Chương 141: Mộ Dung Vũ, xuống địa ngục đi!
Nghe vậy, Mộ Dung Vũ quay đầu nhìn bà ta, trên khuôn mặt tuấn tú kia không có một tia cười, cũng không có một chút tôn kính nào đối với thái hậu, ngược lại tràn đầy vẻ phản nghịch và kiêu ngạo.
Đặc biệt là đôi mắt đó, không hiểu sao khiến thái hậu khẽ run lên, và thứ hiện lên trong tâm trí bà chính là khuôn mặt tuyệt đẹp của Nguyên Lạc Ninh.
Nhưng, rõ ràng, Mộ Dung Vũ không giống Nguyên Lạc Ninh, cũng không giống tiên đế, ngược lại có chút giống Mộ Dung Ngạo Thiên, đặc biệt là đôi mắt, gần như giống Mộ Dung Ngạo Thiên đến 70%. "Xem ra Thái hậu thật sự rất muốn gặp tiên đế." Mộ Dung Vũ không trả lời câu hỏi của bà ta, ngược lại còn nói một câu khiến Thái hậu và mọi người đều kinh ngạc.
"Ta không vội đi gặp tiên đế." Thái hậu mím môi, nở nụ cười bình thản, nhưng chỉ có bà ta biết được sự hoảng loạn trong lòng mình.
Bà giả vờ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Tần Vương, chắc chắn tiên để rất nhớ ngươi. Ta nhớ lúc ngươi còn nhỏ, tiên đế rất yêu thương ngươi. Thậm chí còn muốn lập ngươi làm thái tử bất chấp sự phản đối của các đại thần."
"Ồ?" Mộ Dung Vũ nhếch khóe môi lên một đường cong đầy ẩn ý, nhìn bà ta, chậm rãi nói: "Vậy tại sao người không lập ra hoàng vị? Chẳng lẽ cũng có công sức của Thái hậu?"
Thái hậu thực sự không ngờ rằng hắn sẽ nói vậy.
Dù sao thì Mộ Dung Ngạo Thiên hiện tại đã vững vàng ở vị trí đó, Mộ Dung Ngạo Thiên cũng không yêu thương gì đệ đệ này, dù sao nó chính là người đã cùng hắn tranh giành ngôi vị hoàng đế.
"Tại sao lại không?" Thái hậu cười bí ẩn: "Tần Vương gia nên hỏi Nguyên phi mẫu thân của ngươi. Nàng có thể cho ngươi câu trả lời."
"Vậy ý của Thái hậu là Hoàng đế đã chiếm mất vị trí vốn thuộc về ta? Hay là Thái hậu muốn giúp ta giành lại?" Hắn nhìn Thái hậu với vẻ mặt vô cảm.
"Ngươi.." Sắc mặt của Thái hậu cuối cùng cũng biểu lộ ra vẻ khác thường, bà tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
Mộ Dung Vũ khoanh tay trước ngực, một tay vuốt cằm, chậm rãi nói: "Xem ra sau khi rời khỏi hoàng lăng, ta nên thành thật bẩm báo ý định của Thái hậu với Hoàng thượng."
"Ta có ý này từ khi nào?" Thái hậu trừng mắt nhìn Mộ Dung Vũ.
"Thái hậu lúc nào không có ý này?" Mộ Dung Vũ hỏi thay vì trả lời.
Thái hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như quỷ nhìn chằm chằm Mộ Dung Vũ, trong lăng tẩm có chút âm u này, bà ta giống như một con quỷ ám ảnh đêm tối, âm u đáng sợ.
Huệ Phi nhìn Thái hậu, không hiểu sao lại rùng mình.
Thái hậu cười khẽ: "Nói hươu nói vượn, nhầm lẫn phải trái, Tần Vương quả nhiên là cao thủ! Làm dưỡng mẫu của Hoàng đế, dựa vào quan hệ của ta cùng Hoàng đế, ngươi cảm thấy Hoàng đế sẽ tin lời của ngươi sao?"
Hơn nữa, rời khỏi Hoàng lăng?
Ngươi nghĩ rằng hôm nay ta sẽ để ngươi rời khỏi lăng tẩm này sao? Tiên đế thích ngươi như vậy, ta sẽ để ngươi ở lại bên cạnh tiên đế lâu hơn một chút.
Lúc này, người do Khang Bảo Lai sắp xếp có lẽ đã thành công, tiện nhân Nguyên Lạc Ninh kia chắc hẳn đã đi theo tiên đế.
Hôm nay có rất nhiều người tới hoàng lăng, mà bà ta lại ở bên trong hoàng lăng, cho nên vụ ám sát này không liên quan gì tới bà ta.
Hơn nữa, còn có rất nhiều người muốn giết chết tiện nhân Nguyên Lạc Ninh kia, ngay cả phi tần của tiên đế mấy năm nay cũng có ý định làm gì đó, bọn họ chỉ là lo sợ Trần Hoài Nghi và đám sát thủ do tiên đế để lại.
Hôm nay hoàng đế đến viếng thăm hoàng lăng, lão già Trần Hoài Nghi không dám ra mặt, đương nhiên cũng đem theo đám long vệ kia đi.
Cho nên, hôm nay chắc chắn là thời điểm tốt nhất để ra tay chống lại Nguyên Lạc Ninh.
Ngay từ khi Mộ Dung Ngạo Thiên nhắc đến chuyện Hoàng lăng, bà đã yêu cầu Khang Bảo Lai truyền tin, để những phi tần đang chuẩn bị ra tay đều biết, sau đó ra tay với Nguyên Lạc Ninh.
Bà ta cũng cảm ơn Mộ Dung Ngạo Thiên đã cho mình vào Hoàng lăng, nhờ đó xóa bỏ được nghi ngờ.
Và sau đó bà có thể ra tay với ta tên khốn Mộ Dung Vũ ở trong Hoàng lăng.
Hôm nay, ta sẽ để ngươi và con trai ngươi tới bên tiên đế!
Hôm nay Khang Bảo Lai không cùng Thái hậu đi, lấy cớ là bị Tần Vương đánh bị thương. Thái hậu nhân từ cho phép hắn ở trong cung dưỡng thương. Nhưng thực ra, hắn ta đã âm thầm sắp xếp mọi chuyện cho Thái hậu, chỉ để loại bỏ Mộ Dung Vũ.
Lúc này, ngoài Huệ phi ra, bên cạnh Thái hậu chỉ có Trương mama, tất nhiên còn có vài thị vệ đi theo.
Mộ Dung Vũ một mình tiến vào lăng mộ, ngay cả vệ sĩ riêng của mình là Lãnh Linh cũng không mang theo.
Đây là cơ hội tuyệt vời cho Thái hậu hành động.
Dù sao Mộ Dung Vũ cũng bị thương, thương thế cũng không nhẹ, nếu bây giờ không loại bỏ thì đến khi nào mới có thể?
Trong mắt thái hậu hiện lên vẻ tàn nhẫn, bà nháy lén lút nháy mắt với Trương mama.
Trương mama hiểu ý, quay lại nhìn đám lính canh đi theo phía sau.
Mộ Dung Vũ nhìn rõ từng động tác nhỏ của bọn họ.
Từ lúc bước vào hoàng lăng, hắn đã biết, thị vệ đi theo hắn chính là người của Thái hậu, mục đích của bọn họ là muốn đối phó hắn, dù sao tin tức hắn bị thương đã từ Thẩm phủ truyền đến Thái hậu.
Trương mama nháy mắt với thị vệ, sau đó thị vệ đột nhiên chạy về phía thái hậu.
"Thái hậu. Cẩn thận!" Sắc mặt Trương mama biến đổi, nhanh chóng đứng trước mặt Thái hậu.
"Mụ phù thủy già, đền mạng đi!" Một tên lính canh giơ thanh kiếm lên, hét lớn, đâm thẳng mũi dao vào Thái hậu.
Khuôn mặt của Thái hậu lập tức tái nhợt.
Trương mama bảo vệ Thái hậu, hai người liên tục lui về phía sau.
Huệ Phi cũng hoảng sợ, chỉ đứng ngây người ở đó, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, vô cùng mờ mịt.
"Tần Vương gia, mau cứu Thái Hậu!" Trương mama hét lớn, vẻ mặt kinh hãi cầu cứu Mộ Dung Vũ.
Nhưng Mộ Dung Vũ lại không nhúc nhích, giống như đứng ở một bên xem náo nhiệt, thậm chí còn chắp tay sau lưng, lui về phía sau mấy bước.
Có vẻ như hắn đang đợi tên lính canh đó đâm chết Thái hậu.
Sự việc xảy ra đột ngột, nhưng trong khi bảo vệ Thái hậu, Trương mama đã cố tình lùi về phía hắn.
Vì vậy, trên thực tế, hắn chỉ cách Thái hậu có hai bước chân.
Nếu thanh kiếm đó..
"Tần Vương gia, ngài.."
Thấy hắn không hề động đậy, thậm chí còn tránh sang một bên, Trương mama tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"Chuẩn bị đi chết đi!" Tên lính canh cầm kiếm hét lên, nhưng đột nhiên mũi dao chệch hướng.
"Phập!"
Tiếng dao đâm vào cơ thể vang lên.
Sau đó..
"Ah!" Một tiếng thét đau đớn và sợ hãi vang lên, vang vọng khắp Hoàng lăng.
* * *
Thẩm Nhược Kiều và Bạch Thước vừa mới vào lăng mộ thì nghe thấy tiếng kêu.
"Mộ Dung Vũ!"
"Vương gia!"
Đặc biệt là đôi mắt đó, không hiểu sao khiến thái hậu khẽ run lên, và thứ hiện lên trong tâm trí bà chính là khuôn mặt tuyệt đẹp của Nguyên Lạc Ninh.
Nhưng, rõ ràng, Mộ Dung Vũ không giống Nguyên Lạc Ninh, cũng không giống tiên đế, ngược lại có chút giống Mộ Dung Ngạo Thiên, đặc biệt là đôi mắt, gần như giống Mộ Dung Ngạo Thiên đến 70%. "Xem ra Thái hậu thật sự rất muốn gặp tiên đế." Mộ Dung Vũ không trả lời câu hỏi của bà ta, ngược lại còn nói một câu khiến Thái hậu và mọi người đều kinh ngạc.
"Ta không vội đi gặp tiên đế." Thái hậu mím môi, nở nụ cười bình thản, nhưng chỉ có bà ta biết được sự hoảng loạn trong lòng mình.
Bà giả vờ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Tần Vương, chắc chắn tiên để rất nhớ ngươi. Ta nhớ lúc ngươi còn nhỏ, tiên đế rất yêu thương ngươi. Thậm chí còn muốn lập ngươi làm thái tử bất chấp sự phản đối của các đại thần."
"Ồ?" Mộ Dung Vũ nhếch khóe môi lên một đường cong đầy ẩn ý, nhìn bà ta, chậm rãi nói: "Vậy tại sao người không lập ra hoàng vị? Chẳng lẽ cũng có công sức của Thái hậu?"
Thái hậu thực sự không ngờ rằng hắn sẽ nói vậy.
Dù sao thì Mộ Dung Ngạo Thiên hiện tại đã vững vàng ở vị trí đó, Mộ Dung Ngạo Thiên cũng không yêu thương gì đệ đệ này, dù sao nó chính là người đã cùng hắn tranh giành ngôi vị hoàng đế.
"Tại sao lại không?" Thái hậu cười bí ẩn: "Tần Vương gia nên hỏi Nguyên phi mẫu thân của ngươi. Nàng có thể cho ngươi câu trả lời."
"Vậy ý của Thái hậu là Hoàng đế đã chiếm mất vị trí vốn thuộc về ta? Hay là Thái hậu muốn giúp ta giành lại?" Hắn nhìn Thái hậu với vẻ mặt vô cảm.
"Ngươi.." Sắc mặt của Thái hậu cuối cùng cũng biểu lộ ra vẻ khác thường, bà tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
Mộ Dung Vũ khoanh tay trước ngực, một tay vuốt cằm, chậm rãi nói: "Xem ra sau khi rời khỏi hoàng lăng, ta nên thành thật bẩm báo ý định của Thái hậu với Hoàng thượng."
"Ta có ý này từ khi nào?" Thái hậu trừng mắt nhìn Mộ Dung Vũ.
"Thái hậu lúc nào không có ý này?" Mộ Dung Vũ hỏi thay vì trả lời.
Thái hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như quỷ nhìn chằm chằm Mộ Dung Vũ, trong lăng tẩm có chút âm u này, bà ta giống như một con quỷ ám ảnh đêm tối, âm u đáng sợ.
Huệ Phi nhìn Thái hậu, không hiểu sao lại rùng mình.
Thái hậu cười khẽ: "Nói hươu nói vượn, nhầm lẫn phải trái, Tần Vương quả nhiên là cao thủ! Làm dưỡng mẫu của Hoàng đế, dựa vào quan hệ của ta cùng Hoàng đế, ngươi cảm thấy Hoàng đế sẽ tin lời của ngươi sao?"
Hơn nữa, rời khỏi Hoàng lăng?
Ngươi nghĩ rằng hôm nay ta sẽ để ngươi rời khỏi lăng tẩm này sao? Tiên đế thích ngươi như vậy, ta sẽ để ngươi ở lại bên cạnh tiên đế lâu hơn một chút.
Lúc này, người do Khang Bảo Lai sắp xếp có lẽ đã thành công, tiện nhân Nguyên Lạc Ninh kia chắc hẳn đã đi theo tiên đế.
Hôm nay có rất nhiều người tới hoàng lăng, mà bà ta lại ở bên trong hoàng lăng, cho nên vụ ám sát này không liên quan gì tới bà ta.
Hơn nữa, còn có rất nhiều người muốn giết chết tiện nhân Nguyên Lạc Ninh kia, ngay cả phi tần của tiên đế mấy năm nay cũng có ý định làm gì đó, bọn họ chỉ là lo sợ Trần Hoài Nghi và đám sát thủ do tiên đế để lại.
Hôm nay hoàng đế đến viếng thăm hoàng lăng, lão già Trần Hoài Nghi không dám ra mặt, đương nhiên cũng đem theo đám long vệ kia đi.
Cho nên, hôm nay chắc chắn là thời điểm tốt nhất để ra tay chống lại Nguyên Lạc Ninh.
Ngay từ khi Mộ Dung Ngạo Thiên nhắc đến chuyện Hoàng lăng, bà đã yêu cầu Khang Bảo Lai truyền tin, để những phi tần đang chuẩn bị ra tay đều biết, sau đó ra tay với Nguyên Lạc Ninh.
Bà ta cũng cảm ơn Mộ Dung Ngạo Thiên đã cho mình vào Hoàng lăng, nhờ đó xóa bỏ được nghi ngờ.
Và sau đó bà có thể ra tay với ta tên khốn Mộ Dung Vũ ở trong Hoàng lăng.
Hôm nay, ta sẽ để ngươi và con trai ngươi tới bên tiên đế!
Hôm nay Khang Bảo Lai không cùng Thái hậu đi, lấy cớ là bị Tần Vương đánh bị thương. Thái hậu nhân từ cho phép hắn ở trong cung dưỡng thương. Nhưng thực ra, hắn ta đã âm thầm sắp xếp mọi chuyện cho Thái hậu, chỉ để loại bỏ Mộ Dung Vũ.
Lúc này, ngoài Huệ phi ra, bên cạnh Thái hậu chỉ có Trương mama, tất nhiên còn có vài thị vệ đi theo.
Mộ Dung Vũ một mình tiến vào lăng mộ, ngay cả vệ sĩ riêng của mình là Lãnh Linh cũng không mang theo.
Đây là cơ hội tuyệt vời cho Thái hậu hành động.
Dù sao Mộ Dung Vũ cũng bị thương, thương thế cũng không nhẹ, nếu bây giờ không loại bỏ thì đến khi nào mới có thể?
Trong mắt thái hậu hiện lên vẻ tàn nhẫn, bà nháy lén lút nháy mắt với Trương mama.
Trương mama hiểu ý, quay lại nhìn đám lính canh đi theo phía sau.
Mộ Dung Vũ nhìn rõ từng động tác nhỏ của bọn họ.
Từ lúc bước vào hoàng lăng, hắn đã biết, thị vệ đi theo hắn chính là người của Thái hậu, mục đích của bọn họ là muốn đối phó hắn, dù sao tin tức hắn bị thương đã từ Thẩm phủ truyền đến Thái hậu.
Trương mama nháy mắt với thị vệ, sau đó thị vệ đột nhiên chạy về phía thái hậu.
"Thái hậu. Cẩn thận!" Sắc mặt Trương mama biến đổi, nhanh chóng đứng trước mặt Thái hậu.
"Mụ phù thủy già, đền mạng đi!" Một tên lính canh giơ thanh kiếm lên, hét lớn, đâm thẳng mũi dao vào Thái hậu.
Khuôn mặt của Thái hậu lập tức tái nhợt.
Trương mama bảo vệ Thái hậu, hai người liên tục lui về phía sau.
Huệ Phi cũng hoảng sợ, chỉ đứng ngây người ở đó, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, vô cùng mờ mịt.
"Tần Vương gia, mau cứu Thái Hậu!" Trương mama hét lớn, vẻ mặt kinh hãi cầu cứu Mộ Dung Vũ.
Nhưng Mộ Dung Vũ lại không nhúc nhích, giống như đứng ở một bên xem náo nhiệt, thậm chí còn chắp tay sau lưng, lui về phía sau mấy bước.
Có vẻ như hắn đang đợi tên lính canh đó đâm chết Thái hậu.
Sự việc xảy ra đột ngột, nhưng trong khi bảo vệ Thái hậu, Trương mama đã cố tình lùi về phía hắn.
Vì vậy, trên thực tế, hắn chỉ cách Thái hậu có hai bước chân.
Nếu thanh kiếm đó..
"Tần Vương gia, ngài.."
Thấy hắn không hề động đậy, thậm chí còn tránh sang một bên, Trương mama tức giận trừng mắt nhìn hắn.
"Chuẩn bị đi chết đi!" Tên lính canh cầm kiếm hét lên, nhưng đột nhiên mũi dao chệch hướng.
"Phập!"
Tiếng dao đâm vào cơ thể vang lên.
Sau đó..
"Ah!" Một tiếng thét đau đớn và sợ hãi vang lên, vang vọng khắp Hoàng lăng.
* * *
Thẩm Nhược Kiều và Bạch Thước vừa mới vào lăng mộ thì nghe thấy tiếng kêu.
"Mộ Dung Vũ!"
"Vương gia!"