Chương 10: Vu Mộng và Mộ Hàn
Editor: Minh Nguyệt Mạn
Editor: Minh Nguyệt Mạn
Tô Lạc bị lời nói của Cung Tư Dạ làm cho có chút ngượng ngùng, hoàn hảo là lớp trang điểm dày trên trên mặt, nhìn không ra vẻ ửng đỏ vì xấu hổ đó.
Đi ra sau quỷ ốc, Tô Lạc lần nữa yêu cầu, Cung Tư Dạ lúc này mới đem cô thả xuống dưới đất.
"Tôi đi tháo trang sức." Cô bước nhanh đi.
"Tháo trang sức để làm gì, cứ như vậy rất đáng yêu." Cung Tư Dạ đi theo phía sau cô nói.
Cô quay đầu lại nhìn hắn một cái, làm cái mặt quỷ với hắn, "Hứ~"
Mỗi lần nhìn thấy nàng, trên mặt hắn luôn mang vẻ sủng nịch tươi cười.
Tô Lạc đi vào phòng công nhân viên, tẩy trang, thay quần áo.
Đi ra khỏi phòng, Cung Tư Dạ đang đứng chờ ở cửa.
"Đi, mang em đi ăn khuya."
"Không đói bụng."
Cô vẫn đang bước nhanh về phía trước đi tới, không có ý tứ đợi hắn.
Bị Cung Tư Dạ một phen nhéo tóc đuôi ngựa của cô, làm cô phải dừng bước.
"Cũng không bắt em phải thanh toán a!"
"Tôi giảm béo."
"Đều chỉ còn da bọc xương, lại còn giảm béo. Tôi muốn ăn, em đi theo giúp tôi thôi!"
Tô Lạc bị hắn lôi kéo tay, bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo bên người hắn.
Hai người đi thật sự gần, nắm tay, người ngoài nhìn vào, tựa như một đôi tình lữ tình cảm tốt.
"Làm tình nhân, rồi còn phải bồi ăn sao?"
"Như thế nào? Không muốn bồi ăn?" Cung Tư Dạ lộ ra ý vị sâu xa, "Cũng tốt, vậy không ăn, trực tiếp làm chuyện buổi tối nên làm đi~"
Tô Lạc đột nhiên đứng lại, nghiêng người đối mặt với hắn.
Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
"Cung Tư Dạ."
Giọng nói của cô trở nên nghiêm túc, giống như có cái gì chuyện quan trọng cần phải tuyên bố.
"Cái gì?"
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp, mau chóng chấm dứt quan hệ của chúng ta!"
Qua vài giây, cô cúi đầu.
Lại chậm rãi nói: "Tôi thật sự thực yêu A Thành, sang năm tôi sẽ cùng anh ấy kết hôn."
Cô không biết có phải cmar giác của mình có vấn đề hay không, cô luôn có thể cảm giác được Cung Tư Dạ đối với mình rất có tâm.
Có lẽ quả thật là cảm giác sai rồi.
Tô Lạc nói ra những lời này, thầm muốn nhắc nhở hắn, bọn họ trong lúc đó chỉ là diễn trò, không có cảm tình.
Người cô yêu là Lương Chấp Thành, cũng chỉ có mình Lương Chấp Thành.
Cô không muốn cùng hắn còn có quan hệ, lại càng không muốn hắn sinh ra cảm tình đối với mình.
Không có cảm tình, một ngày nào đó anh ấy sẽ chán cô ấy, và sẽ dứt khoát khi chia tay hơn.
"Phải không? Vậy trước tiên chúc mừng em!"
"Cám ơn."
Cung Tư Dạ lạnh nhạt trả lời, Tô Lạc lại là vừa lòng.
Cô không có phát giác hắn có một tia để ý, xem ra hắn thật sự chính là chơi đùa mà thôi.
Như vậy rất tốt.
Cô không biết, là do Cung Tư Dạ che dấu thật quá tốt!
Khi Tô Lạc xoay người đi, ánh mắt hắn nháy mắt ảm đạm, tươi cười cũng theo đó tiêu thất.
Khi hắn cùng Lương Chấp Thành giao dịch, hắn cũng đã biết, sang năm bọn họ sắp sửa kết hôn.
Hắn vốn là không thèm để ý, lại không biết khi từ chính miệng Tô Lạc nói ra cô yêu Lương Chấp Thành, bọn họ phải kết hôn, tim hắn như bị đao cắt.
"Anh như thế nào lại không đi?" Tô Lạc quay lại, thấy hắn còn đứng tại chỗ, bèn gọi hắn.
Cung Tư Dạ phản ứng lại đây, cố gắng tươi cười, đi đến chỗ cô.
Đến gần cô, "Tô Lạc, em thích cái gì ở Lương Chấp Thành?"
"Anh ấy thực ôn nhu."
Ôn nhu, hóa ra lại là ôn nhu, nghe thấy này từ hắn cười cười.
"Anh còn ăn nữa không?"
Hai người đi ra chơi trò chơi, chơi trò chơi xong thì ra phố ăn vặt. Đủ loại đồ ăn vặt đặc sắc nhiều màu sắc hình dạng, mùi hương mê người.
"Không ăn, tôi đưa em trở về đi."
Tô Lạc có chút không thể tin được những gì tai mình nghe thấy, hắn sao tự nhiên lại tốt như vậy?
Cô sợ hắn đột nhiên thoái thác, lập tức nói: "Không cần anh đưa, tôi tự mình trở về."
Nói xong, vội vàng vẫy một chiếc xe taxi.
Trước khi cô lên xe, Cung Tư Dạ giữ tay cô lại.
"Tôi đã gọi xe đến, tôi phải đi rồi."
Tô Lạc nghĩ thầm, hắn sẽ không nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý đi.
Chỉ thấy Cung Tư Dạ từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ, đặt ở trong tay Tô Lạc.
"Đây là thẻ hội viên ở đây, không cần lại đến nơi này làm kiêm chức, không có việc gì có thể tới nơi này chơi một chút, đều đã 27 tuổi, không đuổi kịp lạc thú của những người trẻ tuổi nữa."
Nói xong không đợi cô đáp lại, vội vàng đem cô đẩy mạnh vào bên trong xe, đóng cửa xe.
"Đi uống rượu không?"
Tô Lạc đi rồi, Cung Tư Dạ lấy di động ra, gọi cho Tổng Giám Đốc tập đoàn Mộ Thị.
"Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi hẹn tôi đi uống rượu?"
"Chỗ cũ, tới hay không?"
"Đương nhiên đến!"
Tổng Giám Đốc tập đoàn Mộ Thị, danh Mộ Hàn.
Là bạn từ thời học đại học của Cung Tư Dạ, hai người có quan hệ tốt, sở thích cũng hợp nhau.
Rose chính là "Chỗ cũ" trong miệng bọn họ.
Mộ Hàn tuy là Tổng Giám Đốc công ty, cư nhiên lại là hắc bạch đều ăn. Không người không biết tên của cậu, không người không hiểu thủ đoạn của cậu.
Cung Tư Dạ tới Rose trước, trên bàn đã muốn bày đầy. Hững chai rượu ngổn ngang.
Khi Mộ Hàn đến, người trong quán bar bị bảo tiêu ạt sang hai bên.
Cậu không thích bị người xa lạ đụng tới, mỗi lần đi nơi nào nhiều người náo nhiệt, đô hội phải có bảo tiêu mở đường trước.
Những lần xuất hiện của anh luôn chỉn chu, thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Cậu rốt cục cũng đến."
Cung Tư Dạ thấy hắn, đứng dậy, hai người bàn tay bắt tay, lại ôm một chút.
"Có một hai tháng không hẹn gặp, bận cái gì đâu?" Mộ Hàn hỏi.
"Đi công tác một tháng, nửa tháng này có chút việc riêng thôi."
Hai người ngồi ở trên sô pha.
"Ông thì có thể có cái gì việc riêng gì, còn không phải là tìm một em gái mới, bận đổi bạn gái mới."
"Lần này anh em là có việc thật." Cung Tư Dạ rót một chén rượu, một ngụm uống cạn.
"Ồ? Là ai làm cho đại thiếu Cung gia nhà chúng ta cthật lòng vậy!"
"Đáng tiếc, là ta một bên tình nguyện, người ta căn bản không thèm để ý tới."
"Ông càng nói tôi càng thấy hiếu kỳ trồi đấy."
"Đừng nói tôi nữa, nói về ông đi, thế nào? Nữ nhân kia còn quấn quít lấy ông nữa không?"
"Ông nói ai a?"
"Cũng đúng, nữ nhân quấn quít lấy Hàn ca của chúng ta nữ nhân nhiều như vậy, bất quá ta hỏi chính là cái cô nương kêu Vu Mộng."
"Cô ta.." Mộ Hàn cười cười, nhẹ lắc đầu.
"Không biết vì cái gì mỗi lần cùng cô ta nói chuyện, trái tim tôi cũng rất đau. Chính là tôi thật sự không biết cô ta, cô ta lại luôn giống như rất quen thuộc tôi vậy."
"Ông sẽ không phải là uống rượu xong.. Tỉnh lại liền đem người ta quên đi mất, hiện tại người ta lại chạy tới tìm ông phụ trách đấy chứ."
"Ông hiểu biết tôi mà, tôi trước nay không uống rượu, bên người cũng không có xuất hiện nữ nhân nào. Cô ta nói tôi bắn cô ấy, còn muốn cho tôi xem vết thương do súng bắn sau lưng cô ta nữa. Luôn điên ngôn điên ngữ, tôi cũng coi thành chuyện gì to tát!"
Cậu lắc chiếc ly trên tay, lơ đãng mỉm cười.
Cung Tư Dạ nhướng mày, nâng ly rượu và chạm ly với Mộ Hàn.
"Vu tiểu thư, Mộ tổng đang gặp mặt bạn bè, ngài vẫn là đi về trước đi."
"Mộ Hàn!"
Hai người bị âm thanh của một nữ nhân hấp dẫn tới.
"Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện!" Cung Tư Dạ cười trêu ghẹo nói.
"Vu tiểu thư, đừng làm chúng ta khó xử, Mộ tổng đang gặp mặt bạn bè, không thích bị người khác quấy rầy." Bảo tiêu cực lực ngăn cản nói.
"Cho cô ta lại đây đi!" Mộ Hàn thản nhiên quăng một câu cho bảo tiêu.
"Mộ Hàn! Anh hỗn đản"
Vu Mộng hùng hổ đi tới, rống lớn.
Ngay cả Cung Tư Dạ cũng bị khí thế này đàn áp, sau đó khuôn mặt liền lộ ra dáng vẻ xem kịch vui.
Ps: Chuyện xưa của Vu Mộng cùng Mộ Hàn, có thể tìm tòi sang tiểu thuyết 《 Tình bất tri sở thâm (Tình không biết có bao nhiêu sâu đậm) 》.
Đi ra sau quỷ ốc, Tô Lạc lần nữa yêu cầu, Cung Tư Dạ lúc này mới đem cô thả xuống dưới đất.
"Tôi đi tháo trang sức." Cô bước nhanh đi.
"Tháo trang sức để làm gì, cứ như vậy rất đáng yêu." Cung Tư Dạ đi theo phía sau cô nói.
Cô quay đầu lại nhìn hắn một cái, làm cái mặt quỷ với hắn, "Hứ~"
Mỗi lần nhìn thấy nàng, trên mặt hắn luôn mang vẻ sủng nịch tươi cười.
Tô Lạc đi vào phòng công nhân viên, tẩy trang, thay quần áo.
Đi ra khỏi phòng, Cung Tư Dạ đang đứng chờ ở cửa.
"Đi, mang em đi ăn khuya."
"Không đói bụng."
Cô vẫn đang bước nhanh về phía trước đi tới, không có ý tứ đợi hắn.
Bị Cung Tư Dạ một phen nhéo tóc đuôi ngựa của cô, làm cô phải dừng bước.
"Cũng không bắt em phải thanh toán a!"
"Tôi giảm béo."
"Đều chỉ còn da bọc xương, lại còn giảm béo. Tôi muốn ăn, em đi theo giúp tôi thôi!"
Tô Lạc bị hắn lôi kéo tay, bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo bên người hắn.
Hai người đi thật sự gần, nắm tay, người ngoài nhìn vào, tựa như một đôi tình lữ tình cảm tốt.
"Làm tình nhân, rồi còn phải bồi ăn sao?"
"Như thế nào? Không muốn bồi ăn?" Cung Tư Dạ lộ ra ý vị sâu xa, "Cũng tốt, vậy không ăn, trực tiếp làm chuyện buổi tối nên làm đi~"
Tô Lạc đột nhiên đứng lại, nghiêng người đối mặt với hắn.
Hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
"Cung Tư Dạ."
Giọng nói của cô trở nên nghiêm túc, giống như có cái gì chuyện quan trọng cần phải tuyên bố.
"Cái gì?"
"Tôi sẽ nghĩ biện pháp, mau chóng chấm dứt quan hệ của chúng ta!"
Qua vài giây, cô cúi đầu.
Lại chậm rãi nói: "Tôi thật sự thực yêu A Thành, sang năm tôi sẽ cùng anh ấy kết hôn."
Cô không biết có phải cmar giác của mình có vấn đề hay không, cô luôn có thể cảm giác được Cung Tư Dạ đối với mình rất có tâm.
Có lẽ quả thật là cảm giác sai rồi.
Tô Lạc nói ra những lời này, thầm muốn nhắc nhở hắn, bọn họ trong lúc đó chỉ là diễn trò, không có cảm tình.
Người cô yêu là Lương Chấp Thành, cũng chỉ có mình Lương Chấp Thành.
Cô không muốn cùng hắn còn có quan hệ, lại càng không muốn hắn sinh ra cảm tình đối với mình.
Không có cảm tình, một ngày nào đó anh ấy sẽ chán cô ấy, và sẽ dứt khoát khi chia tay hơn.
"Phải không? Vậy trước tiên chúc mừng em!"
"Cám ơn."
Cung Tư Dạ lạnh nhạt trả lời, Tô Lạc lại là vừa lòng.
Cô không có phát giác hắn có một tia để ý, xem ra hắn thật sự chính là chơi đùa mà thôi.
Như vậy rất tốt.
Cô không biết, là do Cung Tư Dạ che dấu thật quá tốt!
Khi Tô Lạc xoay người đi, ánh mắt hắn nháy mắt ảm đạm, tươi cười cũng theo đó tiêu thất.
Khi hắn cùng Lương Chấp Thành giao dịch, hắn cũng đã biết, sang năm bọn họ sắp sửa kết hôn.
Hắn vốn là không thèm để ý, lại không biết khi từ chính miệng Tô Lạc nói ra cô yêu Lương Chấp Thành, bọn họ phải kết hôn, tim hắn như bị đao cắt.
"Anh như thế nào lại không đi?" Tô Lạc quay lại, thấy hắn còn đứng tại chỗ, bèn gọi hắn.
Cung Tư Dạ phản ứng lại đây, cố gắng tươi cười, đi đến chỗ cô.
Đến gần cô, "Tô Lạc, em thích cái gì ở Lương Chấp Thành?"
"Anh ấy thực ôn nhu."
Ôn nhu, hóa ra lại là ôn nhu, nghe thấy này từ hắn cười cười.
"Anh còn ăn nữa không?"
Hai người đi ra chơi trò chơi, chơi trò chơi xong thì ra phố ăn vặt. Đủ loại đồ ăn vặt đặc sắc nhiều màu sắc hình dạng, mùi hương mê người.
"Không ăn, tôi đưa em trở về đi."
Tô Lạc có chút không thể tin được những gì tai mình nghe thấy, hắn sao tự nhiên lại tốt như vậy?
Cô sợ hắn đột nhiên thoái thác, lập tức nói: "Không cần anh đưa, tôi tự mình trở về."
Nói xong, vội vàng vẫy một chiếc xe taxi.
Trước khi cô lên xe, Cung Tư Dạ giữ tay cô lại.
"Tôi đã gọi xe đến, tôi phải đi rồi."
Tô Lạc nghĩ thầm, hắn sẽ không nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý đi.
Chỉ thấy Cung Tư Dạ từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ, đặt ở trong tay Tô Lạc.
"Đây là thẻ hội viên ở đây, không cần lại đến nơi này làm kiêm chức, không có việc gì có thể tới nơi này chơi một chút, đều đã 27 tuổi, không đuổi kịp lạc thú của những người trẻ tuổi nữa."
Nói xong không đợi cô đáp lại, vội vàng đem cô đẩy mạnh vào bên trong xe, đóng cửa xe.
"Đi uống rượu không?"
Tô Lạc đi rồi, Cung Tư Dạ lấy di động ra, gọi cho Tổng Giám Đốc tập đoàn Mộ Thị.
"Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi hẹn tôi đi uống rượu?"
"Chỗ cũ, tới hay không?"
"Đương nhiên đến!"
Tổng Giám Đốc tập đoàn Mộ Thị, danh Mộ Hàn.
Là bạn từ thời học đại học của Cung Tư Dạ, hai người có quan hệ tốt, sở thích cũng hợp nhau.
Rose chính là "Chỗ cũ" trong miệng bọn họ.
Mộ Hàn tuy là Tổng Giám Đốc công ty, cư nhiên lại là hắc bạch đều ăn. Không người không biết tên của cậu, không người không hiểu thủ đoạn của cậu.
Cung Tư Dạ tới Rose trước, trên bàn đã muốn bày đầy. Hững chai rượu ngổn ngang.
Khi Mộ Hàn đến, người trong quán bar bị bảo tiêu ạt sang hai bên.
Cậu không thích bị người xa lạ đụng tới, mỗi lần đi nơi nào nhiều người náo nhiệt, đô hội phải có bảo tiêu mở đường trước.
Những lần xuất hiện của anh luôn chỉn chu, thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Cậu rốt cục cũng đến."
Cung Tư Dạ thấy hắn, đứng dậy, hai người bàn tay bắt tay, lại ôm một chút.
"Có một hai tháng không hẹn gặp, bận cái gì đâu?" Mộ Hàn hỏi.
"Đi công tác một tháng, nửa tháng này có chút việc riêng thôi."
Hai người ngồi ở trên sô pha.
"Ông thì có thể có cái gì việc riêng gì, còn không phải là tìm một em gái mới, bận đổi bạn gái mới."
"Lần này anh em là có việc thật." Cung Tư Dạ rót một chén rượu, một ngụm uống cạn.
"Ồ? Là ai làm cho đại thiếu Cung gia nhà chúng ta cthật lòng vậy!"
"Đáng tiếc, là ta một bên tình nguyện, người ta căn bản không thèm để ý tới."
"Ông càng nói tôi càng thấy hiếu kỳ trồi đấy."
"Đừng nói tôi nữa, nói về ông đi, thế nào? Nữ nhân kia còn quấn quít lấy ông nữa không?"
"Ông nói ai a?"
"Cũng đúng, nữ nhân quấn quít lấy Hàn ca của chúng ta nữ nhân nhiều như vậy, bất quá ta hỏi chính là cái cô nương kêu Vu Mộng."
"Cô ta.." Mộ Hàn cười cười, nhẹ lắc đầu.
"Không biết vì cái gì mỗi lần cùng cô ta nói chuyện, trái tim tôi cũng rất đau. Chính là tôi thật sự không biết cô ta, cô ta lại luôn giống như rất quen thuộc tôi vậy."
"Ông sẽ không phải là uống rượu xong.. Tỉnh lại liền đem người ta quên đi mất, hiện tại người ta lại chạy tới tìm ông phụ trách đấy chứ."
"Ông hiểu biết tôi mà, tôi trước nay không uống rượu, bên người cũng không có xuất hiện nữ nhân nào. Cô ta nói tôi bắn cô ấy, còn muốn cho tôi xem vết thương do súng bắn sau lưng cô ta nữa. Luôn điên ngôn điên ngữ, tôi cũng coi thành chuyện gì to tát!"
Cậu lắc chiếc ly trên tay, lơ đãng mỉm cười.
Cung Tư Dạ nhướng mày, nâng ly rượu và chạm ly với Mộ Hàn.
"Vu tiểu thư, Mộ tổng đang gặp mặt bạn bè, ngài vẫn là đi về trước đi."
"Mộ Hàn!"
Hai người bị âm thanh của một nữ nhân hấp dẫn tới.
"Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện!" Cung Tư Dạ cười trêu ghẹo nói.
"Vu tiểu thư, đừng làm chúng ta khó xử, Mộ tổng đang gặp mặt bạn bè, không thích bị người khác quấy rầy." Bảo tiêu cực lực ngăn cản nói.
"Cho cô ta lại đây đi!" Mộ Hàn thản nhiên quăng một câu cho bảo tiêu.
"Mộ Hàn! Anh hỗn đản"
Vu Mộng hùng hổ đi tới, rống lớn.
Ngay cả Cung Tư Dạ cũng bị khí thế này đàn áp, sau đó khuôn mặt liền lộ ra dáng vẻ xem kịch vui.
Ps: Chuyện xưa của Vu Mộng cùng Mộ Hàn, có thể tìm tòi sang tiểu thuyết 《 Tình bất tri sở thâm (Tình không biết có bao nhiêu sâu đậm) 》.