Cổ Đại [Edit] Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng - Chiến Tây Dã

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 21 Tháng mười 2021.

  1. Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2023
  2. Chương 212: Địa lao (canh hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Dực cùng Mộ Thanh Lan lặng lẽ trở về khách điếm.

    Những tai mắt do thám đó đều đã được xử lý từ trước, nên hoàn toàn không phát hiện ra họ.

    Mặc Vũ ở phòng trong vòng chờ, trong lòng có chút lo lắng.

    Tại sao thiếu chủ lại đi theo Mộ Lăng Hàn? Ngài ấy rốt cuộc có biết chính mình đang làm gì không?

    Đã nói là mỗi người đi một đường, còn phải tránh xa một chút nữa mà, phải không?

    Một trận gió mạnh truyền đến, Mặc Vũ lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Vân Dực xuất hiện ở trước mắt.

    "Thiếu chủ." Mặc Vũ vội vàng tiến lên.

    May mắn thay, căn phòng này đã được thiết lập một cái kết giới, người ngoài không thể nghe thấy âm thanh bên trong.

    Sau khi đi được hai bước, ánh mắt tinh anh của Mặc Vũ nhanh chóng thấy được môi của Vân Dực dường như bị thương.

    Hắn có chút kinh ngạc hỏi: "Thiếu chủ, ngài bị thương sao?"

    Vân Dực vẻ mặt thản nhiên nói: "Không."

    Trong lòng của Mặc Vũ vô cùng kinh ngạc, thực lục của thiếu chủ rất mạnh, tại sao có thể bị thương? Đặc biệt là vị trí này có hơi kỳ lạ thì phải..

    Mặc Vũ tự nhiên không nghĩ tới, đây là Vân Dực nhất thời xúc động, hắn tự mình tạo nghiệt mà ra.

    Rốt cuộc, ngay cả khi chính hắn thực sự nói cho Mặc Vũ biết, vết thương này là Mộ Thanh Lan cắn, Mặc Vũ cũng không dám tin điều đó.

    Nhìn Vân Dực từ trên xuống dưới chắn chắn hắn không sao, lúc này trong lòng của Mặc Vũ mới cảm thấy nhẹ nhõm.

    "Ở chỗ Lạc Nhật Nhai, điều tra như thế nào rồi?"

    Vẻ mặt Mặc Vũ nghiêm túc:

    "Thiếu chủ, sau khi thuộc hạ điều tra, hóa ra Lạc Nhật Nhai nằm ở bên cạnh rìa sa mạc. Mặc dù nơi này cũng được coi là lãnh thổ của Cửu Qua, nhưng bởi vì địa hình đặc biệt và cực kỳ dốc nên ngay cả người của Cửu Qua cũng không dễ dàng đi đến nơi đó. Nếu muốn đi đến Lạc Nhật Nhai thì bắt buộc phải đi qua thành Cửu Qua."

    Vân Dực cũng đã sớm biết điều này, nếu không bọn họ đã sớm trực tiếp đến Lạc Nhật Nhai chứ không đến Cửu Qua.

    "Đúng rồi, thiếu chủ, hình như Cửu Qua đã bắt đầu giới nghiêm, thuộc hạ vừa mới nhìn thấy có rất nhiều binh lính trên đường phố."

    Sau khi suy nghĩ một lúc, Mặc Vũ liền biết bọn họ đang tìm thiếu chủ nhà mình và Mộ Lăng Hàn!

    Mặc dù không biết hai người họ đã làm gì nhưng có vẻ như sự cảnh giác của An Bính Hoài đã được khơi dậy.

    "Lấy tĩnh chế động."

    Vân Dực phun ra bốn chữ đơn giản.

    Mặc Vũ gật đầu. "Vâng!"

    * * *

    Mà bên kia, sau khi Mộ Thanh Lan trở về, nàng cũng chưa kịp có thời gian nghỉ ngơi.

    Lời nói đầu tiên khi nhìn thấy Giang Đạt Nguyên đó là yêu cầu Giang Đạt Nguyên tìm ra chính xác nơi Triệu Thanh Sơn cùng Lưu Khải Toàn đang bị giam giữ.

    Giang Đạt Nguyên rất ngạc nhiên: "Ngài muốn đi gặp bọn họ? Chính là Lý Hồng Phi đã nói, tuyệt đối sẽ không cho phép.."

    Mộ Thanh Lan sắc mặt không thay đổi: "Những thứ này đều không quan yếu, chỉ cần tìm ra địa phương, ta tự nhiên sẽ có biện pháp đi vào."

    Giang Đạt Nguyên không biết tại sao Mộ Thanh Lan đột nhiên lại sốt ruột như vậy, chẳng lẽ ở trong phủ thống lĩnh đã tìm được thứ gì?

    "Ngài phát hiện điều gì?" Giang Đạt Nguyên hỏi thử.

    Mộ Thanh Lan gật đầu: "Triệu Thanh Sơn hình như biết rất nhiều bí mật, thậm chí làm cho An Bính Hoài đều phải e ngại. Mặc dù hắn ta nói muốn xử tử Triệu Thanh Sơn nhưng hình như có chút do dự. Không biết là đang đợi cái gì."

    Mộ Thanh Lan sau đó nghĩ về điều gì đó, đoán rằng An Bính Hoài hẳn là muốn lấy thứ gì đó từ miệng Triệu Thanh Sơn, nhưng Triệu Thanh Sơn lại không chịu nói, thậm chí thà bỏ mạng chứ không để An Bính Hoài lấy được thứ mình muốn.

    Mặc dù An Bính Hoài rất tức giận, nhưng hắn ta vẫn không bỏ cuộc, muốn thừa dịp thời gian mấy ngày nay thử lại.

    Dù sao hắn ta cũng không dám để Triệu Thanh Sơn sống quá lâu, sợ đêm dài lắm mộng.

    Mộ Thanh Lan cười mai mỉa.

    An Bính Hoài, đây là lòng người không đủ muốn như rắn nuốt voi.

    Một mặt, hắn ta muốn bịt miệng Triệu Thanh Sơn hoàn toàn, để hắn vĩnh viễn sẽ không nói ra điều gì bất lợi cho hắn ta, nhưng mặt khác, hắn ta lại có mưu đồ khác, muốn từ đó lấy được thứ gì.

    Có lẽ trong khoảng thời gian này, Triệu Thanh Sơn không có bị hắn ta tra tấn.

    Chẳng trách hắn ta không cho người tới thăm Triệu Thanh Sơn.

    Một cái nhìn kinh ngạc lướt qua trên khuôn mặt của Giang Đạt Nguyên.

    Những gì Mộ Thanh Lan nói rất đơn giản, nhưng hắn ngay lập tức hiểu được những khó khăn và nguy hiểm trong những lời nói đó, nghĩ đến Triệu Thanh Sơn thực sự đang nắm điểm yếu của An Bính Hoài.

    Như vậy, Triệu Thanh Sơn phải được cứu ra.

    Nhưng bây giờ lính canh nghiêm ngặt như vậy, nên làm sao đây?

    Mộ Thanh Lan vẫn không nhiều lời, chỉ kêu hắn mau chóng tìm ra tin tức.

    Sau khi Giang Đạt Nguyên rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Thanh Lan.

    "Nha đầu, ngươi định vào phòng giam kia như thế nào? Hôm nay ngươi làm ầm ĩ như vậy, đã khiến cho bọn chúng chú ý, An Bính Hoài nhất định sẽ tăng cường bảo vệ đối với Triệu Thanh Sơn." Giọng của Tuyết U có vẻ hơi lo lắng.

    Mộ Thanh Lan lại nhướng mày.

    "Đó là điều mà ta muốn."

    Tuyết U có chút kỳ quái.

    Mộ Thanh Lan nói: "Vốn dĩ ta chỉ muốn tìm hiểu An Bính Hoài là người như thế nào, sẵn tiện coi có thể tìm được tin tức gì hữu dụng hay không. Kết quả, thật đúng là ta đã tìm được rồi."

    Tuyết U do dự một chút: "Ý của ngươi là nói về Triệu Thanh Sơn?"

    Mộ Thanh Lan híp mắt:

    "Không sai. Nếu hắn ta chỉ muốn xử tử Triệu Thanh Sơn càng sớm càng tốt, vậy ta sẽ càng lo lắng, dù sao hắn cũng đã chết, có lẽ manh mối thật sự bị đứt ở đây. Nhưng bây giờ, hắn ta đã cho ta một cơ hội. Ai cũng biết ngày kia sẽ xử tử Triệu Thanh Sơn, tối nay trong phủ thống lĩnh lại xảy ra chuyện lớn như vậy, An Bính Hoài nhất định sẽ nghi ngờ đến chỗ Triệu Thanh Sơn. Thời gian không còn nhiều, hắn ta nhất định sẽ đi tìm Triệu Thanh Sơn, hỏi ra thứ mà hắn ta muốn biết đến. Thời gian.. Ngày mai tự nhiên là thích hợp nhất."

    Tuyết U im lặng một lúc lâu.

    "Thật không biết nên nói ngươi quá thông minh hay là quá táo bạo. Ngày mai ngươi định ra tay với An Bính Hoài hay sao?"

    "Đương nhiên!" Mộ Thanh Lan tràn đầy sức sống, ánh mắt sáng lấp lánh: "Hắn ta nhất định sẽ một mình tiến vào, đến lúc đó, chính là cơ hội tốt nhất!

    " Nhưng mà, An Bính Hoài chính là Hư Không Cảnh sơ kỳ, dựa theo ta suy đoán, thực lực của hắn ta có lẽ còn mạnh hơn. "

    Mộ Thanh Lan không hề kinh ngạc:" Ta biết. Từ kết giới hắn ta bày ra, ta liền cảm thấy hắn ta hoặc là sắp đột phá Hư Không Cảnh trung kỳ, hoặc là chính là đã đột phá, nhưng hắn ta che giấu chuyện này đối với bên ngoài. Mặc dù ta không biết tại sao hắn ta lại che giấu thực lực của chính mình, nhưng đối với ta, đều như nhau. Triệu Thanh Sơn, ta nhất định phải cứu. "

    Chỉ có cách này, mới có thể tìm ra chuyện gì đang xảy ra ở Lạc Nhật Nhai!

    Trong một lúc, Tuyết U cười bất lực.

    " Tùy ngươi vậy! "

    Nếu thật sự không được, cùng lắm thì hắn ra tay thôi!

    Bất quá, hiện tại hắn lại cảm thán lần nữa, người có thể khiến ngọc giản màu đen này chủ động chọn làm chủ nhân, đúng là không tầm thường.

    Bây giờ thì không sao, nhưng sau này khi nàng trở nên cường đại hơn, bất cứ ai trở thành kẻ thù của nàng sẽ phải đối mặt với kết cục cực kỳ nguy hiểm!

    Hắn thậm chí, có chút nóng lòng muốn xem ngày đó!

    * * *

    Cửu Qua chính là khu vực phòng thủ quan trọng, luôn được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng dù vậy, vào ngày này, người dân trong thành vẫn phát hiện ra có điều gì không ổn.

    Trên đường phố bỗng nhiên có nhiều binh lính hơn trước, tuần tra khắp nơi, bầu không khí của Cửu Qua trở nên trang nghiêm hơn hẳn.

    Có một số ít người nhận ra rằng phủ thống lĩnh dường như đang tìm kiếm ai đó, thế nhưng phủ thống lĩnh vẫn chưa dán ra hình ảnh, cũng chưa nói ra thân phận của tên đó.

    Cứ như vậy, nhưng thật ra lại làm cho sự việc trở nên khó hiểu hơn.

    Hầu hết mọi người không nghĩ ra, kỳ thật là bởi vì người trong phủ thống lĩnh không biết người trong bóng tối lẻn vào phủ thống lĩnh là ai, bộ dáng như thế nào.

    Khi An Bính Hoài và những người khác phản ứng lại, họ phát hiện ra rằng họ thậm chí không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương nữa chứ!

    Hơn nữa, nghĩ cũng biết chắc chắn đối phương cũng đã thay đổi diện mạo của mình, cho dù nhìn thấy một chút, nói không chừng cũng là giả.

    Cứ như vậy, độ khó của việc tìm kiếm tự nhiên tăng lên rất nhiều.

    Tuy nhiên, An Bính Hoài dù sao cũng là chủ nhân của Cửu Qua, vì vậy không ai dám trái lệnh của hắn ta.

    Huống chi, quanh năm Cửu Qua có mấy vạn đại quân đóng quân, nếu ngẫu nhiên chọn ra một bộ phận trong đó, thì có thể tra xét Cửu Qua đến tận cùng.

    Mộ Thanh Lan chỉ lẳng lặng ở trong phòng, dường như ngoảnh mặt làm ngơ với mọi chuyện bên ngoài.

    Nàng đứng ở trước bàn, tay đang cầm bút, như thể đang viết gì trên một tờ giấy.

    Ngẫu nhiên dừng lại, suy ngĩ một chút rồi sau đó tiếp tục viết lên đó.

    Lúc Giang Đạt Nguyên tiến vào, đó là nhìn đến Mộ Thanh Lan như thế, trong lúc nhất thời có chút kỳ quái, liền không nói gì.

    Mộ Thanh Lan lại ngẩng đầu:" Tra được chưa? "

    Giang Đạt Nguyên gật đầu, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói:

    " Tầng ngầm tầng một. Triệu Thanh Sơn ở số 8, Lưu Khải Toàn ở số 5. Nhà từ ngầm ở Cửu Qua, nơi này giam giữ tất cả các tù nhân đều là những người không thể tha thứ, hoạc những tướng lĩnh bị bắt từ quân địch. Người bình thường không có tư cách đi vào. Hơn nữa, thủ vệ trông coi nơi đó cũng nghiêm ngặt nhất. Phía trước phía sau, trong ngoài, có tổng cộng hai mươi Thần Phách Cảnh đỉnh trông coi. Muốn vượt qua những người này để đi vào nơi đó, gần như khó như lên trời. "

    " Trừ cái này ra, mấy năm trước, địa lao đã được tu sửa một lần, bố trí rất nhiều cạm bẫy phức tạp nguy hiểm, nếu không biết mà xông vào thì chỉ có nước là chết. Mấy năm qua, đã từng có người muốn đi vào cướp ngục nhưng cuối cùng đều chết. Trong đó, thậm chí còn bao gồm một cường giả chỉ nửa bước nữa thôi đã tiến vào Hư Không Cảnh. "

    Ánh mắt của Mộ Thanh Lan khẽ lóe lên, rồi sau đó gật đầu, tiếp theo nàng chỉ một vị trí trên tờ giấy ở bàn.

    " Là nơi này sao? "

    Giang Đạt Nguyên nghiêng người về phía trước để xem, ngay lập tức hai mắt mở to.

    " Này, đây là! "

    Đây vậy mà là bản đồ địa hình của Cửu Qua?

    Làm sao trong tay của tam thiếu lại có thứ này?

    Mộ Thanh Lan lại cười, không nói chuyện.

    Nàng có thể biết được cấu trúc của phủ thống lĩnh, ngục tối tự nhiên không có vấn đề gì.

    Tuy nhiên, địa lao này khác với phủ thống lĩnh phủ.

    " Xem ra thiết kế của địa lao quả nhiên hữu dụng. "

    Giang Đạt Nguyên theo bản năng gật đầu, lại đột nhiên ý thức được một chuyện.

    " Ngài, ngài là nói! "

    Mộ Thanh Lan khẽ chớp mắt.

    " À, ta quên nói với ngươi địa lao này được ta với muội muội ta thiết kế và đưa cho cha. "

    Khi đó hai vợ chồng Mộ Phong chuẩn bị đi biên cương, anh em Mộ Thanh Lan rất không muốn cha mẹ đi, đành phải âm thầm chuẩn bị một số thứ, hi vọng có thể hữu dụng.

    Mộ Thanh Lan cũng nghe nói rằng các nhà tù giam giữ của Cửu Qua dường như không vững chắc lắm, vì vậy nàng dựa vào ký ức kiếp trước để vẽ ra một số thứ, thảo luận với ca ca về việc sửa đổi và đưa nó cho Mộ Phong.

    Mộ Phong rất kinh ngạc, sau khi xem kỹ, rất là mừng rỡ.

    Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Mộ Thanh Lan cũng không nghĩ tới, năng lực chấp hành của cha mình lại mạnh như vậy.

    Ông đã ở đây 5 năm, cư nhiên nhanh như vậy đã sửa chữa địa lao chỉ trong một lần.

    Vạn lần không nghĩ tới, nó sẽ có tác dụng vào ngày hôm nay!

    Giang Đạt Nguyên mặt đầy phấn khích, đang muốn nói cái gì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng bước chân hỗn loạn.

    Vài hơi thở mạnh mẽ đang tới!

    Rầm!

    Cánh cửa đột nhiên bị đá tung, một đám người vội vàng xông vào!

    " Bắt bọn chúng lại cho ta!"

    (Xong chương)
     
  3. Chương 213: Ca ca (canh ba)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana4514 người khác thích bài này.
  4. Chương 214: Thử (canh một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Thanh Lan một đường đi theo người đàn ông đó về phía trước, hai mắt đã bị bịt chặt, cái gì cũng không nhìn thấy.

    Càng đi vào bên trong, càng cảm nhận rõ ràng luồng hơi thở lạnh lẽo đó.

    Không biết đã đi bao lâu, đi qua rất nhiều lần cầu thang, sau khi đi từ trên xuống dưới, Mộ Thanh Lan đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mắt mình hình như xảy ra biến hóa, một mùi máu tươi ẩm ướt bay lên tận trời, xông thẳng vào mũi của nàng!

    Nàng trong lòng khẽ động.

    Xem ra là đã đến nơi rồi.

    Người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại, nói với người phía trước một cách cung kính:

    "Thống lĩnh, người đã mang lại đây."

    Tiếp theo, một trận tiếng bước chân truyền đến.

    Mặc dù chỉ gặp mặt một lần thế nhưng Mộ Thanh Lan vẫn có thể nhận ra, đây là hơi thở của An Bính Hoài!

    Chỉ là lúc này, trong nhà tù này, hơi thở âm trầm lạnh lẽo trên người của hắn ta, càng thêm nồng đậm. Mộ Thanh Lan thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn ta.

    Đương nhiên, ở loại địa phương này, mùi vị đó căn bản không tính là cái gì cả.

    An Bính Hoài tiến lên hai bước, cẩn thận nhìn kỹ Mộ Thanh Lan, âm trầm mở miệng hỏi.

    "Ngươi chính là em trai của Triệu Thanh Sơn?"

    Mộ Thanh Lan phát hiện, ngoại trừ những người đi bắt nàng từng nhắc đến cái tên "Triệu Vân Sơn" này, thì An Bính Hoài và người đàn ông vừa đưa nàng vào, họ căn bản không thèm quan tâm.

    Bọn họ hỏi đều là: Ngươi có phải là em trai của Triệu Thanh Sơn không.

    Rõ ràng, điều này đối bọn họ mà nói, càng quan trọng hơn.

    Gọi là gì không quan trọng, mấu chốt là thân phận, thân phận có liên quan đến Triệu Thanh Sơn.

    Bởi vì An Bính Hoài muốn lợi dụng nàng uy hϊế͙p͙ Triệu Thanh Sơn!

    Mộ Thanh Lan trong lòng lạnh lùng cười một tiếng nhưng trên mặt thì lại lộ ra bộ dáng sợ hãi, nghe xong An Bính Hoài nói, dường như phải một lúc sau mới phản ứng được, có chút lắp bắp nói:

    "Ta, ta là.. Ngươi là An thống lĩnh?"

    An Bính Hoài nhìn người thiếu niên gầy gò trước mặt có chút buồn cười.

    Chỉ là cái dạng này thôi sao, cùng Triệu Thanh Sơn hoàn toàn khác biệt quá, tốt xấu gì hắn cũng là một người cứng cỏi, thế nhưng lại có một đứa em trai yếu đuối như vậy.

    Tuy nhiên, nói không chừng bởi vì như vậy, Triệu Thanh Sơn mới có thể đau lòng và có thể nói ra vài lời..

    "Nơi này là chỗ nào? Các ngươi muốn làm cái gì? Anh trai của ta đâu?" Mộ Thanh Lan tiếp tục lo lắng hỏi.

    An Bính Hoài trong lòng hừ lạnh một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh.

    "Hồng Phi, gỡ khăn che mặt của hắn xuống, để hắn nhìn xem, nơi này rốt cuộc là địa phương nào!"

    Người đàn ông kia quả nhiên chính là Lý Hồng Phi!

    Ý nghĩ này vừa lóe lên, trước mắt Mộ Thanh Lan bỗng nhiên sáng ngời!

    Nàng chậm rãi mở to mắt ra.

    Điều đầu tiên đập vào mắt nàng đó là khuôn mặt u ám và uy nghiêm của một người đàn ông.

    Vào đêm hôm trước, Mộ Thanh Lan không có nhìn thấy rõ khuôn mặt An Bính Hoài, vậy mà bây giờ có thể nhìn khuôn mặt này một cách quang minh chính đại rồi.

    Hắn ta nhìn khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt đã có không ít nếp nhăn, nhưng toàn thân uy nghiêm và uy áp, khiến người ta dễ dàng bỏ qua dung mạo của hắn ta, làm cho người khác sợ hãi.

    Ở nơi riêng tư như vậy, hắn ta đương nhiên sẽ không che giấu nhiều.

    Mộ Thanh Lan trong lòng hiểu rõ, An Bính Hoài trước mặt nàng mới chính là dáng vẻ thật sự của hắn ta!

    Có thể đi đến hôm nay một bước này, cho thấy hắn ta là một người rất có thủ đoạn, chỉ chưa đầy một năm hắn ta đã đem Cửu Qua hoàn toàn trở thành thế lực của riêng mình.

    Bất quá, Mộ Thanh Lan chỉ là nhìn thoáng qua, sau đó nhìn về xung quanh.

    Đây là địa lao, một con đường hẹp tối tăm và chật chội, mà hai bên là những phòng giam làm bằng thép rất tốt, vô cùng rắn chắc.

    Nhìn qua, lúc này chỉ có ba người bọn họ ở đây, nhưng Mộ Thanh Lan lại rõ ràng cảm giác được xung quanh nàng rất nhiều nơi, đều ẩn chứa một luồng hơi thở cường đại.

    Nàng quay đầu lại xem một cái, quả nhiên một mảnh đen tối, nàng hoàn toàn không thể nhìn thấy con đường mà nàng đã đi qua.

    Từ khóe mắt liếc nhìn Lý Hồng Phi một cái, thấy hắn ta là một người có khuôn mặt bình thường, gò má hơi nhô ra, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi.

    Trông hắn ta dường như không có bất kỳ đặc điểm nổi bật nào cả, thế nhưng hắn ta lại có thể phục vụ dưới quyền của An Bính Hoài sau khi xảy ra nhiều sự việc ở Lạc Nhật Nhai, hơn nữa nhanh chóng tăng lên tới Phó thống lĩnh!

    Mộ Thanh Lan thật ra cũng không cho rằng hắn ta lại bình thường giống như vẻ ngoài của mình.

    Trừ cái này ra, Mộ Thanh Lan còn phát hiện ra rằng không có ai bị giam giữ trong các phòng giam xung quanh.

    Nàng nhìn một vòng, mới lo lắng nhìn về phía An Bính Hoài.

    "Ca ca ta đâu! Các ngươi nhốt huynh ấy ở nơi nào?"

    Khóe miệng của An Bính Hoài giật giật, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo đáng sợ.

    "Ngươi muốn gặp trai của ngươi, tự nhiên rất đơn giản. Hắn đang ở bên trong chờ ngươi đó. Hắn đã phạm một sai lầm lớn, đáng lẽ là hắn không được gặp bất cứ ai cho đến khi bị xử tử. Thế nhưng, hắn đã từng lập rất nhiều chiến công cho nên ta cho phép hai anh em ngươi gặp nhau một lần."

    Nói xong, hắn ta quay người bước vào bên trong.

    Mộ Thanh Lan sửng sốt một chút rồi mới nói:

    "Thống lĩnh đại nhân! An thống lĩnh! Ta có lời muốn cùng ngươi nói!"

    An Bính Hoài có chút ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn nàng một cái: "Ồ?"

    Mộ Thanh Lan vội vàng nói: "Anh trai ta huynh ấy chắc chắn bị oan! Huynh ấy tuyệt đối không thể phạm tội phản quốc và thông đồng với kẻ địch! Các ngươi nhất định là lầm!"

    Vẻ mặt của An Bính Hoài tràn đầy suy nghĩ, lại là có chút buồn cười.

    Xem ra, em trai của Triệu Thanh Sơn đúng là một người ngây thơ mà. Đã qua rồi thế mà hắn vẫn muốn giúp anh trai giải oan?

    Trên mặt An Bính Hoài thần sắc khó đoán, chậm rãi nói: "Ồ? Phải không?"

    Mộ Thanh Lan thành khẩn gấp gáp gật đầu.

    "Xin An thống lĩnh, ngài cần phải điều tra rõ sự thật và trả lại sự trong sạch cho anh trai ta!"

    An Bính Hoài bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ là trong mắt lại tràn đầy sự châm chọc.

    "Ta cũng thực hy vọng hắn bị oan uổng, mau chóng tra ra đến tột cùng là chuyện như thế nào. Ngươi vừa tới nhưng thật ra lại rất đúng lúc."

    Nói xong, hắn ta đi vào bên trong.

    Mộ Thanh Lan không chút do dự đuổi theo.

    Lý Hồng Phi đang muốn đuổi theo, An Bính Hoài lại bỗng nhiên nói: "Hồng Phi, ngươi ở chỗ này chờ đi."

    Lý Hồng Phi sửng sốt, sau đó cung kính gục đầu xuống: "Vâng!"

    Rồi sau đó hắn ta lại có chút do dự nói: "Thống lĩnh đại nhân!"

    An Bính Hoài quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

    Ánh mắt Lý Hồng Phi liếc nhìn Mộ Thanh Lan một cái: "Một mình ngài đi vào, lỡ như Triệu Thanh Sơn lại nổi điên.."

    Nhìn như đang nói Triệu Thanh Sơn, nhưng thật tế hắn ta lại đang nghi ngờ Mộ Thanh Lan.

    Rốt cuộc, ngày thường An Bính Hoài hiếm khi ở một mình. Trong trường hợp có điều gì đó xảy ra.. Không dễ dàng thoát ra khỏi địa lao này.

    Sắc mặt An Bính Hoài hơi động.

    Vẻ mặt của Mộ Thanh Lan vừa lo lắng vừa khó hiểu, dường như không hiểu ý của hai người bọn họ.

    An Bính Hoài bỗng nhiên ra tay! Một luồng Nguyên Lực cường đại nhanh chóng ập tới! Hướng thẳng vào giữa mày của Mộ Thanh Lan!

    Dường như ngay sau đó nó sẽ xuyên thủng trán của Mộ Thanh Lan, nàng sẽ chết tại chỗ!

    Mộ Thanh Lan trợn tròn mắt, khi thấy rõ ràng Nguyên lực bay về phía nàng, trong mắt hiện lên sự sợ hãi thật sâu!

    Trong lúc vội vàng, nàng nhanh chóng né tránh, đồng thời vung ra một đợt Nguyên lực phản kích!

    Nhưng mà đòn đánh trả này mềm như bông, lại là giống như châu chấu đá xe! Trong khoảnh khắc đã tan biến!

    Nguyên lực kia thậm chí tốc độ cũng không có chậm lại! Dường như ngay sau đó sẽ đâm thủng giữa mày của Mộ Thanh Lan!

    Mộ Thanh Lan lảo đảo ngã trên mặt đất, căn bản không có cách nào tránh né! Cứ như vậy, nàng hoảng sợ nhìn một luồng Nguyên lực hướng tới chính mình xông đến!

    Vèo!

    Ngay khi luồng Nguyên lực đó sắp tới, nó bỗng nhiên ngừng lại ở trước mắt Mộ Thanh Lan, ngay vị trí cách một ngón tay!

    Rồi sau đó, nó đột nhiên lao thẳng xuống phía dưới! Ngay lập tức đâm xuyên qua bắp chân phải của Mộ Thanh Lan!

    Mộ Thanh Lan kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo té lăn trên đất!

    Nàng căng thẳng khẽ run nhè nhẹ, gắt gao ôm lấy bắp chân của chính mình, nhìn máu chảy ra ào ạt, nàng không khỏi ngẩng đầu, sợ hãi nhìn An Bính Hoài.

    "An thống lĩnh, ngài, ngài đây là có ý gì?"

    Vẻ mặt nàng trông nhợt nhạt, nhìn qua cực kỳ yếu ớt và không hề có sức mạnh để chống trả.

    Đúng là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ.

    An Bính Hoài cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng trên mặt lại không thể hiện ra ngoài.

    "Hồng Phi, thấy rồi chứ, những việc này ngươi không cần lo lắng, em trai của Triệu Thanh Sơn, ta còn có thể tin được!"

    Vừa nói, hắn ta vừa hướng về phía Mộ Thanh Lan lộ ra một nụ cười khó hiểu có chút lạnh lẽo.

    "Vừa rồi ta phạm sai lầm, chỉ muốn thử ngươi nhưng lại sơ ý trượt mục tiêu cho nên làm ngươi bị thương. Ngươi không sao chứ?"

    Nhìn thấy khuôn mặt giả tạo này, Mộ Thanh Lan trong lòng một trận buồn nôn.

    Sơ ý trượt mục tiêu?

    Hắn ta chính là cường giả Hư Không Cảnh đấy! Làm sao có thể phạm sai làm như vậy?

    Đơn giản chính là cố ý mà thôi!

    Hắn ta đột nhiên ra tay, chỉ thẳng giữa mày của nàng, chỉ để xem nàng sẽ có phản ứng như thế nào.

    Chỉ cần là người tu luyện, đều sẽ có điều phản ứng, chỉ là không biết nhanh hay chậm mà thôi.

    Biểu hiện của Mộ Thanh Lan là một cảnh giới Ngự Thiên Cảnh trung kỳ rất bình thường-- muốn trốn, thậm chí đánh trả, cũng đều hoàn toàn vô tác dụng.

    Huống chi, bởi vì quá mức sợ hãi, nàng không thể né tránh lần thứ hai công kích của An Bính Hoài, bị xuyên qua bắp chân!

    Mộ Thanh Lan chính là cố ý như thế!

    Bởi vì nàng biết, nếu không bị thương thì An Bính Hoài tuyệt đối sẽ không yên tâm!

    Quả nhiên, An Bính Hoài lại hỏi: "Bộ dáng hiện giờ của ngươi như vậy, nhất định không thích hợp gặp anh trai của ngươi, bằng không hôm nào --"

    Mộ Thanh Lan sắc mặt tái nhợt lắc đầu: "Không sao, gặp anh trai là chuyện quan trọng."

    Đương nhiên, hết thảy mọi thứ đều nằm trong dự liệu của An Bính Hoài.

    Trong mắt hắn ta hiện lên một nụ cười vừa lòng.

    Chỉ khi em trai bị thương, người làm anh trai mới cảm thấy đau lòng, phải không?

    "Nếu đã như vậy, thì đi thôi!"

    * * *

    Mộ Thanh Lan khó khăn đứng dậy đi theo phía sau An Bính Hoài.

    Bắp chân phải của nàng bị thương, nàng chỉ kịp băng bó sơ sài rồi khập khiễng đi theo.

    Trong nhà tù tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng bước chân xen lẫn tiếng hít thở.

    Nhưng âm thanh nhỏ bé này lại khiến bầu không khí thêm áp lực.

    Rốt cuộc, sau khi rẽ qua vài khúc cua, An Bính Hoài cuối cùng cũng ngừng lại.

    "Triệu Thanh Sơn, ngươi còn chưa nghĩ thông suốt sao?"

    (Xong chương)
     
  5. Chương 215: Uy hiếp (canh hai)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Hana45, Phuc4mat14 người khác thích bài này.
  6. Chương 216: Địa bàn của ai! (Canh ba)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Hana45, Phuc4mat13 người khác thích bài này.
  7. Chương 217: Ta cũng có thể (canh một)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Hana45, Phuc4mat13 người khác thích bài này.
  8. Chương 218: Người nào đó lại gặp rắc rối (canh hai)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Thanh Sơn nhất thời không rõ ý tứ của câu nói này.

    Nhưng mà, Mộ Thanh Lan đột nhiên giơ tay, gõ nhẹ vào đâu đó, có tiếng bánh răng quay vang lên, chợt có một tấm lưới ngang đột nhiên nhô ra từ bên phải của Triệu Thanh Sơn.

    Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn, lại thấy trên đó có mấy cái rãnh lớn nhỏ khác nhau.

    "Nếu đám người An Bính Hoài tìm được nơi này trước khi ta trở về, ngươi có thể ấn vào rãnh trên đó. Các rãnh khác nhau tương ứng với các cơ quan khác nhau, nhưng chúng đều có thể giúp ngươi chống lại công kích của bọn chúng."

    Mộ Thanh Lan lại đi thêm vài bước, nhìn xung quanh, nhướng mày.

    "Có vẻ như địa lao này kiến tạo vẫn rất tinh tế, thậm chí những thứ này cũng đã được khôi phục."

    Triệu Thanh Sơn cuối cùng cũng hiểu cảm giác kỳ lạ trong lòng là gì!

    Đúng vậy! Thiếu niên này, có lai lịch thần bí, nhưng dường như lại biết rất rõ mọi thứ về địa lao này!

    Hắn ở đây, gần như bước vào nơi không người!

    Nhưng mà, đây chính là Mộ Phong thống lĩnh mấy năm trước chuyên môn phái người hao hết tâm tư chế tạo, được giữ bí mật nghiêm ngặt đến mức ngay cả hắn cũng không biết!

    Những đội trưởng như họ đây, hầu như đều là do Mộ Phong một tay đề bạt, cho nên bọn họ đối với Mộ Phong tự nhiên là tràn đầy tôn kính cùng trung thành.

    Nhưng dù vậy, họ cũng chỉ biết được một phần của nó.

    Tuy nhiên, chỉ có bản thân Mộ Phong mới là người thông thạo nhất về những huyền diệu này.

    Chẳng qua, trên thực tế, có một ngoại lệ--Lý Hồng Phi!

    Khi hắn ta ở dưới quyền của Mộ Phong, đã được giao cho một nhiệm vụ rất quan trọng, đó là bảo vệ và duy trì địa lao!

    Cũng bởi vậy, hắn ta biết về địa lao này nhiều hơn đám người Giang Đạt Nguyên và Triệu Thanh Sơn.

    Nếu không An Bính Hoài đã không coi trọng Lý Hồng Phi như vậy, thậm chí còn đề bạt hắn ta làm Phó thống lĩnh!

    Nhưng mà, ngay cả Lý Hồng Phi cũng tuyệt đối không thể so với chính bản thân Mộ Phong!

    Vậy làm thế nào mà thiếu niên trước mặt này biết rõ tất cả những điều này như lòng bàn tay?

    Nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc của An Bính Hoài lúc cuối cùng hắn biến mất, Triệu Thanh Sơn khẳng định bản thân An Bính Hoài cũng không biết, dưới cái nhà giam nho nhỏ này còn có một thông đạo!

    Mà trước khi An Bính Hoài hạ sát thủ với thiếu niên này, rõ ràng là hắn đã tránh được.

    Trong lúc nhất thời, rất nhiều ý nghĩ xẹt qua trong đầu Triệu Thanh Sơn, đầu óc hỗn độn, có thứ muốn đi ra, nhưng luôn có hơi thiếu chút nữa.

    Hắn nhìn vào rãnh trên lưới ngang bên cạnh, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mộ Thanh Lan, hiển nhiên là đã biết rất rõ mọi thứ ở đây.

    Mộ Thanh Lan kiểm tra xung quanh, sau khi xác định Triệu Thanh Sơn có thể dựa vào những cơ quan ẩn giấu này để bảo vệ mình, mới quay người rời đi.

    Nàng bước đi thong thả, bóng dáng gần như hòa làm một với bóng tối.

    Triệu Thanh Sơn nhìn theo bóng dáng của nàng, đột nhiên kêu lên:

    "Đợi đã! Ngươi.. ngươi tên gì?"

    Mộ Thanh Lan vươn tay về phía trước mò mẫm, rồi ấn nhẹ.

    Ngay trước khi biến mất, nàng ngoái đầu nhìn lại và mỉm cười rạng rỡ.

    "Mộ Lăng Hàn."

    * * *

    Sau một khắc, phiến đá trước mặt Mộ Thanh Lan, đột nhiên xoay chuyển.

    Mộ Thanh Lan bước vào, biến mất ngay lập tức!

    Toàn bộ không gian lập tức trở nên yên tĩnh.

    Triệu Thanh Sơn sững sờ lẩm bẩm cái tên đó.

    "Mộ Lăng Hàn.. Mộ.. Lăng Hàn.."

    Cuối cùng, hắn nghĩ tới điều gì, trong hốc mắt trũng sâu, ánh mắt vốn dĩ u tối, lóe lên một tia sáng khó tin!

    Mộ Lăng Hàn!

    Hắn biết cái tên này!

    Tuy rằng chưa từng thấy qua, nhưng tướng sĩ ở Cửu Qua, không ai không biết Mộ Phong thống lĩnh có một đôi con trai con gái cực kỳ tài giỏi!

    Thì ra.. thì ra là con trai của Mộ thống lĩnh!

    Những suy nghĩ này gần như trong nháy mắt tràn vào trong đầu Triệu Thanh Sơn như nước biển! Gần như nổ tung!

    Hóa ra là con trai của Mộ thống lĩnh đại nhân!

    Thảo nào!

    Thảo nào hắn biết rõ về nơi này như vậy!

    Thảo nào hắn và Giang Đạt Nguyên cùng nhau đến Cửu Qua, thậm chí còn một thân một mình, đi vào địa lao này!

    Thảo nào, vừa rồi hắn lại nói câu đó!

    Mọi thứ đều đã được giải thích!

    Triệu Thanh Sơn không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, sau khi biết tin hai phu thê Mộ Phong và năm vạn tướng sĩ toàn quân bị diệt ở Lạc Nhật Nhai, hắn gần như không bao giờ có cảm giác như vậy nữa!

    Hắn muốn cười, muốn hét lên, trong mắt hắn tràn ra kích động vô tận, mừng như điên, trấn an, nhưng cuối cùng, hắn chỉ đưa tay ra và bưng kín mặt.

    Những ngón tay đầy máu thịt lẫn lộn, trên khuôn mặt cũng nhuốm đầy máu.

    Khu vực xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

    Thật lâu sau, cuối cùng cũng có một tiếng nghẹn ngào nức nở vang lên.

    Đó dường như là một âm thanh của linh hồn bị áp lực, khi nghe thấy sẽ khiến khuôn mặt của mọi người phải cảm động.

    Chỉ cần nghe âm thanh này, người ta có thể tưởng tượng được người phát ra âm thanh này, đã phải chịu đựng sự tra tấn và thống khổ như thế nào.

    Nhưng cuối cùng, hắn đã thật nhẹ nhõm, thật hạnh phúc!

    Mối thù của Mộ Phong thống lĩnh và họ, cuối cùng - đã có thể báo!

    * * *

    Khi cánh cửa đá trước mặt Mộ Thanh Lan vừa quay, nàng nhấc chân bước vào, chính là một hành lang khác.

    Trong hành lang tối đen như mực.

    Mộ Thanh Lan lấy ra một viên dạ minh châu, ánh sáng nhàn nhạt rơi xuống, lờ mờ có thể nhìn thấy con đường khúc khuỷu phía trước, nhưng lại không nhìn thấy điểm cuối.

    Mộ Thanh Lan đi về phía trước, rất nhanh đã đi tới một bậc thang phía trước.

    Nàng đi lên các bậc thang, phía trên đầu có một khoảng trống đã được lắp kín.

    Nàng gõ nhẹ, nhấc tảng đá trên đầu ra, để lộ một khoảng trống rộng một mét vuông.

    Sau đó, xoay người đi lên.

    Sau khi đi lên, nó vẫn không phải là địa lao, nhìn xung quanh, thì lại là một con đường có các bậc thang ở bốn hướng.

    Mộ Thanh Lan liếc mắt liền nhận ra, sau đó không chút do dự đi về một hướng nào đó.

    Trải qua bao nhiêu khúc ngoặt, lên xuống mấy lần, cuối cùng nàng cũng dừng lại ở một nơi nhất định.

    Nhìn bức tượng điêu khắc đá nhỏ trước mặt, khóe môi Mộ Thanh Lan khẽ cong lên.

    Khi đó, nàng vì mua vui, đặc biệt đặt ở những nơi này những tượng điêu khắc đá khác nhau, kỳ thật đều có công năng giống nhau, vốn tưởng rằng Mộ Phong sẽ không để ý, ai ngờ ông lại làm theo bản vẽ của nàng một cách tỉ mỉ như vậy.

    Kiếp này có được một gia đình như vậy, nàng không biết đã tích phúc bao nhiêu đời rồi.

    Cho nên, càng như thế, nàng càng muốn cứu cha mình trở về!

    "Nha đầu, chẳng lẽ ngươi có thể biết trước à? Lúc ngươi thiết kế địa lao này, đừng nói cũng đã nghĩ đến ngày hôm nay nhé?"

    Trên đường đi, Mộ Thanh Lan động tác cực kỳ nhanh chóng thuận lợi, đối với người khác mà nói, địa lao này được canh gác nghiêm ngặt, thiết kế tinh xảo, nếu có người đột nhập vào lối đi bên dưới, sẽ xem đó là mê cung.

    Tuy nhiên, đối với nàng, nó lại không thể dễ dàng hơn.

    Bởi vì tấm bản đồ này, đã ở trong đầu nàng, vô cùng rõ ràng!

    Nghe Tuyết U nói như vậy, Mộ Thanh Lan không khỏi cong khóe miệng.

    "Ta thậm chí cũng không nghĩ tới sẽ đến Cửu Qua, tự nhiên cũng không thể nghĩ tới những thứ này."

    Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa thì nó cũng rất có lợi cho nàng!

    Tay của Mộ Thanh Lan, ấn vào bức tượng điêu khắc đá, sau đó, nhẹ nhàng xoay nó!

    Rắc--

    * * *

    Sau khi An Bính Hoài truyền lệnh xuống, hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó, cau mày và nhanh chóng quay trở lại.

    Khi nhìn thấy Lưu Khải Toàn vẫn ở trong phòng giam, và vẫn trong tình trạng sống dở chết dở đó, hắn ta chậm rãi thở ra một hơi.

    Mặc dù Lưu Khải Toàn không biết nhiều như Triệu Thanh Sơn, nhưng cũng không chắc chắn.

    Rốt cuộc, hai người họ, chính là bạn sinh tử có nhau.

    Triệu Thanh Sơn đã bị người đó mang đi, có lẽ sẽ lại đến cứu Lưu Khải Toàn!

    Mặc dù không biết thân phận của người đó, nhưng An Bính Hoài đã cực kỳ cảnh giác.

    Hắn ta vừa giơ tay lên, cánh cổng sắt của phòng giam Lưu Khải Toàn từ từ nâng lên!

    An Bính Hoài tiến lên vài bước, túm lấy cổ áo Lưu Khải Toàn, tóm lấy hắn! Sau đó ra khỏi phòng giam!

    Mà khoảnh khắc hắn ta rời đi cùng với Lưu Khải Toàn, ngay lập tức kích hoạt cơ quan bên cạnh!

    Ầm!

    Một âm thanh lớn vang lên!

    Tảng đá lớn đang treo lơ lửng, rơi xuống đất, vang ầm một tiếng!

    Khi Lưu Khải Toàn tỉnh dậy sau cơn hôn mê, hắn phát hiện mình đang bị An Bính Hoài túm trong tay.

    Thương thế của hắn không nghiêm trọng như Triệu Thanh Sơn, cho nên trạng thái tinh thần cũng không tệ, còn có chút sức lực.

    Tuy nhiên, chút sức mạnh đó chẳng là gì trước mặt An Bính Hoài.

    An Bính Hoài trông lạnh lùng và nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Lưu Khải Toàn.

    "Xem ra ta còn đánh giá thấp các ngươi, vốn tưởng rằng xử lý người của các ngươi là đủ rồi, kết quả.. vậy mà còn có thể tìm được người đến? Có điều, muốn thoát khỏi nơi này, cũng là quá ngây thơ rồi! Các ngươi thật sự nghĩ rằng, ta không có bất kỳ đề phòng nào với các ngươi sao?"

    Lưu Khải Toàn hoàn toàn nghe không hiểu An Bính Hoài đang nói cái gì.

    Tuy nhiên, hắn đã nghe được ý tứ trong đó.

    - -Có người đột nhập? Mà còn cứu họ?

    Làm sao có thể?

    Sau khi An Bính Hoài đến Cửu Qua, hắn ta đã sử dụng các biện pháp cứng rắn, bất cứ ai không trung thành và thần phục đều bị hắn ta xử lý bằng nhiều cách, mà hắn và Triệu Thanh Sơn bị giam cầm ở đây, sống không bằng chết.

    Cửu Qua đã không có ai, vậy làm sao có thể..

    "Cho dù là cường giả Hư Không Cảnh cũng khó có thể bình an vô sự, huống chi Triệu Thanh Sơn sắp chết chứ!"

    An Bính Hoài trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng lại đột nhiên nghĩ tới người đêm hôm trước xông vào phủ thống lĩnh!

    Vẻ mặt hắn ta thay đổi - chẳng lẽ thiếu niên vừa rồi, chính là người đó sao?

    Đúng vậy, họ đều là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ!

    Hơn nữa bây giờ nghĩ đến, hình như hơi thở cũng có phần giống nhau!

    Ầm!

    Sắc mặt An Bính Hoài đã cực kỳ khó coi, hai ngày qua hắn ta đã dùng gần như toàn lực, lật ngược cả Cửu Qua, nhưng vẫn không thu được gì. Không ngờ, người đó lại to gan đến mức, dám làm những chuyện này ngay trước mặt mình!

    Đột nhập vào Phủ thống lĩnh, thậm chí còn giả làm em trai của Triệu Thanh Sơn, theo hắn ta tiến vào địa lao này, sau đó giấu Triệu Thanh Sơn?

    Hắn ta bây giờ đã không còn ý định đem người kia chém thành trăm mảnh nữa, hình pháp như vậy làm sao có thể hóa giải nỗi hận trong lòng của hắn ta!

    * * *

    Mà bên kia, Vân Dực đang ở trong phòng, nhìn vào bức tranh trên bàn, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

    Mặc Vũ đi vào: "Thiếu chủ, hình như người của phủ thống lĩnh đã bao vây nơi này."

    Vân Dực hơi nhìn chằm chằm, sau đó ngẩng đầu và nhìn về một hướng nào đó.

    Người nào đó dường như lại đang gặp rắc rối..

    - - - - - đề cử - - - - -

    (Xong chương)
     
  9. Chương 219: Ngươi là ai (canh ba)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Nhocmeo, Gioquyt, Hana4515 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...