Đam Mỹ [Edit] Người Ấy Không Yêu Tôi - Trì Tổng Tra

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Ngày Mai Nắng Lên, 11 Tháng sáu 2020.

  1. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 30.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thạch Kha đóng cửa tủ lạnh lại, vẫn cứ có chút hồn vía lên mây. Cậu vào phòng mình, chuẩn bị thu dọn một ít quần áo mang đi.

    Ở chỗ Lâm Sâm cái gì cũng tốt, chỉ là không có quần áo cậu có thể mặc.

    Quần áo để ở trong phòng ngủ, Thạch Kha đẩy mạnh cửa ra, vừa thấy cảnh tượng bên trong phòng ngủ, lập tức bị dọa sợ hết hồn.

    Bên trong phòng có người, chăn trên giường phồng lên, cuộn thành một đống.

    Thạch Kha thở khẽ, cẩn thận từng li từng tí một đi về phía đó.

    Rèm cửa được kéo kín lại che mất ánh sáng làm mọi thứ trong phòng trở nên tối tăm, cậu hé cửa ra làm cho tia sáng kéo vào, chiếu sáng bên trong.

    Tần Thâm nằm ở trên giường, dường như sợ lạnh đem cả cằm vùi vào trong chăn, mái tóc mềm mại tỏa trên gối, hai gò má ửng hồng.

    Trong phòng ngủ toàn mùi rượu, khắp nơi bừa bộn, bởi vì đâu đâu cũng có vỏ chai rượu, còn có bình trống không.

    Thạch Kha mím môi cau mày, tâm tư buồn bực. Tần Thâm không thich uống rượu, hầu như không uống, ở bên ngoài xã giao thực sự tránh không được mới uống, có uống cũng sẽ khống chế tửu lượng của bản thân. Ít nhất khi về đến nhà, cậu chưa từng thấy hắn say bao giờ.

    Bản thân Thạch Kha thường xuyên say rượu, mỗi lần đều bị Tần Thâm răn dạy, máu chó đầy đầu.

    Luôn tự khắc chế như Tần Thâm, làm sao lại phóng túng như vậy.

    Thạch Kha đi vòng qua những bình rượu kia, ngồi xổm bên giường. Cậu đưa tay muốn chạm vào mặt Tần Thâm.

    Trạng thái của Tần Thâm không thích hợp cho lắm, cậu mở cửa vào như vậy, thế mà hắn hoàn toàn không có phản ứng.

    Bàn tay cậu đưa ra, một giây sau, liền bị tay hắn nắm lấy, lòng bàn tay Tần Thâm khô ráo, nóng bỏng, đây là cảm nhận đầu tiên của Thạch Kha khi bị nắm lấy.

    Tần Thâm mở mắt, nhìn thẳng vào cậu.

    Cả người Thạch Kha cứng lại.

    Tuy rằng cậu và người này đã đường ai nấy đi được một thời gian, thế nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để gặp mặt hắn.

    Môi cậu giật giật, muốn nói cái gì đó để hai người không quá lúng túng.

    Cậu muốn nói, cậu trở về chỉ để lấy quần áo, lấy xong sẽ lập tức đi ngay.

    Cậu muốn nói cho hắn biết, cậu cho rằng hắn bị ngất, dù sao hai người cũng coi như bạn bè, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo cậu mới chạm vào hắn xem sao.

    Hoặc giả hiện tại hất tay Tần Thâm ra, lập tức quay đầu chạy chắc vẫn kịp.

    Ý nghĩ hỗn loạn linh tinh trong đầu bị động tác kế tiếp của Tần Thâm làm cho tan tác không còn một mảnh, chẳng thấy tăm hơi.

    Cậu bị hắn dọa cho sợ rồi, bởi vì Tần Thâm không chỉ nhìn cậu cười mà còn lôi tay cậu đặt bên môi hắn. Đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng, dán lên lòng bàn tay cậu một hồi.

    Hơi thở Tần Thâm rất nóng, có lẽ là sốt đến hồ đồ luôn rồi.

    Tần Thâm khàn giọng nói: "Em về rồi sao?"

    Thạch Kha choáng váng, không biết nên phản ứng thế nào cho đúng.

    Tần Thâm có chút yếu ớt nhìn cậu: "Anh rất nhớ em."

    Thạch Kha có chút nghi ngờ, cậu không rõ Tần Thâm đến cùng có biết cậu là ai không, phải chăng hắn sốt đến ý chí mơ hồ nên nhầm cậu với ai đó?

    Tần Thâm cầm tay cậu, muốn kéo cậu lên giường ngồi.

    Thạch Kha phối hợp đi đến, còn ngoan ngoãn cởi cả giày.

    Cả người cậu bị Tần Thâm kéo vào trong lồng ngực, cái trán áp lên lồng ngực Tần Thâm, nghe được nhịp tim có chút gấp gáp của hắn.

    Tần Thâm hôn lên tóc cậu nỉ non gọi: "Bé ngoan."

    Cứ vậy một lát Thạch Kha mới nói: "Anh bị sốt rồi, nên tới bệnh viện."

    Tần Thâm lắc đầu: "Anh không có."

    Thạch Kha bực mình, tính đứng dậy, Tần Thâm bị sốt thành như vậy, cậu không thể mặc kệ hắn cứ nằm trên giường như thế.

    Thế nhưng Tần Thâm lập tức siết chặt cánh tay, đem cậu ôm chặt vào trong ngực, ngữ điệu bất ổn bảo: "Anh không sốt."

    "Anh đang mơ mà."

    "Tiểu Kha ngoan."

    "Dù sao cũng là mơ, để cho anh ôm một lát."

    Nước mắt Thạch Kha cứ vậy rớt xuống.
     
    Selina Hill thích bài này.
  2. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 31.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người Tần Thâm ôm là cậu, không phải ai khác.

    Người này bị sốt đến hỏng đầu, hắn muốn hôn là tay cậu, muốn ôm cũng là cậu.

    Tần Thâm cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ, nên mới buông thả, phóng túng bản thân nói ra những lời như vậy.

    Nước mắt Thạch Kha không có cách nào dừng lại được, cậu đã từng nghĩ có lẽ mình không yêu hắn nhiều đến thế, dù sao thì cậu cũng chẳng nhớ nổi dáng vẻ lúc ban đầu của Tần Thâm.

    Nhưng trên thực tế, Tần Thâm chỉ nói một câu đơn giản, đã làm quân lính nơi cậu tan rã.

    Nước mắt cậu thấm đẫm từng mảng từng mảng lớn trên áo Tần Thâm, thân thể muốn lui về sau, nhưng hai tay vẫn không tự chủ được nắm lấy quần áo hắn.

    Thân thể Thạch Kha nhẹ nhàng run rẩy, thế mà người bị sốt đến mơ hồ không rõ kia lại giơ tay nâng cằm cậu lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gạt đi nước mắt của cậu, cau mày sầu muộn: "Đừng khóc nữa."

    Hắn có chút mê man nhìn Thạch Kha trong lồng ngực hỏi: "Vì sao em khóc?"

    Thạch Kha cắn môi, thút thít nhịn xuống từng tiếng nấc.

    Tần Thâm chưa thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, trán kề trán tựa lên đầu Thạch Kha, đến nửa ngày sau mới nói: "Khóc cũng tốt."

    "Từ trước đến nay em chưa bao giờ khóc trong giấc mộng của anh."

    Thạch Kha khàn giọng hỏi: "Trong mộng của anh em thế nào?"

    Tần Thâm chầm chậm nghĩ một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó oan ức, tủi thân lắm, trong mắt có chút khổ sở, lông mi cũng theo đó run rẩy cụp xuống.

    Hắn nói, em luôn tức giận.

    Nhìn cũng không muốn nhìn hắn, cứ thế quay người rời đi.

    Hắn không giữ được.

    Ngón tay Thạch Kha run rẩy hết duỗi ra lại cuộn lại, cuối cùng vẫn quyết định giơ lên đan lấy ngón tay Tần Thâm, nhỏ giọng an ủi: "Em ở đây."

    Tần Thâm lắc đầu: "Em không cần anh nữa."

    Có lẽ chỉ có ở trạng thái này, Tần Thâm mới không chút nghĩ ngợi, ấu trĩ phản bác.

    Thạch Kha lắc đầu một cái: "Em nghĩ muốn anh, anh lại không cho em."

    Tần Thâm cử động khó khăn, vùi đầu chen vào trong ngực Thạch Kha, cánh tay quấn lấy eo cậu, siết chặt từng chút một.

    Thạch Kha không nói gì, cậu đang đợi, đợi Tần Thâm nói câu tiếp theo. Cậu còn muốn hỏi, hiện tại trong lòng hắn đã có cậu hay chưa, là chỉ có mình cậu thôi sao? Muốn hỏi hắn những năm này đã xảy ra chuyện gì giữa anh trai cậu và hắn.. Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ.

    Cậu nhỏ giọng gọi tên Tần Thâm, nhưng không nghe được phản ứng của hắn.

    Thạch Kha khó khăn đem mặt Tần Thâm nhấc lên, phát hiện người này đã sớm ngất đi, sốt cao quá, nói mấy câu đã bất tỉnh nhân sự.

    Thạch Kha sợ gần chết, vội vàng đem người bọc lại khiêng đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra một hồi, quả nhiên là sốt cao, sợ rằng tối nay có chuyện. Thạch Kha đóng xong viện phí lại chạy đến giường bệnh trông nom. Vốn còn muốn đợi người trên giường tỉnh lại rồi tính tiếp, kết quả lại bị cuộc điện thoại của anh cậu gọi đi.

    Cha của bọn họ không cẩn thận bị ngã, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, kêu cậu nhanh chóng tới.

    Thạch Kha cúp điện thoại, cắn răng nhìn người trên giường một chút, cuối cùng vẫn thở dài, xoay người rời đi.

    Cậu nghĩ cậu sẽ trở lại tìm Tần Thâm, cậu cần xác nhận lại những lời hôm nay của Tần Thâm có ý gì, còn có rốt cuộc trong lòng Tần Thâm đang nghĩ gì.

    Có thể, giữa bọn họ thật sự có chút hiểu lầm mà cậu không hay biết.
     
    Selina Hill thích bài này.
  3. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 32.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Tần Thâm mở mắt, vị giám đốc kia đang ngồi bên cạnh gọt táo.

    Thấy hắn tỉnh lại, kích động nhào đến trước giường hắn, nhưng như nghĩ đến cái gì đó, lại khắc chế thân thể lùi về sau.

    Tần Thâm mệt mỏi nhắm mắt lại, tìm tòi trong kí ức, cuối cùng mở mắt ra mang theo nghi vấn hỏi: "Cậu đưa tôi đến bệnh viện?"

    Vị giám đốc đứng đó, nửa ngày không lên tiếng.

    * * *

    Lúc Thạch Kha chạy đến bệnh viện, cha cậu đã được bó thạch cao nằm trên giường bệnh.

    Ông từng tham gia quân ngũ, hiện tại đã về hưu, thân thể vô cùng cường tráng. Anh trai Thạch gọi Thạch Kha về, là muốn cho hai cha con quật cường này tốt xầu gì cũng thấy gặp mặt nhau một chút.

    Chân lão gia tử bị treo lên cao, vẫn rất khí thế, thấy thằng con trai nhỏ phản cốt vừa xuất hiện còn lấy trái quýt ném lên người cậu.

    Thạch Kha vừa trốn vừa nghĩ, còn may tốt xấu gì lần này không phải cái gạt tàn, tính tình cha cậu có chút thay đổi rồi a.

    Thạch Kha đón lấy trái quýt, chậm rãi bước đến trước giường.

    Lão gia tử không thèm nhìn cậu, cũng không thèm để ý đến cậu.

    Thạch Kha kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi bóc quýt.

    Nửa ngày sau mới nghe thấy âm thanh từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Chia tay với thằng nhóc kia rồi?"

    Cậu không lên tiếng.

    Chờ thêm lúc nữa lão gia tử mới nói: "Nếu không thì về nhà đi."

    Cha cậu cũng chỉ nói với cậu hai câu này, những cái khác cũng không nói đến, cũng không mắng cậu, tự mình nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Thạch Kha để vỏ quýt lên bàn, tách ra một múi nhét vào trong miệng.

    Chua thật.

    * * *

    Vị giám đốc không thừa nhận cũng chẳng phủ định, bổ táo ra, đưa cho Tần Thâm.

    Kỳ thực là do y không ngừng gọi điện thoại cho Tần Thâm, sau đó hộ lý nhận điện thoại nói cho y biết bệnh nhân vẫn mê man chưa tỉnh, bảo y đừng gọi đến nữa, ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác trong phòng.

    Vì thế y mới biết mà đến, y cũng không biết trước đó là ai đưa Tần Thâm đến bệnh viện.

    Nhưng là lúc y đến, chỉ thấy Tần Thâm lẻ loi nằm đó một mình.

    Máu trào ngược theo kim truyển lên trên, hộ lý cũng chưa kịp kiểm tra.

    Y nghe được một vài lời dồn, nói Tần Thâm đã chia tay.

    Cái kia không phải là nói y có cơ hội rồi sao?

    Tần Thâm không nhận táo từ tay y, như có chút đau đầu đỡ lấy thái dương, sau đó mở to đôi mắt ngập tơ máu nói với y: "Hiện tại đang là giờ làm việc, cậu xin nghỉ tới đây sao?"

    Y gật gật đầu.

    Mặt Tần Thâm không chút cảm xúc bảo: "Tôi không cần cậu lãng phí thời gian để ở đây, công ty mời cậu về là hi vọng cậu vì lợi ích của công ty phát huy, chỗ này của tôi không cần câu, nhanh về đi."

    Giám đốc có chút lúng túng: "Anh bị bệnh thành cái bộ dáng này."

    Tần Thâm vén chăn lên, chậm rãi ngồi ở mép giường, mặc áo khoác vào, rồi cầm di động lên.

    Ngoại trừ sắc mặt nhìn không tốt, nhìn không ra là người vừa bị sốt dậy.

    Thấy hắn đi ra khỏi phòng bệnh, giám đốc vội vã đuổi theo: "Tôi không làm phiền anh nữa, anh nhanh nằm xuông nghỉ ngơi cho tốt đi."

    Tần Thâm không quay đầu lại nói: "Không phải vì cậu mà tôi rời giường bệnh, bây giờ cảm thấy ổn rồi, tôi định về công ty."

    Giám đốc cuống lên: "Còn thuốc, anh đã cầm chưa?"

    Lúc này Tần Thâm đã đi tới trước mặt hộ sĩ trực ban, đang khom lưng hỏi đối phương đã gặp qua mình chưa.

    Hộ sĩ nhìn Tần Thâm mặt mày anh tuấn, đỏ mặt gật đầu.

    Tần Thâm lấy điện thoại di động ra, chỉ vào tấm hình trên đó hỏi: "Là em ấy đưa tôi đến sao?"

    Hộ sĩ lại gật đầu.

    Sau đó giám đốc liền nhìn thấy Tần Thâm nở nụ cười.

    Xưa nay y chưa bao giờ thấy Tần Thâm cười, người đàn ông này ở công ty luôn luôn nghiêm túc, thận trọng như vậy, lạnh lùng lại vô tình.

    Trong lòng giám đốc còn đang cay cay, Tần Thâm đã xoay người nhanh chân đi ra ngoài.

    Y không thể làm gì khác đành phải vội vã chạy theo, kết quả chưa là chưa chạy được mấy bước, đã thấy thang máy cuối hành lang mở ra.

    Y thấy bước chân Tần Thâm đột nhiên dừng lại.

    Người vừa rồi còn nhanh nhẹn hăng hái như biến mất, thân thể thậm chí còn có chút đứng không vững, phải đưa tay vịn tường, nhìn trông hết sức yếu ớt.

    Giám đốc vừa định chạy đến đỡ, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vội vàng vàng từ phía trước chạy đến.

    Qua vai Tần Thâm, y nhìn thấy người đàn ông kia.

    Màn hình di động của Tần Thâm, bức ảnh trong ví tiền, đều là người này.
     
    Selina Hill thích bài này.
  4. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 33.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy hai người kia, lẽ nào y còn không rõ, ước chừng hai người họ chỉ là cãi nhau thôi, y còn thật sự cho rằng họ đã chia tay, cảm giác bản thân còn có cơ hội.

    Giám đốc không muốn nhìn thấy hai người này làm sao hòa hảo, tâm như tro tàn rời đi.

    Mà Thạch Kha bên kia cũng đã nhìn thấy vị giám đốc này, bước chân cậu có chút chần chờ, sắc mặt do dự ngưng trọng, hết nhìn Tần Thâm lại nhìn về phía giám đốc, có chút ngốc ngốc cứ thế nhìn người ta rời đi.

    Nhìn xong lại nhìn sang Tần Thâm đang dựa vào tường, dáng dấp có chút yếu ớt nhìn mình, cậu không còn cách nào khác là bước lên lần nữa đỡ cánh tay người ta, mắt vẫn phiêu diêu nhìn về phía sau hắn.

    Cậu nghe thấy Tần Thâm hỏi cậu: "Là em đưa anh đến?"

    Thạch Kha gật đầu rồi lại nghĩ, cậu mới rời đi không lâu, vị giám đốc kia đã xuât hiện, là Tần Thâm gọi y tới hay y tự mình tới?

    Chắc chắn là y tự mình tới.

    Tần Thâm không phải người chủ động, cậu đã ở bên hắn lâu như vậy, cũng là trong lúc Tần Thâm sốt đến nóng đầu, mới nghe được vài lời tâm tình như thế.

    Thạch Kha đỡ người hướng về phòng bênh: "Anh chuẩn bị xuất viện sao?"

    Tần Thâm lắc đầu, hắn nói hắn chỉ muốn đi vệ sinh.

    Thạch Kha nhìn hắn một chút, cũng không nói thật ra trong phòng bệnh cũng có nhà vệ sinh.

    Cậu như vô tình nhìn về phía giám đốc vừa rời đi, Tần Thâm phát hiện liền nói: "Cậu ấy cho chuyện công việc cần gặp anh, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, hộ sĩ nhận, cậu ta mới tới."

    Thạch Kha không lên tiếng, giá mà cái lần bọn họ cãi nhau kia, Tần Thâm cũng có thể nói rõ ràng minh bạch như thế, bọn họ cũng không đến nỗi ầm ĩ thành như vậy.

    Nhưng trên thực tế, cũng không phải là Tần Thâm chưa bao giờ thử giải thích.

    Cái chân chính đánh bại Thạch Kha, lại là câu hỏi ngược trở lại kia của Tần Thâm, bọn họ như vậy là đang kết giao sao.

    Nghĩ đến chuyện không vui, tâm trạng không tránh khỏi trầm xuống một chút.

    Thấy cậu không nói lới nào, Tần Thâm cũng trở nên trầm mặc, bàn tay có chút sốt sắng nắm lại thành quyền, mãi đến tận khi ngồi vào bên giường, hắn mới nhỏ giọng hỏi có phải mình đã nói cái gì không đúng không.

    Kí ức Tần Thâm không liền mạch, chỉ nhớ mang máng Thạch Kha đến rồi, cùng hắn nói cái gì đó, hắn lại trả lời cái gì đó.

    Cẩn thận ngẫm lại, lại không nhớ nổi.

    Thạch Kha kéo cái ghế bên giường, khoanh tay suy nghĩ xem làm cách nào để nói rõ ràng với Tần Thâm, thế nhưng lời thốt ra, lại vẫn theo bản năng quan tâm hắn, cậu hỏi: "Tại sao uống nhiều rượu như thế?"

    Tần Thâm từa vào giường bệnh, cởi áo khoác, trên mu bàn tay còn có băng gạc dán lên sau khi truyền nước, làn môi cũng nhợt nhạt, nghe được cậu hỏi, nhìn cũng không dám nhìn cậu. Dáng vẻ này nhìn qua quả thực có chút đáng thương.

    Tần Thâm có vẻ suy nghĩ rất lâu, mới thấp giọng nói: "Không có gì."

    Thạch Kha thăm dò hỏi: "Công ty xảy ra chuyện gì sao?"

    Tần Thâm đột nhiên nhìn cậu, ánh mắt ủ dột không vui.

    Thạch Kha bị ánh mắt này làm cho sợ hết hồn, trong lúc nhất thời cũng không biết có phải công ty thực sự xảy ra chuyện rồi hay không.

    Nếu như không phải vì chuyện công ty, vậy là bởi vì cậu sao?

    Nghĩ như vậy, khó tránh khỏi mặt đỏ tim đập.

    Kỳ lạ quá, rõ ràng chuyện gì hai người cũng đã làm, lại ở bên nhau lâu như vậy.

    Thế mà chỉ có vẻn vẹn xác nhận, người này vì cậu uống rượu, lại có thể làm cho tay chân cậu luống cuống thành như vậy.

    Cậu tiếp tục hỏi: "Cũng không phải vì em đi."

    Tần Thâm: "Tại sao không thể vì em?"

    Thạch Kha cũng không dám giương mắt nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày dưới chân mình, có chút bất đắc dĩ lại có chút chắc chắn, ôn nhu lại thống khổ nói: "Bởi vì anh thích Cao Huân a."
     
    Selina Hill thích bài này.
  5. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 34.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật lâu sau Tần Thâm không trả lời, Thạch Kha cảm thấy lúng túng, cậu không biết làm thế nào cho phải bèn cầm lấy miếng táo bên cạnh cắn một miếng.

    Cắn rồi mới nhớ, có lẽ táo này do vị giám đốc kia gọt, trong lòng nhất thời chua xót, cũng có chút ghen tị.

    Yên tĩnh quá lâu, cậu nghi hoặc ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Tần Thâm làm tim cậu nhất thời bị dọa nhảy dựng một cái.

    Đôi mắt người này đặc biệt hồng, như muốn khóc, lại như vì quá uể oải, mệt mỏi mà tràn ngập tơ máu.

    Tần Thâm giơ tay che mắt, phát ra âm thanh kì lạ, như muốn cười, lại như thở dài, như vô cùng thất vọng.

    Giọng hắn có chút cổ quái: "Tại sao em lại cảm thấy anh thích cậu ấy?"

    Thạch Kha bị hỏi ngược lại ngẩn ra, từ lúc còn học cao trung, cậu đã biết Tần Thâm thích Cao Huân, vì lẽ đó đến trước là chủ.

    Sau đó bọn họ liên lạc qua lại với nhau, Tần Thâm cũng không chịu nói cho cậu biết.

    Trong hôn lễ của Cao Huân, ánh mắt Tần Thâm nhìn Cao Huân, đến các chi tiết nhỏ nhất đều hướng tới một chân tướng duy nhất, cậu cho rằng Tần Thâm tình cũ khó quên.

    Tần Thâm cười khổ: "Cũng đúng, dù sao thì những năm qua, anh cũng cho rằng em thích cậu ấy."

    "Thạch Kha, đúng là anh từng thích cậu ấy, thế nhưng đã sớm là chuyện của quá khứ."

    Thân thể Thạch Kha nhẹ nhàng run rẩy, những lời này cậu đã muốn nghe từ sớm, những lúc thống khổ, khó chịu, xoắn xuýt nhất, cậu đều muốn Tần Thâm dùng những lời này đến an ủi mình.

    Cậu phải tự nhủ với mình Tần Thâm không thích Cao Huân, người Tần Thâm thích là cậu.

    Tần Thâm có thích Cao Huân đi chăng nữa cũng là chuyện đã sớm qua.

    Những lời cậu tự an ủi suy đoán ấy, cuối cùng đều được xác nhận vào ngày hôm nay.

    Cậu vội vàng chớp chớp mí mắt, nhịn xuống chua xót trong mắt, đến thở cũng chỉ dám nhẹ nhàng, khe khẽ không dám thở mạnh, sợ chính mình không nhịn được, mất mặt mà khóc thút thít.

    Cậu hỏi Tần Thâm tại sao hắn gặp mặt Cao Huân mà không nói cho cậu biết.

    Tần Thâm nói hắn không muốn cậu gặp Cao Huân, bởi vì hằn cho rằng cậu thích Cao Huân.

    Thạch Kha nắm chặt góc áo, đem vò đến nhăn nhúm: "Tại sao anh.. Trong hôn lễ của cậu ấy lại nhìn cậu ấy như vậy?"

    Ban đầu Tần Thâm còn không rõ, đợi đến lúc Thạch Kha nói rõ ràng tỉ mỉ, hắn mới tỉnh ngộ.

    Khi đó hai người còn chưa chia tay.

    Thế nhưng Thạch Kha rất lâu không chịu về nhà làm cho hắn buồn bực mất tập trung.

    Đặc biệt là Thạch Kha đã biết chuyện hắn từng nhận sự giúp đỡ từ nhà họ Thạch, bảo hắn làm sao nói rõ chuyện này đây.

    Tuy rằng Lâm Sâm thích nhục nhã hắn, thế nhưng có một số việc y nói cũng không sai.

    Người từ bên ngoài nhìn vào đều thấy, hắn nhận tiền của người ta rồi, còn không muốn chăm sóc tiểu công tử cho thật tốt.

    Nhưng hắn không muốn những thứ này trở thành gút mắc giữa hắn và Thạch Kha.

    Bởi vì hắn cũng không phải vì tiền mới đối xử tốt với Thạch Kha.

    Để cho Thạch Kha phải bán xe hỗ trợ cho hắn, Tần Thâm cảm thất vừa vô lực vừa phẫn nộ. Lần đầu tiên trong đời hắn ý thức được bản thân mình vô dụng đến thế. Mãi cho đến khi trợ lý của anh trai Thạch Kha liên hệ với hắn, nói có thể cung cấp tài chính cho hắn, điều kiện tiên quyết là đối xử tốt với em trai anh ta một chút.

    Tần Thâm từ chối điều kiện này, đưa ra ba mươi phần trăm cổ phần công ty cho đối phương, coi như một khoản đầu tư.

    Có thể Thạch gia không coi trọng số cổ phần này, thế nhưng điều đó làm hắn an lòng.

    Hắn rất không hi vọng Thạch Kha biết chuyện này, bởi vì, hắn muốn Thạch Kha ở bên hắn.

    Trong hôn lễ, phù dâu khoác tay hắn nói Cao Huân và cô dâu của cậu ta thật hạnh phúc.

    Trong lòng hắn còn đang nghĩ đến chuyện người kia không chịu trở về nhà, nên chỉ hờ hững gật đầu.

    Phù dâu còn hỏi: "Anh có người yêu chưa?"

    Tần Thâm gật đầu.

    Phù dâu lại hỏi hắn, có muốn lát nữa cướp bó hoa cô dâu cầm cho bạn gái không, còn nói đối phương nhất định sẽ rất vui đây.

    Tần Thâm nhìn Cao Huân kích động chờ đợi, nghĩ đến chuyện nếu như Thạch Kha nhận được hoa cưới sẽ có vẻ mặt như thếnào, đột nhiên nở nụ cười.

    Thạch Kha sẽ vui sao, sẽ không vui đi.

    Cậu ấy nói cậu ấy không thích Cao Huân.

    Như vậy là em ấy thích hắn.

    Cuối cùng hắn cũng rõ ràng rồi, Thạch Kha thích hắn.

    Mà hắn cũng thích Thạch Kha.
     
    Selina Hill thích bài này.
  6. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 35.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày nay Thạch Kha đều ở nhà Lâm Sâm, cậu về thu dọn đồ đạc, nhưng không có dự định chuyển về nơi đó của Tần Thâm.

    Lúc ở trong bệnh viện, Tần Thâm nắm tay cậu, muốn cậu trở về cùng hắn, cậu đã do dự.

    Hai người bọn họ nháo thành bộ dạng này, phần lớn nguyên nhân là do cả hai người ai cũng có vấn đề.

    Mười năm lâu như vậy, thế nhưng không thấy rõ trái tim nhau.

    Nếu không suy nghĩ thật kĩ mà cứ vậy hợp lại, lần này coi như giải quyết xong, những lần sau sẽ lại xuất hiện càng nhiều vấn đề.

    Thạch Kha cảm thấy, hai người cần cho bản thân chút thời gian yên tĩnh, cẩn thận ngẫm lại, lý trí một chút sẽ tốt hơn.

    Coi như muốn hợp lại, cũng phải bắt đầu lại từ đầu.

    Điểm xuất phát trong mối quan hệ của hai người bọn họ đều không mấy tốt đẹp.

    Tần Thâm nghe cậu nói xong liền hỏi: "Anh sẽ theo đuổi em thêm lần nữa sao?"

    Thạch Kha bỗng bật cười, trong nét cười mang theo chút khổ sở khó nói: "Anh theo đuổi em lúc nào." Vẫn luôn là em quấn quýt lấy anh a.

    Có lẽ từ trong nụ cười của Thạch Kha phát hiện ra cái gì đó, Tần Thâm nói: "Vậy lần này, để anh theo đuổi em có được không."

    Thạch Kha nói được.

    Cậu định về nhà, thân thể cha cậu không tốt, năm đó cậu lại bộc lộ tính hướng oanh oanh liệt liệt, nửa điểm cũng không băn khoăn lo lắng cho người nhà.

    Cha cậu ngã một trận này, cậu đến thăm, mới phát hiện cha đã già rồi, tóc mai điểm bạc.

    Cậu quyết định chuyển về nhà ở.

    Sau khi Lâm Sâm nhận được tin tức cậu muốn chuyển đi, nhanh chóng lái xe chạy về nhà, chờ lúc hắn về đến nơi, Thạch Kha đã thu thập xong hành lí.

    Hắn nhìn Thạch Kha đang ngồi pha trà trong phòng khách, có chút bất lực lườm một cái: "Hợp lại rồi?"

    Thạch Kha hớp một ngụm trà, khẽ lắc đầu.

    Cơ thịt trên mặt Lâm Sâm giật giật, hắn ngồi lên ghế sô pha, phất tay đuổi người: "Quên đi, không thèm quản mày có hợp lại hay không, phải đi thì đi nhanh đi."

    Thạch Kha không động đậy nói: "Tao có chuyện muốn hỏi mày."

    Lâm Sâm mẫn cảm như nhận ra được điều gì đó, lập tức dựng eo: "Có phải Tần Thâm tìm mày cáo trạng! Tao biết mà!"

    Thạch Kha ngẩn ra, tiếp tục nói: "Đúng vậy, tao biết cả rồi!"

    Lâm Sâm cắn răng biện hộ cho mình: "Khi đó tao biết nó nhận tiền của anh mày đầu tư nên mới vì mày mà bất bình tý thôi. Nó không tốt với mày, còn hại mày thương tâm khổ sở. Tao chỉ mới bắt nó chạy một đêm sương gió, cũng không quá đáng đi. Huống chi hôm ấy lại là sinh nhật mày, nó dám làm mày thương tâm đến mức đi uống rượu mua say. Tao chính là không ưa nó đấy, nếu mày vì thế mà giận tao, tao cũng hết cách."

    Lâm Sâm tức giận ôm tay, sinh hờn dỗi.

    Thạch Kha sửng sốt một hồi, sau đó cau mày: "Mày đang nó cái gì thế, cái gì chạy một đêm sương gió?"

    Lâm Sâm nhận ra chuyện mà hắn nói tới và chuyện mà Thạch Kha đang đề cập không phải cùng một chuyện. Chính hắn tự mình làm lộ chân tướng, vẻ mặt đau khổ một hồi.

    Nhưng nói cũng đã nói rồi, hắn cũng đem luôn chuyện Tần Thâm có thể hiểu lầm sự tình đêm đó ra nói hết.

    Hắn nói, sinh nhật hôm ấy, có vẻ như Tần Thâm hiểu lầm quan hệ giữa hai người bọn họ.

    Nhưng Lâm Sâm cũng không để ý, dù sao chuyện cũng xảy ra bao năm rồi.

    Mãi đến tận tối hôm ấy, Tần Thâm đường hoàng trịnh trọng nói ra rằng muốn giao Thạch Kha lại cho hắn, Lâm Sâm mới hiểu đến cùng tên Tần Thâm này đã hiểu lầm cái gì.

    Trên phương diện nào đó, ít nhiều gì cũng làm hắn nhìn người này với cặp mắt khác xưa.

    Phải nhẫn nhịn đến mức nào a, cảm giác trên mình có cái mũ xanh lớn như vậy, còn nhẫn nại, lên làm lão Vương Bát ngàn năm luôn đi.

    Đúng là tình yêu chân thành a.
     
    Selina Hill thích bài này.
  7. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 36

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Lâm Sâm nói xong hết thảy, liền phát hiện phòng khách đã hoàn toàn yên lặng tĩnh mịch.

    Sắc mặt bạn thân Thạch Kha của hắn cực kì khó coi, gần như là trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Rốt cuộc mày đang nói cái gì?"

    Lâm Sâm ngậm miệng, không dám nhiều lời.

    Trước giờ Thạch Kha chưa bao giờ giận đến thế, Lâm Sâm biết cậu thật sự giận rồi.

    Thạch Kha đột nhiên đứng dậy, tức đến nổ phổi hét vào mặt hắn: "Dều tại mày hết!"

    Cả người Lâm Sâm cứng đờ, trong miệng phát đắng, hắn biết, dình líu đến chuyện tình cảm của người khác nhất định không có kết quả tốt. Thế nhưng Thạch Kha là anh em của hắn, mà chuyện của anh em đương nhiên cũng là chuyện của hắn rồi.

    Chỉ là Thạch Kha cũng quá không nghĩa khí, chỉ vì một gã đàn ông khác mà giận dữ, phát hỏa với anh em.

    Trong lòng Lâm Sâm có chút đau khổ, nhưng còn chưa khổ hết một giây, đã bị lời kế tiếp của Thạch Kha làm cho muốn lườm một cái.

    Thạch Kha bảo: "Vất vả lắm tao mới quyết định tách ra yên tĩnh một chút, mày lại nói như vậy tao làm sao bình tĩnh cho được. Bây giờ tao chỉ muốn gặp anh ấy ngay lập tức, ôm lấy ảnh nói xin lỗi rồi!"

    Thạch Kha tức lắm, cậu thấy rất đau lòng, chính cậu cũng từng hiểu lầm Cao Huân và Tần Thâm, biết rõ mùi vị đó có bao nhiêu khó chịu.

    Mà Tần Thâm, Tần Thâm đã hiểu lầm lâu như thế.

    Rốt cuộc là Tần Thâm hiểu lầm bao nhiêu cơ chứ?

    Tần Thâm cảm thấy cậu thích Cao Huân, lại còn qua lại lung tung với Lâm Sâm. Sinh nhật hôm ấy, Tần Thâm nhìn cậu tỉnh lại, hỏi cậu có thích hắn không, cậu đã trả lời thế nào, cậu nói cậu buồn nôn hắn?

    Thì ra đây chính là đáp án cậu cho hắn, bao năm như vậy, cậu luôn cảm thấy những gì mình làm cho hắn đã đủ để trả lời cho câu hỏi yêu hắn rồi.

    Thế nhưng cậu lại chưa bao giờ nhận ra rằng, một số hiểu lầm và thương tổn cũng nảy sinh từ đó.

    Thạch Kha kéo kéo hành lí ra khỏi cửa nhà Lâm Sâm, cậu muốn gọi điện thoại cho Tần Thâm, nhưng lại không dám gọi.

    Cậu sợ mình sẽ liều mạng chạy lại bên hắn. Rõ ràng mới đồng ý với người trong nhà, sẽ trở về giúp đỡ cha mẹ.

    Thạch Kha nắm chặt điện thoại trong tay, buộc bản thân không được đi tìm Tần Thâm nữa.

    Không lâu sau, anh trai cậu đến.

    Thạch Kha không nghĩ tới chuyện anh cậu sẽ tự mình đến đón người, đúng lúc, cậu cũng có chút chuyện muốn hỏi anh trai.

    Trên xe, cậu hỏi anh rốt cuộc năm đó đã xảy ra những chuyện gì.

    Tại sao hai người lại hợp tác với nhau?

    Anh trai cậu hơi kinh ngạc nhìn cậu một cái: "Tiểu Kha, sao em biết chuyện?"

    Thạch Kha lại hỏi, hôm ấy cậu sang nhà anh, cuôc điện thoại anh nghe lúc ấy, đối tượng uy hiếp là Tần Thâm phải không.

    Anh trai nắm chặt tay lái, trên mặt có chút lúng túng, những điều anh làm đó, cũng chỉ vì quan tâm em trai.

    Anh nói ngắn gọn sự tình xảy ra năm đó, đúng là Tần Thâm rất có cốt khí, anh còn định bỏ tiền ra để thỏa lòng em trai, không nghĩ tới lại thu được 30% cổ phần, những năm này, lợi nhuận rất tốt.

    Thế nhưng cái chuyện uy hiếp Tần Thâm cũng là sự thật, không thể dễ dàng nói ra được.

    Anh dựng người, lấy tư thái trưởng bối nói: "Tiểu Kha, đừng nói với anh như vậy, anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi."

    Trong mắt Thạch Kha phủ một tầng nước, đúng vậy, Lâm Sâm, anh trai, ai cũng đều là vì muốn tốt cho cậu.

    Vậy ai sẽ vì Tần Thâm đây?

    Không ai hết.

    Bọn họ đều thương cậu, đều vì cậu nên mới dối xử với Tần Thâm như thế.

    Đối với những chuyện ấy, tất nhiên cậu không biết gì cả.

    Lại như Tiểu Lý từng nói, như cậu sao có thể được gọi là yêu thích được?

    Cậu nói đó là người đàn ông cậu yêu nhất, thế nhưng người ta đã trải qua những gì cậu lại không hay biết.

    Cậu không muốn để anh trai thấy nước mắt của mình, quá uất ức, cũng quá vô dụng rồi.

    Lúc này di động của cậu chơt rung, là tin nhắn của Tần Thâm.

    Hắn nói với cậu, ngày mai gặp nhau được không, cậu muốn đi nhà hàng kia, hắn sẽ đi cùng với cậu.

    Thạch Kha dùng mu bàn tay gạt nước mắt, mở rộng tầm nhìn.

    Cậu muốn nói với hắn, cậu không muốn hắn theo đuổi cậu nữa, để cậu theo đuổi lại hắn có được hay không, Tần Thâm.
     
    Selina Hill thích bài này.
  8. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 37.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh trai Thạch cảm nhận được Thạch Kha đang len lén khóc, lông mày anh giật giật, có chút khó nhẫn nại nói: "Khóc cái gì mà khóc, còn có tý dáng vẻ đàn ông không?"

    Thạch kha tức giận, nước mắt cứ thế rơi xuống: "Anh bắt nạt người đàn ông của em."

    Anh trai cậu suýt chút nữa thì bị cậu làm cho tức phát ngất, rất muốn đem cái tên nhãi con không có cốt khí, cùi trỏ lại hướng ra ngoài là cậu ném khỏi xe.

    Anh nhịn một chút mới nói tiếp: "Không phải em chia tay nó rồi à."

    Nghe anh trai nói thế, Thạch Kha lau nước mắt đi, không nói lời nào.

    Anh trai Thạch đuối lý, chỉ thở dài bảo: "Hai đứa bọn em nếu chung đụng yên ổn với nhau, anh cũng không muốn quản."

    Mí mắt Thạch kha hồng hồng. Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động của mình, nhắn cho Tần Thâm một chữ, cậu nói được.

    Hiện tại cậu thật sự rất muốn thấy Tần Thâm, vô cùng vô cùng muốn.

    Thế nhưng tâm trạng hiện tại của cậu rất dễ kích động. Cậu muốn tách ra khỏi Tần Thâm đến khi bình tĩnh mới thôi.

    Trong chuyện tình cảm này, cả hai người bọn họ đều không thấy rõ tâm ý của đối phương.

    Vì oan ức, vì hiểu lầm, vì cái gọi là mặt mũi, mà phải nhổ răng nuốt đau vào bụng cũng không chịu nhượng bộ đối phương.

    Cho nên vừa mới xảy ra mâu thuẫn cãi nhau, đã cảm thấy người ta không yêu mình.

    Có lẽ chỉ có tách ra một thời gian, mới có thể thấy rõ ràng mọi thứ. Thấy được trong sinh mệnh mình ắt hẳn không thể vắng bóng người kia, ai cũng đều không thay thế được, chỉ có thể là người đó.

    Ngày hôm sau, trong phòng ăn hai người hẹn gặp nhau, Thạch Kha tới trước thời gian hẹn một chút, cậu mang theo một món quà, là một hộp bánh ga tô nhỏ.

    Bánh là tự tay cậu làm, bởi vì cậu nghĩ đến ngày sinh nhật tan rã trong không vui của Tần Thâm hôm ấy. Hành động của cậu chắc chắn làm anh thương tâm, khổ sở.

    Cậu cố ý làm một chiếc bánh ga tô không ngọt quá, muốn Tần Thâm ăn, coi như bồi thường cho hắn.

    Tần Thâm cũng đến rất sớm, khi hắn nhìn thấy Thạch Kha đã ở đó còn có chút kinh ngạc.

    Thạch kha nhìn Tần Thâm mặc một thân chính trang, khoác thêm áo khoác, tóc bị gió thổi rối tung đang bước về phía cậu.

    Mỗi một bước đi tựa như lần thứ hai bước vào tim cậu.

    Cậu luôn cảm thấy, có thể cậu không yêu Tần Thâm sâu như vậy, bởi vì cậu nhớ không nổi dáng vẻ người cậu thích này.

    Thế nhưng cậu sai rồi, trước giờ người cậu thích vẫn luôn là người này, mặc cho hắn có thay đổi bao nhiêu đi chăng nữa.

    Ký ức có thể không rõ ràng, thế nhưng con tim tuyệt đối sẽ không lừa người.

    Lúc ở bên nhau không cảm thấy gì, thế nhưng sau khi tách ra, mỗi giây mỗi phút, đều sẽ tìm mọi lý do để nhớ tới người này.

    Có thể là khi thưởng thức được một món ăn ngon, có thể là khi xem được một bộ phim hay, cũng có thể là gặp một chuyện buồn cười, muốn quay đầu cùng nửa kia chia sẽ, lại bất chợt phát hiện người đó không ở bên.

    Cô đơn như vậy lại cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, như lưỡi dao không ngừng xé nát tim người ta.

    Lúc cậu đẩy chiếc bánh ga tô về phía trước mặt Tần Thâm, hắn còn hơi kinh ngạc.

    Thạch Kha không nhiều lời, chỉ nói với hắn một câu: "Em làm, anh nếm thử xem."

    Tần Thâm mím môi cười, cẩn thận mở hộp bánh ra, dùng thìa xúc lấy một miếng nhỏ.

    Bánh vừa vào miệng, hắn đã nhu hòa biểu hiện: "Ăn ngon."

    Thạch Kha chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tần Thâm ăn bánh ga tô.

    Lúc này phục vụ nhà hàng bước đến để hai người chọn món, Tần Thâm nhận thực đơn, nhanh chóng gọi tên vài món ăn.

    Thạch Kha có chút kinh ngạc hai mắt mở lớn, bây giờ cậu mới phát hiện, vậy mà Tần Thâm lại biết rõ ràng khẩu vị của cậu.

    Mỗi một món ăn, đều là thứ cậu thích.

    Bởi vì Tần Thâm rất bận, cho nên hai người bọn họ rất ít khi ăncơm cùng nhau.

    Nhiều nhất vẫn là hình thức Thạch Kha làm cho người ta và món ăn khuya.

    Rốt cuộc làm sao mà Tần Thâm biết được cậu thích ăn gì?

    Thạch Kha liếm liếm đôi môi hơi khô, còn đang muốn hỏi tại sao anh lại biết rõ khẩu vị của em như vậy.

    Thế nhưng lời nói ra lại là: "Tần Thâm, tại sao anh không chịu mừng sinh nhật cùng em?"

    Động tác ăn bánh ga tô của Tần Thâm dừng lại.

    Mãi một lúc sau, hắn mới nhìn Thạch Kha nói: "Bởi vì anh tự cho mình là đúng."

    Thạch Kha ngẩn người.

    Tần Thâm cười khổ một cái rồi nói tiếp: "Anh cho rằng, chỉ có làm như vậy, em mới thấy vui hơn một chút."
     
    Selina Hill thích bài này.
  9. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 38.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bây giờ Thạch Kha cũng không biết nên nói gì cho phải, cậu chỉ có thể thở dài để đó. Vấn đề giữa hai người bọn họ thật sự không ít.

    Lúc này trà sữa được người phục vụ mang lên, không phải cái loại mà Thạch Kha thích nhất kia. Bên trong ly không bỏ một chút đá nào.

    Mà là trà sữa nóng, bên cạnh còn có thêm một túi đường, bên trong chén còn có cả một cái thìa nhỏ nữa.

    Tần Thâm tự giác nhận ly trà sữa của cậu, thay cậu làm tốt mọi thứ chuẩn bị trước khi đưa qua.

    Thạch Kha nhìn từng động tác của người đối diện, trong lòng cậu biết rằng, Tần Thâm chính là người như vậy. Trước giờ hắn không thích nói quá nhiều, chỉ yên lặng làm hết mọi chuyện.

    Suy nghĩ trong đầu cậu đột nhiên thông suốt, một chút ký ức gần như đã bị cậu lãng quên, cuối cùng cũng coi như trở lại.

    Cậu đã nhớ ra vì sao cậu thích Tần Thâm rồi.

    Cậu vẫn luôn biết cậu bị dáng dấp lúc Tần Thâm yêu thích quan tâm người khác hấp dẫn.

    Chuyện này nói ra cũng thật đáng thương, bởi vì một cuộc chiến tranh còn chưa bắt đầu, đã nhìn thấy kết thúc bi thảm về sau.

    Lúc mới bắt đầu, cũng chính là lúc cậu biết rõ xu hướng tính dục của bản thân. Bởi vì bản năng nên cậu cảm giác được Tần Thâm cũng là đồng loại với mình.

    Khi đó Tần Thâm và Cao Huân là bạn thân của nhau, hắn đối xử với Cao Huân rất tốt.

    Thạch Kha không giống thế. Cậu vốn cũng không có mấy đứa bạn thật lòng thật dạ, loại bạn quan tâm săn sóc như Tần Thâm kia lại càng ít.

    Tần Thâm học ngoại trú, mỗi ngày đều sẽ mang cơm cho Cao Huân. Hắn còn thay cậu ta làm bài tập, thay Cao Huân để ý thầy giáo khi cậu ta ngủ. Thậm chí vào ngày sinh nhật ấy của Cao Huân, hắn còn đưa cho cậu ta một chiếc di động.

    Lúc đó giá cả của di động cũng không rẻ, huống chi lại còn là loại điện thoại cảm ứng nữa.

    Khi đó điện thoại cảm ứng rất đắt đỏ, cũng không có mấy người dùng.

    Trời mới biết Tần Thâm vì cái điện thoại di động này mà phải tích trữ tiền bao lâu.

    Cao Huân không hề biết, ấy vậy mà Thạch Kha lại biết. Cậu gặp Tần Thâm đi làm thêm ở MacDonald.

    Điều làm cho Thạch Kha xúc động nhất chính là chuyện xảy ra ở đại hội thể dục thể thao. Ngày ấy, Thạch Kha cố ý báo danh cho Cao Huân chạy năm ngàn mét, cậu thừa nhận, hôm đó cậu cũng thấy Cao Huân không khỏe lắm.

    Thế nhưng về phần tại sao cậu ta không khỏe, chính cậu cũng không biết rõ.

    Ai biết, sau khi Cao Huân chạy xong trực tiếp ngất đi, làm cậu cũng bị dọa sợ, vội vã chạy tới.

    Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng lại, Tần Thâm đã ôm lấy Cao Huân, phá tan vòng vây, nhanh chóng chạy về phía phòng cứu thương.

    Thạch Kha đứng không vững, bị trẹo một cái. Chân đau ruột xót, đau đớn vô cùng.

    Lúc cậu khập khễnh đi tới được phòng cứu thương, Cao Huân đã nằm ở đó được một lúc. Tần Thâm đang ngồi ở bên cạnh bảo vệ cậu ta.

    Thạch Kha đau chân đến mức gần như đứng không vững, thế nhưng cuối cùng vẫn quyết định đến đây để nói nói xin lỗi với người ta. Gương mặt cậu vì đau mà trắng bệch.

    Tần Thâm mạnh mẽ trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt ấy như đã nhìn thấu tâm can cậu. Hắn biết rõ chuyện này là do cậu cố ý.

    Thạch Kha mím môi, tiểu thiếu gia trước giờ chưa từng ăn nói khép nép, xin lỗi như thế bao giờ. Huống chi Cao Huân vẫn còn chưa tỉnh, cậu và Tần Thâm cũng không biết nói cái gì cho phải.

    Hơn nữa cái tên đó còn dùng ánh mắt như muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống thế kia, Thạch Kha không dám ở lại nữa.

    Lúc cậu xoay người rời đi, bước chân cũng không vững vàng ổn định.

    Phía sau truyền đến giọng nói của ai kia, hắn kêu cậu chờ một chút.

    Thạch Kha cũng không thèm nghe, trong lòng hư không trống rỗng. Cậu sợ Tần Thâm sẽ xông qua đánh cậu.

    Kết quả một giây sau, bởi vì chân cậu bị đau lại xoay người quá vội vã suýt nữa ngã chổng vó. Kết quả đầu gối cậu chật vật dập trên đất, bị đau đến nỗi mí mắt cũng đỏ cả lên.

    Cậu nghe thấy Tần Thâm thở dài, vòng tới trước mặt cậu.

    Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Kha gần như sụp đổ, cậu không lên tiếng.

    Tần Thâm khom lưng xuống, hai tay vòng qua nách cậu, bế bổng cậu lên như bế một đứa bé con. Hắn đặt cậu lên trên một cái giường khác trong phòng y tế.

    Tần Thâm kéo rèm giường lại, ngăn cách giường cậu đang ngồi với giường của Cao Huân phía bên kia.

    Lúc này bên trong không gian bé nhỏ ấy, chỉ còn hai người bọn họ.

    Tần Thâm quỳ một chân trên đất, cuốn ống quần của cậu lên cao. Nhìn mắt cá chân sưng to của cậu, hắn khẽ cau mày: "Tôi vừa đụng vào cậu sao?"

    Trong lòng Thạch Kha dâng lên một luồng oan ức không rõ nguyên do.

    Tần Thâm giương mắt, nhìn thấy mí mắt hồng hồng của cậu, có chút hoảng hốt bảo: "Cậu đừng khóc."

    Thạch Kha quay mặt đi nói: "Ai khóc chứ!"

    Ngón Tần Thâm tay nhẹ nhàng chạm lên trên mắt cá chân sưng to của cậu, thấp giọng nói: "Xin lỗi."

    Lời "xin lỗi" kia tựa như mảnh lông chim, khe khẽ phất qua lòng cậu, làm cậu thấy mềm mại ngứa ngáy. Cuối cùng mảnh lông ấy đọng lại trong lòng cậu thật nhiều năm, đem dáng dấp của người này, từng nét từng nét, khắc sâu vào nơi mềm mại nhất trong tim cậu.
     
    Selina Hill thích bài này.
  10. Ngày Mai Nắng Lên

    Bài viết:
    57
    Chương 39.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật sự động tâm chắc là bắt đầu từ khi đó.

    Có thể lúc ban đầu, tình cảm ấy chỉ đơn giản là bởi vì Tần Thâm đối xử với Cao Huân rất tốt. Thế nên cậu mới ước ao, mới đố kị.

    Khoảnh khắc tình yêu chân chính nở rộ, chính là giây phút Tần Thâm giành sự ôn nhu, đặt tầm mắt hắn dừng lại trên người cậu lúc ấy.

    Cậu nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm kia của Tần Thâm, loại cảm giác đó rất kỳ diệu.

    Nói thế nào được nhỉ? Có chút hoang mang, có chút rung động đang nảy nở. Nơi lồng ngực cảm thấy nóng bỏng, trong mắt cũng hiện lên một tầng sương mờ, làm cậu có cảm giác tựa như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không cảm nhận được những thứ diễn ra xung quanh. Mơ mơ hồ hồ, cứ thế bước vào trong ảo mộng.

    Cậu yêu người ta mất rồi, bất ngờ không kịp chuẩn bị.

    Thế nhưng không biết từ lúc nào, cậu lại thấy khôngthỏa mãn. Vì tư tâm, thế nên cậu không có thấy rõ, hóa ra người này, đã sớm mang toàn bộ ôn nhu của hắn lẳng lặng trao cho cậu.

    Lúc hai người ở chung với nhau, Tần Thâm từ từ biết rõ khẩu vị của cậu. Hắn sẽ đắp chăn cho cậu khi cậu đạp chăn lúc nửa đêm. Sẽ vì cậu mà cai thuốc lá. Sẽ ở trong sinh nhật của hắn mua loại bánh sinh nhật mà trước đó hắn rất không thích chỉ vì để cậu hài lòng thêm một chút. Sẽ ở một ngày mùa đông giá lạnh, mua cho cậu một cốc trà sữa ấm áp, khom lưng uốn gối cõng cậu về nhà.

    Tại sao cậu lại không thấy những điều ấy cơ chứ? Nó rõ ràng sắc nét như đặt dưới ánh đèn như thế, vậy mà cậu lại không thấy rõ tự biến bản thân thành người trong cuộc mơ hồ.

    Nếu như thế mà còn không phải là yêu, thì thế nào mới gọi là yêu chứ?

    Thạch Kha cảm thấy một chút thiếu hụt trong lòng cứ thế từng chút từng chút một được lấp đầy. Hết thảy những thấp thỏm, bất an trước đó, vào lúc nàycũng lắng xuống toàn bộ.

    Tần Thâm đem cốc trà sữa đẩy đến trước mặt cậu, chất lỏng trong ly xoay tròn, rồi từ từ lắng lại, Tần Thâm nói: "Biết em thích uống trà sữa lạnh của nhà hàng này, thế nhưng dạ dày em không khỏe. Thế nên anh bảo bọn họ bỏ thêm chút hồng trà vào đó. Em thử một chút xem có ngon hơn uống lạnh chút nào không."

    Thạch Kha uống một hớp, khẽ cười bảo: "Ngon."

    Động tác trên tay cậu dừng một chút, giương mắt nhìn Tần Thâm nhẹ bảo: "Tần Thâm, em đã nói với anh bao giờ chưa.."

    Tần Thâm nghi hoặc khẽ "ừ" một tiếng.

    Thạch Kha cong cong khóe môi, cười lên làm lộ hai cái lúm đồng tiền mềm mại: "Em thích anh."

    Đôi mắt của Tần Thâm mở thật lớn, hắn như có chút kinh hoảng đưa tầm mắt nhìn qua chỗ khác, rồi lại nhanh chóng lướt trở về, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.

    Tần Thâm hạ mi mắt xuống, như không dám nhìn cậu nữa khẽ nói: "Anh cũng vậy."

    Đúng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến nghe thấy câu ấy, nhất thời không biết có nên bày đồ ăn xuống hay không.

    Lúc này di động Tần Thâm đột nhiên vang lên, trùng hợp giải vây cho cô nhân viên kia.

    Cô vội vàng đem đồ trên tay đặt xuống bàn, sau đó nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.

    Tần Thâm nhận điện thoại, vẻ mặt có chút khó coi. Hắn gần như cương quyết từ chối người ở phía kia điện thoại, còn nói bây giờ hắn đang có việc ở bên ngoài, bảo người đầu kia chờ hắn trở về rồi tính tiếp.

    Hẳn là người của công ty gọi tới, thế mà bây giờ, Tần Thâm lại vì cậu từ chối không muốn về.

    Thạch Kha giơ tay lên đè lại phía trên bàn tay của Tần Thâm, lắc đầu một cái, không tiếng động nói: "Không sao đâu, anh cứ về đi."

    Tần Thâm nhìn cậu một hồi lâu mới trả lời đầu bên kia: "Cứ quyết như vậy đi." Nói rồi hắn cúp điện thoại, không thèm suy nghĩ nói: "Không sao, anh với em hẹn hò cho xong đã."

    Thạch Kha chẳng biết làm thế nào cho phải, đành nói với hắn: "Em còn chưa đến công ty anh bao giờ. Không bằng như vậy đi, anh dẫn em qua công ty anh tham quan nhé?"

    Tần Thâm do dự một lát, vẫn nói: "Để ăn cơm xong rồi nói."

    Sau khi ăn xong, quả nhiên Tần Thâm dẫn cậu tới công ty hắn.

    Thật ra cũng không phải xưa nay cậu chưa từng tới bao giờ.

    Nhưng cậu không có ý định nói cho Tần Thâm biết.

    Chỉ là cậu ngàn vạn lần không nghĩ tới, cô bé lễ tân của công ty Tần Thâm ấy vậy mà vẫn còn nhớ cậu.

    Tần Thâm mang cậu đến trước quầy lễ tân muốn làm cho cậu một tấm thẻ ra vào công ty, để tiện cho những lần sau này cậu muốn đến.

    Cô bé lễ tân kia kinh ngạc trợn to mắt lên nhìn cậu lắp bắp: "A, anh.."

    Tần Thâm nhanh chóng bắt lấy tia thất thố trong mắt cô bé lễ tân, nghi hoặc nhướng mày.

    Thạch Kha chưa kịp làm gì, cô bé lễ tân đã lớn tiếng nói ra nguyên nhân khiến bản thân kinh ngạc: "Anh có phải là cái anh chàng kia, cái anh mà vào ngày mười lăm tháng chín năm nào, cũng ở đại sảnh công ty ăn một cái bánh gatô lớn đấy không?"

    Thân thể Thạch Kha cứng lại, chỉ hận không thể trốn khỏi hiện trường ngay tức khắc.

    Mười lăm tháng chín hàng năm, chính là sinh nhậtcủa Thạch Kha.
     
    Selina Hill thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...