Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 70: Yêu ngươi yêu đến mức muốn giết chết ngươi (45)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Mặt Tô Mộc trầm xuống, "Tiểu Bạch, là ngươi nói cho ta, mỗi một người trong thế giới đều không phải giả thuyết mà là tồn tại chân thật, ta ở trên người Tịch Y tiêu phí thời gian cũng không phải lãng phí."

"Tô Mộc." Số 38 nói: "Ngươi không cảm thấy ngươi quá nhập tâm với người trong thế giới này sao? Vẫn là nói, khách qua đường ở thời không, thật sự khiến ngươi sinh ra loại ảo giác tình yêu này? Ta yêu cầu chính là một người xuyên việt theo lý tính, chứ không phải một người xuyên việt theo cảm tính."

Tô Mộc cười lạnh, "Nói cách khác, ngươi yêu cầu chính là một chấp hành giả chỉ luôn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, đồ vật ở ngoài nhiệm vụ, theo ý của ngươi đó đều là thứ không hề tất yếu."

"Không tồi." Thanh âm số 38 ngoài ý muốn không hề gợn sóng, "Ta cũng không theo đuổi chất lượng, ta chỉ cần hiệu suất."

"Ta không biết ngươi vì lý do gì muốn ta thoát ly khỏi thế giới này đi hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo vội vàng như vậy, nhưng ngươi phải nhớ rõ ràng, chúng ta không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, mà là đối tượng hợp tác, ta muốn hoàn thành tâm nguyện của ta, ngươi muốn ta hoàn thành nhiệm vụ của ngươi." Tô Mộc bình tĩnh nói: "Ngươi không có quyền nghi ngờ phương pháp hoàn thành nhiệm vụ của ta."

"Ngươi vẫn không chịu từ bỏ Tịch Y?"

Tô Mộc ôm cánh tay cười một chút, "Nói đến cũng thật nực cười, đối với người trong thế giới nhiệm vụ sinh ra cảm tình, đại khái là chuyện sẽ làm người ta châm chọc, bất quá, ta lại cảm thấy loại cảm giác này thực tốt, nó có thể tự do chi phối tình cảm cùng cảm giác của chính mình, loại thần không hiểu cảm tình giống như ngươi, đại khái sẽ không lý giải ra được đi."

Lúc này, số 38 hồi lâu không có lên tiếng, sau khi nghe được một tiếng điện lưu thanh ngắn gọn, bên kia thanh âm gì cũng đều không có, có lẽ hắn đã cắt đứt liên lạc cùng Tô Mộc.

Tô Mộc cũng không rảnh quản sự thất thường của số 38, nàng đang nghĩ ngợi phải làm như thế nào mới có thể đi ra ngoài, bỗng nhiên, trong đầu nàng lại có nhiều ra một giọng nữ đáng yêu "Tiểu Hung, ngươi không nên nói với số 38 như vậy."

Tô Mộc bị hoảng sợ, "Ngươi là người nào?"

"Ta là bộ trưởng của cục quản lý thời không kinh thanh thét chói tai, ngươi gọi ta là Ngôn Nhược là được nha!" Giọng nữ tràn đầy sức sống này nói: "Nhờ số 38 cắt đứt liên lạc với ngươi, ta mới có thể kết nối với sóng điện não của ngươi!"

Tô Mộc đỡ trán, không hiểu khi nào đã có nhiều thứ có thể tùy tiện xâm nhập sóng điện não trong đầu mình như vậy.

"Tiểu Hung, ngươi không phải đang suy nghĩ biện pháp có thể đi ra ngoài sao? Ta có thể giúp ngươi nha!" Ngôn Nhược ngọt ngào nói: "Ngươi không phải còn có phấn ' gà bay chó sủa ' chưa sử dụng khi đi ra ngoài sao?"

"Đúng vậy! Ta như thế nào lại quên mất cái này!?"

Tô Mộc từ trong ngăn tủ lấy ra phấn "Gà bay chó sủa" của mình vốn dĩ phải dùng đối phó với Túc Vương, đáng tiếc Túc Vương mệnh đoản, cũng không thể nghiệm được, nàng thực mau nảy ra ý hay, đem tất cả đồ vật trên bàn đều ném xuống trên mặt đất để phát ra động tĩnh không nhỏ.

"Quận chúa, phát sinh chuyện gì vậy?" Quả nhiên, thị vệ ở cửa nóng nảy.

Tô Mộc đứng ở cửa suy yếu nói: "Ta...... Bệnh cũ của ta lại tái phát, cầu xin ngươi, mau giúp ta lấy thuốc lại đây, thuốc ta để ở trong ngăn tủ......"

Thân thể nàng thật sự không tốt, đây là chuyện mọi người đều biết, mà trưởng công chúa cũng phá lệ phân phó qua, nhất định phải chú ý tình huống trạng thái của thân thể quận chúa.

Thị vệ ở cửa chỉ có thể bất đắc dĩ mở cửa tiến vào, nhưng mà cửa vừa mới mở ra, một bao bột phấn màu trắng liền rơi trên mặt hắn, chỉ chốc lát sau, hắn liền không thể khống chế thân thể của mình.

Tô Mộc nhìn đại ca thị vệ sắp học giống Kim Kê*, nàng chắp tay trước ngực nói lời xin lỗi, sau đó vội vàng nắm chặt thời gian chạy.

*kim kê: gà vàng.

Quận chúa!

Thị vệ muốn gọi lại phát ra một tiếng gà gáy, ngay cả tay hắn cũng học vỗ cánh lên xuống của gà, bắt đầu chạy quanh tại chỗ.

Tô Mộc vừa trốn tránh người vừa hướng ra ngoài phủ trưởng công chúa chạy, nàng bớt thời giờ hỏi câu: "Đúng rồi, ngươi vừa mới nói ta không nên nói như vậy với Tiểu Bạch là có ý tứ gì?"

"Kỳ thật...... Số 38 cũng thực thảm." Ngôn Nhược dùng ngữ khí phức tạp nói: "Tân nương của hắn trong hôn lễ đã bị người kia thiêu chết ở bên trong ngục hỏa."

Tô Mộc không khỏi thả chậm bước chân.

"Thần nhật tử* thực dài dòng, cho dù không muốn, cũng phải quên đi rất nhiều thứ, số 38 cũng quên mất rất nhiều chuyện, nhưng lại quên không được đêm hỏa hoạn hôm đó."

*thần nhật tử "神的日子": thần thời gian.

Tô Mộc giật giật môi, "Ngươi nói ' người kia ' thiêu chết tân nương hắn......là ai?"

"Đây là một cái tên không thể nhắc đến, tên húy của hắn không phải chúng ta có thể gọi được." Thanh âm Ngôn Nhược trở nên đứt quãng, "Tóm lại, ngươi vẫn không nên biết mới tốt......"

Sau đó, thanh âm gì cũng không có.

Tô Mộc chỉ dừng một chút, bước chân không hề có bất luận có ý muốn dừng lại, nàng cưỡi một con khoái mã đi thẳng đến hoàng cung, váy sam thúy lục sắc trong bóng đêm tạo thành một đạo diễm sắc xinh đẹp.

Cách hoàng cung càng ngày càng gần, tâm Tô Mộc cũng càng ngày càng kiên định, nàng mở phòng phát sóng trực tiếp ra, tuy nói hai ngày đã không có phát sóng trực tiếp, nhưng nàng vừa phát sóng, vẫn có số lượng fan trung thành không nhiều lắm lập tức tới.

"Nhìn cho rõ!" Tô Mộc nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi nheo đôi mắt lại, giọng nói của nàng không hề dao động nói: "Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ của ta tuyệt đối sẽ hoàn thành lấy tiền đề bảo hộ người quan trọng thật tốt, bởi vì, ta tuyệt đối sẽ không làm chính mình hối hận!"

Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Hôm nay Tiểu Hung siêu soái (??w??)】

Cái này sát thủ không quá ấm:【 Ta đánh giá cao sự quyết đoán này. 】

Nhị mao:【 Lễ vật mau xoát lên! 】

......

Không biết ở thời không tên là gì, trong phòng tối tăm chỉ có một màn hình sáng lên, nam nhân ngồi ở trên sô pha, một đầu tóc nhiễm màu vàng hơi hơi hỗn độn, lại càng giúp thấy được khuôn mặt soái khí lăng khuếch rõ ràng, hắn tươi cười vốn nên ấm áp, giống như khi nhìn thấy hắn có thể làm người ta liên tưởng đến dương quang ấm áp, chẳng qua hiện tại, ngón tay hắn uốn lượn nhẹ nhàng gõ bàn, chậm rãi gợi lên nụ cười âm lãnh.

"Tuyên chiến sao?" Hắn nỉ non cười nói, "Ta tiếp nhận, đáng tiếc, người thắng chỉ có thể là thần."
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 71: Yêu ngươi yêu đến mức muốn giết chết ngươi (46)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Tô Mộc một đường dùng roi thúc ngựa tìm đến hoàng cung, thị vệ ở cửa cung thấy Định An quận chúa cũng không dám ngăn trở, cứ thế nàng một đường thông suốt vào cung.

Càng đi lại gần đến cung yến, nàng liền càng cảm thấy không khí không đúng.

Mùi máu tươi tràn ngập đã che đi hương rượu.

Tịch Y mặc một thân trường ngọc, chung quanh là đám thị vệ bị đâm một kích liền mất mạng, hắn hờ hững nhìn Hiên Viên Ninh ngồi ở phía trên vị trí chủ vị, không nhanh không chậm hỏi: "Bệ hạ cho dù muốn cho ta thử xem trình độ thị vệ trong cung có hay không làm hơi quá phận?"

"Quá phận sao?" Hiên Viên Ninh cũng bất động thanh sắc, bên người hắn là vợ chồng trưởng công chúa võ nghệ cao cường, còn có Triệu Du cùng võ tướng Nhung Bạch quốc, hắn không cần lo lắng chính mình sẽ gặp nguy hiểm một chút nào, vì thế, hắn cũng có thể thong thả ung dung cười nói: "Tịch Y, nhiều năm trước tới nay ngươi đều ở bên ngoài kết bè kết cánh, mưu hại rất nhiều đại thần thanh chính liêm minh, ở trong cung cũng càng hoành hành ngang ngược nhiều năm, Túc Vương bị ngươi làm hại, ngươi đã không có đem trẫm để vào mắt, rốt cuộc là ai quá phận đây?"

Triệu Du lạnh nhạt nói: "Tịch Y, ngươi còn muốn cãi lại hay không?"

"Bệ hạ đã cho ta tội danh vững chắc, ta nói nhiều, bất quá cũng chỉ lãng phí miệng lưỡi mà thôi." Tịch Y cũng không khẩn trương, cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn, Hiên Viên Ninh muốn hắn bởi vì chuẩn bị hôn lễ của hai nước mà không có thời gian đi chú ý bọn họ bàn tính, quả nhiên, Tịch Y có thể đoán trước được Hiên Viên Ninh sẽ nhịn không được muốn ra tay.

Trưởng công chúa nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, "Tịch Y, ngươi quả thật khó có thể đối phó, thủ đoạn giết người còn rất tàn nhẫn, hôm nay lưu ngươi không được."

"Trưởng công chúa." Ánh mắt Tịch Y khẽ dời, hắn chậm rãi nói: "Ta cũng không muốn trở thành địch với ngươi."

Trưởng công chúa dùng thành âm lãnh hạ, "Nhưng từ khi ngươi bắt đầu tính kế nữ nhi của ta, ta liền không thể không trở thành địch với ngươi."

"Ta không hề có tính kế đối với Mộc Mộc."

Trưởng công chúa dừng lại một chút, ngay sau đó rút phối kiếm bên hông ra, nàng nói: "Nếu không tính kế, trước khi ngươi đem nữ nhi của ta càng ngày càng lún sâu, ta đây liền càng nên giết ngươi!"

Dứt lời, trưởng công chúa phi thân nhảy lên, hướng tới Tịch Y đánh xuống một kiếm, bước chân Tịch Y nhẹ dịch, tránh đi một kiếm này, một kích không thành, trưởng công chúa xoay người lại rút kiếm.

Chiến tranh đã khai hỏa, Phò mã cùng Triệu Du đều rút kiếm gia nhập vòng chiến, người Nhung Bạch quốc cũng có động tác.

Đối mặt với mọi người vây công, Tịch Y lại ứng phó có thừa, nhưng thời gian trôi qua không được bao lâu, hắn đã cảm thấy không kiên nhẫn, nếu theo như tính tình của hắn, không cần quản Hiên Viên Ninh có phải hoàng đế hay không, chỉ cần dám giết hắn, hắn liền sẽ đem thuốc nổ đã chôn trước đây đem thổi bay người ở nơi này, nhưng mà không được, trong những người này còn có cha mẹ của Mộc Mộc.

Cho nên, hắn có một loại ý tưởng khác, liền cứ như vậy rời đi, mang theo Mộc Mộc tư bôn* thì tốt rồi.

*tư bôn: gái bỏ nhà theo trai.

Bất quá trước tiên, hắn phải giết Hiên Viên Ninh.

Hiên Viên Ninh vừa chết, Hiên Viên quốc liền sẽ quay chung quanh chuyện tân đế mà loạn cả lên, lúc này, người trong cung không thể ứng phó kịp, hoàn cảnh hắn mang theo Mộc Mộc đi cũng có thể nhẹ nhàng hơn.

Nói thực ra, đối với loại người không có lòng trung thành như Tịch Y mà nói, giết hoàng đế khiến thiên hạ đại loạn gì đó, hắn hoàn toàn không có ác cảm.

Khi cảm thấy sát khí bức người xông thẳng đến chính mình, người đang ở địa vị cao như Hiên Viên Ninh đầu tiên là sửng sốt, theo sau đó là nhíu mày, lại cười lạnh một tiếng.

Hắn nhưng thật ra xem nhẹ Tịch Y gan dạ sáng suốt này.

Tất nhiên, hắn là chân long thiên tử, như thế nào có thể chết dưới tay thủ hạ là một tên hoạn quan như vậy được?

Tú Nhi trước khi chết đã quay lại dùng bồ câu truyền tin tức, Hiên Viên Ninh đã có lợi thế lớn nhất.

Lạc Tiểu Tiểu đứng ra, "Tắt đèn!"
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 72: Yêu ngươi yêu đến mức muốn giết chết ngươi (47)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Khắp nơi đều là ám vệ tuân lệnh từ trên nóc nhà nhảy xuống, cửa sổ buông mành màu đen, ngăn cản tinh quang cùng ánh trăng, ánh nến trong phòng cũng trong nháy mắt này đều bị tắt.

Bóng tối, tràn ngập ở trong gian nhà.

Nhưng đối với người tập võ mà nói, bóng tối cũng không thể trở ngại mũi kiếm của bọn họ, trừ bỏ, những võ giả có chướng ngại tâm lý đối với bóng tối.

Tay Tịch Y rũ bên người chậm rãi nắm chặt thành quyền, hắn chú tâm nghe thanh âm bên tai lưu động trong không khí để động tác giết người có thể càng thêm sạch sẽ lưu loát, nhưng có người chú ý tới, động tác của hắn không hề linh hoạt như vậy.

Hắn nghiêng người tránh đi ngọn gió lạnh lẽo, lại lần nữa giơ tay, tay hắn bóp lấy cổ một người.

Gió nhẹ hơi hơi thổi bay một góc mành trên cửa sổ, mơ hồ có ánh trăng tiến vào.

Phò mã sợ hãi kêu, "Công chúa!"

Trưởng công chúa bị người quản chế, tay nắm ở trên cổ nàng chỉ cần thoáng dùng sức, vậy nàng liền sẽ đi đời nhà ma, nàng thống khổ nhíu mày, nhưng trước sau không có sợ hãi, giờ chỉ có quyết tâm muốn giết hắn.

Đối với nàng mà nói, chỉ có giết Tịch Y, nữ nhi của nàng mới có thể an toàn.

Tịch Y chợt nhớ tới Mộc Mộc đã nói qua với hắn, hắn là người nàng yêu, trưởng công chúa là thân nhân của nàng, bất luận là người nàng yêu, hay thân nhân của nàng, đều là người nàng coi so với sinh mệnh chính mình còn quan trọng hơn.

Thích Mộc Mộc, tôn kính cha mẹ nàng, Tịch Y vô pháp xác định, ở trong lòng Mộc Mộc vị trí của hắn có thể thắng được cha mẹ nàng hay không.

Sát khí cũng không còn mãnh liệt như trước nữa, cổ tay bóp chặt trưởng công chúa chậm rãi buông ra, trưởng công chúa hơi ngưng lại, ánh mắt nhất thời lộ ra vẻ sững sờ.

Những người khác chính là không phát hiện ra, hắn cũng không tính toán muốn giết nàng.

Gió ngừng lại, mành trên cửa sổ rơi xuống che đậy ánh trăng.

"Không cần hành động thiếu suy nghĩ, công chúa còn đang ở trên tay hắn!" Phò mã vừa vội vừa giận kêu một tiếng.

Nhưng mà không biết từ khi nào một loạt đội cung tiễn đã đứng ra, Hiên Viên Ninh sâu kín hạ lệnh, "Bắn tên!"

Tịch Y giật mình, cùng lúc đó trong bóng tối vạn mũi tên đột kích, bất quá có một chuyện cũng đồng thời phát sinh.

"Chờ......" Trưởng công chúa chỉ kịp phát ra một chữ, chợt có người bắt được tay nàng đem nàng đẩy ra, nàng ngửi thấy được người bên cạnh đẩy mình qua kia có mùi thơm cơ thể quen thuộc làm cho nàng kinh sợ mở to hai mắt.

Theo sau đó là thanh âm từ lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể, rõ ràng như vậy, chói tai như vậy.

"Tí tách" máu tươi rơi xuống đất, không khí an tĩnh tại đây phảng phất tấu vang lên một khúc cười nhỏ quỷ dị, không hề có tiết tấu, lại từng giọt từng giọt vang vọng ở bên tai mọi người.

"Thành công!" Đây là thanh âm kích động của Lạc Tiểu Tiểu khi báo được thù lớn, nàng đã gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Tịch Y khi chết thảm, muốn nhìn kẻ đã làm hại chính mình cửa nát nhà tan, nàng phân phó, "Bật đèn!"

Lập tức, mành cửa sổ màu đen kéo ra, ánh nến trong phòng một lần nữa bốc cháy lên, nguyên bản đại sảnh bị bóng tối quanh quẩn, vào giờ phút này giống như ban ngày.

Mọi người đều bại lộ ở bên trong ánh sáng.

Mọi người lại đều ngơ ngẩn ngây ngẩn cả người, lâm vào một loại quỷ dị không nói gì.

Trường bào màu đen của hắn đem thân váy màu xanh lục của nàng càng thêm tươi đẹp, mà quần áo màu xanh lục kia, cũng ngăn không được máu tươi chảy ra khiến nàng càng thêm minh diễm.

Tô Mộc gắt gao ôm Tịch Y, nàng dùng thân thể nhỏ bé của nàng nỗ lực thực hiện ý đồ đem cả người hắn đều bao vây lại, nhưng nàng vẫn thất bại, nhẹ nhàng nâng tay lên, cọ qua một đạo vết máu nhợt nhạt trên mặt hắn bị mũi kiếm chém qua, bỗng nhiên, thanh âm nhẹ nhàng khóc nức nở của nàng vang lên, "Rõ ràng đã nói phải bảo hộ ngươi thật tốt...... BOSS, xin lỗi, ta không có bảo vệ tốt ngươi......"
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 73: Yêu ngươi yêu đến mức muốn giết chết ngươi (48)

[HIDE]
Editor: Aki Re

"Mộc Mộc......" Tịch Y vô thố* gọi một tiếng, thân mình cứng đờ rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn hơi hơi giơ tay, lại không biết nên làm như thế nào mới có thể ôm lấy thân mình nàng.

*vô thố "无措": không có biện pháp.

Nàng dùng thân thể của nàng vì hắn chặn mọi mũi tên phi đến, cho nên những mũi tên đâm vào thân thể sau lưng nàng làm tay hắn vô thố chỉ có thể đặt ở không trung.

Sau đó, hắn đứt quãng kêu một tiếng, "Mộc Mộc...... Đừng rời bỏ ta......"

"Ta như thế nào sẽ rời bỏ chàng?" Nàng đang khóc nức nở bỗng lại biến thành cười, thân thể của nàng lung lay một chút, "Ta chính là biến thành quỷ...... Thành quỷ cũng không tha rời bỏ người chàng......"

Tịch Y hoảng sợ đỡ bả vai nàng, ngăn cản nàng sẽ bởi vì vô lực mà ngã xuống đất, mặt nàng tái nhợt dán lên ngực hắn, hiện tại, hắn giống như là người duy nhất có thể cho nàng dựa vào.

Nếu hắn không còn nữa, nàng nhất định sẽ ngã xuống trên mặt đất, nhiễm đầy bụi bặm của đất, cứ như vậy biến mất không tiếng động.

"Mộc Mộc!" Trưởng công chúa tê thanh nứt phổi thét một tiếng chói tai như một đạo sấm sét cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, nhưng trước sau lại vô pháp xé nát bầu trời đêm trước thời gian đến ban ngày, cho nên cũng liền càng khiến người cảm thấy tuyệt vọng thêm.

Phò mã cũng phát ra thanh âm không dám tin tưởng, "Mộc Mộc...... Nữ nhi......"

"Ngăn bọn họ lại!" Hiên Viên Ninh đứng dậy hạ lệnh, mọi người đều ngăn cản trưởng công chúa cùng Phò mã muốn bước chân tiến lên phía trước.

Triệu Du dùng động tác chậm chạp nhìn về phía Hiên Viên Ninh, "Bệ hạ?"

"Không cho trưởng công chúa cùng Phò mã tới gần Tịch Y, đây cũng là suy xét vì an toàn của bọn họ." Hiên Viên Ninh mắt nhìn vào hàng ngũ cung tiễn thủ kia, đây là những người hắn từ Hiên Viên quốc chọn lựa ra cung tiễn thủ tốt nhất.

Triệu Du minh bạch, bất luận hôm nay phải trả giá loại đại giới nào, Hiên Viên Ninh đều hạ nhẫn tâm, nhất định phải giết Tịch Y.

"BOSS......" Tô Mộc dựa vào trong lòng ngực hắn, máu tươi cực nhanh xói mòn làm cả người nàng thực mau liền mất đi sức lực, mà miệng vết thương tê liệt khiến nàng không cảm thụ được cái đau, nàng chỉ cảm thấy có chút mệt, ngay cả nói lên lời cũng so với nàng bình thường nói chuyện càng cảm thấy mệt hơn, nàng chỉ có thể thong thả nói: "Chàng chớ có trách cha mẹ ta...... Bọn họ là cha mẹ tốt, ta không muốn...... Nhìn các ngươi trở thành địch nhân......"

"Vì cái gì muốn đến đây......" Tay Tịch Y run rẩy chậm nhẹ vỗ về cái ót nàng, khóe môi hắn hơi hơi rung động, "Vì cái gì muốn đến đây? Mộc Mộc......"

"Ta nói rồi...... Chàng so với tánh mạng của ta còn quan trọng hơn." Mí mắt Tô Mộc càng ngày càng trầm, nàng cố sức dùng gương mặt cọ cọ ngực hắn, giống như nàng bình thường thích đối với hắn làm nũng như vậy, "Trong thế giới này...... Ta thích nhất chàng...... Nghĩ sửa cũng sửa không được, ta cũng thực buồn rầu...... BOSS đã từng nói với ta, sau khi đến với chàng, ta cũng chỉ dư lại hai lựa chọn, hoặc là sống ở bên cạnh chàng, hoặc là chết ở bên cạnh chàng...... Khi lần đầu tiên nghe được lời nói như vậy, ta còn có chút sợ hãi, bất quá hiện tại, sau khi những lời này linh nghiệm, ta lại cảm thấy rất vui vẻ......"

"Bởi vì, ta muốn chàng sống sót......" Nàng thong thả lại nâng tay lên, khẽ chạm sườn mặt lạnh lùng không có huyết sắc của hắn, ngước mắt chi gian, nàng buồn rầu nói: "Chính là phải làm sao bây giờ đây? Ta vẫn còn không yên tâm...... BOSS chán ghét bóng tối, về sau không có ta, ở trong bóng tối còn có thể có ai bồi chàng đây?"

Trong lòng vô thố làm thanh âm hắn cũng mất đi sự vững vàng như trước, ngữ điệu hắn có chút hoảng sợ, "Mộc Mộc...... Ta còn có nàng."

"Xin lỗi nha, BOSS...... Ta phải rời đi trước......" Tô Mộc dựa vào trong lòng ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt lại nỉ non, "Ta còn chưa có nói qua với chàng...... Ta không thích bộ dạng chàng mặc hắc y...... Nếu có cơ hội, ta còn muốn nhìn chàng...... Xem chàng vì ta mặc một bộ bạch y...... Nhất định rất đẹp...... Rất đẹp......"

Thanh âm nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Tịch Y bắt lấy sườn mặt nàng dán ở trên tay hắn muốn rũ xuống, trong lòng bất tri bất giác, hắn bắt lấy mu bàn tay nàng đã phiếm nổi lên gân xanh, nhưng nàng lại không có kêu đau.

Nàng không bao giờ sẽ kêu đau với hắn.

Trưởng công chúa thất thanh khóc rống, té ngã trên mặt đất, Phò mã đỡ nàng cũng cực kỳ bi thương.

"Bệ hạ......" Lạc Tiểu Tiểu gọi một tiếng, một nhà trưởng công chúa cực kỳ bi ai, làm nàng nghĩ tới chính mình đã không còn người nhà, cho nên hiện tại, nàng không biết nên xử lý như thế nào.

Hiên Viên Ninh chỉ trầm mặc trong một cái chớp mắt, nói: "Tắt đèn."

Lạc Tiểu Tiểu lui ra phía sau một bước, an tĩnh rũ mắt.

Đế vương, vốn chính là người vô tình.

Quả nhiên, lúc này sau khi bóng tối đột kích, bỗng vang lên tiếng bọn thị vệ kêu thảm thiết.

Mành màu đen bị kiếm khí cắt vỡ, ánh trăng thê lương hơi hơi chiếu sáng lên gian nhà.

Chỉ có thể thấy rõ bên trong bóng tối, nam nhân mặc một thân trường ngọc đứng ở trước ánh sáng, hắn ôm thiếu nữ, bên chân hắn dùng nội lực từ trên lưng thiếu nữ rút ra mũi tên dài.

Nàng sẽ không đau, cho nên, hắn hẳn nên làm nàng khôi phục thành tư thái đẹp nhất.

Giống như là hắn ôm nàng, có thể lừa gạt chính mình nàng chỉ ngủ mà thôi.

Tịch Y tiến từng bước một về phía trước, sau khi đi qua bên người vợ chồng trưởng công chúa, hắn không có ra tay với bọn họ, bọn họ cũng không có ngăn cản hắn nện bước đi tới phía trước.

Triệu Du dường như muốn bước ra một bước nhỏ, Bạch Linh Lung vẫn luôn an tĩnh ở bên người hắn bỗng bắt tay hắn lại, hướng về phía hắn lắc lắc đầu.

Triệu Du mắt lại nhìn Tịch Y, gục đầu xuống thu hồi bước chân.

Chưa bao giờ cảm thấy sát khí quá mãnh liệt như vậy.

Lạc Tiểu Tiểu không khỏi lui về phía sau một bước, nhưng Hiên Viên Ninh không có, hắn có tôn nghiêm của hoàng đế, liền sẽ không co rúm lui bước.

Hiên Viên Ninh khẳng định nói: "Ngươi không sợ bóng tối."

Ánh mắt Tịch Y lạnh nhạt chưa biến, hắn thực bình tĩnh, bình tĩnh đến sâu không lường được, nhưng có một việc lại không cần suy đoán cũng có thể khẳng định, hắn sẽ không đem thiếu nữ đang ngủ say trong lòng ngực này giao cho bất luận kẻ nào.

Yên tĩnh trong phòng, mùi máu tươi tràn ngập.

Hắn nói: "Ta đã trải qua chuyện so với bóng tối còn đáng sợ hơn."

Ánh trăng ẩn vào mây đen, trong phòng lại không có một chút ánh sáng.

Tối nay hoàng cung Hiên Viên quốc, trở thành nhân gian của Tu La.

*****

Miêu Mao Nho: Chính thức kết thúc kết cục, không muốn thay đổi.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 74: Phiên ngoại Tịch Y (1)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Về tới không gian thuần trắng, Tô Mộc ngồi dưới đất, thần trí còn có chút hoảng hốt, sau một lúc lâu, nàng mới chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng ý thức được chính mình đã lại chết một lần.

Giao long nổi giữa không trung lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, lại lười biếng nheo nheo mắt, hỏi: "Như thế nào? Đây là theo như lời ngươi sẽ dùng phương thức làm chính mình không hối hận hoàn thành nhiệm vụ sao?"

Tô Mộc phản ứng lại, ngẩng đầu xem hắn.

Hắn tiếp tục nói: "Nếu ngươi sớm nghe ta, không đi quản Tịch Y, mà sau khi Bạch Linh Lung cùng Triệu Du ở bên nhau, liền kết thúc nhiệm vụ thoát ly thế giới rồi trở về, vậy ngươi cũng không cần nếm thử tử vong thống khổ như vậy."

"Thống khổ...... Sao?" Tô Mộc nỉ non một tiếng, ngay sau đó từ trên mặt đất đứng lên, bước chân nàng phù phiếm hơi lung lay một chút, thân thể còn chưa có hoàn toàn khôi phục lại, nàng ngẩng đầu, nhìn giao long liền cười một tiếng, "Tiểu Bạch, tử vong thống khổ đích xác khiến người ta cảm thấy khó có thể chịu đựng, bất quá ta cũng không cảm thấy hối hận, ngươi nhìn xem, không phải ta đã bảo hộ hắn còn sống sao?"

Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng nở rộ ra lúm đồng tiền, có một loại vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Giao long trầm mặc trong một cái chớp mắt, hỏi: "Ngươi cảm thấy ngươi bảo hộ hắn, cứu hắn? Vậy ngươi có biết, sau khi ngươi chết, hắn suy sụp như thế nào không?"

Biểu tình Tô Mộc hơi ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.

Hắn nói: "Hắn mất đi nữ nhân so với sinh mệnh của hắn còn quan trọng hơn, cho dù còn sống, cũng là sống không bằng chết, giống như cái xác không hồn."

"Cho dù là như thế......" Môi Tô Mộc run nhè nhẹ, "Chờ thêm hai năm, ba năm...... Hắn sẽ gặp được càng nhiều người, hắn cũng sẽ dần dần...... Quên bi thương."

Hàn quang trong đôi mắt màu đỏ tươi của giao long giống như đang nở rộ, "Tô Mộc, ngươi cho rằng lực lượng của thời gian rất cường đại sao? Ta nói cho ngươi biết, thời gian đích xác sẽ làm người ta phai nhạt rất nhiều chuyện, nhưng mà phai nhạt đều là một ít chuyện râu ria, trong nội tâm vẫn sẽ đau, càng ngày mọc rễ nảy mầm trong đầu, ngươi nghĩ quên cũng quên không được, lại cũng vô pháp lựa chọn tự giết chết chính mình, nếu không người yêu thương hy sinh vì mình đều sẽ trở thành uổng phí, vì thế, chỉ có thể một người mang theo hồi ức thống khổ, đối mặt nhìn không tới cuối thời gian, Tô Mộc, ngươi cho rằng ngươi cứu Tịch Y, để lại hắn cả đời cô độc, ngươi làm như vậy, so với giết hắn còn tàn nhẫn hơn."

Thanh âm hắn thực bình tĩnh, bình tĩnh giống như là giếng cổ không gợn sóng, nghe không ra nửa phần cảm xúc khác.

"Tiểu Bạch......" Tô Mộc ngước mắt, khuôn mặt đờ đẫn hỏi: "Ngươi nói lời này, đều là cảm thụ chân thật của ngươi sao?"

Giao long không nói gì, chỉ dùng mắt màu đỏ tươi nhìn nàng, ánh mắt căn bản như là không có dừng ở trên người nàng.

Hắn rốt cuộc đang xem cái gì, không ai có thể biết.

Tô Mộc lại rũ mắt, chậm rãi nói: "Chính là ta làm gì có biện pháp nào đâu? Ta nói rồi, ta sẽ làm cho hắn sống sót, ta đây liền nhất định sẽ làm hắn sống sót, ta không suy xét được quá nhiều thứ, ít nhất làm hắn sống sót là lựa chọn mà ta đã chọn."

Đây cũng là một loại tuyệt vọng khi rơi vào đường cùng cực độ.

"Xin lỗi...... Ta cũng không có lựa chọn...... Bất quá, chỉ cần hắn có thể sống sót thì tốt rồi......"

Bỗng nhiên bên tai vang lên thanh âm đứt quãng, khiến trước mắt hắn xuất hiện một màn ngọn lửa bay lên kia, mà thanh âm này đã không biết quanh quẩn ở bên tai giao long biết bao nhiêu năm.

Ánh sáng trắng yếu ớt xuất hiện, giao long trên không trung đã không thấy, ngược lại trên mặt đất bỗng xuất hiện một con tiểu bạch xà.

Miệng nó nói được tiếng người, thanh âm lại cà lơ phất phơ quen thuộc như trước kia, "Tiểu Mộc Mộc, ngươi có muốn trở lại bên người Tịch Y?"
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 75: Phiên ngoại Tịch Y (2)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Tô Mộc sửng sốt, "Ta còn có thể trở về?"

"Có ta thần thông quảng đại ở đây, ngươi đương nhiên là có thể trở về." Tiểu bạch xà phun tin tức ra, chậm rì rì bò tới bên chân nàng, hắn dựng thẳng thân mình lên, nói: "Như thế nào? Ngươi không tính toán muốn trở về?"

"Ta đương nhiên muốn đi trở về!" Tô Mộc nghi hoặc, "Chính là ta không phải chỉ có thể ở cùng một cái thế giới sống lại ba lần sao?"

Tiểu bạch xà chậm rì rì nói: "Nói đúng ra là ngươi chỉ có thể ở trong một tuyến thời gian sống lại ba lần, mà ta, có thể đem ngươi đưa đến tuyến thời gian trước khi ngươi chết ba lần."

"Ý của ngươi là nói...... Muốn đem ta đưa đến lúc BOSS còn chưa có biến thành BOSS, thời điểm cốt truyện còn chưa có bắt đầu?"

"Chính là ý tứ này." Tiểu bạch xà nói: "Bất quá phương pháp này, trừ bỏ lực lượng bên ngoài của ta, còn cần tiêu phí đến tận một vạn ba ngàn điểm của ngươi ở thế giới này để làm môi giới."

Tô Mộc gục đầu xuống, "Ta nào có nhiều tích phân như vậy?"

"Ngươi tự ngẩng đầu nhìn xem."

Nàng ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy tích phân ở trong phòng phát sóng trực tiếp kia đã có một vạn ngàn điểm tích phân, "Ta khi nào có nhiều tích phân như vậy?"

"Thời điểm ngươi chết, người xem đã xoát ra cho ngươi." Tiểu bạch xà nói: "Như vậy là ta có thể đưa ngươi trở về."

Tô Mộc hỏi: "Lần trước, ngươi không phải không tán đồng ta lãng phí thời gian sao? Vì cái gì hiện tại ngươi nguyện ý giúp ta?"

"Đừng hiểu lầm, ta không phải đang giúp ngươi, chỉ là...... Chỉ là không nghĩ ngươi là nguyên nhân tạo thành bi kịch, dẫn phát càng nhiều oán khí của người xem, do đó ảnh hưởng đến tiền thưởng cuối năm của ta." Tiểu bạch xà liếc mắt nhìn nàng một cái, nói tiếp: "Bất quá, sự tình gì đều phải trả giá đại giới, sau khi đưa ngươi trở lại thế giới kia, ta sẽ phải ngủ đông một đoạn thời gian, cho nên có một đoạn thời gian, ngươi phải dựa vào chính mình để hoàn thành nhiệm vụ."

Nói đúng ra, hắn phải tốn phí trăm năm tu vi của chính mình để dùng làm đồng giá trao đổi, bất quá hắn lười cùng Tô Mộc nói rõ ràng ra như vậy.

Nhưng Tô Mộc lại cũng cảm thấy không có chuyện tốt như vậy, "Ngươi nói phương pháp này...... Thật sự sẽ đối với ngươi không có ảnh hưởng?"

"Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy, cút cho ta trở về!"

Sau khi tiểu bạch xà không kiên nhẫn nói một câu, trước mắt Tô Mộc liền tối sầm lại, khi mở mắt ra, thân thể nàng đã thu nhỏ lại, về tới thế giới cổ kính này.

"Quận chúa, thân thể người không tốt, vẫn là trở về phòng nghỉ ngơi đi!"

Tô Mộc ngẩng đầu, nhìn Triệu Du mười một mười hai tuổi, nàng ngây người một lát, hỏi: "Ta hiện tại bao nhiêu tuổi?"

Triệu Du nghi hoặc nói: "Quận chúa năm nay năm tuổi nha, làm sao vậy?"

"Năm tuổi...... Ta mới năm tuổi......"

Triệu Du nóng nảy, "Quận chúa, người làm sao vậy?"

"Triệu Du, ngươi giúp ta tìm một người!" Tô Mộc vội nói: "Ngươi yên tâm, ngươi giúp ta tìm được người này rồi, qua mười mấy năm ta sẽ giúp ngươi tìm một lão bà!"

Triệu Du: "A?"

......

Trong một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, đúng lúc mặt trời sắp lặn, khói bếp ít ỏi, an tĩnh bình yên.

Trước cổng một ngôi nhà nhỏ, phu tử họ Tịch nhìn hài tử chơi đùa ở bờ sông hô: "Chơi thêm một nén nhang nữa rồi trở về ăn cơm!"

Nói xong, hắn liền đi vào trong nhà.

Một vị thiếu niên, bộ dạng mười bốn mười lăm tuổi, tuổi không lớn đã tuấn dật phi phàm, hắn ngồi ở trên bờ, lẳng lặng nhìn những con sóng lóng lánh trên mặt nước, vãn dương ánh chiều tà làm sườn mặt hắn cũng trở nên càng thêm mê người.

Không lâu sau, một hài tử ba tuổi bước chân không ổn định nện bước chạy tới, hắn cao hứng kêu, "Ca ca! Hoa hoa!"
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 76: Phiên ngoại Tịch Y (3)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Ánh mắt hắn dừng ở trên người nam hài, hơi hơi dương môi, chỉ nhàn nhạt "Ân" một tiếng.

Đứa nhỏ này kêu Tịch Chiêu là đệ đệ hắn.

Mà thiếu niên lớn tuổi còn lại này là trưởng tử của chủ thị trấn -- Tịch Y.

Tịch Chiêu nho nhỏ đem hoa bỏ vào trong lòng ngực ca ca, lại chỉ vào trong nước nói: "Ca ca, có cá!"

"Tiểu Chiêu." Tịch Y nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Tịch Chiêu ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn hắn.

Tịch Y chậm rãi nói: "Ngươi có biết không? Mấy ngày trước ngươi sinh bệnh, phụ thân cùng mẫu thân thức trắng đêm không ngủ chiếu cố ngươi, mấy hôm trước, mẫu thân còn sinh bệnh."

"Nương sinh bệnh......" Tịch Chiêu bẹp miệng, ủy khuất ba ba nói: "Ca ca...... Đây là lỗi của ta sao?"

"Đương nhiên là lỗi của ngươi rồi." Tịch Y mỉm cười, "Nếu ngươi không sinh bệnh, phụ thân cùng mẫu thân liền sẽ không cần thức trắng đêm chiếu cố ngươi, thế cho nên mẫu thân mệt nhọc quá độ, mà tinh thần phụ thân cũng hoảng hốt rất nhiều ngày, Tiểu Chiêu, nếu ngươi không ở đây thì sẽ không có nhiều phiền toái như vậy."

"Ta...... Ta không phải cố ý......" Tịch Chiêu hít hít cái mũi, tội danh này đối với hắn mà nói còn quá trầm trọng, hắn không thể gánh vác được.

"Ta đương nhiên biết Tiểu Chiêu không phải cố ý, bất quá mẫu thân bị bệnh, chúng ta hẳn phải chiếu cố mẫu thân, đúng hay không?"

Hài tử ngây thơ gật đầu, "Ân......"

"Tiểu Chiêu có nhớ rõ, mẫu thân thích ăn cái gì nhất?"

"Cá!" Tịch Chiêu chỉ vào nước lập tức nói: "Ca ca, là cá!"

Tịch Y tán thưởng gật đầu, "Không tồi, là cá, Tiểu Chiêu, ca ca đã dạy ngươi, nếu chính mình phạm lỗi thì hẳn phải làm như thế nào?"

"Chính mình phải đền bù lỗi sai mình phạm phải."

"Cho nên......" Tịch Y chậm rãi nhẹ nói, "Tiểu Chiêu hẳn là nên đền bù lỗi sai phạm của chính mình như thế nào?"

Tịch Chiêu suy nghĩ một lát, cuối cùng lớn tiếng nói: "Bắt cá cho nương ăn!"

"Đúng rồi, bắt cá." Khoé mắt Tịch Y giơ lên, "Tiểu Chiêu ngươi xem, trong nước không phải có cá sao?"

"Đúng vậy! Trong nước có cá!" Tịch Chiêu cao hứng kêu một câu, hai chân ngắn nhỏ liền bước ra hướng bờ biển đi vài bước, hắn ngồi xổm xuống nước, bắt đầu dùng tay ngắn nhỏ thử vớt cá trong nước lên.

Nhưng hắn không chạm được vào cá, vì thế thân mình cũng càng ngày càng có khuynh hướng tiến về phía trước.

Một trận gió thổi tới, thân mình Tịch Chiêu nho nhỏ quơ quơ.

Khi ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một đôi tay cố sức ôm eo tiểu hài tử sắp sửa rơi xuống nước từ trên mặt nước ôm trở về.

Tịch Chiêu bất mãn, "Cá của ta!"

"Quận chúa!" Thị nữ vội vàng tới muốn nâng nữ hài té ngã trên mặt đất dậy.

Tô Mộc lại vẫy vẫy tay, tự mình từ trên mặt đất bò dậy phân phó, "Ngươi mang theo đứa nhỏ này đi mua con cá rồi trở về."

Thị nữ nhìn nhìn cảnh vật chung quanh, lại nghĩ đến chung quanh chỗ tối còn có ám vệ phủ trưởng công chúa, vì thế lãnh mệnh, vẻ mặt nàng ôn hoà nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi muốn cá, tỷ tỷ mang ngươi đi bắt cá được không?"

Tịch Chiêu nghe được có đại tỷ tỷ muốn mang mình đi bắt cá, vội gật đầu, "Được nha! Tỷ tỷ mang ta đi bắt cá!"

Thị nữ cười cười, dắt tay nhỏ Tịch Chiêu, "Đi cùng tỷ tỷ."

Tịch Chiêu ngoan ngoãn cùng người đi.

Từ đầu đến cuối, thiếu niên ngồi ở bên bờ đều an tĩnh nhìn trước mắt phát sinh hết thảy, không có tính toán ngăn cản đệ đệ mình đi theo một người xa lạ rời đi chút nào.

Ngay cả đột nhiên đối mặt với tiểu nha đầu lao đến được xưng là "Quận chúa" này, phản ứng của hắn cũng thập phần bình đạm.

Nhưng làm hắn ngoài ý muốn chính là, sau khi tiểu cô nương xoay người lại, dự liệu gì cũng không có, liền bay thẳng nhào vào mình.

Tô Mộc vọt thẳng vào trong lòng ngực Tịch Y, sức lực nàng không nhỏ, lực đánh vào cũng không nhỏ, Tịch đại boss tuổi trẻ còn chưa có trở thành võ lâm cao thủ, tốc độ không có mau đến mức có thể né cú đánh bất ngờ của nàng.

Thân mình hắn bị nàng đâm cho khuynh về sau một chút, còn may vẫn chống đỡ được, không có chật vật bị một tiểu nha đầu đánh ngã trên mặt đất.

Tiểu nha đầu gắt gao ôm hắn khóc lóc kể lể nói: "BOSS! Vì cái gì ngươi thu nhỏ cũng vẫn biến thái như vậy!"

Ân?

Hắn biến thái sao?

Tịch Y hơi bối rối, ma âm xỏ vào lỗ tai.

"Chính là như vậy, BOSS cũng siêu mẫn cảm!" Nàng một bên khóc một bên kêu, "BOSS, ta siêu thích ngươi a!"

Thời điểm người bình thường nhìn thấy tiểu nha đầu này đều nghĩ là kẻ điên, thì thiếu niên Tịch Y lại một bên nhìn nước mắt cùng nước mũi của nàng cọ vào quần áo hắn đến dơ hề hề, một bên tự hỏi, thoạt nhìn nàng xuất thân phú quý, lớn lên cũng không tồi, người cũng ngây ngốc, tức phụ Lý gia ở thị trấn phía đông sinh không được hài tử, có lẽ có thể đem nàng bán với cái giá tốt?
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 77: Phiên ngoại Tịch Y (4)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Tô Mộc cũng không biết BOSS trẻ tuổi chính là đang đánh chủ ý muốn bán chính mình, nàng chỉ ôm hắn không chịu buông tay, khóc sướt mướt nói: "BOSS...... Tuy rằng biết ngươi hiện tại còn không quen biết ta, chính là nhìn thấy cảm giác ngươi đem ta trở thành kẻ điên đối đãi giống nhau, ta liền rất khổ sở nha!"

Nga...... Nguyên lai ngươi còn biết ngươi như vậy sẽ khiến người khác đem ngươi xem như người điên.

Tịch Y ngồi thẳng thân mình, mặt vô biểu tình rũ mắt, nhìn tiểu cô nương mặt dày mày dạn khóc oa ở trong lòng ngực mình không tính toán đi, một hồi lâu sau, cũng không chờ đến khi tiếng khóc nàng ngừng, rốt cuộc, hắn mỉm cười mở miệng, "Bộ dạng ngươi khóc...... Thật đúng là có chút xấu."

"Ân...... Ân?" Tô Mộc nâng khuôn mặt khóc đến hoa cả mắt lên, đầu tiên là mờ mịt trong chốc lát, theo sau đó lại kinh hỉ kêu lên, "BOSS! Liền tính ngươi trở nên trẻ tuổi hơn, nhưng tính cách của ngươi vẫn không có thay đổi! Quả nhiên, ngươi vẫn là ngươi!"

Dứt lời, nàng liền đem khuôn mặt đầy hạnh phúc dựa vào trên ngực hắn.

Tịch Y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người bị người khác chê xấu vẫn còn có thể cười vui vẻ như vậy, hơn nữa không lâu trước đó nàng còn ở đó khóc, chỉ sau một cái chớp mắt giống như là lật trang sách vở liền đã thay đổi thành gương mặt tươi cười, thật là khiến người xem thế là đủ rồi.

Quên nó đi.

Phỏng chừng cô nương ngu như vậy, dù có bán cũng không được giá tốt, tức phụ Lý gia ở thị trấn phía đông chính là người tính toán tỉ mỉ, nếu buổi tối phát hiện khoé miệng mình dính hạt cơm có thể lưu trữ đến buổi sáng ngày mai ăn, nàng khẳng định là sẽ không mua một nữ nhi ngốc đến như vậy.

Bất quá......

Tịch Y liếc mắt nhìn quần áo mình bị khóc ướt, hắn trầm ngâm một tiếng, nhưng thật ra có thể suy xét, có thể hay không đem quần áo phú quý trên người tiểu nha đầu này đem bán lấy tiền chữa bệnh cho nương hắn.

"BOSS......" Tô Mộc ngước mắt dựa vào trong lòng ngực hắn, "Ngươi có phải hay không lại ở đó đánh chủ ý xấu xa gì?"

Hắn mỉm cười, "Không có."

"Hừ, gạt người, ngươi khẳng định chính là đang có ý đồ xấu, biểu tình ngươi như vậy ta thấy nhiều rồi." Tô Mộc hừ hừ, "Kỳ thật ngươi cũng không cần đánh chủ ý xấu gì lên người ta, dù sao ta đã quyết định, ta về sau sẽ đi theo bên cạnh ngươi, chờ ta cập kê, chúng ta liền thành thân."

Ngô...... Đây cũng thật không giống như lời nói của một tiểu nha đầu năm tuổi.

Tô Mộc coi như mình không nhìn thấy trong mắt Tịch Y đang tìm tòi nghiên cứu, nàng ngồi ở trên đùi hắn, thẳng nửa người trên dậy, đôi tay ôm mặt hắn nói: "Còn có, về sau ngươi không được đánh chủ ý lên đệ đệ ngươi, dục vọng độc chiếm đối với cha mẹ ngươi cũng giảm bớt một chút cho ta, bởi vì thời gian về sau, dục vọng độc chiếm của ngươi chỉ cần đặt ở trên người ta là đủ rồi."

Hắn có lệ "Nga" một tiếng.

Tô Mộc chính là đã có hiểu biết, dựa theo phát triển bình thường, Tịch Y bất mãn đệ đệ sinh ra cướp đi lực chú ý của cha mẹ, bởi vậy hắn sẽ khiến Tịch Chiêu chết đuối, mà theo sau đó, cha mẹ hắn vô pháp tiếp thu, đem hắn nhốt ở một gian phòng tối suốt một tháng.

Chờ đến thời điểm Tịch Y lại có thể nhìn thấy ánh sáng, chính là lúc hắn bị công công trong cung mang đi.

Vì trị bệnh cho Tịch phu nhân, Tịch phu tử liền đem Tịch Y bán vào trong cung.

Chờ đến khi Tịch Y ở trong cung có quyền lợi, hắn liền trở về, đem phụ mẫu của chính mình...... Làm thành con rối chỉ có thể ở trong cung cho chính mình thưởng thức.

Tô Mộc hôn gương mặt thiếu niên một cái, thiếu niên bất động, thần sắc hơi ngưng trệ.

"Vốn là muốn hôn ở nơi này......" Lòng bàn tay Tô Mộc nhẹ điểm giữa môi hắn, ảo não nói: "Chính là ta còn quá nhỏ, hôn lên cứ có cảm giác quái quái......"

Tịch Y không nói gì.

Tô Mộc làm nũng cọ ở trong lòng ngực hắn, "BOSS...... Ngươi chờ ta lớn lên liền cưới ta, ta cam đoan với ngươi, trong lòng ta, trong mắt ta, đều chỉ biết có một người là ngươi, tình cảm của ta, tất cả đều chỉ cho một người là người!"

Hắn rũ mắt, cũng không biết có phải hay không lời nàng nói là sự thật hoặc chỉ giống như thật nhưng lại là giả, hỏi câu: "Ngươi muốn ta cưới ngươi, lại nói chỉ biết yêu một người là ta, chính là sau khi thành thân mà nói, sẽ có hài tử, ngươi lại như thế nào có thể chỉ đem tình yêu cho một người là ta đâu?"

"Chúng ta liền không cần hài tử a!" Tô Mộc lập tức ôm mặt hắn trả lời: "Hài tử nào có quan trọng bằng ngươi nha?"

Một đôi con ngươi sạch sẽ này của nàng trong ánh mắt chỉ có khuôn mặt của hắn, cũng tràn đầy sự nghiêm túc.

Hắn vốn không nên hỏi, nhưng hắn rốt cuộc lại mạc danh hỏi một câu: "Nếu tương lai, ngươi đã quên những lời ngươi nói này, lừa gạt ta......"

"Ta đây liền cho ngươi biến thành con rối!" Tô Mộc cong khóe miệng lên mỉm cười ngọt ngào, "BOSS đem ta nhốt ở trong phòng, ta chỉ cho ngươi xem, người khác đều nhìn không tới!"

Tịch Y có ý tứ câu môi cười, tư thế của thiếu niên quả nhiên là phong lưu tuấn dật, hắn nói: "Ngươi thật sự khiến lòng ta động, tiểu nha đầu, ngươi cần phải nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu ngươi phản bội lời nói hôm nay......"

"Sẽ không!" Tô Mộc lại giang hai tay ôm, "Bởi vì ta siêu thích BOSS!"

Lần này, Tịch Y bị ôm đẩy gục ở trên cỏ.

BOSS......

Là biệt danh của nàng cho hắn sao?

Thật đúng là có chút khó nghe, không hợp tâm ý hắn.

Tịch Y mở mắt ra, bầu trời đầy màu sắc theo gió phiêu động, mặt trời ẩn vào trong tầng mây, ánh sáng cũng rất ôn hòa, tiếng gió bên tai cùng thanh âm lải nhải bày tỏ tình yêu của tiểu nha đầu cùng ghé vào trên người hắn giao tạp với nhau làm người đau đầu.

Hắn giơ tay, nhẹ nhàng đặt ở sau lưng tiểu nha đầu.

Bên trong hoàn cảnh có thể nói là chứa đầy tạp âm này, hắn lại nghĩ đến, nha đầu này bế lên cảm giác cũng không có nhiều thịt, thật đúng là không thoải mái.

Về sau, vẫn là đem nàng dưỡng đến phì một ít đi.

------

Re: Hoàn thế giới 2. Kết cục toàn HE nhỉ, bỗng muốn có ít SE. Mai sang thế giới 3.
[/HIDE]
 
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 78: Tử Thần tới (1)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Thời điểm Tô Mộc trở lại không gian màu trắng cũng không có nhìn thấy tiểu bạch xà hoặc giao long bay lên không trung, một lát sau cô mới nghĩ tới, bởi vì số 38 giúp cô trở lại thế giới trước cho nên số 38 yêu cầu cần phải ngủ đông một đoạn thời gian.

Bởi vì thiết lập của số 38, sau khi cô thoát ly ra khỏi thế giới trước trở lại không gian màu trắng, những tình cảm cùng kỳ ức có quan hệ với thế giới trước đều sẽ bị thanh trừ, vì thế, Tô Mộc chỉ nhớ rõ chính mình thật sự đã đi một cái thế giới rồi cùng số 38 ở trong không gian màu trắng nói chuyện.

Không có nhìn thấy số 38 cà lơ phất phơ kia, tâm tình cô có chút vi diệu, có lẽ cũng cảm thấy có chút lo lắng, số 38 nguyện ý giúp cô, cô còn không có kịp nói một tiếng cảm ơn.

Lần gặp mặt tiếp theo, cô nhất định phải nhớ nói lời cảm ơn với số 38.

Không có số 38, Tô Mộc không biết tiếp theo mình phải làm gì, may mà trước lúc ngủ say, số 38 đã đem hết thảy mọi chuyện an bài thật tốt, không bao lâu sau liền có phong thư ủy thác từ trong không khí xuất hiện dừng ở trong tay Tô Mộc.

Nhìn ra được, đây là nhiệm vụ ở thế giới tiếp theo số 38 đưa cho cô, mà trên thư ủy thác này viết cũng rất rõ ràng: "Tiểu Hung, ta siêu thích xem ngươi phát sóng trực tiếp, lúc này đây, ta muốn ủy thác ngươi đi một cái thế giới điện ảnh, bộ điện ảnh này có tên gọi 《 Tiếng thét giết người chói tai trong đêm 》."

Vừa mới nhìn thấy tên bộ điện ảnh này, trong nháy mắt đầu Tô Mộc liền dũng mãnh bị nhét vào rất nhiều đoạn ngắn của máy tính.

《 Tiếng thét giết người chói tai trong đêm 》 là một bộ phim kinh dị kinh điển của phương Tây, nó nổi tiếng về những hình ảnh kinh hoàng đẫm máu, có thể nói đây là tác phẩm khởi đầu của các bộ phim kinh dị, cũng là đại diện cho tất cả giải thưởng điện ảnh trong năm đó.

Nữ chủ Thái Sa là một sinh viên điển hình của Mễ quốc, thành tích học tập của cô không tồi, tính cách cũng hướng nội hơn so với những người khác, thoạt nhìn có vẻ trầm tính ít nói, thế nhưng lại vẫn luôn yêu thầm giáo thảo Thomas cùng lớp với mình, trong một chuyến đi sau khi tốt nghiệp được bạn bè tổ chức, Thái Sa cùng nam nhân Thomas như ánh mặt trời, nam nhân tri thức Angus, nữ nhân nhát gan Adele cùng bạn trai cô là Briand, hoa hậu giảng đường Aggie, cuối cùng là một nữ học sinh Phương Đông có tiền, tổng cộng bảy người, hợp thành một đoàn đội đến thị trấn nhỏ khủng bố chịu chết.

Kết cục cuối cùng là ngoại trừ nữ chủ Thái Sa thì tất cả người ngoài tiến vào thị trấn đều chết.

Phim kinh dị a......

Tô Mộc nhíu mày, cô chính là một cô gái mềm yếu chưa gặp qua trường hợp đẫm máu như này, nhưng số 38 không ở đây, cô cũng không biết nên đi tìm ai để yêu cầu thay đổi kịch bản.

Vốn tưởng rằng người ủy thác yêu cầu cô đi thay đổi kết cục của một người nào đó, nhưng khi Tô Mộc xem tiếp thư ủy thác chỉ thấy một hàng tự, " Bên trong điện ảnh Mễ quốc, người Phương Đông luôn là người có kinh nghiệm đi đầu, ta sớm đã không quen nhìn cái thiết lập này, Tiểu Hung, ta thực tin tưởng năng lực của ngươi, cho nên, lúc này đây ta ủy thác nhiệm vụ cho ngươi là, thỉnh ngươi nhất định phải làm vị nữ nhân Phương Đông kia không bị biến thành pháo hôi!"

Cuối cùng tên gọi người ủy thác kia chính là: Hài tử ta phóng tủ lạnh.

Tô Mộc muốn hò hét, phim kinh dị quá nguy hiểm, cô không nhất định phải tung chiêu a! Vai chính đều là có hào quang mới có thể ở trong phim kinh dị sống sót! Cô phải làm sao bây giờ!?

Đôi mắt thoáng nhìn, ngoài ý muốn, cô lại thấy được phía dưới trang giấy đầu tiên còn có một câu ps: Thân là người phụ trách vi diện phim kinh dị, ta sẽ cho Tiểu Hung mở vật phẩm nha, sau khi Tiểu Hung đi phim kinh dị, tự nhiên liền sẽ phát hiện có vật phẩm gì (?????)

Ân...... Nhìn dáng vẻ này, chính là người thường xuyên tới phòng phát sóng trực tiếp của cô xoát lễ vật.

Có đại lão ở đó nói, Tô Mộc có thể yên tâm hơn một chút.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 79: Tử Thần tới (2)

[HIDE]
Editor: Aki Re

Hôm nay bệnh viện trắng tinh vẫn bận rộn như cũ.

Tuy nhiên hôm nay ở phòng bệnh tổng thống lại có một vấn đề khó giải quyết, mặt khác các hộ sĩ thật sự là không có biện pháp với nam nhân có khí tráng người sống chớ tới gần này, chỉ có thể khẩn cấp kêu một vị hộ sĩ thực tập lại đây hỗ trợ.

Hộ sĩ có kinh nghiệm phong phú đều ứng phó không kịp, như thế nào lại đi kêu một thực tập sinh lại đây được?

Đáp án rất đơn giản, bởi vì thực tập sinh cùng người bệnh trong phòng tổng thống này có quan hệ anh em.

Tô Mộc cầm ống tiêm mặt vô biểu tình đứng ở bên cạnh giường bệnh, an tĩnh nhìn nam nhân ngồi ở trên giường thảnh thơi xem báo chí, cô cùng người anh trai này đã hai năm không gặp mặt, không ngờ lại gặp mặt trong hoàn cảnh này.

Đứng trong chốc lát, cũng không thấy người trên giường nhìn mình, cô tức giận nói: "Uy, Tô Bạch, đem tay áo anh nhấc lên cho em."

"Không rảnh." Tô Bạch lại lật một tờ báo chí, đầu cũng không nâng lên một chút.

Tô Mộc ha hả một tiếng, cô nhưng không giống những người khác khách khí như vậy, trực tiếp liền hướng về phía trên chân bị thương của Tô Bạch đập một cái, cao lãnh như Tô Bạch cũng không khỏi kêu lên một tiếng ngồi thẳng lại.

Cũng chính lúc này, Tô Mộc trực tiếp nắm tay hắn, một cây kim liền đâm xuống, chỉ trong chớp mắt liền làm xong hết thảy, trước khi Tô Bạch tới tìm mình gây phiền toái, cô liền lùi về phía sau vài bước, "Tô Bạch, em không có hứng thú cùng anh tranh gia sản, anh không cần căm thù em như vậy, còn có, về sau anh lái xe kiềm chế chút, liền tính bị thương cũng đừng tới bệnh viện em đang công tác, em không muốn gặp anh."

"Tô Mộc!"

Tô Mộc vội chạy ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, coi như không nghe thấy thanh âm Tô Bạch nổi giận đùng đùng.

Tô Bạch là con trai nuôi của Tô gia, mà Tô Mộc từ lúc còn rất nhỏ đã ở Mễ quốc học tập, gặp mặt Tô Bạch không nhiều lắm, có thể nói bọn họ cũng không thân, bất quá Tô Bạch lại đối với cô có địch ý rất lớn, đơn giản là Tô Bạch lo lắng Tô Mộc sẽ cùng hắn tranh gia sản.

Nói thẳng ra, dù Tô Mộc rất muốn có anh trai cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ căm thù anh trai của mình a!

Qua hôm nay, kỳ thực tập của cô liền kết thúc, Tô Mộc cuối cùng cũng không cần lo lắng Tô Bạch sẽ lấy thân phận người bệnh đặt ra các loại yêu cầu quá phận chút nào nữa.

Tô Mộc vừa mới đi đến chỗ ngoặt hành lang, bỗng nhiên có thứ gì bay vào đầu, trước mắt cô bỗng tối sầm, thực mau lại bị người khiêng lên, cơ hồ là ngay lập tức Tô Mộc kêu to, "Tô Bạch! Anh là cái đồ tiểu nhân đê tiện!"

Cô vốn tưởng rằng sẽ có người qua đường trợ giúp cho mình, nhưng mà chờ đến khi cô cảm giác mình bị nhét lên xe, cũng không có bất luận kẻ nào ngăn cản cái kẻ dám trói người rõ như ban ngày này.

Chờ đến khi xe khởi động, đầu túi chứa Tô Mộc mới mở ra, trước mắt là một mỹ nữ phương Tây tóc nâu mắt lam, mỹ nữ xin lỗi nói: "Ngượng ngùng a, Tô Mộc, bởi vì cậu vẫn luôn không đồng ý tham gia hoạt động của chúng tớ, cho nên Thomas mới suy nghĩ ra biện pháp này."

Đây cũng là nguyên nhân vì sao một số người ở bệnh viện nhìn thấy Tô Mộc bị trói cũng không ngăn cản, bởi vì bọn họ trước tiên nói chuyện, nói là muốn cho bạn một bất ngờ, còn mang theo bạn bè để chứng minh.

Vị mỹ nữ tóc nâu mắt lam này đúng là nữ chủ Thái Sa, mà lái xe phía trước là giáo thảo Thomas.

Thomas nói: "Tô đại gia cùng đi chơi thật vui nha, bốn người Angus bọn họ đã tới thị trấn nhỏ trước, không lâu nữa chúng ta cũng sẽ đến thị trấn, nói cho cậu một câu, chúng tớ sẽ không thả cậu xuống xe đâu nga."

Tô Mộc cắn răng, sau khi cô ý thức được chính mình bị biến thành nữ pháo hôi Phương Đông, cô liền vẫn luôn không chịu đi cái thị trấn ma ám kia, lại không nghĩ rằng vẫn bị kéo lên thuyền của tặc!

Phòng phát sóng trực tiếp nổi lên một loạt bình luận.

Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Ta cá là Tiểu Hung có thể sống đến khi kết thúc, hắc hắc hắc, Tiểu Hung, ngươi đã có ta cung cấp vật phẩm, không cần lúng túng, mau đến thượng quỷ đi (? ̄??? ̄??)】

Uy!

Cô căn bản còn không biết chính mình bị hố cha cái vật phẩm gì sao!?

Dần dần liền thấy được dưới trời xanh mây trắng có lối vào thị trấn, xem từ xa đến gần cũng thấy yên lặng bình yên như vậy.

Nhưng Tô Mộc lại chỉ cảm thấy âm trầm khủng bố.

Cô có thể trở thành người Phương Đông đầu tiên sống sót trong phim kinh dị Âu Mỹ sao?

Không được a, trừ phi có nhân vật lớn bay cùng cô, nếu không cô căn bản không tin tưởng a!
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back