về muộn. Cho dù không đi đấu lôi đài thì cũng lắc lư cả ngày ở bên ngoài.
Một ngày nọ Cain nói với cô: "Dạo này thầy đã dò xét giác đấu trường và khu vực xung quanh. Thầy nghi ngờ phòng thí nghiệm nghiên cứu gen kia nằm ngay bên dưới giác đấu trường."
"Ở khu vực đấu ngầm sao?" Tống Xuân Thời hỏi.
Cain chậm rãi lắc đầu: "Vị trí cụ thể vẫn chưa rõ, nhưng lối vào ngầm được canh phòng rất nghiêm ngặt. Chờ em lên lôi đài thi đấu thì thầy mới có cơ hội trà trộn vào xem thử."
"Thầy phải cẩn thận đấy." Tống Xuân Thời nghiêm túc dặn dò: "Nếu chẳng may bị bắt làm vật thí nghiệm, em sẽ không đi cứu thầy đâu."
Cain trợn trắng mắt: "Nếu thầy mà bị bắt, em tốt nhất nên chạy càng xa càng tốt. Bằng không ai cứu ai còn chưa biết được đâu."
"Hừ, đến lúc đó đừng có khóc lóc cầu xin em đấy."
"Haha, một con nhóc bị rắn dọa khóc thì không có tư cách nói mấy lời này."
"Đàn ông trung niên nghèo rớt mồng tơi, không có tiền để dành thì cũng chỉ biết mạnh miệng mà thôi."
"Ai là trung niên nghèo rớt mồng tơi hả?" Dây thần kinh yếu ớt của gã đàn ông trung niên lập tức bị châm ngòi.
"Vậy ai bị dọa khóc chứ?" Người trẻ tuổi bị nhắc đến lịch sử đen trong quá khứ cũng không chịu thua.
Hai người tranh cãi om sòm, ồn ào nhốn nháo qua một ngày, rất nhanh đã đến ngày Tống Xuân Thời lên lôi đài. Mấy ngày qua tuy không ra ngoài nhưng từ cửa sổ khách sạn, cô thấy không ít phi thuyền cao cấp đáp xuống thành phố cũ kỹ này. Có lẽ, những vị khách của giác đấu trường chính là ở trên đó.
Trước khi tiến vào lôi đài ngầm, hai người phải trải qua nhiều vòng kiểm tra. Ngoại trừ thiết bị ngăn chặn tinh thần lực và thanh trường đao được xác định là vũ khí lạnh, tất cả sản phẩm công nghệ cao khác đều không được mang theo.
"Xem ra mấy mấy kẻ có tiền này cũng rất sợ chết." Tống Xuân Thời nói thầm, đã lo lắng bị ám sát, vậy mà vẫn thích chạy đến nơi này tìm kích thích, đã gà lại còn ham vui.
Nona ở phía trước dẫn đường, nghe thấy nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hắng giọng.
Sau khi vào hậu trường lôi đài, Tống Xuân Thời và Cain tách ra, một mình tiến vào khu chuẩn bị dành cho tuyển thủ. Đây là một không gian khép kín, bên trong không thể nhìn thấy đối thủ, cũng không thấy khán giả. Chỉ đến khi bức tường phía trước từ từ mở ra, cô mới chậm rãi bước ra ngoài, ánh đèn chói lóa lập tức chiếu thẳng lên người.
Tống Xuân Thời nheo mắt, đưa mắt quan sát xung quanh. Trên khán đài, không một chỗ ngồi nào bị bỏ trống. Những khán giả này khác hẳn với đám người thô tục, điên cuồng trong những đấu trường mà cô từng thấy. Họ ăn vận lộng lẫy, trang phục tinh tế, trên mặt đeo nửa chiếc mặt nạ, nhìn qua trông vô cùng hào hoa phong nhã. Cứ như thể họ sắp tham gia một buổi vũ hội xa hoa, chứ không phải đến để xem một trò chơi đẫm máu.
Thời điểm cô quan sát người khác, người khác cũng đang xem xét đánh giá cô.
Cô bé trên lôi đài không vượt quá 15 tuổi, khuôn mặt vẫn còn nét bầu bĩnh trẻ con. Mái tóc nâu đậm xõa xuống ôm lấy gương mặt tròn trịa, khiến cô trông vừa non nớt vừa đáng yêu.
Nghĩ đến việc một sinh mệnh yếu ớt, tươi tắn, xinh đẹp như vậy có thể bị dã thú xé nát, có người không đành lòng, nhưng cũng có kẻ tim đập nhanh hơn vì kích thích.
Lúc này, một cánh cửa phía sau lôi đài chậm rãi mở ra, một tuyển thủ khác bước lên sàn.
Khi nhìn rõ sinh vật sau cánh cửa, toàn bộ khán giả đồng loạt nín thở, đó lại là một bầy sói đột biến!
Bầy sói có khoảng tám con, dẫn đầu là một cặp sói đột biến với thân hình khổng lồ. Chiều cao của chúng vượt qua cả người trưởng thành, móng vuốt sắc nhọn cùng hàm răng đáng sợ lộ ra đầy đe dọa. Chỉ cần một con xuất hiện thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi, huống chi đây lại là cả một bầy!
Để theo đuổi cảm giác kích thích, giữa lôi đài và khán đài không hề có tấm chắn bảo vệ mà chỉ có một tấm lưới kim loại ngăn cách. Xung quanh đấu trường, nhiều binh sĩ canh gác nghiêm ngặt để đề phòng dã thú vượt rào tấn công khán giả.
Loại cảm giác gần như chạm vào ranh giới nguy hiểm này khiến nhiều khán giả thở dốc, cảm xúc dần dần dâng trào hưng phấn.
Nhìn thấy Tống Xuân Thời, bầy sói không lập tức tấn công. Cặp sói đầu đàn dựa sát vào nhau, liếm lông cho đối phương. Hai con sói con tuổi nhỏ đuổi bắt nhau chơi đùa, trong khi những con còn lại thì tản ra xung quanh, dường như hoàn toàn phớt lờ cô.
"Mau tấn công đi, còn chờ gì nữa!" Có người trong đám đông không nhịn được hét lớn.
Tống Xuân Thời cũng không chủ động ra tay. Cô đảo mắt nhìn quanh khán đài, ở một góc tối phát hiện Cain, đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Cô khẽ lắc đầu không dễ phát hiện, ra hiệu rằng không có vấn đề gì. Lúc này, bóng dáng Cain mới hơi động đậy, rồi hoàn toàn ẩn mình vào trong bóng tối.
"Ngao ngao--!"
Tiếng tru sắc nhọn của sói con vang lên, Tống Xuân Thời quay đầu nhìn lại.
Phía sau đột nhiên có một luồng gió mạnh đánh úp lại. Cô kịp thời nghiêng người, vừa vặn tránh khỏi hàm răng hôi tanh của con sói khổng lồ chỉ trong gang tấc!
Thì ra khi cô bị sói con thu hút sự chú ý, một con sói khác đã lặng lẽ vòng ra phía sau, không một tiếng động lao đến tấn công.
"Cắn chết con nhóc đó! Cắn chết nó đi!" Khán giả kích động gào thét.
Cũng có người cảm thấy rùng mình, bầy sói này vậy mà lại có trí tuệ cao đến vậy! Chúng không chỉ biết khiến con mồi mất cảnh giác, mà còn giỏi cả kế sách nghi binh. So với những trận chiến đẫm máu thông thường, cách săn mồi đầy tính toán này càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ!
Một đòn không thành, bầy sói vừa rồi còn nhàn nhã nay bỗng chốc thay đổi khí thế. Dẫn đầu là con sói đầu đàn, cả bầy nhanh chóng tạo thành vòng vây, chậm rãi áp sát Tống Xuân Thời, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp đầy đe dọa.
Trên mặt Tống Xuân Thời không hề có chút hoảng loạn. Cô đưa tay ra sau lưng, chậm rãi rút ra một thanh trường đao, hai tay siết chặt chuôi đao.
Luồng sát khí tỏa ra từ thanh đao khiến bầy sói khựng lại trong giây lát, nhưng rất nhanh, con đầu đàn gầm nhẹ ra lệnh. Ngay lập tức, một con sói bên cạnh nó há cái miệng đỏ lòm lao thẳng về phía cô. Với kích thước khổng lồ, nó gần như che lấp hoàn toàn thân hình nhỏ bé của Tống Xuân Thời.
Sự chênh lệch to lớn này khiến đám đông càng thêm kích động, mặt đỏ tai nóng hét lên:
"Bắt lấy nó! Xé nát! Xé nát nó ra!"
"Phụt!" Âm thanh sắc bén vang lên, lưỡi dao xé toạc huyết nhục.
Khán giả nhìn không thấy động tác của cô bé mà chỉ thấy bầy sói đột nhiên rên rỉ bỏ chạy tán loạn. Con sói lao đến giữa không trung bỗng khựng lại, vài giây sau, cơ thể khổng lồ của nó ngã mạnh xuống đất.
Máu tươi và nội tạng bắn tung tóe đầy đất, thân thể nó vậy mà bị chém đôi chỉ với một nhát đao!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tống Xuân Thời đã cầm đao xẹt qua cổ của con sói lớn. Đầu sói rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất. Ngay giây tiếp theo, cô nhẹ nhàng vung chân, nửa cái đầu sói bay qua lưới sắt, rơi thẳng vào lòng một khán giả. Máu nóng cùng óc lập tức văng khắp mặt hắn.
"A--!" Tiếng thét chói tai vang vọng cả đấu trường.
Những khán giả khác cũng hoảng sợ, kinh hãi nhìn về phía cô bé trên đài.
Cô bé mặt vô biểu tình nhìn mọi người, một giọt máu không biết từ khi nào đã bắn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, khiến vẻ non nớt trước đó trở nên lạnh lùng như một pho tượng vô hồn. Rõ ràng vẫn là dáng vẻ đáng yêu ban nãy, nhưng lúc này, không ai dám xem thường cô nữa.
"Kêu đủ chưa?" Cô cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu bình thản: "Nếu chưa đủ thì ở đây vẫn còn nửa cái đầu nữa đấy."
Dứt lời, cô vung chân, đá nốt nửa đầu sói còn lại ra ngoài.
Tên khán giả bị dính óc sói vừa nhìn xuống hai nửa đầu trong lòng, lại hét lên một tiếng thảm thiết, rồi trực tiếp ngất lịm.
Tống Xuân Thời khẽ chép miệng, ánh mắt lộ ra chút khinh thường: "Chút gan như vậy, vừa rồi còn gào to dữ lắm. Đồ rác rưởi."
Những người vừa nãy còn hùa theo lập tức im bặt, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn cô, không ai dám phát ra một tiếng.
Bởi vì bây giờ bọn họ mới nhận ra, con nhóc kia rõ ràng bị bầy sói vây công vậy mà vẫn có thể chính xác tìm ra kẻ đã hò hét lớn nhất, sau đó dùng cách đáng sợ nhất để trả thù hắn!
Mấy người lúc nãy gào cùng với tên kia lập tức ngậm miệng, hoảng sợ nhìn cô, không ai dám lên tiếng.[/HIDE-THANKS]