Chương 20: Lão gia
Editor: Lam Y Vũ
Bình thường khi Cung Tư Dạ đi công tác sẽ mang theo mấy người phụ trách hạng mục, nhưng hiện tại trên xe chỉ có một mình Tô Lạc, ngay cả lái xe cũng không có, hắn tự mình lái xe.
Tô Lạc ngồi trên xe, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không thích hợp.
"Chúng ta đi công tác ở đâu?" Cô hỏi.
"Một nơi rất vui."
Một nơi rất vui! Tô Lạc thiếu chút nữa không khống chế được cảm xúc của mình, chuẩn bị nửa ngày, cuối cùng căn bản không phải đi công tác, mà là cùng hắn đi chơi!
"Vui? Không phải đi công tác sao?"
"Em cũng có thể nghĩ là đi công tác."
Quả nhiên!
Tô Lạc quay đầu nhìn Cung Tư Dạ, thấy vẻ mặt gian xảo của hắn, hận không thể một quyền đánh hắn.
"Cho nên, xin hỏi Cung tổng chuẩn bị đi đâu chơi?"
"Một cổ trấn, tới đó em sẽ biết."
Kệ nó đi, dù sao cũng đã đi rồi, cũng chỉ có thể mặc cho số phận, mặc người sắp xếp.
Tô Lạc lấy di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lương Chấp Thành để cho anh về hành tung của mình, lại bị Cung Tư Dạ một tay đoạt đi.
"Đi đường xa còn chơi điện thoại, lát nữa say xe, tôi sẽ không quan tâm em đâu. Tuỳ tiện vứt em xuống bên đường, để cho em nôn cho đã."
"Tôi chỉ gửi một tin nhắn mà thôi!"
"Cho vị hôn phu của em sao? Có cái gì mà phải gửi chứ, em không phải nói hắn rất tin em sao? Lúc về lại nói với hắn."
Tiếc rằng chơi điện thoại trên xe quả thật rất nguy hiểm, khiến Tô Lạc chỉ có thể tức giận ngồi im mà không dám mở miệng.
"Nhưng mà tôi cũng rất tò mò, em sẽ gửi cái gì cho hắn? Nói rằng em cô nam quả nữ ở cùng tôi, hay là lại bịa ra một cái lý do gì nữa?"
"Tôi nói tôi đi công tác ở trong một cổ trấn, vậy chắc được rồi đi! Sao chuyện gì anh cũng hỏi vậy, đây là sinh hoạt cá nhân của tôi. Tôi không quan tâm chuyện sinh hoạt cá nhân của anh, anh cũng đừng quản chuyện của tôi."
"Tôi thật muốn em quản sinh hoạt cá nhân của tôi.."
"Anh nói cái gì?"
Giọng của Cung Tư Dạ rất nhỏ, Tô Lạc có chút không có nghe không rõ. Nhưng khi hỏi lại, hắn lại nói không có gì.
Cung Tư Dạ nghĩ thầm: Thì ra đây là cảm giác được người khác quan tâm cùng được yêu, cho dù làm gì, cho dù đi đâu cũng đều có tin tức, đều sẽ được đáp lại.
Hắn mở cửa kính xe ra, một bàn tay đặt ở ngoài cửa sổ, gió luồn vào trong kẽ tay, muốn bắt lại nhưng có cầm thế nào cũng không được.
Nhìn về phía Tô Lạc, cô không phải cũng như vậy sao!
Trên đường cũng không có nhiều xe cộ qua lại lắm nên hắn chạy xe rất nhanh.
Tô Lạc ngồi ở trong xe, dùng hai tay nắm lấy dây an toàn.
"Anh lái xe chậm một chút."
"Sợ cái gì, cho dù chết, không phải cũng có tôi chết cùng em hay sao?"
"Ai muốn cùng anh chết, tôi còn không muốn chết!"
Cung Tư Dạ cười cười, nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, sau đó chậm rãi thả chậm tốc độ.
Khoảng bốn giờ sau, xe vẫn còn tiếp tục chạy.
Tô Lạc đã ngủ ở trên xe, Cung Tư Dạ vặn nhỏ tiếng nhạc lại, sợ đánh thức cô.
Hắn muốn dẫn cô tới nhà hắn ở lúc nhỏ, năm nào hắn cũng về, nhưng lúc nào cũng về một mình.
Nơi đó là nơi sống lúc nhỏ của hắn, có kỷ niệm đẹp nhất của hắn, hắn chưa từng kể cho ai nghe, cũng chưa từng đưa ai tới đây.
Nơi tốt đẹp như vậy, hắn muốn đưa người tốt đẹp nhất tới.
Hiện giờ hắn tìm được rồi, tìm được người tốt đẹp nhất trong lòng hắn.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, hắn đã nghĩ người đó chính là cô, hắn không biết đó có phải là tình yêu hay không.
Khi ở gần cô, được ở cùng cô bốn tháng, hắn dần dần phát hiện, có lẽ chính mình thật sự đã yêu cô mất rồi.
Mỗi một cái nhăn mày của cô, mỗi một biểu cảm của cô, tất cả đều khiến hắn mê muội.
Hắn luôn nghĩ, nếu lúc cô khó khăn nhất, người gặp cô không phải Lương Chấp Thành, mà là hắn, cô có thể yêu hắn giống như yêu Lương Chấp Thành như hiện tại hay không?
Nhưng mà, bây giờ, trong mắt cô, trong lòng cô, hoàn toàn không có hắn.
Nếu cũng chỉ là nếu.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Khi chuẩn bị vươn tay chạm vào hai má của cô thì cô đột nhiên bừng tỉnh, hắn vội vàng thu tay.
"Em tỉnh rồi? Có đói bụng hay không? Có khát hay không?" Hắn hỏi.
"Có chút đói bụng, tôi chưa ăn bữa sáng."
Cung Tư Dạ nhìn thời gian, đã là giữa trưa, nhưng cô lại chưa ăn sáng.
"Là tôi do tôi sơ suất, đúng ra nên phải đưa cô đi ăn sáng trước."
Hắn đánh tay lái, quẹo xe vào ngã tư rồi dừng lại.
"Tôi ra sau xe lấy đồ ăn cho em."
"Được."
Hắn cầm một đống đồ ăn vặt, lại cầm thêm hai bình sữa, đặt ở trong lòng Tô Lạc.
"Ăn tạm trước đã, lát nữa tôi sẽ đưa em đi ăn."
"Còn bao lâu nữa?"
"Còn khoảng hai ba giờ đi đường."
"Anh lái xe không buồn ngủ sao? Có cần chuẩn bị nước tăng lực gì đó hay không?"
"Yên tâm, sẽ không để em có việc gì đâu, cam đoan em sẽ an toàn đến nơi."
Tô Lạc liếc hắn một cái, cúi đầu xé một túi bánh khoai tây ra rồi ăn.
"A, vị cà chua."
Lại nhìn vào những gói bánh trong lồng ngực, đều là vị cà chua.
"Sao lại đều là vị cà chua?"
"Bởi vì đó là vị em thích ăn nhất."
"Sao anh biết tôi thích ăn vị cà chua?"
"Tôi biết nhiều hơn em tưởng đấy."
"Anh còn biết cái gì nữa? Ai nói cho anh?"
"Không nói cho em biết!"
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho cô, những thứ này đều là do Lương Chấp Thành nói cho hắn!
Tô Lạc ăn xong, dưới ánh mặt trời đong đưa, cô lại lười biếng ngủ thiếp đi.
Bốn giờ chiều, cuối cùng cũng tới nơi.
Cung Tư Dạ xuống xe duỗi thẳng lưng, thấy Tô Lạc còn đang ngủ, liền mở cửa xe ra, nhẹ nhàng mở dây an toàn ra, ôm cô vào trong ngực.
Tô Lạc bị sốc, tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy một sườn mặt tuấn mỹ.
Không thể không nói hắn thực sự rất anh tuấn soái khí, huống hồ còn nhiều tiền, cũng khó trách nhiều phụ nữ điên đảo vì hắn như vậy.
Cung Tư Dạ quay đầu lại, nhìn thẳng về phía cô, chóp mũi hai người đụng phải nhau.
Cung Tư Dạ theo bản năng đích nuốt một ngụm nước miếng.
"Em tỉnh rồi?" Giọng điệu của hắn trở nên ôn nhu.
"Được rồi, anh thả tôi xuống đi."
"Được."
Sau khi hắn thả cô xuống, Tô Lạc sửa sang lại quần áo trên người một chút, cũng không nhìn Cung Tư Dạ thêm lần nào nữa.
Cô nhìn bốn phía, ở đây có rất nhiều người sống.
Phòng ốc san sát nhau, khung cảnh cũng rất tốt, không khí cũng thực trong lành.
Mà lúc này Cung Tư Dạ vì chuyện lúc nãy mà lỗ tai đã đỏ chót lên rồi.
Chính hắn cũng không nghĩ tới, vậy mà mình lại cảm thấy có chút khẩn trương, có chút ngượng ngùng, có chút kìm lòng không được.
Hắn vỗ vỗ mặt mình, khiến cho mình thanh tỉnh lại.
"Đây là đâu?"
"Từ sau khi chuyển nhà, tôi chưa từng về nhà sống."
Cung Tư Dạ tới gần Tô Lạc, dắt tay cô.
"Xe không thể chạy vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài."
"Ồ."
Hắn nắm tay cô, đi vào một cái ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ rất sâu, đường rất dài.
Dọc theo đường đi có không ít người chào hỏi hắn.
"Tư Dạ đã về rồi rồi sao! Đã lâu không gặp rồi."
Hắn rất khiêm tốn gật đầu đáp lại, có lúc cũng sẽ chủ động chào hỏi người khác.
Bộ dáng này với bộ dáng lúc hắn ở công ty, quả thực chính là hai người hoàn toàn khác nhau
Gặp một đứa bé, hắn sẽ ngồi xổm xuống, lấy đồ ăn vặt chia cho nó.
"Những món này là để cho những bạn nhỏ đó sao, sao không nói sớm, để tôi ăn nhiều như vậy."
"Em cũng là một bạn nhỏ."
"Anh từng gặp bạn nhỏ nào hai mươi bảy tuổi chưa?"
"Ở trong lòng tôi, em luôn luôn là một bạn nhỏ."
Bình thường khi Cung Tư Dạ đi công tác sẽ mang theo mấy người phụ trách hạng mục, nhưng hiện tại trên xe chỉ có một mình Tô Lạc, ngay cả lái xe cũng không có, hắn tự mình lái xe.
Tô Lạc ngồi trên xe, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không thích hợp.
"Chúng ta đi công tác ở đâu?" Cô hỏi.
"Một nơi rất vui."
Một nơi rất vui! Tô Lạc thiếu chút nữa không khống chế được cảm xúc của mình, chuẩn bị nửa ngày, cuối cùng căn bản không phải đi công tác, mà là cùng hắn đi chơi!
"Vui? Không phải đi công tác sao?"
"Em cũng có thể nghĩ là đi công tác."
Quả nhiên!
Tô Lạc quay đầu nhìn Cung Tư Dạ, thấy vẻ mặt gian xảo của hắn, hận không thể một quyền đánh hắn.
"Cho nên, xin hỏi Cung tổng chuẩn bị đi đâu chơi?"
"Một cổ trấn, tới đó em sẽ biết."
Kệ nó đi, dù sao cũng đã đi rồi, cũng chỉ có thể mặc cho số phận, mặc người sắp xếp.
Tô Lạc lấy di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lương Chấp Thành để cho anh về hành tung của mình, lại bị Cung Tư Dạ một tay đoạt đi.
"Đi đường xa còn chơi điện thoại, lát nữa say xe, tôi sẽ không quan tâm em đâu. Tuỳ tiện vứt em xuống bên đường, để cho em nôn cho đã."
"Tôi chỉ gửi một tin nhắn mà thôi!"
"Cho vị hôn phu của em sao? Có cái gì mà phải gửi chứ, em không phải nói hắn rất tin em sao? Lúc về lại nói với hắn."
Tiếc rằng chơi điện thoại trên xe quả thật rất nguy hiểm, khiến Tô Lạc chỉ có thể tức giận ngồi im mà không dám mở miệng.
"Nhưng mà tôi cũng rất tò mò, em sẽ gửi cái gì cho hắn? Nói rằng em cô nam quả nữ ở cùng tôi, hay là lại bịa ra một cái lý do gì nữa?"
"Tôi nói tôi đi công tác ở trong một cổ trấn, vậy chắc được rồi đi! Sao chuyện gì anh cũng hỏi vậy, đây là sinh hoạt cá nhân của tôi. Tôi không quan tâm chuyện sinh hoạt cá nhân của anh, anh cũng đừng quản chuyện của tôi."
"Tôi thật muốn em quản sinh hoạt cá nhân của tôi.."
"Anh nói cái gì?"
Giọng của Cung Tư Dạ rất nhỏ, Tô Lạc có chút không có nghe không rõ. Nhưng khi hỏi lại, hắn lại nói không có gì.
Cung Tư Dạ nghĩ thầm: Thì ra đây là cảm giác được người khác quan tâm cùng được yêu, cho dù làm gì, cho dù đi đâu cũng đều có tin tức, đều sẽ được đáp lại.
Hắn mở cửa kính xe ra, một bàn tay đặt ở ngoài cửa sổ, gió luồn vào trong kẽ tay, muốn bắt lại nhưng có cầm thế nào cũng không được.
Nhìn về phía Tô Lạc, cô không phải cũng như vậy sao!
Trên đường cũng không có nhiều xe cộ qua lại lắm nên hắn chạy xe rất nhanh.
Tô Lạc ngồi ở trong xe, dùng hai tay nắm lấy dây an toàn.
"Anh lái xe chậm một chút."
"Sợ cái gì, cho dù chết, không phải cũng có tôi chết cùng em hay sao?"
"Ai muốn cùng anh chết, tôi còn không muốn chết!"
Cung Tư Dạ cười cười, nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, sau đó chậm rãi thả chậm tốc độ.
Khoảng bốn giờ sau, xe vẫn còn tiếp tục chạy.
Tô Lạc đã ngủ ở trên xe, Cung Tư Dạ vặn nhỏ tiếng nhạc lại, sợ đánh thức cô.
Hắn muốn dẫn cô tới nhà hắn ở lúc nhỏ, năm nào hắn cũng về, nhưng lúc nào cũng về một mình.
Nơi đó là nơi sống lúc nhỏ của hắn, có kỷ niệm đẹp nhất của hắn, hắn chưa từng kể cho ai nghe, cũng chưa từng đưa ai tới đây.
Nơi tốt đẹp như vậy, hắn muốn đưa người tốt đẹp nhất tới.
Hiện giờ hắn tìm được rồi, tìm được người tốt đẹp nhất trong lòng hắn.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, hắn đã nghĩ người đó chính là cô, hắn không biết đó có phải là tình yêu hay không.
Khi ở gần cô, được ở cùng cô bốn tháng, hắn dần dần phát hiện, có lẽ chính mình thật sự đã yêu cô mất rồi.
Mỗi một cái nhăn mày của cô, mỗi một biểu cảm của cô, tất cả đều khiến hắn mê muội.
Hắn luôn nghĩ, nếu lúc cô khó khăn nhất, người gặp cô không phải Lương Chấp Thành, mà là hắn, cô có thể yêu hắn giống như yêu Lương Chấp Thành như hiện tại hay không?
Nhưng mà, bây giờ, trong mắt cô, trong lòng cô, hoàn toàn không có hắn.
Nếu cũng chỉ là nếu.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Khi chuẩn bị vươn tay chạm vào hai má của cô thì cô đột nhiên bừng tỉnh, hắn vội vàng thu tay.
"Em tỉnh rồi? Có đói bụng hay không? Có khát hay không?" Hắn hỏi.
"Có chút đói bụng, tôi chưa ăn bữa sáng."
Cung Tư Dạ nhìn thời gian, đã là giữa trưa, nhưng cô lại chưa ăn sáng.
"Là tôi do tôi sơ suất, đúng ra nên phải đưa cô đi ăn sáng trước."
Hắn đánh tay lái, quẹo xe vào ngã tư rồi dừng lại.
"Tôi ra sau xe lấy đồ ăn cho em."
"Được."
Hắn cầm một đống đồ ăn vặt, lại cầm thêm hai bình sữa, đặt ở trong lòng Tô Lạc.
"Ăn tạm trước đã, lát nữa tôi sẽ đưa em đi ăn."
"Còn bao lâu nữa?"
"Còn khoảng hai ba giờ đi đường."
"Anh lái xe không buồn ngủ sao? Có cần chuẩn bị nước tăng lực gì đó hay không?"
"Yên tâm, sẽ không để em có việc gì đâu, cam đoan em sẽ an toàn đến nơi."
Tô Lạc liếc hắn một cái, cúi đầu xé một túi bánh khoai tây ra rồi ăn.
"A, vị cà chua."
Lại nhìn vào những gói bánh trong lồng ngực, đều là vị cà chua.
"Sao lại đều là vị cà chua?"
"Bởi vì đó là vị em thích ăn nhất."
"Sao anh biết tôi thích ăn vị cà chua?"
"Tôi biết nhiều hơn em tưởng đấy."
"Anh còn biết cái gì nữa? Ai nói cho anh?"
"Không nói cho em biết!"
Hắn đương nhiên sẽ không nói cho cô, những thứ này đều là do Lương Chấp Thành nói cho hắn!
Tô Lạc ăn xong, dưới ánh mặt trời đong đưa, cô lại lười biếng ngủ thiếp đi.
Bốn giờ chiều, cuối cùng cũng tới nơi.
Cung Tư Dạ xuống xe duỗi thẳng lưng, thấy Tô Lạc còn đang ngủ, liền mở cửa xe ra, nhẹ nhàng mở dây an toàn ra, ôm cô vào trong ngực.
Tô Lạc bị sốc, tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy một sườn mặt tuấn mỹ.
Không thể không nói hắn thực sự rất anh tuấn soái khí, huống hồ còn nhiều tiền, cũng khó trách nhiều phụ nữ điên đảo vì hắn như vậy.
Cung Tư Dạ quay đầu lại, nhìn thẳng về phía cô, chóp mũi hai người đụng phải nhau.
Cung Tư Dạ theo bản năng đích nuốt một ngụm nước miếng.
"Em tỉnh rồi?" Giọng điệu của hắn trở nên ôn nhu.
"Được rồi, anh thả tôi xuống đi."
"Được."
Sau khi hắn thả cô xuống, Tô Lạc sửa sang lại quần áo trên người một chút, cũng không nhìn Cung Tư Dạ thêm lần nào nữa.
Cô nhìn bốn phía, ở đây có rất nhiều người sống.
Phòng ốc san sát nhau, khung cảnh cũng rất tốt, không khí cũng thực trong lành.
Mà lúc này Cung Tư Dạ vì chuyện lúc nãy mà lỗ tai đã đỏ chót lên rồi.
Chính hắn cũng không nghĩ tới, vậy mà mình lại cảm thấy có chút khẩn trương, có chút ngượng ngùng, có chút kìm lòng không được.
Hắn vỗ vỗ mặt mình, khiến cho mình thanh tỉnh lại.
"Đây là đâu?"
"Từ sau khi chuyển nhà, tôi chưa từng về nhà sống."
Cung Tư Dạ tới gần Tô Lạc, dắt tay cô.
"Xe không thể chạy vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài."
"Ồ."
Hắn nắm tay cô, đi vào một cái ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ rất sâu, đường rất dài.
Dọc theo đường đi có không ít người chào hỏi hắn.
"Tư Dạ đã về rồi rồi sao! Đã lâu không gặp rồi."
Hắn rất khiêm tốn gật đầu đáp lại, có lúc cũng sẽ chủ động chào hỏi người khác.
Bộ dáng này với bộ dáng lúc hắn ở công ty, quả thực chính là hai người hoàn toàn khác nhau
Gặp một đứa bé, hắn sẽ ngồi xổm xuống, lấy đồ ăn vặt chia cho nó.
"Những món này là để cho những bạn nhỏ đó sao, sao không nói sớm, để tôi ăn nhiều như vậy."
"Em cũng là một bạn nhỏ."
"Anh từng gặp bạn nhỏ nào hai mươi bảy tuổi chưa?"
"Ở trong lòng tôi, em luôn luôn là một bạn nhỏ."