Đam Mỹ [Edit] Người Ấy Không Yêu Tôi - Trì Tổng Tra

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Ngày Mai Nắng Lên, 11 Tháng sáu 2020.

  1. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 10.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thạch Kha gật đầu đồng ý, vậy là thảo thuận ngầm giữa đàn ông anh em trong nhà đã được thành lập, dù cho cậu vốn phụng mệnh chị dâu tới kiểm tra.

    Cậu không biết anh trai cùng ai nói chuyện điện thoại, nhưng nghe được ra tâm trạng anh rất tệ, biết ý không có hỏi nhiều.

    Lúc ăn cơm tối, Thạch Kha thăm dò mà hỏi: "Đêm nay em ngủ ở đây nhé?"

    Chị dâu gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát cậu: "Được chứ, lát chị dọn phòng khách cho chú. Thạch Nam nhà chúng ta rất hài lòng đi, đêm nay thúc thúc có thể chơi với con rồi."

    Thạch Nam là đứa nhỏ, đứa lớn đang trọ ở ký túc xá của trường.

    Cháu nhỏ đặt bát xuống dung sức gật đầu, khuôn mặt đều hưng phấn đến đỏ.

    Nhi tử còn đang hưng phấn, lão tử lại thiết diện vô tình mặt không cảm xúc mà can ngăn, anh trai nắm đôi đũa: "Ở cái gì mà ở, về nhà của em đi."

    Chị dâu oán giận nhìn chồng mình một chút: "Tiểu Kha, đừng có nghe anh trai chú nói, muốn ở liền ở, chị dâu nấu bữa khuya cho chú." (Xem đi đây mới là chị ruột, kia chẳng qua là anh rể thôi)

    Thạch Kha cong cong đôi mắt: "Vẫn là chị dâu tốt nhất~"

    Buổi tối, Thạch Kha làm xong bài tập liền tìm đến thúc thúc, muốn có người theo mình chơi trò chơi.

    Trong nhà có tiền, có thể cấp cho đứa nhỏ chơi thật nhiều trò chơi hiếm lạ, Thạch Kha mới chơi kỹ thuật không dở tệ, bị thằng cháu tiểu học hành đến thương tích đầy mình, chút xíu tôn nghiêm trưởng bối cũng bị đánh cho rơi gần sạch.

    Thạch Nam cầm điện thoại di động, trên mặt toàn là ghét bỏ nhìn thúc thúc nhà mình vài lần, chỉ còn đem bốn chữ thúc thật ngốc a viết ở trên mặt.

    Thạch Kha bị tức đến oa oa kêu to, đòi chơi lại lần nữa.

    Chị dâu từ phòng bếp mang nước ngọt đến, kêu hai người đừng nghịch nữa, lại đây uống canh đậu xanh.

    Đang lúc này, trong nhà vang lên tiếng chuông cửa, dì giúp việc từ trong phòng đi ra mở cửa, nàng hiển nhiên không quen biết người ở bên ngoài, trở về gọi mợ chủ, xác nhận có phải người trog nhà đến chơi hay không.

    Chị dâu tiến lên nhìn màn ảnh, hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thạch Kha: "Tiểu Kha.. Bạn trai em đến rồi."

    Thạch Kha vẫn còn đang uống canh, Thạch Nam đã hai ba ngụm đem canh uống sạch, lại ngồi vào phía trước TV, gọi Thạch Kha nhanh qua chơi trò mới, thời gian nó còn lại không nhiều, nhất định phải đi ngủ trước chín giờ rưỡi.

    Nhưng mà tiểu thúc thúc của nó lại vì nam nhân mà vứt bỏ nó, Thạch Kha do dự không lâu, liền nói tạm biệt với gia đình nó.

    Chị dâu không có cản, cười híp mắt trấn áp ý đồ muốn ồn ào của Thạch Nam, còn đưa Thạch Kha ra ngoài.

    Buổi tối có chút lạnh, hoa cỏ trong sân bị gió thổi rì rào.

    Thạch Kha chỉ mặc một bộ quần áo mỏng bị lạnh đến rụt cổ lại, hai tay đút trong túi áo, nói với chị dâu: "Chị đừng tiễn nữa, bên ngoài lạnh lắm, mau trở về thôi."

    Tần Thâm đứng bên cạnh xe, cửa vừa mở ra, hắn liền nhìn đến.

    Trong khuỷu tay hắn có một cái áo khoác, thấy Thạch Kha đi đến liền đem áo khoác lên người cậu.

    Ở trong mắt chị dâu, thật sự cảm thấy người bạn trai này của Thạch Kha rất cẩn thận. Nhìn dáng dấp của Thạch Kha, hiển nhiên là đã tập mãi thành quen. Thạch Kha kéo kéo áo, rất tự nhiên quay lại cười với nàng một cái, vẫy vẫy tay nói tạm biệt, lúc này mới xoay người lên xe.

    Tần Thâm là người trầm mặc, ít nói, chỉ theo lễ nghĩa mà gật đầu với chị dâu cậu một cái, theo cậu lên xe, rồi đem xe lái đi.

    Bên này chị dâu cảm thấy vui mừng, bên kia không khí trong xe thế nhưng lại không tốt lắm.

    Thạch Kha còn lâu mới bình tĩnh được như cậu suy nghĩ, cậu cảm thấy đầu lưỡi tê dại, đầu ngón tay run rẩy, bởi vì Tần Thâm làm sao mà đến khéo như thế.

    Hắn làm sao mà biết chính mình ở đây, là ai nói cho hắn biết?

    Tần Thâm cùng người nhà cậu căn bản không thể có bao nhiêu liên hệ, là ai liên hệ hắn.

    Thạch Kha đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại lúc trưa của anh trai, có một vài chi tiết nhỏ tựa như được liên kết cùng một chỗ, tạo ra một chân tướng đáng sợ mà cậu không hề biết đến.
     
    Selina Hill thích bài này.
  2. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 11.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rõ ràng trong xe ấm áp, thế nhưng Thạch Kha cảm thấy trên người từng trận từng trận rét run.

    Cậu cảm thấy không thể, anh trai cậu làm sao đồng ý cùng Tần Thâm gặp mặt, anh cậu từ trước đến giờ không để vào mắt cái công ty kinh doanh nho nhỏ kia của Tần Thâm.

    Lúc đó công ty Tần Thâm có chút lợi nhuận, hơn nữa phòng cũng đã mua được rồi, vì để cho anh trai chấp nhận Tần Thâm, Thạch Kha còn cố ý đem những thành tựu, ưu tú của Tần Thâm nói ra.

    Nhưng anh trai cậu trước giờ đều không tỏ rõ ý kiến, thậm chí còn cảm thấy màn kinh doanh kia của Tần Thâm như trò trẻ con.

    Nếu như Thạch Kha không bất hòa với gia đình, đàng hoàng trở về tiếp nhận gia nghiệp, chuyện làm ăn kia có thể còn hơn Tần Thâm rất nhiều.

    Thạch Kha nhớ được, bản thân bị uất ức đến không nói ra lời, còn phản bác, nói Tần Thâm là dựa vào hai bàn tay trắng lập nghiệp, anh dựa vào cái gì mà xem thường hắn.

    Cậu lúc đó gần như cả tháng không thèm liên lạc gì với anh trai, sau cùng vẫn là anh trai cậu điện thoại cho cậu nhận sai, nói anh đau lòng cậu, chỉ vì một người đàn ông mà cùng cả nhà nháo loạn, hiện tại còn phải ủy khuất mà ở nhà hắn, thật sự là oan ức cầu toàn.

    Suy cho cùng cũng đều là người trong nhà, Thạch Kha cũng lưỡi đi cãi vã.

    Tóm lại cậu và Tần Thâm sẽ không kết hôn, tự nhiên mọi sự cũng không phức tạp đến như vậy, coi như người nhà của cậu không thích Tần Thâm thì có làm sao, Tần Thâm cũng chẳng tiếp xúc nhiều với bọn họ.

    Như vậy làm sao anh trai cậu có thể cùng Tần Thâm hợp tác làm ăn đây.

    Lẽ nào là vì cậu? Nếu là như thế, cái chuyện hợp tác ăn này cuối cùng mang lại lợi ích bao nhiêu, giống như anh trai cậu nói, đưa hắn đi lên, đó là việc từ bao giờ thế, lẽ nào là từ khi công ty của Tần Thâm bắt đầu lên sàn giao dịch?

    Nếu đúng là như thế, Tần Thâm sẽ dùng tâm thái gì khi đối mặt với cậu.

    Bởi vì có lợi ích, vì lẽ đó mặc kệ cậu có bao nhiêu phiền phức đối với hắn, hắn đều có thể chịu đựng sao?

    Trong tâm Thạch Kha tựa như bị khoét sâu một lỗ, gió lạnh cứ thế từng trận từng trận quật vào. Thân thể cậu tại thời điểm cậu không ý thức được run rẩy, cậu há miệng, muốn hỏi, nhưng lại sợ, sợ Tần Thâm thừa nhận mọi chuyện.

    Thạch Kha run rẩy rơi vào trong mắt Tần Thâm, hắn đưa tay nắm lấy tay Thạch Kha, muốn xem thử nhiệt độ một chút, lại không nghĩ tới Thạch Kha phản ứng lớn đến như vậy, gần như là dùng sức hất tay hắn ra, mặt trắng bệch không chút máu nhìn hắn, trong mắt là vội vã cùng hoảng sợ.

    Tần Thâm ngẩn người, cũng có chút khó chịu, hắn đem xe dừng lại ở ven đường, xoa xoa mi tâm.

    Vừa định lấy thuốc ra hút, lại nghĩ tới người bên cạnh hắn không thích mùi thuốc, liền nhịn xuống.

    Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, Thạch Kha co người lại, chôn đầu núp ở trên ghế, một lời cũng không chịu nói.

    Tần Thâm đột nhiên mở miệng: "Tôi tới đón em, em không vui sao?"

    Thạch Kha ngẩng đầu lên, ánh mắt theo thanh âm Tần Thâm nhìn lên mặt đối phương: "Tại sao anh lại muốn đến đón em?" Là bởi vì lo lắng nếu không đối tốt với tôi, anh tôi liền gây khó dễ cho hắn sao, vậy tôi đây là cái gì chứ, để cho người ta lợi dụng còn tự cho mình là kim chủ?

    Tần Thâm cảm thấy vấn đề này buồn cười, hắn muốn cười nhưng cười không nổi quay đầu lại nhìn Thạch Kha: "Từ hôm qua em đã bắt đầu không vui, ngày hôm nay cũng không có ý định về nhà.."

    Chưa để hắn nói xong, Thạch Kha đã thật nhanh đánh ngắt lời hắn nói: "Đó không phải là nhà tôi."

    Tần Thâm biến sắc: "Em nói cái gì?"

    Thạch Kha bướng bỉnh cúi đầu nói: "Đó là nhà anh."

    Tần Thâm trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười tự diễu: "Cũng đúng, cái căn nhà kia đối tiểu thiếu gia em mà nói, quá sơ sài cũng quá nhỏ."

    Lời này thật khiến người ta đau lòng, đôi mắt Thạch Kha nhất thời đỏ lên.

    Căn nhà kia mỗi góc nhỏ, mỗi đồ vật đều là cậu tỉ mỉ chọn lựa, cẩn thận bày biện, đối với cậu càng có cảm tình.

    Rõ ràng nếu đem ra so sánh, Tần Thâm mới là người đem nơi đó thành nhà trọ.

    Tần Thâm dựa vào cái gì mà nói như vậy.

    Cậu đem đai an toàn cởi ra, mở cửa xuống xe, trở tay liền đem cửa xe đóng lại.
     
    Selina Hill thích bài này.
  3. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 12.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thạch Kha xuống xe nhanh chân rời đi, đem áo khoác quấn chặt chính mình.

    Cậu đương nhiên hi vọng có thể lập tức nghe thấy động tĩnh Tần Thâm xuống xe đuổi theo cậu, nhưng không có, phía sau yên lặng, thậm chí không bao lâu, xe liền khởi động đi ra bên ngoài, phóng lướt qua mặt cậu.

    Thạch Kha khựng lại tại chỗ, nhìn đèn xe dần xa, từ từ ngồi xổm xuống, như thằng bé con cứ thế ôm hai đầu gối, con mắt mờ mịt nhìn phương hướng xe rời đi.

    Xe cậu còn để trong bãi đậu xe dưới lòng đất nhà anh trai, cậu vốn có thể ai lái xe người ấy cùng Tần Thâm trở lại, nhưng cậu vẫn muốn cùng hắn ngồi trong một không gian.

    Có lúc cậu thật hận chính mình khó chịu nói một đằng làm một nẻo, càng hận Tần Thâm không thể hiểu được lòng cậu.

    Nhưng là Tần Thâm dựa vào cái gì để mà hiểu cậu đây, hắn thậm chí còn không yêu cậu.

    Nếu như hết thảy đều là anh trai cậu dùng tiền giúp cậu đổi lấy, vậy cậu thà rằng toàn bộ những tình cảm kia đều không có là hơn.

    Giữa bọn họ, thậm chí ngay cả một chút tình cảm đều không còn.

    Thạch Kha che hai mắt, trong lòng bi thương, mắt không rơi nổi một giọt nước, khóc cho ai xem chứ, đều là giả cả thôi.

    Cậu lấy điện thoại di động ra, muốn ấn xuống số điện thoại của anh trai, để kiểm chứng tất cả, cậu cảm thấy kiệt sức, thậm chí tự giận mình mà nghĩ, nếu tất cả đều là sự thật, vậy cậu sẽ ra nước ngoài, rời đi nơi này, cũng không muốn tiếp tục gặp gỡ Tần Thâm nữa.

    Hoặc cũng có thể trở lại như xưa ăn chơi chè chén với đám bạn hồ bằng cẩu hữu trước đây bởi vì Tần Thâm cậu xa lánh, cũng thật tốt đẹp.

    Cậu có thể một lần nữa lại tìm được một anh chàng đẹp trai, tuấn tú nào đấy, người ta sẽ săn sóc, sẽ ôn nhu, cũng sẽ không giày xéo chân tâm của cậu.

    Nhưng mà nghĩ thì nghĩ thế, trong lòng cậu lại trống trơn.

    Nhưng người kia.. dù thế nào cũng không phải Tần Thâm.

    Tần Thâm sẽ không là của cậu, cậu không thể nhìn thấy Tần Thâm, chạm vào hắn, hôn hắn, đan tay vào tóc hắn, vuốt lông mi hắn, ôm eo hắn, càng không thể ngửi được hơi thở của hắn.

    Chỉ mới nghĩ một chút như vậy, cậu liền cảm thấy trái tim như bị mạnh mẽ khoét mất một nửa, đau đớn đến đầm đìa máu tươi.

    Nếu như cậu cùng anh trai nghiệm chứng, anh cậu biết cậu cùng Tần Thâm sau đó chia tay nhất định sẽ không chịu để yên cho Tần Thâm, chắc chắn sẽ rút vốn đầu tư cho công ty hắn.

    Tần Thâm dốc sức làm việc gây dựng sự nghiệp nhiều năm như vậy, bị cậu hủy hoại trong một ngày.

    Sẽ rất hận cậu đi, cậu không muốn hắn hận cậu.

    Thạch Kha cuối cùng cũng coi như thông suốt lấy điện thoại ra mở ứng dụng đặt xe.

    Cậu muốn giảm bớt khó chịu trong lòng, liền mở miệng ra hít thở sâu tận mấy lần, lại không may bị sặc, ho đến tan nát cõi lòng.

    Điện thoại di động cũng không cầm chắc, rơi xuống mặt đất.

    Thạch Kha không nghe thấy cái người làm cậu đau lòng khổ sở vừa rời đi kia, lại một lần nữa quay xe trở lại.

    Hắn đi tới trước mặt cậu, bóng dáng bị đèn đường kéo dài đổ lên trên người cậu, cùng bóng cậu như gắn vào nhau.

    Thạch Kha che miệng ngây ngốc ngẩng đầu, vừa vặn nghe thấy tiếng thở dài của Tần Thâm, cũng nhìn ra được sự ôn nhu cùng một chút bất đắc dĩ giữa hai hàng chân mày của hắn.

    Một cốc trà sữa nóng hầm hập được nhét vào trong lồng ngực cậu, Tần Thâm ngồi xổm xuống, mở khăn quàng cổ của chính mình quấn lên cho Thạch Kha, đem mặt Thạch Kha bao lại kín kẽ mà ấm áp.

    Tần Thâm đem cậu ôm lên, như ôm một đứa nhỏ, nâng mông cậu, để hai chân cậu quàng qua hông hắn.

    Tần Thâm trầm trầm nói: "Không thành thật liền vứt em xuống, theo anh về nhà."

    Thạch Kha không có không thành thật, cậu mềm mại mà đem mặt vùi vào trong cổ Tần Thâm, nước mắt thế nhưng gần như tại thời điểm Tần Thâm ôn nhu mãnh liệt trào ra.

    Cứ vậy đi, cậu nghĩ.

    Chỉ cần Tần Thâm còn ở bên cậu, cậu sẽ không tự mình rời đi.

    Dù cho bên cậu chỉ là vì lợi dụng.
     
    Selina Hill thích bài này.
  4. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 13.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về nhà Thạch Kha quá mức yên tĩnh, ngoan ngoãn, không ồn ào, làm cho Tần Thâm hơi kinh ngạc.

    Trong ấn tượng của hắn, Thạch Kha là tiều thiếu gia cáu kỉnh, một khi nháo lên chỉ hận không thể chọc thủng trời.

    Nói chung là được cha mẹ trong nhà chiều chuộng, muốn gì được nấy, lúc mới bắt đầu Tần Thâm rất không thích cái tính tiểu thiếu gia này của cậu.

    Như gia đình hắn, cha mẹ đều là giáo sư, luôn lấy nghiêm khắc làm tiền đề giáo dục hắn.

    Từ nhỏ cha mẹ đã nói hắn phải học thật giỏi, làm người ngay thẳng chính trực.

    Phản nghịch lớn nhất của hắn có lẽ là xu hướng tình dục, nhưng ở phương diện này, xưa nay hắn khá giữ mình, không chủ động bày tỏ, chỉ yên lặng thích người ta.

    Thạch Kha và hắn là hai loại người hoàn toàn khác nhau, cậu ngả ngớn, làm càn lại lớn mật. Vừa mới bắt đầu, cậu đã đột ngột xen vào giữa hắn và Cao Huân, trên danh nghĩa là bằng hữu, thế nhưng trong mắt lại là mục đích sáng loáng.

    Xu hướng tình dục tương đồng, hai người chỉ cần liếc mắt, đã có thể rõ ràng thuộc tính của nhau.

    Thạch Kha biết hắn đồng tính, cũng là người đồng tính đầu tiên mà hắn gặp.

    Tình cảm của hắn với Cao Huân rất mông lung, những tình cảm ấy đều có thể khống chế, không dễ dàng để lộ ra ngoài.

    Cao Huân có bạn gái, đương nhiên làm hắn khổ sở, còn mượn cơ hội đó uống rất nhiều. Đó là lần đầu tiên hắn say, cũng là lần đầu tiên mượn rượu làm càn.

    Ở trong công viên nhỏ, hai người uống mãi đến say, Thạch Kha cười cười dạy hắn hút thuốc, sau đó hôn lên môi hắn.

    Phản ứng đầu tiên của Tần Thâm là cứng người lại, không thể tin được, khiếp sợ, tức giận, sau đó những cảm giác khác mới tuôn ra.

    Khói thuốc làm cổ họng hắn ngưa ngứa, đầu lưỡi mềm mại đến khó mà tin nổi, sợi tóc của Thạch Kha bị gió thổi phất trên mặt hắn, như cánh hoa bị mưa rơi ướt, mang theo hương vị lạnh lùng.

    Hết thảy mọi thứ đều bị phóng đại, bao gồm cả nhịp tim kịch liệt của hắn.

    Hắn tàn nhẫn đẩy Thạch Kha ra, dùng mu bàn tay bịt kín môi mình, tức giận đỏ cả mắt.

    Thạch Kha nhìn vẻ mặt hắn, ý cười trên mặt cũng từ từ biến mất. Cậu muốn đưa tay chạm vào Tần Thâm, lại bị hắn không chút do dự đập rớt.

    Hắn đập rất mạnh, tiểu thiếu gia thịt mềm da mỏng, tay cậu lập tức đỏ lên một mảng.

    Hắn thấy được trên mặt Thạch Kha không còn cười nữa, cái ngả ngớn hắn vẫn không ưa biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng.

    Không biết vì sao, hắn hối hận rồi, sức hắn lớn thế, cái đập ban nãy chắc hẳn rất đau. Thạch Kha người này xưa nay vốn đã không phải người đứng đắn, hắn tính toán chuyện này với cậu để làm gì.

    Môi Tần Thâm giật giật, vừa định mở miệng nói chuyện, lại thấy trên mặt tiểu thiếu gia lộ ra nụ cười hờ hững.

    Thạch Kha vẩy vẩy tay, thở một hơi, có chút ghét bỏ nói: "Cậu sợ cái gì chứ, không phải chỉ hôn một cái thôi à."

    Tần Thâm đem lời xin lỗi đã đến bên mép nuốt xuống, lại nghe thấy Thạch Kha nói: "Với lại, cậu cũng không cho rằng tôi thích cậu mới hôn cậu đi."

    Tần Thâm nhíu mày, trên môi hắn vẫn còn lưu lại cảm xúc bị hôn đột ngột ban nãy, thế nhưng người hôn hắn lại dùng ngữ khí như người tường bở là hắn nói: "Cậu đừng hiều lầm, người tôi thích là Cao Huân."

    "Cậu ấy đẹp trai hơn cậu, cao hơn cậu, lại còn thú vị hơn cậu nữa."

    "Cậu quá tẻ nhạt, tôi không thích."

    "Cậu xem đi, mới hôn một cái, đã bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, chơi không vui gì cả."

    Tần Thâm trầm mặc rất lâu mới khàn giọng nói: "Tôi không muốn chơi với cậu, cậu tìm người khác chơi đi."

    Hắn không quan tâm Thạch Kha lôi kéo hắn nói cái gì, bước nhanh rời khỏi công viên nhỏ kia.

    Kỳ thực, không cần tiểu thiếu gia phải nói, hắn cũng tự biết mình làm người ta không thích.
     
    Selina Hill thích bài này.
  5. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 14.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thạch Kha về nhà mới thấy trên bàn ăn còn một hộp thức ăn vơi một nửa.

    Cơm đã nguội lạnh, món ăn cũng chẳng được động vào mấy cái, trời đang lạnh, món ăn cũng nguội lạnh luôn rồi, trên mặt đóng một tầng mỡ sáng bóng.

    Công ty Tần Thâm bận bịu, thường xuyên phải ăn thức ăn ngoài.

    Trước kia Thạch Kha đau lòng hắn, còn cố ý đi học một lớp nấu ăn, chờ thời điểm học xong sẽ trở về sớm một chút làm cơm cho Tần Thâm.

    Cậu còn nhớ lần đầu tiên làm cơm cho Tần Thâm, chỉ là một bát mỳ, Tần Thâm vô cùng kinh ngạc, nhìn bát mỳ kia thật lâu, lâu đến mức Thạch Kha cho rằng Tần Thâm chê vẻ ngoài bát mỳ khó coi sẽ không chịu ăn, Tần Thâm mới động đũa, ăn đến sạch sành sanh.

    Sau đó Thạch Kha cũng không thể nào làm cơm cho Tần Thâm ăn được nữa, công ty cậu vừa vặn có một đơn đặt hàng lớn, do chính cậu phụ trách, lúc ấy cậu bận đến mức thời gian để thở cũng không có, tất nhiên không thể tiếp tục làm cơm.

    Ngày hôm nay xem ra Tần Thâm ngay cả cơm cũng chưa ăn xong liền ra ngoài tìm cậu, Thach Kha thở dài một cái.

    Cậu cuốn tay áo lên, chuẩn bị vào bếp làm cho Tần Thâm bát mì.

    Tần Thâm đang cầm khăn thu dọn bàn ăn, thấy động tác của cậu bèn dừng lại: "Em định làm gì thế?"

    Mắt Thạch Kha rũ xuống, cậu rửa sạch nồi đổ đầy nước vào đó, rồi lại lấy mì ra: "Cơm anh mới ăn có một nửa, không thấy đói bụng sao?"

    Tần Thâm trầm mặc.

    Trong lúc Thạch Kha chờ nước sôi, Tần Thâm đã không còn ở phòng khách nữa rồi.

    Thạch Kha ra ngoài tìm hắn, tìm một lát liền thấy hắn đứng ngoài ban công phòng khách.

    Tần Thâm đứng yên lặng trong bóng tối, thỉnh thoảng có làn khói tản ra xung quanh hắn, hắn đang ở ngoài này hút thuốc.

    Thạch Kha yên lặng mà lui trở lại, khi mở cửa tủ lạnh thì sửng sốt, bởi vì có thứ khiến cậu không nghĩ tới xuất hiện ở trong đó.

    Đó là một hộp bánh sinh nhật, rất nhỏ rất bé, chỉ đủ cho hai người ăn.

    Nhãn hiệu ghi trên bánh kia là tiệm cậu thích nhất, vị cũng là vị socola mà cậu thích, người bình thường ăn sẽ có chút ngán.

    Tần Thâm không thích ăn ngọt, nhưng Thạch Kha lại vô cùng yêu thích, cậu thích nhất là vị ngọt ngậy của bảnh gato.

    Nhưng có lẽ đây cũng chẳng phải lý do Tần Thâm mua cái bánh gato này, nhìn bánh một lúc, cậu đột nhiên nghĩ ra hôm nay là ngày gì.

    Có lẽ bọn họ ở cùng nhau quá lâu rồi, lâu đến mức ngày hôm nay là ngày gì cậu cũng có thể quên mất.

    Lúc mới bắt đầu bên nhau, Thạch Kha thích nhất là những ngày kỉ niệm, tỷ như lễ Tình nhân, lễ Giáng Sinh, sinh nhật và cả những ngày khác nữa.

    Thế nhưng sau đó cậu lại phát hiện Tần Thâm đối với những ngày này cũng không để ý lắm, mà cậu lại không muốn nhiệt tình của mình bị hờ hững không được hồi đáp.

    Ngày hôm nay so với khi ấy lại có chút không giống, Thạch Kha lấy điện thoại di động ra, phát hiện di động hết pin đã tắt máy tự bao giờ.

    Không cần nhìn cậu cũng có thể nghĩ ra được, hôm nay là sinh nhật Tần Thâm.

    Tần Thâm và cậu không giống nhau, vào ngày sinh nhật mình cậu luôn hi vọng có nhiều người quan tâm chúc mừng.

    Bởi vì Tần Thâm bận rộn, cậu còn cố ý đẩy cho đám bằng hữu của mình tổ chức tiệc sinh nhật giúp, chỉ đợi Tần Thâm tan làm liền cùng nhau đi qua.

    Ai biết được Tần Thâm vậy mà cũng không cảm thấy cao hứng, còn nói với cậu hắn phải tăng ca, không rảnh qua được, nói Thạch Kha tự đi tìm bạn bè mình.

    Thạch Kha vì thế mà đau lòng khổ sở, chính trong khoảnh khắc ấy, cậu liền bắt đầu hoài nghi trong lòng Tần Thâm đến cùng là có chút nào dành cho cậu hay không.

    Vào ngày sinh nhật của năm tiếp theo, cậu liền nói với Tần Thâm muốn ra ngoài uống rượu suốt đêm với bạn mình.

    Khi đó Tần Thâm ngồi trên ghế sa lông, trong tay vẫn đang cầm laptop mà làm việc, nghe vậy ngẩng đầu lên, yên tĩnh nhìn Thạch Kha một lát, cuối cùng từ ví tiến lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho cậu, nói để cho cậu dùng.

    Thạch Kha đỏ mắt, quăng tấm thẻ kia đi, tức giận mà nói:"Bọn họ ai mà chẳng có tiền hơn so với anh, tôi chính là điên rồi mới chỉ muốn trải qua cùng anh.
     
    Selina Hill thích bài này.
  6. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 15.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Thâm không thích đám bạn kia của cậu thế nào, cậu rõ hơn ai hết.

    Những người bạn kia của cậu ham chơi bời, yêu thích đùa giỡn pha trò, bởi vì gia cảnh tương tự nhau nên mới chơi cùng nhau.

    Tần Thâm với tư cách là bạn trai cậu, ở trong vòng bạn bè này quả thực có chút lạc lõng, những điều này cậu đều biết cả.

    Bạn hắn không ưa Tần Thâm thanh cao còn tẻ nhạt. Tần Thâm cũng chẳng thích bạn hắn thả cửa ăn chơi, cả ngày không lo làm việc cho đàng hoàng.

    Người của hai bên gặp nhau mấy lần, Thạch Kha cũng không muốn miễn cưỡng bọn họn họ, cố gắng ở chung với nhau quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ.

    Vì lẽ đó cậu mới đưa ra quyết định, so với đám bạn, cậu chọn Tần Thâm.

    Kết quả là gì đây, người đàn ông này lại cho cậu một tấm thẻ, để cậu đi theo đám bạn mình uống rượu mua vui.

    Điều cậu muốn căn bản chẳng phải những thứ này, cậu vì Tần Thâm từ bỏ những gì, Tần Thâm căn bản không biết. Hoặc có thể là hắn kỳ thực biết, chỉ là không quan tâm để ý mà thôi.

    Sau khi quăng đi cái thẻ ngân hàng Thạch Kha liền chạy khỏi nhà, cậu hẹn gặp bạn bè ở quán bar, người bạn thân từ nhỏ cùng cậu lớn lên - Lâm Sâm này ấy vậy mà vì cậu bao toàn bộ quán bar, không chỉ có thế còn mời về ban nhạc mà cậu yêu thích hát mừng sinh nhật cậu.

    Nhưng là Thạch Kha căn bản không có tâm trạng, cậu lên dây cót tinh thần nhận từng phần quà từng phần quà một, nghe bài hát chúc mừng sinh nhật, ăn xong bánh gato, sau đó chính là không ngừng mà uống rượu.

    Cậu không dám để người khác nhìn ra tâm tình mình không tốt, chỉ có thể cố gắng mang theo gương mặt tươi cười, trực tiếp đem mình uống đến ngất đi.

    Người khác không nhìn ra được tâm tình cậu không tốt, bạn thân cậu lại nhìn ra được.

    Lâm Sâm đặt mông ngồi vào bên cạnh cậu, ôm bờ vai cậu mà nói: "Làm cái gì đây chứ, ngày vui lớn như vậy lại ngồi mua say a!"

    Thạch Kha miễn cưỡng nhìn bạn thân mình, lắc đầu không nói. Lâm Sâm thật không chịu nổi cái bộ dạng này của cậu, cau mày lại hỏi: "Bạn trai mày đâu, ngày này mà hắn còn làm cái quái gì thế?"

    Thạch Kha vừa nghe thấy lời ấy, mí mắt liền đỏ, hai tay nắm chặt bình rượu, môi run run, một câu cũng đều nói không được.

    Lâm Sâm sau đó cũng chẳng thèm quan tâm tới chuyện này, lôi kéo Thạch Kha đi chơi, không ngừng khơi lại hứng thú cho cậu.

    Hắn cùng Thạch Kha làm bạn nhiều năm như thế, không ai có thể hiểu rõ Thạch Kha hơn so với hắn.

    Vì lẽ đó Tần Thâm đặc biệt không lọt được mắt hắn.

    Tên Tần Thâm kia là cái quái gì chứ, đã nghèo còn tỏ vẻ thanh cao, không yêu thì thôi lại còn dám chà đạp thằng bạn tốt chơi thân với hắn từ nhỏ tới lớn này.

    Huống chi gần đây hắn mới nghe được một tin không mấy hay ho, còn không dám nói cho Thạch Kha biết.

    Miễn cho bạn hắn biết rồi lại càng khó vượt qua, không phải chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ thôi sao, Thạch Kha muốn dùng chân tâm đối đãi người ta, khiến hắn muốn làm vai ác cũng chẳng có đất diễn.

    Mắt thấy Thạch Kha say rồi, Lâm Sâm lấy điện thoại từ trong túi của đối phương ra, bấm thử số gọi khẩn cấp.

    Đúng như dự đoán, đối tượng của cái số khẩn cấp ấy chính là tên Tần Thâm kia.

    Hắn mang theo ác ý, nhắn cho đối phương một cái địa chỉ giả, chờ người ta tới rồi, lại nói ra địa điểm kế tiếp.

    Cứ như vậy cho Tần Thâm xoay quanh, lãng phí thời gian cả một đêm, lúc này mới nói địa phương thực tế nằm ở đâu.

    Tiệc sinh nhật đã sớm tàn, Thạch Kha ói mửa đầy một thân.

    Lâm Sâm tự thân mang người đến khách sạn, tắm rửa sạch sẽ cho người ta, mặc áo tắm cẩn thận rồi ôm người bỏ vào trong chăn.

    Lâm Sâm cả người toàn mồ hôi, tắm rửa sạch sẽ xong vừa vặn là lúc Tần Thâm đến.

    Thời điểm mở cửa, vẻ mặt Tần Thâm đanh lại.

    Hắn không thể tin tưởng mà nhìn Lâm Sâm, con mắt chậm rãi nheo lại, âm thanh từ trong khớp hàm cắn chặt phát ra: "Thạch Kha đâu rồi?"
     
    Selina Hill thích bài này.
  7. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 16.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Sâm hờ hững khoác lên mình cái áo tắm trắng của khách sạn, vừa nhìn vẻ mặt Tần Thâm liền biết hắn hiểu lầm cái gì.

    Người này ngang ngược kiêu ngạo cái gì chứ, hắn ta làm Thạch Kha thương tâm như thế, khiến cậu trải qua sinh nhật như thất tình, còn không thấy ngại hay sao mà hiện tại lại làm ra cái bộ mặt bắt gian như thế.

    Lâm Sâm né người sang một bên, chặn lại Tần Thâm đang muốn bước chân vào phòng.

    Hắn cúi xuống nhìn Tần Thâm từ dưới lên, cằm khẽ hất biểu thị mình có điều muốn nói.

    Đôi mắt Tần Thâm nặng nề, sắc mặt khó chịu, giọng điệu cũng gay gắt rõ ràng: "Tôi không có gì muốn nói với cậu, Thạch Kha đâu?"

    Lâm Sâm hai tay ôm trước ngực: "Không thể nói cho mày bay giờ được, ngày hôm nay tao nhất định phải nói với mày vài chuyện."

    Hắn giơ một tay ngăn Tần Thâm, trở tay còn lại đóng cửaphòng. Sắc mặt hắn cay nghiệt, mang ý xem thường trào phúng: "Mày thái độ cái gì chứ, muốn làm gì tao, Thạch Kha thật ngốc, cam tâm tình nguyện cho mày lợi dụng. Lại còn tốt bụng chăm lo cho mày. Những chuyện xấu mày làm tốt nhất là thu hết lại, lợi ích cũng đã nhận rồi việc nên làm cũng phải làm cho nó tốt, đừng con mẹ nó tỏ ra thanh cao với tao."

    Sắc mặt Tần Thâm vốn tái nhợt, nghe hắn nói câu này, phẫn nộ cũng từ từ rút xuống tựa thủy triều, lửa giận trong mắt tắtđi, nửa mảnh cũng không còn.

    Lâm Sâm nhìn gương mặt đó, nghĩ thầm cũng chỉ có cái bản mặt là coi như còn tạm được, cái tên Thạch Kha ngốc nghếch kia, cái gì cũng không thèm nhìn, một mực chỉ nhìn mặt chọn người.

    Hắn nghĩ, nếu như Tần Thâm thật sự là người có cốt khí, thì không nên nhận sự giúp đỡ từ Thạch gia, không nên nhận đầu tư từ anh trai Thạch Kha.

    Nếu đã nhận rồi, vậy thì phải biết điều, đối xử tốt với Thạch Kha một chút. Đã đem Thạch gia làm chỗ dựa, còn không cố gắng làm việc, ngày nào cũng dằn vặt Thạch Kha, chuyện này là như thế nào cơ chứ?

    Lâm Sâm càng nghĩ càng không ưa Tần Thâm, hắn từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Nếu như tao là mày, sẽ học cách thông minh một chút. Bằng không chờ ngày nào đó Thạch Kha hết hứng thú đối với mày, sẽ có rất nhiều người muốn đem mày đạp xuống."

    Tần Thâm không đáp lại, chỉ có nắm đấm siết càng thêm chặt.

    Lâm Sâm nhìn đến cái nắm đấm có lực như vậy, tự thấy mấy lời mình nói cũng không uổng, hắn không tin Tần Thâm dám động thủ đánh hắn.

    Hiện thực chính là như vậy, hắn có quyền có thế có nhà làm chỗ dựa, cường quyền ép người thì đã làm sao.

    Có thể cố gắng nói mấy câu với Tần Thâm, cũng xem như là cho Thạch Kha chút mặt mũi.

    Bằng không trong nhóm bọn họ, có mấy người thèm để ý đến Tần Thâm.

    Thế nhưng người này đúng là làm lấy đủ, Thạch Kha kia cũng ngốc, vì người như thế mà nháo với người nhà, còn muốn nháo với cả mấy đứa bạn bọn hắn nữa, thực đúng là bị quỷ ám mà.

    Lâm Sâm tiếp tục nói: "Đừng có bày ra dáng vẻ bắt gian như thế, nếu tao muốn ở bên Thạch Kha, sẽ không tới phiên mày. Ngày hôm nay là sinh nhật nó, nếu vì mày mà nó không vui, mày nên cố gắng dỗ dành, đừng có bày ra bộ mặt người chết như thế. Làm **, lại lập đền thờ."

    Tơ máu trong mắt Tần Thâm nổi lên, đó là phẫn nộ, là căm hận, tựa như dã thú ăn thịt người.

    Ánh mắt kia vô cùng đáng sợ, làm Lâm Sâm thấy hơi chột dạ, hắn sợ đến mức lui về sau một bước.

    Giọng Tần Thâm khàn khàn, mang theo chút tức giận đè nén: "Tiền kia tôi đã sớm có thể trả lại cho Thạch gia."

    Lâm Sâm xoa xoa cánh tay: "Có thể thì thế nào, cầm rồi chính là nợ."

    Tần Thâm oán hận trừng hắn một cái, quay đầu đi vào vị trí phòng Thạch Kha ở, còn trở tay khóa luôn cửa lại.

    Lâm Sâm nhún nhún vai, đi xuống dưới lầu, trực tiếp mở cửa một căn phòng dưới đó.

    Trong phòng, Tần Thâm vừa rồi cả người hung ác, nhìn Thạch Kha bọc chăn ngủ đến đỏ mặt ở trên giường, tức giận đầy mặt tản đi không ít.

    Hắn đi tới một bên giường Thạch Kha đang nằm, nhẹ nhàng chậm rãi thở ra một hơi, khe khẽ chạm mặt người này một cái, lại kìm chế thu tay về.

    Tần Thâm nhỏ giọng gọi tên Thạch Kha, mang theo muôn vàn phức tạp và cay đắng.
     
    Selina Hill thích bài này.
  8. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 17.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau Thạch Kha từ trên giường tỉnh lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Thâm đang ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ, ánh nắng sớm mai như phủ lên trên người hắn một tấm áo ấm áp.

    Ngũ quan Tần Thâm dưới nắng sớm nhu hòa đi rất nhiều, khóe mắt bờ mi đều được nắng ấm ôm lại, thật khiến người ta muốn lại gần hôn cái.

    Thạch Kha trầm mặc nhìn Tần Thâm hồi lâu, mới chống giường ngồi dậy. Cậu không hỏi Tần Thâm làm sao tìm được cậu, những năm tháng này, bất kể ra sao Tần Thâm đều có thể tìm được cậu.

    Cũng bởi vì một lần lại một lần tìm được, dù cho Tần Thâm có tổn thương cậu bao nhiêu lần đi chăng nữa, chỉ cần nghĩ đến tình cảm đậm sâu bao năm của bọn họ, cậu không cách nào buông bỏ.

    Tần Thâm ngủ không được ngon giấc lắm, dưới hai mắt có quầng thâm nhàn nhạt. Hắn từ trên ghế đứng lên, ánh mặt trời cũng rút đi từng chút một, ngũ quan lạnh lẽo cứng rắn cứ như vậy mà trở lại, ánh mắt mang theo lạnh nhạt và xa cách.

    Thạch Kha im lặng hai tay mở ra hướng về phía Tần Thâm nhỏ giọng nói: "Em chỉ muốn anh ở bên em, anh hiểu không?"

    Thế nhưng Tần Thâm chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, có chút kháng cự mà nhìn cậu.

    Thạch Kha cảm nhận được một cách rõ ràng từ người Tần Thâm tản ra một cỗ lạnh lùng xa cách, mà cái lạnh lùng xa cách ấy là nhằm vào cậu.

    Cậu không hiểu tại sao lại thế, trong lòng có chút hoảng hốt, lẽ nào tối qua cậu đã nói gì quá đáng, hay làm chuyện gì ngu ngốc rồi?

    Tần Thâm chỉ đem một túi giấy nhẹ nhàng đặt trên cái bàn tròn của khách sạn, lời ít ý nhiều mà nói: "Quà sinh nhật."

    Thạch Kha nhìn cũng không thèm nhìn tới cái quà kia một cái, cậu tha thiết nỉ non: "Em chỉ muốn anh ôm em."

    Tần Thâm gần như lạnh lùng nhìn cậu, sau đó từng bước từng bước một đi tới, thế nhưng khi cậu cho rằng mình sẽ được hắn ôm thì hắn bất chợt dừng lại.

    Tần Thâm hỏi: "Sau đó thì sao?"

    Thạch Kha ngây ngẩn cả người: "Cái gì sau đó?"

    Tần Thâm thấp giọng nở nụ cười: "Em còn muốn tôi cùng em làm cái gì nữa?"

    Thạch Kha chậm chạp hạ tay xuống, sống lưng thẳng tắp, ngay cả ánh mắt cũng theo đó lạnh xuống.

    Cậu nhìn qua đồng hồ một cái: "Anh nhanh đi làm đi, cũng khó trách, anh bận bịu đến mức ngay cả thời gian đi cùng tôi mừng sinh nhật còn không có, hiện tại làm sao có thể rảnh rỗi mà ôm tôi."

    Tần Thâm nhìn chăm chú vào cậu, đột nhiên khom người ôm cậu vào lòng, ôm rất chặt, cực kỳ dùng sức, tựa như muốn cứ thế vò nát cậu, phảng phất yêu hận đan xen.

    Tần Thâm thô bạo kéo áo tắm của Thạch Kha xuống, hai chân ghìm chặt bắp đùi của cậu.

    Thạch Kha cảm thấy cả người đều khó chịu, cứ vậy vuốt ve sớ soạng quả thực nhục nhã.

    Cậu ra sức giãy dụa, nước mắt không nhịn được tràn bờ mi.

    Cậu không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, Tần Thâm tại sao lại đối xử với cậu như thế.

    Thạch Kha khóc nấc lên, cậu cảm nhận được Tần Thâm dừng động tác, đưa tay muốn vuốt ve lau đi nước mắt trên mặt cậu.

    Thạch Kha né đầu qua một bên tránh, cậu kéo lại áo tắm, nhanh chóng xiết chặt lấy chính mình, cuộn tròn người lại trên giường: "Cút ngay.. Tôi không muốn gặp lại anh."

    Tần Thâm trầm mặc đứng trước giường, hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Em không muốn cái này sao?"

    Thạch Kha cúi mặt ôm lấy đầu mình, uất ức gào lên: "Anh cút đi.."

    Tần Thâm thở dài, có chút hối hận, hắn ngồi lại bên giường, môi giật giật, đột nhiên hỏi một câu: "Em yêu tôi sao, Thạch Kha?

    Thạch Kha giơ tay đem một cái gối hất văng ra ngoài, giọng căm hận nói:" Tôi buồn nôn anh, cút ngay."

    Dứt lời Thạch Kha căn bản không muốn nhìn vẻ mặt Tần Thâm, cậu nhào đến cầm điện thoại của mình ở bên cạnh, bấm số điện thoại gọi cho Lâm Sâm.

    Giờ này cậu muốn có người bên cạnh, ai cũng được, chỉ cần không phải là Tần Thâm là tốt rồi.
     
    Selina Hill thích bài này.
  9. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 18.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Lâm Sâm chạy lên đến phòng Thạch Kha, Tần Thâm đã không còn ở đó rồi.

    Rõ ràng tối hôm qua mới mạnh mẽ cảnh cáo xong, sáng nay đã lại nháo nhào rồi.

    Lâm Sâm quả thật có chút cạn lời, người ta yêu nhau, bạn bè trai gái cũng không có đôi nào dây dưa xoắn xuýt như đôi này.

    Đem Lâm Sâm gọi tới thế nhưng Thạch Kha lại chẳng nói lời nào, việc cần làm vần cứ làm, trước tiên đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngối vào bàn ăn bữa sáng một cách ngon lành.

    Ngoại trừ bên ngoài mí mắt có chút sưng đỏ, thật sự không nhìn ra có gì khác thường.

    Điện thoại của Lâm Sâm không ngừng rung báo hiệu có tin nhắn tới, gần đây hắn vừa mới quen được một mỹ nữ, hiện tại người ta đang nhắn tin làm nũng với hắn, lại còn gửi cho hắn một tấm ảnh, muốn hắn tới gặp mặt.

    Giữa nữ nhân và huynh đệ, hắn đương nhiên chọn huynh đệ trước tiên, thế nhưng tiền đề là người anh em này cũng đừng có ngồi yên nơi đấy không nói tiếng nào như vậy a.

    Thạch Kha ăn điểm tâm sáng xong, mới thở dài một cái nói với hắn: "Ngũ Mộc, tao muốn chuyển qua nhà mày ở vài hôm."

    Lâm Sâm đương nhiên cảm thấy không chỗ nào không ổn cả, Thạch Kha đây là muốn dứt khoát chia tay với Tần Thâm a, thế nhưng hắn cũng không có cái cảm giác hả hê như bản thân từng nghĩ, dù sao thì chẳng ai nguyện ý chăm sóc người chia tay cả.

    Cứ nghĩ mà xem, khi hắn đưa người ta đi ra ngoài ăn cơm, xem phim, du lịch, lúc mới đầu còn không sao, chẳng may nhìn thấy một cảnh nào đó kích thich người ta nhớ lại quá khứ chia ly đau buồn để rồi khóc lóc thương tâm, hắn mới nghĩ thế thôi đã thấy thật đáng sợ rồi.

    Lâm Sâm rốt cục từ trong suy nghĩ tưởng tượng kia tìm về chút lương tâm còn sót lại, ngồi trên ghế thay đổi tư thế nói với Thạch Kha: "Vị kia nhà mày lại gây chuyện hả?"

    Thạch Kha không lên tiếng.

    Lâm Sâm ho khan một tiếng: "Tao nói này, hắn đại khái có lẽ là hiểu nhầm mày với tao tối ngày hôm qua ngủ với nhau, mà tao cũng không có giải thích."

    Thạch Kha đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Sâm một hồi, nhưng vẫn quay đầu đi mà nói: "Chính anh ta không hỏi, ai sẽ cố ý giải thích đây."

    Lâm Sâm trầm mặc.

    Hắn không nói cho Thạch Kha, yên lặng làm khó dễ cho Tần Thâm, làm cho người ta chạy cả một buổi tối bên ngoài mà vẫn nuốt mọi chuyện vào trong bụng.

    Thạch Kha đứng dậy từ bàn ăn đi đến cái tủ nhỏ đầu giường, mớ cái túi quà tặng kia ra.

    Bên trong là một bộ âu phục chỉnh tề, bên trên còn có một chiếc hộp nhung, mở ra xem, là một cái đồng hồ.

    Mấy ngày tới Thạch Kha phải thay mặt công ty đi tham gia một cái hội nghị, cậu cũng không biết vì sao cái việc này lại đến phiên của mình, còn cùng Tần Thâm oán giận đôi câu nói không có quần áo thích hợp để mặc, Tần Thâm vậy mà đem lời cậu nói nhớ thật kĩ.

    Lúc đó cậu chỉ mải oán trách không để ý thấy vẻ mặt kì quái của Tần Thâm, sau đó cậu cũng nghĩ thông suốt tại sao Tần Thâm lại có vẻ mặt đó.

    Tần Thâm nhiều lần hỏi qua cậu, vì sao lại cùng người nhà come out.

    Thạch Kha không muốn Tần Thâm nghĩ cậu vì hắn mới làm như vậy, thật mất mặt a, lại còn dễ làm thành gánh nặng cho người ta nữa.

    Thế nên cậu chỉ đơn giản mà nói rằng chuyện cậu thích nam nhân bị người nhà phát hiện, qua loa giải thích, cũng chẳng nói rõ ràng.

    Tần Thâm lại hỏi: "Trước đây có nhiều thứ như vậy, hiện tại cái gì cũng không có, có cảm thấy khó chấp nhận không?"

    Thạch Kha lúc đó nhìn thẳng vào hắn nói: "Có những thứ đây không có, hiện tại có rồi, chỉ cẩn như vậy là đủ."

    Tần Thâm mới đầu còn có chút mờ mịt khó hiểu nhìn cậu, sau đó cũng phản ứng được cậu đang nói gì, tuy rằng mặt không hề có cảm xúc, nhìn vô cùng lãnh khốc, thế nhưng hai bên tai lại lặng lẽ đỏ lên.

    Tần Thâm xưa nay chưa từng nói lời tình cảm, đối với quan hệ của bọn họ, ngoại trừ khi mới bắt đầu có hỏi qua một chút, sau đó cũng chưa tùng hỏi lại.

    Nhưng hắn đúng là đổi xử với cậu rất tốt.

    Thuận miệng nói một câu, hắn đều sẽ đem nhớ kỹ.

    Cậu vĩnh viễn không quên được, ánh mắt Tần Thâm nhìn cậu khi thấy hình xăm ngày hai người họ bên nhau trên xương quai xanh của cậu.

    Là ánh mắt không thể tin được, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, lại từ từ sáng lên.

    Sau đó Tần Thâm cười với cậu, cũng nhẹ nhàng hôn lên hình xăm kia.
     
    Selina Hill thích bài này.
  10. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 19.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần đó hai người vì sinh nhật mà cãi nhau, cũng chiến tranh lạnh mấy ngày, rồi sau đó lại làm lành.

    Tần Thâm sẽ không cùng cậu cãi nhau, cùng lắm là làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

    Thạch Kha ghét nhất là cái vẻ làm bộ làm tịch như vậy của hắn, nhưng chính cậu cũng là kẻ nhu nhược, chỉ sợ Tần Thâm không thèm nể mặt mũi nữa mọi chuyện sẽ không có cách nào cứu vãn.

    Nói cho cùng cậu vẫn sợ chia tay với Tần Thâm, cậu biết rõ bọn họ có rất nhiều vấn đề, quan hệ càng ngày càng lung lay chực sụp.

    Thạch Kha thấy rất khó chịu, người ta vẫn nói đau dài không bằng đau ngắn, thế nhưng chuyện này đã như cái lỗ hổng không cách nào vá lại trong tim cậu, phàm là con người ai cũng có xu hướng tránh nặng tìm nhẹ, cậu cũng thế, không tìm đâu được dũng khí lớn như vậy mà đối mặt với mọi chuyện.

    Vì lẽ đó, sau này mỗi lần sinh nhật Tần Thâm, bọn họ đều đơn độc cùng nhau trải qua, đến sinh nhật cậu, cậu tự mình ra ngoài tìm bạn bè.

    Hôm sau trở về, nhất định sẽ thấy quà sinh nhật của Tần Thâm mua cho cậu đặt trên tủ đầu giường.

    Mỗi một lần, quà của Tần Thâm đều tự nhiên mà trùng hợp là thứ cậu đang cần đến.

    Quà tặng như vậy sao có thể nói là không để tâm cho được, thế nhưng nó lại không phải là thứ mà Thạch Kha luôn muốn. Những thứ đồ ấy cậu có thể tự mình mua được, cái cậu muốn chỉ là Tần Thâm bên cậu ngày đó mà thôi.

    Thạch Kha thật không nghĩ tới, có một ngày cậu cứ vậy mà quên sinh nhật Tần Thâm.

    Vô số lần cãi vã, đến cùng cũng làm hao mòn sự kiên trì của đôi bên.

    Thạch Kha giữ cửa tủ lạnh, nhìn chiếc bánh ga tô bên trong, cậu bắt đầu nghĩ, phải chăng bản thân cậu không yêu Tần Thâm sâu như vậy.

    Nếu như thật sự yêu một ai đó, sẽ như cậu bây giờ phải không?

    Không dám đi chất vất đối phương đến cùng có yêu mình hay không, cũng không muốn nghĩ sao người này lại ở bên mình cho tới tận bây giờ, lại càng không oán trong lòng hắn có người khác biệt.

    Chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, mệt vô cùng nhưng không có cách nào rời đi.

    Cứ vậy mà dây dưa, cứ vậy mà níu kéo, mãi đến tận khi không còn cách nào tiếp tục được nữa mới thôi.

    Những ý niệm này để lại trong lòng cậu muôn vàn dấu vết sâu sắc, khiến cậu không cách nào bỏ qua, không cách nào làm lơ đi được.

    Yêu là gì chứ, là nhiệt tình vô tận, là ái mộ đậm sâu, là muốn mình mình độc chiểm.

    Vẻn vẹn còn lại cũng chỉ là chút thói quen.

    Thói quen cho rằng, cậu còn yêu hắn.

    Hoặc lại là, từ lâu cậu đã không yêu hắn nữa.

    Thạch Kha đem bánh ga tô từ trong tủ lạnh lấy ra, Tần Thâm hút thuốc xong tiến vào phòng tắm, rửa mặt đánh răng, thay quần áo.

    Chỉ có lúc không thể nhẫn nại được nữa Tần Thâm mới hút thuốc. Điểm chết cười lại là, chuyện hút thuốc này là do chính Thạch Kha dạy cho hắn.

    Sau khi Tần Thâm học được hút thuốc rồi, Thạch Kha bởi vì nguyên nhân trong nhà có người bị bệnh mà cai thuốc, cũng buộc Tần Thâm cai theo.

    Thế nhưng Tần Thâm không cai được. Cậu đành phải nói với hắn sau này đừng hút trước mặt cậu, cậu ghét mùi thuốc.

    Thạch Kha đem bánh đặt trên bàn, trong tay cậu có chút lạnh, là dính hơi lạnh từ trên hộp bánh ga tô.

    Cậu hít một hơi thật sâu, mở hộp mang bánh đặt xuống bàn, lại lấy mấy ngọn nến cắm lên.

    Nước sôi, mì cũng nấu xong rồi.

    Tần Thâm từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng kéo cái ghế, lẳng lặng ngồi xuống phía đối diện bàn ăn.

    Thạch Kha đặt bát mì trước mặt hắn, tắt đèn, châm nến.

    Dưới ánh lửa chập chờn, khói nóng mờ mịt vươn lên từ bát mỳ, Thạch Kha nhẹ nhàng nói: "Sinh Nhật vui vẻ."

    Tần Thâm thấp giọng nói cảm ơn, nhắm mắt ước nguyện, rồi hắn thổi tắt nến.

    Bốn phía rơi vào một vùng tăm tối, Thạch Kha ngồi trong bóng tối ấy, cậu phát hiện cậu vậy mà không nhớ nổi hình dáng của Tần Thâm lúc ban đầu.

    Dáng dấp mà cậu đã từng yêu.

    Từ lâu đã hoàn toàn mơ hồ chằng rõ.

    Trong ký ức chỉ nhớ rõ mùa hè năm ấy, trong vườn trường, đồng phục học sinh trắng thuần cùng lòng bàn tay nóng ấm.

    Thứ bị hao mòn không chi là tình cảm, mà còn có thật nhiều hồi ức tốt đẹp.

    Cậu thực sự không nhớ được nữa rồi.
     
    Selina Hill thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...