Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 21 Tháng mười 2021.

  1. Chương 190: Đối chiến! (Canh một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nữ nhân trước mặt, mặc một bộ hồng y, trên mặt trét một lớp phấn rất dày trắng bệch như quỷ, dường như chỉ cần lắc nhẹ, là rất nhiều phấn có thể rơi ra, khóe mắt bay ra hai vệt màu đỏ, đôi môi cũng đỏ tươi giống như máu, nhưng lớp trang điểm lộng lẫy và phóng đại không che giấu được tuổi tác của bà ta, bởi thế, Mộ Thanh Lan vẫn có thể nhìn thấy nếp nhăn như có thể kẹp chết con muỗi nơi khóe mắt.

    Khi bà ta cười lên, đôi môi đỏ mọng hé mở, càng kinh người hơn.

    Bà ta mặc một bộ đồ màu đỏ, dáng người đã có hơi biến dạng rồi nhưng chiếc váy vẫn rất hở hang, thậm chí có thể nhìn thấy những lớp ngấn mỡ ở eo.

    Những lời Mộ Thanh Lan nói, thật đúng là chân thành.

    "Ta không nói ngươi già, mà ta nói ngươi xấu."

    Mộ Thanh Lan dụi dụi khóe mắt, cảm thấy mấy ngày nay hình như mình nhìn Vân Dực nhiều rồi, nên mới cảm thấy nữ nhân này hết sức cay mắt.

    Quả nhiên thằng nhãi Vân Dực này, chính là tai họa!

    Vân Dực đương nhiên không biết, ngay cả loại chuyện này mà Mộ Thanh Lan cũng có thể đổ lên đầu hắn được, định ra một tội danh cho hắn, có điều nữ nhân đối diện quả thực có chút quái lạ.

    Ngay cả trong lòng hắn cũng âm thầm cảnh giác.

    Mặc dù hai đòn tấn công vừa rồi không công phá được kết giới của hắn, nhưng trong lòng Vân Dực biết rõ, đây bất quá chỉ là đối phương thử mà thôi. Thực lực của nữ nhân này, có thể mạnh hơn tưởng tượng một ít!

    "Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi có được dung mạo đẹp đẽ này, ta sẽ khoan dung vô hạn đối với ngươi! Đắc tội với bổn cô nương, đối với ngươi không có gì tốt!"

    Nụ cười trên mặt nữ nhân thu đi, trong mắt hiện lên lửa giận, ở trong đêm, nhìn càng thêm quỷ dị.

    "Ngươi nhìn người bên cạnh ngươi xem, sạch sẽ, không nhiều lời, thật là làm cho người ta thích.."

    Ánh mắt của nữ nhân đó rơi vào trên người Vân Dực, mặc dù nhìn đã lâu, nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh diễm.

    So với một nam nhân cực phẩm như vậy, những tiểu sủng vật trước đó của bà ta, thật đúng là rất thô tục!

    Nếu có thể sờ vào khuôn mặt lạnh lùng, sạch sẽ cao quý của nam nhân đó, thật đúng là..

    Mộ Thanh Lan hiếm khi nhìn thấy ánh mắt như vậy của một nữ nhân.

    Đó là một loại dục vọng cùng tham lam cực độ, ý nghĩ điên cuồng muốn nhanh chóng chiếm đối phương làm của riêng mình.

    Nữ nhân bình thường, cho dù thật lòng thích, cũng sẽ có chút dè dặt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua, cao lắm cũng chỉ là tràn đầy ngưỡng mộ và thẹn thùng.

    Nhưng nữ nhân trước mặt này, rõ ràng đã là một tay già đời.

    Vân Dực hơi nhướng mắt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

    Nữ nhân đó sửng sốt, trong lòng bất giác run lên.

    Bị thiếu niên áo trắng nhìn một cái như vậy, thế nhưng khiến bà ta có loại cảm giác không rét mà run!

    Tuy nhiên, một lúc sau, sắc mặt bà ta đã trở lại bình thường, bà ta nhìn Vân Dực đầy ẩn ý, rồi vui vẻ cười:

    "Thú vị.. Ta thích nhất loại này ha ha ha.."

    Lời còn chưa dứt, trong tay bà ta đột nhiên xuất hiện một cái vòng tay bạch ngọc, trên vòng tay là bảy cái chuông nhỏ màu vàng.

    Leng keng!

    Bà ta khẽ lắc tay, chiếc chuông trên chiếc vòng tay phát ra âm thanh lanh lảnh!

    Giữa đỉnh núi trống trải, âm thanh này tức khắc vang vọng khắp nơi!

    Tiếng chuông đó thật giòn giã, và vang xa!

    Khi âm thanh đó càng ngày càng gần, trên kết giới của Vân Dực tức khắc có một gợn sóng!

    Một uy áp đáng sợ, lập tức bộc phát ra từ cơ thể của nữ nhân đó!

    Cho dù còn có khoảng cách, nhưng Mộ Thanh Lan vẫn cảm giác được lực lượng kia gần như áp đảo, khiến người hít thở không thông!

    Tiếng chuông từ bốn phía truyền đến, giống như trở thành một cái lồng vô hình, nhốt bọn họ trong đó!

    Mộ Thanh Lan lông mày hơi nhướng một chút -- đây mới là thực lực chân chính của nữ nhân này!

    Chỉ sợ, đã đột phá Hư Không Cảnh rồi!

    "Ngươi có thể xác định cảnh giới của bà ta sao?"

    Mộ Thanh Lan bước một bước tới gần Vân Dực, thấp giọng hỏi.

    Đột nhiên đến gần khiến tim Vân Dực loạn nhịp, quay đầu lại nhìn thì lại thấy một mảng tóc đen nhánh.

    Lúc này, toàn bộ chú ý của Mộ Thanh Lan đều tập trung vào nữ nhân đối diện, tự nhiên không phát hiện Vân Dực liếc nhìn mình.

    Mặc dù thân hình của Mộ Thanh Lan đã phát triển rất nhiều, nhưng Vân Dực vẫn cao hơn nàng gần một cái đầu, đó là lý do tại sao mới có cách nhìn trịch thượng như vậy.

    Sau khi nhìn thoáng qua, Vân Dực thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:

    "Hư Không Cảnh trung kỳ."

    Mộ Thanh Lan trong lòng nhảy dựng, nàng đoán đối phương là một cường giả đã đột phá Hư Không Cảnh, lại không nghĩ tới còn là Hư Không Cảnh trung kỳ!

    "Vậy còn ngươi?"

    Thực lực của Vân Dực luôn rất thần bí, ngay cả nàng cũng không thể xác định.

    Vân Dực còn chưa kịp nói, thì nữ nhân ở phía đối diện đã nở một nụ cười "quyến rũ" với Mộ Thanh Lan và nói:

    "Nếu ngươi muốn biết, thì cứ trực tiếp hỏi ta là được, phỏng đoán cũng vô nghĩa. Về phần thực lực của hắn à.. Ở tuổi này, đạt tới trình độ này, thật sự là rất hiếm thấy. Có điều có thể ngươi phải thất vọng rồi, hắn bây giờ là Hư Không Cảnh sơ kỳ đó nha."

    Nói cách khác, chính là thấp hơn bà ta một bậc.

    Mộ Thanh Lan hơi kinh ngạc.

    Bởi vì dựa theo suy đoán của nàng đối với thực lực của Vân Dực, hẳn là phải vượt qua cấp bậc này.

    Nhưng nữ nhân này cũng không cần phải nói dối.

    "Mặc dù các ngươi có bốn người, nhưng cho dù có thêm nữa cũng không phải là đối thủ của ta, không bằng ngoan ngoãn nghe lời, nếu các ngươi dỗ bổn cô nương vui vẻ, thì ta sẽ tha cho các ngươi được tự do, thế nào hả?"

    Dỗ vui vẻ?

    Với bộ dạng hiện tại của bà ta, ai cũng có thể tưởng tượng được "dỗ vu vẻi" rốt cuộc là biện pháp dỗ dành gì!

    Với lại, Mộ Thanh Lan cũng sẽ không tin lời hứa của loại người như vậy.

    Nữ nhân bĩu môi, biểu cảm trên khuôn mặt bà ta như vậy, thật sự là vô cùng quái dị.

    "Xem ra các ngươi hình như rất không nguyện ý.. Thôi thì ta sẽ tự mình động thủ vậy!"

    Nói xong, chiếc vòng trong tay bà ra lại rung lên!

    Leng keng keng!

    Chiếc chuông nhỏ lại vang lên, âm thanh trở nên trong trẻo và thấm thía hơn!

    Ù ù!

    Kết giới do Vân Dực bày ra, lại rung chuyển dữ dội!

    "Kết giới này sẽ không chống đỡ được lâu đâu."

    Vân Dực nói, bạc kiếm đã nằm trong tay.

    Mộ Thanh Lan thần sắc hơi ngưng lại, Nguyên lực toàn thân đều được huy động, chăm chú nhìn chằm chằm nữ nhân đó.

    Chiếc vòng tay đó hẳn là một Nguyên khí rất lợi hại, chỉ dựa vào sóng âm này, thì đã gần như phá vỡ được kết giới của Vân Dực!

    Ngay sau đó, bóng dáng Vân Dực, bỗng nhiên biến mất tại chỗ!

    Nàng lập tức quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy Vân Dực đang hướng thẳng về phía nữ nhân đó!

    Gần như cùng lúc, Mặc Vũ cũng xông ra ngoài!

    Giang Đạt Nguyên lo lắng nhìn Mộ Thanh Lan: "Tam thiếu, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

    Mộ Thanh Lan trầm tư một lát: "Chờ xem cái đã."

    Hiện tại nàng không có ý định liều lĩnh xông tới như vậy, bởi vì nàng biết thực lực của mình, nếu không sử dụng những át chủ bài đó, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho Vân Dực.

    Trên mặt Giang Đạt Nguyên vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng nhìn thấy Mộ Thanh Lan bình tĩnh như vậy, cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

    Chỉ là trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc -- Vân Dực là Hư Không Cảnh sơ kỳ, làm sao có thể là đối thủ của nữ nhân đó?

    "Ta thích kiểu nhào vào lòng này nhất."

    Nữ nhân đó thấy Vân Dực lao đến, lập tức tỏ ra kinh hỉ xen lẫn hài lòng, đồng thời không quên trêu chọc.

    Mà khi bà ta nói điều này, uy áp trên cơ thể cũng tiếp tục tăng lên! Chiếc vòng trên tay cũng không ngừng rung lên!

    Từng đợt công kích lực lượng vô hình nhanh chóng hướng về phía Vân Dực!

    Vân Dực vung thanh trường kiếm chém ra, một cầu vòng bạc xẹt qua bầu trời! Chạm mạnh với những năng lượng đó!

    Ầm ầm ầm!

    Một tiếng vang thật lớn vang lên, lúc này bọn họ đang ở giữa không trung phía trên đỉnh núi, cho nên chống đỡ một kích như thế, luồng gió cường đại đã khuếch tán tứ phía, làm không ít đá vụn lăn xuống núi!

    Cũng có một số trực tiếp nghiền thành bột mịn!

    Có thể tưởng tượng được uy lực trong đó!

    Mặc dù Mộ Thanh Lan được kết giới ngăn cách, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dư ba của lực lượng, lồng ngực run lên, giống như bị thứ gì đó nghiêm trọng áp chế!

    Thanh Nguyên Trảm trong tay nàng chém ra, phá vỡ năng lượng mãnh liệt đang đến liên tục đó!

    Hai người ở trên giữa không trung, từng người lùi về sau nửa bước!

    Nữ nhân đó nhìn chằm chằm Vân Dực một lúc, nụ cười trên mặt dần dần rộng ra, nhưng trong đôi mắt vốn đã âm u lại không có ý cười nào.

    Da mặt bà ta run lên, như thể đang cười, nhưng lại giống như đang làm một biểu cảm phóng đại kỳ lạ nào khác, trông rất quỷ dị.

    "Chút tài mọn."

    Vân Dực một thân bạch y, đứng trên không trung, gió thổi qua, nâng góc áo lên thành một đường vòng cung đẹp mắt.

    "Phải không?"

    Một giọng nói lạnh lùng và trầm thấp, nhàn nhạt vang lên.

    Vẻ mặt hắn lạnh lùng, dung nhan tuyệt thế, thanh kiếm bạc trong tay đột nhiên đứng ở trước người.

    Trên thanh kiếm màu bạc đó, một luồng ánh sáng lấp lánh, như thể dải ngân hà đang đổ xuống!

    Tất cả sự rực rỡ dường như được tập hợp như thế!

    Năng lượng thiên địa xung quanh, không ngừng di chuyển về phía thanh kiếm bạc!

    Vẻ mặt của nữ nhân đó cuối cùng đã thay đổi.

    Vân Dực đột nhiên buông tay! Thanh kiếm bạc đó chợt lặng lẽ lơ lửng trước mặt hắn!

    Vô số ngôi sao, đột nhiên rơi vào trong tay hắn!

    Sau đó, hắn thoải mái giơ tay lên, chỉ vào nữ nhân đó từ xa--

    "Vạn kiếm vì lao!" (Một ngàn thanh kiếm là một nhà tù)

    Vèo!

    Trên bầu trời đêm đen, vô số thanh kiếm màu bạc đột nhiên xuất hiện! Nó giống như mưa, tha hồ đổ xuống!

    Mục tiêu, hiển nhiên là nữ nhân đó!

    Những thanh kiếm bạc đó, vậy mà giống hệt như thanh kiếm trước mặt Vân Dực!

    Một nửa bầu trời, ngay lập tức được chiếu sáng!

    Mộ Thanh Lan há hốc mồm.

    Đây tuyệt đối không phải là Nguyên lực hóa kiếm đơn giản, nàng biết thanh kiếm bạc đó của Vân Dực không phải vật tầm thường, nhưng muốn điều khiển nó đến cảnh giới thuận buồm xuôi gió như vậy, thì cần bao nhiêu Nguyên Lực mới có thể! Và cần một sự hiểu biết chính xác ra sao nữa!

    Chỉ bằng một chiêu này, thực lực của Vân Dực, tuyệt đối vượt xa Hư Không Cảnh sơ kỳ bình thường!

    Nữ nhân đó cũng không ngờ rằng Vân Dực vừa ra tay lại có thể ra sát chiêu như vậy, nhưng điều khiến bà ta khiếp sợ nhất chính là lực lượng cường đại ẩn chứa trong thanh kiếm bạc đó!

    Cho dù Vân Dực chỉ triệu hồi ra vô số hóa thân của thanh kiếm bạc, nhưng bà ta vẫn có thể cảm nhận được uy áp từ xa và mênh mông trong đó!

    Ngay sau đó, bà ta đột nhiên cười khẩy một tiếng, rồi dừng động tác trên tay.

    Sau đó, đột nhiên tháo một chiếc chuông trên vòng tay và ném nó về phía Mộ Thanh Lan!

    Mộ Thanh Lan đột nhiên ngẩng đầu!

    - - - - - đề cử - - - - -

    (Xong chương)
     
  2. Chương 191: Hóa ra ngươi là (canh hai)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Tuyetvy, Gioquyt22 người khác thích bài này.
  3. Chương 192: Nếu ngươi chết, hắn sẽ đau khổ sao (canh ba)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Tuyetvy, Gioquyt, Hana4522 người khác thích bài này.
  4. Chương 193: Hải Kim Sa Đằng (canh một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mộ Lăng Hàn!"

    Ánh mắt Vân Dực trở nên lạnh lùng, tay áo rộng màu trắng bạc vung lên, mấy sợi tơ bạc trong nháy mắt bay ra! Trong khoảnh khắc, đã quấn lấy những sợi dây leo màu đen kia!

    Tiếp theo, những sợi tơ đó xoắn cứng lại! Làm cho những dây leo màu đen kia bị xé nát!

    Nhưng mà dù cho như thế, mắt cá chân của Mộ Thanh Lan vẫn bị quấn lấy và nhanh chóng kéo nàng xuống!

    Dường như có một lực lượng vô hình nào đó, cố kéo Mộ Thanh Lan đi xuống!

    Mà những dây leo màu đen bị xé nát ra đó, cũng từ chỗ đứt gãy mọc ra những nhánh cây với tốc độ không thể tin được, nhanh chóng lan rộng!

    Bất quá chỉ trong nháy mắt, thân thể Mộ Thanh Lan đã bị bao trùm hoàn toàn!

    Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng của Vân Dực trầm xuống.

    "Ha ha, đó cũng không phải dây leo bình thường, ngươi ra tay như vậy, sẽ chỉ làm cho chúng sinh trưởng sinh sôi nảy nở nhanh hơn mà thôi, như vậy càng đẩy nhanh tốc độ tử vong của nàng đấy."

    Nữ nhân đó chậm rãi mở miệng, trên mặt tràn đầy biểu cảm xem kịch vui.

    Nếu không phải dựa vào mấy dây leo này, những năm này, bà ta làm sao có thể thành công nhiều lần như vậy?

    Bà ta thật muốn nhìn xem, thiếu niên áo trắng này, đến tột cùng chân thành như thế nào?

    "Tam thiếu!"

    Giang Đạt Nguyên nhìn bóng người đó nhanh chóng biến mất trong vết nứt dưới chân, những dây leo màu đen vô tận giống như xiềng xích, khóa chặt Mộ Thanh Lan, cứ thế mà kéo xuống!

    Không ai biết bên dưới đang xảy ra điều gì!

    Nếu lỡ một mình tam thiếu không ứng phó được thì sao đây?

    Trong lòng Giang Đạt Nguyên đầy lo lắng, định lao xuống, nhưng lại bị Mặc Vũ ngăn lại.

    "Ngươi cứ lao xuống như vậy, căn bản không giúp được Mộ tam thiếu chút nào!"

    Giang Đạt Nguyên sao lại không biết điều đó chứ? Thậm chí ngay cả dây leo đen này là gì hắn cũng không biết, trong khi đối phương có lẽ còn có thủ đoạn khác.

    Một khi đi xuống, e rằng chính là phải đánh cược tánh mạng.

    Nhưng -- hắn có thể làm được gì cơ chứ?

    "Nếu không đi xuống, ta mới là người thất tín bội nghĩa thật sự! Đến lúc đó, ngay cả ta cũng sẽ khinh thường chính mình!"

    Giang Đạt Nguyên thần sắc kiên định, trong mắt tràn đầy đầy quyết tâm.

    "Bất kể như thế nào, ta không thể để cho tam thiếu trong hiểm cảnh một mình!"

    Nói xong, hắn liền nhảy xuống!

    "Không đến phiên các ngươi xen vào đâu?"

    Đúng lúc này, nữ nhân đó hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay lên, dưới chân Giang Đạt Nguyên, hai điểm sáng ở giữa đường ranh giới, bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó hoàn toàn bao vây Giang Đạt Nguyên!

    Một uy áp cường đại, lập tức áp chế Giang Đạt Nguyên!

    Hắn rơi xuống đất một cách dữ dội, lập tức tạo nên vô số khói bụi!

    Lồng ngực Giang Đạt Nguyên chấn động, hắn ôm ngực phun ra một ngụm máu, gian nan nhìn về phía nữ nhân đó đang ở giữa không trung.

    "Rốt cục, ngươi muốn thế nào?"

    Hiện tại, ngay cả đi xuống cùng với tam thiếu hắn cũng không làm được!

    Nếu lỡ như tam thiếu xảy ra chuyện gì, hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chính mình! Bởi quá bất tài!

    Nữ nhân đó lại lười biếng nhìn vào Vân Dực, ánh mắt lấp lánh, nở nụ cười quyến rũ nói:

    "Ta muốn làm cái gì, ngươi không phải rõ ràng nhất sao?"

    Giọng nói đó đầy kiều mị và còn kéo dài, giống như đưa người ta vào cõi mộng.

    Tuy nhiên, tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết, giọng nói này lại cực kỳ nguy hiểm!

    Thần sắc Vân Dực lạnh băng.

    "Ngươi điên rồi."

    Nữ nhân này nói cái gì vậy?

    Mộ Lăng Hàn chết, hắn sẽ quan tâm sao?

    Hắn gần như cho rằng mình đã nghe nhầm.

    Bà ta đang nghĩ cái quái gì vậy?

    Vẻ mặt của Vân Dực vẫn bình tĩnh.

    Hắn có địa vị được tôn sùng, tài năng tuyệt đỉnh, nhưng lại lãnh tâm vô tình, chưa bao giờ biết cảm giác của hai chữ "đau buồn" là gì.

    Mộ Lăng Hàn có liên quan gì đến hắn chứ? Cho dù là sống hay chết, hắn cần gì phải để ý, thậm chí đau buồn?

    Tuy nhiên, nữ nhân đó dường như cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của Vân Dực, thậm chí còn cười vui vẻ hơn.

    Nhìn xem, đây là nam nhân.

    Tự cho là thông minh tuyệt đỉnh, thiên hạ vô địch, nhưng ngay cả tâm ý của chính mình, cũng không biết rõ.

    Nhưng bà ta lại cố tình muốn cho hắn biết!

    "Ta điên rồi. Điên thì có gì không tốt? Ta muốn làm gì thì làm cái đó, không muốn làm gì, cũng không ai dám ép buộc được ta. Trên đời này, còn có điều gì thoải mái hơn thế này? Thân phận, địa vị, chẳng qua là ngụy trang hoa lệ mà mọi người khoác lên cho những ham muốn ích kỷ và bẩn thỉu của riêng họ mà thôi!"

    Nữ nhân đó lại tươi cười, mị nhãn như tơ (ánh mắt quyến rũ, mị hoặc).

    Chỉ là biểu cảm này đặt lên trên diện mạo hiện tại của bà ta, càng làm cho trong lòng người bất an hơn.

    "Ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, Hải Kim Sa Đằng đó, muốn chạy thoát cũng không phải dễ dàng đâu nhé. Một khi rơi vào trong đó, Hải Kim Sa Đằng đó sẽ tự động khóa chặt người lại, sau đó từ từ siết chặt từng chút. Bất quá, Hải Kim Sa Đằng giết người, cũng không dựa vào việc siết chết người. Chỉ là càng cố gắng thoát ra, nó sẽ càng siết chặt, khi đạt đến một trình độ nhất định, nó sẽ tự động mọc ra vô số gai nhọn, đâm vào trong cơ thể người. Trên đó có kịch độc, một khi đi vào trong máu người, nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.."

    Giang Đạt Nguyên trong lòng đã như lửa đốt, hắn giãy giụa đứng dậy, một dây leo Hải Kim Sa Đằng to bằng ngón tay cái nhanh chóng tới gần, sắp quấn lấy eo của hắn!

    Một khi bị quấn vào, Giang Đạt Nguyên chắc chắn sẽ rơi xuống vực sâu! Và rất có thể chết dưới Hải Kim Sa Đằng này!

    Xoẹt!

    Một đường ánh sáng bạc, chợt xẹt qua!

    Dây leo màu đen đó, lập tức bị chặt đứt!

    "Lui về phía sau."

    Giọng nói của Vân Dực lạnh lùng và trầm thấp, nhưng đó là một giọng điệu không cho phép làm trái.

    Giang Đạt Nguyên trong lòng run lên, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, tránh đi chỗ nguy hiểm.

    Mặc Vũ hơi giật mình, tuy rằng mấy ngày nay hắn với Giang Đạt Nguyên rất thân thiết, vốn là cũng muốn ra tay, nhưng không nghĩ tới thiếu chủ lại tự mình động thủ!

    Ngài ấy vậy mà chịu ra tay cứu Giang Đạt Nguyên!

    Nếu đổi lại là người khác, Mặc Vũ nhiều nhất sẽ có chút kinh ngạc, nhưng hiện tại, tâm tình của hắn lại có chút phức tạp.

    - - Giang Đạt Nguyên đó, chính là người của Mộ Lăng Hàn!

    Nếu không phải vì nể mặt của hắn, với thân phận của thiếu chủ như thế, làm sao có thể ra tay?

    Còn những lời của nữ nhân đó nói vừa rồi, rốt cuộc là có ý gì?

    Mặc Vũ có thể trở thành thị vệ bên cạnh của Vân Dực, nên thân thủ và đầu óc đương nhiên là đỉnh cao, hơn nữa điều quan trọng nhất -- người ngoài cuộc sẽ tỉnh táo!

    Hắn biết rõ thiếu chủ của mình quan tâm đến Mộ Lăng Hàn nhiều như thế nào!

    Trước đây hắn không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ cho rằng đó là một trong số rất ít bằng hữu của thiếu chủ, trong lòng còn rất vui vẻ.

    Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy, sự việc phát triển vượt quá dự kiến!

    Có phải nữ nhân đó đã nhìn ra được cái gì, nên mới có thể cố ý nói như vậy?

    Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Mặc Vũ, lúc hắn đang loay hoay thì thấy Vân Dực đột nhiên tiến lên một bước!

    Trong lòng Mặc Vũ nhảy dựng!

    Vân Dực đột nhiên ném thanh kiếm bạc trong tay ra!

    Thanh kiếm bạc tỏa ra ánh sáng yếu ớt đó, lặng lẽ lơ lửng trong vết nứt xuất hiện trên mặt đất, rồi nhanh chóng di chuyển xuống phía dưới!

    Trong nháy mắt, vô số Hải Kim Sa Đằng lan tràn đến! Trong nháy mắt, cũng đã quấn quanh thanh kiếm bạc!

    Ánh mắt Vân Dực trong suốt lạnh lùng, nhìn vào hắc ám vô tận phía dưới.

    Bóng dáng của Mộ Thanh Lan, sớm đã biến mất.

    Bùm!

    Với một tiếng vang lớn, ánh sáng trên thanh kiếm bạc đã tăng vọt!

    Vô số dây leo màu đen, trong nháy mắt bị xoắn thành trăm mảnh!

    Và một tia sáng bạc đó, cuối cùng đã đi xuống phía dưới!

    . . .

    Khi dây leo màu đen quấn quanh mắt cá chân, Mộ Thanh Lan đã linh cảm có chuyện chẳng lành nên lập tức bày ra kết giới quanh người, nhưng vẫn không có tác dụng gì.

    Dây leo màu đen gần như có thể xuyên thấu, hơn nữa cực kỳ cứng rắn, nàng ra sức giãy dụa muốn thoát ra, nhưng rõ ràng cảm thấy dây leo càng siết chặt hơn.

    Mộ Thanh Lan lập tức dừng lại mọi động tác, mà khi động tác của nàng dừng lại, thì dây leo đen cũng dừng lại theo.

    Mộ Thanh Lan chậm rãi thở ra một hơi, sau đó bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.

    Cơ thể nàng đã bị những dây leo màu đen bao quanh, cổ tay và những nơi khác chắc hẳn đã bị siết đến đỏ.

    Nhưng may mắn thay, vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.

    Xung quanh dần trở nên tối tăm.

    Lúc này vốn là nửa đêm, nhưng bây giờ rơi vào trong ngọn núi này, rất nhanh đã không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

    Mộ Thanh Lan ngẩng đầu, trong lòng trầm xuống.

    Phía trên đỉnh đầu của nàng, đã bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp dây leo màu đen!

    Như vậy, muốn xông ra trùng vây, đã khó càng thêm khó.

    Mà phía dưới, loáng thoáng nhìn thấy một loạt bóng chồng, hình như cũng là dây leo màu đen này.

    Mộ Thanh Lan khẽ nhíu mày.

    Những gì nữ nhân kia vừa nói, thực sự có hơi quái lạ.

    Điều này cũng làm cho Mộ Thanh Lan có chút bất an.

    Nàng khó khăn lắm mới xua tan sự nghi ngờ của Vân Dực, nếu cứ như vậy, không biết sẽ gặp bao nhiêu rắc rối nữa.

    Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, Mộ Thanh Lan chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sột soạt.

    Giống như là dây leo đang phát triển và lan rộng, xuyên qua tất cả xung quanh.

    Chính xác thì đây là gì?

    Mộ Thanh Lan trong lòng vừa động, Thanh Nguyên Trảm đã xuất hiện ở trong tay.

    Mặc dù bị trói chặt, nhưng lúc này Mộ Thanh Lan vẫn có thể điều khiển Thanh Nguyên Trảm cắt đứt những dây leo này.

    Tuy nhiên, ngay khi Thanh Nguyên Trảm vừa xuất hiện, giọng nói của Tuyết U đột nhiên vang lên--

    "Nha đầu, không thể!"

    Mộ Thanh Lan lập tức dừng lại động tác, có chút nghi hoặc: "Có gì không ổn sao?"

    Giọng của Tuyết U hiếm khi nghiêm túc.

    "Dây leo màu đen này, chính là Hải Kim Sa Đằng, ngươi càng giãy giụa, chúng nó càng trói buộc, mà một khi ngươi cắt ra, tốc độ sinh trưởng của chúng nó sẽ càng nhanh, chỉ có càng ngày càng nhiều, đến lúc đó sẽ rất khó đối phó. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, Hải Kim Sa Đằng này, có độc!"

    Mộ Thanh Lan trong lòng vừa động.

    Hải Kim Sa Đằng?

    Thứ này nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở một nơi như vậy?

    Nhưng mà vào lúc này, Mộ Thanh Lan lại nghe thấy tiếng răng rắc, lập tức chăm chú nhìn xuống phía dưới, trong lòng tức khắc chấn động!

    - - - - - đề cử - - - - -

    (Xong chương)
     
    Hana45, Vava1810, nghbangne19 người khác thích bài này.
  5. Chương 194: Bóc ra! (Canh hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện ra ở trước mắt Mộ Thanh Lan, là một khu rừng rộng lớn.

    Vô số dây leo màu đen đan vào nhau, rải rác khắp nơi không theo quy luật, có cái ôm chặt lấy nhau, giống như nhánh cây khô, khi chúng vươn lên sẽ dần dần lan rộng ra, giống như cành cây mọc khắp nơi.

    Những dây leo khô quấn lấy nhau hình thành cây cối, vốn đã vô cùng kỳ quái rồi, huống chi ở đây lại nhiều như vậy!

    Nhìn xung quanh, Mộ Thanh Lan thậm chí không thể nhìn thấy mép!

    Nơi này có ít nhất cũng phải mấy ngàn cây!

    Hơn nữa, những dây leo này toàn bộ đều là màu đen, tạo thành tư thế như vậy, trông càng có vẻ thần bí và quỷ dị.

    Mộ Thanh Lan cẩn thận nhìn kỹ, ở phía trên mặt đất, không ngừng mọc ra những sợi dây leo màu đen, còn có một số dây leo càng gần càng bắt đầu đan vào nhau, dần dần lại biến thành hình một gốc cây.

    Tốc độ đó không nhanh lắm, nhưng nó lại liên tục không ngừng.

    Mộ Thanh Lan nhớ tới sau khi tiến vào nơi này, thì vẫn luôn nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn kia, thì ra là như vậy!

    Tuy nhiên, nếu muốn hình thành một khu rừng ngầm có quy mô như thế, thì không biết sẽ cần bao nhiêu thời gian!

    "Hải Kim Sa Đằng này, lại tồn tại như vậy sao.."

    Mộ Thanh Lan lẩm bẩm, trên đời này nàng chưa từng nghe nói qua có loại rừng rậm dưới lòng đất kỳ lạ như vậy!

    "Tại sao có nhiều Hải Kim Sa Đằng như vậy chứ?"

    Tuyết U cũng sửng sốt.

    Thứ này hắn đã từng gặp qua, nhưng bất quá cũng chỉ là một hai cây, vậy mà đã rất lợi hại rồi, bởi vì năng lực sinh trưởng và sinh sản của bản thân chúng rất mạnh, nếu dùng để chiến đấu, một hai cây là đủ.

    Vì vậy, ngay cả hắn, sau khi thấy được dị tượng ở đây, cũng phải khiếp sợ.

    Nhiều Hải Kim Sa Đằng như vậy, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?

    Hơn nữa, nơi này rõ ràng còn có vô số đang sinh trưởng!

    Nhưng đó hoàn toàn không phải là do một gốc cây Hải Kim Sa Đằng sản sinh ra!

    Lúc này, chân của Mộ Thanh Lan cuối cùng cũng rơi xuống đất.

    Mộ Thanh Lan ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mặt.

    Nhìn từ khoảng cách gần, càng làm trong lòng người ta chấn động.

    Trên đỉnh đầu của nàng đã hoàn toàn mê man, bị vô số Hải Kim Sa Đằng bao phủ, ngăn trở tất cả ánh sáng.

    Tuy nhiên, sau khi Mộ Thanh Lan rơi xuống, lại phát hiện mình vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mọi cảnh tượng ở đây.

    Bốn phương tám hướng, có một tia sáng mờ nhạt, xuyên qua những dây leo màu đen đó và thấu đến.

    Vì vậy, Mộ Thanh Lan mới có thể nhìn thấy tất cả những điều này.

    Một khu rừng đen được tạo thành bởi Hải Kim Sa Đằng. . .

    Nhìn thoáng qua, làm trong lòng người ta không khỏi run lên.

    Ở đây yên tĩnh đến mức Mộ Thanh Lan thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, âm thanh của những Hải Kim Sa Đằng đang phát triển và lan rộng đó, cũng ngày càng rõ ràng và lan tỏa.

    Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy toàn thân thả lỏng.

    Nàng cụp mắt nhìn xuống, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, Hải Kim Sa Đằng trên người, không biết vì sao dần dần buông lỏng!

    Nhưng mà, trong lòng Mộ Thanh Lan lại không hề thả lỏng, ngược lại lông mày hơi cau lại, trong lòng sinh ra một sự bất an nhàn nhạt.

    Khi một cây dây leo màu đen cuối cùng hoàn toàn rút lại, Mộ Thanh Lan còn chưa kịp lấy lại hơi, lập tức nghe thấy dưới chân truyền đến một âm thanh kỳ dị.

    Nàng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, nhìn thấy một sợi dây leo đen dày hơn, đã quấn quanh mắt cá chân của mình!

    Hơn nữa, tốc độ kia so với vừa rồi Mộ Thanh Lan bị khống chế còn nhanh hơn!

    Mộ Thanh Lan cũng không kinh ngạc, cứ như vậy đứng yên tại chỗ, mặc cho dây leo màu đen lại trói chặt mình lần nữa.

    Kế tiếp, dây leo từ từ siết chặt lại, Mộ Thanh Lan đột nhiên bay lên không trung, sau đó đi về phía đám dây leo đang lan tràn kia!

    Mộ Thanh Lan trong lòng lờ mờ có một dự đoán, cả người trở nên cảnh giác!

    Nàng rất nhanh đã phát hiện, dường như mình đang hướng vào bên trong.

    Sau đó, dây leo trên người nàng lại dần buông lỏng ra.

    Mộ Thanh Lan thấy nhiều cũng không hề kinh ngạc, tùy ý để một sợi dây leo mới quấn lấy mình.

    Cuối cùng, sau hai hoặc ba lần luân phiên như vậy, Mộ Thanh Lan đã chắc chắn--

    Những Hải Kim Sa Đằng này, đúng là đang đưa mình vào bên trong!

    Cứ như thể đang xem nàng trở thành một vật phẩm, truyền tống theo một hướng nhất định nào đó.

    Khi một dây leo lại quấn lên lần nữa, Mộ Thanh Lan lại tiến lên phía trước.

    Nàng quay đầu liếc nhìn lại dây leo vừa được nới lỏng.

    Sau khi hoàn thành "nhiệm vụ" của mình, những sợi dây leo đó nhanh chóng rút đi và biến mất vào trong rừng.

    "Nha đầu, tình hình có chút không ổn, những Hải Kim Sa Đằng này, dường như là đang nhằm vào ngươi."

    Tuyết U lúc này cuối cùng đã phát hiện ra một cái gì đó.

    Đôi mắt của Mộ Thanh Lan rất sâu.

    "Phải. Chúng nó như thế, quả thật cực kỳ giống!"

    "Hiến tế."

    Chậm rãi nói ra hai chữ này, Mộ Thanh Lan từ từ siết chặt nắm đấm.

    Nàng không biết tại sao ở đây lại có nhiều Hải Kim Sa Đằng như vậy, càng không biết là tại sao chúng nó lại làm như vậy, nhưng nàng có thể chắc chắn một điều..

    Những Hải Kim Sa Đằng này, quả thực đang tuân theo một trật tự nhất định, đưa nàng đến một phương hướng nào đó!

    Một cuộc bàn giao như thế, ngay ngắn trật tự, tràn đầy một cảm giác thiêng liêng khó tả.

    Cảm giác đó rất vi diệu, dù sao không ai có thể nghĩ tới, những Hải Kim Sa Đằng màu đen này, lại làm ra hành vi như vậy!

    Cho dù là có người thao túng hay là những nguyên nhân khác, Mộ Thanh Lan đều biết rõ - hôm nay khó có thể ra ngoài!

    "Hiến tế?"

    Tuyết U hiển nhiên cũng không có nghĩ tới điểm này, lẩm bẩm hai chữ này, hình như rất kinh ngạc.

    "Làm sao có thể? Cho dù Hải Kim Sa Đằng lợi hại cỡ nào, cũng chỉ là một loại thực vật, làm sao có thể.."

    Nói đến đây, Tuyết U dường như không biết nên miêu tả như thế nào.

    Mộ Thanh Lan lại nhìn về phía phương hướng nàng vẫn luôn bị ép đi tới, ánh mắt bình tĩnh vô cùng.

    Như để xác nhận những gì trong lòng nàng đang nghĩ, lần này, khi nàng dần dần đến gần, thì từ khu rừng tối đó, cuối cùng đã tỏa ra một ánh sáng.

    Có thứ gì đó, giống như một vòng mặt trời, từ từ nhô lên, trong nháy mắt xé nát bóng tối vô tận ở đây!

    Hình như nó ở ngay chính giữa khu rừng này, lúc này khoảng cách của Mộ Thanh Lan đã rất gần, nhưng bởi vì ánh sáng quá chói mắt, nên căn bản không nhìn rõ đó là thứ gì.

    Tuy nhiên, khí tức uy nghi yếu ớt phát ra từ nó, lại khiến người ta không thể khinh thường.

    Mộ Thanh Lan lại càng gần hơn.

    Ánh sáng quá chói mắt, nàng hơi quay đầu, nheo mắt lại.

    Một dây Hải Kim Sa Đằng đột nhiên siết chặt! Gần như đâm vào cổ họng nàng!

    Chỗ sâu trong mắt Mộ Thanh Lan, trong nháy mắt lóe lên một tia lửa đỏ!

    Nhưng mà, ngay thời điểm nàng chuẩn bị ra tay, thì một dây Hải Kim Sa Đằng đó, đột nhiên đứt lìa!

    Mộ Thanh Lan hơi kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy vòng sáng lơ lửng giữa không trung đó, đột nhiên phát ra một lực lượng nóng cháy!

    Thế nhưng, những Hải Kim Sa Đằng quấn quanh người Mộ Thanh Lan, giống như đột nhiên nhận được mệnh lệnh nào đó, nhanh chóng rút lui!

    Chẳng mấy chốc, toàn thân nàng đã sạch sẽ.

    Mộ Thanh Lan ánh mắt hơi hơi ngưng lại.

    Ánh sáng đó ngày càng sáng hơn!

    Ù ù!

    Một lực lượng triệu hồi, đột nhiên truyền đến!

    Mộ Thanh Lan giật mình, trong đầu đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó nổ tung!

    Một mảnh cánh hoa sen màu vàng, ở trong Nguyên Thần, đột nhiên xoay tròn!

    Âm thanh xa xôi và rộng lớn, xuyên qua thời gian và không gian!

    Hóa ra là Phật Âm Liên của Huyền Linh Vực Chủ!

    Mộ Thanh Lan cả kinh, nàng rõ ràng không có bất kỳ động tác nào, vì sao hoa sen đó lại đột nhiên có phản ứng?

    Nàng còn chưa kịp phản ứng, thì một lực hút mạnh đột ngột ập đến!

    Trong đầu Mộ Thanh Lan, chợt đau nhói!

    Dường như có một bàn tay vô hình, xuyên qua mọi thứ, muốn cướp Phật Ấn Liên từ trong Nguyên Thần của Mộ Thanh Lan!

    Lực lượng đó cường đại đến nỗi Mộ Thanh Lan thậm chí không có một chút lực trở tay nào, cơn đau dữ dội đã khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng!

    Mộ Thanh Lan chỉ cảm thấy cả đầu như sắp nổ tung!

    Vòng sáng ấy càng thêm rực rỡ!

    Mà lực lượng đó, cũng tiếp tục dùng sức, thậm chí Mộ Thanh Lan cảm giác được đầu của mình đã bị mổ ra, Phật Âm Liên sắp bị bóc ra khỏi cơ thể nàng!

    Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, thế nhưng cuối cùng sẽ là một tình huống như vậy!

    Ầm!

    Mộ Thanh Lan đau đớn ngã xuống đất! Hai tay ôm đầu, sắc mặt tái nhợt!

    Vì quá đau đớn, tay nàng đã cào xuống đất một vết thật sâu!

    Trước đây nàng đã chịu vô số lần tra tấn, chịu đau rất mạnh, nhưng giờ khắc này, ngay cả nàng cũng bắt đầu có chút không chịu nổi, có thể tưởng tượng đây là loại thống khổ gì!

    Một bông sen vàng hoàn chỉnh cuối cùng cũng xuất hiện trong Nguyên Thần của Mộ Thanh Lan!

    Mộ Thanh Lan trong lòng kinh hãi!

    Nàng vẫn luôn cất giấu rất kỹ Phật Âm Liên này, bởi vì nàng chỉ tạm thời lĩnh ngộ tầng thứ nhất, hái xuống một cánh hoa, cho nên trong Nguyên Thần của nàng chỉ có một cánh hoa màu vàng kim lơ lửng.

    Nhưng bản thế thật sự được nàng giấu rất sâu.

    Nàng trăm triệu không ngờ tới, vào giờ phút này, lại bị cưỡng ép bóc ra ngoài! Thậm chí cướp nó đi!

    Phật Âm Liên vẫn luôn ở trong cơ thể của Mộ Thanh Lan, đã sớm hợp nhất với nàng, mặc dù nàng vẫn chưa hoàn thành lĩnh ngộ, nhưng đã sớm vô tri vô giác tinh tế hợp nhất với Nguyên Thần!

    Lúc này cưỡng ép bóc ra chẳng khác nào rút xương lấy thịt!

    Mà nỗi đau mà Nguyên Thần phải gánh chịu còn gấp trăm lần nỗi đau của thể xác!

    Đầu óc Mộ Thanh Lan đã trống rỗng.

    Đau!

    Đau đớn tột cùng!

    Mộ Thanh Lan nghiến răng nghiến lợi, Phật Ấn Liên kia sắp rời khỏi Nguyên Thần!

    Một tiếng hét khàn khàn đè nén đột nhiên vang lên!

    "..."

    Nàng đột nhiên mở mắt ra, một đóa sen vàng nở rộ rực rỡ, đang ở trong ngọn lửa đỏ rực trong mắt nàng!

    . . .

    * * *Đề cử* * *

    (Xong chương)
     
  6. Chương 195: Hắn tới! (Canh ba)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Tuyetvy, Gioquyt22 người khác thích bài này.
  7. Chương 196: Là của ta! (Canh một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khoảnh khắc đó, không biết là do ngân hà rực rỡ kia, hay là bộ bạch y đó mà lại khiến người ta càng thêm lóa mắt.

    Rõ ràng là một màu sắc thanh thấu sạch sẽ nhất, nhưng lúc này, dường như trong nháy mắt nó đã được ban cho vô số màu sắc, hấp thụ tất cả màu sắc trong trời đất.

    Mà người nọ, mặt mày thanh lãnh, mỗi một chỗ đều giống như hội tụ tất cả thiên địa linh khí, cẩn thận chạm khắc mới thành.

    Mộ Thanh Lan tim đập thình thịch, ngay cả nàng, cũng phải thừa nhận, dung nhan tuyệt thế như vậy, quả thực trên đời hiếm có người thứ hai.

    Hắn đạp lên ngân hà tràn ngập để đến, bình tĩnh uy nghiêm, mang theo khí thế cường đại vô song, không gì sánh được.

    Cảnh tượng này đã khắc sâu trong tâm trí Mộ Thanh Lan, sau này mỗi khi nhớ lại, vẫn không khỏi khẽ cong môi.

    Có đôi khi, sắc đẹp đích xác rất khó cưỡng lại..

    Tất nhiên, đó đều là lời phía sau.

    Lúc này, dòng ngân hà đang trút xuống đó, trong nháy mắt tản ra, nhấn chìm vô số Hải Kim Sa Đằng!

    Trong khoảnh khắc, hai màu đen và bạc chồng lên nhau, rõ ràng là màu đơn giản nhất, nhưng lúc này lại loang lổ đan xen, nhìn qua thực sự có chút quỷ dị khó hiểu.

    Ngân hà đó đến từ khắp nơi trên bầu trời, lôi cuốn một khí thế không thể cưỡng lại, ngay lập tức phân tán vô số Hải Kim Sa Đằng, khiến nó trở nên hỗn độn!

    Trong lúc nhất thời, Mộ Thanh Lan cảm thấy những Hải Kim Sa Đằng đó giống như rong trôi nổi trong nước, đung đưa trong ngân hà kia.

    Nhưng khi ánh sáng chạm đến cơ thể của Mộ Thanh Lan, lại tự động dừng lại, nhẹ nhàng đung đưa xung quanh nàng.

    Thoạt nhìn, dường như có một bức tường vô hình xung quanh Mộ Thanh Lan, ngăn chặn tất cả những thứ này bên ngoài.

    Những ngôi sao đó điểm xuyết bằng ánh sáng, lấp lánh trong mắt nàng.

    Đây là hoàn toàn nghiền áp!

    Trong lòng Mộ Thanh Lan hít một hơi thật sâu -- thực lực của Vân Dực, quả nhiên không chỉ là Hư Không Cảnh sơ kỳ!

    "Cái gì?"

    Động tĩnh này cũng lập tức khiến nữ nhân đó chú ý, bà ta lập tức quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy một màn như vậy, khóe mắt kịch liệt co giật!

    Thiếu niên mặc đồ trắng này, đến tột cùng mạnh đến mức nào?

    Nếu một chiêu này của hắn rơi vào người bà ta, e rằng bà ta cũng sẽ không chiếm được ưu thế!

    Lúc này bà ta chẳng qua là chiếm ưu thế ở địa bàn của mình mà thôi, nếu đánh thật sự, đúng là không biết ai thắng ai thua!

    Nhưng hiện tại, bà ta không thể quan tâm!

    Thứ quan trọng hơn chính là - thứ đó!

    Bà ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục tăng tốc, đi về phía quả cầu ánh sáng đó!

    Quả cầu ánh sáng đó lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, ở trong mắt bà ta, mới là quyến rũ nhất!

    Bà ta khổ cực chờ đợi ba mươi năm, cuối cùng cũng chờ tới giờ phút này!

    Lúc này bà ta cũng không thèm để ý có phải Mộ Thanh Lan đến, mới đánh thức nó hay không, dù sao, thứ này cũng chỉ có thể là của bà ta!

    Không biết trong đầu nghĩ tới cái gì, trong mắt bà ta lóe ra một tia tham lam, đôi môi đỏ mọng cong lên, giống như đã không còn nhìn rõ mọi vật xung quanh, chỉ nghĩ muốn ôm lấy quả cầu ánh sáng vào lòng!

    Sột soạt!

    Vô số Hải Kim Sa Đằng nhanh chóng di chuyển về phía nữ nhân đó!

    Nhìn từ xa, vô số dây leo màu đen giống như kéo dài ra từ khoảng không vô tận, điên cuồng lao về phía nữ nhân đó!

    Một số to bằng cánh tay nhỏ, và một số không lớn hơn ngón tay cái của con người, nhưng khi vô số dây tập trung lại với nhau, cảnh tượng đó, trông qua, lại rất đáng sợ!

    Bốn phương tám hướng, vô cùng vô tận!

    Phải biết rằng, nơi này có khoảng hàng ngàn cây Hải Kim Sa Đằng!

    Những dây đang bao vây Mộ Thanh Lan, bất quá chỉ là một phần rất nhỏ trong đó mà thôi!

    Ngoài một kiếm ngân hà của Vân Dực chém xuống đã cắt đứt Hải Kim Sa Đằng xung quanh nàng, thì xung quanh cũng còn có rất nhiều!

    Mộ Thanh Lan trong lòng vừa động.

    Nàng vốn tưởng rằng Hải Kim Sa Đằng này là của nữ nhân đó, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

    Không biết lúc trước bà ta dùng phương thức gì để đạt được thỏa thuận với những Hải Kim Sa Đằng này, cho nên sau khi bà ta dùng trận pháp mở núi, những Hải Kim Sa Đằng này mới nhanh chóng vọt lên, cuốn nàng đi.

    Nhưng lúc này, hai bên rõ ràng đã trở mặt, Hải Kim Sa Đằng này dường như nhận được mệnh lệnh, bắt đầu vây công nữ nhân đó!

    Gió nhẹ từ phía sau truyền đến, Mộ Thanh Lan quay đầu lại, quả nhiên thấy Vân Dực đã đứng bên cạnh mình.

    "Đa tạ."

    Mộ Thanh Lan chậm rãi thở ra một hơi.

    Nhưng hồi lâu, Vân Dực cũng không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt khó đoán.

    Mộ Thanh Lan có chút kỳ quái: "Làm sao vậy?"

    Vân Dực ánh mắt khẽ động, một lúc sau, mới dời tầm mắt đi chỗ khác.

    "Phiền phức."

    Mộ Thanh Lan ho khan một tiếng, biết đây là đang nói chính mình, nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ phản bác lại, nhưng lúc này nhìn ánh sao lượn lờ xung quanh hai người, nàng làm sao cũng không thể nói được lời như vậy.

    Rốt cuộc, nàng đúng là đã làm phiền Vân Dực.

    Mặc dù trước đó nàng không có ý định liên lụy đến Vân Dực, nhưng hành động của Vân Dực, đúng là đã giúp ích.

    Mộ Thanh Lan từ từ nới lỏng nắm đấm trong tay áo.

    "Đó là cái gì?"

    Vân Dực rất nhanh đã nhìn thấy vòng sáng lơ lửng ở trung tâm của không gian này, ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn vào Mộ Thanh Lan.

    "Vừa rồi ngươi phát ra tiếng kêu đó, chính là bởi vì thứ đó à?"

    Hải Kim Sa Đằng này tuy rằng nguy hiểm, nhưng Mộ Thanh Lan hiển nhiên không có bị thương, như vậy, chỉ còn lại có một khả năng này.

    Đôi mắt của Mộ Thanh Lan hơi nheo lại, hơi gật đầu.

    "Ngươi có biết cái đó là gì không?"

    Cả nàng và Tuyết U đều nhìn không ra, Vân Dực kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ biết.

    Tuy nhiên, làm Mộ Thanh Lan thất vọng chính là, sau khi Vân Dực nhìn thoáng qua, lại cũng lắc đầu.

    "Bên ngoài quá sáng, không nhìn thấy bên trong có cái gì, không phán đoán được."

    Mộ Thanh Lan dừng một chút: "Nữ nhân đó vừa rồi nói bà ta chính là vì thứ kia mà đã đợi ở chỗ này ba mươi năm, nhưng không biết, rốt cuộc là vật gì."

    Vân Dực cũng nhận thấy, nữ nhân đó dường như rất chấp nhất với thứ đó, lúc này vậy mà bất chấp lao tới, hoàn toàn đem bọn người Mộ Thanh Lan ném ra sau đầu.

    "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Vân Dực nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng, đột nhiên mở miệng.

    Mộ Thanh Lan sửng sốt, ngẩng đầu thấy Vân Dực vẫn không nhúc nhích, hình như chỉ là thuận miệng hỏi, suy nghĩ một chút, nói:

    "Vừa rồi ta bị Hải Kim Sa Đằng kéo xuống, rất nhanh liền phát hiện phía dưới có ngàn vạn dây leo, chúng nó ở dưới lòng đất này sinh trưởng điên cuồng lan tràn, ngay cả phía trên cũng bị bao phủ chặt chẽ. Hình thành một cái không gian vô cùng khép kín."

    Vân Dực khẽ gật đầu.

    Vừa rồi kiếm của hắn, chính là bị chặn bởi một tầng đó, bất quá rất nhanh đã bị cắt thành từng mảnh.

    "Những Hải Kim Sa Đằng này dường như nghe theo mệnh lệnh của quả cầu ánh sáng đó, vừa rồi chúng không động vào ta, cũng là vì thứ đó."

    Mộ Thanh Lan dừng một chút, sau đó nói:

    "Nó muốn bóc ra truyền thừa của Huyền Linh Vực Chủ lưu lại trong cơ thể ta."

    Vân Dực cuối cùng cũng quay sang nhìn Mộ Thanh Lan, vẻ mặt lạnh lùng.

    "Bóc ra?"

    Mộ Thanh Lan gật đầu.

    Vân Dực ngừng nói.

    Hắn kỳ thực cũng không biết Huyền Lĩnh Vực Chủ để lại truyền thừa là cái gì, nhưng Mộ Lăng Hàn hiện tại chỉ là Ngự Thiên Cảnh, đúng lý là hắn không có khả năng tu luyện truyền thừa, cho nên, rất có khả năng là đặt ở Nguyên Thần hoặc là trong Khí Hải.

    Mà bất kể là trong hai chỗ này chỗ nào bị cưỡng bức bóc ra, thì đều sẽ phải chịu tra tấn cực lớn.

    Sau một thời gian dài như vậy, Mộ Lăng Hàn chắc chắn đã dung hợp với truyền thừa đó, nên khi làm như thế, chẳng trách sức chịu đựng cường đại như Mộ Lăng Hàn, cũng không thể chịu đựng được.

    Vân Dực lại bình tĩnh nhìn vào Mộ Thanh Lan một lần nữa.

    "Ngươi đúng là mạng lớn. Trình độ như vậy còn có thể bảo vệ đồ vật."

    Hắn có thể cảm giác được Mộ Thanh Lan vẫn chưa bị tước đoạt bất cứ thứ gì, nhưng nghĩ đến, hẳn là đã trả giá không ít.

    Mộ Thanh Lan nhếch môi cười.

    "Đương nhiên! Muốn cướp đồ của ta, đâu có dễ như vậy!"

    Nhìn vẻ mặt bừa bãi bất cần đời của nàng, làm sao có thể tưởng tượng được vừa rồi nàng đã phải chịu đựng những đau đớn và tra tấn như thế nào?

    Có người mỗi khi chịu một chút đau khổ, thì hận không thể để cho khắp thiên hạ đều biết, khóc sướt mướt, bi thương không thôi.

    Còn có người, mặc dù bị lột da rút gân, máu me be bét, cũng vẫn có thể vùng dậy nở nụ cười khiêu khích, kiêu ngạo.

    Nhìn thấy nụ cười như vậy, không biết vì sao, Vân Dực trong lòng đột nhiên có chút đánh cược.

    Nếu không phải bị dồn vào tuyệt cảnh, liên tục chịu đựng những chuyện như vậy, làm sao có thể vân đạm phong khinh* như thế?

    *vân đạm phong khinh: Nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay

    Trong nháy mắt, Vân Dực cảm thấy có chút hối hận - giá như lúc nãy hắn xuống sớm hơn thì tốt rồi.

    Ý nghĩ này vừa hiện lên, làm trong lòng Vân Dực cả kinh: Tại sao hắn lại có ý nghĩ như vậy? Nói cho cùng Mộ Lăng Hàn chỉ là một người bạn không thực sự thân thiết, hắn có ý nghĩ như vậy, đúng là hoang đường!

    Hắn muốn dập tắt suy nghĩ này, nhưng nụ cười bất cần đó, lại cứ lởn vởn trong đầu, không thể rũ bỏ.

    Vân Dực trong lúc nhất thời có chút tâm phiền ý loạn.

    Hắn hơi vươn lên cổ tay, ánh sao lơ lửng xung quanh nhanh chóng tụ lại, cuối cùng chảy ngược trở lại thanh kiếm bạc.

    Mà bất cứ nơi nào ngân hà đó đi đến, đều là một mớ hỗn độn.

    Giống như bị sức mạnh vừa rồi bắt giữ, những Hải Kim Sa Đằng ở nơi xa, không bao giờ lại gần hai người họ nữa.

    Tựa như, cũng biết thiếu niên áo trắng không thể trêu chọc.

    Mộ Thanh Lan nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn chăm chú vào vị trí của quả cầu ánh sáng.

    Lúc này, nữ nhân đó đã vượt qua rất nhiều chướng ngại vật, đến trước quả cầu ánh sáng!

    "Là của ta!"

    Trong mắt bà ta tràn đầy mừng rỡ như điên, cả người giống như mất trí, đưa tay ra để bắt lấy quả cầu ánh sáng!

    - - - - - đề cử - - - - -

    (Xong chương)
     
    Hana45, AYing07, lacvuphongca15 người khác thích bài này.
  8. Chương 197: Nước tuôn trào (canh hai)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Tuyetvy, Gioquyt19 người khác thích bài này.
  9. Chương 198: Hôn (canh ba)

    Mộ tam thiếu: Đừng hiểu lầm, ta chỉ là sợ chết, vì vậy muốn mượn không khí của ngươi.

    Vân thiếu chủ: Ngươi hôn ta

    Mộ tam thiếu: Ta không có ý định chiếm tiện nghi của ngươi một chút nào, ta thề.

    Vân thiếu chủ: Ngươi hôn ta

    Mộ tam thiếu: Vậy ngươi muốn như thế nào?

    Vân thiếu chủ: Đó chỉ là một chút không khí mà thôi, ta lấy lại là được
     
    Katori Lê, Hana45, Phuc4mat15 người khác thích bài này.
  10. Chương 199: Điên rồ (canh một)

    Tất cả âm thanh vào giờ phút này đều biến mất.

    Tất cả mọi dao động vào lúc này đều bị triệt tiêu.

    Chỉ có sự mềm mại lạ thường giữa đôi môi đã chiếm toàn bộ tâm trí của Vân Dực.

    Trong lúc nhất thời, trong đầu Vân Dực xuất hiện một khoảng lặng ngắn ngủi.

    Dường như mọi thứ đều đóng băng vào thời điểm này.

     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...