Chương 2
Editor: Minh Nguyệt Mạn
[BOOK]Tầng 21, bộ tài vụ.
Tô Lạc cúi đầu, bước nhanh trở lại chỗ ngồi.
"Tự nhiên, nghe nói Ông chủ lớn ăn bánh bao cô đã cắn qua!"
Bộ Tài vụ là nơi thích nghe bát quái nhất. Tất cả các tin đồn thú vị trong công ty, không có gỉ nhỏ không biết, không có gì khiến nhỏ không hiếu kỳ.
Tô Lạc từng nghe nói đến danh tiếng của nhỏ, không nên đến bộ tài vụ, hẳn là nên đến đội cẩu tử* chuyên nghiệp.
*Cẩu tử: Chỉ đám Paparazzi chuyên soi mói đời tư các ngôi sao.
"Cái gì vậy? Ông chủ lớn hôm nay tâm tình tốt, mới tự mình hạ phàm đáp lời cùng tiểu viên chức nhỏ bé như tớ mà thôi, để thể hiện rằng anh ta là người dễ gần mà thôi."
"Vậy ngài tại sao không nói chuyện với tớ, không nói chuyện với những người khác, cố tình lại phải là cậu chứ?"
"Nếu không ngày mai cậu cũng mua hai cái bánh bao thịt thử xem?"
"Ý kiến hay!" Lâm Tử vỗ đùi đánh vang một cái, cao hứng về chỗ ngồi của mình.
Tô Lạc hít sâu một hơi, cô không rõ Cung Tư Dạ hôm nay diễn cái trò xiếc hay gì, cô rất không thích như vậy.
Cô không thích náo động, lại càng không thích bị người khác chú ý đến.
Lúc này Khả Lộ đi tới, ném một đống hồ sơ lớn đến chỗ cô, bắt cô phải thẩm tra đối chiếu xong xuôi toàn bộ số liệu trước khi tan tầm hôm nay.
Tô Lạc nhìn thấy chồng tư liệu còn cao hơn máy tính của mình, lại nhìn sắc mặt Khả Lộ cao cao tại thượng.
Rốt cục nhịn không được nói: "Phí tăng ca cô có trả cho tôi không?"
"Cô đây là muốn cự tuyệt?"
"Tôi vì cái gì không thể cự tuyệt, đây không phải là việc của ta!"
Khả Lộ có chút giật mình cô đáp lại như vậy, bình thường không hé răng, luôn là một dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức.
"Đừng tưởng rằng hôm nay cô cùng tổng tài nói, huyện một lúc, thì liền cho rằng mình tài trí hơn người."
"Đây chỉ là cô nghĩ như thế, chính cô ước có thể cùng tổng tài có quan hệ, không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy. Chỗ hồ sơ này tốt nhất là cô nên thu về đi, bằng không tôi sẽ trực tiếp vứt thùng rác. Dù sao đây là việc của cô, có trách tôi cũng sẽ không dính dáng gì tới tôi."
"Cô.." Khả Lộ không lời nào để nói, hừ một tiếng lại ôm đống tư liệu lớn đi.
A Mỹ ngồi ở Tô Lạc: "..."
Nhỏ giọng nói: "Cậu hôm nay khí phách vậy?"
"Một đống tư liệu lớn như vậy, phải tăng ca đến ngày mai cũng làm không xong a. Vượt quá khả năng có thể nhịn rồi!"
"Làm vô cùng xinh đẹp!" A Mỹ dựng thẳng ngón tay cái, tỏ vẻ bội phục.
Khả Lộ là thân thích chủ quản bộ tài vụ, ỷ vào mình ở công ty có người quen, hoành hành ngang ngược.
Tuy cũng có vì muốn có quan hệ với chủ quản, a dua nịnh hót Khả Lộ. Nhưng có nhiều người thật sự không quen nhìn mấy hành vi điêu ngoa của ả, chỉ là ngại bị làm khó dễ, không dám cứng đối cứng mà thôi.
Năm giờ rưỡi, đúng giờ tan tầm.
A Mỹ cùng Lâm Tử hẹn Tô Lạc cùng nhau ăn bữa tối, Tô Lạc nghĩ khó có được tan tầm đúng giờ, vậy cùng nhau ăn cơm chúc mừng một chút đi.
"Nhưng là.."
"Yên tâm, chúng tớ mời khách!"
A Mỹ cùng Lâm Tử biết hiện trạng cùng tình cảnh hiện tại của cô rất gian nan.
Chuyện Lương Chấp Thành toàn bộ công ty đều biết, chính là Tô Lạc ngày thường thái độ khiêm tốn, không mấy người để ý tới.
Chỉ biết là anh ta ở công ty có một vị hôn thê, rất ít người biết người nọ chính là Tô Lạc.
"Lần sau tớ mời các cậu tới nhà của tớ ăn cơm đi, tớ mua đồ ăn, tớ đến nấu cơm, cảm tạ các cậu đối với tớ vẫn chiếu cố như vậy. Biết việc Lương Chấp Thành phạm phải, các cậu cũng không có ghét bỏ tớ, còn thay tớ giấu diếm quan hẹ giữ chúng tớ."
"Khách khí như vậy để làm chi? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, còn không biết thái độ làm người của cậu sao?"
Ba người sóng vai cười cười hì hì tiêu sái vào một nhà hàng lẩu đối diện công ty.
A Mỹ nhìn lịch trên di động một chút, cao hứng nói: "Thứ sáu tuần này vạn thánh lễ da! Muốn đi đâu chơi không?"
Lâm Tử nói tiếp: "Tớ đây trước tiên phải chuẩn bị tốt hai mặt nạ quỷ, đi dọa dọa một nhóm đàn ông dễ nhìn, dọa đến hôn mê cho dễ mang về."
"Ha ha ha.."
Tô Lạc nghe bọn họ nói chuyện với nhau, một bên cười, một bên ăn đồ ăn trong nồi.
Không khí nhiệt độ hôm nay, ăn lẩu thật đúng là không tồi, cảm giác cả người đều ấm áp.
Người ra vào nhà hàng lẩu ra vào nối liền không dứt, thập phần náo nhiệt. Tay nàng đặt ở trong túi áo, không có nghe thấy mười mấy cuộc điện thoại gọi đến.
Ăn xong ra cửa, cô lúc này cầm lấy di động mới thấy.
Mười sáu cuộc, kỳ thật mười lăm là Cung Tư Dạ gọi tới, còn có một cái là Lương Chấp Thành gọi tới.
Nàng không chút suy nghĩ, đầu tiên gọi lại cho Lương Chấp Thành, sợ anh lo lắng.
Điện thoại chuyển được, Tô Lạc vội vàng giải thích nói: "Em vừa mới ở cùng với bọn A Mỹ ăn bữa tối, không có nghe gặp điện thoại vang."
"Em đã ăn rồi à?"
"Như thế nào? Anh còn chưa ăn sao?"
"Vốn có tin tức tốt muốn nói cho em, muốn cùng em cùng nhau ăn bữa tối chúc mừng một chút."
"Tin tức tốt gì nha? Em vừa rồi ăn còn chưa no, còn muốn ăn tiếp một chút nè."
"Khi nào thì dạ dày lại to như vậy nha, vậy đến đây đi, anh ở Rose chờ em."
"Được."
Rose là quán bar nổi danh trong thành, tiêu phí cũng phi thường cao.
Tô Lạc gọi cái xe, đại khái một giờ sau đã tới.
Đi tới cửa quán bar, điện thoại lại vang.
Là Cung Tư Dạ gọi tới.
Nàng liếc mắt xem một cái liền dập đứt, sau đó tắt nguồn điện thoại di động luôn.
Lương Chấp Thành nói có tin tức tốt phải chúc mừng, hơn nữa bọn họ đã thật lâu không có hẹn hò, cô không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy.
"Tự nhiên, em như thế nào cứ đứng ở cửa không tiến vào nha?" Lương Chấp Thành đi ra quán bar, vừa vặn thấy Tô Lạc đã tới rồi.
Tô Lạc cười cười, "Còn không phải là chờ anh đón sao không?"
Lương Chấp Thành ôm bên hông cô, hai người cùng nhau đi vào quán bar.
"Như thế nào đến nơi đắt tiền như vậy?"
"Anh tìm được công việc, nơi này về sau tùy thời đều có thể đến."
"Anh tìm được công việc? Thật sự a, thật tốt quá!"
Tô Lạc cao hứng đích ôm lấy anh, từ sau khi anh bị Cung Thị khai trừ, không có công ty nguyện ý thuê anh.
Tuy nói đã tìm được công việc, tiêu tiền cũng không thể quá tùy hứng, nơi này một lần tiêu phí cũng vượt qua một tháng tiền lương của cô, nhưng hôm nay cô không muốn mất hứng, không muốn phá hư không khí.
Hai người ngồi ở trên sô pha, tính chất đặc biệt của quán bar là ồn ào náo động phóng túng.
Đi làm cả một ngày, đi vào nơi này, quả thật cảm thấy một trận thả lỏng.
Thẳng đến khi cô thấy một ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mình.
Cung Tư Dạ!
Hắn như thế nào ở nơi này.
Tô Lạc vội vàng cúi đầu, tránh đi tầm mắt của hắn.
"Tự nhiên, em sao vậy, không thoải mái sao?"
Lương Chấp Thành nhìn thấy nàng đột nhiên không có tươi cười, cúi đầu, nữu nhăn nhó niết, coi như rất khó chịu đích bộ dáng.
"Chính là đầu có chút đau, nếu không chúng ta về nhà đi?"
"Chỉ là, chúng ta vừa mới vào không bao lâu.."
"Nhưng em thật sự rất không thoải mái."
"Vậy được rồi, vậy trở về đi.."
Lương Chấp Thành nâng Tô Lạc dậy, cô vùi đầu vào lòng ở anh, tránh né ánh mắt Cung Tư Dạ, rốt cục đi ra khỏi quán bar.
"Thực xin lỗi, làm anh không vui rồi."
"Không có việc gì, không phải nói rồi sao? Anh tìm được công việc, địa phương này, về sau muốn đến có thể đến. Nhưng em thật ra, em không thoải mái như thế nào? Muốn đi bệnh viện hay không?"
"Không có việc gì, có thể bên trong rất ồn ào, em có chút không thích ứng."
"Vậy được rồi! Anh mang em đi hít thở không khí một chút."
"Anh là tốt nhất!"
"Tô - Lạc,"
Phía sau đột nhiên có người kêu lên tên cô, mỗi một chữ một chữ kêu lên rất có lực, giống như muốn đem chủ nhân của cái tên này ăn sạch luôn.
Tô Lạc nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, đứng lại, không dám nhìn lại.
Lương Chấp Thành quay đầu nhìn lại, là Cung Tư Dạ, tổng tài Cung Thị, Ông chủ lớn trước đây của mình!
"Là anh!"
"Thực ngoài ý muốn sao không?" Cung Tư Dạ nói.
"Hiện tại là thời gian tan tầm, anh tới tìm là có chuyện gì sao?"
"Một tiểu viên chức, ta tìm cô ta có thể có chuyện gì. Chính là tò mò, các cậu cần bồi thường nhiều tiền như vậy, còn có tiền tới nơi này tiêu phí!"
"Anh không cần xem thường người khác như vậy!"
Cung Tư Dạ cười cười, không đáp lại.
Đi qua bên cạnh bọn họ, lên xe. Hắn lần này, mục đích chính là hù dọa Tô Lạc.
Nhắc nhở nàng, lần sau không thể cúp điện thoại của hắn![/BOOK]