Welcome! You have been invited by VenusHoàng to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 158: Mật thất (2)

[HIDE-THANKS]
Trong khoảnh khắc, chỉ nghe một tiếng giòn vang, tên đệ tử nội môn bị đánh tới mộng bức.

Lúc này Hình Hải mới dừng tay lại, liếc mắt nhìn cái tên ở trên tay mình, bóp khuôn mặt đã sưng thành đầu heo của tên đệ tử nội môn, hỏi:

"Nói! Mọi người trong lồng sắt này làm thế nào tới đây?"

Tên đệ tử này vốn là tâm phúc của Trang chủ Bạch Kim Lương, ngày thường khi nói chuyện với người khác đều là lỗ mũi hướng lên trời, ỷ vào thân phận mà làm mưa làm làm gió không ít ở sơn trang. Nhưng khi bị Hình Hải hành hung một trận, trực tiếp đánh cho hắn ta sợ luôn. Lập tức còn nhớ cái gì là cần phải bảo vệ bí mật, liền một bên vừa run rẩy, một bên khóc rống chảy nước mắt nói:

"Đừng giết ta, đừng giết ta, ta nói ta nói.. Ô ô.. Bọn họ, bọn họ là do Trang chủ phái người bắt tới, còn có những người vào thời điểm chữa bệnh từ thiện, đem bản thân mình đưa tới.."

"Còn cánh cửa đá này là thế nào?" Hình Hải lại hỏi.

"Này là lối vào của một 'căn nhà giam' khác.."

Nghe vậy, Hình Hải liền nhướng mày, theo sau quay đầu nhìn Diệp Tịch Dao một cái, tiếp theo buông tay ném tên đệ tử kia xuống mặt đất, sau đó trầm giọng hạ mệnh lệnh, nói:

"Ngay bây giờ mở cửa ra!"

"Dạ, dạ dạ, cái này không cần đập, ta sẽ mở ra.."

Tên đệ tử nội môn kia gật đầu như giã gạo. Lập tức cũng không quan tâm đau đớn ở trên người, run rẩy từ trong lòng lấy ra một chuỗi chìa khóa, sau đó run rẩy đi tới trước cửa đá, tiếp theo chỉ nghe 'răng rắc' một tiếng, ổ khóa liền được mở ra.

"Mở cửa, đi vào!"

"Dạ, dạ.." Tên đệ tử kia gật đầu, tiếp theo đẩy cánh cửa đá ra, nghe lời đi vào trước, theo sau mọi người liền lập tức đuổi theo sau. Nhưng vừa mới vào cửa, Diệp Tịch Dao liền dừng chân lại, sau đó đối với nhóm người Thiết Giáp binh nói:

"Canh giữ tại chỗ này."

Dứt lời, Diệp Tịch Dao mới quay đầu lại, bắt đầu đánh giá căn phòng trước mắt này.

Phòng không lớn cũng không nhỏ, khoảng mười thước vuông, bốn góc được vây quanh bởi những viên dạ minh châu lớn bằng quả nhãn, cũng không hề lộ vẻ u ám. Bốn phía tường đá nhẵn bóng, ở phía mặt trơn có thể thấy được một ít vết máu mơ hồ đã biến thành màu đen.

Mà ở giữa phòng, bày một cái dược đỉnh cao bằng một người trưởng thành, lúc này ở bên trong lửa đang cháy hừng hực, hiển nhiên là đang luyện chế đang dược.

Ở phía trước dược đỉnh có một người luyện đan.

Người luyện đan kia mặc áo bào màu tro, xếp bằng trên mặt đất và đưa lưng về phía cửa đá, làm cho người ta không nhìn tới khuôn mặt. Cho dù tiếng mở cửa vang lên, có người đi tới, lại giống như trước vẫn không hề quay đầu liếc nhìn xem một cái.

Thấy tình hình như vậy, sắc mặt Hình Hải không khỏi trầm xuống, lập tức tiến lên bên cạnh của người luyện đan kia. Nhưng vừa muốn mở miệng, Hình Hải lại nhướng mày, thấp giọng nói:

"Đại tiểu thư, người này có chút bất thường!"

Diệp Tịch Dao lập tức tiến lên, đợi thấy rõ người luyện đan trước mắt này, vẻ mặt cũng ngẩn ra.

Chỉ thấy tuổi tác người này trên dưới năm mươi, tướng mạo bình thường, chỉ có đôi chân mày đen sậm được xem là đặc điểm nổi bật. Nhưng vẻ mặt của hắn lại cứng nhắc đờ đẫn, một đôi mắt vô hồn là nhìn chằm chằm vào dược đỉnh.. Cả người phảng phất như bị người khác tước mất linh hồn trở thành một con rối gỗ.

Loại tình huống này cũng không bất ngờ, nghĩ tới chắc chắn là do tên súc sinh Bạch Kim Lương kia sử dụng thủ đoạn gì đó, mới làm cho người này 'nghe lời' như vậy. Cho nên Diệp Tịch Dao dùng tay lay nhẹ người luyện đan kia, quả nhiên thấy hắn vẫn giống như vừa nãy không hề có phản ứng, liền trực tiếp hỏi:

"Bạch Kim Lương đã làm gì hắn?"

"Ta, ta không biết.. Trang, Trang chủ để chúng ta bên ngoài mỗi khi làm việc.." Tên đệ tử nội môn tránh ở trong một góc nhỏ giọng trả lời.

Diệp Tịch Dao nhíu mày, quay đầu liếc nhìn hắn một cái, Hình Hải ở bên cạnh lập tức vươn bàn tay to ra, đem tên đệ tử kia ném ra ngoài. Lúc này Dương Phi Phàm đi ở phía sau cũng đã tới, nhưng đợi thấy rõ người luyện đan kia, trong nháy mắt lại sợ hãi kêu ra tiếng:

"Triệu huynh?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 159: Mật thất (3)

[HIDE-THANKS]
Lúc này, không chỉ có Dương Phi Phàm kinh ngạc, ngay cả Diệp Tịch Dao cũng ngây ngẩn cả người.

Dù có nghĩ tới nhiều hướng khác nhau, thế nhưng lại không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được người quen.

"Dương tiên sinh nhận thức người này?" Diệp Tịch Dao ngẩng đầu liếc nhìn Dương Phi Phàm một cái, hỏi.

Dương Phi Phàm sợ sệt nhìn người luyện đan kia một hồi, lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, nói:

"Hắn gọi là Triệu Bình Hải, là một thế hệ luyện đan sư rất có danh tiếng. Đặc biệt là một thân bản lĩnh luyện chế Hợp Linh đan phải gọi là số một và là khách quý của thành chủ Bắc thành."

Hợp linh đan là một loại đan dược có thể đề cao tu vi của linh giả võ tu. Tuy đan dược này cũng chỉ thuộc loại thông thường, nhưng việc luyện chế nó lại không hề dễ dàng. Bình thường chỉ có luyện đan sư đạt tới phẩm cấp Hoàng giai mới luyện chế ra được hợp linh đan có phẩm chất thấp. Nếu muốn luyện chế được đan dược trung phẩm, thậm chí là thượng phẩm thì người luyện đan đó phải đạt tới Lục giai hoặc Thanh giai mới đạt tiêu chuẩn.

Cũng chính vì như thế, luyện đan sư mới có thể làm cho người khác theo đuổi tâng bốc.

Mà Triệu Bình Hải này có thể được một linh giả Lam giai như Dương Phi Phàm ca ngợi, tất nhiên là cũng có bản lĩnh thực sự!

Lúc này, chỉ nghe Dương Phi Phàm nói thêm:

"Năm trước vào tiệc đại thọ sáu mươi tuổi của thành chủ Bắc thành, thời điểm Dương mỗ tiến đến để chúc thọ, có gặp mặt với hắn được một lần. Chính là sau này nghe nói hắn đi Ma thú rừng rậm.. Lại không nghĩ rằng lại bị Bạch Kim Lương cầm tù ở nơi này, còn biến thành dạng này.."

Nói tới đây, Dương Phi Phàm không khỏi thở dài. Sau đó quay về phía Diệp Tịch Dao, nói:

"Diệp cô nương, Dương mỗ là một kẻ vũ phu, chỉ biết bất lực. Nhưng nếu có thể, Dương mỗ vẫn mong Diệp cô nương có thể cứu Triệu huynh một mạng? Coi như xem tâm ý của Diệp mỗ mà.."

Dương Phi Phàm không nói rõ, nhưng trên thực tế cũng đã cho thấy: Chỉ cần Diệp Tịch Dao có thể ra tay, mặc kệ là Triệu Bình Hải sống hay chết, nhân tình này, hắn đến trả!

Vốn Diệp Tịch Dao cũng không nghĩ quản. Nhưng trước mắt Dương Phi Phàm đã mở miệng, Diệp Tịch Dao hơi do dự, sau đó lập tức lên tiếng trả lời:

"Không thể cam đoan, nhưng có thể thử xem."

"Đa tạ!" Dương Phi Phàm trịnh trọng nói lời cảm tạ, đồng thời cũng âm thầm thở ra một hơi. Tiếp theo Diệp Tịch Dao cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp ra khỏi phòng, đồng thời kêu Thiết Giáp binh bên ngoài tiến vào, đem Triệu Bình Hải đang thất thần nâng đi ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng đầu tiên, lúc sau Hình Hải mang theo tên đệ tử nội môn kia, mở các cửa phòng theo thứ tự từ phòng thứ hai, thứ ba..

Mọi người một đường tiếp tục đi, hiển nhiên trạng thái của các người trong những phòng này cũng không khác người thứ nhất là bao nhiêu. Mà trong từng phòng, đều là những người luyện đan với vẻ mặt đờ đẫn, hơn nữa còn có thêm hai người mà Dương Phi Phàm nhận thức!

Hiển nhiên, lúc này cho dù muốn truy hỏi nội tình chỗ tên đệ tử kia, thì sự tình trước mắt cũng đã rõ ràng. Bạch Kim Lương lén bắt một vài người luyện đan sư, luyện dược sư có bản lĩnh tới đây, sau đó nhốt ở trong phòng này, mục đích là để luyện đan cho hắn. Mà Bạch Kim Lương chính là ngồi không hưởng lợi, cầm những đan dược đó đi ra ngoài rêu rao khoe khoang.

Hừ, không nghĩ tới Bạch Kim Lương so với Ân Hữu Đức cùng với Lí Cảnh Lâm cũng không hề kém cạnh. Dù sao hai người Ân Lí tuy rằng ngoan độc tàn nhẫn, có thể so với những kẻ biến thái, nhưng ít ra là tự mình ra trận, nhưng tên Bạch Kim Lương này có thể giản bớt việc động tay, mà vẫn có thể có được thứ mong muốn.. Quả thực là vô sỉ đến cực điểm!

Cho nên lúc sau, Diệp Tịch Dao cũng không chờ Dương Phi Phàm mở miệng, liền nâng tay lên, trực tiếp điều động Thiết Giáp binh đem mấy người luyện đan sư và luyện dược sư đang bị cầm tù kia đưa ra ngoài. Sau đó mọi người bước tới cánh cửa đá cuối cùng, nhưng lúc này, chỉ nghe tên đệ tử nội môn kia bỗng nhiên nhỏ giọng nói:

"Này, chìa khóa của cửa đá này.. Ta, ta không có.."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 160: Khóa (1)

[HIDE-THANKS]
Sắc mặt Hình Hải lập tức trầm xuống, tuy một bộ áo giáp che khuất đi nửa gương mặt của hắn, nhưng ánh mắt sắc bén lại hết sức bức người.

Tên đệ tử nội môn kia nháy mắt rùng mình một cái, cố nén đi cảm giác muốn quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:

"Thật, thật không có.. Ta thực không có.."

Dứt lời, nhất thời một mùi nước tiểu từ trên người của tên đệ tử kia truyền ra.

Khuôn mặt của Hình Hải nháy mắt tái đi. Chỉ kém không thốt ra những lời thô tục, nhưng tưởng tượng bên cạnh còn có Diệp Tịch Dao, liền lập tức nhịn xuống. Nhấc chấc một cước đem tên đệ tử nội môn đá vào góc tường, tiếp theo há mồm kêu:

"Háo tử, đi ra!"

Âm thanh Hình Hải vừa rơi xuống, một người Thiết Giáp binh từ trong đội ngũ đi ra. Người này có vóc dáng không tính là cao, cũng thấy rõ được gương mặt, nhưng đôi mắt lại hết sức linh hoạt.

Tuy rằng Thiết Giáp binh của Diệp gia dũng mạnh thiện chiến, nhưng trong đó cũng không thiếu những người kỳ tài. Mà người tên Háo tử này am hiểu nhất chính là phá khóa. Nghe nói trước khi tổ tiên của Háo tử quy thuận Diệp gia, đã từng là kẻ trộm đứng đầu ở đại lục Lăng Vân, sau lại bị người đuổi giết, may mắn được tổ tiên Diệp gia cứu, từ nay rửa tay gác kiếm, trở thành một trong những thành viên của Thiết Giáp binh.

Cho nên lúc này chỉ thấy, Háo tử lưu loát tiêu sái đến trước cửa đá, đồng thời ở giữa khe hở của áo giáp lấy ra một cây ngân châm màu vàng vừa dài vừa nhỏ. Sau đó nắm lấy cái khóa được đặt chế kia, bắt đầu sờ soạng tìm tòi.

Bốn phía cực kỳ im lặng. Nhưng khoảng chừng một khắc sau, Háo tử lại vẫn như trước không mở được khóa.

Háo tử có chút nóng nảy. Trên trán mơ hồ có thể thấy được một ít mồ hôi, chờ qua khoảng một chén trà nhỏ lúc sau, Háo tử mới dừng lại, sau đó có chút xấu hổ quay đầu đối diện với Diệp Tịch Dao, nói:

"Thực xin lỗi Đại tiểu thử, cái chuôi khóa này có chút đặc thù, thuộc hạ tạm thời không thể mở ra."

Háo tử cuối đầu, đến mức đầu của mình đều muốn nhét vào trong đũng quần. Nhưng thật ra Diệp Tịch Dao lại không hề nói gì, chính là xua tay để Háo tử trở về đội ngũ, sau đó nhíu mày nhìn về phía cái ổ khóa trên cửa đá kia.

Khóa cũng không tính là lớn, toàn thân đen thui, mơ hồ lộ ra một ít hoa văn màu tím. Mà ở chính giữa của đỉnh khóa, lại được khảm bằng một viên đá quý to bằng hạt đậu, nhìn giống như bình thường, lại vô cùng quỷ dị.

Đây là.. Linh thạch?

Trong phút chốc, mắt của Diệp Tịch Dao chợt lóe sáng, cũng không quay đầu lại mà hỏi:

"Háo tử, ngươi vừa mới nói cái khóa này có chút đặc thù, vậy ngươi có biết nó đặc thù chỗ nào không?"

".. Cảm giác nó giống như pháp khí." Do dự một chút, Háo tử liền đáp lại. Mà vừa nghe lời này, Dương Phi Phàm ở bên cạnh cũng tiến lên cẩn thận cái khóa kia, sau đó gật gật đầu, nói:

"Đúng vậy, quả thật là pháp khí."

Tuy rằng pháp khí của Linh giả đúng là có nhiều loại, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người đem luyện chế thành ổ khóa. Cho nên đừng nói là Diệp Tịch Dao, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù người có kiến thức rộng rãi như Dương Phi Phàm cũng không tin đây là sự thật!

"Hơn nữa, nếu Dương mỗ không nhìn lầm, cái này hẳn là pháp khí hệ Thổ, có lực lượng phòng hộ đặc thù của hệ Thổ, trừ phi dùng chìa khóa của cái khóa này, đồng thời phải điều động linh lực kích phát, nếu không thì tuyệt đối sẽ không mở ra được."

Nói tới đây, Dương Phi Phàm thở dài. Dù sao để tên Bạch Kim Lương đê tiện đến cực điểm kia sử dụng một phen pháp khí đặc thù như vậy, đem cửa đá trước mắt này khóa lại, hiển nhiên bên trong đang cất giữ một bí mật vô cùng lớn!

Nhưng trước mắt lại không thể mở ra, thật sự là..

Sắc mặt Dương Phi Phàm lập tức trầm xuống, tiếp theo toàn thân điều động linh lực, nâng một chưởng về phía cửa đá, muốn thử có thể đem cửa đá phá vỡ hay không. Nhưng đợi sau một trận ầm vang, cửa đá vẫn bất động như núi, không lay động mảy may!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 161: Khóa (2)

[HIDE-THANKS]
Dương Phi Phàm là người có thực lực cao nhất ở đây. Ngay cả hắn xuất ra một kích toàn lực, đều không hề có tác dụng, những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi trầm mặc. Ngay tại lúc này, Diệp Tịch Dao bỗng nhiên mở miệng, nói:

"Để cho ta thử xem."

Dứt lời, Diệp Tịch Dao đi đến trước cửa đá, tiếp theo ngay cả nhìn cũng không nhìn nhiều thêm, liền vươn bàn tay trắng nõn kia ra nắm lấy cái khóa trong lòng bàn tay.

Mọi người ở đây có chút khó hiểu, nhưng theo sau không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, liền thấy linh thạch được khảm trên ổ khóa đó bỗng nhiên phát sáng một mảnh..

"Sáng!" Hình Hải cùng nhóm người Thiết Giáp binh mừng rỡ. Mà Dương Phi Phàm lại kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Phải biết rằng, tuy rằng linh giả có thể kích hoạt pháp khí bất đồng với thuộc tính của mình, nhưng cấp bậc thiên phú ít nhất phải đạt tới ngũ giai, mới có thể làm được.

Mà trước mắt.. Diệp Tịch Dao này, tuy rằng lúc trước vẫn chưa hề vận dụng linh lực, nhưng bằng trực giác, Dương Phi Phàm có thể khẳng định thiên phú của nàng tuyệt đối không phải là hệ thổ. Nhưng hiện tại thế nhưng nàng lại có thể kích hoạt linh thạch hệ thổ này trước mặt mọi người, hơn nữa ánh sáng còn chói mắt như thế.. Nói cách khác, cấp bậc thiên phú của nàng, ít nhất phải đạt tới lục giai!

Này.. Điều này sao có thể?

Dù sao, hiện giờ ở đại lục Lăng Vân, cũng chỉ có một thiếu niên thiên tài là lục giai hệ Hỏa.. Đúng rồi, tiểu tử kia giống như là cũng xuất thân từ Diệp gia!

Chẳng lẽ, Diệp gia lại xuất hiện thêm một thiên tài, nhưng cũng chưa từng nghe nói qua..

Trong lúc nhất thời, trong đầu của Dương Phi Phàm giống như có một đàn ngựa phi nước đại, quanh co vòng vèo. Ngay tại lúc hắn đang suy nghĩ miên man, xung quanh truyền tới một trận hút khí của mọi người, Dương Phi Phàm cả kinh, cũng không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe một tiếng nổ 'ầm', nhất thời trong mật thất suýt bị nổ phá!

Mọi người theo phản xạ lui về phía sau vài bước, tiếp theo lại thấy Diệp Tịch Dao đang cầm một khối gì đó đã bị vỡ, sau đó thế nhưng lại trực tiếp ném tới một góc tường đá.

Vật thể này lớn nhỏ không giống nhau, toàn thân đen thui ở giữa lộ ra một ít hoa văn màu tím. Lại nhìn tới cửa đá, cái khóa kia dĩ nhiên đã biến mất không thấy.

Cho nên nói, Đại tiểu thư nhà mình thế nhưng dùng linh lực đem pháp khí kia.. làm vỡ nát?

Đám người Hình Hải nhất thời đều mộng bức. Mà lúc này, Diệp Tịch Dao lại lui về phía sau từng bước, nói:

"Mở cửa."

".. Rõ!" Hình Hải phục hồi tinh thần lại, vội vàng lên tiếng trả lời. Nhưng vừa mới đẩy cửa đá ra, những tiếng kêu la đinh tai nhức óc lập tức từ sau cửa đá truyền ra.

"Cứu mạng! Cứu mạng! Thả đại gia ta ra ngoài.."

Âm thanh kia quả thực so với đang gào khóc còn thảm thiết hơn, nhất thời mọi người đều bị làm cho hoảng sợ. Theo sau, vì để ngừa vạn nhất, Dương Phi Phàm chủ động tiến lên, đi vào trong trước.

Nhưng vừa đi vào, liền nghe được giọng nói kia lại cất lên:

"Cứu mạng.. Đại ca, mau cứu ta ra ngoài! Chỉ cần ngươi cứu ta ra ngoài, ta liền cho ngươi một trăm vạn lượng bạc!"

Một trăm vạn lượng bạc cũng không phải con số nhỏ. Cho dù Dương Phi Phàm không phải là người tham tiền, nghe xong lời này, dưới chân phải dừng lại một chút.

"A? Ngại ít? Vậy một vạn lượng bạc.. Không, là vàng! Là tinh khiết!"

Dương Phi Phàm khóe miệng không nhịn được giật giật, nhưng không đợi hắn nói chuyện, đã thấy Diệp Tịch Dao lặng lẽ kéo góc áo hắn.

Dương Phi Phàm không hiểu, quay đầu nhìn về phía Diệp Tịch Dao, lúc này chỉ nghe Diệp Tịch Dao đối diện với nam nhân kia, tiếp theo giương giọng nói:

"Một triệu hoàng kim, nếu không thì không bàn nữa!"

Một triệu.. Hoàng kim?

Lời của Diệp Tịch Dao vừa thốt ra, đừng nói nam nhân đối diện kia, ngay cả Hình Hải và nhóm Thiết Giáp binh cũng bị dọa ngu rồi. Mà nam nhân đối diện liền trợn mắt sửng sốt, sau một lúc lâu, nhất thời hét lớn:

"Ngươi như thế nào không đi cướp đi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 162: Cứu người (1)

[HIDE-THANKS]
Khác với sáu căn phòng trước, cửa đá cuối cùng sau khi được mở, bên trong quả nhiên rộng rãi hơn.

Ở giữa căn phòng, không có dược đỉnh, cũng không có người luyện đan với vẻ mặt khô khan. Chỉ có duy nhất là những sợi dây xích được cố định ở hai bên bức tường đá.

Mà lúc này nam nhân đang kêu gào với Diệp Tịch Dao đang bị hai sợi dây xích trói buộc. Mà nam nhân này vẫn là người quen, đúng là người mà lúc trước Diệp Tịch Dao thấy ở dưới chân núi của Vân Đỉnh sơn trang, thổ hào Đại thiếu gia Kim gia của vùng Lĩnh Nam*, Kim Hâm!


Lĩnh Nam: Vùng phía Nam Ngũ Linh, tức hiện tại là vùng Quảng Đông, Quảng Tây, Trung Quốc

Thì ra, từ lúc thành công vào Chu Tước môn bằng cửa sau, Kim Hâm liền bằng vào một ít tài lẻ của mình mà chinh phục không ít đệ tử nội môn. Tiếp theo vào lúc ban đêm, liền được Trang chủ Bạch Kim Lương chiêu đãi. Nhưng chưa được ăn uống no say, Kim Hâm liền hôn mê, đợi tới khi tỉnh lại, liền bị giam ở nơi này.

Kim Hâm không phải là đứa ngốc, thấy tình hình như vậy, làm thế nào còn không rõ? Nhưng việc đã đến nước này, dĩ nhiên kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, càng quá phận hơn chính là, bọn họ còn không cho hắn ăn cơm!

Kết quả mới qua mấy ngày, vốn dĩ là một Kim Hâm vẫn còn béo trắng, bây giờ liền gầy tới mức ngay cả mẫu thân hắn cũng không nhận ra.

Cho nên Diệp Tịch Dao có thể nhận ra hắn, tự nhiên cũng không phải là có hỏa nhãn kim tinh, mà là bởi vì thù lao một vạn lượng hoàng kim kia. Dù sao, trừ bỏ vị thiếu gia trước mắt này, cả đại lục Lăng Vân này còn ai có thể mở miệng ra là có thể lấy ra nhiều tiền như hắn?

Chính là một triệu hoàng kim thật sự quá nhiều. Cho dù Kim Hâm hắn có là thổ hào, cũng làm cho hắn thịt đau, nháy mắt sinh ra xúc động muốn chửi thề!

Sau khi nghe Kim Hâm hét lên như vậy, Diệp Tịch Dao lại xuyên thấu qua mặt nạ liếc nhìn Kim Hâm một cái, tiếp theo không nói hai lời, xoay người đi về phía vách tường bên cạnh.

Cách Kim Hâm không xa lắm, trên vách tường cũng có trói một người nam nhân.

Chẳng qua, so với Kim Hâm gầy thành cây củ cải vẫn vui vẻ, người nam nhân này quả thực chỉ có thể hình dung là vô cùng thê thảm.

Tứ chi khô héo, đầu rũ xuống, một đầu tóc bạc che mất dung mạo của hắn, mà một thân quần áo tả tơi kia, càng làm cho người ta không nhận ra màu sắc, hiển nhiên đã bị nhốt ở nơi này thật lâu.

"Không cần nhìn, hắn đã sớm chết rồi. Từ khi đại gia ta tiến vào đây, chưa từng thấy hắn nhúc nhích qua lần nào!" Kim Hâm nhịn không được chen vào nói.

Diệp Tịch Dao không thèm phản ứng lại hắn, mà tiến lên hai bước, tới gần trước mặt người nam nhân này, tiếp theo sờ soạng cổ tay của hắn. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên thấp giọng nói:

"Lấy nước tới!"

"Rõ!" Hình Hải ngẩn ra, lập tức hiểu được người này chắc hẳn là chưa chết, vội vàng liền kêu người ra ngoài lấy nước.

Cùng lúc đó, Diệp Tịch Dao lấy ra một cây ngân châm, tiếp theo xé rách quần áo của nam nhân kia, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhanh như chớp đem ngân châm đâm xuống vào huyệt đạo của nam nhân đó.

Kinh mạch đứt đoạn, bản thân trúng kịch độc, mất nước, dinh dưỡng rối loạn.. Người này quả thực chưa chết, nhưng cách cái chết cũng không còn xa.

Cho nên sau khi châm cứu xong, Diệp Tịch Dao lại lấy ra một viên thuốc nhỏ, đem nghiền nát ra, trích ra ba phần, sau đó kêu Háo tử tiến vào, nói:

"Đút cho hắn, nhớ kỹ, nhất định phải chậm một chút!"

"Rõ!"

Háo Tử vừa mất mặt lúc nãy, tự nhiên lúc này càng cẩn thận hơn. Ngón tay linh hoạt, chỉ trong chốc lát sau, liền từng chút đem viên thuốc đã được nghiền nát kia cùng với chén nước vừa nãy, từ từ đem đút cho nam nhân kia uống hết.

Sau khi làm xong, liền đứng đó chờ đợi.

"Mỹ nữ, cũng cho ta một miếng nước đi?"

[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 163: Cứu người (2)

[HIDE-THANKS]
Lúc này mọi người đang nhìn chằm chằm vào người nam nhân thần bí tóc tai bù xù kia, bỗng nhiên lúc này Kim Hâm lại cất giọng, nhất thời làm cho mọi người cảm thấy vô lực.

Diệp Tịch Dao quay đầu nhìn về phía hắn, liền chỉ nghe Kim Hâm cười hắc hắc:

"Đều là đồng bào cùng nhau chịu khổ, ngươi cho hắn uống thuốc, lại còn đút nước.. Vậy cũng thuận tiện cho ta một ngụm đi!"

Diệp Tịch Dao không hề hé răng, lập tức liền liếc nhìn cho Hình Hải một ánh mắt.

Hình Hải hiểu ý gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được trợn mắt liếc Kim Hâm một chút, tiếp theo không bao lâu liền bưng tới một chén nước lớn, đi đến.

Nước này cách nhà giam cũng không xa, cũng không tính là nước thần thánh gì, chính là nước giếng bình thường. Nhưng ở trong mắt Kim Hâm lúc này có thể so với quỳnh tương ngọc lộ*!

Quỳnh tương ngọc lộ: Rượu ngon, hoặc nước đã được qua chưng cất.

Kim Hâm nhìn chằm chằm bát nước trong kia, ánh mắt đều muốn rớt ra rồi. Đôi mắt trông mong nhìn qua, đồng thời không khỏi nuốt nước miếng.. Ngay tại lúc này, chỉ nghe Diệp Tịch Dao bỗng nhiên mở miệng nói:

"Nghĩ muốn được uống nước, có thể! Một ngụm một trăm lượng!"

Sắc mặt Kim Hâm cứng đờ: "Ngươi cướp bóc!"

"Hoàng.."

"Ta uống!" Lúc này Kim Ngoan đã học thông minh, vừa thấy không tốt, không đợi Diệp Tịch Dao nói hết lời, liền lập tức đáp ứng.

Diệp Tịch Dao liếc mắt nhìn hắn một cái, thật sự cũng không hề kiên trì nói nữa. Giương tay lên, Hình Hải đang cố nén cười vui tươi hớn hở đi qua.

Một ngụm nước, một trăm lượng bạc, mua bán này đáng giá!

Mà ngay tại lúc Kim Hâm vừa đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại vừa đang uống nước một cách sảng khoái. Nam nhân được đút thuốc lúc nãy bắt đầu run rẩy, tóc rối tung cũng không ngừng run rẩy theo hắn, giống như một xác chết đang vùng dậy.

Mọi người ở đây đều hoảng sợ. Tiếp theo nam nhân thần bí kia càng run rẩy lợi hại hơn nữa, chờ một lúc sau, cả người cứng đờ, tiếp theo nháy mắt phun ra một ngụm máu bầm.

Máu bầm gần như là màu đen, khi rơi xuống đất liền tản ra mùi tanh quỷ dị. Diệp Tịch Dao liếc nhìn thoáng qua, sau đó đem phần thuốc nghiền nát còn lại giao cho Háo tử.

"Dựa theo phân lượng lần đầu, tiếp tục cho hắn uống."

"Rõ!" Háo tử lĩnh mệnh, tiếp theo nhanh chân lẹ tay tiếp tục đút thuốc cho nam nhân kia.

Viên thuốc vốn không lớn, chia thành ba phần đút cho nam nhân kia. Mà mỗi lần thuốc được đút, hắn lại run rẩy một phen, sau đó lại phun ra một ngụm máu bầm. Như thế lặp đi lặp lại, chờ hết ba lần, nam nhân kia mới phát ra tiếng rên rỉ nhỏ nhặt.

Nam nhân rốt cục tỉnh.

Diệp Tịch Dao âm thầm thở phào, lập tức đưa tay thu về những ngân châm đang cắm trên người của nam nhân kia. Lúc này, chỉ nghe nam nhân thần bí kia, nói:

"Nói cho.. Nói cho họ Bạch kia.. Muốn cho lão phu cuối đầu.. Hắn.. Hắn nằm mơ!"

Nam nhân thần bí không có ngẩng đầu, tiếng nói khàn khàn gần như làm cho người ta sợ hãi, mặc dù thân thể nát vụn đến không chịu nổi, nhưng giọng nói vẫn vô cùng kiên cường như đinh đóng cột.

Hiển nhiên, hắn cho rằng nhóm người Diệp Tịch Dao là tay sai của Bạch Kim Lương.

"Nếu người ngươi nói chính là Bạch Kim Lương, như vậy thật có lỗi, ta không thể giúp ngươi truyền lời. Bởi vì hắn đã chết!"

Âm thanh của Diệp Tịch Dao bình thản, sau khi nghe thấy lời này, rõ ràng mọi người đều thấy nam nhân kia ngẩn ra, tiếp theo qua một hồi lâu, nam nhân thần bí mới rốt cục ngẩng đầu, sau đó xuyên thấu qua tóc bạc trắng rối tung của mình, nhìn về phía Diệp Tịch Dao cùng với mọi người..

"Cái tên vô sỉ.. Ngụy quân tử vô sỉ.. Đã chết?" Thần bí nam nhân nói.

"Phải" Diệp Tịch Dao gật gật đầu.

"Lúc nào?"

"Vừa mới!" Diệp Tịch Dao trả lời.

"Ha ha ha.. Ha ha.. Tốt! Tốt! Chết thật là tốt.. Ha ha.. Lão phu cho dù chết.. Cho dù chết cũng có thể nhắm mắt.. Khụ.. Khụ khụ khụ.."

[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 164: Thân phận kinh người.

[HIDE-THANKS]
Nam nhân thần bí bỗng cười ha ha, thân thể khô héo run rẩy kịch liệt theo tiếng cười. Sau khi cười xong, thân thể suy yếu ớt không nhịn được mà ho khan.

Đối với phản ứng của nam nhân, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. Cho nên đợi nam nhân thần bí kia thoáng bình ổn tâm trạng, Diệp Tịch Dao liền trực tiếp hỏi:

"Ngươi là ai?"

Nụ cười của nam nhân thần bí thu lại, yên lặng. Tiếp theo chờ một hồi lâu, rốt cục chậm rãi nói:

"Lão phu.. Giang Kính Thần."

Đơn giản vài chữ, lại làm cho nam nhân cảm thấy thời gian chỉ mới như hôm qua. Nhưng đợi lời nói hắn rơi xuống, không chỉ có Dương Phi Phàm cả kinh, ngay cả Kim Hâm đang được Hình Hải đút nước, cũng nháy mắt phun ra.

"Phốc.. Khụ khụ.. Ngươi, ngươi nói ngươi, ngươi nói ngươi là ai?"

Ánh mắt trợn tròn, Kim Hâm phảng phất như nhìn thấy quỷ, thẳng tắp nhìn chằm chằm nam nhân thần bí kia, thậm chí ngay cả một trăm lượng bạc một ngụm nước cũng đã quên hết.

Chỉ có nhóm Thiết Giáp binh cùng với Diệp Tịch Dao là có chút không rõ.

"Ngươi, ngươi thật là Giang.. Giang Kính Thần?" Lúc này, Kim Hâm ở phía sau, lại nhịn không được tiếp tục chen vào.

Gương mặt của nam nhân kia bị tóc tai tán loại che khuất, làm cho người ta không nhìn thấy được diện mạo của hắn. Nhưng lúc này lại cảm thấy đối phương như đang khinh thường liếc mắt nhìn Kim Hâm một cái, tức giận nói:

"Lão phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Chuyện này, tự nhiên chính là thật!"

"Ngọa tào.. Này, này, chuyện này là.." Kim Hâm theo phản xạ liền lỗ mãng hô lên. Lúc sau sắc mặt lại vô cùng phấn khích, hiển nhiên là bị bí mật của nam nhân thần bí là chấn động.

Mà Dương Phi Phàm bên cạnh tuy rằng không như Kim Hâm nói trắng ra như vậy, nhưng sắc mặt cũng vô cùng vi diệu.

"Giang Kính Thần là ai?" Diệp Tịch Dao quay đầu hỏi Dương Phi Phàm.

Dương Phi Phàm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau đó sắc mặt ngưng trọng liếc nhìn nam nhân kia một cái, tiếp theo khẽ nói với Diệp Tịch Dao:

"Nếu không phải là trùng hợp, thì vị này chính là Thành chủ của Đông thành, Giang lão tiền bối!"

Tuy rằng đã sớm đoán được thân phận của đối phương đặc thù, nhưng khi nghe Dương Phi Phàm nói, Diệp Tịch Dao cũng không nhịn được mà trong lòng giật mình.

Đại lục Lăng Vân, trên có điện Lăng Vân, dưới có bốn thành Đông Tây Nam Bắc. Đó là các nơi có thế lực nhất đẳng, dựa vào từng khu vực mà tương ứng với bốn thành quản lý. Mà đứng đầu của bốn thành, có thể so với Vua của mỗi quốc gia, trừ điện Lăng Vân thì quyền uy bao trùm tất cả các thế lực.

Dưới một người trên vạn người, chính là như thế!

Thậm chí ở cả điện Lăng Vân, các trưởng lão cũng phải cấp vài phần thể diện.

Mà trong bốn thành, lại lấy Đông thành đứng đầu, bởi vậy liền có thể tưởng tượng được, thân phận của Giang Kính Thần có bao nhiêu cao.

Nhưng một nhân vật như vậy, lại bị vây ở chỗ này.. Trách không được vừa rồi Kim Hâm lại có thể phản ứng như thế, nói không chừng đổi thành một người khác, cũng không tốt hơn là bao nhiêu.

Nhưng là, lúc sau Diệp Tịch Dao lại cảm thấy có chút nghi hoặc. Dù sao tuy rằng Bạch Kim Lương là Trang chủ của Vân Đỉnh sơn trang, nhưng với thân phận của hắn, bắt Kim Hâm, Triệu Bình Hải thì còn có thể. Nhưng Giang Kính Thần chính là Thành chủ của Đông thành, cho dù gan Bạch Kim Lương có to bằng trời, hắn cũng không dám xuống tay với Giang Kính Thần mới đúng!

Hay là nói, Bạch Kim Lương chỉ nghe theo lệnh làm việc, phía sau còn có ẩn tình khác?

Trong lúc nhất thời, đầu óc Diệp Tịch Dao trăm chuyển ngàn quay*. Nhưng nàng cũng biết, trước mắt không phải là thời điểm lo lắng, cho nên lập tức bảo Hình Hải, nhìn xem có thể cởi bỏ xiềng xích hay không. Nhưng ngay tại lúc này, lại nghe Giang Kính Thần nói:


Trăm chuyển ngàn quay: Trong đầu lóe lên nhiều suy nghĩ, nghi hoặc.

"Không cần lãng phí tinh lực. Ổ khóa này không phải vật tầm thường, mà chính là pháp khí được luyện chế từ hàn thiết ngàn năm. Trừ phi lấy được chìa khóa chỗ họ Bạch kia, nếu không cho dù là linh giả Tử giai, cũng không thể phá được!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 165: Pháp khí ký hiệu.

[HIDE-THANKS]
Nói tới đây, âm thanh của Giang Kính Thần hơi mang theo chút suy sụp.

Dù sao, đối với Giang Kính Thần mà nói, hiện giờ thật vất vả tên súc sinh Bạch Kim Lương kia mới chết, trước mắt lại có người tìm thấy nơi này, nhưng lại bị pháp khí xiềng xích này ngăn lại.. Loại cảm giác này, quả thực là hỏng bét.

Kim Hâm ở phía trước không biết tình huống ở chỗ này, nháy mắt lại oa oa kêu to: "Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Ta đây không lẽ sẽ chết ở trong này? Đại gia ta còn chưa sống đủ.."

Kim Hâm bắt đầu gào khóc thảm thiết, Diệp Tịch Dao lười phản ứng lại hắn, chỉ nhìn hướng xiềng xích kia, lúc này Dương Phi Phàm tiến lên, cẩn thận đánh giá trước sau một phen, còn vận dụng linh lực để kiểm nghiệm, quả nhiên liền lập tức gật gật đầu, nói với Diệp Tịch Dao:

"Lời nói của Giang lão tiền bối là thật. Quả thực ổ khóa này là một pháp khí.."

Nói tới đây, Dương Phi Phàm hơi dừng lại, sau đó mới thấp giọng nói:

"Xiềng xích này tuy rằng không có linh thạch, nhưng so với cánh cửa đá lúc trước lại lợi hại hơn rất nhiều, bởi vì mặt trên còn có một ký hiệu.. Loại ký hiệu thứ phẩm này có quy định phạm vi hoạt động!"

Pháp khí có thể được khảm linh thạch cùng với việc luyện ra ký hiệu. Chính là linh thạch thì thường thấy, nhưng ký hiệu lại hiếm thấy. Dù sao ký hiệu có thể tăng phẩm cấp thuộc tính của pháp khí, cho nên ký hiệu vừa xuất hiện, nhất định là thuộc hàng tinh phẩm*!

*tinh phẩm: Hoàn mỹ, tốt nhất.

Mà cái trong địa lao này, lại không giống một pháp khí có ký hiệu phòng ngự hoặc công kích bình thường. Mà là một loại ký hiệu giam cầm vô cùng hiếm thấy. Nó sẽ làm người công kích phải phụ thuộc vào pháp khí, vô hình làm giảm đi lực công kích, trở thành giam cầm, cuối cùng tiến tới việc hình thành một thứ giống như nhà giam với lực lượng thần bí.

Hơn nữa, lúc này nó lại là một pháp khí xiềng xích, vốn là thuộc loại pháp khí giam cầm, như thế uy lực sẽ càng mạnh hơn!

Cho nên mặc dù vừa mới tận mắt thấy Diệp Tịch Dao làm vỡ pháp khí khóa, nhưng Dương Phi Phàm lúc này vẫn cảm thấy không thể nào được. Dù sao, thực lực hai người thực sự quá cách xa nhau, cho dù Diệp Tịch Dao có thiên phú nghịch thiên, nhưng việc là vỡ một pháp khí có ký hiệu.. Mặc dù là loại ký hiệu thứ phẩm, cũng là người si nói mộng!

Dương Phi Phàm không khỏi thở dài. Kim Hâm ở phía sau vừa nghe vậy, nháy mắt nước mắt chảy xuống khóc rống lên, bắt đầu một trận khóc long trời lở đất.

Đáng tiếc, hiện tại không có người để ý tới hắn!

Nhưng thật ra, Giang Kính Thần lại nhìn Dương Phi Phàm vài lần, chốc lát sau thấy thanh kiếm đen phía sau lưng Dương Phi Phàm, lập tức cảm thấy đã hiểu rõ.

"Thì ra là Dương tiểu huynh đệ một kiếm có thể kinh thiên, quả nhiên là có chút kiến thức. Ngươi nói không tồi, cái này quả thật là pháp khí có ký hiệu, nếu không chỉ là đồ vật tầm thường, há có thể vây được lão phu?"

Giang kính thành là người đứng đầu Đông thành, thực lực tự nhiên có thể đã đạt tới Lam giai đỉnh phong. Tuy lời của hắn vô cùng khí phách, nhưng cũng không thay đổi được chuyện sẽ bị nhốt ở đây là thật. Cho nên Kim Hâm ở phía sau lập tức vừa khóc vừa nói:

"Lão gia tử, ngươi câm miệng đi! Tâm của ta, đều đã lạnh, ngươi cũng đừng có làm nó lạnh thêm.. Nương của ta, đứa con này không thể báo hiếu, cha à, nhớ rõ cho đứa con này một ít vàng mã.."

Kim Hâm không biết điều, nhất thời làm cho Giang Kính Thần tức đến mức thổi râu trừng mắt. Nhưng nghĩ lại, rồi cảm thấy có lý, liền cũng không nói thêm cái gì nữa.

Trong lúc nhất, phòng không tính là lớn, trừ bỏ tiếng khóc của Kim Hâm, liền lại không có một người nói chuyện. Chỉ có Diệp Tịch Dao đánh giá xiềng xích kia, chờ một lúc sau, bỗng nhiên từng bước tiến lên, sau đó vươn tay nắm lấy một đầu xiềng xích.

"Tiểu nha đầu, ngươi làm cái gì?" Giang Kính Thần là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, không khỏi kêu lên.

Diệp Tịch Dao không ngẩng đầu, còn dùng sức kéo kéo xiềng xích, đồng thời cũng không ngẩng đầu lên mà nói:

"Nếu đã đến đây, chung quy cũng nên thử xem."

"Cái gì? Thử xem? Nha đầu này quả thực là nói hươu nói vượn, đây chính là pháp khí có ký hiệu, ngươi cho là đồ vật trói người giống dây thừng sao? Ngươi.."

Giang Kính Thần vừa muốn nói tiếp, nhưng chưa kịp nói xong, nháy mắt ngưng lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 166: Vỡ

[HIDE-THANKS]
Giang Kính Thần bỗng nhiên im bặt, trong phòng nhất thời im lặng đi nhiều.

"Lão gia tử, ngươi làm sao không nói tiếp đi, ta.. A! Kia, đó là cái gì?" Nguyên bản Kim Hâm còn đang gào khóc thảm thiết cũng không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, tiếp theo nháy mắt hoảng sợ la lên.

Mà theo tiếng kêu của Kim Hâm, chỉ nghe một trận 'ầm ầm' từ trong phòng truyền ra ngoài.

Âm thanh kia mới đầu còn nhỏ yếu, nhưng lúc sau càng ngày càng mạnh, thậm chí lấn át luôn tiếng la của Kim Hâm.. Mà theo hướng âm thanh nhìn tới, chỉ thấy xiềng xích vốn đang giam cầm Giang Kính Thần, thế nhưng lại bắt đầu chấn động.

Pháp khí xiềng xích này cũng không lớn, nhưng số lượng lại không ít. Mỗi một móc nối nhỏ của xiềng xích, đem Giang Kính Thần trói lại. Mà lúc này xiềng xích thế nhưng lại giống như bị chấn động, lập tức làm cho tứ chi Giang Kính Thần vốn đang yếu ớt nhăn nheo, phát ra từng trận âm thanh răng rắc, rõ ràng là tiếng xương cốt đang bị cắt đứt.

Người bình thường không thể chịu được loại thống khổ này, nhưng Giang Kính Thần ngay cả hừ một tiếng cũng chưa từng, còn mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm Diệp Tịch Dao đang nắm xiềng xích trong tay, không hề nháy mắt.

Cùng lúc đó, xiềng xích bị chấn động ngày càng lớn, thanh âm cũng ngày càng vang, mặt ngoài xiềng xích vốn đang là một màu đen thui, nhưng tiếp theo lại liên tiếp hiện hoa văn màu tím ngày càng rõ, cũng vô cùng quỷ dị..

Ký hiệu giam cầm, quy định phạm vi hoạt động!

Cho nên trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt. Đến cả nháy mắt cũng không hề nháy quan sát kỳ cảnh trước mắt, nhưng lại không phát hiện, Diệp Tịch Dao đang đội mặt nạ lúc này, mặt sớm đã không còn chút máu.

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Tịch Dao gặp ký hiệu pháp khí. Lúc trước ở quỷ thị, nàng đã làm vỡ một cái pháp khí Lục giai trung phẩm. Tuy rằng linh lực lúc sau khô kiệt tới ngất đi, mà Diệp Tịch Dao lúc trước bất quá chỉ là linh giả Xích gia sơ kỳ, thực lực kém cũng là chuyện bình thường.

Mà hiện giờ Diệp Tịch Dao đã đột phá được Chanh giai trung kỳ, tự nhiên thực lực không thể đồng nhất với lúc trước. Bằng không thời điểm lúc trước cũng không phá vỡ ổ khóa pháp khí kia dễ dàng như vậy. Nhưng trước mắt pháp khí xiềng xích này..

Diệp Tịch Dao không biết cấp độ, phẩm chất của xiềng xích này, nhưng có thể trực tiếp cảm nhận được một lực lượng thần bí đang truyền mãnh liệt tới cổ tay của mình. Cổ lực lượng này làm cho cả người Diệp Tịch Dao giống như bị một ngọn núi lớn đè xuống, ngay cả thần thức cũng bị chấn động mạnh!

Linh lực bên trong cơ thể cuồn cuộn, linh hồn bị áp chế đau đớn làm cho chân của Diệp Tịch Dao hơi loạng choạng một chút. Mà pháp khí xiềng xích bị nàng nắm trên tay, lại bắt đầu liều mạng rung động kịch liệt, màu tím ở phía trên giống như có một luồng ánh sáng đang chuyển động nhanh chóng..

Nhưng mặc dù như vậy, Diệp Tịch Dao vẫn như trước không buông tay, lập tức nhịn xuống đau đớn cắn răng một cái, nháy mắt điều động tất cả linh lực trên người, tiếp theo mọi người chỉ thấy pháp khí xiềng xích phát ra ánh sáng gần như là cực hạn của nó, đồng thời một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lớn trong phòng!

"Bùm!"

Mọi người theo phản xạ che khuất hai mắt. Mà sau tiếng nổ mãnh liệt kia, là âm thanh 'rầm rầm' rơi xuống của kim loại.

Mọi người trợn mắt lên, chỉ thấy Giang Kính Thần vốn đang bị xiềng xích giam cầm trên vách tường, lúc này tê liệt ngã xuống trên mặt đất. Mà ở bên chân của hắn, là một mảnh kim loại vỡ vụn đen thui bị nổ nát!

Pháp khí ký hiệu.. Nát?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở trong phòng đều trở nên ngây dại, quả thực không thể tin đây là sự thật. Mà đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, đảo mắt thì vừa thấy, một cô nương với trang phục màu trắng nằm trên mặt đất, xung quanh là những mảnh nhỏ của mặt nạ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, nhưng sớm đã chuyển sang trắng bệch.

"Đại tiểu thư!" Hình Hải, Háo tử cùng một nhóm Thiết Giáp binh sợ hãi kêu ra tiếng, tiếp theo lập tức bổ nhào tới.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 167: Giang Kính Thần khí phách

[HIDE-THANKS]
Lúc này sắc mặt Diệp Tịch Dao ngày càng trắng bệch, khóe miệng còn trào ra một ít máu tươi.

Hình Hải nóng nảy, biết Diệp Tịch Dao hẳn là do linh lực hao tổn dẫn tới cơ thể bị tổn thương, liền lập tức từ trong lòng lấy ra một viên Hợp Linh đan, chuẩn bị đưa tới miệng Diệp Tịch Dao.

Hợp Linh đan có thể làm tăng tu vi của linh giả võ tu, cũng có thể bổ sung thể lực. Mà viên Hình Hải lấy ra là một viên Hợp Linh Đan trung phẩm, nhưng ngay tại lúc này, Dương Phi Phàm không biết từ lúc nào đã đi tới, đồng thời trong tay còn cầm một viên đan dược đưa qua.

"Dùng cái này đi."

Hình Hải ngẩng đầu thì vừa thấy, đúng là một viên Hợp Linh đan thượng phẩm.

Hễ là đan dược, đều chia thành ba cấp bậc. Thứ phẩm tầm thường, trung phẩm quý hiếm, thượng phẩm lại càng trân quý, trừ những cái đó ra, còn có đan dược cực phẩm, đáng tiếc, kia chính là truyền thuyết!

Cho nên Hình Hải có viên Hợp Linh đan trung phẩm này đã là không tồi, nhưng so với viên Hợp Linh đan thượng phẩm của Dương Phi Phàm, quả thực là kém hơn nhiều.

Đồ vật quý trọng như vậy, bình thường Hình Hải tuyệt đối sẽ không nhận. Nhưng hiện tại vì Diệp Tịch Dao.. cũng không thể nghĩ nhiều như vậy, lập tức gật đầu, nói tiếng cảm tạ, liền nhận lấy viên thuốc đưa vào miệng của Diệp Tịch Dao.

Hiệu quả của Hợp Linh đan thượng phẩm quả nhiên không giống bình thường. Chỉ chốc lát sau, Diệp Tịch Dao liền tỉnh lại. Chỉ là thân thể còn thật suy yếu, nhất thời trong vòng nửa khắc không đứng dậy được, chỉ có thể ngồi dưới đất nhắm mắt điều tức.

Thấy tình hình như vậy, Hình Hải cuối cùng cũng thở phào một hơi, mà lúc này, Giang Kính Thần bên kia cũng tỉnh lại.

Giang Kính Thần bị giam cầm trong căn phòng này hơn một năm. Bằng vào thực lực linh giả Tử giai siêu cao, mới có thể gắng gượng được tới bây giờ. Nhưng cả người nhiều chỗ xương khớp vừa mới bị pháp khí xiềng xích cắt đứt, lúc sau lại bị chấn động mạnh.. Cho nên, hiện tại tuy rằng hắn đã thanh tỉnh, nhưng tình huống cũng không khả quan lắm.

Nhưng vừa mới mở mắt ra, Giang Kính Thần bỗng nhiên nở nụ cười..

"Ha ha.. Ha ha ha.."

Trong tiếng cười, có mừng như điên, có thoải mái. Mà đợi sau khi cười xong, Giang Kính Thần đang quỳ rạp dưới đất mới quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Tịch Dao đang nhắm mắt điều dưỡng ở bên cạnh, nói:

"Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Đời này của lão phu chưa từng nợ qua người khác, nhưng nhân tình này của nha đầu ngươi, lão phu xem như đã nợ!"

"Nhớ rõ ân tình là chuyện tốt, nhưng hiện giờ ngươi chính là một phế nhân, cho dù nghĩ muốn trả nhân tình cho ta, có năng lực đó sao?" Diệp Tịch Dao không mở mắt, thản nhiên mở miệng.

Lời này của Diệp Tịch Dao thật sự không hay, nhưng Giang Kính Thần là ai? Hàng năm ngồi trên địa vị cao, là một lão nhân đã thành tinh, có thể nào lại không nhìn ra chút kỹ xảo đó của Diệp Tịch Dao. Cho nên lập tức ha ha cười to một tiếng, nói:

"Cho dù là phế nhân thì như thế nào? Chỉ cần có thể đi ra ngoài, lão phu sẽ nhanh chóng hưng khởi trở lại. Cho nên tiểu nha đầu nhà ngươi khồng cần cố ý lấy phép khích tướng lão phu, điểm suy sụp nhỏ thế này, lão phu còn không đặt ở trong mắt!"

Lão gia hỏa này, quả nhiên là một thành chủ có khí phách, tâm tính của người bình thường cũng không thể nào sánh bằng.

Diệp Tịch Dao âm thầm tán thưởng, lập tức hơi mở mắt ra, nói:

"Hảo, Giang lão tiên sinh quả nhiên là bật hào kiệt. Bất quá Giang lão tiên sinh ngươi yên tâm, vết thương này của ngươi, ta còn không để trong mắt!"

Dứt lời, Diệp Tịch Dao cũng không hề quản Giang Kính Thần kinh ngạc bao nhiêu, liền trực tiếp phân phó Hình Hải chuẩn bị một ít tấm ván gỗ cùng một bộ cáng cứu thương.

Không bao lâu, đồ vật đều đã chuẩn bị đầy đủ, Diệp Tịch Dao lúc này mới đứng dậy đi tới trước người Giang Kính Thần, tiếp theo động tác thuần thục, liền đem những nơi bị bẻ gãy trên người hắn băng bó lại thật tốt, sau đó kêu người đem hắn lên trên cáng.

"Cẩn thận chút, đi thôi" phân phó một tiếng, tiếp theo Diệp Tịch Dao liền xoay người ra ngoài. Mà đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng gào thảm thiết từ phía sau truyền tới.

"A.. Không cần! Không cần đem ta ném lại đây! Mỹ nữ cứu ta.."
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back