Tác giả: Kim Thiên Dã Bất Yếu Thoát Phát
Chuyển ngữ: Tiểu Nhân Ngư
❀❀❀❀❀
Chuyện lúc ban ngày truyền đến tai Đào phu nhân rồi bắt đầu ồn ào lên.
Đào Hoài Tín bị Đào phu nhân phái người bắt tới quỳ ở từ đường.
Chờ đến khi Trương tiểu nương biết chuyện chạy tới, Đào phu nhân đang chỉ trán Đào Hoài Tín mà mắng:
"Tên tạp chủng đáng đâm ngàn lao! Mẹ ruột của ngươi tuyên truyền hiền danh của ngươi ngoài kia nhưng trong nhà biết được ngươi ngang ngược thế nào! Tằng tịu với nha hoàn trong nhà đã đủ lắm rồi, lần này còn dám bắt nạt cả con dâu ta. Sớm biết thế, lúc trước ta đã bóp chết ngươi rồi!"
Đào viên ngoại đứng bên cạnh, sắc mặt chẳng đẹp là bao, khó khăn lắm mới nói: "Phu nhân, bà cũng bớt nói vài lời đi.."
Đào phu nhân nghe vậy càng thêm tức, quát cả ông: "Bớt nói vài lời? Lúc trước tiểu tiện nhân kia có ý định quyến rũ ông, sinh con trèo lên, ta đã nhịn rồi, ai ngờ nàng ta còn dạy dỗ ra thứ này, có thấy mất mặt không hả?"
Trương tiểu nương nghe vậy, mặt tái xanh, bước vội vào từ đường, vừa tới đã quỳ phịch xuống, ngay lập tức tát Đào Hoài Tín một cái, rồi còn véo hắn ta mấy cái, mắng: "Tiểu súc sinh! Lại gây chuyện gì thế này?"
Mắng xong, bà ta ra vẻ mặt cầu xin nói với Đào viên ngoại: "Lão gia, là thiếp đáng chết, dạy dỗ con cái không tốt! Hoài Tín làm chuyện xấu, hãy trách ta này. Lão gia, người phạt ta đi."
Bà ta khóc như hoa lê đẫm mưa, người đã gần ba mươi rồi nhưng lại dưỡng ra rất tốt, da trắng lại phớt hồng, chẳng có lấy chút nếp nhăn nào. Bà ta đáng thương cắn môi, trong mắt tràn ngập tự trách và áy náy, khiến nam nhân sinh lòng thương hại vô cùng.
Bà ta tiếp tục nức nở: "Thiếp xuất thân thấp hèn, khi còn bé không dạy dỗ nó đang hoàng, mặc dù Hoài Tín mười mấy tuổi mới được nhận tổ quy tông, được giáo dục riêng nhưng tật xấu ngày nhỏ vốn rất khó sửa, là thiếp sai."
Trong lời nói của bà ta còn kéo theo cả chuyện ngày trước, bà ta thanh minh rằng mình sinh con hơn mười năm mới được nâng lên làm tiểu nương. Đây vốn là một chuyện khiến Đào viên ngoại rất áy náy, được nhắc lại vào đúng lúc này lại càng chọc trúng vào cái gai trong lòng Đào viên ngoại.
Quả nhiên, Đào viên ngoại nhíu mày, dường như đang không biết làm thế nào, ông nói với Đào phu nhân: "Phu nhân, xét đến cùng vẫn là lỗi của tôi. Hoài Tín làm sai, Tu Viễn cũng đã đánh nó thành thế này rồi, phạt nó quỳ ở từ đường ba ngày là được rồi.
Dứt lời, ông nói Đào Hoài Tín:" Hoài Tín, sau này con còn dám phạm phải chuyện thế này nữa không? "
Đào Hoài Tín vội đáp:" Không dám, không dám ạ. Sau này con nhất định sẽ biết thân biết phận, làm người đàng hoàng. "
Đào viên ngoại nói:" Phu nhân, Hoài Tín đã nói không dám nữa rồi. Phạt nó quỳ ở từ đường là được. Tốt xấu gì nó cũng là con trai ruột của ta. "
Đào phu nhân cười lạnh rồi nói:" Ý ông là ta đang bức người quá đáng, không biết bao dung chứ gì? Đào Ký Minh, ông nhớ cho kỹ ai mới là con trai ruột của ông! Tu Viễn bị bệnh, giờ ông lại cùng tiện nhân kia ức hiếp hai mẹ con chúng ta! "
Đào viên ngoại nói:" Bà nói gì thế? Đương nhiên Tu Viễn cũng là con của ta! Cho dù nó đang bị bệnh nhưng nó vẫn là con vợ cả của Đào Ký Minh ta! Có chỗ nào là ta không thương nó? "
Trương tiểu nương nức nở:" Lão gia, là do thiếp thân không dạy dỗ Hoài Tín đàng hoàng, thiếp, thiếp thân nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận đàng hoàng để nó nhớ kỹ. "
Bà ta vừa nói vừa đứng dậy, chạy ra ngoài viện, bẻ một nhánh cây rồi trở vào, đột nhiên quất vào lưng Đào Hoài Tín, đánh đến mức Đào Hoài Tín liên tục kêu đau:" Nương, nương, ta đã cập quan (*) rồi, người không thể đánh ta như thế được! "
(*) Cập quan [及冠]: Từ ngữ tiếng Hán, ý chỉ nam tử đã đủ 20 tuổi. (theo Baike)
Trương tiểu nương giở giọng hung ác mắng:" Hôm nay ta nhất định phải tát ngươi một cái nhớ đời! Ai bảo ngươi ức hiếp tẩu tẩu ngươi! Đó là người ngươi ức hiếp được à? Đấy là nương tử của Tu Viễn! Tên súc sinh nhà ngươi! "
Đào Hoài Tín bị quất chạy vòng quanh, Trương tiểu nương đuổi theo phía sau, tiếng kêu rên liên tục vang lên. Mặc dù hắn ta chẳng khác nào da thịt Trương Kim Ngọc nhưng lúc này cũng tán loạn như chuột chạy ngoài đường bị đuổi đánh.
Đào phu nhân lạnh nhạt nói:" Mẹ con ngươi coi chỗ này là chỗ nào? Diễn trò cho ai xem thế? Nếu lần sau tên tạp chủng này còn tái phạm, có nói gì thì cũng phải cút ra ngoài cho ta! "
Bà vung vẻ mặt khó chịu, tức giận rời khỏi đó, đi về phía Đông viện, tới thăm Đông Vinh một lần.
Lúc này, Đông Vinh đang cầm tay Đào Tu Viễn bôi thuốc cho hắn. Mặc dù Đào Tu Viễn đánh Đào Hoài Tín một trận rất hung bạo nhưng tay hắn cũng bị Đào Hoài Tín giãy dụa cào bị thương. Da Đào Tu Viễn rất trắng làm từng vết đỏ rõ ràng như hình con rết dữ tợn kia nổi bật vô cùng.
Đông Vinh nhìn mà hai mắt rưng rưng, thoa thuốc cho hắn rồi lại thổi nhẹ.
Đào Tu viễn nói:" Không đau, không đau. Đông Đông đừng khóc. "
Hắn dùng bàn tay còn lại lau nước mắt cho Đông Vinh.
Hốc mắt Đông Vinh phiếm hồng, lúc nói chuyện mang theo sự nghẹn ngào:" Ngài không cần phải vậy. "
Đào Tu Viễn lắc đầu, nói:" Không được. Mẫu thân dạy, Đông Đông là nương tử của ta, là người của ta. Ta phải bảo vệ Đông Đông cho tốt, không thể để người khác làm tổn thương ngươi. Chỉ cần Đông Đông không sao thì ta cũng không sao. "
Trong lòng Đông Vinh đã nhũn đến rối tinh rối mù, tiến lên trước hôn lên một Đào Tu Viễn một cái.
Hai mắt Đào Tu Viễn lập tức sáng bừng:" Được hôn môi à? "
Gương mặt Đông Vinh như thoa phấn, mang theo nét xấu hổ, gật gật đầu.
Đào Tu Viễn kéo người vào lòng hắn, liên tục hôn lên mặt Đông Vinh mấy cái, thở dài:" Thật mềm, thật đỏ nữa. Đông Đông cứ như quả đào vậy, ngọt lắm. "
Hai gò má Đông Vinh nóng bừng, y rũ mắt, hàng lông mi cũng rũ xuống như tấm rèm nhỏ, trông ngoan ngoãn vô cùng. Đào Tu Viễn hôn lên lông mi của y một cái, nhẹ nhàng nói:" Rất thích Đông Đông, vừa thơm còn vừa mềm. "
Hơi thở của hắn phả lên da thịt Đông Vinh, nhanh chóng khiến nơi đó trở nên đỏ hồng. Hắn ngậm lấy bờ môi Đông Vinh, vừa liếm lại vừa mút, duỗi đầu lưỡi định tiến vào thì lại nghe ngoài cửa có tiếng ho khan vang lên.
Ngay tức khắc Đông Vinh đỏ bừng từ đầu đến chân, đẩy Đào Tu Viễn ra nghé xem thì thấy Đào phu nhân đang cầm khăn tay che miệng đứng lặng tại cửa ra vào.
Bà cười nói:" Ôi, xem ra ta tới không đúng lúc rồi. "
Đông Vinh muốn rời khỏi ngực Đào Tu Viễn nhưng hắn ôm quá chắc, y không thoát ra được một chút nào, đành nói khẽ:" Thiếu gia, thả ta xuống đi. "
Đào Tu Viễn không hề băn khoăn gọi mẫu thân, cũng không buông tay ra.
Đào phu nhân che miệng cười:" Không sao đâu, thế này cũng tốt mà. "
Bà bước vào phòng, ngồi ở đối diện, nói với Đông Vinh:" Con ngoan, hôm nay con chịu khổ rồi. "Nói rồi bà lại nhìn Đào Tu Viễn:" Con trai tốt! Đánh rất hay! Tên tạp chủng kia bắt nạt Đông Vinh rất đáng đánh! "
Đào Tu Viễn đáp ngay:" Đúng, không ai được bắt nạt Đông Đông hết! Ai dám bắt nạt, ta sẽ đánh kẻ đó!"
*
Tác giả:
Khai giảng, thi tuần..
Nhịn!
❀ 29/08/2021 ❀