Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 21 Tháng mười 2021.

  1. Chương 70: Chỗ dựa của Diệp gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà lúc Mộ Thanh Lan đang tiếp thu truyền thừa, lại không hề hay biết, toàn bộ Mộng Trạch Sơn, đã bắt đầu sụp đổ hoàn toàn.

    Nhìn thấy động tĩnh như vậy, trong lòng Mộ Nghiêm lại trở nên lo lắng lần nữa - Mộ Lăng Hàn vẫn còn ở bên trong!

    Ông nhìn về phía Mặc Vũ đang ở bên cạnh, nhưng lại thấy sắc mặt của hắn vẫn cứ nhẹ nhàng, nhìn về phía Mộng Trạch Sơn sụp đổ, dường như cũng không quan tâm.

    Mộ Nghiêm không khỏi lau mồ hôi trên trán.

    Mặc Vũ quay đầu nhìn ông một cái: "Ông đang lo lắng sao?"

    Mộ Nghiêm: Điều này không phải vô nghĩa sao! Lúc này, Mộ Lăng Hàn vẫn chỉ là một Nguyên giả! Làm sao có thể chịu được những trận như vậy!

    "Yên tâm đi, thiếu chủ của ta cũng ở bên trong, cho nên không có gì phải lo lắng."

    Mặc Vũ không biết tại sao, từ sau khi xác định thiếu chủ của hắn cũng ở bên trong, hắn liền rất chắc chắn rằng, nếu thiếu niên đó xảy ra chuyện gì, thiếu chủ tuyệt đối sẽ không bao giờ đứng nhìn.

    Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên làm như vậy..

    Mộ Nghiêm gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, nhưng trong mắt vẫn có chút lo lắng.

    Mặc Vũ lắc đầu, trong lòng nở nụ cười.

    Đừng nói là người khác, ngay cả hắn đã ở bên cạnh thiếu chủ nhiều năm như vậy, nghĩ đến điều này cũng cảm thấy thật khó tin.

    Một người giống như sát thần như vậy trên đời, chính là rất ít khi sẽ ra tay cứu người.. Nhưng mà thiếu niên kia, dù mấy lần không cho thiếu chủ sắc mặt tốt, nhưng thiếu chủ lại cũng mấy phen dung túng.

    Xem ra lúc trước ở trong bí cảnh Trung Nguyên, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó..

    Khương Phong ở một bên hừ lạnh một tiếng.

    Chỉ cần Khương Mặc có được truyền thừa, trong toàn bộ Lạc Tây thành, xem ai còn dám chống lại Khương gia của ông ta!

    Nghĩ đến điều này, ánh mắt ông ta liền nóng rực nhìn về phía Mộng Trạch Sơn.

    Nhìn thấy biểu hiện của ông ta như vậy, cảm giác bất an của Mộ Nghiêm càng trở nên mạnh mẽ, hình như Khương gia đang âm thầm âm mưu gì đó?

    Bùm!

    Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên!

    Mấy người nhanh chóng nhìn lại, nhưng họ lại nhìn thấy màn sương mù trắng phía trên Mộng Trạch Sơn, đột nhiên nhanh chóng tản ra!

    Toàn bộ ngọn núi, liền hiện rõ trước mặt mọi người!

    Mặc dù họ đã đoán trước được điều đó, nhưng khi nhìn thấy Mộng Trạch Sơn đã sụp đổ hoàn toàn, nhìn thấy những tảng đá hỗn loạn lăn xuống, trong lòng một số người vẫn nhảy dựng.

    Động tĩnh như vậy, e rằng ngay cả bọn họ cũng khó có thể ứng phó!

    Mộng Trạch Sơn thần bí, lúc này đã được vén lên khăn che mặt, nhưng bên dưới nó, lại chỉ là một sự tàn phá, và một đống đổ nát.

    Ngoại trừ một số hòn đá lăn xuống, và cây đổ gãy đổ, thì mọi thứ dều đã thay đổi, hoàn toàn không thể nhìn ra đây đã từng là Mộng Trạch Sơn.

    Mộ Nghiêm nín thở, nhìn kỹ, nếu không cảm nhận được kết giới vẫn còn đó thì chắc chắn lúc này ông đã vọt vào..

    Bỗng nhiên, có một luồng lực lượng mạnh mẽ, chợt phóng lên cao!

    Nguyên lực dao động mãnh liệt, giống như là sóng biển, điên cuồng vọt tới!

    Mấy người đều là cả kinh, đây là..

    "Thiên Nguyên triều? Sao có thể!"

    Mộ Nghiêm lẩm bẩm, Mộng Trạch Sơn đã thay đổi lớn, thì làm sao Thiên Nguyên vẫn còn xuất hiện? Hơn nữa, tư thế như vậy quả thực so với trước kia mạnh hơn gấp trăm lần!

    Ong ong!

    Mộ Nghiêm trong lòng hoảng hốt, Thiên Nguyên triều có cường độ như vậy, chẳng những không giúp người tu luyện có lợi, ngược lại còn có thể khiến thân thể bị tổn hại do uy áp quá nặng!

    Đang nghĩ tới đó, thì năng lượng kia đã đánh vào kết giới, gây ra vô số gợn sóng!

    Trong phút chốc, kết giới đó liền lập tức có dấu hiệu bị phá vỡ!

    Mà một bên Khương Phong thấy vậy, lại là một trận mừng như điên -- trận pháp như vậy, nhất định là truyền thừa của Huyền Linh Vực Chủ hiện thế!

    Thành công!

    Nghĩ đến ngày sau thăng chức rất nhanh, tương lai xưng bá làm vua, trong mắt của Khương Phong liền hiện lên sự tham lam và nóng rực tràn đầy.

    Răng rắc!

    Sau nhiều cú đánh, kết giới cuối cùng cũng bị phá vỡ!

    Lực lượng cường đại vô tận, liền thổi quét mà đến!

    Vẻ mặt Mộ Nghiêm hơi thay đổi, cắn răng một cái, liền vọt qua!

    Mộ Lăng Hàn tuyệt đối không thể chết được!

    Mặc Vũ thấy vậy, liền kéo ông ấy lại.

    Mộ Nghiêm dừng lại động tác, ngạc nhiên nhìn về phía Mặc Vũ.

    Thiếu niên này, chỉ là kéo một cái rất nhẹ, vậy mà ông cũng không thể vùng vẫy.. Rốt cuộc thì hắn mạnh như thế nào!

    Mà chủ tử của hắn, thiếu niên mặc đồ trắng đó, lại sẽ cường đại đến mức nào đây!

    Vẻ mặt Mặc Vũ thả lỏng, nhưng giọng điệu lại chân thật đáng tin, kiên định: "Có thiếu chủ ở đó, cứ việc chờ."

    Giữa lúc đang do dự này, Khương Phong đã vội vàng vọt qua rồi!

    Truyền thừa!

    Truyền thừa của cường giả Vực Chủ!

    Nhưng khi ông ta đang tiến nhanh về phía trước, thì bỗng nhiên có một thứ gì đó lao tới. Khương Phong vội vàng né tránh, nhưng vẫn là bị xẹt qua cánh tay đi qua.

    Cánh tay ông ta tức khắc xuất hiện một đường vết máu thật sâu.

    Ông ta cau mày quay lại nhìn, trong lòng liền chấn động!

    Đó lại là.. một khúc xương đẫm máu!

    Lúc này chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đó là một khúc cẳng chân của con người, khó có thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra trước đó mới có thể trở thành như bây giờ!

    Ngay cả Khương Phong, cũng không khỏi giật giật khóe mắt.

    Mộ Nghiêm há hốc mồm, rốt cuộc thì sẽ có bao nhiêu người trong số tám người đi lên Mộng Trạch Sơn có thể sống sót mà trở ra?

    Không khí trong khu vực nhất thời có chút áp lực.

    Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên vang lên hai tiếng xé gió.

    Mấy người nhìn lại, đó chính là Diệp Phi Minh đã vội vàng rời đi trước đó.

    Lúc này, ông ta đang đi theo sau một người đàn ông trung niên. Người đó mặc một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, dung mạo bình thường, trên mặt lại có một chút kiêu ngạo và sắc bén.

    Mộ Nghiêm và Khương Phong khẽ cau mày khi nhìn thấy chiếc áo choàng màu xanh nhạt, sau đó không hẹn mà cùng nhìn vào ngực trái của người đàn ông.

    Quả nhiên thấy chỗ đó, có thêu một con phượng hoàng màu đỏ đang giương cánh!

    "Hóa ra là người của học viện Linh Hoàng!"

    Diệp Phi Minh có quan hệ với họ từ lúc nào?

    Phải biết rằng học viện Linh Hoàng là một trong bốn học viện lớn của Thánh Nguyên Đế quốc, địa vị rất cao, những người có thể tiến vào đều là những thiên tài hàng đầu.

    Một Diệp gia nho nhỏ, làm sao sẽ..

    Mộ Nghiêm đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong lòng nhảy dựng. Lẽ nào Diệp Úc Nhu..

    "Tô trưởng lão, tiểu nữ đang ở trên núi này, không biết sống chết thế nào, bất đắc dĩ mới phải mời ngài đến đây, hy vọng có thể giúp đỡ, Diệp gia ta chỉ có đứa con gái bảo bối này, cầu ngài hãy cứu lấy tiểu nữ ạ!"

    Quả nhiên!

    Nghe được lời nói của Diệp Phi Minh, ngay cả Khương Phong cũng sửng sốt, sau đó sắc mặt âm trầm xuống.

    Diệp Úc Nhu đúng là đã được chọn vào Học viện Linh Hoàng?

    "Tiểu Nhu là một thiên tài hiếm có, ta cũng là một người rất trân trọng nhân tài. Hơn nữa, nàng cũng sẽ lập tức trở thành thành viên của Học viện Linh Hoàng của ta, vì vậy ta đương nhiên sẽ cứu nàng ra."

    Cái gã Tô trưởng lão đó chống một tay ra sau, như là từ trên cao nhìn xuống Mộng Trạch Sơn, mặc dù nói năng tử tế, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt.

    Diệp Phi Minh thở phào nhẹ nhõm.

    Vị Tô trưởng lão này vốn dĩ đến để đưa Diệp Úc Nhu đến học viện, gã cũng đã đến hai ngày trước rồi. Nhưng Diệp Phi Minh lại cảm thấy Thiên Nguyên Triều là một cơ hội tuyệt vời để tăng lên thực lực, nếu Diệp Úc Như có thể giành được vị trí đệ nhất, thì lực lực sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, chắc chắn sẽ được coi trọng hơn.

    Mà cũng vì như vậy, nên Tô trưởng lão mới đồng ý.

    Không ngờ lại xảy ra tai nạn, Diệp Phi Minh không còn cách nào khác, đành phải dọn vị cứu binh này ra đến.

    Mặc dù, ông ta vốn dĩ không muốn tiết lộ việc Diệp Úc Nhu vào học viện Linh Hoàng sớm như vậy.. Nhưng bây giờ thì cũng không thể quan tâm đến điều đó!

    Cái gã Tô trưởng lão ánh mắt cao hơn đầu đó, làm sao ở cái nơi nhỏ bé này có người có thể lọt vào trong mắt gã? Nếu không phải vì Diệp Úc Như hay Diệp Phi Minh, gã cũng sẽ không thèm đoái hoài.

    "Yên tâm, ta sẽ đi vào và giải cứu.."

    Ngay khi đang nói chuyện, đột nhiên có một bóng người từ không trung bay ra!

    "Ai?" Tô trưởng lão hung hăng hét lên.

    Tuy nhiên, Khương Phong lại vui mừng khôn xiết: Chính là Khương Mặc!

    Nhưng mà, khi nhìn thấy rõ Khương Mộ lúc này cả người đầy máu gần như ngất đi, mơ mộng lúc trước của Khương Phong lập tức tan tành theo mây khói!

    Ông ta vội vàng bước tới: "Đồ vật đâu?"

    * * *đề cử * * *

    (Xong chương)
     
  2. Chương 71: Quỳ xuống!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Mặc liền phun ra một ngụm máu.

    Khương Phong trong lòng chùng xuống, thực lực của Khương Mặc cũng không có tiến triển chút nào, ngược lại là bị thương rất nặng, nhìn không ra là đã có được truyền thừa chút nào!

    Nhưng mà, Thiên Nguyên Triều bất thường vừa rồi..

    "Mộ.. Mộ gia.."

    Khương Mặc khó khăn phun ra những lời này, trong mắt tràn đầy oán hận.

    Thiếu niên áo trắng kia đừng nói tới hắn, cho dù là toàn bộ Khương gia, e rằng cũng không thể trêu vào, nhưng mà Mộ Lăng Hàn thì khác!

    Hắn rốt cuộc đã nhìn thấy rõ ràng Mộ Lăng Hàn ngã xuống, không lâu sau đó thì cảm nhận được một trận năng lượng cường đại đột ngột bùng nổ, thật vất vả hắn mới thoát được, nhưng lại bị Thiên Nguyên Triều vừa rồi mạnh mẽ nghiền áp, suýt chút nữa thì bỏ mạng!

    Hắn ta có thể chắc chắn gần như một trăm phần trăm rằng, Mộ Lăng Hàn đã chân chính có được truyền thừa của Huyền Linh Vực Chủ!

    Khương Phong nghe xong lời này, gần như cắn đến mẻ răng!

    Ông ta đã suy nghĩ kế hoạch lâu như vậy, nhưng không ngờ lại thất bại trong gang tắc!

    "Ngươi có chắc là Mộ Lăng Hàn đã lấy được thứ đó không?"

    Khương Phong đè thấp giọng nói, hận ý trong lòng gân như bao trùm lấy ông ta!

    Khương Mặc khó khăn gật đầu.

    "Khốn kiếp!"

    Khương Phong không khỏi mắng một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Nghiêm!

    Trước đó Mộ Nghiêm đã cảm thấy có gì đó không ổn, tuy rằng không nghe rõ hai người đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy Khương Phong thế này, hiển nhiên là có liên quan đến Lăng Hàn!

    "Mộ Nghiêm! Ngươi đừng tưởng rằng ỷ vào có Mộ tộc ở Đế Đô, thì ngươi có thể làm gì cũng được!" Khương Phong khó chịu. "Dám chọc đến Khương gia ta, các người cũng sẽ không có cuộc sống tốt!"

    Những lời này cực kỳ khó nghe, sắc mặt Mộ Nghiêm cũng lập tức lạnh xuống.

    "Chẳng lẽ, Mộ gia ta lại sợ ngươi à?"

    Xem ra trong Mộng Trạch Sơn, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!

    Khương Phong nắm chặt nắm tay, trên trán nổi gân xanh.

    "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

    Tô trưởng lão cau mày bất mãn, thật đúng là một chỗ nhỏ bé, đều là gà bay chó sủa.

    Diệp Phi Minh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trực giác cho biết dường như Khương Phong đang che giấu điều gì đó, có điều đây không phải là lúc để truy cứu nó.

    "Trưởng lão, Úc Nhu còn ở bên trong.."

    Mặc dù trong lòng khẩn trương, nhưng ông ta cũng không dám tỏ ra bất mãn cùng thúc giục, chỉ có thể nhẹ giọng cầu xin.

    Tô trưởng lão hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lên.

    "Lão phu đã ra tay, thì đương nhiên sẽ thành công. Hơn nữa, nàng hiện tại đã xem như là học sinh của học viện Linh Hoàng của ta. Nếu gặp phải nguy hiểm, tự nhiên cũng sẽ có cách biện pháp bảo mệnh."

    Diệp Úc Nhu sinh mệnh hơi thở vẫn còn, cho nên trong lòng gã tự nhiên là không lo lắng.

    Diệp Phi Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    Khoảnh khắc tiếp theo, cái gã Tô trưởng lão đó đã hướng về một phương hướng nhất định mà đi!

    Khi đến một tảng đá ở đâu đó, gã đứng trên không trung, và sau đó vung tay áo lên!

    Vô số bụi đất và đá sỏi bay lên!

    Một bóng dáng mảnh mai, đột nhiên xuất hiện!

    Đi được vài bước, thì đã ngã xuống đất.

    Tô trưởng lão lập tức đi tới, khi nhìn thấy rõ bộ dạng của Diệp Úc Nhu, trên mặt tức khắc tràn đầy tức giận.

    Còn Diệp Phi Minh thì nhanh chóng chạy đến đỡ Diệp Úc Nhu dậy, khi nhìn thấy trên mặt nàng ta đầy máu, lập tức kinh giận* đang xen:

    *kinh giận: Vừa kinh ngạc vừa tức giận

    "Úc Nhu, ai đã hại con thành thế này?"

    Nữ nhi bảo bối của ông ta, chưa bao giờ bị chật vật như vậy!

    Diệp Úc Nhu ho khan một tiếng, mặt mũi đều bê bết máu, chỉ còn lại một đôi mắt ngấn nước, lúc này lại càng rưng rưng, giống như là có vô tận ủy khuất.

    Nàng ta không nói lời nào, chỉ cúi đầu rơi lệ, đôi vai khẽ run rẩy, làm người xem vừa xót xa vừa đáng thương.

    "Tiểu Nhu, đừng sợ. Ai hại ngươi, ngươi chỉ việc nói ra là được!"

    Tô trưởng lão thấy bộ dáng của nàng ta như vậy, mày nhăn lại, trầm giọng mở miệng.

    "Lão phu muốn xem, người nào bạo gan như vậy, ngay cả người trong học viện Linh Hoàng của ta cũng dám bắt nạt!"

    Trong lời nói, mang theo sự cao ngạo tuyệt đối.

    Trong khu vực nhất thời trở nên yên tĩnh.

    Tiến vào trong núi chỉ có tám người của ba đại gia tộc, Diệp gia nhất định sẽ không thương tổn Diệp Úc Nhu, cho nên chỉ còn lại có Khương gia và Mộ gia.

    Lời nói của gã, gần như đang đe dọa trực tiếp đến hai đại gia tộc!

    Sắc mặt của Mộ Nghiêm và Khương Phong, đều không được tốt cho lắm.

    Diệp Phi Minh lúc này vô cùng tức giận, làm sao còn có thể lo lắng cho việc giữ hình tượng hiền lành cho bản thân?

    "Đúng vậy! Úc Nhu, ai bắt nạt con, cứ nói cho cha biết! Cha nhất định sẽ báo thù cho con!"

    Nước mắt của Diẹp Úc Nhu càng rơi nhiều hơn, thút tha thút thít rồi mở miệng.

    "Không có.. Không có ai hại con.. Là do bản thân con không chú ý.."

    Diệp Úc Nhu cũng thầm oán hận trong lòng, đến lúc cuối cùng nàng ta cũng thoát ra được, ai ngờ cũng không biết tại sao, trong Mộng Trạch Sơn lại có một sự thay đổi lớn, suýt chút nữa là không thể ra ngoài được rồi

    Mà bộ dạng của nàng ta bây giờ, nhất định cũng vô cùng chật vật khó coi.

    Nghĩ như vậy, nước mắt của nàng ta lại càng rơi dữ tợn, vừa nhìn vào liền biết nhất định là bị ức hiếp.

    "Tiểu Nhu, thân là một thành viên của Học viện Linh Hoàng ta, nếu ai đó bắt nạt ta một, ta phải trả lại gấp mười, hiểu không?"

    Tô trưởng lão trầm giọng nói, ánh mắt quét qua mấy người Mộ Nghiêm, ý tứ hàm xúc không rõ.

    Khi Diệp Úc Nhu chợt nhìn thấy Khương Mặc, trong lòng cũng đã đoán được vài phần.

    Khương Mặc đó khẳng định là muốn lấy bảo bối gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ, tựa hồ cũng không thành công.

    Và mọi chuyện sau đó, nàng ta gần như chắc chắn, nếu có bảo bối, nhất định là đã bị Mộ Lăng Hàn hoặc là Vân Dực có được rồi!

    Nếu là Vân Dực thì cũng liền thôi, nhưng nếu là Mộ Lăng Hàn..

    Nàng ta không khỏi nghĩ đến bóng dáng áo trắng nhảy khỏi vách đá theo sát phía sau Mộ Lăng Hàn, dứt khoát như vậy, không chút do dự nào, trong lòng càng thêm bực bội.

    "Không biết vì sao, Mộng Trạch Sơn này liền sụp đổ.. Chúng con đều bị ngã xuống, cha, con không có bảo vệ tốt hai người bọn họ.. Bọn họ đều.."

    Diệp Phi Minh đã đoán được hai thiếu niên nhà họ Diệp đi theo nàng ta đều đã gặp bất trắc, tuy rằng rất khó chịu, nhưng không thể làm gì được, cũng may Diệp Úc Như vẫn không sao.

    So với nàng ta, việc hai người đó còn sống hay đã chết, đều không quan trọng.

    "Cha biết, chuyện này không thể trách con, con có thể sống sót, cha đã thập phần may mắn.. Hôm nay trở về, cha nhất định hậu táng hai người bọn họ.."

    Diệp Úc Nhu lúc này mới gật gật đầu, nhưng trông dáng vẻ như vẫn rất áy náy.

    "Thậy ra con cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, mà cha sao lại mời trưởng lão đến đây?" Nàng ta lau lau nước mắt. "Trưởng lão, Úc Nhu sai rồi, thật sự không nên quấy rầy ngài.."

    "Ngươi nha đầu này, chính là tâm quá thiện lương. Lại không hề nghĩ đến những người khác sẽ tìm cách hại ngươi như thế nào!"

    Tô trưởng lão thấy vậy cũng đau lòng, tuy rằng giọng điệu nghiêm khắc, nhưng nét mặt đã dịu đi rắt nhiều.

    Nhìn dáng vẻ, đúng là có vài phần đang thực sự lo lắng cho Diệp Úc Nhu.

    "Úc Nhu không sao cả, hơn nữa, cuối cùng nếu không phải nhờ Mộ công tử đẩy con một cái, e rằng con đã không thể chạy thoát.."

    Nàng ta nói, trên mặt còn tràn đầy vẻ cảm kích.

    Nhưng vẻ mặt của Diệp Phi Minh và Tô trưởng lão lại đột nhiên thay đổi.

    "Ngươi nói cái gì? Ai đẩy ngươi một cái?"

    Tô trưởng lão nghiêm túc mở miệng.

    Diệp Úc Nhu mở to đôi mắt sáng ngời, làm như có vẻ hơi kỳ lạ về phản ứng của họ.

    ".. Là Mộ công tử Mộ Lăng Hàn ạ.. Ở trong đó rất nguy hiểm. Cuối cùng, vẫn là hắn đẩy con một cái, con mới có thể đi ra. Nếu không, chỉ sợ sẽ chết trong.."

    "Thật to gan!"

    Diệp Phi Minh lập tức đứng dậy, nhìn về phía Mộ Nghiêm.

    "Mộ Nghiêm! Mộ gia của ngươi không khỏi cũng thật quá đáng!"

    Thiên Nguyên Triều nguy hiểm cỡ nào? Đẩy nàng một cái, e rằng cứu người là giả, hại người là thật!

    Mộ Nghiêm cau mày: "Ý của ngươi là gì?"

    Diệp Úc Nhu cũng có vẻ rất khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Cha, trưởng lão, các người có phải đã hiểu lầm gì rồi không.."

    Diệp Phi Minh thương tiếc sờ sờ đầu của nàng ta: "Úc nhu, con quả thật là quá đơn thuần, ai.."

    Mà Bên kia, Tô trưởng lão đã bước tới, nhìn chằm chằm Mộ Nghiêm, trong mắt không hề che dấu sự khinh thường cùng khinh miệt một chút nào.

    "Chính người nhà của ngươi đã làm chuyện này, ngươi còn không biết có ý gì? Muốn nhân cơ hội hại tiểu Nhu, các ngươi thật sự đúng là độc ác! Mất công tiểu Nhu tâm tư đơn thuần, lại là không biết sự dã tâm ở bên dưới! Cũng may mạng của nàng lớn, nếu không.. Toàn bộ các ngươi cũng không đủ trả!"

    Nói, một đạo nguyên lực đã chém ra, thẳng đến Mộ Nghiêm mà đi!

    "Quỳ xuống xin lỗi!"

    (Xong chương)
     
  3. Chương 72: Hai lựa chọn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Janet Damita, Nhocmeo, Tuyetvy43 người khác thích bài này.
  4. Chương 73: Người quen cũ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Chương 74: Uy lực của Vực Chủ!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Janet Damita, Nhocmeo, Tuyetvy43 người khác thích bài này.
  6. Chương 75: Bẩn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Janet Damita, Nhocmeo, Tuyetvy40 người khác thích bài này.
  7. Chương 76: Đây không phải là quỳ xuống (canh một)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Chương 77: Đòi lại chút lãi! (canh hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khu vực chìm vào sự im lặng đáng sợ.

    Diệp Phi Minh và Khương Phong đều đơ ra, nhìn trạng thái thê thảm của Tô trưởng lão, lại nhìn về phía thiếu niên áo đen.

    Trong khóe mắt hắn vẫn có một ý cười nhẹ, như thể chỉ đang hỏi, thời tiết hôm nay có tốt không?

    Không phải họ chưa nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, nhưng khi tất cả những điều này được thực hiện bởi người thiếu niên đó, thì một nỗi sợ hãi khôn tả lại nổi lên từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng họ!

    Đây chỉ là một thiếu niên thôi đó! Bây giờ hắn chỉ mới có mười ba, mười bốn tuổi! Cư nhiên tàn nhẫn đến đáng sợ như vậy!

    Tô trưởng lão nằm trên mặt đất, suýt nữa ngất đi, ngay cả tiếng hét cũng biến thành thở khò khè, không ngừng nôn ra máu, rất thê thảm.

    Gã nhìn Mộ Thanh Lan, lại nhớ đến năm đó, hai huynh muội kiêu ngạo đó dễ dàng làm đảo lộn toàn bộ Đế đô!

    "Ngươi.. ngươi.. Học viện Linh Hoàng sẽ không.. sẽ không bỏ qua cho ngươi.."

    Tô trưởng lão mơ hồ nói ra những lời này, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng phẫn hận.

    Nhưng Mộ Thanh Lan cũng không hề quan tâm.

    Hồi đó nàng còn dám làm những chuyện đó ở trong bí cảnh Trung Nguyên, thì nói chi đến việc đắc tội một học viện thấp kém của Thánh Nguyên Đế quốc?

    Nàng tiến lên một bước và vươn chân ra đá một cái

    Hai cái xương cẳng chân còn dính một ít máu thịt đã lăn sang một bên.

    "Bẩn như vậy, lũ chó sẽ không thích." Mộ Thanh Lan tiếc nuối lắc đầu. "Thôi thì cứ để ở đây cho bầy kền kền ăn đi."

    Tô trưởng lão hai mắt trợn trừng muốn nứt ra!

    Chân của gã!

    Sao Mộ Lăng Hàn dám đối xử với gã như thế này!

    Nhất thời khí huyết dâng lên, Tô trưởng lão liền trợn mắt ngất đi.

    Diệp Phi Minh lạnh hết cả người.

    Thậm chí ngay cả Tô trưởng lão cũng không phải là đối thủ của Mộ Lăng Hàn?

    Ngay cả Khương Phong ở một bên, rốt cuộc cũng sinh ra ý nghĩ rút lui.

    Giữ lại đồi xanh lo gì không có củi đốt, thù ngày hôm nay, ngày khác sẽ lại báo!

    Nghĩ đến đây, sắc mặt của ông ta thay đổi mấy lần, sau đó rốt cục bình tĩnh lui về sau một bước.

    "Khương gia chủ đây là phải đi sao?"

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan đột nhiên nhìn sang, cười như không cười.

    Hôm nay chịu tổn thất lớn như vậy, cho nên làm sao có thể để cho Khương Phong rút lui dễ dàng như vậy được?

    "Ngươi muốn thế nào?" Khương Phong nghiến răng nghiến lợi.

    "Để hắn lại."

    Khi Mộ Thanh Lan nói, nàng liền chỉ ngón tay thanh mảnh và đẹp đẽ của mình về phía Khương Mặc, người đang ở bên cạnh.

    Khương Phong cũng không có chút nào là kinh ngạc. Để có được truyền thừa, chắc hẳn Khương Mặc đã kết thù với Mộ Lăng Hàn ở trong đó, cho nên mới đưa ra yêu cầu này.

    Ông ta chỉ do dự một lúc, rồi gật đầu ngay lập tức:

    "Được!"

    Khương Mặc vốn chưa từng lên tiếng, lúc này rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn ông ta một cái.

    Đôi mắt ấy bình tĩnh và thờ ơ đến đáng sợ. Như thể hoàn toàn không có bị người lọi dụng và phản bội mà phẫn nộ và bi thương, dường như tất cả những điều này đều không liên quan gì đến hắn ta.

    Mộ Thanh Lan lại đột nhiên cong môi cười.

    "Còn có, tất cả cửa hàng của Khương gia ở thành Tây, thành Nam và thành Bắc, kể từ hôm nay, đều thuộc về Mộ gia ta."

    "Ngươi!" Nằm mơ!

    Sắc mặt Khương Phong lập tức thành màu gan heo, suýt chút nữa hô lên hai chữ cuối cùng, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia, liền đành phải nuốt xuống.

    "Khương gia chủ, ngài đây là có ý kiến sao? Bởi vì xem ở chúng ta cũng đều ở Lạc Tây thành lâu như vậy, cho nên ta mới còn để lại thành Đông cho các ngươi không phải sao?"

    Thành Đông? Mộ gia chính là ở ngay thành Đông!

    Trên địa bàn của người khác, chỗ nào cũng có hạn chế, có khác nào làm việc dưới con mắt của người ta đâu!

    Vốn dĩ thế lực của bọn họ ở thành Đông không lớn, cho nên cứ như vậy, bọn họ trực tiếp bị cạo một lớp da thịt, liền trở thành phụ thuộc của Mộ gia!

    Nếu như đồng ý, e rằng trong mười năm tới, Lạc Tây thành sẽ được Mộ gia cầm quyền!

    Khương Phong bao năm qua có bao giờ phải chịu sự tức giận như vậy đâu? Trong lòng ông ta tận lực cảnh báo chính mình, nhưng lại nhìn đến Tô trưởng lão vừa rồi bị bất tỉnh, mới nhịn xuống không mắng ra tiếng.

    Sau một lúc lâu, ông ta mới cố nén ra một từ trong kẽ răng:

    "Được!"

    Mộ Thanh Lan cười khen: "Khương gia chủ thật đúng là hào phóng."

    Gân xanh trên trán Khương Phong đều nổi lên.

    "Ta đi được rồi chứ? Sau này, ngươi bảo đảm sẽ không tìm Khương gia chúng ta phiền toái chứ?"

    Mộ Thanh Lan nói. "Tất nhiên là ông có thể rời đi rồi. Nhưng sau này liệu có tìm Khương gia các ngươi phiền toái hay không thì.."

    Nàng chớp chớp mắt.

    "Còn tùy thuộc vào tâm trạng của ta nữa."

    "..."

    Khương Phong yên lặng nuốt xuống một ngụm máu, vẻ mặt âm trầm, xoay người rời đi.

    "Này, Khương gia chủ, lời nói không có căn cứ thì chỉ là lời nói suông. Đối với loại chuyện này, tốt hơn hết là nên để lại khế ước rồi ấn dấu tay, ông nghĩ như thế nào?"

    Mộ Thanh Lan tiến lên một bước, trong ánh mắt kinh hãi của Diệp Úc Nhu, liền xé một cái--

    Xoạt--

    Xé xuống một mảnh vải.

    Diệp Úc Nhu bị xé áo ở trước mặt mọi người, liền cảm thấy thật mất mặt! Hận muốn chết quách đi cho rồi!

    Nhìn thấy biểu hiện xấu hổ và tức giận của nàng ta, Mộ Thanh Lan đột nhiên phản ứng như là một điều gì đó rất bình thường:

    "A, thực xin lỗi, ta quên mất Vân Dực đã rời đi rồi. Cho nên dù có cởi hết đồ của ngươi ra thì hắn cũng sẽ không thể nhìn thấy.."

    Diệp Úc Nhu trừng mắt nhìn Mộ Thanh Lan, trong mắt một mảnh huyết hồng.

    Mộ Thanh Lan nhìn như không thấy và nói nhỏ.

    "Chậc chậc, nhìn trí nhớ của ta này, ta quên mất vừa rồi hắn ghét bỏ ngươi bẩn thỉu, chỉ sợ nhìn ngươi liếc mắt một cái, cũng sẽ cảm thấy cay đôi mắt nha.."

    Diệp Úc Nhu hận không được đi lên lột da rút gân người này ra!

    Nhưng Mộ Thanh đã đứng dậy và đưa mảnh vải cho Khương Phong.

    "Không có bút, Khương gia chủ, huyết thư cũng không sao."

    Khương Phong chỉ cảm thấy hôm nay ở trước mặt người thiếu niên này, ông ta đã chịu sỉ nhục nhất đời rồi!

    Ông ta cũng không lấy nó, ngược lại lấy ra một mảnh da dê từ Giới Tử Trạc của mình.

    Sau đó, cắn ngón tay, viết khế ước.

    Một mùi máu thoang thoảng tràn ra.

    Sau một lúc, Khương Phong ấn dấu tay của mình vào và đưa cho Mộ Thanh Lan..

    "Như vậy, được chứ?"

    Thanh âm kia, mang lên vài phần nghẹn ngào.

    Mộ Thanh Lan lúc này mới gật gật đầu, mỉm cười hài lòng.

    "Đa tạ Khương gia chủ khẳng khái tương tặng."

    Khương Phong một câu cũng đều không thèm nghe, liền xoay người rời đi!

    Khi đi ngang qua bên cạnh Khương Mặc, bình tĩnh nhìn hắn một cái, ý tứ hàm xúc này không thể rõ ràng hơn - nếu có cơ hội, nhất định phải lấy lại truyền thừa!

    Khương Mặc cúi đầu, trong mắt có chút châm chọc.

    Diệp Phi Minh ngơ ngác nhìn Khương Phong cứ như vậy mà rời đi, trong lòng vừa phẫn nộ lại vừa nôn nóng.

    Giờ chỉ còn lại có Diệp gia bọn họ, vậy phải làm sao bây giờ?

    Tô trưởng lão đã bị huỷ hoại rồi, nếu như Mộ Lăng Hàn muốn xuống tay với họ..

    "Mộ tam thiếu, trước đây là chúng ta có nhiều đắc tội, nhưng chúng ta cũng là nghe theo lời vu khống của Khương Phong, cho nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!" Diệp Phi Minh vội vàng nói, thấy Mộ Thanh Lan có vẻ như không quan tâm đến, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, liền quay đầu nhìn về phía Mộ Nghiêm bên cạnh.

    "Mộ huynh, chúng ta là huynh đệ nhiều năm, chỉ là lần này phạm sai lầm, ngươi rộng lượng.."

    Mộ Nghiêm cười lạnh một tiếng.

    "Diệp gia chủ," huynh đệ "như ngươi vậy, ta quả thật không dám trèo cao! Lần này ngươi nói rõ muốn giết toàn bộ Mộ gia của ta, còn vọng tưởng chúng ta sẽ vì chuyện cũ mà bỏ qua sao!"

    Nếu không phải Lăng Hàn ra tay kịp thời, hơn nữa được sự trợ giúp của một cường giả thần bí, thì hôm nay bọn họ đã chết chắc rồi!

    Trong lòng Diệp Phi Minh trầm xuống.

    Nhưng Mộ Thanh Lan lại bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "Gia chủ, làm người cũng nên lưu một đường lui. Trước đó không phải Diệp gia chủ cũng giúp chúng ta nói chuyện đó sao?"

    Diệp Phi Minh trong mắt đột nhiên sáng ngời, nóng bỏng nhìn Mộ Thanh Lan: "Vẫn là Mộ tam thiếu lòng dạ rộng lớn, chỉ cần hôm nay buông tha chúng ta, chúng ta cũng có thể đưa ra những cửa hàng đó ở trong thành.."

    Diệp gia tuy rằng không cường thế bằng Khương gia, nhưng mấy năm gần đây cũng mạnh hơn Mộ gia.

    Diệp Phi Minh nói xong, liền nhìn thấy một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt của người thiếu niên đối diện.

    "Hiện tại còn đến lượt ngươi nói" có thể "sao?"

    Diệp Phi Minh lập tức ngậm miệng lại, trong lòng khóc không thành tiếng.

    Mộ Thanh Lan nhẹ nhàng lật cổ tay, Diệp Úc Nhu đang nằm trên mặt đất cũng đau đớn lăn lộn! Chỉ cần một động tác như vậy, vết thương trên người nàng ta lại vỡ ra, chảy ra rất nhiều máu.

    Lúc này không khác gì một người đầy máu.

    Diệp Phi Minh đau lòng không thôi, vội vàng xua tay:

    "Đúng, đúng, đúng, những gì Mộ tam thiếu nói đều đúng, nhưng cũng xin hãy bỏ qua Úc Nhu, nàng thực sự không cố ý.. Thật ra, trước đó nàng ra tới vẫn luôn nói rằng Mộ tam thiếu đã cứu nàng, đều là do lão hồ đồ ta, mới có thể hiểu lầm Mộ tam thiếu như vậy!"

    Nếu Diệp Úc Nhu thực sự bị hủy, Diệp gia họ mới thực sự là vô vọng!

    Cho nên bất luận thế nào, cũng phải giữ được Diệp Úc Nhu!

    Mộ Thanh Lan suy nghĩ một chút, nhìn về phía Mộ Nghiêm, vô cùng nghiêm túc hỏi:

    "Gia chủ, ta đối những điều đó kỳ thật cũng không phải thực hiểu biết, Diệp gia có thể lấy ra những thứ mà Khương gia mới vừa rồi hứa hẹn" đưa "sao?"

    Mộ Nghiêm nhịn cười, lắc lắc đầu.

    "Chắc là không."

    "Ồ? Vậy thì.. nếu ta đồng ý, chẳng phải sẽ không công bằng với Khương gia sao?" Mộ Thanh Lan khẽ cau mày nói, có vẻ rất phiền muộn.

    "Con người của ta luôn luôn công bằng, cho nên như vậy thì không tốt cho lắm.."

    Diệp Phi Minh gần như muốn chửi rủa thành tiếng -- muốn tiền cứ việc nói thẳng đi!

    "Chúng ta, chúng ta nhất định sẽ lấy ra số tiền tương đương với Khương gia, tuyệt đối sẽ không làm Mộ tam thiếu khó xử!" Diệp Phi Minh nói từng chữ một.

    Mộ Thanh Lan nhoẻn miệng cười.

    "A, Diệp gia chủ thật là chu đáo quá. Một khi đã như vậy, Mộ gia ta, nếu mà từ chối thì thật bất kính phải không?"

    Răng sắt của Diệp Phi Minh sắp vỡ tan tành! Nhưng vẫn phải bày ra một vẻ mặt biết ơn:

    "Đâu có đâu có, Mộ tam thiếu khách sáo rồi.."

    Vì thế thực mau, Diệp Phi Minh cũng viết một bản khế ước.

    Mộ Nghiêm nhận lấy nó, cảm giác như một giấc mơ.

    Này bất quá chỉ trong chốc lát, mà toàn bộ Lạc Tây thành, cũng đã hơn phân nửa rơi vào Mộ gia ông rồi sao?

    Mộ Nghiêm nhìn hai bản khế ước trong tay, có thể cảm nhận được mùi máu của người viết dính trên đó.

    Điều này có nghĩa là trong mười năm, hai mươi năm, hoặc thậm chí lâu hơn, bá chủ của Lạc Tây thành, sẽ chỉ có thể là Mộ gia của họ!

    Khương gia cùng Diệp gia muốn xoay người, chỉ sợ là giống như lên trời!

    Mộ Nghiêm không khỏi nhìn Mộ Thanh Lan bên cạnh.

    Một thiếu niên mặc đồ đen, mới mười ba tuổi, dáng người cao dài mà hơi gầy ốm, trên mặt mang theo nụ cười chân thành vô hại, ai có thể ngờ, người như vậy, lại có thể dễ dàng thay đổi được bầu trời của Lạc Tây thành!

    Không hổ là thiên tài mà Mộ gia chủ tộc đã từng coi trọng nhất..

    Lúc này, Mộ Nghiêm đột nhiên có chút hoài nghi, những người trong chủ tộc đó, rốt cuộc có biết thiếu niên mà bọn họ trục xuất là nhân vật lợi hại như thế nào không?

    Ông có trực giác, thiếu niên này, ngày sau chỉ sợ là muốn long tường cửu thiên*!

    *Long tướng cửu thiên: Rồng thần trên trời

    Mộ Thanh Lan cũng không biết trong lòng Mộ Nghiêm đang nghĩ gì, tiền chỉ là thứ vặt vãnh, quan trọng hơn là..

    Nàng nhướng mày nhìn về phía Diệp Úc Nhu.

    Diệp Úc Nhu lập tức cảm thấy trong lòng dâng lên một sự bất an, nàng ta mơ hồ và khàn giọng mở miệng: "Ngươi, ngươi định làm gì?"

    "Chỉ là đòi một chút lãi thôi."

    Một thanh chủy thủ nhỏ đột nhiên xuất hiện trong tay Mộ Thanh Lan.

    Ngay lập tức, cơn đau buốt như băng lan khắp khuôn mặt của Diệp Úc Nhu!

    "Á!"

    (Xong chương)
     
  9. Chương 78: Ngự Thiên Cảnh! (canh ba)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mộ Lăng Hàn!"

    Diệp Phi Minh rốt cuộc không kìm được hét lớn, trên mặt đầy tức giận, nhưng khi ông ta vừa định lao tới, thì Mộ Thanh Lan cũng đã hoàn thành xong hành động, liền lùi lại.

    "Ta lại không giết nàng, ngươi còn lo lắng cái gì?"

    Mộ Thanh Lan nhẹ giọng nói, đồng thời tùy ý ném chủy thủ trong tay xuống, có vẻ rất ghét bỏ.

    Mà lúc này, Diệp Phi Minh cũng không thèm quan tâm đến cái gì, lập tức nhìn về phía Diệp Úc Nhu, nhưng khi nhìn rõ mặt nàng ta, toàn thân đều sững sờ tại chỗ, tiếp theo là sự oán giận ngập trời và sự đau lòng vô tận!

    Nhưng dù có căm hận thế nào đi chăng nữa, thì Tô trưởng lão đang ngất xỉu bên cạnh, vẫn luôn nhắc nhở ông ta về hậu quả của việc chọc giận Mộ Lăng Hàn.

    Ông ta không thể gánh vác nổi, Diệp gia, cũng không thể gánh vác nổi!

    Diệp Phi Minh vội vàng chạy tới, chôn sâu tất cả oán hận, chỉ biết đau lòng nhìn Diệp Úc Nhu.

    Diệp Úc Nhu đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, run rẩy muốn chạm vào mặt của mình, nhưng khi sờ vào lại cảm thấy bàn tay nhớp nháp và da thịt bị cuộn lại.

    Cả người nàng ta đều run rẩy lên, không thể tin tưởng nhìn Diệp Phi Minh, lẩm bẩm nói:

    "Cha, con không bị hủy dung đúng không? Trên mặt con cũng không có gì, đúng không?"

    Diệp Phi Minh vô cùng đau lòng, đứa con gái bảo bối này, tài năng xuất chúng, dung mạo hơn người, vẫn luôn là viên ngọc quý trong lòng bàn tay ông ta, là chỗ dựa lớn nhất của Diệp gia sau này.

    Từ khi nàng ta được chọn vào học viện Linh Hoàng, ông ta đã hết sức vui mừng, nghĩ rằng trong tương lai Diệp gia chắc chắn sẽ hưng thịnh, mỗi khi nằm mơ ông ta đều sẽ bật cười.

    Nhưng hôm nay, đều đã kết thúc rồi!

    Một nửa khuôn mặt của Diệp Úc Nhu, đều đã máu thịt be bét!

    Đó là do bị Mộ Lăng Hàn dùng chủy thủ rạch!

    "Mộ tam thiếu! Cho dù Úc Nhu có sai, thì rốt cuộc nàng vẫn là một nữ tử yếu đuố, ngươi như vậy, như vậy.. Sau này nàng phải làm sao bây giờ?"

    Cuối cùng Diệp Phi Minh cũng không kìm được nữa, đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn Mộ Thanh Lan!

    Nếu không phải vì sợ hãi vị cường giả Vực Chủ thần bí đó, thì lúc này ông ta nhất định đã giết chết Mộ Lăng Hàn rồi!

    Diệp Úc Nhu nghe vậy, còn điều gì mà không biết nữa? Ánh mắt lập tức xám xịt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

    Mà những giọt nước mắt đã rơi xuống đó, nhanh chóng đọng lại trên vết thương, chỉ càng thêm đau đớn.

    Diệp Úc Nhu bị dày vò, và chỉ cần một cái chạm vào vừa rồi, nàng ta đã có thể đoán được lúc này bản thân mình đang là dáng vẻ như thế nào!

    Điều nàng ta tự hào nhất, ngoài tài năng, thì chính là gương mặt này! Nàng ta rất trân trọng dung mạo của mình, giờ lại bị hủy dung, thì làm sao mà chịu nổi!

    Mộ Thanh Lan nhẹ nhàng nâng mắt, liếc nhìn Diệp Phi Minh một cái.

    Ánh mắt đó vô cùng lạnh lùng, giống như cái ao cổ sâu nhất, ẩn chứa sự đáng sợ kinh người khó tả.

    Sự tức giận của Diệp Phi Minh đột nhiên tan biến rất nhiều và biến thành nỗi sợ hãi.

    "Ta nói, bất quá là muốn đòi lại một chút lãi thôi. Hay là.. Ngươi muốn ta trực tiếp lấy tánh mạng nàng?"

    Diệp Phi Minh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, phản ứng lại đây.

    Nhưng -- bộ dáng như vậy, cùng giết nàng, có cái gì khác nhau!

    Diệp Úc Nhu cũng cười lạnh một tiếng, khẽ động vết thương trên mặt, nhìn rất đáng sợ..

    Nàng ta âm lãnh nhìn về phía Mộ Thanh Lan, ánh mắt giống như có độc.

    Mộ Thanh Lan lại không hề quan tâm chút nào, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng ta, cười nói:

    "Diệp nhị tiểu thư, ta nghe nói có một loại người, luôn xuất hiện trước người này màng bộ mặt này, trước người sau lại mang bộ mặt khác. Ngươi nói như vậy không phải rất mệt sao? Cho nên hôm nay, ta đã giúp ngươi việc này, tương lai người chỉ cần vừa xuất hiện, người khác sẽ có thể nhìn một khuôn mặt của ngươi, hai bộ mặt, ngươi cũng không cần phải chuyển đổi qua lại nữa, không phải là nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi sao?"

    Cuối cùng Diệp Úc Nhu cũng ngất đi.

    Mộ Thanh Lan nhìn về phía Diệp Phi Minh.

    "Diệp gia chủ, còn không đi?"

    Diệp Phi Minh lúc này cũng không thể quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ có thể cẩn thận nâng Diệp Úc Nhu lên, lại nhìn thấy Tô trưởng lão cũng ngất đi bên cạnh, trong lòng vừa giận vừa sợ, môi run lên, cuối cùng thì cũng không nói bất cứ điều gì, mang theo hai người cùng rời đi.

    Cuối cùng, trong khu vực cũng chỉ còn lại Mộ Nghiêm, Khương Mặc và Mộ Thanh Lan.

    "Gia chủ, còn muốn làm phiền ngài đem hắn mang về, người này có cổ quái, nhất định phải trông hắn thật tốt."

    Mộ Thanh Lan nhỏ giọng giải thích, sau đó xoay người đi về phía ngọn núi đã biến thành phế tích.

    Mộ Nghiêm rất tò mò, nhưng lại nhìn thấy Mộ Thanh Lan đã khuất sau một tảng đá lớn, khi đi ra một lần nữa, liền thấy có kèm theo một người.

    "Liễu Nhi!"

    Mộ Nghiêm lúc này mới phát giác, sự việc phía trước quá nhiều, cho nên ông đã quên Mộ Liễu Nhi cũng đang ở Mộng Trạch Sơn này.

    Ông khóa chặt Khương Mặc lại, rồi lập tức hỏi:

    "Liễu Nhi không sao chứ?"

    Mộ Thanh Lan nhướng mày.

    "Đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ ngoài da mà thôi, nha đầu này thật sự rất may mắn."

    Khi nàng tìm thấy nàng ấy, nàng ấy đã hôn mê, ngoại trừ mấy vết thương nhỏ ra thì không sao cả, xem như trong cái rủi có cái may.

    Mộ Nghiêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    Nhìn thấy Mộ Thanh Lan đỡ Mộ Liễu Nhi, trong lòng Mộ Nghiêm chợt lóe lên một tia sáng, đáy lòng hiện lên một ý tưởng.

    Tính tình của Mộ Lăng Hàn là người quyết đoán và thẳng thắn, nhìn thấy lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng thật ra Mộ Nghiêm cũng đã biết, người này đối với kẻ thù sẽ không nương tay, nhưng đối với người trong nhà, cũng cực kỳ bảo vệ người của mình.

    Hiện giờ, đang quan tâm đến Liễu Nhi như vậy.. Nên sẽ không..

    Rốt cuộc, Liễu Nhi cũng có dung mạo bậc nhất..

    Chẳng lẽ trong Mộng Trạch Sơn này, đã xảy ra cái gì sao?

    Đang nghĩ ngợi tới, thì lại nghe được Mộ Liễu Nhi vô ý thức lẩm bẩm:

    ".. Lăng Hàn cẩn thận.."

    Mộ Thanh Lan bất đắc dĩ cong cong khóe môi, đặt người vào tư thế thoải mái hơn.

    Mộ Nghiêm: . Thật sự có cái gì à! Nhưng đó có vẻ là một điều tốt nhỉ! Một ông già như ông thực sự không thể chịu được sự phấn khích đâu nha!

    Nhưng ánh mắt nhìn vào hai người, lại có chút nhẹ nhõm và ái muội.

    Mộ Thanh Lan nhìn lướt qua, liền biết ông này đang nghĩ cái gì, nhưng mà nàng cũng lười giải thích.

    Nàng và Mộ Liễu Nhi tuyệt đối không có khả năng, vẫn nên trở về nhanh chóng nói rõ ràng thì tốt hơn, để không làm người ta chậm trễ.

    "Đi thôi."

    * * *

    Trong hai ngày qua, tất cả mọi người ở Lạc Tây thành đều lờ mờ nhận thức được - Lạc Tây thành, thời tiết thay đổi!

    Kể từ sau khi tám người của ba gia tộc lớn bước vào trận chung kết Mộng Trạch Sơn, mọi thứ đã phát triển theo chiều hướng khó lường.

    Mộng Trạch Sơn sụp xuống!

    Thiên Nguyên triều bạo động!

    Trong số tám người tiến vào Mông Trạch Sơn, chỉ có Diệp Úc Nhu, Mộ Lăng Hàn và Mộ Liễu Nhi là ra tới!

    Và đến ngày hôm sau, Mộ gia liền tiếp quản gần hơn phân nửa thế lực trong thành thuộc về Diệp gia và Khương gia!

    Mộ gia mấy năm trước vẫn luôn nén giận nuốt nước bọt ừng ực, lần này rốt cuộc cũng mạnh lên rồi!

    Mà kỳ lạ nhất chính là thái độ của Khương gia và Diệp gia, giống như là họ ước gì trao tất cả những thứ đó cho Mộ gia vậy, thậm chí còn không nhìn thấy nỗi đau khi chỉ còn một lớp da.

    Điều này thật.. quá kỳ lạ..

    Nhưng bọn họ cũng hiểu, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện này, thì nhất định Mộ gia đã làm ra chuyện gì đó, nếu không thì Khương gia vốn luôn kiêu ngạo đó, sẽ giống như con rùa rụt đầu sao?

    "Lạc Tây thành này, e rằng trong tương lai sẽ chỉ có hai chữ là Mộ gia thôi.."

    Những ánh mắt nhìn về hướng Mộ gia, cũng trở nên kinh sợ.

    Mộ Thanh Lan không biết gì về tất cả những điều này.

    Trong khi Mộ gia đang bận rộn bành trướng thế lực, thì Môj Thanh Lan, người hùng lớn nhất lần này, lại lặng lẽ ở trong phòng và không ra ngoài suốt ba ngày liền.

    Dưới mấy mệnh lệnh của Mộ Nghiêm, người trong Mộ gia rốt cuộc cũng hiểu được lần này Mộ gia làm được chuyện này, e rằng cũng là nhờ vào thiếu niên kia, ngay cả gia chủ cũng cung cung kính kính đối với hắn.

    Tự nhiên, là không ai dám khiêu khích Mộ Thanh Lan mà không cần suy nghĩ.

    Trong căn phòng yên tĩnh, Mộ Thanh Lan ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt, hai tay kết lại thành một cái ấn kỳ dị trước mặt, mơ hồ có thể thấy được Nguyên lực màu trắng uy nghiêm nhàn nhạt cuộn quanh thân thể.

    Trước mặt nàng, cách một sải tay, có một tấm ngọc bài hình lục giác bóng loáng, đang lặng lẽ treo lơ lửng.

    Lực lượng Nguyên lực hùng vĩ màu trắng kia, đúng là phun ra từ trong đó!

    Nếu nhìn kỹ, có thể thấy giữa một người và ngọc bà, mơ hồ hình thành một hoa văn kỳ lạ, dọc theo đường này, những lực lượng Nguyên lực đó liên tục tràn vào cơ thể Mộ Thanh Lan.

    Nàng giống như một miếng bọt biển khô, hấp thụ tất cả những lực lượng đó!

    "Cô bé nhà ngươi này.."

    Mặc dù Huyền Linh Vực Chủ lúc trước đã từng bị đả kích, nhưng lúc này lại nhìn thấy lần nữa, cũng không khỏi lại kinh ngạc cảm thán

    Mộ Thanh Lan trước đây chỉ hấp thụ một nửa lực lượng của ông, nhưng bây giờ, cũng đang hấp thụ một nửa còn lại, đồng thời chuyển đổi tất cả lực lượng này thành của mình.

    Tuy rằng Mộ Thanh Lan có được lực lượng của ông, nhưng trong một thời gian, còn chưa thể hoàn toàn biến nó thành của mình, vì vậy tất cả đều tụ tập trong khí hải.

    Trước đây, Huyền Linh Vực Chủ chính là dựa vào chút lực lượng còn lại, để dạy dỗ đám người của Tô trưởng lão.

    Bây giờ, đây chính là bước cuối cùng.

    "Hiện giờ, lão phu cũng coi như là có người kế nghiệp.."

    Huyền Linh Vực Chủ thở dài một tiếng, nhưng thật ra trong lòng rất vui mừng.

    Mặc dù không phải là Mộ Phong, nhưng con gái của hắn, lại còn mạnh hơn hắn vài phần..

    Đặc biệt là, sau khi nhận ra có một lực lượng bí ẩn trong cơ thể Mộ Thanh Lan, nó đã quấn lấy và nuốt chửng toàn bộ lực lượng của mình, ông càng chắc chắn rằng, cô bé này, ngày sau sẽ có một tiền đồ không thể giới hạn.

    Chỉ là chuyển hóa một phần lực lượng, mà Mộ Thanh Lan trước đó đã đột phá Sơ Nguyên Cảnh, nếu chờ nàng hấp thu hoàn toàn thì chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn.

    Mộ Thanh Lan hai mắt nhắm chặt, Nguyên lực nồng đậm bao vây lấy nàng, mà trong cơ thể nàng, Nguyên lực dồi dào cũng sôi trào dọc theo Nguyên mạch.

    Trải qua ba ngày rèn luyện này, các Nguyên mạch của nàng đã trở nên mạnh hơn và rộng hơn, các cơ xương cũng được tăng cường thêm một bước.

    Đồng thời, cũng trong ba ngày, nàng cũng thành công đột phá Sơ Nguyên Cảnh trung kỳ.

    Loại tốc độ tu luyện này, không biết sẽ có bao nhiêu người ghen tị điên cuồng.

    Ngọc bài đó cũng trở nên càng thêm trong suốt hơn.

    Đây là dấu hiệu cho thấy lực lượng của Huyền Linh Vực Chủ sắp hao hết, và dấu hiệu của truyền thừa sắp kết thúc!

    "Cô bé, lão phu đã truyền thụ cho ngươi hết toàn bộ sở học cả đời của ta cho ngươi. Nếu như sau này ngươi có thể nổi danh thiên hạ, cũng không uổng công lão phu chờ đợi nhiều năm như vậy!"

    Huyền Linh Vực chủ cười nói, sau đó trên miếng ngọc bài, liền có một luồng ánh sáng chói mắt xẹt qua, hướng về giữa mày của Mộ Thanh Lan!

    Ầm ầm!

    Mộ Thanh Lan chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng ầm ầm, có thứ gì đó mạnh mẽ tiến vào!

    Nhưng cảm thấy được thứ đó không có địch ý, nên nàng cũng không ngăn trở.

    Người mà cha nàng có thể tin tưởng, thì nàng cũng tin tưởng.

    Chẳng bao lâu, nàng liền phát giác, có một quả cầu ánh sáng đang bay lơ lửng trong tâm trí nàng!

    "Cô bé, lão phu vận số đã hết, có thể cho ngươi, cũng chỉ có thế."

    Giọng của Huyền Linh trở nên yếu đi nhiều.

    Dù cho ông không có hình dạng con người, nhưng Mộ Thanh Lan cũng có thể cảm giác được, thời gian của ông thực sự đang đến gần.

    "Thực ra ta cũng chỉ là một Nguyên Thần Chi Ấn, có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, cũng đã mãn nguyện rồi.. Nhưng thật ra đa tạ ngươi rất nhiều.."

    Mộ Thanh Lan trong lòng vừa động, đột nhiên hỏi:

    "Cường giả Vực Chủ lưu lại Nguyên Thần Chi Ấn, thật sự không có cách nào sống lại sao?"

    Huyền Linh dường như không ngờ rằng nàng sẽ hỏi một câu hỏi như vậy, dừng một chút, mới nói:

    "Có lẽ là không có.. Lúc trước ta chưa bao giờ nghe những tin đồn như vậy.. Cô bé, ta biết ngươi tốt bụng, nhưng số mạng đã như vậy, cũng không thể làm gì được.."

    Trong giọng nói của Huyền Linh có một chút tiếc nuối.

    "Chỉ tiếc.. Mà thôi.."

    Mộ Thanh Lan trầm mặc.

    "Hừ, ngu ngốc!"

    Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Tuyết U truyền đến, kèm theo một dấu vết khinh thường không hề che giấu.

    "Thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có. Ngươi chưa từng nghe qua, bất quá là do kiến thức của ngươi thiển cận thôi!"

    Mộ Thanh Lan trong lòng vừa động!

    Huyền Linh Vực Chủ cũng rất kinh hãi, tuy đoán trong cơ thể Mộ Thanh Lan có tồn tại kỳ lạ, nhưng không ngờ bên kia dường như còn cường đại hơn những gì ông tưởng tượng..

    "Thật sự có thể sống lại sao?"

    Mộ Thanh Lan tò mò hỏi.

    "Tất nhiên. Tuy nhiên, với trình độ hiện tại của ngươi, đó chỉ là vấn đề để suy ngẫm thôi."

    Tuyết U đả kích không lưu tình chút nào.

    Nhưng Mộ Thanh Lan lại không hề để ý - vì nếu có thể, thì một ngày nào đó, nàng cũng sẽ làm được!

    Huyền Linh cười khổ một tiếng. Ông hẳn là không hy vọng.

    "Nha đầu, ngươi muốn làm cái gì?"

    Tuy nhiên, Tuyết U lại nhận thấy sự dao động trong lòng của Mộ Thanh Lan, có chút nghi hoặc mở miệng.

    Cho dù là hắn đang ở thời kỳ đỉnh cao, cũng không thể nào làm được, nha đầu này đang suy nghĩ cái gì vậy?

    Mộ Thanh Lan lại là không nói chuyện nữa, điên cuồng hấp thu những cái đó nguyên lực!

    Tuy nhiên, Mộ Thanh Lan lại ngừng nói, điên cuồng hấp thụ những Nguyên lực đó!

    "Cô bé, ngươi điên rồ!"

    Huyền Linh kinh hô một tiếng, hấp thu điên cuồng như vậy, không sợ tự bạo sao?

    Tuy nhiên, điều khiến ông giật mình lại lần nữa phát sinh, thực lực của Mộ Thanh Lan lại tăng lên nhanh chóng lần nữa!

    Huyền Linh một nghẹn -- cô bé tử trước cư nhiên còn để lại đường sống?

    Nhưng mà, ngay lúc ông đang kinh ngạc, thì Nguyên lực xung quanh cơ thể của Mộ Thanh Lan đều tập trung lại! Thậm chí còn tạo thành một cơn lốc xoáy Nguyên lực nhỏ!

    Phanh!

    Một giọng nói lắp bắp liền truyền đến!

    Mộ Thanh Lan đột nhiên mở to mắt, đôi mắt đen láy như đêm đầy sao lập tức sáng rực rỡ!

    Sơ Nguyên Cảnh -- đỉnh!

    "Ngươi, ngươi.."

    Huyền Linh không nói nên lời.

    Ông vốn dĩ cho rằng, truyền thừa của ông, Mộ Thanh Lan phỏng chừng phải mất một năm mới có thể hấp thụ hoàn toàn.

    Sau đó, ông lại cho rằng nàng có trình độ xuất sắc, ước tính mất chừng ba tháng là được

    Nhưng bây giờ, ông mới biết được, cô bé này từ trước vốn đã không cố gắng hết toàn lực!

    Cứ dựa theo tốc độ này, e rằng mười ngày cũng còn là chậm!

    Tuy nhiên, ngay khi ông nghĩ rằng Mộ Thanh Lan sẽ dừng lại ở đó, thì lại thấy nàng nhắm mắt lại lần nữa--

    Nguyên lực chung quanh, lại điên cuồng xoay tròn lên lần nữa!

    Huyền Linh yếu ớt thốt lên:

    "Ngươi, ngươi định đột phá Ngự Thiên Cảnh chỉ trong một lần?"

    (Xong chương)
     
  10. Chương 79: Làm người phải học được cách khắc chế (canh bốn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bang!

    Âm thanh của những thứ đổ vỡ liên tiếp từ trong phòng phát ra, hai người thị nữ lồm cồm chạy ra ngoài, ánh mắt đầy sợ hãi, như thể có một con quỷ đáng sợ nào đó bên trong.

    "Đây là có chuyện gì?"

    Diệp Phi Minh cau mày, nhìn hai thị nữ đó.

    Cả hai nghe thấy tiếng nói, thì kinh hãi nhìn lên, thấy đó là gia chủ, thì vội quỳ lạy xin tha.

    "Gia chủ tha mạng! Gia chủ tha mạng!"

    Diệp Phi Minh nhíu nhíu mày khi nhìn khuôn mặt trầy xước của hai người họ.

    "Đi xuống đi, đi tìm Tổng quản lấy thuốc."

    "Đa tạ gia chủ!"

    Hai thị nữ vội vàng dập đầu tạ ơn, cuống quít rời đi.

    Diệp Phi Minh nhìn cánh cửa phòng đóng chặt và thở dài.

    Diệp Úc Nhu từ ngày đó trở về, thì vẫn luôn ở lì trong căn phòng này. Ngày đầu tiên còn hôn mê thì không sao, nhưng hôm sau tỉnh lại, thì việc đầu tiên chính là soi gương.

    Vì vậy, trong mấy ngày nay, Diệp Úc Nhu mỗi ngày đều sẽ ở bên trong nổi giận đùng đùng, cảm xúc rất là bất ổn.

    Những thị nữ được cử đến hầu hạ hàng ngày, đều sẽ bị nàng ta rạch lên mặt tới tấp.

    Bọn hạ nhân vô cùng sợ hãi, nhưng lại không thể không nghe theo mệnh lệnh, nhưng trong lén lút đã đồn thổi rất khó nghe.

    Không phải Diệp Phi Minh không biết, nhưng cũng chỉ có thể ra lệnh không được phép nghị luận, nếu không sẽ bị xử tử.

    Nhưng đây cũng không phải là cách.

    Dường như đã cảm thấy được ông ta đến, nên tiếng đập phá đồ vật bên trong cũng ngừng lại.

    Diệp Phi Minh đẩy cửa bước vào.

    "Đừng vào!"

    Diệp Úc Nhu hét lên, che mặt và quay lưng lại.

    Diệp Phi Minh dừng lại bước chân, nhìn thấy mặt đất một mảnh hỗn độn, và bóng dáng đang run lên, thì đau lòng không thôi.

    "Úc Nhu.. Là cha đây.."

    Diệp Úc Nhu vẫn lắc đầu nguầy nguậy: "Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!"

    Nghĩ đến bộ dạng ma quỷ mà nàng ta nhìn thấy trong gương, nàng ta liền muốn phá hỏng mọi thứ!

    Hiện giờ nàng ta, sớm đã bất chấp đi giả bộ cái dáng vẻ ôn nhu nhàn thục rồi.

    Diệp Phi Minh nắm chặt nắm tay, và kiên nhẫn khuyên nhủ:

    "Úc Nhu, con cứ luôn như vậy cũng không phải là cách, cha đã bắt đầu giúp con nghĩ cách, khẳng định có thể làm cho con khôi phục dung mạo, được không?"

    Diệp Úc Nhu nghe được mấy chữ "Khôi phục dung mạo", rốt cuộc cũng thanh tỉnh một ít, ngay sau đó bật khóc lên.

    ".. Thật sao? Con còn có thể giống như trước sao? Tên Mộ Lăng Hàn đó, xuống tay tàn nhẫn như vậy.."

    Lúc nhắc đến cái tên này, trong lòng cả hai đều mang theo hận ý không dứt!

    "Con nhất định phải giết hắn!"

    Giọng của Diệp Úc Nhu đanh thép, kèm theo sự căm hận thấu xương.

    "Không! Phải lột da rút gân, thiên đao vạn quả mới đúng!"

    Diệp Phi Minh trầm giọng nói, khuôn mặt ấm áp thường ngày cũng nửa sáng nửa tối, lại vô cùng lạnh lùng.

    "Đây là đương nhiên.. Hiện giờ mỗi một chi tiết, tương lai Diệp gia ta đều sẽ bắt hắn trả lại gấp trăm ngàn lần!"

    Nghĩ đến đây, cuối cùng ông ta cũng định thần lại và nghĩ đến mục đích đến đây lần này.

    "Úc Nhu, con đừng bao giờ tiếp tục thương tâm vì chuyện này nữa. Học viện Linh Hoàng sắp khai giảng rồi. Điều quan trọng nhất của con lúc này là dưỡng sức khỏe thật tốt rồi nhanh chóng đến Đế đô là được."

    Diệp Úc Nhu sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười vừa lạnh lùng cũng vừa thê lương..

    "Cha, bây giờ bộ dạng con như thế này, Học viện Linh Hoàng.. liệu họ có còn muốn con không?"

    Nếu nàng ta đi, chẳng phải là sẽ bị người ta coi giống như quỷ sao?

    Từ nhỏ nàng ta đã biết mình xinh đẹp, cũng biết tận dụng ưu điểm này, cũng biết thiên hạ đối xử khắc nghiệt với phụ nữ xấu xí như thế nào, nàng ta cũng đã từng bỏ qua, nhưng giờ nghĩ lại đều cảm thấy thật đáng sợ!

    Nàng ta không muốn bị người cười nhạo! Bị người giẫm đạp!

    Sắc mặt của Diệp Phi Minh trở nên hơi nghiêm túc.

    "Úc Nhu, con đang nói cái gì vậy? Con là người giỏi nhất trong số những người xuất sắc nhất! Lúc đầu con có thể được chọn, thì bây giờ đương nhiên là con có thể đi! Thiên phú tu luyện của con là tốt nhất trong toàn bộ Diệp gia! Miễn là tương lai con trở nên mạnh mẽ hơn, thì toàn bộ Diệp gia đều phải dựa vào con, con sao có thể tự chuốc lấy khổ sở như vậy chứ?"

    Ánh mắt Diệp Úc Nhu khẽ nhúc nhích, rồi lẩm bẩm.

    "Nhưng Tô trưởng lão.."

    Tô trưởng lão hai chân bị chặt đứt, ngày sau cũng thành phế nhân, làm sao còn có thể đáng tin?

    Diệp Phi Minh hừ lạnh một tiếng.

    "Chỉ là một tên Tô trưởng lão, phế đi một người, chẳng lẽ Học viện Linh Hoàng cũng sẽ phế đi sao?"

    Diệp Úc Nhu sửng sốt.

    "Tô trưởng lão là được lệnh tới đón con, nhưng lại bị Mộ Lăng Hàn phế đi cả hai chân, sau này khó tu luyện, kiếp này coi như tàn đời rồi. Vết thương trên mặt con còn có thể bình phục, nhưng đôi chân bị đứt lìa sẽ không bao giờ phục hồi được. Lúc này sợ rằng ông ta còn hận Lăng Hàn hơn bất kỳ ai! Mà một khi học viện Linh Hoàng biết được chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy mặt mũi bị tổn thương, nhất định sẽ không buông tha hắn. Đừng thấy hắn bây giờ kiêu ngạo đắc ý, hắn chỉ là một tên phế vật thấp kém bị đuổi ra khỏi chính tộc, làm sao có thể chống lại Linh Hoàng học viện to lớn được chứ?"

    Cho nên, Mộ Lăng Hàn, chỉ có một con đường chết!

    Diệp Úc Nhu nghe xong, cuối cùng cũng tỉnh lại, mấy ngày nay nàng ta chìm trong nỗi bi thương của chính mình, cho nên đã quên mất một chuyện này.

    Đúng vậy!

    Mộ Lăng Hàn đó cho dù lợi hại thì đã sao? Hắn đắc tội, chính là Học viện Linh Hoàng đứng đầu Đế quốc!

    Nghĩ đến đây, Diệp Úc Nhu cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ hẳn lên.

    Nàng ta nhìn chằm chằm về một hướng nào đó, như thất thần, trên tay cầm một thanh chủy thủ đẫm máu, chính là thứ vừa rồi nàng ta dùng để rạch mặt thị nữ.

    Răng rắc!

    Cổ tay nàng ta vừa chuyển, liền đem chủy thủ đó hung hăng đâm vào cái bàn bên cạnh!

    "Mộ Lăng Hàn! Cuộc đời này không đem ngươi tra tấn đến chết, ta thề không làm người!"

    Thấy nàng ta cuối cùng đã khôi phục tinh thần, Diệp Phi Minh mới hài lòng gật đầu.

    "Không tồi! Đây mới là nữ nhi của Diệp Phi Minh tai! Khốn cảnh nhất thời này thì có là cái gì, có thể cười đến cuối cùng, mới là người thắng!"

    "Hiện tại, việc quan trọng nhất trước tiên là phải chăm sóc thật tốt vết thương của mình, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, thì mới có thể báo thù!"

    Diệp Úc Nhu đưa tay sờ lên khuôn mặt mình, đôi mắt luôn dịu dàng như nước trước mặt người ngoài, nhưng lúc này lại như một con rắn độc đang ẩn náu ở nơi lạnh lẽo.

    "Nữ nhi biết."

    Mộ Lăng Hàn.. Ngươi chờ!

    * * *

    Trải qua mấy ngày biến động, trong Lạc Tây thành, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

    Nhưng trên thực tế, cũng đã đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

    Mộ gia, đã trở thành bá chủ duy nhất không thể tranh cãi trong thành!

    Khi mỗi người nhìn về hướng Mộ gia, đều kèm theo vài phần kính sợ.

    Trên dưới Mộ gia rốt cuộc cũng nhướng mày thở ra, toàn bộ Mộ phủ đều là một mảnh náo nhiệt.

    "Gia chủ, cửa hàng của Khương gia và Diệp gia đều đã được sắp xếp xong."

    Một vị trưởng lão đầy mặt tươi cười bẩm báo, có trời mới biết ông ta vui sướng như thế nào khi nhìn đến bộ dáng rụt rè sợ hãi của những người đó!

    Mộ phủ bọn họ, cũng rốt cuộc hoàn toàn kiên cường một lần!

    Trên khuôn mặt luôn luôn ít khi nói cười của Mộ Nghiêm, cũng đều lộ ra một tia cười, vừa lòng gật gật đầu.

    Đem hai nhà này lột một tầng da, đạp xuống dưới chân, so với chút tài phú đó, càng làm cho người Mộ gia hưng phấn.

    "Gia chủ, Liễu trưởng lão từ nhà đấu giá Hạ Thương gửi quà chúc mừng, nói là.. cho Mộ thiếu gia."

    Nghĩ đến điều gì, vị trưởng lão đó liền vội nói, trên mặt còn lộ ra vẻ nghi hoặc.

    Mộ gia xoay người, những người trong thành bận rộn tìm cách lấy lòng Mộ gia là chuyện bình thường, nhưng Nhà đấu giá Hạ Thương vẫn luôn đứng đầu, trên thực tế cũng không cần như vậy.

    Hơn nữa, tặng lễ còn chưa tính, lại vẫn nói rõ là đưa cho Mộ Lăng Hàn..

    Vị trưởng lão này có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến thái độ của Mộ Nghiêm đối với Mộ Lăng Hàn so với trước kia cũng càng thêm kính trọng hơn, liền không dám giấu giếm, nên đặc biệt nêu ra.

    Mộ Nghiêm trầm ngâm một lát, nhưng rồi lại mỉm cười.

    Xem ra nhà đấu giá Hạ Thương này có thể phát triển đến ngày nay, cũng không phải không có lý do.

    Vị trưởng lão đó, thật đúng là có một đôi mắt tinh tường..

    "Thay ta cùng Lăng Hàn cảm ơn ông ấy, Mộ gia ta, chấp nhận tấm lòng này."

    "Vâng."

    Trưởng lão đó nhanh chóng đáp ứng, nhưng sau đó không khỏi hỏi:

    "Gia chủ, chẳng lẽ hiện giờ những biến hóa đó, có công lao của Tam thiếu sao?"

    Nếu không, làm thế nào để giải thích?

    Mộ Nghiêm ngẩng đầu lên, nhìn về hướng phòng của Mộ Lăng Hàn, sau một lúc, mới thở dài--

    "Không chỉ là công lao của hắn.. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, chỗ dựa lớn nhất của Mộ phủ chúng ta sau này, chính là hắn!"

    Vị trưởng lão đó rất kinh ngạc, không ngờ rằng Mộ Nghiêm lại coi trọng Mộ Lăng Hàn đến vậy.

    Nhưng dù sao thì, Mộ Lăng Hàn cũng là một kẻ phế nhân bị trục xuất khỏi gia tộc chính, như vậy.. thực sự có tốt không?

    Dường như nhìn thấu những gì ông ta đang nghĩ, Mộ Nghiêm khẽ hừ một tiếng, thấp giọng nói:

    "Hoặc là, một ngày nào đó, chủ tộc lại mời hắn trở về, cũng có thể.."

    Thậm chí, là "Cầu", cũng có khả năng!

    Nhưng ông cũng không nói nửa câu sau ra miệng.

    Vị trưởng lão đó sửng sốt, nhanh chóng cẩn thận gật đầu.

    "Nhân tiện, hãy để ý Khương gia và Diệp gia, họ đã ăn mệt lớn như vậy, mà hai nhà đó cũng không phải hiền lành gì, nhất định sẽ ngóc đầu trở lại."

    Mộ Nghiêm giải thích, vị trưởng lão đó liền mỉm cười: "Gia chủ yên tâm!"

    Họ không phản kháng mới thấy lạ đấy!

    * * *

    Đây đã là ngày thứ năm Mộ Thanh Lan bế quan.

    Miếng ngọc bài lơ lửng trước mặt nàng gần như đã trở nên trong suốt, mà Nguyên lực màu trắng quanh người vẫn không ngừng rót vào trong cơ thể nàng.

    Vào một thời khắc nào đó, Nguyên lực trong cơ thể nàng đột nhiên tăng tốc, giống như một làn sóng, điên cuồng tràn vào trong Khí Hải của nàng!

    Mộ Thanh Lan có thể cảm nhận rõ ràng ngọc giản màu đen ở trong Khí Hải đó, giống như một lỗ đen, hấp thu tất cả những lực lượng đó, sau khi chuyển hóa, thì lại chảy trong Nguyên mạch lần nữa.

    Nhìn thấy màu đen càng ngày càng đậm, trong lòng Mộ Thanh Lan khẽ động.

    Kể từ khi trong thân thể nàng có thêm ngọc giản màu đen, Nguyên lục của nàng cũng trở nên đen kịt. Hơn nữa với sự tăng lên của cảnh giới, dường như màu đen cũng ngày càng đậm hơn.

    Bởi vì tài năng và pháp quyết tu luyện có sự khác biệt, nên màu sắc Nguyên lực của mỗi một người tu luyện cũng khác nhau. Nhưng những màu phổ biến thường là màu đỏ, trắng, cam, vàng v. V.

    Còn màu đen, Mộ Thanh Lan trước mắt chỉ mới thấy có một mình mình.

    Nàng có thể chắc chắn rằng nó có mối liên hệ thật lớn với ngọc giản màu đen đó, nhưng nàng lại không thể nghĩ ra rốt cuộc là chuyện như thế nào.

    Bất kể có được lực lượng như thế nào, nếu xoay chuyển ở trong ngọc giản màu đen đó, thì cũng sẽ trở thành màu đen.

    Hơn nữa nàng vẫn luôn cảm thấy, Nguyên lục màu đen này, dường như có một chút khác biệt..

    Ý nghĩ này vừa xẹt qua, nàng nhanh chóng cảm thụ được trong Khí Hải, khẽ run lên.

    Nàng nín thở ngưng thần, hội tụ toàn lực mà đánh sâu vào!

    Bùm!

    Một âm thanh nhẹ nhàng giòn vang, Nguyên lực quanh thân của nàng tăng lên rất nhiều!

    Nàng đột ngột mở mắt ra, liền hiện lên một vầng sáng đen mạnh mẽ xẹt qua, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong giây lát!

    Khi nàng vươn vai, liền có một âm thanh răng rắc phát ra

    Mộ Thanh Lan thỏa mãn nheo mắt, cảm giác trở nên mạnh mẽ này, thật đúng là đã lâu rồi..

    "Cô bé.. Ngươi có biết lão phu năm đó vì đột phá Ngự Thiên Cảnh, chính là tu luyện gần cả năm đấy!"

    Giọng nói của Huyền Linh Vực Chủ run lên.

    Còn người chỉ dùng năm ngày, liền từ Sơ Nguyên Cảnh biến thành Ngự Thiên Cảnh, còn muốn cho người ta sống hay không vậy!

    Mộ Thanh Lan chớp chớp mắt.

    "Yên tâm, đột phá nhanh rất dễ dàng nhưng căn cơ sẽ không vững, thật sự ta đã rất khắc chế rồi."

    Huyền Linh vực chủ: . Ngươi nói lại lần nữa cho lão phu! Ta bảo đảm không đánh chết ngươi!

    * * *đề cử* * *

    (Xong chương)
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...