Chương 50: Lại một lần nữa bị chụp trộm
Editor: Minh Nguyệt Mạn
Editor: Minh Nguyệt Mạn
Bạn gái bí mật hắn của hóa ra là Trương Cửu Cửu.
Tô Lạc ngồi xuống ở trước bàn máy tính, ánh mắt vô thần nhìn ảnh chụp chung của Cung Tư Dạ cùng Trương Cửu Cửu trên màn hình máy tính.
Chưa nói tới mất mác, nhưng trong lòng có chút cảm giác là lạ.
Lúc này di động vang lên, cô cả kinh, suy nghĩ lúc này mới được kéo lại.
Nhìn về phía màn hình di động, là Cung Tư Dạ đánh tới.
Cô che di động, đi tới hành lang gấp khúc bên kia toilet mới nhận điện thoại.
"Sao vậy?" Nàng hỏi.
"Còn chưa vừa lòng sao?" Cung Tư Dạ ở đầu bên kia điện thoại ngữ khí nhẹ nhàng hỏi.
"Cái gì?"
"Ảnh chụp không phải em, kết quả này em còn chưa vừa lòng sao?"
Hắn mặc dù bình thản nói xong, ẩn ý lại có chút kỳ quái.
Chần chờ vài giây, cô cẩn thận hỏi: "Anh chừng nào thì cùng Cửu Cửu kết giao? Tôi sao lại không hề hay biết gì hết."
"Em rất để ý sao?" Ngữ khí Cung Tư Dạ như trước thực bình thản, giống như đang nói chuyện là chuyện của người khác.
Tô Lạc cắn cắn môi, tạm dừng một hồi lâu.
Là để ý sao? Vẫn chỉ là tò mò?
Nhất định là tò mò!
"Tôi chỉ là tò mò mà thôi."
"Chỉ là như vậy? Vậy tôi đây không thể phụng cáo. Dù sao cũng là việc tư, cũng không thể vì một câu tò mò của em, tôi liền nói hết tất cả cho em đi."
Dừng một chút còn nói thêm: "Hoặc là, em có thể một lần nữa trả lời lại vấn đề vừa rồi của tôi, nếu là trả lời hợp ý tôi, tôi liền nói cho em nghe quan hệ của tôi cùng Trương Cửu Cửu."
"Tôi mới không muốn biết! Tra nam!" Cô cũng không nghĩ tới chính mình đột nhiên thốt ra hai chữ tra nam này.
Điện thoại truyền đến tiếng Cung Tư Dạ cười ha ha.
Tô Lạc nhíu mày, cảm giác ngữ khí vừa rồi của mình có hơi quá, hắn có phải tra nam hay không có quan hệ gì với cô.
"Tôi tra với ai, em sao?"
Nghe hắn âm dương quái khí nói, Tô Lạc tức giận cắt đứt điện thoại.
Nhưng mà phản ứng của Tô Lạc như vậy, Cung Tư Dạ đã thực vừa lòng.
Tốt lắm.
Hàn Mạt Mạt nói quả nhiên đúng, Tô Lạc chính là thiếu kích thích.
Bất quá chỉ là một Trương Cửu Cửu, cũng đã làm cho cô không bình tĩnh.
Mắng hắn tra nam?
Rõ ràng là trong lòng có hắn mà!
Nghĩ đến đây, tâm tình hắn bỗng nhiên tốt hẳn lên, lại có chút cảm tạ người chụp ảnh hắn.
Lúc này Nhã Nhã đi vào văn phòng, "Cung tiên sinh, người chụp ảnh ngài lần này, tôi đã tra được, là có người tiêu tiền cố ý.."
"Cô bình thường làm việc không phải như vậy, tôi đương nhiên biết hắn là tiêu tiền người khác mua lưu lượng, cái tôi muốn biết chính là tiêu tiền của ai!"
"Là.." Nhã Nhã muốn nói lại thôi.
"Nói!"
"Hàn tiểu thư!"
Hàn Mạt Mạt?
Như thế nào là nàng ta? Nàng vì cái gì phải làm như vậy!
Cung Tư Dạ nhăn mày, hắn khó có thể tin Hàn Mạt Mạt sẽ làm chuyện loại trộm đạo này.
"Thật là cổ?"
"Đúng vậy, căn cứ theo lời cẩu tử chụp ảnh nói, nàng ta ngay từ đầu yêu cầu hắn chụp là ngài cùng Tô tiểu thư. Nhưng gã nhận sai người, gặp ngài cùng Trương Cửu Cửu ở cùng một chỗ, nghĩ người đó là Tô tiểu thư, cho nên mới chụp lại."
Cung Tư Dạ thở một hơi thật dài, bàn tay to vung lên, "Được rồi, cô đi ra ngoài đi."
"Dạ"
Nếu thật là Hàn Mạt Mạt, hắn thật đúng là không biết nên xử trí như thế nào.
Nghịch di động một chút, vẫn quyết định nhắn tin cho Hàn Mạt Mạt.
"Đêm nay, có rảnh không?"
"Đương nhiên là có." Tin tức cơ hồ là nhận về theo cơ số giây, giống như vẫn luôn cầm di động chờ tin nhắn của hắn vậy.
"Vậy cùng ăn tối chứ."
"Được, đợi tan tầm em đến văn phòng tìm anh."
"Trực tiếp ở dưới tầng chờ đi."
"Được." Lần này tin nhắn của nàng phải chừng 10 phút sau mới đến.
Tin nhắn này thực gượng ép. Chỉ vì có Tô Lạc, Cung Tư Dạ đã không phải lần đầu tiên uyển chuyển cự tuyệt nàng rồi.
5: 30 chiều, Hàn Mạt Mạt sửa sang lại một lần nữa, mỉm cười, đứng ở tầng một đại sảnh công ty chờ Cung Tư Dạ.
Nàng đi vào trong công ty, đây là lần đầu tiên Cung Tư Dạ hẹn gặp cô.
Nàng rất coi trọng lần hẹn này, cho dù nàng biết, Cung Tư Dạ lần này hẹn nàng là vì có chuyện khác.
Nàng đứng thẳng tắp, đội mũ nồi, mái tóc xoăn dài hất ra sau lưng.
Dáng người tinh tế thon dài, ngũ quan xinh xắn, đứng ở nơi đó, càng giống như là một vị công chúa cao quý, mà Tô Lạc lại chính là cô bé lọ lem.
Đứng ở đó chưa đến 10 phút, nhiều nam nhân đi ngang qua, đều nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần, thậm chí gan lớn hơn còn đi qua hỏi vừa hỏi phương thức liên hệ.
"Xin chào, em đang đợi ai sao?" Một vị nam nhân đeo kính đến gần nàng nói.
Hàn Mạt Mạt lộ ra vẻ mặt cao ngạo, căn bản không tính toán phản ứng nam nhân trước mặt.
Lúc này Cung Tư Dạ đi ra từ thang máy, Hàn Mạt Mạt lập tức lộ ra lúm đồng tiền, hướng hắn vẫy vẫy tay, sau đó đi giày cao gót bước nhanh đến bên cạnh hắn, rất tự nhiên quàng tay hắn.
Cung Tư Dạ vừa chuẩn bị gạt tay nàng ra.
"Cứu em." Hàn Mạt Mạt đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói.
"Cái gì?"
Hàn Mạt Mạt nháy mắt, tỏ vẻ nàng hiện tại bị người ve vãn, ý bảo Cung Tư Dạ mang nàng rời đi.
Cung Tư Dạ nhìn về phía nam nhân đứng phía xa nhìn chằm chằm thẳng vào Hàn Mạt Mạt, giống như hiểu được cái gì đó, liền để mặc Hàn Mạt Mạt kéo tay hắn đi qua người nam nhân kia, toàn bộ hành trình đều không nhìn gã.
"Cung, nữ nhân của Cung Tổng?" Nam nhân kia bị dọa sửng sờ tại chỗ, bằng hữu tốt đi cùng hắn tới lay người gã một chút, "Đừng nhìn, hoa hồng đều là của người có tiền cả."
Hai người đi đến bên cạnh xe, Cung Tư Dạ buông lỏng Hàn Mạt Mạt ra, "Vừa rồi cám ơn anh."
"Không có việc gì." Nói xong thay nàng mở cửa ghế sau.
"Em ngồi ghế sau sao?" Hàn Mạt Mạt cảm giác không thể tin nổi, khi nào thì ngay cả vị trí phó lái trên xe của hắn cũng không thuộc về nàng nữa.
"Phía trước là vị trí của Tô Lạc.. Em ngồi sẽ thoải mái."
"Phải không!" Nàng xấu hổ cười cười, biểu tình có chút cứng ngắc, bất đắc dĩ tiêu sái vào ngồi ghế sau xe.
Tới một nhà hàng Pháp, hai người xuống xe, Cung Tư Dạ vẫn duy trì khoảng cách, Hàn Mạt Mạt chỉ có thể đi theo phía sau hắn.
Gọi đồ ăn xong, Cung Tư Dạ nói thẳng vào vấn đề: "Tô Lạc là một cô gái tốt, có lẽ em và cô ấy có thể làm bằng hữu."
Lại nói tiếp: "Em vốn không phải loại nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, loại chuyện chụp ảnh này cũng không nên do em làm ra. Đừng lặp lại chuyện này, cũng đừng tiếp tục đi điều tra Tô Lạc, khiêu chiến với điểm mấu chốt của anh."
Hàn Mạt Mạt gật gật đầu, sắc mặt khó coi.
Giả lả cười, nhìn về phía Cung Tư Dạ: "Môi trường của nhà ăn thật không tồi."
"Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm hại tới em ấy.."
"Anh thường xuyên đến nhà ăn này không?"
Hàn Mạt Mạt liên tiếp đánh gảy lời nói của hắn, dời đề tài đi.
Tuy rằng nàng biết lần này hắn hẹn nàng là vì cái gì, nhưng nàng vẫn không tiếp thu, hắn vì một người như thế mà làm cho nàng phải khó xử.
"Mạt Mạt!"
"Cung Tư Dạ!" Hàn Mạt Mạt không thể nhịn được nữa, nghiêm khắc kêu lên tên đầy đủ của hắn.
"Nếu anh hẹn em chỉ vì một cô gái khác, chỉ là vì cảnh cáo em, vậy thì không vần thiết. Em biết anh không yêu em, chỉ là em không nghĩ anh lại chán ghét em như vậy!"
Hàn Mạt Mạt đứng lên, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất, nhấc túi chuẩn bị rời đi.
"Mạt Mạt, tôi không có chán ghét em!"
Hàn Mạt Mạt không thèm để ý, lập tức bước nhanh đi ra khỏi nhà ăn.
Cô sớm đã điều tra Tô Lạc, cô ta có vị hôn phu, cô ta bất quá chỉ là tình phụ mà Cung Tư Dạ dùng năm vạn mỗi tháng để giữ bên người!
Lần chụp ảnh này, vốn dĩ chính là để vị hôn phu của cô ta thấy tin sau có thể quản Tô Lạc, không dự đoán được người bị chụp lại là Trương Cửu Cửu!
Cung Tư Dạ lần này hẹn nàng, không có làm cho nàng hết ý định ra tay, ngược lại lại làm nàng càng thêm không cam lòng, cừu hận đối Tô Lạc càng ngày càng nặng nề.
Tô Lạc!
Chỗ nào của nàng không bằng một nữ nhân đã vị hôn phu đó chứ!
Hàn Mạt Mạt nổi giận đùng đùng trên đường, trên khuôn mặt cao ngạo tinh xảo lúc này hiện ra một tướng mạo hung áckhông hề phù hợp.
Tô Lạc ngồi xuống ở trước bàn máy tính, ánh mắt vô thần nhìn ảnh chụp chung của Cung Tư Dạ cùng Trương Cửu Cửu trên màn hình máy tính.
Chưa nói tới mất mác, nhưng trong lòng có chút cảm giác là lạ.
Lúc này di động vang lên, cô cả kinh, suy nghĩ lúc này mới được kéo lại.
Nhìn về phía màn hình di động, là Cung Tư Dạ đánh tới.
Cô che di động, đi tới hành lang gấp khúc bên kia toilet mới nhận điện thoại.
"Sao vậy?" Nàng hỏi.
"Còn chưa vừa lòng sao?" Cung Tư Dạ ở đầu bên kia điện thoại ngữ khí nhẹ nhàng hỏi.
"Cái gì?"
"Ảnh chụp không phải em, kết quả này em còn chưa vừa lòng sao?"
Hắn mặc dù bình thản nói xong, ẩn ý lại có chút kỳ quái.
Chần chờ vài giây, cô cẩn thận hỏi: "Anh chừng nào thì cùng Cửu Cửu kết giao? Tôi sao lại không hề hay biết gì hết."
"Em rất để ý sao?" Ngữ khí Cung Tư Dạ như trước thực bình thản, giống như đang nói chuyện là chuyện của người khác.
Tô Lạc cắn cắn môi, tạm dừng một hồi lâu.
Là để ý sao? Vẫn chỉ là tò mò?
Nhất định là tò mò!
"Tôi chỉ là tò mò mà thôi."
"Chỉ là như vậy? Vậy tôi đây không thể phụng cáo. Dù sao cũng là việc tư, cũng không thể vì một câu tò mò của em, tôi liền nói hết tất cả cho em đi."
Dừng một chút còn nói thêm: "Hoặc là, em có thể một lần nữa trả lời lại vấn đề vừa rồi của tôi, nếu là trả lời hợp ý tôi, tôi liền nói cho em nghe quan hệ của tôi cùng Trương Cửu Cửu."
"Tôi mới không muốn biết! Tra nam!" Cô cũng không nghĩ tới chính mình đột nhiên thốt ra hai chữ tra nam này.
Điện thoại truyền đến tiếng Cung Tư Dạ cười ha ha.
Tô Lạc nhíu mày, cảm giác ngữ khí vừa rồi của mình có hơi quá, hắn có phải tra nam hay không có quan hệ gì với cô.
"Tôi tra với ai, em sao?"
Nghe hắn âm dương quái khí nói, Tô Lạc tức giận cắt đứt điện thoại.
Nhưng mà phản ứng của Tô Lạc như vậy, Cung Tư Dạ đã thực vừa lòng.
Tốt lắm.
Hàn Mạt Mạt nói quả nhiên đúng, Tô Lạc chính là thiếu kích thích.
Bất quá chỉ là một Trương Cửu Cửu, cũng đã làm cho cô không bình tĩnh.
Mắng hắn tra nam?
Rõ ràng là trong lòng có hắn mà!
Nghĩ đến đây, tâm tình hắn bỗng nhiên tốt hẳn lên, lại có chút cảm tạ người chụp ảnh hắn.
Lúc này Nhã Nhã đi vào văn phòng, "Cung tiên sinh, người chụp ảnh ngài lần này, tôi đã tra được, là có người tiêu tiền cố ý.."
"Cô bình thường làm việc không phải như vậy, tôi đương nhiên biết hắn là tiêu tiền người khác mua lưu lượng, cái tôi muốn biết chính là tiêu tiền của ai!"
"Là.." Nhã Nhã muốn nói lại thôi.
"Nói!"
"Hàn tiểu thư!"
Hàn Mạt Mạt?
Như thế nào là nàng ta? Nàng vì cái gì phải làm như vậy!
Cung Tư Dạ nhăn mày, hắn khó có thể tin Hàn Mạt Mạt sẽ làm chuyện loại trộm đạo này.
"Thật là cổ?"
"Đúng vậy, căn cứ theo lời cẩu tử chụp ảnh nói, nàng ta ngay từ đầu yêu cầu hắn chụp là ngài cùng Tô tiểu thư. Nhưng gã nhận sai người, gặp ngài cùng Trương Cửu Cửu ở cùng một chỗ, nghĩ người đó là Tô tiểu thư, cho nên mới chụp lại."
Cung Tư Dạ thở một hơi thật dài, bàn tay to vung lên, "Được rồi, cô đi ra ngoài đi."
"Dạ"
Nếu thật là Hàn Mạt Mạt, hắn thật đúng là không biết nên xử trí như thế nào.
Nghịch di động một chút, vẫn quyết định nhắn tin cho Hàn Mạt Mạt.
"Đêm nay, có rảnh không?"
"Đương nhiên là có." Tin tức cơ hồ là nhận về theo cơ số giây, giống như vẫn luôn cầm di động chờ tin nhắn của hắn vậy.
"Vậy cùng ăn tối chứ."
"Được, đợi tan tầm em đến văn phòng tìm anh."
"Trực tiếp ở dưới tầng chờ đi."
"Được." Lần này tin nhắn của nàng phải chừng 10 phút sau mới đến.
Tin nhắn này thực gượng ép. Chỉ vì có Tô Lạc, Cung Tư Dạ đã không phải lần đầu tiên uyển chuyển cự tuyệt nàng rồi.
5: 30 chiều, Hàn Mạt Mạt sửa sang lại một lần nữa, mỉm cười, đứng ở tầng một đại sảnh công ty chờ Cung Tư Dạ.
Nàng đi vào trong công ty, đây là lần đầu tiên Cung Tư Dạ hẹn gặp cô.
Nàng rất coi trọng lần hẹn này, cho dù nàng biết, Cung Tư Dạ lần này hẹn nàng là vì có chuyện khác.
Nàng đứng thẳng tắp, đội mũ nồi, mái tóc xoăn dài hất ra sau lưng.
Dáng người tinh tế thon dài, ngũ quan xinh xắn, đứng ở nơi đó, càng giống như là một vị công chúa cao quý, mà Tô Lạc lại chính là cô bé lọ lem.
Đứng ở đó chưa đến 10 phút, nhiều nam nhân đi ngang qua, đều nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần, thậm chí gan lớn hơn còn đi qua hỏi vừa hỏi phương thức liên hệ.
"Xin chào, em đang đợi ai sao?" Một vị nam nhân đeo kính đến gần nàng nói.
Hàn Mạt Mạt lộ ra vẻ mặt cao ngạo, căn bản không tính toán phản ứng nam nhân trước mặt.
Lúc này Cung Tư Dạ đi ra từ thang máy, Hàn Mạt Mạt lập tức lộ ra lúm đồng tiền, hướng hắn vẫy vẫy tay, sau đó đi giày cao gót bước nhanh đến bên cạnh hắn, rất tự nhiên quàng tay hắn.
Cung Tư Dạ vừa chuẩn bị gạt tay nàng ra.
"Cứu em." Hàn Mạt Mạt đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói.
"Cái gì?"
Hàn Mạt Mạt nháy mắt, tỏ vẻ nàng hiện tại bị người ve vãn, ý bảo Cung Tư Dạ mang nàng rời đi.
Cung Tư Dạ nhìn về phía nam nhân đứng phía xa nhìn chằm chằm thẳng vào Hàn Mạt Mạt, giống như hiểu được cái gì đó, liền để mặc Hàn Mạt Mạt kéo tay hắn đi qua người nam nhân kia, toàn bộ hành trình đều không nhìn gã.
"Cung, nữ nhân của Cung Tổng?" Nam nhân kia bị dọa sửng sờ tại chỗ, bằng hữu tốt đi cùng hắn tới lay người gã một chút, "Đừng nhìn, hoa hồng đều là của người có tiền cả."
Hai người đi đến bên cạnh xe, Cung Tư Dạ buông lỏng Hàn Mạt Mạt ra, "Vừa rồi cám ơn anh."
"Không có việc gì." Nói xong thay nàng mở cửa ghế sau.
"Em ngồi ghế sau sao?" Hàn Mạt Mạt cảm giác không thể tin nổi, khi nào thì ngay cả vị trí phó lái trên xe của hắn cũng không thuộc về nàng nữa.
"Phía trước là vị trí của Tô Lạc.. Em ngồi sẽ thoải mái."
"Phải không!" Nàng xấu hổ cười cười, biểu tình có chút cứng ngắc, bất đắc dĩ tiêu sái vào ngồi ghế sau xe.
Tới một nhà hàng Pháp, hai người xuống xe, Cung Tư Dạ vẫn duy trì khoảng cách, Hàn Mạt Mạt chỉ có thể đi theo phía sau hắn.
Gọi đồ ăn xong, Cung Tư Dạ nói thẳng vào vấn đề: "Tô Lạc là một cô gái tốt, có lẽ em và cô ấy có thể làm bằng hữu."
Lại nói tiếp: "Em vốn không phải loại nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, loại chuyện chụp ảnh này cũng không nên do em làm ra. Đừng lặp lại chuyện này, cũng đừng tiếp tục đi điều tra Tô Lạc, khiêu chiến với điểm mấu chốt của anh."
Hàn Mạt Mạt gật gật đầu, sắc mặt khó coi.
Giả lả cười, nhìn về phía Cung Tư Dạ: "Môi trường của nhà ăn thật không tồi."
"Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm hại tới em ấy.."
"Anh thường xuyên đến nhà ăn này không?"
Hàn Mạt Mạt liên tiếp đánh gảy lời nói của hắn, dời đề tài đi.
Tuy rằng nàng biết lần này hắn hẹn nàng là vì cái gì, nhưng nàng vẫn không tiếp thu, hắn vì một người như thế mà làm cho nàng phải khó xử.
"Mạt Mạt!"
"Cung Tư Dạ!" Hàn Mạt Mạt không thể nhịn được nữa, nghiêm khắc kêu lên tên đầy đủ của hắn.
"Nếu anh hẹn em chỉ vì một cô gái khác, chỉ là vì cảnh cáo em, vậy thì không vần thiết. Em biết anh không yêu em, chỉ là em không nghĩ anh lại chán ghét em như vậy!"
Hàn Mạt Mạt đứng lên, tươi cười trên mặt nháy mắt biến mất, nhấc túi chuẩn bị rời đi.
"Mạt Mạt, tôi không có chán ghét em!"
Hàn Mạt Mạt không thèm để ý, lập tức bước nhanh đi ra khỏi nhà ăn.
Cô sớm đã điều tra Tô Lạc, cô ta có vị hôn phu, cô ta bất quá chỉ là tình phụ mà Cung Tư Dạ dùng năm vạn mỗi tháng để giữ bên người!
Lần chụp ảnh này, vốn dĩ chính là để vị hôn phu của cô ta thấy tin sau có thể quản Tô Lạc, không dự đoán được người bị chụp lại là Trương Cửu Cửu!
Cung Tư Dạ lần này hẹn nàng, không có làm cho nàng hết ý định ra tay, ngược lại lại làm nàng càng thêm không cam lòng, cừu hận đối Tô Lạc càng ngày càng nặng nề.
Tô Lạc!
Chỗ nào của nàng không bằng một nữ nhân đã vị hôn phu đó chứ!
Hàn Mạt Mạt nổi giận đùng đùng trên đường, trên khuôn mặt cao ngạo tinh xảo lúc này hiện ra một tướng mạo hung áckhông hề phù hợp.