Welcome! You have been invited by unhyuhnh09z to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 169: Chim hoàng yến trong lồng vàng (12)

[HIDE-THANKS]
qADZxGa.jpg


Cố Hám Tước đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngồi quỳ một chân trước mặt cô, ôn hòa hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhiễm Thất biểu tình nhàn nhạt, đôi mắt vô thần nhìn về phía hắn, âm thanh không có cảm xúc: "Anh rốt cuộc là ai? Tôi chỉ biết tên anh là Cố Hám Tước."

Hệ thống chỉ nói cho cô tên của nam nhân này, sau đó cô muốn hỏi thân phận bối cảnh của hắn linh tinh, nhưng hệ thống chậm chạp không đáp lại. Loại tình huống này xảy ra nhiều, cô cũng phát hiện, tựa hồ chỉ cần ở cạnh nam nhân này, hệ thống chưa bao giờ dám lộ diện.

Hệ thống đang sợ hắn?

Cẩn thận nghĩ, tựa hồ không ngừng thế giới này có loại tình huống này, mỗi thế giới hình như đều từng xảy ra, luôn luôn có một người khiến hệ thống sợ hãi, nhưng cố tình người kia đều sẽ trở thành người yêu của cô, là trùng hợp?

Vẫn là nói, kỳ thật bọn họ đều là cùng một người?

Có quan hệ với chủ nhân của hệ thống sao?

Nam nhân cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà là vươn tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt non mịn của cô, ánh mắt nhìn cô đột nhiên trở nên u ám cực nóng, ngữ điệu trầm thấp mà mê hoặc: "Lại kêu tên của tôi một lần nữa.."

Người này là sẽ không bắt đúng trọng điểm?

Liền tính không có tình cảm, Nhiệm Thất vẫn nhịn không được nhíu mi.

"Cố Hám Tước, ngô.."

Nam nhân đột nhiên hôn lên, Nhiễm Thất bị động tác cường thế của hắn làm cho hơi thở có chút không xong, một nụ hôn kết thúc, nam nhân vuốt ve cánh môi sưng đỏ của cô, một chút lại một chút, không ngừng lặp lại, ánh sáng cực nóng trong mắt càng thêm mãnh liệt: "Em sẽ có thời gian rất dài để hiểu biết tôi.. Trước đó, em có thể trước thâm nhật hiểu biết thân thể của tôi.."

"..."

Hình như.. cũng không phải rất muốn hiểu biết.

Tay nam nhân bắt đầu không an phận mà sờ loạn, môi hôn xuống mặt cô, từ trán, đến lông mi, chóp mũi, cuối cùng là môi, từng bước một, cực kỳ ôn nhu tinh tế, hoàn toàn đối lập với động tác hơi có chút thô lỗ trên tay.

Nhiễm Thất liền như vậy mở to mắt nhìn hắn, không phản kháng, cũng không hé răng, toàn bộ biểu tình nhàn nhạt.

Nam nhân nhìn bộ dáng nhỏ ra vẻ bà cụ non của cô, ở bên tai cô thấp thấp cười, âm thanh khàn khàn, hết sức mê người: "Đùa em thôi.. Không cần khẩn trương.. Em vẫn luôn nhìn tôi như vậy, làm tôi có điểm nhịn không được."

"..."

Đùa cô chơi?

Nhiễm Thất nhìn quần áo sắp bị cởi ra toàn bộ, quyết định vẫn nên bảo trì trầm mặc.

Nội tâm trống rỗng, không có một tia dao động, thế cho nên cô thường xuyên chỉ có thể đờ đẫn phát ngốc như vậy, cô không rõ nam nhân trước mắt này vì sao lại cảm thấy hứng thú với cô như vậy?

Áp lực, tử khí trầm trầm, không có sức sống, vốn nên bị ngăn cách bên ngoài thế giới này, rồi lại bị hắn kéo vào bên trong nhân loại.

Cô có dự cảm, hắn hẳn là không buông tha cô, vừa lúc, cô cũng không tính về nhà.

Qua một hồi lâu, Cố Hám Tước mới một lần nữa sửa sang lại quần áo cho cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô vài cái: "Cùng tôi đến công ty? Được không?"

Mộ buổi sáng không đến công ty, một đống việc đang chờ hắn xử lý, vốn muốn để cô ngốc tại trong phòng nghỉ ngơi, nhưng tựa hồ vẫn không yên tâm, nam nhân hơi nhíu mi, đôi mắt xẹt qua khuôn mặt đờ đẫn của cô, trong mắt có một tia lo lắng nhanh chóng lướt qua, sau đó biến mất.

* * *

Nhiễm Thất ngồi trên sô pha, mặt vô biểu tình chơi di động, trên bàn thủy tinh đặt đầy điểm tâm và đồ uống, Cố Hám Tước ngồi trên bàn làm việc ở cách đó không xa nhanh chóng xử lý văn kiện, chỉ là thường thường theo bản năng ngẩng đầu nhìn Nhiễm Thất một cái.

Trong trí nhớ, nguyên chủ từ sau khi ra khỏi nơi đó liền không lại mở miệng nói chuyện, cho dù bị ép buộc, cũng không thể cô phát ra âm thanh.

Muốn thoát khỏi ảnh hưởng mà ký ức củ nguyên chủ mang cho cô, cô nhất định phải tiếp xúc với người khác, sau đó tìm kiếm biện pháp, hiện tại tình huống tệ nhất chính là biến thành như nguyên chủ, không nói lời nào, hoàn hoàn phong bế chính mình.

Cô tuyệt đối sẽ không làm mình lâm vào hoàn cảnh như vậy, cho nên, dù Cố Hám Tước không hỏi, cô cũng sẽ đòi đi theo hắn.

Lúc này, bí thư ở ngoài cửa hỏi: "Tổng tài, phía dưới có một vị tiểu thư tên Mộ Vãn, nghe nói có việc gấp muốn nói với ngài, có cần mời cô ấy lên đây không ạ?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 170: Chim hoàng yến trong lồng vàng (13)

[HIDE-THANKS]
LScJCuv.jpg


Âm thanh của bí thư cũng không lớn, nhưng trong căn phòng trống trải này, lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Động tác trên tay Nhiễm Thất chợt dừng, di động lập tức phát ra âm thanh thông báo nhân vật tử vong, trò chơi đã kết thúc, nhưng cô lại không để ý, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Hám Tước, trực tiếp đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm quỷ quyệt, tròng mắt ám trầm thâm thúy, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.

Biểu tình nam nhân nhàn nhạt, tựa hồ đã nhìn chằm chằm cô một hồi lâu.

Nhiễm Thất chớp mắt, không biết hắn vì sao lại nhìn chằm chằm cô như vậy, cô giật giật khóe miệng, còn không kịp nói gì, liền nghe được âm thanh trầm thấp của hắn vang lên, lại không phải nói với cô: "Mang cô ta lên."

Nhiễm Thất rũ mắt xuống, nhíu mày, cô không biết Mộ Thất đến đây với ý đồ gì, cô không tin Mộ Thất là tới thương lượng công việc với Cố Hám Tước, lấy địa vị của Mộ gia ở thành phố S, muốn hợp tác với Cố thị, quả thực khó hơn lên trời.

Cô cũng là khi đi vào thế giới này mới biết thì ra Cố Hám Tước là người cầm quyền của Cố thị, mà địa vị của Cố thị ở thành phố S.. Có thể nói là không người có thể lay động, ngay cả loại người hoàn toàn phong bế mình với thế giới bên ngoài đều biết Cố thị ở thành phố S đến tột cùng là loại tồn tại lớn mạnh như thế nào.

Chỉ là, Cố thị luôn luôn chỉ hợp tác với xí nghiệp lớn, đây là chuyện mà người ở thành phố S đều biết.

Loại nữ nhân khôn khéo cẩn thận như Mộ Vãn là không có khả năng sẽ đến đây tự rước lấy nhục, trừ phi cô ta có mười phần nắm chắc, Cố Hám Tước chắc chắn sẽ gặp cô ta.

Bất quá cô ta xác thật đoán đúng rồi.

Chỉ là.. vì sao Cố Hám Tước muốn gặp cô ta?

Nhiễm Thất nghĩ không ra, nam nhân kia lòng dạ quá sâu, mỗi chuyện hắn làm đều khiến người khó có thể phỏng đoán được ý nghĩ của hắn, mà cố tình loại người này lại nguy hiểm nhất.

Nhưng đối với cô mà nói, hiện tại còn không phải thời điểm gặp Mộ Vãn, ít nhất hiện tại không được, dựa theo tình huống hiện tại của cô, nếu bị Mộ Vãn mang về, một lần nữa trở lại nơi đó, bệnh của cô nhất định sẽ tăng thêm, đây cũng không phải điều cô muốn.

Huống hồ, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải ngốc ở bên người Cố Hám Tước..

Tuy nghĩ như vậy, nhưng nói như thế nào mới có thể làm Cố Hám Tước không nghi ngờ..

Nói đến cùng, cô không tín nhiệm hắn, hắn tựa hồ đối với cô rất tốt, nhưng cô cũng không tin có người sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với mình, càng không tin loại người như hắn sẽ đối với cô nhất kiến chung tình, nguyên chủ ngày thường bị nhốt ở bệnh viện, căn bản không có cơ hội ra cửa, càng không cần phải nói có cơ hội giao tiếp với Cố Hám Tước, trừ phi..

Hắn nhận sai người.

Rốt cuộc, trên thế giới này có một người dung mạo giống y hệt cô..

Chị gái ruột của nguyên chủ, Mộ Vãn..

Chỉ là, nếu hắn thật sự coi cô là Mộ Vãn, vậy vì sao khi bí thư thông báo Mộ Vãn tìm hắn, hắn lại không kinh ngạc?

Là hắn che dấu quá sâu?

Hay là bất động thanh sắc muốn cô tự mình thú nhận?

Không đợi Nhiễm Thất nghĩ ra duyên cớ gì, không biết khi nào, nam nhân kia đã ngồi vào bên người cô, vươn một tay ôm cô, âm thanh trầm thấp quẩn quanh bên tai cô: "Đợi lát nữa vào phòng nghỉ ngủ một lát? Tôi có một số việc muốn xử lý."

Nhiễm Thất vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không có nghĩ ra cái cớ nào qua loa lấy lệ hắn, nếu hắn chủ động nói như vậy, cô tự nhiên là cầu còn không được, chỉ là động tác của cô quá lớn, Nhiễm Thất ý thức được điều này, theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh như mực của nam nhân nhìn chằm chằm cô, trên khuôn mặt tuấn lãng không có chút biểu cảm nào.

Nhiễm Thất không biết hắn có nhận ra cô khác thường hay không, mím môi, không biết nên nói cái gì, không khí giằng co một hồi, nam nhân bên cạnh đột nhiên cười, bàn tay ở bên hông cô không an phận mà vuốt ve: "Đương nhiên, nếu em không yên tâm, có thể mở cửa ra.. Tôi bảo đảm cô ta sẽ không nhìn thấy em.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 171: Chim hoàng yến trong lồng vàng (14)

[HIDE-THANKS]
artf8SH.jpg


Thân thể Nhiễm Thất cứng đờ, không biết hắn đang nói đùa hay nghiêm túc.

Hắn đã nhìn ra?

Cô cũng không muốn gặp Mộ Vãn?

Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh của bí thư: "Tổng tài, Mộ Vãn tiểu thư đã chờ ở bên ngoài, hiện tại có tiện mời cô ấy vào không?"

Âm thanh Cố Hám Tước nhàn nhạt, lại mạc danh cho người ta cảm giác áp bách: "Để cô ta chờ."

Sau đó hắn liền bế cô lên, đặt trên sô pha trong phòng nghỉ, thấp giọng dặn dò một câu, "Đợi lát nữa nhớ nghe điện thoại của tôi."

Còn không đợi Nhiễm Thất hỏi tại sao, hắn liền xoay người ra cửa, nhân tiện khép cửa lại.

Phòng nghỉ cách âm rất tốt, bởi vậy, bên ngoài xảy ra cái gì, cô một mực không biết, không lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, là số của Cố Hám Tước.

Cô ấn nút nghe, không bao lâu sau, âm thanh hơi mang theo tức giận của Mộ Vãn truyền ra: "Đây là đạo đãi khách của Cố thị sao?"

Mộ Vãn đứng trước bàn làm việc, vẻ mặt tức giận nhìn về phía Cố Hám Tước đang dựa vào ghế, nhàn nhã chơi điện thoại.

Mà Cố Hám Tước ngoảnh mặt làm ngơ, giông như không nghe được cô ta nói chuyện, như cũ là bộ dáng không mặn không nhạt kia, liền cái liếc mắt cũng lười cho cô ta.

Tối qua, cha không biết như thế nào lại mang Mộ Thất ra khỏi bệnh viện, sau lại mở tiệc ở Nguyệt Sắc, cô ta ngay từ đầu cũng không biết cha đang làm cái gì, chỉ là nhìn đến một đám lão già trên bàn cơm kia, lập tức liền hiểu rõ.

Bất quá cô ta không quá bất ngờ, thậm chí liền biểu tình cũng không có chút biến động, cô ta đã sớm biết, cha của cô ta vốn chính là một tiểu nhân vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Mộ Thất biến thành như vậy, hoàn toàn là do hắn ban tặng!

May mắn lúc đó người đi nơi đó không phải là cô ta..

Cô ta vẫn luôn không nói cho Mộ Thất, lúc ấy người phải bị đưa đến nơi đó kỳ thật là cô ta. Chỉ là cô ta dùng chút mưu mẹo, tìm người hầu chuyên môn chăm sóc Mộ Thất, thông đồng với hắn, ở trước mặt cha nói Mộ Thất đã sớm thất thân.

Cha một lòng muốn lợi dụng sắc đẹp của cô ta và Mộ Thất đi lấy lòng những tên tai to mặt lớn đó, làm những giao dịch dơ bẩn kia để đổi lấy tiền quyền. Bởi vậy, lần đầu tiên của các cô đối với hắn có bao nhiêu quan trọng.. tự nhiên là không cần nói cũng biết.

Có nhân chứng, cũng với bộ dáng vâng vâng dạ dạ của cô ta thường ngày trước mặt cha, cha tự nhiên sẽ không cảm thấy cô ta dám lừa hắn, bởi vậy, liền tra cũng chưa từng tra, liền đổi người được chọn đi nơi đó thành Mộ Thất.

Chỉ là đáng thương Mộ Thất.. Cư nhiên còn tin tưởng chị gái này là muốn tốt cho cô.

Nhưng mà, tối qua, cha mang Mộ Thất ra ngoài, còn gọi thêm cô ta tới, chứng tỏ kỳ thật hắn muốn cho hai người bọn họ đều trở thành vật hi sinh cho sự nghiệp của hắn, nhưng sao cô ta có thể cứ như thế khuất phục.

Vì thế cô ta làm lại trò cũ, muốn để Mộ Thất tiếp tục gánh vác hết thảy, dù sao là mấy cái lão già, tinh lực sợ là chẳng ra gì, hẳn sẽ không giết chết Mộ Thất.

Dù sao sau khi chuyện thành, cha trách cứ cô ta, cô ta tự nhiên có lý do giải thích cho mình.

Huống hồ Mộ Thất đều như vậy người không ra người quỷ không ra quỷ, sợ là về sau cũng không ai dám cưới cô, hy sinh vì chị gái này, cũng coi như là có chút giá trị.

Nhưng mà, ra ngoài dự kiến của cô ta, tối qua cô ta vốn muốn chuốc say Mộ Thất, trực tiếp đưa cô lên giường những người đó, không nghĩ tới, Mộ Thất không say, ngược lại là cô ta say trước, sau đó cô ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp bỏ thuốc trong ly rượu của Mộ Thất.

Lúc ấy, cha đã sớm rời đi, hắn có ý tứ gì, cô ta sao có thể không biết, mắt thấy mấy lão già kia mượn rượu động tay động chân với cô ta, cô ta cố gắng duy trì lý trí, cố ý ám chỉ bọn họ nhìn về phía Mộ Thất bị bỏ thuốc ở một bên.

Mộ Thất bởi vì hàng năm ngốc trong bệnh viện, làn da có một loại bệnh trạng tái nhợt, mà hiện tại bởi vì bị bỏ thuốc, mặt cô lúc này nhiễm màu đỏ ửng, nhẹ nhàng phun khí, áp lực chính mình, mạc danh có loại mỹ nhân gầy yếu dụ hoặc.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 172: Chim hoàng yến trong lồng vàng (15)

[HIDE-THANKS]
rC0iDH1.jpg


Mộ Thất hai mắt mê ly, tránh trong góc, cắn chặt môi, muốn tận lực bảo trì một tia thanh tỉnh.

Bộ dạng diễm lệ giống nhau, dáng người yểu điệu như nhau, lại có phong tình riêng biệt.

Yếu ớt, mỹ lệ, làm người nhịn không được muốn phá hủy..

Những người đó mang theo nụ cười đáng khinh đi về phía Mộ Thất, cô ta thậm chí có thể nhìn thấy hàm răng thưa thớt trong miệng bọn họ, còn có mấy cái vàng vàng đen đen, nhìn thật ghê tởm!

Nhưng đáng thương Mộ Thất, bị thuốc khống chế, trừ bỏ làm mình bảo trì một ít thanh tỉnh, liền cơ bản nhất là đứng dậy cũng không được.

Chậc chậc chậc.. Thật là khiến người đồng tình a..

Bất quá vẫn là để cho em gái thiện lương kia của cô ta nằm giơ chân hưởng thụ đi.

Sợ là Mộ Thất lớn như vậy đều chưa từng bị nam nhân chạm qua. Lần này vài người, còn không biết có tiêu thụ nổi hay không đây!

Cô ta nhìn Mộ Thất trong góc, nở một nụ cười tàn nhẫn, hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn, một chút đều không có ý muốn giúp cô.

Cô ta bị chuốc rượt có chút say, hiện giờ cồn lên men, đồ vật trước mắt đều có chút mơ hồ, đang muốn ra khỏi phòng..

Lúc này, cửa phòng riêng bỗng nhiên bị người đá văng, phát ra tiếng vang thật lớn làm cô ta sửng sốt, thanh tỉnh hơn phân nửa. Còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy một nam nhân mười phần anh tuấn, dáng người cao lớn tiến nhanh vào, phía sau còn có vài người phụ trách quản lý Nguyện Sắc đầy mặt hoảng sợ đi theo.

Nam nhân kia sắc mặt tối tăm, ánh mắt thô bạo, khí trang quanh thân cường đại làm người không dám bỏ qua, Mộ Vãn nhất thời ngốc tại chỗ, nam nhân kia quét mắt nhìn cô ta một cái, liền lập tức dời mắt đi, mà thân thể Mộ Vãn lại cứng đờ, hô hấp cứng lại..

Này.. Người nam nhân này có ánh mắt quá khủng bố.. quả thực là muốn đem người khác chia năm xẻ bảy!

Cô ta đứng tại chỗ, ngay cả thở cũng không dám thở, thậm chí thân mình run đến liền chính cô ta cũng không thể khống chế.

"Mệ nó, ai, ai dám làm hư chuyện tốt của tụi tao! Còn muốn sống hay không? A.. này.. đây là.."

Những lão già đó còn chưa đụng tới Mộ Thất, đã bị âm thanh đột nhiên phát ra này quấy rầy, bọn họ hùng hùng hổ hổ quay đầu nhìn về phía người nọ.

Chỉ liếc mắt một cái, những lão già đó tựa hồ nhận ra người tới là ai, sắc mặt Cố Hám Tước quá mức khủng bố, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ ai cũng không dám nói chuyện, thậm chí xem hắn không ngừng đi về phía trước, bọn họ không khỏi lui về phía sau, như lâm phải đại địch.

Bởi vì bọn họ tránh ra, Mộ Thất ngồi quỳ trong một góc, sắc mặt ửng đỏ không ngừng thở phì phò liền xuất hiện trước mắt hắn.

Đồng tử nam nhân đột nhiên co rút, bước nhanh qua bế cô lên, lông mày khóe mắt đều tựa như nhiễm băng sương, hắn xoay người nhìn bọn họ, giận cực phản cười: "Rất tốt."

Giây tiếp theo, hắn quay đều nhìn người quản lý Nguyệt Sắc nơm nớp lo sợ mà đứng một bên, âm thanh cũng là lạnh đến tận cùng: "Đem thuốc trong ngăn ngầm toàn bộ đút cho bọn họ ăn!"

Phòng bao của Nguyệt Sắc xác thật có thuốc kích tình, bọn họ đều đặt trong ngăn ngầm, là vì trợ hứng cho những người có nhu cầu, phân lượng rất nhiều.

Mà hiện tại muốn đem thuốc trong ngăn ngầm toàn bộ đút cho đám người này ăn, sợ là qua một đêm, bọn họ tuổi già đều sẽ nằm trên giường, sống không bằng chết.

Sau đó nam nhân liền ôm Mộ Thất xoay người ra cửa, những lão già đó bị cưỡng chế đút một lượng lớn thuốc, mà Mộ Vãn lúc ấy vì quá mức khiếp sợ, vẫn không nhúc nhích đứng ở kia, thẳng đến khi có một lão già đè cô ta dưới thân, cô ta mới phản ứng lại đây.

Nhưng đã quá muộn.. Nhớ tới buổi tối khiến người ghê tởm kia, đặc biệt là những lão già đó còn giống như chó điên, cố tình cô ta lại thanh tỉnh, chuyện phát sinh tối đó đến chết cô ta cũng không thể quên! Nghĩ vậy, cô ta liền hận không thể giết chết Mộ Thất may mắn tránh được một kiếp.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì nó may mắn như vậy!

Âm thanh lạnh nhạt của Cố Hám Tước đột nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ bay xa của cô ta.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 173: Chim hoàng yến trong lồng vàng (16)

[HIDE-THANKS]
bvx9qit.jpg


Hắn kéo kéo cà vạt, trên khuôn mặt tuấn mỹ toàn là không kiên nhẫn: "Có việc gì thì nói thẳng đi. Mộ tiểu thư, cô cảm thấy tôi có thời gian tới nghe cô nói mấy cái này sao?"

"Anh.." Mộ Vãn nhất thời nghẹn họng, thậm chí khuôn mặt vẫn luôn duy trì ưu nhã đều bắt đầu trở nên có chút vặn vẹo.

Tuy Mộ gia ở thành phố S chỉ là một gia tộc nhỏ, nhưng Mộ Vãn cô dựa vào thủ đoạn của mình, trở thành danh viện có chút danh tiếng ở thành phố S, bởi vì bề ngoài xuất chúng, lễ nghi gia giáo không thua quý nữ chút nào, cùng với thủ đoạn hiểu được nắm chắc lòng người, mỗi ngày đều có một đống lớn người theo đuổi cô ta, cẩn thận ôn nhu đối đãi cô ta.

Nhưng lần đầu tiên chịu loại đãi ngộ này!

Không chỉ làm cô ta đợi bên ngoài lâu như thế, thậm chí một câu xin lỗi khách sáo cũng không có!

Thậm chí, ánh mắt hắn xem nàng giống như đang xem một thứ rác rưởi khiến người chán ghét!

Hai tay rũ ở bên sườn của Mộ Vãn nắm chặt, cố nén tức giận, ngay sau đó chợt dừng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, thực mau cô ta bình tĩnh lại, trên khuôn mặt ưu nhã nở một nụ cười thong dong.

Vẫn luôn nghe nói nhị thiếu gia họ Cố bất cận nhân tình, xem ra xác thật như thế.

Sáng nay, không biết ai truyền ra, nhị thiếu gia họ Cố ở Nguyệt Sắc cứu một nữ nhân tên Mộ Vãn, cô ta tức khắc sửng sốt, ngay cả thân thể đau đớn, thậm chí cảm giác ghê tởm khi sáng sớm nhìn thấy mấy lão già trần truồng nằm bên cạnh cũng không để bụng.

Trong lòng cô ta có chút vui vẻ, Mộ Vãn.. không phải là cô ta sao?

Thì ra tối qua người kia là nhị thiếu gia họ Cố. Tối qua hắn cố ý chạy tới cứu cô ta, hẳn là thích cô ta..

Nghĩ đến nam nhân cao lớn anh tuấn, khí chất bất phàm kia, trái tim cô ta đột nhiên nhảy dựng lên, tựa hồ đều bắt đầu ảo tưởng đến cảnh tượng cô ta gả vào hào môn, cho nên, chẳng lẽ tối qua hắn nhận nhầm người.. Kỳ thật người hắn muốn tìm chính là cô ta?

Đúng vậy.. Mộ Thất giống cô ta như vậy, hắn nhận sai người cũng không có gì đáng trách, chỉ là, vì sao hiện tại nhị thiếu gia họ Cố còn chưa tới tìm cô ta? Có phải Mộ Thất giả làm cô ta không? Mang theo ý tưởng này, cô ta gấp không chờ nổi mà muốn đi vạch trần Mộ Thất, bởi vậy, vừa nghe được Cố Hám Tước đi làm, liền nhanh chóng thu thập xong, vội vã chạy tới.

Phải biết rằng, kia chính là nhị thiếu gia họ Cố! Nam nhân mà các danh viện của xã hội thượng lưu muốn gả nhất! Không nghĩ tới, cư nhiên thích cô ta! Làm cô ta như thế nào có thể không hưng phấn.

Tuy không biết hắn như thế nào sẽ coi trọng cô ta, ngày thường bọn họ không giao lưu nhiều lắm, bởi vậy cô ta chỉ biết danh nhị thiếu gia họ Cố, lại không biết diện mạo hắn ra sao. Chẳng lẽ là.. lần kia, trong yến hội của Cố gia, nhị thiếu đối với cô ta nhất kiến chung tình sao?

Mà hiện tại hắn lạnh nhạt vô tình với cô ta như vậy, chẳng lẽ không biết cô ta chính là Mộ Vãn? Chẳng lẽ bí thư không nói cho hắn?

Nghĩ đến thái độ vừa rồi của hắn, cùng với lời đồn người hắn muốn cứu là Mộ Vãn, cô ta càng cảm thấy lí do này có khả năng.

Vì thế, cô ta chậm rãi lộ ra nụ cười nhàn nhạt xa cách mà không mất ưu nhã: "Cố tổng, quên tự giới thiệu, tôi là Mộ Vãn."

Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ Mộ Vãn này, chính là vì muốn hắn nghe rõ.

Nhưng mà, biểu tình kinh ngạc của hắn trong tưởng tượng của cô ta vẫn chưa xuất hiện, Cố Hám Tước cúi đầu, xem cũng chưa xem cô ta, thần sắc nhàn nhạt đáp lại một tiếng ừ, liền lấy một văn kiện ở bên cạnh lại ký tên.

Nếu không phải vì muốn giúp nhóc lừa đảo kia giải quyết phiền toái, hắn mới không có tâm tư ngồi đây nghe nữ nhân này nói chuyện.

Có thời gian, còn không bằng giải quyết thêm mấy phần văn kiện, sớm chút tan tầm, mang nhóc lừa đảo đi ăn cơm.

Nụ cười trên mặt Mộ Vãn dần cứng đờ, hắn trả lời một tiếng ừ, chứng tỏ hắn nghe được, chỉ là.. vì sao không giống với tưởng tượng của cô ta?

Rốt cuộc nơi nào sai rồi?

Cô ta không nghĩ ra, không khí đình trệ trong chốc lát, trừ bỏ âm thanh ngòi bút của Cố Hám Tước xẹt qua trang giấy, giữa hai người an tĩnh đến kỳ cục!

Mộ Vãn có chút xấu hổ, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vì thế căng da đầu mở miệng, muốn kích thích hồi ức của hắn: "Ngày hôm qua.. tôi ở trong phòng bao của Nguyệt Sắc nhìn thấy anh, thật sự phi thường cảm tạ anh đã cứu em gái của tôi."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 174: Chim hoàng yến trong lồng vàng (17)

[HIDE-THANKS]
SkZ44Qh.jpg


"Hôm qua gặp phải loại tình huống này, tôi đều sợ hãi, phải biết rằng, tôi và em gái là song sinh, nên từ nhỏ quan hệ của chúng tôi liền đặc biệt tốt, tôi cũng không dám tưởng, nếu em gái của tôi bị những người đó nhúng chàm, tôi nên làm gì bây giờ! Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh! Tôi.. tôi cũng không biết nên báo đáp anh thế nào.."

Nói đến mặt sau, Mộ Vãn ra vẻ nghẹn ngào, hơi cúi đầu, trong mắt cũng thoáng hiện hơi nước, tựa hồ thậ sự là chị em tình thâm.

Những lời này cũng không phải vì muốn chứng tỏ cô ta và Mộ Thất cảm tình thâm hậu, kỳ thật cô ta muốn ám chỉ Cố Hám Tước, hai cô lớn lên giống nhau như đúc, khó tránh khỏi hắn sẽ cứu nhầm người.

Biểu tình thờ ơ này của Cố Hám Tước tròn mắt của Mộ Vãn chính là không bỏ được mặt mũi mà thôi, phải biết rằng, đối với một nam nhân từ nhỏ liền có thân phận cao quý, nhận sai nữ nhân mình thích tự nhiên là mười phần xấu hổ, mà hiện tại cô ta cố ý nói báo đáp, kỳ thật là vì cho hắn một cái bậc thang đi xuống.

Chỉ cần hắn nói làm cô ta lấy thân báo đáp.. Sau đó cô ta tự nhiên có biện pháp đuổi Mộ Thất nữ nhân vô sỉ này khỏi người hắn.

Kỳ thật Mộ Vãn căn bản khinh thường nhấc lên quan hệ với Mộ Thất, nữ nhân kia, cố ý giả làm cô ta, không chỉ vô duyên vô cớ làm cô ta chịu khuất nhục, hiện tại còn muốn để cô ta thấp hèn tới Cố thị giải thích.

Khiến cô ta ghê tởm nhất là, đến bây giờ cô ta còn nhớ rõ, cảm giác tối qua mấy lão già kia dùng bàn tay khô quắc cùng mấy cái miệng hôi hám đụng vào cô ta, làm cô ta hận không thể lột tầng da trên người xuống!

Chờ cô ta gả vào hào môn, nhất định sẽ trả lại cho Mộ Thất gấp mười lần! Cô ta nhất định sẽ làm Mộ Thất vì chuyện hôm qua mà trả giá đắt!

Cô ta nắm chặt hai tay, hô hấp dồn dập, chỉ cần.. chỉ cần.. hắn mở miệng nói..

Mà trong phòng nghỉ, Nhiễm Thất nghe được cô ta nhắc tới chuyện hôm qua, bàn tay cầm điện thoại đột nhiên cứng lại, bỗng nhớ tới, cô còn chưa tìm hệ thống tính sổ.

Nhiễm Thất không phải nguyên chủ, tự nhiên sẽ không tin tưởng bề ngoài dối trá của Mộ Vãn, giả mù sa mưa, Mộ Vãn nghĩ thế nào, đương nhiên cô hiểu rõ.

Bởi vậy tối qua, trước khi cô ta rót rượu cho cô, cô liền làm hệ thống giải rượu giúp cô, thuận tiện gậy ông đập lưng ông.

Mộ Vãn không phải muốn chuốc say cô, làm cô một mình đối mặt với những người này sao?

Nếu cô ta tỉnh lại.. phát hiện mình bị mấy lão già buồn nôn chơi một buổi tối, ngẫm lại cảnh tượng kia, tấm tắc.. Sợ là chị gái này của cô muốn hỏng mất.

Tuy Nhiễm Thất không tiếp xúc với cô ta nhiều lắm, nhưng từ ký ức của nguyên chủ, Mộ Vãn nữ nhân này cũng có chút thủ đoạn, hơn nữa lòng tự trọng rất cao, hiểu được như thế nào đạt được lợi ích cho mình, thậm chí không tiếc hy sinh em gái ruột của mình, điểm này rất giống cha cô ta.

Đều đê tiện, khiến người ghê tởm như nhau!

Chỉ là, cẩn thận mấy cũng có sai sót, cô trăm triệu lần không nghĩ tới, Mộ Vãn còn có để lại một tay, cư nhiên dám bỏ thuốc trong rượu của cô.

Vốn muốn làm hệ thống hỗ trợ, không nghĩ tới hệ thống thong thả nói một câu, ngữ khí cực kỳ giống lang băm loạn bán thuốc giả: "Ký chủ, thuốc này của cô không giải được a.. Bổn hệ thống bấm tay tính toán, đợi lát nữa sẽ có chân mệnh thiên tử của cô tới cứu, cô chỉ cần chờ một lát là được.."

"..."

Hệ thống này tám phần là lại nhìn tiểu thuyết lung tung rối loạn gì đó..

Nhiễm Thất thừa dịp thuốc còn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng, ngữ khí hết sức bình tĩnh, lại lộ ra nguy hiểm mười phần, gằn từng chữ một nói: "Nói tiếng người."

Hệ thống một giây biến thành chân chó: "Ký chủ, ý của tiểu nhân là, đợi lát nữa mục tiêu nhiệm vụ sẽ tới cứu cô, cô hoàn toàn không cần lo lắng. Đây là một cơ hội để chúng ta lại gần mục tiêu a! Trọng điểm là, nam nhân kia đặc biệt soái, ký chủ không thiệt. Hắc hắc hắc.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 175: Chim hoàng yến trong lồng vàng (18)

[HIDE-THANKS]
t9jensF.jpg


Sau đó, Nhiễm Thất ngay cả ý thức để mắng hệ thống cũng không có, thuốc phát tác thực mau, đầu óc lập tức trở nên hỗn độn, toàn thân nóng rực, cô chỉ có thể tận lực làm mình bảo trì thanh tỉnh, chờ mục tiêu nhiệm vụ đến theo lời của hệ thống.

Nhưng.. Hệ thống, cậu không nói với tôi, người nam nhân này tựa hồ có dính đến xã hội đen..

Tối qua, khi Cố Hám Tước bế cô lên, cô có một khắc thanh tỉnh, cánh tay không cẩn thận cọ đến túi quần của hắn, rõ ràng có thể cảm giác được bên trong có đồ vật gì đó cứng rắn, chỉ là lúc ấy đầu óc quá mức hỗn loạn, cũng không nghĩ nhiều.

Chỉ là, một người thoạt nhìn là một doanh nhân đứng đắn, như thế nào sẽ có liên hệ với loại đồ vật này.

Nhiễm Thất: "Hệ thống, thân phận của Cố Hám Tước là gì?"

Hệ thống: "Thân phận của hắn rất nhiều, tôi đều biết hết, ký chủ muốn nghe cái nào trước?"

Nhiễm Thất nói thẳng: "Toàn bộ, đơn giản chút, vượt qua 30 từ, tôi sẽ khiếu nại cậu."

Hệ thống đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt triển lãm tài năng của mình: "..."

Hệ thống sửa sang lại tư liệu, thật cẩn thận mở miệng: "Một là nhị thiếu gia nhà họ Cố, hai là chủ nhân của Dữ Kỳ, ba là chủ tịch hội đồng quản trị của Cố thị. Ký chủ, tôi không có vượt quá số lượng từ nha, he he he.."

Nhiễm Thất không để ý nó, cô nghe được hai chữ "Dữ Kỳ" này, ánh mắt chợt ngưng, lông mày cũng theo bản năng mà chau lại.

Là tổ chức Dữ Kỳ có thế lực trải rộng khắp cả nước trong trí nhớ của nguyên chủ kia sao?

Giống với Cố thị, Dữ Kỳ, cái tổ chức hắc đạo này thanh danh lớn đến nỗi loại người tự bế như nguyên chủ đều nghe qua.

Cũng không phải nguyên chủ cố ý hỏi thăm, mà do Dữ Kỳ và Cố thị đều là đối tượng cha của nguyên chủ cực lực muốn leo lên làm quen, trước khi nguyên chủ bị đưa đến nơi đó, cô ấy nghe được cha mình nhắc qua nhiều lần, thậm chí lần đầu của Mộ Vãn là cho một nhân viên nhỏ nào đó trong Dữ Kỳ.

Hơn nữa, thời điểm nguyên chủ ở nơi đó chịu tội, mơ hồ nghe được những nhân viên nghiên cứu đó thảo luận xem thành phẩm của thực nghiệm có đủ làm Cố thị hoặc Dữ Kỳ lau mắt mà nhìn không.

Mộ gia là thế gia y dược, nhưng sản phẩm y dược tốt cỡ nào đều cần một con đường tiêu thụ, nếu có thể cùng Cố thị hoặc Dữ Kỳ hợp tác, đủ để Mộ gia trở thành gia tộc thượng lưu ở thành phố S. Mộ Lê như thế nào sẽ không động tâm trước dụ hoặc này.

Cũng vì vậy mà không từ thủ đoạn muốn đạt được mục đích này.

Có thể nói, nguyên chủ biến thành cái dạng này, Cố thị và Dữ Kỳ, tuy là vô tội, nhưng đều không thoát khỏi quan hệ.

Bất quá, Mộ Lê trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, đứa con gái tự bế mà hắn cho là vô dụng nhất, lại có quan hệ với người lãnh đạo cảu hai thế lực mà hắn muốn leo lên nhất, thật là châm chọc a.

Nhưng Nhiễm Thất vẫn xác nhận lần nữa: "Dữ Kỳ nào?"

Hệ thống: "Chính là tổ chức trong trí nhớ nguyên chủ a.."

Nhiễm Thất mím môi, im lặng.

Âm thanh của Mộ Vãn trong điện thoại còn đang vang lên, nghe đến đoạn Mộ Vãn nói chị em tình thâm kia, Nhiễm Thất dựa vào sô pha, không có biểu tình gì.

Cô không hận Mộ Vãn, thậm chí nghe cô ta miệng đầy lời nói dối như vậy, nội tâm cô cũng không có chút dao động nào, tựa như Mộ Vãn không có quan hệ gì với cô, nhưng không có dao động không đại biểu cô sẽ không giáo huấn Mộ Vãn, chỉ là, cần một thời cơ.

Một thời cơ có thể đánh bại cả Mộ Vãn và Mộ Lê.

Trực giác nói cho cô, ký ức của nguyên chủ sở dĩ sẽ ảnh hưởng nặng đến cô, thậm chí không thể tránh thoát là vì chấp niệm của nguyên chủ chưa tan, mà chấp niệm cường đại nhất của con người --

Là oán niệm.

Là hận thù của cô ấy với Mộ Lê.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 176: Chim hoàng yến trong lồng vàng (19)

[HIDE-THANKS]
AI39Mvy.jpg


Nhưng nếu Cố Hám Tước thật sự thích Mộ Vãn, vậy không dễ làm, bản thân nam nhân kia chính là cái phiền toái, hiện giờ sau lưng còn có hai thế lực lớn, nếu hắn đứng về phía Mộ Vãn, chỉ dựa vào lực lượng của một mình cô căn bản không có khả năng trừng phạt Mộ Vãn.

Huống hồ, phía sau Mộ Vãn còn có Mộ gia.

Lúc này, âm thanh ôn nhu mang theo khiếp sợ của Mộ Vãn truyền tới: "Tôi.. tôi cũng không biết bên báo đáp anh như thế nào.."

Nhiễm Thất lập tức minh bạch cô ta muốn làm cái gì, nhưng cô không nhìn thấy biểu tình của Cố Hám Tước, cũng không biết hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào, như vậy, cô muốn ra ngoài ngăn cản bọn họ sao?

Nhưng, cẩn thận nghĩ lại, phản ứng lạnh nhạt của Cố Hám Tước không giống như thích Mộ Vãn.

Đang lúc Nhiễm Thất do dự, âm thanh lạnh lùng của Cố Hám Tước truyền đến: "Mộ tiểu thư, nếu cô tìm tôi là vì nói chuyện này, vậy thực xin lỗi, tôi không có thời gian." Hắn dừng một chút, ngay sau đó nói tiếp, ngữ khí hơi có chút hòa hoãn, "Còn có, tôi cứ Mộ Thất là chuyện của tôi."

Toàn bộ quá trình, Cố Hám Tước chưa từng xem qua Mộ Vãn, trên tay không ngừng phê chữa văn kiện.

Ý tứ của hắn thực rõ ràng, hắn cứu Mộ Thất là hắn cam tâm tình nguyện, liên quan gì đến người chị gái này a?

Càng miễn bàn cần cô báo đáp.

Mộ Vãn cứng lại, ngón tay rũ ở hai bên sườn hơi hơi run rẩy, vẻ mặt không thể tin được, cô ta trừng lớn mắt nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhúc nhích, lại trước sau không nói nên lời.

Mộ Thất?

Hắn biết người hắn cứu chính là Mộ Thất?

Sao có thể! Hắn muốn cứu không phải Mộ Vãn cô sao?

Tại sao lại như vậy?

Có phải Mộ Thất giở trò gì không?

Bằng không như thế nào sẽ..

Mộ Vãn quá mức tự tin rằng người Cố Hám Tước muốn cứu là cô ta, thế nên hiện tại biết hắn căn bản không cứu lầm người, thật lớn tương phản làm cô ta có chút hô hấp không xong.

Trong phòng nghỉ, Nhiễm Thất nhìn điện thoại, hắn biết cô là Mộ Thất?

Bất quá kết quả này làm cô rất vừa lòng, Cố Hám Tước chỉ cần không đứng bên phía Mộ Vãn, cô liền có đủ năng lực phá hủy Mộ gia.

Đột nhiên cuộc gọi bị cắt đứt, màn hình điện thoại dần tối lại.

Nhiễm Thất nhíu mày, nam nhân kia muốn làm cái gì?

Vừa nãy hắn làm cô nghe bọn hắn trò chuyện, chính là muốn cô biết, hắn không có coi cô là Mộ Vãn?

Cô cũng chỉ là phỏng đoán một chút mà thôi, người nam nhân này liền biết được suy nghĩ trong lòng cô?

Nếu thật là như vậy.. Người nam nhân này thật sự là quá mức nguy hiểm, chẳng sợ ngày thường cô biểu tình nhàn nhạt, hắn tựa hồ như cũ có thể đoán được cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Làm xong nhiệm vụ, tốt nhất là nghĩ biện pháp rời xa người nam nhân này, loại nam nhân này ở tại bên người giống như nuôi một con dã thú, không biết khi nào sẽ cắn ngược lại cô một ngụm.

* * *

Cố Hám Tước cúp máy xong, tùy ý ném điện thoại lên mặt bàn, sau đó ngã vào lưng ghế.

Mộ Vãn còn không có từ trong khiếp sợ phản ứng lại, âm thanh nhàn nhạt của Cố Hám Tước vang lên: "Lá thư kia là cô gửi tới Cố thị đi."

Ngữ khí vạn phần xác định.

Mộ Vãn đột nhiên hoàn hồn, thình lình nghe được câu mở đầu của hắn, đột nhiên nhớ tới sáng nay cô có sai người đưa thư đến Cố thị.

Kỳ thật sáng sớm hôm nay liền có người nói nhị thiếu gia họ Cố muốn cứu cô ta, cô ta vạn phần hưng phấn mà trang điểm ăn diện, sau đó đi vào Cố thị, lại được cho biết, Cố Hám Tước vẫn chưa đi làm.

Cô ta trong lòng cấp bách, lo lắng Mộ Thất chơi thủ đoạn, nghe nói tam thiếu gia họ Cố ở công ty, bởi vậy cô ta liền cố ý đưa lá thư kia cho Cố Hoài Dư, sợ hắn không để ý, cô ta còn đặc biệt viết ra chuyện Mộ Thất có bệnh tâm thần nghiêm trọng.

Cứ như vậy, liền tính Mộ Thất chơi thủ đoạn, loại hào môn như Cố thị này căn bản không có khả năng muốn một đứa con dâu có bệnh!

Chỉ là, làm sao Cố Hám Tước biết được?

Cô ta bảo đảm mình làm được mười phần ẩn nấp, như thế nào sẽ..

Mộ Vãn tâm tư vừa chuyển, khóe miệng hơi xả, lộ ra một nụ cười cứng đờ, "Sao.. sao có thể, thư gì.. nhị thiếu gia đừng lấy tôi ra nói đùa.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 177: Chim hoàng yến trong lồng vàng (20)

[HIDE-THANKS]
lvkBpm1.jpg


"Đúng không?" Cố Hám Tước cười như không cười nhìn cô ta, không tỏ ý kiến.

"Đúng.. đúng vậy." Dưới ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn, Mộ Vãn hơi thở không xong, tim đập cực nhanh, cả người đều theo bản năng run rẩy.

"Mộ tiểu thư, tôi tin cô là người thông minh, lại có lần sau, tôi không ngại nói cho Mộ Lê, để hắn dành nhiều tâm tư hơn trên người cô.."

Cố Hám Tước không chút để ý mà thưởng thức bút máy trên tay, đầy mặt ý cười, lại mạc danh khiến cô ta cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

Mộ Lê mười phần sĩ diện, nếu bị hắn biết, cô cố ý nói chuyện Mộ Thất có bệnh tâm thần nghiêm trọng ra ngoài, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Càng sâu đến, nếu Cố Hám Tước báo cho Mộ Lê, kia chẳng phải nói cho Mộ Lê, Cố Hám Tước để ý Mộ Thất?

Không, cô ta tuyệt đối không làm loại chuyện này phát sinh.

Mộ Vãn nắm chặt tay, cắn chặt môi dưới, chậm chạp không nói nên lời.

Cố Hám Tước cũng không nói lời nào.

Hắn đang đợi cô ta mở miệng, chuyện bức thư không quan trọng gì, quan trọng nhất chính là..

"Cố thiếu, có thể cho tôi mang em gái về không.. Cha tôi thực lo lắng cho em ấy.." Mộ Vãn thực mau phục hồi lại từ quẫn bách xấu hổ, chạy nhanh thay đổi đề tài, trên mặt gợn sóng bất kinh, mang theo nụ cười nhàn nhàn thỏa đáng, không chê vào đâu được.

Chỉ có móng tay bấm thật sâu vào da thịt, biểu thị tâm tình của cô ta cũng không bình tĩnh như mặt ngoài.

Hôm nay cô ta tới đây không chỉ chưa thấy được tiện nhân Mộ Thất kia, còn bị vạch trần tại chỗ, lúc tới cô ta có bao nhiêu tự tin, hiện tại liền có bao nhiêu chật vật.

Tâm tư của Mộ Vãn chuyển biến thực mau, cô ta trước mang Mộ Thất về, miễn cho bọn họ lâu ngày sinh tình, chỉ cần bọn họ ở bên nhau thiếu một ngày, cô ta liền có nhiều khả năng đoạt lấy Cố Hám Tước hơn.

Cô ta vẫn luôn thực tin tưởng mị lực của mình, nếu Cố Hám Tước thích túi da của Mộ Thất, kia vừa lúc, cô ta cũng có dung mạo giống như đúc.

Nếu so nội tại, cô ta không tin mình sẽ thua một người tự bế.

Nói chuyện đều không nhanh nhẹn, lấy gì tranh với tao!

Mộ Thất, mày chờ đó cho tao! Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!

Chờ cô ta đem Mộ Thất về, cô ta lại nói với cha, Mộ Thất đắc tội mấy cái khách quý hôm qua, chờ Mộ Thất bị đưa về bệnh viện, cô ta có rất nhiều biện pháp làm bệnh tình của cô tăng thêm, trong bệnh viện nhốt nhiều người bệnh không bình thường như vậy, nếu Mộ Thất không cẩn thận chết mất, cũng không khiến ai nghi ngờ..

Nghĩ như vậy, trong đôi mắt rũ xuống của Mộ Thất hiện lên sự ác độc, liền khóe miệng đều vô thức nhếch lên.

Cố Hám Tước thần sắc nhàn nhạt, nhìn về phía cô ta, ánh mắt sâu thẳm ám trầm, ngữ điệu ý vị không rõ: "Tôi nghĩ.. Mộ tiểu thư sẽ tự có biện pháp giao đãi với cha cô.."

"Cố thiếu, anh quá xem trọng tôi, tôi sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy.." Câu nói kế tiếp đột nhiên im bặt, Mộ Vãn ngốc lăng tại chỗ, đồng tử đột nhiên phóng đại, vẻ mặt khó có thể tin.

Cố Hám Tước vừa mới xoay màn hình máy tính lại, trong đó đang phát một cái video, mấy cái thân thể trần truồng đang không ngừng đong đưa, mấy nam nhân đè nặng một nữ nhân mỹ lệ, làn da tuyết trắng của nữ nhân cực kỳ tương phản với màu da đen sạm của nam nhân.

Từng ngụm răng vàng kia, mồm miệng thiếu răng không ngừng gặm cắn thân thể cô ta, thậm chí giống như phát điên không chút lưu tình tra tấn nữ nhân phía dưới, một người nam nhân ở trong cơ thể cô ta lưu lại chất lỏng dơ bẩn xong, một người nam nhân khác lại tiến lên, không ngừng lặp đi lặp lại.

Địa phương quen thuộc, đám lão già khiến người chán ghét, còn có.. cô ta.

Âm thanh ái muội truyền ra, tiếng nam nhân gầm rú, nữ nhân thấp giọng xin tha, giao tạp, dị thường dơ bẩn dâm loạn.

Chính là cảnh tượng tối qua ở phòng bao của Nguyệt Sắc.

Cả người Mộ Vãn như bị một chậu nước lạnh băng xối từ trên xuống dưới, hàn ý thấm vào cốt tủy, làm cô ta ngây ra tại chỗ, không nhúc nhích mà nhìn hình ảnh buồn nôn trước mắt.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 178: Chim hoàng yến trong lồng vàng (21)

[HIDE-THANKS]
FGtyUJV.jpg


Cố Hám Tước phảng phất không nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của cô ta, như cũ đạm nhiên, ngón tay nhẹ ấn, hình ảnh và âm thanh cùng nhau biến mất: "Mộ tiểu thư, cô là người thông minh, cho nên chúng tay sẽ hợp tác vui sướng."

Mộ Vãn lúc này mới từ trong hoảng hốt phản ứng lại, nhưng ghê tởm dưới đáy lòng lại không thể nào ngăn được!

Cô ta thậm chí cũng không dám tin tưởng, người nằm bên dưới mặt đầy nước mắt lại không giấu nổi sung sướng là cô ta.

Cô ta cư nhiên đối với mấy lão già kia..

Nghĩ vậy, càng cảm thấy buồn nôn, cô ta cưỡng bách mình trấn tĩnh lại, kít sâu một hơi, mặt mang ác ý nhìn Cố Hám Tước: "Cố thiếu, làm như vậy có phải quá đê tiện không? Anh.."

Quả thực chính là ác ma!

Cô ta vốn đang muốn lấp liếm việc này đi, bọ mấy người ghê tởm như vậy ngủ, quả thực vô cùng nhục nhã!

Tối qua cô ta không có bị đút thuốc, huống hồ công tác bảo mật của Nguyệt Sắc rất tốt, cô ta căn bản không lo lắng buổi sáng ra ngoài bị người biết cô ta bị mấy lão già kia ngủ.

Bởi vậy, cô ta có thể nói tối qua cô ta đã sớm rời khỏi, chỉ để mấy lão già kia ở lại.

Cô ta vẫn rất tốt, liền tính cha trách tội, cô cũng có thể toàn bộ đẩy cho Mộ Thất.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Cố Hám Tước cư nhiên có để lại một tay.

Cũng đúng, Nguyệt Sắc là sản nghiệp của Cố thị, lấy được video theo dõi, đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.

Cố Hám Tước cười như không cười nhìn cô ta, ám chỉ: "Cái này sao.. Là sáng nay có một người nặc danh gửi cho tôi, lại nói tiếp, sợ rằng chính là người đã gửi thư cũng không chừng.."

Mộ Vãn á khẩu không trả lời được, cô ta không thể nói thư kia là do cô ta gửi, cho nên cái video này không có khả năng là cô ta gửi cho hắn.

Rõ ràng là do hắn lấy, lại trả đũa, sao lại có nam nhân vô sỉ như vậy?

Hiện giờ thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không phải.

Vốn là cô ta đang ép hỏi hắn, hiện giờ lại bị hắn làm cho thiếu chút nữa bại lộ.

Mộ Vãn cưỡng chế tức giận, liều mạng nở nụ cười, ngược lại làm vẻ mặt cô ta có chút vặn vẹo, cô ta gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi: "Cố thiếu, hợp tác vui sướng!"

Sau đó, Mộ Vãn không quay đầu lại nổi giận đùng đùng rời đi..

Khi Cố Hám Tước tiến vào phòng nghỉ, Nhiễm Thất đang ngồi trên sô pha, tư thế tùy ý, làn váy vàng nhạt phô trên sô pha, đầu gối trắng nõn loáng thoáng lộ ra, mạc danh làm Cố Hám Tước có điểm miệng khô lưỡi khô.

Hắn nới lỏng cà vạt, tiến đến bên người Mộ Thất, một tay ôm cô, đầu dựa vào cổ cô hút một ngụm, hương khí nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi, lòng hắn mới chậm rãi an tĩnh lại.

Nhiễm Thất cầm điện thoại rất chắc, phảng phất ngồi thiền, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy cô.

Cố Hám Tước thấy cô không để ý tới hắn, đột nhiên cắn một ngụm trên vai cô, Nhiễm Thất hít hà một hơi, cùng với âm thanh trò chơi kết thúc, sau đó quay đầu sắc mặt nhàn nhạt nhìn hắn.

Thần sắc thực bình tĩnh, nhưng Cố Hám Tước lại cười, hắn vuốt ve hàm dưới của cô, âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên: "Tức giận?"

"Không có."

Cố Hám Tước cũng không vạch trần cô, thấp giọng nói câu "kẻ lừa đảo", sau đó liền ngồi xổm xuống nắm bàn chân xinh xắn nhỏ nhắn của cô, lấy giày bên cạnh mang vào cho cô.

Nhiễm Thất cúi đầu, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của nam nhân, không nói lời nào.

Người nam nhân này thực độc tài, chuyện hắn muốn làm, không cho phép người khác cự tuyệt, chỉ là cô không nghĩ tới hắn sẽ giúp cô mang giày.

Động tác của hắn rất tinh tế ôn nhu, sau khi mang xong, Nhiễm Thất thậm chí còn ở trong trạng thái sững sờ, đôi mắt đen nhánh trống rỗng kia, thần thái dại ra kia, giống như búp bê ma trong phim kinh dị, mỹ lệ mà nguy hiểm, nhìn cô lâu rồi, thực dễ dàng sinh ra sợ hãi, cũng chỉ có Cố Hám Tước cảm thấy cô rất đẹp.

Đại khái.. Người nam nhân này khẩu vị luôn luôn kỳ quái như vậy..[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back