Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, Oct 21, 2021.

  1. Chương 170: Chỗ dựa (canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Vừa vào hố này, liền sâu như biển.

    Vân thiếu chủ tỏ vẻ, có thể năm đó đầu óc có vấn đề.

    Mộ tam thiếu tỏ vẻ, quyết định chọn vợ trong một câu ngươi đã là kiếm được rất nhiều, hiểu không?

    Vân thiếu chủ thận trọng gật đầu: Có lý.

    (Xong chương)
     
  2. Chương 171: Ôm ngươi trở về (canh ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan hoàn toàn không biết lúc mình đang hôn mê, đã bị Hạ Nhân Nhân tống cổ bán đi.

    Càng không biết, mình lại có thêm một "chỗ dựa" vô cớ như vậy.

    Nếu nàng tỉnh, nàng chắc chắn sẽ từ chối - loại người cấp độ như Vân Dực, nàng không thể trêu vào nhưng chẳng lẽ không trốn được sao?

    Trước đó hai người bất quá chỉ nói thêm vài câu, nàng suýt chút nữa bị người giết chết, nếu thật sự xác nhận Vân Dực là chỗ dựa của nàng, chẳng phải nàng sẽ trở thành bia ngấm, để vô số mũi tên ngầm hoặc công khai bắn về phía nàng sao?

    Mộ Thanh Lan, người có rất nhiều rắc rối còn chưa được giải quyết, sẽ không bao giờ cho phép loại chuyện này xảy ra.

    Nhưng khi nàng biết, thì đã quá muộn.

    Mà tạm thời không liệt kê những điều này, chỉ nói lúc này, lời nói của Hạ Nhân Nhân, cũng khiến cho đám người Hạ Hầu Hải không thể làm gì được.

    Nghe Vân Dực thừa nhận, sắc mặt của họ càng trở nên khó coi hơn.

    Công việc kinh doanh của Nhà đấu giá Hạ Thương trải rộng khắp toàn bộ Đế quốc Thánh Nguyên, bản thân nó thế lực đã không nhỏ, nhưng không giống như những thế gia đại tộc khác chính là, họ thường cố gắng hết sức để kết bạn với nhau, hiếm khi đắc tội với bất kỳ ai.

    Đây là lý do tại sao họ có thể có một vị trí nhỏ ở Đế đô, nơi các thế lực rắc rối khác nhau đan xen.

    Đám người Hạ Hầu Hải không biết lai lịch của Vân Dực, nhưng lúc trước đã biết được sự ra tay của đối phương, vì vậy họ tự nhiên không dám tùy ý đắc tội hắn.

    Nhưng Pháp quyết Địa Giai đó..

    Hạ Nhân Nhân thấy vẻ mặt của Hạ Hầu Hải buông lỏng, lại khuyên nhủ: "Ta nói này nhé, mặc dù Pháp quyết Địa Giai này rất quan trọng, nhưng danh tiếng của Nhà đấu giá Hạ Thương của chúng ta lại càng quan trọng hơn, không phải sao? Nếu hôm nay các ngươi thật sự nhất quyết làm như vậy, sau khi trở về ta sẽ bẩm báo đúng sự thật. Hành vi như vậy, có khác gì với trộm cướp, côn đồ?"

    Hạ Hầu Hải vội vàng nói: "Nhân Nhân, chúng ta cũng là làm theo mệnh lệnh, tuyệt đối không phải cố ý.."

    "Nếu đã như vậy, chuyện này chúng ta kết thúc đi. Các ngươi cứ coi như chưa từng gặp qua Mộ Lăng Hàn, Pháp quyết Địa Giai đó, chính là bị hắn lấy đi."

    Hạ Nhân Nhân nói, chỉ chỉ vào Vân Dực.

    Vân Dực nhướng mày.

    Chính mình đây còn phải giúp Mộ Lăng Hàn gánh tội thay nữa à?

    Có điều, nếu là chỗ dựa, thì chuyện này, hình như cũng không có gì?

    Hạ Nhân Nhân cẩn thận nhìn Vân Dực, thấy hắn không có ý phản đối, trong lòng rất vui vẻ.

    Bây giờ nàng không muốn Mộ Lăng Hàn gặp rắc rối thêm nữa, chuyện này, có thể được giải quyết sạch sẽ bao nhiêu thi hay bấy nhiêu.

    "Làm sao có thể? Mộ Lăng Hàn không phải người bình thường, huống chi tình huống hôm nay quái lạ như vậy, chúng ta nhất định phải nói đúng sự thật!" Hạ Mộc Hiên chật vật nói.

    Hạ Nhân Nhân có vẻ không kiên nhẫn, đảo đôi mắt đẹp nhìn xem thường.

    "Tùy ngươi."

    Dù sao đến lúc đó, Mộ Lăng Hàn khẳng định đã rời khỏi nơi này, đến lúc đó ai biết hắn sẽ đi đến nơi nào?

    Với bản lĩnh của hắn, rắc rối tới cửa cũng còn không ngại.

    Huống chi, còn có một nhân vật thần bí như vậy trợ giúp nữa mà!

    Hạ Nhân Nhân rời mắt khỏi Vân Dực, trên khóe môi nở một nụ cười.

    Nếu như nàng không có nhìn lầm, thứ mặc trên người thiếu niên đó, chính là gấm dệt Vân Cẩm trong truyền thuyết!

    Nhân vật như vậy, ngay cả toàn bộ Nhà đấu giá Hạ Thương của họ, cũng không dám đắc tội!

    Nếu đúng là đám người Hạ Mộc Hiên không có mắt, cũng chỉ có thể nói mạng của họ không tốt.

    Nhưng thật ra không biết, tiểu tử Mộ Lăng Hàn đó, có một bằng hữu cường đại như vậy từ khi nào..

    Tuy nhiên thật ra trong lòng nàng đã yên tâm rất nhiều.

    Vừa nói, nàng vừa lo lắng nhìn Mộ Thanh Lan trong lòng Vân Dực.

    "Hắn có phải bị thương nặng lắm không? Vẫn nên nhanh chóng trở về thôi!"

    Vân Dực gật đầu.

    Lâm Thanh Mặc nói: "Khuynh Thiên Tháp đã sụp đỗ, làm sao chúng ta có thể tìm được Truyền Tống Tinh Trận trở về?"

    Vân Dực ngẩng đầu lên, thanh trường kiếm màu bạc tức khắc xuất hiện trong tay.

    Sau đó, hắn đột nhiên giơ tay, chỉ thẳng trường kiếm lên trời!

    Một luồng sáng màu bạc sáng chói, lập tức bay vút lên trời! Cắt qua không trung tĩnh lặng!

    Mấy tia sáng, đột nhiên xuất hiện từ mọi hướng!

    "Là Truyền Tống Tinh Trận!"

    Kim Xuyên kinh ngạc nhìn.

    Truyện Tống Tinh Trận vốn thần bí khó lường, lại cũng đồng thời hiện lên!

    Bạch y thiếu niên đó, quả nhiên bất phàm..

    Trên bầu trời, đột nhiên vang lên mấy tiếng xé gió!

    Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, khi cảm nhận được uy áp cường đại đó, sắc mặt đồng thời biến đổi - chẳng lẽ còn có cường giả xuất hiện?

    Nhưng rất nhanh, những người đó liền chạy tới!

    Khi mọi người đang đề phòng, lại bất ngờ nhìn thấy những người đó đều nhắm về phía Vân Dực.

    Sau đó, những người đó quỳ một gối xuống, cung kính nói:

    "Thuộc hạ đến muộn, xin thiếu chủ trách phạt!"

    Vân Dực nhàn nhạt nói: "Không sao."

    Mặc Vũ ngẩng đầu: "Không biết thiếu chủ có tìm được những người đó không?"

    Vừa dứt lời, Mặc Vũ kinh ngạc phát hiện trong lòng thiếu chủ của mình vậy mà đang ôm một người!

    Thiếu chủ có thói quen sạch sẽ mà!

    Bình thường thiếu chủ không cho phép ai đến gần mình!

    Hiện tại là chuyện như thế nào!

    Mái tóc đen của người nọ buông xõa, dáng người gầy ốm, nên trông hơi nhỏ nhắn..

    Chẳng lẽ là thiếu chủ thích nữ tử nào đó sao?

    Mạc Vũ trong lòng chấn động, nhưng sau đó trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, mở miệng, thăm dò hỏi:

    "Thiếu chủ, đây là.. Mộ tam thiếu?"

    Vân Dực nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

    Mạc Vũ trong lòng phát lạnh -- thiếu chủ chuyện gì xảy ra vậy?

    Ngài ấy chưa từng ôm một cô gái bao giờ, thế nhưng lại ôm một thiếu niên vào lòng trước?

    Nhưng nhìn qua, Mộ tam thiếu hình như đã ngất đi, hơi thở cũng rất uể oải..

    Trong lòng Mặc Vũ, đột nhiên có một cảm giác bất an.

    "Người tới không nhiều lắm, đã bị ta giết hết rồi."

    Vân Dực biết có hỏi cũng không ra, nên đã sớm xử lý xong người cuối cùng.

    Hơn nữa, hắn mơ hồ đoán được, những hành động này của Hắc Ma Tông tựa hồ là nhằm vào Nguyên thần còn sót lại đó.

    Suy nghĩ sâu hơn, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi thứ mà người của Hắc Ma Tông phái muốn, e rằng chính là thứ trong cơ thể Mộ Lăng Hàn.

    Mà Nguyên thần đó đã được thứ trong cơ thể Mộ Lăng Hàn đánh thức, có lẽ là có mối liên hệ nào đó, những người Hắc Ma Tông đã đến đây, hẳn cũng là vì lý do này.

    Nhưng họ không ngờ rằng, thứ họ thực sự muốn, lại ở trong cơ thể của Mộ Lăng Hàn!

    Mặc Vũ trong lòng hơi động, thiếu chủ hình như đã biết cái gì?

    "Thiếu chủ, bên Mặc Ngôn hình như tìm được một chút tin tức!"

    "Không vội." Vân Dực cắt lời Mặc Vũ, "Trước tìm một chỗ yên tĩnh đã."

    Mặc Vũ sửng sốt, theo bản năng nhìn người trong lòng hắn.

    Đây là, muốn giúp chữa thương?

    Thiếu chủ thực sự xem trọng Mộ tam thiếu như vậy sao?

    Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dám trái lời thiếu chủ, lập tức ôm quyền: "Dạ!"

    Lâm Thanh Mặc bước tới:

    "Khu vực này phạm vi mấy trăm dặm, trừ phi là thông qua Truyền Tống Tinh Trận, nếu không căn bản không cách nào tới gần. Chỗ của ta tương đối gần, nơi đó cũng không có người, không bằng tới chỗ của ta trước đi?"

    Vân Dực gật đầu, sau đó bóng người chợt lóe lên, thì đã đi tới Truyền Tống Tinh Trận gần nhất!

    Bọn người Lâm Thanh Mặc và Kim Xuyên vội vã đuổi kịp.

    Hạ Nhân Nhân cũng đi theo.

    "Nhân Nhân!"

    Hạ Hầu Hải hô một tiếng.

    Hạ Nhân Nhân quay đầu lại, nhún vai: "Các ngươi tự mình trở về đi, muốn làm gì cũng được. Ta còn có việc phải làm, cho nên sẽ không đi cùng các ngươi!"

    Nói xong, không đợi bọn họ đáp lại, liền bước lên Truyền Tống Tinh Trận!

    * * *

    Lâm Châu, biệt viện của Lâm Thanh Mặc.

    Tất cả mọi người đang yên lặng chờ đợi ngoài cửa, thật yên tĩnh.

    Tuy nhiên, ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong, với những biểu cảm khác nhau.

    Lâm Thanh Mặc buồn bực, tại sao chỗ của mình mà lại không thể đi vào?

    Khi đó hắn muốn đi theo vào, kết quả lại bị Vân Dực lặng lẽ liếc qua, hắn liền không chút hy vọng lui về phía sau. Thật là ảo não mà!

    Hạ Nhân Nhân ngồi trên ghế đá trong sân, hai tay chống cằm nhìn gian phòng, nhưng ánh mắt đã sớm không có tiêu cự, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện khác.

    Còn đám người Mặc Vũ thì đứng ngay ngắn chỉnh tề ở cửa, khí thế uy nghiêm, nghiễm nhiên họ coi nơi này là địa bàn của mình.

    Lâm Thanh Mặc xem trong lòng lại chán nản, bồi hồi trong chốc lát, đành phải đi đến bên cạnh Hạ Nhân Nhân ngồi xuống, nhìn Hạ Nhân Nhân với ánh mắt phức tạp.

    "Có gì muốn nói thì cứ nói đi." Hạ Nhân Nhân nói.

    Lâm Thanh Mặc hơi cau mày, do dự một lúc, vẫn khó khăn nói.

    "Hắn là Mộ Lăng Hàn?"

    Hạ Nhân Nhân gật đầu: "Ngươi không phải nghe rõ rồi sao."

    Lâm Thanh Mặc vậy mà không nói nên lời.

    Mộ Lăng Hàn!

    Cái tên này, như sấm bên tai!

    Theo lời đồn đại, là một trong những cặp song sinh thiên tài kiệt xuất nhất của Mộ Tộc ở Đế Đô, là một thiên tài trăm năm mới được sinh ra!

    Năm đó mới mười ba tuổi, hắn đã có tư cách tiến vào "Trung Nguyên bí cảnh"!

    Tuy nhiên, một thiên tài lộng lẫy như vậy ngã xuống, cũng vô cùng bi thảm.

    Nguyên Lực hao hết, Nguyên mạch tẫn hủy!

    Từ trên mây rơi xuống vũng lầy, bất quá cũng là như thế, phải không?

    Lâm Thanh Mặc nghĩ thân phận của hắn không bình thường, nhưng cũng không bao giờ nghĩ rằng, vậy mà đó là Mộ Lăng Hàn!

    Khó trách, khó trách hắn tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư thủ đoạn lại lợi hại như vậy, thậm chí chỉ dựa vào thực lực Ngự Thiên Cảnh, mà đã làm được những chuyện người khác cũng không dám nghĩ tới nhiều như vậy rồi!

    "Vậy người đó, lại là ai?"

    Lâm Thanh Mặc cảm thấy, người nọ dường như có bối cảnh càng sâu hơn và không thể dò được.

    Hạ Nhân Nhân lắc đầu.

    "Không biết."

    "Nhưng ta có thể khẳng định, có hắn ở bên cạnh, tình trạng của Lăng Hàn sẽ tốt hơn rất nhiều."

    * * *

    Khi Mộ Thanh Lan tỉnh lại, trước khi chưa mở mắt ra, cũng đã phát hiện ra hình như Vân Dực đang ở bên cạnh mình.

    "Tỉnh?"

    Một giọng nói đều đều và lạnh lùng truyền đến.

    Mộ Thanh Lan mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh.

    Vân Dực đứng chắp tay sau lưng, quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt khó dò.

    Mộ Thanh Lan xoa xoa đầu, cảm giác thân thể đang khôi phục nhanh chóng, tức khắc yên tâm.

    "Cám ơn rất nhiều."

    Vân Dực chỉ nhìn nàng như vậy.

    Mộ Thanh Lan cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn sang.

    "Làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?"

    Vân Dực dừng một chút, rốt cuộc mở miệng:

    "Ngươi không sợ ngất đi, sẽ chết ở nơi đó sao?"

    Hắn biết rõ người trước mắt này, cho dù chết cũng sẽ không để cho mình rơi vào hiểm cảnh không biết.

    Mộ Thanh Lan sửng sốt một chút, sau đó khóe môi hơi cong lên.

    "Không phải còn có ngươi à! Với giao tình của chúng ta, ngươi có thể trơ mắt nhìn ta chết sao? Có phải hay không?"

    Không thể không nói, hai người họ đã liên thủ tác chiến, vẫn rất ăn ý.

    Không cần phải dùng lời nói, chỉ cần một ánh mắt, là có thể hiểu suy nghĩ của nhau.

    Vì vậy, sau khi chạy thoát ra ngoài, nàng thả lỏng tinh thần, để mặc mình ngất đi.

    Cho dù vô dụng như thế nào, thì còn có Tuyết U và Chu Tước mà.

    "Đúng rồi, chúng ta làm sao trở về vậy?"

    Vân Dực nhìn nàng, nhìn thấy khuôn mặt thoải mái của thiếu niên, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

    Chỉ có một mình hắn rối rắm, không khỏi có chút không công bằng.

    Vì thế, hắn tiến lên mấy bước.

    "Chúng ta?"

    "Đương nhiên là.. Ta ôm ngươi trở về."

    Mộ Thanh Lan sững người!

    (Xong chương)
     
  3. Chương 172: Tại sao không thể là ta (canh một)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Editor: Do tết Mèo bận quá nên không thể đăng chương đúng lịch. Xin các tình yêu thông cảm ạ ❤❤❤
     
  4. Chương 173: Vân thiếu chủ (canh thứ hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu phải luôn có một bên thắng, như vậy, người đó, tại sao không thể là ta?

    Phong thái kiêu hãnh và khoa trương của thiếu niên sống động đến mức không thể vứt ra khỏi tâm trí.

    Vân Dực đứng bên cửa sổ, hơi ngẩng đầu lên, bầu trời trong xanh không gợn mây, rộng lớn vô biên.

    Cũng giống như một số người, tâm tư của họ rất rộng, sự tự tin, hay hoài bão của họ, cũng giống như bầu trời này, vô biên và hào hùng.

    Khí phách như vậy, thực sự không phải người bình thường có thể có.

    Mãi cho đến lúc này, Vân Dực mới phát hiện, Mộ Lăng Hàn bừa bãi và xảo quyệt trong ấn tượng ban đầu của mình, lại cuồng ngạo* và quả quyết như thế.

    *cuồng ngạo: Cuồng vọng, kiêu ngạo

    Nói là cuồng ngạo, có vẻ như cũng không đúng lắm.

    Có thể xem đó là một niềm tin vô cùng mạnh mẽ và không gì có thể lay chuyển được.

    Hắn muốn trở thành người chiến thắng, là bởi vì hắn tin tưởng vững chắc, cuối cùng mình sẽ thành công.

    Vân Dực phát hiện, bản thân mình dường như từ giờ khắc này, mới thực sự hiểu thiếu niên này.

    Có thể tiến vào Trung Nguyên bí cảnh, tự nhiên là có khả năng tuyệt đỉnh, hơn nữa theo sự hiểu biết của hắn với đối phương, Thánh Nguyên Đế quốc cô độc đã trăm năm không có thiên tài như vậy ra đời, cho nên, hai huynh muội Mộ Lăng Hàn đã từng nhận được sự ngước nhìn và sùng bái, hâm mộ và ghen ghét ra sao, nghĩ cũng biết.

    Nhưng không may, chỉ trong một đêm, hai anh em song sinh ngang tài ngang sức, một người chết, một người bị thương.

    Ở một góc độ nào đó, người sống, sẽ chịu nhiều tra tấn và đau đớn hơn người chết.

    Bởi vì hắn phải đối mặt với rất nhiều khốn cảnh khi rơi từ đỉnh cao xuống. Cho dù đó là sự mất mát và tuyệt vọng của bản thân, hay sự xa lánh và chế giễu của người khác, đều là một sự tra tấn không thể tránh khỏi.

    Trên thực tế, Mộ Lăng Hàn đúng là rất nhanh bị đuổi khỏi Mộ tộc - đó là gia tộc đã từng đưa hắn đến đỉnh cao nhất, dựa vào hắn mới có được vinh quang vô tận, mà cũng là gia tộc sau khi hắn rơi xuống từ thần đàn và trở thành một một người vô dụng, nhanh chóng vứt bỏ hắn, trục xuất hắn ra khỏi nhà.

    Vân Dực nhớ rằng khi gặp lại Mộ Lăng Hàn, hắn ngay cả Nguyên Giả cũng không phải, nhưng vẫn có thể tránh được rất nhiều nguy cơ bằng nhiều thủ đoạn của mình.

    Nói là thông minh, nói là thủ đoạn, vậy ai có thể nói, đó không phải là một bộ phận thực lực?

    Trong tương lai, không chỉ có hắn, mà Mộ Lăng Hàn và Hắc Ma Tông, cũng sẽ có một trận chiến!

    Nhưng hắn lại bỗng nhiên cảm thấy, ai thắng ai thua, thật cũng chưa biết!

    Khi Mặc Vũ đi vào, liền nhìn thấy thiếu chủ của mình đứng chắp tay sau lưng, khí tức toàn thân lạnh lùng bình tĩnh, có vẻ như đang trầm tư.

    "Thiếu chủ."

    Mặc Vũ bước tới, đôi tay trình lên một phong thư.

    "Trong tộc truyền tin tức lại."

    Vân Dực hoàn hồn, cầm lấy bức thư, ngay sau đó mở ra.

    Nhanh chóng đọc xong, Vân Dực thần sắc không thay đổi, trên đầu ngón tay ngân quang lấp lóe, phong thư rất nhanh đã biến mất, trở về vô hình.

    "Thiếu chủ, các trưởng lão trong tộc đã biết chuyện của Thiên Phần Lĩnh, hơn nữa họ đã phái người đi điều tra kỹ lưỡng. Mặc khác, ngài giết người của Hắc Ma Tông, Hắc Ma Tông lần này hình như rất tức giận."

    Vân Dực tỏ vẻ thờ ơ.

    "Thất bại trong gang tấc, bọn họ đương nhiên sẽ tức giận."

    Hắc Ma Tông không ngờ Vân Dực tâm tư lại tỉ mỉ như vậy, hơn nữa động tác cực kỳ nhanh chóng, thế mà lại trực tiếp giết bọn họ từ Thiên Phần Lĩnh đến Khuynh Thiên Tháp, hơn nữa còn giết sạch toàn bộ.

    Vì không muốn gây ra bất kỳ náo động nào, người của Hắc Ma Tông đối với lần hành động này cực kỳ thận trọng, thậm chí chỉ phái một ít người đi, đề phòng bọn họ phát hiện có manh mối gì mà lần theo.

    Kết quả, vẫn bị Vân Dực tra ra được mọi thứ.

    Mà thứ bọn họ muốn, chẳng những không đạt được, ngay cả manh mối trước đó, cũng đều bị chặt đứt!

    "Nhưng mà thiếu chủ, lần này Hắc Ma Tông vì chuyện này mà tức giận như vậy, nhưng bọn họ lại còn chưa có động tĩnh gì lớn, không biết.."

    Khóe môi Vân Dực đột nhiên cong lên một vòng cung lạnh lùng.

    "Hiện tại bọn họ đương nhiên không dám có động tác lớn, bởi vì bọn họ muốn xác định, ta có biết bí mật của bọn họ hay không."

    Mặc Vũ có chút khó hiểu, nhưng thấy thiếu chủ đã có tính toán sẵn trong lòng như vậy, trong lòng hắn cũng yên tâm hơn rất nhiều.

    "Vậy thiếu chủ à, bây giờ chúng ta có nên lên đường trở về không, Đại trưởng lão hình như rất tò mò đối với chuyện này."

    Vân Dực lắc đầu.

    "Tạm thời không trở về."

    Mặc Vũ sửng sốt một chút: "Không trở về?"

    Hắn nghĩ rằng sau khi đã giải quyết người của Hắc Ma Tông, thiếu chủ sẽ trở về như bình thường.

    Đặc biệt là lần này, thiếu chủ hình như đã tra ra được một ít vấn đề mấu chốt, Đại trưởng lão bên đó cũng đã sớm chờ đợi.

    "Có một số việc, lần này nhất định phải nhân cơ hội điều tra cho rõ."

    Vân Dực chỉ nói ngắn gọn một câu, Mặc Vũ đã biết gật đầu: "Vâng!"

    "Ngoài ra, phái thêm nhân lực, âm thầm bảo hộ Mộ Lăng Hàn."

    Mặc Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu: "Bảo hộ Mộ Lăng Hàn? Thiếu chủ, sao lại như vậy?"

    Tuy rằng hắn biết Mộ Lăng Hàn và thiếu chủ có vẻ như có chút giao tình, thiếu chủ thậm chí còn ra tay tương trợ vài lần, nhưng đặc biệt phái người âm thầm bảo hộ.. Cái này cần thiết sao?

    "Hãy làm như ta nói."

    Vân Dực lặng lẽ liếc nhìn Mặc Vũ một cái.

    Mặc Vũ trong lòng nhảy dựng, vội vàng nói: "Xin tuân lệnh thiếu chủ!"

    Sau khi nói xong, thấy Vân Dực không nói thêm gì nữa, lẽ ra Mặc Vũ nên lui ra, nhưng lúc này, trong lòng của hắn dường như luôn bị thứ gì đó cào vậy.

    "Thiếu chủ, có một câu nói, thuộc hạ không biết có nên nói hay không.."

    Vân Dực đã đi đến bàn thư án, cầm bút lông lên, định viết thư hồi âm cho gia tộc, nhưng khi nghe những lời đó, cũng không ngẩng đầu lên.

    "Nói."

    Khi nói, chiếc bút lông đã được nhúng vào mực, sẵn sàng đề bút xuống.

    Mặc Vũ cắn răng một cái, đột nhiên vén áo quỳ xuống: "Thiếu chủ, thuộc hạ không có quyền hỏi đến chuyện của ngài, nhưng có một việc, thuộc hạ trong lòng không rõ, cho nên không thể nào cảm thấy an tâm được."

    Thấy Vân Dực không nói gì, Mặc Vũ biết là hắn đã ngầm đồng ý cho mình nói, do dự một lúc, rồi cuối cùng nói:

    "Thiếu chủ, ngài thật muốn nhúng tay vào chuyện của Mộ tam thiếu sao?"

    Lạch cạch.

    Mực nước bỗng rơi xuống, nhanh chóng tạo thành một vệt đen đặc trên mảnh giấy Tuyên Thành màu trắng.

    Vân Dực sắc mặt không thay đổi, thay tờ giấy khác, bút lông trong tay, cuối cùng hạ xuống.

    Một bên viết, một bên nói:

    "Ta sẽ không làm chuyện vô ích."

    Thứ trong cơ thể Mộ Lăng Hàn, rất có khả năng chính là mục tiêu mà Hắc Ma Tông đang cố gắng tìm kiếm, nếu nói đó là bí mật của Mộ Lăng Hàn, vậy tại sao lại không phải là bí mật của Hắc Ma Tông?

    Hắn có một cảm giác không thể giải thích được, nếu Mộ Lăng Hàn rơi vào tay của Hắc Ma Tông, sợ rằng sẽ có nhiều chuyện, không thể kiểm soát được.

    Bảo hộ một tên Mộ Lăng Hàn, cũng không tốn nhiều công sức, mà lại còn có thể chiếm thế thượng phong, áp chế Hắc Ma Tông ở khắp nơi, như vậy tại sao không thể chứ?

    Mặc Vũ nhìn thấy vẻ mặt của Vân Dực như vậy, cũng biết hắn nhất định có sự suy tính của riêng mình, trên thực tế, ở trong lòng họ, thiếu chủ là người có chiến lược, cực kỳ tài năng, là một sự tồn tại mà họ tuyệt đối tôn sùng và tuân theo.

    Bất kỳ mệnh lệnh nào của hắn, họ đều sẽ dốc toàn lực làm theo không chút do dự.

    Nhưng lần này, không biết vì sao, trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác khó hiểu.

    Giống như.. thiếu chủ có chút kỳ quái, hoặc nói đúng hơn là thay đổi một cách vi diệu.

    Người khác không biết, nhưng hắn biết rõ nhất.

    Thiếu chủ quả nhiên đối với tên Mộ Lăng Hàn đó, quá bao dung, cũng quá quan tâm.

    Nếu nói hai người là bằng hữu, trong lòng Mặc Vũ vẫn rất vui mừng, dù sao đã ngần ấy năm, bằng hữu tốt đáng tin cậy bên cạnh thiếu chủ cũng không nhiều, nếu có thêm một người bạn thì cũng là điều tốt. Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến bộ dạng của thiếu chủ khi ôm Mộ Lăng Hàn lúc ấy, thì trong lòng Mặc Vũ luôn cảm thấy quái quái.

    Thiếu chủ có thói ở sạch, nhưng lúc đó cả người Mộ Lăng Hàn đầy máu loang lổ, rất thê thảm, ngay cả trên tay áo của thiếu chủ cũng dính một dấu tay đẫm máu.

    Đó tuyệt đối không phải của thiếu chủ, cũng không có khả năng là của người khác, nên chỉ có thể là của Mộ Lăng Hàn!

    Huống chi, cho dù không nói đến thói ở sạch, thì thiếu chủ sao có thể với một người nam nhân như vậy.. như vậy..

    Nhân vật như thiếu chủ vậy, nói là người trong mộng của tất cả các cô gái chưa chồng trong tộc, cũng hoàn toàn không khoa trương.

    Hơn nữa, một số thế lực lớn khác, từ lâu cũng đã có ý muốn liên hôn với thiếu chủ.

    Mập ốm cao thấp, đủ loại mỹ nhân, xem đến hoa cả mắt.

    Nhưng thiếu chủ lại không bao giờ nhìn vào bất cứ ai, ngay cả liếc một cái cũng không.

    Từng có một tiểu thư thế gia lẻn vào trong tộc, lại muốn nhân lúc thiếu chủ đang tắm, đột nhập vào phòng và leo lên giường.

    Kết quả, Vân Dực vừa mở cửa phòng, một bước cũng chưa bước vào, trực tiếp vung một kiếm, đưa nàng đó lên Tây Thiên!

    Về phần căn phòng đó, từ đó đến nay hắn đều không bước vào, đồ đạc trong đó, cũng đều ném toàn bộ.

    Đối phương liền khơi khơi mất đi một kiều nữ, nói không tức giận là giả, nhưng một mặt cũng không dám đắc tội bọn họ, mặt khác cũng biết con gái nhà mình không biết kiểm điểm, nàng có lỗi trước, cho nên có chết cũng không dám phản bác một câu, bèn lén mang thi thể trở về, còn nhận tất cả lỗi lầm, vì sợ bị Vân Dực không bỏ qua.

    Kể từ đó, cùng với vẻ ngoài tuyệt thế vô song của Vân đại thiếu chủ, chính là hắn có một trái tim lạnh lùng vô tình, đối với nữ tử không có một tia thương hại thương tiếc.

    Hành động này của Vân Dực, cũng khiến tất cả những nữ tử sắp ra tay đều phải thu lại tâm tư, cho dù có yêu thích đến đâu, cho dù có si mê đến đâu, họ cũng tuyệt đối không dám tự tiện làm ra chuyện quá khích như thế.

    Nhưng Mộ Lăng Hàn thì hay rồi, lại được thiếu chủ tự mình ôm trở về!

    Mặc Vũ càng nghĩ càng thấy không ổn, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ đáng sợ!

    Liệu thiếu chủ sẽ không--

    Ngài ấy sẽ không thích nam nhân chứ?

    Ý nghĩ này xẹt qua, Mặc Vũ lập tức cảm thấy lạnh cả người!

    Hắn theo bản năng ngẩng đầu, thấy Vân Dực đã viết xong bức thư và đưa nó ra.

    "Đưa thư trở về."

    Mặc Vũ ngơ ngác nhận lấy thư, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.

    Vân Dực nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nói;

    "Nếu như ngươi không muốn làm, thì để Mặc Ngôn đến thay thế cho ngươi."

    Mặc Vũ toàn thân run rẩy, trên trán tức khắc toát ra mồ hôi lạnh: "Thiếu chủ bớt giận, thuộc hạ lập tức đi ngay!"

    Nói xong, liền đứng dậy rời đi.

    Đi được hai bước, lại quay đầu lại, ngập ngừng nói: "Thiếu chủ, thuộc hạ nghe nói, ngài rời đi không bao lâu, Lạc đại tiểu thư lại tới gia tộc.."

    Vân Dực không có biểu hiện gì trên khuôn mặt.

    "Lạc gia cùng chúng ta quan hệ cũng tốt, huống chi Hi nhi cũng thân thiết với nàng ta, đây cũng không có gì."

    Mặc Vũ âm thầm nghiến răng - thiếu chủ, ngài thật sự không biết, hay là giả vờ không thấy?

    Nếu không phải vì ngài, đường đường đại tiểu thư Lạc gia, làm sao có thể thường xuyên lui tới gia tộc như vậy?

    Nhưng thấy Vân Dực dường như không muốn nhiều lời, trong lòng Mặc Vũ biết mình không nên nói nữa, cũng liền cúi đầu rời đi.

    "Lăng Hàn! Lăng Hàn! Xem ta mang tới cho ngươi cái gì này!"

    Đúng lúc này, một giọng nói yêu kiều vui vẻ đột nhiên từ ngoài cửa sổ truyền đến.

    Vân Dực đảo mắt, nhìn thấy Hạ Nhân Nhân đang chạy về phía phòng của Mộ Lăng Hàn với vẻ mặt đầy phấn khích.

    Kẽo kẹt--

    Tiếng mở cửa.

    Từ góc độ của Vân Dực, có thể nhìn thấy thiếu niên mặc đồ đen đang bước ra.

    Ra ngoài dự kiến chính là, hắn có vẻ như có chút thất thần.

    Giữa lông mày và đôi mắt, lại có một vẻ ủ dột và hoang mang nhàn nhạt.

    Hắn đây là làm sao vậy?

    Ngay khi Vân Dực nghĩ về điều đó, thì đã thấy Hạ Nhân Nhân đưa tay ra, chạm vào trán của đối phương, lo lắng hỏi:

    "Ngươi làm sao vậy?"

    Vân Dực mi sắc lạnh lùng.

    - - - - - đề cử - - - - -

    Xong chương
     
  5. Chương 174: Rèn luyện (canh ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan cảm giác được trên trán truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, lúc này mới thấy Hạ Nhân Nhân trước mặt đang lo lắng và đầy nôn nóng.

    Nàng chậm rãi lắc đầu, nắm lấy tay Hạ Nhân Nhân để xuống: "Đệ không sao."

    Giọng nói có chút khàn khàn khô khốc, giống như đã đi rất lâu trong sa mạc.

    Hạ Nhân Nhân trong lòng càng lo lắng hơn, trở tay nắm lấy tay nàng: "Sao lại không sao chứ? Sắc mặt ngươi tái nhợt như vậy, biểu cảm cũng không ổn. Rốt cuộc ngươi bị sao vậy?"

    Bất quá là mới ban ngày không gặp, sao liền thành bộ dáng này?

    "Có phải là bởi vì trước đó ở Khuynh Thiên Tháp bị thương vẫn còn chưa khỏi hay không?"

    Hạ Nhân Nhân nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, liền cảm thấy hơi sợ hãi.

    Mộ Lăng Hàn rõ ràng là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, nhưng khi đó cũng không biết đã mượn sức mạnh của ai, lại tạm thời đạt đến Hư Không Cảnh, hành động mạnh mẽ như vậy, sử dụng sức mạnh không thuộc về mình, rất có thể sẽ để lại di chứng, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện tạo thành gông cùm xiềng xích.

    "Người đó nói Nguyên lực của ngươi đã cạn kiệt, Nguyên mạch cũng bị tổn thương một ít, có phải không!"

    Hạ Nhân Nhân nói, tay có hơi run run.

    Nếu Mộ Lăng Hàn lại phế một lần nữa, nàng ấy cũng thật không dám tưởng tượng.

    Mộ Thanh Lan gượng cười: "Nhân Nhân tỷ, tỷ nghĩ đi đâu vậy. Thân thể của đệ không sao, nếu tỷ không tin thì tự mình xem đi."

    Hạ Nhân Nhân nửa tin nửa ngờ, Nguyên Lực vận chuyển kiểm tra một vòng, sau khi xác nhận rằng thực sự không có vấn đề gì lớn, rốt cuộc mới yên tâm.

    "Vậy tại sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như vậy?" Hạ Nhân Nhân suy nghĩ một chút, sau đó nhéo nhéo mặt Mộ Thanh Lan, "Ta nói cho ngươi biết, dù có chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định phải nói cho ta biết! Không được một mình gánh vác!"

    Sắc mặt Mộ Thanh Lan dịu đi rất nhiều, hít sâu một hơi.

    "Dạ, Nhân Nhân tỷ đối đãi với đệ là tốt nhất, không dựa vào tỷ thì dựa vào ai, đúng không?"

    Hạ Nhân Nhân giận dữ liếc nhìn nàng một cái: "Coi như ngươi biết điều."

    "Nhân Nhân tỷ, vào trong nói chuyện."

    Khi Mộ Thanh Lan nói, thì kéo Hạ Nhân Nhân đi vào trong phòng.

    Kết quả vừa mới xoay người, liền cảm thấy có một ánh mắt dán chặt vào mình, có chút.. lạnh lùng.

    Mộ Thanh Lan dừng lại, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Vân Dực đang đi về phía bên này.

    Hắn bước đi có vẻ thong dong nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng vậy mà rất nhanh đã đến bên cạnh hai người họ, rồi sau đó--từ bên cạnh Mộ Thanh Lan đi vào mà như không nhìn thấy họ?

    Mộ Thanh Lan chớp chớp mắt, chuyện gì vậy?

    ".. Vân Dực, ngươi đến làm gì?"

    Vân Dực bình tĩnh thản nhiên bước vào, ngồi vào ghế trên, sau đó khẽ liếc nhìn Mộ Thanh Lan.

    "Ta và Nhân Nhân tỷ có chuyện muốn nói!"

    "Người của Hắc Ma Tông tùy thời sẽ lại đến." Vân Dực cắt ngang lời Mộ Thanh Lan, nhẹ giọng nói: "Nếu như ngươi có lòng tin đối phó được bọn chúng, ta tự nhiên lười tới."

    "..."

    Thế nhưng, Mộ Thanh Lan không nói nên lời.

    Hiện tại người mạnh nhất bên cạnh nàng đúng là Vân Dực, nếu như có người đánh lén, tuy rằng nàng có thể chống cự một hai, nhưng nếu Vân Dực nguyện ý giúp đỡ, nàng tự nhiên cũng vui vẻ thoải mái.

    Át chủ bài, có thể giữ một lá cũng đỡ một lá!

    "Thôi được. Ngươi mạnh ngươi nói đúng."

    Mộ Thanh Lan lúc này cũng đã bình tĩnh lại, huống chi ngoại trừ thân phận của chính mình, nàng cũng không có bí mật nào muốn che giấu Vân Dực.

    Trong mắt Hạ Nhân Nhân có chút do dự, tại sao trông hai người lại như có vẻ đối địch nhỉ?

    Nhưng chẳng phải ngày đó cả hai vẫn sát cánh chiến đấu sao?

    Mộ Thanh Lan khẽ mỉm cười với nàng: "Nhân Nhân tỷ yên tâm, Vân Dực tin tưởng được."

    Hạ Nhân Nhân suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, nếu hắn cũng tin không nổi, vậy thì không có thiên lý rồi."

    Thế nhưng, vừa nói nàng lại vừa kéo Mộ Thanh Lan đến một bên, ngồi xuống.

    Bây giờ đến lượt Mộ Thanh Lan ngạc nhiên.

    "Nhân Nhân tỷ, tỷ tin tưởng Vân Dực từ khi nào vậy?" Mộ Thanh Lan có chút hoài nghi, Hạ Nhân Nhân tuy trông kiều mị quyến rũ, nhưng thực ra nàng ấy rất kín đáo, nàng ấy và Vân Dực mới gặp nhau vài lần thôi mà? Liền yên tâm như vậy sao?

    Hạ Nhân Nhân lại bỗng nhiên nở nụ cười hút hồn, liếc nhìn Vân Dực một cái.

    "Điều đó là đương nhiên, rốt cuộc hiện tại hắn chính là!"

    Hạ Nhân Nhân chưa kịp nói ra mấy chữ "Chỗ dựa của ngươi", đã bị Vân Dực nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua.

    "Chuyện trước đó của ngươi có tiến triển gì không?"

    Mộ Thanh Lan không nghe rõ Hạ Nhân Nhân nói, còn đang thắc mắc đây này, nhưng đã bị Vân Dực cắt ngang như vậy, cũng chuyển sự chú ý của mình đi qua.

    Thật ra nàng cũng không ngờ Vân Dực lại lập tức đoán ra.

    "Ừm."

    Nụ cười trên mặt Mộ Thanh Lan dần dần thu lại, trong mắt cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

    Nhưng vừa rồi như vậy, Vân Dực có thể nhìn thấy rõ ràng.

    Hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Mộ Thanh Lan mở miệng.

    Hít sâu một hơi, Mộ Thanh Lan chậm rãi nói:

    "Hôm qua, sau khi nghiên cứu cẩn thận, ta mới phát hiện ra Phù Thế Quyết đó, chính là quyển kỳ thư trong lời đồn."

    Vân Dực hiểu rõ, kỳ thật cũng ở trong dự liệu.

    Hạ Nhân Nhân lại sững sờ trong giây lát.

    "Kỳ thư? Ý ngươi là.. cuốn sách kỳ lạ ghi lại sinh tử của người từng lấy đồ từ Khuynh Thiên Tháp?" Hạ Nhân Nhân ở lại đây một thời gian, lại đặc biệt đến đây vì Khuynh Thiên Tháp, về tin đồn này, tự nhiên cũng biết đến. Nàng ấy hơi khiếp sợ nhìn Mộ Thanh Lan, "Ta vốn tưởng chỉ là nói đùa, nhưng vậy mà thật sự có một quyển sách như vậy?"

    Mộ Thanh Lan gật đầu.

    Trải qua một ngày đêm dưỡng thương, thương thế của nàng cũng gần như khôi phục, cho nên nàng dứt khoát lấy Phù Thế Quyết đó ra, muốn xem Pháp quyết Địa Giai này rốt cuộc mạnh cỡ nào.

    Kết quả là, liền phát hiện ra trên Phù Thế Quyết, vậy mà viết tên của một nhóm người!

    Những cái tên đó, một số lờ mờ, một số sáng ngời, được xếp thành một hàng rất ngay ngắn.

    Trong lòng nàng chấn động, lập tức ý thức được, Phù Thế Quyết này kỳ thực chính là quyển kỳ thư trong lời đồn!

    Vốn dĩ lúc ấy tình thế hỗn loạn, nàng cũng không để ý lắm, sau khi chạy thoát, trong lòng vẫn còn có chút tiếc nuối, không nghĩ tới, vậy mà lại thành thế này!

    Ai có thể ngờ rằng, kỳ thư trong truyền thuyết đó, thật ra được khắc trên đỉnh Khuynh Thiên Tháp!

    Nếu không phải Mộ Thanh Lan cơ duyên trùng hợp, đánh thức Nguyên thần kia, khiến Khuynh Thiên Tháp sụp đổ, thì cuốn sách này, cũng sẽ không xuất hiện, nàng cho dù tìm khắp Khuynh Thiên Tháp, cũng không tìm được!

    Sau một hồi sửng sốt, Mộ Thanh Lan nóng lòng muốn tìm tên của cha mẹ mình trên đó - nếu là sáng ngời, vậy thì người đó còn sống! Nếu là lờ mờ, thì.. cũng coi như là làm trong lòng nàng có thứ để chấm dứt.

    Kết quả, lật qua từng trang, nàng nhìn từng chữ một, vì sợ nhìn lầm.

    Khuynh Thiên Tháp đã tồn tại một ngàn năm, trong đó không biết có bao nhiêu người đã vào đó, cũng có không ít người, đã lấy đi đồ vật.

    Mộ Thanh Lan kiểm tra qua từng chút từng chút một, vậy mà đã qua một hồi lâu cũng không hay không biết.

    Kết quả, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái tên quen thuộc!

    Mộ Phong!

    Nhưng mà, kỳ quái chính là, cái tên này, không sáng cũng không mờ, ngược lại có một màu đỏ nhàn nhạt!

    Giống như là, màu máu đang tràn ngập vậy!

    Trong đầu Mộ Thanh Lan lập tức hiện lên một suy đoán táo bạo -- có lẽ, cha còn chưa chết!

    Chỉ là, có vẻ như hiện tại ông ấy đang ở vào một loại trạng thái kỳ dị, thế cho nên khiến cái tên này có màu máu nhàn nhạt.

    Lúc này có thể nói nàng như bị rơi vào thế giới băng lửa song trùng, một mặt mừng vì cha mình còn sống, mặt khác lại có rất nhiều suy đoán, màu đỏ tươi nhàn nhạt đó, luôn mang đến cho nàng cảm giác bất an một cách đặc biệt.

    Bao cảm xúc dâng trào trong lòng, nàng vui, nhưng lại không thể vui một cách thoải mái được.

    Nếu cha thực sự rơi vào tình cảnh sống không bằng chết, trái tim nàng sẽ khó an.

    Đó là lý do tại sao Hạ Nhân Nhân có thể nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của nàng.

    Nhưng cũng may lúc này Mộ Thanh Lan đã nghĩ thông suốt, bất kể như thế nào, người sống luôn tốt.

    Nàng chỉ cần tìm được cha, cứu ông trở về là được!

    Đời này, mới có thể có cơ hội, gặp lại cha!

    Nghĩ đến đây, Mộ Thanh Lan theo bản năng nắm chặt hai tay, tuy rằng vẻ mặt bình tĩnh, nhưng có trời mới biết, nàng đã tốn bao nhiêu sức lực để kiềm chế cảm xúc của mình.

    Hạ Nhân Nhân cả kinh: "Ý của ngươi là, Mộ Phong đại nhân thật sự không có chết? Ông ấy còn sống?"

    Mộ Thanh Lan gật đầu.

    "Chỉ là, mặc dù còn sống, nhưng có lẽ, là sống ở địa ngục cũng không chừng."

    Hạ Nhân Nhân dừng một chút, vỗ vai nàng, thấp giọng trấn an: "Tóm lại là chuyện tốt, không phải sao?"

    Đúng vậy, là chuyện tốt.

    Mộ Thanh Lan quay đầu lại, cười với nàng ấy.

    "Còn có một người."

    Vân Dực bỗng nhiên mở miệng, nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan.

    Mộ Thanh Lan trầm mặc một lát.

    Chính xác, còn một người nữa.

    Mẹ nàng - Nguyên Diệc Tuyên!

    "Nếu trên đó ghi lại sinh tử của người đã từng lấy đi thứ gì đó từ Khuynh Thiên Tháp, vậy thì có thể bá mẫu đã không lấy đi thứ gì, cho nên trên đó mới không có tên của bá mẫu?"

    Hạ Nhân Nhân có chút chần chờ mở miệng.

    Mộ Thanh Lan không nói chuyện.

    Trong trí nhớ của nàng, cha mẹ hẳn là không chỉ lấy đi một thứ, nhưng trên đó lại chỉ có tên cha nàng, hơn nữa trạng thái còn rất kỳ lạ.

    Nhưng dù nghĩ thế nào, nàng cũng cảm thấy mẹ mình cũng hẳn là có, nhưng ở đây, quả thực không có tin tức gì về mẹ nàng.

    Chẳng lẽ tất cả thật sự đều là cha lấy đi?

    Trong đầu Mộ Thanh Lan có quá nhiều suy nghĩ, nhất thời không thể quyết định.

    "Mặc kệ như thế nào, hiện giờ Phù Thế Quyết ở trên tay của ngươi, chuyến đi này cũng không coi là vô ích."

    Vân Dực trầm tư một lúc, rồi nói: "Phù Thế Quyết đó, chính là Pháp quyết Địa Giai, nhưng trên đó, lại dùng để ghi lại sự sống và cái chết của người có liên quan. Có lẽ, đây mới là tác dụng thực sự của nó."

    Mộ Thanh Lan ngước mắt nhìn vào hắn, khẽ nhíu mày: "Ý của ngươi là, Phù Thế Quyết này, vốn chính là-"

    "Đây hẳn là một quyển Pháp quyết cực kỳ đặc biệt. Nếu tu luyện thành công, như vậy ngươi chỉ cần lưu lại hơi thở trên người nào đó, thì liền có thể biết được sinh tử của người đó. Hoặc là có thể dựa theo luồng hơi thở đó, đi tìm vị trí đối phương."

    Hạ Nhân Nhân đã khϊế͙p͙ sợ mở to hai mắt: "Trên đời này còn có một pháp quyết thần kỳ như vậy sao?"

    Mộ Thanh Lan lại hai mắt sáng lên!

    Nếu đúng là như vậy, chẳng phải nàng sẽ có thể lần theo những thông tin còn sót lại trên đó, để tìm cha mình sao?

    Vân Dực kiến thức bất phàm, lời nói hẳn là không giả!

    Nhìn thấy sự kinh hỉ hiện lên trong mắt Mộ Thanh Lan, Vân Dực bất giác nhếch mép và nói:

    "Trên đời không có gì là không thể."

    "Vân Dực, cám ơn!"

    Mộ Thanh Lan trong lòng đã khẳng định phỏng đoán này, cảm giác áp lực nặng nề trong lòng cuối cùng cũng tiêu tán rất nhiều.

    Dựa vào cái này, nàng liền có hy vọng tìm thấy cha mình!

    Còn mẹ, có lẽ cũng vẫn còn sống!

    "Chỉ là, dựa theo cảnh giới hiện tại của ngươi mà nói, muốn tu luyện Pháp quyết Địa Giai này, lại có chút khó khăn." Vân Dực đã tra xét qua tình hình trong cơ thể Mộ Thanh Lan, vận dụng năng lượng của Huyền Linh Vực Chủ quá độ, quả thật đã tạo thành tổn thương cho cơ thể của nàng một phần.

    "Điều này đều không phải là vấn đề."

    Mộ Thanh Lan đột nhiên đứng lên, trong mắt lóe ra tinh quang lộng lẫy.

    "Lăng Hàn, ngươi muốn làm gì?"

    Hạ Nhân Nhân trong lòng nhảy dựng, theo bản năng kéo tay Mộ Thanh Lan lại.

    Mộ Thanh Lan trong lòng vui mừng, cũng nhéo nhéo khuôn mặt Hạ Nhân Nhân: "Nhân Nhân tỷ, chuyến đi này cũng đa tạ tỷ!"

    Hạ Nhân Nhân cũng trở nên vui vẻ, mặt mày quyến rũ, liền muốn ôm Mộ Thanh Lan.

    Phanh.

    Một âm thanh bất ngờ vang lên khiến cả hai đều đông cứng tại chỗ.

    Nhìn xuống chợt thấy một tảng đá lớn màu đen đột nhiên xuất hiện ở giữa hai người, Mộ Thanh Lan quay đầu nhìn về phía Vân Dực: "Vân Dực, đây là.."

    Vân Dực thần sắc thanh lãnh, nhàn nhạt nói.

    "Thời gian không còn nhiều, ngươi có tiềm lực trở thành Tinh Trận Sư, vậy trước tiên hãy bắt đầu luyện với Nguyên Trầm Thạch đi."

    - - - - - đề cử - - - - -

    (Xong chương)
     
  6. Chương 175: Ta thắng! (Canh một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong đình viện rộng lớn, Mộ Thanh Lan đứng khoanh tay, mà trước mặt nàng là một tảng đá màu đen cao gần bằng nửa người.

    Tảng đá này có màu u tối, trông rất bình thường, nhưng Mộ Thanh Lan lúc này thần sắc lại rất nghiêm túc.

    Nàng đứng ở trước tảng đá này, đã là nửa nén nhang.

    "Này, hắn đang làm cái quái gì vậy? Tảng đá này đặt ở đó, chẳng lẽ hắn nhìn như vậy, thì có thể làm cho nó nở hoa à?"

    Khi Lâm Thanh Mặc từ xa đi đến, nhìn thấy cảnh này, tức khắc có chút khó hiểu.

    Hạ Nhân Nhân liếc hắn một cái: "Ngươi chắc cũng không biết đúng không, tảng đá kia không phải là tảng đá bình thường, mà là Nguyên Trầm Thạch!"

    Lâm Thanh Mặc đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Nguyên Trầm Thạch? Chẳng lẽ là thứ chuyên dùng để huấn luyện Nguyên Thần Chi Lực của Tinh Trận Sư, Nguyên Trầm Thạch đó sao?"

    Hạ Nhân Nhân gật đầu: "Đúng vậy!"

    Lâm Thanh Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Mộ Thanh Lan: "Hắn cư nhiên còn là Tinh Trận Sư? Thật là quá biến thái rồi!"

    Mặc kệ đồn đãi như thế nào, thì ở trong mắt Lâm Thanh Mặc, thiếu niên trước mặt này, thực sự là người có khả năng mạnh nhất, thực lực quái dị nhất mà hắn từng thấy.

    Nhìn có vẻ như chỉ là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, nhưng lại có một lực lượng cường hãn vượt ra ngoài cảnh giới!

    Mặc kệ hắn có được lực lượng đó như thế nào, chung quy vẫn là một phần thực lực của hắn, không phải sao?

    Huống chi, hắn, một kẻ Ngự Thiên Cảnh, vốn đã từng trở thành phế nhân, nhưng sau đó đã lần nữa tu luyện trở lại!

    Trong lòng Lâm Thanh Mặc đã sớm âm thầm tính toán thời gian, Mộ Lăng Hàn hình như đã tiến vào Trung Nguyên Bí Cảnh gần một năm trước, sau đó lại truyền ra tin tức, nói hắn ở đó đã không biết gặp chuyện gì, hoàn toàn trở thành phế nhân, thậm chí còn bị đuổi ra khỏi Mộc gia chủ tộc!

    Mà từ đó đến nay, chỉ mới có vài tháng, vậy mà tiểu tử Mộ Lăng Hàn này lại thành Ngự Thiên Cảnh!

    Điều này cần cơ duyên như thế nào, mới có thể Đông Sơn tái khởi*! Hơn nữa, vẫn có khí thế rất lớn!

    *Đông Sơn tái khởi

    东山再起

    Giải thích: Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.

    Xuất xứ: Đường. Phòng Huyền Linh 房玄龄 đẳng: Tấn thư – Tạ An truyện 晋书 - 谢安传.

    Văn nhân trứ danh Tạ An 谢安 thời Đông Tấn ẩn cư ở Đông sơn 东山tại Cối Kê 会稽 Chiết Giang 浙江, thường cùng với Vương Hi Chi 王羲之du sơn ngoạn thuỷ, viết văn làm thơ. Triều đình biết ông có tài, triệu ông làm Lại bộ lang 吏部郎, nhưng ông từ chối.

    Về sau, Chinh tây đại tướng quân của triều đình, con rể của Minh Đế Tư Mã Thiệu 明帝司马绍 là Hoàn Ôn 桓温, mời Tạ An giữ chức Tư Mã 司马. Tạ An bất đắc dĩ mới nhận lời. Lúc bầy giờ ông đã hơn 40 tuổi.

    Hôm Tạ An xuất nhậm, các quan viên trong triều đều đến chúc mừng. Lúc ấy có một viên quan tên Cao Tùng 高菘 nói đùa với Tạ An rằng:

    - Trước đây ông cao ngọa ở Đông Sơn, nhiều lần trái ý chỉ triều đình, không chịu ra làm quan. Không ngờ đến hôm nay lại xuất hiện (Đông sơn tái khởi 东山再起)

    Về sau Tạ An làm đến Tể tướng, trong trận chiến Phì thuỷ 淝水 nổi tiếng giữa Đông Tấn và Tiền Tần, Tạ An phái em và cháu làm đại tướng, lãnh binh nghênh chiến, đánh bại trăm vạn đại quân của Phù Kiên 苻坚.

    Huỳnh Chương Hưng

    Quy Nhơn 12/6/2019

    Lâm Thanh Mặc thậm chí còn hoài nghi, khả năng hiện tại của tiểu tử này, có thể càng mạnh hơn trước đây!

    Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán của hắn, trên thực tế như thế nào, Mộ Thanh Lan không nói, hắn cũng không định hỏi.

    Khi Lâm Thanh Mặc cuối cùng cũng tiếp nhận thiếu niên trước mặt mình hóa ra là Mộ Lăng Hàn, thiên chi kiêu tử từng danh chấn khắp toàn bộ Thánh Nguyên Đế quốc, rồi lại đột nhiên phát hiện ra đối phương ấy thế mà là một Tinh Trận Sư?

    Lúc trước ở hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, hắn cũng không có triển lộ, giấu cũng quá sâu rồi!

    "Nếu như hắn là Tinh Trận Sư, làm sao có thể có khả năng tu luyện mạnh như vậy chứ?"

    Nói chung, tu luyện giả chỉ có thể tập trung vào một con đường, nếu mà nửa vời, vừa tu luyện Nguyên Lực, vừa tu luyện Nguyên Thần, rất có thể sẽ không thành được gì cả.

    Huống chi, Tinh Trận Sư địa vị cao, nếu như hắn thật sự có tài năng tuyệt đỉnh, thì làm sao có thể có người còn chuyên chú tu luyện cái khác?

    Nói về điều này, Hạ Nhân Nhân lại đảo đôi mắt đẹp cho hắn một cái nhìn xem thường.

    "Làm sao ta biết được?"

    Lâm Thanh Mặc: "..."

    "Ta biết hắn nhiều năm như vậy, hôm nay cũng mới biết được, hắn vậy mà có tiềm lực trở thành Tinh Trận Sư!"

    Hạ Nhân Nhân nói, trong lòng liền buồn bực không thôi.

    Nếu không có Vân Dực, tiểu tử này có phải còn định giấu nàng không?

    Nếu biết điều này sớm hơn, nàng đã không bận tâm lo lắng cho hắn nhiều như vậy rồi!

    "Tiềm lực?" Lâm Thanh Mặc bắt lấy trọng điểm, "Hiện tại hắn vẫn còn không phải à?"

    Hạ Nhân Nhân thở dài, bàn tay trắng chống cằm.

    "Haiiii, hình như là như vậy, ta cũng không rõ lắm, dù sao hắn ở Đế đô nhiều năm như vậy, cũng không có nghe nói hắn có tài năng ở phương diện này.. Nếu như trước đó hắn là Tinh Trận Sư, thì sao có thể bị Mộ gia đuổi ra ngoài?"

    Lâm Thanh Mặc gật đầu đồng ý.

    Hai người họ đồng thời nhìn về phía Mộ Thanh Lan.

    Cùng với, Vân Dực bên cạnh nàng cách đó không xa.

    Vân Dực liếc sang một bên.

    Thời gian sắp hết một nén nhang rồi.

    Nguyên Trầm Thạch trước mặt Mộ Thanh Lan, vẫn cứ bất động.

    Mà trên trán nàng, đã dần dần có những hạt mồ hôi nhỏ xuất hiện.

    Rõ ràng, đây là một khó khăn không hề nhỏ đối với nàng.

    Trên thực tế, tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của Vân Dực.

    Nguyên Trầm Thạch này, chính là một tảng đá rất đặc biệt, mặc dù là một tảng đá, nhưng giá trị của nó lại rất cao.

    Bởi vì nó có thể rèn luyện Nguyên Thần Chi Lực của Tinh Trận Sư, khiến nó trở nên cô đọng và cường đại hơn.

    Nhìn bề ngoài, Nguyên Trầm Thạch trông không khác gì những tảng đá thông thường, một tảng đá như vậy, có thể dễ dàng nhấc lên bằng tay.

    Nhưng mà, muốn dùng Nguyên thần khống chế đem nó nâng lên, lại liên tục khó khăn gấp trăm lần!

    Mộ Thanh Lan bây giờ thậm chí không thể được coi là một Tinh Trận Sư chân chính, mà Vân Dực tùy tiện ném ra một khối như vậy, cho dù là ngay cả Tinh Trận Sư cấp ba, cũng chưa chắc có thể làm được!

    Nguyên Trầm Thạch quá mức hiếm, ngay cả Hạ Nhân Nhân cũng chỉ nhìn thấy nó hai lần, nhưng kích thước so với cái này, căn bản là gặp sư phụ.

    Sau khi bị kinh ngạc, Hạ Nhân Nhân cũng chỉ biết âm thầm cảm thán trong lòng, xem ra lần này tiểu tử Lăng Hàn này thật sự tìm được một chỗ dựa tuyệt vời rồi.

    Đến nỗi càng nhiều nữa, thì nàng lại không hiểu biết.

    Trong số những người có mặt ở đây, e rằng cũng chỉ có Vân Dực là người duy nhất biết một khối Nguyên Trầm Thạch lớn như vậy, là có ý nghĩa gì.

    Cho nên, hắn ngay từ đầu vốn không nghĩ tới sẽ làm cho Mộ Thanh Lan thành công!

    Có điều..

    Vân Dực khẽ nhúc nhích ngón tay trong tay áo, trên mặt thần sắc vẫn thản nhiên.

    Đây vốn dĩ cũng là cần luyện, phải không?

    Huống chi, dựa vào thân phận của hắn mà nói, tuy trên người hắn có vô số bảo vật, nhưng tìm được một cái không tầm thường như vậy vẫn rất khó.

    Đương nhiên, Vân đại thiếu chủ tự động xem nhẹ tại sao hắn lại tìm một trò chơi lớn như vậy, cố ý ngăn cản hai người đó sắp ôm nhau.

    Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thấy Mộ Thanh Lan có vẻ như đang nhìn chằm chằm tảng đá vẫn không nhúc nhích đó, nhưng thực ra cả người lại cảm thấy rất nặng nề.

    Khi Nguyên Thần tới gần Nguyên Trầm Thạch đó, nàng rõ ràng cảm nhận được một áp lực mãnh liệt, nhưng may mắn nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cho nên cũng không có việc gì.

    Lúc đầu, nàng định dùng Nguyên Thần Chi Lực nhấc Nguyên Trầm Thạch lên, nhưng rất nhanh phát hiện hiện tại đối với nàng có chút khó khăn, liền bắt đầu thử làm nó hoạt động.

    Ngay cả khi nó chỉ cần nhúc nhích một chút cũng tốt rồi!

    Mặt trời càng ngày càng nóng, nàng đứng dưới thái dương gần một nén nhang, lại vô cùng hao tâm tốn sức, lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi.

    Nhưng nàng dường như không nhận thấy điều đó, vẫn liên tục cố gắng.

    Tuyết U đã nói qua rất nhiều lần, hiện tại, ngay cả Vân Dực cũng nói như vậy, chứng tỏ rằng nàng thực sự có thể trở thành một Tinh Trận Sư!

    Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ hơn, nàng nguyện ý dốc toàn lực!

    Trước đây, nàng luôn cho rằng, nếu không có sư phụ, thì sẽ không thể nhập môn, chứ đừng nói đến việc bước lên con đường trở thành Tinh Trận Sư, nhưng Vân Dực đã khiến nàng hiểu rằng, dù có thể trở thành Tinh Trận Sư hay không, chỉ cần nàng không ngừng nỗ lực, nhất định sẽ có thành quả!

    Không có sư phụ, nàng sẽ nâng cao Nguyên Thần Chi Lực của mình trước! Sẽ có một ngày tích lũy đầy đủ!

    Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Thanh Lan càng thêm quyết tâm, tóc mái trên trán đã ướt sũng, dán chặt vào làn da mịn màng của nàng.

    Trong khu vực không ai nói chuyện, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

    Tất cả mọi người đều có thể thấy, Mộ Thanh Lan đang phân cao thấp.

    Nàng muốn Nguyên Trầm Thạch này chuyển động!

    Vân Dực ánh mắt khẽ lóe lên.

    Hắn không ngờ rằng, một Nguyên Trầm Thạch, lại khơi dậy tinh thần chiến đấu của Mộ Thanh Lan.

    Mặc dù hắn đánh giá cao tinh thần chiến đấu này, nhưng, có một số điều, không phải miễn cưỡng là có thể.

    "Có thể ngừng."

    Vân Dực bỗng nhiên mở miệng.

    Hắn có thể khẳng định, Mộ Thanh Lan đích xác không biết mình có tiềm lực trở thành Tinh Trận Sư, nhưng Nguyên Thần Chi Lực của nàng, lại rất cường đại.

    Nếu không, trong Khuynh Thiên Tháp, cũng sẽ không bước vào trạng thái kỳ lạ đó.

    Đó là ước mơ tha thiết của biết bao Tinh Trận Sư, nhưng nàng lại dễ dàng đạt được.

    Một tài năng như vậy, chỉ cần được hướng dẫn và đào tạo, ngày sau nhất định không thể hạn lượng.

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại không động đậy.

    Vân Dực giữa mày như gió thoảng qua, giọng nói mang theo chút cảnh cáo.

    "Nếu ráng dùng sức, Nguyên Thần của ngươi cũng sẽ bị tổn hại rất lớn."

    Trước đây cũng không phải đã từng có những ví dụ như vậy, bất kể thực lực của bản thân như thế nào, cưỡng ép vận dụng Nguyên Thần, sẽ chỉ làm cho Nguyên Thần thêm gánh nặng không thể kham nổi, tạo thành tổn thương không thể khắc phục được.

    Vân Dực nheo mắt lại.

    Mộ Lăng Hàn không phải là một người không có đầu óc như vậy, nhưng tại sao hắn vẫn không dừng lại?

    Hắn vừa định cưỡng chế ra tay ngăn cản, thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt kiên định của thiếu niên áo đen.

    Ánh mắt đen sâu như nước, như sóng yên biển lặng, nhưng Vân Dực biết, một khi mạch nước ngầm mãnh liệt bên dưới lao ra, mọi thứ sẽ bị đảo lộn đến long trời lở đất!

    Vân Dực bỗng nhiên dừng động tác.

    Không biết vì sao, hắn cảm thấy Mộ Lăng Hàn sẽ không thật sự mất khống chế.

    Nhưng nghe thấy những lời của Vân Dực, Hạ Nhân Nhân lại trở nên nôn nóng.

    "Cái gì? Nếu mạnh mẽ làm điều đó, hắn sẽ bị tổn thương sao?" Hạ Nhân Nhân vẻ mặt lo lắng, "Vậy tại sao hắn còn chưa dừng lại? Chẳng lẽ hắn thật sự không để ý sao? Đây cũng là lần đầu tiên hắn thử Nguyên Trầm Thạch này, thất bại cũng là bình thường mà! Sao tiểu tử này lại cô chấp thế!"

    Mồ hôi của Mộ Thanh Lan không ngừng rơi xuống, thậm chí còn chảy vào mắt nàng, khá là rát.

    Nhưng nàng vẫn bất động.

    "Này này, tiểu tử này vì sao lại giằng co với Nguyên Trầm Thạch vậy chứ!"

    Hạ Nhân Nhân lo lắng muốn chạy tới, nhưng cũng biết nếu lúc này nàng hành động hấp tấp, e rằng có thể làm phiền đến Mộ Thanh Lan, vì vậy rốt cuộc không dám ra tay, chỉ ở trong lòng vô cùng lo lắng.

    Lâm Thanh Mặc mặc dù trong lòng cũng rất lo lắng, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn đã biết đây là một nhân vật như thế nào, cho nên ngay cả khi trong lòng hắn cũng lo âu, thì vẫn luôn tự trấn an mình, người này nhất định có chừng mực.

    Dù có tệ đến đâu thì vẫn có bạch y thiếu niên thần bí bên cạnh mà!

    Ánh nắng hè chói chang, quần áo trên người Mộ Thanh Lan đã ướt sũng, dính chặt vào người.

    Bóng người cao gầy của thiếu niên, càng rõ ràng hơn.

    Hạ Nhân Nhân thấy mà đau lòng không thôi, không ngừng nhìn về phía Vân Dực cầu cứu, hy vọng hắn ra tay.

    Nhưng mà, ngoại trừ hai câu đầu tiên ra, Vân Dực lại không mở miệng nữa.

    Nén nhang ấy, cuối cùng cũng tàn chỉ còn một chút, vài đốm lửa le lói rồi vụt tắt.

    Cạch.

    Có âm thanh gì đó vang lên.

    Mộ Thanh Lan nhìn trước mắt rốt cuộc cũng di chuyển được khoảng cách một lóng tay, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

    Mặc dù nhìn vào dường như không làm gì cả, nhưng lúc này nàng rất mệt mỏi và toàn thân như kiệt sức.

    Có thể thấy được Nguyên Trầm Thạch này khủng bố cỡ nào!

    Nhưng - cuối cùng nàng đã thành công!

    Nàng hít sâu một hơi, thoải mái quay đầu lại, khẽ nâng cằm lên, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo không che giấu.

    "Vân Dựcị!"

    Giọng nói trong trẻo của nàng vang vọng trong sân--

    "Ta thắng!"

    Lúc này ánh mặt trời vừa đứng bóng, thiếu niên áo đen đó cả người ướt đẫm mồ hôi đầm đìa, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng xán lạn!

    - - - - - đề cử - - - - -

    (Xong chương)
     
  7. Chương 176: Lần này ta sẽ không để cho ngươi (canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  8. Chương 177: Ngươi thua (canh ba)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  9. Chương 178: Vị trí thành chủ (canh một)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  10. Chương 179: Đồ của Vân Dực (canh hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...