Welcome! You have been invited by Vouu294 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 159: Chim hoàng yến trong lồng vàng (2)

[HIDE-THANKS]
DLUarG9.jpg


"Hả?"

Nhiễm Thất nhướng mày, ngón tay theo bản năng vuốt cằm, xem bộ dáng chắc chắn như vậy của hệ thống, tựa hồ có nội tình.

Hệ thống đầu tiên là ấp úng, tìm không thấy lý do thích hợp, thật lâu thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Cô.. cô ấy bỏ hố! Cô ấy không viết nữa! Kỳ chủ.. cô biết cô ấy quá phận cỡ nào không? Bổn hệ thống chưa bao giờ gặp người ác liệt như vậy.."

Nhiễm Thất: .

Quả nhiên không nên quá ôm hy vọng với hệ thống rác rưởi này.

Nhiễm Thất mặt vô biểu tình, "Cho nên cậu cho tôi tới đây để lấp hố?"

Hệ thống ngữ điệu nịnh nọt lấy lòng:" "Cũng không phải nha.. Chủ yếu là vì tích phân quá ít, không tìm được một thế giới tốt, cho nên tôi dứt khoát dùng một ít tích phân mở ra thế giới tiểu thuyết này.."

Nhiễm Thất gật đầu: "Nói đến cùng vẫn là vì cậu thèm muốn tích phân của tôi."

Hệ thống: .

Rõ ràng là nó đã vòng qua đề tài khác, sao ký chủ lại vòng trở lại?

Không khoa học!

Nhiễm Thất mới đến, cũng chỉ biết thế giới này cô tên là Mộ Thất, chuyện khác không biết gì cả, hố nhất chính là cô đi vào thế giới này chưa được mấy ngày, liền mơ màng hồ đồ bị đưa đến trên giường nam nhân khủng bố cường đại này, sau đó liền xảy ra một màn lúc sáng.

Nhiễm Thất: "Nhiệm vụ của thế giới này là gì?"

Hệ thống: "Nhiệm vụ là cứu một người trên tay Cố Hám Tước, sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ có 50 năm ở lại thế giới này làm thù lao. Thời hạn nhiệm vụ là ba năm, thỉnh ký chủ phân bố thời gian hợp lý."

Khóe miệng Nhiễm Thất kéo kéo, cứu người trên tay nam nhân kia?

"Cậu cho rằng tôi là sát thủ?"

Ánh mắt cô theo bản năng nhìn về phía bàn gỗ bên cạnh, hôm qua cô liền chú ý thấy, trên đó đặt một khẩu súng lục màu bạc tinh xảo, vị trí của nó giống như là bị người tùy tay ném trên bàn, họng súng âm trầm lúc này vừa lúc chỉ thẳng vào Nhiễm Thất.

Cô không cho rằng đó là súng giả, nhưng Cố Hám Tước dám trắng trợn táo bạo cho cô thấy, không phải là quá mức tín nhiệm cô, mà là không hề kiêng kị, căn bản không đặt cô vào mắt.

Bất quá Nhiễm Thất cũng không quá sợ hãi, bởi vì cô không cảm thụ được.

Giống như bộ phận nào đó của đại não hư rớt, cô không cảm thụ được sợ hãi, hoảng sợ, lo lắng hay là bất an, thậm chí tối qua làm loại chuyện này với nam nhân xa lạ, tựa hồ cô cũng không cảm thấy thẹn thùng hay khẩn trương.

Nội tâm bình tĩnh như nước, không dậy nổi bất cứ gợn sóng gì.

Kỳ thật, Nhiễm Thất cũng không nói với hệ thống, ngay từ khi bọn họ vừa đi vào thế giới này, cô liền cảm thấy thân thể này mới là thân thể thích hợp với cô nhất, loại cảm xúc này không thể giải thích được, không biết vì sao.

Hệ thống: "Ký chủ.. Tôi còn chưa đưa cho cô ký ức của nguyên chủ.. Bởi vì, khi còn nhỏ nguyên chủ trải qua một ít việc, cho nên sinh ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng về tâm lý, cô ấy mắc bệnh thiếu hụt tình cảm. Cho nên kỳ ức của cô ấy khả năng sẽ có chút trầm trọng, hãy nghĩ kỹ là có tiếp nhận ký ức hay không."

Hệ thống còn chưa dứt lời, ngón tay giấu trong chăn mỏng của Nhiễm Thất đột nhiên căng chặt, cô không khỏi nắm chặt góc chăn, rũ mắt xuống, nhìn ngón tay không ngừng run rẩy của mình, ánh mắt có chút mê mang.

- - thiếu hụt tình cảm.

Vì cái gì những từ này lại quen tai như vậy, giống như khắc ở chỗ sâu nhất trong ký ức, thế nên sau khi nghe được cô liền không tự chủ mà run rẩy, rõ ràng.. rõ ràng là.. lần đầu nghe thấy a..

Hình như cô quên mất cái gì?

Là cái gì đây?

Giống như.. rất quan trọng..

Đối với cô, rất quan trọng..

Cô càng liều mạng suy nghĩ, đầu càng đau, nhưng cô không muốn dừng lại.

Đau đớn rậm rạp kia giống như có mấy trăm cây kim đâm vào não cô, tuy ở trong phòng có bật điều hòa mát lạnh, nhưng mồ hôi giữa trán lại không ngừng thấm ra, mồ hôi chảy xuống làm ướt lông mi cô, chua xót khiến cô không thể không nhắm mắt lại, nhưng trong lúc dày vò hốt hoảng, trước mắt tựa hồ hiện lên một hình ảnh..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 160: Chim hoàng yến trong lồng vàng (3)

[HIDE-THANKS]
TtaKT8y.jpg


Đó là một gian phòng rộng có rất nhiều thiết bị chữa bệnh tiên tiến, thiếu nữ thấy không rõ mặt nằm ngay ngắn trên giường, một nam nhân cao lớn đĩnh bạt đứng trước một cỗ máy ấn nút gì đó, sau đó dụng cụ bắt đầu tự động ra quét toàn bộ thân thể của thiếu nữ kia.

Không đến ba giây, tiếng máy móc tích tích vang lên, sau đó một giọng nói cứng đờ quanh quẩn trong toàn bộ phòng nghiên cứu lạnh băng – bước đầu kết luận, chứng thiếu hụt tình cảm bẩm sinh, sắp lâm vào tình trạng hỏng mất, thỉnh lập tức tiếp thu trị liệu.

- - chứng thiếu hụt tình cảm bẩm sinh?

Ánh mắt Nhiễm Thất cứng lại, chớp chớp đôi mắt khô khốc, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến mất.

Là ảo giác?

Nhưng.. tại sao lại chân thật như vậy.

Hoặc là nói, đây là ký ức cô đánh rơi?

Nam nhân kia rốt cuộc là ai?

Vì sao.. mình không nhớ nổi?

Hệ thống: "Ký chủ, cô làm sao vậy, vừa rồi tôi đã gọi cô mấy lần.."

Nhiễm Thất: "Không có việc gì."

Nhiễm Thất thở dài, dứt khoát không nghĩ.

Khi hệ thống lại lần nữa hỏi có muốn tiếp nhận ký ức hay không, Nhiễm Thất do dự --

Ký ức có thể làm người ta sinh ra vấn đề tâm lý nghiêm trọng, nhất định là cực kỳ trầm trọng, những ký ức đó tích lũy làm tâm lý nguyên chủ xuất hiện vấn đề, nếu những ký ức đó lập tức dũng mãnh ùa vào óc, cô sợ cô sẽ không chịu được, do đó tiến tới hỏng mất.

Nhưng.. Cô rất muốn biết, cảm thụ sâu nhất của loại bệnh này, không có là thân thể bị thương, chứng thiếu hụt tình cảm chủ yếu bị gây ra bởi đả kích về mặt tâm lý, cô muốn tìm về ký ức thiếu hụt của mình, trực giác của cô cho thấy cô cùng loại bệnh này không thoát được can hệ!

Không có người nào thích sống không minh bạch như vậy.

Bởi vậy, cuối cùng cô vẫn chọn tiếp thu ký ức, giống như cô nghĩ, nếu không phải có hệ thống ở một bên cứu trị, cô có khả năng hỏng mất tại chỗ, những ký ức đó quá mức dơ bẩn bất kham, thậm chí sau khi tiếp thu xong làm cô có loại cảm giác thở không nổi!

- - từ đây tôi không hề sợ hãi, không hề khiếp đảm, không hề ngượng ngùng, tình cảm của con người rời khỏi tôi.. Tôi tựa như một con rối vô tâm, trên mặt tình cảm, không còn ai có thể đả kích tôi, bởi vì..

Tôi, vô dục vô cầu.

Đây là độc thoại nội tâm của nguyên chủ, đáng thương mà tuyệt vọng.

Nhiễm Thất ngốc lăng một hồi lâu, sau khi thích ứng những ký ức đó, mới ngã xuống nhìn trần nhà, biểu tình càng thêm lỗ trống đạm mạc.

Hệ thống nhớ tới một ít tiểu thuyết đã từng xem, mười phần tích cực thành khẩn ra chủ ý: "Ký chủ, hiện tại cô muốn gọi điện cho Cố Hám Tước hay không, sau đó buông lời hung ác, nói – dù anh đoạt được thân thể của tôi thì thế nào? Trái tim của tôi vẫn thuộc về tôi! Sau đó hắn sẽ từ đây nhìn cô với con mắt khác, cảm thấy cô cư nhiên là một nữ nhân quật cường lại không làm ra vẻ! Sau đó.. hai người liền có thể.."

Không đợi nó nói xong, Nhiễm Thất nhàn nhạt buông một câu: "Đầu tiên, đó là kịch bản cũ rích từ năm nào rồi. Nói nữa.."

Cô dừng một chút, sau đó ngữ khí mười phần bình đạm mà tiếp tục: "Tôi một chút cũng không quật cường, hơn nữa mười phần làm ra vẻ! Sau đó? Không có sau đó!"

Hệ thống: .

Ngữ khí của ký chủ lãnh đạm quá..

Lúc này, cửa phòng bỗng phát ra một tiếng cạch, tiếng vang thanh thúy ở trong căn phòng to rộng im lặng như vậy có vẻ càng thêm đột ngột, Nhiễm Thất theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía cửa, thân hình cao lớn đĩnh bạt của Cố Hám Tước đang dựa vào cửa, một tay hắn vuốt ve hàm dưới, cười như không cười nhìn cô.

Sắc mặt nam nhân lạnh lùng, tuấn dật phi phàm, khi chạm đến tầm mắt của cô, hắn nhướng mày trên mặt nhiều vài phần tà tứ, rút đi vài phần lạnh lẽo, hắn tiến tới, đồng thời không chút để ý hỏi: "Tỉnh?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 161: Chim hoàng yến trong lồng vàng (4)

[HIDE-THANKS]
U6UUqLN.jpg


Nhiễm Thất không trả lời, chỉ đỡ đẫn rũ mắt xuống, thần sắc trên mặt thực đạm, giống như không thèm để ý đến điều gì.

Cố Hám Tước cũng không để ý tới thái độ lãnh đạm của cô, hắn lập tức tới trước một tủ quần áo thật lớn, đầu ngón tay lần lượt xẹt qua từng bộ quần áo tinh xảo hoa mỹ, ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng chọn một bộ váy liền áo vàng nhạt, thậm chí còn chuẩn bị cả đồ lót cho cô.

Hắn đặt quần áo đã chọn xong ở một bên, sau đó kéo Nhiễm Thất ra khỏi chăn, ôm ấp hôn hít một lúc lâu, mới làm cô ngồi trên đùi hắn, cứ như vậy, một tay ôm cô, một tay khác lấy nội y qua, muốn mặc vào cho cô.

Thần sắc Nhiễm Thất nhàn nhạt, cuối cùng vẫn mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng: "Để tôi."

Động tác trên tay nam nhân không ngừng, thái độ cự tuyệt mười phần rõ ràng, Nhiễm Thất cũng không nói nữa, thuận theo mà làm hắn giúp cô mặc xong quần áo.

Sau khi mặc xong, Cố Hám Tước hôn lên mặt cô một cái, nhìn cô, ánh mắt trở nên vô cùng nóng bỏng, hắn vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn vang lên: "Thật là đẹp mắt.. thích không? Hả?"

Nhiễm Thất rũ mắt nhìn bộ váy liền áo vàng nhạt này, kiểu dáng mười phần giản lược lại không mất vẻ thời thượng tinh xảo, làn váy xếp thành từng tầng, cô có thể tưởng tượng ra, mỗi một bước đi, làn váy uyển chuyển xòe ra, gợi lên độ cong xinh đẹp.

Chiếc váy này, đủ để khiến phần lớn thiếu nữ điên cuồng mê luyến.

Nhưng, tuy là nghĩ như vậy, nội tâm cô lại không quá kích động, thậm chí không có nhiều cảm xúc lắm, bình bình tĩnh tĩnh, không dậy nổi bất cứ gợn sóng nào, thật lâu sau, cô nói: "Đẹp, thích."

Cố Hám Tước cười, hắn hôn hôn chóp mũi cô, cười mắng: "Kẻ lừa đảo."

Nhiễm Thất đờ đẫn đáp một tiếng, sau đó không nói chuyện nữa.

* * *

Trên bàn cơm, Cố Hám Tước nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó ưu nhã nắm lấy dao nĩa, không nhanh không chậm ăn đồ ăn trên bàn, sau đó, cầm khăn ăn xoa miệng, mới nhìn về phía người sớm đã đứng ngồi không yên ở một bên: "Nói đi, tìm anh có chuyện gì?"

Người nọ có vẻ ngoài giống Cố Hám Tước đến bảy tám phần, nhanh chóng nhìn thoáng qua Nhiễm Thất đưa lưng về phía bọn họ, ngồi trên sô pha xem TV, sau đó nói: "Anh hai, chúng ta đi thư phòng nói? Nơi này không có phương tiện.."

"Vậy không cần nói nữa."

"Anh hai.. anh!" Cố Hoài Dư bĩu môi, đừng tưởng hắn không nhìn ra, anh hai chính là không muốn làm nữ nhân kia rời khỏi tầm mắt hắn! Ăn một bữa cơm mà thôi, khóe mắt đã liếc nhìn người ta biết bao nhiêu lần!

Nhưng lần này hắn thật sự có việc gấp tìm anh hai, về.. Hắn lại lần nữa nhìn Nhiễm Thất ngồi ngay ngắn trên sô pha xem TV, cánh tay đột nhiên đau xót, hắn quay đầu, Cố Hám Tước biểu tình nhàn nhạt, chỉ là dao ăn trên tay mang theo máu chứng tỏ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cố Hoài Dư nhìn vết máu trên cánh tay, vội vàng lấy giấy ăn che lại.

Thầm mắng hắn vô nhân tính, nhìn vài lần thì làm sao chứ! Cần phải tàn hại anh em như thế sao?

Âm thanh lạnh lùng của Cố Hám Tước truyền đến bên tai hắn: "Không có lần sau."

"..."

Anh cả, hình như anh hai điên rồi, vì một..

Cố Hoài Dư lúc này mới đột nhiên nhớ tới mục đích mình vội vã đến đây, thần sắc hắn lập tức trở nên mười phần nghiêm túc, hạ thấp giọng nói: "Anh hai, em vừa tra được.. nữ nhân kia, khụ, chị dâu, cô ấy có khả năng mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng! Cho nên em hoài nghi cô ấy căn bản không phải Mộ Vãn! Phải biết rằng, Mộ Vãn được sủng ái từ nhỏ đến lớn, sao có thể mắc bệnh.."

Nhiễm Thất ở kia nhàm chán nhìn TV, sau khi Cố Hám Tước đút cô ăn no, vốn muốn để cô ngồi bên bàn ăn nhìn hắn ăn, nhưng sau khi nam nhân kia tới, cô đưa ra ý muốn xem TV, ngoài dự đoán, Cố Hám Tước cư nhiên đồng ý.

Nhưng, Nhiễm Thất nhìn hình ảnh trên TV, trên đó chiếu cảnh một nữ nhân trẻ tuổi ôm một đứa nhỏ quỳ trước cửa kêu rên khóc thút thít, theo như lời người hầu, đây là thể loại phim mẹ chồng nàng dâu hào môn kích động nhân tâm nhất.

Cô nghiêm túc nhìn chằm chằm một hồi lâu, oa.. có chút buồn ngủ..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 162: Chim hoàng yến trong lồng vàng (5)

[HIDE-THANKS]
E5pHQL0.jpg


Nhiễm Thất duỗi thẳng eo, theo bản năng quay đầu ra sau nhìn Cố Hám Tước, Cố Hoài Dư còn ở kia lải nhải, tuy cô không nghe thấy, nhưng thực rõ ràng bọn họ còn chưa nói xong, cũng không tiện đi quấy rầy.

Cô vốn định tự lên lầu ngủ một lát, không nghĩ tới, ngay khi cô nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, Cố Hám Tước liền đứng lên, Cố Hoài Dư bên cạnh còn đang nói, thấy thế cũng đành nhắm miệng lại.

Cố Hám Tước đến trước mặt cô, sửa lại tóc mái do dựa vào sô pha mà trở nên có chút rối của cô, sau đó mới hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhiễm Thất mím môi, hai tròng mắt lỗ trống tĩnh mịch, cánh môi đỏ mọng khẽ mở, âm thanh không có cảm xúc: "Muốn ngủ."

Lúc này, Cố Hoài Dư đột nhiên đứng lên, hắn nhưng thật ra muốn nhìn nữ nhân kia có thật sự có vấn đề về tâm lý không, nếu là thật..

Hắn tuyệt đối không cho phép loại người nguy hiểm này ở bên người anh hai!

Cố Hám Tước chú ý tới động tác của hắn, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh băng, ngữ khí cũng không có chút độ ấm nào: "Ngồi xuống! Đừng để tôi nói lần thứ hai!'

Sau đó hắn không thèm nhìn Cố Hoài Dư lần nào nữa, trực tiếp ôm Nhiễm Thất đang ngồi trên sô pha lên, ngữ khí ôn hòa:" Tôi mang em lên. "

Cố Hoài Dư quả thực muốn mắng người, hắn cũng vì tốt cho anh hai, vì cái gì anh hai đối với hắn luôn là một bộ dáng muốn đánh muốn giết, đối với nữ nhân khả năng có bệnh kia lại ôn hòa như vậy?

Anh hai uống lộn thuốc đi!

Phải nhanh chóng nói với anh cả mới được.

Cố Hám Tước ôm Nhiễm Thất về phòng, trải chăn cho cô xong, kéo màn lại, chỉnh nhiệt độ điều hòa cho thích hợp, bảo đảm không sót thứ gì xong, mới không nhanh không chậm đóng cửa lại, trước khi đi còn dặn dò Nhiễm Thất:" Có việc gì thì ấn cái nút trên bàn, tôi sẽ qua liền. "

Nhiễm Thất như cũ không đáp lại, chỉ là kéo chăn lên một chút tỏ vẻ mình nghe được.

Cả người cô chôn trong chăn, thân thể cong lại, giống như một con tằm cưng bị bao vây trong đống lá, thật sự là đáng yêu đến cực điểm, Cố Hám Tước không khỏi nở nụ cười, sau đó đóng cửa lại.

Xuống cầu thang, Cố Hoài Dư còn ngoan ngoãn mà ngồi ở chỗ cũ, thấy hắn, lập tức đứng lên:" Anh hai.. "

Trên mặt Cố Hám Tước không có biểu tình gì, từ trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói," Đi lên. "

Cố Hoài Dư đang định bước lên cầu thang, tầm mắt Cố Hám tước chạm đến chân hắn, âm thanh bình đạm:" An tĩnh một chút. "

"... "

Anh hai, dựa vào hiệu quả cách âm của phòng anh, dù em ở dưới lầu thét chói tai, cô ấy cũng không nhất định sẽ nghe thấy, cần phải kỹ đến mức đó sao..

Khi còn nhỏ Cố Hoài Dư thường xuyên suy nghĩ, nếu ai sống với anh hai hắn, người nọ chắc chắn bị đông chết, anh hai hắn bất cận nhân tình lạnh như băng thì thôi đi, cố tình còn mười phần độc tài, hoài toàn là một nhân vật tàn nhẫn nói một không hai, ai dám cãi lời hắn, hắn không giết chết người đó thì cũng sẽ chính chết người ta.

Khi còn nhỏ vì không nghe lời, hắn không thiếu chịu khổ trên tay anh hai, bây giờ hồi tưởng lại đoạn thời gian đó, Cố Hoài Dư còn cảm thấy chính mình lúc đó thật sự là mạng lớn.

Nhưng vừa nãy hắn tựa hồ nhìn thấy một anh hai khác, ôn hòa sủng nịch, ngay cả để cô ấy xuống đất đi đường còn không nỡ, tuy cô ấy có bệnh về tâm lý, nhưng thân thể hẳn là khỏe mạnh đi?

Anh hai có phải choáng váng hay không?

Mới vừa vào thư phòng, còn chưa ngồi xuống, Cố Hoài Dư liền cau mày, mười phần nghiêm túc nói:" Anh hai, hiện tại em tin tưởng cô ấy thật sự không phải Mộ Vãn! Tuy cô ấy cực kỳ giống với Mộ Vãn, nhưng vừa nãy anh cũng nghe thấy, tiếng nói của cô ấy không hề có chút cảm xúc nào, sao có thể là người bình thường? "

Cố Hám Tước thần sắc nhàn nhạt ngồi trên sô pha, không chút để ý đong đưa ly rượu vang đỏ trên tay, nhất cử nhất động ưu nhã tự phụ, khí thế tẫn hiện, hắn rũ mắt nhìn chất lỏng yêu dã màu đỏ trong ly, tiếng nói bình bình đạm đạm:" Tiếp tục nói."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 163: Chim hoàng yến trong lồng vàng (6)

[HIDE-THANKS]
YTRfbQ9.jpg


Xem ra anh hai đối với nữ nhân kia vẫn có điều nghi kỵ, Cố Hoài Dư mừng thầm, nhưng thần sắc trên mặt bất biến, tiếp tục có trật tự mà phân tích: "Người bình thường khi kích động, ngữ điệu sẽ có chút bén nhọn, mà khi khổ sở sẽ trở nên trầm thấp, liền tính nói chuyện bình thường, âm thanh tuy bình đạm nhưng sẽ có chút phập phồng, không có khả năng không có tình cảm giống như cô ấy."

"Lời nói vừa nãy của cô ấy em đều nghe được! Tuy chỉ có mấy chữ, nhưng căn bản không giống với người bình thường nói chuyện! Giống như là.. đúng, giống như một cái máy.."

Tuy Cố Hoài Dư nói năng dùng hồ đầy lý lẽ, nhưng nội tâm hắn vẫn có chút hoang mang, liền hắn đầu có thể nhìn ra được, hơn nữa mười phần hoài nghi, vì cái gì anh hai từng học qua chương trình chuyên môn về thần kinh lại không nhìn ra?

Không phải là.. khảo nghiệm anh hai dành cho hắn chứ..

Chẳng lẽ này chỉ là cái bẫy anh hai bày cho hắn?

Chuyện này từ đầu đến cuối sơ hở rất nhiều, nhưng lúc này Cố Hoài Dư cũng không rảnh suy nghĩ, trong đầu hắn toàn bộ bị một khả năng chiếm cứ!

Trong lòng Cố Hoài Dư giật mình, nắm tay vô ý thức cuộn chặt, càng thêm cảm thấy khả năng này rất đúng!

Hôm qua anh hai nghe xong một cuộc điện thoại, liền không hiểu ra sao làm hắn hỗ trợ quản lý nghiệp vụ công ty, chính mình đầu cũng không quay lại vội vàng rời khỏi, phải biết rằng, năng lực quản lý nghiệp vụ của anh cả mạnh hơn hắn rất nhiều, tại sao anh hai không tìm anh cả hỗ trợ quản lý, mà lại tìm hắn?

Mà hiện tại.. Anh hai tựa hồ cũng không có ý muốn đi công ty.

Hắn trước sau không tin, anh hai máu lạnh này của hắn sẽ trầm mê nữ sắc, cho nên.. là khảo nghiệm dành cho hắn phải không..

Tưởng tượng như vậy, hắn nhưng thật ra thấy có chút hối hận, cảm thấy mình quá xúc động lỗ mãng.

Lúc đó hắn vạn phần tò mò trong điện thoại nói gì, làm anh hai luôn luôn trầm ổn đột nhiên trở nên thô bạo như thế. Vì thế hắn liền phái người đi dò xét, biết được anh hai ở Nguyệt Sắc cứu con gái của Mộ gia, còn mang về nhà!

Hắn cảm thấy không thích hợp, trùng hợp có người gửi một phong thư đến công ty, đại ý là tối qua, người anh hai cứu không phải Mộ Vãn, hơn nữa nữ nhân kia có bệnh về tâm lý nghiêm trọng, muốn anh hai hắn ngàn vạn cẩn thận, nhưng hắn cảm thấy hẳn là nên nhắc nhở anh hai hắn, liền mới sáng sớm đã vội vàng chạy lại đây.

Cố Hoài Dư cau mày, sớm biết vậy nên điều tra rõ hết mọi chuyện mới đi tìm anh hai. Mà không phải hiện tại căn cứ vào lá thư kia, lung tung phân tích phỏng đoán với anh hai.

Cứ việc hắn phỏng đoán mười phần hợp lý, nhưng không có chứng cứ, vẫn không đáng tin phục..

Anh hai hẳn là thực thất vọng về hắn đi..

Không nghe được Cố Hám Tước nói gì, Cố Hoài Dư có chút chột dạ, chẳng lẽ mình thật sự nói sai rồi?

Không khí đình trệ một hồi lâu, trong lòng hắn run sợ mà nhanh chóng liếc anh hai một cái. Anh hai của hắn đang thong thả ung dung mà nhấp rượu vang đỏ, một động tác vô cùng đơn giản, từ hắn làm ra, lại có loại áp bách không nói nên lời, tim Cố Hoài Dư đột nhiên run lên.

Cố Hám Tước như cũ không đổi sắc, cũng không có ý muốn mở miệng, vì thế hắn chỉ có thể bất an, căng da đầu nói tiếp phỏng đoán của mình:

"Anh hai, này không phải là khảo nghiệm anh dành cho em chứ?"

Không nghĩ tới sau khi Cố Hám Tước nghe được lời này, thần sắc có chút quái dị, hơi nhíu mi nhìn hắn một cái, sự khinh thường trong mắt không thèm che dấu: "Ai cho em mặt mũi nói câu này?"

"..."

Cố Hoài dư trong chớp mắt cứng đờ, sau đó hắn phản ứng lại:

"Nếu không phải anh hai an bài, chúng ta thật sự phải đề phòng nữ nhân lại lịch không rõ kia! Theo phân tích vừa rồi của em, cô ấy tuyệt đối không phải Mộ Vãn, anh hai, anh chưa chạm vào cô ấy phải không?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 164: Chim hoàng yến trong lồng vàng (7)

[HIDE-THANKS]
4Kv9xG0.jpg


Cố Hoài Dư thần sắc nôn nóng, ngữ điệu cũng mang theo một chút chất vấn, hắn không rõ lắm có việc gì đã xảy ra, nhưng hắn chính là sợ anh hai bị lừa!

Một nữ nhân lai lịch không rõ ràng, Cố Hoài Dư ít nhiều gì cũng có băn khoăn!

Phải biết rằng, người mỗi ngày muốn hại anh hai của hắn quả thực nhiều vô số kể, hắn cũng không dám nghĩ, nếu anh hai xảy ra chuyện, thành phố S sẽ loạn thành bộ dáng gì!

Ngay sau đó hắn liền cảm thấy mình lo lắng có chút dư thừa, anh hai sao có thể là người tùy tiện như vậy.

Hắn hẳn là nên tin tưởng anh hai..

Ở thời điểm hắn lâm vào trầm tư, Cố Hám Tước ở một bên đặt ly pha lê trên bàn, sau đó dựa vào sô pha, lạnh lùng liếc hắn một cái, gằn từng chữ một: "Liên quan cái rắm gì đến cậu!"

"..."

Cho nên người trước mắt này thật sự không phải anh hai của hắn đi.. Anh hai ưu nhã cao quý của hắn sao có thể nói tục..

Bất quá thái độ này của anh hai.. là đã chạm vào cô ấy?

Đồng tử Cố Hoài Dư đột nhiên co rụt, đang muốn nói gì, lúc này, đèn báo trên bàn đột nhiên sáng lên, Cố Hám Tước ấn nút gì đó, cánh cửa dày nặng của thư phòng tách một tiếng mở ra, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến âm thanh cung kính của hầu gái: "Thiếu gia, bác sĩ Lam Yên tới rồi, hiện tại có mời cô ấy lên không ạ?"

"Ừ."

Bác sĩ?

Cố Hoài Dư có chút ngốc lăng, cho nên lo lắng của hắn hoàn toàn là dư thừa? Anh hai đã sớm thỉnh bác sĩ lại đây, có phải chứng tỏ anh hai cũng hoài nghi trạng thái tinh thần của nữ nhân kia hay không? Nhưng vì cái gì anh hai còn chạm vào cô ấy?

Hơn nữa, Lam Yên hình như cũng không phải bác sĩ tâm lý..

Lúc Cố Hoài Dư lâm vào nghi hoặc rối rắm, Cố Hám Tước đã sớm đứng dậy ra ngoài cửa, hắn thấy thể cũng chạy nhanh đi theo ra ngoài, hắn càng ngày càng xem không hiểu anh hai.

* * *

"Cha, cầu xin cha, con, con không muốn đi nơi đó, không cần đưa con đến chỗ đó! Cầu xin cha! Cha! Con cũng là con gái của ngài a.."

"Đưa tiểu thư đi!"

"Không, cha -- con không muốn, con không muốn đến đó, con cầu xin cha! Vì cái gì nhất định phải là con, vì cái gì?"

Nhiễm Thất đột nhiên mở bừng mắt, hô hấp có chút không thuận, rõ ràng nằm trong căn phòng mát mẻ, phần lưng lại bị mồ hôi tẩm ướt.

Thân ảnh đau khổ cầu xin của thiếu nữ phảng phất còn ở trước mắt, ánh mắt lạnh nhạt của nam nhân cùng ánh mắt châm chọc của một thiếu nữ khác luôn ám ảnh trong đầu cô! Nhiễm Thất cảm thấy mình nên khó chịu, nhưng trừ bỏ phản ứng thành thật nhất của tiềm thức, trong lòng cô lại không có chút dao động nào.

Cô không bao giờ cảm nhận được sợ hãi nữa, sợ hãi, bất an, cô đã không có những cảm xúc cơ bản nhất của nhân loại, cô.. không biết nên mừng hay khóc đây.

Thiếu nữ kia hẳn là muốn làm một người bình thường đi..

Chỉ là, rốt cuộc bình thường không nổi.

Hệ thống: "Ai, ký chủ, quên nói với cô, đạo cụ phụ trợ của thế giới này là nói thật, chỉ có thể sử dụng với một người, người đó khi đối mặt với cô sẽ không hề giữ lại mà nói ra lời nói chân thật nhất."

Nhiễm Thất lại chậm chạp không đáp, lúc này hệ thống mới phát hiện thân thể cô đang không ngừng run rẩy, giống như đang khắc chế thứ gì.

Hệ thống: "Ký chủ, làm sao vậy?"

Nhiễm Thất gian nan trả lời: "Ký ức của nguyên chủ đang ảnh hưởng tới tôi."

Hệ thống cũng phát giác thấy điều không đúng, sau khi xem xét, nói kinh ngạc nói: "Ký chủ, ký ức của nguyên chủ cư nhiên chiếm vị trí chủ đạo trong trí nhớ của cô, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục mở rộng."

Nhiễm Thất rũ mắt, không trả lời, trừ ở thế giới quỷ hút máu ra, cô chưa từng kế thừa ký ức của nguyên chủ, ở hai thế giới khác, cô điều có thể khống chế tốt ký ức của nguyên chủ, đây là lần đầu tiên bị ảnh hưởng sâu như vậy![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 165: Chim hoàng yến trong lồng vàng (8)

[HIDE-THANKS]
L7TwC4R.jpg


Cùng bệnh của cô có quan hệ sao? Bởi vì loại bệnh này làm cô có cảm giác quen thuộc, tiềm thức cảm thấy kia hẳn là ký ức nguyên bản của cô, cho nên tiến tới tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, kể từ đó, cô là Mộ Thất nhưng cũng là Nhiễm Thất.

Còn tiếp cụ như vậy, cô sợ cô sẽ lạc mất chính mình, trở thành Mộ Thất chân chính, một thiếu nữ hoàn toàn phong bế chính mình, không nói lời nào.

Này cũng không phải cô muốn, cô là Nhiễm Thất, cô tuyệt đối không để mình biến thành một người khác.

Đang lúc cô sững sờ, cửa bị mở ra, Cố Hám Tước dẫn đầu đi vào, theo sau là một nữ bác sĩ cầm hộp y tế, mà Cố Hoài Dư lại bị cưỡng chế chờ bên ngoài.

Cố Hám Tước chú ý đến tầm mắt Nhiễm Thất nhìn về phía sau hắn, nhàn nhạt giải thích, "Tối qua em bị bỏ thuốc, tôi tìm bác sĩ tới khám cho em một chút."

Nữ bác sĩ còn chưa tiến vào phòng đã tràn ngập hiếu kỳ, cô rất muốn biết, đến tột cùng là thần thánh phương nào mới làm nhị thiếu gia để bụng như vậy, khi nhìn qua, bước chân cô cứng lại, cô phảng phất thấy được thiên sứ.

Thần sắc thiếu nữ thật đạm, da như ngưng chi, ngũ quan tinh xảo, đường cong của sườn mặt rất đẹp, nữ bác sĩ cảm thấy cô vô pháp tìm được từ nào tốt hơn để hình dung thiếu nữ này, nhưng tiếc thay, cô ấy tuy đẹp, nhưng lại thiếu vài phần linh khí, đôi mắt lỗ trống kia không hề có sinh cơ! Nữ bác sĩ âm thầm thở dài, quả nhiên trên thế giới này không có người nào thập toàn thập mỹ.

Cố Hoài Dư ở ngoài cửa duỗi thẳng đầu muốn nhìn tình huống bên trong một chút trừng lớn mắt, sao không giống với tưởng tượng của hắn chút nào vậy? Anh hai không nên kiểm tra nữ nhân kia có bệnh hay không sao? Như thế nào còn quan tâm tới mặt khác?

Cố Hoài Dư chưa từng yêu đương cũng chỉ có thể ở kia suy đoán lung tung, chủ yếu là ấn tượng không gần nữ sắc của anh hai hắn quá mức khắc sâu, thế nên hắn trước sau cũng không nghĩ đến phương diện anh hai hắn yêu nữ nhân kia!

Hắn nhìn thấy nữ bác sĩ lấy ra một cái ống nghiệm nhỏ cùng với một ống tiêm, trong lòng vui vẻ, hắn như thế nào không nghĩ tới, muốn kiểm tra trong cơ thể có tàn lưu dược vật hay không chắc chắn phải rút máu xét nghiệm, chỉ cần có thể lấy được mẫu máu, hắn có thể thực mau biết được cô ấy là ai.

Nhưng thực mau, Cố Hoài Dư liền không cười nổi, hắn nhìn thấy anh hai của hắn ôn nhu ôm nữ nhân kia vào ngực, còn hôn vài cái lên mặt, lên môi cô ấy, mới ý bảo nữ bác sĩ kia bắt đầu.

Nhiễm Thất vẫn luôn không phản kháng, nữ bác sĩ tiến lên kéo lấy tay cô, đang định đâm ống kim vào da cô, cánh tay Nhiễm Thất run lên, ngón tay đột nhiên cuộn tròn, cô nhìn đến mũi kim bén nhọn kia, cả người đều không tự chủ được mà run rẩy, chỉ là biểu tình cô thực bình tĩnh, hai tròng mắt lỗ trống như cũ.

"Sợ?" Tiếng nói trầm thấp của nam nhân truyền vào tai cô.

Cả người cô run rẩy, nhưng âm thanh vẫn không có bất cứ phập phồng nào: "Không sợ, đè tay tôi lại, có thể tiếp tục."

Nhiễm Thất thật sự không sợ, thấy được mũi tiêm nhòn nhọn kia, tuy rằng cô nhớ lại hồi ức không tốt nào đó, nhưng nội tâm lại như cũ không thấy sợ hãi, thực bình đạm, tựa như một bãi nước lặng, không dậy nổi bất cứ gợn sóng nào.

Chỉ là thân thể lại sinh ra phản xạ có điều kiện với vật nhọn, thế nên vừa gặp phải, thân thể của cô liền theo bản năng mà run rẩy, này không phải tình cảm, mà là bản năng, liền tính không có tình cảm, bản năng vẫn có ý thức mà kháng cự.

Cô rũ mắt, da thịt nơi cánh tay trắng nõn mềm mại, mặt trên còn có rất nhiều dấu hôn tím tím xanh xanh ái muội, mặc cho ai đều không thể nghĩ đến, trước kia, trên cánh tay này che kín vô số lỗ kim, rậm rạp không đếm hết, làm người lạnh sống lưng.

Động tác của nam nhân đánh gãy hoảng hốt của Nhiễm Thất, hắn tinh tế gặm cắn cổ cô, hơi thở cực nóng phun trên cổ, mang đến ngứa ý tê dại: "Vậy không rút máu."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 166: Chim hoàng yến trong lồng vàng (9)

[HIDE-THANKS]
RugxJZ7.jpg


Nữ bác sĩ vẫn cảm thấy có chút khó tin, thiếu gia cư nhiên sẽ thân mật với người khác như vậy, hơn nữa vẫn là với một nữ nhân! Phải biết rằng, thiếu gia ngay cả đối với lão gia đều là thái độ lãnh lãnh đạm đạm, hiện giờ lại..

Thật là.. không thể tưởng tượng nổi!

Cố Hoài Dư ngoài cửa cũng ngây dại, hắn thật vất vả mới tiếp nhận xong.. sự thật anh hai hắn sẽ thân mật với một nữ nhân như vậy. Nhưng khiến hắn không thể tin được chính là, anh hai luôn luôn nói một không hai của hắn, cư nhiên nhanh như vậy liền thay đổi thái độ..

Nếu đổi lại là hắn, hắn sợ tiêm, sợ là anh hai chỉ biết đánh hắn một trận, làm hắn ngoan ngoãn xin tha đi tiêm thuốc.

"Cẩn thật kiểm tra xem có vấn đề gì không?" Cố Hám Tước hưởng thụ đủ rồi, trực tiếp nói với nữ bác sĩ còn dại ra tại chỗ kia.

Hôm qua hắn đã kiểm tra cho cô rồi, hẳn là không có vấn đề gì, nhưng dù sao cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp, bởi vậy, sáng nay sau khi rời giường, hắn liền bảo hầu gái gọi điện thoại cho bác sĩ.

Nữ bác sĩ đột nhiên phản ứng lại đây, ngơ ngác vâng một tiếng, liền nhanh chóng đi tìm hộp y tế và các thiết bị cần dùng.

Cố Hám Tước buông Nhiễm Thất ra, bàn tay to xoa xoa đầu nàng, làm sợi tóc đen nhánh mềm mại của cô trở nên vô cùng hỗn độn, Nhiễm Thất không rõ nguyên nhân mà ngẩng đầu nhìn hắn, hai tròng mắt ngăm đen lỗ trống xứng với một đầu tóc hỗn độn, có vẻ ngốc manh không nói nên lời.

Cố Hám Tước nhìn bộ dáng ngốc ngốc này của cô, cúi người hôn cánh môi cô, dặn dò: "Ngoan ngoãn, chờ tôi trở lại."

Mỗi lần nam nhân dùng ngữ điệu này nói chuyện, vậy nhất định là phải được đến một câu đồng ý, vì thế Nhiễm Thất gật đầu, ý bảo hắn cô nghe được.

Ánh mắt nam nhân cực nóng, ngón tay vuốt ve cánh môi đỏ bừng của cô, ngữ điệu trầm thấp mê hoặc: "Trả lời tôi, tôi muốn nghe em nói chuyện."

Nhiễm Thất rũ mắt, Cố Hám Tước liền ở một bên chờ, cũng không thúc giục cô, thật lâu sau, Nhiễm Thất mới dùng ngữ điệu bình đạm trả lời: "Nghe được."

"Về sau nói nhiều một chút, tôi thích âm thanh của em." Nói xong câu này, nam nhân hôn lên gò má trắng nõn của cô, sau đó liền xoay người rời đi.

Nhiễm Thất lưu lại tại chỗ có chút ngốc lăng, thích.. âm thanh của cô?

Tiếng nói của Cố Hám Tước là cố ý đè thấp rất nhiều, hơn nữa toàn bộ cuộc nói chuyện hai người đều dựa vào rất gần, bởi vậy, nữ bác sĩ ở một bên chuẩn bị vẫn chưa nghe được bọn họ đang nói gì.

Nếu cô nghe được âm thanh nói chuyện của Nhiễm Thất, sợ là sẽ kinh ngạc khiếp sợ, thậm chí có chút khó tin giống như Cố Hoài Dư.

Dù sao.. đối với bọn họ mà nói, Nhiễm Thất chính là một quái vật..

Không hề có tình cảm, không được người yêu thích..

* * *

Cố Hoài Dư thấy anh hai hắn đi ra, đầu tiên là hưng phấn muốn nói gì, sau đó lại nhìn Nhiễm Thất đang ở trong phòng, lại sống sờ sờ mà nghẹn lại, chỉ là nhìn Cố Hám Tước, muốn nói lại thôi.

Cố Hám Tước nhìn cùng chưa nhìn hắn, trực tiếp ra khỏi cửa, khi đi ngang qua Cố Hoài Dư, lạnh như băng bỏ xuống một câu: "Đi theo." Sau đó không quay đầu lại mà đi về phía trước.

Cố Hoài Dư đầu tiên là bị âm thanh lạnh băng của hắn sợ tới mức cả người run lên, sau đó cau mày, khổ hề hề mà ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

Hai người đi đến cuối hành lang, đó là một dãy ban công có tầm nhìn rất đẹp, hoa tử đằng quấn quanh rào chắn, nhìn xuống dưới, có thể thấy một đám người hầu đang bận rộn làm việc, nhìn về phía xa, một tảng lớn cây xanh rơi vào đáy mắt, không bờ bến, không nhìn thấy được cổng lớn.

Cố Hám Tước dựa vào rào chắn, đốt một điếu thuốc, không nhanh không chậm mà hút, sương khói lượn lờ, làm biểu tình hắn trở nên mơ hồ, lại làm mềm đi góc cạnh cương nghi trên khuôn mặt hắn.

Hắn một tay cầm điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phương xa, không nói lời nào.

Cố Hoài Dư đang suy nghĩ có nên mở miệng trước không, lại nghe âm thanh trầm ổn của anh hai hắn truyền đến, vô cùng rõ ràng: "Anh biết cô ấy không phải Mộ Vãn."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 167: Chim hoàng yến trong lồng vàng (10)

[HIDE-THANKS]
0VN8Knu.jpg


Cố Hoài Dư đột nhiên nghiêng đầu, ngữ điệu lộ ra một tia quái dị: "Anh hai, anh đã sớm biết? Vậy anh còn.."

Cố Hám Tước không trả lời ngay, hắn điểm điểm điếu thuốc trên tay, nghiêng thân nhìn Cố Hoài Dư, đôi mắt sâu thẳm ám trầm, ngữ điệu bằng phẳng: "Anh chưa từng nói, người anh cứu là Mộ Vãn."

Cố Hoài Dư từng ở yến hội của Cố gia gặp qua Mộ Vãn vài lần, xác thực là một vị tiểu thư hiểu lễ nghi, nói chuyện mười phần khóe léo, cho nên lúc ấy biết anh hai cứu Mộ Vãn, còn âm thầm cao hứng anh hai rốt cuộc thông suốt, nếu không phải vì lá thư kia, hắn cũng không nghi thần nghi quỷ sợ anh hai bị lừa, trực tiếp chạy tới quấy rầy anh hai!

Nhưng hiện giờ lại nói cho hắn.. người anh hai thích..

Không phải Mộ Vãn?

Cố Hoài Dư ngây ngẩn, không đợi hắn lấy lại tinh thần, tiếng nói trầm thấp của Cố Hám Tước lại lần nữa truyền đến, rõ ràng chắc chắn: "Người anh muốn tìm, vẫn luôn là cô ấy."

Cố Hám Tước nhìn nơi xa, biểu tình có chút giật mình, lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn liền cảm thấy mình tìm được định mệnh của cuộc đời.

Lúc đó, biểu tình của cô cũng là bình đạm như vậy, hai tròng mắt lỗ trống, không có sinh khí, nhưng hắn lại cảm thấy toàn bộ trái tim đều mềm xuống, không có thuốc nào cứu được, chỉ có thể trầm luân.

Đó là ngày đầu tiên Nhiễm Thất đến thế giới này.

Cô thay thế nguyên chủ, đang ngồi ở ghế đá bên đường.

Hệ thống, "Ký chủ, tôi nói cho cô biết.. Thân thể này thật xinh đẹp, là một đại mỹ nữ! Hí hí hí.."

Nhiễm Thất lạnh nhạt: "Lão sắc lang! Tôi muốn khiếu nại!"

Hệ thống: "..."

Tuy nói như vậy, nhưng Nhiễm Thất vẫn muốn nhìn dung mạo hiện tại của mình, trùng hợp trước mặt cô có một chiếc xe hơi đang đậu, Nhiễm Thất trực tiếp tiến đến nhìn vào kính chiếu hậu của nó, bộ dáng hiện tại của cô, xác thật sinh đẹp, chỉ là..

Nhiễm Thất: "VÌ sao đôi mắt này lại vô thần như vậy?"

Ngăm đen, không có một tia sáng, như là hoàn toàn chìm đắm trong hắc ám, làm người ta vô cùng sợ hãi.

Ngay lúc đó, Nhiễm Thất vẫn chưa biết được khuyết tật của thân thể này, chỉ theo bản năng mà đặt câu hỏi.

Nhưng mà, cảm nhận được sự tồn tại của người nào đó, hệ thống đã sớm trốn vào phòng tối run bần bật, tự nhiên là không trả lời.

Đối với hệ thống thường thường trầm mặc, Nhiễm Thất đã quen, dứt khoát không thèm nghĩ, cô nhéo nhéo mặt mình, lại sửa sửa mái tóc dài có chút hỗn độn.

Chờ cô toàn bộ sửa sang xong, tính đứng dậy rời đi, khi xoay người, cô ngây ngẩn, vì cửa sổ xe ở phía sau không biết khi nào bị hạ xuống, cô vừa quay lại đã đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.

Nhiễm Thất đang nghĩ xem có muốn nói gì hay không..

Cố Hám Tước ngồi trong xe mặt vô biểu tình, đôi mắt quá phận bình tĩnh, giống như không nhìn thấy cô, cửa sổ xe lập tức dâng lên, cản trở tầm mắt của hai người.

Đối với Nhiễm Thất, hắn chỉ là một người xa lạ vừa thấy đã quên ngay, hắn lại vì một cái liếc mắt kia mà trao cả tấm lòng cho cô.

Sau khi cửa sổ đóng lại, hai tròng mắt bình tĩnh không gợn sóng kia lập tức trở nên u ám quỷ quyệt, đáy lòng có âm thanh không ngừng lặp đi lặp lại, chính là cô ấy!

Hắn cùng không bình tĩnh như trong tưởng tượng.

Chỉ là khi hắn lại lần nữa hạ cửa sổ xuống, người mang đi trái tim của hắn kia đã sớm không còn ở đó.

Tài xế ở phía trước quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Kia không phải tiểu thư Mộ gia sao?"

Tài xế thấy biểu tình hắn nhàn nhạt, tựa hồ không phải thực hứng thú, liền ngậm miệng lại, không nhiều lời nữa.

Sau khi tài xế quay đầu lại, không nhìn thấy, Cố Hám Tước cầm lấy máy tính đặt ở một bên, ngón tay nhẹ ấn vài cái, tin tức từ nhỏ đến lớn của đại tiểu thư Mộ gia, thậm chí nhưng bí mật không muốn để người biết.. đột nhiên toàn bộ hiện lên trên màn hình.

Mà phía trên cùng, trong ảnh chụp, Mộ Vãn mặc một bộ lễ phục màu rượu đỏ, cười hào phóng khéo léo, cực kỳ ưu nhã mị hoặc.

Nhìn thoáng qua, Cố Hám Tước lập tức khép máy tính lại.

Không phải cô..

Dù cực kỳ giống, cũng không phải cô.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 168: Chim hoàng yến trong lồng vàng (11)

[HIDE-THANKS]
Qo9QdMr.jpg


"Vậy anh hai biết rõ thông tin về cô ấy sao? Vì sao cô ấy lại giống Mộ Vãn như vậy? Quả thực như cùng một khuôn đúc ra, còn có tâm lý của cô ấy.."

Cố Hám Tước nghiêng đầu lạnh lùng liếc hắn một cái, Cố Hoài Dư theo bản năng im miệng, lại thấy Cố Hám Tước nhàn nhạt chỉ ra: "Là Mộ Vãn giống cô ấy."

Với hắn mà nói, cô là độc nhất vô nhị.

Người có thể liếc mắt một cái, liền đánh cắp trái tim hắn, cũng chỉ có cô mới làm được.

"..."

Anh hai, anh bắt sau trọng điểm đi?

Cố Hám Tước không để ý đến biểu tình sắp phát điên của Cố Hoài Dư, hắn tùy tay bóp tắt tàn thuốc, xoay người dựa vào rào chắn, hắn nhàn nhạt nhìn Cố Hoài Dư, ngữ khí không chút để ý, lại nguy hiểm mười phần: "Lại làm anh nghe được bốn chữ tâm lý có vấn đề này từ trong miệng cậu, anh sẽ thu hồi vốn tài trợ cho công ty cậu."

Cố Hoài dư cứng đờ một giây, công ty kia là hắn cực cực khổ khổ kinh doanh, có thể nói là mệnh của hắn, quả nhiên anh hai không nói lời nào thì thôi, vừa nói đó là muốn đẩy người vào chỗ chết.

Nhưng mà, còn chưa nói xong, Cố Hám Tước lại thong thả ung dung bổ sung một câu: "Thuận tiện, phá đổ nó."

Cố Hoài Dư lần này ngay cả ngây người cũng không có, hắn quả thực khóc không ra nước mắt, thiếu chút nừa quỳ xuống dập đầu với anh hai hắn: "Anh hai, em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Anh cứ coi như lúc trước em chưa nói gì đi! Em.."

"Anh tự biết chừng mực, không cần lo lắng. Cậu chỉ cần nhớ kỹ, cô ấy nhất định sẽ là chị dâu của cậu." Nói xong, Cố Hám Tước lưu loát đứng dậy, trở về.

Có Hoài Dư ngây ngẩn cả người, anh hai.. đây là giải thích với hắn sao?

Sau đó, lúc đi ngang qua Cố Hoài Dư, hắn như là nhớ tới cái gì, nhàn nhạt bỏ xuống một câu: "Việc này tạm thời không cần nói với ba mẹ, anh hiện tại không có thời gian ứng phó bọn họ."

* * *

Khi Lam Yên làm kiểm tra cho Nhiễm Thất, Nhiễm Thất không ren một tiếng ngoan ngoãn phối hợp.

Rất nhiều lần Lam Yên kiểm chế không được, hỏi cô như thế nào quen biết nhị tiếu, cô cũng trầm mặc chống đỡ, hỏi chuyện khác cô cũng không trả lời, nữ bác sĩ nghĩ thầm tính tình cô lạnh nhạt, cũng không hỏi tiếp.

Kỳ thật.. Cô cũng không biết bọn họ quen biết như thế nào.

Chỉ là không hiểu sao nam nhân kia đối với cô thực tốt thực tốt, trừ bỏ quá mức thân mật, tất cả đều tốt.

Ít nhất ở chỗ này, sẽ không gặp lại người mà nguyên chủ chán ghét.

"Kết quả?" Cố Hám Tước không biết khi nào đã vào phòng, hắn nghiêng đầu nhìn nữ bác sĩ, trực tiếp hỏi.

"Từ kiểm tra sơ lược, cho thấy hết thảy đều bình thường." Lam Yên cúi đầu cung kính trả lời, chỉ là dư quang nơi khóe mắt rất nhiều lần nhìn phía Nhiễm Thất.

Cô gái này cho cô cảm giác rất kỳ quái, cô từng chẩn đoán cho rất nhiều người, lại chưa từng gặp qua người như vậy, hai mắt lỗ trống, biểu tình đạm mạc, không giống lạnh nhạt, mà càng như là không có cảm tình. Nhị thiếu gia thích loại hình như vậy? Hay là.. "

Nghĩ vậy cô liền không dám nghĩ tiếp, nước đục trong mấy gia tộc này quá sâu, không phải người như cô có thể tìm hiểu sâu vào.

Cố Hám Tước thực hiển nhiên cũng chú ý tới động tác nhỏ của cô, âm thanh mang theo áp bách và lãnh lệ," Đi xuống, việc hôm nay.. "

Lam Yên tự nhiên là hiểu ý hắn, nhanh chóng nói:" Hôm nay tôi chỉ đưa thuốc đau đầu cho nhị thiếu, vẫn chưa làm chuyện gì khác. "

" Đi đi. "

" Vâng."

Trong lòng Lam Yên âm thầm may mắn thở phào, nhìn dáng vẻ là đã qua ải.

Phải biết rằng, vừa rồi nhị thiếu nói chuyện với cô, nữa khí quả thực vừa nghiêm khắc vừa làm người hoảng sợ, toàn thân cô vẫn còn run rẩy, thậm chí giữa trán còn toát mồ hôi lạnh! Khi nghe được hắn nói tiếp, cô mới như trút được gánh nặng, nhanh chóng thu thập đồ vật, ra cửa.

Cố Hám Tước vừa quay đầu liền thấy Nhiễm Thất nhìn hắn bằng hai tròng mắt lỗ trống đen đặc kia, tựa hồ đã nhìn một lúc lâu![/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back