Bài viết: 778 

Chương 160: Nàng ở nơi nào (canh một)
[BOOK]Mộ Thanh Lan trông rất bình tĩnh.
Nàng muốn rút tay lại, lại phát hiện Vân Dực đang nắm rất chặt, nàng vùng ra một chút nhưng không thoát ra được nên đành bỏ cuộc.
"Vân Dực, xem ra ngươi còn không có tỉnh táo."
Mộ Thanh Lan ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Vân Dực.
"Ta không phải là muội muội của ta, ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới tin?"
Nụ cười trên khóe miệng Vân Dực cũng từ từ biến mất, nhìn thấy ánh mắt Mộ Thanh Lan, trầm tĩnh như mặt hồ cuối thu, một mảnh yên bình.
Có vẻ như đã không ghi nhớ những gì hắn vừa nói.
À.
Nàng vẫn luôn luôn như thế này.
Vân Dực nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Ta rất tỉnh táo."
Không lúc nào tỉnh táo hơn bây giờ!
Mộ Thanh Lan đảo mắt, nhìn vào tay hai người đang nắm, nâng cằm.
"Vân Dực, ta có thể nói với ngươi, xu hướng giới tính của ta rất bình thường. Nhưng nếu ngươi không ngại nắm tay một người con trai như thế này, thì ta cũng không ngại."
Khi Mộ Thanh Lan nói, nàng ngả người ra sau và nhìn xung quanh với vẻ mặt bất cần.
Nơi này là một gian phòng rất lớn, khắp nơi đều khảm ngọc nạm vàng, trên tường có rất nhiều khe rãnh, trên đó cắm rất nhiều thẻ tre cùng hộp, bình. Ngay cả mặt đất cũng được lát bằng sapphire, trông không tì vết và rất ấm áp, sang trọng.
Nhưng nơi nàng ngồi lúc này, lại là một chiếc giường bằng ngọc màu trắng.
Trên chiếc giường màu trắng bằng ngọc này không có gì ngoài chiếc gối màu xanh ngọc.
Mà lúc này, nàng còn mơ hồ cảm giác được hơi thở nóng rực từ trên giường ngọc truyền đến, cẩn thận nhìn còn có thể thấy dưới giường ngọc hình như có chất lỏng đang lặng lẽ chảy.
Mà những năng lượng nóng rực đó, dường như đúng là phát ra từ đó.
Không biết đã ở đây bao lâu, nhưng Mộ Thanh Lan cảm thấy trong người sảng khoái dễ chịu, cả người khí lực cùng tinh thần cũng khôi phục rất tốt.
Có vẻ như hiệu quả trị liệu làm ấm của chiếc giường ngọc này khá tốt.
Đáng tiếc, chiếc giường này hình như nối thẳng xuống đất, chạm trổ nguyên khối nên không thể lấy đi.
Bằng không, ngày thường ở trên đây tu luyện, thì thấy cũng khá tốt.
Mộ Thanh Lan dựa vào gối ngọc, uể oải suy nghĩ.
Thấy nàng như vậy, Vân Dực có chút muốn cười, nhưng nhiều hơn lại là sự tức giận không tên.
Tại sao nàng lại vô tư như vậy?
Chẳng lẽ nàng vẫn nghĩ rằng nàng ngụy trang tốt lắm sao?
Dáng vẻ tự tin như vậy, là xác định hắn cái gì cũng không biết, hay là.. vốn dĩ mặc kệ hắn có đoán được hay không à?
Ý niệm thứ hai vừa lóe lên, Vân Dực toàn thân lập tức lạnh như băng!
Mộ Thanh Lan kinh ngạc nhìn Vân Dực -- nàng hình như không có làm cái gì à nha? Tại sao có vẻ như Vân Dực rất tức giận?
"Ta biết ngươi sẽ không thừa nhận."
Vân Dực nhẹ nhàng mở miệng, nhưng lại vô thức dùng sức trên cổ tay, dường như chỉ có như vậy mới có thể áp chế được mọi cảm xúc sóng gió trong lòng.
Thanh âm của hắn bình tĩnh như nước, ánh mắt thâm thúy nhìn không rõ.
"Mộ Thanh Lan, ngươi cảm thấy chơi như vậy rất vui vẻ sao?"
Hắn hỏi một cách bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng của Mộ Thanh Lan đột nhiên nhảy dựng.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy Vân Dực có điều gì đó không ổn.
Ngoài mặt nàng trông bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không.
Vân Dực sẽ không bao giờ gọi nàng là Mộ Thanh Lan ngay khi nhìn thấy nàng mà không có lý do, huống chi lần trước ở chân núi Mộng Trạch Sơn, bên trong mộ của Huyền Linh Vực Chủ, để cắt đứt sự nghi ngờ của Vân Dực, nàng thậm chí còn rơi xuống hồ và cố ý để quần áo nửa hở nửa khép.
Tin rằng vào thời điểm đó Vân Dực đã nhìn thấy rõ ràng, mà nàng cũng rất chắc chắn, lúc ấy Vân Dực đúng là đã tin nàng là anh trai của mình.
Nhưng hôm nay, tại sao..
Mộ Thanh Lan cười rộ lên, giữa mày và mắt lộ ra vẻ lãng tử tuấn tú.
"Vân Dực, ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì."
"Hơn nữa, ta biết ngươi cùng muội muội của ta có chút giao tình, nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, cũng đừng trách ta không khách sáo."
Nói đến câu sau, Mộ Thanh Lan sắc mặt cũng trở nên có chút lạnh lùng.
Vân Dực gật đầu.
"Được rồi, vậy ta sẽ cho ngươi biết, ta đang nói cái gì."
"Lúc ở Bí Cảnh Trung Nguyên, có một lần ta và Mộ Thanh Lan đồng thời tiến vào một nơi nguy hiểm, ở đó hai chúng ta đã liên thủ, cũng vẫn suýt chút nữa đã chết. Lúc đó nàng đã bất tỉnh một lúc, ta giấu nàng ở một nơi nào đó, vù để đảm bảo an toàn cho nàng, ta đã để lại một thứ trên người nàng."
Mộ Thanh Lan mặt mày bình tĩnh, nhưng trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái - nàng nhớ rõ chuyện này, cũng nhớ rõ chính mình đã ngất đi, lúc ấy tựa hồ Vân Dực một mình ra ngoài liều mạng tiến hành một cuộc đấu tranh sinh tử, cuối cùng cả hai cũng thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng mà nàng cũng không hề biết Vân Dực vậy mà đã để lại thứ gì đó trên người nàng?
Thế nhưng nàng lại chưa bao giờ phát hiện ra!
"Vật đó là chi vật trong tộc của ta, trên đời này chỉ có một mình ta có. Lúc ấy sau khi đặt ở trên người nàng, ta đã quên không lấy lại. Sau đó không lâu, tin tức nàng chết ở vực sâu truyền đến."
"Nàng xưa nay luôn gian xảo và mưu mô, ta vốn không tin rằng nàng ấy sẽ chết dễ dàng như vậy, vì vậy sau đó ta luôn nghi ngờ. Nhưng lại không có bằng chứng. Ta cũng tự hỏi liệu nàng có ở ngay trước mặt ta lừa gạt ta hay không, nhưng cuối cùng đã từ bỏ ý niệm."
Mộ Thanh Lan không nói lời nào, nhưng lưng đã cứng ngắc, hai tai ù đi.
"Ta đoán đó có lẽ chỉ là một phỏng đoán sai lầm từ phía ta. Cho đến khi!"
Khi Vân Dực nói, giọng đột nhiên chậm lại, cúi người đến gần Mộ Thanh Lan.
Mộ Thanh Lan theo bản năng lùi về phía sau, lại bị ánh mắt của Vân Dực ghìm tại chỗ.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
"Cho đến khi, ta lại cảm thấy được sự dao động của thứ đó. Ta không thể chắc chắn liệu nàng có thực sự chết hay không, ta cũng không thể chắc chắn rằng bây giờ nàng trông như thế nào, nhưng điều duy nhất ta có thể chắc chắn là!"
"Trên đời này, trừ nàng ra, không có người nào trong cơ thể, có thể bộc phát ra loại dao động đó!"
Vân Dực nói từng chữ, khoảng cách giữa hai người đà cực kỳ gần!
Mộ Thanh Lan thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của chính mình trong đôi mắt sâu thẳm của Vân Dực.
Đó là dáng vẻ của ca ca quen thuộc, nhưng không biết vì sao, dường như nàng nhìn thấy được chính mình!
Mộ Thanh Lan lòng bàn tay đột nhiên trơn trượt.
Nàng nghe thấy giọng nói bình tĩnh và thậm chí trêu chọc của mình: "Ồ? Vậy kết luận của ngươi chính là, ta là Mộ Thanh Lan?"
Hai người hô hấp đan xen, Vân Dực nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi mở miệng, phun ra hơi thở ấm áp:
"Không bằng, ngươi tới nói cho ta, nàng ở đâu?"
Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy có chút khó thở.
"Mộ Thanh Lan, ta vừa rồi tháo mặt nạ thứ nhất cho ngươi, hiện tại, cái thứ hai, ngươi tự mình làm, hay là.. Ta giúp ngươi? Hử?"
Nguyên bản thanh âm lạnh lùng, thậm chí dường như còn có chút dịu dàng mơ hồ, trên dung nhan như ngọc như băng tuyết đọng, lúc này mặt mày chuyên chú, ánh mắt thật sâu, tựa hồ có thêm mấy phần nhân tính.
Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Vân Dực vậy mà còn để lại chiêu thức ấy!
Điều này rốt cuộc là thật hay giả? Vân Dực đúng là thật sự cảm thấy được nó, dù sao vừa rồi nàng đã cảm thấy sự dao động bất thường của ngọc giản màu đen, chẳng lẽ nó cũng điều khiển thứ mà hắn đã để lại?
Hay, hắn chỉ đang lừa nàng?
Mộ Thanh Lan nghiêng đầu, bình tĩnh ngả người ra sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhướng mày.
"Vân Dực, những gì ngươi vừa nói là sự thật?"
Vân Dực không nói gì, chỉ yên lặng và áp bức nhìn nàng, giống như đang nhìn một đứa trẻ đang chơi đùa.
Mộ Thanh Lan nhắm mắt lại.
"Ngươi lưu lại trên người muội muội ta.. Mộ Thanh Lan rốt cuộc là thứ gì? Ngươi không nói cho ta, ta làm sao biết ngươi nói là thật hay giả? Không nói ta không phải nàng, nếu ta chính là nàng, tại sao từ trước đến nay chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của thứ này? Ngay cả lời ngươi vừa nói, là cũng cảm nhận được dao động của nó.. Thật xin lỗi, ta cũng không có cảm giác gì."
Nhưng Vân Dực đột nhiên đứng thẳng dậy, ánh sáng từ bên cạnh chiếu vào, phản chiếu khuôn mặt nửa sáng nửa tối của hắn, không rõ ràng lắm.
Không khí im lặng một lúc, Vân Dực mới lạnh lùng lên tiếng.
"Đó là thứ gì không quan trọng, tóm lại, ngoại trừ người trong tộc của ta, những người khác thật sự là không thể cảm nhận được. Ta vỗ dĩ còn tưởng rằng nó đã rơi xuống vực sâu trong Trung Nguyên Bí Cảnh, nhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên không phải như vậy."
Mộ Thanh Lan lại đột nhiên nở nụ cười.
"Vân Dực, ta biết ngươi lai lịch thần bí, thực lực cường đại, ta cả đời này có lẽ đều không thể chọc được ngươi. Bất quá, ngươi đừng tưởng rằng người trong thiên hạ đều sợ ngươi. Ngươi nói một chính là một, ngươi nói có thứ đó thì sẽ có thứ đó, nhưng ngươi không lấy ra chứng cứ, làm sao ta có thể tin tưởng? Ngươi có hiểu rằng không có bằng chứng chính là vu khống không?"
Mộ Thanh Lan đưa tay gõ trán, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
"Kỳ thật ta thật sự rất tò mò, Vân Dực, ngươi vì sao phải cùng huynh muội chúng ta gây sự? Lần trước ngươi nhìn thấy, hẳn là biết ta là nam hay nữ đúng không?"
Vân Dực tỏ vẻ thờ ơ.
"Nếu một người muốn ngụy trang, có vô số cách."
Lúc đó hắn rất sốc nên chỉ tin vào điều đó, nhưng sau này nghĩ lại, lại thấy điều đó thật kỳ lạ.
Mộ Thanh Lan lúc này mới ngừng nói.
Vân Dực đã nhận định điều này. Nàng nói nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa thứ mà Vân Dực đã nói, nàng không biết có phải là thật hay không, cũng thực sự rất khó đối phó.
"Tuyết U, ngươi biết chuyện này không?"
Tuyết U cảm thấy Mộ Thanh Lan có chút ngớ ngẩn: "Theo tiểu tử này nói, thì vật kia là ở trên người ngươi trước khi ngươi có được ngọc giản màu đen này, thì ta đây làm sao biết?"
Tuyết U cũng là bị nhốt trong ngọc giản màu đen này.
Mộ Thanh Lan nghĩ nghĩ, nhưng nàng thật sự không có ấn tượng gì với thứ đó.
Ai biết được Vân Dực có một mánh khóe khác chứ?
Mộ Thanh Lan không phủ nhận, có thể ngay từ đầu Vân Dực là nghĩ đến an toàn của nàng, nhưng bây giờ, lại là một chuyện phiền phức không lớn không nhỏ.
Nàng trông có vẻ bình tĩnh, nhưng Nguyên thần lại đang điên cuồng tìm kiếm trong cơ thể - rốt cuộc là thứ gì vậy?
Đúng rồi, Nguyên mạch của nàng đã từng bị hủy diệt hoàn toàn, chẳng lẽ là bị hủy diệt sao?
Không đúng, vừa rồi Vân Dực rõ ràng nói hắn cảm giác được thứ kia dao động..
Dao động? Đó là cái lúc ngọc giản màu đen sắp bạo động!
Trong đầu Mộ Thanh Lan chợt lóe lên một tia sáng, lập tức rõ ràng!
Nàng lập tức nhìn về phía ngọc giản màu đen, lúc này nó tựa hồ tạm thời bình tĩnh lại.
Nguyên thần của Mộ Thanh Lan đã bao trùm, tra xét toàn diện!
Một lúc sau, ngay khi Mộ Thanh Lan sắp bỏ cuộc, nàng đột nhiên lại cảm thấy có gì đó!
Ở phần cuối của tấm ngọc giản màu đen bị cháy xém, trong vết máu đã khô cạn, đột nhiên có thứ gì đó lấp lánh!
Mộ Thanh Lan đột nhiên nhìn về phía Vân Dực.
Nàng dang tay ra-
Vân Dực hơi sững sờ.
"Nếu đã như vậy, không bằng, ngươi đến kiểm tra xem, trên người ta có đồ của ngươi hay không."
(Xong chương)
Nói hôm nay muốn nụ hôn đầu tiên vậy mà các ngươi quá thiên chân chọc 2333, không chịu dễ dàng thừa nhận như vậy không lẽ lại muốn bẻ cong Vân thiếu chủ à?[/BOOK]
[BOOK]Mộ Thanh Lan trông rất bình tĩnh.
Nàng muốn rút tay lại, lại phát hiện Vân Dực đang nắm rất chặt, nàng vùng ra một chút nhưng không thoát ra được nên đành bỏ cuộc.
"Vân Dực, xem ra ngươi còn không có tỉnh táo."
Mộ Thanh Lan ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Vân Dực.
"Ta không phải là muội muội của ta, ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới tin?"
Nụ cười trên khóe miệng Vân Dực cũng từ từ biến mất, nhìn thấy ánh mắt Mộ Thanh Lan, trầm tĩnh như mặt hồ cuối thu, một mảnh yên bình.
Có vẻ như đã không ghi nhớ những gì hắn vừa nói.
À.
Nàng vẫn luôn luôn như thế này.
Vân Dực nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Ta rất tỉnh táo."
Không lúc nào tỉnh táo hơn bây giờ!
Mộ Thanh Lan đảo mắt, nhìn vào tay hai người đang nắm, nâng cằm.
"Vân Dực, ta có thể nói với ngươi, xu hướng giới tính của ta rất bình thường. Nhưng nếu ngươi không ngại nắm tay một người con trai như thế này, thì ta cũng không ngại."
Khi Mộ Thanh Lan nói, nàng ngả người ra sau và nhìn xung quanh với vẻ mặt bất cần.
Nơi này là một gian phòng rất lớn, khắp nơi đều khảm ngọc nạm vàng, trên tường có rất nhiều khe rãnh, trên đó cắm rất nhiều thẻ tre cùng hộp, bình. Ngay cả mặt đất cũng được lát bằng sapphire, trông không tì vết và rất ấm áp, sang trọng.
Nhưng nơi nàng ngồi lúc này, lại là một chiếc giường bằng ngọc màu trắng.
Trên chiếc giường màu trắng bằng ngọc này không có gì ngoài chiếc gối màu xanh ngọc.
Mà lúc này, nàng còn mơ hồ cảm giác được hơi thở nóng rực từ trên giường ngọc truyền đến, cẩn thận nhìn còn có thể thấy dưới giường ngọc hình như có chất lỏng đang lặng lẽ chảy.
Mà những năng lượng nóng rực đó, dường như đúng là phát ra từ đó.
Không biết đã ở đây bao lâu, nhưng Mộ Thanh Lan cảm thấy trong người sảng khoái dễ chịu, cả người khí lực cùng tinh thần cũng khôi phục rất tốt.
Có vẻ như hiệu quả trị liệu làm ấm của chiếc giường ngọc này khá tốt.
Đáng tiếc, chiếc giường này hình như nối thẳng xuống đất, chạm trổ nguyên khối nên không thể lấy đi.
Bằng không, ngày thường ở trên đây tu luyện, thì thấy cũng khá tốt.
Mộ Thanh Lan dựa vào gối ngọc, uể oải suy nghĩ.
Thấy nàng như vậy, Vân Dực có chút muốn cười, nhưng nhiều hơn lại là sự tức giận không tên.
Tại sao nàng lại vô tư như vậy?
Chẳng lẽ nàng vẫn nghĩ rằng nàng ngụy trang tốt lắm sao?
Dáng vẻ tự tin như vậy, là xác định hắn cái gì cũng không biết, hay là.. vốn dĩ mặc kệ hắn có đoán được hay không à?
Ý niệm thứ hai vừa lóe lên, Vân Dực toàn thân lập tức lạnh như băng!
Mộ Thanh Lan kinh ngạc nhìn Vân Dực -- nàng hình như không có làm cái gì à nha? Tại sao có vẻ như Vân Dực rất tức giận?
"Ta biết ngươi sẽ không thừa nhận."
Vân Dực nhẹ nhàng mở miệng, nhưng lại vô thức dùng sức trên cổ tay, dường như chỉ có như vậy mới có thể áp chế được mọi cảm xúc sóng gió trong lòng.
Thanh âm của hắn bình tĩnh như nước, ánh mắt thâm thúy nhìn không rõ.
"Mộ Thanh Lan, ngươi cảm thấy chơi như vậy rất vui vẻ sao?"
Hắn hỏi một cách bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng của Mộ Thanh Lan đột nhiên nhảy dựng.
Không biết vì sao, nàng cảm thấy Vân Dực có điều gì đó không ổn.
Ngoài mặt nàng trông bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không.
Vân Dực sẽ không bao giờ gọi nàng là Mộ Thanh Lan ngay khi nhìn thấy nàng mà không có lý do, huống chi lần trước ở chân núi Mộng Trạch Sơn, bên trong mộ của Huyền Linh Vực Chủ, để cắt đứt sự nghi ngờ của Vân Dực, nàng thậm chí còn rơi xuống hồ và cố ý để quần áo nửa hở nửa khép.
Tin rằng vào thời điểm đó Vân Dực đã nhìn thấy rõ ràng, mà nàng cũng rất chắc chắn, lúc ấy Vân Dực đúng là đã tin nàng là anh trai của mình.
Nhưng hôm nay, tại sao..
Mộ Thanh Lan cười rộ lên, giữa mày và mắt lộ ra vẻ lãng tử tuấn tú.
"Vân Dực, ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì."
"Hơn nữa, ta biết ngươi cùng muội muội của ta có chút giao tình, nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, cũng đừng trách ta không khách sáo."
Nói đến câu sau, Mộ Thanh Lan sắc mặt cũng trở nên có chút lạnh lùng.
Vân Dực gật đầu.
"Được rồi, vậy ta sẽ cho ngươi biết, ta đang nói cái gì."
"Lúc ở Bí Cảnh Trung Nguyên, có một lần ta và Mộ Thanh Lan đồng thời tiến vào một nơi nguy hiểm, ở đó hai chúng ta đã liên thủ, cũng vẫn suýt chút nữa đã chết. Lúc đó nàng đã bất tỉnh một lúc, ta giấu nàng ở một nơi nào đó, vù để đảm bảo an toàn cho nàng, ta đã để lại một thứ trên người nàng."
Mộ Thanh Lan mặt mày bình tĩnh, nhưng trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái - nàng nhớ rõ chuyện này, cũng nhớ rõ chính mình đã ngất đi, lúc ấy tựa hồ Vân Dực một mình ra ngoài liều mạng tiến hành một cuộc đấu tranh sinh tử, cuối cùng cả hai cũng thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng mà nàng cũng không hề biết Vân Dực vậy mà đã để lại thứ gì đó trên người nàng?
Thế nhưng nàng lại chưa bao giờ phát hiện ra!
"Vật đó là chi vật trong tộc của ta, trên đời này chỉ có một mình ta có. Lúc ấy sau khi đặt ở trên người nàng, ta đã quên không lấy lại. Sau đó không lâu, tin tức nàng chết ở vực sâu truyền đến."
"Nàng xưa nay luôn gian xảo và mưu mô, ta vốn không tin rằng nàng ấy sẽ chết dễ dàng như vậy, vì vậy sau đó ta luôn nghi ngờ. Nhưng lại không có bằng chứng. Ta cũng tự hỏi liệu nàng có ở ngay trước mặt ta lừa gạt ta hay không, nhưng cuối cùng đã từ bỏ ý niệm."
Mộ Thanh Lan không nói lời nào, nhưng lưng đã cứng ngắc, hai tai ù đi.
"Ta đoán đó có lẽ chỉ là một phỏng đoán sai lầm từ phía ta. Cho đến khi!"
Khi Vân Dực nói, giọng đột nhiên chậm lại, cúi người đến gần Mộ Thanh Lan.
Mộ Thanh Lan theo bản năng lùi về phía sau, lại bị ánh mắt của Vân Dực ghìm tại chỗ.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
"Cho đến khi, ta lại cảm thấy được sự dao động của thứ đó. Ta không thể chắc chắn liệu nàng có thực sự chết hay không, ta cũng không thể chắc chắn rằng bây giờ nàng trông như thế nào, nhưng điều duy nhất ta có thể chắc chắn là!"
"Trên đời này, trừ nàng ra, không có người nào trong cơ thể, có thể bộc phát ra loại dao động đó!"
Vân Dực nói từng chữ, khoảng cách giữa hai người đà cực kỳ gần!
Mộ Thanh Lan thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của chính mình trong đôi mắt sâu thẳm của Vân Dực.
Đó là dáng vẻ của ca ca quen thuộc, nhưng không biết vì sao, dường như nàng nhìn thấy được chính mình!
Mộ Thanh Lan lòng bàn tay đột nhiên trơn trượt.
Nàng nghe thấy giọng nói bình tĩnh và thậm chí trêu chọc của mình: "Ồ? Vậy kết luận của ngươi chính là, ta là Mộ Thanh Lan?"
Hai người hô hấp đan xen, Vân Dực nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi mở miệng, phun ra hơi thở ấm áp:
"Không bằng, ngươi tới nói cho ta, nàng ở đâu?"
Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy có chút khó thở.
"Mộ Thanh Lan, ta vừa rồi tháo mặt nạ thứ nhất cho ngươi, hiện tại, cái thứ hai, ngươi tự mình làm, hay là.. Ta giúp ngươi? Hử?"
Nguyên bản thanh âm lạnh lùng, thậm chí dường như còn có chút dịu dàng mơ hồ, trên dung nhan như ngọc như băng tuyết đọng, lúc này mặt mày chuyên chú, ánh mắt thật sâu, tựa hồ có thêm mấy phần nhân tính.
Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Vân Dực vậy mà còn để lại chiêu thức ấy!
Điều này rốt cuộc là thật hay giả? Vân Dực đúng là thật sự cảm thấy được nó, dù sao vừa rồi nàng đã cảm thấy sự dao động bất thường của ngọc giản màu đen, chẳng lẽ nó cũng điều khiển thứ mà hắn đã để lại?
Hay, hắn chỉ đang lừa nàng?
Mộ Thanh Lan nghiêng đầu, bình tĩnh ngả người ra sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhướng mày.
"Vân Dực, những gì ngươi vừa nói là sự thật?"
Vân Dực không nói gì, chỉ yên lặng và áp bức nhìn nàng, giống như đang nhìn một đứa trẻ đang chơi đùa.
Mộ Thanh Lan nhắm mắt lại.
"Ngươi lưu lại trên người muội muội ta.. Mộ Thanh Lan rốt cuộc là thứ gì? Ngươi không nói cho ta, ta làm sao biết ngươi nói là thật hay giả? Không nói ta không phải nàng, nếu ta chính là nàng, tại sao từ trước đến nay chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của thứ này? Ngay cả lời ngươi vừa nói, là cũng cảm nhận được dao động của nó.. Thật xin lỗi, ta cũng không có cảm giác gì."
Nhưng Vân Dực đột nhiên đứng thẳng dậy, ánh sáng từ bên cạnh chiếu vào, phản chiếu khuôn mặt nửa sáng nửa tối của hắn, không rõ ràng lắm.
Không khí im lặng một lúc, Vân Dực mới lạnh lùng lên tiếng.
"Đó là thứ gì không quan trọng, tóm lại, ngoại trừ người trong tộc của ta, những người khác thật sự là không thể cảm nhận được. Ta vỗ dĩ còn tưởng rằng nó đã rơi xuống vực sâu trong Trung Nguyên Bí Cảnh, nhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên không phải như vậy."
Mộ Thanh Lan lại đột nhiên nở nụ cười.
"Vân Dực, ta biết ngươi lai lịch thần bí, thực lực cường đại, ta cả đời này có lẽ đều không thể chọc được ngươi. Bất quá, ngươi đừng tưởng rằng người trong thiên hạ đều sợ ngươi. Ngươi nói một chính là một, ngươi nói có thứ đó thì sẽ có thứ đó, nhưng ngươi không lấy ra chứng cứ, làm sao ta có thể tin tưởng? Ngươi có hiểu rằng không có bằng chứng chính là vu khống không?"
Mộ Thanh Lan đưa tay gõ trán, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
"Kỳ thật ta thật sự rất tò mò, Vân Dực, ngươi vì sao phải cùng huynh muội chúng ta gây sự? Lần trước ngươi nhìn thấy, hẳn là biết ta là nam hay nữ đúng không?"
Vân Dực tỏ vẻ thờ ơ.
"Nếu một người muốn ngụy trang, có vô số cách."
Lúc đó hắn rất sốc nên chỉ tin vào điều đó, nhưng sau này nghĩ lại, lại thấy điều đó thật kỳ lạ.
Mộ Thanh Lan lúc này mới ngừng nói.
Vân Dực đã nhận định điều này. Nàng nói nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa thứ mà Vân Dực đã nói, nàng không biết có phải là thật hay không, cũng thực sự rất khó đối phó.
"Tuyết U, ngươi biết chuyện này không?"
Tuyết U cảm thấy Mộ Thanh Lan có chút ngớ ngẩn: "Theo tiểu tử này nói, thì vật kia là ở trên người ngươi trước khi ngươi có được ngọc giản màu đen này, thì ta đây làm sao biết?"
Tuyết U cũng là bị nhốt trong ngọc giản màu đen này.
Mộ Thanh Lan nghĩ nghĩ, nhưng nàng thật sự không có ấn tượng gì với thứ đó.
Ai biết được Vân Dực có một mánh khóe khác chứ?
Mộ Thanh Lan không phủ nhận, có thể ngay từ đầu Vân Dực là nghĩ đến an toàn của nàng, nhưng bây giờ, lại là một chuyện phiền phức không lớn không nhỏ.
Nàng trông có vẻ bình tĩnh, nhưng Nguyên thần lại đang điên cuồng tìm kiếm trong cơ thể - rốt cuộc là thứ gì vậy?
Đúng rồi, Nguyên mạch của nàng đã từng bị hủy diệt hoàn toàn, chẳng lẽ là bị hủy diệt sao?
Không đúng, vừa rồi Vân Dực rõ ràng nói hắn cảm giác được thứ kia dao động..
Dao động? Đó là cái lúc ngọc giản màu đen sắp bạo động!
Trong đầu Mộ Thanh Lan chợt lóe lên một tia sáng, lập tức rõ ràng!
Nàng lập tức nhìn về phía ngọc giản màu đen, lúc này nó tựa hồ tạm thời bình tĩnh lại.
Nguyên thần của Mộ Thanh Lan đã bao trùm, tra xét toàn diện!
Một lúc sau, ngay khi Mộ Thanh Lan sắp bỏ cuộc, nàng đột nhiên lại cảm thấy có gì đó!
Ở phần cuối của tấm ngọc giản màu đen bị cháy xém, trong vết máu đã khô cạn, đột nhiên có thứ gì đó lấp lánh!
Mộ Thanh Lan đột nhiên nhìn về phía Vân Dực.
Nàng dang tay ra-
Vân Dực hơi sững sờ.
"Nếu đã như vậy, không bằng, ngươi đến kiểm tra xem, trên người ta có đồ của ngươi hay không."
(Xong chương)
Nói hôm nay muốn nụ hôn đầu tiên vậy mà các ngươi quá thiên chân chọc 2333, không chịu dễ dàng thừa nhận như vậy không lẽ lại muốn bẻ cong Vân thiếu chủ à?[/BOOK]