Ngôn Tình [Edit] Nếu Tình Yêu Là Bi Kịch - Đồng Tiểu Văn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi quỳnh anh 2209, 10 Tháng mười một 2020.

  1. Lam Y Vũ

    Bài viết:
    75
    Chương 20: Lão gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Lam Y Vũ

    Bình thường khi Cung Tư Dạ đi công tác sẽ mang theo mấy người phụ trách hạng mục, nhưng hiện tại trên xe chỉ có một mình Tô Lạc, ngay cả lái xe cũng không có, hắn tự mình lái xe.

    Tô Lạc ngồi trên xe, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không thích hợp.

    "Chúng ta đi công tác ở đâu?" Cô hỏi.

    "Một nơi rất vui."

    Một nơi rất vui! Tô Lạc thiếu chút nữa không khống chế được cảm xúc của mình, chuẩn bị nửa ngày, cuối cùng căn bản không phải đi công tác, mà là cùng hắn đi chơi!

    "Vui? Không phải đi công tác sao?"

    "Em cũng có thể nghĩ là đi công tác."

    Quả nhiên!

    Tô Lạc quay đầu nhìn Cung Tư Dạ, thấy vẻ mặt gian xảo của hắn, hận không thể một quyền đánh hắn.

    "Cho nên, xin hỏi Cung tổng chuẩn bị đi đâu chơi?"

    "Một cổ trấn, tới đó em sẽ biết."

    Kệ nó đi, dù sao cũng đã đi rồi, cũng chỉ có thể mặc cho số phận, mặc người sắp xếp.

    Tô Lạc lấy di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lương Chấp Thành để cho anh về hành tung của mình, lại bị Cung Tư Dạ một tay đoạt đi.

    "Đi đường xa còn chơi điện thoại, lát nữa say xe, tôi sẽ không quan tâm em đâu. Tuỳ tiện vứt em xuống bên đường, để cho em nôn cho đã."

    "Tôi chỉ gửi một tin nhắn mà thôi!"

    "Cho vị hôn phu của em sao? Có cái gì mà phải gửi chứ, em không phải nói hắn rất tin em sao? Lúc về lại nói với hắn."

    Tiếc rằng chơi điện thoại trên xe quả thật rất nguy hiểm, khiến Tô Lạc chỉ có thể tức giận ngồi im mà không dám mở miệng.

    "Nhưng mà tôi cũng rất tò mò, em sẽ gửi cái gì cho hắn? Nói rằng em cô nam quả nữ ở cùng tôi, hay là lại bịa ra một cái lý do gì nữa?"

    "Tôi nói tôi đi công tác ở trong một cổ trấn, vậy chắc được rồi đi! Sao chuyện gì anh cũng hỏi vậy, đây là sinh hoạt cá nhân của tôi. Tôi không quan tâm chuyện sinh hoạt cá nhân của anh, anh cũng đừng quản chuyện của tôi."

    "Tôi thật muốn em quản sinh hoạt cá nhân của tôi.."

    "Anh nói cái gì?"

    Giọng của Cung Tư Dạ rất nhỏ, Tô Lạc có chút không có nghe không rõ. Nhưng khi hỏi lại, hắn lại nói không có gì.

    Cung Tư Dạ nghĩ thầm: Thì ra đây là cảm giác được người khác quan tâm cùng được yêu, cho dù làm gì, cho dù đi đâu cũng đều có tin tức, đều sẽ được đáp lại.

    Hắn mở cửa kính xe ra, một bàn tay đặt ở ngoài cửa sổ, gió luồn vào trong kẽ tay, muốn bắt lại nhưng có cầm thế nào cũng không được.

    Nhìn về phía Tô Lạc, cô không phải cũng như vậy sao!

    Trên đường cũng không có nhiều xe cộ qua lại lắm nên hắn chạy xe rất nhanh.

    Tô Lạc ngồi ở trong xe, dùng hai tay nắm lấy dây an toàn.

    "Anh lái xe chậm một chút."

    "Sợ cái gì, cho dù chết, không phải cũng có tôi chết cùng em hay sao?"

    "Ai muốn cùng anh chết, tôi còn không muốn chết!"

    Cung Tư Dạ cười cười, nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, sau đó chậm rãi thả chậm tốc độ.

    Khoảng bốn giờ sau, xe vẫn còn tiếp tục chạy.

    Tô Lạc đã ngủ ở trên xe, Cung Tư Dạ vặn nhỏ tiếng nhạc lại, sợ đánh thức cô.

    Hắn muốn dẫn cô tới nhà hắn ở lúc nhỏ, năm nào hắn cũng về, nhưng lúc nào cũng về một mình.

    Nơi đó là nơi sống lúc nhỏ của hắn, có kỷ niệm đẹp nhất của hắn, hắn chưa từng kể cho ai nghe, cũng chưa từng đưa ai tới đây.

    Nơi tốt đẹp như vậy, hắn muốn đưa người tốt đẹp nhất tới.

    Hiện giờ hắn tìm được rồi, tìm được người tốt đẹp nhất trong lòng hắn.

    Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, hắn đã nghĩ người đó chính là cô, hắn không biết đó có phải là tình yêu hay không.

    Khi ở gần cô, được ở cùng cô bốn tháng, hắn dần dần phát hiện, có lẽ chính mình thật sự đã yêu cô mất rồi.

    Mỗi một cái nhăn mày của cô, mỗi một biểu cảm của cô, tất cả đều khiến hắn mê muội.

    Hắn luôn nghĩ, nếu lúc cô khó khăn nhất, người gặp cô không phải Lương Chấp Thành, mà là hắn, cô có thể yêu hắn giống như yêu Lương Chấp Thành như hiện tại hay không?

    Nhưng mà, bây giờ, trong mắt cô, trong lòng cô, hoàn toàn không có hắn.

    Nếu cũng chỉ là nếu.

    Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút hụt hẫng.

    Khi chuẩn bị vươn tay chạm vào hai má của cô thì cô đột nhiên bừng tỉnh, hắn vội vàng thu tay.

    "Em tỉnh rồi? Có đói bụng hay không? Có khát hay không?" Hắn hỏi.

    "Có chút đói bụng, tôi chưa ăn bữa sáng."

    Cung Tư Dạ nhìn thời gian, đã là giữa trưa, nhưng cô lại chưa ăn sáng.

    "Là tôi do tôi sơ suất, đúng ra nên phải đưa cô đi ăn sáng trước."

    Hắn đánh tay lái, quẹo xe vào ngã tư rồi dừng lại.

    "Tôi ra sau xe lấy đồ ăn cho em."

    "Được."

    Hắn cầm một đống đồ ăn vặt, lại cầm thêm hai bình sữa, đặt ở trong lòng Tô Lạc.

    "Ăn tạm trước đã, lát nữa tôi sẽ đưa em đi ăn."

    "Còn bao lâu nữa?"

    "Còn khoảng hai ba giờ đi đường."

    "Anh lái xe không buồn ngủ sao? Có cần chuẩn bị nước tăng lực gì đó hay không?"

    "Yên tâm, sẽ không để em có việc gì đâu, cam đoan em sẽ an toàn đến nơi."

    Tô Lạc liếc hắn một cái, cúi đầu xé một túi bánh khoai tây ra rồi ăn.

    "A, vị cà chua."

    Lại nhìn vào những gói bánh trong lồng ngực, đều là vị cà chua.

    "Sao lại đều là vị cà chua?"

    "Bởi vì đó là vị em thích ăn nhất."

    "Sao anh biết tôi thích ăn vị cà chua?"

    "Tôi biết nhiều hơn em tưởng đấy."

    "Anh còn biết cái gì nữa? Ai nói cho anh?"

    "Không nói cho em biết!"

    Hắn đương nhiên sẽ không nói cho cô, những thứ này đều là do Lương Chấp Thành nói cho hắn!

    Tô Lạc ăn xong, dưới ánh mặt trời đong đưa, cô lại lười biếng ngủ thiếp đi.

    Bốn giờ chiều, cuối cùng cũng tới nơi.

    Cung Tư Dạ xuống xe duỗi thẳng lưng, thấy Tô Lạc còn đang ngủ, liền mở cửa xe ra, nhẹ nhàng mở dây an toàn ra, ôm cô vào trong ngực.

    Tô Lạc bị sốc, tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy một sườn mặt tuấn mỹ.

    Không thể không nói hắn thực sự rất anh tuấn soái khí, huống hồ còn nhiều tiền, cũng khó trách nhiều phụ nữ điên đảo vì hắn như vậy.

    Cung Tư Dạ quay đầu lại, nhìn thẳng về phía cô, chóp mũi hai người đụng phải nhau.

    Cung Tư Dạ theo bản năng đích nuốt một ngụm nước miếng.

    "Em tỉnh rồi?" Giọng điệu của hắn trở nên ôn nhu.

    "Được rồi, anh thả tôi xuống đi."

    "Được."

    Sau khi hắn thả cô xuống, Tô Lạc sửa sang lại quần áo trên người một chút, cũng không nhìn Cung Tư Dạ thêm lần nào nữa.

    Cô nhìn bốn phía, ở đây có rất nhiều người sống.

    Phòng ốc san sát nhau, khung cảnh cũng rất tốt, không khí cũng thực trong lành.

    Mà lúc này Cung Tư Dạ vì chuyện lúc nãy mà lỗ tai đã đỏ chót lên rồi.

    Chính hắn cũng không nghĩ tới, vậy mà mình lại cảm thấy có chút khẩn trương, có chút ngượng ngùng, có chút kìm lòng không được.

    Hắn vỗ vỗ mặt mình, khiến cho mình thanh tỉnh lại.

    "Đây là đâu?"

    "Từ sau khi chuyển nhà, tôi chưa từng về nhà sống."

    Cung Tư Dạ tới gần Tô Lạc, dắt tay cô.

    "Xe không thể chạy vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài."

    "Ồ."

    Hắn nắm tay cô, đi vào một cái ngõ nhỏ.

    Ngõ nhỏ rất sâu, đường rất dài.

    Dọc theo đường đi có không ít người chào hỏi hắn.

    "Tư Dạ đã về rồi rồi sao! Đã lâu không gặp rồi."

    Hắn rất khiêm tốn gật đầu đáp lại, có lúc cũng sẽ chủ động chào hỏi người khác.

    Bộ dáng này với bộ dáng lúc hắn ở công ty, quả thực chính là hai người hoàn toàn khác nhau

    Gặp một đứa bé, hắn sẽ ngồi xổm xuống, lấy đồ ăn vặt chia cho nó.

    "Những món này là để cho những bạn nhỏ đó sao, sao không nói sớm, để tôi ăn nhiều như vậy."

    "Em cũng là một bạn nhỏ."

    "Anh từng gặp bạn nhỏ nào hai mươi bảy tuổi chưa?"

    "Ở trong lòng tôi, em luôn luôn là một bạn nhỏ."
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  2. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 21: Lạc đường

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lạc bị Cung Tư Dạ nói tới mặt cũng có chút đỏ, cô vội vàng hỏi sang chuyện khác: "Nhà anh cách đây còn xa không?"

    Cung Tư Dạ chặt chẽ nắm tay cô, cô cũng không cự tuyệt, hai người cứ như vậy đi mãi, đi mãi.

    Đi đến trước cửa một tòa tứ hợp viện*, hắn dừng bước.

    * Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

    "Ở đây đi."

    "Đêm nay là muốn ở nơi này sao?"

    "Không chỉ là một đêm nay, 1 tuần sau cũng ở nơi này."

    "Một tuần?"

    "Nhã Nhã đã xin nghỉ phép cho em rồi."

    "Không phải tính là đi công tác sao, như thế nào lại phải xin nghỉ phép? Tó trừ tiền lương không?"

    "Đương nhiên trừ."

    "Anh như thế nào lại như vậy!" Cô xoay người sẽ rời đi, "Tôi phải đi về."

    Cung Tư Dạ giữ cánh tay cô lại, "Nơi này không gọi được xe đâu, em cứ an tâm ở bên cạnh ta đi, chờ một tuần sau, tôi đưa em về."

    Gặp Tô Lạc vẫn đang tức giận đích bộ dáng, "

    " Bù tiền lương cho tôi. "

    " Vậy được, cũng không kém nhiều lắm. "

    " Em thật sự là một cô gái tham tiền. "

    " Anh là một người ăn no, đương nhiên không biết cái khổ của kẻ đói! "

    Cung Tư Dạ cười cười, lấy ra cái chìa khóa mở cửa lớn tứ hợp viện ra.

    " Vào đi. "

    Tô Lạc vượt qua cửa, đi vào.

    Chính giữa tứ hợp viện là cái cái bàn đá cẩm thạch, bốn cái ghế dựa. Phía trên phủ đầy tro bụi, nhìn ra được là đã rất lâu không ai tới thu dọn.

    Cung Tư Dạ kéo tay cô, đi vào một gian phòng ở phía đông.

    " Đây là nơi tôi ở hồi trước. "

    Những đồ vật bày ngay ngắn trong phòng, có ảnh, chữ ký của siêu sao bóng rổ..

    Tô Lạc chỉ vào hé ra chụp ảnh chung nói:" Đây là em trai anh? "

    " Ân, nhìn qua còn rất đẹp trai đi. "

    " Có đẹp trai hơn tôi không? Bất quá chỉ là so với tôi trẻ hơn hai tuổi. "

    Tô Lạc không cho là đúng, nhìn thấy căn phòng đầy tro bụi này, cô có một loại dự cảm bất hảo.

    " Ngươi đem này phòng ở quét tước sạch sẽ, quét tước xong rồi, mang ngươi ăn được ăn đích. "

    Quả nhiên!

    " Nga. "Cô không tình nguyện đáp lại.

    " Em mang cái bàn ben ngoài dịch sát lại một chút trước đi. "

    " Đã biết. "

    Tô Lạc cởi áo khoác, cuồn cuộn xắn tay áo. Cô lấy một cái xô và đặt dưới vòi bên ngoài, lại tìm đến một cái giẻ lau.

    Đem bên ngoài đích cái bàn lau một lần lại một lần, cho đến một chút tro bụi cùng thủy cấu đều không có mới đi khai.

    " Xem ra em không chỉ thích hợp làm tài vụ, còn thích hợp làm nhân viên vệ sinh, hay là khi trở về, cho em đổi chức vị đi. "Cung Tư Dạ trêu ghẹo nói.

    Tô Lạc trợn trắng mắt, không thèm phản ứng với hắn.

    Dẫn theo một xô nước, đi vào phòng.

    Cung Tư Dạ nhìn thấy cô vì bản thân mà vội trước vội sau, trong lòng muốn nhảy nhót.

    Cho dù cô vì Lương Chấp Thành làm việc nhà là cam tâm tình nguyện, vì hắn làm này làm kia, cho dù là là bất đắc dĩ bị bức phải làm, hắn cũng vẫn cảm thấy thực vui vẻ.

    Lái xe cả ngày, hắn ngồi ở trên ghế, đầu tựa vào bàn, dần dần chìm vào giấc ngủ.

    Tô Lạc bận bịu trong nhiều giờ đồng hồ, rốt cục cũng quét tước sạch sẽ xong xuôi.

    Thấy Cung Tư Dạ ngủ ở ngoài, liền đi tới tủ quần áo trong phòng ngủ lấy ra một cái chăn mỏng, đi ra sân, khoát lên người hắn.

    " Còn nói muốn dẫn tôi đi ăn đồ ăn ngon, ngủ say như vậy, còn ăn cái rắm a. "

    Màn đêm buông xuống, bụng Tô Lạc đã đói vô cùng.

    Nhưng Cung Tư Dạ vẫn đang ngủ, cô đành phải tự mình đi ra cửa, đi tìm chỗ để ăn tối.

    Trong thị trấn ban đêm càng im lặng hơn, không có náo nhiệt như thành phố, nhưng cũng không có cảm giác xô bồ như ở thành phố.

    Nàng có thể im lặng tiêu sái đi trên đường, thư giãn và không nghĩ về những điều đang lo lắng.

    Chính là đi rồi rất xa, coi như cũng không có thấy khách sạn cùng ăn vặt quán.

    Nàng quay đầu lại nhìn, hoàn toàn đã quên đường trở về.

    Cô sờ soạng khắp cái túi," Di động của mình đâu rồi! "

    Cô hồi tưởng lại, di động của mình khi ở trên xe đã bị Cung Tư Dạ tịch thu.

    " Xong rồi. "

    Cô vội vàng quay lại tìm đường về, dọc đường đi có rất nhiều ngã rẽ, cô không nhớ rõ đường về là ở ngã nào.

    Người đi trên đường rất ít, tới buổi tối mỗi nhà mỗi hộ đều đóng chặt hết cửa.

    Đèn đường mờ nhạt chiếu trên mặt đất, từ ánh đèn có thể thấy trên trời dang rơi mưa bụi.

    Gió đêm băng lạnh trên mặt.

    Hai tay cô túi vào túi áo trước, chạy tới chạy lui xung quanh.

    Tại cái nơi xa lạ này, trời càng ngày càng tối, cô cũng càng ngày càng sợ hãi.

    Cô dừng lại trú tạm ở dưới một tán cây.

    Nhìn về phía không trung, mưa vẫn dang rơi. A Thành, anh ở nơi nào?

    Lúc này lòng của cô thầm nghĩ Lương Chấp Thành nhanh tìm được bản thân, chỉ là anh đi công tác, bọn họ ngay cả đối phương đi nơi nào cũng không rõ.

    Cô ngồi xổm xuống, nhặt một mảnh mái ngói bén nhọn, viết loạn lên trên mặt đất.

    Bất tri bất giác lại viết tên Lương Chấp Thành, lúc sau lại dùng tay xoa xoa, làm bụi trên đất che đi.

    Cung Tư Dạ tựa vào bàn, nhất thời cảm giác cánh tay có chút lạnh lẽo.

    Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy trên lưng đắp chăn bạc, mỉm cười.

    Cô vẫn rất quan tâm đến hắn, sợ hắn cảm lạnh!

    Hắn cầm chăn, cao hứng tiêu sái đi vào nhà.

    " Lạc Lạc, đi thôi, mang em đi ăn đồ ăn ngon được không. Trời có mưa nhỏ, nếu không xuất phát, mưa nhỏ sẽ thành mưa lớn đó. "

    Trong nhà không ai đáp lại.

    Hắn lại đi vào một phòng khác, như trước không thấy bóng dáng của cô.

    " Lạc Lạc "

    Hắn lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại có cho cô, nhưng tiếng chuông di động lại vang lên ở túi áo khoác của hắn.

    Nhất thời sắc mặt lo lắng, cầm lấy ô chạy ra ngoài.

    Hắn vừa đi vừa gọi tên Tô Lạc.

    Nhưng vẫn không có ai đáp lại, hắn càng lúc càng lo lắng.

    Cô ấy muốn bỏ đi sao?

    " Tô Lạc, "

    Thanh âm hắn hét lên càng lúc càng lớn.

    Thẳng đến khi thấy một người qua đường gần đó," Cậu đang tìm người sao? "

    " Phải, một cô gái, vóc dáng nhỏ gầy, buộc tóc đuôi ngựa, đại khái cao chừng này.. "Hắn mô tả qua loa với người kia," Anh xem thử xem đã từng thấy qua chưa? "

    " Tôi vừa mới đi ngang qua đoạn phía trước quẹo vào một chút, có một cô nương ngồi chồm xổm, có chút giống với những gì anh hình dung. Tôi thấy cô ấy không cầm ô, còn nghĩ là đang chờ mưa tạnh a. "

    " Được, cám ơn anh. "

    Hắn vội vàng chạy tới, quả nhiên thấy Tô Lạc ngồi xổm ở nơi đó, cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất.

    Một khắc kia khi thấy Tô Lạc, hắn rốt cục cũng yên tâm trở lại.

    Đi tới trước mặt cô.

    Tô Lạc nhìn dưới mặt đất có cái bóng dáng đến gần mình, chậm rãi ngẩng đầu.

    Là Cung Tư Dạ đang đứng ở nơi đó.

    Cô vốn dĩ còn có chút sợ hãi, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

    " Cung Tư Dạ. "

    Cung Tư Dạ cúi người, đỡ cô dậy, ôm vào trong lòng.

    " Lạc Lạc, về sau tuyệt đối đừng lại để xảy ra loại chuyện như thế này. "

    Ngữ khí hắn nghiêm túc lại kiên định, hắn tuyệt không để cho cô lại lần nữa rời tầm mắt mình.

    Tuy rằng chỉ là hơn nửa tiếng đồng hồ không tìm được cô, lại giống như chính mình sắp phải mất đi cô, vô cùng khẩn trương, lo lắng.

    " Anh sao vậy? "Tô Lạc hỏi.

    " Em tại sao lại chạy ra ngoài? "

    " Tôi đói bụng, nghĩ ra mgoài mua chút đồ ăn, nhưng đi mãi vẫn không thấy cửa hàng, kết quả liền lạc đường. "

    " Thật xin lỗi.. "

    Hắn nói xin lỗi làm gì a, kì kỳ quái quái!

    Cô không cảm thấy lo lắng cùng áy náy với Cung Tư Dạ, càng không cảm khận được kích động cùng cao hứng khi hắn tìm được cô.

    " Cái kia.. Có thể đi ăn cơm chưa? "

    Tô Lạc bị hắn gắt gao ôm, cô hiện tại chỉ quan tâm đến vấn đề ăn uống.

    " Tôi hiện tại đưa em đi."

    Một trận gió thổi qua, Cung Tư Dạ buông lỏng ra nàng, lôi kéo tay nàng, đem tán cử ở của nàng đỉnh đầu.

    Đúng lúc này một trận gió thổi bay bùn đất trên mặt đất, hai người vừa xoay người chuẩn bị rời đi, Cung Tư Dạ lơ đãng trông được thấy ba chữ nhợt nhạt trên mặt đất -- Lương Chấp Thành!
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  3. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 22: Lạc Sắc

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào thời điểm khi em gặp nguy hiểm, vẫn chỉ biết nghĩ đến hắn ta sao?

    Cung Tư Dạ kéo tay cô đi, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến ba chữ mà cô đã viết trên mặt đất.

    Lương Chấp Thành, Lương Chấp Thành!

    "Lạc Lạc," hắn nghiêng đầu nhìn về phía cô.

    "Ân?"

    "Không có việc gì.."

    "Nga."

    Hắn đúng là vẫn không nói ra câu nói kia với cô.

    Tô Lạc, tôi hình như đã thật sự yêu em rồi!

    "Oa, có nhà ăn. Aizz~vậy sao tôi lại không tìm được, mnh chỉ đi một chút đã tìm ra rồi."

    Tô Lạc vẫn luôn xác định rất rõ ràng mục đích của mình, rất rõ ràng thân phận của mình.

    Lời của cô, đánh gãy suy nghĩ của hắn, đưa hắn kéo về hiện thực.

    Hắn vẫn luôn muốn cô cũng sẽ yêu hắn.

    Màn giao dịch này, trò chơi này.

    Chỉ có nội tâm hắn là mơ hồ mà thôi

    "Đây là địa bàn của tôi, tôi đương nhiên quen thuộc hơn em rồi." Hắn trả lời.

    Nhìn ngó xung quanh, trên biển hiệu nhà ăn có năm chữ cái to nổi bật, "Nhà hàng trà Lạc Sắc".

    Hai người đi vào, lập tức liền có người tới tiếp đón.

    "Còn chỗ ngồi cạnh cửa sổ không?"

    "Có, hai vị muốn ăn đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây."

    "Lạc Lạc, em muốn ăn gì?"

    "Đồ ăn Trung Quốc đi, cơm Tây ăn không đủ no."

    "Được."

    Nhân viên dẫn hai người bọn họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

    "Đây là thực đơn, hai vị xem muốn ăn gì?"

    "Lạc Lạc, em tới xem đi, muốn ăn cái gì tùy ý chọn."

    "Thịt sườn kho tàu, cánh gà ướp coca, cá vược hấp.."

    "Hai vị không gọi chút rau sao?"

    Nhân viên thấy cô một mực chọn món ăn mặn, có chút kinh ngạc, thân hình nho nhỏ, có thể ăn nhiều như vậy?

    "Em ấy không thích ăn rau dưa, cứ dựa theo những món mà em ấy gọi đi." Cung Tư Dạ nói.

    "Được, mong hai vị chờ một chút, tôi sẽ đi rót cho các vị chút nước trà trước."

    "Được, cám ơn!"

    Phương diện trang hoàng này rất nghệ thuật, ánh đèn ôn nhu chiếu sáng cả nhà ăn.

    Chính giữa nhà ăn có một ca sĩ vừa đàn ghi-ta vừa hát.

    "Trong đêm dài tĩnh mịch nhớ tới anh, tặng em đóa hoa này

    Còn nói một vài lời tê tâm liệt phế, đánh bạc trên niềm hạnh phúc đôi ta

    Nhìn những người qua đường mà nhớ đến anh, anh hiện tại ra sao?

    Tuy ràng em không thể cho anh câu trả lời mà anh muốn, nhưng vẫn hy vọng anh được hạnh phúc.."

    Ca sĩ chính là một cô gái trẻ tuổi, Tô Lạc nhìn cổ, nghe tiếng ca của cổ liền thấy có chút mê muội.

    Nơi này không giống như những nhà hàng khác, nó mang lại cảm giác rất thoải mái và yên tĩnh.

    Mỗi người ngồi ở đây đều có chuyện xưa, đều có tâm sự. Không nơi giãi bày, không ai tâm sự.

    Hoặc bi thương, hoặc vui sướng.

    "Em đang suy nghĩ cái gì?" Cung Tư Dạ hỏi.

    "Cô ấy ca hát nghe thật là tốt, có lực xuyên thấu, sẽ làm người khác say mê, làm cho người ta tự hỏi."

    "Em nhớ đến hắn ta?"

    Tô Lạc gật gật đầu, sau đó mới phản ứng lại, nhìn về phía Cung Tư Dạ vội vàng lắc đầu, "Không có."

    "Em cũng không cần để ý cẩn thận như vậy, em rất thích hắn ta, điều này tôi biết."

    "Vậy vì sao còn muốn làm giao dịch như vậy, làm một người không thương anh ép buộc phải ở bên cạnh anh."

    "Giao dịch này đối với em, đối với các em không phải rất tốt sao?"

    "Có lẽ đi, chỉ là anh rõ ràng có thể không cần tốt với chúng tôi như vậy."

    Một năm bảy ngàn vạn, còn khỏi phải chịu nỗi khổ đi tù, đối với Lương Chấp Thành mà nói quả thật là rất tốt.

    Chỉ là một năm này, đối với Tô Lạc, cũng là khỏi đầu mới trong nhân sinh.

    "Đây còn không phải là do em cam tâm tình nguyện sao?"

    "Là do tôi cam tâm tình nguyện, tôi chỉ là cần một thời gian xây dựng tâm lý thôi. Dù sao, hai từ tình nhân này, ở trên người mang danh là có chồng chưa cưới như tôi, sẽ bị người khác phỉ nhổ mà thôi."

    "Có lẽ em còn có thể lựa chọn một loại thân phận khác?"

    "Tôi đây tất nhiên chỉ biết lựa chọn làm vị hôn thê của A Thành."

    Cung Tư Dạ nhìn xuống, "Chỉ mong tình cảm chấp nhất của em sẽ không bị cô phụ."

    "Đi bộ về nhà một mình dọc theo ánh đèn đường và gọi cho một người bạn cũ

    Thời tiết ở đó thế nào? Tin tức nào có thể được dùng làm trò đùa

    Những kỷ niệm và em đều không thích nói chuyện, thỉnh thoảng em ghĩ về anh

    Trong lòng có chút lo lắng, có chút thương nhớ nhưng phải tự mình giải quyết.."

    Âm nhạc nhuộm đẫm một bầu không khí thương cảm.

    Ánh mắt Tô Lạc nhìn chằm chằm vào người ca sĩ kia, mà trong mắt Cung Tư Dạ chỉ có Tô Lạc.

    Lúc này nhân viên đã đi tới, đặt hai chén trà ở trước mặt bọn họ.

    Chỉ vào tách trà trước mặt Tô Lạc nói: "Nhén trà này của cô tên là" quá khứ" "

    Tiếp theo lại chỉ hướng ly trà trước mặt Cung Tư Dạ nói:" Chén trà này của anh tên là "tương lai", "quên đi quá khứ, mới có thể có được tương lai." "

    Nói xong, nhân viên cười cười liền rời đi.

    Tô Lạc đẩy chén trà ra," Vì cái gì phải quên quá khứ, tôi không muốn quên, tôi không uống. "

    Nhưng thật ra Cung Tư Dạ lại thực vừa lòng những lời nhân viên kia đã nói, thấy Tô Lạc không uống, liền đem hai chén trà đổi một chút.

    " Cái này là "tương lai", tôi uống quên quá khứ. Tới nơi này mà không uống trà, tương đương như chưa từng đến. "

    " Phải không? "

    Cô nâng chén trà lên, nhợt nhạt uống một ngụm.

    " Trà này, sao lại có một hương vị ngọt ngào, anh mau nếm thử của anh đi. "

    Cung Tư Dạ uống một ngụm," quá khứ "này, hóa ra là chua sót.

    " Thế nào? "

    " Cũng là hương vị ngọt ngào. "

    " Đồng dạng là hương vị ngọt ngào, vì cái gì phải quên quá khứ. "

    " Một cách nói thôi, không cần để tâm. "

    Hắn cũng không nói cho cô" quá khứ "là vị chua, hắn thầm nghĩ để cho cô nhớ kỹ hương vị ngọt ngào lúc này.

    Qua khoảng hai mươi phút sau, đồ ăn đã gọi được dọn lên.

    Tô Lạc đã đói không chịu được, cầm lấy chiếc đũa một miếng lại một miếng gắp lên.

    Cung Tư Dạ nhìn thấy cô cao hứng ăn, khóe miệng lơ đãng lộ ra nụ cười.

    Rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng của cô.

    " Ăn từ từ, không đủ lại gọi tiếp. "

    Tô Lạc bị hắn làm cho có chút ngượng ngùng, nhấp miệng," Cùng tôi đi ăn như vậy có phải rất khó coi hay không a? "

    " Sẽ không a, thực đáng yêu. "

    Tô Lạc thả chậm tốc độ ăn cơm," Đúng rồi, di động của tôi chừng nào thì trả cho tôi a? "

    " Hiện tại cho em. "

    Tô Lạc nhận di động, vội vàng buông chiếc đũa xuống, nhắn tin cho Lương Chấp Thành:

    " A Thành, em cũng đi công tác, anh có khỏe không? "

    Cung Tư Dạ nhìn cô, rõ ràng rất đói, lại vẫn phải gửi tin nhắn cho hắn ta trước.

    Mãi cho đến khi cơm nước xong, cũng không có chờ được hồi âm của Lương Chấp Thành.

    Cảm xúc cô có chút mất mác, trên đường trở về một mực yên lặng không lên tiếng, cúi đầu đi.

    " Hắn không gửi lại tin nhắn, em rất không vui sao? "

    " Không có, chỉ là hai ngày này nhắn tin gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy đều không có hồi âm, tôi rất lo lắng cho anh ấy. "

    " Hắn ta đã lớn như vậy, có cái gì đáng phải lo lắng, hay có khi nào em sợ hắn ta bên ngoài.. A? "

    " Anh không hiểu, tôi không nói chuyện với anh nữa. "

    " Có phải hắn ta phải gửi tin hồi âm, em mới có thể vui vẻ một chút? "

    Tô Lạc không để ý đến hắn, cắm đầu đi về phía trước.

    Tới tứ hợp viện, Tô Lạc ngồi ở trên sô pha phòng khách, hai mắt vô thần rầu rĩ không vui.

    Cung Tư Dạ có chút bất đắc dĩ, chỉ phải đi ra sân, gọi điện thoại cho Lương Chấp Thành.

    " Nhắn tin hồi âm cho em ấy đi! Nhắn bốn chữ "Tất cả đều tốt", không được nhiều hơn một chữ. "

    " Cô ấy có khỏe không? "Lương Chấp Thành ở đầu bên kia hỏi.

    " Cái này cậu không cần phải xen vào, làm theo những gì tôi nói là được. "Nói xong liền dập điện thoại.

    Đinh,

    Không lâu sau di động của Tô Lạc liền thu được tin nhắn.

    " Tất cả đều tốt"

    Tuy chỉ là bốn chữ, trên mặt Tô Lạc rốt cục lại tươi cười trở lại.
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  4. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 23: Hồi ức

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy cô nở nụ cười, hắn vừa cao hứng lại vừa bất đắc dĩ.

    Hắn vốn không muốn bọn họ trong lúc này có liên hệ với nhau, nhưng ai bảo chỉ có hắn ta mới có thể khiến cô ấy vui vẻ chứ~

    "Xem ra là hắn ta gửi tin nhắn hồi âm cho em rồi?"

    Hắn đi vào phòng khách, giả vờ cái gì cũng không biết.

    "Đúng vậy~anh ấy nói hết thảy mạnh khỏe."

    Trong mắt Tô Lạc giấu không được sự vui mừng.

    Mặc dù thái độ lúc trước đối với Lương Chấp Thành có chút thất vọng, nhưng trong lòng cô đối với anh lại tràn đầy yêu thương.

    Bởi vì phần tình yêu này, cô có thể bao dung hết thảy của anh.

    "Anh ấy hất định là vừa mới làm việc về, mới hồi âm muộn như vậy." Nàng nói tiếp.

    "Thu dọn một chút, rồi nghỉ ngơi đi."

    Cung Tư Dạ thật sự không muốn tiếp tục cùng cô đề cập về Lương Chấp Thành.

    "Ân."

    Sau đó hắn cũng không vào phòng ngủ của Tô Lạc, hắn không muốn cưỡng bách cô cùng ngủ nữa.

    Cô không phải nữ nhân để hắn chơi đùa, cũng không phải tình nhân không thể lộ diện ra ánh sáng của hắn.

    Chỉ cần cô nguyện ý, hắn mọi lúc đều có thể công khai cô, thừa nhận cô là bạn gái hắn.

    Tô Lạc có chút ngạc nhiên, đêm nay hắn cư nhiên buông tha cho cô.

    Nhân lúc hắn chưa vào, cô vội chạy đến khóa cửa ngay lập tức.

    Ở trong lòng cô, hắn nói chuyện luôn luôn là dựa vào tâm tình. Thừa dịp tâm tình hắn lúc này tốt, phải nhanh khóa cửa mới đúng.

    "Đây là nhà của ta, em nghĩ rằng tôi sẽ không có chìa khóa dự phòng mở cửa sao? Yên tâm đi, dưa hái xanh không ngọt, Cung Tư Dạ tôi sẽ không ép buộc em."

    Hắn hướng về phía cửa nhà hô to, tiếp theo lại dùng thanh âm nhỏ nhất nói: "Thứ tôi muốn là tình cảm của em, không phải thân thể của em."

    "Biết dưa hái xanh không ngọt, còn gạt tôi tới nơi này!"

    Tô Lạc không có đáp lại lời nói của hắn, chỉ dám tự mình nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.

    Cô nhìn ra trạch viện ở ngoài cửa sổ, bảy ngàn vạn một lần, chỉ sợ phải bán cái nhà lớn giống như vậy mới có thể bù được đi!

    Cung Tư Dạ nhìn đèn nơi Tô Lạc ở tắt đi, hắn lúc này mới rời đi, đi đến căn nhà đối diện ở.

    Đây là phòng của em trai hắn.

    Nhà của bọn họ đối diện nhau, đều có bốn phòng nhỏ hai sảnh hai nhà vệ sinh một bếp.

    Đối diện với hai cửa lớn là nơi bố mẹ hắn ở.

    Đi vào nhà, hắn đi thẳng đến phòng ngủ.

    Bởi vì trời mưa, hắn không mang Tô Lạc đi dạo phố mua quần áo, đành phải mở tủ quần áo của em trai hắn ra, đổi quần áo mặc.

    Tuy rằng nhà của hắn đầy tro bụi, nhưng nhà của em trai hắn thì vẫn có người đúng hạn lại đây quét tước, sạch sẽ như mới.

    Lúc đang lục tung tủ quần áo, một tấm ảnh chụp rơi trên mặt đất.

    Hắn hạ thắt lưng cúi xuống nhặt lên, trên ảnh chụp là một cô gái có diện mạo ngọt ngào, duyên dáng yêu kiều.

    Hắn nhìn chằm chằm ảnh chụp nhìn hồi lâu, lại duỗi tay ra thì sờ sờ tấm ảnh.

    "Mấy năm nay sau khi nó xuất ngoại, em vẫn luôn tới đây phải không? Em có khỏe không? Vì sao lại không cho tôi tìm ra được em!"

    Cô gái trong ảnh tên là Hàn Mạt Mạt, ba người bọn họ từng ở cổ trấn cùng nhau lớn lên, cùng đến trường.

    Cung Tư Dạ so với hắn tốt nghiệp đại học sớm hơn hai năm, sau khi tốt nghiệp liền lưu tại công ty của cha hỗ trợ làm việc.

    Hai năm sau, hai người bọn họ tốt nghiệp, bởi vì quy hoạch tương lai không giống, náo loạn ra chút mâu thuẫn, tách biệt với mọi người.

    Cung Tư Dạ ở công ty hai năm dần tiếp nhận cả tập đoàn, trở thành tổng tài kiêm CEO mới nhậm chức của Cung Thị.

    Mà em trai hắn Cung tịch Khiêm đã lựa chọn xuất ngoại du học, năm Cung Tư Dạ 25 tuổi, cha mẹ hắn liền ra nước ngoài làm bạn với em trai hắn.

    Hắn ở trong mắt cha mẹ, Cung Tư Dạ có dã tâm lớn, mục đích cường đại, có thể nói là không có nhân tình gì.

    Bọn họ nhất trí cho rằng hắn là không cần bầu bạn, không cần phải yêu thương.

    Mà Cung Dịch Khiêm không giống vậy, miệng nó ngọt, lại thích cười, được lòng mọi người.

    Hàn Mạt Mạt sau khi Cung Dịch Khiêm xuất ngoại, liền đi theo đuổi ước mơ vũ đạo của chính mình.

    Ba người ở những quốc gia không giống nhau, nhưng Hàn Mạt Mạt thường về nước, mỗi lần trở về bọn ta sẽ đến nơi này, thay Cung Dịch Khiêm quét tước nhà.

    Cái chìa khóa là mẹ Cung Tư Dạ lưu lại cho cô, bà biết cô là có tâm ý với con trai út nhà mình, cũng có tâm tác hợp.

    Cô cùng hắn đợi nó trở về, chỉ cần nó về nước, cô liền nguyện ý buông tất cả, ở lại trong nước, trở lại bên người nó.

    Nhưng mấy năm nay, nó không có trở về, cũng không có liên hệ với cô nữa.

    Cung Tư Dạ nhìn tấm ảnh, nếu lúc trước mình tốt nghiệp muộn hai năm, có thể có kết cục khác đi hay không.

    Bỗng nhiên nhà Tô Lạc ở sáng đèn lên, hắn theo cửa sổ có thể thấy được đối diện.

    Suy nghĩ một chút kéo lại, đem ảnh chụp nhét vào ngăn kéo tủ quần áo, chạy tới đối diện.

    "Lạc Lạc, em sao vậy? Ngủ không được sao?"

    "Tôi, tôi có chút sợ lạ đi."

    "Em mở cửa."

    "Không mở, anh không phải nói dưa hái xanh không ngọt sao?" Tô Lạc vội vàng cự tuyệt nói.

    "Tôi biết em là ở nơi xa lạ có chút sợ hãi, tôi chỉ là đi vào cùng em, em ngủ, tôi ngồi chờ. Chờ em ngủ say, tôi liền rời đi."

    "Không cần, cám ơn, tự tôi cũng có thể đi ngủ."

    Cô thủy chung vẫn là có chút sợ hãi Cung Tư Dạ.

    Nghe đáp lại như vậy, Cung Tư Dạ cũng không tiếp tục gõ cửa nữa.

    Hắn đi đến phòng nhỏ, bên trong chất đầy những món đồ chơi hồi còn nhỏ.

    Lấy ra kèn ác-mô-ni-ca, thôi thổi bụi, thử thổi ra một tiếng.

    "Vẫn còn có thể dùng!"

    Tiếp theo liền đặt mông ngồi ở cửa nhà Tô Lạc, thổi kèn ác-mô-ni-ca.

    Giai điệu là ca khúc "Người bạn ngồi cùng bàn".

    Chậm rãi chậm rãi, Tô Lạc quả nhiên an tâm mà ngủ mất.

    Thấy trong phòng đã yên tĩnh, Cung Tư Dạ lúc này mới buông kèn ác-mô-ni-ca, đi đến cái phòng khác.

    Hắn đã rất lâu không có thổi kèn ác-mô-ni-ca, trước đây mỗi lần thổi kèn ác-mô-ni-ca, nhất định là vì Hàn Mạt Mạt mà thổi.

    Bởi vì cô đã nói qua, cô thích nghe thanh âm kèn ác-mô-ni-ca, hắn liền cố ý tìm người dạy để học thổi.

    Chỉ là sau này hắn mới biết được, cô cũng không phải thích nghe thanh âm kèn ác-mô-ni-ca, mà là thích người thổi kèn ác-mô-ni-ca kia.

    Người trước hắn vì cô mà thổi kèn ác-mô-ni-ca, là em trai của hắn Cung Dịch Khiêm.

    Mà người cô thích, cũng là nó!

    Cung Tư Dạ nằm ở trên giường, những kỷ niệm thời thơ ấu hiện về trong tâm trí..

    "Mạt Mạt, em đã thích ai chưa?"

    "Có a."

    "Là ai a?"

    "Không thể nói, chỉ có thể nói cho anh là, người kia họ Cung!"

    Cung Tư Dạ vẫn nghĩ người họ Cung trong miệng cô nói tới kia là bản thân, nếu không phải tận mắt thấy cô hôn Cung Dịch Khiêm.

    Đó là lần đầu tiên hắn thích một cô gái, loại yêu thích nghiêm túc.

    Hắn cố gắng đi chọc cho cô vui, nhưng vẫn nhận lấy thất bại mà chấm dứt.

    Đêm nay hắn trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ, cho đến khi trời tờ mờ sáng, hắn cũng không nhắm mắt nổi.

    Nghe thấy tiếng Tô Lạc mở cửa, hắn mới từ trên giường cả kinh, bật dậy đi đến.

    Mở cửa ra, đi tới. Nghênh đón Tô Lạc, "Sớm~"

    Tô Lạc nhìn về phía hắn, hiển nhiên còn chưa có tỉnh ngủ.

    "Dậy sớm như vậy, tôi đi toilet, anh cũng vậy sao? Nếu không thì anh trước?"

    "Không phải, không cần, tôi không phải đi toilet."

    "Nga."

    Tô Lạc không tiếp tục cùng hắn tán gẫu nữa, ngáp một cái, đi vào toilet.

    Cung Tư Dạ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, sáu giờ rưỡi.

    Bởi vì tối hôm qua trời mưa, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp.

    Hắn chạy tới phòng Cung Dịch Khiêm, chọn một bộ quần áo dày một chút, rồi đi ra sân.

    Hắn muốn đi mua bữa sáng, sợ Tô Lạc bị đói giống như tối hôm qua.

    "Cung Dịch Khiêm, anh đã trở lại?"

    Hàn Mạt Mạt đứng ở phía sau hắn cách đó không xa kêu lên.

    Bởi vì hắn mặc quần áo của Cung Dịch Khiêm, hai người thể trạng lại tương tự, Hàn Mạt Mạt nhận sai người.
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  5. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 24: Bữa sáng

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cung Tư Dạ nghe thanh âm quen thuộc, là thanh âm của Hàn Mạt Mạt mà hắn đã tìm kiếm năm năm trời, trong lòng kiềm chế không được vui sướng.

    Xoay người lại, "Mạt Mạt, anh rốt cục đã tìm thấy em rồi."

    "Như thế nào lại là anh?"

    Hàn Mạt Mạt nhếch miệng, nghỉ ngơi một chút.

    "Em trở về nhìn xem, tính toán ở đây một thời gian, xem như cho chính mình một kỳ nghỉ."

    "Nga."

    "Tiên sinh, đậu hủ hoa của ngài đã đóng gói xong rồi." Ông chủ cửa hàng ăn sáng nói.

    Cung Tư Dạ nhận đậu hủ hoa, "Cám ơn."

    Tiếp theo nói với Hàn Mạt Mạt: "Ăn sáng không?"

    "Chưa có."

    "Muốn ăn gì không?"

    "Em đã rất lâu không có thói quen ăn sáng, Dịch Khiêm cũng không thích ăn sáng."

    "Dạ dàyem vốn không tốt, không ăn sáng không thể được."

    "Anh đều đã đóng gói xong hết cả rồi, em vẫn là không ăn đâu."

    "Em muốn ăn, anh sẽ ăn cùng em."

    Hàn Mạt Mạt cười cười, đi qua, ngồi ở trên bàn.

    "Lão bản, đến một phần bánh bao gạch cua." Cung Tư Dạ nói.

    "Anh cư nhiên còn nhớ rõ khẩu vị của em."

    "Về chuyện của em, anh sao có thể quên."

    "Em cũng nhớ rõ, anh trước kia không thích đậu hủ hoa nhất, hiện tại là khẩu vị thay đổi sao?"

    "Anh đóng gói cho Lạc Lạc." Cung Tư Dạ cười thốt ra tên Tô Lạc.

    "Lạc Lạc? Bạn gái sao? Xem ra em không nên lưu lại cùng anh ăn sáng."

    Hàn Mạt Mạt nói xong liền lập tức đứng dậy, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời khỏi cửa hàng bữa sáng.

    Cung Tư Dạ chỉ đành phải buông bách bao gạch cua bao, đuổi theo.

    "Mạt Mạt, em làm sao vậy?"

    "Không có việc gì, anh bận việc của anh đi, không cần phải xen vào việc của em."

    "Anh sao có thể mặc kệ em, anh tìm em lâu như vậy. Quần áo bên trong tủ quần áo của Dịch Khiêm đều là em chuẩn bị đi, nhãn còn chưa cắt, mỗi mùa đều có. Em vừa mới nhận sai người, cũng là bởi vì anh mặc quần áo của nó đi. Em đối với nó thật sự thực dụng tâm, nó thực may mắn."

    "Em chỉ là hy vọng khi anh ấy trở về, có cảm giác gia đình."

    "Em làm chuyện này chuyện kia, nó đều biết sao?"

    "Từ sau lần trước tách ra, em cùng anh ấy đã mất liên hệ, anh ấy như thế nào sẽ biết."

    "Mấy năm nay, anh đều một mực tìm em."

    "Tìm em để làm chi? Không phải đều đã có bạn gái sao?"

    "Muốn biết em sống có tốt không, sau khi em và Dịch Khiêm tách ra, anh vẫn luôn rất lo lắng cho em."

    Hàn Mạt Mạt dừng lại cước bộ, mặt nhìn vào hắn, "Nếu em nói, em sống không hề tốt thì sao? Anh còn có thể tiếp tục đứng ở bên em sao?"

    Cung Tư Dạ nhìn cô, chần chờ hồi lâu không đáp lại.

    Hàn Mạt Mạt cười gượng nói: "Quả nhiên, ngay cả anh cũng muốn rời em mà đi. Anh xem, trong tay anh như trước nhớ rõ lấy đậu hủ hoa, lại đã quên lấy bánh bao gạch cua em thích ăn."

    Thấy hắn trầm mặc không nói như trước, trên mặt rõ ràng đã có dấu vết khẩn trương.

    Nói tiếp: "Cô ấy là ai? Có thể đưa em đi nhìn cô ấy một chút không?"

    "Lần sau đi, cô ấy vẫn chưa phải bạn gái của anh."

    "Ồ?" Hàn Mạt Mạt giật mình, "Vậy được rồi."

    Sau đó cô lấy một cây bút từ trong túi áo ra, giữ chặt cánh tay Cung Tư Dạ, xăn ống tay áo của hắn lên, viết phương thưc liên hệ mới của cô xuống.

    Đây là việc bọn họ trước kia vẫn hay làm, đem số điện thoại hoặc ước định quan trọng viết lên cánh tay đối phương, thẳng đến khi hoàn toàn nhớ kỹ ở trong lòng, mới có thể tẩy đi.

    "Anh tìm không thấy em, là bởi vì em không muốn để cho anh tìm được em. Hiện tại, em quyết định cho mọi thời điểm đều có thể tìm thấy em."

    Hàn Mạt Mạt đem bút bỏ vào trong bao, nhợt nhạt cười cười với hắn, "Em đi đây."

    Cung Tư Dạ khẽ gật đầu, đứng ngốc tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng cô rời đi, trong lòng có tư vị không thể nói rõ.

    Nâng tay lên, nhìn thấy một chuỗi số điện thoại trên cánh tay, rốt cục có thể tùy thời liên hệ với cô ấy, nhưng hắn lại không có cao hứng như trong tưởng tượng.

    Liếc nhìn đồng hồ một cái, bảy giờ rưỡi.

    Đậu hủ hoa trong tay cũng đã lạnh.

    Hắn nhanh chạy lại về phía cửa hàng đồ ăn sáng, một lần nữa mua một phần nóng.

    "Đây là bánh bao gạch cua lúc trước cậu gọi, còn chưa có lấy đi đâu." Lão bản nói.

    "Từ bỏ, cám ơn."

    "Được."

    Hắn bưng một chén đậu hủ hoa lớn, lại chạy tới quán bánh mì, mua hai phần sandwich.

    "Cái này cô ấy hẳn là đủ ăn đi." Hắn nhìn bữa sáng trong tay lầm bầm lầu bầu, trong óc nhớ tới tối hôm qua bộ dáng cô ăn đồ ăn, xiêm áo bãi đầu, "Khẳng định không đủ."

    Tiếp theo lại chạy tới quán đồ ăn sáng.

    "Vị tiên sinh này, lại là cậu a!"

    "Chỗ các ông bán nhưng đồ ăn gì?"

    "Cháo, nộm, bánh bao, bánh mỳ, bánh chẻo, bánh hẹ chiên.."

    "Được rồi được rồi, tất cả mỗi thứ lấy một phần đi."

    "Được thôi." Lão bản cười nói, thấy hắn gọi nhiều như vậy, vui vẻ cực kỳ.

    Cuối cùng hắn hai tay lỉnh kỉnh tiêu sái trở về nhà.

    "Lạc Lạc, ngủ dậy chưa đây? Bữa sáng tới rồi nga."

    Hắn đem bữa sáng đặt ở trong bàn thạch trong vườn, tuy rằng sáng sớm độ ẩm thấp, nhưng mặt mọc, hơn nữa hắn sáng sớm chạy tới chạy lui, trên người có một chút hơi ấm.

    Đi vào nhà của Dịch Khiêm, đem áo khoác cởi, móc trở về tủ quần áo.

    Tô Lạc híp mắt, bọc một cái chăn nhỏ đi ra.

    "Em đây là để làm chi?"

    "Không mang quần áo dày, lạnh."

    "Nhanh ăn đi, ăn xong mang em đi ra ngoài chơi, thuận tiện mua quần áo."

    "Nga."

    Tô Lạc nhìn thấy một bàn bữa sáng, "Có khách tới sao?"

    "Cái gì?"

    "Không có khách, anh mua nhiều như vậy làm gì."

    "Chỗ này, em hẳn là có thể ăn hết đi!"

    Tô Lạc nhấp môi, thanh âm áp xuống rất thấp, "Tôi làm sao có thể ăn nhiều như vậy."

    "Nghĩ đến sức chiến đấu rất mạnh của em hôm qua, hóa ra bất quá cũng chỉ là vậy."

    Nghe xong lời nói của hắn, nàng rốt cục nhịn không được lớn tiếng nói: "Anh cho rằng tôi là heo à? Có thể ăn nhiều như vậy a! Mua nhiều như vậy, ăn không xong lãng phí bao nhiêu a. Nhiều người mỗi ngày đều rất vất vả, anh có hiểu hay không."

    "Dữ cái gì a, tôi còn không phải sợ đồ tôi mua về em ăn không hợp sao, lại sợ em ăn không đủ no, mới mua nhiều như vậy!"

    "Tôi, tôi ăn đậu hủ hoa thêm một cái bánh bao là đủ" Thấy chính mình đuối lý, ngữ khí Tô Lạc lại thấp xuống.

    "Tôi ăn một phần sandwich là đủ rồi, còn lại làm sao bây giờ?"

    "Tặng quà cho hàng xóm thế nào? Ngày hôm qua thấy bọn họ đối với tôi đều rất nhiệt tình."

    "Không được, tặng cái bữa ăn sáng, mấy đồng tiền, tôi tặng không được, hơn nữa tôi đã chuẩn bị tốt quà tặng."

    "Vậy anh nói xem làm sao bây giờ đi?"

    "Chỉ có thể để em tới giải quyết, từ từ ăn, tôi xem em, chúng ta không vội."

    "Ý của anh là, một minh tôi ăn hết chỗ đồ ăn này?" Tô Lạc dùng biểu tình bất khả tư nghị nhìn về phía Cung Tư Dạ.

    "Đúng vậy, là em nói nhiều ngưỡi mỗi ngày rất vất vả a." Ngữ khí hắn bình thản, gật gật đầu.

    "Đi đi." Tô Lạc cắn chặt răng, ăn xong đậu hủ hoa lại bưng cháo lên ăn.

    "Đừng nóng vội, cẩn thận nghẹn."

    Cung Tư Dạ ở một bên nhìn liền thấy buồn cười, lại phải nhịn không được cười, đều nghẹn nuốt trở về.

    "Phiền toái Cung tiên sinh, về sau không biết mua bữa sáng, thì đừng đi mua. Ép người ta ăn no chết, hẳn là cũng là trái pháp luật đi?"

    Cung Tư Dạ rốt cục nhịn không được cười ha ha.

    "Em đây đều là tình nguyện ăn, hẳn là không trái pháp luật."

    Hắn xắn một ống tay áo, cầm cái bánh mỳ cắn một ngụm, "Quên đi, tôi giúp em."

    Trên cánh tay ẩn hiện con số bị Tô Lạc thấy, "Trên cánh tay anh viết cái gì a?"

    Hắn vội vàng che nói: "Không có gì."

    "Nga."
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  6. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 25: Trung tâm thương mại (1)

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng Cung Tư Dạ không nói, nhưng Tô Lạc vẫn là nhìn ra đó là một chuỗi số điện thoại.

    Hay là người bạn cũ lần trước hắn đi gặp? Tô Lạc nghĩ thầm, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

    Ra ngoài sớm như vậy cũng có thể gặp bạn cũ cho được, thật đúng là không hổ là Cung Tư Dạ!

    Cô một bên ăn đậu hủ hoa, một bên gật đầu, tính toán trong đầu.

    "Nghĩ cái gì đấy?"

    Bị Cung Tư Dạ gõ đầu, đánh gãy dòng suy nghĩ.

    "Không có gì, anh ở trong này nhiều năm như vậy, hẳn là phải có quan hệ nào đặc biệt tốt đi?"

    "Để làm gì?"

    "Chỉ hỏi một chút."

    "Không có, đừng nghe đồn linh tinh."

    "Nga."

    Cô chỉ là giả bộ một chút mà thôi, lại tiếp tục ăn.

    "Nhanh ăn đi, ăn xong ra ngoài."

    "Nga."

    Qua hơn nửa tiếng sau, Tô Lạc sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, nhìn thấy bữa sáng trên bàn đã sắp ăn sạch sẽ, cô có cảm giác thực thỏa mãn, cười hì hì vỗ vỗ cái bụng.

    Chỉ là dạ dày lại đột nhiên có cảm giác khó chịu, có chút buồng nôn.

    "Nôn!"

    "Em sao vậy?"

    "Cảm giác rau dưa đều tống lên cổ họng, muốn nôn."

    "Em thật là ngốc, lần sau ăn không vào, thì đừng ăn. Ăn còn không kịp tiêu hóa mà nôn hết ra, chẳng lẽ sẽ không lãng phí sao?"

    Tô Lạc lấy tay dùng sức xoa trước ngực, mặt đỏ lên.

    Cô muốn nôn ra, lại làm sao cũng nôn không được, nghẹn lại, cảm thấy khó chịu.

    "Tôi muốn nôn, nhưng mà nôn không được."

    "Đưa em ra ngoài đi dạo một chút, tiêu hóa một chút sẽ tốt hơn."

    Cung Tư Dạ lấy cái chăn đắp trên người cô, vứt vào nhà.

    Lôi tay cô, đi ra ngoài.

    Thấy cô khó chịu, trong lòng hắn cũng thực áy náy. Nếu không phải hắn giục cô ăn xong nhanh lên, hiện tại cô cũng sẽ không thành ra như vậy.

    Đi đại khái hơn mười phút sau, Tô Lạc lúc này mới cảm giác thoải mái chút, duy chỉ có bụng còn trướng phình, giống như là đang mang thai mấy tháng.

    "Anh xác định muốn tôi cứ như vậy đi mua quần áo?"

    Cô chỉ chỉ bụng, Cung Tư Dạ nhìn xuống, không nhịn nổi mà phụt cười một tiếng.

    "Không có việc gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."

    "Anh nói cái gì đâu, tôi không có ý như vậy."

    "Có cảm thấy chúng ta đi cùng nhau như vậy, rất giống một đôi vợ chồng mới cưới hay không."

    "Không biết, tuyệt đối không giống."

    Cô làm động tác xua tay liên tục ở trước ngực, cực độ phản đối hắn nói như vậy.

    "Có cần phải phản kháng đến mức đấy không?"

    "Tôi rất rõ ràng thân phận của mình, tôi là vị hôn thê của Lương Chấp Thành!"

    "Được rồi được rồi." Cung Tư Dạ làm động tác tương tư như cô ban nãy "Không cần liên tục kêu Lương Chấp Thành Lương Chấp Thành được không? Tên hắn cứ như âm hồn bất tán vậy."

    Hai người liếc mắt nhìn nhau, đi đến bãi giữ xe.

    Trên xe, đại khái đi được nửa tiếng, xe liền dừng lại ở một của hàng gần ga tàu điện ngầm.

    "May mà bụng đã tiêu hóa được phân nửa, bằng không đợi lát nữa quần nào cũng mặc không vừa."

    "Không phải còn có váy sao?"

    "Vẫn là quần thuận tiện hơn, đặc biệt là lúc quét tước vệ sinh." Bốn chữ cuối cùng mà cô nói ra, mỗi một chữ đều thể hiện sự khó chịu.

    "Không cần không vui như vậy, cũng không phải là không gửi tiền lương phụ cho em."

    "Tiền lương phụ? Tiền quét tước vệ sinh sao?"

    "Đúng vậy."

    Hóa ra là có tiền nha.

    Trên mặt Tô Lạc nhất thời cười lên, "Tôi thấy anh có mấy căn nhà nữa cũng rất nhiều bụi bặm, hay lúc về tôi cũng dọn luôn nhé?"

    "Em biến sắc mặt thật là mau nha?"

    "Vì tiền thôi."

    "Nói chuyện thật thẳng thắn."

    "Tôi còn không phải là vì muốn nhanh trả tiền lại cho anh sao?"

    Cô trả lời mau lẹ mà lưu loát, ở trước mặt hắn, cô không cần che dấu chính mình.

    Cô chính là thiếu tiền, ở bên cạnh hắn chính là vì tiền.

    "Tôi đâu có thúc ép em phải nhanh trả lại đâu."

    Hai người đi vào thang máy, tới tầng ba, tầng ba là khu quần áo nữ.

    "Anh tuy rằng không giục, nhưng tôi phải tự giác a, thiếu nợ thì phải trả tiền."

    Lại nói tiếp: "Tiền này vốn chính là muốn bồi thường, anh không bắt A Thành phải ngồi tù, tôi đã muốn chân thành cảm ơn anh nhiều rồi, như thế nào có thể còn khất nợ đền tiền nữa đâu."

    Cô huyên thuyên ở bên tai hắn một hồi.

    "Tô Lạc."

    Hắn dừng chân, nghiêng người nhìn về phía cô.

    "..."

    Cung Tư Dạ nhìn thấy ánh mắt của cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.

    Hắn dài hít một hơi, "Ít nhất ở trước mặt tôi, đừng nhắc đến tên hắn ta, có được không?"

    "Nga."

    "Không phải ít nhắc đến, là miễn bàn! Em lại nhắc đến, tôi chỉ có thể cho hắn ngồi tù!"

    "Không đề cập tới, không bao giờ.. nói ra nữa."

    Tô Lạc tươi cười với hắn, chỉ cần Lương Chấp Thành không ngồi tù, bồi cười này không phải cái vấn đề gì lớn.

    "Nụ cười này của em còn khó coi hơn khóc."

    Cung Tư Dạ trợn mắt nhìn cô một cái, nói tiếp: "Em xem, quần áo nào em thích, liền đi vào thử đi."

    Tô Lạc nhìn cửa hàng này, rực rỡ muôn màu.

    "Chỗ này rất đắt phải không?"

    "Quần áo thì có thể đắt đến đâu chứ!"

    Cô tùy tiện đi vào cửa hàng gần mình nhất, quần áo bày bên trong đều là phong cách thục nữ.

    Cô bình thường rất ít mặc loại quần áo như thế này, Cung Tư Dạ cũng thấy tò mò, sao lại cố tình vào nhà này.

    "Có thể tùy tiện mua? Anh thanh toán?"

    "Đúng."

    "Vậy tôi sẽ không khách khí."

    "Em có chọn mua cả cửa hàng này, tôi cũng sẽ thanh toán! Em yên tâm đi!"

    Tô Lạc đẩy tay, đem mười bộ váy trên cái giá toàn bộ lấy xuống.

    Nói với nhân viên bán hàng: "Gói lại đi."

    Đối, ới khách hàng lớn như vậy, nếp nhăn trên mặt nhân viên bán hàng khi cười cũng có thể kẹp được ruồi bọ.

    "Em không thử một chút sao?" Cung Tư Dạ nói.

    "Không cần, số đo này tôi có thể mặc vừa."

    "Cũng đúng, dáng người này của em, chọn số nhỏ nhất cũng vừa."

    Tô Lạc chạy tới cạnh nhân viên bán hàng đang đóng gói nhỏ giọng nói: "Gói cẩn thận chút, đừng để tuột."

    "Yên tâm đi, chúng tôi vô cùng chuyên nghiệp."

    "Chỗ này tổng cộng bao nhiêu tiền nha?"

    "Không đắt, khoảng bảy vạn."

    "Bảy vạn!" Tô Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy đống quần áo này.

    Quần áo của kẻ có tiền hóa ra đều là giá như này!

    Tuy nói đây cũng không tính là đắt nhất, nhưng đối với cô đã là con số trên trời rồi.

    Cung Tư Dạ quẹt thẻ, Tô Lạc xách theo bao lớn bao nhỏ đi phía sau.

    "Em mua nhiều váy như vậy, đi chọn thêm chút giày cao gót phối đi."

    "Nga."

    Tiếp theo lại mua thêm 5 6 đối mà một đôi cũng chưa đi thử, hết thêm gần ba vạn.

    Cô tay cầm, ngực ôm gói to tất cả quần áo giầy dép, đi đường cũng sắp không thấy nổi chân.

    "Anh đi chậm một chút!" Cô gọi Cung Tư Dạ.

    "Không xách nổi?"

    "Một mình tôi xách nhiều như vậy, đương nhiên đương nhiên là không đi nhanh bằng anh rồi."

    "Em không nghĩ nếu xách hết đống này về thì người em cũng biến hình xong rồi sao (Chắc ý ảnh là cái bụng cảu ẻm), như vậy sức khỏe sẽ càng tôt hơn."

    Tô Lạc làm bộ như nghe không hiểu, "Anh có ý gì a? Tôi không hiểu."

    "Em vừa mới mua chỗ này, giống nhau đều cng không thử, mỗi lần đều đi dặn dò bọn họ lúc đóng gói đừng xé mác hay làm hỏng lớp bọc quà. Nói đi, lần này lại chuẩn bị bán qua tay ai?"

    "Lại?"

    "Son môi với thẻ hội viên, em không phải đã bán cho ông chủ thuê em làm kiêm chức kia rồi sao?"

    Hắn hơi hơi hạười xuống, nhìn Tô Lạc, "Chút tiểu tâm tư này của em, tôi còn không rõ ràng sao?"

    "Anh làm sao mà biết được."

    "Lạc Lạc, là chính vị quản lý kia gọi điện cho tôi, cô ta còn hỏi tôi, cô giống như là đang rất thiếu tiền, có phải là em đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

    "Anh trả lời lại như thế nào?"

    "Tôi nói, em thiếu nợ một người rất nhiều rất nhiều tiền, sốt ruột trả tiền. Nếu trả không nổi, phải gả cho người kia!"
     
    Sai Nguyen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười một 2020
  7. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 26: Trung tâm thương mại (2)

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không trả được thì phải gả cho người kia?

    "Anh sao lại nói lung tung như thế a?"

    "Chẳng lẽ em muốn tôi ăn ngay nói thật?"

    Tô Lạc nghẹn lời, xoa xoa túi hàng to đùng trong tay, đi về phía trước.

    "Uy!" Cung Tư Dạ kêu lên, "Lên tầng đi. Uần áo nam ở trên đó"

    Nghe thấy lời hắn nói, cô chỉ có thể xấu hổ xoay người đi vào thang máy.

    Tới tầng bốn, hắn đi thẳng tới cửa hnagf định chế mình thường xuyên đặt.

    Thử mấy bộ, mỗi bộ mặc vào đều như siêu cấp người mẫu.

    "Toàn bộ bao trọn, đưa cho cô gái đắng kia xách." Hắn chỉ hướng Tô Lạc.

    Nhân viên thu ngân thấy trên người Tô Lạc đã có rất nhiều bao lớn bao nhỏ, liền nói: "Ngài là khách VIP của chúng tôi, chúng tôi có thể giao tới tận nhà cho ngài."

    "Không cần, cứ để cho cô ấy xách, cô ấy hôm nay ăn hơi nhiều, coi như là đi dạo để tiêu hóa đi."

    Nhân viên thu ngân chỉ đành phải cười cười, không nói nữa.

    Trên người Tô Lạcxách bao to toàn quần áo với giầy, đi đường thất tha thất thiểu.

    Cung Tư Dạ đi mỗi một đoạn đường sẽ dừng lại nhìn Tô Lạc như trâu chở hàng đi theo hắn.

    Hắn không vội không chậm mua một ly trà sữa, ngồi ở ghế nghỉ ngơi, hướng cô ngoắc ngón tay.

    "Nhanh lên nga." Nói xong lại lắc lắc ly trà sữa trong tay, thứ mà cô vẫn đang nhìn không chớp mắt.

    "Anh cứ thử xách nhiều đồ như vậy xem."

    "Ăn nhiều như vậy, ăn không phải trả tiền sao?"

    Tô Lạc trừng mắt nhìn hắn một cái, không phản ứng với hắn nữa.

    Miệng nhỏ giọng than thở, "Một đại nam nhân, đi dạo phố, cư nhiên bắt một thiếu nữ xách đồ này nọ~"

    Rốt cục đi tới bên cạnh hắn, cô dỡ xuống tất cả gánh nặng, thân mình xụi lơ ngã xuống ghế.

    "Nè, trà sửa em thích nhất."

    "Anh biết?"

    "Biết người biết ta, bách chiến bách thắng."

    Tô Lạc nhận trà sữa, khinh thường cười nói: "Cũng không phải đánh giặc, muốn cái gì mà bách chiến bách thắng~"

    Cung Tư Dạ nhìn cô, lộ ra vẻ tươi cười dào dạt đắc ý, "Không biết em trước, không hiểu em, thì làm sao có thể chiến thắng Lương Chấp Thành đây?"

    "Anh đường đường là Tổng Giám Đốc tập đoàn Cung Thị, còn cần phải đi chiến thắng một người dân nhỏ bé vô danh sao?"

    "Vậy em vì sao lại không muốn ở cùng một chỗ với Tổng Giám Đốc tập đoàn Cung Thị đây"

    "Bởi vì tôi cũng chỉ là tiểu dân chúng, tiểu dân chúng không thích hợp cùng một chỗ với đại dân chúng."

    Cung Tư Dạ nhíu mi, tựa lưng vào ghế ngồi, "Đẹp trai, lại còn là Tổng Giám Đốc tập đoàn Cung Thị, là tôi sai sao?"

    Tô Lạc uống hết chút trà sữa còn sót lại trong cốc, xách túi, "Xin hỏi Tổng Giám Đốc tập đoàn Cung Thị, chúng ta có thể về nhà chưa?"

    "Em nghỉ ngơi xong rồi?"

    "Tôi càng muốn trở về nằm xuống từ từ nghỉ ngơi hơn."

    "Vậy được rồi, chính là nơi này có một cửa hàng thịt nướng đặc biệt ngon, em xác định không ăn sao? Đã giữa trưa rồi đó."

    "Mấy cái túi lớn túi nhỏ này của tôi, làm sao mà ăn! Anh ăn đi, tôi tự về."

    Trong lòng bàn tay Tô Lạc đã hiện lên vết hằn đỏ ửng, cô không có kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện với hắn.

    Cung Tư Dạ thấy cô giống như có chút tức giận, vội vàng làm dịu không khí đi nói: "Tôi giúp em xách một ít đi, đem đồ cất vào trong xe, sau đó quay trở lại ăn thịt nướng."

    Tô Lạc chần chờ vài giây, nghĩ thầm: Đều đã đến tận đây, không ăn thì quá lãng phí, làm gì có chuyện gì mà ăn uống không giải quyết được đâu!

    "Đi đi, vậy anh xách!"

    "Được được được, một mình tôi xách hết."

    "Tây trang, áo vải nỉ ba-đờ-xuy của anh nặng muốn chết."

    Cô buông cái bao to đùng trong tay ra, lắc lắc cổ tay, thoải mái hơn không ít.

    "Chậm đã, em ban nãy chỉ mua một ít váy, ại không mua chút áo khoác dày, thời tiết lạnh như thế.."

    Tô Lạc nháy mắt nhíu mày, cô thật sự không muốn lại đi dạo nữa, lạnh thì kệ lạnh đi.

    Ngay lúc cô đang lo âu, chỉ thấy Cung Tư Dạ lấy di động, gọi điện thoại.

    "Size nhỏ nhất.. Đúng.."

    "Mẫu mới.. Đúng.."

    "Đưa đến Cung Gia!"

    Hắn nói đơn giản ba câu liền treo điện thoại, cười với Tô Lạc: "Được rồi, đặt quần áo xuống, đi ăn thịt nướng đi."

    "Không cần đi dạo?" Tô Lạc có chút khó hiểu.

    "Tôi đã gọi người đem quần áo đưa về nhà."

    "Còn có thể thao tác như vậy? Anh như thế nào không sớm làm thế? Tôi lại không quá kén chọn, giữ ấm là được." Cô thì thầm.

    Hai tay Cung Tư Dạ bỗng nhiên nhéo mặt cô, hai mắt hắn sáng ngời hữu thần, giống như có một luồng khí của hắn vây hãm quanh người cô, khiến cô nhất thời an tĩnh lại.

    "Tôi thích cùng em đi dạo phố."

    "Nam.. Nam nhân cũng sẽ thích đi dạo phố sao?"

    "Nam nhân chỉ thích cùng nữ nhân mình yêu đi dạo phố."

    Mỗi một câu hắn nói hôm nay đích, đều là ám chỉ Tô Lạc, tôi yêu em!

    Nhưng Tô Lạc vĩnh viễn là một dáng vẻ nghe không hiểu, ám chỉ của hắn cô cũng không để ở trong lòng.

    Đối với cô mà nói, nam nhân trước mắt này, hắn làm sao có thể thật sự có tình cảm được!

    Cho dù có thật sự, có một đống người thích hợp hơn, như thế nào có thể rơi xuống người cô.

    "Đi thôi, tôi đói bụng." Cô nói sang chuyện khác.

    Cung Tư Dạ thu tay, xấu hổ kéo kéo khóe miệng, "Vậy đi thôi."

    Hai người đi vào thang máy, Tô Lạc ấn nút lên tầng 2. Sau đó hai người liền không hé răng, cho đến khi thang máy phát ra giọng nói bá báo "Đã tới tầng hai".

    Cô đi theo phía sau Cung Tư Dạ, nhìn thấy bóng dáng hắn, tuy vác theo một đống bao lớn bao nhỏ, nhưng đi đường vẫn sải bước như thường, thắt lưng thẳng tắp.

    Đem quần áo bỏ vào cốp sau, Cung Tư Dạ xoay người kéo tay Tô Lạc lại.

    Nắm tay cô chạy đến quán thịt nướng.

    Tô Lạc tùy ý mặc hắn nắm, không cự tuyệt, hoặc là nói cô đã quen bị hắn nắm tay.

    Nhưng loại thói quen này đối với cô mà nói thực khủng bố, cô không nên quen!

    Ở chung với hắn mấy ngày nay, trừ lòng của cô, hết thảy của cô đều đã bị hắn chiếm cứ.

    Một năm, một năm rất nhanh.

    Trong lòng cô tự khuyên giải an ủi chính mình.

    Cô hy vọng một năm này nhanh chấm dứt, cuộc sống mới của cô mới có thể trở lại quỹ đạo.

    Tới quán thịt nướng, Tô Lạc tới một vị trí ngồi gần cửa sổ.

    Nhân viên bán hàng đưa thực đơn cho hai người bọn hắn, Cung Tư Dạ uống một ngụm trà, "Cô ấy gọi là được, không cần đưa thực đơn cho tôi."

    "Ồ."

    "Tôi cũng không biết anh thích ăn cái gì?" Tô Lạc nói.

    "Em gọi đồ em thích ăn là được."

    "Thịt ba chỉ, thịt bò, chân gà, khoai tây, lạp xưởng.." Tô Lạc miệng một bên nhớ kỹ một bên chỉ trỏ trên thái đơn.

    "Trước hết lên nhiêu đó đi." Nói với nhân viên bán hàng.

    "Được thôi"

    Nhân viên bán hàng đi rồi, Cung Tư Dạ nói: "Chỉ gọi như vậy?"

    "Thịt nướng, dễ đầy bụng."

    Đột nhiên một tiếng chuông di động vang lên.

    "Điện thoại của anh đó."

    Cung Tư Dạ cầm lấy di động, một dãy số không lưu tên, nhưng lại nhìn rất quen thuộc.

    Hắn nhận điện thoại.

    "Tư Dạ, anh ở đâu vậy?"

    Đầu bên kia điện thoại là một giọng một cô gái yếu đuối, Cung Tư Dạ vừa nghe liền biết là tiếng của Hàn Mạt Mạt.

    Hắn lại nhìn về phía số điện thoại, khó trách cảm giác quen thuộc, đúng là dãy số Hàn Mạt Mạt viết trên cánh tay hắn.

    "Em làm sao vậy?"

    "Em đau bụng, đau quá."

    "Em ở nhà một mình sao?"

    "Đúng vậy."

    "Được, anh lập tức tới."

    Tô Lạc không biết đã xảy ra cái gì, cũng không biết người đầu bên kia điện thoại nói cái gì.

    Chỉ thấy Cung Tư Dạ điện thoại còn chưa cắt đứt liền đứng dậy rời đi.

    Bộ dáng của hắn hoang mang rối loạn trương trương đích, cô còn chưa bao giờ thấy hắn lo lắng như vậy.

    "Cung Tư Dạ, anh đi đâu vậy?" Tô Lạc gọi hắn lại.

    Nhưng căn bản không có chờ được hắn đáp lại, hắn cứ như vậy tiêu sái mà đi.

    Cô ngồi trở lại ghế, con ngươi hiện lên một tia mất mác.

    Là ai điện thoại cho hắn?

    Người kia nhất định rất quan trọng đi!

    Là người viết số điện thoại trên cánh tay cho hắn kia sao?
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  8. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 27: Đợi lâu

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu thư, đồ ăn đã dọn lên hết rồi." Nhân viên bán hàng xếp xong đồ ăn lên bàn, nói với cô.

    Nhưng cô hoàn toàn không để ý cậu ta nói cái gì, ngồi tại chỗ, hai mắt vô thần, phát ngốc.

    Cho đến khi nhân viên bán hàng thay cô nướng thịt xong, lại kêu cô lần nữa, "Tiểu thư, thịt nướng đã có thể ăn rồi."

    Tô Lạc lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cười nói: "Cám ơn."

    Chỉ là nhân viên bán hàng đi rồi, cô lại khôi phục vẻ mặt ngẩn người không chút thay đổi.

    Cô cũng không biết chính mình làm sao vậy, cảm giác tinh thần không yên.

    Thịt nuongs cháy khét, mùi xông vào mũi.

    Cô gắp một khối thịt ba chỉ, cuốn lá, nhét vào miệng.

    Rõ ràng ngửi thấy mùi thịt ba chỉ rất thơm, nhưng đột nhiên lại thấy thật vô vị.

    Cô không còn hứng ăn tiếp, lấy hóa đơn chuẩn bị thanh toán.

    "Xin hỏi cô đi cùng Cung tiên sinh tới phải không" Thu ngân viên mỉm cười nói.

    "Đúng vậy, làm sao vậy?"

    "Nga, không sao cả~Cung tiên sinh ở chỗ chúng tôi tiêu phí đều là miễn phí, cho nên cô cũng không cần thanh toán."

    "Vì cái gì là miễn phí nha?" Tô Lạc tò mò hỏi.

    "Cô là bạn gái ngài, lại không biết cả cái trung tâm thương mại này là của tập đoàn Cung Thị sao?"

    "Tôi không phải bạn gái anh ta."

    "Nga, thật xin lỗi."

    Tô Lạc lễ phép nở nụ cười, đi ra khỏi quán thịt nướng.

    Có thể là bữa sáng thật sự ăn nhiều, lúc này cô tuyệt không có cảm giác đói.

    Tiêu du ra khỏi trung tâm thương mại, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh, lúc này mới phát hiện một tấm biển thật lớn đề chữ tập đoàn Cung Thị.

    Cô đối với hắn coi như tuyệt không hiểu biết, trừ bỏ biết hắn rất có tiền.

    Mà hắn đối với cô lại như đã hiểu biết thấu triệt, cô thích ăn thích uống gì, hắn đều biết nói rành mạch.

    Đã trải qua một lần lạc đường, cô đã cố nhớ kỹ đường về nhà.

    Quả nhiên, lúc này liền phát huy công dụng.

    Cô không biết Cung Tư Dạ đi đâu, hiện tại chỉ có thể tự mình trở về.

    Gọi một chiếc xe taxi, nói với lái xe: "Nhà hàng trà Lạc Sắc."

    "Được."

    Cung Tư Dạ đã từng nói với cô về nhà hàng trà Lạc Sắc, là một nhà hàng có tiếng, cho nên tài xế lái taxi ở đây đại đa số đều biết.

    Ngồi ở trên xe, cô càng không ngừng mâm mê ngón tay, nhàm chán nhìn ra ngoài.

    Di động gần hết pin đã cảnh cáo hai lần, cô cũng không để ý tới, cho đến khi nó tự động sập nguồn.

    Vừa lúc sập nguồn không bao lâu, liền tới nơi. Cô xuống xe, một đường bước nhanh trở về nhà.

    Đứng ở ngoài cửa lớn, lúc này mới phát hiện chính mình căn bản không có chìa khóa mở cửa, mà di động lại không còn pin.

    Giờ khắc này cô mới hối hận không có để ý di động cảnh cáo hết pin.

    Ở nơi lạ đường lạ người, cô cũng không có nơi nào có thể đi, chỉ đành phải ngồi ở ngoài thềm đá trước cửa lớn, đầu tựa trên vách tường ngẩn người.

    Không biết qua bao lâu, bất tri bất giác liền ngủ gật.

    Cung Tư Dạ một mực ở Hàn Gia chiếu cố Hàn Mạt Mạt, gọi cho Tô Lạcmấy cuộc điện thoại, nhưng vẫn luôn giữ ở trạng thái tắt máy.

    Đang chuẩn bị trở về, bị Hàn Mạt Mạt ôm lấy từ phía sau.

    "Tư Dạ, anh đừng đi."

    Cung Tư Dạ bị cô ôm như vậy, có chút không biết làm sao.

    "Anh ngày mai lại đến, em từ từ nghỉ ngơi.

    Anh đã pha trà nước đường đỏ ấm cho em ở trong phòng bếp.."

    "Em muốn anh ở lại đây."

    Hắn đỡ lấy tay Hàn Mạt Mạt, xoay người nhìn về phía cô, "Đã khuya rồi, anh phải về đây."

    "Phải? Vì cái gì phải? Bởi vì cô ta đang đợi anh sao?"

    "Cô ấy sẽ không chờ anh, là anh đang đợi cô ấy."

    "Anh thật sự yêu cô ta sao?"

    "Có lẽ đi." Dứt lời, hắn lấy di động cùng cái chìa khóa xe đặt ở trên bàn liền rời khỏi.

    Sau khi lên xe, hắn lại gọi điện thoại cho Tô Lạc, vẫn tắt máy.

    Xe lái đi càng nhanh, lòng nóng như lửa đốt.

    "Đứa ngốc này, sẽ không phải di động đết pin đấy chứ, cũng không biết có về đến nhà không!"

    Sắc trời dần ảm đạm, rốt cục cũng về tới rồi. Hắn dừng xe, vội vàng chạy vào ngõ nhỏ.

    Chạy đến cách cửa nhà không xa, liền thấy Tô Lạc ngồi xổm, hắn hít dài một hơi, tâm cuối cùng kiên định xuống.

    Lẳng lặng đi qua, một phen ôm lấy Tô Lạc đang ngủ.

    Tô Lạc thân mình lơ lửng cách mặt đất, bừng tỉnh.

    Ánh mắt vẫn là mơ hồ, không thấy rõ là ai. Nghĩ đến gặp cái gì người xấu, lớn tiếng thét chói tai, tay càng không ngừng đánh về phía Cung Tư Dạ.

    "Là tôi, là tôi.."

    "Cung Tư Dạ."

    Cô xoa xoa mắt, xác nhận là hắn liền không nhịn được mà khóc lớn lên.

    "Cung Tư Dạ, anh đi đâu? Anh sao bây giờ mới về?"

    "Ô.."

    "Là tôi không tốt."

    Cung Tư Dạ ôm cô, vẻ mặt khó nén cảm giác áy náy.

    Đi vào nhà, đem cô đặt trên sô pha trong phòng khách.

    Hai tay che lấy tay cô, tay cô lạnh lẻo, hắn ủ ấm trong chốc lát mới ấm áp lại.

    "Tôi đi pha cho em chén trà nóng." Cung Tư Dạ nói.

    "Tôi không uống."

    Trong lòng Tô Lạc vẫn là có chút rầu rĩ không vui, ngồi xổm bên ngoài lâu như vậy, gió thổi rất lạnh, cũng không phải một chén trà nóng là có thể nguôi giận.

    "Em tức giận?"

    "Rất lạnh!" Vàn mắt cô hồng hết cả lên.

    Tiếp theo nói: "Tôi tuy rằng thiếu tiền anh, anh cũng không cần thiết phải gây sức ép cho tôi như vậy đi. Tôi là con người, không phải sủng vật của anh, anh thích liền mang theo trên người, không thích liền vứt vào một góc không để ý."

    Cô nói xong, bụng đột nhiên phát ra một trận thầm thì~Ọt ọt~tiếng kêu rất to.

    "Không ăn cơm chiều?"

    "Cơm trưa cũng chưa ăn, nào có ăn cơm chiều."

    "Thịt nướng không hợp khẩu vị sao?"

    "Là có người khiến tôi mất hứng ăn uống." Cô hất mặt qua một bên, hít mũi.

    "Được rồi, đừng tức giận, tôi hiện tại đưa em đi ăn đồ ngon nhé."

    "Ăn cái gì ngon?"

    "Em muốn ăn cái gì?"

    Tô Lạc suy nghĩ một chút, "Vậy phải đi ra ngoài mới biết được muốn ăn cái gì."

    "Vậy giờ đi luôn đi, áo khoác đặt cho em phải ngày mai mới có thể đưa đến, em mặc của quần áo tôi đi."

    "Vậy thì còn trông ra cái kiểu gì nữa!"

    Hắn nhìn cô, dáng vẻ cô lúc này thật khiến người khác phải thương tiếc.

    "Giống dáng vẻ mà tôi thích nhất."

    Nói xong, nhưng lại nhịn không được muốn hôn cô.

    Chỉ là khi hắn kề sát vào, bị Tô Lạc đẩy ra.

    "Tôi đói bụng, đi ra ngoài đi, tôi mặc bộ nào của anh?" Cô đứng dậy, rút tờ giấy lau mắt cùng cái mũi một chút.

    Cung Tư Dạ biết cô là có ý tránh đi, cũng không miễn cưỡng nữa.

    Cười cười nói: "Sẽ mặc bộ áo ba-đờ-xuy mới mua hôm nay đi."

    "Nga, quần áo đâu?"

    "Đúng nhỉ, còn ở trên xe. Tôi đi lấy về đây, rất nhanh."

    Cung Tư Dạ nói xong, liền bật người dậy chạy ra ngoài.

    Tô ngồi trở về sô pha, đắp cái chăn nhỏ trên người.

    Điện thoại cho Lương Chấp Thành, lại bị dập mất.

    "Sao lại không nhận điện thoại vậy chứ, đã trễ thế này, chẳng lẽ còn ở lại tăng ca sao?"

    Thấy anh không tiếp điện thoại, chỉ đành phải gửi một tin nhắn đi.

    "A Thành, công tác bề bộn nhiều việc sao? Cố gắng tự chiếu cố chính mình nha!"

    Tin nhắn này cũng giống như những tin trước, đợi thật lâu, cũng không thấy hồi âm.

    Cô mân mê các di động thật lâu, thẳng đến khi Cung Tư Dạ trở về, cô vội vàng nhét điện thoại di động vào túi.

    Cung Tư Dạ lấy ra áo ba-đờ-xuy trong túi, khoác lên vai Tô Lạc.

    Rõ ràng mua là dài trung bình, khoác lên trên người Tô Lạc lại trực tiếp che khuất đến tận mắt cá chân.

    "Thế này có phải khiiens tôi trông rất thấp không a?" Cô hỏi.

    "Cái này.."

    Khụ khụ..

    "Đây chỉ có thể chứng minh rằng tôi rất cao."
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  9. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 28: Canh Ma Lạt

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cung Tư Dạ kéo tay cô, đi ra khỏi nhà.

    Đêm dài tĩnh mịch, hai người đi trong con ngõ nhỏ, bóng dáng bị đèn đường hắt xuống đất kéo ra rất dài rất dài.

    Bọn họ đi thật gần, lại đều trầm mặc không nói gì.

    Bỗng nhiên di động Tô Lạc vang lên, tay cô lập tức rút ra khỏi tay của Cung Tư Dạ, cao hứng lấy di động.

    Những tưởng là Lương Chấp Thành điện thoại tới, vừa nhìn thấy màn hình thông báo, hóa ra lại là của Trương Cửu Cửu gọi tới.

    "Hai ngày nay cậu chết ở chỗ nào rồi hả? Trong quán đã vội muốn chết, không phải nói sẽ đến hỗ trợ sao?"

    "Tớ đi công tác, thật ngại quá."

    "Hóa ra là đi công tác, vậy được rồi. Đi công tác? Đi cùng vị tổng tài đẹp trai kia của cậu sao?"

    "Cậu nói ai cơ?"

    Ngõ nhỏ im lặng, mỗi một câu Cung Tư Dạ đều có thể nghe thấy rõ ràng.

    "Còn có thể có ai nha, biết rõ mà, đương nhiên là anh trai cậu!"

    Tô Lạc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cung Tư Dạ, "Anh ta à, anh ấy không có ở đâu."

    "Ồ, không đi cùng cậu sao?"

    "Không có."

    Cô lo lắng Lương Chấp Thành biết cô cùng Cung Tư Dạ đi công tác cùng một chỗ, liền hoảng lên.

    Tuy nói đi công tác xem là chuyện bình thường với những ngườikhác, nhưng trong lòng cô vẫn là thấy không ổn.

    "Không có, tớ an tâm, cậu cứ tiếp tục bận đi, bye!"

    Sau khi cúp điện thoại, Tô Lạc lẩm bẩm với di động: "Cái gì kêu không an tâm, mình cũng không phải quái vật ăn thịt người."

    Tiếp theo lại nói với Cung Tư Dạ: "Cửu Cửu năm lần bảy lượt ở trước mặt tôi nhắc tới anh, đối với anh cũng không giống với những người khác. Nếu anh không có ý gì với cô ấy, thì đừng đến tiệm của chúng tôi nữa."

    "Em ghen?"

    "Đùa cái gì vậy chứ, tôi ghen để làm gì chứ, buồn cười~tôi chỉ là quan tâm cô ấy, không để bị rơi vào ma trảo của anh, tránh bị thương tổn."

    Tô Lạc thả điện thoại di động lại vào trong túi tiền, khi Cung Tư Dạ chuẩn bị lại nắm lấy tay cô, cô lại đút hai tay vào túi áo, né tránh.

    "Đi nhanh một chút." Cô bước nhanh đi đến chỗ cách hắn rất xa, gọi hắn.

    "Đến đây."

    Đi ra khỏi ngõ nhỏ, Tô Lạc thấy một quán nhỏ bán ma lạt thang*.

    * Ma lạt thang (麻辣烫, malatang) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc[1] có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn. Trong tiếng Việt còn một cách dịch khác là canh Ma Lạt.

    Cô hít một hơi sâu, nuốt nuốt nước miếng.

    "Tôi muốn ăn cái này!"

    "Vậy ăn cái này."

    Cô đi vào quán, nói với ông chủ: "Bán thế nào vậy?"

    "Cô muốn ăn đồ ăn gì, lấy ở trong này đưa cho tôi là được, chúng tôi là dựa theo số que tính tiền."

    Tô Lạc nhìn cái bàn bày đầy đồ ăn bên cạnh, mỗi cái đều cắm sẵn hết trên một cái que dài.

    Cô cầm chút khoai tây, bắp cải, nấm đưa cho ông chủ.

    "Có mỳ không?"

    "Đương nhiên là có."

    "Lại thêm một phần mỳ đi."

    Tiếp theo quay đầu nói với Cung Tư Dạ: "Anh ăn gì?"

    "Giống em."

    "Được. Ông chủ, cứ như vậy lấy hai phần."

    "Được thôi. Các cô cậu cứ ngồi trước chờ một chút, tôi làm xong, liền mang lên cho hai người."

    Được, cám ơn. "

    Hai người ngồi trên cái bàn đã dọn sạch, Tô Lạc lấy đũa trong ống đưa cho Cung Tư Dạ trước.

    " Nè. "

    " Em xác định ăn cái này sao? "

    Cung Tư Dạ nhìn cái bàn đơn sơ, đồ ăn đơn giản, có chút không có chút hứng thú ăn uống.

    " Anh không ăn à? "

    " Tôi chưa từng ăn qua. "

    " Anh cũng chưa nếm qua, như thế nào lại ghét bỏ như vậy, thứ này ăn ngon lắm, bữa hôm nay tôi mời anh. "

    " Như thế nào? "Tô Lạc nhìn Cung Tư Dạ nhíu chặt mày nhìn mặt bàn, nhìn theo tầm mắt hắn," Quần áo dính chút dầu mỡ mà thôi, chứng minh quán nãy ban nãy có khách tới ăn, kinh doanh cũng không tệ lắm. "

    Cô rút tấm giấy ăn xoa xoa mặt bàn trước mặt hắn," Được rồi, sạch sẽ. "

    " Em đúng là vẫn rất thích hợp làm nhân viên vệ sinh đó. "Cung Tư Dạ trêu ghẹo nói.

    Lúc này ông chủ bưng hai chén ma lạt thang tới, trên vai ông đắp một khối khăn mặt.

    Đem bát xếp lên bàn, sau đó vội vàng nói:" Thật ngại quá, sạp này một mình tôi bận việc, cái bàn cũng đều quên lau. "

    Nói xong liền gỡ khăn mặt trên vai xuống lau cái bàn một lần nữa.

    " Không có việc gì. "Tô Lạc cười nói.

    " Hai vị cứ ăn từ từ, cần gì lại gọi. "

    " Được. "

    Ông chủ đi rồi, Cung Tư Dạ gắp một chiếc mỳ lên nói:" Em như thế nào thích ăn loại thực vật không có dinh dưỡng này, khó trách gầy như vậy! Vị hôn phu của em cũng không quản quản sao? "

    " Anh rốt cuộc có ăn không a, đến khi ăn cũng không bịt được miệng của anh! "

    " Yêu, em hiện tại lá gan càng lúc càng lớn, nói chuyện dám lớn tiếng như vậy. "

    Hắn buông chiếc đũa trong tay, hai tay nhào nhào hai má của cô.

    Tô Lạc làm cái mặt quỷ, khuôn mặt bị hắn niết đỏ.

    Cung Tư Dạ nhìn cô, biểu tình bỗng nhiên ngưng trọng," Rời Lương Chấp Thành đi! Được không? "

    " Cái gì? "

    " Quên đi.. Không có gì, em ăn nhanh đi. "Cung Tư Dạ buông mặt của cô ra, đổ một chén nước.

    " Anh hôm nay đi đâu vậy? "Tô Lạc cúi đầu ăn ma lạt thang trong bát, đột nhiên hỏi.

    " Chỗ một người bạn cũ. "

    " Nữ? "

    Bị cô hỏi như vậy, trong lòng hắn có một không thực.

    " Liền.. Đúng vậy, sao? "

    " Quả nhiên là tôi đoán đích đúng, là bạn tốt cũ. "

    " Đầu em chưa toàn là cái thứ gì vậy, chỉ cần là nữ thì sẽ là bạn tốt cũ? "

    Vươn tay, gõ cái trán của cô một cái.

    " Anh không ăn sao? "Tô Lạc hỏi.

    " Nếu em chưa ăn no, gọi thêm đồ đi. "

    " Gọi cái gì mà gọi, lãng phí bao nhiêu a. Anh không ăn, đưa cho tôi ăn là được. "

    " Vậy em cầm đi. "

    Cung Tư Dạ nhìn cô ăn không chớp mắt, lại nhịn không được cầm đũa gắp ở một khối khoai tây trong bát cô.

    " Thứ này thật sự có thể ăn ngon sao? "

    " Anh nếm thử chút chẳng phải sẽ biết hay sao. "

    " Quên đi, nhìn qua đĩnh lạt, tôi không ăn. "Hắn đem thả lại miếng khoai tây lên đĩa.

    Hai tay đút túi, nhìn Tô Lạc ăn.

    Tô Lạc thỏa mãn ăn xong hai bát to, lấy tay xoa xoa khóe miệng.

    " Ông chủ, tính tiền. "Cung Tư Dạ nói xong liền xuất ra rảnh tay cơ chuẩn bị đi mua đan.

    Tô Lạc vội vàng lấy điện thoại di động ra, ngăn trước mặt hắn.

    " Đã nói rồi mà, bữa này, tôi mời khách. "

    " Tổng cộng ba mươi đồng. "Ông chủ nói.

    " Được, quét mã được chứ. "

    " Có thể. "

    Thanh toán xong xuôi, hai người chậm rì rì tiêu sái trở về nhà.

    Đi vào nơi này hai ngày, quan hệ giữa bọn họ trong lúc đó tựa hồ dịu đi rất nhiều.

    Tô Lạc đối hắn cũng không có phía trước vậy kiêng kị, mà Cung Tư Dạ đối cô cũng nhiều rất nhiều tôn trọng.

    Sáng sớm hôm sau, thừa dịp Tô Lạc còn chưa dậy, hắn liền thu dọn sạch sẽ, chuẩn bị đi đồ ăn sáng cho cô.

    Đang lúc chuẩn bị đi ra đến cửa, Tô Lạc đẩy cửa phòng ra.

    " Anh dậy sớm như vậy? "

    " Tôi đi mua bữa sáng. "

    " Tôi đi cùng anh. "

    " Có thể a, vậy em đi chuẩn bị đi, tôi chờ em. "

    Cung Tư Dạ cảm thấy thật cao hứng, Tô Lạc lại nguyện ý chủ động cùng hắn đi mua đồ ăn sáng.

    Hắn nhìn gương tự sửa sang lại quần áo, đột nhiên điện thoại vang lên.

    Hàn Mạt Mạt.

    Hắn nhận điện thoại.

    " Tư Dạ, hôm nay khi nào thì tới đây vậy? "

    " Em.. Giờ mới là sáng sớm mà? "

    " Tối hôm qua đau bụng một đêm, một đêm không ngủ được. "

    Nghe cô nói đau bụng một đêm xong, tươi cười vừa mới hiện ra nháy mắt liền tiêu thất, nhướn mày.

    " Em sáng nay muốn ăn gì, anh mang đến cho em. "

    " Anh mua gì, em đều ăn. "

    " Được, vậy em ở nhà chờ."
     
    Sai Nguyen thích bài này.
  10. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 29: Chăm sóc

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cung Tư Dạ cúp điện thoại, quay đầu thấy Tô Lạc đã đứng phía sau.

    "Đi thôi."

    "Lạc Lạc.."

    "Sao?"

    Tô Lạc thấy biểu tình hắn nghiêm túc, giống như có cái điều gì khó nói.

    "Đợi lát nữa tôi đi đưa đồ ăn sáng cho một người bạn.."

    "Vậy anh cứ đi đi, làm gì mà nghiêm túc như vậy, tôi còn nghĩ có chuyện gì xảy ra rồi cơ."

    "Có thể còn phải ở lại chăm sóc cổ một thời gian, mấy ngày tới đều sẽ phải chăm sóc cho cô ấy."

    Nếu Tô Lạc hơi biểu hiện không vui chút, hoặc không đồng ý, hắn liền ngay lập tức gọi điện thoại, không đến chỗ của Hàn Mạt Mạt nữa.

    "Nga, đi thôi."

    Nhưng Tô Lạc tựa hồ không chút để ý, ngữ khí nhẹ nhàng.

    "Em không tức giận sao? Mấy ngày nay tôi có thể sẽ không ở bên cạnh bồi em được, cũng không có thời gian đưa em đi ra ngoài chơi."

    "Tôi tức giận làm gì, vốn tôi tới đây chỉ để làm việc vặt cho anh a."

    Tô Lạc nghĩ thầm: Anh không ở bên cạnh, tôi còn tự tại chút. Làm gì mà không vui vẻ đâu, anh không ở, tôi mỗi ngày vẫn ăn ăn ngủ ngủ, lại không cần đi làm, còn có phí tăng ca, quả thực thật là vui khỏe.

    "Tôi phải bồi người kia, là một cô gái."

    "Cô ấy làm sao vậy? Sinh bệnh?"

    "Cô ấy.. Cái đó.. Đến rồi."

    "Cái đó? Ồ, vậy anh phải nhớ đưa nước ấm cho cô ấy uống mỗi ngày, trong lúc này đừng cho cổ ăn đồ có tính kích thích, để cô an tâm mà nghỉ ngơi."

    "Tôi nói với em chuyện này, không phải để em dạy tôi cách chăm sóc một cô gái khác!"

    Cung Tư Dạ có chút không kiên nhẫn, "Quên đi, em căn bản là không hiểu!"

    Sau đó, không đợi Tô Lạc, một mình bước nhanh ra ngoài.

    "Uy~anh từ từ a, tôi không biết mua đồ ăn sáng ở đâu a."

    Cô vừa hô vừa đuổi theo.

    Chạy đến bên cạnh Cung Tư Dạ, bước chân lúc này mới chậm lại.

    Nhìn thấy vẻ mặt hắn như mây đen âm u, thật cảm thấy hắn có chút mạc danh kỳ diệu.

    "Anh làm sao vậy?"

    "Không làm sao cả!"

    "Nga, vậy anh có thể cho tôi một cái chìa khóa không? Bằng không, lúc anh không ở nhà, tôi mà đi ra thì sẽ vào không được."

    "Không cho! Vào không được, liền gọi điện thoại bảo tôi về, hoặc là đi tìm tôi!"

    "Chỉ là, anh không phải muốn là đi chiếu cố người khác sao? Không muốn phiền toái đến anh."

    Cung Tư Dạ dừng bước, nghiêng thân mình nhìn về phía cô, "Tôi không sợ phiền toái!"

    Tô Lạc xấu hổ cười cười, "Đi.. Đi đi."

    Ha hả a.. anh không sợ phiền toái, nhưng tôi lại sợ a!

    Hai người đi đến quán bán đồ ăn sáng, Tô Lạc gọi một chén đậu hủ hoa, cầm một cái bánh bao.

    "Cho tôi một phần bánh bao gạch cua, một phần thanh chúc*." Cung Tư Dạ nói với ông chủ.

    *Chắc là một loại đồ uống, mình tìm không ra loại này

    Thanh toán xong, Cung Tư Dạ chuẩn bị đưa Tô Lạc trở về trước.

    Đi trên đường, Tô Lạc ăn một miếng bánh bao hỏi: "Anh thích ăn bánh bao gạch cua a?"

    "Không thích."

    "Nga, vậy thì là cô ấy thích ăn rồi, vậy bữa sáng của anh chỉ là uống chúc thôi sao?"

    "Cũng là mua cho cô ấy."

    "Vậy anh không ăn sáng, sẽ không thấy đói bụng chứ?"

    "Em nói xem?"

    Cung Tư Dạ từ lúc ra khỏi nhà vẫn luôn phụng phịu, biểu tình không có biến hóa. Nói chuyện mà ngữ khí đông cứng, lời ít mà ý nhiều.

    "Hẳn là đói đi."

    "Vậy sao còn không đưa bánh bao của em ra đây để tôi cắn một miếng!"

    A~

    Lộng nửa ngày hóa ra lại là hướng về phía bánh bao của cô mà tới.

    "Nhưng bánh này tôi đã ăn qua rồi, anh đi mua cái khác đi."

    Cung Tư Dạ dừng lại, nhìn về phía Tô Lạc, thừa dịp cô chưa chuẩn bị, cắn một miếng ngoạm hết nửa cái bánh bao trong tay cô.

    "Cung! Tư! Dạ!"

    Hắn cắn bánh bao xong liền chạy, biết Tô Lạc vẫn chạy đuổi theo đằng sau, trên mặt hắn rốt cục cũng tươi cười trở lại.

    Hai người một đường chạy về nhà, mệt thở hồng hộc. Nhưng thanh chúc cùng đậu hủ hoa trong tay, không rơi ra đến một giọt.

    "Nếu không cho ngươi bổ ngươi cái gạch cua bao đi." Cung Tư Dạ nói.

    "Anh không phải là mua cho cô ấy sao?"

    "Một phần có hai cái, cô ấy ăn rất ít, một cái là đủ rồi. Em cho rằng ai cũng giống em à, ăn như trâu vậy."

    "Anh đúng thật là miệng chó không phun ra được ngà voi, anh cầm toàn bộ đi đi, tôi không ăn nữa!"

    Cô không cần mặt mũi sao? Cư nhiên nói cô như vậy!

    "Vậy tôi đi đây, em tốt nhất là cứ ở trong nhà, chờ tôi trở lại."

    "Anh có cái chìa khóa cũng không cho, tôi nào dám ra ngoài! Tôi cũng không muốn bị nhốt ngoài cửa lần thứ hai. Chỉ là, cơm trưa tôi ăn như thế nào? Nhà này cũng không có nguyên liệu có thể nấu cơm, lại không thể ra ngoài."

    "Chờ ta trở lại, đói bụng liền gọi điện thoại cho tôi!"

    "Nga, được rồi."

    Cung Tư Dạ đi rồi, Tô Lạc đi vào nhà.

    Ngả người phịch xuống ghê sô pha.

    "Một mình đợi, thật sự là rất thư thái."

    Cô ôm gối, nghiêng người, không khỏi cười thành tiếng.

    Lấy di động ra gọi điện thoại cho Lương Chấp Thành, lại nhìn lên đồng hồ thấy mới 6 rưỡi, lo lắng anh còn đang ngủ, liền vội vàng dập máy.

    Chỉ đành phải nhắn tin hỏi trước, "Dậy chưa?"

    Lúc sau cô mở TV ra, vừa chờ hồi âm, vừa xem phim.

    Qua một giờ, không có điện thoại hay tin nhắn gì của Lương Chấp Thành.

    Cô không biết, hắn căn bản là không dám liên hệ với cô.

    Hắn hiện tại thầm nghĩ phải giữ gìn công việc hiện tại của mình!

    Cung Tư Dạ đem xe đỗ vào sân Hàn gia, mang theo đồ ăn sáng bước vào.

    Mẹ Hàn Mạt Mạt từ khi cô còn nhỏ đã tái giá, cô sống cùng cha.

    Cha cô lại hay bận công việc.. Chuyên công ty, mặc dù thập phần yêu thương con gái, nhưng lại không có thời gian làm bạn, thiếu chăm sóc.

    Hai nhà bọn họ là thế giao, lại môn đăng hộ đối.

    Cung Tư Dạ đi vào nhà, Hàn Mạt Mạt đang ngồi xổm trên mặt đất, thu dọn chén trà thủy tinh bị bể.

    Hắn buông bữa sáng, đi tới.

    Đỡ cô dậy, "Để anh dọn cho."

    "Tư Dạ, anh tới rồi à."

    "Bữa sáng ở trên bàn, em nhanh đi ăn đi."

    "Em không quấy rầy đến anh chứ, em nhớ là cô gái kia tên là Lạc Lạc nhỉ.."

    Không đợi Hàn Mạt Mạt nói xong, Cung Tư Dạ đánh gãy lời cô, "Chiinhs miệng cô ấy bảo anh tới đây chăm sóc em đó."

    "Hóa ra là như vậy.." Hàn Mạt Mạt có chút xấu hổ cười cười.

    Nói tiếp: "Chẳng lẽ bản thân anh thì không nghĩ đến sao? Em biết là anh nhất định sẽ trách cứ vì sao em lại gọi anh tới đây."

    Cung Tư Dạ không trực tiếp trả lời vấn đề của cô.

    Vứt mảnh vỡ thủy tinh vào thùng rác, lau sạch nước trà còn sót lại trên sàn, sau đó tiến đến gần cô nói: "Tuy rằng mấy năm nay, anh một mực tìm em. Nhưng tự em cũng biết, trong lòng em chỉ có Dịch Khiêm, anh cũng không thích miễn cưỡng."

    "Anh chỉ như vậy liền xác định trong lòng em chỉ có anh ấy sao?"

    "Anh đã đến nhà em rất nhiều lần, Hàn thúc thúc cùng quản gia nhà em đều nói, em vẫn còn ở nước ngoài, chưa bao giờ trở về, ngay cả phương thức liên hệ cũng không đồng ý cho, đây đều là công đạo em bảo bọn họ làm đi."

    "Tư Dạ, thực xin lỗi."

    Cung Tư Dạ thản nhiên cười nói: "Nếu em không phải nhân nhận anh thành Dịch Khiêm, nhìn thấy được chính là anh, em hẳn sẽ không gọi tên anh, mà sẽ lại trốn đi rất xa có phải không?"

    Lúc còn đi học, chuyện Cung Tư Dạ thích Hàn Mạt Mạt, đây đã sớm không còn là một bí mật rồi.

    "Tư Dạ, anh đang trách cứ em sao?"

    Cung Tư Dạ ngồi bên cạnh cô, lắc lắc đầu, "Anh sao có thể trách em, em có biết không, anh chưa bao giờ trách em."

    (Đừng trách nam chính nghe, editor nghe thế này là đã biết thực ra hắn với Mạt Mạt chỉ là rung động đầu đời, còn với Tô Lạc là yêu. Vì hắn luôn trách Tô LẠc ngốc nghếch khi không hiểu tiếng yêu của hắn, trong khi không hề trách Mạt Mạt vì đã bỏ đi khi hắn yêu cổ nhất. Giờ thì chắc hết rồi)

    Nghe Cung Tư Dạ nói như vậy, Hàn Mạt Mạt giống như có được cái định hải thần châm**, trong lòng rốt cục kiên định chút.

    ** Định Hải Thần Châm còn được biết đến với cái tên Kim Cô Bổng hay Gậy Như Ý, tương truyền nó vốn được sử dụng để Nguyên Thủy Thiên Tôn đo biển đo trời, nặng tới 1 vạn 3 ngàn 5 trăm cân (tương đương 8.100kg) 1 trong 10 pháp bảo "hủy diệt" trong Tây Du Ký khiến tam giới đều phải e sợ.

    "Cám ơn đồ ăn sáng của anh, ngon lắm."

    "Bụng còn đau không?"

    "Bệnh cũ, mỗi lần đều phải nghỉ vài ngày mới hết, sau đó mới có thể thoải mái chút."

    "Em vẫn giống như lúc còn đi học, không biết tự chăm sóc bản thân như vậy."
     
    Sai Nguyen thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...