Ngôn Tình [Edit] Nếu Tình Yêu Là Bi Kịch - Đồng Tiểu Văn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi quỳnh anh 2209, 10 Tháng mười một 2020.

  1. quỳnh anh 2209

    Bài viết:
    14
    Tên truyện: Nếu Tình Yêu Là Bi Kịch

    Tác giả: Đồng Tiểu Văn

    Nhóm edit from two zero

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình

    Nguồn truyện: Icread.com

    Lịch đăng: 1 tuần 1 chương

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của nhóm from two zero

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    [​IMG]

    Văn án

    "Bộ âu phục đặt may trên người hắn phải hơn mười vạn, số tiền hắn phung phí trong một đêm đi bar đủ để mua một căn nhà mà cô phải bán toàn bộ nửa đời sau đi mới có thể mua! Mà hắn lại chỉ đồng ý cho cô năm vạn mỗi tháng, còn phải bồi ăn, bồi ngủ!"

    "Đây là em thiếu nợ tôi, em phải trả hết rồi mới được rời đi. Tôi không muốn em bỏ tôi mà đi, cho nên mỗi tháng tôi chỉ cho em 5 vạn, để em cả một đời, thậm chí là hai đời sau cũng không trả hết, vĩnh viễn phải ở bên cạnh tôi!"

    Truyện này vừa ngọt lại vừa ngược!
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. quỳnh anh 2209

    Bài viết:
    14
    [​IMG]

    Chương 1

    Editor: Minh Nguyệt Mạn


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triền miên qua đi, Tô Lạc nhặt lại quần áo vương vãi trên mặt đất, mặc lại lên người.

    "Hiện tại muốn đi sao?" Cung Tư Dạ ngồi dậy, cơ thể rắn chắc cùng vóc người hoàn mỹ lộ ra hoàn toàn không xót thứ gì.

    Nhìn về phía Tô Lạc, nhìn thấy bóng dáng cô vội vội vàng vàng mặc quần áo, giống như khẩn cấp muốn chạy trốn khỏi nơi này.

    Ôm lấy cô từ phía sau, hai tay ôn nhu đặt trước bụng, Tô Lạc cảm thấy rùng mình tê dại.

    Tiếp theo đã thấy Cung Tư Dạ nhẹ giọng nói ở bên tai cô: "Đêm nay ở lại đây được không? Ngày mai chúng ta cùng đến công ty."

    Tô Lạc mặc hắn tùy ý ôm, không cự tuyệt, nhưng cũng không đáp lại.

    Hơi cúi xuống xếp lại đôi giày nằm ngay ngắn sang một bên rồi xỏ vào.

    "A Thành còn ở trong nhà, anh cũng không muốn mối quan hệ giữa chúng ta bại lộ nhanh như vậy đi, như vậy chơi sẽ không còn vui nữa, không phải sao?"

    Bị cự tuyệt, Cung Tư Dạ cũng không có tức giận, ngược lại còn cười cười.

    "Cũng đúng, công khai nào có kích thích như bây giờ!"

    Cô gỡ tay hắn ra, nghiêng người nhìn về phía hắn, "Tôi đi trước."

    "Tôi bảo lão Cố đưa em đi."

    "Được."

    "Đúng rồi, nghe nói Khả Lộ bên bộ tài vụ các em vẫn luôn làm khó em, đối xử với em rất không tốt?"

    "Anh nghe ai nói? Không thể nào!"

    Tô Lạc vội vàng phủ nhận chuyện này, tuy rằng đây là sự thật, nhưng là cũng không phải tất yếu khiến cho mọi người đều biết, chuyện bé xé ra to, càng không cần thiết kinh động đến hắn.

    "Ở công ty gặp khó khăn gì đều có thể nói với tôi, tôi cũng không hy vọng người của tôi bị mấy nhân viên quèn đó trong công ty khi dễ."

    "Đã biết."

    Tô Lạc không dừng lại, chỉ nghe thấy giày cao gót va chạm cùng sàn nhà phát ra vài thanh âm cạch cạch, lúc sau liền không thấy bóng dáng của cô nữa.

    Đã là năm giờ, cô về đến nhà, cởi bỏ áo khoác, tẩy trang, thay áo ngủ.

    Khi rửa mặt, tiếng vòi nước rất lớn, cô không xác định có đánh thức Lương Chấp Thành trong phòng hay không.

    Liền ra vẻ vừa mới đi WC xong, mở chốt xả nước trong bồn cầu.

    Sau đó giả vờ như còn rất buồn ngủ, vừa ngáp vừa híp mắt đi vào phòng.

    "Cô vừa đi đâu vậy?"

    Lương Chấp Thành ôm lấy Tô Lạc vừa mới quay về trên giường, lười biếng hỏi.

    Tô Lạc thân mình cả kinh, trấn định tự nhiên nói: "WC"

    "Nga, vậy còn không mau ngủ đi"

    Anh cũng không có hoài nghi, ở trong lòng anh Tô Lạc không có khả năng lừa dối anh, hắn biết Tô Lạc thực sự thương anh.

    Thấy anh lại chìm vào giấc ngủ, cô lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.

    Chính là cô làm như thế nào cũng không ngủ được, bảy ngàn vạn đối với hai người bọn họ không phải một con số nhỏ.

    Tại cái thành thị xa lạ này, bọn họ ở một căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, vốn dĩ cho rằng chỉ cần bọn họ cố gắng, từ từ chậm rãi cũng có thể mua được một căn nhà nhỏ.

    Nhưng hiện tại, bọn họ kiếm mỗi một phân tiền đều là để trả nợ.

    Điều này làm cho cuộc sống của bọn họ càng thêm túng quẫn, nhưng bản thân Tô Lạc cũng không từ bỏ, cũng không nghĩ tới rời bỏ anh mà đi.

    Chỉ cần Cung Tư Dạ không tố cáo anh, chỉ cần Lương Chấp Thành không ngồi tù, cho dù cô có phải làm cái gì cũng đều nguyện ý.

    Chỉ là sang năm bọn họ sẽ kết hôn, quan hệ của cô và Cung Tư Dạ không thể cứ như vậy mãi được.

    "Đinh.." Đồng hồ báo thức ở đúng sáu giờ kêu vang.

    Tô Lạc không ngủ được, khi đồng hồ báo thức vang lên mới một khắc, liền bật người tắt đi.

    Xoay người Lương Chấp Thành gọi, "Rời giường, lại ngủ nướng như heo rồi~"

    "Anh cũng không phải đi làm, tìm công việc cũng không cần phải dậy sớm như vậy đi?"

    "Người ta có thể rời giường tỉnh ngủ, anh vì sao lại không thể nha? Mau đứng lên, từ từ xem xét, hôm nay nhất định có thể tìm được công việc tốt."

    "Được rồi, em đi trước đi, anh lập tức dậy."

    Tô Lạc đành rời giường trước, khi cô trang điểm xong, Lương Chấp Thành lúc này mới từ trên giường bò dậy.

    Đi đến trước Tô Lạc, đột nhiên hỏi: "Em nói xem Cung Tư Dạ vì cái gì đột nhiên lại không tố cáo anh nữa?"

    "Tâm tư của ông chủ lớn, dân chúng bình thường như chúng ta biết thế nào được! Hơn nữa, không tố cáo anh, anh lại còn không vui nha?"

    Đối với anh, ngồi tù tương đương bị hủy hoại. Huống hồ là vì tiết lộ cơ mật thương mại mà ngồi tù, tiếng này thanh truyền ra, về sau ai còn dám thuê anh nữa!

    Anh có lý tưởng của anh, cô sẽ không để cho chuyện này trở thành trở ngại cho anh.

    "Chính là cảm thấy rất kỳ quái, tính tình hắn ai mà không biết, cũng không phải thiếu tiền, như thế nào chỉ bắt chúng ta bồi thường đủ tiền chứ."

    Tô Lạc không có đáp lại, cô cũng không biết đáp lại như thế nào.

    Chẳng lẽ nói, bởi vì cô bán thân, đổi lấy anh hiện tại bình an vô sự sao.

    Cô cười cười, nói lảng sang chuyện khác: "Em nếu còn không ra cửa nữa, chỉ sợ cũng bị cuốn gói."

    "Haha, vậy anh đây không chậm trễ em nữa. Mau đi đi."

    "Em đi đây!"

    Lương Chấp Thành nhìn thấy cô, nhíu nhíu mày, "Thỏi son môi này màu sắc rất nhạt nhẽo, thể hiện rõ em không có tinh thần, đổi một thỏi khác đậm hơn một chút, hồng hơn một chút đi."

    "Đi đây."

    Ra cửa, tranh thủ nhìn đồng hồ một chút, "Xong rồi, bị muộn rồi."

    Một đường cuống cuồng chạy, rốt cục cũng vào đến trạm tàu điện ngầm.

    Tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng luôn đông đúc đến nỗi có thể như bánh bao nát.

    Ra khỏi tàu điện ngầm giống như vừa mới đã trải qua một hồi vận động cực hạn, cả người đều mệt mỏi.

    Mang theo hai cái bánh bao, quả nhiên lại bị ép thành hình oval.

    Cô vừa ăn, vừa chạy nhanh đến công ty.

    Khi đang đợi thang máy, Khả Lộ đeo túi xách Hermes, uốn uốn éo éo tiêu sái bước tới.

    Liếc mắt thấy Tô Lạc mặc một cái áo lông rộng thùng thình phối hợp quần bò, vẻ mặt ghét bỏ.

    Cô luôn ăn mặc đơn giản mộc mạc như vậy, thậm chí có thể nói có chút quê mùa.

    Chỉ được cái cô có dung mạo trời sinh, mặc như thế nào cũng không quá ảnh hưởng đến vẻ đẹp đó.

    Cửa thang máy mở ra, sau khi bị tàu điện ngầm ép chết thì là đến lúc chen vào thang máy, nhưng lần này cô không chen vào được.

    "Cả người toàn mùi bánh bao, cô đi mà đi chuyến sau đi." Khả Lộ không khách khí nói.

    Tô Lạc cũng không tiếp tục cải cọ cái gì với ả, lượt sau thì lượt sau, vừa chờ vừa ăn hết bánh bao.

    "Cùng ăn với tôi đi."

    Sau lưng truyền đến tiếng của Cung Tư Dạ, mọi người đang đợi thang máy giật mình đích nhìn về phía bọn họ.

    Thang máy của hắn là tổng tài chuyên chúc, bình thường công nhân nào có cơ hội cùng tổng tài đi cùng một cái thang máy.

    "Không cần, không cần, cám ơn ông chủ." Tô Lạc nhìn đồng hồ, "Còn có thời gian, tôi không vội."

    Cô đóng vài một công nhân nhu thuận, đứng cách hắn rất xa.

    Dáng vẻ nhu thuận như vậy, Cung Tư Dạ là lần đầu tiên gặp, điều này làm cho hắn thấy có chút thú vị, thậm chí có chút nghiện.

    Tiếp tục chọc ghẹo nói: "Bánh bao này của cô thơm như vậy, cho ta nếm thử chút được chứ."

    Tô Lạc nhìn thấy bánh bao trong tay đã bị mình cắn quá nửa, có chút xấu hổ.

    Cô cũng nhận ra được, Cung Tư Dạ đây là cố ý chọc ghẹo cô.

    "Đây là bánh bao thịt bình thường, chỗ nào so với bữa sáng xa hoa của ngài. Nếu là ngài nghĩ muốn thể nghiệm bữa sáng của dân chúng như chúng tôi, ngày mai tôi.. mang cho ngài."

    Cung Tư Dạ nhìn thấy cô khẩn trương lại thẹn thùng đích, liền thấy buồn cười.

    Cửa thang máy mở, hắn liền lập tức đi vào thang máy, cũng không mang theo cô.

    Hắn đi rồi, mọi người chung quanh đều nhìn chằm chằm cô. Tô Lạc chỉ đành phải cúi đầu xuống, lấybánh bao che mặt.

    Cô cũng không muốn trở thành người tâm phúc của công ty!

    Nghĩ thầm rằng, may mà Khả Lộ đi thang máy chuyến trước rồi, chuyện này nếu như để ả biết mình nói chuyện với tổng tài, không chừng ngày sau sẽ càng gây khó dễ cho cô hơn.

    Chính là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

    Tổng tài ăn bánh bao nàng cắn qua, lan truyền khắp bộ tài vụ, thậm chí là cả công ty.
     
    Sai Nguyen, Nganha93, AmiLee3 người khác thích bài này.
  4. quỳnh anh 2209

    Bài viết:
    14
    [​IMG]

    Chương 2

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tầng 21, bộ tài vụ.

    Tô Lạc cúi đầu, bước nhanh trở lại chỗ ngồi.

    "Tự nhiên, nghe nói Ông chủ lớn ăn bánh bao cô đã cắn qua!"

    Bộ Tài vụ là nơi thích nghe bát quái nhất. Tất cả các tin đồn thú vị trong công ty, không có gỉ nhỏ không biết, không có gì khiến nhỏ không hiếu kỳ.

    Tô Lạc từng nghe nói đến danh tiếng của nhỏ, không nên đến bộ tài vụ, hẳn là nên đến đội cẩu tử* chuyên nghiệp.

    *Cẩu tử: Chỉ đám Paparazzi chuyên soi mói đời tư các ngôi sao.

    "Cái gì vậy? Ông chủ lớn hôm nay tâm tình tốt, mới tự mình hạ phàm đáp lời cùng tiểu viên chức nhỏ bé như tớ mà thôi, để thể hiện rằng anh ta là người dễ gần mà thôi."

    "Vậy ngài tại sao không nói chuyện với tớ, không nói chuyện với những người khác, cố tình lại phải là cậu chứ?"

    "Nếu không ngày mai cậu cũng mua hai cái bánh bao thịt thử xem?"

    "Ý kiến hay!" Lâm Tử vỗ đùi đánh vang một cái, cao hứng về chỗ ngồi của mình.

    Tô Lạc hít sâu một hơi, cô không rõ Cung Tư Dạ hôm nay diễn cái trò xiếc hay gì, cô rất không thích như vậy.

    Cô không thích náo động, lại càng không thích bị người khác chú ý đến.

    Lúc này Khả Lộ đi tới, ném một đống hồ sơ lớn đến chỗ cô, bắt cô phải thẩm tra đối chiếu xong xuôi toàn bộ số liệu trước khi tan tầm hôm nay.

    Tô Lạc nhìn thấy chồng tư liệu còn cao hơn máy tính của mình, lại nhìn sắc mặt Khả Lộ cao cao tại thượng.

    Rốt cục nhịn không được nói: "Phí tăng ca cô có trả cho tôi không?"

    "Cô đây là muốn cự tuyệt?"

    "Tôi vì cái gì không thể cự tuyệt, đây không phải là việc của ta!"

    Khả Lộ có chút giật mình cô đáp lại như vậy, bình thường không hé răng, luôn là một dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức.

    "Đừng tưởng rằng hôm nay cô cùng tổng tài nói, huyện một lúc, thì liền cho rằng mình tài trí hơn người."

    "Đây chỉ là cô nghĩ như thế, chính cô ước có thể cùng tổng tài có quan hệ, không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy. Chỗ hồ sơ này tốt nhất là cô nên thu về đi, bằng không tôi sẽ trực tiếp vứt thùng rác. Dù sao đây là việc của cô, có trách tôi cũng sẽ không dính dáng gì tới tôi."

    "Cô.." Khả Lộ không lời nào để nói, hừ một tiếng lại ôm đống tư liệu lớn đi.

    A Mỹ ngồi ở Tô Lạc: "..."

    Nhỏ giọng nói: "Cậu hôm nay khí phách vậy?"

    "Một đống tư liệu lớn như vậy, phải tăng ca đến ngày mai cũng làm không xong a. Vượt quá khả năng có thể nhịn rồi!"

    "Làm vô cùng xinh đẹp!" A Mỹ dựng thẳng ngón tay cái, tỏ vẻ bội phục.

    Khả Lộ là thân thích chủ quản bộ tài vụ, ỷ vào mình ở công ty có người quen, hoành hành ngang ngược.

    Tuy cũng có vì muốn có quan hệ với chủ quản, a dua nịnh hót Khả Lộ. Nhưng có nhiều người thật sự không quen nhìn mấy hành vi điêu ngoa của ả, chỉ là ngại bị làm khó dễ, không dám cứng đối cứng mà thôi.

    Năm giờ rưỡi, đúng giờ tan tầm.

    A Mỹ cùng Lâm Tử hẹn Tô Lạc cùng nhau ăn bữa tối, Tô Lạc nghĩ khó có được tan tầm đúng giờ, vậy cùng nhau ăn cơm chúc mừng một chút đi.

    "Nhưng là.."

    "Yên tâm, chúng tớ mời khách!"

    A Mỹ cùng Lâm Tử biết hiện trạng cùng tình cảnh hiện tại của cô rất gian nan.

    Chuyện Lương Chấp Thành toàn bộ công ty đều biết, chính là Tô Lạc ngày thường thái độ khiêm tốn, không mấy người để ý tới.

    Chỉ biết là anh ta ở công ty có một vị hôn thê, rất ít người biết người nọ chính là Tô Lạc.

    "Lần sau tớ mời các cậu tới nhà của tớ ăn cơm đi, tớ mua đồ ăn, tớ đến nấu cơm, cảm tạ các cậu đối với tớ vẫn chiếu cố như vậy. Biết việc Lương Chấp Thành phạm phải, các cậu cũng không có ghét bỏ tớ, còn thay tớ giấu diếm quan hẹ giữ chúng tớ."

    "Khách khí như vậy để làm chi? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, còn không biết thái độ làm người của cậu sao?"

    Ba người sóng vai cười cười hì hì tiêu sái vào một nhà hàng lẩu đối diện công ty.

    A Mỹ nhìn lịch trên di động một chút, cao hứng nói: "Thứ sáu tuần này vạn thánh lễ da! Muốn đi đâu chơi không?"

    Lâm Tử nói tiếp: "Tớ đây trước tiên phải chuẩn bị tốt hai mặt nạ quỷ, đi dọa dọa một nhóm đàn ông dễ nhìn, dọa đến hôn mê cho dễ mang về."

    "Ha ha ha.."

    Tô Lạc nghe bọn họ nói chuyện với nhau, một bên cười, một bên ăn đồ ăn trong nồi.

    Không khí nhiệt độ hôm nay, ăn lẩu thật đúng là không tồi, cảm giác cả người đều ấm áp.

    Người ra vào nhà hàng lẩu ra vào nối liền không dứt, thập phần náo nhiệt. Tay nàng đặt ở trong túi áo, không có nghe thấy mười mấy cuộc điện thoại gọi đến.

    Ăn xong ra cửa, cô lúc này cầm lấy di động mới thấy.

    Mười sáu cuộc, kỳ thật mười lăm là Cung Tư Dạ gọi tới, còn có một cái là Lương Chấp Thành gọi tới.

    Nàng không chút suy nghĩ, đầu tiên gọi lại cho Lương Chấp Thành, sợ anh lo lắng.

    Điện thoại chuyển được, Tô Lạc vội vàng giải thích nói: "Em vừa mới ở cùng với bọn A Mỹ ăn bữa tối, không có nghe gặp điện thoại vang."

    "Em đã ăn rồi à?"

    "Như thế nào? Anh còn chưa ăn sao?"

    "Vốn có tin tức tốt muốn nói cho em, muốn cùng em cùng nhau ăn bữa tối chúc mừng một chút."

    "Tin tức tốt gì nha? Em vừa rồi ăn còn chưa no, còn muốn ăn tiếp một chút nè."

    "Khi nào thì dạ dày lại to như vậy nha, vậy đến đây đi, anh ở Rose chờ em."

    "Được."

    Rose là quán bar nổi danh trong thành, tiêu phí cũng phi thường cao.

    Tô Lạc gọi cái xe, đại khái một giờ sau đã tới.

    Đi tới cửa quán bar, điện thoại lại vang.

    Là Cung Tư Dạ gọi tới.

    Nàng liếc mắt xem một cái liền dập đứt, sau đó tắt nguồn điện thoại di động luôn.

    Lương Chấp Thành nói có tin tức tốt phải chúc mừng, hơn nữa bọn họ đã thật lâu không có hẹn hò, cô không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy.

    "Tự nhiên, em như thế nào cứ đứng ở cửa không tiến vào nha?" Lương Chấp Thành đi ra quán bar, vừa vặn thấy Tô Lạc đã tới rồi.

    Tô Lạc cười cười, "Còn không phải là chờ anh đón sao không?"

    Lương Chấp Thành ôm bên hông cô, hai người cùng nhau đi vào quán bar.

    "Như thế nào đến nơi đắt tiền như vậy?"

    "Anh tìm được công việc, nơi này về sau tùy thời đều có thể đến."

    "Anh tìm được công việc? Thật sự a, thật tốt quá!"

    Tô Lạc cao hứng đích ôm lấy anh, từ sau khi anh bị Cung Thị khai trừ, không có công ty nguyện ý thuê anh.

    Tuy nói đã tìm được công việc, tiêu tiền cũng không thể quá tùy hứng, nơi này một lần tiêu phí cũng vượt qua một tháng tiền lương của cô, nhưng hôm nay cô không muốn mất hứng, không muốn phá hư không khí.

    Hai người ngồi ở trên sô pha, tính chất đặc biệt của quán bar là ồn ào náo động phóng túng.

    Đi làm cả một ngày, đi vào nơi này, quả thật cảm thấy một trận thả lỏng.

    Thẳng đến khi cô thấy một ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mình.

    Cung Tư Dạ!

    Hắn như thế nào ở nơi này.

    Tô Lạc vội vàng cúi đầu, tránh đi tầm mắt của hắn.

    "Tự nhiên, em sao vậy, không thoải mái sao?"

    Lương Chấp Thành nhìn thấy nàng đột nhiên không có tươi cười, cúi đầu, nữu nhăn nhó niết, coi như rất khó chịu đích bộ dáng.

    "Chính là đầu có chút đau, nếu không chúng ta về nhà đi?"

    "Chỉ là, chúng ta vừa mới vào không bao lâu.."

    "Nhưng em thật sự rất không thoải mái."

    "Vậy được rồi, vậy trở về đi.."

    Lương Chấp Thành nâng Tô Lạc dậy, cô vùi đầu vào lòng ở anh, tránh né ánh mắt Cung Tư Dạ, rốt cục đi ra khỏi quán bar.

    "Thực xin lỗi, làm anh không vui rồi."

    "Không có việc gì, không phải nói rồi sao? Anh tìm được công việc, địa phương này, về sau muốn đến có thể đến. Nhưng em thật ra, em không thoải mái như thế nào? Muốn đi bệnh viện hay không?"

    "Không có việc gì, có thể bên trong rất ồn ào, em có chút không thích ứng."

    "Vậy được rồi! Anh mang em đi hít thở không khí một chút."

    "Anh là tốt nhất!"

    "Tô - Lạc,"

    Phía sau đột nhiên có người kêu lên tên cô, mỗi một chữ một chữ kêu lên rất có lực, giống như muốn đem chủ nhân của cái tên này ăn sạch luôn.

    Tô Lạc nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, đứng lại, không dám nhìn lại.

    Lương Chấp Thành quay đầu nhìn lại, là Cung Tư Dạ, tổng tài Cung Thị, Ông chủ lớn trước đây của mình!

    "Là anh!"

    "Thực ngoài ý muốn sao không?" Cung Tư Dạ nói.

    "Hiện tại là thời gian tan tầm, anh tới tìm là có chuyện gì sao?"

    "Một tiểu viên chức, ta tìm cô ta có thể có chuyện gì. Chính là tò mò, các cậu cần bồi thường nhiều tiền như vậy, còn có tiền tới nơi này tiêu phí!"

    "Anh không cần xem thường người khác như vậy!"

    Cung Tư Dạ cười cười, không đáp lại.

    Đi qua bên cạnh bọn họ, lên xe. Hắn lần này, mục đích chính là hù dọa Tô Lạc.

    Nhắc nhở nàng, lần sau không thể cúp điện thoại của hắn!
     
  5. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 3: Tình nhân

    Editor: Minh Nguyệt Mạn


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cung Tư Dạ đi rồi, cả người Tô Lạc cứng ngắc như khinh khí cầu hết hơi xẹp xuống.

    "Em sao vậy, em rất sợ hắn sao?"

    "Không có."

    "Anh thấy em vừa rồi còn không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn nữa cơ mà."

    "Em rất ổn, anh không cần phải lo lắng, phần tiền kia chúng ta nhất định có thể trả hết!"

    Tô Lạc gật gật đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lương Chấp Thành, sợ bị anh nhìn ra sự chột dạ của bản thân, phát hiện mình đang nói dối.

    Cô không hề nghĩ tới sẽ gặp được hắn ở đây.

    Khi hắn gọi cô lại, lòng cô khẩn trương đắc tới run bần bật.

    Cô rất hối hận, hối hận vì đã không tiếp điện thoại của hắn.

    Về đến nhà, nàng bật nguồn mở di động, quả nhiên nhận được tin nhắn từ Cung Tư Dạ.

    "Cô hôm nay làm cho tôi rất không hứng thú!"

    Thấy tin này, tay cô không tự chủ mà sờ lên đầu.

    Ở trên màn hình di động đánh ra một dòng chữ dài: Là anh tự ý vi phạm hiệp ước trước, làm trò trước mặt nhân viên trong công ty, nói chuyện với tôi, hơn nữa còn cố ý nói những lời dễ khiến người ta hiểu lầm. Tôi không nhận điện thoại của anh, đấy là do tôi tức giận.

    Vốn muốn biến thế bị động thành chủ động, nnungw chân chừ vài giây, cuối cùng vẫn xóa bỏ.

    Cô không xác định thái độ cường ngạnh của mình, có thể làm hắn càng thêm hờn giận hay không.

    Chỉ đành phải chậm rãi đánh ra ba chữ "Thực xin lỗi", gửi đi.

    "Ao mà em lại ở trong WC lâu như vậy?" Tiếng của Lương Chấp Thành vang lên ngoài cửa WC, trong giọng nói có chút lo lắng.

    Tô Lạc ấn cái nút xả nước, "Tốt hơn rồi a~"

    Sau khi cô đi ra, Lương Chấp Thành mua một chút đồ ăn khuya, còn mua mấy chai bia.

    "Lạc Lạc anh hôm nay thật sự rất là vui."

    "Vui vẻ là tốt rồi, anh vui vẻ em cũng sẽ vui vẻ."

    "Lạc Lạc, anh yêu em!"

    "Em cũng yêu anh!"

    Lương Chấp Thành đeo kính đen, vóc dáng cao gầy, diện mạo của anh tuy không tính là tinh xảo, nhưng cũng là trẻ khỏe tuấn lãng.

    Hai người bốn mắt nhìn nhau, kéo nhau đến một góc khuất, Tô Lạc hơi nhắm mắt lại, đợi Lương Chấp Thành ôn nhu hôn lên.

    Đột nhiên, một tiếng điện thoại vang lên inh ỏi, đánh vỡ cục diện bình tĩnh lúc trước.

    Tô Lạc vội vàng lấy điện thoại di động trong túi tiền ra, trên màn hình hiện ra ba chữ, Cung Tư Dạ!

    Cô cố ý giả vờ vô tình che khuất màn hình di động, cười nói với Lương Chấp Thành: "Điện thoại từ phía công ty."

    "Đã trễ thế này, sao vẫn còn gọi điện thoại tìm em?"

    "Em cũng không rõ lắm, em đi nhận điện thoại trước xm sao đã."

    "Ân."

    Tô Lạc đi đến ban công, nhìn Lương Chấp Thành ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, mở TV, lúc này cô mới bấm nút nhận điện thoại.

    "Có chuyện gì không?"

    "Tôi nhớ em!"

    "Không phải vừa mới gặp sao?"

    "Hắn ôm thắt lưng của em, tôi rất tức giận. Nhưng là tôi lại không thể ngay lúc ấy mang em đi, bởi vì tôi càng sợ em sẽ tức giận hơn."

    "Anh uống rượu?"

    Ngữ khí say khướt của hắn, lúc nói chuyện cũng không còn dáng vẻ bá đạo cùng cường ngạnh như bình thường.

    "Tôi muốn gặp em."

    "Rất xin lỗi, tôi hôm nay thật sự không thể đi."

    "Lạc Lạc, còn chưa nói chuyện điện thoại xong sao?"

    Liếc thấy Lương Chấp Thành như ánh sáng mặt trời khoan thai đi tới, Tô Lạc giật mình vội vàng dập điện thoại.

    Quay đầu cười nói: "Một ít hồ sơ ý mà, ngày mai đến công ty đối chiếu lại là xong."

    Cung Tư Dạ ở đầu dây bên kia nắm chặt di động, cảm xúc có chút không khống chế được.

    Em ấy lại một lần nữa vì Lương Chấp Thành dập điện thoại của hắn.

    Di động bị hắn ném thẳng xuống đất, trong nháy mắt vỡ nát như mấy cánh hoa.

    "Cung tiên sinh~ngài có khỏe không?" Lão Cố nghe thấy tiếng vang, liền đi tới.

    Hắn không nói gì, ngồi ở trên giường nhìn xuống, trước mắt hắn chính là cái cửa sổ nơi cái điện thoại vừa bị ném ra.

    Cúi đầu, cầm trên tay ly rượu đã vơi gần một nửa lên.

    "Đã trễ thế này, uống rượu hại thân, Cung tiên sinh vẫn là sớm đi nghỉ ngơi đi thôi."

    "Tôi không sao, ông cũng sớm đi nghỉ ngơi đi." Ngữ khí hắn trầm thấp, tỏ rõ sự mất mác.

    "Ân." Lão Cố nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, hắn đại khái có thể đoán ra vài phần vì sao Cung Tư Dạ lại như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.

    Ba tháng trước.

    "Cô tên là Tô Lạc? Vợ sắp cưới của Lương Chấp Thành?" Cung Tư Dạ nhìn Tô Lạc đang đứng trước mặt hắn từ trên xuống dưới.

    Thân hình gầy teo nho nhỏ, giống như chỉ một cơn gió lớn đã có thể thôi bay cô đi mất rồi.

    Mái tóc dài xoăn màu rám nắng chỉnh tề gọn gàng ở sau đầu, dài ngang vai.

    Con ngươi của cô giống như có tinh thần, khiến Cung Tư Dạ nhìn đến mê mẩn.

    Ở trước mặt Cung Tư Dạ, cô tựa như tờ giấy trắng, có chút lãnh ngạo.

    Có lẽ sự lãnh ngạo* của cô chỉ nhằm vào hắn!

    *Lãnh ngạo: Lạnh lùng và kiêu ngạo

    Hắn tuy là tổng tài tập đoàn Cung Thị, cô lại có thể không thèm để hắn vào mắt.

    Cô mỗi ngày đi làm tan tầm, cuộc sống như hai điểm trên một đường thẳng, rất ít khi có giao thiệp ngoài lề.

    "Anh rõ ràng đã biết." Tô Lạc lạnh lùng đáp lại.

    "Em có biết chống chưa cưới của em Lương Chấp Thành đã phạm vào chuyện gì không? Có lẽ sau khi em biết, em nhất định sẽ thấy hối hận vì thái độ hiện tại của mình đó."

    Tô Lạc đoán được vài phần, nhưng không rõ ràng, Lương Chấp Thành cũng chưa từng kể với cô.

    "Em có biết tội tiết lộ cơ mật thương mại phải ngồi tù đến vài năm không?"

    Hỏi đến đây, biểu tình của Tô Lạc mới có một tia biến hóa.

    Lông mày cô hơi nhíu lại một chút "Phải ngồi tù?"

    "Đương nhiên, kia chính là vị khách quan trọng của công ty, kim ngạch hạng mục mỗi lần bảy ngàn vạn. Do hắn, mà hiện giờ toàn bộ đã mất hết!"

    Cô cau mày, biểu tình ngưng trọng hơn so với trước.

    "Anh bắt buộc phải tố cáo anh ấy sao?"

    "Chuyện này do em quyết định!"

    "Tôi?" Tô Lạc không hiểu ý tứ của hắn.

    "Làm tình nhân của tôi!"

    Cung Tư Dạ đứng lên, tiến đến gần cô.

    Vừa vươn tay muốn đụng vào hai má cô, cô lại trốn tránh theo bản năng làm cho hắn cảm thấy được càng ngày càng có ý tứ.

    Chỉ là một khách hàng mà thôi, chỉ là một lần bảy ngàn vạn lần, hắn kỳ thật căn bản là không cần.

    "Em không muốn?"

    "Vì cái gì phải làm như vậy?"

    "Tôi không tin nhất kiến chung tình, nhưng vừa từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã xác định người tôi cần là em. Nhưng tôi không xác định tình cảm này có chân thực hay không, vì vậy tôi cần em giúp đỡ khảo nghiệm một chút."

    "Chỉ vì cái anh gọi là nghiệm chứng cảm giác của anh, mà đi chọc ghẹo tình cảm của người khác sao?"

    "Vậy thì cứ để cho hắn ngồi tù thôi!"

    Hắn kề mặt sát vào hai má cô, trong giọng nói lộ ra dáng vẻ không chút để ý.

    "Tôi sẽ thay anh ấy bồi thường tiền, nhưng không được để anh ấy phải ngồi tù, một khi ngồi tù thì cả đời anh ấy sẽ bị hủy mất!"

    "Nhưng kia là bảy ngàn vạn một lần a!"

    "Tôi sẽ nghĩ biện pháp."

    "Nhưng tôi lại muốn để hắn ngồi tù, thì phải làm sao bây giờ?"

    Tô Lạc còn đang muốn cầu tình, nhưng lại nhìn bộ dáng Cung Tư Dạ ra vẻ nghiền ngẫm suy nghĩ, cô đã hiểu được, cô đây chính là đang từng bước một đi vào cái bẫy của hắn.

    Trừ việc làm tình nhân của hắn ra, hoàn toàn không còn phương pháp nào khác.

    Cô thật sự rất đẹp!

    Là cái loại xinh đẹp độc đáo, đẹp một cách sâu xa!

    "Hy vọng anh tuân thủ lời hứa hẹn của mình, không tố cáo anh ấy. Tiền, tôi sẽ từ từ mà trả lại cho anh"

    "Chỉ cần em nghe lời, tiền, tôi không gấp."

    "Tôi gấp! Chờ khi nào trả xong hết tiền, chúng ta liền đoạn tuyệt quan hệ."

    "Được thôi, nhưng em thật sự xác định trong thời gian dài như vậy, em sẽ không yêu tôi sao?"

    "Sẽ không!"

    Từ đó Tô Lạc liền có tâm sự, mà Cung Tư Dạ đã có vướng bận.
     
    Sai Nguyen, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
  6. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 4: Đội nồi*

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Đội nồi: Ý chỉ việc mình không làm mà phải gánh chịu trách nhiệm thay.

    Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức như thường lệ đúng giờ lại vang lên.

    Tô Lạc cùng Lương Chấp Thành cùng lúc rời giường, đồng thời xuất môn.

    Cô rất thích cuộc sống như vậy, cùng người yêu cùng nhau phấn đấu, cùng nhau ăn cơm, cùng đi làm tan tầm.

    Tối hôm qua.

    Cung Tư Dạ uống say như chết một mình.

    Hôm nay buổi sáng mười giờ hơn mới đến công ty, toàn bộ tâm tình của hắn treo hết lên trên mặt, công ty trên dưới bất cứ ai gặp được hắn đều nhận ra tâm tình hắn hôm nay không được tốt, cần phải tránh càng xa càng tốt.

    "Tô Lạc." Chủ quản Bộ Tài vụ đứng ở cửa phòng gọi tên cô.

    "Đây, tới rồi!"

    Tô Lạc vội vàng buông việc trong tay, đi đến trước chủ quản.

    "Tô Lạc, cô tới công ty đã gần một năm đi, đã hết kỳ thực tập rồi đi!"

    Tô Lạc trong lòng lộp bộp một tiếng.

    Nghĩ: Ngữ khí này của ông ta, sẽ không phải là muốn khai trừ mình đi!

    "Vâng, đúng vậy.."

    "Cô đừng khẩn trương, tôi chỉ là cùng cô nói chuyện phiếm một chút thôi."

    Tô Lạc thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là nói chuyện phiếm.

    "Chủ quản có phải có chuyện gì cần an bài hay không?"

    "Không hổ danh là cao tài sinh công ty đặc biệt chiêu về, cái gì cũng hiểu rõ. Tôi đây cứ việc nói thẳng đi! Khả Lộ hôm qua kiểm tra đối chiếu hồ sơ, lỡ làm ra chút sai lầm trên hạng mục. Cô là công ty đặc biệt chiêu về, chỉ phạm một chút sai lầm, công ty sẽ tha thứ của ngươi. Tôi nghĩ.. Cô hiểu rõ.."

    "Ngài đay là muốn tôi đội nồi thay cho Khả Lộ?"

    "Aizz, không thể nói lời khó nghe như vậy, cô giúp Khả Lộ, cũng là giúp tôi, về sau tôi còn có thể bạc đãi cô không!"

    "Ưu đãi như thế nào?"

    Tô Lạc biết, lời này ông ta đã nói được ra miệng, ncái nồi này là không đội là không được, chỉ có thể trong đó vớt được bao nhiêu chỗ tốt thôi.

    "Từ tháng sau, tăng lương cho cô!"

    "Tăng bao nhiêu?"

    "Mỗi tháng tăng ba nghìn!"

    "Ngài xác định tiền lương sau này của ta còn có thể lấy chứ? Sẽ không vì sai lầm mà trực tiếp bị khai trừ?"

    "Cam đoan sẽ không, nhiều nhất là bị mắng một chút. Khả Lộ tuổi nhỏ, lá gan cũng nhỏ, kì thực tập này cũng chưa đủ.."

    "Tốt, tôi đã biết, việc ngài nói tăng tiền lương thêm ba nghìn, cần phải giữ lời! Tôi vừa rồi đều đã ghi âm, nếu tôi bị khai trừ hoặc là ngài nói không giữ lời, vậy đừng trách tôi."

    Du Thiên Khải cười cười, không nghĩ tới Tô Lạc còn có chiêu thức ấy, thật sự phải nhìn cô ta bằng con mắt khác.

    "Cô yên tâm đi." Nói xong xuất ra một tập báo biểu trong ngăn kéo đưa cho Tô Lạc.

    "Ngài không phải nói chỉ là một chút sai lầm thôi sao? Ở đâu ra mà nhiều như vậy?" Tô Lạc mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin.

    Tư liệu chồng chấtđày gần bằng hai ngón tay.

    Du Thiên Khải cười cười, "Đều là một ít sai lầm, không khó làm."

    Thật sự là ăn thịt người nhu nhược, bắt người không nương tay.

    Quên đi.

    Bị mắng một chút, mỗi tháng tăng ba nghìn đồng, cũng coi như đáng giá, đáng giá.

    Tô Lạc tiếp nhận tư liệu, nhìn một chút, lắc lắc đầu.

    Miệng không tự chủ nhắc nhở: "Cô ta rốt cuộc có giấy chứng nhận hay không a? Loại sai lầm này cũng có thể phạm! Đây chính là bộ tài vụ, một số lẻ, một vài từ sai lầm, cũng có thể ảnh hưởng tới sinh tử của cả bộ tài vụ."

    "Việc đã đến nước này, nói cái này có ích lợi gì, cô nhanh chóng đến văn phòngTổng Giám Đốc nhận sai đi!"

    "Việc này trực tiếp kinh động tới cả ông chủ lớn? Ông sao không sớm nói cho tôi biết, ông còn dám nói là vấn đề nhỏ, Tổng giám đốc cũng biết, mà vẫn còn là vấn đề nhỏ sao?"

    "Tổng tài quả thật không xử lý vấn đề của nhân lực dưới quyền, nhưng khi tôi lên báo cáo hồ sơ báo biểu của cô làm có vấn đề, vừa vặnTổng Giám Đốc cũng ở đó, liền điểm danh muốn gặp cô. Cô vẫn nên là chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, nghe nói ngài ấy hôm nay tâm tình không tốt, có thể vừa lúc muốn tìm người để mắng."

    "Ý tứ này của ông là sớm đã chắc chắc tôi sẽ nhận lỗi thay rồi?"

    "Tôi đây chỉ là rất tin tưởng ở cô thôi! Mau đi đi!"

    Đây thật đúng là chàng hổ nằm mơ, Tô Lạc hít một hơi dài, đi ra khỏi văn phòng.

    Tự điều chỉnh lại gương mặt, đi vội.

    "Cậu đi đâu vậy a, vội vã như thế!" A Mỹ vừa vặn từ toilet đi ra hỏi.

    "Tới pháp trường."

    "Pháp trường cái gì a? Vì cái gì phải tới đó a?"

    "Bởi vì mang theo lương mà đi WC đó." Tô Lạc nói xong, vẫy vẫy tay, thượng thang máy.

    A Mỹ đứng tại chỗ, cảm thấy vô cùng mạc danh kỳ diệu, đi làm mà ngay cả đi vệ sinh sở cũng không cho đi là làm sao?

    Tầng 52 văn phòng Tổng Giám Đốc.

    Cô đứng trong thang máy, trong lòng bất an không yên.

    Không phải bởi vì chuyện phải đội nồi thay người khác, mà là bởi vì phải tới gặp hắn.

    "Đinh"

    Cửa thang máy mở, tầng 52, cả một tầng này đều là Tổng Giám Đốc văn phòng.

    Văn phòng trước thang máy chính là văn phong thư ký Tổng Giám Đốc.

    Đây là lần đầu tiên cô đến tầng 52, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thư ký Tổng Giám Đốc.

    Cô ta tên là Nhã Nhã.

    Quả nhiên giống như lời đồn, dáng người cao gầy, khí chất tao nhãích, tướng mạo siêu phàm thoát tục.

    "Cô là Tô Lạc đi?"

    Trời ạ, đến giọng nói cũng dễ nghe như vậy sao!

    Tô Lạc nhìn thấy cô ta, gật gật đầu.

    "Vậy mời cô đi theo tôi vào đi."

    Cô ta một đường mang theo nụ cười mỉm, rõ ràng Tô Lạc làm sai, đến chịu trừng phạt, cô cũng giả như không thấy, duy trì tao nhã lễ phép.

    Cô ta bấm nhẹ chuông cửa văn phòng Tổng Giám Đốc, sau đó mở cửa ra.

    "Cung tiên sinh, Tô Lạc đến rồi."

    Cung Tư Dạ hướng lưng về phía bọn họ, mắt vẫn nhìn khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ.

    Ở tầng 52, phong cảnh cả thành thị, có thể nhìn không sót một cái gì.

    Nhã Nhã đi rồi, cửa lớn lại một lần nữa đóng lại.

    Cung Tư Dạ quay người, nhìn về phía Tô Lạc, vẫn còn sự tức giận và ham muốn không thể nguôi ngoai trong mắt hắn.

    "Là do tôi sơ ý, phạm phải sai lầm, may mắn chủ quản phát hiện, mới không có tạo thành tổn thất cho công ty.."

    "Tối hôm qua vì sao lại không tới!" Hắn đánh gãy lời của cô.

    Hắn căn bản là không nghe cô nói, cũng không muốn nghe!

    "A Thành tìm được công việc, chúng tôi lúc đó đang ăn mừng."

    "Chúc mừng? Thật cao hứng, nhưng em có bao giờ nghĩ tới tôi khó chịu biết bao nhiêu hay không!"

    Cung Tư Dạ đến gần cô, đè bả vai cô, ngữ khí kích động.

    "Tôi vì sao phải nghĩ làm sao để anh không phải khổ sở, chúng ta lúc đó chỉ là giao dịch, không có cảm tình!"

    "Ha hả.."

    Cung Tư Dạ cười lạnh, hóa ra chỉ là giao dịch!

    Hắn buông cô ra.

    Ngồi trở lại ghế sau bàn làm việc, hóa ra chỉ là tự mình đa tình.

    Nếu không có cảm tình, vậy bàn công việc đi.

    Hắn không muốn cãi nhau với cô, có thể ở cùng một chỗ nói chuyện cũng đã là tốt lắm rồi.

    "Em phạm vàosai lầm như vậy, em cho rằng công ty còn có thể tin tưởng em sao?"

    "Anh phải khai trừ tôi? Nhưng cái sai lầm này, cũng không có tạo thành tổn thất cho công ty mà."

    "Tôi đang nói tới chính là đồng nghiệp mà em thay thế để đến nhận sai."

    "Anh đều biết?"

    "Phạm sai lầm là Khả Lộ, tôi không thích nhất chính là người trốn tránh sai lầm của bản thân, lại càng không thích người thích nói dối ở công ty."

    "Nếu anh đã biết là Khả Lộ, vì sao còn muốn tôi đến đây?"

    "Tôi chỉ là tò mò, bọn họ cho cô cái ưu đãi gì, để cô nguyện ý đội nồi thay vậy?"

    "Tăng tiền lương." Tô Lạc nói thẳng nói.

    "Em rốt cuộc thiếu tiền đến như thế nào vậy, thiếu tiền em hoàn toàn có thể tìm tôi mà, vì cái gì phải làm loại việc ngốc nghếch này? Em ở bộ tài vụ, bộ tài vụ là không cho phép xảy ra sai lầm, em vì cái gọi là tăng tiền lương trong miệng người khác, cư nhiên không tiếc mạo hiểm bị khai trừ!"

    "Hắn nói tôi sẽ không bị khai trừ, nhiều lắm là bị mắng!"

    "Khờ dại! Ngu xuẩn! Hôm nay nếu người em gặp không phải tôi, nếu tôi không sớm biết em đi đội nồi, bọn họ trực tiếp sẽ khai trừ em rồi, lúc đó em có khóc cũng. Hông còn kịp nữa"

    Tô Lạc cúi đầu không nói gì, cô cũng không thể nói gì hơn.

    Cô nói Cung Tư Dạ ở công ty không cần lo cho cô, không cần trợ giúp cô, không cần nói chuyện với cô, nhưng đến cuối cùng cô vẫn phải dựa vào hắn để bảo vệ công việc.
     
    Sai Nguyen, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
  7. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 5: Thân phận

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cung Tư Dạ thấy nàng cúi đầu, tâm trạng có chút không vui, liền không tiếp tục mắng nữa.

    "Em không sao chứ? Tôi không phải là cố ý lớn tiếng như vậy với em đâu."

    "Cám ơn anh." Tô Lạc nhìn về phía hắn, thản nhiên thốt ra ba chữ.

    Ba chữ này, hắn là lần đầu tiên nghe được từ miệng Tô Lạc.

    "Không cần cảm tạ, về sau tự mình thông minh chút. Hiện tại công việc không dễ tìm, nếu như bị kẻ khác nắm được nhược điểm, khai trừ rồi, em còn lấy cái gì ra để trả nợ."

    "Anh yên tâm, cho dù bị khai trừ, tôi cũng sẽ không quỵt nợ."

    Cung Tư Dạ gãi gãi cái ót, cái hắn để ý căn bản không phải là vấn đề trả nợ được không.

    Chỉ là hy vọng cô ghi nhớ lâu dài chuyện hôm nay, không được tùy ý mặc người khác khi dễ, bằng không chả khác nào bị bán còn thay người ta đếm tiền.

    Nhưng lời đã nói ra, luôn là người nói vô ý, người nghe cố tình.

    "Bỏ đi, em trở về đi."

    "Tôi đi đây."

    "Tan tầm ở lại, cùng tôi đi ăn bữa tối."

    "Tôi hôm nay.."

    Tô Lạc tính tùy tiện nói ra một cái lý do nào đó để cự tuyệt hắn.

    Lại bị hắn ngắt lời: "Lại chuẩn bị tìm cái lý do gì đây? Có phải là tôi để cho em quá tự do rồi, cho nên em đã quên thân phận của mình rồi không!"

    Cung Tư Dạ đến gần cô, một bàn tay giơ lên đè cái ót của cô, hôn thật mạnh lên môi cô.

    Tay hắn rất có lực, Tô Lạc muốn giãy khỏi, nhưng bất lực trước sức mạnh cường đại của hắn.

    "Ta chỉ là sợ em đã quên cái cảm giác này, đã quên mất chuyện em vẫn là tình nhân của ta!"

    Cung Tư Dạ buông cô ra, Tô Lạc vội vàng lấy tay lau môi.

    "Buổi chiều sáu giờ, tôi ở đối diện công ty chờ em."

    "Đã biết."

    "Đây mới là Lạc Lạc nghe lời nhất."

    Tô Lạc không đáp lại, vội vàng xoay người rời đi.

    Cung Tư Dạ nhìn bóng dáng cô chạy trối chết, nhịn không được nở nụ cười.

    Hắn thích cô, cho nên tâm trạng của hắn luôn bị cô xoay mòng mòng, vì cô mà thay đổi.

    "Lạc Lạc, sao cậu lại đi lâu như vậy? Rốt cuộc là đi để làm gì vậy?"

    Tô Lạc xuống đến tầng 2, A Mỹ cùng Lâm Tử đã đi tới, có chút lo lắng.

    "Là đi chịu xử phạt đi."

    "A? Bộ tài vụ chúng ta đây là đắc tội thần tiên nào vậy, liên tiếp có người chịu xử phạt."

    "Liên tiếp? Còn có ai sao?"

    "Khả Lộ a, ả tính hạng mục sai, bị cấp trên mắng mỏ, hơn nữa còn chưa hết kỳ thực tập, rất có thể sẽ bị khai trừ." A Mỹ nói.

    Tô Lạc nghĩ thầm, rằng, chính mình không phải đã nhận thay rồi sao? Khả Lộ như thế nào vẫn bị xử phạt.

    "Cậu xem, bây giờ còn gục trên bàn khóc kia kìa!" A Mỹ nói tiếp.

    "Công ty vẫn là rất chính nghĩa nga."

    "Cái gì a?" A Mỹ không hiểu ý tứ của cô.

    "Không có gì." Tô Lạc cười cười, tựa trên ghế vươn vai.

    "Đúng rồi, chủ quản Du cũng đang bị phê bình, trước khi cậu trở về, chúng tớ nhìn thấy hắn nghiêm mặt đi vào văn phòng."

    Xem ra tiền lương này vẫn là không tăng được rồi!

    "Được rồi, nhanh đi làm việc đi, đợi lát nữa cẩn thận du chủ quản đem nộ khí trút lên trên người chúng ta." Tô Lạc nhỏ giọng nói.

    Vừa dứt lời, liền nghe thấy Du Thiên Khải đứng ở cửa văn phòng gọi đích tên Tô Lạc vào.

    "Tô Lạc."

    "Xem ra bị cậu nói trúng rồi!" A Mỹ nói.

    "Có thể đây là số mệnh đi!" Tô Lạc nói.

    Theo sau đến văn phòng.

    Tiến vào văn phòng, Tô Lạc liền đi thẳng vào vấn đề.

    Biện giải nói: "Chuyện này cũng không thể trách tôi được, tôi cái gì cũng chưa nói, là Tổng Giám Đốc đã tự mình điều tra hết cả rồi."

    Nàng vốn tưởng rằng Du Thiên Khải định trách mắng mình một chút, không nghĩ tới, trên mặt hắn đột nhiên nghiêm túc bày ra một tia khen tặng.

    "Tô Lạc, đến, mau ngồi xuống."

    Tô Lạc có chút không load kịp, đã bị hắn ấn bả vai, mạnh mẽ ngồi ở trên ghế.

    "Du, chủ quản Du, ngài đây là?"

    "Cô nói, quan hệ giữa cô và tổng tài, sao không sớm nói cho tôi biết?" Du Thiên Khải vừa nói, vừa rót chén trà, hai tay dâng lên cho Tô Lạc.

    Bên trong có ngâm lá trà, là loại Đại Hồng Bào tốt nhất, vua của các loại trà.

    Bình thường chính hắn uống cũng chỉ dám phả một lá trà, uống cả ngày, lần này lại cấp cho Tô Lạc tới một ly.

    Tô Lạc tiếp trà, uống mà có chút không yên.

    Đây sẽ không phải là "Hồng môn trà" đi!

    Thử hỏi dò xét: "Quan hệ? Tôi cùng Tổng Giám Đốc có thể có cái quan hệ gì a?"

    "Cô xem, cô còn giả vờ gì đâu! Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật!"

    Du Thiên Khải không nói rõ, Tô Lạc cũng không hỏi lại, sợ không có mà hỏi thành có, bại lộ chính mình trước.

    "Trà này, thế nào?"

    "Ân", Tô Lạc gật gật đầu, cười cười, "Rất tốt~"

    Nàng hiện tại nào có cái tâm tư gì mà đi phẩm trà!

    Lúc này, Khả Lộ đến.

    Vừa trang điểm vừa khóc, cô ấy tiến đến chỗ Tô Lạc gào to, "Chị Tô Lạc."

    Thanh âm ả lanh lảnh, hơn nữa mang theo một ít âm khóc nức nở, khiến Tô Lạc nổi lên một thân da gà.

    "Chị Tô Lạc, chị bảo tổng tài đừng khai trừ em được không?"

    "Tôi nào có cái bổn sự kia a!"

    "Chị có, chị khẳng định có!"

    "Tôi không có, tôi làm sao có thể có!" Tô Lạc xấu hổ cười cười.

    "Em biết ngày thường em đối xử với chị không tốt lắm, em về sau sẽ ửa, về sau cái gì cũng đều nghe chị, chị Tô Lạc"

    Tô Lạc vẻ mặt mộng bức, Cung Tư Dạ đã làm cái TM gì vậy, ngay cả Khả Lộ cũng phải chịu thua!

    Cô đặt lại chén trà lên bàn, đứng lên nói với Du Thiên Khải: "Tôi còn có nhiều việc, tôi đi ra ngoài trước~"

    "Được được được, cô cứ đi làm việc của cô đi, nếu nhiều việc quá thì chia cho ngày sau làm tiếp, đừng làm bản thân quá mệt mỏi." Du Thiên Khải mở cửa văn phòng ra, khách khí nói với Tô Lạc.

    Tô Lạc đi ra khỏi văn phòng, vỗ vỗ mặt mình.

    Hôm nay thật sự là mặt trời mọc từ hướng Tây a, chủ quản Du cư nhiên nói đừng làm bản thân quá mệt mỏi.

    Hắn bình thường, luôn xem nhân viên như trâu bò, chỉ cần không mệt chết, thì phải làm đến khi gần chết!

    Cả ngày hôm nay, cô làm việc trong tâm trạng lo sợ mà vượt qua.

    Cung Tư Dạ rốt cuộc đã nói cái gì với bọn họ vậy chứ!

    Rốt cục cũng tới thời khắc tan tầm, cô đúng giờ đóng máy tính.

    Lấy cái túi, không lên tiếng gọi bọn A Mỹ, liền vội vàng chạy ra ngoài, chen vào thang máy.

    Đứng ở đường cái đối diện công ty chờ lão Cố lái xe lại.

    Không quá lâu, một chiếc Martin DBS màu đen đỗ trước mặt cô.

    Đây là xe mới, Tô Lạc cũng không phát hiện là Cung Tư Dạ lái tới.

    "Lên xe."

    Thẳng đến khi nghe thấy âm thanh quen thuộc, mới biết là Cung Tư Dạ.

    Cô lên xe, liền bị kinh ngạc, "Hôm nay thế nào lại không phải là lão Cố lái xe đến?"

    "Hai chúng ta đi hẹn hò, tôi không muốn có thêm người thứ ba."

    "Tôi có vấn đề muốn hỏi anh!"

    "Chuyện gì vậy?"

    "Anh rốt cuộc đã nói cái gì với chủ quản Du, chúng ta khi đó không phải đã có ước định, quan hệ của chúng ta không thể để gười khác biết sao."

    "Tôi không để bọn họ biết a!"

    "Nhưng hắn rõ ràng nói đã biết quan hệ của chúng ta rồi mà!"

    "Như vậy nga."

    Cung Tư Dạ một tay lái, tay kia thì thò tới bên người Tô Lạc.

    Xoa xoa đầu cô, mang theo chút sủng nịch cùng mỉm cười.

    "Tôi nói, tôi thích em!"

    "Anh sao có thể như vậy?"

    "Tôi cũng không có làm trái với ước định a, tôi chỉ là cho bọn họ biết, em không phải người dễ chọc, như vậy sẽ không sẽ có ai dám khi dễ em nữa"

    Tô Lạc đẩy tay hắn, có chút tức giận, nhưng lại không nói nên lời

    "Anh về sau đừng như vậy, tôi không cần anh bảo hộ. Chúng ta lúc đó, vẫn là đơn giản một chút tốt hơn."

    "Như thế nào? Em sợ em yêu tôi sao?"

    "Anh đừng suy nghĩ nhiều."

    Tô Lạc nói xong nhìn về phía ngoài cửa sổ.

    Màn đêm đã buông xuống.

    Thành phố buổi tối là không sao, cũng không trăng sáng, chỉ có những ngọn đèn huyến lệ đẹp đẽ quý giá.
     
    Sai Nguyen, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
  8. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 6: Sinh nhật

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cung Tư Dạ thường thường nghiêng đầu nhìn về phía cô, nhìn thấy sườn mặt của cô, nhìn thấy mái tóc của cô bị gió thổi bay, nhìn thấy ánh mắt hơi bi thương của cô.

    Giờ khắc này, thời gian là yên lặng nhất.

    Cùng cô ở cùng một chỗ, ngay cả hô hấp cũng đều có cảm giác ngọt.

    "Tới rồi."

    Hắn dừng xe lại, đỗ lại ở trước cửa siêu thị.

    "Siêu thị?"

    "Đúng vậy." Hắn cửa xe cho cô, "Xuống xe đi."

    "Anh không phải nói cùng anh đi ăn cơm sao? Như thế nào biến thành đi siêu thị!"

    "Tôi muốn em nấu cơm cho tôi ăn, cho nên đến siêu thị trước mua đồ ăn."

    Hai người sóng vai đi vào siêu thị, mặc dù Tô Lạc cố tình tránh xa hắn, hắn vẫn lại gần và đi bên cạnh cô.

    "Hai người các em ở nhà, thường xuyên là em nấu cơm sao?" Hắn hỏi.

    Phụ giúp đẩy xe mua sắm, cầm một hộp trứng chim bỏ vào.

    "Ân."

    "Hắn ta thật sự rất hạnh phúc! Tôi cũng muốn có một người gần năm năm, cho tới bây giờ vẫn là ăn cơm một mình, ăn đồ ăn cũng đại đa số là ở khách sạn đặt về. Hương vị kia nghìn bài một điệu, ngửi một chút đã mất hết hứng thú ăn uống."

    "Người nhà anh đâu?"

    "Xuất ngoại, em trai tôi lưu học nước ngoài, họ đều đi bồi nó."

    Tô Lạc nhìn về phía hắn, trong đáy mắt hắn cất giấu nỗi cô đơn khó thấy.

    Loại cảm giác này, cô biết rất rõ.

    Cô là một đứa trẻ ở viện phúc lợi, ấn tượng đối với cha mẹ càng ngày càng mơ hồ.

    Trước khi gặp Lương Chấp Thành, cô luôn phải ở một mình!

    "Anh muốn ăn cái gì?" Tô Lạc hỏi.

    "Muốn ăn thịt kho tàu nấu nước cốt dừa, thịt kho tàu nấu cá trích, thịt kho tàu nấu cà.."

    "Như thế nào tất cả đều là thịt kho tàu?"

    "Mẹ tôi yêu nhất là làm thịt kho tàu, tôi đã rất lâu không được nếm lại rồi."

    "Vậy hôm nay liền làm cho anh một bàn toàn bộ là thịt kho tàu đi!"

    Theo sau đó hai người liền bắt đầu mua đồ ăn, vừa nói vừa cười.

    Đây là lần đầu tiên Tô lạc ở cùng một chỗ với hắn, cảm giác thật thoải mái.

    Về đến nhà, lão Cố đón về, thay bọn họ nhấc bao lớn bao nhỏ đích đồ ăn cùng đồ ăn vặt tới phòng bếp.

    "Mua nhiều đồ ăn như vậy."

    "Ân, đợi lát nữa nhân cùng nhau ăn đi." Cung Tư Dạ nói.

    "Không cần, tôi chỉ nếm thử, sẽ không quấy rầy ngài cùng Tô tiểu thư."

    Hắn cười cười, hai người đồng thời nhìn về phía Tô Lạc bận rộn trong bếp.

    Căn nhà này đã thật lâu không có mùi khói bếp rồi.

    "Vậy ông về nghỉ ngơi trước đi, tối nay tôi còn phải đưa cô ấy trở về."

    "Được."

    Lão Cố đi rồi, Cung Tư Dạ đi vào phòng bếp, thắt tạp dề.

    "Có cái gì cần hỗ trợ không?"

    "Anh có thể làm cái gì?"

    "Cái gì đều có thể."

    Tô Lạc nhìn thấy hai tay non mịn của hắn, căn bản không giống như là biết làm việc nhà.

    Chỉ chỉ mấy củ tỏi, "Toàn bộ bóc hết ra đi."

    "Được thôi!"

    Chớp mắt đã là chín giờ tối, hai người ăn ý phối hợp làm một bàn đồ ăn.

    Ngồi ở trước bàn ăn, Tô Lạc lấy ra di động trong túi tiền, ấn màn hình, gởi tín nhắn.

    Cung Tư Dạ một bên mang theo đồ ăn, một bên hỏi: "Gửi tin nhắn cho hắn ta sao?"

    "Ân." Tô Lạc không có phủ nhận.

    "Nhắn cái gì vậy?"

    "Đã trễ thế này, tôi còn chưa trở về, sợ anh ấy lo lắng, nên chỉ là báo bình an cho anh ấy thôi."

    Cung Tư Dạ đột nhiên cười nhạo một tiếng.

    Cười nàng nói: "Hắn nếu là lo lắng cho em, thì sớm đã gọi điện thoại cho em, còn chờ em gửi tin nhắn sao?"

    "Có thể anh ấy đang làm việc thì sao!"

    "Ngốc tử."

    Tô Lạc trừng mắt ánh mắt nhìn về phía hắn, "Anh nói cái gì!"

    "Tôi nói em là đại ngốc tử, nhanh ăn cơm đi!"

    Tô Lạc liếc mắt xem thường, gắp một miếng thịt kho tàu lớn.

    "Ăn nhiều một chút." Cung Tư Dạ lại gắp cho cô một miếng nữa, "Dưỡng cho em mập thêm một hút, tôi mới có chút cảm giác thành tựu."

    "Anh đang nuôi heo sao? Còn cảm giác thành tựu!"

    "Đúng vậy, nuôi em."

    Hai người vừa ăn một bên đấu võ mồm, gần mười một giờ, còn chưa có ăn xong.

    Cung Tư Dạ biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc.

    "Em thực sự yêu hắn sao?"

    "Ai nha?"

    "Lương Chấp Thành!"

    "Đúng vậy, anh ấy vào thời điểm lúc tôi tăm tối nhất, đã xuất hiện ở bên cạnh tôi, làm cho cuộc sống của tôi trở nên không hề tịch mịch."

    "Nếu là tôi xuất hiện ở bên cạnh em trước thì sao, em sẽ yêu tôi chứ?"

    Tô Lạc trầm mặc, làm bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy, lại ăn một miếng khoai.

    Trong sinh mệnh của cô, người xuất hiện rất nhiều, người lưu lại thì lại rất ít.

    Có lẽ chỉ là cô vừa vặn cần, mà anh ấy vừa vặn ở đó. Lại có lẽ chỉ là hắn vừa vặn ở đó, mà cô lại vừa vặn thích anh.

    Cô chưa từng nhớ lại cái gì kinh tâm động phách, cuộc sống của cô vẫn thực đạm.

    Cho nên vấn đề của Cung Tư Dạ, cô không trả lời được, cô cũng không có nghĩ tới.

    Quý trọng người ở bên cạnh, là chấp niệm duy nhất của cô.

    "Rất khó trả lời sao? Vậy tôi đổi câu hỏi khác, nếu hắn lừa gạt hoặc là phản bội em, em còn có thể tiếp tục yêu hắn không?"

    "Đầu tiên an h ấy sẽ không lừa gạt tôi, cũng sẽ không phản bội tôi. Tiếp theo, tôi chưa bao giờ sẽ đi tự hỏi vấn đề như thế."

    Cung Tư Dạ cười cười, không tiếp tục hỏi nữa.

    Nhìn nữ nhân nhìn như ôn nhu nhược nhược trước mắt này, kì thực nội tâm vô cùng cứng rắn vô cùng quật cường.

    Hắn muốn bảo hộ cô, cả đời bảo hộ cô.

    "Tôi đã ăn no, đã mười một giờ, tôi có thể trở về chưa?"

    "Lão Cố, đưa cô ấy trở về."

    Lúc này đây hắn không có mạnh mẽ lưu nàng, cho dù hắn rất không nỡ.

    "Được thôi!"

    Tô Lạc lên xe, Cung Tư Dạ đứng ở cửa, nhìn theo bóng cô rời đi, thẳng đến khi xe khuất tầm mắt chính mình.

    "Tô tiểu thư, đêm nay là cố ý đến chúc mừng sinh nhật Cung tiên sinh sao?"

    "Sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật hắn?" Cô có chút kinh ngạc.

    Hôm nay cả ngày hắn cũng không nhắc tới rằng hôm nay là sinh nhật hắn!

    "Tô tiểu thư không biết sao không?"

    "Hắn không nói."

    "Sau khi cha mẹ ngài ấy xuất ngoại, ngài ấy sẽ không tổ chức sinh nhật, cũng không có ai biết ngày sinh nhật của ngài ấy nữa, không ai chúc mừng cho ngài ấy, ngài ấy vẫn luôn ở một mình."

    Tô Lạc nghe xong, trong lòng nhưng lại dâng lên một trận áy náy.

    Cô không tự giác đích sờ trái tim mình, trái tim như có một tia cảm giác đau đớn, có chút đồng cảm với hắn.

    Trước khi gặp Lương Chấp Thành, cô cũng không tổ chức sinh nhật, lại càng không biết sinh nhật hẳn là dáng vẻ cái gì!

    Sau khi gặp Lương Chấp Thành, cô mới cảm nhận được sinh nhật hóa ra có thể ước nguyện, có bánh ngọt lớn để ăn, có người yêu làm bạn..

    Sinh nhật hóa ra có thể vui vẻ như vậy!

    Tô Lạc không đáp lời, lão Cố cũng không nói thêm gì nữa.

    Sau khi đưa về Tô Lạc, lão Cố liền quay đầu rời đi.

    Trở lại Cung gia, ông đi đến phòng của mình cầm cái gói to đi đến trước cửa phòng Cung Tư Dạ, gõ cửa phòng.

    "Cung tiên sinh, đã ngủ chưa?"

    "Vào đi."

    Hắn ngồi trước cửa sổ sát mặt đất, trong phòng không có bật đèn, cảnh đêm bên ngoài chiếu rọi, để lại ánh sáng mờ nhạt.

    "Đây là vợ ta đích thân may bình an phù, mỗi một châm mỗi một tuyến, đều là chúc phúc đối với ngài, chúc ngài sinh nhật vui vẻ."

    Cung Tư Dạ đứng dậy, hai tay tiếp nhận món quà của lão Cố.

    "Cám ơn ông, cám ơn phu nhân của ông!"

    "Cung tiên sinh hôm nay sinh nhật, sao lại không gọi Tô tiểu thư lưu lại bồi ngài?"

    Cung Tư Dạ cười cười, thản nhiên nói: "Thói quen."

    Thói quen trải qua sinh nhật một mình!
     
    Sai Nguyen, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
  9. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 7: Giao dịch

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lạc đứng ở cửa tiểu khu, nhìn thấy lão Cố lái xe rời đi, đứng ở tại chỗ ngây ngốc một hồi lâu.

    Đột nhiên ngửi thấy mùi thịt nướng cách đó không xa, nhắn tin cho Lương Chấp Thành nói: "Ăn khuya không?"

    "Được."

    Tin nhắn của Lương Chấp Thành phản hồi chỉ trong vòng 1 giây.

    Cô tới quán nướng, chính là trong lòng luôn luôn có tâm sự.

    Sinh nhật Cung Tư Dạ.

    Có lẽ là có cùng tình cảnh với hắn nên có chút đồng cảm, cô đặc biệt có thể cảm thụ được cảm giác của hắn lúc này.

    Đối diện quán nướng là một cửa hàng bánh ngọt có thể DIY* chocolate cùng bánh ngọt, cô dừng bước, đứng ở trước cửa hàng hồi lâu.

    * DIY (Do It Yourself) là tự tay làm lấy. Bạn có thể hiểu theo nghĩa như là chủ động trong sản xuất, sửa chữa, sửa đổi một cái gì đó theo phong cách của bạn.

    Cô nghĩ nếu không thì chuẩn bị cho hắn một món quà, ngày mai đưa cho hắn. Chỉ là cuối cùng cô vẫn không có đi cửa hàng đồ ngọt kia, đi đến đường cái đối diện, mua cho Lương Chấp Thành thịt dê xuyến anh thích ăn nhất.

    Về đến nhà, bát cơm ăn xong vẫn còn để trên bàn chưa dọn, trên bàn trà là một ít vỏ và vụn đồ ăn vặt.

    Cô cầm gói đồ nướng đặt ở trên bàn. Sau đó bắt đầu đeo tạp dề, dọn dẹp từng cái một.

    Cô cũng không có oán giận, bởi cô đã quen rồi.

    Thói quen có đôi khi là chuyện rất đáng sợ, nó có thể cho người ta không hề nghĩ tới thay đổi, có thể cho người ta thích ứng tất cả. Ột cách dễ dàng.

    Lương Chấp Thành tắm xong mặc áo ngủ từ phòng tắm đi ra, "Em đã về rồi!"

    "Ân, mau tới ăn đi~có thịt dê xuyến nướng cà anh thích ăn nhất nè."

    "Thơm quá a, cùng nhau ăn đi."

    "Em vẫn còn no lắm, ăn không vô, anh ăn đi, em nhìn anh ăn."

    Tô ngồi xuống ghế, cánh tay khửu tay đặt lên mặt bàn, hai tay chống cằm, mỉm cười, nhìn Lương Chấp Thành.

    "Em hôm nay cùng hai vị chị em kia đi chỗ nào vậy?" Lương Chấp Thành hỏi.

    "Chỉ đi dạo phố chút, bồi họ mua quần áo."

    "Chính em không mua sao?" Anh nhìn quanh phòng một chút không có túi mua sắm.

    "Em không cần, em cái gì cũng có."

    "Em cũng có thể mua vài món quần áo mới, quần áo trong nhà đều đã cũ."

    "Không có việc gì, anh ăn nốt đi rồi còn đi ngủ."

    Lời nói dối như vậy, cô đã có thể thành thạo bịa ra được rồi.

    Chính là mỗi lần nói xong, lại nhìn Lương Chấp Thành vẫn luôn tín nhiệm chính mình, trong lòng bất an, áy náy.

    "Anh sẽ gạt em, sẽ phản bội em sao?" Tô Lạc đột nhiên hỏi.

    Lương Chấp Thành trong lòng nhất thời căng thẳng, ngây dại mất vài giây, "Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"

    "Không có gì, chỉ là hỏi hỏi một chút, anh có thể không cần trả lời." Tô Lạc cười cười nói.

    Nghe thấy cô đáp lại, biểu tình anh mới có chút thả lỏng.

    "Anh như thế nào sẽ lừa em chứ, em là người anh yêu nhất mà!"

    Anh cầm tay cô, nhìn thấy ánh mắt của cô, trong lời nói của anh làm trong lòng Tô Lạc cảm thấy thập phần kiên định.

    Nói tiếp: "Đột nhiên nhớ tới, ta còn có một số việc phải đi ra ngoài một chút, em nghỉ ngơi trước đi!"

    "Đã trễ thế này, đi đâu vậy a?"

    "Một bằng hữu của anh thất tình, sợ hắn làm chuyện điên rồ, đi an ủi một chút."

    "Ai nha?"

    "Lão Dư, nếu không cùng đi?"

    "Em sẽ không đi đâu, vậy anh mau đi đi, chú ý an toàn, đừng uống rượu."

    "Ân, em yên tâm, xong việc sẽ quay về."

    "Được."

    Lương Chấp Thành đến phòng, thay đổi quần áo, hôn trên trán Tô Lạc, liền đi ra cửa.

    Đã 12 giờ rưỡi.

    Anh đi ra phía sau cửa, hạ thang máy, lấy một chiếc điện thoại.

    "Tôi muốn gặp cậu!"

    Nói xong liền treo điện thoại, người anh muốn gặp cũng không phải lão Dư.

    Lão Dư thất tình cũng là anh nói bừa.

    Anh hiểu Tô Lạc, nàng là cái người coi trọng vấn đề ngử sớm dậy sớm không thức khuya, chắc chắc sẽ không theo đi, thế nên lúc nãy mới hỏi cùng đi không!

    Anh vẫy lại một chiếc xe taxi, xe ngừng ở một quốc lộ gần bờ sông.

    Anh xuống xe, đi xuống đi cầu thang hướng bờ sông, dưới ánh đèn đường mập mờ, là bóng dáng một nam nhân.

    Hắn đứng ở nơi đó, hai tay đút vào túi áo ba-đờ-xuy.

    Lương Chấp Thành đi tới chỗ hắn, cười lạnh nói: "Tới còn rất nhanh."

    "Có chuyện gì sao?"

    "Anh rốt cuộc đã nói gì với Lạc Lạc?"

    Nam nhân kia xoay người lại, dưới ánh đèn đường, vẻ mặt của hắn âm trầm mà nghiêm túc.

    "Cung Tư Dạ anh chớ quên ước định của chúng ta!" Lương Chấp Thành hai tay bắt lấycổ áo hắn, cảm xúc có chút phẫn nộ.

    Cung Tư Dạ phản đòn đẩy anh ngã trên mặt đất, "Chỉ với chút bản lĩnh này?"

    Hắn đứng dậy, nhổ ra một ngụm nước miếng.

    "Cô ấy hôm nay mười một giờ về, hỏi tôi sẽ lừa gạt cô ấy, phản bội cô ấy hay không, cô ấy trước kia sẽ không như vậy, sẽ không hỏi cái loại vấn đề này!"

    "Em ấy chỉ thuận miệng hỏi như vậy, cậu đã hoảng thành như vậy?"

    Cung Tư Dạ giương lên khóe miệng cười cười, hai tay đút túi đi lòng vòng.

    "Lúc trước ngươi làm cho ta đi xử lý cái kia án tử, chính là vì thử của ta trung tâm đi?"

    "Ngay từ đầu tôi thật sự xem trọng cậu, năng lực cậu trên các phương diện đều rất mạnh, cậu cũng thực thông minh. Nhưng chuyện bảy ngàn vạn lần trước, cậu có chút ngu xuẩn. Cái hạng mục kia nếu cậu làm tốt, đúng chỗ, tôi tính toán thăng chức cho cậu, trọng dụng cậu, đáng tiếc chính cậu không có nắm chắc cơ hội."

    "Anh tính toán cho tôi thăng chức? Cho tới bây giờ không từng nghe anh nhắc tới qua."

    "Cậu tới tìm tôi muộn như vậy, không phải chỉ là để nói chuyện đã qua này đi?"

    "Tôi biết chuyện quá khứ hiện tại nói gì cũng không thể thay đổi, tôi làm sai, anh cũng sẽ không dùng tôi. Tôi tìm đến anh, là nói về chuyện của Lạc Lạc."

    "Cậu hối hận?"

    "Tôi không muốn nhìn thấy Lạc Lạc thất vọng về tôi, cho nên xin anh đừng nói cho cô ấy về giao dịch lúc đó của chúng ta."

    "Lúc trước khi cậu sợ phải ngồi tù, lấy em ấy ra để làm giao dịch, cậu như thế nào không sợ em ấy thất vọng?"

    "Tôi yêu cô ấy, chỉ là nếu tôi ngồi tù, tôi sẽ không còn cơ hội. Tôi còn có cha mẹ phải phụng dưỡng, tôi cần sinh tồn, tôi càng cần nữa chứng minh ta chính mình."

    "Cho nên cậu lựa chọn hy sinh cô ấy để trao đổi với tương lai của cậu."

    "Cô ấy yêu tôi, chỉ cần cô ấy không biết chuyện lúc đó giữa chúng ta, cô ấy vẫn sẽ yêu tôi, tôi cũng sẽ vẫn yêu cô ấy."

    Thấy Cung Tư Dạ không nói lời nào, Lương Chấp Thành bắt đầu cảm thấy không nỡ trong lòng.

    "Cậu đã nói chỉ cần em ấy ở cùng cậu thêm một năm."

    "Đúng vậy, nhưng là hiện tại tôi thay đổi chủ ý, tôi phải tranh thủ cướp lấy cô ấy, tranh thủ cả đời của cô ấy."

    Lương Chấp Thành hoàn toàn bối rối, anh vốn tưởng rằng hết thảy đều ở kế hoạch trong lòng bàn tay của mình, lại không nghĩ tới, một tổng tài tập đoàn, lại thật sự yêu một cái nữ nhân bình thường.

    Một khắc kia khi Cung Tư Dạ thấy Tô Lạc, hắn đối nàng càng nhiều chính là cảm giác mới mẻ, là cảm giác chinh phục, là tò mò!

    Lương Chấp Thành nhìn ra tâm tư của hắn, chủ động cùng hắn giao dịch, dùng Tô Lạc đổi lấy tương lai của chính mình.

    Bảy ngàn vạn một lần cũng là giả, chỉ là vì làm cho Tô Lạc cam tâm tình nguyện kính dâng chính mình mà thôi.

    Tô Lạc không biết, cô sở dĩ làm hết thảy, cô cẩn thận tỉ mỉ, bọn họ tất cả đều rõ ràng, bất quá là bọn hắn đã sớm lên kế hoạch tốt.

    Cô thừa nhận áy náy đối với Lương Chấp Thành, kiêng kị đối với Cung Tư Dạ, chỉ vì cùng người mình yêu sống tốt, nhưng mà lại không ngờ chính mình cũng chỉ là một quân cờ trong tay chính người yêu mà mình tin tưởng đó.

    "Anh không thể yêu cô ấy được." Lương Chấp Thành ngoắc ngoắc ngón tay nhìn chằm chằm Cung Tư Dạ, ngữ khí cứng rắn.

    "Cậu sợ?"

    "Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi! Cô ấy là của tôi!"

    "Cậu có nghĩ tới hay không, rằng từ thời điểm cậu hạ bút ký giao dịch này với tôi, cậu cũng đã mất đi cơ hội!"

    Lương Chấp Thành ngây ngốc đứng một bên, cúi đầu nhìn dưới chân, nhíu mày, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn.

    Anh không nói nữa, Cung Tư Dạ đi rồi, anh cũng không có đi ngăn lại, giống như dưới chân nặng nề hơn ngàn vạn lần.
     
    Sai Nguyen, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
  10. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 8: Kiêm chức

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn một mình đứng bên bờ sông, ngọn gió lạnh lúc nửa đêm không kiêng nể gì diễn tấu ở trên người hắn.

    Hắn cảm giác trên người cũng thấy hơi lạnh, trong lòng hắn cũng không có độ ấm.

    Anh ở trước mặt Cung Tư Dạ tự tin như thế, anh muốn tranh thủ cướp Tô Lạc đi, đây không thể nghi ngờ khiến cho lòng anh càng sụp đổ hơn nữa.

    Anh sợ hãi mất đi cô!

    Lúc này, tiếng chuông vang lên trong tay anh.

    Là điện thoại của Tô Lạc gọi tới.

    "Uy, Lạc Lạc." Hắn bình phục cảm xúc, ngữ khí bình thản nói.

    "Lão Dư có sao không? Anh chừng nào thì trở về nha?"

    "Trở về ngay đây, em nếu mệt, ngủ trước đi."

    "Vậy phải chú ý an toàn, em thấy anh vừa rồi ra ngoài không có mặc nhiều quần áo, hiện tại gió to, bên ngoài khẳng định đặc biệt lạnh. Em pha cho anh chút trà nóng, trở về nhớ uống nha."

    "Được."

    Tô Lạc luôn săn sóc tỉ mỉ như vậy, mà anh cũng đã quen với việc cô đối xử tốt với chính mình.

    Anh không thể để cho cô rời đi!

    Anh muốn dẫn cô rời khỏi tập đoàn Cung Thị, rời xa Cung Tư Dạ.

    Chỉ là hắn cùng Cung Tư Dạ là có ước định giấy trắng mực đen. Nếu hiện tại vi phạm ước định, hắn ta nhất định sẽ đưa anh đi tù.

    Nghĩ đến đây, anh đúng là vẫn còn do dự.

    Một năm.

    Một năm sau, Lạc Lạc, cô ấy sẽ được tự do.

    Anh đứng tại chỗ, hướng tới bờ sông hét lớn.

    Nội tâm từ chối hồi lâu, cuối cùng bất lực, sợ hãi phải ngồi tù.

    Chỉ đành phải quyết định tiếp tục thực hiện ước định, làm Tô Lạc ở lại bên người Cung Tư Dạ một năm, đổi lấy tự do của chính mình.

    Hắn hai tay hướng tới rào chắn bờ sông dùng sức nắm chặt một cái, phát tiết cảm xúc, sau đó rời khỏi.

    Về đến nhà, Tô Lạc đã ngủ.

    Trà giải nhiệt nóng ở trên bàn, anh cầm lên tay, ấm áp, tâm của anh cũng trở nên ấm áp.

    Đi vào phòng ngủ, nhìn thấy gương mặt cô ngủ say, anh đã thật lâu không có nhìn kỹ cô.

    Cô đã gầy yếu đi rất nhiều.

    Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, trong lòng nói: Lạc Lạc, nhấtt định không thể yêu hắn. Chỉ cần em kiên trì một năm, bảy ngàn vạn một lần kia cũng liền triệt tiêu, anh cũng sẽ không phải ngồi tù!

    Tô Lạc không có người thân, chỉ có Lương Chấp Thành, cô có thể vì anh trả giá hết thảy.

    Mà Lương Chấp Thành lại không được, anh có lý tưởng cùng mục tiêu của chính mình, anh có người nhà của chính mình.

    Trong lòng anh thoải mái hơn rất nhiều.

    Tô Lạc ở trong thế giới của hắn, là trọng yếu, cũng duy nhất.

    Cung Tư Dạ về đến nhà, đem áo khoác trên người cởi bỏ, vứt trên mặt đất.

    Trong lòng hắn có một cỗ hỏa nhiệt vô danh, hắn cũng không biết trong lòng vì cái gì đột nhiên nghẹn khuất như thế.

    Có lẽ chính là vì ghen tị với Lương Chấp Thành, thấy hắn, hắn đều phải kìm nén cơn tức giận vì ghen tị.

    Ở trong lòng hắn, Lương Chấp Thành chính là một tra nam, một kẻ tồi tệ lợi dụng chính vị hôn thê của mình thu ích lợi.

    Nhưng một kẻ tồi tệ như vậy, lại chiến được toàn bộ tình yêu của Tô Lạc.

    "Cô ấy yêu tôi, chỉ cần cô ấy không biết chuyện lúc đó của chúng ta, cô ấy vẫn yêu tôi."

    Những lời này Lương Chấp Thành, một mực quanh quẩn bên tai hắn.

    Tô Lạc phải có bao nhiêu thương hắn ta, hắn ta mới có tự tin nói ra những lời này.

    Nội tâm của hắn cảm thấy từng đợt khó chịu.

    Hắn muốn ngay hiện tại liền gọi điện thoại cho Tô Lạc, nói cho cô tất cả mọi chuyện.

    Chính là hắn không dám, bởi vì giao dịch này, hắn cũng là người tham dự!

    Ngày thứ hai, sáng sớm, ánh mặt trời vừa mọc.

    Hôm nay là cuối tuần, đi làm nốt ngày hôm nay, là có thể nghỉ ngơi hai ngày.

    Chỉ là Tô Lạc cũng không tính lãng phí không công thời gian rảnh cuối tuần, cô muốn đi làm kiêm chức.

    Có lẽ kiếm không nhiều lắm, nhưng ít ra có thể trợ cấp một chút.

    Tới dưới lầu công ty, khi đang đợi thang máy, A Mỹ cùng Lâm Tử cũng vừa vặn tới rồi.

    Tô Lạc cầm sữa đậu nành, nhìn thấy họ đã đi tới.

    Vừa lúc thang máy cũng đến rồi.

    "Cậu như thế nào mỗi ngày đều uống sữa đậu nành a? Uống không ngấy sao nha?" A Mỹ nói.

    "Sữa đậu nành là tốt nhất, làm từ thựcvật, bên trong còn có lòng trắng trứng, vi-ta-min B1, B2.."

    "Đi đi, đừng phổ cập khoa học, cậu chính là quái nhân thích phổ cập khoa học. Dinh dưỡng mặc kệ dinh dưỡng, tớ cũng chỉ yêu uống cà phê."

    Nói xong cầm lấy cà phê nóng vừa mới mua trong tay, uống một ngụm, nói tiếp: "Chủ yếu là cà phê nâng cao tinh thần!" Sau đó cười ha ha.

    "Cậu nha, vừa đi làm đã không có tinh thần, lúc cậu chơi suốt đêm, sao không thấy không có tinh thần như vậy." Lâm Tử phun tào nói.

    Tới tầng 21.

    Đi đến bàn công tác của mình, A Mỹ tựa vào bàn, bộ dáng vô tình.

    Tô Lạc hỏi: "Cậu không phải mới vừa uống cà phê sao không? Như thế nào lại gục xuống rồi."

    A Mỹ ủy khuất của trả lời: "Tớ giống như đã miễn dịch đối với cà phê rồi, tớ rất thảm đi."

    "Đúng rồi, cậu có biết làm sao có thể làm kiêm chức không?"

    "Để làm chi nha, cậu phải làm hả?"

    "Đúng vậy, công tác của A Thành còn đang trong giai đoạn thử việc, tiền lương không cao. Tiền lương của tớ cũng không nhiều, muốn kiếm thêm chút thu nhập thêm trợ cấp gia đình."

    "Có người vợ săn sóc tỉ mỉ lại chịu khổ nhọc như cậu, có ông chồng nào không muốn đoạt lấy chứ!"

    "Ngày mai không phải là vạn thánh đang tuyển sao, cậu có thể đi làm NPC a, có thể tham gia nhóm giả ma quỷ dọa người a. Như vậy, vừa có thể chơi vừa có thể kiếm tiền." A Mỹ nghĩ nghĩ nói tiếp.

    Tô Lạc chần chờ vài giây, bình thường cô xem phim kịnh dị đều có thể bị dọa đến chảy ra nước mắt, lại vẫn là cố nặn ra chút dũng khí nói: "Được, vậy đến đâu để đăng ký tuyển thử việc?"

    "Không cần thử việc, tan tầm cậu trực tiếp đi đến hiện trường Hoan Lạc thành báo danh là được, cả đêm cũng có thể được đến vài trăm."

    "Đi."

    Quả nhiên, sau khi tan tầm, cô liền trực tiếp ngồi xe đi khu vui chơi Hoan Lạc thành, nơi này là khu vui chơi lớn nhất thành phố.

    Trong khu vui chơi, đêm nay cũng đã ở khai triển hoạt động về chủ đề vạn thánh lễ.

    Người ra vào cửa, người xếp hàng mua vé, ngay cả gian vệ sinh công cộng cũng vô cùng đông người.

    Đại đa số đều là em trai em gái trên đầu đội sừng ác ma, vương miện, thánh mẫu thiên thần..

    Tụ lại thành từng đoàn nhỏ, tất cả đều tràn đầy thanh xuân cùng vui vẻ.

    Tô Lạc 27 tuổi, chưa bao giờ tham dự qua hoạt động như vậy, cũng chưa bao giờ tới một nơi như vậy.

    Nhân sinh cô thường thường thản nhiên, dường như đã bỏ lỡ rất nhiều khoái hoạt cùng tình cảm mãnh liệt, giờ thì cũng đã 27 tuổi.

    Nàng đến gần cửa báo danh, điền tư liệu, nhân viên công tác đem công tác của cô an bài tại quỷ ốc, đêm nay là có thể đi làm.

    "Nếu đêm nay liền đi làm, vậy cô mau nhanh qua phòng bên kia hóa trang thay quần áo đi." Người nọ chỉ chỉ phòng có biển phòng của nhân viên công tác, người không phận sự miễn vào.

    "Được."

    Lúc này điện thoại vang, là Lương Chấp Thành gọi tới.

    "Lạc Lạc, em đang ở đâu vậy? Đã trễ thế này, còn chưa về."

    "Em ở Hoan Lạc thành!"

    "Đi chỗ đó để làm gì? Cùng mấy chị em tốt của em vui đùa sao?"

    Tô Lạc do dự một chút, nếu nói cho anh tình hình thực tế, cô sợ anh sẽ không đồng ý cho cô làm.

    Chỉ phải nói thuận theo anh: . "Vâng"

    "Vậy được rồi, anh không quấy rầy em nữa."

    Vừa cúp điện thoại, không quá vài giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang.

    Lần này là Cung Tư Dạ gọi tới.

    "Ở đâu vậy?"

    "Tôi đêm nay không có thời gian."

    "Tôi hỏi em ở đâu?"

    Cung Tư Dạ nghe thấy Tô Lạc bên kia truyền đến thanh âm náo nhiệt lại hỗn loạn.

    "Tôi ở Hoan Lạc thành."

    "Làm kiêm chức?"

    "Anh như thế nào lại biết!"

    "Em thiếu tiền như vậy, chẳng lẽ còn có thể đi chơi sao? Em làm ở chỗ nào trong đó, tôi đến."

    "Anh đừng đến, anh tới để làm gì?"

    "Tôi cũng đến chơi nha!"

    "Nơi này đều là nơi trẻ con đến, anh đã ba mươi tuổi đến chơi cái gì a. Đừng tới, tôi còn phải làm việc, không nói nữa."

    Tô Lạc không muốn hắn tới nơi này tìm mình, vội vàng treo điện thoại.

    Cung Tư Dạ giác vừa bực mình vừa buồn cười, thật đúng là nghĩ chỉ cần em không nói, thì tôi sẽ không tìm ra em sao?

    Hắn liên hệ Nhã Nhã, kêu cổ đi Hoan Lạc thành điều tra Tô Lạc hiện tại đang ở cái cương vị nào.

    Không đến một giờ, Nhã Nhã liền trở về điện thoại.

    "Tô tiểu thư đang ở quỷ ốc."

    Quỷ ốc, em ấy không phải sợ quỷ nhất sao!

    Hắn vội vàng bỏ đi âu phục mặc ở công ty, thay quần áo vải nỉ hưu nhàn một chút, liền lái xe đi Hoan Lạc thành.
     
    Sai Nguyen, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
  11. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Chương 9: Quỷ Ốc

    Editor: Minh Nguyệt Mạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô là Tô Lạc?" Một vị nhân viên quản lý mặc chức nghiệp tây trang đến gần cô nói.

    "Ân, đúng vậy."

    "Mặc xong rồi, thì đi theo tôi."

    "Được."

    "Tôi họ Thái, về sau gọi tôi là chị Thái là được."

    "Được."

    Tô Lạc trên mặt hóa trang thành nửa đen nửa trắng, mặc một thân áo choàng trắng tinh ngắn, tóc rơi rụng xuống, lại đội lên đỉnh đầu cái mũ vải trắng cao, rất có vài phần dáng vẻ.

    Nếu không phải người cực kỳ quen thuộc với giọng nói của cô, thì thật đúng là nhận không ra cô lúc này.

    Cô đi theo phía sau Chị Thái đi tới, bên canh cô còn có một nam sinh đen sì từ đầu tới chân.

    "Chị Thái, chị nói chúng tôi hiện tại, thật sự dọa người sao?" Nam sinh kia hỏi.

    Chị Thái quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, "Đợi lát nữa tiến vào quỷ ốc, thêm cả trang bị đèn hiệu khẳng định sẽ dọa người a, cậu không chơi quỷ trêu đùa sao? Bên trong tất cả rồi sẽ chỉ còn lại là tiếng thét chói tai."

    "Đương nhiên biết chơi a, tôi là muốn hỏi, hù chết người có phải chịu trách nhiệm gì không?"

    "Nói cái điềm xấu gì đâu, phi phi phi! Nhanh đi vào trong, điểm đến mới thôi, đừng hướng tử lý chọc ghẹo, hiểu chưa?"

    "Hiểu được." Hai người cùng kêu lên đáp lại nói.

    "Chúng ta ở quỷ ốc này, là sắp xếp theo trình tự độ đáng sợ, hai người các cậu thì.." Chị Thái xem xét Tô Lạc, nhược nhỏ yếu mềm, "Các cậu liền ở mức sơ cấp đi."

    "Sơ cấp có phải rất đáng sợ hay không?" Tô Lạc hỏi.

    "Sơ cấp là" Cầu Nề Hà ", khu vực nhỏ, người cũng ít, các khu khác thực đúng là khủng bố hơn chỗ đó không ít. Tôi xem cô nhỏ gầy như vậy, cũng không giống người có lá gan lớn. Đừng để chưa dọa được người chơi, đã đem chính mình dọa đến ngất đi thôi"

    "Cám ơn Chị Thái."

    "Tới rồi, vào đi. Buổi tối bảy giờ bán vé mở màn, các cậu còn có 10 phút ở bên trong làm quen địa hình, xem chính mình tránh ở đâu hay làm sao dọa người tốt nhất."

    "Đã rõ." Hai người lại cùng kêu lên đáp lại nói.

    Chị Thái đi rồi, Tô Lạc buồn không phát ra tiếng, đi vào bên trong.

    Bên trong là một hang động làm bằng đá giả, với những con đường ngoằn ngoèo quanh co khúc khuỷu, hiệu ứng âm thanh ma mị từ các bộ phim ma và ánh đèn xanh đen nhấp nháy, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng giày cao gót hay tiếng phụ nữ cười. Bầu không khí được tạo ra thực sự là rất ma mị.

    "Chị gái, nếu đã đến đây chơi, thì đừng làm vẻ mặt như phải tăng ca vậy, thả lỏng lông mày ra đi."

    Nam sinh kia thấy cô quá nghiêm túc, đi đến, chủ động gợi chuyện.

    "Không có gì."

    "Chị không phải là đang sợ hãi đi, mấy thứ cỏn con này, chị sợ thật à, cũng không phải là trẻ nhỏ mà."

    Tô Lạc nghiêng đầu nhìn cậu một cái, "Cậu hẳn là vẫn là trẻ con đi?"

    "Tôi đại học năm hai, chị thì sao?"

    "Tôi đã đi làm rồi."

    "Ồ,"

    Tô Lạc nghĩ, tuổi trẻ thật là tốt, làm gì cũng không cần lo nghĩ đến tiền, vào quỷ ốc cũng không sợ!

    "Tôi là Tằng Suất, chị thì sao?"

    "Cậu thật sự đủ lớn mật tự tin a, tôi tên là Tô Lạc."

    Tằng Suất có chút ngượng ngùng cười cười, lập tức nói: "Tôi đây gọi chị là chị Lạc đi."

    "Tùy cậu."

    Tô Lạc căn bản không lòng dạ nào cùng cậu nói chuyện, cô đã có thói quen làm việc từng bước một như ở công ty rồi.

    Đi vào nơi này, làm việc là ngẫu hứng phát huy, hơn nữa cô cho tới bây giờ chưa từng chơi đùa như này, thật có chút khẩn trương.

    "Chị, đừng sợ a~chúng ta là quỷ, bọn họ là người, chỉ có bọn họ sợ chúng ta thôi."

    "Đã biết."

    "Đợi lát nữa người chơi đến, tránh không được có người nhát gan kêu tiếng quỷ. Đến lúc đó sẽ có vài con ma giả xuất hiện, chị nếu sợ, liền theo sát tôi."

    "Quỷ giả?"

    "Chính là máy móc làm, xây dựng không khí."

    "Ân." Tô Lạc tròng mắt nhìn chung quanh.

    "Hiện tại nhìn không ra đâu, chờ mở màn, bọn họ sẽ xuất hiện. Có có thể ở trên đỉnh đầu, có thể ở sau người, dưới chân, góc sáng.."

    "Đừng nói nữa."

    Tô Lạc đã bị dọa không nhẹ, rất nhanh liền lôi kéo quần áo Tằng Suất.

    Tiếp qua vài phần chung, bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, là người xếp hàng tiến vào càng lúc càng nhiều.

    Máy móc bên trong, cũng bắt đầu vận chuyển.

    Đột nhiên một con quỷ lắm mồm, dừng ở đỉnh đầu Tô Lạc, tóc rơi xuống mặt cô.

    Cô ngẩng đầu nhìn, một bộ mặt quỷ dữ tợn.

    Nhất thời dọa đến xanh mét cả mặt, một đường thét chói tai chạy như điên chạy đi ra ngoài, Tằng Suất đều còn không có tới kịp bắt lấy nàng.

    Người xếp hàng thấy "Bạch vô thường" bị dọa chạy đi ra, một trận cười to.

    Hiện trường che kín bởi tiếng cười, khu vui chơi này vẫn là lần đầu tiên thấy quỷ bị dọa thành như vậy.

    Nhân viên công tác vội vàng chạy tới, lôi kéo Tô Lạc vào phòng, quát lớn: "Cô nếu không làm được, thì cũng đừng đến, cô đây đang làm ảnh hưởng danh tiếng khu vui chơi của tôi đó! Nơi này là quỷ ốc, chính là nơi được mệnh danh là tối tăm khủng bố, vô cùngchuyên nghiệp, quỷ ốc lớn nhất đó có biết không!"

    "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Tô Lạc vội vàng nói.

    Tằng Suất ở cách đó không xa nghe xong trong, đi lại gần, trợ giúp cô giải vây nói: "Vừa rồi là tôi dọa chị ấy chạy ra đi, tôi là muốn thử xem, xem dọa người như vậy, có thể có hiệu quả tốt hay không. Xem ra hiệu quả thật đúng là không tồi, bọn họ bị ta dọa chạy ra đi, cam đoan sẽ không ảnh hưởng danh tiếng quỷ ốc thứ nhất của khu vui chơi."

    "Đi đi đi đi~mau vào đi, chỉ còn có một phút đồng hồ đã mở màn rồi."

    "Được."

    Tằng Suất sau đó kéo Tô Lạc tới quỷ ốc.

    "Cám ơn cậu."

    "Không có việc gì, hôm nay tôi bảo vệ chị."

    Hai người nhìn nhau cười cười, Tô Lạc rốt cục cũng không có xấu hổ như vậy nữa.

    Nhưng thật ra cảnh mới vừa rồi kia, Tô Lạc bắt gặp ánh mắt không ít người, trong đó hình như còn có Cung Tư Dạ.

    Tiếng gào của cô, Cung Tư Dạ một giây liền nhận ra là em ấy.

    Đội ngũ đã muốn xếp thành hàng dài, Cung Tư Dạ đứng sau cùng, đã không còn có chút xíu kiên nhẫn xếp hàng nào, khẩn cấp muốn nhìn cái người nhát gan Tô Lạc kia.

    Hắn trở về nơi mua vé, hỏi: "Có biện pháp nào có thể không cần xếp hàng không?"

    "Chúng ta có chế độ người siêu cấp VIP là không cần xếp hàng, có lối đi dành riêng cho VIP."

    "Làm cho tôi một cái."

    "Một cái là ba vạn, cho tới nay bởi vì vấn đề giá cả, người làm cũng không nhiều, ngài xác định muốn làm sao?"

    "Vậy làm hai cái đi!"

    "Được ạ."

    Nhân viên công tác bán vé thấy hắn khí vũ hiên ngang, một thân hàng hiệu, biết là người có tiền, vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn hắn.

    Hắn cầm thẻ, đưa cho nhân viên công tác quỷ ốc, quả nhiên có người dẫn hắn theo một đường khác vào quỷ ốc.

    Đi vào góc liền thấy cô ấy cùng một nam nhân khác dựa thật sự rất gần, nhất thời sắc mặt không tốt, có chút tức giận.

    Mặt âm trầm đi tới, trực tiếp giữ chặt tay Tô Lạc, theo hướng trái mà đi.

    Tô Lạc nhìn lại hắn, là Cung Tư Dạ!

    Hắn vẫn là tìm được đến đây.

    "Uy uy uy, vị bằng hữu này, anh là ai nha? Nhìn tướng mạo anh đường đường chính chính, như thế nào lại đùa giỡn nhân viên công tác chúng tôi! Mau buông tay, bằng không tôi gọi là bảo an a!" Tằng Suất ngăn phía trước bọn họ.

    Tô Lạc nháy mắt, bảo cậu đừng nói nữa.

    Không ngờ Tằng Suất vẫn nói tiếp.

    "Chị Lạc, đừng sợ, tôi đã nói, đêm nay tôi sẽ bảo hộ chị."

    "Tôi là bạn trai cô ấy!" Cung Tư Dạ rốt cục mở miệng nói.

    "Anh nói là thì là a, chị Lạc cũng chưa có tỏ thái độ gì." Qua vài giây, hắn cười cười, "Ồ, có phải anh đang theo đuổi chị Lạc có phải hay không, vừa thấy đọc diễn, vậy khẳng định là yêu đơn phương rồi!"

    "Cậu chỉ là một đứa con nít ranh mà thôi!" Cung Tư Dạ cảm xúc kích động, chuẩn bị phóng đến trước mặt cậu đánh tơi bời, lại bị Tô Lạc kéo lại.

    "Anh làm gì thế, đừng làm ảnh hưởng tới người khác."

    "Theo tôi trở về."

    "Không, tiền lương của tôi còn chưa lấy được đâu."

    "Tiền lương bao nhiêu, tôi cho em! Tôi không thích em đi làm ở nơi ngoài tầm mắt tôi!"

    Không đợi Tô Lạc phản ứng, mũ trên đầu cô bị Cung Tư Dạ gở xuống ném xuống đất.

    Ôm thắt lưng cô, ôm cô vào trong ngực.

    "Anh mau thả tôi xuống, tôi tự mình đi."

    "Đừng nhúc nhích!"

    Tô Lạc thấy ngữ khí cường ngạnh của hắn, không dám nói cái gì nữa, tùy ý hắn ôm chính mình hướng ra ngoài đi.

    Tằng Suất xem mà choáng váng, qua mấy chục giây, mới phản ứng lại.

    Tiến lên, lại ngăn ở trước mặt bọn họ.

    "Anh thật sự là bạn trai chị ấy sao? Chị Lạc, hắn thật là bạn trai chị sao?"

    Tô Lạc không nghĩ sự tình biến đích phức tạp, sợ Cung Tư Dạ giận, chỉ có thể trả lời: "Đúng vậy."

    "Sớm nói vậy thì xong rồi, vậy hai người đi đi, em sẽ giúp chị Thái giải thích."

    Cung Tư Dạ nghe xong câu trả lời của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười.

    Ở bên tai Tô Lạc nhỏ giọng nói: "Đây chính là tự em thừa nhận nha!"
     
    Sai Nguyen, AmiLee, Nganha931 người nữa thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...