Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá! - Miêu Mao Nho

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Aki Re, 30 Tháng tư 2019.

  1. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 10: Thúc thúc lại yêu ta. (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Aki Re

    Tô Mộc nửa đêm còn chờ Hứa Tố về nhà, đơn giản là bởi vì cô muốn đem bài thi một trăm điểm của mình cho hắn xem, rồi cô cùng Tiểu Diệp Tử có thể đạt được cơ hội đi ra ngoài chơi, tuy rằng buổi tối ngày hôm đó không có thành công, nhưng ngày hôm sau cô vẫn giao cho Hứa Tố xem.

    Đối với thành tích thường thường của Tô Mộc lập tức có thể đạt điểm tuyệt đối xếp hạng nhất, Hứa Tố lại chưa biểu hiện ra việc ngoài ý muốn, hắn chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu, "Các ngươi có thể đi ra ngoài chơi."

    Tô Mộc nhẹ nhàng thở ra, Tô Diệp vui sướng kêu lên.

    Hứa Tố là loại người như này, hắn đương nhiên là không có hứng thú đi công viên giải trí dưới nước, hắn kêu chú tài xế chiếu cố hai cô. Trước khi bọn họ ra ngoài, hắn còn lạnh lùng ném một câu: "Nếu đi lạc, liền không cần quay trở lại."

    Tô Mộc quay đầu hướng mắt nhìn nam nhân kia đang ngồi ở trên sô pha xem báo chí, lại thu hồi tầm mắt bĩu môi, không hiểu người nam nhân này vì sao lại có thể biểu hiện cao lãnh như vậy.

    Kỳ thật lúc tới công viên giải trí dưới nước, Tô Mộc cũng không có hứng thú chơi, hầu như cô đều là đứng ở một bên nhìn Tô Diệp chơi mà thôi, Tô Mộc nhìn cô bé chơi đến vui vẻ, bỗng nhiên nghĩ, có thể làm cô gái nhỏ này tương lai cùng người mình thích ở bên nhau, cô cũng coi như đã làm một việc vô cùng tốt.

    "Tô Mộc!"

    Tô Mộc nghe được thanh âm quen thuộc vang lên trong đầu, cô làm bộ không nghe thấy.

    Số 38 cả giận nói: "Ta biết ngươi nghe thấy được, mau đem phòng phát sóng trực tiếp mở ra!"

    "Nga." Tô Mộc thanh lệ, suy xét đến chính mình cần kiếm tích phân, cô vẫn quyết định mở ra phòng phát sóng trực tiếp, thình lình nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp nhân khí biến thành "83", cô kinh ngạc trong chốc lát, hỏi: "Số 38, xem phòng phát sóng trực tiếp của ta như thế nào lại nhiều người như vậy?"

    "Ngươi nhìn xem phòng phát sóng trực tiếp của ngươi tên gì?"

    Tô Mộc vừa thấy, tên phòng phát sóng trực tiếp của cô đã biến thành "Tới công viên giải trí dưới nước xem mỹ nữ", khóe miệng Tô Mộc dật dật, cô liếc mắt nhìn chung quanh một cái, thật đúng là có không ít mỹ nữ mang theo tiểu bằng hữu đi chơi, quần áo ướt, liền thấy có một loại ướt thân hiệu quả.

    Một đám phàm nhân thô tục..

    Tô Mộc đáy lòng niệm một câu.

    Thiên sứ rơi xuống thành phân: 【 Bên kia có nữ sinh mặc váy trắng đang ăn, chủ bá, mau đến gần giúp ta hỏi cái tên! 】

    Ái miêu nhân sĩ: 【 Ta thích nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao kia a! Chủ bá ngươi đi giúp ta hỏi một chút nàng tên gì, có bạn trai hay không! 】

    Gió thổi thí thí lạnh: 【 Các ngươi chỉ biết đi xem mỹ nữ, quá nông cạn, chủ bá, ngươi nhìn kẻ có cơ bắp ở chỗ thang trượt kia không! Cởi áo trên kìa! A! Hảo man! Giúp ta chụp mấy cái ảnh đi! 】

    * * *

    Nhìn làn đạn* lăn lộn, mi Tô Mộc tự giác nhảy không ngừng, cô "Sách*" một tiếng, giống mấy ông cụ ngồi ở bên cạnh cái ao, bắt chéo chân lắc lắc nói: "Ta giúp các ngươi làm việc thì ta được chỗ tốt gì?"

    *làn đạn: Bình luận

    *Sách "啧" : Cãi nhau sẽ chửi như vậy.

    "Uy!" Số 38 thét chói tai, "Ngươi không lấy lòng người xem kéo nhân khí đã không tính, như thế nào còn đòi chỗ tốt? Ngươi như vậy sẽ khiến người xem không thích!"

    Nào biết phòng phát sóng trực tiếp bị những người cầu chụp ảnh làm bình luận của người xem thay đổi, 【 Trời ạ, chủ bá này quá cá tính! 】

    【 Còn không có người nào dám cùng ta đòi chỗ tốt, chủ bá ngươi là người đầu tiên, ân, thành công hấp dẫn lực chú ý tới ta rồi. 】

    【 Tiểu Hung! Ngươi hoàn toàn cùng đám yêu diễm đê tiện bên ngoài không giống nhau! 】

    【 Tiểu Hung! Ta vì ngươi điên cuồng đánh call. 】

    Tô Mộc sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng đây chính là ID của mình "Ngực tiểu không tình duyên", kết quả nhóm người này lại trực tiếp xưng hô cô là "Tiểu Hung", cô quỷ dị trầm mặc.

    Số 38 cũng trầm mặc, hắn sẽ không nghĩ đến, Tô Mộc chỉ với một câu nói đắc tội người xem, cư nhiên lại có thể kích thích hứng thú tới người xem, bất quá cũng là, người xem này đã gặp qua quá nhiều chủ bá, chủ bá nào cũng đều sợ hãi không dám đắc tội bọn họ, vội vàng muốn đắc tội bọn họ Tô Mộc xem như là người đầu tiên, quả thực giới phát sóng trực tiếp giống như một dòng nước trong a.

    Mà đúng lúc này, Tô Mộc mắt sắc, liếc tới thân ảnh một người nam nhân, ở trong một đám ăn mặc quần áo mát mẻ, hắn lại ăn mặc nguyên bộ tây trang nghiêm cẩn bó sát, có thể không thấy được sao?

    Tô Mộc không kịp nghĩ vì cái gì hắn lại đến, cô vội đem Tô Diệp đang ở trong hồ bơi kéo lên, đem đồ vật trong tay đưa cho cô bé, "Tiểu Diệp Tử, thúc thúc tới, em nhớ rõ dựa theo lời chị dạy để nói a, chị mắc tiểu, đi WC trước đây."

    Nói xong, Tô Mộc liền chạy nhanh như chớp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng năm 2019
  2. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 11: Thúc thúc lại yêu ta. (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Aki Re

    Hứa Tố cùng tình cảnh chung quanh không hợp nhau, thanh âm trẻ con làm hắn cảm thấy ồn ào, mà nữ nhân như có như không cứ nhìn hắn, làm hắn cảm thấy phiền chán, hắn cũng không thích cảnh tượng này, nhưng mà hắn lại muốn tới nơi này tìm người.

    "Thúc thúc!"

    Hứa Tố bước chân quay lại, hắn rũ mắt nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tô Diệp, lúc này mới nghĩ tới, Tô Mộc nói muốn mang theo Tô Diệp tới công viên giải trí dưới nước chơi, hắn lại nhìn nhìn chung quanh, chỉ thấy tài xế đứng ở một bên, cũng không có nhìn thấy Tô Mộc đâu cả, mày hắn nhăn lại.

    "Thúc thúc, cái này tặng cho người!" Tô Diệp vươn tay cầm một cái hộp, trên mặt tươi cười tràn đầy vẻ hoạt bát đáng yêu.

    Hứa Tố nhìn thoáng qua, vẫn tiếp nhận hộp rồi mở ra, bên trong là một chiếc bút máy màu đen tinh xảo, hơn nữa vừa thấy liền biết không hề rẻ, hắn hỏi: "Ngươi lấy tiền ở đâu mà có thể mua thứ đắt tiền như vậy?"

    "Chị nói là chị tích cóp tiền tiêu vặt được." Đôi mắt Tô Mộc* ngọt ngào nói: "Chị còn nói không thể nói cho thúc thúc biết, đây là chị để dành tiền tiêu vặt mua, muốn nói là con mua."

    *bản raw cũng viết là Tô Mộc nhưng xét hoàn cảnh phải là Tô Diệp chứ nhỉ? Bug của tác giả rồi! Nhưng Re vẫn để nguyên giống bản gốc nhé.

    "Nga?" Hứa Tố hơi nhướng mày, có điểm hứng thú.

    Hứa Tố ra tay hào phóng, tuy rằng trước đây hắn không có nuôi dưỡng trẻ con, nhưng nữ hài tử phải phú dưỡng* những điều này hắn vẫn biết đến, cho nên tiền tiêu vặt cấp cho Tô Mộc cùng Tô Diệp, hắn trước nay đều không có quá nương tay, chẳng qua Tô Diệp đối với tiền không có khái niệm, thường thường đều là bắt tới tay liền tiêu hết, thông thường đều là đi siêu thị bên ngoài Hứa gia không xa mua tất cả đều là đồ ăn vặt.

    *phú dưỡng: Nuôi dạy trong sự giàu có.

    Hứa Tố đem hộp đóng lại, lại hỏi: "Vì cái gì Tô Mộc muốn ngươi đem đồ vật tặng cho ta?"

    "Bởi vì chị nói, chúng ta phải cảm tạ công ơn dưỡng dục của thúc thúc, cảm nhận chung của Tiểu Diệp Tử đối với thúc thúc, người chính là một trưởng bối hòa ái dễ gần nhất!" Tô Diệp lại nghĩ nghĩ, cười nói: "Chị còn nói, sinh nhật của thúc thúc sắp tới rồi, đưa quà sinh nhật cho thúc thúc, về sau thúc thúc liền sẽ đối tốt với Tiểu Diệp Tử giống như là đối với con gái vậy."

    Hứa Tố môi mỏng nhẹ dương, "Thì ra là thế."

    Nếu không có nhắc tới mấy chữ sinh nhật, hắn cũng đã quên qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật hắn.

    Lại nói bên kia, Tô Mộc tránh ở đằng sau thang trượt, lén lút lộ ra nửa cái đầu quan sát tình huống bên kia, cô chỉ có thể nhìn thấy Hứa Tố cùng Tiểu Diệp Tử đang nói chuyện phiếm hợp nhau giống như cũng không tệ, cô cắn ngón tay cái, cũng không biết Tiểu Diệp Tử có hay không nghe lời cô dạy rồi nói y như vậy, liền tính Hứa Tố là cái người lạnh như băng, nhìn thấy một tiểu bối quan tâm mình như vậy, nhất định sẽ sinh ra một cỗ cảm giác giống phụ thân đi!

    Tô Mộc âm thầm nắm tay, tin tưởng kế hoạch của chính mình nhất định sẽ thành công.

    "Ngươi trốn ở chỗ này làm cái gì?"

    Bỗng nhiên nghe được thanh âm nam nhân vang lên sau lưng, Tô Mộc sửng sốt, ngay sau đó quay đầu lại cả kinh, "Thúc, thúc, thúc.."

    "Lời nói đều sẽ không nói?" Hứa Tố đứng ở ngoài ba bước, hắn một tay cầm hộp, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ, "Lại đây."

    Tô Mộc không hiểu hiện tại là cái tình huống gì, cô chỉ có thể hoảng loạn ngẩng đầu nhìn đông nhìn tây, chính là không dám nhìn người nam nhân này.

    Hứa Tố nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, "Ngươi đang xem cái gì?"

    "Con đang xem.. Xem con bướm.."

    "Nơi này làm gì có con bướm?"

    Tô Mộc nhấp môi, vẻ mặt đau khổ nói: "Yamete (đừng mà).."

    Hứa Tố khóe môi vừa động, lại khụ thấp một tiếng, hắn nói: "Ta kiên nhẫn có hạn, lại đây."

    Tô Mộc chỉ có thể dịch chậm rãi bước chân, mới dịch chưa đến một nửa đầu, phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Leng keng", thanh âm máy móc nhắc nhở vang lên, "Nhiệm vụ giả hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên rơi xuống có thể đạt được mười năm bao con nhộng gia tốc đẩy mạnh tiến trình nhiệm vụ, lần này nhiệm vụ là.. Chủ bá cần hôn môi người khác phái gần mình nhất!"

    Tô Mộc nhìn Hứa Tố, mặt đầy kinh hoàng.

    * * *

    Re: Cần tuyển beta gấp Editor để lấp hố nhanh càng tốt. Tình trạng của mình hiện giờ là edit + beta xong lười đọc lại nhiều lần nên toàn bị sai lỗi vụn nhìn rất chướng mắt. Re không muốn đọc lại nhiều đâu (2 lần là đủ rồi) thà edit còn hơn đọc lại. Beta vào nhảy hố cùng Re đi.
     
  3. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 12: Thúc thúc lại yêu ta. (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Aki Re

    "Số 38!" Tô Mộc ở trong đầu không ngừng kêu, "Cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này là có ý tứ gì?"

    Số 38 lười biếng nói: "Vì xét độ gia tăng người xem của phòng phát sóng trực tiếp, hệ thống sẽ tùy lúc rơi xuống nhiệm vụ ngẫu nhiên bất cứ lúc nào, ngươi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ có những phần thưởng khen thưởng không thể thay đổi trong thương thành, ta là tự tận đáy lòng kiến nghị ngươi nên hoàn thành, trừ bỏ có thể nhận được bao con nhộng thời không làm tăng gia tốc tiến trình nhiệm vụ, ngươi mau nhìn lại xem phòng phát sóng trực tiếp của ngươi."

    Tô Mộc ngẩng đầu không xem không biết, vừa thấy đã dọa nhảy dựng, phòng phát sóng trực tiếp của cô đã bị một đống bình luận chiếm lĩnh, mọi người nói đều không giống nhau, nhưng ý tứ đều là giống nhau, đó chính là..

    【 Hôn mau lên a! Chúng ta muốn xem đại thúc cùng loli hôn hôn! 】

    Từng bước từng bước đều giống như bộ dạng đang chết đói, không biết còn nghĩ rằng bọn họ muốn đích thân ra trận.

    Mà cùng lúc đó, đánh thưởng cho Tô Mộc cũng không ngừng tăng lên, nhân khí phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn bay lên, cô trước nay cũng không biết.. Cái vị đại thúc đó có thể kéo tới nhiều người xem như vậy.

    Số 38 xem không chê sự náo nhiệt, "Hiện tại ngươi biết Thần tộc chúng ta sinh hoạt có bao nhiêu nhàm chán đi, ngươi cần phải nghĩ kỹ nga, nếu không làm nhiệm vụ này, người xem sẽ cho rằng ngươi thực không thú vị, nói không chừng về sau ngươi liền thật sự không thể đứng dậy, đánh thưởng không có, tích phân cũng không có, ngực bự cũng không có."

    Tô Mộc cắn răng.

    "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"

    Thanh âm trầm thấp làm cô từ trong suy nghĩ của chính mình hồi thần lại, Tô Mộc nhìn gương mặt kia của Hứa Tố vĩnh viễn lạnh như băng, cô cắn răng, tâm trở nên hung ác, liền mau chân đi qua, cái gì cũng không nói hướng về phía Hứa Tố ngoắc ngón tay.

    Hứa Tố nhìn cô một giây, vẫn quyết định ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn cô, "Ngươi.."

    Hắn còn chưa dứt lời, cô đã cúi người xuống hôn lên sườn mặt hắn.

    Hứa Tố thần sắc cứng lại.

    Nụ hôn môi này kết thúc thực mau, Tô Mộc chỉ nghĩ phải chạy nhanh, lập tức lùi người lại, bỗng cô nghe thấy thanh âm pháo hoa nở rộ trong phòng phát sóng trực tiếp, lại nghe âm thanh hệ thống nói "Nhiệm vụ hoàn thành", cô tự nói với chính mình, lần này hy sinh thật đáng giá!

    "Oa nga.." Tiểu Tô Diệp ôm phao bơi vịt vàng nhỏ cùng chú tài xế đứng ở một bên, cô bé dường như đã biết cái gì, vui vẻ kêu to lên, "Em biết ngay, chị siêu thích thúc thúc!"

    Ngay cả chú tài xế cũng làm vẻ mặt kinh ngạc.. Không đúng, là kinh sợ, đại khái ở trong mắt hắn, thế nào sẽ có đứa nhóc thích Hứa Tố chứ, đây là một chuyện không hề bình thường chút nào.

    "Tiểu Diệp Tử em câm miệng cho chị!" Tô Mộc đỏ mặt hướng Tô Diệp rống lên một câu.

    Tô Diệp mếu máo, bộ dáng thật là ủy khuất.

    Hứa Tố mặt vô biểu tình đứng lên, hắn rũ mắt hỏi: "Ngươi từ đâu lấy được tính tình lớn như vậy?"

    "Con.. Con.." Tô Mộc túng túng, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đang điên cuồng cô cũng thèm không đếm xỉa tới.

    "Ta không phải mỗi lần đều có thể quản ngươi." Chợt, đỉnh đầu cô bị một bàn tay xoa xoa, thanh âm nam nhân trầm thấp vang lên, "Nhớ kỹ, là con gái không thể tùy tiện hôn người khác."

    Tô Mộc khóe mắt nhảy nhảy, không dám nói đại thúc ngươi sờ đầu người ta sức lực có thể hay không nhẹ một chút, cô chỉ cảm thấy khó chịu a! Cô thở phì phì ngẩng đầu nhìn xem hắn, lại thấy biểu tình của hắn không còn lạnh băng như trước, mà lại hòa hoãn hơn rất nhiều, cô nhất thời cảm thấy vi diệu. Nghĩ thầm nhân vật phản diện này rốt cuộc là thiếu nhiều tình thương, chỉ hôn hắn một chút mà thôi, hắn cư nhiên liền sinh ra cảm giác "Phụ tử nữ hiếu*"?

    *phụ tử nữ hiếu: Tình yêu thương của người cha đối với con gái.

    Bỗng nhiên, Hứa Tố nhìn thấy người nào đó, ánh mắt hắn phóng xa, nói: "Phương Nính, cùng ta trở về."

    Phương Nính?

    Tô Mộc quay đầu nhìn lại, cách đó không xa thật đúng là cái tên Phương Nính ngồi cùng bàn với cô.

    Phương Nính thoạt nhìn sắc mặt không tốt, hắn hét lớn: "Ba mẹ con đều không còn nữa, không ai muốn đứa trẻ như con, con không cần người quản! Người để con tự sinh tự diệt đi!"

    Dứt lời, hắn chạy mau nhảy vào bể bơi.

    Tô Mộc chớp chớp mắt, trực tiếp bỏ bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu mình ra, Hứa Tố hơi nhướng mày, cô đã chạy tới bên cạnh bể bơi, hỏi: "Phương Nính, cậu làm gì vậy?"

    Phương Nính ở trong nước không ngừng phun ra bọt nước, "Tôi muốn mình mau chết đuối! Tôi muốn đi thiên quốc tìm ba mẹ!"

    "Nhưng mà.." Tô Mộc nghiêng đầu, "Nước chỉ dâng tới ngực cậu thôi mà."

    Phương Nính dừng một loạt động tác, hắn thẳng tắp đứng ở trong nước, không khí có chút.. Xấu hổ.

    * * *

    Re: Cần tuyển beta. (Part 2)
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng năm 2019
  4. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 13: Thúc thúc lại yêu ta. (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Aki Re

    Tô Mộc tiếp tục nói:

    "Phương Nính, cậu không làm được không?"

    "Tôi.. Tôi không được! Tôi phải khiến mình bị chết đuối!" Nói xong, cơ thể Phương Nính ngã về phía trước, tự làm cho mình chìm vào trong nước.

    Hứa Tố nhíu mày, Tô Mộc lại không nhanh không chậm nói: "Cho dù vừa mới có người ở trong nước đi tiểu, cậu cũng có thể không ra sao?"

    "Rầm" một tiếng, Phương Nính không chỉ từ trong nước lộ ra một cái đầu, còn nhanh chóng từ bể bơi bò ra, hắn bước nhanh đi đến trước mặt Tô Mộc, cả người nhỏ nước nói: "Cậu như thế nào không nói sớm?"

    "Cậu cũng không hỏi tôi nha." Tô Mộc ngoáy ngoáy lỗ tai, ác liệt cười.

    "Cậu!"

    Phương Nính nổi giận đùng đùng còn muốn nói gì nữa, nhưng lại trực tiếp bị người khác nhấc lên, hắn lắc lắc chân, kêu to: "Ngươi buông ta ra!"

    Hứa Tố đem người ném tới trên tay chú tài xế, xoay người nói: "Trở về."

    Tô Mộc đi đến bên người Phương Nính, cô đè thấp thanh âm, "Dạy cậu một đạo lý, đối mặt với nam nhân kia, cậu sẽ muốn học nhẫn nhục chịu đựng."

    "Lăn!"

    Tô Mộc nhún vai, lý giải Phương Nính hiện tại tính tình khẳng định không tốt, cô cũng không muốn cùng hắn bất hòa, nắm tay Tiểu Diệp Tử liền đi.

    Về tới Hứa gia, Tô Mộc mới biết được không lâu trước đây, cha mẹ Phương Nính đều bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, đương nhiên, trận tai nạn xe cộ này do người khác gây ra, Hứa Tố cùng cha Phương Nính là đối tác kinh doanh, bọn họ ở giới hắc bạch làm ăn cùng nhau, gặp được nguy hiểm gì cũng không phải chuyện hiếm lạ, chỉ là không có người dám thu lưu Phương Nính, nhiệm vụ cần nhiều trách nhiệm này cư nhiên dừng ở trên người Hứa Tố.

    Phương Nính rốt cuộc vẫn còn nhỏ, đối mặt với việc song thân cùng lúc qua đời, hắn không thể điều chỉnh tốt tâm lý của mình, đã vậy trong hoàn cảnh này còn phải đối mặt với nam nhân kia muốn đem hắn đến một môi trường hoàn toàn mới, hắn liền càng cảm thấy phản cảm.

    Hứa Tố nhưng không có nhiều kiên nhẫn cùng hắn giảng nhiều đạo lý như vậy, chỉ đơn giản thô bạo đem hắn nhốt ở trong phòng, muốn hắn suy nghĩ thật kỹ.

    Nể tình nghĩa làm bạn cùng lớp một thời gian, Tô Mộc hảo tâm cầm kẹo đi xem Phương Nính, cô âm trầm ngồi ở trên giường, vỗ vỗ nam hài biểu tình uể oải, "Kỳ thật cậu cũng không cần phản cảm thúc thúc như vậy, ít nhất bị hắn thu dưỡng, những ngày tháng về sau của cậu cũng không tồi, cậu nên suy nghĩ một chút a, thúc thúc hắn có tiền như vậy, cậu liền nghĩ cách lấy tiền của hắn tiêu, như vậy sinh hoạt về sau có phải hay không có một ít động lực?"

    "Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần ba ba mụ mụ tôi!"

    Phương Nính ôm gối đầu dịch sang hướng khác, đối mặt với vách tường.

    Tô Mộc kiên nhẫn dùng thanh âm nhẹ nhàng nói: "Nếu ba ba mụ mụ cậu còn sống, bọn họ nhất định sẽ nói với cậu phải sống thật tốt, cậu thấy tôi nói có đúng không?"

    Nhớ tới phụ mẫu của chính mình, Phương Nính hít hít cái mũi, oa một tiếng liền khóc lên, hắn chợt ôm lấy Tô Mộc, thương tâm khóc ròng nói: "Tôi không có ba ba mụ mụ.. Tôi là một đứa trẻ không ai muốn.."

    Tô Mộc nhất thời tình thương của mẹ tràn lan, "Cậu yên tâm, về sau tôi chính là chị cậu, sẽ chiếu cố cậu."

    "Chị gì?" Phương Nính nâng khuôn mặt vừa thút thít khóc, một bên nghẹn ngào, một bên không chịu thua nói: "Tôi so với cậu lớn hơn hai tháng! Cậu phải gọi tôi là anh trai mới đúng!"

    "Được được, anh trai liền anh trai.." Tô Mộc có lệ gật gật đầu, sau đó, thân mình cô cứng đờ dường như vừa nhớ tới cái gì.

    Từ từ..

    Cô có anh trai?

    Mà cốt truyện ở thế giới này, Tô Mộc vốn dĩ có một người anh trai không cùng huyết thống với cô!

    Không biết sao, Tô Mộc nhìn đứa nhóc trước mắt khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra này, chợt liền khó có thể sinh ra cảm giác hưng phấn kết cục chính mình được gả cho người anh trai này.

    Nửa đêm, Tô Mộc mới trở lại phòng mình, cô cảm thấy lộ tuyến dưỡng thành thật sự là quá khó đi, Hứa Tố chỉ lo điều kiện vật chất cho đứa trẻ, không quản tâm dạy dỗ, vì thế Phương Nính cùng Tô Diệp với Tô Mộc đều không được chăm sóc đầy đủ, cô không thể không móc ra viên bao con nhộng thời không kia, lại cẩn thận hỏi một câu: "Số 38, ta ăn cái này sẽ có tác dụng phụ không?"

    "Không có nga." Thanh âm số 38 có chút mất tiếng, còn có một chút thấp giọng dụ hoặc, "Chỉ làm ngươi tiến triển đến thời gian mười năm sau mà thôi."

    Tô Mộc nghe được thanh âm hắn kiêu ngạo mười phần cả người liền nổi da gà, "Ngươi đang làm gì vậy?"

    "Nhân gia đang xem bộ điện ảnh thả lỏng tâm tình một chút chứ sao."

    "Ngọa tào! Ngươi có cảm thấy mình ghê tởm hay không?"

    "Ai kêu ngươi thời điểm hiện tại này tới tìm ta?" Số 38 thấp giọng hừ một tiếng.

    Tô Mộc lựa chọn quyết đoán xem nhẹ thanh âm hắn, lập tức đem bao con nhộng thời không ăn, ngay sau đó, cô liền cảm giác hoàn cảnh chung quanh thập phần mơ hồ, mà thanh âm ồn ào cũng đan chéo bên nhau, làm cô có chút đau đầu, cùng lúc đó, trong đầu cô cũng bị rót ký ức mười năm sau, khiến đầu cô đau như muốn nứt ra.

    Tựa hồ qua hồi lâu, lại tựa hồ chỉ qua một cái chớp mắt, ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu vào phòng.

    Tô Mộc trì độn nâng tay mình lên, tinh tế trắng nõn, không còn là bàn tay của một đứa trẻ nữa, cô vội chạy đến trước gương, ở trong gương thấy một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, đó chính là mặt cô, thân thể cô.

    Cô kinh hỉ sờ sờ mặt mình, thời điểm đặt tay lên trước ngực, biểu tình cô biến đổi, tràn ngập ghét bỏ nói: "Đáng chết, thế nào lại là cup A.."

    "Ở mỗi cái vị diện, thân thể ngươi đều cùng ngươi ở hiện thế giống nhau nga." Thanh âm khàn khàn của số 38 thoải mái vang lên, rất tán thưởng nói: "Là một đại mỹ nữ chứ đâu.."

    Thái dương Tô Mộc nhảy dựng, "Ta định phải đánh ngươi vì chuyện mười năm kia, giờ đi tự sướng cũng không thoát đâu!"
     
  5. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 14: Thúc thúc lại yêu ta. (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Aki Re

    Cuối cùng số 38 cũng dùng một câu kéo dài lực cùng người thường không thể so sánh với hắn mà trả lời vấn đề tự sướng này.

    Thời gian mười năm, cũng không phải nói Tô Mộc lập tức từ sáu tuổi nhảy tới năm mười sáu tuổi, chỉ là nói thời gian mười năm trôi qua nhanh hơn mà thôi, trong mười năm này đã xảy ra sự tình gì, như cũ chính cô cũng xoay sở vượt qua được, rốt cuộc ký ức cũng chứa đựng ở trong đầu cô.

    Tô Diệp đã trưởng thành đến minh diễm* động lòng người, Phương Nính cũng trở nên anh tuấn soái khí, càng quan trọng hơn là cốt truyện chính thức đã bắt đầu rồi, Tô Diệp thực mau liền phải cùng nam chủ Đường Như Nhất tương ngộ.

    *minh diễm: Trong sáng, xinh đẹp.

    Thời điểm tan học, Tô Mộc nhìn Tô Diệp đeo cặp sách đi ở phía trước, chợt liền có một loại cảm giác cải trắng nhà mình sắp bị heo ăn mất.

    Mới vừa đi đến cổng trường học, Tô Diệp bỗng nhiên dừng bước, cô quay đầu lại nói: "Chị, em thiếu chút nữa đã quên, hôm nay xã đoàn hoạt động! Em không thể về nhà!"

    Tô Mộc liếc mắt nhìn chiếc xe màu đen đang dừng ở cổng trường, chiếc xe này trước đây chưa từng gặp qua ở trường học, đây nhất định là xe của nam chủ Đường Như Nhất, Đường Như Nhất tới trường học cũng là vì thương lượng về vấn đề đầu tư cho trường học cũ, lại ở chỗ này gặp Tô Diệp, Tô Mộc âm thầm suy nghĩ cốt truyện không thể nào cản trở được, vì thế cô gật gật đầu, "Vậy em đi tham gia hoạt động xã đoàn đi, chị đi về trước."

    "Hảo! Chị, em sẽ làm bánh kem mang về nhà cho chị ăn!" Tô Diệp cao hứng vẫy vẫy tay, lại hướng về phía trường học chạy.

    Tô Mộc cảm thán một câu, "Thật là thanh xuân đầy ánh mặt trời a.. A!"

    Tô Mộc che lại cái trán của mình bị bóng tennis đập trúng, lại nhìn về phía quả bóng tennis màu vàng rơi trên mặt đất, cô lập tức cắn răng nhìn về phía bên kia, "Phương Nính!"

    "Nói bao nhiêu lần, kêu tôi là anh trai!" Thiếu niên soái khí dưới ánh mặt trời một tay đem vợt bóng đặt trên vai, một thân đồng phục vận động sạch sẽ lưu loát, còn có trên gương mặt nở một nụ cười xấu xa, khóe mắt cong lên, giống như ý cười trước nay vẫn luôn mang theo vẻ xấu xa này, đặc biệt là khuyên tai kim cương đeo trên tai tỏa ra ánh sáng lóa mắt, khiến cho dáng vẻ soái khí này của hắn hài hòa với ánh mặt trời đẹp đến mức không kềm chế được.

    Đồng đội Phương Nính đứng chung một chỗ, nhưng lại chỉ có hắn có dáng vẻ khiến người khác chú ý như thế.

    Tô Mộc nhặt bóng tennis trên mặt đất lên trực tiếp ném qua, lại bị Phương Nính nhẹ nhàng tiếp được, cô không có tức giận gì nói: "Muốn tôi kêu cậu một tiếng anh trai, chờ kiếp sau đi!"

    Bên người Phương Nính có mấy thiếu niên chơi tennis cùng phát ra thanh âm vui tươi "Oa nga"

    Phương Nính cũng không tức giận, hắn đi đến trước mặt Tô Mộc, đầu tiên là cười, sau đó lại nâng tay lên xoa đầu cô, "Hôm nay anh trai phải đi đến trại huấn luyện để luyện tập, chuẩn bị cho một trận thi đấu tuần sau, em gái ngoan ngoãn tự trở về đi a."

    "Lăn!" Tô Mộc hất bay tay hắn ra, xoay người ra khỏi vườn trường.

    Một nam sinh đi đến bên người Phương Nính, "Tiểu bá vương, em gái cậu dường như một chút mặt mũi cũng không cho cậu a."

    "Em gái cái gì?" Phương Nính liếc mắt nhìn nam sinh kia một cái, hắn hừ hừ nói: "Đó là vợ ta!"

    Cốt*, đây là hắn sao, không lẽ vừa mới qua khoa chỉnh hình?

    Những người khác mang vẻ mặt mộng bức.

    *Cốt: Ở đây chỉ anh bị tâm thần.

    Từ sau khi Tô Mộc cùng bọn họ lớn lên, cũng không cần tài xế đón đưa, ở trên đường cô ôm cánh tay vào người thở phì phì, một chút cũng không thích người anh trai như vậy, cô muốn chính là cái loại anh trai ôn nhu đến mức có thể mê chết người, cũng không phải loại anh trai thô bạo vô lễ như Phương Nính này!

    Chợt, một tiếng "Leng keng" quen thuộc của hệ thống vang lên, "Nhiệm vụ ngẫu nhiên rơi xuống, chủ bá hãy phá hư một cái nhân duyên, có thể đạt được một đồng xu sống lại."

    "Hủy nhân duyên người khác?" Tô Mộc mắt nhìn thấy trên đường có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi cùng nhau, tuy rằng đồng xu sống lại này thực mê người, nhưng cô chính là vẫn nhìn phòng phát sóng trực tiếp vắng vẻ, sờ sờ đầu, nói: "Như vậy thật thiếu đạo đức.. Ta không làm."

    Hài tử ta phóng tủ lạnh: 【 Di? Tiểu Hung hướng ba giờ phía ngươi có tiệm cà phê, người ngồi trong đó không phải đại thúc vai ác sao () 】

    Tô Mộc hướng phương hướng kia nhìn lại, chỉ thấy quán cà phê bên cạnh cô, ngồi chỗ cửa kính bên kia không phải Hứa Tố thì là ai?

    Mà đối diện Hứa Tố, còn là một nữ nhân trang điểm tinh xảo đang ngồi.

    Tô Mộc nắm tay, "Việc hủy nhân duyên người khác, ngẫu nhiên làm một lần cũng không tính là thiếu đạo đức đi."

    Dứt lời, cô đi vào quán cà phê, lập tức đi tới bàn Hứa Tố, Hứa Tố ngước mắt, gặp được vẻ mặt nghiêm túc của Tô Mộc, hắn có một loại cảm giác không ổn.

    Nữ nhân kia đang nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Mộc tới, liền cười hỏi một câu: "Em gái này là?"

    Tô Mộc không quan tâm đến nữ nhân kia, trực tiếp kêu một tiếng: "Thúc thúc."

    "Ân." Hứa Tố lãnh đạm lên tiếng.

    Ngay sau đó, Tô Mộc lại nói: "Con mang thai."

    Hứa Tố cứng người.

    "Đứa trẻ này là của người."

    Thái dương hắn nhảy dựng lên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng năm 2019
  6. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 15: Thúc thúc lại yêu ta. (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Aki Re

    "Tô, Mộc." Hứa Tố gằn từng chữ một kêu tên thiếu nữ không biết trời cao đất dày này, cái này cũng đại biểu cho việc hiện tại tâm tình hắn thật không tốt.

    Tô Mộc lại phảng phất giống như chưa phát giác ra, suy nghĩ một chút, từ bỏ đồng xu sống lại hay đắc tội Hứa Tố, cái nào tổn thất lớn hơn? Đương nhiên là từ bỏ đồng xu sống lại tổn thất lớn hơn rồi! Liền tính cô đắc tội Hứa Tố bị Hứa Tố dùng một phát súng bắn chết thì cô cũng còn đồng xu giúp mình có thể sống lại mà, cho nên nói cô làm như vậy hoàn toàn không sợ gì cả.

    Ỷ vào việc phá hư nhân duyên có thể kiếm đồng xu sống lại, Tô Mộc cũng không túng túng, cô khom lưng, làm vẻ mặt nghiêm túc nắm tay Hứa Tố lên, trong khoảng thời gian ngắn này Hứa Tố thế nhưng vẫn không rõ cô muốn làm cái gì, cho nên cũng vụt mất cơ hội trước tiên phải đem cô ném văng ra.

    Tô Mộc đem tay Hứa Tố nâng lên, xoay người một cái an vị ngồi ở trên đùi hắn, không chỉ có như thế, cô còn bắt Hứa Tố vòng tay ôm eo mình, tiếp theo, cô duỗi tay vòng qua ôm cổ Hứa Tố, nhấp môi một cái, dùng ánh mắt phụ lòng nhìn Hứa Tố, đáng thương hề hề nói:

    "Người trước kia yêu con nhất, lúc nào cũng ôm con kêu Tiểu Điềm Điềm, người đều đã quên sao?"

    Hứa Tố khóe mắt nhảy nhảy, mặt như khối băng của hắn.. Phảng phất đã nứt ra một phân.

    "Hứa Tố!" Nữ nhân đối diện giận dự đập bàn, "Ngày thường xem ngươi không gần nữ sắc, không nghĩ tới ngươi cư nhiên xuống tay với nữ học sinh chưa thành niên!"

    Bởi vì nữ nhân này lớn tiếng kêu to, ánh mắt mọi người trong quán cà phê đều tụ tập ở bên này.

    Hứa Tố liếc mắt nhìn thiếu nữ đáng thương, thấp giọng hỏi: "Ngươi ở đây là đang chơi cái gì?"

    "Còn có thể làm gì?" Tô Mộc cũng thấp giọng ở bên tai hắn nói: "Con không muốn thúc thúc tìm bạn gái, cho nên con tới phá đám."

    Ân.. Không thể nói muốn hoàn thành cho xong nhiệm vụ ngẫu nhiên, cũng chỉ có thể nghĩ ra một cái cớ như vậy, dù sao mười năm tới này, vì không cho Hứa Tố đối với Tiểu Diệp Tử sinh ra tình cảm gì không nên có, cô đều biểu hiện ra một bộ dạng tùy hứng lại ghen ghét, có thể nói vì muốn cốt truyện hướng tới HE, Tô Mộc ngay cả hình tượng của chính mình cũng có thể không cần.

    Hứa Tố trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: "Vì cái gì không muốn ta tìm bạn gái?"

    Tô Mộc nghĩ muốn tự cấp cho nhân vật giả thiết của mình dục vọng chiếm hữu to lớn, quyết đoán nói: "Bởi vì thúc thúc bên người có con là đủ rồi."

    Dưới hàng lông mi buông xuống thật dài, ánh mắt hắn hơi lóe.

    "Hứa Tố!" Bên kia nữ nhân lại lần nữa đập bàn, "Ngươi thật quá đáng! Ta cho rằng ngươi là loại người lý lẽ minh bạch, nhưng không ngờ ngươi lại dụ dỗ trẻ vị thành niên.. Liền tính ngươi là cháu trai của ta, chuyện này ta cũng không thể bao che cho ngươi!"

    "Ân ân, không thể bao che hắn." Tô Mộc phụ họa gật gật đầu, lúc sau cô mới cứng người, nhìn nữ nhân mỹ lệ kia, "Cháu trai?"

    "Em gái, ngươi không phải sợ." Nữ nhân đi tới, đem Tô Mộc từ trong lòng Hứa Tố ra, cô khá ngượng ngùng nói: "Cho dù ta là dì Hứa Tố, nhưng ta cũng sẽ vì ngươi mà chống lưng cho, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nguyện ý sinh đứa nhỏ ra, ta Trần Khanh cam đoan với ngươi, sẽ bồi thường cho ngươi thứ tốt nhất!"

    Không đúng, dì, ngươi nếu như cảm thấy có lỗi với ta, nói phía trước chống lưng không thành vấn đề, muốn cô đem đứa nhỏ sinh ra là cái loại lý lẽ gì?

    Hiện tại đây không phải thời điểm so đo chuyện này, mà là nữ nhân kêu Trần Khanh nói cô là dì Hứa Tố a!

    Tô Mộc cứng đờ quay đầu lại, nhìn về phía thanh sắc bất động của nam nhân.

    Hứa Tố ưu nhã buông ly cà phê, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Đem đứa nhỏ sinh hạ, ta không có ý kiến."

    Nói xong, hắn mới ngước mắt nhìn Tô Mộc.

    Tô Mộc từ cái nhìn không ra cảm xúc kia của hắn.. Quỷ dị thấy được một cỗ nồng đậm ác ý thú vị.
     
  7. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 16: Thúc thúc lại yêu ta. (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Aki Re

    Trần Khanh bắt lấy tay Tô Mộc, thở ngắn than dài, "Ngươi đừng sợ, dì đây sẽ chống lưng cho ngươi, chỉ là Hứa Tố cũng già đầu rồi, cha mẹ hắn đều không còn nữa, chỉ có người dì như ta vì chung thân đại sự của hắn nhọc lòng, sợ hắn thật sự tính toán sống cô độc quãng đời còn lại, cũng không cho lưu lại huyết mạch Hứa gia, cho nên em gái, ngươi nguyện ý cùng Hứa Tố chúng ta kết hôn là tốt nhất, nếu không muốn.. Cũng mong ngươi nhất định phải sinh hạ đứa nhỏ này, ngươi không muốn nuôi dưỡng cũng không sao, chúng ta sẽ bồi thường cho ngươi bất cứ cái gì, còn Hứa Tố, ta cũng sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn."

    Trần Khanh nhiều năm sống ở nước ngoài, lần này trở về chính là vì thúc giục hắn kết hôn, tuy rằng nói Hứa Tố cư nhiên lại có khẩu vị nặng làm lớn bụng nữ sinh cao trung này thật sự là tội ác tày trời, bất quá biết Hứa Tố có hài tử, lại là một chuyện vô cùng tốt.

    "Chờ, từ từ.." Tô Mộc rốt cuộc mới phản ứng lại, cô vội nói: "Dì.. Không đúng, là bà cô, con vừa mới nãy là nói giỡn, kỳ thật con là cháu gái của thúc thúc, chỉ đơn thuần là quan hệ thúc cháu, cũng không phải quan hệ kia như người nghĩ."

    Trần Khanh sửng sốt một chút, ngay sau đó nhìn về phía Hứa Tố, "Ngươi cùng em gái này là quan hệ thúc cháu?"

    "Ân." Hứa Tố hơi hơi gật đầu, nhìn thấy bộ dạng Tô Mộc nhẹ nhàng thở ra, hắn lại hờ hững bổ một câu: "Bất quá.. Có ai quy định thúc thúc không thể cùng cháu gái quan hệ tình nhân đâu? Huống chi, giữa chúng ta cũng không có tồn tại quan hệ huyết thống, ngươi nói đi, Tiểu Điềm Điềm?"

    Ba chữ cuối cùng kia, thật đúng là nói ra khiến người ta tê dại da đầu.

    Tô Mộc cả người rùng mình một cái, nhìn thấy Trần Khanh hai mắt đều tỏa sáng, Tô Mộc chỉ có thể cứng đờ cười, "Thúc, thúc thúc.. Không cần nói giỡn, người xem xem, bà cô đều hiểu lầm."

    "Ai, xưng hô không thể gọi bậy!" Trần Khanh hưng phấn nói: "Bà cô là để lại cho đứa nhỏ trong bụng ngươi kêu."

    Dứt lời, Trần Khanh bắt đầu gọi điện thoại.

    Tô Mộc có dự cảm không ổn, "Bà cô.. Người gọi cho ai vậy?"

    "Bạn học ta nha, cô ấy chính là bác sĩ tốt nhất khoa sản." Trần Khanh đợi nửa ngày, điện thoại cũng không ai tiếp, cô chờ không kịp, "Ta đi tới nhà tìm cô ấy, bảo cô ấy chuẩn bị tốt làm người đỡ đẻ, hôm nào ta lại mang đồ bổ tới xem ngươi nha."

    Trần Khanh cầm lấy túi xách của mình, bước về phía trước vỗ vỗ bả vai Hứa Tố, "Tiểu tử ngươi thật giỏi!"

    Nói xong, cô liền thật sự chạy ra khỏi quán cà phê.

    Hứa Tố giơ tay phủi bả vai vừa mới bị người kia chạm qua, nhất cử nhất động đều rất ưu nhã cao quý.

    Lúc này người đập bàn tiếp theo lại là Tô Mộc, cô giận, "Thúc thúc, người như thế nào không giải thích với dì người?"

    "Vì sao phải giải thích?" Hứa Tố mi như mặc họa*, trong mắt uy nghiêm, không giận tự uy, "Ngươi không phải nói, ngươi là Tiểu Điềm Điềm của ta sao?"

    *mặc họa: Mực vẽ.

    Tô Mộc sững sờ, cô suy sút ngồi ở trên ghế, bụm mặt từ bỏ chữa chạy lỗi lầm nói: "Con cầu xin người không cần kêu con như vậy.."

    Hắn dùng biểu tình nghiêm túc lạnh nhạt nói những lời buồn nôn như vậy, cô chỉ cảm thấy có một cỗ cảm giác không khoẻ thật sâu trong người.

    Cô đau đầu, lo lắng người dì kia của Hứa Tố thật sự sẽ mang theo một đống đồ bổ tới xem cô, nga.. Không đúng, là tới xem đứa nhỏ trong bụng cô, nhưng mà cô sờ bụng một cái, nói là thịt thừa còn kém không nhiều lắm, có đứa nhỏ kia mới là kỳ quái!

    Tô Mộc chỉ có thể xin giúp đỡ từ Hứa Tố, "Con không nên cố ý tới quấy rối, thúc thúc người giúp con giải thích với dì một chút đi, con biết sai rồi.."

    "Ta thật lâu trước kia đã nói qua, ta sẽ không nuông chiều ngươi."

    Tô Mộc cứng người, bởi vì bị hắn lạnh nhạt, làm sau lưng cô phát lên một cỗ hàn ý.

    Nhưng mà, ở thời điểm cô thấp thỏm nhất, môi mỏng Hứa Tố lại chợt động, "Bất quá tựa hồ cảm giác nuông chiều ngươi.. Cũng không tệ lắm."

    Tô Mộc sửng sốt.

    Hứa Tố đã bảo phục vụ bưng tới một ly cà phê, ở thời điểm mùa hè này, cô yêu thích nhất uống cà phê đá.

    Tô Mộc không dám động, cô bắt đầu đứng ngồi không yên, không được tự nhiên hỏi: "Kia, cái này là hiểu lầm.. Thúc thúc rốt cuộc tính toán giải thích như thế nào?"

    "Ta còn đang suy xét."

    Tô Mộc hơi nhẹ nhàng thở ra.

    Nhưng mà, Hứa Tố lại nhàn nhạt nói một câu: "Ta đang suy xét, chuyện làm ngươi sinh đứa nhỏ có khả thi hay không thôi."

    Hắn lúc nào trên người cũng tản ra một loại hơi thở vương giả khiến người khác không thể làm trái nghịch, cho nên hắn để lộ tin tức ra cũng thực rõ ràng, lời hắn nói trước nay đều là dùng để thông báo cho người khác, mà không phải cùng người khác thương lượng.

    Việc này giống như hoàn cảnh ở trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận điên cuồng giống nhau, số 38 cũng kêu, "A! Nam nhân bá đạo như vậy thật mê người nha!"

    Mà Tô Mộc.. Cả người cô vẫn chưa xác định chuyện gì đang xảy ra.
     
  8. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 17: Thúc thúc lại yêu ta. (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Aki Re

    "Thúc thúc.. Trò này chơi không vui đâu."

    Hứa Tố mặt vô biểu tình, "Ta cũng không nói giỡn."

    "Cái này dù vui đùa hay không cũng không muốn chơi!" Lưu lại một câu này, Tô Mộc chạy trối chết.

    Thiên sứ rơi xuống thành phân: 【 Tiểu Hung ngươi không cần túng quẫn a! Thượng a! 】

    Nhị mao: 【 Vai ác thúc thúc thật mê người.. Tiểu Hung ngươi mau bắt lấy hắn đi! 】

    Hài tử ta phóng tủ lạnh: 【 Ta tán đồng chuyện hôn nhân này? (ˊwˋ*) ? 】

    * * *

    Tô Mộc lựa chọn xem nhẹ thanh âm của người xem, nhưng mà thanh âm số 38 lại không muốn bỏ qua cho cô, "Tô Mộc! Người xem đều muốn nhìn ngươi cùng vai ác đại thúc yêu đương a!"

    "Câm miệng!" Tô Mộc cắn răng, đóng phòng phát sóng trực tiếp lại giận, "Chẳng lẽ ngươi muốn ta vì lấy lòng người xem, đem chính mình bán đi sao?"

    Tô Mộc vẫn là có nguyên tắc, nhiệm vụ chỉ là nhiệm vụ mà thôi, từ đầu đến cuối, cô nhưng đều không có tính toán qua "Hiến thân" cho nhân vật phản diện.

    Số 38 nói: "Chính là người nam nhân Hứa Tố này thật là có mị lực mười phần nha, nếu ta là nhiệm vụ giả, muốn ta bồi hắn ngủ ta cũng nguyện ý."

    Lời này nói ra, hình như là đang nói Tô Mộc được tiện nghi mà còn khoe mã.

    Tô Mộc bĩu môi, "Có bản lĩnh thì ngươi tới bồi hắn ngủ, ta bồi không nổi."

    "Kỳ thật, người nam nhân Hứa Tố này thật sự không tồi, chỉ là ngươi đối với hắn có thành kiến quá sâu mà thôi." Số 38 một bên cắn hạt dưa, một bên nói: "Ngươi nhìn xem mười năm tới này, hắn đối với ngươi cũng không quá kém đi, ngươi cáu kỉnh, hắn nuông chiều ngươi, ngươi là tiểu tâm cơ thích chơi trò đùa dai, hắn cũng không có phạt ngươi quá, chính là tuổi tác hắn so với ngươi có chút lớn.. Trừ cái đó ra, hắn muốn giàu có giàu, muốn giá trị nhan sắc có giá trị nhan sắc, ngươi còn có cái gì không hài lòng?"

    "Nhiệm vụ của ta không phải tác hợp cặp CP mà người xem thích sao?" Tô Mộc nghi vấn: "Ngươi như thế nào lại bỗng nhiên muốn ta cùng nhân vật phản diện ở bên nhau?"

    "CP là phải bảo vệ, nhưng không thể không có lý do gì không được nói chuyện yêu đương nha? Hiện tại người xem nào không thích xem nhân vật phản diện yêu đương? Chúng ta muốn theo sát trào lưu của thời đại, ngươi có hiểu hay không?"

    Tô Mộc mặt lạnh nhạt, "Không hiểu."

    Cô không hề phản ứng với số 38, đang muốn qua đường cái, mắt sắc lại gặp được Tô Diệp cách đó không xa, mà bên người Tô Diệp còn có một đại nam nhân khí tráng cường đại dáng người cao dài đi theo, bọn họ tựa hồ là đang nói với nhau cái gì.

    Người nam nhân này, nhất định chính là Đường Như Nhất.

    Chợt, một chiếc xe đi với tốc độ cực nhanh lao đến, bởi vì Tô Diệp đứng ở trước người nam nhân kia, cho nên cô có thể nhìn thấy chiếc xe kia đang từ phía sau nam nhân lao đến, cô kêu lên một tiếng, "Cẩn thận!"

    Dứt lời, liền theo bản năng đem nam nhân đẩy ra, nhưng chính cô lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

    Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người bỗng nhiên phi đến, đem Tô Diệp đẩy ra xa hai bước, liền ở giữa đột nhiên có người còn cố ý đem thân thể của mình đè ở phía dưới, thanh âm đám người rơi xuống đất vang lên, chiếc xe kia cũng nhanh chóng chạy qua.

    Tô Mộc thẳng tắp nằm trên mặt đất, trên người còn bị Tô Diệp đè nặng, cả khung xương của cô tựa hồ đều tan, nhíu mày kêu một tiếng: "Đau chết ta.."

    "Chị!" Tô Diệp phục hồi tinh thần lại, vội vàng từ trên người Tô Mộc đứng lên, cô nâng Tô Mộc dậy, thấy được Tô Mộc mặc áo ngắn tay mà trên cánh tay bởi vì lúc ngã trên mặt đất bị trầy da để lại một vết đỏ lớn.

    Đường Như Nhất dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chiếc xe kia rời đi, lúc này mới thu hồi tầm mắt, đi về phía trước nói: "Ta đưa ngươi đi bệnh viện."

    Dứt lời, hắn ngồi xổm xuống, muốn bế Tô Mộc đang bị thương lên.

    Nhưng mà, một bàn tay phía trước lại bắt được Đường Như Nhất.

    Đường Như Nhất nghiêng người, gặp được một người nam nhân đang nở nụ cười khinh miệt, tự nhiên, hắn nhận thức được, rốt cuộc cái cuộc sống hỗn loạn này đều chỉ ở trong cái vòng luẩn quẩn, đều là đại nhân vật, ai lại không quen biết ai đâu?

    Hứa Tố dùng đôi mắt đen ẩn chứa sắc bén, lãnh ngạo cô thanh lại thịnh khí bức người, hắn bình đạm nói: "Người của ta, không cần Đường tiên sinh nhọc lòng lo lắng."

    Tô Mộc sọ não đang đau, bởi vì Hứa Tố nói một câu này thanh tỉnh không ít, chợt thân mình cô bay lên không trung, lúc hoàn hồn đã bị nam nhân ôm ở trong lòng ngực, chung quanh không khí tựa hồ đều nhiễm hơi thở chiếm hữu của hắn, Tô Mộc kinh ngạc phát giác người nam nhân này khi ôm mình lại có cảm giác an ổn như thế, liền khó thấy được.. thế nhưng cô lại đỏ mặt.

    Hắn ôm cô lên xe, đem cô đặt ở trên chỗ ngồi, tiếp theo, chính hắn cũng lên xe, ngồi ở bên cạnh cô, cũng mặc kệ Tô Diệp có lên xe hay không, liền ra lệnh cho tài xế chạy xe, đồng thời, hắn cũng nói một câu không có cảm xúc: "Đau cũng phải chịu đựng, ta không thích nữ nhân khóc."

    Không thích?

    Vậy thật tốt quá!

    "Đau chết mất!" Tô Mộc nhắm mắt lại, gào khóc lên, vốn dĩ cũng đang bị thương, vì thế nước mắt tới cũng mau, cô còn khẽ lén mở ra một con mắt, quan sát sắc mặt Hứa Tố, chờ hắn chán ghét mình.

    Khiến cô vừa lòng chính là, Hứa Tố thật sự nhíu mày, nhưng thực mau, cô đã bị hắn ôm đặt ở trên đùi, Tô Mộc đang cố hiểu, thì hắn đã một tay ôm lấy eo cô, một tay khác vỗ về sườn mặt cô đem đầu cô dựa vào trong lòng ngực hắn, hắn hờ hững, tựa hồ có chút ghét bỏ nói: "Khó chịu."

    Tô Mộc: "..."

    Ngại khó chịu nhưng thật ra vẫn chưa đem cô ném văng ra a!
     
  9. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 18: Thúc thúc lại yêu ta. (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Aki Re

    Hứa Tố không những không có đem Tô Mộc ném văng ra, ngược lại cứ như vậy ôm cô đi bệnh viện, trời mới biết, Tô Mộc bị Hứa Tố ôm vào bệnh viện, khi đối mặt với một đám quần chúng vây xem, cô cảm thấy có bao nhiêu mất mặt!

    "Cái kia.. Thúc thúc.." Tô Mộc thấp thỏm nhắc nhở, "Con chỉ bị thương ở tay, đi lại không sao cả."

    "Ta biết." Hứa Tố mắt nhìn thẳng, nhắm thẳng văn phòng bác sĩ ngoại khoa cuối hành lang mà đi.

    Tô Mộc càng thêm thấp thỏm, "Cho nên.. Người để con xuống, con tự đi, được không?"

    Hứa Tố không có trả lời câu hỏi này.

    "Thúc thúc.." Tô Mộc không thể không đem lời nói trắng ra một chút, "Con muốn tự mình đi."

    Ánh mắt hắn vẫn chưa dừng ở trên người cô, "Ta muốn ôm ngươi."

    Một câu này, đem những lời Tô Mộc muốn nói đều bị chặn lại, cô trước kia rất khó đấu với hắn, hiện tại cô bị thương, càng đấu không lại.

    Nhìn thấy người đầu tư lớn nhất bệnh viện cư nhiên lại ôm một thiếu nữ đi tới văn phòng, vị bác sĩ khoa ngoại này cả kinh thiếu chút nữa mắt kính đều muốn rớt xuống dưới, kinh hách lớn hơn nữa còn ở phía sau.

    Hứa Tố ôm người ngồi ở trên ghế, nói thẳng: "Dùng thuốc tốt nhất, phương pháp chữa bệnh cũng phải tốt nhất, trước tiên giảm đau, sau đó mới kiểm tra, không thể để lại di chứng, không thể lưu lại sẹo, làm không được, ngươi liền lập tức rời khỏi đây."

    Một đoạn lời nói sạch sẽ lưu loát, lại thành công làm vị bác sĩ đáng thương này bắt đầu run rẩy.

    Toàn bộ quá trình Tô Mộc chỉ trầm mặc, ngay cả khi rửa sạch miệng vết thương bằng thuốc, cô cũng không kêu đau, cô sợ chính mình kêu đau, Hứa Tố thật sự sẽ ném bát cơm của vị bác sĩ này, cuối cùng, trên cánh tay của cô bị bọc một tầng băng gạc thật dày, thời điểm phải đi về, cô học được một cách thông minh, nhanh như chớp tự mình chạy lên xe, nói cái gì mà sẽ không khiến Hứa Tố ôm.

    Hứa Tố ngược lại cũng không làm động tác dư thừa gì, hai người một đường trầm mặc về tới Hứa gia, Tô Mộc vừa bước vào đã đối mặt với khuôn mặt khóc sướt mướt của Tô Diệp, Tô Mộc nhìn Tô Diệp được chính mình che chở lớn lên lại khóc thảm như vậy, đau lòng không thôi, cô một tay ôm Tô Diệp, "Tiểu khả ái, đừng khóc, em khóc sẽ khiến chị đau lòng."

    Số 38 kêu lên: "Ta nói xu hướng giới tính của ngươi không phải có vấn đề đi? Đại thúc soái như vậy lại không cần, cư nhiên đối với một đứa em gái lại cẩn thận che chở như vậy?"

    "Ngươi biết cái gì!" Tô Mộc ở trong đầu cũng kêu, "Tất cả cô bé trên thế giới này đều là sinh vật đáng yêu nhất!"

    Số 38 vô ngữ.

    Bởi vì bị thương, Tô Mộc rốt cuộc có thể có lý do xin nghỉ không đi học, nhưng vào tối thứ hai, cửa phòng cô lại bị hung tợn đẩy ra.

    Phương Nính sải bước đi tới, "Tô Mộc, hôm nay cậu vì cái gì không tới xem tôi thi đấu?"

    "Tôi thành cái dạng này.. Như thế nào có thể đi xem thi đấu?" Tô Mộc ngồi ở trên ghế, một tay lật truyện tranh của mình, cũng không ngẩng đầu liếc mắt xem Phương Nính một cái.

    Phương Nính dừng lại, đi qua phía sau, giữ mặt cô, khiến cô ngẩng đầu lên, hắn nghiến răng nghiến lợi, "Ai đem cậu biến thành như vậy?"

    "Không muốn nói.." Mặt Tô Mộc đều bị Phương Nính bóp đến biến dạng, cô quơ quơ đầu, "Cậu buông ra.."

    Phương Nính buông cô ra, hắn ở trong phòng dạo quanh một vòng vô cùng lo lắng, lại chỉ vào Tô Mộc nói: "Cậu chờ tôi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!"

    Nói xong, Phương Nính liền chạy ra khỏi phòng Tô Mộc.

    Tô Mộc lấy tay xoa xoa mặt mình, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, toàn thân tiếp tục chú tâm vào cuốn truyện tranh của mình.

    Nhưng mà Phương Nính vừa đi, liền biến mất ba ngày.

    Tô Mộc rốt cuộc ý thức được thời điểm có chút không thích hợp, cô đang lo lắng có nên hay không đi gặp Hứa Tố tìm người hỗ trợ đi tìm Phương Nính, Phương Nính đã tự mình trở về.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng năm 2019
  10. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 19: Thúc thúc lại yêu ta. (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Aki Re

    Phương Nính mang theo một thân bị thương trở về.

    Lúc đó Tô Mộc vừa ra khỏi phòng mình, muốn đi tìm Hứa Tố, lại thấy được khuôn mặt bị thương đầy vết máu của Phương Nính.

    Phương Nính lại tựa hồ không để ý chính mình bị thương, hắn đi đến trước người Tô Mộc, thần khí mười phần nói: "Đâm cậu bị thương là đối thủ ở căn cứ trường xà của Đường Như Nhất phái tới, tôi đã đi đánh mấy người kia rồi, không cần cảm tạ tôi, lấy thân báo đáp là được rồi."

    "Cậu điên rồi?" Tô Mộc mất khống chế nói: "Bởi vì chuyện này, cậu lại làm cho chính mình toàn thân đều là vết thương?"

    "Vết sẹo là tượng trưng cho vinh dự của nam nhân, cậu biết không?" Phương Nính không thèm để ý hừ một tiếng.

    Tô Mộc mất khống chế nói, "Cậu vô duyên vô cớ mất tích vài ngày, cậu có biết hay không, tôi cho rằng cậu đã xảy ra chuyện gì?"

    Tuy nói cô chưa bao giờ cảm thấy Phương Nính phù hợp với người anh trai tiêu chuẩn của mình, nhưng sống cùng nhau từ "Nhỏ đến lớn" tình nghĩa vẫn phải có, ít nhất nếu Phương Nính thật sự có xảy ra chuyện gì, cô cũng vẫn phải vì hắn mà buồn một chút.

    "Kia còn không phải bởi vì cậu không biết tự lượng sức mình chạy đi cứu người?" Phương Nính giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu Tô Mộc, nhếch miệng cười, "Hiện tại cậu đã biết, có tôi che chở cậu, ai dám khi dễ cậu tôi liền giúp cậu tìm, nam nhân tốt giống tôi như vậy, cậu phải hảo hảo bắt lấy."

    Thanh âm số 38 lặng lẽ truyền đến, "Làm sao bây giờ, chỉnh hình xong thế nào trúng đúng điểm dễ thương nha, ai, rốt cuộc đây là đang tuyển thúc thúc, hay vẫn là tuyển anh trai.. Thật khiến người ta rối rắm nha."

    Tô Mộc trầm mặc trong chốc lát, "Ta mang ngươi đi bệnh viện."

    "Thân thể tôi cứng rắn lắm.."

    "Câm miệng!"

    "Nga.."

    Cứ như vậy, Tô Mộc mang theo Phương tiểu bá vương nghe lời đi bệnh viện chữa thương, khi trở lại Hứa gia, cô vào trong phòng mình.

    Chờ tới nửa đêm, cô ngồi ở trên giường cắn móng tay ngón cái nói: "Số 38, ngươi nói.. Cốt truyện có phải hay không sẽ đưa ta đi đến kết cục anh trai gả cho ta nha?"

    "Như thế nào? Ngươi đối với Phương Nính động tâm?"

    "Chính là cảm thấy.. Cảm giác cũng không tệ lắm, huống chi.." Tô Mộc nắm tay, "Ta vốn dĩ chính là huynh khống nha, cẩn thận ngẫm lại, Phương Nính muốn giàu có giàu, muốn giá trị nhan sắc liền có giá trị nhan sắc, trừ bỏ tuổi so với ta lớn hơn không được bao nhiêu, ta không có cảm thấy bất mãn gì."

    Số 38 nghe những lời này cảm thấy như thế nào giống như có chút quen thuộc.

    "Ân, cứ vui sướng quyết định như vậy đi, ta sẽ không đi lộ tuyến công lược nhân vật phản diện, ta còn phải đi lộ tuyến gả cho anh trai ta!" Tô Mộc nghĩ kỹ hết thảy, liền chuẩn bị hoàn hảo xuống giường tắt đèn đi ngủ, nhưng vào lúc này, cửa phòng cô bị gõ vang lên.

    Hơn phân nửa người sẽ gõ cửa phòng cô, trừ Tiểu Diệp Tử cũng sẽ không còn ai khác, Tô Mộc đi qua mở cửa, khi nhìn người đứng bên ngoài, gương mặt tươi cười của cô nhanh chóng cứng lại.

    Hứa Tố dùng một loại ngữ khí rõ ràng không phải thương lượng nói: "Cùng đi với ta."

    "Đã trễ thế này.. Đi chỗ nào?" Tô Mộc cảnh giác tránh ở phía sau cửa, không dám ra.

    "Đi xem pháo hoa."

    "Ân?" Tô Mộc vẻ mặt mờ mịt.

    Hứa Tố cũng đã mất đi kiên nhẫn, liền bắt lấy bên tay không bị thương của cô kéo ra, bởi vì quán tính, Tô Mộc đụng phải ngực hắn, còn không có kịp sờ cái mũi của mình, liền nghe được thanh âm nam nhân từ đỉnh đầu vang lên, "Muốn tự mình đi, hay vẫn muốn ta ôm ngươi đi."

    "Con.. Tự mình đi." Suy xét đến quân địch cùng quân ta chênh lệch quá xa, mà cô còn không có tích cóp đủ tích phân để mở thương thành, Tô Mộc chỉ có thể lựa chọn bị người trước mặt bắt đi.

    Phòng phát sóng trực tiếp sớm đã bị mở ra, mà tiểu hào số 38 "Phiệt tàn hỏa by ái" đã ở phòng phát sóng trực tiếp mang theo tiết tấu, 【 Ai nha, không biết thúc thúc mang Tiểu Hung đi ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ là.. 】

    Thiên sứ rơi xuống thành phân: 【 Đêm đen gió lớn, nhất thụ lê hoa áp hải đường*! 】

    [*] "Nhất thụ lê hoa áp hải đường" là một câu thơ trong bài "Nhất thụ lê hoa" của Tô Đông Pha, nguyên văn như sau:

    "Thập bát tân nương, bát thập lang,

    Thương thương bạch phát đối hồng trang.

    Uyên ương bị lí thành song dạ,

    Nhất thụ lê hoa áp hải đường."

    Nghĩa là:

    "Tân nương mười tám, chồng tám mươi

    Tóc bạc sương pha kề má hồng

    Chăn gấm uyên ương một đêm ấy

    Một nhánh hoa lê áp hải đường."

    Bài thơ trên là của Tô Đông Pha làm để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã 80 tuổi, lấy một người thiếp 18 tuổi. "Lê hoa" là chỉ Trương Tiên, "hải đường" là chỉ thiếu phụ 18 tuổi, mà chữ "áp" ở đây rất hay, rất đắt! Áp là đè lên, áp cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn. =)) (nguồn chương 1.1 Truyện: Nhất Thụ Lê Hoa Áp Hải Đường)

    Nhị mao: 【 Bầu trời là giường! Bên này thì lật bên kia thì lắc! 】

    Hài tử ta phóng tủ lạnh: 【 Gâu gâu gâu gâu~ (?  ̄?  ̄) ~】

    * * *

    Tô Mộc: "..."

    Ngoài dự đoán chính là, đi theo sau Hứa Tố chỉ thấy nơi này có một chiếc phi cơ trực thăng đang đậu, Tô Mộc nói không rõ cảm thấy có phải hay không có cái gì không ổn, tóm lại khi Hứa Tố liếc ánh mắt nhàn nhạt nhìn phía sau một cái, cô liền lúng túng không dám nói gì chỉ cúi đầu ngoan ngoãn đi tới ngồi ở bên người Hứa Tố.

    Không lâu sau phi cơ cất cánh.

    Tô Mộc chịu đựng không nổi bầu không khí an tĩnh quá mức, sau một lúc lâu, cô thật cẩn thận hỏi: "Thúc thúc.. Chúng ta đây là muốn đi đâu xem pháo hoa?"

    Lên trời cao xem pháo hoa vẫn là lần đầu tiên nghe nói?

    "Nhanh." Hứa Tố lãnh đạm trả lời hai chữ, lại hỏi:

    "Vết thương thế nào?"

    "Vẫn tốt.."

    "Ân."

    Nhất thời, hai người lại không nói gì nữa.

    Tô Mộc cũng không biết phi cơ bay bao nhiêu lâu, cô đang nhìn đông ngó tây, tự hỏi Hứa Tố bắn pháo hoa loại gì, chợt liền nghe thấy một tiếng "Phanh" kịch liệt, cô bị dọa đến mức co rúm lại một chút, nam nhân bên cạnh cũng đã tự nhiên ôm lấy bả vai cô, ánh lửa từ dưới lên trên lan tràn ra, Tô Mộc lúc này mới xuyên thấu qua cửa sổ phát hiện ra, động tĩnh là từ dưới mặt đất truyền tới.

    Bởi vì kịch liệt nổ mạnh, tất cả khu vực này đều bị thiêu đốt.

    "Cái này thị trấn nơi cư trú của căn cứ trường xà."

    Tô Mộc ngước mắt nhìn hắn, ánh lửa phản chiếu lên sườn mặt Hứa Tố, sự hoảng hốt làm ánh mắt lạnh băng của hắn từ trước đến nay cũng nhu hòa đi rất nhiều.

    Ánh mắt Hứa Tố dừng ở trên mặt cô, hắn giống như không biết có chuyện gì phát sinh, thong dong nói: "Trận pháo hoa này, ngươi thích sao?"

    Tâm cô bỗng nhiên nhảy lợi hại.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...