Welcome! You have been invited by bluepineapple to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 90: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (29)

[HIDE-THANKS]
lxFNSfL.jpg


Không thể không nói, Bùi Đình thật sự rất biết tìm chỗ, xung quanh cái lương đình mà hắn thường ngồi thưởng trà là một cái hồ nước lớn. Trong hồ có một đóa bạch liên nổi lềnh bềnh, lá sen xanh biếc lay động trên mặt hồ thẳm xanh. Xa xa còn có một vài cung nữ đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ một bên cười đùa, một bên ngắt lấy đài sen.

Ánh dương vàng kim rực rỡ trải đầy mặt hồ, ngay đến cả chiếc lá sen biếc xanh cũng tản ra ánh sáng chói mắt.

Hết thảy tất cả đều yên lặng mà hoàn mỹ như vậy.

Trong lương đình.

Thần sắc của Bùi Đình vẫn nhàn nhạt như cũ, ngón tay trắng nõn thon dài chậm chạp nhưng lại đầy tiết tấu gõ trên bàn đá. Hắn nhíu mày, ánh mắt nhìn về một phía vô định, đôi mắt mang theo chút nhu hòa, bộ dáng như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sở Giác ngồi đối diện nhìn hắn như vậy đã có chút đứng ngồi không yên rồi.

Dù Sở Giác dạo gần đây quả thật đã trải qua không ít chuyện, cũng đã trưởng thành lên một chút, nhưng đối mặt với cái loại lão hồ ly như Bùi Đình thế này, ở nơi sâu nhất trong lòng Sở Giác vẫn có cảm giác sợ hãi cùng khuất phục..

Không tự chủ được mà muốn thần phục hắn.

Dù hắn chỉ là hạ thần, còn Sở Giác mới chính là quân vương.

Có một loại người, từ nhỏ đã áp đảo tất cả mọi người, bất kể là khí chất hay thủ đoạn, cho dù hắn chỉ nhàn nhã ngồi ở đó thôi, không làm cái gì, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi kiêng kị.

Mà Bùi Đình vừa vặn chính là người như thế.

Quỷ dị mà nguy hiểm. Thời điểm hắn mỉm cười nhìn ngươi, trong nội tâm ngươi sẽ không tự chủ được mà hốt hoảng, bất an.

Sở Giác xác thực là nghi ngờ đấy. Những ngày này, Bùi Đình thường xuyên dạy hắn đạo làm vua -- phải thu nạp nhân tâm như thế nào, làm sao để dân tình yên ổn, trên triều đình làm thế nào để cân bằng quyền lợi của tất cả các hạ thần, điệu bộ giống như muốn trả lại toàn bộ quyền hành cho hắn vậy!

Bộ dạng của Bùi Đình dường như cực kỳ cấp bách vậy, dù thần sắc vẫn nhàn nhạt như thường lệ, không nhanh không chậm mà giảng dạy cho hắn, nhưng giữa đuôi lông mày ngẫu nhiên sẽ lộ ra một chút cấp bách.

Phần lớn thời gian mỗi ngày của Bùi Đình đều dành để giảng dạy hắn. Phải biết rằng, một năm trước kia, đừng nói Bùi Đình dạy hắn linh tinh, ngay cả nói một câu với hắn cũng khó khăn!

Dù hắn cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi (*) !

(*) Nghi nhân bất dụng, dụng nhân bất nghi: Nghi người thì không dùng người, nhưng đã dùng người thì không nghi ngờ người.

Trước tiên, hắn tính toán đem quyền thế thu nạp lên tay, đồng thời bản thân hắn cũng đặt ra nhiều cái tâm nhãn (*). Có cái gì không đúng, hắn cũng còn một đường lui tốt!

(*) Tâm nhãn: Là từ Hán ngữ. Ý chỉ sự hiểu biết và năng lực phân biệt. Cũng có thể mang hàm ý là đáy lòng, nội tâm, hoặc tâm kế.

Sở Giác lấy lại tinh thần, cảm thấy có chút kỳ quái. Dựa theo dĩ vãng, Bùi Đình gọi hắn đến liền bắt đầu giảng dạy rồi, nhưng lần này lại chậm chạp không mở miệng.

Sở Giác nhìn theo ánh mắt của Bùi Đình, liền sửng sốt. Bởi vì hắn thấy.. Hoàng tỷ.

Từ sau khi hắn quỳ ở trước cửa mà ngất đi, hắn cũng chưa từng gặp lại hoàng tỷ.. Hắn từng muốn gặp lại cô, nhưng mỗi lần có ý nghĩ này, hắn sẽ lập tức nhớ tới câu nói hoàng tỷ nói với hắn trước cửa cung điện -- phát triển Đại Sở thịnh vượng, đã là đền bù tổn thất tốt nhất đối với ta rồi.

Vì vậy, mỗi lần như vậy hắn lại bắt đầu không ngừng bức bách bản thân, nhất định phải phát triển Đại Sở thật thịnh vượng, hắn mới có mặt mũi đi gặp hoàng tỷ. Nếu là tâm nguyện của hoàng tỷ, với tư cách là đệ đệ.. Hắn sẽ đạt được..

Đó là hắn thiếu nợ cô..

Chỉ là.. Tại sao Bùi Đình lại nhìn hoàng tỷ?


Còn nhìn lâu như vậy..

Không phải.. là không thích cô sao?

Lúc này, ở đây đang xuân hạ giao mùa, khí hậu ấm áp vừa phải.

Nhiễm Thất đã lâu không có ra ngoài đi lại, cả một mùa đông lại thêm một cái mùa xuân, cô cơ đều làm ổ trong phòng, chân không bước ra khỏi nhà.

Thật vất vả mới có một thời tiết tốt như thế này. Vì vậy, cô liền cho thị nữ đặt một cái ghế dựa cạnh bờ hồ, hai thị nữ ở một bên tay cầm lều che nắng. Nhiễm Thất nằm trên ghế dựa đang dùng sách đắp lên mặt, ngủ gà ngủ gật.

Gió bên hồ có chút mát mẻ, vừa hay ánh nắng lại hơi nóng, thế này ngược lại có một loại mát lạnh không nói nên lời!

Lúc này, Nhiễm Thất đang mặc một chiếc váy sa mỏng màu đỏ rất thịnh hành, gió thổi qua, làn váy sa mỏng liền bắt đầu phất phới.. lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn của cô. Cả người cô lười biếng thoải mái nằm trên ghế dựa, dáng vẻ nổi bật, hết sức mê người. Cô lúc này tựa như một mị yêu có thể câu hồn đoạt phách.

Ánh mắt Bùi Đình tăm tối, tròng mắt đen nhánh tựa như ẩn chứa nồng đậm sự u tối không nhìn ra được. Cuối cùng, hắn kéo nhẹ lên một nụ cười đầy ý vị thâm trường.

Nhiễm Thất đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ hoàng toàn không biết mình bị người khác ngấp nghé, vẫn nhàn nhã ngủ tiếp.

Ánh mặt trời thật tốt, thích hợp để ngủ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 91: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (30)

[HIDE-THANKS]
ettWpAB.jpg


Bùi Đình mất tích.

Mấy ngày đầu, cũng không ai cảm thấy dị thường, dù sao hành tung của Bùi Đình luôn luôn ẩn nấp, ngay cả số lần vào triều đều đếm trên đầu ngón tay, nhiều ngày không thấy bóng dáng là chuyện bình thường.

Đột nhiên không biết ai truyền ra tin Bùi Đình mất tích, sau khi việc này được chứng thực, trên dưới triều đình một mảnh kinh ngạc, mỗi người một tâm tư khác nhau, mặt ngoài tuy một mảnh hòa bình, nhưng âm thầm lại bắt đầu quy hoạch bước tiếp theo cho chính mình.

Nhưng thật ra bá tánh lại hân hoan vui mừng, trong nhận biết của bọn họ, chỉ có quân chủ mới có thể nắm giữ quyền điều hành quốc gia, mà Bùi Đình không có huyết mạch hoàng thất, kẻ hèn một cái Thừa tướng lại tay cầm quyền cao, chẳng sợ hắn quản lý quốc gia rất tốt, nhưng trong mắt bọn họ đều là bao biện làm thay, không hợp tổ chế.

Trong xương cốt bọn họ khắc sâu niềm tín ngưỡng đối với hoàng gia, đến nỗi không chấp nhận được người ngoài đến cai trị bọn họ, trong cái nhìn của bọn họ, Bùi Đình là một thế hệ gian thần, là phải bị người phỉ nhổ nhục mạ, bây giờ hắn mất tích, dân chúng cả nước không ai không mừng thầm!

Ngay từ đầu Sở Giác còn cho rằng đó là âm mưu nào đó của Bùi Đình, nhưng mấy ngày qua đi, hắn như cũ không xuất hiện, Sở Giác tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, sớm ở lúc Bùi Đình dạy dỗ hắn, hắn liền âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, hiện giờ, Bùi Đình không ở, thuộc hạ của Bùi Đình mất đi người lãnh đạo, tự nhiên là bất kham một kích.

Vì thế, Sở Giác vận dụng thủ đoạn của Bùi Đình dạy hắn, cùng với của chính hắn lĩnh ngộ ra, động tác nhanh chóng dọn sạch thế lực của Bùi Đình trên triều đình, đồng thời phát triển thế lực của mình.

Đại Sở bắt đầu thay đổi thời tiết.

* * *

"Chủ thượng, trước mắt thuộc hạ chỉ thu thập được bấy nhiêu tin tức này." Trong cung điện xa hoa to lớn, Bùi Đình mặc y phục màu đen thuê hình rồng vàng, lười nhác dựa vào giường, quần áo có chút lỏng lẻo, xương quai xanh phá lệ xinh đẹp như ẩn như hiện, biểu tình hắn nhàn nhạt nghe Công Nhất quỳ trên mặt đất hội báo tình huống của Đại Sở, ánh mắt ám trầm, không nói lời nào.

Đại Sở trạng huống, dân tình, việc ở triều đình, thậm chí tinh tế đến hậu cung của Sở Giác xay ra chuyện gì, Công Nhất đều trình bày rõ ràng, bảo đảm chính mình cũng không bỏ sót điều gì xong, hắn mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy chủ thượng nhìu mày, vẻ mặt không vui.

Công Nhất cũng không biết mình làm sai chỗ nào, sau khi chủ thượng làm Công Lục truyền việc hắn mất tích ra ngoài, rời khỏi Đại Sở, liền để Công Nhất ở lại quan sát tình hình kế tiếp của Đại Sở.

Hắn căn bản không lo lắng Sở Giác có thể dọn dẹp toàn bộ thế lực của bọn họ, thế lực bên ngoài của bọn họ tuy bị hắn rửa sạch, nhưng nguy hiểm nhất cũng khủng bố nhất là thế lực ngầm trong tối.

Trước nay chủ thượng đều là một người cẩn thận, thế lực bên ngoài làm người kiêng kị sợ hãi cũng bất quá là do chủ thượng tùy ý thành lập mà thôi. Trên thực tế, khiến chủ thượng chân chính dụng tâm là thế lực ngầm trong tối, so với thế lực bên ngoài càng thêm khủng bố khổng lồ.

Thật lâu sau, hắn nghe thấy chủ thượng lên tiếng, ngữ khí như cũ lười nhác, nhưng cẩn thận lắng nghe, còn mang theo khẩn trương rất nhỏ, ".. nàng đâu?"

Lúc đầu Công Nhất không kịp phản ứng, đột nhiên nhớ tới khi chủ thượng để hắn lưu lại Đại Sở, Công Lục nói riêng với hắn – mặt khác đều không quan trọng, quan trọng là tin tức của trưởng công chúa Đại Sở.

Lúc ấy hắn còn không rõ nguyên nhân, trước sau cho rằng sao chủ thượng có thể để ý một nữ nhân, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy may mắn bản thân vẫn nghe lời Công Lục..

Công Nhất cúi đầu ăn ngay nói thật, "Đại sở trưởng công chúa điện hạ vẫn chưa có bất luận dị thường nào."

Bùi Đình mày càng nhíu chặt, biểu tình vẫn luôn nhàn nhạt cũng không duy trì nổi nữa, "Nàng có phải không biết ta mất tích hay không?"

"Kỳ thật trưởng công chúa điện hạ đã biết.."

Sau khi nói xong, Công Nhất đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt đau thương ủy khuất của chủ thượng nhà mình, hắn cực kỳ khiếp sợ, hắn thấy chủ thượng nhà hắn thở dài, ai oán mà lẩm bẩm, "Thật là một nha đầu không có lương tâm.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 92: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (31)

[HIDE-THANKS]
I26V0au.jpg


Lại mấy ngày nữa trôi qua, quyền thế trong tay Sở Giác càng thêm lớn mạnh, ở trên triều thu nạp hơn phân nửa triều thần, đồng thời, sau khi Bùi Đình biến mất, hắn lập tức đưa người mình tín nhiệm nhất đẩy lên vị trí thừa tướng.

Vì vậy, Đại Sở tựa hồ khôi phục lại thời đại hoàng quyền tối thượng.

"Đinh – tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt 70%"

Nhiễm Thất nhíu mày: "Còn lại 30%?"

Cô cho rằng hẳn là hoàn thành tất cả chứ..

Hệ thống: "Đúng vậy, ký chủ, tuy nói Sở Giác thu nạp quyền thế, đoạt lại quyền thống trị của mình, nhưng hắn còn chưa bắt đầu dùng thân phận quân chủ đem Đại Sở phát triển vượt bậc."

Nhiễm Thất cũng không lo lắng, "Chẳng qua là vấn đề thời gian thôi."

Con nối dõi của hoàng gia, hoặc là không làm, hoặc là làm tốt nhất, Sở Giác đã bước ra bước đầu tiên, hắn không còn đường lui, dù con đường này gian nan đến đâu chăng nữa, cũng chỉ có một mình hắn có thể đi hết mà thôi.

Khai sáng thịnh thế cho Đại Sở, cũng chỉ có thể một mình hắn tới làm.

Cô có thể dạy hắn nhẫn nại, dạy hắn chấp nhất, nhưng cô không dạy hắn được đọa làm vua.

Đó là chuyện mà thân là quân chủ như hắn phải tự mình tìm hiểu, phụ tá như cô cũng nên kết thúc tại đây, sau này thế nào, xem tạo hóa của hắn.

Nhưng cô trước sau vẫn tin tưởng vững chắc, Sở Giác cũng không phải người vô năng, cô tìm thấy một đoạn ngắn ở sâu trong trí nhớ của Sở Nhiễm Thất, đó là hồi ức đau lòng nhất mà Sở Nhiễm Thất không muốn nhớ lại –

Lúc nhỏ, nam hài tử bị hành hung, bị ngược đãi không rên một tiếng, hắn kéo thân mình tàn phá quỳ trước cửa ngự thư phòng, trên mặt xanh xanh tím tím, che kín vết thương.

Hắn quỳ từ sớm đến tối, không cầu quá nhiều, chỉ hy vọng phụ hoàng nhìn thấy hắn như vậy có thể đau lòng.

Khi còn nhỏ, hắn chỉ có một trái tim hèn mọn khẩn cầu tình thương của cha.

Phụ hoàng của hắn xử lý xong tất cả công vụ mới ra thấy hắn.

Hắn cũng không phải hoàng tử được sủng ái, khi phụ hoàng nhìn thấy hắn, thậm chí còn muốn cho hạ nhân đuổi hắn đi, cho rằng hắn là hài tử của hạ nhân từ đâu ra, sự khinh thường trong mắt không chút nào che dấu mà tàn phá một đứa trẻ khát vọng tình thương của cha, sau khi thái giám bên cạnh nhắc nhở, hắn mới biết đó là con hắn.

Sau khi biết rồi, cũng không có chút đau lòng nào, ngược lại sự khinh thường ghét bỏ nơi đáy mắt càng nặng, thậm chí người gọi là phụ hoàng của hắn kia còn không vui, quở mắng hắn: "Một hoàng tử biến thành như vậy còn ra thể thống gì!"

Sở Giác như cũ quỳ, không rên một tiếng, một đôi mắt như cũ đen nhánh bướng bỉnh, chỉnh là ngón tay đặt bên cạnh người nhẹ run rẩy.

Tiên hoàng tính tình thô bạo tàn khốc, chuyện hắn chán ghét nhất là có người ở dưới mắt hắn làm động tác nhỏ.

Trên triều, hắn bị Bùi Đình chọc tức, mà hắn lại vô lực đi phản kháng trừng trị Bùi Đình, nhưng này cũng không đại biểu hắn không có năng lực trừng trị hậu cung của hắn.

Vì thế tuy là chán ghét, nhưng hắn vẫn lệnh cho hạ nhân đi tra rõ việc này, phân phó xong liền xoay người rời đi, liền một cái liếc mắt đều không bố thí cho Sở Giác đã quỳ từ sớm đến tối.

Sở Nhiễm Thất biết được chuyện này, là vì ngay lúc ấy nàng vừa lúc đứng sau cây cột ở bên cạnh ngự thư phòng, lúc ấy nàng cũng không lạnh lùng như bây giờ, như cũ dịu dàng, Sở Nhiễm Thất núp trong bóng tối tất nhiên là đau lòng Sở Giác, nhưng cũng minh bạch tính tình của phụ hoàng nàng, nếu nàng tùy tiện xông lên nhất định sẽ khiến phụ hoàng không vui, Sở Giác đã bị thương nặng như vậy, hắn không thể lại tiếp tục bị thương nữa.

Vì thế, nàng che miệng lại không để chính mình khóc thành tiếng, chờ phụ hoàng đi rồi, nàng liền chạy như bay đến trước mặt Sở Giác, khóc lóc nâng hắn dậy: "A Giác, ai đánh đệ thành như vậy a.. hic.. đệ nghe thấy không? Phụ hoàng.. phụ hoàng nói sẽ điều tra, ngài sẽ giúp đệ báo thù."

Lúc đó, Sở Giác rất bình tĩnh, cũng không vì việc phụ hoàng vì hắn hạ lệnh điều tra mà cảm thấy vui mừng, ngược lại đáy mắt trống rỗng, lẩm bẩm nói, "Hắn không phải báo thù cho đệ, hắn chỉ muốn giữ gìn mặt mũi cho hắn thôi.."

Bắt đầu từ lúc ấy, Sở Giác không bao giờ nhắc đến phụ hoàng trước mặt nàng thêm lần nào nữa.

Kết quả cuối cùng cũng tới – những người đó vẫn chưa bị trừng trị, bởi vì bọn họ mới là hài tử mà phụ hoàng yêu thương.

Vì thế, sau này, bọn họ hành hung ngược đãi hắn càng thêm tàn khốc, tàn nhẫn đến khiến thiếu niên bắt đầu trở nên yếu đuối bất kham.

Kỳ thật.. lúc còn nhỏ, tâm tư của Sở Giác so với nàng càng thêm thấu triệt, nhìn người đoán ý.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 93: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (32)

[HIDE-THANKS]
NzizLhV.jpg


"Trẫm không đồng ý!" Trong ngự thư phòng, Sở Giác đột nhiên chụp bàn đứng dậy, vẻ mặt tức giận.

Thừa tướng đương nhiệm của Đại Sở, Dư Kỳ, đang quỳ bên dưới cũng không có bị hắn dọa đến, như cũ mặt không đổi sắc nói: "Bệ hạ, hiện giờ Đại Sở đang ở giai đoạn phát triển, tuy là một trong ba quốc gia lớn nhất, nhưng trên thực tế, thực lực của chúng ta kém xa so với cường quốc trăm năm như Yến Quốc. Nếu Yến Quốc khởi binh tới xâm lược, Đại Sở bất kham một kích."

Sở Giác biết hắn nói thật, hắn căn bản vô lực phản bác, hắn chỉ có thể mím chặt môi, tay nắm thành quyền, không nói lời nào.

"Sứ giả Yến Quốc nói, nếu hòa thân liền ngừng chiến, nếu không chịu, liền dùng vũ lực." Dư Kỳ như cũ tiếp tục nhàn nhạt trần thuật sự thật.

Để một mình hoàng tỷ đến cái loại địa phương này, hắn như thế nào có thể yên tâm!

Sở Giác nhíu mày, miễn cưỡng khắc chế sự tức giận, "Yến Quốc không phải ký kết hiệp ước với Đại Sở? Bảo đảm trong vòng trăm năm không gây chiến với Đại Sở? Bọn họ đây là tưởng bội ước?"

Dư Kỳ cũng vẻ mặt ngưng trọng, "Theo tin tức ta tìm hiểu được, Yến Quốc bên kia nói, lúc ấy bọn họ chỉ bàn chuyện hiệp ước với Bùi Đình. Cũng cùng Bùi Đình bảo đảm trong vòng trăm năm không xâm lược, nhưng hiện giờ Bùi Đình không ở, bọn họ liền cho hiệp ước này thành phế thải."

Ngực Sở Giác không ngừng phập phồng, cả giận nói: "Bọn họ này là cường đạo!"

Dư Kỳ rũ mắt, cũng có chút bất đắc dĩ, "Nếu Yến Quốc cho rằng như vậy, chúng ta căn bản vô lực phản bác, rốt cuộc lúc ấy một tay cùng bọn họ ký hiệp ước xác thật là Bùi Đình, tờ hiệp ước kia hiện tại đều không biết ở chỗ nào, Yến Quốc tự nhiên có lý do quỵt nợ."

Sở Giác bình tĩnh lại, hắn nói, trên mặt tràn ngập sự sắc bén, "Nếu tìm Đại Ngụy chi viện thì sao?"

Hiện giờ ba nước ở thế chân vạc, Đại Sở tuy ở thế yếu, cũng không đại biểu không có nước nào có thể chống lại Yến Quốc, Đại Ngụy cũng là cường quốc trăm năm, thực lực không kém với Yến Quốc là bao, nếu có bọn họ chi viện, dù đánh một trận, cũng không nhất định là thua.

Để hoàng tỷ rời khỏi Đại Sở, hắn không nỡ, cũng không muốn!

Đó là thân nhân ở bên hắn từ nhỏ đến lớn, để nàng gả đi Yến Quốc không thể nghi ngờ là xẻo mất một khối thịt trên ngực hắn, huống chi, Yến Quốc trọng nam khinh nữ, vậy nên hắn trước sau cho rằng, hoàng tỷ gả đến Yến Quốc nhất định là không có lấy một ngày lành, hắn đã thiếu nàng nhiều như vậy, không thể lại đẩy nàng vào hố sâu.

Một trận chiến này, dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ đánh.

"Bệ hạ, tạm thời không đề cập đến chúng ta hướng Đại Ngụy mượn binh, bọn họ sẽ đề ra yêu cầu vô lý cỡ nào, liền nói mấy ngày trước, Đại Ngụy đã sớm lên tiếng, sẽ không trợ giúp Đại Sở, hình như Yến Quốc động tay, hiện giờ Đại Ngụy nội loạn, ốc còn không mang nổi mình ốc, xem ra Yến Quốc là quyết tâm bắt chúng ta đáp ứng chuyện hòa thân."

Đường lui đều bị Yến Quốc chặt đứt, lúc này, trước mặt Sở Giác chỉ còn lại hai con đường – mệnh của hoàng tỷ cùng mệnh của con dân Đại Sở.

Sở Giác lần đầu tiên cảm thấy vô lực như vậy, con đường này quá khó đi.. Hắn thân là quốc quân, hẳn là không chút do dự lựa chọn con dân Đại Sở, nhưng hắn không muốn a..

Thân thể hoàng tỷ yếu như vậy, nếu là.. vậy chẳng phải là hắn không còn hoàng tỷ nữa?

Tim Sở Giác đột nhiên run lên, cảm thấy vô pháp tiếp thu, hắn kiên quyết nói: "Muốn đánh thì đánh!"

Vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị người mạnh mẽ đẩy ra, ngay sau đó một âm thanh nghiêm túc thanh lãnh truyền đến: "Sở Giác, đệ là quốc quân của Đại Sở!"

Không chỉ là đệ đệ của ta..

Hoàng tỷ..

Đột nhiên khóe mắt Sở Giác trượt xuống một giọt nước mắt, hắn nhắm mắt, vô lực nói: ".. trẫm không đồng ý."

Vì cái gì các ngươi đều phải bức ta? Ngay cả hoàng tỷ cũng vậy..

Nhiễm Thất rũ mắt, thanh âm thấp thấp, "Sở Giác.. hiện tại đệ không còn là tiểu hài tử.. hiện tại đệ, là vua của Đại Sở."

Từ khi đệ bước ra bước đầu tiên, từ khi đệ bắt đầu thu nạp quyền thế, đệ đã là quốc quân Đại Sở, không còn là hài tử có thể tránh trong lòng ngực ta khóc thút thít nữa rồi.

Ngôi vị hoàng đế này vĩnh viễn so với tưởng tượng của chúng ta còn tàn nhẫn hơn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 94: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (33)

[HIDE-THANKS]
AcnN7dP.jpg


Sở Giác có thể chấp mê bất ngộ mà phản bác Dư Kỳ, nhưng hắn không thể phản bác hoàng tỷ của hắn.

Vì thế, chuyện hòa thân, liền quyết định xong.

Bên này Dư Kỳ ra khỏi ngự thư phòng, vừa mới lên xe ngựa, liền cúi đầu thấp giọng dặn người hầu đứng bên cạnh: "Nói với chủ thượng, hết thảy đều tiến hành như kế hoạch của ngài ấy."

Đúng vậy, Dư Kỳ là một trong những cọc ngầm mà Bùi Đình chôn trong triều đình.

Dư Kỳ ngồi trong xe ngựa có chút sững sờ, thế lực chôn ở Đại Ngụy của chủ thượng toàn bộ đều bại lộ, cũng chỉ vì làm Đại Ngụy nội loạn, không rảnh bận tâm bên này, nữ nhân kia, thật sự.. quan trọng như thế sao?

Nhiễm Thất nhưng thật ra không lo lắng gì cả, chẳng qua đổi nơi để ở thôi, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, vì thế nàng như cũ cả ngày ăn uống no đủ, nằm trên giường đọc sách, chỉ là..

Thời điểm cô thấy Sở Giác rơi lệ, trái tim đột nhiên tê rần, thở không nổi, cô đã thật lâu không bị ký ức của Sở Nhiễm Thất ảnh hưởng, những ký ức đó của nàng, cô đã có thế khống chế rất tốt, chỉ là.. cô buông sách xuống, ánh mắt ngơ ngẩn mà vuốt ngực, nơi đó co rút từng đợt, mạc danh cảm thấy khổ sở.

Thực mau, ngày Yến Quốc đón dâu liền tới, các triều thần Đại Sở đều cho rằng Yến Quốc nhất định sẽ đối với bọn họ ra oai phủ đầu, đội ngũ đón dâu nhất định là vô cùng đơn sơ, nhưng sự thật lại ra ngoài dự kiến, đội ngũ đón dâu vô cùng long trọng, lễ vật mênh mông cuồn cuộn đưa đến, trận thế này giống như là đang nghênh đón nhất quốc chi mẫu*.

* nhất quốc chi mẫu: Hoàng hậu một nước

Sở Giác đứng trên tường thành, ống tay áo bị gió thổi bay, hắn mặt vô biểu tình, nhưng trong mắt lại chứa đầy kiên định, hắn nhìn đội ngữ đón dâu dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất ở phương xa.

A tỷ.. chờ ta đón tỷ về..

* * *

Nhiễm Thất bất đắc dĩ ngồi trên giường, trên đầu bị vải đỏ che lại, cô không nhìn thấy thứ gì, chỉ có thể nhàm chán mà nắm ngón tay chơi.

Thân thể cô không tốt, vốn tưởng rằng từ Đại Sở đến Yến Quốc, một lộ trình dài như vậy nhất định sẽ chịu đủ tra tấn, như vậy khi đến Yến Quốc cô nhất định phải điều dưỡng thân mình một thời gian mới có thể động phòng.

Nhưng là..

Ai có thể nói cho cô biết, cô ngồi trên kiệu hoa, đi theo đội ngũ đón dâu không được bao lâu, kiệu hoa liền bị người nâng lên, sau đó trực tiếp dùng khinh công đưa tới Yến Quốc.

Vốn là hành trình hơn mười ngày, lại sống sờ sờ bị làm ngắn lại còn có ba ngày liền tới Yến Quốc.

Ngay từ đầu, cô còn nghĩ có người tới cướp dâu, nhưng sau khi cô bị những người đó nâng lên, mỗi người trong đội đón dâu đều như đã sớm biết, một chút cũng không hoảng loạn.

Liền như vậy nhìn cô bị dọn đi mất..

Nhiễm Thất có chút bất đắc dĩ.. Những người đó đối với cô cũng không tệ lắm, thường thường hỏi cô thân thể có khỏe hay không, nàng vừa nói không, bọn họ liền ngựa không ngừng vó bắt đầu bay tiếp.

Thế cho nên.. cô trắng trẻo mập mạp mà đến Yến Quốc, dọc đường đi ăn được ngủ ngon, cảm giác hoàn toàn không giống như tới hòa thân, mà giống công chúa Ma giáo cải trang vi hành.. thật là.. mạc danh cảm thấy phiền muộn.

Sau khi vào đến Yến Quốc, liền lập tức có thị nữ tiến lên hầu hạ rửa mặt, thay áo cưới, mang mũ phượng, sửa sang lại dung nhan, cuối cùng cô được đưa đến căn phòng này.

Muốn cùng người chưa bao giờ gặp mặt động phòng, cô nhất định sẽ không tiếp thu, lúc này tác dụng của hệ thống liền hiện rõ.

Nhiễm Thất: "Hệ thống? Đại bảo bối?"

Hệ thống: .

Ký chủ đột nhiên nhiệt tình, có điểm không quen, làm sao bây giờ..

Nhiễm Thất: "Hệ thống!"

Hệ thống giật mình: "Đến! Ký chủ! Tôi ở đây! Ngài có gì cần phân phó?" Đây mới là ký chủ nó quen thuộc a.

Nhiễm Thất: "Biến cho tôi một thanh đao lớn.. là cái loại chém sắt như chém bùn, một đao có thế mất mạng liền ấy."

Hệ thống còn chưa kịp đáp lời, cừa phòng "Két" một tiếng bị đẩy ra.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 95: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (34)

[HIDE-THANKS]
gylOj0j.jpg


Ánh mắt Nhiễm Thất chợt ngưng, ngón tay đặt trên đùi không tự chủ buộc chặt, ngay cả thân thể cũng phản xạ có điều kiện mà cứng đờ, đồng thời đầu óc nhanh chóng tự hỏi kế tiếp nên làm như thế nào.

Người kia không nhanh không chậm mà bước đến, sau đó như là cố ý, hắn cọ tới cọ lui mà tạo thành tiếng động rất lớn, xoay người đóng cửa lại.

Nhiễm Thất hô hấp cứng lại, nện bước trầm ổn, không giống người uống say chút nào, thân là vua một nước, chắc là có chút võ công đi.. nếu say rượu cô còn có một phần thắng, nếu là thanh tỉnh, nên làm thế nào cho phải..

Hiện tại Nhiễm Thất cũng bất chấp nghi thức động phòng gì đó, trực tiếp muốn kéo khăn voan đỏ trên đầu xuống, thay vì ngồi đây nghĩ nhiều như vậy, chi bằng trực tiếp đối mặt một lần cho xong.

Tay cô vừa mới đặt trên khăn voan, liền bọ người cầm lấy, ngay sau đó trên đầu truyền đến âm thanh nhàn nhạt lại mạc danh quen thuộc: "Khăn voan này vẫn là vi phu tới kéo xuống mới thỏa đáng, nương tử nói có phải hay không?"

Thân thể Nhiễm Thất hoàn toàn cứng đờ, khi nào.. tới gần như vậy?

Vì sao cô một chút cũng không phát hiện, cô vẫn luôn duy trì cảnh giác, chú ý hướng đi của người này, cô vẫn luôn cho rằng hắn ở cạnh cửa mới đúng, không nghĩ đã ở bên người cô từ bao giờ!

Tay của nam nhân rất lớn, khô ráo ấm áp, đồng thời cũng.. không thể tránh thoát..

Giãy giụa vài lần không có kết quả xong, Nhiễm Thất có chút tức giận, thấp giọng nói: "Buông ra, ta không bóc khăn là được."

Nhiễm Thất: "Hệ thống! Đao của tôi ở đâu? Hệ thống?"

Dù Nhiễm Thất kêu cỡ nào, hệ thống đều không trả lời cô.

Ngay từ lúc Bùi Đình tiến vào phòng, hệ thống liền lập tức trốn đi, chủ nhân ở đây a.. ký chủ, tôi sợ quá..

Sau khi cô nói xong, nam nhân cười khẽ, ngay sau đó kéo tay cô đến bên môi hôn hôn, xúc cảm ướt nóng trên đôi môi thông qua mu bàn tay rõ ràng truyền đến thần kinh Nhiễm Thất, ngón tay cô run lên, đột nhiên rút tay về, nghĩ thừa dịp hắn không chú ý, một cái tay khác nâng lên, tưởng kéo khăn che đầu xuống.

Cô thật sự rất muốn nhìn, cái hỗn đản nào dám khinh bạc cô như vậy!

Nhưng mà.. người nọ tốc độ so với cô càng mau, bị người nọ điểm trúng nơi nào đó, cô phát hiện cô không thể động..

Ngay sau đó, người nọ thấu lại đây, cách khăn voan đỏ, Nhiễm Thất mạc danh cảm thấy bên tai một trận ướt nóng.

Người nọ cứ như vậy cách một lớp khăn, cọ xát bên tai cô, thanh âm mười phần mê người: "Thật là không ngoan a.. nàng nói, nên phạt nàng như thế nào mới tốt.."

Nhiễm Thất cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, muốn tránh khỏi hắn, lại nghe thấy hắn tự nhủ, thấp giọng lẩm bẩm: "Dù sao nàng cũng không động đậy được.."

Nhiễm Thất: .

Ta không động đậy là do ai làm hại?

Ta không động đậy được là có thể trở thành lý do ngươi muốn làm gì thì làm?

Trái tim luôn luôn bình tĩnh của Nhiễm Thất lập tức không thể tiếp tục duy trì bình tĩnh, luôn có một loại người như vậy, chẳng sợ bạn đạm nhiên bình tĩnh, đối mặt loại người này cũng không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

Rõ ràng là cái hỗn đản!

Tên hỗn đản kia bắt đầu cách khăn voan đỏ hôn mắt cô, chậm rãi đi xuống đến mũi, cuối cùng đến môi, hắn cách lớp vải ở trên môi cô khẽ liếm, cắn xé, hắn giống như có năng lực nhìn xuyên thấu, chẳng sợ cách lớp vải đỏ, hắn cũng có thể tinh chuẩn không lầm mà hôn lên.

Nhiễm Thất cau mày, cô không động đậy, bởi vậy hắn làm cái gì cô cũng chỉ có thể tiếp thu, nhưng cô cũng không phải người chỉ biết ngồi chờ chết.

Cô căn cứ vào tình huống hiện tại mà suy nghĩ.

Đến bây giờ còn chưa bóc khăn voan, chẳng lẽ là cái biến thài? Hoặc lớn lên cực kì xấu xí? Không đúng, chẳng lẽ là có thói ở sạch? Chịu đựng không được việc tiếp xúc da thịt với người khác? Nếu thật là như vậy, kia đó là không còn gì tốt hơn nữa.. cô đỡ phải..

"Thất thần nha, Thất Thất.." Nhiễm Thất còn chưa hoàn hồn, liền nghe thấy người nọ dùng ngữ khí nhàn nhạt nói ra câu này, nhưng cô mạc danh cảm thấy nguy hiểm, không kịp phản ứng, cô đã bị hắn đẩy ngã trên giường.

Người nọ đè lên, vùi đầu vào cổ cô, sau đó, tinh tế mà hôn lên cổ cô, đồng thời còn mơ hồ không rõ nói: "Thật là.. làm người khổ sở nha.. vậy đổi tư thế này có thể tốt hơn một chút hay không?"

Nhiễm Thất bị đè dưới thân hắn trực tiếp muốn chửi tục, cô có thất thần hay không thì có quan hệ gì với tư thế chứ![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 96: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (35)

[HIDE-THANKS]
ybuIYlJ.png


Người nào đó ôm cổ cô, lấy lòng cọ cọ, thật lâu sau, mới như là đột nhiên nhớ tới: "Nha.. còn chưa có tháo khăn voan đâu. Thất Thất cũng không nhắc ta.. thiếu chút nữa ta cũng quên luôn.."

Nhiễm Thất mặt vô biểu tình, vừa mới nãy là ai cách khăn voan hôn lâu như vậy? Hiện giờ ngươi còn giả vờ vô tội với ta?

Cô chưa bao giờ gặp qua người.. mặt dày vô sỉ như vậy!

Còn có.. kêu ai là Thất Thất đâu! Ta và ngươi rất quen thuộc sao?

Khăn đỏ bị kéo xuống, Nhiễm Thất theo bản năng mà nhắm hai mắt lại, chậm rãi thích ứng với ánh sáng trong phòng, chờ cô thật vất vả mở bừng mắt, phát hiện chính mình cư nhiên đã có thể động đậy rồi.

Cô đứng dậy, ngồi trên giường, đột nhiên thoáng nhìn nam nhân thân mặc hồng bào đang đứng ở mép giường, nam nhân kia vừa lúc cũng tươi cười nhàn nhạt mà nhìn cô.

Làn da của hắn cực kỳ trắng nõn, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh nến, có vẻ phá lệ lấp lánh rực rỡ, một thân hồng y chỉnh tề, lại xứng với dung mạo yêu dã kia, cả người có vẻ.. tao khí vô cùng.

Nhiễm Thất đầu tiên là sửng sốt, kinh vi thiên nhân cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, ngay sau đó cô phản ứng lại đây, mày nhíu lại, sao lại là Bùi Đình? Hắn như thế nào sẽ ở đây?

Như là đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô cau mày nhìn hắn, nói ra một khả năng: "Bùi Đình.. ngươi mất tích thật ra là.. chạy đến Yến Quốc làm thừa tướng?"

Tuy nói hai nước hòa thân, nhưng thật ra Nhiễm Thất cũng không biết rốt cuộc là gả cho ai, chỉ biết người nọ địa vị không thấp.

Huống hồ, ấn tượng đầu tiên Bùi Đình cho cô là Thừa tướng Đại Sở, bởi vậy, không trách cô sẽ nghĩ như vậy.

Mặt Bùi Đình cứng đờ, hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Thất Thất như thế nào sẽ nghĩ như vậy? Thật là uổng phí cô đối với nàng một lòng say mê."

Nói xong, hắn thật đúng là thở dài, sự cô đơn trên mặt rõ ràng mười phần, tựa như cô là một nữ nhân vô lương vứt chồng bỏ con.

Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, trên dưới quét nhìn hắn một cái, cô? Hắn là vua của Yến Quốc?

Như thế quái nào cô lại nghe nói vua Yến Quốc tuy nhỏ tuổi, nhưng thành thục ổn trọng, nói chuyện làm việc có trật tự, người trước mắt này.. rõ ràng chính là tên vô lại!

Bất quá.. nếu là người quen thì tốt rồi.

Cô đã có thể khống chế ký ức của Sở Nhiễm Thất rất tốt, tuy Sở Nhiễm Thất yêu hắn đến chết đi sống lại, nhưng cũng không đại biểu Nhiễm Thất cô thích hắn, chỉ bằng hành vi động tay động chân với cô vừa rồi của hắn, cô liền muốn thiến hắn!

Nhưng này cũng không phải chuyện quan trọng nhất, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là như thế nào vượt qua đêm nay.

Cùng vô lại ở chung một phòng, cô nhất định phải lên kế hoạch thật tốt, đầu tiên là nắm chắc quyền chủ động –

"Ngươi ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài." Nhiễm Thất thực mau liền nghĩ kỹ rồi như thế nào vượt qua đêm nay, cô bò đến trên giường, đem một cái chăn mỏng duy nhất đặt ở giữa, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Như vậy, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, xét đến ngươi là nam nhân, ta phân giường cho ngươi rộng hơn một chút."

Nhiễm Thất chia xong vĩ tuyến 38 độ, có chút nghi hoặc vì sao Bùi Đình không đáp lời, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện Bùi Đình đang đứng trước cửa, cô theo bản năng mà gọi hắn lại, "Này, ngươi đi đâu?"

Bùi Đình thở dài, xoay người, một bộ dáng đáng thương hề hề nhìn cô: "Nếu nàng không thích ta, ta đây liền đi tìm một phòng nào đó ngủ, phòng này để lại cho nàng.."

Chậc chậc chậc, quả nhiên là người lớn lên đẹp, làm biểu tình gì đều đẹp.

Nhiễm Thất lập tức đổi mới ấn tượng về hắn, cảm thấy hắn kỳ thật là một chính nhân quân tử, vừa nãy cô thật là nghĩ sau rồi.

Sau đó Bùi Đình xoay người, làm như lẩm bẩm, nhưng âm thanh đủ cho Nhiễm Thất nghe được: "Nếu bị hạ nhân nhìn thấy, sợ là sẽ cho rằng ta bị đuổi ra ngoài, ai.. nếu bị truyền thành Đại Sở và Yến Quốc bất hòa thì.."

Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, cô thu hồi ý nghĩ vừa nãy, nói với Bùi Đình đang đặt tay trên cửa, cọ tới cọ lui không chịu ra ngoài: "Trở về!"

Bùi Đình xoay người nhìn cô, như cũ một bộ dáng thiện nhân giải ý: "Ta biết nàng không thích ta.. đừng miễn cưỡng bản thân.."

Nhiễm Thất nghiến răng nghiến lợi, cơ hồ là gằn từng chữ một nói: "Không, miễn, cưỡng!"

Cô vừa dứt lời, Bùi Đình lập tức thay đổi biểu tình, hắn đi đến cạnh bàn, cầm lấy rượu hợp cẩn, vẻ mặt đạm nhiên cười với cô: "Nếu nàng chịu giữ ta lại, kia đó là đã thừa nhận ta, chúng ta đây liền bắt đầu uống rượu đi.. Phải có một đêm động phòng hoa chúc thật đẹp mới được."

Nhiễm Thất: .

Cô rốt cuộc gặp được người, trở mặt như lật sách.

Tất cả những gì Bùi Đình làm, đều đang hủy đi tam quan của cô.

Người này có độc.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 97: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (36)

[HIDE-THANKS]
imGQ1IG.jpg


Nhiễm Thất nhíu mi nhìn hắn, cũng không đáp lại, thái độ cự tuyệt thực rõ ràng.

Thấy thế, Bùi Đình ra vẻ cô đơn mà buông chén rượu, thanh âm thấp thấp, hết sức ủy khuất, "Ta đây vẫn là đi ra ngoài cho rồi.."

Mày Nhiễm Thất nhảy dựng lên, làm sao bây giờ, thật muốn đánh bầm mặt hắn, cô bất đắc dĩ nói, ".. ta uống là được."

Hắn xoay người, vẻ mặt thẹn thùng: "Ta đây đút nàng đi.."

Nhiễm Thất còn không kịp cự tuyệt, Bùi Đình liền nhấp một ngụm rượu, duỗi tay ôm cô vào ngực, cúi người chạm vào môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy răng cô ra, đồng thời đưa toàn bộ rượu trong miệng qua.

"Chờ.. ngô.." Nhiễm Thất còn không kịp phản kháng, liền bị hắn đè dưới thân, ngay sau đó hắn không ngừng hôn lên mặt cô, cuối cùng dừng lại giữa môi cô, cùng cái lưỡi của cô dây dưa với nhau.

Chậm rãi, Nhiễm Thất cảm thấy thân thể dâng lên một luồng khí nóng, ý thức cũng bắt đầu tan rã, môi bị chặn, cô chỉ có thể mơ hồ không rõ nói: "Ngươi.. thêm.. thêm cái gì vào trong rượu?"

Bùi Đình thấp giọng cười, tiếng cười có một loại cảm giác vui sướng nói không nên lời cùng mị hoặc, hắn ở bên tai cô thổi khí nóng: "Một chút đồ vật trợ hứng thôi.."

Sau đó, hắn như là nghĩ đến cái gì, khẽ cắn vành tai cô, thanh âm khàn khàn mà từ tính, "Quên nói cho nàng, áo cưới này là chính tay ta thiết kế.."

Hắn liễm lỗ tai cô, nhìn cô bởi vì quẫn bách mà quay đầu đi, ánh mắt dần trầm xuống, tay hắn từ từ đi vào áo cưới, "Bởi vậy, làm sao để cởi áo cưới nhanh nhất, ta thật sự rất rõ ràng.."

Không biết hắn động nơi nào, một bộ áo cưới rườm rà phức tạp lại bị hắn cởi bỏ từng chút, hắn nhìn cũng không thèm nhìn liền đem áo cưới cực kỳ quý giá ném dưới giường.

Hắn nhìn nữ nhân trần như nhộng dưới thân, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, lại lần nữa cúi người hôn cô, Nhiễm Thất ý thức dần mơ hồ không rõ, chỉ là tượng trưng mà đẩy đẩy hắn, Bùi Đình nắm lấy hai tay cô, nhanh chóng kéo đai lưng tơ tằm bên hông mình xuống, trói tay cô lên trụ giường.

Bùi Đình cũng mặc kệ cô có nghe được hay không, trực tiếp giải thích bên tai cô: "Vì tránh làm nàng bị thương, vẫn là cột lấy không cần lộn xộn cho thỏa đáng.."

Nhiễm Thất miễn cưỡng bảo trì một tia thanh tỉnh: "Buông.. buông ra."

Bùi Đình làm như không nghe thấy, Nhiễm Thất nhấc chân đi đá hắn, lại bị hắn cầm lấy, hắn hôn hôn chân cô, tán thưởng một câu: "Thật xinh đẹp."

Hắn cúi người, tiến đến bên tai cô, động tác trên tay không ngừng, thấp giọng hỏi cô: "Thoải mái sao?"

Nhiễm Thất mơ mơ màng màng tự nhiên không thể trả lời hắn, nhưng Bùi Đình bám riết không tha mà hỏi cô, tựa hồ nhất định phải được đến câu trả lời, Nhiễm Thất cắn cắn môi, miễn cưỡng làm chính mình thanh tỉnh một chút, cũng không muốn cho hắn đắc ý: "Không.. a.. từ từ.. nơi đó không thể.. hỗn đản.. a.. ha.."

Nhiễm Thất có chút tức giận, nhưng hiện tại vẫn là thức thời tương đối tốt, cô cắn cắn môi, mơ hồ không rõ nói, "Thoải.. thoải mái.."

Bùi Đình như là vừa lòng, Nhiễm Thất nhắm mắt không nhìn hắn, nhưng mặt đã trở nên đỏ bừng, Bùi Đình tà mị nói bên tai cô: "Ta cũng cảm thấy thoải mái, rốt cuộc ta chính là cảm giác được có nước mới đi vào.."

Nhiễm Thất: "..."

Thật muốn giết chết người này, làm sao bây giờ?

Hệ thống rác rưởi, thời điểm mấu chốt lại cố tình không ở.

Nói xong, hắn còn vươn đầu lưỡi liếm hết một lượt ngón tay, một động tác đơn giản, hắn lại làm vô cùng mê người, vẻ mặt tươi cười, hôn môi cô: "Hương vị này.. thật đúng là không tồi.. Nếu lại nhiều một chút thì càng tốt.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 98: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (37)

[HIDE-THANKS]
lQjtHur.jpg


Tên vô lại này!

Nhiễm Thất quay mặt đi không thèm nhìn hắn, tay chân bị hắn làm cho mỏi nhừ, cô miễn cưỡng bắt lấy một cái gối, muốn ném vào mặt hắn, đột nhiên thân thể căng thẳng, gối đầu từ ngón tay cô rơi xuống, hô hấp cô cứng lại, quay đầu, duỗi tay đẩy đẩy cái đầu đang chôn trước ngực cô, "Ngươi.. đang.. a.. làm gì?"

Bùi Đình cũng không có ngẩng đầu lên, ngoài miệng không ngừng, mơ hồ không rõ nói: "Ăn cái gì nha.. thật là quá đáng yêu.. nhịn không được."

Nhiễm Thất nhắm mắt, thật sự rất muốn một chân đạp hắn xuống giường, nhưng ý tưởng này cũng không thể duy trì được bao lâu, thân thể của cô càng lúc càng nóng, ý thức cũng bắt đầu trở nên mông lung, dưới sự nghiên cứu của Bùi Đình đã "đọc đủ thứ thi thư", Nhiễm Thất thành công ở dưới thân hắn mềm thành một bãi nước.

Trong lúc hoảng hốt, cô nghe được hắn không ngừng lải nhải: "Hiện tải hẳn là có thể.. hết thảy đều làm như trong sách nói.. Kế tiếp chính là.. không đúng.. hình như là như vậy.."

Nhiễm Thất cau mày, cảm thấy hắn có chút ồn ào, đang muốn rời xa hắn, đột nhiên nơi nào đó lại đau xót, làm cô có chút tỉnh táo lại, thanh âm cô thấp thấp, khàn khàn bất kham: "Ra.. đi ra ngoài.. đau.."

Bùi Đình hôn hôn cái trán đã thấm một lớp mồ hôi mỏng của cô, tay không ngừng trấn an cô, sau đó hắn đáng thương vô cùng nhìn cô, nói: "Chính là ta đã đi vào được một phần.. hiện tại ra tới, đối với phần chưa tiến vào không công bằng.."

"..."

Rất tốt, bộ dạng rất có đạo lý.

Cô thế nhưng vô lực phản bác.

Nhiễm Thất nói với chính mình, nhất định phải nhẫn, mỗi câu nói của tên vô lại này đều có thể làm cô duy trì bĩnh tĩnh không nổi, chờ ngày mai cô khôi phục lại, nhất định phải đá hắn xuống giường!

Nhiễm Thất không trả lời, Bùi Đình thấy thế cười hôn hôn mặt cô: "Nương tử cũng cảm thấy vi phu nói rất đúng phải không?"

Nhiễm Thất chính là không nhìn được bộ dạng được tiện nghi lại khoe mẽ của hắn.

Cô vừa định nói không phải, môi giật giật, còn chưa phát ra tiếng, Bùi Đình liền ở trên mặt cô cắn nhẹ một ngụm, sau đó ánh mắt đau thương, u u oán oán mà nhìn cô, thở dài nói: "Quên nói cho nương tử, kỳ thật vi phu có rất nhiều tật xấu.. ví như nếu có người bất đồng ý kiến với ta, ta sẽ có điểm không vui, một khi ta không vui, liền sẽ làm ra rất nhiều chuyện không lý trí. Vi phu cũng biết như vậy thực không tốt.. Đúng rồi, vừa nãy nương tử muốn nói gì.."

"..."

Nhiễm Thất trực tiếp ngậm miệng, đường đều bị ngươi chặt đứt, ta còn có thể nói cái gì?

"Ta liền biết nương tử hiểu ta nhất." Bùi Đình cười cười nói, sau đó lại vùi đầu tiếp tục sự nghiệp cày cấy.

Nhiễm Thất mặt vô biểu tình, thậm chí còn muốn mắng người.

Hơn nửa đêm, trong căn phòng đèn đuốc sáng trưng còn truyền đến từng trận tiếng vang, cách cửa không xa có hai vị tỳ nữ mặt vô biểu tình đứng canh, đột nhiên một vị thị nữ tương đối lớn tuổi từ xa đi tới, nàng hỏi: "Quân thượng còn chưa nghỉ tạm?"

Hai vị thị nữ kia đầu tiên là đối với nàng hành lễ, một vị thị nữ trong đó đáp: "Thưa cô cô, Quân thượng lúc này còn chưa nghỉ ngơi, xam ra là cùng Đế hậu ở chung rất hòa hợp."

Thị nữ lớn tuổi kia nghe xong mặt cười nở hoa, liên tục gật đầu, "Không tồi, không tồi, xem ra ưu sầu nhiều năm của Thái hậu cũng có thể buông xuống, chờ ngày mai nô gia liền báo cáo với Thái hậu, làm Thái hậu yên tâm."

Sau đó nàng ngữ khí nghiêm túc, vẻ mặt sắc bén nhìn hai nàng kia: "Cân thận nhìn. Chớ để người khác quấy rầy Quân thượng và Đế hậu nghỉ ngơi, nếu có chút sai lầm gì, ta liền hỏi các ngươi!"

Hai vị thị nữ kia vâng vâng dạ dạ trả lời, chờ nàng rời khỏi, một vị thị nữ tương đối nhỏ tuổi trong đó thấp giọng hỏi: "Lam Yên tỷ tỷ, vừa nãy cô cô nói ưu tư nhiều năm của Thái hậu là.."

Một vị thị nữ khác đã tới hoàng cung nhiều năm, tự nhiên là biết, nàng ghé sát tai nàng kia nhỏ giọng nói: "Nhiều năm qua, bên người Quân thượng vẫn luôn không có nữ nhân, chỉ có mấy cái ám vệ, bởi vậy a.. Thái hậu nương nương sợ là cho rằng Quân thượng không gần nữ sắc, yêu thích nam sắc đâu! Còn đang ưu tư, sợ ở đời của bệ hạ chặt đứt hương khói đâu! Hiện giờ Quân thượng rốt cuộc chịu thành hôn, hơn nữa.."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 99: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (38)

[HIDE-THANKS]
QkYV2SE.jpg


Nàng vẫn chưa từng gả chồng, có chút lời nàng vẫn không nên nói, Lam Yên chỉ chỉ vào phòng, ý bào nàng kia nhìn, nói: "Cho nên ngươi đã hiểu đi, hiện giờ Quân thượng cùng Đế hậu ở chung hòa hợp, thật là chuyện vui của toàn quốc."

Nhưng mà.. qua một đêm, người bên ngoài nhìn qua ở chung hòa hợp, cầm sắt hòa minh, trên thực tế lại là-

"Phanh.."

Nhiễm Thất khoanh tay trước ngực, cằm khẽ nâng, mặt vô biểu tình, liền như vậy bọc chăn, từ trên cao nhìn xuống nam nhân bị cô đá xuống giường.

Cô đã sớm tỉnh, cho dù lại buồn ngủ lại mỏi mệt, cô đều không quên ý định ngày hôm qua, ngày mai sau khi khôi phục lại, nhất định phải đá hắn xuống giường giải hận, sau đó lại bảo hệ thống cấp thanh đao băm vật phía dưới của hắn!

Vì thế, sau khi cô tỉnh lại, liền nhẹ nhàng mà lấy tay đang đặt trên người cô ra, sau đó chống thân thể mỏi mệt, đầu còn có chút mơ màng trướng trướng, cô ngồi dậy, đem chăn cuốn tới khóa lại trên người, bởi vì hắn nằm nghiêng, nên Nhiễm Thất lấy chăn lại đây, tận lực tránh nhìn chỗ không nên nhìn, sau đó vươn chân đá ngực hắn, tưởng một chân đá hắn xuống.

Nhưng mà..

Đá bất động, thâm chí cô vừa nhấc chân, chỗ nào đó giống như là bị xé rách, đau muốn chết.

Nhiễm Thất mặt vô biểu tình nhìn người nào đó đang ngủ say, nội tâm đều ở phát điên, người này là cục đá sao? Tốt xấu cũng động một chút cho tôi a! Lão nương đều dùng sinh mệnh đi đạp, thật là.. quá mất mặt.

Nhiễm Thất cắn chặt răng, thật vất vả có cơ hội này, cô như thế nào có thể buông tha, vì thế, cô dứt khoát tay đổi một phương thức khác, cô quỳ gối trên giường, dùng hai tay đẩy hắn, chỉ cần không phải động cước, đau đớn liền sẽ giảm đi rất nhiều.

Lúc này, dễ như trở bàn tay đẩy hắn xuống, thậm chí nhẹ nhàng đến không ngờ, nghe được một tiếng "phanh" dễ chịu như trong tưởng tượng, Nhiễm Thất cũng không có nghĩ nhiều quá, trong lòng cô miễn bàn giải hận cỡ nào.

Tuy rằng dĩ vãng cô cũng không có mất bình tĩnh như vậy, cũng sẽ không làm việc tùy hứng như vậy, nhưng giống như gặp được người này, cô liền không bình tĩnh nổi, thật là khắc tinh của cô mà!

Nam nhân bị đẩy xuống đất vuốt đầu mơ mơ màng màng mở mắt ra, tựa hồ còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn ngồi dậy, nhìn vẻ mặt băng giá của cô, lẩm bẩm nói: "Nương tử, dậy sớm như vậy?"

Nhiễm Thất siết chặt chăn trên người, hít sâu vái cái, nói với bản thân nhất định phải bình tĩnh, không cần chấp nhặt với vô lại, cô mặt vô biểu tình nhìn hắn, thanh âm khàn khàn bất kham: "Hôm qua.."

Cô còn chưa nói xong, liền nhìn thấy người dưới giường cũng không thèm che lấp, cứ như vậy ngồi dưới đất, vẻ mặt thẹn thùng nhìn cô: "Hôm qua.. chúng ta có một buổi tối phi thường vui sướng."

"..."

Ai cho ngươi mặt mũi nói ra loại lời nói này?

Hơn nữa, vì cái gì nhìn biểu tình kia của hắn, có loại ảo giác kỳ thật hôm qua là cô cưỡng gian hắn, hắn thẹn thùng quần què gì, loại chuyện này không phải là cô nên làm sao? Thôi, bỏ đi, cô cũng làm không được.

Thật là.. trên giường dưới giường khác nau như hai người.

"Vì sao nương tử không nói lời nào, là vi phu làm không tốt sao?" Bùi Đình vẻ mặt mất mát mà cúi đầu, thở dài, ngoài miệng còn lẩm bẩm: "Ta rõ ràng đều phối hợp như vậy, chính mình lăn xuống giường, đều không cần nương tử đẩy, nhìn dáng vẻ, giống như nương tử cũng không có hả giận a.."

Nhiễm Thất cảm thấy đầu ẩn ẩn đau, tay rất ngứa, thế giới này giết chết trượng phu của mình có phạm pháp hay không?

Không đợi Nhiễm Thất nghĩ xong, lại thấy vốn đang thương tâm người, lập tức thay đổi một biểu tình, hắn nghiêm trang nói: "Kỳ thật, nương tử, chúng ta làm nhiều lần, tin tưởng ta, nàng sẽ yêu chuyện này."

Sau đó hắn lại có chút thẹn thùng, vô tội nhìn cô: "Đương nhiên, nàng cũng sẽ càng yêu ta.."

Nhiễm Thất: .

Ngươi nằm mơ!
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back