Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 21 Tháng mười 2021.

  1. Chương 60

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh tượng trước mắt tan tành theo mây khói, mọi thứ cũng nhanh chóng biến mất, đình viện, cây cối, ghế mây, tất cả đều không còn.

    Mộ Thanh Lan nhắm mắt lại.

    Ảo cảnh này thực sự lợi hại, xuất hiện vị "ca ca" đó, không chỉ có dung mạo và hình dáng giống nhau hoàn toàn, mà ngay cả một số động tác nhỏ mà chỉ mình bọn họ mới biết, cũng có thể thể hiện quen thuộc như vậy, vào một khoảnh khắc nào đó, nàng thậm chí còn thực sự tưởng rằng ca ca đã thực sự sống lại.

    Cũng trong khoảnh khắc đó, thậm chí nàng còn muốn cứ như vậy mà ở lại đây, ít nhất được cùng hắn trò chuyện vui vẻ.

    Nhưng nàng biết tất cả chỉ là giả.

    Tất cả mọi thứ cũng chỉ là hình chiếu trong nội tâm nàng mà thôi.

    Mộ Thanh Lan cười khổ một tiếng, người ngay cả trông mơ cũng chưa từng xuất hiện, vậy mà lại lấy phương thức như vậy để nhớ đến lần nữa.

    Trái tim dường như bị thứ gì đó siết chặt, đau nhói.

    Mộ Thanh Lan hít một hơi thật sâu, giương mắt nhìn lại, mọi cảnh vật xung quanh đều đã biến mất, nhưng duy nhất chỉ có ngọn núi ở phía xa kia, vẫn còn sừng sững ở đó.

    * * *Huyền Linh Vực Chủ?

    Vẻ mặt Mộ Thanh Lan trở nên nghiêm túc hơn một chút, nếu như là nơi tọa hóa của một bực cường giả như vậy, thì nơi này không thể khinh thường được.

    Nói vậy thì tên Khương Mặc kia hẳn là đã biết từ lâu, hơn nữa sau khi đã có được chìa khóa rồi, mới có thể cố gắng hết sức để đi vào đây, bởi vì, e rằng chính là đối với cái gọi là "truyền thừa".

    Nghĩ đến vẻ mặt đầy đắc ý và tham lam của hắn lúc đó, Mộ Thanh Lan khẽ cười nhạt một tiếng.

    Truyền thừa đó, làm sao có thể dễ dàng đạt được như vậy chứ?

    Ảo cảnh này, không biết là chỉ có một mình nàng đi vào hay còn ai khác nữa, những người khác cũng không biết đã đi đâu.

    Nhìn nó có vẻ lợi hại thật, nhưng muốn ngăn nàng lại, e rằng vẫn còn chưa đủ.

    Trong bí cảnh Trung Nguyên còn có nhiều nơi nguy hiểm và quỷ quyệt hơn nhiều, nhưng nàng cũng chưa từng phải chịu tổn thất lớn nào, huống chi là ở đây?

    Tuy nhiên, vị Huyền Linh Vực Chủ này cũng thực sự rất thú vị. Người cũng đã chết rồi, vậy mà còn sắp đặt bao nhiêu là hiểm cảnh, thậm chí tạo ra ảo cảnh như vậy, để khiến người ta đi đến ngọn núi thần bí đó.

    Mộ Thanh Lan có thể khẳng định, trong ngọn núi đó phải có một thứ gì đó không đơn giản.

    Nhưng bây giờ, nàng bắt buộc phải đến đó.

    Không phải là bởi vì cái "bảo bối" đó, cho dù rất có thể nó là truyền thừa của một vị cường giả vực chủ, mà là vì tiếng gọi trong đáy lòng của nàng, nó chưa bao giờ ngừng lại!

    Mộ Thanh Lan nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nhìn vào Giới Tử Trạt, Nguyên thần bước vào, bắt đầu tìm kiếm miếng ngọc bài cũ đó.

    Cũng may, trong Giới Tử Trạt này không có quá nhiều thứ, hơn nữa đồ của cha mẹ nàng, nàng đều đặc biệt để riêng, cho nên liền tìm thấy ngay lập tức.

    Ngay sau đó, nàng vừa lật bàn tay, thì một miếng ngọc bài liền xúat hiện.

    Chất ngọc của miếng ngọc bài đó rất trong sáng, ngoài cạnh lại được viền một lớp một lớp viền vàng, nên có chút ánh kim nhàn nhạt.

    Nhưng nó chỉ to bằng nửa lòng bàn tay, cũng là hình lục giác, giống hệt cái của Khương Mặc.

    "Nếu là chìa khóa, tại sao lại có hai cái.." Mộ Thanh Lan lẩm bẩm, nhíu mày lại.

    Cha đã nhận được thứ này từ nhiều năm trước, nhưng sau bao nhiêu năm, cũng chưa từng nghe được tin tức gì về vị Huyền Linh vực chủ thần bí này, cũng chưa từng thấy cha đi tới nơi này.

    Là vì cha không biết, hay.. còn nguyên nhân nào khác?

    Đúng lúc này, ngọc bài trong tay nàng đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, hướng thẳng về phía ngọn núi xa xa!

    Mộ Thanh Lan thậm chí còn cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên!

    Ngọc bài này làm sao có thể có phản ứng như vậy?

    Vầng sáng đó cũng nhanh chóng biến mất, Mộ Thanh Lan suy tư một chút, rốt cuộc đi về hướng đó!

    Nàng muốn xem thử, nơi này, rốt cuộc có cái gì!

    * * *

    Mộ Thanh Lan cũng không hề biết rằng, khi nàng bị lực lượng mạnh mẽ kia cuốn vào ảo cảnh, thì mấy người ở cổng đại điện cũng nhanh chóng nhận được sự khống chế của lực lượng kỳ lạ rồi cùng nhau biến mất tại chỗ!

    Mà họ, đúng là bước vào những ảo cảnh khác nhau!

    Lúc Mộ Thanh Lan xông ra, thì ở một hướng khác, trong không khí tạo nên một trận gợn sóng, có một bóng người cao lớn màu trắng cũng đang bước ra.

    Đó không ai khác chính là Vân Dực.

    Y phục trắng nõn đẹp hơn tuyết, vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì, nhưng trong ánh mắt thâm thúy của hắn lại dường như có một tia dâng trào.

    Hắn nghiền nghiền ngón tay của mình, lại thấy có một vết máu mờ nhạt.

    Hắn cũng đã trải qua rất nhiều loại ảo giác khác nhau, loại uy lực này đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng..

    Xuất hiện ra lại là..

    Hắn cúi đầu liếc nhìn tay mình, vẻ mặt không rõ.

    Cảm giác ấm áp và mượt mà dường như vẫn còn trong lòng bàn tay..

    Hắn khẽ cau mày, tuy có chút ảo não nhưng vành tai lại hơi đỏ lên.

    Điên rồi..

    Loại ảo cảnh như thế này muốn cho người ta bị mê hoặc, thường sẽ cho xuất hiện người quan trọng nhất trong lòng hoặc những người có ấn tượng sâu sắc nhất.

    Nhưng hắn vốn là người trong sáng, lạnh lùng và vô tâm, sẽ không bao giờ bị mê hoặc trước cảnh tượng như vậy.

    Chỉ có duy nhất lần này..

    Hắn đè nén suy nghĩ trong lòng, nhìn ngọn núi trước mặt cách đó không xa.

    Truyền thừa của cường giả Vực Chủ?

    Tuy hắn không có hứng thú, nhưng không có nghĩa người khác lại không muốn tìm hiểu cho rõ ràng.

    Đặc biệt là người từ trên mây rơi xuống, thực lực giảm mạnh, sao có thể từ bỏ cơ hội trực tiếp có được thực lực cường đại như vậy?

    Hắn trầm ngâm một lúc.

    Quên đi, trận nguy cơ này, nguyên nhân một phần cũng do hắn, cho nên cũng không thể đứng nhìn người khác chết oan được.

    Thân hình vừa động, bóng người màu trắng đã dịch chuyển về phía xa, hướng thẳng đến ngọn núi.

    * * *

    Mà bên kia, Mộ Nghiêm vội vàng trở về Mộ phủ, liền trực tiếp bay đến sân nơi Vân Dực đang ở.

    Mặc dù trong lòng rất e ngại, nhưng tình hình lúc này rất khẩn cấp, cho nên cũng bất chấp tất cả.

    "Khách quý có ở đây không?" Ông nhìn đình viện, trầm giọng hỏi.

    Không ai đáp lại.

    Trong lòng ông chùng xuống, trực giác không tốt.

    Người đó có thân phận tôn quý, vừa thấy liền biết đã đứng ở vị trí cao từ lâu, nếu có mặt ở đây, tự nhiên sẽ không cho phép ông vô lễ xông vào như vậy.

    Vậy thì.. chắc chắn là người không có ở đây rồi!

    Vậy phải làm sao bây giờ? Trước mắt người duy nhất có thể ra tay cứu người lúc này, cũng chỉ có hắn thôi!

    Mộ Nghiêm lại hỏi thêm vài lần nữa, nhưng vẫn không có ai đáp lại.

    Trong lòng ông đã như lửa đốt, một tia hy vọng cuối cùng này, không lẽ lại tan biến như vậy sao?

    Cho dù có truyền tin về Đế Đô, cũng không thể kịp cứu người!

    Ông nôn nóng đi đi lại lại, cau mày.

    "Mộ gia chủ?"

    Một giọng nói đột nhiên truyền đến, Mộ Nghiêm ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, hai mắt liền sáng lên.

    Mặc Vũ khó hiểu nhìn Mộ Nghiêm, người này từ trước đến nay đối với bọn họ đều là khiếp sợ, tại sao bây giờ lại dùng ánh mắt này nhìn hắn?

    ".. Có chuyện gì sao?"

    Mặc Vũ ngập ngừng mở miệng.

    Nhưng Mộ Nghiêm liền ôm quyền, cúi người xuống--

    "Cầu xin quý chủ ra tay tương trợ!"

    Tiếp theo, trong một vài câu, liền giải thích lại vấn đề và cầu xin sự giúp đỡ một lần nữa.

    Mặc Vũ sửng sốt - Mộng Trạch Sơn? Sụp xuống?

    Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên nghĩ đến thiếu chủ của chính mình, hôm nay cũng lên kế hoạch trực tiếp giết chết tất cả mọi người trong Hắc Ma tông..

    Cho nên sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ, là cùng một nơi đi?

    Hắn lập tức xoay người rời đi, Mộ Nghiêm lo lắng đuổi theo, nhưng Mặc Vũ lại vẫy tay:

    "Đừng lo lắng, nếu vị kia của nhà các ngươi xảy ra chuyện gì, thiếu chủ nhà ta mà thấy, sẽ không không quan tâm đâu."

    Lúc này Mộ Nghiêm mới cảm thấy yên lòng hơn.

    Tốc độ của Mặc Vũ cực nhanh, trong nháy mắt liền biến mất.

    Mộ Nghiêm mở miệng thở dốc, ngay cả một câu cuối cùng, cũng không nói được--

    Rốt cuộc mối quan hệ giữa thiếu niên thần bí mặc áo trắng và Lăng Hàn là gì?

    * * *đề cử* * *

    (Xong chương)
     
  2. Chương 61: Huyền Linh Vực Chủ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan bước chân thật nhanh, ngay sau đó đã đến gần ngọn núi.

    Ban đầu là một cảnh tượng mờ ảo cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

    Tuy nhiên, khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, dù trong lòng nàng đã sớm đoán trước nhưng cũng không khỏi kinh ngạc.

    Bởi vì ngọn núi vô cùng cằn cỗi, ngoại trừ những tảng đá màu trắng xám chất thành đống bừa bãi, thì cũng không có thứ gì khác.

    Hơn nữa, ngọn núi giống như là bị một cái rìu từ trên trời chém xuống, chính giữa đột nhiên gãy ra, một bên là núi, một bên là vách núi! (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Phảng phất, như là một thanh kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ, trực tiếp chĩa lên trời!

    Mộ Thanh Lan từng bước đi tới, cả người đều trở nên cảnh giác.

    Khi đến gần hơn, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy, trên vách đá dường như bị bổ ra ấy, có một số ký tự màu máu khá to.

    - -Mịch La Tử Sơn!

    Trái tim của Mộ Thanh Lan đông cứng lại, trực giác cho thấy dường như có một cổ sát khí cường đại, từ trong mấy chữ đó đang bùng phát ra!

    Mà miếng ngọc bài trong ngực, cũng càng thêm nóng rực.

    Điều này chứng tỏ nàng đã ngày càng đến gần hơn rồi.

    Mộ Thanh Lan mím môi, không chút do dự tiếp tục đi về phía trước.

    Dọc theo ngọn núi chênh vênh đi lên, dưới chân có những tảng đá thô ráp màu trắng xám, còn có một số viên đá vụn mịn đầy góc cạnh, đi ở trên đó, đặc biệt cộm đến đáng sợ.

    Tuy nhiên, biểu hiện của Mộ Thanh Lan vẫn không hề thay đổi, nàng nhanh chóng lao về phía đỉnh núi.

    Nhưng khi nàng sắp lên đến đỉnh núi, thì lại nhìn thấy một bóng người.

    Nàng nhanh chóng núp vào, vẻ mặt hơi nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm người đó - Khương Mặc!

    Quả nhiên hắn cũng đến đây!

    Khương Mặc đứng quay lưng về phía Mộ Thanh Lan, trước mặt có một tảng đá rất lớn, lúc này, hắn đang vươn tay, ấn miếng ngọc bài lục giác đó vào tảng đá.

    Lúc này Mộ Thanh Lan mới để ý thấy, phiến đá cao ngang người đó, toàn bộ đều là màu đen, nhìn kỹ, mới nhận ra đó là một cái bia mộ!

    Mà trên đó, lại có mấy chữ-

    "Huyền Linh chi mộ!"

    Mộ Thanh Lan nín thở - lẽ nào đây là huyệt mộ của vị Huyền Linh vực chủ trong lời đồn?

    Mà lúc này, nàng cũng đã nhìn thấy tấm ngọc bài của Khương Mặc đặt vào cái khe lõm trên bia mộ!

    Mộ Thanh Lan khẽ cau mày: Xem ra trên đó chỉ có thể đặt một miếng ngọc bài, nhưng tại sao Khương Mặc và nàng, hai người lại có cùng một miếng như nhau?

    Hơn nữa Khương Mặc thực sự cũng đã mở ra được cửa, không có vẻ gì là giả cả. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Nhưng ngọc bài của nàng cũng có phản ứng..

    "Kháp!"

    Một âm thanh nhỏ vang lên, miếng ngọc bài rốt cuộc cũng đã được khảm hoàn toàn vào khe lõm đó!

    Từ bên trong đó, đột nhiên có một luồng ánh sáng mãnh liệt bùng phát ra!

    Trong mắt Khương Mặc, hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết!

    Bia mộ đó, cũng đột nhiên kịch liệt run rẩy!

    Khương Mặc lùi lại một bước, nhìn kỹ cảnh tượng trước mặt.

    Ầm ầm ầm!

    Mức độ rung động ngày càng lớn, khiến cho những viên đá bên dưới bia mộ cũng lăn ra xung quanh.

    Không hiểu vì lý do gì, trong lòng Mộ Thanh Lan đột nhiên xuất hiện một linh cảm xấu.

    Vì vậy, nàng chẳng những không tiến lên mà còn đứng im bất động, hơi thở cũng hoàn toàn che dấu lại.

    Ánh sáng phía trên bia mộ càng ngày càng chói mắt!

    Một sự dao động lực lượng mờ nhạt liền từ đó phát ra!

    Oanh!

    Cuối cùng, bia mộ hoàn toàn được bao phủ bên trong ánh sáng!

    Ngay sau đó, những tia sáng đó dần dần hội tụ lại, tạo thành một nửa bóng người trong suốt mờ ảo!

    Đó là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam và rất gầy.

    Tuy nhiên, khi người đàn ông này xuất hiện, cả người của Mộ Thanh Lan liền cực kỳ cảnh giác - người đàn ông này, rất mạnh!

    Mặc dù chỉ là một hình bóng, nhưng Mộ Thanh Lan cũng không chút nghi ngờ gì, một khi người này ra tay, những người ở đây chắc chắn đều sẽ chết!

    Nhìn thấy bóng người đó, trái tim Khương Mặc liền đập dữ dội, ngay cả đáy mắt vốn luôn bình tĩnh cũng lộ ra vẻ kích động tột độ.

    Nhưng người đàn ông kia cũng không chú ý đến hắn, thay vào đó là nhìn xung quanh, thần sắc dường như có chút cảm thán.

    "Vậy mà đã qua đi lâu như vậy rồi.."

    Khương Mặc khẽ cau mày, vẻ kích động trên mặt cũng bớt đi một chút, nhìn người đàn ông trên xuống dưới.

    "Nguyên Thần Chi Ân?"

    *Nguyên thần chi ấn: Phong ấn của nguyên thần

    Người đàn ông cuối cùng cũng nhìn về phía Khương Mặc: "Có chút kiến thức."

    Hắn quả nhiên là một đạo Nguyên Thần Chi Ấn.

    Trong lòng của Mộ Thanh Lan đông cứng.

    Khi người tu luyện đạt đến một cảnh giới nhất định, thì có thể tách ra Nguyên Thần và biến nó thành Nguyên Thần Chi Ấn, ngay cả khi thân thể chết đi, Nguyên Thần Chi Ấn đó vẫn có thể tồn tại rất lâu. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Mà quan trọng nhất là Nguyên Thần Chi Ấn ẩn chứa dấu vết thần thức và năng lực của nguyên chủ, ở góc độ nào đó quả thực có thể coi chính là nguyên chủ.

    Khương Mặc nhất thời không lên tiếng.

    Hắn không ngờ rằng, nơi này vậy mà vẫn có tồn tại như vậy.

    Nếu như vậy, thì muốn lấy được truyền thừa kia, e rằng sẽ có chút phiền phức..

    Có điều, lần này hắn nhất định phải có được lực lượng của Vực Chủ đó!

    "Tiền bối, ngươi đã chết rồi, vậy không bằng đem tất cả truyền thừa để lại cho vãn bối? Vãn bối nhất định vô cùng cảm kích!"

    Khương Mặc ôm quyền, quỳ một gối nói.

    Người đàn ông thấy vậy, cũng không ngạc nhiên, và nhìn Khương Mặc:

    "Chính là ngươi đã mở ra Huyền Linh mộ địa?"

    Khương Mặc gật đầu.

    Trên khuôn mặt của người đàn ông hiện lên một nụ cười.

    "Ngày này, quả nhiên ta cũng chờ đến được.."

    Khương Mặc nghe xong, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời không hiểu, nên không nói gì.

    Cảm giác không ổn trong lòng Mộ Thanh Lan càng lúc càng dồn dập.

    "Nói đến thì, thật ra ta cũng phải cảm ơn." Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống Khương Mặc, "Nếu không có ngươi, không biết đến khi nào, ta mới có thể lại nhìn thấy mặt trời."

    Khương Mặc cụp mắt xuống: "Vãn bối cũng tình cờ lấy được chìa khóa ở đây và vào được. Nếu có thể được tuyền thừa của tiền bối, quả là phúc lớn trong đời."

    Người đàn ông nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch một cái: "Ngươi tới đây là vì truyền thừa của ta?"

    Nghe giọng nói này, không hiểu sao có chút bay bổng.

    Khương Mặc lại gật đầu: "Cầu xin tiền bối thành.."

    Bùm!

    Chưa kịp dứt lời, người đàn ông đột nhiên phất tay áo ném Khương Mặc xuống đất! (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Lực lượng cường đại ập đến, Khương Mặc không kịp chuẩn bị, nên thân thể tức khắc bị trầy xước, phun ra một ngụm máu!

    Hắn kiếp sợ nhìn người đàn ông, tự hỏi tại sao đối phương lại đột nhiên ra tay?

    Cường giả nào cũng coi trọng truyền thừa của mình, nhưng hắn đã chết rồi, đem truyền thừa cho hắn, không phải sẽ tốt hơn sao?

    "Tiền bối, vãn bối không có ý định xúc phạm! Chỉ là nếu ngài đã chết, vãn bối xin đến kế thừa y bát của ngài, vãn bối nhất định sẽ.."

    "Những thứ của bổn Vực Chủ, bao giờ đến lượt ngươi mơ ước!"

    Vẻ mặt của người đàn ông đầy vẻ khinh thường.

    Khương Mặc cười lạnh, ương ngạnh nói:

    "Không ngờ Huyền Linh Vực Chủ trong lời đồn, lại là kẻ ích kỷ như vậy.."

    Nếu là như vậy, hắn không cần phải giả bộ cung kính!

    Mạnh mẽ chiếm đoạt thôi!

    Nhưng khi người đàn ông nghe như vậy, vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ.

    "Huyền Linh Vực Chủ?" Hắn nhẹ giọng hỏi.

    Khương Mặc sửng sốt.

    Trong đầu Mộ Thanh Lan lóe lên một tia sáng, trong lòng thầm kêu không tốt!

    Người đàn ông đã lên tiếng cười to-

    "Tên súc sinh kia, làm sao có tư cách so sánh với bổn Vực Chủ chứ!"

    * * *đề cử * * *

    Tất cả các loại căng thẳng ah ah ah ah ah ah

    (Xong chương)
     
  3. Chương 62: Đánh lén!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông này, không phải là Huyền Linh Vực Chủ!

    Mộ Thanh Lan cũng nghĩ như vậy, và quả nhiên, đúng là như thế!

    Ngược lại, Khương Mặc lại kinh ngạc trợn to hai mắt, tựa hồ còn chưa hoàn hồn.

    Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe tiếng cười của người đàn ông đó, sắc mặt rốt cuộc thay đổi!

    "Ngươi là ai?"

    Khương Mặc kinh hãi không thôi, liền quát lớn.

    Ngọc bài kia rõ ràng vừa vặn với chỗ lõm trên bia mộ, nhưng vì sao người này lại không phải là Huyền Linh Vực Chủ?

    Vậy thì người này là ai?

    Và điều gì đã xảy ra với ngọc bài của hắn?

    Tiếng cười của người đàn ông đột nhiên dừng lại, nhìn Khương Mặc, hừ lạnh một tiếng. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    "Tìm người mà cũng tìm lầm, ngươi đúng là cực kỳ ngu xuẩn! Có điều, nếu đã đến đây, thì hãy ở lại đây luôn đi!"

    Giọng nói rơi xuống, một lực lượng cường hãn đột nhiên tấn công vào Khương Mặc!

    Khương Mặc liền xoay người bỏ chạy!

    Nhưng làm sao hắn có thể là đối thủ của người đàn ông đó?

    Chỉ cần một cái vung tay nhẹ nhàng, thân hình của Khương Mặc liền đột nhiên cứng đờ, sau đó như bị một lực vô hình túm lấy cổ, kéo ra phía sau!

    Khương Mặc có giãy giụa cách mấy cũng đều vô dụng, một lát sau, sắc mặt của hắn đã biến thành màu gan lợn.

    "Nếu như tới vì tên súc sinh Huyền Linh đó, thì hãy chôn cùng hắn luôn đi!"

    Một giọng nói âm u vang lên, Khương Mặc đã bị hắn siết chặt cổ, toàn thân treo trên không, hai chân điên cuồng đá.

    Mộ Thanh Lan cố gắng giấu đi tất cả hít thở, cường giả như vậy, nếu còn cố ý tìm kiếm, e rằng nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm!

    Ngay khi huyết quản trên trán Khương Mặc như muốn vỡ tung, đột nhiên trong mắt hắn, chợt lóe lên một tia sáng đen kỳ dị!

    Bá!

    Hắn đột nhiên giơ cánh tay của mình lên, rồi chém xuống một cách quyết liệt!

    Thình thịch!

    Khương Mặc liền rơi xuống, ngã trên mặt đất.

    Hắn nhanh chóng lăn đi chỗ khác, khi quay đầu nhìn lại người đàn ông lần nữa, tia sáng đen trong mắt đã tiêu tán.

    "Hửm?"

    Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng.

    "Vẫn còn có chút thủ đoạn đấy.."

    Khương Mặc nhìn chằm chằm vào hắn.

    "Có điều, cũng chỉ có như vậy thôi. Không phải ngươi đang tìm Huyền Linh sao? Vậy thì đi chết cùng với hắn đi!"

    Người đàng ông chế nhạo, đồng thời mấy luồng Nguyên lực cũng lao thẳng về phía Khương Mặc!

    Khương Mặc lần này lại không có chạy, sắc mặt lại trở lại vẻ thờ ơ lạnh nhạt thường ngày, dưới chân vừa động, liền cũng lao thẳng đến!

    "Không quan trọng ngươi là ai! Hôm nay, truyền thừa này, ta nhất định phải có!"

    Bùm!

    Lực lượng của cả hai liền va chạm vào nhau một cách mạnh mẽ!

    Với cú chạm vừa rồi, biểu cảm của người đàn ông cuối cùng cũng đã có sự thay đổi.

    Hắn cẩn thận nhìn Khương Mặc vài lần, đột nhiên cười lạnh một tiếng.

    "Ngươi cho rằng dừa vào chút thủ đoạn này, liền có thể đánh bại ta sao?"

    Khương Mặc lau vết máu nơi khóe miệng: "Nếu đã chết, thì nên chết cho sạch sẽ đi!"

    Nói xong, hắn đột nhiên nhắm mắt lại.

    Nhưng mà, Mộ Thanh Lan lại thấy trên mu bàn tay của hắn đột nhiên xuất hiện một tia màu đen kỳ dị! (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Dưới làn da dường như có một đường đen lan nhanh!

    Mộ Thanh Lan chắc chắn rằng, đường đen đó nhất định đã lan đến phía trên cánh tay của hắn, hoặc thậm chí còn nhiều chỗ khác nữa!

    Đó là..

    Mộ Thanh Lan khẽ ngưng mi, nhìn không chớp mắt. Khương Mặc này từ trước đến nay luôn có chút kỳ quái, nhưng mà cái gì cũng không nhìn ra được.

    Bây giờ, nàng có thể chắc chắn rằng đó là do cái đường đen đó!

    Chẳng mấy chốc, trên cổ của Khương Mặc bỗng nhiên cũng có những đường màu đen lan ra!

    Vừa nhìn lướt qua, có vẻ như dưới làn da có những con sâu màu đen đang trồi lên, rất kinh người!

    Theo tất cả những điều xảy ra này, đôi mắt của Khương Mặc cũng hoàn toàn biến thành màu đen!

    Và lúc này, lực lượng trong cơ thể hắn cũng đã thay đổi!

    Mộ Thanh Lan thầm sửng sốt - vừa rồi lúc ở cửa, thực lực của Khương Mặc cũng đã là Ngự Thiên Cảnh đỉnh, nhưng mà hiện tại hắn vẫn còn đang không ngừng mạnh lên!

    Phanh!

    Và chỉ trong nháy mắt, Khương Mặc đã đột phá Ngự Thiên Cảnh, đạt tới Thần Phách Cảnh!

    Nhưng lúc này Mộ Thanh Lan lại không ngạc nhiên lắm, vì nàng đã nhìn ra, đây cũng không phải là lực lượng của bản thân Khương Mặc.

    Dường như hắn đã dùng một loại ngoại lực nào đó, mới có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà đột phá Thần Phách Cảnh.

    Tình trạng thực lực như vậy chỉ có thể tồn tại trong chốc lát, nhưng nếu có thể đối phó được với người đàn ông kia, thì Khương Mặ sẽ toàn thắng.

    Tuy nhiên, trong lòng Mộ Thanh Lan đồng thời có một nghi vấn khác - Khương Mặc như thế này, liệu có âm mưu của Khương gia ở đằng sau hay không?

    Bang bang bang bang!

    Ở phía bên kia, cả hai đã liên tiếp giao thủ!

    Tuy rằng người đàn ông đó khi còn sống là cảnh giới Vực Chủ, nhưng lúc này cũng chỉ là một Nguyên Thần Chi Ấn, tự nhiên là không thể so với thực lực đỉnh được. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Khương Mặc chưa chắc sẽ thua.

    Trong khu vực nhất thời đều là đất đá văng tứ tung đồng thời lăn xuống dưới, bụi bay mù mịt!

    * * *

    Ngay khi trên đỉnh núi nổ ra trận chiến này, cũng đã lập tức khiến cho Vân Dực chú ý.

    Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt khẽ chuyển động.

    Năng lượng dao động cường đại như vậy..

    Ngay sau đó, hắn đột nhiên hơi nhíu mày--

    Chẳng lẽ là đã có người mở ra Huyền Linh huyệt mộ rồi!

    Hắn lập tức nhoáng lên một cái, nhanh chóng đi về phía đỉnh núi!

    Ghé mắt nhìn nghiêng, liền thấy trên vách núi có mấy ký tự màu đỏ như máu "Mịch La Tử Sơn", càng ngày càng đỏ tươi, giống như máu sắp chảy ra vậy!

    * * *

    Bên ngoài Mộng Trạch Sơn, khi Mộ Nghiêm đi theo Mặc Vũ đến nơi, liền thấy Khương Phong vẫn ở đó, chắp tay sau lưng, nhìn ngọn Mộng Trạch Sơn đã sụp đổ với vẻ mặt đắc ý.

    Trong lòng của Mộ Nghiêm nhảy dựng - Biểu hiện của Khương Phong.. dường như không lo lắng cho sự sống chết của Khương Mặc, mà ngược lại dường như còn có vài phần mong đợi!

    Chẵng lẽ ông ta đã sớm đoán được sẽ xảy ra một trận này?

    Cảm nhận được phía sau có người tới gần, Khương Phong đột ngột quay đầu lại, vừa nhìn thấy là Mộ Nghiêm, liền không khỏi chế nhạo.

    "Sao hả? Mộ huynh đã tìm người giúp đỡ rồi sao?"

    Vừa nói ông ta vừa đánh giá Mặc Vũ bên cạnh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Tại sao ông chưa từng nhìn thấy người thiếu niên này bao giờ?

    Hơn nữa là Mộ tộc ở Đế Đô xa xôi, sao có thể phái người tới nhanh như vậy?

    Ông ta cười khinh thường: "Mộ huynh, đây không phải là chuyện con chó con mèo nào cũng có thể giải quyết được đâu."

    Con chó con mèo?

    Trong lòng Mộ Nghiêm gần như muốn bật cười ra!

    Đây là Khương Phong đang tự mình tìm chết nha!

    Người có thể đi theo thiếu niên áo trắng, làm sao có thể yếu ớt được?

    Mặc Vũ cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Khương Phong một cái.

    Sống lưng của Khương Phong đột nhiên lạnh lẽo, cái liếc mắt đó, giống như một mũi dao, trực tiếp cắm thẳng vào tim!

    Ánh mắt đó, mang theo sát khí nồng đậm, khiến người ta vô cùng sợ hãi!

    Ông ta đột nhiên nhận ra, người trước mắt này, không dễ chọc!

    * * *

    Khương Mặc và người đàn ông đó đã đấu qua mười mấy chiêu, ngay cả Mộ Thanh Lan cũng hơi ngạc nhiên, họ vậy mà có thể đánh ngang tay.

    Ở một khắc nào đó, Khương Mặc chiếm được thế thượng phong, một cỗ lực lượng Nguyên lực liền đập vào bia mộ!

    Bùm!

    Bia mộ liền bị vỡ tan tành!

    Đồng thời, hắn xoay người, lập tức đoạt lấy ngọc bài trước đó trong tay!

    Vẻ mặt của người đàn ông liền thay đổi, thân thể chấn động dữ dội, sau đó trở nên trong suốt hơn rất nhiều!

    Mà dưới chân hắn, có một chùm ánh sáng đột nhiên tỏa sáng!

    Trân bảo, chính là ở phía dưới!

    Khương Mặc lập tức vọt tới ngay! Người đàn ông đó sao có thể sẵn lòng? Cũng liền đi qua theo!

    Hai người lại đánh nhau lần nữa!

    Nhưng mà đúng lúc này, phía sau Mộ Thanh Lan, đột nhiên có một lực lượng mạnh mẽ nào đó, đẩy nàng đi ra ngoài!

    * * *đề cử* * *

    (Xong chương)
     
  4. Chương 63: Bí mật!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan ngay lập tức quay người lại, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của người đó!

    Giương mắt nhìn lên, Mộ Thanh Lan liền nhướng mày.

    Diệp Úc Nhu.

    Diệp Úc Nhu tựa hồ cũng không ngờ đến nàng có thể phản ứng nhanh như vậy, đối diện với ánh mắt như đao của Mộ Thanh Lan, trên mặt nháy mắt hiện lên một tia hoảng sợ.

    Bàn tay của Mộ Thanh Lan liền dùng sức, cơ hồ muốn bẽ gãy cổ tay của Diệp Úc Nhu!

    "Thật đúng là không thể nhìn ra, Diệp nhị tiểu thư, cũng thích làm những chuyện ám toán người khác như vậy."

    Cơn đau dữ dội trên cổ tay truyền đến nhắc nhở Diệp Úc Nhu, nàng ta lập tức lấy lại bình tĩnh, dùng sức vung lên thật mạnh muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Mộ Thanh Lan. (Truyện đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    "Ta, ta chỉ là vô tình bị vấp mới phải đẩy ngươi. Ngươi, ngươi đừng hiểu lầm ta.."

    Vừa nói, trong mắt nàng ta vừa có lệ quang lập lòe, trông rất đáng thương.

    Tuy nhiên, trong mắt Mộ Thanh Lan lại rất đáng ghét.

    Nàng đã sớm nhận thấy rằng Diệp Úc Nhu này nhất định không phải dịu dàng và thuần khiết như cái vẻ bề ngoài, quả nhiên đã không nhịn nổi mà ra tay.

    "Muốn có bảo bối thì cứ nói thẳng ra, đã làm mà còn không dám thừa nhận, không chỉ nham hiểm đê tiện, mà còn rất là dơ bẩn xấu xa."

    Giọng của Mộ Thanh Lan tuy nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ giống như một cái búa tạ, nặng nề đập vào trong lòng Diệp Úc Nhu.

    Mặt nàng ta liền lập tức nhăn lại.

    Mà sức lực của Mộ Lăng Hàn này sao lại mạnh như vậy, cổ tay của nàng ta sẽ bị gãy mất thôi!

    Nàng ta liền vận chuyển Nguyên lực trong cơ thể, một tay kia trực tiếp chém vào cổ Mộ Thanh Lan!

    Mộ Thanh Lan ngả người về phía sau, tránh đi đòn này, ngay lập tức ra sức bẽ cong cánh tay của nàng ta!

    Diệp Úc Nhu thầm kêu không ổn, lập tức đi theo lực lượng của Mộ Thanh Lan.

    Một âm thanh bị bóp mạnh liền vang lên.

    Mặc dù xương không bị gãy, nhưng Diệp Úc Nhu cũng cảm thấy rất rõ vai của mình đã bị trật khớp, cơn đau dữ dội khiến những hạt mồ hôi nhanh chóng đọng lại trên vầng trán mịn màng của nàng ta.

    "Ngươi buông ta ra!"

    Nàng ta dùng sức giãy giụa, trong cơ thể tức khắc phát ra một trận uy áp! Đôi mắt nhìn vào Mộ Thanh Lan cũng không còn dịu dàng như nước nữa, mà tràn đầy phẫn nộ và căm hận.

    Tốt xấu gì nàng ta cũng là cường giả Ngự Thiên Cảnh, làm sao có thể bị một tên hèn mọn Nguyên Giả vây khốn chứ!

    Mộ Thanh Lan khẽ hừ lạnh một tiếng, rồi nhanh chóng lùi lại, đồng thời đá vào bụng Diệp Úc Nhu!

    "..."

    Diệp Úc Nhu không ngờ rằng Mộ Thanh Lan sẽ rút lui một cách dứt khoát như vậy, một chút sơ ý, thân thể liền bị bay ra ngoài!

    Hay cho một mỹ nhân xinh đẹp, tức khắc mặt mũi đen thui.

    Mà đôi môi của nàng ta, cũng đã trắng bệch.

    Cú đá của Mộ Thanh Lan, gần như làm cho nàng ta muốn bễ bụng!

    Lúc này, toàn bộ lục phủ ngũ tạng dường như đều bị lật tung lên!

    Một phen động tĩnh này, đương nhiên cũng khiến cho hai người Khương Mặc chú ý. (Truyện đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    "Còn không mau ra đây?"

    Hơi thở của người đàn ông có chút chùng xuống, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, hắn lại cười hả hê.

    Hắn đã sớm biết sự tồn tại của bọn họ!

    Khương Mặc nhìn thấy Mộ Thanh Lan và Diệp Úc Nhu, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn.

    Hắn vốn cho rằng dựa vào chiếc chìa khóa, bản thân hắn sẽ là người đến nơi nhanh nhất, còn những người khác chắc chắn sẽ chết trong ảo cảnh đó.

    Ai ngờ, cư nhiên họ lại đến nhanh như vậy!

    Tuy nhiên, truyền thừa này, chỉ có thể là của hắn!

    Trên thực tế, hắn hoàn toàn không để hai người này vào mắt, thậm chí Diệp Úc Nhu cũng chỉ là một kẻ hèn Ngự Thiên Cảnh mà thôi, cho nên không đáng phải sợ!

    Về phần Mộ Lăng Hàn kia, nhìn thấy bên cạnh không có thiếu niên áo trắng, Khương Mặc liền yên tâm.

    Hắn cũng không còn do dự nữa, đi thẳng tới chỗ có đoàn ánh sáng trắng!

    Bởi vì vừa rồi bia mộ bị phá hủy, nguyên khí của người đàn ông bị tổn hại nghiêm trọng, lúc này khí tức của hắn đã uể oải rất nhiều, thậm chí còn lệch khỏi vị trí ban đầu, nơi có ánh sáng trắng chiếu vào cũng không có người bảo vệ!

    Lúc này không đoạt thì đợi đến bao giờ?

    Mà Diệp Úc Nhu ở bên kia, cũng mặc kệ cơn đau đớn trên người, nhanh chóng đi về phía ánh sáng trắng!

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại đứng đó và không di chuyển, thay vào đó là nhìn vào người đàn ông kỳ quái kia.

    Người này không phải là Huyền Linh Vực Chủ, vậy thì hắn là ai?

    Rõ ràng là hắn cũng đã chết ở đây, cộng thêm sự quái dị của ngọc bài..

    Mặc dù Mộ Thanh Lan cũng thích bảo bối, nhưng nàng lại càng trân trọng mạng sống của mình hơn!

    Thấy nàng không nhúc nhích, người đàn ông lại liếc nhìn nàng một cái, khóe miệng nở nụ cười quái dị.

    Đúng lúc này, Diệp Úc Nhu và Khương Mặc đều đã lao tới chỗ ánh sáng trắng!

    Hai người đồng thời duỗi tay ra, liền muốn cướp đoạt!

    Nhưng mà thực lực của Khương Mặc lúc này đã tăng vọt, Diệp Úc Nhu tự nhiên không phải là đối thủ củ hắn!

    Tùy tiện vung tay một cái, Diệp Úc Nhu liền bị ném ra xa, trên cơ thể liền bê bết máu.

    Trong đôi mắt u ám và lãnh đạm của Khương Mặc, phản chiếu hình ảnh của đoàn ánh sáng trắng đó!

    Bàn tay của hắn cũng đã thâm nhập vào trong đó!

    Để an toàn, thậm chí hắn còn đặt cả ngọc bài vào trong một cái tay khác, sẵn sàng đối phó với tình huống bất ngờ bất cứ lúc nào.

    Ngay sau đó, đoàn ánh sáng trắng kia đã bị hắn "lấy" mất!

    Nhưng khi vừa tiếp xúc với nó, ánh sáng trắng lại dần dần tiêu tán, lộ ra bộ mặt thật!

    Một góc màu trắng bóng bẩy, liền hiện ra trong tầm mắt.

    Đôi mắt của Mộ Thanh Lan hơi nheo lại - hóa ra là một khúc xương trắng!

    Khương Mặc lập tức cảm nhận được lực lượng kinh người ẩn chứa trong đó, nếu như nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy bên trong có cốt tủy đang từ từ chảy xuôi.

    Sau khi xem nó trong một lúc lâu, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự huyền bí hùng vĩ trong đó! (Truyện đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Khương Mặc mừng như điên!

    Bởi vì hắn cảm giác được ngọc bài trong tay, cũng đột nhiên nóng lên!

    Với phản ứng mạnh mẽ như vậy, khúc xương này rất có thể chính là truyền thừa của Huyền Linh Vực Chủ!

    Khương Mặc lập tức nắm chặt thứ đó trong tay, nhưng lại không để ý đến nụ cười kỳ quái trên khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh.

    Khi nhìn thấy hành động của Khương Mặc, hắn thậm chí còn liếm môi, trong mắt còn phát ra một tia sáng kỳ lạ.

    Mộ Thanh Lan trong lòng nhảy dựng, biểu cảm đó..

    Thật ra nàng cũng đoán được đó là cái gì, bởi vì ngọc bài trong ngực nàng lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô cùng!

    Mà Diệp Úc Nhu nhìn thấy biểu cảm đó của Khương Mặc, cũng không thể đoán ra được đó là cái gì!

    Nàng ta cắn chặt môi, tập trung lực lượng toàn thân, đột nhiên bay lên không trung, tay áo dài chém ra!

    Hai dải lụa dài màu trắng, đột nhiên cuộn tròn bay đi! Lập tức quấn lấy cổ tay Khương Mặc!

    Khương Mặc sắc mặt thay đổi, tràn đầy sát khí nhìn về phía Diệp Úc Nhu! Năm ngón tay co lại trở một cái, liền muốn đem Diệp Úc Nhu ném ra ngoài!

    Tuy nhiên, ngay lúc chạm vào tấm lụa trắng, hắn chợt nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn xuống! Thì thấy lòng bàn tay đã đỏ và sưng lên rồi!

    Hơn nữa còn có một đạo màu tím sẫm, đang bắt đầu lan nhanh!

    Trên mảnh lụa trắng này, cư nhiên có độc!

    Khương Mặc vô cùng tức giận, Nguyên lực hóa thành một kiếm, nhanh chóng chém xuống!

    Xoẹt-

    Dãy lụa trắng tức khắc rách ra!

    Tuy nhiên, Khương Mặc đã đánh giá thấp tốc độ lan truyền của độc tố, thời gian chỉ có một lúc, vậy mà cánh tay của hắn đã bị tê rần!

    "Ha ha ha! Cuối cùng thì ta cũng đợi được đến ngày này!"

    Người đàn ông vẫn luôn im lặng hồi lâu, bỗng bật cười thật to! Vẻ mặt điên cuồng!

    Hắn nhìn vào Khương Mặc, cười to: "Thứ đó đúng là xương cốt của tên Huyền Linh kia không sai, trên đó có lực lượng của hắn cũng không sai, nhưng các ngươi lại không biết, thứ đó, là hắn dùng để trấn áp bổn Vực Chủ!"

    Cái gì?

    Khương Mặc và Diệp Úc Nhu tức khắc há hóc mồm!

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào mép của vách đá!

    Mịch La Tử Sơn..

    Mịch La Tử Sơn!

    Nơi này, vậy mà là nơi Huyền Linh Vực Chủ dùng để trấn áp kẻ thù của mình!

    Khương Mặc tên này, chẳng những không lấy được truyền thừa, ngược lại còn đem người này hoàn toàn thả ra!

    * * *đề cử* * *

    Hồi hộp, lo lắng, hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ

    (Xong chương)
     
  5. Chương 64: Mơ ước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa nói xong, bỗng nhiên Nguyên lực xung quanh liền lao về phía người đàn ông!

    Thân thể vốn dĩ đã bị trong suốt rất nhiều của hắn, lại một lần nữa chân thật lên!

    Hơn nữa mơ hồ còn có một lực lượng từ trong cơ thể của hắn bộc phát ra!

    Đó là - lực lượng đã trấn áp hắn đang được phóng xuất ra!

    Khương Mặc cúi đầu nhìn xuống khúc xương trắng trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi.

    "Các ngươi cứ ở đây chôn cùng hắn đi!"

    Người đàn ông quát lớn một tiếng, rồi liền bay lên trời!

    Khương Mặc nắm chắc ngọc bài trong tay, lúc này cảm giác nóng bỏng càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí khiến hắn khó có thể khống chế được.

    Tại sao lại như vậy!

    Hắn thậm chí đã từng nghĩ đến khi vào đây sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng không nghĩ tới lại là tình huống như vậy!

    Kẻ được mai táng dưới chân núi Mộng Trạch Sơn, vậy mà không phải là Huyền Linh Vực Chủ! (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Mà ngôi mộ mà hắn mở ra lại là kẻ thù đã bị Huyền Linh Vực Chủ trấn áp!

    Hắn cơ hồ không chút do dự nào, liền quay đầu bỏ chạy!

    Người đàn ông nở một nụ cười chế giễu.

    "Nơi này, ngươi nghĩ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"

    Nói xong, hắn phất tay áo một cái, dưới chân Khương Mặc liền bị một đạo lực lượng cường đại đánh trúng!

    Oanh!

    Khương Mặc lắc lư cơ thể, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Ngươi không sợ ta lại trấn áp ngươi trở lại sao?"

    Nói rồi, hắn liền đưa khúc xương trắng trên tay về phía trước!

    Người đàn ông sững sờ một lúc, rồi phá lên cười.

    "Ha ha ha! Nếu ta đã ra rồi, thì thứ này tự nhiên sẽ không thể khống chế ta được nữa!"

    Ngọn Mịch La Tử Sơn này, hắn đã đợi đủ lâu rồi!

    Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên, liền có một sức hút mạnh mẽ ập đến!

    Nhưng Diệp Úc Nhu lại là người đầu tiên bị bắt đến!

    Trong mắt nàng ta hiện lên vẻ hoảng sợ: Nàng ta còn chưa có được truyền thừa nữa, với lại nàng ta cũng không muốn chết ở đây!

    Thân thể của Mộ Thanh Lan cũng không thể khống chế được mà di chuyển về phía người đàn ông.

    Thực lực của Khương Mặc là mạnh nhất trong ba người, nhưng lúc này cũng không thể ngăn được động tác của người này, cũng gần như bị hắn hút đi qua!

    "Tiền bối! Ta, ta không có ý mạo phạm! Đến đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, hoàn toàn không có ý định cướp đoạt cái gì. Kính xin tiền bối khoan thứ cho ta!"

    Diệp Úc Nhu vội vàng mở miệng, vẻ mặt lại trở nên đáng thương và yếu ớt.

    Người đàn ông vươn tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt của Diệp Úc Nhu, ánh mắt có vẻ không rõ cho lắm.

    Trong lòng Diệp Úc Nhu cảm thấy rất ghê tởm, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ có một đôi mắt đẫm lệ, giống như sắp khóc vậy.

    "Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bổn Vực Chủ ta rất ngu ngốc sao?"

    Người đàn ông nói từng câu từng chữ ra, khiến cho sắc mặt của Diệp Úc Nhu liền tái đi.

    "Không, không.. Ta không có.."

    "Nếu ngươi không phải đến vì truyền thừa đó, thì làm sao có thể tới đây nhanh như vậy?"

    Người đàn ông kề sát vào khuôn mặt của Diệp Úc Nhu và nhỏ giọng nói: "Thật đáng tiếc cho khuôn mặt này.. lại kết hợp với một vị chủ nhân không đầu óc như vậy.."

    Lần này Diệp Úc Nhu thực sự muốn khóc.

    Tuy rằng người đàn ông đó chỉ là Nguyên Thần Chi Ấn nhưng lúc này nàng ta vẫn có thể cảm giác được bàn tay của hắn đang di chuyển trên mặt mình, cảm giác đó thật sự rất kinh tởm!

    Mà ánh mắt của hắn lại hoàn toàn không coi nàng ta là một con người, mà ngược lại như là đang nhìn vào một con kiến gì đó vậy!

    "Chỉ cần, chỉ cần tiền bối buông tha cho ta, Diệp Úc Nhu nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.."

    "Bất cứ chuyện gì?" Người đàn ông nghiền ngẫm hỏi lại, rồi đột nhiên giơ tay lên!

    Roẹt!

    Y phục trên vai phải của Diệp Úc Nhu đột nhiên bị rách ra một lỗ, bờ vai ngọc ngà trắng nõn như tuyết lập tức lộ ra!

    "..."

    Diệp Úc Như hét lên một tiếng, theo bản năng liền kéo quần áo của mình lên, trong lòng xấu hổ và tức giận không thôi!

    Người đàn ông này, vậy mà sẽ làm một điều như vậy!

    Người đàn ông nói: "Không phải ngươi đã nói, ngươi nguyện ý làm bất cứ điều gì sao?"

    Động tác của Diệp Úc Như liền dừng lại giữa chừng, tiếp tục cũng không được, buông cũng không xong. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    "Bổn Vực Chủ đã bị vây ở đây, không biết đã bao lâu rồi, nhưng thật ra cũng đã lâu không được nếm trải mùi vị của nữ nhân.. Nếu người hầu hạ tốt bổn Vực Chủ, thì tự nhiên là ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt, hửm?"

    Diệp Úc Nhu khiếp sợ mở to hai mắt, trong lòng không khỏi kinh hoảng.

    Nàng ta tin tưởng người đàn ông này nhất định sẽ có biện pháp thực sự làm nàng ta phải "hầu hạ"!

    Sao có thể như thế được!

    Trong đầu nàng ta thoáng hiện lên một bóng dáng trắng như tuyết, dung mạo ưu nhã vô song, thanh lãnh trát tuyệt.

    Nam nhân như vậy, mới có thể làm nàng ta khuynh tâm, còn lão già biến thái này, thì là cái thá gì?

    "Có thể hầu hạ ngài, đương nhiên là vinh hạnh của ta, nhưng ta lại biết một nữ tử, dung mạo còn đẹp hơn ta rất nhiều, và cũng đang ở đây, nếu ngài thích.."

    Vẻ mặt của Mộ Thanh Lan trở nên lạnh lùng - nàng ta đây là đang nói về Mộ Liễu Nhi!

    Lúc này rồi, mà nàng ta còn muốn hại người khác để cứu mạng của mình! Thực đúng là ích kỷ đê tiện đến cực điểm!

    Nào ngờ, người đàn ông lại hề không ngạc nhiên gì, ngược lại nói: "Ta biết ngươi nói đến là ai, đúng là rất xinh đẹp, nhưng đáng tiếc tính khí quá cứng cỏi, ta không thích."

    "Ta thích người giống như ngươi, dịu dàng ôn nhu, đáng yêu nhất.."

    Mộ Thanh Lan nắm chặt nắm tay.

    Hắn ta đã gặp Mộ Liễu Nhi rồi sao? Nhưng rõ ràng Mộ Liễu Nhi không có ở đây!

    Đúng rồi, ảo cảnh đó có lẽ là do hắn tạo ra, đây cũng là lãnh địa của hắn, hắn đương nhiên biết rõ mọi chuyện như lòng bàn tay.

    Mộ Thanh Lan trong lòng có chút lo lắng, nhưng lúc này cũng không thể làm được gì, chỉ có thể hi vọng Mộ Liễu Nhi mạng lớn một chút, có thể giữ được tính mạng.

    Nhưng Diệp Úc Như lại sắp phát điên rồi!

    Bỗng nhiên, nàng ta nhìn thấy Mộ Thanh Lan vẫn còn đang giãy giụa ở một bên, đột nhiên nói:

    "Hắn! Dung mạo của hắn là đẹp nhất trong này!"

    Mộ Thanh Lan đột nhiên nhìn vào Diệp Úc Nhu!

    Diệp Úc Nhu lại bất chấp tất cả, vội vàng nói: "Hắn, hắn còn có một người em gái song sinh.."

    "Diệp Úc Nhu! Ngươi thật to gan!"

    Mộ Thanh Lan đột nhiên mở miệng quát lớn!

    Diệp Úc Nhu vì mạng sống của mình mà dám bịa đặt ra những lời như vậy!

    Nàng ta chắc chắn chưa bao giờ nghi ngờ nàng là Mộ Thanh Lan, nhưng nàng ta nhất định phải biết rằng "Mộ Thanh Lan" đã chết, nhưng lúc này nàng ta lại còn dám nói như vậy!

    Diệp Úc Nhu bị ánh mắt của Mộ Thanh Lan nhìn vào đến dựng tóc gáy, như thể có sát khí vô tận bao trùm trong đó!

    Nhưng lúc này, cũng không thể làm gì khác hơn.

    Quả nhiên, người đàn ông nghe xong, liền hiện lên một chút hứng thú.

    Hắn ta liếc nhìn Mộ Thanh Lan một cái.

    Người thiếu niên này tuy gầy ốm, nhưng dung mạo có thể nói là tuyệt thế. Nếu là em gái song sinh thì không biết dung mạo có thể đẹp đến cỡ nào..

    Vậy thì nữ tử trong tay này há có thể so được sao?

    "Nếu ngươi đem muội muội của ngươi giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?"

    Sự tham lam và bẩn thỉu trong đôi mắt đó khiến Mộ Thanh Lan ghê tởm muốn nôn mửa! (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    "Ngươi nằm mơ!"

    "Ngươi muốn chết!"

    Ngay khi Mộ Thanh Lan nói một tiếng, liền nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, giọng nói vốn dĩ luôn trong trẻo như ngọc va vào nhau, nhưng lúc này lại giống như băng, lạnh lẽo vô cùng! Quả thực giống như muốn đem người ta đông chết!

    Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy một bóng người màu trắng, đi thẳng tới người đàn ông kia!

    Sát khí kinh người, che trời lấp đất!

    Ngay khi Vân Dực vừa đến đây, liền nghe thấy câu nói đó, trong lòng nhất thời như có một trận lửa đốt!

    Hắn là cái thứ gì, lại dám mơ ước đến Mộ Thanh Lan!

    * * *đề cử***

    (Xong chương)
     
  6. Chương 65: Bản năng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi là ai?"

    Khi người đàn ông nhìn thấy Vân Dực, cũng là lắp bắp kinh hãi - trước đó hắn không hề cảm nhận được sự tồn tại của người nam nhân này!

    Nhưng hắn lại không hề biết rằng, thực lực của Vân Dực là cao như thế nào, nếu muốn ẩn nấp, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

    Sắc mặt của hắn thay đổi rất lớn, bởi vì hắn đã nhận thấy được thiếu niên áo trắng này thực lực vô cùng cường đại!

    Vân Dực vẻ mặt lạnh lùng, kiếm bạc trong tay đột nhiên đâm ra!

    Chỉ thấy một luồng ngân quang hiện lên!

    Người đàn đông đó cả kinh, theo bản năng muốn né tránh, nhưng đột nhiên lại phát hiện động tác của mình lại chậm hơn rất nhiều!

    Đây là - sự khống chế chỉ có uy áp cường đại mới có thể làm được!

    Trong lòng hắn vừa kinh giận vừa hoảng sợ, vất vả lắm mới có thể đợi đến ngày hôm nay, chẳng lẽ lại chết dưới tay thiếu niên áo trắng này sao?

    Diệp Úc Nhu nhìn thấy Vân Dực, ánh mắt liền sáng lên, nước mắt cũng lập tức rơi xuống giống như những chuỗi hạt bằng ngọc.

    Nàng ta sẽ không chết!

    Tuy nhiên, Vân Dực lại vốn chưa từng nhìn ả dù chỉ liếc mắt một cái.

    Lúc này, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Giết cái đồ to gan lớn mật này!

    Xoẹt!

    Thanh kiếm bạc của Vân Dực, mạnh mẽ xuyên thẳng vào lòng ngực của người đàn ông! (Truyện được đăng tại dembuon.vn)

    Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, chờ khi mấy người phản ứng lại, những gì họ nhìn thấy chính là khuôn mặt cực kỳ khó coi của người đàn ông cùng với thanh kiếm bạc đang phát ra ánh sáng chói lọi!

    "..."

    Người đàn ông gầm lên một tiếng, ngay lập tức ném Diệp Úc Nhu ra ngoài!

    Y phục trên người của Diệp Úc Nhu càng bị rách ra, toàn bộ bờ vai trắng như tuyết đều lộ ra ngoài.

    Nàng ta cả người loạng choạng một cái, liền ngã xuống trước mặt Vân Dực.

    Diệp Úc Nhu dùng một tay kéo quần áo của mình nhưng cũng chỉ có nửa chừng, có vẻ như đang rất hoảng loạn, và phải mất một lúc sau ả mới có thể đem quần áo sửa lại đàng hoàng.

    Từ gốc độ của Vân Dực, nếu mà nhìn xuống, thì nhất định sẽ thấy được một mảnh cảnh xuân.

    Diệp Úc Như ngẩng đầu, nhìn Vân Dực tràn đầy cảm kích: "Đa tạ công tử.."

    Nhưng Vân Dực cũng căn bản không thèm nghe chút nào, thậm chí cũng không thèm nhìn ả ta dù chỉ là một cái liếc mắt, mà lại trực tiếp giết về phía người đàn ông đó!

    "..."

    Diệp Úc Như đột nhiên thấy rất xấu hổ.

    Sức hút cường đại trên cơ thể Mộ Thanh Lan cũng đột nhiên biến mất, nhìn thấy Vân Dực, trong lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    Mà bên đó, Vân Dực cũng đã chiến đấu với người đàn ông đó rồi!

    Trong lúc nhất thời, ánh sáng bạc lập lòe, bóng người đan xen vào nhau.

    Mộ Thanh Lan thấy vậy, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.

    Sát khí của Vân Dực, cũng có chút quá nặng rồi đi..

    Xem tư thế này, quả thực là chiêu chiêu trí mạng, cực kỳ tàn nhẫn!

    Mộ Thanh Lan hiếm khi thấy Vân Dực ra tay như vậy, ngay khi vừa xuất hiện liền như muốn dồn đối thủ vào chỗ chết, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu.

    Chẳng lẽ.. người này trước đây đã hạ ám chiêu chọc tức Vân Dực sao?

    Đương nhiên, Mộ Thanh Lan sẽ không nghĩ rằng, chính bởi vì lời nói cuối cùng của người đàn ông đó, mới đưa một tên sát thần đến với mình như vậy!

    "Ngươi điên rồ!"

    Người đàn ông bị Vân Dực bức đến mức buộc phải liên tục rút lui, trong lòng vô cùng kinh hoàng.

    Làm sao lại có thể xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy chứ? Xem hắn mới chỉ là một thiếu niên, nhưng thực lực đã mạnh như vậy rồi!

    Hơn nữa trong đôi mắt sâu đen đầy vẻ lạnh nhạt kia, chỉ khi ra tay mới khiến người ta có thể cảm nhận được sự tức giận tột độ trong đó!

    Người đàn ông nhớ rằng, hình như là hắn không có đắc tội người này nha?

    Bá!

    Cũng trong lúc người đàn ông ngay người như vậy, kiếm bạc của Vân Dực đã phá không mà tới rồi!

    "Ta nhận thua! Ta nhận thua! Các ngươi không phải đang tìm truyền thừa của tên Huyền Linh kia sao? Ta nói cho các ngươi biết là được rồi!"

    Người đàn ông kia vội vàng mở miệng, hoảng loạn né tránh.

    Khóe môi Vân Dực khẽ vẽ ra một đường vòng cung cực kỳ mỉa mai.

    Xưa nay hắn rất ít khi cười, cho nên nụ cười này giống như một đóa hoa cao quý duy nhất trong vùng băng tuyết bao phủ quanh năm chợt nở rộ.

    Tuy nhiên, ngay sau đó, kiến hoa màu bạc đã liền tới trước mặt!

    Một luồng sát khí mạnh mẽ bao trùm đến!

    Xoát xoát xoát!

    Mấy vệt ánh sáng màu bạc đem người đàn ông mạnh mẽ ghim tại chỗ.

    "..."

    Người đàn ông đột nhiên hét lên một tiếng kêu thê thảm.

    Mộ Thanh Lan nhìn vào, liền nhướng mày.

    Chỉ thấy trên cơ thể của người đàn ông đó, có vô số ánh sáng màu bạc lập lòe, trong nháy mắt đã muốn huyết nhục mơ hồ!

    Người đàn ông run rẩy cúi đầu nhìn xuống phía dưới của mình, đôi mắt trừng lớn vô cùng kinh hoàng.

    "Ngươi.. ngươi.. ngươi thật độc!"

    Hơn nữa, hắn lúc này rõ ràng là Nguyên Thần Chi Ấn, những vũ khí Nguyên Khí bình thường đơn giản không đủ để gây sát thương cho hắn, nhưng kiếm bạc của người này lại lợi hại như vậy..

    Hắn rốt cuộc là ai?

    Vân Dực đứng yên, tay áo khẽ nhúc nhích một cái, kiếm bạc đã trở lại trong tay.

    Nếu là bình thường, cái loại con kiến như vậy muốn hắn giết hắn còn ngại bẩn tay, nhưng lần này, hắn nghĩ giết như vậy vẫn còn chưa đủ.

    Cần phải nhận hết tất cả sự tra tấn, sống chết cũng không được, mới có thể nguôi ngoai nỗi hận trong lòng!

    "Ta biết rồi! Ngươi là, ngươi là vì nàng có phải không?"

    Người đàn ông hoảng sợ lên tiếng, nhìn vết thương của mình, hắn ta chợt hiểu ra điều gì đó.

    Mà ánh mắt, lại đang nhìn vào Diệp Úc Nhu đang ở một bên.

    Nếu không phải vì nữ nhân, thì hắn ta thực sự không nghĩ ra được điều gì mới khiến cho người thiếu niên này lại dùng đến thủ đoạn như vậy!

    Trong khu vực nhất thời trở nên im lặng đến lạ thường.

    Diệp Úc Như kinh ngạc mở to hai mắt, lúc nãy Vân Dực xuất hiện, trong nháy mắt không phải là nàng ta không có suy đoán này, mà là không dám nhận bừa, nhưng lúc này, ngay cả người dàn ông đó cũng đoán như vậy..

    Chẵng lẽ..

    Trên mặt Diệp Úc Nhu không khỏi lộ ra vẻ mong chờ nhưng cũng đồng thời ngại ngùng. (Truyện được đăng tại dembuon.vn)

    Còn Mộ Thanh Lan khi nghe thấy điều này, đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ quái.

    Đúng vậy, tại sao Vân Dực lại tức giận như vậy? Thậm chí làm như vậy?

    Nàng hiểu rõ hắn, lúc đàu sở dĩ không giết người đàn ông đó, đơn giản là bởi vì chỉ muốn tra tấn người đó một cách triệt để hơn thôi.

    Tính cách của hắn rất lạnh lùng và cảm xúc hiếm khi dao động, nhưng bây giờ lại đang..

    Nhưng nàng cũng biết rất rõ, Vân Dực chắc chắn không phải là vì Diệp Úc Nhu.

    Như vậy, hắn là vì ai?

    Trong lòng chợt hiện lên một câu trả lời!

    Mộ Thanh Lan sửng sốt trước ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong lòng.

    Có đánh chết nàng cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng được loại khả năng như vậy!

    Sao có thể như thế được?

    Lúc trước khi còn ở trong Bí Cảnh Trung Nguyên, hai người đã đấu với nhau nhiều lần, nhưng Vân Dực cũng bị nàng hố không ít!

    Vân Dực cảm thấy có một ánh mắt kỳ lạ đang nhìn chằm chằm vào mình, khi hắn hơi quay đầu lại thì thấy Mộ Thanh Lan đang nhìn mình với vẻ mặt khó tả.

    Cái vẻ mặt đó, có vẻ hơi sai sai..

    Không hiểu sao, bị một đôi mắt đen láy nhìn nhìn như vậy, Vân Dực đột nhiên cảm thấy hơi không được tự nhiên cho lắm.

    Hắn đảo mắt.

    Ngay sau đó, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền đột nhiên nhìn lại!

    Đôi mắt đó!

    Vô cùng giống!

    Quả thực - giống nhau như đúc!

    Trong lòng hắn chợt xẹt qua cái gì đó, rất muốn bắt lấy, nhưng vào lúc này, lại cho người đàn ông đó có cơ hội lợi dụng!

    "Đi tìm chết đi! Ha ha ha!"

    Mọi người đột nhiên đồng loạt nhìn về phía người đàn ông! Nhưng đã quá muộn!

    Bùm!

    Thân thể người đàn ông đột nhiên nổ tung!

    Mà khúc xương trắng trong tay của Khương Mặc, cũng đột nhiên vỡ vụn!

    Một sức hút mạnh mẽ đột nhiên phát ra từ phía sau!

    Mộ Thanh Lan rõ ràng cảm giác được ngọc bài trong lòng ngực đột nhiên nóng lên! (Truyện được đăng tại dembuon.vn)

    Ngay lập tức, cả người nàng đột nhiên bay ra ngoài!

    Phương hướng, chính là vách núi bên kia!

    Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, khi Vân Dực quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy một góc quần áo màu đen.

    Tim của hắn chợt thắt lại!

    Giống như bản năng, hắn lập tức chạy vội tới, bóng người màu trắng giống như đại bàng sải cánh, lao thẳng xuống vách núi!

    * * *đề cử * * *

    Này, xã hội cạnh tranh khốc liệt quá..

    (Xong chương)
     
  7. Chương 66: Thanh Nhi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi cả hai liên tiếp rơi xuống vách núi, toàn bộ Mịch La Tử Sơn cũng sụp đổ trong tích tắc!

    Vô số đá sỏi lăn xuống! Tiếng vù vù thật chói tai!

    Diệp Úc Nhu vẫn còn đang chìm đắm trong sự bàng hoàng khi Vân Dưc lao xuống vách núi cùng với Mộ Lăng Hàn, đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội, nàng ta vội vàng nhìn quanh, mới nhận ra tình hình đang rất nguy cấp!

    Nàng ta nhanh chóng đứng dậy, trên người vô cùng chật vật, nhưng lúc này cũng không thể quan tâm đến điều đó, nàng ta theo bản năng liền muốn xuống núi, thoát khỏi đây, nhưng mới chạy được hai bước, nàng ta chợt nghĩ ra điều gì đó, không cam lòng quay đầu lại nhìn--

    Ở rìa vách núi, cũng không có một bòng người.

    Hắn thực sự đã theo xuống?

    Diệp Úc Nhu cắn môi, trong lòng oán niệm không thôi.

    Chẳng lẽ hắn không biết rằng, nàng ta chỉ có một mình ở đây sẽ càng nguy hiểm sao? Tại sao hắn lại đi theo Mộ Lăng Hàn?

    Ầm ầm ầm!

    Một tảng đá lớn lăn xuống bên cạnh nàng ta, gần như cọ xát vào cơ thể của nàng ta.

    Diệp Úc Nhu tránh được trong gang tấc, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nàng ta nhìn thật sâu vào vách đá, ngay sau đó xoay người rời đi! (Truyện được đăng tại dembuon.vn)

    Khương Mặc nhìn một mảnh xương trắng vụn cuối cùng còn dư lại trong tay, trong mắt tràn đầy không cam lòng!

    Không ngờ trong ngôi mộ của Huyền Linh Vực Chủ này vẫn còn tồn tại một bí mật như vậy!

    Ngọc bài của hắn, chẳng những không mở ra được mộ địa của Huyền Linh Vực Chủ, mà ngược lại còn thả cái gã đã bị trấn áp ở đây!

    Mọi kế hoạch đều bị phá hỏng!

    Hắn ngẩng đầu nhìn lên và thấy người đàn ông trên không trung đã bị Vân Dực chặt chẽ khóa trụ.

    Tuy rằng là Nguyên Thần Chi Ấn, nhưng hiển nhiên người thiếu niên áo trắng kia cũng không phải là một nhân vật đơn giản, vậy mà có thể đem người đàn ông đó vây lại ở đây dễ dàng như vậy, hơn nữa xem dáng vẻ cũng sắp chết hẳn rồi.

    Người đàn ông có vẻ đau đớn tột cùng, cả khuôn mặt nhăn nhó, nhưng lại có vẻ hơi điên cuồng, thỉnh thoảng lại bật ra một trận cười sảng khoái.

    Thiếu niên áo trắng kia nhất định cũng sẽ không buông tha cho hắn (Khương Mặc).

    Trong lòng Khương Mặc chùng xuống.

    Hắn ta* đã ở trong ngôi mộ của vị Huyền Linh này, trước đó cũng đã từng đắc tội với hắn, cho nên sau khi hắn đi ra, chỉ sợ..

    *Khuong Mặc sau này sẽ xưng hắn ta cho dễ phân biệt.

    Hắn ta cũng đột nhiên đứng dậy và đi xuống núi!

    Truyền thừa đã không thể lấy được rồi, cho nên việc quan trọng trước mắt là phải giữ được tính mạng đã!

    Vì vậy, trong phút chốc, trên đỉnh núi, đã trống không.

    Chỉ còn lại người đàn ông bị Vân Dực khóa chặt, lúc thì hét lên thảm thiết, lúc thì cười to, rất kinh người.

    Khi ngọn núi đã hoàn toàn nứt toác ra, người đàn ông quay đầu nhìn vách núi nơi Mộ Thanh Lan đã rơi xuống, đôi mắt trống rỗng, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu--

    ".. Hừ.. Huyền Linh.. Không ngờ ngươi lại còn có một chiêu này.. Được, coi như ta thua!"

    "Nhưng ngươi thực sự nghĩ rằng người thiếu niên ngươi chọn có thể cứu ngươi sao? Si tâm vọng tưởng*! Ha ha ha ha ha.."

    *Si tâm vọng tưởng: Chỉ là mơ ước

    * * *

    Mộ Thanh Lan chỉ cảm thấy như có một lực lượng vô hình nào đó đang không ngừng kéo mình xuống phía dưới.

    Nàng bây giờ cũng chỉ là một Nguyên gia, tự nhiên sẽ không đi bộ trên không trung được, nếu cứ ngã xuống như thế này, nàng chắc chắn sẽ chết.

    Nhưng không hiểu vì sao, trong sâu thẳm đáy lòng của nàng, lại không hề sợ hãi, dường như không hề lo lắng cho sự an nguy của bản thân.

    Hay đúng hơn, đó là một loại trực giác.

    Nàng lấy ngọc bài trong lòng ngực ra, nó oánh nhuận trong suốt, cảm giác nóng rực, lại càng thêm mãnh liệt.

    Uy ap cường đại ẩn chứa trong đó, ngay cả Mộ Thanh Lan cũng thầm kinh ngạc trong lòng - thực lực của vị Huyền Linh Vực Chủ này khi còn sống, e rằng không thể coi thường!

    Nàng nhìn xuống phía dưới, tốc độ cứ nhanh chóng rơi xuống, thật ra nàng cũng không nhìn thấy cảnh rõ tượng xung quanh, nhưng có thể mơ hồ thấy phía dưới dường như có màu xanh biếc. (Truyện được đăng tại dembuon.vn)

    Màu xanh biếc?

    Trong lòng của Mộ Thanh Lan chợt động.

    Chẳng mấy chốc, nàng đã xác định phỏng đoán trong lòng.

    Một mảnh sóng nước lấp loáng, lọt vào trong mắt!

    Bên dưới này, quả nhiên là một cái hồ! Mà phía trên mặt hồ, còn có một lớp sương trắng xóa tràn ngập, trông rất yên tĩnh.

    Đến gần hơn, Mộ Thanh Lan còn có thể cảm thấy hơi ẩm dày đặc ở đó.

    Mà cái cảm giác kêu gọi đó, lại gần như trào dâng!

    Thần sắc của Mộ Thanh Lan nhất định, rồi lao về phía hồ!

    Phải có cái gì đó ở dưới đó!

    Phía sau lại đột nhiên vang lên một tiếng xé gió!

    Mộ Thanh Lan dường như đã cảm nhận được điều gì đó, quay lại nhìn thoáng qua, và ngay lập tức hơi hơi mở to mắt-

    Vân Dực?

    Tại sao hắn cũng xuống?

    Trong lòng vừa hiện lên câu hỏi này, Mộ Thanh Lan lại đột nhiên đoán ra một khả năng, vì thế sắc mặt hơi thay đổi theo.

    Vân Dực.. Không phải là đi theo nàng xuống đó chứ?

    Cái này không được rồi nha!

    Nàng đến đây không phải để chết, mà là để tìm truyền thừa nha!

    Hắn đi theo, thì làm sao bây giờ?

    Nghĩ đến đây, Mộ Thanh Lan nhất thời không biết nên nói gì.

    Vân Dực hơi nheo mắt.

    Vẻ mặt của Mộ Lăng Hàn quả thực có chút kỳ quái.. Kỳ thật sau khi hắn nhảy xuống, cũng kinh ngạc chính mình làm như vậy hình như có gì đó sai sai, nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi khi nhìn lướt qua một cái, trong lòng chỉ còn lại có một nghi hoặc.

    Mà Mộ Lăng Hàn cũng không biết tại sao, tốc độ rơi xuống cực kỳ nhanh, lúc này ngay cả hắn, cũng phải dùng hết sức lực mới có thể đuổi kịp.

    Càng đến gần, ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn lại càng rõ ràng hơn!

    Hắn nhất định phải hỏi cho ra lẽ!

    Nghĩ như vậy, khoảng cách giữa hai người đã trở nên gần hơn.

    Vân Dực đưa tay ra và định kéo Mộ Thanh Lan.

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan liền đảo mắt, trên khóe môi liền nở một nụ cười nham hiểm.

    Nhìn nụ cười đó, trong lòng Vân Dực bỗng "lộp bộp" một cái.

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan đã lao xuống!

    Thình thịch!

    Một tiếng vang nhỏ, sóng nước liền lăn tăn gợn sóng!

    Trên mặt hồ nguyên bản vẫn luôn yên tĩnh, trong nháy mắt liền lan tràn ra vô số gợn sóng!

    Và hình bóng màu đen đó, cũng đã biến mất không thấy!

    Bàn tay đang vươn ra của Vân Dực, cũng lạnh như băng trong không trung.

    Vân đại thiếu chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy bao giờ.

    Xưa nay hắn giết người không chớp mắt, máu có chảy ngàn dặm vẻ mặt cũng không hề động, việc sinh tử trước nay cũng luôn thờ ơ lạnh nhạt.

    Chỉ có duy độc* lần này, hắn chủ động ra tay cứu người, nhưng lại bị người ta cự tuyệt?

    *Duy độc: Lần duy nhất

    Vân Dực sững sờ một lúc, sau đó đôi mắt như mực trở nên lạnh lẽo từng li từng tí.

    Bàn tay thon dài và trắng nõn của hắn từ từ siết chặt.

    Sương trắng trên mặt hồ càng lúc càng dày, trên mặt hồ cũng gần như không thấy được gợn sóng.

    Mà người nọ, tự nhiên cũng là không thấy bóng dáng.

    Vân Dực đứng trên không trung, khoanh tay đứng ở phía trên mặt nước.

    Một mảnh yên lặng.

    A.

    Trong không khí chợt vang lên một tiếng cười khẽ, nhưng có chút lạnh lùng.

    Mọi thứ dường như đang trở nên thú vị..

    Vân Dực hướng về phía giữa hồ đi đến.

    Bước đi trên mặt nước, những góc quần áo lại không hề bị dính chút hơi ẩm nào.

    Một thân bạch y, phiêu dật tao nhã, bước qua màn sương trắng, tựa như tiên nhân.

    Vân Dực bước đi chậm rãi, nhưng Nguyên Thần cường đại đã tản ra rồi!

    Mọi thứ xung quanh đều đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn!

    Một lúc sau, hắn cảm nhận được điều gì đó, nhìn về một hướng nhất định, rồi lặng lẽ đi đến.

    Màn sương trắng xung quanh đã gần như che khuất toàn bộ hồ nước, không thể nhìn thấy cái gì rõ ràng.

    Tí tách.

    Tí tách.

    Tiếng nước kỳ lạ truyền đến, Vân Dực hơi nhướng mày, bình tĩnh đi về phía trước.

    Bùm!

    Trên mặt hồ, đột nhiên nổi lên vô số bọt nước! Chỉ một thoáng liền bao phủ tất cả mọi thứ! (Truyện được đăng tại dembuon.vn)

    Vẻ mặt của Vân Dực chắc chắn, tay áo vung lên, đường viền được thêu bằng tơ vàng xẹt qua một ánh sáng vàng, quanh thân liền xuất hiện một kết giới trong suốt, mà sương trắng ở trước mắt, cũng theo tiếng nước rơi, dần dần tan đi.

    Hắn ngước nhìn lên, đột nhiên ngơ ngẩn.

    Trong làn nước trong vắt, có một bóng người mảnh khảnh đang dựa vào bờ, mái tóc đen ướt sũng xõa xuống che gần hết lưng, trên mặt nước còn có một vệt trắng mờ ảo, giống như mỡ đông tụ lại, ngay cả sương giá và tuyết e rằng cũng không thể trắng đẹp bằng.

    Nước gợn nhộn nhạo, nhưng người nọ vẫn bất động, dường như đang ngất xỉu.

    Vân Dực hô hấp đột nhiên ngừng lại, nhưng trái tim lại đột nhiên đập dữ dội!

    Hắn đang định bước tới, nhưng lại tình cờ nhìn thấy đầu người nọ hơi lệch sang một bên, lộ ra một nửa khuôn mặt.

    Mày đẹp như núi xa, lông mi rậm như rẻ quạt, sống mũi cao thẳng, môi anh đào trơn bóng.

    Chỉ có hắn mới biết, khi nàng mở mắt ra, ở trong đó sẽ là cảnh đẹp như thế nào!

    Hầu kết của Vân Dực phát khẩn, và cuối cùng đã phát âm ra cái tên đã quay cuồng hàng nghìn lần trong tim mình--

    "Thanh nhi!"

    * * *đề cử* * *

    Này, cuộc đời thật rối rắm, rối như tơ vò giống như Vân thiếu gia vậy..

    (Xong chương)
     
  8. Chương 67: Ngươi không có tư cách

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Dực tiến lên một bước.

    Người nọ dường như cảm nhận được có người đang đến gần, từ từ mở mắt ra và nhìn sang.

    Động tác của Vân Dực đột nhiên dừng lại.

    Người nọ chậm rãi đứng dậy, sóng nước khẽ đung đưa, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy mái tóc đen rũ xuống, nhàn nhã lắc lư trong nước, giống như rong.

    Bờ vai thẳng tắp, thân hình cao dài, y phục đen ướt sũng bó sát vào người, càng làm cho người nọ có vẻ như cao lớn tuấn tú thêm.

    Mà ngực, thì lại lép xẹp. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Mặc dù gầy ốm, nhưng chắc chắn chính là dáng của một người thiếu niên!

    Mộ Thanh Lan kéo lại quần áo hơi bị xòe, che đi làn da trắng nõn đang lộ ra, động tác nhàn nhã, vẻ mặt lười biếng, trên mặt cũng không có một chút ngượng ngùng nào khi bị người phát hiện ra bí mật.

    Nàng hơi nhướng mày.

    "Vân đại thiếu chủ, vừa rồi, ngươi đang gọi ai?"

    Giọng nói mang theo nụ cười có phần tản mạn, nhưng lại trong trẻo lạnh lùng, mơ hồ còn có thể nghe ra ý thăm dò, dò hỏi trong đó.

    Trong phút chốc, cả người giống như bị một chậu nước lạnh dội qua đầu, cả người cũng lạnh đến thấu xương.

    Vân Dực nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngay cả bàn tay đã vươn ra muốn nắm tay nàng, cũng có vẻ vô cùng xấu hổ.

    Bước ra một bước, cũng không biết là nên tiến về phía trước, hay là lui lại phía sau.

    Hắn chưa bao giờ giống như giờ phút này, trong người dường như có ngọn lửa thiêu đốt, cả người như bị băng tuyết bao phủ, không thể động đậy.

    Một lạnh một nóng, hai phương trời.

    Thấy Vân Dực không nói lời nào, Mộ Thanh Lan bèn khoanh tay lại, nghiêng người dựa lưng vào bờ, ánh mắt nhìn hắn thật sâu.

    "Vân đại thiếu chủ, hình như đã nhìn lầm người?"

    Vân Dực thu tay lại, để ở trong tay áo, dần dần nắm chặt thành nắm đấm.

    Tuy nhiên, đôi mắt của hắn vẫn dán chặt vào Mộ Thanh Lan.

    Hắn sẽ không bao giờ tin, trong khoảnh khắc vừa rồi đó, chỉ là hắn bị hoa mắt.

    "Chưa chắc."

    Một lúc sau, Vân Dực mới lạnh lùng mở miệng.

    Khóe môi Mộ Thanh Lan đột nhiên giật giật, nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.

    "Vân thiếu chủ, đây là ý gì? Hay ngươi cho rằng, muội muội ta vẫn còn sống trên đời này sao?"

    Đôi mắt Vân Dực nheo lại một cách nguy hiểm.

    "Ta vẫn chưa tận mắt nhìn thấy xác của Mộ Thanh Lan."

    Những lời đó có nghĩa là hắn đã đối đầu trực tiếp với Mộ Thanh Lan.

    Mộ Thanh Lan cười nhạo một tiếng, khuôn mặt cũng đầy sự mỉa mai.

    Nàng nhìn Vân Dực từ trên xuống dưới, rồi nói: "Vân Dực, ngươi thật sự cho rằng, mình là cái gì, trong mắt ta ngươi cũng chỉ là một tên thiếu chủ bỏ đi mà thôi, tưởng rằng người cả thiện hạ này đều phải xoay quanh ngươi sao? Nàng ấy đã chết như thế nào, tình trạng chết ra sao? Ngươi còn muốn tự mình kiểm tra thực hư phải không?"

    "Hai huynh muội của ta đối với ngươi đích xác là có một ít ân oán, nhưng cũng không đến mức ngươi phải cứ đuổi theo không buông như vậy chứ, ngay cả chết mà ngươi cũng phải tự mình xác nhận nữa ư? Nếu nàng chết còn chưa đủ thảm, thì có phải ngươi sẽ chém thêm vài nhát kiếm nữa, để trả thù cho những thù hận trước kia đúng không?"

    Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng băng giá của Vân Dực, Mộ Thanh Lan vờ như không biết, vẫn tiếp tục nói:

    "Người cũng đã chết, Vân thiếu chủ, ngươi còn muốn gì nữa?"

    Câu nói cuối cùng, như một lưỡi dao sắc bén, đâm sâu vào trái tim của Vân Dực!

    Nguyên lực trong cơ thể hắn bắt đầu ẩn ẩn sôi trào lên, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ áp chế, trong lòng như đang có dung nham đang sôi trào, nhưng lời nói ra, từng chữ lại đều rất lạnh lẽo.

    "Nàng chưa chết phải không?"

    Mộ Thanh Lan thấp giọng cười rộ lên như thể vừa nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười.

    Lúc sau, tiếng cười ấy lại càng thêm lớn, cuối cùng thậm chí còn ngửa mặt lên trời cười ha hả. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Chỉ là nghe, lại khiến trong lòng người ta cảm thấy áp lực không thôi.

    "Ngươi nghĩ rằng ta không muốn nói điều đó sao?"

    Một lúc lâu sau, tiếng cười của Mộ Thanh Lan mới dừng lại, nàng bỗng nhiên duỗi tay ra chỉ thẳng vào Vân Dực, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tận, trong mắt lại mang theo nỗi bi ai sâu thẳm.

    "Ngươi cho rằng ta không muốn nàng sống sao?"

    "Ngươi biết cái gì! Ngươi chỉ là một người xa lạ không liên quan, tại sao ta phải giải thích với ngươi chứ! Mà ngươi lại có tư cách gì để hỏi!"

    Mộ Thanh Lan hai mắt đều cay cay, trái tim như bị xé nát bởi cơn đau vô tận, cơ thể rõ ràng không bị thương, nhưng cơn đau khiến nàng dường như thậm chí không còn sức để đứng vững.

    Nàng cũng từng nghĩ ca ca mình còn sống!

    Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến cảnh ca ca rơi xuống vực sâu đen kịt và bị nuốt chửng bởi luồng khí ăn mòn vô tận cuối cùng đó, thì đầu nàng lại đau nhức như muốn vỡ ra và thống khổ vô cùng.

    Càng khát vọng, lại càng tuyệt vọng!

    "Huynh ấy là người thân nhất của ta! Nếu có thể, ta sẽ dùng chính mạng sống của mình để giữ cho huynh ấy được sống sót!"

    Lời nói của Mộ Thanh Lan giống như một tiếng sấm nặng nề, đánh thẳng vào trái tim của Vân Dực.

    Nhìn thấy nàng như vậy, tuy trong lòng nhiều suy đoán, trong cổ họng có nhiều câu hỏi, nhưng đột nhiên tất cả cũng không muốn nói ra.

    Mộ Thanh Lan hơi nâng cằm lên, nhìn Van Dực, đột nhiên cười nhẹ.

    "Vân Dực, ngươi bị choáng váng, hay là ngươi cho rằng, ta chính là nàng?"

    Giọng nói nhẹ như gió, trôi đi trong tích tắc.

    Tuy nhiên, cả người Vân Dực lại căng thẳng, mắt anh dán chặt vào Mộ Thanh Lan.

    Đúng vậy!

    Sự nghi ngờ lớn nhất của hắn, chính là điều này!

    Ngay cả khi họ là huynh muội song song, thì cũng không thể hoàn toàn giống nhau như đúc.

    Đặc biệt là đôi mắt.. Cho dù một người có sắm vai như thế nào đi nữa, cũng sẽ không bao giờ thực sự trở thành người đó!

    Lúc trước hắn chưa từng nghĩ đến điều này, ngay cả khi hai người gặp lại và đánh nhau vài lần, hắn cũng chưa từng nghi ngờ, nhưng ngay lúc đó chính là trong khoảnh khắc đó, hắn chợt nhận ra, hình như có điều gì đó khác lạ.

    Có điều gì đó có vẻ không đúng lắm.

    Trong lòng hắn nổi lên sự nghi ngờ, thậm chí còn đuổi theo xuống vách núi để đến được đây.

    Khi nhìn thấy bóng dáng và sườn mặt của người nọ, trong lòng hắn liền chắc chắn trăm phần trăm, nhưng khi Mộ Thanh Lan đứng dậy và quay lại, hắn lại phát hiện ra, cũng không phải như vậy.

    Dáng người, phong thái, giọng điệu..

    Nếu nói rằng những thứ khác có thể ngụy trang, nhưng.. sự khác biệt về thân thể có thể giải thích như thế nào?

    Vân Dực đã từng nhìn thấy rất nhiều Nguyên Khí có thể che giấu bộ dáng thật sự, nhưng mà trên người thiếu niên trước mặt này, hắn lại không có cảm thấy được dao động của Nguyên Khí trang bị.

    Thậm chí, ngay cả khi bị hắn nhìn thấy bộ dạng quần áo khép hờ vừa rồi, hắn dường như cũng không hề e dè chút nào.

    Nếu thật sự là nữ tử thì không thể thờ ơ được..

    "Vân Dực, bộ dạng này của người, ai không biết, còn tưởng rằng ngươi có ý với muội muội của ta đấy."

    Mộ Thanh Lan cười một cách lười biếng, lại có vẻ như vô ý mỉa mai.

    Vân Dực vẫn không cử động.

    Y phục trắng nõn đứng giữa không trung, sương trắng chung quanh che khuất bóng dáng của hắn, nhưng khuôn mặt lạnh lùng vô song kia, lại càng thêm hấp dẫn.

    Mà đôi mắt như mực kia, lúc này, tựa như một vực sâu, tĩnh mịch và sâu thẳm.

    "Làm sao sẽ."

    Vân Dực nghe thấy giọng nói rất bình tĩnh của mình.

    Mộ Thanh Lan trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    "Nếu đã như vậy, về sau ta cũng không muốn gặp những chuyện tương tự nữa. Đối với ngươi, có vẻ đó cũng không phải là điều tốt gì, ngươi nói có phải vậy không?"

    Vân Dực không nói lời nào, nhưng dưới tay áo to rộng có viền vàng, gân xanh trên mu bàn tay của hắn chợt nổi lên.

    Mộ Thanh Lan nhảy lên bờ, thân hình gầy gò nhưng cao lớn của người thiếu niên, chắc chắn đã hoàn toàn lộ rõ. (Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

    Ngực của Vân Dực rất khẩn trương.

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan đã quay đầu và bỏ đi.

    Nhưng ngay lập tức, nàng như sực nhớ ra điều gì, đột ngột quay lại, nhướng mày và nhẹ nói:

    "Ngoài ra, ngươi không có tư cách để gọi nàng là" Thanh nhi "."

    Ngay sau đó, cũng không để ý đến ánh mắt u ám của Vân Dực, liền xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất trong màn sương trắng dày đặc

    Vân Dực đứng tại chỗ, cũng không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

    Thật lâu sau, hắn đột nhiên bình tĩnh mở miệng.

    "Làm sao ta có thể có ý với nàng."

    Giống như là đang nói về điều gì đó không quan trọng, và cũng giống như là đang thuyết phục chính mình.

    "Ta chỉ là.."

    Chỉ là cái gì, nửa câu sau, rốt cuộc là tiêu tan trong gió, không được nghe nói.

    * * *đề cử * * *

    (Xong chương)
     
  9. Chương 68: Truyền thừa

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Janet Damita, Nhocmeo, Tuyetvy43 người khác thích bài này.
  10. Chương 69: Đột phá

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Janet Damita, Nhocmeo, Tuyetvy38 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...