Bài viết: 778 

Chương 360: Cửa ra! (Canh mười tám)
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Mộ Liễu Nhi nhìn chung quanh rốt cuộc đã bình tĩnh lại, không khỏi vươn tay ra, kinh ngạc che miệng.
Hề Ngôn đã.. đuổi hơn ba mươi người ra khỏi Khiếu Phong Viên cùng một lúc..
Chẳng phải điều đó có nghĩa là những người đó sẽ không có thành tích sao?
Mộ Thanh Lan duỗi người, Tinh Trận dưới chân, chậm rãi tiêu tán.
Mà nước hồ xung quanh cũng lại dâng lên, dần dần trở lại bình thường.
Cuối cùng, trên Hỗn Thiên Trận khổng lồ này, chỉ còn lại ba người họ.
Tiêu Bắc Diệp vẻ mặt phức tạp nhìn Mộ Thanh Lan, trong lòng lại sinh ra một cảm giác vô lực.
Cảm giác này không thường xuyên xảy ra, từ nhỏ tính cách của y đã hiền lành, hơn nữa thể lực và tài tu luyện cũng không tốt lắm, cho nên đã hình thành tính tình không tranh không đoạt.
Nhưng điều này không có nghĩa là y sẽ mặc kệ, y biết rằng mình ở vị trí này, nhất định phải có khả năng tự bảo vệ mình.
May mắn thay, sau này phát hiện ra y có tài năng trở thành Tinh Trận Sư, nên cũng dần dần đi vào con đường đúng đắn.
Mà trong toàn bộ Đế đô, người duy nhất được y coi là đối thủ, chính là Thủy Mặc Tri.
Lần này, khi Đại hội Tinh Anh bắt đầu, y cũng nghĩ rằng nếu hai người họ có thể gặp nhau thì tốt nhất nên đánh nhau một trận thật cuồng nhiệt.
Nhưng y không ngờ rằng, trước khi có thể cùng Thủy Mặc Tri luận bàn, y lại gặp được Hề Ngôn trước.
Mà tài năng tu luyện của người này còn cao hơn y không biết bao nhiêu lần!
Hơn nữa thiên phú tu luyện của hắn rõ ràng rất mạnh mẽ!
Phải biết rằng, Thủy Mạc Tri cũng đang tập trung nghiên cứu Tinh Trận, cho nên tu vi hiện tại của hắn ta, cũng chỉ là Thần Phách Cảnh sơ kỳ!
Nhưng thiếu niên này..
Mộ Thanh Lan chớp chớp mắt: "Sao thế, ngươi đang đau lòng à?"
Tiêu Bắc Diệp lập tức dở khóc dở cười.
Người này sao có vẻ không đứng đắn chút nào hết vậy. Mới một giây trước hắn đã đá rất nhiều người ra khỏi Khiếu Phong Viên thậm chí vẻ mặt không hề thay đổi, mà giờ lại có thể vui đùa như vậy.
Điều đó chỉ có thể cho thấy rằng hắn không hề coi trọng những người đó chút nào.
"Làm sao có thể? Nếu là ta, ta cũng sẽ tức giận như vậy. Tuy nhiên, ta chắc chắn không thể làm được điều này như ngươi."
Tiêu Bắc Diệp tự thấy không bằng.
Y ở đây lâu như vậy, nhưng chỉ mới hiểu biết chút ít, nhưng đối phương đã có thể dung hợp và áp dụng rồi.
Mộ Thanh Lan nhướng mày, mỉm cười.
Không thể không nói, Hỗn Thiên Trận này quả thực đã truyền cảm hứng sâu sắc cho nàng.
"Ngọc bài của ta thực sự tỏa sáng!"
Mộ Liễu Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng, nhìn ngọc bài của mình.
Lại là cả ngàn nữa!
Vẻ mặt của Mộ Liễu Nhi tràn đầy sự bối rối, nàng ấy vừa rồi không làm gì cả mà, làm sao vô duyên vô cớ lại có thể nhận được thêm một ngàn điểm này?
Tiêu Bắc Diệp hình như cũng nhận thức được, cũng nhìn vào ngọc bài của mình.
Lại có bốn ngàn nữa!
"Nhiệm vụ ở đây tựa hồ là lĩnh ngộ Hỗn Thiên Trận."
Tiêu Bắc Diệp suy nghĩ một chút rồi nói.
Mộ Thanh Lan gật đầu: "Liễu Nhi tuy rằng không hiểu, nhưng đã ở chỗ này yên tĩnh tu luyện một lúc, cho nên mới có thêm một ngàn."
"Hóa ra chỉ đơn giản như vậy là có thể tăng lên điểm số rồi!" Mộ Liễu Nhi rất vui mừng, vội vàng hỏi: "Còn của ngươi thì sao? Chắc chắn là tăng lên rất nhiều đúng không? Để ta đoán, có lẽ là năm ngàn!"
Suy cho cùng, mọi người đều có thể thấy rằng Mộ Thanh Lan lĩnh ngộ nhiều hơn Tiêu Bắc Đường.
Có nhiều điểm hơn là điều bình thường.
Mộ Thanh Lan cong môi, thản nhiên liếc nhìn, sau đó chợt cứng đờ.
Mộ Liễu Nhi nhìn thoáng qua theo, cũng chợt thất thanh nói:
"Mười tám ngàn chín trăm năm mươi bốn? Sao lại có nhiều như vậy?"
Tiêu Bắc Diệp mí mắt giật giật, nghe được con số này, trong lòng chấn động mạnh!
Mộ Thanh Lan có chút khó hiểu, con số này tăng lên sao giống như có lẻ có chẵn..
"Những người bị ngươi đá ra ngoài đó đã bóp nát ngọc bài, cho nên điểm chắc chắn đã được chuyển qua ngươi."
Tiêu Bắc Diệp im lặng một lát, mới mở miệng giải thích.
Mộ Liễu Nhi liếc nhìn y, vẫn có chút không thể tin được.
"Nhưng, thế này thì quá nhiều rồi! Hơn nữa, con số này đã đạt tới mười ngàn! Chẳng phải điều đó có nghĩa là ngươi chỉ cần tìm lối ra cuối cùng thôi sao?"
Mộ Thanh Lan nhìn ngọc bài trên tay, mười chấm đỏ trên đó đã dần dần biến mất.
Sau đó, một điểm sáng màu vàng chậm rãi xuất hiện!
Lòng Mộ Thanh Lan rung động--
Đây chắc chắn là cửa ra cuối cùng!
Hóa ra chỉ cần số điểm đạt hơn 10.000 thì vị trí lối ra này sẽ tự động xuất hiện!
Mộ Thanh Lan nhìn thoáng qua, đột nhiên cất ngọc bài đi, sau đó tiếp tục nhìn vào Tinh Trận dưới chân mình.
Hỗn Thiên Trận này cực kỳ phức tạp, nàng chỉ mới hiểu được những khía cạnh hời hợt nhất của nó nên nàng thực sự không muốn rời đi.
Dù sao thời gian vẫn còn rất nhiều, vậy tại sao không tạm thời ở lại đây, khi thời gian sắp hết, ra ngoài cũng không muộn.
"Ngươi không đi à?"
Đôi mắt của Mộ Liễu Nhi mở to, không thể hiểu được.
Mộ Thanh Lan thản nhiên nói:
"Dù sao, một trăm người đầu tiên coi như đã vượt qua, mà giữa hạng nhất và hạng một trăm cũng không có sự khác biệt. Không bằng dùng vài ngày này ở đây để học hỏi nhiều hơn, cải thiện bản thân còn tốt hơn."
Tiêu Bắc Diệp kinh ngạc liếc nhìn Mộ Thanh Lan, y không ngờ người này lại thấu hiểu như vậy.
Mộ Liễu Nhi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Ngươi nói cũng đúng. Nhưng mà, ta vẫn phải làm nhiệm vụ."
Nàng ấy cúi đầu nhìn ngọc bài của mình, dấu chấm màu đỏ nhiệm vụ vẫn còn đó.
Ở lại đây, điểm số của nàng chắc chắn là không đủ.
Nàng ấy hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật dài, nhìn Mộ Thanh Lan.
"Hành trình hôm nay đa tạ ngươi rất nhiều, nhưng hiện tại ta e là chúng ta sắp phải tách ra. Ngươi có thể tiếp tục lĩnh ngộ ở đây cũng tốt, ta sẽ cố gắng nhanh chóng đạt tới một vạn điểm."
Mặc dù Tiêu Bắc Diệp cũng muốn ở lại đây, nhưng rõ ràng là nếu ở lại đây thì y sẽ không thể đạt được mười ngàn điểm.
May mắn thay, trong đầu y đã để lại một ấn tượng chung chung, sau này khi nghĩ đến nó, y có thể suy ngẫm chi tiết.
Mộ Thanh Lan gật đầu cười:
"Cũng được. Vậy ta sẽ đợi ngươi ở lối ra."
Mộ Liễu Nhi trong lòng ấm áp, gật đầu thật mạnh: "Được!"
"Còn ngươi nữa."
Tiêu Bắc Diệp sửng sốt một chút, lại nhìn thấy Mộ Thanh Lan mỉm cười, chỉ nói ba chữ này, sau đó tiếp tục nhìn về phía Hỗn Thiên Trận.
Không biết tại sao, trong lòng y đột nhiên có điều gì đó động đậy.
Tuy không thân quen với thiếu niên này nhưng y cũng rất xem trọng hắn.
Nếu có thể trở thành bạn bè thì đó cũng là một lựa chọn tốt.
"Một lời đã định."
* * *
Cứ thế, Mộ Thanh Lan đã ở lại một mình trong hồ, cẩn thận lĩnh hội Hỗn Thiên Trận.
Đã không có sự can thiệp từ bên ngoài, cơ thể và tâm trí nàng đều đắm chìm trong đó, gần như quên mất thời gian.
Đôi khi nàng không hiểu, thì sẽ suy nghĩ kỹ rồi tìm kiếm trong các Tinh Trận Đồ do Ngôn Lão để lại, cố gắng tìm ra những Tinh Trận Đồ tương tự. Nếu có thể hiểu được những Tinh Trận Đồ đó, nàng lại nhìn vào Hỗn Thiên Trận, thì sẽ hiểu rõ hơn một ít.
Bằng cách này, nàng đã tích hợp nhiều Tinh Trận Đồ, tham khảo lẫn nhau và cố gắng tìm ra mối liên hệ nào đó giữa chúng, và dần dần hình thành một kho Tinh Trận Đồ khổng lồ trong đầu.
Mặc dù nàng chưa biết cách thi triển, nhưng nàng có thể bắt chước, với lại những Tinh Trận đó cũng đã có thể phát huy một phần sức mạnh của chúng rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một.
* * *
Vào ngày thứ năm kể từ khi mọi người bước vào Khiếu Phong Viên, rất nhiều người đã bước vào sân thi đấu từ rất sớm.
Họ đương nhiên là muốn chứng kiến top một trăm của đại hội Tinh Anh đi ra!
Điều khác biệt so với những cuộc tranh tài những ngày trước là trong số những người đến hôm nay, ngoài những người chỉ tham gia sôi động, còn có một số người có địa vị cao!
Tứ đại học viện đều phái trưởng lão đến, xem có bao nhiêu học sinh của họ có thể lọt vào top 100.
Còn tám đại gia tộc thì khỏi phải bàn, tuy các gia chủ không có mặt, nhưng đều phái người đến chờ.
Suy cho cùng, kết quả của cuộc Đại hội Tinh Anh năm nay đều có liên quan đến thứ hạng của tám đại gia tộc!
Mà trong năm ngày qua, cũng có người đã bóp nát ngọc bài của mình và bị đưa ra khỏi Khiếu Phong Viên.
Hầu hết những người đó đều đang chờ đợi với vẻ mặt không cam lòng.
Dưới cái nhìn của mọi người, xung quanh lỗ đen đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng kim!
"Có người đang đi ra!"
"Đây có phải là người đầu tiên đi ra trong năm nay không?"
"Có thể là ai? Có thể đạt được vị trí thứ nhất này hẳn là rất lợi hại!"
Mọi người chăm chú nhìn vào lỗ đen giữa không rung, nhiều người nín thở vì sợ bỏ sót thứ gì đó.
Cuối cùng, sau một luồng ánh sáng rực rỡ, một bóng người đột nhiên xuất hiện!
Mặc bộ quần áo gấm đen, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế kinh người.
Chính là Tiêu Bắc Đường!
Nhưng mọi người còn chưa kịp reo hò thì đã nhìn thấy hắn ta đang nắm tay một người khác, quay người đưa người đó ra ngoài.
Tư thái thướt tha, tư dung tú lệ, cười nhạt xinh đẹp.
Không phải An Gia Lạc thì là ai?
* * *
Trong khi thế giới bên ngoài đang reo hò thì đâu đó trong Khiếu Phong Viên vẫn yên tĩnh.
Dưới mặt nước mờ mờ, một Tinh Trận khổng lồ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mà phía trên đó, một bóng đen gầy gò lặng lẽ ngồi khoanh chân, như đang thiền định.
Mộ Thanh Lan hai tay ở trước người kết ấn, còn có một Tinh Trận nhỏ đang chậm rãi xoay tròn dưới cơ thể nàng.
So với mấy ngày trước, Tinh Trận này rõ ràng chi tiết và lợi hại hơn rất nhiều, đồng thời nó cũng ngày càng giống với Hỗn Thiên Trận.
Nước hồ lặng lẽ chảy quanh người nàng, ánh sáng nhàn nhạt làm nổi bật màu da trắng như ngọc của nàng.
Mà trên ngọc bài bên hông nàng, điểm vàng vẫn lấp lánh, phía dưới còn có một con số nhỏ.
"Ba mươi bảy."
Điều này chứng tỏ ba mươi bảy người đã vượt qua cửa ải cuối cùng và thành công rời khỏi Khiếu Phong Viên.
"Nha đầu này vẫn chưa ngộ xong à?"
Tuyết U lẩm bẩm.
"Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, hơn nữa đã có mấy chục người đã ra ngoài, chẳng lẽ nàng không có ý định ra ngoài sao?"
Tuyết U muốn dùng sức đánh thức Mộ Thanh Lan, nhưng lại liên tục bỏ cuộc.
"Nha đầu này, đến bây giờ còn chưa nhập môn, thậm chí còn không phải là Tinh Trận Sư cấp một, vậy mà lần đầu tiên lĩnh hội được Tinh Trận vô cấp, bây giờ lại bị mê hoặc bởi Tinh Trận cấp sáu.. Cách này thực sự đúng là nghịch đời.."
Tuyết U mỉm cười bất lực, nhưng trong lòng thực sự kinh ngạc và tự hào.
Hắn gặp qua Tinh Trận Sư không ít, trong đó có rất nhiều Tinh Trận Đại Sư, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một Tinh Trận Sư nào đi theo con đường như thế này..
Đây cũng coi như là tự mở ra một con đường đúng không?
Cứ thế, tiếp tục chờ đợi như thế này hồi lâu.
Con số trên ngọc bài đã trở thành sáu mươi sáu!
"Gần đến giờ rồi.. phải đánh thức nàng dậy thôi."
Tuyết U suy nghĩ một chút, quyết định đánh thức Mộ Thanh Lan.
Sẽ thật tệ nếu bỏ lỡ top một trăm.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn vừa định nói, Tinh Trận dưới người Mộ Thanh Lan đột nhiên điên cuồng xoay tròn, sau đó bắt đầu lan rộng ra xung quanh!
"Cái gì?"
Tuyết U nhận thấy chuyển động này, lập tức kinh ngạc.
Bởi vì Tinh Trận thuộc về Mộ Thanh Lan dưới cơ thể của nàng, sau khi chậm rãi mở rộng, đã dần dần chồng chéo với Hỗn Thiên Trận!
Một luồng khí tức bao la và đáng sợ đột nhiên giáng xuống!
(Xong chương)
Hề Ngôn đã.. đuổi hơn ba mươi người ra khỏi Khiếu Phong Viên cùng một lúc..
Chẳng phải điều đó có nghĩa là những người đó sẽ không có thành tích sao?
Mộ Thanh Lan duỗi người, Tinh Trận dưới chân, chậm rãi tiêu tán.
Mà nước hồ xung quanh cũng lại dâng lên, dần dần trở lại bình thường.
Cuối cùng, trên Hỗn Thiên Trận khổng lồ này, chỉ còn lại ba người họ.
Tiêu Bắc Diệp vẻ mặt phức tạp nhìn Mộ Thanh Lan, trong lòng lại sinh ra một cảm giác vô lực.
Cảm giác này không thường xuyên xảy ra, từ nhỏ tính cách của y đã hiền lành, hơn nữa thể lực và tài tu luyện cũng không tốt lắm, cho nên đã hình thành tính tình không tranh không đoạt.
Nhưng điều này không có nghĩa là y sẽ mặc kệ, y biết rằng mình ở vị trí này, nhất định phải có khả năng tự bảo vệ mình.
May mắn thay, sau này phát hiện ra y có tài năng trở thành Tinh Trận Sư, nên cũng dần dần đi vào con đường đúng đắn.
Mà trong toàn bộ Đế đô, người duy nhất được y coi là đối thủ, chính là Thủy Mặc Tri.
Lần này, khi Đại hội Tinh Anh bắt đầu, y cũng nghĩ rằng nếu hai người họ có thể gặp nhau thì tốt nhất nên đánh nhau một trận thật cuồng nhiệt.
Nhưng y không ngờ rằng, trước khi có thể cùng Thủy Mặc Tri luận bàn, y lại gặp được Hề Ngôn trước.
Mà tài năng tu luyện của người này còn cao hơn y không biết bao nhiêu lần!
Hơn nữa thiên phú tu luyện của hắn rõ ràng rất mạnh mẽ!
Phải biết rằng, Thủy Mạc Tri cũng đang tập trung nghiên cứu Tinh Trận, cho nên tu vi hiện tại của hắn ta, cũng chỉ là Thần Phách Cảnh sơ kỳ!
Nhưng thiếu niên này..
Mộ Thanh Lan chớp chớp mắt: "Sao thế, ngươi đang đau lòng à?"
Tiêu Bắc Diệp lập tức dở khóc dở cười.
Người này sao có vẻ không đứng đắn chút nào hết vậy. Mới một giây trước hắn đã đá rất nhiều người ra khỏi Khiếu Phong Viên thậm chí vẻ mặt không hề thay đổi, mà giờ lại có thể vui đùa như vậy.
Điều đó chỉ có thể cho thấy rằng hắn không hề coi trọng những người đó chút nào.
"Làm sao có thể? Nếu là ta, ta cũng sẽ tức giận như vậy. Tuy nhiên, ta chắc chắn không thể làm được điều này như ngươi."
Tiêu Bắc Diệp tự thấy không bằng.
Y ở đây lâu như vậy, nhưng chỉ mới hiểu biết chút ít, nhưng đối phương đã có thể dung hợp và áp dụng rồi.
Mộ Thanh Lan nhướng mày, mỉm cười.
Không thể không nói, Hỗn Thiên Trận này quả thực đã truyền cảm hứng sâu sắc cho nàng.
"Ngọc bài của ta thực sự tỏa sáng!"
Mộ Liễu Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng, nhìn ngọc bài của mình.
Lại là cả ngàn nữa!
Vẻ mặt của Mộ Liễu Nhi tràn đầy sự bối rối, nàng ấy vừa rồi không làm gì cả mà, làm sao vô duyên vô cớ lại có thể nhận được thêm một ngàn điểm này?
Tiêu Bắc Diệp hình như cũng nhận thức được, cũng nhìn vào ngọc bài của mình.
Lại có bốn ngàn nữa!
"Nhiệm vụ ở đây tựa hồ là lĩnh ngộ Hỗn Thiên Trận."
Tiêu Bắc Diệp suy nghĩ một chút rồi nói.
Mộ Thanh Lan gật đầu: "Liễu Nhi tuy rằng không hiểu, nhưng đã ở chỗ này yên tĩnh tu luyện một lúc, cho nên mới có thêm một ngàn."
"Hóa ra chỉ đơn giản như vậy là có thể tăng lên điểm số rồi!" Mộ Liễu Nhi rất vui mừng, vội vàng hỏi: "Còn của ngươi thì sao? Chắc chắn là tăng lên rất nhiều đúng không? Để ta đoán, có lẽ là năm ngàn!"
Suy cho cùng, mọi người đều có thể thấy rằng Mộ Thanh Lan lĩnh ngộ nhiều hơn Tiêu Bắc Đường.
Có nhiều điểm hơn là điều bình thường.
Mộ Thanh Lan cong môi, thản nhiên liếc nhìn, sau đó chợt cứng đờ.
Mộ Liễu Nhi nhìn thoáng qua theo, cũng chợt thất thanh nói:
"Mười tám ngàn chín trăm năm mươi bốn? Sao lại có nhiều như vậy?"
Tiêu Bắc Diệp mí mắt giật giật, nghe được con số này, trong lòng chấn động mạnh!
Mộ Thanh Lan có chút khó hiểu, con số này tăng lên sao giống như có lẻ có chẵn..
"Những người bị ngươi đá ra ngoài đó đã bóp nát ngọc bài, cho nên điểm chắc chắn đã được chuyển qua ngươi."
Tiêu Bắc Diệp im lặng một lát, mới mở miệng giải thích.
Mộ Liễu Nhi liếc nhìn y, vẫn có chút không thể tin được.
"Nhưng, thế này thì quá nhiều rồi! Hơn nữa, con số này đã đạt tới mười ngàn! Chẳng phải điều đó có nghĩa là ngươi chỉ cần tìm lối ra cuối cùng thôi sao?"
Mộ Thanh Lan nhìn ngọc bài trên tay, mười chấm đỏ trên đó đã dần dần biến mất.
Sau đó, một điểm sáng màu vàng chậm rãi xuất hiện!
Lòng Mộ Thanh Lan rung động--
Đây chắc chắn là cửa ra cuối cùng!
Hóa ra chỉ cần số điểm đạt hơn 10.000 thì vị trí lối ra này sẽ tự động xuất hiện!
Mộ Thanh Lan nhìn thoáng qua, đột nhiên cất ngọc bài đi, sau đó tiếp tục nhìn vào Tinh Trận dưới chân mình.
Hỗn Thiên Trận này cực kỳ phức tạp, nàng chỉ mới hiểu được những khía cạnh hời hợt nhất của nó nên nàng thực sự không muốn rời đi.
Dù sao thời gian vẫn còn rất nhiều, vậy tại sao không tạm thời ở lại đây, khi thời gian sắp hết, ra ngoài cũng không muộn.
"Ngươi không đi à?"
Đôi mắt của Mộ Liễu Nhi mở to, không thể hiểu được.
Mộ Thanh Lan thản nhiên nói:
"Dù sao, một trăm người đầu tiên coi như đã vượt qua, mà giữa hạng nhất và hạng một trăm cũng không có sự khác biệt. Không bằng dùng vài ngày này ở đây để học hỏi nhiều hơn, cải thiện bản thân còn tốt hơn."
Tiêu Bắc Diệp kinh ngạc liếc nhìn Mộ Thanh Lan, y không ngờ người này lại thấu hiểu như vậy.
Mộ Liễu Nhi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
"Ngươi nói cũng đúng. Nhưng mà, ta vẫn phải làm nhiệm vụ."
Nàng ấy cúi đầu nhìn ngọc bài của mình, dấu chấm màu đỏ nhiệm vụ vẫn còn đó.
Ở lại đây, điểm số của nàng chắc chắn là không đủ.
Nàng ấy hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật dài, nhìn Mộ Thanh Lan.
"Hành trình hôm nay đa tạ ngươi rất nhiều, nhưng hiện tại ta e là chúng ta sắp phải tách ra. Ngươi có thể tiếp tục lĩnh ngộ ở đây cũng tốt, ta sẽ cố gắng nhanh chóng đạt tới một vạn điểm."
Mặc dù Tiêu Bắc Diệp cũng muốn ở lại đây, nhưng rõ ràng là nếu ở lại đây thì y sẽ không thể đạt được mười ngàn điểm.
May mắn thay, trong đầu y đã để lại một ấn tượng chung chung, sau này khi nghĩ đến nó, y có thể suy ngẫm chi tiết.
Mộ Thanh Lan gật đầu cười:
"Cũng được. Vậy ta sẽ đợi ngươi ở lối ra."
Mộ Liễu Nhi trong lòng ấm áp, gật đầu thật mạnh: "Được!"
"Còn ngươi nữa."
Tiêu Bắc Diệp sửng sốt một chút, lại nhìn thấy Mộ Thanh Lan mỉm cười, chỉ nói ba chữ này, sau đó tiếp tục nhìn về phía Hỗn Thiên Trận.
Không biết tại sao, trong lòng y đột nhiên có điều gì đó động đậy.
Tuy không thân quen với thiếu niên này nhưng y cũng rất xem trọng hắn.
Nếu có thể trở thành bạn bè thì đó cũng là một lựa chọn tốt.
"Một lời đã định."
* * *
Cứ thế, Mộ Thanh Lan đã ở lại một mình trong hồ, cẩn thận lĩnh hội Hỗn Thiên Trận.
Đã không có sự can thiệp từ bên ngoài, cơ thể và tâm trí nàng đều đắm chìm trong đó, gần như quên mất thời gian.
Đôi khi nàng không hiểu, thì sẽ suy nghĩ kỹ rồi tìm kiếm trong các Tinh Trận Đồ do Ngôn Lão để lại, cố gắng tìm ra những Tinh Trận Đồ tương tự. Nếu có thể hiểu được những Tinh Trận Đồ đó, nàng lại nhìn vào Hỗn Thiên Trận, thì sẽ hiểu rõ hơn một ít.
Bằng cách này, nàng đã tích hợp nhiều Tinh Trận Đồ, tham khảo lẫn nhau và cố gắng tìm ra mối liên hệ nào đó giữa chúng, và dần dần hình thành một kho Tinh Trận Đồ khổng lồ trong đầu.
Mặc dù nàng chưa biết cách thi triển, nhưng nàng có thể bắt chước, với lại những Tinh Trận đó cũng đã có thể phát huy một phần sức mạnh của chúng rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một.
* * *
Vào ngày thứ năm kể từ khi mọi người bước vào Khiếu Phong Viên, rất nhiều người đã bước vào sân thi đấu từ rất sớm.
Họ đương nhiên là muốn chứng kiến top một trăm của đại hội Tinh Anh đi ra!
Điều khác biệt so với những cuộc tranh tài những ngày trước là trong số những người đến hôm nay, ngoài những người chỉ tham gia sôi động, còn có một số người có địa vị cao!
Tứ đại học viện đều phái trưởng lão đến, xem có bao nhiêu học sinh của họ có thể lọt vào top 100.
Còn tám đại gia tộc thì khỏi phải bàn, tuy các gia chủ không có mặt, nhưng đều phái người đến chờ.
Suy cho cùng, kết quả của cuộc Đại hội Tinh Anh năm nay đều có liên quan đến thứ hạng của tám đại gia tộc!
Mà trong năm ngày qua, cũng có người đã bóp nát ngọc bài của mình và bị đưa ra khỏi Khiếu Phong Viên.
Hầu hết những người đó đều đang chờ đợi với vẻ mặt không cam lòng.
Dưới cái nhìn của mọi người, xung quanh lỗ đen đột nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng kim!
"Có người đang đi ra!"
"Đây có phải là người đầu tiên đi ra trong năm nay không?"
"Có thể là ai? Có thể đạt được vị trí thứ nhất này hẳn là rất lợi hại!"
Mọi người chăm chú nhìn vào lỗ đen giữa không rung, nhiều người nín thở vì sợ bỏ sót thứ gì đó.
Cuối cùng, sau một luồng ánh sáng rực rỡ, một bóng người đột nhiên xuất hiện!
Mặc bộ quần áo gấm đen, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế kinh người.
Chính là Tiêu Bắc Đường!
Nhưng mọi người còn chưa kịp reo hò thì đã nhìn thấy hắn ta đang nắm tay một người khác, quay người đưa người đó ra ngoài.
Tư thái thướt tha, tư dung tú lệ, cười nhạt xinh đẹp.
Không phải An Gia Lạc thì là ai?
* * *
Trong khi thế giới bên ngoài đang reo hò thì đâu đó trong Khiếu Phong Viên vẫn yên tĩnh.
Dưới mặt nước mờ mờ, một Tinh Trận khổng lồ phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mà phía trên đó, một bóng đen gầy gò lặng lẽ ngồi khoanh chân, như đang thiền định.
Mộ Thanh Lan hai tay ở trước người kết ấn, còn có một Tinh Trận nhỏ đang chậm rãi xoay tròn dưới cơ thể nàng.
So với mấy ngày trước, Tinh Trận này rõ ràng chi tiết và lợi hại hơn rất nhiều, đồng thời nó cũng ngày càng giống với Hỗn Thiên Trận.
Nước hồ lặng lẽ chảy quanh người nàng, ánh sáng nhàn nhạt làm nổi bật màu da trắng như ngọc của nàng.
Mà trên ngọc bài bên hông nàng, điểm vàng vẫn lấp lánh, phía dưới còn có một con số nhỏ.
"Ba mươi bảy."
Điều này chứng tỏ ba mươi bảy người đã vượt qua cửa ải cuối cùng và thành công rời khỏi Khiếu Phong Viên.
"Nha đầu này vẫn chưa ngộ xong à?"
Tuyết U lẩm bẩm.
"Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, hơn nữa đã có mấy chục người đã ra ngoài, chẳng lẽ nàng không có ý định ra ngoài sao?"
Tuyết U muốn dùng sức đánh thức Mộ Thanh Lan, nhưng lại liên tục bỏ cuộc.
"Nha đầu này, đến bây giờ còn chưa nhập môn, thậm chí còn không phải là Tinh Trận Sư cấp một, vậy mà lần đầu tiên lĩnh hội được Tinh Trận vô cấp, bây giờ lại bị mê hoặc bởi Tinh Trận cấp sáu.. Cách này thực sự đúng là nghịch đời.."
Tuyết U mỉm cười bất lực, nhưng trong lòng thực sự kinh ngạc và tự hào.
Hắn gặp qua Tinh Trận Sư không ít, trong đó có rất nhiều Tinh Trận Đại Sư, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một Tinh Trận Sư nào đi theo con đường như thế này..
Đây cũng coi như là tự mở ra một con đường đúng không?
Cứ thế, tiếp tục chờ đợi như thế này hồi lâu.
Con số trên ngọc bài đã trở thành sáu mươi sáu!
"Gần đến giờ rồi.. phải đánh thức nàng dậy thôi."
Tuyết U suy nghĩ một chút, quyết định đánh thức Mộ Thanh Lan.
Sẽ thật tệ nếu bỏ lỡ top một trăm.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn vừa định nói, Tinh Trận dưới người Mộ Thanh Lan đột nhiên điên cuồng xoay tròn, sau đó bắt đầu lan rộng ra xung quanh!
"Cái gì?"
Tuyết U nhận thấy chuyển động này, lập tức kinh ngạc.
Bởi vì Tinh Trận thuộc về Mộ Thanh Lan dưới cơ thể của nàng, sau khi chậm rãi mở rộng, đã dần dần chồng chéo với Hỗn Thiên Trận!
Một luồng khí tức bao la và đáng sợ đột nhiên giáng xuống!
(Xong chương)