Welcome! You have been invited by mimchan to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 168: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (1)

[HIDE-THANKS]
Trước đó Kim Hâm vẫn không hé răng, thực sự là bởi vì tình hình trước mắt khiến cho hắn lâm vào mộng bức.

Pháp khí ký hiệu.. Đó chính là pháp khí ký hiệu! Cho dù là Kim gia ở Lĩnh Nam có phú khả địch quốc, nhưng nếu là pháp khí ký hiệu, chỉ có một món. Hơn thế nữa, so sánh với pháp khí ở đây vẫn yếu hơn, chỉ có như vậy thôi, còn được lão già kia coi nó giống như bảo bối đó.

Nhưng trước mắt, một ký hiệu giam cầm quy định phạm vi hoạt động hiếm thấy này, còn phụ thuộc vào thuộc tính giam cầm của pháp khí, quả thực chính là cực phẩm trong cực phẩm. Nhưng kết quả thì thế nào? Thế nhưng bị nữ nhân trước mắt này tác động, làm vỡ đến nát bét!

Được mở mang tầm mắt, Kim Hâm cảm thấy cuộc đời này sống không hề uổng phí!

Trì hoãn một thời gian như vậy, nhưng đảo mắt qua, lại thấy Diệp Tịch Dao dẫn đầu đi ra ngoài, lấy lại tinh thần, Kim Hâm liền nóng nảy.

"Một triệu hoàng kim! Ta đưa, ta đưa!"

Chuyện cười, thật vất vả mới gặp được một người kỳ ba có thể làm vỡ pháp khí, nếu để người chạy mất, việc sống chết của mình chưa cần nói tới, cho dù đợi lão gia tử nhà mình tới, cũng đã chậm! Cho nên một triệu hoàng kim, đáng giá!

Bàn tính nhỏ trong lòng Kim Hâm vang lên cạch cạch. Nghe vậy, Diệp Tịch Dao đi tới cửa dĩ nhiên đã dừng bước, tiếp theo một đôi mắt tuyệt mỹ hơi hơi nhướng lên, liếc nhìn Kim Hâm một cái, nói:

"Tăng giá, hai triệu hoàng kim!"

"Gì?" Kim Hâm trợn tròn ánh mắt, một ngụm máu suýt chút nữa phun ra.

"Cảm thấy không đáng? Vậy thì quên đi!"

"Ta đưa! Ta đưa! Chớ đi!" Lúc này đây, Kim Hâm nào còn dám nói vô nghĩa, lập tức lên tiếng trả lời. Nghe vậy, khóe miệng Diệp Tịch Dao hơi nhếch lên nhẹ một chút, sau đó lại biến mất, người khác cũng không nhận ra được, tiếp theo liền xoay người quay trở về.

Trải qua một phen nghỉ ngơi vừa nãy, linh lực của Diệp Tịch Dao khôi phục không ít. Nhưng cũng chỉ khôi phục được ba bốn phần. Đám người Hình Hải có chút lo lắng, nhưng Dương Phi Phàm cùng với Giang Kính Thần đang được nâng ở trên cáng lại không nhịn được cười thầm.

Dù sao Dương Phi Phàm cùng với Giang Kính Thần đều là cường giả chân chính, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn ra, xiềng xích giam cầm Kim Hâm, tuy rằng đó cũng là pháp khí, nhưng căn bản không có ký hiệu, sức chống đỡ khác nhau một trời một vực. Bởi vậy đối với một người có thể làm vỡ pháp khí ký hiệu như Diệp Tịch Dao mà nói, quả thực chính là một việc nhỏ, cho dù chỉ khôi phục được một phần linh lực, cũng khó làm khó được nàng.

Cho nên chỉ thấy Diệp Tịch Dao đi tới trước mặt Kim Hâm, vươn tay nắm lấy xiềng xích, tiếp theo bất quá chỉ trong chốc lát, xiềng xích lóe lên ánh sáng, đồng thời 'bùm' một tiếng, xiềng xích liền nát thành mẩu vụn.

Kim Hâm vừa mới lấy lại được tự do: "..."

Làm sao lão tử lại có cảm giác thấy bản thân đang coi tiền giống như rác?

Đáng tiếc, không ai trả lời hắn. Diệp Tịch Dao lại làm vỡ ổ khóa, sau đó liền xoay người rời đi. Nhưng ngay tại lúc này, tiểu shota nhiều ngày chưa từng xuất hiện, bỗng nhiên ở trong thần thức kêu lớn:

"Nữ nhân, ngươi đợi một lát, nơi này có chút cổ quái!"

Tiểu shota là linh căn của Diệp Tịch Dao. Chỉ vì hiện giờ cấp bậc của Diệp Tịch Dao còn thấp, cho nên tiểu shota chỉ ra ngoài được một thời gian ngắn, thời gian còn lại là tu luyện bên trong thần thức, cũng không thường xuyên xuất hiện. Trừ phi gặp được tình huống đặc thù nào đó!

Trong lúc nhất thời, Diệp Tịch Dao lập tức nhớ tới quỷ thị lúc trước, cũng bởi vì tiểu shota lên tiếng nhắc nhở, chính mình mới phát hiện được Trạm Phi. Cho nên dưới chân không khỏi dừng lại, khá xem trọng chuyện này liền xoay người trở lại căn phòng.

Lúc này ở trong phòng, chỉ còn lại những mảnh vỡ nát của xiềng xích, mặt khác không có gì cả. Dĩ nhiên mọi người không ngờ rằng, vừa thấy Diệp Tịch Dao ra ngoài thế nhưng lại quay trở lại, nhất thời liền ngẩn ra, sau đó định đi theo, lại bị Giang Kính Thần cùng với Dương Phi Phàm ngăn cản lại.

Dù sao kiến thức của hai người cũng rộng rãi, trong lòng biết Diệp Tịch Dao quay trở lại, tất nhiên không phải là bắn tên mà không có mục tiêu. Để mọi người ở bên ngoài chờ. Tiếp theo không bao lâu, quả nhiên chỉ thấy Diệp Tịch Dao ở đối diện cửa đá; sau đó ở trên vách tường gõ gõ vài cái, sau một lúc lâu, bỗng nhiên giương giọng nói:

"Hình Hải, ngươi lại đây."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 169: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (2)

[HIDE-THANKS]
Hình Hải lên tiếng trả lời sau đó đi vào phòng, lúc này Diệp Tịch Dao chỉ vào một vách tường, nói:

"Dùng sức đánh vào nơi này đi."

Hình Hải tuy không rõ, nhưng vẫn gật gật đầu, tiếp theo lui về sau vài bước, tập trung điều động linh lực trên tay, sau đó toàn lực ra tay, một quyền hung hăng đánh vào bức tường.

Nhất thời, chỉ nghe âm thanh 'oanh' một tiếng vang lên, khiến cho cả phòng run rẩy một chút. Đợi mọi người bình tĩnh lại thì đã thấy, bức tường lúc nãy vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, không có một chút biến hóa.

"Không thì ngươi lại thử lại một lần nữa? Loại này khẳng định sẽ không phải là pháp khí ký hiệu!" Kim Hâm ở cửa đang xem náo nhiệt liền chen đầu vào nói.

Diệp Tịch Dao cũng không thèm nhìn hắn, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm bức tường trước mắt. Thấy tình hình như vậy, Giang Kính Thần đang nằm trên cáng cũng ít nhiều nhìn ra được một chút manh mối, lập tức hơi híp mắt, sau đó mở miệng nói:

"Nha đầu, theo như lão phu thấy, bức tường này hẳn là một tổng thể. Cho nên mặc kệ có cơ quan hay không, chỉ cần cố gắng tìm ra khe hở của bức tường để ra tay, hẳn là có thể tìm ra manh mối!"

Diệp Tịch Dao trong nhất thời liền mơ hồ. Tiếp theo không đợi nàng mở miệng, Dương Phi Phàm liền tiến vào, sau đó trái phải nhìn hai bên của bức tường, quả nhiên một lúc sau ở bên trái của bức tường, phát hiện ra một khe hở rất nhỏ.

"Diệp cô nương, lui về phía sau!"

Diệp Tịch Dao hiểu ý liền lui về phía cửa. Lúc này chỉ thấy Dương Phi Phàm rút ra cây kiếm ở sau lưng, đồng thời điều động linh lực trong cơ thể.

Kiếm này là pháp khí thuộc hệ kim có cấp bậc là lục giai. Cho nên trong khoảnh khắc thanh kiếm vừa xuất hiện chỉ nghe vù vù một tiếng, một ánh sáng màu vàng chói mắt hiện ra, Dương Phi Phàm lập tức hét lớn lên một tiếng, một đạo âm thanh sắc bén đến cực điẻm nhất thời hướng về khe hở bổ tới!

Nhanh! Chuẩn! Ngoan! Một kích toàn lực của võ tu lam giai, mặc dù đám người Diệp Tịch Dao đã đứng ở phía ngoài cửa cũng không nhịn được lui về phía sau từng bước.

Mà đợi ánh sáng mà thanh kiếm phát ra biến mất, quả nhiên trên bức tường liền xuất hiện một vết nứt dài. Xuyên thấu qua vết nứt lại thấy phía sau bức tường, chỉ là một mảnh bùn đất đen thui!

Diệp Tịch Dao nhíu mày, hơi do dự. Nhưng tiểu Shota ở trong thần thức hiển nhiên là đã gấp đến mức kêu lớn:

"Chính là nơi này, nữ nhân, chính là nơi này! Ta ngửi thấy được, bên trong có đồ ăn ngon! Mau lấy! Mau lấy!"

Tiểu Shota hưng phấn tới mức nhảy dựng lên. Gương mặt của Diệp Tịch Dao căng lên, không nói chuyện, lại nhìn thêm về phía đó, chốc lát sau mới nói với Dương Phi Phàm:

"Dương tiên sinh, bùn đất ở phía sau này, ta cảm thấy có chút kỳ hoặc."

"Tốt. Ta tới!"

Dứt lời, Dương Phi Phàm lại chém ra một kiếm về phía bức tường, mà đợi một mảnh bụi đất tan đi, cả bức tường rốt cuộc mới mở ra một lỗ hổng thông suốt cao khoảng hai thước.

Lúc này, Dương Phi Phàm mới đem kiếm cất về phía sau, Diệp Tịch Dao lại gọi Hình Hải cùng với vài người Thiết Giáp binh có khí lực lại hỗ trợ, một đám hán tử lập tức tập trung lại chỗ hổng đó, sau đó đồng thời ra sức đem bức tường đẩy ngã!

"Ầm vang.. ầm vang.."

Bức tường ngã xuống chậm rãi phát ra âm thanh chói tai. Diệp Tịch Dao ở một bên không nhúng tay, cũng không hề di chuyển mà nhìn chằm chằm khe hở đang được chậm rãi đẩy ra kia, mà đúng lúc này, một cỗ mùi hôi thối từ trong khe hở truyền tới.

"Không tốt, có khí độc! Mau tránh ra!"

Mọi người cả kinh, nháy mắt liền tuông ra khỏi căn phòng. Mà Diệp Tịch Dao lại lập tức từ trong lòng lấy ra một chiếc lá, đặt ở cửa phòng.

Lá cây kia có màu xanh vô cùng quỷ dị, rồi lại nhỏ xinh trông khá đáng yêu. Đúng là cây cỏ nhỏ đã được Diệp Tịch Dao hái ở góc tường lúc trước ở chỗ Lý Cảnh Lâm bên kia.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 170: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (3)

[HIDE-THANKS]
Mùi thối kia giống như mùi của xác chết, bất quá bên trong còn lẫn những mùi khác, khiến cho độc tính càng dữ dội hơn.

Tiếp theo chỉ trong chốc lát, khí độc liền ngập tràn cả phòng, nhưng thời điểm tràn ra tới cửa, lại quỷ dị bị chiếc lá nhỏ kia chắn lại.

Kết quả như vậy cũng có chút ngoài dự kiến của Diệp Tịch Dao. Dù sao nàng cũng chỉ định thử, lại không nghĩ tới, cỏ biến dị này lại phát huy tác dụng lớn như vậy.

Diệp Tịch Dao lập tức tò mò. Không lùi mà ngược lại còn tiến lên, đi tới trước cửa bắt đầu quan sát kỹ. Sau đó không qua bao lâu, Diệp Tịch Dao liền ngạc nhiên phát hiện, cọng cỏ nhỏ kia vốn đã nhỏ, dưới mắt thường có thể thấy nó đang dần nhỏ đi.

Diệp Tịch Dao ngẩn ra, lập tức đăm chiêu, sau một lúc lâu, bỗng nhiên hướng về phía Hình Hải nói:

"Đem tên đệ tử nội môn lúc nãy ném vào trong phòng đi."

Tên đệ tử kia vốn đã bị Hình Hải đá vào một góc tường, vừa mới tỉnh lại. Mà tất nhiên Hình Hải sẽ không khách khí với hắn, lập tức lên tiếng đáp ứng Diệp Tịch Dao, sau đó một tay xách hắn lên giống như xách gà con, đưa hắn ném vào trong phòng.

Kết quả, quả nhiên không ngoài dự đoán của Diệp Tịch Dao, tên đệ tử kia vừa mới bị ném vào, trừ bỏ lúc đầu bị độc khí ăn mòn tới mức kêu thảm thiết liên tục, lúc sau thế nhưng lại chậm rãi trở nên tốt hơn, chờ khoảng một khắc sau, tuy rằng trên người của hắn còn một ít tàn độc, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.

Hiển nhiên, khí độc trong phòng đã giảm bớt, đồng thời ngày càng bị tan đi. Mà hết thảy là do công lao của cọng lá nhỏ kia.

Diệp Tịch Dao cảm thấy bản thân đã hiểu được gì đó, lúc sau đợi chiếc lá kia dần dần bốc hơi biến mất, liền một lần nữa quay trở lại căn phòng, đồng thời kêu người đem tên đệ tử nội môn kia ném ra ngoài.

Dương Phi Phàm xem bản lĩnh của Diệp Tịch Dao hết lần này tới lần khác như thế là đủ rồi. Tiếp theo mọi người lại hợp lực đẩy mạnh bức tường kia, tiếp theo rầm một tiếng vang lên, không bao lâu, rốt cuộc bức tường kia cũng bị đẩy ngã.

Mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay tại lúc này, mọi người đồng thời cũng hít vào một hơi.

Thì ra chỉ thấy, ở phía sau lại là một mảnh bùn đất hình thành tạo nên một vách tường kiên cố. Vách tường cũng không có sự đặc thù thì, nhưng ở giữa vách tường đó, thế nhưng có một cái huyệt (giống cái hố) lớn cao ước chừng bốn thước.

Huyệt này không sâu, nhìn trái phải cũng không rộng lắm. Tại tại bên trong huyệt, lại có một khối thây khô!

Toàn thân của thây khô kia là một màu đen, được bảo tồn hoàn hảo. Lặng lặng ngồi ở bên trong huyệt, một đầu tóc bạc tùy ý thả ra tản loạn phía sau đầu, hai tay khô quắt làm tư thế giao nhau, tư thế vô cùng đoan chính.. Có thể nhìn ra được, khi còn sống chủ nhân của khối thây khô này ắt hẳn là một lão giả nho nhã.

Khối thây khô bỗng nhiên xuất hiện làm mọi người hoảng sợ. Kim Hâm nãy giờ ồn ào cũng vội trốn phía sau Hình Hải xem náo nhiệt, nhìn thế nào cũng thấy thiếu đánh.

Lúc này chỉ nghe tiểu Shota trong thần thức kêu lên:

"Chính là cái này! Đồ vật đang ở trên người của hắn!"

"Trên người của thây khô? Chỗ nào?" Diệp Tịch Dao ở trong thần thức hỏi, đồng thời bắt đầu tiến lên đánh giá một kỹ càng khối thây khô trước mặt, nhưng vẫn như trước không phát hiện ra điều gì.

Hiện tại ở đây có rất nhiều người, tiểu Shota không tiện hiện thân, chỉ có thể dùng miệng liên tục nói, còn một mực chắc chắn đồ vật gì đó đang ở ngay trên người của thây khô.

Diệp Tịch Dao khẽ nhíu mày, lúc này Dương Phi Phàm cũng tiến lên đánh giá khối thây khô kia, sau đó nói:

"Cái này hiển nhiên là bút tích của tên họ Bạch kia. Ở nơi này có nhiều mật thất như vậy, họ Bạch kia vì cái gì còn muốn đem lão giả giam cầm ở trong này?"

Dương Phi Phàm cảm thấy khó hiểu. Nghe được lời này, Diệp Tịch Dao cười lạnh một tiếng, nói:

"Không phải giam, mà rõ ràng là bị chôn ở nơi này!"

"Cái gì?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 171: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (4)

[HIDE-THANKS]
Cái chết cũng không đáng sợ, chân chính đáng sợ chính là tuyệt vọng chờ cái chết ngày càng tới gần. Mà điển hình chính là trường hợp như thế này!

Cho nên trong lúc nhất thời, không chỉ có Dương Phi Phàm mà mọi người ở đây đều sững sờ.

"Nếu như ta đoán không sai, lão giả này trước đó hẳn là đã bị hạ độc, sau đó bị đưa tới nơi này chôn sống. Đợi lão giả sau khi biến thành người chết, liền cùng độc tích tụ trong thân thể trộn lẫn với độc tố ở nơi này, cho nên độc vừa mới toát ra mới bá đạo như vậy."

Đơn giản là nói ra suy nghĩ của chính mình, còn thân phận của lão giả, Diệp Tịch Dao cũng không đoán được. Mấu chốt hơn chính là, tiểu Shota nói tới đồ vật kia, đến tột cùng là ở chỗ nào?

Diệp Tịch Dao nhịn không được nhíu mày, tiếp theo là xem xét một lần nữa, lúc sau vẫn không phát hiện được gì liền kêu người đem lão giả từ trong huyệt nâng ra, sau khi rời khỏi nơi này, sẽ giúp lão giả nhập thổ vi an.

Diệp Tịch Dao vô tình, nhưng nhân tính là vẫn còn. Tiếp theo dưới sự chỉ huy của Hình Hải, chỉ chốc lát sau, thi thể của lão giả liền được nâng ra.

"Gì? Không đúng! Đồ vật không ở trên người của lão gia hỏa kia, nó vẫn còn nằm bên trong huyệt! Ở trong huyệt!" Tiểu Shota ở trong thần thức kêu to.

Diệp Tịch Dao vừa muốn xoay người thì dừng chân lại, quay đầu nhìn về trong huyệt. Chỉ thấy bên trong là một mảnh đen của bùn đất, bốn phía hơi ẩm ướt, thật sự nhìn không ra được là có gì khác thường.

Nhưng Diệp Tịch Dao vẫn quay lại trước cái huyệt cầm tù lúc nãy, đồng thời rút Trạm Phi ra bắt đầu tìm kiếm.. Tiếp theo không bao lâu, quả nhiên ở tận cùng bên trong huyệt, phía góc bên phải có một mảnh bùn nhô lên, phát hiện một vật cứng.

Diệp Tịch Dao ngừng lại, lập tức đem Trạm Phi cất đi, sau đó trực tiếp dùng tay đẩy nắm bùn đất chỗ đó ra. Một lát sau, một hộp kim loại nhỏ màu đen liền xuất hiện trước mặt Diệp Tịch Dao.

Toàn thân cái hộp nhỏ trơn nhẵn, chỉ có một chút hoa văn được điêu khắc trên đó, nhưng cả hộp lại kín không một khe hở.

"Đây là cái gì?" Kim Hâm là người thứ nhất thò đầu vào hỏi.

Diệp Tịch Dao không thèm phản ứng lại hắn. Hình Hải bên cạnh lúc này cũng nhìn rồi cẩn thận đánh giá hộp nhỏ kia, nói:

"Chẳng lẽ nào lại là pháp khí?"

Diệp Tịch Dao lắc đầu, vừa nãy nàng đã âm thầm thử qua, dùng linh lực tác động lên nó, thế nhưng cái hộp nhỏ này không hề có phản ứng, hiển nhiên không phải là pháp khí.

"Dương tiên sinh cảm thấy thế nào?" Diệp Tịch Dao hỏi Dương Phi Phàm. Dương Phi Phàm cũng lắc đầu, nói:

"Không rõ ràng lắm, Dương mỗ chưa bao giờ gặp qua."

Luận về kiến thức, ở đây trừ bỏ Dương Phi Phàm, liền chỉ có Giang Kính Thần. Cho nên Diệp Tịch Dao cũng không hề khách khí, trực tiếp đến bên cạnh Giang Kính Thần, hỏi:

"Giang lão tiên sinh, ngươi nhận ra cái này không?"

Giang Kính Thần bởi vì gãy xương ở nhiều chỗ, không thể dùng tay tiếp được, chỉ có thể nằm ở trên cáng đánh giá hộp nhỏ trong tay Diệp Tịch Dao, chờ một lúc sau, mới rốt cuộc có chút do dự mở miệng nói:

"Lão phu không dám khẳng định, bất quá nhìn bộ dáng của nó, có chút giống Ám Hạp."

"Ám Hạp? Đó là cái gì vậy?" Không đợi Diệp Tịch Dao nói chuyện, Kim Hâm nhịn không được liền chen vào nói. Giang Kính Thần liếc mắt nhìn Kim Hâm không biết quy củ là gì, lập tức giải thích nói:

"Mấy trăm năm trước, ở đại lục Lăng Vân của chúng ta có một thiên tài luyện khí sư. Nhưng trong lúc luyện khí thì lại bị linh hỏa phản phệ, tu vi cả đời cứ thế bị hủy. Nhưng hắn không cam lòng cứ như vậy mà trở thành phế nhân, dốc lòng nghiên cứu nhiều năm, rốt cuộc phát minh ra Ám Hạp này. Nghe nói Ám Hạp được thợ chế tác ra mười phần tinh xảo, nước lửa không xâm phạm được, chỉ có chủ nhân của Ám Hạp hoặc là máu tươi của người đủ điều kiện mà Ám Hạp chủ nhân đặt ra mới có thể mở nó."

Giang Kính Thần kể lại, nghe xong chuyện này, mọi người ở đây không khỏi nhìn nhau.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 172: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (5)

[HIDE-THANKS]
Nếu là chủ nhân của Ám Hạp có thể mở nó thì còn có thể hiểu, thế nhưng một người phù hợp với điều kiện của chủ nhân Ám Hạp.. Là có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngoài chủ nhân thật sự của nó có thể mở ra, nó còn có thể mở được bởi người khác?

Mọi người khó hiểu, thậm chí ngay cả Dương Phi Phàm cũng không nhịn được mà kinh ngạc, lập tức hỏi:

"Giang lão tiền bối, Ám Hạp này.. Thật sự kỳ diệu như vậy sao?"

Giang Kính Thần nghe vậy gật đầu, nói: "Nghe nói Ám Hạp này do một loại Huyễn linh thạch từ thời thượng cổ luyện chế thành. Huyễn linh thạch xuất hiện từ vực sâu của cổ địa, trải qua ngàn vạn năm do linh khí trời đất nuôi dưỡng mới hình thành, từ đó thức tỉnh linh thức, bởi vậy đây cũng là một nguyên liệu tốt nhất được tuyển chọn để luyện ra pháp khí!

Cho nên, nếu đây thật sự là Ám Hạp, tuyệt đối so với ngươi tưởng tượng còn phi phàm hơn nữa!"

Về phần bên trong Ám Hạp này là gì, tự nhiên cũng không phải là vật tầm thường.

Giang Kính Thần không khỏi thở dài một hơi, lập tức nhìn về phía Diệp Tịch Dao nãy giờ không lên tiếng, đáy mắt không thấy xuất hiện sự tham lam, chỉ có tràn đầy tán thưởng!

Mọi người vừa nghe lời này, nhất thời hai mắt đều tỏa sáng nhìn về phía Ám Hạp. Nhưng lúc sau nghĩ lại, ngay cả tình trạng của Ám Hạp này ra sao họ còn chưa biết.. Cho nên mọi người không khỏi đưa ánh mắt nhìn qua Diệp Tịch Dao.

Diệp Tịch Dao tự nhiên cũng muốn mở cái hộp này ra. Cho nên cũng không nhiều lời, trực tiếp nói:

"Vậy trước cứ thử xem sao!"

Dứt lời, Diệp Tịch Dao đem Ám Hạp giao cho Hình Hải, lúc này Kim Hâm đã sớm không kiềm chế được liền là người thứ nhất kêu lên:

"Ta đến!"

Lập tức, Kim Hâm liền tìm tới một cây chủy thủ, ở trên lòng bàn tay của mình định cứa một đường nhỏ. Nhưng tiểu tử này sợ đau, cọ xát nửa ngày, cũng chưa cắt được một xíu vết xước. Hình Hải ở bên cạnh nhìn tới mặt cũng xanh rồi, cuối cùng thực sự không nhìn nổi thằng nhãi này nữa, liền đoạt cây chủy thủ, sau đó cứa một đường trên cánh tay hắn.

Kim Hâm nhất thời rú to lên. Hình Hải cũng không thèm quản hắn, vội vàng cầm Ám Hạp tiếp lấy máu tươi, mọi người bên cạnh lúc này cũng vội vàng ghé tới xem, nhưng qua một hồi lâu, Ám Hạp vẫn như trước không có phản ứng.

Hiển nhiên, Kim Hâm không phải phải là người phù hợp với điều kiện mà chủ nhân của Ám Hạp đặt ra!

Lúc sau Hình Hải lại cầm Ám Hạp để mọi người cùng thử qua một lần, thậm chí ngay cả Dương Phi Phàm cùng với Giang Kính Thần đang nằm trên cáng cũng không bỏ qua, nhưng Ám Hạp vẫn như trước không hề có một xíu biến hóa, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

Mọi người cùng cảm thấy thất vọng, mà lúc này, tất cả mọi người ở đây chỉ còn Diệp Tịch Dao là chưa thử qua.

Cho nên thử qua một vòng, Hình Hải chỉ có thể trở lại trước mặt Diệp Tịch Dao. Diệp Tịch Dao nghĩ nghĩ, tiếp theo liền rút Trạm Phi ra, sau đó cứa một đường trên bàn tay của mình, máu tươi chảy ra, sau đó dừng trên hoa văn của Ám Hạp.

Ám Hạp vẫn như trước không hề có động tĩnh.

Thấy tình hình vậy, sắc mặt Hình Hải không khỏi tối sầm lại, Kim Hâm ở bên cạnh không nhịn được cười nói:

"Ha ha.. ta biết sẽ là như vậy mà! Theo như ta thấy, Ám Hạp này căn bản là giả.. giả.."

Kim Hâm cười vô cùng vui vẻ, nhưng vừa mới nói được một nửa, nháy mắt liền cứng lại!

Lúc này, chỉ thấy máu tươi trên Ám Hạp thế nhưng lại chậm rãi hòa vào cùng với hoa văn bên trong, tiếp theo lượng máu có thể theo mắt thường mà thấy đang dần dần biến mất, mà hoa văn trên Ám Hạp ngày càng tối đi, sau đỏ lại đỏ ửng.

Cuối cùng biến thành một hoa văn máu, cả Ám Hạp khẽ run lên, một mảnh ánh sáng màu hồng tinh xảo bắn lên giữa không trung, tiếp theo chỉ 'bùm' một tiếng, ánh sáng của Ám Hạp bắn ra bốn phía, hoàn toàn đem vật bên trong lộ ra bên ngoài.

Mọi người ở đây, ngay cả Dương Phi Phàm cùng Giang Kính Thần cũng là lần đầu tiên gặp qua một kỳ cảnh như thế này. Mà đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Ám Hạp vốn đang kín kẽ, lúc này lại giống như đáy hoa sen, các bộ phận còn lại thì nằm rạp ra các phía. Mà không gian trong Ám Hạp, thế nhưng lại để một bảo thạch hình quả trứng trong suốt.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 173: Bí mật cuối cùng của Vân Đỉnh sơn trang (6)

[HIDE-THANKS]
Bảo thạch này lớn bằng quả trứng ngỗng, cả vật thể trong suốt giống như có thể nhìn thấu, bên trong mơ hồ có ánh sáng vàng lóe ra, hoa văn nhỏ vụn hỗn loạn, ẩn ẩn xoay quanh hai chữ "Vân Đỉnh".

"Này, đây là.. Vân Đỉnh ấn?" Dương Phi Phàm không khỏi kinh hô ra tiếng. Dù sao, ngay tại thời điểm chạng vạng lúc nãy, là chính mắt hắn nhìn thấy Vân Đỉnh ấn được Bạch Kim Lương cầm ở trên tay chữa bệnh cho thê tử Ngô Tuyết Dung của mình. Nhưng mà cái vật này cùng với vật trước quả thực là giống nhau như đúc!

Mà lúc này, không chỉ có Dương Phi Phàm, Diệp Tịch Dao cũng nhận ra Ám Hạp là vật gì, lập tức đem Vân Đỉnh ấn cầm trong tay, đồng thời thấp giọng nói:

"Có lẽ đúng là vậy.. Chẳng lẽ lúc trước Vân Đỉnh ấn mà Bạch Kim Lương lấy ra là giả?"

Diệp Tịch Dao vừa nói, một bên vừa đánh giá Vân Đỉnh ấn trong tay, kết quả hiển nhiên liền phát hiện, hai cái Vân Đỉnh ấn này, tuy rằng nhìn có vẻ giống nhau, nhưng cái mà nàng cầm trên tay này rõ ràng trong suốt hơn, bên trong càng rực rỡ ánh sáng ngọc huỳnh quang, hoa văn cũng ẩn ẩn mang theo cảm giác thần bí.

Diệp Tịch Dao lập tức liền biết, mình chính là người được chọn. Thật có chút không rõ chính là, đến tột cùng chính mình có điểm nào phù hợp với điều kiện mà chủ nhân của Ám Hạp đặt ra? Vì cái gì người khác không được, mà chính mình lại có thể?

Không nghĩ ra, Diệp Tịch Dao cũng liền không nghĩ tiếp nữa. Tiếp theo nhướng mày một cái, liếc tới một nơi trong đám người, sau đó Diệp Tịch Dao cất bước đi tới trước người Giang Kính Thần, nói:

"Giang lão tiên sinh, lúc nãy tuy rằng ta đã giúp ngươi giải độc, nhưng ngươi trúng độc lâu ngày, trong cơ thể chung quy vẫn còn chút tàn độc vẫn chưa thanh trừ. Chi bằng cứ đem Vân Đỉnh ấn này thử xem, đúng lúc cũng có thể thử Vân Đỉnh ấn này là thật hay giả."

"Tốt! Vậy làm phiền rồi!"

"Giang Kính Thần gật đầu, Diệp Tịch Dao lúc này học theo động tác của Bạch Kim Lương lúc trước, điều động linh lực trong cơ thể sau đó phóng xuất vào giữa Vân Đỉnh ấn, quả nhiên tiếp theo chỉ thấy một mảnh ánh sáng màu trắng chậm rãi bắn ra, sau đó hoàn toài đem Giang Kính Thần bao phủ.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người ở đây đều dừng ở trên người của Giang Kính Thần. Mà lúc này Giang Kính Thần lại trừng lớn mắt, tiếp theo liền cảm thấy một cỗ lực lượng ấm áp chậm rãi dung nạp vào cơ thể, nhưng cổ lực lượng này ngày càng lớn, khiến cho cơ thể đau đớn, cuối cùng đau nhức như đánh trực tiếp lên xương cốt của hắn.

Mà Giang Kính Thần lại thủy chung không hề rên một tiếng, vốn dĩ sắc mặt đã dịu lại, nháy mắt lại trắng bạch như tờ giấy.

Nhưng ánh sáng kia vẫn không có dấu hiệu tiêu tán, chờ khoảng một khắc sau, ánh sáng kia mới chậm rãi tan biến, nhỏ dần, tiếp theo liền tiêu tán dần.

Lúc này, Diệp Tịch Dao thở phào một hơi, thu hồi Vân Đỉnh ấn, cũng nâng tay lên lau mồ hôi trên trán. Sau đó cúi đầu nhìn về phía Giang Kính Thần, cũng không đợi nàng nói chuyện, đã thấy Giang Kính Thần mạnh mẽ ngồi dậy, phun ra một ngụm máu bầm.

Máu đen, quỷ dị tản ra một mùi tanh.. Đúng vậy, máu bầm lúc này được phun ra giống như đúc lúc nãy.

Diệp Tịch Dao cảm thấy đã an toàn.. lại thuận tiện bắt mạch cho Giang Kính Thần, một lát sau, rốt cuộc gật đầu nói:

" Xem ra Vân Đỉnh ấn này quả nhiên danh bất hư truyền, tàn độc trong cơ thể của Giang lão tiên sinh hầu như đã được tẩy sạch! "

Mọi người mừng rỡ, nhưng đợi khi cười xong, chỉ nghe Dương Phi Phàm vẻ mặt chuyển sang vẻ âm trầm, nói:

" Xem ra, ở tiền sảnh lúc trước, Triệu Văn Anh kia quả nhiên không phải bắn tên không có đích, hắn hẳn là đã phát hiện một ít nội tình, mới bức cho Bạch Kim lương lấy Vân Đỉnh ấn ra trước mặt mọi người, thử xem là thật hay giả.. Cho nên nói như vậy, thây khô của lão giả vừa phát hiện, hẳn là trang chủ đời trước của Vân Đỉnh sơn trang – Khâu lão tiền bối."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 174: Sập

[HIDE-THANKS]
Diệp Tịch Dao đối với chuyện của trang chủ đời trước - Khâu Phong của Vân Đỉnh sơn trang cũng không rõ ràng. Nhưng Giang Kính Thần lại hiểu biết có thể nói là sâu, lập tức tiếp lời, nói:

"Thì ra thật sự là Khâu lão ca, lúc trước lão phu cùng với Khâu lão ca có ngẫu nhiên gặp mặt ở Lăng Vân điện, mới gặp lần đầu giống như đã quen thân từ trước, Khâu lão ca là một người nho nhã thiện lương, tuy không phải là luyện đan sư đứng đầu của đại lục Lăng Vân, nhưng bàn về trí tuệ và khí độ, không một người nào có thể sánh bằng!

Chính là lúc sau lại nghe nói, Khâu lão ca vì cứu người mà bị chất độc phản phệ, chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này thoáng một cái đã qua hơn mười năm.. Lại không nghĩ rằng, nguyên lai là bị tên súc sinh họ Bạch kia niêm phong ở nơi này!

Phỏng chừng Vân Đỉnh ấn kia là được Khâu lão ca giấu đi, bởi vì hắn không nghĩ để cho tên họ Bạch kia lấy được Vân Đỉnh ấn.. Hừ, súc sinh! Họ Bạch kia nhất định là đã khi sư diệt tổ!"

Nói xong lời cuối cùng, Giang Kính Thần nhịn không được kịch liệt ho khan. Mọi người đều thở dài, rồi lại không nói thêm gì nữa.

Đám người Diệp Tịch Dao đã lãng phí khá nhiều thời gian, trước mắt người nên cứu đã cứu, người nên giết đã giết, như vậy cũng không cần nán lại ở đây. Hơn nữa sớm trước đó, thừa diệp nhóm người Diệp Tịch Dao mở cửa đá đi vào bên trong căn phòng, một bộ phận Thiết Giáp binh bên ngoài đã sắp xếp người mở những lồng sắt kia, đem những người đang bị nhốt trong đó cứu ra ngoài, cho nên đợi sau khi đem Vân Đỉnh ấn cất tốt, mọi người liền trực tiếp đi ra khỏi mật thất.

Chính là sau khi rời đi, Diệp Tịch Dao liền hạ lệnh phóng hỏa, hoàn toàn đem nơi dơ bẩn tới mức chịu không nổi này, đốt thành tro bụi.

Ánh trăng dần dần lặn đi, mặt trời dần ló dạng.

Đợi đoàn người Diệp Tịch Dao rời khỏi mật thất, sắc trời cũng đã sớm sáng.

Nhưng lúc này, ngọn núi Thanh Liên rực lên ánh lửa cao tận trời, ngay cả Liên Hoa phong, Thúy Bình phong, Lạc nhạn phong tất cả đều nhuốm màu đỏ rực.. Tất cả những nơi thuộc lãnh địa Vân Đỉnh sơn trang đều hừng hực trong biển lửa!

Những nơi ngọn lửa đi qua đều bị cắn nuốt hết thảy, màu đỏ nhuộm cả bầu trời trên Vân Đỉnh sơn trang, ánh lửa đồng thời cũng tới trước mặt mọi người vừa ra khỏi mật thất.

Diệp Tịch Dao cười lạnh một tiếng, lập tức không hề dừng lại, trực tiếp xuống núi. Tiếp theo không bao lâu liền đã xuống tới chân núi Thanh Liên.

Nơi này là cửa nhập khẩu của Vân Đỉnh sơn trang, hơn trăm người Thiết Giáp binh đã sớm sắp hàng đứng đợi lệnh.

"Đại tiểu thư!" Một người dẫn đầu Thiết Giáp binh bước ra trước hành lễ.

"Có bao nhiêu tướng sĩ bị thương?"

"Không có!"

"Tốt!" Diệp Tịch Dao gật đầu, lập tức quay đầu sang nhìn nhóm người được cứu ra lúc nãy.

Lúc này có người tỉnh, có hôn mê, nằm la liệt một mảnh, liếc mắt nhìn lại khoảng chừng trăm người. Nhưng Diệp Tịch Dao cũng không phải thánh mẫu, cứu bọn họ ra, đã là xen vào việc của người khác, tự nhiên sẽ không tiếp tục làm gì. Cho nên Diệp Tịch Dao cũng không lên tiếng, liền xoay người nhìn về cổng chào cao ngất ở phía sau.

Cổng chào này là tượng trưng cho Vân Đỉnh sơn trang. Nguy nga khí phái. Dưới ánh lửa chiếu rọi, hai chữ Vân Đỉnh phía trên cũng liền trở nên sinh động hơn.

Nhưng lúc này Diệp Tịch Dao lại nhếch môi khinh thường, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc. Tiếp theo liền chặn ngang rút bội kiếm bên hông của Hình Hải, sau đó hung hăng ném về hướng cổng chào kia!

Bội kiếm kia chỉ là một vũ khí tầm thường, càng không phải là pháp khí. Nhưng lúc này Diệp Tịch Dao lại dùng toàn bộ lực lượng, giống như tia chớp phóng ra bên ngoài. Tiếp theo chỉ trong chốc lát, liền nghe một tiếng vang, bội kiếm liền hung hăng đâm vào giữa hai chữ Vân Đỉnh.

Cả cổng chào liền run lên, tiếp theo liền thấy vị trí mà bội kiếm đâm vào, mơ hồ phát ra từng âm thanh 'răng rắc răng rắc'. Một lúc sau, chỉ nghe tiếng 'oanh', cả cổng chào tựa như người khổng lồ ngã ầm xuống, nứt ra thành mảnh nhỏ, ầm ầm sập!

Ngọn lửa cháy, trong nháy mắt liền thiêu đốt tới. Diệp Tịch Dao lúc này xuyên qua khói bụi, bước tới cổng chào kia, sau đó rút ra bội kiếm đã bị đâm sâu vào đất, xoay người trả lại Hình Hải. Tiếp theo quay về hướng ngọn lửa ở phía sau, giương giọng nói:

"Đi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 175: Đông thành

[HIDE-THANKS]
Đông thành, đứng đầu trong bốn thành của đại lục Lăng Vân.

Lúc trước, nơi này từ Nam tới Bắc, cho dù là hoàng tộc ở dưới chân thiên tử cũng không có không khí phồn hoa hay náo nhiệt. Mà năm nay vừa vặn cổ mã thần miếu mở ra, cho nên từ hơn hai tháng trước khi cổ mã sơ tuyển kết thúc, anh hùng hào kiệt ở khắp nơi liền lục tục tụ hội lại.

Trong những người này, có những thí sinh đã thành công vượt qua vòng sơ loại, cũng có các thế lực khắp nơi tới để quan sát, cũng có một số thương nhân vì xem đây là thời cơ tốt để kinh doanh cũng chạy tới.. Mà hiện nay nhờ vậy mà không khỏi làm cho Đông thành vốn không phồn hoa, nay lại ồn ào náo nhiệt.

Đông thành, ở lầu hai của một tửu lâu.

".. Ta nói này, năm nay người cũng quá nhiều đi! Ta nhớ rõ thời điểm cổ mã phục tuyển năm rồi, trong thành này cũng không có nhiều người như vậy?"

Lên tiếng là người trẻ tuổi đang ngồi bên cửa sổ, trên dưới hai mươi tuổi, một thân quần áo bình dân, cũng coi như là sạch sẽ ngăn nắp. Mà vừa nói, người này vừa giương mắt nhìn bốn phía, lập tức cầm một hạt đậu ném vào trong miệng.

Ngồi ở đối diện hắn cũng là một người trẻ tuổi khác, nói: "Chậc, thì đúng là vậy mà! Ngươi chắc không biết, từ nửa tháng trước thì các khách điếm trong kinh thành đã chật kín người rồi.. Những người bên ngoài mới tới đều là tìm không được chỗ!"

Nói xong, người này lấy chiếc đũa chỉ tới một hướng ở đầu ngã tư đường. "Ha ha, cũng may chúng ta tới sớm.. Đúng rồi Hà huynh, ngươi có nghe nói không, mới đây Vân Đỉnh sơn trang đã bị người diệt!"

"Chuyện này lớn như vậy, ta đã sớm nghe nói. Bất quá ngươi có thấy chuyện này có chút tà môn, Vân Đỉnh sơn trang ở đại lục Lăng Vân cũng coi như là một phương thế lực. Tuy nói đều là luyện dược sư, luyện đan sư tay trói gà không chặt, nhưng nhiều người như vậy.."

"Hà huynh nói thế có vẻ không đúng rồi. Ngươi cho là luyện dược sư, luyện đan sư dễ chọc? Dù là luyện dược sư hay là luyện đan sư thì người nào đều không được mọi người truy phủng? Cho nên, ngươi đừng thấy mọi người trong Vân Đỉnh sơn trang mềm yếu, thực tế bên trong sâu không thấy đáy!

Hơn nữa bên người của họ có không ít hộ pháp. Liền cao thủ Thanh giai không ít, ngay cả Lục giai cũng vô số kể.. Cho nên mấy người thử nói xem, ngay cả một đám người như vậy, chỉ trong một đêm thế nhưng đều bị người đem chém giết! Giết cũng liền thôi, thế nhưng còn phóng hỏa! Tràng lửa lớn kia cháy ba ngày ba đêm! Ngươi có biết, cả Thanh Liên sơn kia đều bị thiêu rụi.. Chậc chậc, phải nói là thảm vô cùng!"

"Độc ác như vậy? Trời ạ.. Thế ngươi thử đoán xem hung thủ đến tột cùng là ai mà lợi hại như vậy?"

"Không biết, dù sao hiện tại đều không có manh mối gì, bất quá theo ta thấy, khẳng định là bọn họ trêu chọc phải đại nhân vật nào đó, bằng không thì sao ban ngày vẫn còn tốt mà chỉ qua một đêm đã bị người diệt sạch? Hơn nữa mấu chốt là, thế nhưng người xung quanh lại không có ai biết! Thật sự là kỳ lạ!"

Nói xong, người trẻ tuổi kia lại nâng chén rượu nhỏ kia lên uống một hớp. Ngay tại lúc này, chỉ nghe thấy ngã tư phía ngoài đường bỗng nhiên truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ, bên cạnh lập tức có người kêu lên:

"Mau nhìn mau nhìn, đối diện phía Túy Tiên các có người tới quấy rối kìa!"

Một giọng la lên này, nhất thời làm cho người trên lầu hai của tửu quá đều sôi trào đứng lên, mọi người đều hướng phía cửa sổ vọt tới, dáo dát nhìn ra ngoài..

**

Túy Tiên các, là một trong những tửu lâu nổi tiếng của Đông thành.

Nhưng lúc này ở trước cửa Túy Tiên các, lại bị vây quanh bởi mấy vòng người, bên trong có 2 đội ngũ đứng 2 phía, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Chưởng quầy của Túy Tiên các trái phải nhìn hai bên, cuối cùng chỉ có thể chọn một quả hồng mềm dễ bóp, đi tới hướng thiếu niên bên trái, nói:

"Ngạch.. Vị thiếu gia này, ngươi xem, tiểm điếm hiện tại đã đầy người, nếu không thì ngươi thử tới chỗ khác nhìn xem?"

Thiếu niên này bất quá chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt tuấn mỹ có hơi ngạo kiều, nghe chưởng quầy nói vậy nhất thời nổi giận.

"Câm miệng! Dựa vào cái gì mà ta lại là người đi tới chỗ khác xem? Lại nói, tiểu nhị của khách điếm cũng vừa mới nói là còn phòng trống, như thế nào bây giờ lại nói là đã đầy? Ngươi cho rằng ta là người dễ lừa gạt đúng không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 176: Gây rối

[HIDE-THANKS]
Thiếu niên vừa mở miệng, mọi người không rõ đầu đuôi câu chuyện cũng liền lập tức hiểu được, hai đội ngũ này cộng lại chẳng trách cả tửu lầu này ầm ĩ cả lên.

Không có biện pháp, trong thời gian mấy ngày nay, phòng trọ ở Đông thành này khan hiếm vô cùng. Những chuyện đánh nhau như thế này không hề hiếm thấy của mỗi phòng trọ. Những thời điểm như thế này, dù ngươi có lý lẽ hay không đều giống nhau, chỉ cần ngươi có thực lực thì không cần bàn cãi nữa!

Mà tình hình trước mắt.. Thiếu niên kia có vẻ hơi xui xẻo!

Bởi vì người có mắt nhìn dĩ nhiên đều có thể thấy được, một trong hai phe đang đối đầu, có mấy người là đeo thắt lưng có gắn một lệnh bài đặc biệt. Lệnh bài kia lớn bằng một bàn tay, cả vật thể ánh lên màu vàng, nửa mặt của lệnh bài là hình rồng bay, nửa mặc còn lại là hình ảnh phục hổ.. Rõ ràng đây là lệnh bài của Long Hổ môn!

Long Hổ môn là một trong những thế lực nhị lưu mới quật khởi gần đây. Môn chủ là hai huynh đệ Lưu Long và Lưu Hổ, thực lực bất phàm. Cho nên vài năm này, Long Hổ môn phát triển nhanh, hơn nữa còn rất mạnh. Không những thế, cách hành sự của Long Hổ môn cũng vô cùng bá đạo, ở Đông thành này ít có người nào dám trêu. Mà nhóm người trước mắt này, trên đai lưng lại mang theo lệnh bài Long Hổ môn, người đi đầu của nhóm người ăn mặc một thân y phục hoa lệ, hiển nhiên là địa vị ở Long Hổ môn không hề thấp.

Kết quả liền thấy, thiếu niên kia vừa dứt lời, cũng không đợi chưởng quầy mở miệng, người trẻ tuổi đi đầu phía đối diện liền ra dáng vẻ bễ nghễ mở miệng:

"Đúng vậy. Vừa mới là có phòng. Nhưng bây giờ bổn thiếu gia tới đây, sẽ không còn!"

Người trẻ tuổi vẻ mặt kiêu căng. Nghe vậy, thiếu niên kia.. Cũng chính là Diệp Vô Trần, nhất thời tức giận tới mức phát run.

Thì ra, từ lúc Diệp Vô Trần biết chính mình có thể trực tiếp tham gia Cổ mã phục tuyển, liền vẫn luôn cố gắng khôi phục thực lực. Cuối cùng một tháng trước đó, đạt được điều kiện đường tỷ nhà mình đặt ra, đột phá Hoàng giai. Lập tức liền đi theo đoàn người Diệp gia cùng nhau tới Đông thành.

Hơn nửa tháng sau, người Diệp gia thuận lợi đến Đông thành. Nhưng làm người ta không nghĩ tới đó là, người Diệp gia tới chậm, khách điếm trong thành đã sớm chật kín người. Rơi vào đường cùng, người Diệp gia đành phải tạm ở ngoài thành, sau đó mỗi ngày vào thành tìm kiếm khách điếm. Nhưng ngày qua ngày vẫn như trước không có kết quả. Chờ một mạch tới ngày hôm nay thật vất vả tìm được rồi, lại bị người ở trước mặt đoạt đi!

Mà trước nay Diệp Vô Trần kiêu ngạo làm sao chịu được cơn tức như vậy? Lập tức sắc mặt trầm xuống, giương giọng nói:

"Ngươi.. Tốt! Muốn cướp phòng? Kia cũng phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào đi!"

Dứt lời, Diệp Vô Trần cũng không quan tâm tới Triệu Đại Lỗi đang ngăn cản ở phía sau, lập tức rút loan đao bên người xông lên. Người xung quanh thấy hai người muốn động thủ, lập tức lui về phía sau, trong nháy mắt liền chừa ra một mảnh đất trống.

Người trẻ tuổi nghe vậy cười một cách trào phúng, lập tức ra vẻ tiêu sái tiến lên vài bước, nhưng vừa muốn nói chuyện, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi loan đao trong tay của Diệp Vô Trần.

Toàn thân loan đao kia màu đỏ đậm, lưỡi đao sáng chói giống như ánh trăng, ở vị trí giữa đao có một viên linh thạch hệ hỏa chói mắt, vừa thấy liền biết nhất định không phải là vật phàm!

Pháp khí Hoàng giai thượng phẩm.. Chậc chậc, thứ tốt! Thật sự là thứ tốt!

Trong nháy mắt, trong mắt của người trẻ tuổi kia hiện lên một tia tham lam. Lập tức xông người hướng về phía Diệp Vô Trần, tiếp theo không nói hai lời, hai người liền lao vào đánh nhau.

Người trẻ tuổi giống Diệp Vô Trần, đều là linh giả Hoàng giai, trong tay còn cầm một thanh pháp khí hệ hỏa, nhưng lại có phẩm cấp thấp hơn so với pháp khí của Diệp Vô Trần. Tuy nhiên đao pháp của người trẻ tuổi kia lại có chút dũng mãnh, liên tiếp qua mấy hiệp, hai người lại có vẻ khó phân thắng bại.

Tuy nhiên, mọi người đang vây xem lại phát hiện, đao pháp của người trẻ tuổi có vẻ sắc bén mạnh mẽ, nhưng lại có chút hoa mỹ. Trái lại là Diệp Vô Trần, tuy rằng vừa nhìn đao pháp có vẻ hỗn độn, nhưng đao đao hạ xuống đều tàn nhẫn, không hề có một tia dư thừa!

Hơn nữa pháp khí trong tay Diệp Vô Trần chiếm ưu thế, cho nên không quá mười mấy hiệp, người trẻ tuổi kia dần rơi xuống thế hạ phong. Ngay tại lúc mọi người đang cảm thán, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, trong mắt người trẻ tuổi kia lại xẹt qua một tia dữ tợn, lập tức nâng tay lên, một trận sương khói nhất thời hướng về phía trên người Diệp Vô Trần..

"Có độc, thiếu gia tránh đi!" Triệu Đại Lỗi ở một bên vội nhắc nhở, đáng tiếc, đã chậm.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 177: Đường tỷ đã đến (1)

[HIDE-THANKS]
Luận võ trên đường, cũng là quang minh chính đại mà đánh, thế nhưng thời điểm đấu với nhau lại sử dụng độc, đúng là có chút đê tiện.

Cho nên bên này sau khi Triệu Đại Lỗi quát lên, mọi người vây xem liền khe khẽ bàn tán.

Mà Diệp Vô Trần bị sương khói bao phủ lập tức bịt mũi lại, nhưng một lát sau lại phát hiện, sương khói kia giống như là.. bột mì!

Diệp Vô Trần nhất thời cả kinh, lúc này chỉ nghe trong đám người phát ra tiếng cười:

"Ha ha! Ngươi bị lừa!"

Dứt lời, không đợi Diệp Vô Trần phản ứng, người trẻ tuổi liền xông tới trước người Diệp Vô Trần, nâng tay lên ngoan độc hạ một chưởng xuống ngực Diệp Vô Trần.

Một chưởng này nặng như ngàn cân. Theo trực giác Diệp Vô Trần liền tránh nhanh sang một bên, tuy rằng may mắn né được bảy thành lực đạo, nhưng vẫn bị ba thành còn lại đẩy lùi về sau vài bước, đồng thời khí huyết dâng lên, dòng máu đỏ tươi lập tức từ khóe miệng chảy ra.

Người trẻ tuổi kia thấy một kích đắc thủ, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười đắc ý tới cực điểm, lập tức giương giọng nói với Diệp Vô Trần:

"Tiểu tử, hiện giờ ngươi chính là thủ hạ bại tướng, còn có gì để nói? Bất quá, nhìn tuổi ngươi còn nhỏ, cho nên chỉ cần giao pháp khí hệ hỏa trong tay ngươi ra, bổn thiếu gia liền đại phát từ bi mà tha cho ngươi một mạng, ngươi thấy thế nào?"

"Phi! Tiểu nhân vô sỉ, muốn pháp khí của ta, ngươi nằm mơ!" Ngực bị thương, Diệp Vô Trần cưỡng chế khí huyết đang dâng lên, nổi giận đùng đùng mà mắng.

Người trẻ tuổi kia từ trước tới nay luôn bá đạo, vừa nãy bị Diệp Vô Trần đánh, dĩ nhiên là trong lòng có hận ý, thế nên vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức lạnh xuống, đáy mắt hiện lên một tia dữ tợn:

"Hảo một tên không uống rượu mời mà thích rượu phạt.. Ha ha, vậy thì đừng trách bổn thiếu gia vô tình!"

Dứt lời, thân hình của hắn chợt lóe, hướng về phía Diệp Vô Trần mà đánh. Triệu Đại Lỗi vừa thấy tình hình không tốt, trong lòng cũng biết thiếu gia nhà mình bị thương nặng, lập tức tiến lên kéo Diệp Vô Trần còn muốn đánh sang một bên, đồng thời hạ một chưởng đánh về phía tên kia.

Lúc này người trẻ tuổi nhìn xuống thuộc hạ của mình: "Tốt, còn có người giúp đỡ.. Lên! Đánh chết bọn chúng cho bổn thiếu gia!"

Tên đó hét lớn một tiếng, lập tức chỉ thấy thấy hơn mười tên chó săn của Long Hổ môn phía sau hắn chen chúc đánh về phía Diệp Vô Trần cùng với đám người Triệu Đại Lỗi.

Trong lúc nhất thời, hai bên nhân mã lao vào đánh nhau loạn thành một đoàn.

Hôm nay Diệp Vô Trần vào thành, phía sau chỉ dẫn theo Triệu Đại Lỗi cùng với ba người. Trước mắt Diệp Vô Trần lại đang bị thương, đám người Triệu Đại Lỗi tuy rằng có thân thủ bất phàm, nhưng lại không có áo giáp, không mang theo pháp khí, số lượng của đối phương lại chiếm ưu thế, cho nên không bao lâu liền rơi vào thế thất thủ.

Diệp Vô Trần tức giận đến đuôi mắt muốn nứt ra. Ngay tại lúc này, trong đám người lại có hai bóng người vọt vào, một người lao thẳng tới cuộc chiến, một người còn lại trực tiếp hướng tới trước người tên trẻ tuổi kia, nâng một tay lên hạ xuống một quyền.

Một quyền này mạnh vô cùng, người trẻ tuổi kia lập tức cả kinh, nhưng cũng không kịp tránh. Nháy mắt chỉ nghe một tiếng "phanh", cả người liền bị đánh bay ra ngoài.

Mà một người khác cũng không chịu thua, chỉ thấy hắn thân hình nhanh như quỷ mị, ánh sáng pháp khí trong tay lượn lờ, xoay tròn mấy vòng, mấy tay sai của Long Hổ môn nhất thời liên tiếp kêu thảm thiết không ngừng, sau đó ngã văng ra ngoài.

Bỗng nhiên xuất hiện hai người, không phải ai khác, đúng là Hình Hải cùng Diệp Thanh Thư. Mà có hai người gia nhập, nhất thời làm cho tình thế của cuộc chiến nghịch chuyển.

Đám người Triệu Đại Lỗi đồng dạng cũng không phải là bánh bao mềm, tiếp theo linh lực liền bộc phát, không quá một chén trà nhỏ, liền đem hơn mười người Long Hổ môn đánh tới quỳ rạp trên mặt đất, kêu rên không ngừng.

Cuộc chiến chấm dứt quá nhanh, mọi người vây xem nhất thời kinh ngạc không thôi. Mà lúc này Diệp Vô Trần vừa thấy người đến là Diệp Thanh Thư cùng Hình Hải, trong lòng lập tức vui vẻ, ánh mắt cũng sáng lên:

Thật tốt quá, đường tỷ đã đến!
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back