Viễn Tưởng [Edit] Mệnh Danh Thuật Của Đêm - Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi yellow Rose08111987, 4 Tháng mười một 2021.

  1. yellow Rose08111987

    Bài viết:
    126
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  2. yellow Rose08111987

    Bài viết:
    126
  3. yellow Rose08111987

    Bài viết:
    126
    Chương 318: Người một nhà (2)

    [

    Bấm để xem
    Đóng lại
    credits=70] "Cô đương nhiên có thể có đặc quyền," Khánh Trần thở dài nói: "Bất quá cô tốt xấu cũng phải treo tấm bảng từ chối tiếp khách lên cho đàng hoàng chứ, ngộ nhỡ có người khác tới đây muốn gặp ta, thì sao?"

    "Thế nào, ngươi sợ những người khác nhìn thấy ta đến chỗ này à?" Lý Trường Thanh thu cơn giận, cười nhẹ nhàng hỏi: "Sợ cái gì, Cây ngay không sợ chết đứng nha.. Được được, đừng có nổi giận chứ. Lần sau, ta sẽ treo tấm bảng từ chối tiếp khách thật ngay ngắn."

    "Ta không có tức giận," Khánh Trần lắc đầu: "Nếu như cô cảm thấy nằm ở chỗ này dễ ngủ hơn, thì ta cũng không để ý. Ta có thể nằm trên ghế ở bên ngoài cũng được."

    Lý Trường Thanh cẩn thận nghĩ nghĩ. Thật ra cô ta đã nói dối. Trên giường này cũng không có mùi thơm gì đặc biệt, chỉ là mùi nắng còn vương lại sau khi được giặt sạch, hong khô.

    Nhưng khi cô ta nằm trên chiếc giường này, quả thật có một cảm giác an toàn hết sức kỳ diệu.

    Cảm giác an toàn này cũng không phải là do cô ta tưởng tượng ra, mà dường như nó xuất hiện ngay thời điểm khi mà cô ta bị tập kích, Khánh Trần đã lôi kéo cô ta liều mạng xông vào cao ốc.

    Lý Trường Thanh cười cười: "Vậy ta cũng không khách khí với ngươi, sau này nếu mất ngủ thì ta liền tới chỗ ngươi."

    "Ta thấy cô trông có vẻ rất mệt mỏi. Dạo này thành phố số 18 xảy ra rất nhiều chuyện à?" Khánh Trần hỏi.

    "Ừm," Lý Trường Thanh nói: "Jindai và Kashima chưa bao giờ biết an phận, ngay cả những người tham dự bóng dáng Khánh thị cũng muốn tham gia náo nhiệt, đoán chừng mấy ngày tới sẽ có vài tên bỏ mạng. Bây giờ thành phố số 18 đâu đâu cũng có bọn gián điệp ẩn nấp, ai cũng muốn nhân lúc Lý thị quyền lực giao thoa mà thu hoạch được chút gì đấy. Hôm qua, thậm chí ngay cả vị bóng dáng đương thời của Khánh thị cũng xuất hiện."

    Khánh Trần hiếu kỳ nói: "Rốt cuộc bóng dáng Khánh thị là ai, tên là gì vậy?"

    Lý Trường Thanh lắc đầu: "Không biết."

    Khánh Trần cũng không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm tình của mình lúc này nữa. Hắn biết, vị bóng dáng của Khánh thị cũng không phải hôm qua mới vào thành phố này, mà đối phương đã tới từ lâu rồi.

    Hơn nữa, nói không chừng đối phương lúc này đang có mặt ở ngay tại tầng 132, cao ốc Lạc Thần uống trà ấy chứ.

    "Vị bóng dáng Khánh thị, đến thành phố số 18 có mục đích gì nhỉ?" Khánh Trần nghi hoặc không hiểu.

    "Đây mới là chỗ kỳ quái nhất. Ngươi biết rõ hắn tới đây là có mục đích, nhưng lại không đoán được mục đích đó là gì," Lý Trường Thanh cau mày nói: "Ông ta giống như là một người khán giả, không có ý định tham dự, chỉ muốn quan sát. Thế nhưng, ngươi cũng không biết ông ta rốt cuộc đang quan sát cái gì."

    Khánh Trần hỏi: "Cô còn bận rộn bao lâu nữa?"

    Lý Trường Thanh nghĩ nghĩ: "Rất nhanh thôi, có lẽ rất nhanh thôi sẽ không cần bận rộn như giờ nữa."

    Khánh Trần trong lòng run lên, đám mây đen đang lơ lửng trên không bên trên thành phố số 18, dường như sắp rơi xuống rồi.

    Điều này có ý nghĩa là, những người xuyên thời gian ở thế giới bên ngoài đang bị Jindai và Kashima khống chế hẳn là cũng muốn động thủ rồi.

    Lý Trường Thanh không muốn bàn tiếp chuyện này nữa, cô ta cười mà không cười, nhìn về phía Khánh Trần: "Ta đến chỗ ngươi không phải để nói chuyện công việc đi. Nói về đề tài, chuyện Hoan Hỉ là chuyện gì đấy? Lão gia tử giao cho người đám thanh niên nổi trội của Lý thị, thế mà ngươi lại dạy bọn chúng những chuyện này hả?"

    Khánh Trần: "..."

    Hắn cũng đã đoán trước, đêm nay Lý Trường Thanh mà tới thì nhất định sẽ hỏi chuyện này.

    Ôi, tên tuổi của hắn, thế là đi tong!

    "Được rồi, không đùa với ngươi nữa, ta biết ngươi là người đứng đắn," Lý Trường Thanh ngồi trên giường cười nhẹ nhàng nói: "Thế nhưng, ngươi vẫn còn điều giấu giếm nha, lại dám gạt ta nói mình là chiến sĩ gen."

    Khánh Trần kiên nhẫn giải thích nói: "Phương pháp tu hành kia là lão gia tử mấy ngày trước lén lút đưa cho ta, ta cũng vừa mới có được nó mà thôi. Hơn nữa, nó thật sự là một phương pháp tu hành nghiêm túc đấy, ngay cả ta cũng không nghĩ tới nó sẽ chuyển hướng như thế."

    "..."

    Lý Trường Thanh hiếu kỳ nói: "Sao Lão gia tử lại đối xử tốt với ngươi như vậy nhỉ."

    "Vậy cô cứ đến hỏi ông ấy là rõ," Khánh Trần nói.

    "Nếu Ngươi là con riêng của ông ấy, thì hãy sớm nói cho ta biết nhé," Lý Trường Thanh nói.

    Khánh Trần nói sang chuyện khác: "Ta thấy cô rất mệt mỏi, cũng nên chú ý nghỉ ngơi một chút."

    "Không có cách nào nghỉ ngơi được," Lý Trường Thanh thở dài nói: "Với thân phận của ta, thì cho dù đi đến đâu cũng phải gánh trên lưng trách nhiệm cả, cũng không phải ta muốn gánh lấy, mà là người ở vị trí của ta cần phải gánh lấy trách nhiệm như thế, để cấp dưới kính sợ, để cho địch nhân sợ hãi. Những năm gần đây, mỗi một chiếc mà mà ta lái ra khỏi trang viên lưng chừng núi, đều bị người ta theo dõi. Ta thậm chí cũng không có cơ hội ngắm nhìn thật kỹ những phong cảnh đã thay đổi ở thành phố số 18 này. Trừ phi ngày nào ta không còn là người Lý thị, khi đó có lẽ mới có thể tùy ý thoải mái một chút."

    "Thật vất vả," Khánh Trần thật tâm nói.

    Lúc này, đôi mắt Lý Trường Thanh bỗng nhiên sáng lên: "Hay là tối mai, ngươi dẫn ta đi theo con đường bí mật ấy ra ngoài đi, đi ngắm thành phố số 18?"

    Khánh Trần vội vàng nói: "Không nên không nên, bây giờ trong thành phố số 18 rất nguy hiểm, ta không thể hùa theo cô mà làm chuyện xốc nổi như vậy được."

    Nói thật, Khánh Trần cảm thấy Lý Trường Thanh ở phương diện này thật sự rất đáng thương, ngay cả ra ngoài dạo chơi cũng phải bị người ta nhìn chằm chằm, mọi hành động đều bị người ta dò xét, đánh giá, phân tích.

    "Không có lương tâm," Lý Trường Thanh bĩu môi: "Ta sẽ ngụy trang thật tốt, che mặt mày kín mít luôn, chỉ cần không ra khỏi trang viên lưng chừng núi bằng cửa chính, thì ai mà đón được ta chính là Lý Trường Thanh chứ? Ta chỉ muốn dùng thân phận người bình thường, dạo chơi trong thành phố số 18. Cứ coi như ngươi cảm ơn ta vì đã đối xử tốt với ngươi trong thời gian qua!"

    Khánh Trần nghĩ nghĩ cuối cùng thở dài nói: "Được."

    Ánh mắt Lý Trường Thanh chợt sáng lên, cô ta từ trên giường nhảy xuống đi đến trước mặt Khánh Trần: "Một lời đã định a, đêm mai ta tới tìm ngươi, ngoéo tay!"

    Nói xong, cô ta vươn ngón út mảnh khảnh của mình.

    Khánh Trần do dự không có đưa tay, thì Lý Trường Thanh kéo cánh tay hắn, cưỡng ép ngoéo tay: "Không cho phép đổi ý."

    Nói xong, Lý Trường Thanh tinh thần vui vẻ đi ra ngoài, dường như mỏi mệt lúc trước cũng quét sạch sành sanh: "Ngày mai không được trốn ta đâu đấy. Đến lúc đó ta đi theo ngươi, ngươi đi đâu, ta liền đi theo đấy."

    Cô ta kéo cánh cửa Thu Diệp biệt viện ra, bên ngoài là đám người Tiểu Ưng yên lặng chờ, lão Cửu trước đó bị thương cũng đã dưỡng thương xong, lúc này cũng đã về đơn vị.

    Trong ánh mắt Tiểu Ưng nhìn Khánh Trần, đúng là phức tạp không thế nào diễn tả được trong đó có mấy phần khâm phục.

    Khánh Trần trong lòng tự nhủ đây nhất định là nghe mấy lời truyền miệng kỳ kỳ quái quái kia rồi, cho nên tên này mới có ánh mắt như vậy. Hiện tại, chắc có lẽ Tiểu Ưng đang muốn tham gia tổ chức Bạch Trú hơn trước..

    Lý Trường Thanh quay đầu nói: "Sáng mai có khả năng gia tộc sẽ tổ chức hội nghị nội bộ cấp cao, tất cả thành viên có tư cách tiến từ đường Lý thị đều muốn tham gia, đến lúc đó hai ta ngồi cùng một chỗ nhé."

    Khánh Trần sửng sốt một chút: "Hội nghị cấp cao trong gia tộc mà cũng để ta tham gia à?"

    "Đương nhiên," Lý Trường Thanh cười nói: "Địa vị thân phận của ngươi giờ đã rất cao, đương nhiên là được tham gia rồi."

    Cô ta nói xong liền đi, dứt khoát mà linh hoạt.
    [/BOOK]
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  4. yellow Rose08111987

    Bài viết:
    126
  5. yellow Rose08111987

    Bài viết:
    126
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  6. yellow Rose08111987

    Bài viết:
    126
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  7. yellow Rose08111987

    Bài viết:
    126
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  8. yellow Rose08111987

    Bài viết:
    126
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  9. yellow Rose08111987

    Bài viết:
    126
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  10. yellow Rose08111987

    Bài viết:
    126
Trả lời qua Facebook
Đang tải...