Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 80: Tử Thần tới (3)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Sau khi xe tiến vào thị trấn nhỏ, đi được một khoảng, Thomas liền dừng xe ở dưới bóng cây, bởi vì hắn cảm thấy nghi hoặc.

Một đường lái xe vào cái thị trấn cổ nhỏ này cũng không có nhìn thấy một cư dân nào, ngay cả một con động vật cũng không có.

Thomas cùng Thái Sa cùng nhau xuống xe trước, lúc này Tô Mộc thừa dịp ở trên xe thay trang phục y tá ra, Thái Sa cũng biết Tô Mộc không có khả năng mặc một thân trang phục y tá chạy, cho nên mang theo riêng cho cô một cái váy.

Đổi quần áo xong Tô Mộc kiên quyết không xuống xe, cô không nghĩ muốn tặng đầu người cho tên sát nhân cuồng ma cầm cưa điện kia, cô đã khuyên bọn Thái Sa đừng có tới cái thị trấn này, nhưng mà bọn họ lại là cảm thấy truyền thuyết lưu truyền trong cái thị trấn thần bí này thực khiến người hấp dẫn, chỉ chê cười vị nữ nhân Phương Đông mỹ lệ này nhát gan, căn bản không có thay đổi chủ ý.

Nhân vật chính trong phim kinh dị đều muốn tìm đường chết.

Tô Mộc biết rõ đạo lý này, cô hạ cửa sổ xuống, vẫn là không đành lòng nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này đi chịu chết, cô nói: "Các cậu không cảm thấy nơi này rất kỳ quái sao? Chúng ta vẫn là nên trở về đi."

"Nơi này đích xác có chút kỳ quái, bất quá chúng ta còn chưa thể rời đi." Thomas đi đến bên cửa sổ, nói: "Theo lý mà nói, bốn người Angus bọn họ ngày hôm qua cũng đã đến nơi đây, nhưng mà hiện tại tớ không liên lạc với bọn họ được."

Thái Sa cũng có chút lo lắng, "Bọn họ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

Bởi vì Tô Mộc không chịu đi theo cốt truyện, cốt truyện vốn là bảy người cùng nhau đi đến thị trấn bị biến thành bốn người tới trước một bước, Thái Sa cùng Thomas lôi kéo Tô Mộc tới trễ một ngày.

Tô Mộc đã có thể đoán được bốn người kia đã dữ nhiều lành ít, bất quá dù cô nói nơi này có quỷ, Thái Sa cùng Thomas cũng sẽ không tin cô, chỉ biết nói lại một câu "Hắc, nữ nhân Đông Phương, lá gan của cậu phải lớn hơn một chút".

Tô Mộc chỉ có thể nói: "Chúng ta vẫn nên báo nguy trước đi!"

"Tô Mộc, nơi này không có tín hiệu." Thái Sa lấy di động ra cho Tô Mộc nhìn thoáng qua.

Tô Mộc nóng nảy, "Vậy càng có vấn đề, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi!"

"Thái Sa!" Thomas bỗng nhiên đi tới một thân cây cách đó không xa, hắn ngồi xổm xuống nhặt lên thứ gì đó, "Cậu xem, đây là vòng cổ của Adele!"

Thái Sa chạy tới, "Đây đúng thật là đồ của Adele, vậy càng chứng minh bọn họ nhất định đã tới nơi này!"

"Aggie thích nhất chơi trò đùa dai, có lẽ Adele, Angus còn có Briand đều cùng Aggie thông đồng với nhau, trốn đi muốn chỉnh chúng ta."

Thái Sa hỏi: "Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?"

"Chúng ta sẽ đi dạo ở chỗ khác trong thị trấn trước, cho dù bọn họ có thể giấu tất cả mọi người trong thị trấn, khẳng định cũng sẽ lộ ra dấu vết." Thomas cười nói: "Tớ thích nhất chơi trò chơi trốn tìm này."

"Cứ vậy đi." Thái Sa gật đầu, lại quay đầu nói với Tô Mộc: "Tô Mộc, chúng tớ trước tiên đi về phía trước nhìn xem, nếu cậu sợ hãi thì cứ ở chỗ này không cần ra."

"Ai, từ từ!" Tô Mộc ghé vào trên cửa sổ xe kêu một tiếng, nhưng mà Thái Sa đã đi theo Thomas cũng không quay đầu lại.

Mắt cô nhìn xe, chìa khóa xe không có ở trên tay cô, cô cũng không khởi động xe trở về được, lại nhìn nhìn chung quanh, đang lúc hàng cây dưới hoàng hôn theo gió lay động, không có người cũng không có bất luận động vật gì, cô không khỏi liền sợ đến hoảng.

Tô Mộc phát điên, "Ta nên làm cái gì bây giờ?"

Gió thổi thí thí lạnh:【 Theo định luật của phim kinh dị, càng cô đơn ở một mình sẽ càng chết nhanh nhất. 】

Nhìn cái bình luận này khiến thân mình Tô Mộc run lên.

Cái này sát thủ không quá ấm:【 Bộ điện ảnh này thật đúng là phim kinh dị kinh điển, bất quá ta không quá tán đồng phương diện nghệ thuật chém người đẫm máu này, một đao chém xuống khiến máu thịt tách rời, đây mới là mỹ học mà ta theo đuổi. 】

Thân mình Tô Mộc lại run lên.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 81: Tử Thần tới (4)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Tiểu Hung không cần phải sợ nha, dựa theo cốt truyện mà nói, ngươi chính là người chết thứ ba, hai người bị hại phía trước còn chưa có chết trước, ngươi vẫn an toàn nha (?????)】

Cô không hề cảm thấy mình được an ủi, cảm ơn.

Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, khi hoàng hôn loang lổ dưới bóng cây, cô tựa hồ nghe thấy từ nơi xa truyền đến âm thanh cưa điện, còn có tiếng bước chân kinh điển kia trong phim kinh dị BGM*, Tô Mộc kêu rên một tiếng, đeo cái ba lô Thái Sa vì cô mà mang đến, mở cửa xe liền chạy đi ra ngoài.

*phim kinh dị BGM: phim siêu nặng, yếu tim không nên xem.

Cô thở hổn hển đuổi theo Thái Sa cùng Thomas, Thái Sa cùng Thomas ngoài ý muốn nhìn cô, cô thở gấp nói: "Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ muốn cùng đi với các cậu."

Nếu không phải bởi vì cái thị trấn này nhiều lối rẽ trái rẽ phải khiến cô không nhớ kỹ đường đi thì cô đã sớm lựa chọn tự mình đi ra ngoài rồi, nhưng mà trời cũng sắp tối, thời điểm trời tối là sân nhà của kẻ cuồng giết người, đi loạn càng thêm nguy hiểm, cô quyết định qua đêm nay trước, ngày mai ban ngày lại đi tìm đường ra.

"Tô Mộc*, cậu đừng sợ." Thomas vỗ vỗ bả vai Tô Mộc, "Liền tính ở nơi này thật sự có quỷ, tớ nghĩ người phương Đông cũng sẽ không hợp khẩu vị của bọn họ."

*Trong tất cả lời thoại từ đầu thế giới thứ 3 đến giờ bạn bè chỉ gọi Tô Mộc là Tô "苏" nhưng Re cứ thấy kỳ kỳ nên đặt hẳn Tô Mộc ra cho đẹp.

"Ha hả......" Tô Mộc gạt bay tay Thomas ra, tỏ vẻ chính mình không thể lý giải trò đùa của người phương Tây buồn cười ở chỗ nào.

Lúc này, Thái Sa lại ngoài ý muốn nói: "Ở nơi đó có một nhà thờ."

Tô Mộc vừa thấy, cách đó không xa có nơi cỏ dại mọc thành cụm, quả thật có một cái nhà thờ rách nát theo phong cách Gothic, chỉ đơn giản xem từ bên ngoài có thể nhìn ra cái nhà thờ này đã có chút lịch sử.

Thomas rất có hứng thú nói: "Chúng ta vào xem đi."

"Được." Thomas nói cái gì đều sẽ phù hợp với Thái Sa.

Tô Mộc lại dùng mặt vô biểu tình, "Không đi."

Theo như kinh nghiệm không xem nhiều phim kinh dị lắm của cô, toà nhà có kiến trúc hiếm khi có người tới hỏi thăm nhất định không được đi, giống như trong phòng không có ai lại phát ra âm thanh, ở trong phim kinh dị này đều sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Bất quá Thomas lại không chịu buông tha cho cô như vậy, hắn trực tiếp nhìn Thái Sa nói: "Thái Sa, đều đã đi đến nơi này, đây cũng là thời điểm chúng ta phải trợ giúp Tô đáng thương thay đổi khuyết điểm nhát gan này."

Thái Sa gật gật đầu.

Tiếp theo, hai người kia mỗi người chỉ cần dùng một bàn tay của Tô Mộc đã dễ như trở bàn tay đem Tô Mộc nâng lên.

"Uy!" Hai chân Tô Mộc hoảng loạn, người phương Đông nữ tính hơn so với người phương Tây, vốn dĩ cũng nhỏ xinh, cô lộn xộn cũng không thay đổi được sự thật chính mình tránh thoát không được, chỉ có thể kinh hoàng kêu, "Tớ không đi! Các câu muốn đi thì cứ đi! Mau thả tớ ra!"

"Bình tĩnh bình tĩnh, đừng khẩn trương." Thomas cười sáng lạn như ánh mặt trời, "Hãy thư giãn, chúng tớ sẽ không hại cậu."

Theo chân dài của Thomas cùng Thái Sa, Tô Mộc đã bị nâng vào nhà thờ tối tăm, chỉ trong nháy mắt này, cô liền cảm thấy nhiệt độ không khí thấp xuống không ít.

Ánh hoàng hôn mơ hồ từ hoa văn pha lê tiến vào, ánh sáng chiếu vào tàn tích đầy tro bụi trên sàn nhà theo bước chân người rơi xuống, liền có thể nhìn thấy bụi bay trong ánh sáng, lại ngẩng đầu, trên trần nhà cư nhiên còn có phù điêu, trên phù điêu có các nhân vật có cánh điêu khắc không đồng nhất, ánh mắt bọn họ đều tập trung ở dưới.

Lại theo ánh mắt nhân vật phù điêu nhìn xuống xem, trên đài cao phía trước, có điêu khắc một bộ xương khô dựa trên ghế màu đen, mặc một thân áo choàng màu đen ngồi, trên đầu bộ xương khô có đội mũ màu đen, hắn cầm trong tay một cái lưỡi hái dài màu đen, rõ ràng bộ xương khô không có tròng mắt, lại khiến người ngoài ý muốn có thể cảm thấy một cổ tử vong đang chăm chú nhìn.

-----

Re: Edit + tra thế giới này cứ thót tim. Mình khá yếu tim về cái mảng kinh dị này. Chả dám edit vào ban đêm.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 82: Tử Thần tới (5)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Đầu tiên Thái Sa kinh ngạc lên tiếng, "Tín ngưỡng của người nơi này cư nhiên lại là Tử Thần!"

Không trách Thái Sa sẽ kinh ngạc, thật sự chuyện này quá mức không thể tưởng tượng được, trong nhà thờ hầu như sẽ có pho tượng giống nhau như chúa Jesus bị đinh lên trên giá chữ thập hoặc là thánh mẫu hiền lành nhân ái, nhưng nhà thờ bọn họ hiện tại đang đi vào, thực rõ ràng bộ xương khô cầm trong tay một cái lưỡi hái dài, mặc áo choàng cùng mũ choàng màu đen là Tử Thần, Tử Thần là thợ gặt đi sinh mệnh, cũng không phải ban cho phúc âm, người khác đều đối với Tử Thần tránh còn không kịp, như thế nào sẽ thờ phụng hắn?

Thomas là một nam sinh, lá gan lớn hơn rất nhiều, năng lực tiếp thu cũng thập phần mạnh, hắn cảm thán, "Quả nhiên thế giới thật to lớn, việc lạ gì cũng có, tớ ở trên mạng xem qua, thị trấn nhỏ này thường xuyên có việc lạ phát sinh, chẳng lẽ nơi này có dị giáo đồ gì tập trung ở đây sao?"

Cửa thổi vào một trận gió lạnh, mặt trời lặn xuống, mặt trăng còn chưa bay lên, chỉ có tinh quang nhàn nhạt.

Trong nhà thờ càng có vẻ tối tăm.

Mà cái pho tượng Tử Thần kia, chỉ nhìn chằm chằm một cái là có thể làm lông người dựng đứng.

Một thân Tô Mộc nổi lên tầng da gà, cô không có tâm lớn như Thomas cùng Thái Sa như vậy, lén lút lại gần bên người hai người bọn họ một chút, cô không dám lớn tiếng nói chuyện, "Nơi này thật nhiều bí mật quỷ dị...... Chúng ta vẫn nên rời đi trước đi."

"Nga, Tô đáng yêu, từ khi cậu tới vẫn luôn nói phải rời khỏi, nếu chúng ta đều đã tới, phải trải nghiệm một chút chuyến đi kỳ quái này đi." Thomas nói: "Chúng ta đều sẽ phải tốt nghiệp, coi như đây sẽ là ký ức thanh xuân giàu có về sau của chúng ta a."

Vậy ngươi cũng phải còn mạng để có thể vượt qua thanh xuân của ngươi a!

Người yêu thầm Thomas là Thái Sa cũng nói: "Cứ thư giãn đi Tô, ba người chúng ta ở chỗ này sẽ không có việc gì."

Tô Mộc im miệng lại, cô nói nhiều cũng không thể thay đổi hành trình vai chính muốn tìm đường chết.

Thomas đến gần cái pho tượng Tử Thần kia một bước, thoạt nhìn hắn cảm thấy thật là thú vị, "Xem ra nơi này có người thờ phụng Tử Thần, nếu đã thờ phụng Tử Thần thì những người này khẳng định cũng sẽ ước nguyện, không biết Tử Thần sẽ ưng thuận nguyện vọng gì của người thờ phụng."

"Có lẽ là khẩn cầu Tử Thần đừng dẫn bọn hắn rời đi?" Thái Sa lập tức nghĩ tới một câu như vậy.

Ngoài cửa lại thổi vào một trận gió, trên đỉnh đầu năm bức phù điêu đã bị phá hủy một thời gian, vốn dĩ đã có vết rạn lại vỡ ra lớn hơn nữa.

Thomas nói: "Không bằng chúng ta cũng tới ước nguyện đi!"

Thái Sa hỏi: "Cậu muốn khẩn cầu điều gì?"

"Tớ muốn khẩn cầu Tử Thần, qua một trăm năm rồi hãy mang linh hồn tớ đi."

"Tớ đây cũng khẩn cầu...... Khẩn cầu Tử Thần có thể cho tớ cùng người nhà của tớ có thể sống lâu hơn một ít."

Trên trần nhà, vết rạn ở phù điêu dần lan thêm một chút, một con nhện đang an tĩnh bất động vội vàng bò đi.

"Này, Tô!" Thomas quay đầu lại hỏi Tô Mộc cho dù sắc mặt cô hiện giờ không tốt như vậy, "Cậu muốn ước nguyện vọng gì?"

Tô Mộc liếc mắt nhìn Thomas, lại vội vàng liếc mắt nhìn pho tượng Tử Thần phía trước như là đang chăm chú nhìn vực sâu, cô căn bản cũng không tin vào việc thờ phụng vị thần phương Tây này, hơn nữa đối với việc chính mình bị mạnh mẽ kéo vào cốt truyện sinh ra bất mãn, cô không khỏi tức giận nói một câu: "Nguyện vọng của tớ...... Ha hả, nguyện vọng của tớ rất đơn giản, tớ hy vọng Tử Thần có thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày vui vẻ, hạnh phúc vui sướng, sẽ không còn phải luôn bị nhân loại đàn tục tằng này lấy các loại nguyện vọng ngu xuẩn quấy rầy."

"Cùm cụp" một tiếng, khối có khắc phù điêu trên trần nhà kia rốt cuộc cũng rớt xuống dưới.

Tô Mộc nghe được thanh âm liền ngẩng đầu, cô chỉ nhìn thấy tảng đá trên trần nhà hướng tới đỉnh đầu mình rơi xuống, theo bản năng, cô liền nhắm mắt lại giơ tay ôm lấy đầu chính mình.

"Bang" một tiếng.

Tô Mộc không có cảm thấy đau đớn, nhưng lại cảm thấy có chất lỏng ấm áp bắn lên trên người mình, sau một lúc lâu, cô nghe được tiếng nam sinh thét chói tai, "Thái Sa!"

Tô Mộc mở mắt ra, trước mắt là một màn đẫm máu khiến cô có chút hoảng hốt, Thái Sa tóc nâu mắt lam ngã xuống trên mặt đất, một khối đá khắc phù điêu từ trên cao rơi xuống nện ở trên đầu cô, máu tươi từ dưới phiến đá chảy ra không ngừng, còn có thể mơ hồ thấy màu đỏ của máu, còn có màu trắng của...... Óc.

Thân thể Thái Sa không có động, thậm chí cô còn không có thời gian phát ra bất luận thanh âm gì.

Tô Mộc ngốc ngốc thu hồi tầm mắt, lại ngốc ngốc nhìn Thomas ngã ngồi trên mặt đất, cuối cùng ngẩng đầu lên, ngốc ngốc nhìn nóc nhà trên đỉnh đầu mình thiếu một khối vuông góc trên trần nhà.

Không...... Vấn đề hiện tại không phải nên suy xét vì cái gì đồ vật vuông góc rơi xuống bỗng lệch khỏi quỹ đạo.

Cô hẳn nên suy nghĩ......

TMD nữ chủ đã chết! Cốt truyện kế tiếp phải chơi như thế nào a!!!
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 83: Tử Thần tới (6)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Lúc này Tô Mộc dùng vẻ mặt mộng bức đối mặt với cảnh tượng này, hình ảnh đẫm máu này làm cô không biết theo ai, chỉ lẳng lặng đứng đó một hồi lâu chờ đến khi nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, sau một lúc lâu cô mới phản ứng, mới ý thức được nhiệm vụ của cô là đừng cho nữ nhân phương Đông là chính mình bị biến thành pháo hôi, đến nỗi nữ chủ chết hay không chết...... Cùng nhiệm vụ của cô có quan hệ sao?

Đương nhiên là không có quan hệ!

Tô Mộc yên lòng vỗ vỗ ngực, bất quá ngẫm lại giống như cũng không đúng như vậy, trước mặt cô chính là có một người chết thực thảm a!

Thomas ngồi trên mặt đất mở to hai mắt một lúc lâu, tiếp theo, hắn phục hồi tinh thần lại, liền ôm đầu không dám tin tưởng kêu lên: "Không! Tớ nhất định là đang nằm mơ! Đây đều là giả!"

Tô Mộc rất muốn phun tào một câu, thời điểm đi tìm đường chết ngươi là người vui nhất, hiện tại thật sự đã xảy ra chuyện, trốn tránh hiện thực ngươi lại là người phản ứng lớn nhất.

Cô thương hại nhìn tử trạng cực thảm của thi thể trên mặt đất, căn cứ vào việc cô không có vật phẩm có thể khiến cho người chết sống lại, cô chỉ có thể đi đến bên người Thomas ngồi xổm xuống, trấn an tâm thật tốt, "Thomas, bình tĩnh một chút......"

"Không......" Thomas kêu rên một câu, khi ngẩng đầu nhìn thấy trên người cùng trên mặt Tô Mộc đều nhiễm máu, sắc mặt hắn lại biến đổi, bị dọa đến mức thần kinh trở nên yếu ớt phải bò ra xa vài bước.

"Thomas?" Tô Mộc do dự mình có nên tới gần hay không.

Dần dần, Thomas cũng phản ứng lại, hắn ôm đầu thống khổ ảo não, "Xin lỗi, Tô...... Tớ...... Tớ thật sự không thể tiếp thu trường hợp như vậy."

"Tớ hiểu." Tô Mộc rất hiếm khi bày ra bộ dạng của một người chị thân thiện, "Dù vậy chúng ta cần thiết phải tiếp thu sự thật, Thomas, chuyện này chỉ ngoài ý muốn, Thái Sa chết tớ cũng rất khổ sở, nhưng dù khổ sở cũng không thể làm Thái Sa sống lại, chúng ta cần phải ngẫm lại, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ."

Vì không muốn Thomas có gánh nặng về tâm lý, Tô Mộc biết rõ sự cố này nhìn như ngoài ý muốn nhưng không phải ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể đi an ủi Thomas như vậy.

Một nữ sinh có thể giữ bình tĩnh ở trong hoàn cảng như vậy, Thomas chợt cảm thấy mình có chút hổ thẹn, hắn vội vàng nhìn vũng máu phía sau Tô Mộc, tuy rằng sợ hãi nhưng hắn tự nói với chính mình là nam nhân phải có dũng khí, vì thế, hắn đứng lên, nói: "Thị trấn không có tín hiệu, cũng không thể liên lạc với người bên ngoài, chúng ta...... Trước tiên chúng ta vẫn nên tạm thời đem Thái Sa dàn xếp ổn thoả rồi đi ra ngoài tìm kiếm người tới hỗ trợ."

Vị đại gia muốn tìm đường chết này cuối cùng cũng nguyện ý ra khỏi thị trấn.

Tô Mộc rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhàng một chút.

Thomas nỗ lực trấn định nói: "Tô, tớ đi dàn xếp thật tốt cho Thái Sa, quần áo cậu cũng đã ô uế, cậu còn có quần áo sạch sẽ để đổi không?"

"Tính ra thì...... Có." Tô Mộc nhớ tới bộ y tá vẫn còn sạch sẽ ở trong ba lô kia, mắt lại cúi đầu nhìn váy nhiễm máu trên người, cô hình như cũng không có lựa chọn khác.

"Kia...... Vậy cậu đi ra phía sau tớ thay quần áo, tớ còn phải đi dàn xếp cho Thái Sa." Thomas hướng tới vũng máu kia đến gần một bước, lại nghĩ tới Tô Mộc là người phương Đông tinh tế, hắn cũng không quay đầu lại nói một câu: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không nhìn lén."

Nói xong, hắn liền thật sự đi dọn cục đá, thật sự đi xử lý thi thể Thái Sa.

Tô Mộc vội thay bộ y tá sạch sẽ, cô không mất nhiều thời gian để thay quần áo, lại xem Thomas, hắn bên kia cũng xử lý đến không sai biệt lắm, không cần miêu tả cũng biết đầu Thái Sa bị phù điêu trên trần nhà từ chỗ cao kia rơi xuống đập vào sẽ thành cái dạng gì, nhưng sau khi Thomas sợ hãi xong thì chuyển thành thương tâm, hắn cởi áo khoác của chính mình đặt ở trên đầu Thái Sa, lại đứng lên, bi ai trong thời gian một phút đồng hồ, mới quay đầu lại nói: "Tô, chúng ta đi thôi."
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 84: Tử Thần tới (7)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Đi ra khỏi nhà thờ, lúc này cũng đã là đêm khuya, gió đêm lạnh hơn, may mà còn có chút ánh trăng, không đến mức làm người thấy không rõ đường, Thomas thực an tĩnh, tinh thần cũng thực sa sút, tạm thời bất luận hắn đối với Thái Sa có tình yêu nam nữ hay không, nhưng tình bạn của bạn cùng lớp vẫn phải có, hắn không thể tiếp thu chuyện Thái Sa chết nhanh như vậy.

Tuy nói Tô Mộc cũng cảm thấy Thái Sa chết như vậy thực đáng tiếc, bất quá cô cũng tự nhận bản thân cô cũng khó bảo toàn, những chuyện mình làm cũng phải hạn chế, cô khuyên cũng đã khuyên qua, cản cũng đã cản qua, nhưng cô cũng vẫn không thể ngăn cản cốt truyện, huống chi cô cũng nhớ rõ thân phận của chính mình, cho nên so với Thomas, cô có vẻ dễ dàng tiếp thu hơn.

Gió đêm lại thổi, Tô Mộc ôm cánh tay run lên, trên đường phố phía xa, ánh đèn ở hai bên khiến cho cô chú ý, Thomas cũng chú ý tới, hắn kinh hỉ nói: "Nơi này có cư dân, có lẽ chúng ta có thể xin giúp đỡ từ bọn họ!"

"Từ từ!" Tô Mộc bắt lấy tay hắn, "Thomas, thời điểm ban ngày chúng ta tới không có thấy một bóng người, buổi tối bỗng nhiên có ánh đèn, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"

Thomas cũng tạm dừng một chút, nhưng thực mau, hắn còn nói thêm: "Có lẽ là bọn Aggie chờ không thấy chúng ta cho nên đã kết thúc trò đùa dai, Tô, hiện tại Thái Sa đã chết, chúng ta cần thiết phải tìm kiếm sự trợ giúp từ bọn họ, nếu cậu không muốn đi thì cứ ở lại đây chờ tớ đi!"

"Này!" Tô Mộc trơ mắt nhìn Thomas chạy tới phía trước, cô đương nhiên ngăn không được người con trai cao lớn này, khắp nơi đều là bóng tối, còn có tiếng gió, cô sợ hãi nhìn cảnh sắc chung quanh, đứng ở tại chỗ không biết nên đi hướng nào chạy mới tốt.

Nhị mao:【 Phải khẩn trương nha, loại phim kinh dị này có hình ảnh một mình đi lạc rất kinh điển. 】

Gió thổi thí thí lạnh:【 Đều không có không khí cho người đánh dã chiến. 】

Tô đại sắc:【 Tiểu Hung, không cần lúng túng, theo sau! 】

"Ta vừa mới thật vất vả dựa vào vật phẩm mới không có bị cục đá đập chết, ta còn không xác định được vật phẩm còn có dùng được hay không!" Tô Mộc dậm chân, "Ta đi liền bị treo thì phải làm sao bây giờ?"

Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Không phải nha, vật phẩm ta cấp cho Tiểu Hung còn chưa có phát huy tác dụng, chuyện trần nhà cùng ta không có quan hệ nha (  ̄ェ ̄ ) 】

Ân?

Tô Mộc sửng sốt, cô nhíu mày, bắt đầu tự mình hoài nghi, chẳng lẽ lúc ấy cô nhìn lầm rồi? Cái trần nhà kia vốn dĩ chính là từ trên đỉnh đầu Thái Sa rơi xuống?

Cô đang ở đó nghi hoặc, bỗng nhiên, lỗ tai truyền đến âm thanh âm trầm của cưa điện, không chỉ có như thế, còn vang lên tiếng bước chân kinh điển của phim kinh dị BGM......

Cả người Tô Mộc chợt nổi lên một tầng da gà.

Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Ai nha, xem ra sát nhân cưa điện đã bắt đầu hành động trở lại " w " 】

Đừng dùng ngữ khí nhẹ nhàng rồi nói ra lời khủng bố như vậy a!

Tô Mộc cất bước chạy về phía Thomas, lúc này Thomas vừa mới đi đến một căn nhà đang chuẩn bị gõ cửa, hắn quay đầu thấy Tô Mộc, hỏi: "Tô, cậu làm sao vậy?"

"Không, không có gì......" Tô Mộc thở phì phò, dùng dư quang trong khóe mắt quan sát bốn phía, "Tớ chính là cảm thấy...... Cảm thấy cậu nói có đạo lý, vẫn là nên đi theo cậu đáng tin cậy hơn."

"Tô, tớ thật cao hứng khi cậu tán đồng lời tớ nói." Thomas cười một chút, liền gõ gõ cửa, nhưng mà tay hắn vừa mới đặt lên trên cửa, cửa liền mở ra.

Trong phòng ánh đèn ấm áp lộ ra, chính là trong phòng khách lại không có nhìn thấy có người.

"Xin hỏi có người ở sao?" Thomas đi vào, lễ phép hỏi: "Tôi từ ngoài thị trấn tới, muốn tìm kiếm sự trợ giúp."

Không có người trả lời hắn.

Tô Mộc khẩn trương hề hề đi theo phía sau Thomas, thần kinh căng chặt cao độ.

Đúng lúc này, "Bang" một tiếng, cửa đóng, đèn tắt.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 85: Tử Thần tới (8)

[HIDE]
Editor: Aki Re

"Tho, Tho, Tho, Thomas......" Vừa đúng lúc mặt trăng ngoài cửa sổ bị mây đen che khuất, giờ chỉ còn một mảnh bóng tối, Tô Mộc vội vàng bắt lấy góc áo của người nam nhân phía trước, chỉ nghe thanh âm của cô liền biết cô có bao nhiêu sợ hãi.

"Đừng khẩn trương, Tô." Thanh âm Thomas truyền đến, "Có lẽ là do đứt cầu dao, gió thổi vào khiến cửa đóng, tớ đi mở cửa."

"Ân...... Ân."

Tiếng bước chân của Thomas vang lên, trong bóng tối không lâu sau lại vang lên thanh âm của Thomas, "Kỳ quái...... Cái cửa này như thế nào lại mở không ra? Chẳng lẽ là bị khóa?"

"Thomas?"

"Đáng chết, di động cũng không còn pin." Thomas oán giận một câu, lại nói: "Tô, đừng lo lắng, tớ đi tìm xem có đồ vật có thể chiếu sáng được hay không."

Sau đó, tiếng bước chân của Thomas dần đi xa.

Hơn nửa ngày cũng không truyền đến thanh âm Thomas tìm được đồ vật, Tô Mộc không khỏi càng thêm thấp thỏm, tay cô bắt lấy góc áo nam nhân nắm thật chặt lại...... Từ từ.

Thomas đã rời đi đi tìm đồ vật, vậy cô hiện tại đang bắt lấy...... Là quần áo của ai!?

"A!!!!" Tô Mộc lập tức buông tay ra hoảng đến mức không thèm chọn đường đi vừa chạy vừa kêu, "Có quỷ a!!!"

"Tô! Làm sao vậy?"

Tô Mộc không rảnh lo thanh âm của Thomas, trong bóng đêm, cô cũng không biết chính mình vấp phải thứ gì, trực tiếp té lăn quay ngã trên đồ vật mềm mại gì đó, vừa đúng lúc này, ánh trăng chạy ra từ đám mây đen, nương theo ánh sáng mơ hồ, Tô Mộc thấy rõ, dưới thân chính mình chính là một người.

Nói đúng ra, là một người mở to hai mắt không có tay không có chân, mà biểu tình vặn vẹo của cô ấy thể hiện thực rõ nói cho người khác biết trước khi cô ấy chết đã phải chịu đựng thống khổ quá mức khiến người khác khó có thể thừa nhận, trên người cô ấy vết máu cũng đã sớm khô cạn.

Là hoa hậu giảng đường ngực bự Aggie!

"A!!!!!!" Lại có thanh âm lớn liên tiếp của nữ nhân, Tô Mộc không hề có hình tượng té ngã lộn nhào lui về phía sau, đụng thật mạnh vào cửa.

Cùng lúc đó, trong phòng không biết từ nơi nào truyền đến thanh âm cưa điện âm trầm khủng bố.

"Tô, có chuyện gì xảy ra......" Thomas còn chưa có nói xong đột nhiên im bặt, kế tiếp là thanh âm trọng vật rơi xuống đất.

Lập tức, có tiếng bước chân hướng tới cửa.

Tô Mộc không cho rằng chính mình còn không biết cái kia là gì, nhưng nhất định vật phẩm râu ria kia có thể giúp mỹ nữ cứu soái ca, cô vội bò dậy, tay liều mạng bắt lấy then cửa, có lẽ là mệnh của cô cũng không bị tuyệt, cuống quít bên trong, cửa rốt cuộc cũng mở nhưng lại là từ bên ngoài mở ra.

"Tô! Chạy mau!" Nữ nhân có tóc quăn màu nâu từ ngoài cửa bắt lấy tay Tô Mộc rồi chạy ra bên ngoài như điên.

Tô Mộc đi theo nữ nhân chạy một hồi lâu, hai người đều biết một khi chạy chậm, liền không sống nổi, bởi vậy ai cũng không dám dừng lại.

Dường như qua hơn mười phút, hai nữ sinh rốt cục cũng không thể chạy tiếp, nữ nhân tóc quăn mang theo Tô Mộc trốn vào một cái sân bóng bỏ hoang.

Các cô dựa lên ghế khán giả, lại thở hổn hển một hồi lâu, Tô Mộc mới dùng thanh âm không ổn định hỏi: "Adele, nơi này an toàn sao?"

Vị nữ nhân có thể nói là đã cứu Tô Mộc này, đúng là Adele nhát gan nhất trong nhóm bảy người.

"Từ ngày hôm qua chúng tớ lọt vào tập kích, tớ đều trốn ở chỗ này mới có thể còn sống......" Adele dùng khuôn mặt tiều tụy nói: "Tô, tớ tận mắt nhìn thấy Aggie đã chết, Angus cũng...... Cũng...... Tớ cùng Briand tách ra, tớ không biết hắn còn sống hay không......"

Nói xong, cô gái có lá gan vốn không lớn này bỗng nhiên khóc lên, cô vốn đang tránh ở rất xa, thấy Tô Mộc cùng Thomas vào căn nhà kia, cô muốn nhắc nhở bọn họ nhưng lại không dám ra, thẳng đến khi nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai, cô mới lấy hết can đảm xông ra ngoài.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 86: Tử Thần tới (9)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Hoa hậu giảng đường Aggie đã chết, nam nhân thông minh Angus cũng đã chết, mà Tô Mộc hẳn phải là người chết thứ ba, nhưng người chết thứ ba lại là Thái Sa.

Tô Mộc chỉ cảm thấy tình cảnh của chính mình càng ngày càng nguy hiểm!

"Tô...... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Adele không có chủ ý hỏi Tô Mộc.

Tô Mộc nghĩ nghĩ, nói: "Tớ cảm thấy thủ phạm giết người ở nơi này cũng không phải người thường, Adele, cậu hiểu ý tứ của tớ không? Tớ cảm thấy nơi này có quỷ."

"Chính là......" Adele phát run nói: "Tớ nhớ rõ Tô cũng không sợ quỷ."

Đúng vậy, Tô Mộc có thể xem phim ma mà.

"Tớ không sợ quỷ." Tô Mộc nghiêm trang nói: "Chính là tớ sợ quỷ sẽ làm tớ chết rất khó xem, như vậy liền không đẹp."

Adele: "......"

Lúc này, gió nổi lên.

Ánh trăng đem thân ảnh nam nhân kéo thật dài.

Tầm mắt Tô Mộc dường như ngừng lại ở dưới tàng cây phía xa, cô xoa xoa đôi mắt, không dám tin tưởng nói: "Hắn như thế nào lại ở chỗ này?"

Adele hỏi: "Ai?"

"Anh trai khác cha khác mẹ của tớ!"

Thân hình nam nhân cao dài đứng dưới tàng cây kia, ánh trăng xuyên thấu qua lá cây chiếu lên trên người hắn một chút, càng tăng thêm vẻ thanh lãnh.

Tô Mộc lén nghĩ người nam nhân này như thế nào lại đến nơi này, rồi lại không thể nhìn hắn chết, vạn nhất cô không thể hoàn thành nhiệm vụ khiến game over, Tô Bạch cũng sẽ xảy ra chuyện, vậy Tô phụ cùng Tô mẫu sẽ thương tâm muốn chết.

Mắt Tô Mộc nhìn bốn phía, khẽ cắn môi, cô nói: "Adele, cậu ở chỗ này chờ tờ, đừng ra."

"Tô!" Adele nhỏ giọng kêu một câu, vươn tay muốn bắt lấy Tô Mộc.

Mà Tô Mộc sớm đã chạy tới dưới tàng cây phía xa kia, thấy có người tới, Tô Bạch vốn dĩ không biết đang xem cái gì bỗng ánh mắt dừng ở trên người cô.

Tô Mộc lập tức dắt tay Tô Bạch, mắng: "Anh đây là sống không có kiên nhẫn sao? Cư nhiên chạy đến cái thị trấn này?"

Tô Bạch trầm mặc, mắt nhìn Tô Mộc bắt lấy tay chính mình, tuy không nói, nhưng áp suất thấp quanh thân để lộ ra hắn hiện tại không vui.

Tô Mộc cũng mặc kệ việc này, cô sợ sát nhân sẽ tìm được nơi này, lại nhớ tới chân Tô Bạch bị thương còn chưa có đỡ, liền bắt lấy một bàn tay Tô Bạch đặt ở trên vai mình, cô vốn dĩ chỉ tính toán đỡ hắn đi, kết quả dùng sức quá mạnh, biến thành cô dùng kiểu ôm công chúa đem nam nhân cao gầy ôm lên.

Ách......

Ngay cả chính bản thân Tô Mộc cũng sửng sốt một lát, cô nhìn Tô Bạch cũng đồng dạng ngây ngẩn cả người, thẹn quá thành giận nói: "Em nói cho anh biết, em cũng không phải là cái đại lực sĩ gì, đây đều là bởi vì...... Bởi vì anh quá nhẹ mà thôi, hừ!"

Dứt lời, cô ôm Tô Bạch nhẹ nhàng bước chân về tới vị trí khán đài dùng để trốn kia. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người nữ sinh lớn lên có thân hình mảnh khảnh nhỏ xinh cư nhiên có thể đem một đại nam nhân bế lên, Adele ngây dại, ngơ ngác nhìn Tô Mộc ôm người chạy tới.

Tô Mộc hướng về phía Adele cố nở một nụ cười, "Adele, tớ giới thiệu cho cậu một chút, đây là anh trai khác cha khác mẹ của tớ."

Adele nhìn xem Tô Mộc, lại nhìn xem Tô Bạch.

Không khí nhất thời an tĩnh, tiếng gió không biết ngừng khi nào, đến mức thanh âm một cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy.

Sau một lúc lâu.

"A!!!!!!"

Tô Mộc rụt rụt cổ, híp mắt xem nữ nhân Adele biểu diễn âm cao, cô còn không có kịp hỏi cái gì, Adele đã giống như vừa gặp được đồ vật khủng bố, cũng không rảnh lo Tô Mộc nói cái gì, kinh hoảng thất thố chạy xa.

"Adele!" Tô Mộc sốt ruột hô một tiếng, đáng tiếc chính là Adele căn bản không có dừng bước chân lại, chỉ chốc lát, Adele đã chạy mất dạng.

"Chuyện gì đã xảy ra a?" Tô Mộc nghi hoặc, lại cúi đầu mắt nhìn nam nhân bị mình ôm kiểu công chúa, cô liền càng nghi hoặc, "Lớn lên cũng không xấu nha, như thế nào liền đem người dọa chạy?"

Tô Bạch: "......"

-----

Re: Khi mình edit thường sẽ chỉnh sửa trên bản convert, những từ không hiểu sẽ lên trang qidian để dịch so lại rồi edit ra bản hoàn chỉnh. Nhưng ở qidian từ chương 87 trở đi đều set chương nên không xem được khiến mình edit rất khó vì chả hiểu nghĩa. Vì thế trước khi chưa tìm được bản raw Free mình sẽ tạm drop một thời gian. Chắc tầm một tuần là cùng thôi, vì mình chỉ đi hỏi những bạn Converter để xin trang web thôi mà.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 87: Tử Thần tới (10)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Nhờ trí thông minh tuyệt vời của Tô Mộc ban tặng, không khí âm trầm khủng bố này bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Cô lại nhìn khuôn mặt vô biểu tình kia của Tô Bạch, vội phản ứng lại, đem người đặt ở trên ghế khán giả, cô không muốn thừa nhận vật phẩm của chính mình có tác dụng biến mình thành đại lực sĩ, con gái có được cái kỹ năng này một chút cũng không giống Mary Sue, cho nên cô quyết định xem nhẹ chuyện này, cong lưng lại, hai tay chống trên chỗ dựa lưng của ghế, Tô Bạch liền cứ như vậy bị bao vây giữa hai tay của cô.

Thanh âm "Holala" vang lên, sau đó là tiếng lưng ghế bị vỡ vụn.

Ừm...... Đây là một vật phẩm không chỉ thoạt nhìn có chút kỳ quái, ngay cả tiếng nghe cũng rất hay.

Tô Mộc xấu hổ thu hồi tay, nỗ lực bày ra biểu tình đứng đắn, híp mắt hỏi: "Tô Bạch, thân thể anh còn chưa có đỡ, liền chạy tới đây làm cái gì?"

Tô Bạch nhàn nhạt ngước mắt, đôi mắt kia bình đạm không gợn sóng, nhìn không ra cảm xúc, giống như là một vũng nước tĩnh lặng, không có nửa điểm giận dữ.

Tô Mộc ngoài ý muốn cảm thấy đôi mắt của Tô Bạch dường như càng thêm tối hơn, cô nhíu mày, đôi tay ôm mặt hắn cân nhắc một hồi lâu, nói: "Thật là việc lạ......"

Tiếp theo, cô liền ôm mặt hắn tinh tế nhìn tới nhìn lui, cũng không nói.

Từ đầu đến cuối, Tô Bạch đều thực an tĩnh.

Rốt cuộc, sau một lát, cô dường như đã có kết luận, gật gật đầu nói: "Quả nhiên là việc lạ, mới trong thời gian chốc lát không thấy, thế nhưng em đột nhiên phát hiện anh lớn lên có chút xấu giờ bỗng trở nên đẹp hơn......"

Nguyên lai cô nghiên cứu lâu như vậy, cũng không phải bởi vì cô ở đó tự hỏi vấn đề trọng đại gì, mà chỉ là đang suy nghĩ Tô Bạch như thế nào ở trong mắt cô bỗng trở nên đẹp hơn mà thôi.

Có lẽ, chỉ cần hắn không mở miệng, cô liền có thể thả bay trí tưởng tượng, ôm mặt hắn nghiên cứu nửa ngày.

Bất quá, Tô Mộc vẫn không có quên tình huống hiện tại của chính mình, cô nghiêm túc ôm mặt Tô Bạch, nói: "Tô Bạch, cái thị trấn này rất nguy hiểm, anh lái xe lại đây sao? Hay anh mang vệ sĩ theo ? Tóm lại người cùng xe của anh hiện ở nơi nào? Chúng ta phải nhanh rời khỏi cái địa phương quỷ quái này!"

Hơn nửa ngày, Tô Bạch mới có động tác, hắn giơ tay chỉ vào một phương hướng.

"Thật tốt quá!" Cho tới nay tâm tình điên cuồng của Tô Mộc vào giờ phút này dễ chịu đi không ít, cô cao hứng nói với Tô Bạch: "Em cõng anh!"

Dứt lời, cô liền đưa lưng về phía Tô Bạch.

Nhưng mà sau khi đợi vài giây cũng không thấy người sau lưng lên, cô quay đầu lại, dùng khuôn mặt đờ đẫn nói: "Vẫn là nói so với việc em cõng anh, có lẽ anh càng thích em ôm anh hơn đi?"

Tô Bạch không nói gì, nhưng ánh mắt lãnh đạm hờ hững lại biểu đạt rất tốt việc hắn không muốn chọn cái nào.

"Em nói cho đại thiếu gia biết này, đến khi nào anh mới có thể không dùng tính tình ấu trĩ chơi trò như vậy được hay không?"

Ấu trĩ......

Khoé mắt Tô Bạch di chuyển, áp khí quanh thân cơ hồ càng thấp hơn nữa.

Tô Mộc từ nhỏ đến lớn đều thấy người nam nhân này đầu tiên thường để mặt lạnh, tiếp theo lại phóng thích khí tràng* không cao hứng, Tô Bạch người này kỳ thật chỉ là mồm mép hơi tàn nhẫn, cũng chưa có làm qua hành động gì thương tổn đến Tô Mộc.

*khí tràng "气场" : là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Cho nên Tô Mộc căn bản sẽ không sợ hắn, cô lại trực tiếp thô bạo dùng kiểu ôm công chúa đem người ôm lên, cũng không đợi Tô Bạch nói cái gì làm cái gì, liền cứ hướng nơi Tô Bạch chỉ chạy như điên.

Trên đường phố thật dài, chỉ nhìn thấy một nữ nhân mặc trang phục y tá màu trắng, ôm một người nam nhân không màng hình tượng chạy vội.

Trong một toà nhà cao tầng bên đường, một nam nhân trên mặt tràn đầy dấu vết thương bị lửa đốt, ngũ quan vặn vẹo, hai tay khác nhau có sáu ngón tay miễn cưỡng có thể sử dụng xưng hô là "Người", hắn toan định cắt một cái đầu trên khối thi thể, trong lúc vô ý liếc trên đường thấy có người chạy như điên, con dao trong tay "Bang" một tiếng liền rớt xuống dưới.

Dưới một thân cây ven đường, ẩn dật ở trong bóng tối, một thứ trên mặt chỉ có một con mắt, không có lông tóc, làn da trắng bệch, vừa có hình người lại vừa có được tứ chi như đuôi quái vật quỳ rạp trên mặt đất, thời điểm thấy người chạy ở trên phố, hắn đang dùng tay xé rách làn da của thi thể, một làn da người đẹp cứ thế bị hắn xé rách.

Trong hồ nước, nữ quỷ có mái tóc đen ướt che khuất mặt chỉ lộ ra ở trên mặt nước nửa cái đầu, cô lẳng lặng chờ người sống lại đây liền đem người kéo vào trong nước ăn no nê, tiếng bước chân càng ngày càng gần, nữ nhân mặc váy màu trắng kia rốt cuộc cũng lại đây, nữ quỷ trong nước dùng bàn tay nhợt nhạt không có móng tay hướng tới chân của nữ nhân đang chạy vội, nhưng mà bàn tay vừa vươn ra đến một nửa, sau khi thấy rõ cảnh tượng dưới ánh trăng, cô lại dừng tay lại.

Không lâu sau, nữ quỷ cả người liền cứng đờ chìm vào đáy nước, ngay cả bọt nước cũng không có phun ra.

Re: Sau 1 tuần drop, đúng theo lời hứa Re đã quay trở lại với bản Raw Free trong tay. Thật ra Re mất đúng một ngày lân la hỏi tới hỏi lui bản raw Free ở đâu thôi ! Nhưng tại sao lại kéo dài thành 1 tuần, chương sau sẽ rõ :)) Nhớ tìm điểm khác biệt ở chương sau nhé !
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 88: Tử Thần tới (11)

[HIDE]
Editor: @Nữu hổ lộc thị

Beta: @Aki Re

Thị trấn này rốt cuộc còn có bao nhiêu sát nhân cùng yêu ma quỷ quái đây chứ?

Ai....đều không rõ nữa.

Tô Mộc có thể nói là cả một đường "Vượt năm ải, chém sáu tướng". Lúc này cô vẫn là nên cảm tạ hệ thống đã cấp cho chính mình một cái vật phẩm giống "Đại lực sĩ" này. Bởi vì cô ôm Tô Bạch một đường chạy như điên lâu như vậy, cư nhiên lại không cảm thấy mệt.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Tô Mộc cũng thấy lối vào thị trấn. Cô cố nện bước nhanh hơn, đến nơi lại không thấy người của Tô Bạch, có lẽ những người đó đang tìm kiếm Tô Bạch.

Cô ôm Tô Bạch đến trước cổng thị trấn, vội đỡ hắn ngồi xuống tảng đá dưới tán cây. Lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Sau một lúc, cô mới cúi đầu nhìn Tô Bạch nói:" Chỉ cần ra khỏi cái thị trấn quái quỷ này anh liền an toàn. Tô Bạch, anh cứ ở nơi này chờ người đến tìm đi, bất quá em đoán, nếu họ đã vào thị trấn thì lành ít dữ nhiều, nên sau một canh giờ, nếu không thấy người tới tìm, anh liền gọi điện cho họ, em tin tưởng sẽ có người tới cứu anh."

Dù gì Tô Bạch có thể đem Tô gia phát triển ra toàn Mễ quốc, thì ít nhất cũng nuôi dưỡng được một đám thân tín. Chỉ cần một cú điện thoại liền có thể có rất nhiều người nguyện ý rơi đầu đổ máu vì hắn, chuyện này Tô Mộc liền không cần lo.

Nói xong liền cảm thấy Tô Bạch dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn mình, cô liền lập tức cảm thấy không thoải mái mà xoa eo bất đắc dĩ nói:" Em nói thật, em không phải cố ý để anh một mình ở nơi này, em biết chân anh bây giờ cũng không được tốt, theo lí mà nói em không nên để anh lưu lại nơi này. Nhưng mà em cũng không có biện pháp, với lại anh sống dai như vậy, vừa thấy liền không phải người đoản mệnh nha".

Tô Mộc nói xong liền xoay lưng bước đi, đúng lúc gió nổi lên, cô lại chần chờ dừng bước, ảo não xoay người lại, ngồi xổm xuống trước mặt Tô Bạch nói:"Em còn không biết đi lần này còn có thể gặp lại hay không, nhưng mà Adele đã cứu em, nói sao thì cũng là em thiếu cô ấy một cái ân tình, mà thiếu thì phải trả, em không thể mặc kệ cô ấy. Em tìm được cô ấy liền sẽ quay lại, còn nếu mà em không có quay trở lại... Tô Bạch, anh cũng không cần phải phái người đi tìm em, còn nữa, em đối với gia sản của Tô gia liền không có hứng thú, nên anh cũng không cần lãnh đạm với em như vậy, về sau khi thoát ra khỏi đây rồi thì liền tìm một người tri kỷ, an ổn mà sống".

Như thế nào mà nãy giờ nói giống như đang nói di chúc vậy chứ ...=.=

Tô Mộc liền lấy lại khí thế mà đứng lên:"Được rồi, em tại sao lại nói nhiều như vậy chứ, đúng rồi, Tô Bạch, anh về sau nhớ rõ phải ít đi cùng đám bạn bè đua xe, anh chắc cũng không muốn lên ngắm gà khỏa thân sớm như vậy đi, phải sửa lại cái hứng thú yêu thích đó, chỉ cần đi câu cá cho vui là được, đừng suốt ngày làm ba mẹ em lo lắng.... Được rồi, em chỉ nói nhiều như vậy thôi".

Tô Mộc xoay người, lại một lần nữa tiến về phía trước vài bước, một lát sau, bước chân cô hơi dừng lại, dùng ngữ khí phức tạp nói: "Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại".

Lời nói trôi theo gió, mà cô cũng không quay lại lại cứ thế đi vào trong thị trấn.

Ánh trăng lạnh lùng đem thân ảnh nam nhân kéo dài trên mặt đất, màn đêm kia phảng phất có thể kéo người lâm vào vực sâu của bóng tối khi có bất cứ ai dám tiếp cận nó.

Hài tử ta phóng tủ lạnh:【Tiểu Hung rõ ràng có thể rời khỏi thị trấn, tại sao lại trở về (  ̄ェ ̄ )】

Sát thủ ca ca : 【Vì đây là nguyên tắc】

Phải, đây là nguyên tắc.

Adele đã cứu cô.

Tô Mộc biết, Adele lưu lại thị trấn liền sống chết không rõ, nếu cô cái gì cũng không làm liền cứ như vậy coi cô ấy như người đã chết, liền tính là hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng làm không được.

Re: Đã thấy điểm khác biệt chưa nào? Tada, đó chính là có thêm bạn Editor mới. Một tuần này Re đã tuyển thêm được 3 bạn Editor cho truyện mau xuyên này, và 2 Editor cho truyện Vân tấn y hương. Do hiện giờ đang tuyển beta nhưng chưa có ai ứng nên Re sẽ lui lại hậu trường làm Beta, chắc chỉ thỉnh thoảng mới Edit thôi. Nhớ ủng hộ nhé, dù Re ko edit ><.

[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 89: Tử Thần tới (12)

[HIDE]
Editor: @Aki Re

Tuy rằng đối với bóng tối cũng có sợ hãi, Tô Mộc vẫn quyết định về chỗ sân bóng, cô ở chỗ này tìm một vòng cũng không có nhìn thấy Adele, có lẽ ngay từ đầu, cái gọi là cốt truyện sớm đã không còn, cho nên cô cũng không thể dùng cốt truyện phán đoán Adele hiện tại như thế nào, cô cũng không biết Adele có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, nhưng liền tính Adele thật sự đã xảy ra chuyện, cô nhất định cũng phải nhìn được thi thể của Adele.

Cô cũng không dám la to, sợ đưa tới sự chú ý của sát nhân, may mắn khi cô đang ở đó tìm người cũng không có gặp phải tên sát nhân cầm cưa điện kia.

Nhưng càng là hoàn cảnh vô thanh vô tức, cô liền càng cảm thấy bất an, phim kinh dị không phải đều diễn như vậy sao? Sau khi bình tĩnh chờ bão táp qua đi, đợi người thả lỏng, chỉ với một cái quay đầu lại, nhìn thấy chính là một cái rìu chuẩn bị bổ xuống.

Đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng vang lên, thần kinh Tô Mộc càng thêm căng chặt, mà người phía trước cũng đã chạy tới, "Tô?"

"Briand?"

"Tô, đi mau!" Đối phương vội vàng nắm tay Tô Mộc, vừa thở hổn hển vừa lôi kéo Tô Mộc chạy về phía trước.

Lúc trước đã bị Adele lôi kéo chạy, hiện tại lại bị bạn trai Adele là Briand lôi kéo chạy, Tô Mộc đương nhiên hiểu rất rõ tình huống hiện giờ, "Có người ở phía sau truy đuổi cậu?"

"Không phải người! Đó là quái vật giết người!" Briand dùng biểu tình thực sợ hãi, hắn so với Tô Mộc đã sớm đi vào trong cái thị trấn này, cho nên hắn đã gặp qua cảnh tượng đẫm máu khẳng định phải nhiều hơn so với Tô Mộc.

Thực mau, Tô Mộc liền nghe được phía sau truyền đến thanh âm của cưa điện, khiến hai người bọn họ không dám quay đầu lại.

Hoảng hốt đến mức chưa chọn cả đường đi, Briand mang theo Tô Mộc cư nhiên lại chạy tới một nơi hoang vu có cỏ dại mọc thành cụm, chỉ thấy được có một giáo đường đặc biệt rách nát.

Briand không có lựa chọn bắt lấy tay Tô Mộc chạy vào trong giáo đường, hắn đem cửa giáo đường khóa lại, cuống quít tìm kiếm nơi có thể trốn, cuối cùng ánh mắt hắn đặt trên pho tượng Tử Thần, hắn bắt lấy tay Tô Mộc, lại vội vàng chạy tới cái ghế màu đen Tử Thần đang dựa vào kia, sau đó ngồi xổm xuống phía sau ghế.

Lúc này, Briand mới có thời gian thở dốc.

"Briand, lúc trước tớ có gặp Adele, cô ấy rất lo lắng cho cậu."

"Adele còn sống, vậy thật sự là quá tốt!" Đối với Briand đây là tin tức tốt, hắn hỏi: "Vậy Adele cô ấy hiện giờ đang ở đâu?"

"Tớ cùng cô ấy đã tách ra, hiện giờ tớ đang đi tìm cô ấy."

Briand lập tức khẩn trương lên, "Lá gan Adele nhỏ như vậy, sức lực cũng không lớn, cô ấy nhất định sẽ sợ hãi đến điên thôi! Tô, cậu nhất định không biết chúng tớ đã ở chỗ này gặp qua chuyện gì, nơi này thật là đáng sợ, đặc biệt là cái tên sát nhân......"

Lúc này, tiếng cưa điện đột nhiên vang lên.

Thanh âm Briand đột nhiên im bặt, Tô Mộc cũng khẩn trương lên.

Cưa điện tựa hồ đã phá cửa, bởi vì có tiếng bước chân ở trong giáo đường vang lên, khiến thần kinh người đặc biệt căng chặt chính là khi tiếng bước chân cách nơi bọn họ trốn càng ngày càng gần.

Sắc mặt Briand trắng bệch, cả người đều đang run rẩy, sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói: "Tô, tớ vừa mới giúp cậu đúng không?"

Tô Mộc có cảm giác không ổn.

"Chúng ta không có nghĩa vụ trợ giúp người khác, nhưng mà tớ vừa mới giúp cậu, Tô, hiện tại nên đến phiên cậu giúp tớ."

Giây tiếp theo, Tô Mộc đã bị người dùng sức đẩy ra ngoài, đầu cô nặng nề đụng vào sàn nhà, việc này làm cho đầu óc cô giống như đang say xe, hai con mắt cùng tầm mắt cô dần trở nên mơ hồ.

Cô đoán, đầu cô nhất định là đang chảy máu.

Cũng thừa dịp Tô Mộc thu hút sự chú ý của tên sát nhân, Briand từ bên trong lao tới liền cứ thế chạy ra khỏi giáo đường.

Nhưng khiến người ngoài ý muốn chính là, thanh âm cưa điện cũng không có ở bên tai Tô Mộc vang lên, mà lại hướng tới cửa mà đi, cái tên sát nhân cưa điện này, tựa hồ so với giết một nữ nhân bị thương, vẫn là thích giết một nam nhân có thể trạng cường tráng càng làm cho hắn cảm thấy có tính khiêu chiến hơn.

Tô Mộc lại mơ hồ cảm thấy ghê tởm, thậm chí muốn nôn, đây rõ ràng là hiện tượng não bị chấn động. Cô quỳ rạp trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, thực mau, ngay cả sức lực mở to mắt cũng không có.

Trước khi ý thức cuối cùng biến mất, cô tựa hồ cảm nhận được thân thể mình bị người ôm lên.

Nhưng còn không có kịp xác định, cô đã mất đi ý thức.

Giữa đêm khuya yên tĩnh, tiếng chuông bỗng vang lên.

Trong giáo đường tối tăm, nam nhân cúi đầu đánh giá nữ nhân trong lòng ngực, quần áo cô trắng tinh giờ đã nhiễm tro bụi trên mặt đất, vết máu trên trán cũng làm cho cô hiện tại càng chật vật hơn.

Hồi lâu sau, thanh âm trầm thấp ưu nhã vang lên, hắn nói: "Buổi tối tốt lành......Sweet Angel."
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back