Trọng Sinh [Edit] Ngày Đính Hôn, Ta Mặc Hỷ Phục Cưỡng Hôn Vương Gia - Mặc Dịch Thành

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Himinhnek, 12 Tháng ba 2024.

  1. Himinhnek

    Bài viết:
    13
    Chương 141: Mộ Dung Vũ, xuống địa ngục đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, Mộ Dung Vũ quay đầu nhìn bà ta, trên khuôn mặt tuấn tú kia không có một tia cười, cũng không có một chút tôn kính nào đối với thái hậu, ngược lại tràn đầy vẻ phản nghịch và kiêu ngạo.

    Đặc biệt là đôi mắt đó, không hiểu sao khiến thái hậu khẽ run lên, và thứ hiện lên trong tâm trí bà chính là khuôn mặt tuyệt đẹp của Nguyên Lạc Ninh.

    Nhưng, rõ ràng, Mộ Dung Vũ không giống Nguyên Lạc Ninh, cũng không giống tiên đế, ngược lại có chút giống Mộ Dung Ngạo Thiên, đặc biệt là đôi mắt, gần như giống Mộ Dung Ngạo Thiên đến 70%. "Xem ra Thái hậu thật sự rất muốn gặp tiên đế." Mộ Dung Vũ không trả lời câu hỏi của bà ta, ngược lại còn nói một câu khiến Thái hậu và mọi người đều kinh ngạc.

    "Ta không vội đi gặp tiên đế." Thái hậu mím môi, nở nụ cười bình thản, nhưng chỉ có bà ta biết được sự hoảng loạn trong lòng mình.

    Bà giả vờ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Tần Vương, chắc chắn tiên để rất nhớ ngươi. Ta nhớ lúc ngươi còn nhỏ, tiên đế rất yêu thương ngươi. Thậm chí còn muốn lập ngươi làm thái tử bất chấp sự phản đối của các đại thần."

    "Ồ?" Mộ Dung Vũ nhếch khóe môi lên một đường cong đầy ẩn ý, nhìn bà ta, chậm rãi nói: "Vậy tại sao người không lập ra hoàng vị? Chẳng lẽ cũng có công sức của Thái hậu?"

    Thái hậu thực sự không ngờ rằng hắn sẽ nói vậy.

    Dù sao thì Mộ Dung Ngạo Thiên hiện tại đã vững vàng ở vị trí đó, Mộ Dung Ngạo Thiên cũng không yêu thương gì đệ đệ này, dù sao nó chính là người đã cùng hắn tranh giành ngôi vị hoàng đế.

    "Tại sao lại không?" Thái hậu cười bí ẩn: "Tần Vương gia nên hỏi Nguyên phi mẫu thân của ngươi. Nàng có thể cho ngươi câu trả lời."

    "Vậy ý của Thái hậu là Hoàng đế đã chiếm mất vị trí vốn thuộc về ta? Hay là Thái hậu muốn giúp ta giành lại?" Hắn nhìn Thái hậu với vẻ mặt vô cảm.

    "Ngươi.." Sắc mặt của Thái hậu cuối cùng cũng biểu lộ ra vẻ khác thường, bà tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.

    Mộ Dung Vũ khoanh tay trước ngực, một tay vuốt cằm, chậm rãi nói: "Xem ra sau khi rời khỏi hoàng lăng, ta nên thành thật bẩm báo ý định của Thái hậu với Hoàng thượng."

    "Ta có ý này từ khi nào?" Thái hậu trừng mắt nhìn Mộ Dung Vũ.

    "Thái hậu lúc nào không có ý này?" Mộ Dung Vũ hỏi thay vì trả lời.

    Thái hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như quỷ nhìn chằm chằm Mộ Dung Vũ, trong lăng tẩm có chút âm u này, bà ta giống như một con quỷ ám ảnh đêm tối, âm u đáng sợ.

    Huệ Phi nhìn Thái hậu, không hiểu sao lại rùng mình.

    Thái hậu cười khẽ: "Nói hươu nói vượn, nhầm lẫn phải trái, Tần Vương quả nhiên là cao thủ! Làm dưỡng mẫu của Hoàng đế, dựa vào quan hệ của ta cùng Hoàng đế, ngươi cảm thấy Hoàng đế sẽ tin lời của ngươi sao?"

    Hơn nữa, rời khỏi Hoàng lăng?

    Ngươi nghĩ rằng hôm nay ta sẽ để ngươi rời khỏi lăng tẩm này sao? Tiên đế thích ngươi như vậy, ta sẽ để ngươi ở lại bên cạnh tiên đế lâu hơn một chút.

    Lúc này, người do Khang Bảo Lai sắp xếp có lẽ đã thành công, tiện nhân Nguyên Lạc Ninh kia chắc hẳn đã đi theo tiên đế.

    Hôm nay có rất nhiều người tới hoàng lăng, mà bà ta lại ở bên trong hoàng lăng, cho nên vụ ám sát này không liên quan gì tới bà ta.

    Hơn nữa, còn có rất nhiều người muốn giết chết tiện nhân Nguyên Lạc Ninh kia, ngay cả phi tần của tiên đế mấy năm nay cũng có ý định làm gì đó, bọn họ chỉ là lo sợ Trần Hoài Nghi và đám sát thủ do tiên đế để lại.

    Hôm nay hoàng đế đến viếng thăm hoàng lăng, lão già Trần Hoài Nghi không dám ra mặt, đương nhiên cũng đem theo đám long vệ kia đi.

    Cho nên, hôm nay chắc chắn là thời điểm tốt nhất để ra tay chống lại Nguyên Lạc Ninh.

    Ngay từ khi Mộ Dung Ngạo Thiên nhắc đến chuyện Hoàng lăng, bà đã yêu cầu Khang Bảo Lai truyền tin, để những phi tần đang chuẩn bị ra tay đều biết, sau đó ra tay với Nguyên Lạc Ninh.

    Bà ta cũng cảm ơn Mộ Dung Ngạo Thiên đã cho mình vào Hoàng lăng, nhờ đó xóa bỏ được nghi ngờ.

    Và sau đó bà có thể ra tay với ta tên khốn Mộ Dung Vũ ở trong Hoàng lăng.

    Hôm nay, ta sẽ để ngươi và con trai ngươi tới bên tiên đế!

    Hôm nay Khang Bảo Lai không cùng Thái hậu đi, lấy cớ là bị Tần Vương đánh bị thương. Thái hậu nhân từ cho phép hắn ở trong cung dưỡng thương. Nhưng thực ra, hắn ta đã âm thầm sắp xếp mọi chuyện cho Thái hậu, chỉ để loại bỏ Mộ Dung Vũ.

    Lúc này, ngoài Huệ phi ra, bên cạnh Thái hậu chỉ có Trương mama, tất nhiên còn có vài thị vệ đi theo.

    Mộ Dung Vũ một mình tiến vào lăng mộ, ngay cả vệ sĩ riêng của mình là Lãnh Linh cũng không mang theo.

    Đây là cơ hội tuyệt vời cho Thái hậu hành động.

    Dù sao Mộ Dung Vũ cũng bị thương, thương thế cũng không nhẹ, nếu bây giờ không loại bỏ thì đến khi nào mới có thể?

    Trong mắt thái hậu hiện lên vẻ tàn nhẫn, bà nháy lén lút nháy mắt với Trương mama.

    Trương mama hiểu ý, quay lại nhìn đám lính canh đi theo phía sau.

    Mộ Dung Vũ nhìn rõ từng động tác nhỏ của bọn họ.

    Từ lúc bước vào hoàng lăng, hắn đã biết, thị vệ đi theo hắn chính là người của Thái hậu, mục đích của bọn họ là muốn đối phó hắn, dù sao tin tức hắn bị thương đã từ Thẩm phủ truyền đến Thái hậu.

    Trương mama nháy mắt với thị vệ, sau đó thị vệ đột nhiên chạy về phía thái hậu.

    "Thái hậu. Cẩn thận!" Sắc mặt Trương mama biến đổi, nhanh chóng đứng trước mặt Thái hậu.

    "Mụ phù thủy già, đền mạng đi!" Một tên lính canh giơ thanh kiếm lên, hét lớn, đâm thẳng mũi dao vào Thái hậu.

    Khuôn mặt của Thái hậu lập tức tái nhợt.

    Trương mama bảo vệ Thái hậu, hai người liên tục lui về phía sau.

    Huệ Phi cũng hoảng sợ, chỉ đứng ngây người ở đó, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, vô cùng mờ mịt.

    "Tần Vương gia, mau cứu Thái Hậu!" Trương mama hét lớn, vẻ mặt kinh hãi cầu cứu Mộ Dung Vũ.

    Nhưng Mộ Dung Vũ lại không nhúc nhích, giống như đứng ở một bên xem náo nhiệt, thậm chí còn chắp tay sau lưng, lui về phía sau mấy bước.

    Có vẻ như hắn đang đợi tên lính canh đó đâm chết Thái hậu.

    Sự việc xảy ra đột ngột, nhưng trong khi bảo vệ Thái hậu, Trương mama đã cố tình lùi về phía hắn.

    Vì vậy, trên thực tế, hắn chỉ cách Thái hậu có hai bước chân.

    Nếu thanh kiếm đó..

    "Tần Vương gia, ngài.."

    Thấy hắn không hề động đậy, thậm chí còn tránh sang một bên, Trương mama tức giận trừng mắt nhìn hắn.

    "Chuẩn bị đi chết đi!" Tên lính canh cầm kiếm hét lên, nhưng đột nhiên mũi dao chệch hướng.

    "Phập!"

    Tiếng dao đâm vào cơ thể vang lên.

    Sau đó..

    "Ah!" Một tiếng thét đau đớn và sợ hãi vang lên, vang vọng khắp Hoàng lăng.

    * * *

    Thẩm Nhược Kiều và Bạch Thước vừa mới vào lăng mộ thì nghe thấy tiếng kêu.

    "Mộ Dung Vũ!"

    "Vương gia!"
     
  2. Himinhnek

    Bài viết:
    13
    Chương 142: Bản vương cho phép ngươi đâm chết Thái hậu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai giọng nói hoảng loạn và lo lắng vang lên. Con dao của tên đó không đâm vào Mộ Dung Vũ hay Thái hậu mà đâm vào Huệ phi.

    Ngay cả Huệ phi cũng không biết, rõ ràng cô đứng cách Thái hậu không xa, nhưng khi thị vệ đâm lưỡi kiếm đó, chân cô như bị thứ gì đó hút vào, không tự chủ mà chạy về hướng đó.

    Sau đó con dao đâm thẳng vào người cô.

    Cô nhìn xuống con dao đâm vào bụng mình, cảm thấy máu chảy ra từ bụng, thấm đỏ cả bộ quần áo gấm của cô.

    Theo bản năng, cô lấy tay che bụng, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi và kinh hoàng.

    Cô đứng giữa Thái hậu và Tần Vương tử gia, khó mà biết được cô đã chặn kiếm cho ai.

    Thái hậu nhìn thấy cô bị đâm, cũng sửng sốt, sau khi sửng sốt một lúc, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

    Đáng chết Thẩm Tú Uyên, đồ rác rưởi vô dụng, sao lại chạy tới đây vào lúc này?

    Nếu không phải vì cô, con dao của tên sát thủ đã đâm chết Mộ Dung Vũ rồi.

    Đã không làm được việc, lại còn phá hoại! Nếu cô ta vô dụng như vậy, vậy thì cứ để cô ta chết luôn đi.

    "Có người tới, bảo vệ Thái hậu!" Trương mama hét lớn.

    Sau tiếng hét của Trương mama, những tên lính canh khác mặc đồ sát thủ đều giơ kiếm lên và lao về phía Mộ Dung Vũ.

    Nhìn thấy cảnh này, khóe môi của Thái hậu cong lên thành một nụ cười nham hiểm, kiểu cười đắc thắng.

    Tuyệt! Đó chính là điều bà ta muốn!

    Thẩm Quân Hy, người vô dụng này, coi như cũng có chút tác dụng, nếu chỉ có Mộ Dung Vũ gặp rắc rối, bà ta khó mà giải thích được. Nhưng nếu Huệ Phi cũng bị thương, vậy thì dễ ăn nói hơn với Hoàng đế.

    Đương nhiên, bà ta cũng nên chịu đau một chút.

    Bà ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng loại bỏ tất cả những tên sát thủ này.

    Ám sát trong Hoàng lăng chính là chuyện lớn!

    Nghĩ đến đây, Thái hậu cảm thấy vô cùng vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến Nguyên Lạc Ninh và Mộ Dung Vũ phải xuống địa ngục, bà đã thực sự hưng phấn!

    Tuy nhiên, bà ta còn chưa kịp vui mừng được lâu, đã thấy Mộ Dung Vũ vung một chưởng lạnh lẽo về phía đám sát thủ.

    Ngay lúc bọn họ thấy con dao sắp đâm vào Mộ Dung Vũ, luồng gió mạnh mẽ khiến bọn họ phải lùi lại, con dao của một người trong số họ không hiểu sao lại hướng về phía Thái hậu.

    "Ah!" Thái hậu theo bản năng hét lên.

    Một tiếng "phập" nữa vang lên, mũi dao đâm vào bả vai của Trương mama.

    Dòng máu đỏ tươi chảy dài trên lưỡi kiếm.

    Trong chốc lát, Hoàng lăng tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

    Mộ Dung Vũ dễ dàng đánh ngã những tên sát thủ kia, hắn nhìn xuống những tên sát thủ nằm trên mặt đất từng tên từng tên một, giống như cao thủ tuyệt thế.

    Thái hậu thấy vậy thì buồn nôn, mở to mắt nhìn Mộ Dung Vũ, vẻ mặt không thể tin được.

    Bà ta biết Mộ Dung Vũ rất giỏi, nhưng đó là lúc hắn chưa bị thương.

    Nhưng bây giờ, hắn rõ ràng bị thương rất nghiêm trọng, làm sao có thể..

    Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Thái hậu.

    Tức là tin tức mà người trong Thẩm phủ truyền ra không phải là sự thật, nàng đã bị đám nô lệ hèn mọn kia lừa gạt.

    KHÔNG!

    Thái hậu ngay lập tức phủ nhận ý tưởng này.

    Những nô tỳ thấp hèn đó không đủ can đảm để lừa gạt bà ta, vậy nên khả năng duy nhất là.. Mộ Dung Vũ cố tình tiết lộ tin tức cho bọn họ, bảo bọn họ truyền tin giả này cho bà ta, để bà ta tin và nghĩ rằng hắn thực sự bị trọng thương.

    Vậy ra, bà ta đã bị lừa sao? Bà ta nóng lòng muốn tấn công Mộ Dung Vũ, sau đó..

    Lúc này, Thái hậu chỉ cảm thấy khóe môi giật giật dữ dội, trong lòng dâng lên một tia không cam lòng cùng tức giận.

    Mộ Dung Vũ!

    Ta sẽ không ta cho ngươi!

    Một người là Khâu mama, người kia là Mã Lương Thái, cả hai đều bị ngươi giết chết.

    Lúc này, trong lòng Thái hậu, Mộ Dung Vũ chính là người giết Khâu mama.

    Mặc dù không có chứng cứ, nhưng ngoại trừ Mộ Dung Vũ, không ai dám công kích người của bà ta một cách ngạo mạn như vậy.

    Còn có nha đâu chết tiệt Thẩm Nhược Kiểu kia! Rõ ràng là nàng ta đã đứng về phía Mộ Dung Vũ rồi.

    "Các ngươi chỉ là mấy tên thị vệ, cũng dám tấn công bản vương?" Mộ Dung Vũ bước tới trước mặt một tên thị vệ, dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm hắn, "Nói cho ta biết, là ai giúp các ngươi vào đây!"

    "Sao ngươi dám! Thật to gan!" Trương mama tức giận nói, "Ngươi dám ám sát Thái hậu và Tần Vương gia? Ngươi không sợ Hoàng đế sẽ xử tử toàn bộ gia tộc các ngươi sao?"

    "Ta sẽ bẩm báo chuyện này với Hoàng đế, để Hoàng đế chu di cửu tộc nhà ngươi, diệt sạch chín đời gia tộc ngươi!" Huệ phi hung hăng trừng mắt nhìn tên thị vệ kia, vì bị thương quá nặng, trông rất yếu ớt, dường như sắp ngất đi.

    "Xem ra Thái hậu còn lo lắng hơn cả bản vương!" Mộ Dung Vũ nhìn chằm chằm Thái hậu với ánh mắt âm trầm, nói ra những lời thâm ý.

    "Bọn họ không chỉ nhắm vào ngươi, ta cũng nằm trong kế hoạch ám sát của bọn họ!" Thái hậu nói với vẻ mặt sợ hãi.

    "Thật sao?" Mộ Dung Vũ cười lạnh, quay đầu nhìn một tên thị vệ, đá thẳng con dao rơi trên đất vào tay hắn: "Bản vương cho ngươi cơ hội, dùng con dao này đâm chết Thái hậu. Bản vương cam đoan sẽ không ngăn cản ngươi!"

    "Tần Vương, ngài.. thật to gan!" Trương mama nhìn hắn với vẻ không tin, "Ngài dám ám sát Thái hậu!"

    Nhưng Mộ Dung Vũ lại liếc nhìn bà ta một cái, tỏ vẻ không tán thành: "Bản vương ám sát Thái hậu khi nào? Thái hậu có bị thương sao? Bản vương còn không có kiếm trong tay!"

    "Ngài.." Trương mama tức giận nhìn hắn, nhìn bộ dạng vô sỉ của hắn.

    "Sao còn chưa hành động?" Thấy thị vệ không có ý định hành động, Mộ Dung Vũ chậm rãi thúc giục.

    "Ngài dám!" Trương mama lại một lần nữa đứng trước mặt Thái hậu, dường như nguyện ý dùng thân thể của mình để đỡ đạo thay bà ta.

    "Ngươi không phải đã nói đây là một mụ phù thủy già sao? Ngươi không rút đao ra chém ả sao? Tại sao, ta đã cho ngươi cơ hội này, ngươi lại không muốn?" Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Vũ vang lên. Những người lính canh bị đánh chết gần chết nhìn nhau.

    Đột nhiên, tên thị vệ vẫn đang đâm vào bụng Huệ phi đột nhiên rút dao ra khỏi bụng Huệ phi, sau đó vung dao về phía Mộ Dung Vũ: "Cho dù chết, chúng ta cũng phải đưa Tần Vương gia đi cùng, coi như chúng ta có lợi!"

    Thấy vậy, những người khác cũng dùng hết hơi thở cuối cùng, cầm dao lao về phía Mộ Dung Vũ.

    "Mộ Dung Vũ!"

    "Vương gia."

    Thẩm Nhược Kiều và Bạch Thước nhanh chóng chạy tới, Bạch Thước tự nhiên đứng trước mặt Mộ Dung Vũ, cùng những thị vệ kia giao chiến.

    Thẩm Nhược Kiều?

    Ngay khi Thái hậu nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều, trong mắt bà hiện lên vẻ tức giận.

    Đúng là một kẻ vô ơn, lại phản bội Thẩm!

    Nếu đã như vậy, ta cũng sẽ không chừa cho ngươi đường sống.

    Nhưng trước khi bà ta kịp hành động, đám lính canh đã ngã xuống từng người một, khạc ra máu đen.

    Thấy vậy, Thẩm Nhược Kiều tiến lên một bước, nghiến răng nghiến lợi phi thẳng cây kim bạc vào cổ tên lính canh ban nãy.

    Mắt hắn liền tối sầm lại rồi ngã xuống đất.

    "Muốn chết sao? Sợ rằng không dễ dàng như vậy! Trước khi tìm ra người đứng sau chuyện này, ngươi tuyệt đối không thể chết!" Thẩm Nhược Kiều lạnh lùng nói.

    Nói xong, thân thể Mộ Dung Vũ run lên.
     
    Nghiên Dichiqudoll thích bài này.
  3. Himinhnek

    Bài viết:
    13
    Chương 143: Lợi dụng tình hình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Nhược Kiều vội vàng đỡ hắn dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Ngài sao vậy?"

    Nàng ngay lập tức bắt mạch cho hắn, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm vì mạch của hắn hoàn toàn ổn định.

    "Vương gia, thuộc hạ đến muộn. Xin Vương gia thứ lỗi." Lãnh Linh đi tới, quỳ một chân xuống, chắp tay hành lễ.

    "Điều tra thế nào?" Mộ Dung Vũ lạnh lùng hỏi.

    "Chúng thuộc hạ đã kiểm tra cẩn thận, bọn họ đều là lính canh không có nhà, cho dù chúng ta thật sự muốn chu di cửu tộc cũng không được." Lãnh Linh trầm giọng nói.

    Nghe lời Lãnh Linh nói, trong mắt thái hậu hiện lên vẻ kinh ngạc.

    Sao có thể.. sao bọn họ có thể là lính canh? Chẳng phải họ.. được cho là tử sĩ sao? Làm sao.. họ có thể là lính canh thực sự?

    Khang Bảo Lai đã làm cách nào? Tại sao lại thuê lính canh ám sát?

    Lúc này, tâm trí của Thái hậu rối bời, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    "Vẫn còn một người sống sót, đưa hắn đi thẩm vấn thật kỹ." Thẩm Nhược Kiều lạnh lùng nói với người sống sót duy nhất trên mặt đất: "Cho dù phải nhổ từng chiếc răng của hắn, cũng phải thẩm vấn cho ra!"

    "Vâng! Thẩm tiểu thư!" Lãnh Linh đáp lại.

    Khi Thái hậu nghe được lời của Thẩm Nhược Kiều: "Cho dù phải nhổ từng cái răng của hắn, cũng phải thẩm vấn cho ra", trong mắt bà ta hiện lên một tia lạnh lẽo.

    Bà ta ngước mắt nhìn nàng, cố gắng đọc được điều gì đó trên khuôn mặt Thẩm Nhược Kiều, nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ.

    Có điều, từng chữ trong câu nói đó đều tràn đầy sự độc ác, rất giống với lời của Mộ Dung Vũ.

    Thẩm Nhược Kiều như vậy, khiến cho thái hậu cảm thấy mất kiểm soát.

    Huệ phi đã ngã xuống đất và ngất đi, toàn thân đầy máu và thở rất yếu.

    Còn Trương mama thì cố gắng chịu đựng, nhưng thương thế của bà ta cũng rất nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt không có một chút máu.

    Trên người Thẩm Nhược Kiều đương nhiên có thuốc, nhưng nàng không muốn lấy ra.

    "Sao chỉ có một mình ngươi đến đây? Những thị vệ khác đâu?" Thái hậu nhìn về phía lối ra của hoàng lăng, nơi đó không có ai khác.

    Thật ra trong lòng bà ta biết, hôm nay không thể có người khác tiến vào, những người này chính là những người bà ta sai Khang Bảo an bài lấy mạng Mộ Dung Vũ.

    Chỉ là không ngờ Thẩm Nhược Kiều lại xuất hiện, Khang Bảo Lai lại an bài đám người khác, sao lại..

    Chẳng trách, kỹ năng của những người này thật sự không tốt, đám tử sĩ của bà ta, mỗi người đều có võ công cao cường, làm sao có thể có mười mấy người không đối phó được Mộ Dung Vũ?

    Khang Bảo Lai rốt cuộc đang làm cái gì thế này!

    "Thái hậu, người của người không phải đều ở đây sao? Đám thị vệ này không phải đều là người của người sao?" Thẩm Nhược Kiều chậm rãi nói.

    "Thẩm tiểu thư, đừng nói nhảm nữa!" Trương mama mắng, "Những người này chính là những kẻ muốn ám sát Thái hậu!"

    "Ồ." Thẩm Nhược Kiều thờ ơ đáp lại, nói với Bạch Thước: "Bạch Thước ở lại với Lãnh Linh xử lý chuyện này, ta giúp Vương gia rời đi trước, Vương gia có lẽ đã bị thương rất nặng"

    Bị thương rất nặng sao?

    Thái hậu vô cùng tức giận vì những lời này.

    Rõ ràng vừa rồi người của bà ta nhiều như vậy, hắn chỉ cần vài chiêu là có thể đánh bại mười tên hộ vệ kia, vậy mà bây giờ lại trông yếu ớt đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào?

    Mộ Dung Vũ bị thương?

    Lúc này, Thái hậu hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của Mộ Dung Vũ, nói chính xác hơn là bà chưa từng hiểu được suy nghĩ của tên khốn này, cũng chưa từng hiểu được suy nghĩ của con tiện nhân Nguyên Lạc Ninh kia.

    Giống như năm đó, tiên đế muốn lập Mộ Dung Vũ làm thái tử, nhưng Nguyên Lạc Ninh đã từ chối.

    Trong số những người phụ nữ trong hậu cung có con, ai cũng hy vọng rằng con trai mình sẽ được tiên để sủng ái và phong làm thái tử.

    Như câu nói, địa vị của người mẹ do con trai quyết định! Khi con trai cô ta vào Đông cung, ngồi trên ngai vàng mà mọi người đều ngưỡng mộ, cô ta sẽ trở thành Thái hậu được mọi người kính trọng.

    Vậy mà, Nguyên Lạc Ninh đã từ chối.

    Cô ta thực sự không muốn con trai mình trở thành thái tử sao?

    "Ngài bị thương sao?" Thẩm Nhược Kiều đỡ Mộ Dung Vũ đi ra khỏi hoàng lăng, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe được hỏi.

    Mặc dù mạch đập bình thường nhưng nàng vẫn lo lắng.

    Mộ Dung Vũ không trả lời nàng mà chỉ siết chặt tay trên vai nàng, như muốn ép nàng vào cơ thể mình.

    Hắn rất khỏe mạnh, không hề giống một người bị thương chút nào, hơi thở của hắn rất đều đặn.

    Ngay lập tức, Thẩm Nhược Kiều đã hiểu ra, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

    Nếu đã như vậy, nàng sẽ hợp tác với hắn! Không ngờ lần này Thái hậu lại giúp bọn họ! Cái gì gọi là tự chuốc họa vào thân? Chính là như thế này.

    Bằng cách này, hắn sẽ có cớ để không phải đi săn vào ngày mai.

    Khi đó hắn không phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm nữa. Tốt lắm!

    Nghĩ đến đây, một nụ cười mãn nguyện hiện lên trên khuôn mặt nàng.

    Sau đó, Thái hậu và Trương mama cũng đỡ nhau đi ra ngoài, đương nhiên, hầu như đều là Thái hậu đỡ Trương mama, dù sao Trương mama cũng đã bị thương nặng do đỡ cho bà ta một đao.

    Về phần Huệ phi, không ai quan tâm đến cô cả.

    * * *

    Tịch Phi đã bôi thuốc vàng vào vết thương trên cánh tay Mộ Dung Ngạo Thiên, may mắn là vết thương không sâu lắm, chỉ là một vết xước nhỏ trên da.

    Nhưng Mộ Dung Ngạo Thiên vừa nghĩ tới, nếu không có hắn ở đó, lưỡi dao kia đã đâm vào người Nguyên Lạc Ninh rồi.

    Con dao bay hướng thẳng về phía ngực nàng.

    Nếu hắn không bảo vệ nàng, nàng..

    Vừa nghĩ đến việc nàng sẽ chết, trở thành một cơ thể không có nhiệt độ, Mộ Dung Ngạo Thiên liền cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, loại lạnh lẽo này khiến hắn lạnh thấu xương.

    Đương nhiên, hắn càng thêm âm trầm cùng lạnh lẽo, toàn thân tản ra phẫn nộ, giống như là Diêm Vương muốn giết hắn, cho người ta một loại lạnh lẽo nghiêm nghị cảm giác, muốn giết không tha tất cả mọi người.

    Hắn ngồi thẳng trên ghế, ngoại trừ Tịch phủ đứng bên cạnh. Quỳnh phi và những người khác vẫn đứng trong viện.

    Trời lạnh, tuyết rơi dày bên ngoài và gió lạnh thổi.

    Quỳnh phi và Đức phi cảm thấy mình sắp bị đông cứng thành kem que.

    Hai người bọn họ khi nào phải chịu đựng khổ như vậy? Bọn họ luôn ăn mặc chỉnh tề, được ăn no, có giường cao, gối ấm. Khi trời lạnh, trong nhà có lò sưởi, bếp than, có người hầu mặc thêm quần áo cho bọn họ. Khi trời nóng, có đá viên để làm mát, có người hầu quạt cho bọn họ.

    Có khi nào phỉa đứng ở nơi tuyết phủ lạnh lẽo như thế này, bị gió lạnh thổi đến lạnh cóng, giống như những người lính canh và cung nữ kia.

    Nhưng bọn họ chẳng dám làm gì khác, không thể đứng lên cũng không thể rời đi.

    Bởi vì hoàng thượng không nói gì cả.

    Lúc này, cả hai đều hận Tịch Phi.

    Tiện nhân đó, chẳng những không phải chịu đựng gió lạnh mà còn được ở bên cạnh hoàng thượng.

    Trong mắt bọn họ hiện lên sự tàn nhẫn và oán giận sâu sắc.

    Hai người nhìn nhau, đều ngay lập tức hiểu ý nhau. Sau này bọn họ sẽ hợp sức đối phó với tiện nhân Tịch phi này.

    Triệu Định Xương bước vào phòng, thì thầm gì đó vào tai Mộ Dung Ngạo Thiên.

    Sắc mặt Mộ Dung Ngạo Thiên càng thêm tệ, đôi mắt hắn đỏ ngầu như hai quả cầu lửa đang cháy.

    Một tiếng nổ lớn vang lên, cái bàn ngay lập tức bị hắn đập vỡ.

    "Cho dù hắn có chết, cũng phải tìm bằng được xác của hắn cho ta!"

    "Vâng!" Triệu Định Xương đáp lại.

    "Bệ hạ, Thái hậu và Tần Vương gia bị ám sát trong Hoàng lăng." Giọng nói lo lắng của thị vệ truyền đến từ bên ngoài.

    "Vũ Nhi!" Nguyên Lạc Ninh sợ hãi hét lên, sau đó chạy ra khỏi phòng, ánh mắt lo lắng chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Ngạo Thiên.
     
    Nghiên Di thích bài này.
  4. Himinhnek

    Bài viết:
    13
    Chương 144: Tịch phi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi nghe tin Mộ Dung Vũ bị ám sát, nàng căng thẳng như vậy sao? Nhưng nàng lại nhắm mắt làm ngơ trước vết thương của hắn?

    Xét cho cùng, là vì hắn đó là con trai của tiên đế, nên nàng quan tâm đến hắn.

    Nghĩ đến đây, sự lạnh lẽo và băng giá tỏa ra từ người Mộ Dung Ngạo Thiên càng trở nên đáng sợ hơn.

    Hắn giống như một cái ao lạnh lẽo, băng giá đến mức khiến người ta phải rùng mình và cảm thấy lạnh cóng.

    Trước đây, nàng sẽ ngay lập tức cảm thấy lo lắng khi nghe tin hắn gặp chuyện. Nhưng bây giờ, nàng lại làm ngơ, chẳng thèm quan tâm đến hắn

    Quả nhiên, khi một người phụ nữ trở nên tàn nhẫn, liền sắc bén như dao, như mũi tên, mỗi động tác đều đủ sức giết chết hắn.

    Nguyên Lạc Ninh dường như không nhận ra sự tàn nhẫn và lạnh lẽo trong mắt hắn mà đi về phía cửa.

    "Nguyên tỷ." Tịch phi tiến lên đỡ Nguyên Lạc Ninh, người rõ ràng là đang căng thẳng, hơi run rẩy, nhưng cố gắng không để lộ ra trước mặt người khác, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng. Vương gia sẽ không sao đâu."

    Nghe vậy, Nguyên Lạc Ninh quay đầu nhìn cô, mỉm cười nhàn nhạt: "Cảm ơn Tịch phi đã an ủi. Từ nay về sau cứ gọi ta là Nguyên thị được rồi."

    "Được." Tịch Phi mím môi cười: "Muội nghe lời Nguyên tỷ."

    Có thật sự là muội đã nghe lời ta không?

    Không phải muội vẫn gọi ta là "Nguyên tỷ" sao?

    Mộ Dung Ngọa Thiên đứng dậy, sắc mặt âm trầm đi về phía cửa, Triệu Định Xương thấy vậy liền vội vã đi theo.

    Trong viện, Thẩm Nhược Kiều đã đỡ Mộ Dung Vũ "bị thương" đi về phía này, theo sau là Thái hậu và Trương mama.

    "Thẩm tiểu thư?" Triệu Định Xương kinh ngạc nhìn Thẩm Nhược Kiều, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

    Đương nhiên, Thẩm Nhược Kiều đã thay y phục trước khi tới đây.

    "Thẩm Nhược Kiều gặp qua Hoàng thượng." Thẩm Nhược Kiều cúi đầu hành lễ với Mộ Dung Ngạo Thiên, nhưng vì đang đỡ Mộ Dung Vũ nên động tác cũng có chút không được đúng chuẩn mực.

    Mộ Dung Ngạo Thiên nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng và uy nghiêm như chim ưng, rồi lại quay sang nhìn Mộ Dung Vũ.

    Hắn lúc này trông rất yếu ớt, sắc mặt không được tốt, hình như đã rơi vào trạng thái hôn mê.

    "Tại sao Thẩm tiểu thư lại có mặt ở đây? Còn.."

    "Nhược Kiều, mau đỡ Vũ Nhi vào phòng." Nguyên Lạc Ninh ngắt lời Triệu Định Xương, đi đến bên cạnh Mộ Dung Vũ, cùng Thẩm Nhược Kiều đỡ bên vai còn lại của hắn.

    "Vâng, Thái phi." Thẩm Nhược Kiều đáp lời.

    Nàng đương nhiên biết, Thái phi là đang giúp nàng, không cho Triệu Định Xương cơ hội tra hỏi nàng vì sao lại xuất hiện ở Hoàng lăng. Dù gì nàng cũng là không mời mà đến.

    "Cứ gọi ta là Lạc cô cô là được. Không có phi tần nào ở đây cả." Nguyên Lạc Ninh nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.

    "Lạc cô cô."

    Mộ Dung Vũ vẫn chưa quen với chuyện này, dù sao mười tám năm qua, hắn chưa từng gần gũi với mẫu thân mình như vậy.

    Từ khi người tình nguyện canh giữ Hoàng lăng, hắn chưa từng gặp lại người một lần nào nữa. Mười tám năm qua, bọn họ có lẽ gặp nhau không đến mười lần.

    Từ sự mong đợi và háo hức những lần đầu, đến sự mất mát thất vọng, và cuối cùng đã trở thành thói quen.

    Bây giờ, người đột nhiên đứng bên cạnh hắn một cách thân mật, giúp đỡ hắn, điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

    Mộ Dung Ngạo Thiên quay người lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, hai tay dưới tay áo đã siết chặt thành nắm đấm.

    "Bên hạ, Huệ phi vẫn còn ở trong đó, bị thương rất nặng, xin bệ hạ phái người đưa Huệ phi trở về." Trương mama quỳ trên mặt đất, yếu ớt cầu xin Hoàng thượng.

    "Nô tỳ không bảo vệ được Huệ phi, là lỗi của nô tỳ. Xin Bệ hạ trách phạt."

    Huệ phi bị thương? Là thật sao?

    Quỳnh phi và Đức phi nghe vậy thì nhìn nhau, không khỏi vui mừng.

    "Hoàng thượng, Huệ phi chỉ vì đỡ thay cho ta mà bị đâm, Trương mama cũng vậy, ta nghĩ Hoàng thượng nên thưởng cho nàng thay vì trách phạt." Thái hậy nói với sắc mặt tái nhợt.

    Quỳnh Phi và Đức phi vội vàng tiến lên đỡ Thái hậu: "Thái hậu, để thần thiếp đỡ người vào nhà nghỉ ngơi. Trương mama.."

    "Quỳnh phi tỷ!" Tịch phi ngắt lời Quỳnh phi, nghiêm túc nói: "Đây là nơi tụng kinh cho Tiên đế, ta nghĩ Thái hậu và Trương mama không nên vào đó."

    Sau đó, cô quỳ xuống trước mặt Thái hậu nhận tội: "Thần thiếp chưa bao giờ dám bất kính với Thái hậu. Thần thiếp chỉ là tôn trọng Tiên đế quá cố. Xin Thái hậu thứ lỗi cho thần thiếp."

    Cô biết Hoàng thượng không muốn Thái hậu vào đó quấy rầy Nguyên tỷ đang ở trong đó. Còn có Quỳnh phi và Đức phi, bọn họ đột nhiên đề nghị Thái hậu và Trương mama vào đó nghỉ ngơi, nhất định là có ý đồ gì đó.

    Vậy thì cô đành phải đóng vai người xấu.

    Nghe vậy, Quỳnh phi và Đức phi ngay lập tức quỳ xuống trước: "Bệ hạ tha tội. Thần thiếp không có ý định đắc tội với Tiên đế."

    Khóe môi Thái hậu lúc này khẽ giật giật, ánh mắt sầm xuống. Bà ta đầy thắc mắc nhìn Tịch phi.

    Tịch phi!

    Bà ta có phải đã đánh giá thấp cô rồi không? Bà ta không ngờ cô lại có thể ăn nói lưu loát như vậy! Thân là Thái hậu. Bà ta lại không thể vào phòng của tiện nhân Nguyên Lạc Ninh? Cô ta, một tiểu thiếp nhỏ bé, còn có thể nào. Vậy mà bà ta không thể?

    Được lắm, Tịch phi, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!

    "Những lời Tịch phi nói rất có lý." Mộ Dung Ngạo Thiên lạnh lùng đáp lại: "Không nên quấy rầy nơi Nguyên Thái phi tụng kinh cầu phúc cho Tiên đế."

    Nghe vậy, khóe môi Thái hậu lại co giật dữ dội, Mộ Dung Vũ và Thẩm Nhược Kiều rõ ràng có thể vào, vậy mà bà ta lại không thể?

    "Quỳnh Nhi và Đức phi đỡ Trương mama lên xe ngựa. Ngự y sẽ chữa trị cho Trương mama." Hoàng đế vẫn mặt không biểu cảm nói.

    Xe ngựa?

    Quỳnh phi và Đức phi sửng sốt. Hoàng thượng để Ngự y chữa trị cho Trương mama trong xe ngựa, lại bảo bọn họ đỡ bà ta lên xe?

    Trương mama chỉ là một cung nữ già, tuy là thân tín của Thái hậu, nhưng dù sao cũng là người hầu, sao có thể để hai bọn họ đỡ bà ta lên xe?

    Ý hoàng thượng là gì?

    Ở đây có nhiều cung nữ và Thái giám như vậy, nhưng Hoàng thượng lại chỉ đích danh 2 người bọn họ làm chuyện này.

    Mặc dù cảm thấy bối rối và có phần không muốn, nhưng bọn họ cũng không dám thắc mắc, chỉ dám làm theo.

    Thái hậu cảm thấy mình như bị lửa giận bao vây. Bà ta là Thái hậu, là chính phi của tiên đế, là người tôn quý nhất trong hậu cung, sao có thể bị chà đạp như vậy?

    Đáng tiếc, người chà đạp bà ta không phải tiên đế, bà ta không thể phản bác, chỉ có thể chấp nhận.

    "Hồi cung!" Bà ta nghiến răng căm giận, thấp giọng nói.

    "Thái hậu, Trương mama bị thương nghiêm trọng như vậy, đường hồi cung lại rất dài, sẽ rất bất tiện cho bà ấy." Mộ Dung Ngạo Thiên lạnh lùng nói, giọng điệu uy nghiêm khiến người khác không khỏi sợ hãi.

    "Đa tạ ân huệ của Bệ hạ." Trương mama cúi đầu một cách yếu ớt để tỏ lòng cảm ơn.

    "Thái hậu vẫn còn sợ hãi, bên cạnh không có cung nữ nào khác, để Quỳnh phi đi theo chăm sóc Trương mama." Mộ Dung Ngạo Thiên liếc nhìn Quỳnh phi, sau đó xoay người đi vào phòng.

    Để lại đám người ngoài sân ai ai cũng sửng sốt.

    "Thẩm Nhược Kiều tại sao lại ở đây?" Mộ Dung Ngạo Thiên trầm giọng hỏi Triệu Định Xương bên cạnh mình.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...