Welcome! You have been invited by Ng Chau to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 50: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (3)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Dùng tinh thần lực là một việc rất mệt mỏi, cho nên Vô Dược từ bỏ chuyện tiếp tục dùng tinh thần lực. Cô mang theo Bạch Cẩn Mộ hướng tới nơi tương đối ít tang thi mà đi.

Mạt thế mới bắt đầu cho nên hầu như cũng chỉ có tang thi cấp thấp, cho nên không cần dị năng Vô Dược cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Cuối cùng bọn họ cũng tìm được một chiếc xe việt dã bình thường, Vô Dược quay đầu lại, đột nhiên phát hiện mặt của anh không cẩn thận bị dơ.

Cô giơ tay lên lau sạch mặt anh, anh sửng sốt một chút. Con mắt nhìn cô đột nhiên thâm trầm một chút.

Vô Dược nhẹ giọng hỏi: "Có bị thương không?"

Bạch Cẩn Mộ lắc lắc đầu.

* * *

Vô Dược mở cửa lái xe quay trở về biệt thự của Phong Tịch ở G thị.

Cô nghĩ nên công lược Bạch Cẩn Mộ trước hay hoàn thành tâm nguyện của Phong Tịch trước. Hơn nữa hình như còn có cái gì mà nhiệm vụ ẩn.

Vô Dược thử một chút, bởi vì điện của biệt thự là sử dụng gió nên vẫn có thể dùng. Cũng bởi vì điện năng còn có thể dùng, cho nên cũng có thể bơm nước.

Vô Dược lại nhéo nhéo khuôn mặt của Bạch Cẩn Mộ, sau đó ôn nhu hỏi: "Muốn tắm trước một chút hay không?"

Bạch Cẩn Mộ gật đầu: "Được!"

Thời điểm Bạch Cẩn Mộ tắm rửa Vô Dược cũng lên lầu hai tắm rửa, còn may cô cũng không có bệnh sạch sẽ gì, nếu không tiếp xúc gần với những tang thi toàn thân hư thối như vậy, cũng khiến cô ghê tởm rất lâu.

Vô Dược tắm mặc quần áo xong, sau đó liền nghe được âm thanh.

Mặc: Kí chủ, hiện tại giá trị yêu thích của Bạch Cẩn Mộ đối với cô là 10, tiếp tục cố lên. Thuận tiện thông báo một chút, nếu không có chuyện gì quan trọng, trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ chúng tôi sẽ không xuất hiện. Tình huống khẩn cấp thì liên hệ với chúng tôi a! Hẹn gặp lại.

Vô Dược: .

Vô Dược cái gì cũng chưa nói, Mặc đã biến mất, ngay cả hệ thống nhắc nhở cũng lấy đi..

* * *

Chiều cao của Bạch Cẩn Mộ so với cô cũng không chênh lệch bao nhiêu, cho nên quần áo của cô anh cũng mặc được.

So với bộ dạng ngốc manh đáng yêu, giống như ngọc của anh, hiện tại anh mặc áo sơ mi trắng không chút cẩu thả khiến anh nhiều thêm vài phần thanh lãnh cấm dục.

Cặp mắt to ướt dầm dề nhìn chằm chằm cô, con mắt Vô Dược nháy mắt ôn nhu rất nhiều.

Vô Dược độc thoại nội tâm: A a a! Anh một đời này thật manh, thật đáng yêu, quá thỏa mãn tâm lý bà cô kì quái của cô.

Bạch Cẩn Mộ đến trước mặt cô, sau đó trực tiếp nhào vào lòng ngực của cô, cọ cọ má cô, nhàn nhạt phun ra: "Mệt mỏi."

Vô Dược nhẹ nhàng bế anh lên, cười nhìn anh: "Tôi mang cậu đi ngủ được chứ?"

Anh vùi đầu trên vai cô, nhẹ nhàng ứng thanh: "Ừm.."

Có lẽ thật sự quá mệt nhọc, cho nên anh xem nhẹ chỗ mềm mại mà mình dán vào. Cho nên đến mãi sau này anh mới biết được người mình ái mộ là con gái.

Vô Dược để anh lên giường lớn, hôn hôn trán anh, sau đó vô thanh vô tức rời khỏi phòng.

Thời điểm Bạch Cẩn Mộ lần nữa mở mắt ra, đã là buổi tối. Anh tìm kiếm một vòng, cũng không có phát hiện thân ảnh của cô.

Con mắt vốn dĩ đen ngọc trong phút chốc liền nhiễm huyết sắc.

Thời điểm Vô Dược mở cửa, cảm giác được áp bách đặc biệt mãnh liệt. Cô đẩy cửa ra liền thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha, xung quanh tản ra khí lạnh mãnh liệt.

Cô đi đến bên người anh nhẹ nhàng gọi: "Cẩn Mộ, Cẩn Mộ.."

Bạch Cẩn Mộ như mới biết cô đã trở lại, khi Vô Dược còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị anh đè lên sô pha.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói mang theo chút tức giận: "Cậu đi đâu?"

Vô Dược bị anh dọa sợ, sau khi phản ứng lại mới trả lời: "Tôi vừa mới ra ngoài tìm đồ ăn, cậu đói không? Tôi đi nấu một chút đồ cho cậu ăn?"

Sau khi Bạch Cẩn Mộ nghe được giọng nói của cô, tâm trạng táo bạo bất an vừa rồi rốt cuộc cũng bình tĩnh xuống. Anh lắc lắc đầu.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 51: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (4)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Đột nhiên mùi máu tươi nhàn nhạt chui vào mũi anh. Mặt mới vừa hòa hoãn lại âm trầm xuống: "Cậu bị thương!"

Vô Dược nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ, đã tốt rồi. Tôi đi dọn đồ trước, một tí nữa làm cho cậu ăn."

Bạch Cẩn Mộ không ngăn cản chỉ lẳng lặng nhìn cô, vẫn duy trì biểu tình lạnh nhạt.

Chỉ là khi Vô Dược làm xong cơm cũng không có phản ứng gì. Vô Dược đi đến bên cạnh anh, nhéo nhéo mũi anh: "Tức giận? Hả?"

Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt quay đầu đi, không nói gì. Vô Dược bất đắc dĩ thở dài.

Được rồi, anh trẻ tuổi, anh đẹp, anh tùy hứng. Vô Dược cũng không ăn chỉ ngồi trước mặt nhìn anh, qua thật lâu ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Cuối cùng Vô Dược vẫn mở miệng trước, cô bình tĩnh hỏi: "Tôi bị thương, cậu tức giận cái gì?"

"Tôi.." Bạch Cẩn Mộ á khẩu không trả lời được, tức giận cái gì? Nói thật anh cũng không biết. Anh chỉ biết nhân loại này đánh thức anh, anh không chán ghét nhân loại này, thậm chí cảm giác ở bên cạnh cô rất tốt.

Khi anh tỉnh lại phát hiện cô không ở đây, một cảm giác kinh hoảng từ trong lòng xuất hiện, khiến anh bất an, muốn phát điên. Không phải cô đã đánh thức anh sao? Nếu như vậy, cô không phải lúc nào cũng nên ở bên cạnh anh sao?

Tâm trạng táo bạo bất an cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi cô trở về. Chỉ là lúc ngửi được mùi máu tươi trên người cô, tức giận liền trực tiếp tăng gấp bội, một loại tâm tình muốn hủy diệt thế giới, cứ thế mà tăng trưởng.

Hắn muốn hủy diệt bất cứ thứ gì trên thế giới có thể làm tổn thương cô, để cô vĩnh viễn sẽ không bị thương nữa.

Anh không biết tại sao lại như vậy, chỉ là anh không khống chế được tâm của mình. Anh hình như đối với cô không giống những người khác.

Từ khi cô đánh thức anh, từ khi cô mang anh theo, từ khi cô quan tâm anh, từ khi cô thân cận anh, thời gian hai người nhận thức không nhiều, nhưng anh bất giác muốn tiến lại gần cô hơn.

Anh không muốn đi báo thù, không muốn gánh vác cái gọi là trách nhiệm kia. Anh chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cô, một phút một giây đều không thể thiếu.

Voi Dược chậm rãi tới gần, mỉm cười nhìn anh: "Hả? Nói cho tôi vì sao đi."

"Tôi.." Cô đột nhiên tới gần, khuôn mặt tinh xảo của Bạch Cẩn Mộ chậm rãi nhiễm một mạt ửng đỏ.

Vô Dược vây anh ở trên sô pha, bốn mắt nhìn nhau, nhìn biểu tình quẫn bách của anh, ý cười càng sâu: "Để tôi nói cho cậu vì cái gì nha. Cậu thích tôi, cho nên để ý đến tôi, không muốn tôi bị thương, tôi không nói sai đi?"

Bạch Cẩn Mộ lại lần nữa quay đầu đi, cũng không phủ nhận lời cô nói.

Vô Dược cúi đầu hôn lên trán anh một cái, sau đó nói: "Hôm nay tôi sơ ý, thời điểm ra ngoài tìm thức ăn, không phát hiện được tang thi cấp cao kia. Cho nên bị hắn đả thương một chút.

Tôi cam đoan với cậu, về sau sẽ không xuất hiện sự việc như vậy nữa được không? Tôi có dị năng hệ chữa trị cho nên đừng quá lo lắng, nha?"

Hôm nay xác thật là cô sơ ý, ai ngờ mạt thế mới bắt đầu không lâu, đã có tang thi cấp cao như vậy, tuy rằng còn chưa khôi phục thần trí, nhưng nếu không có dị năng cấp bốn thì tuyệt không đối phó được với hắn. Cũng may cô có giá trị vũ lực, cho nên đối phó với hắn cũng không phí sức như vậy, nếu không phải cô muốn nhanh trở về, cô chắc chắn phải lấy mạng của hắn.

Bạch Cẩn Mộ quay đầu lại nhìn cô, sau đó mở miệng: "Cậu đáp ứng tôi."

Là em đáp ứng anh, cho nên về sau nếu em lại bị thương, thì không thể trách anh làm nên việc cực đoan gì đó.

Vô Dược thở dài, đây coi như là đang dỗ anh sao? "Đúng đúng đúng, tôi đáp ứng, như vậy hiện tại có thể ăn cơm đi?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 52: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (5)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Bạch Cẩn Mộ theo bản năng không muốn để cô biết, anh không phải nhân loại, anh sợ thấy cô lộ ra biểu tình phòng bị đối với anh. Càng sợ cô bởi vì anh là tang thi mà rời khỏi anh.

Cho nên dù chán ghét cũng yên lặng bồi cô ăn, cái thứ gọi là đồ ăn kia. Cũng may là cái loại đồ vật này chỉ khó ăn, không có tác dụng phụ nào khác.

Lúc Vô Dược ăn được một nửa liền hạ xuống, sau đó nhìn về phía anh hỏi: "Cậu muốn đến nơi nào không? Hay là nói cậu có nơi nào phải đến không?"

Bạch Cẩn Mộ tay cầm chiếc đũa nắm chặt một chút, đáy mắt xẹt qua một tia khẩn trương. Cô tính toán không cần anh sao? Không, anh không cho phép!

Sau khi áp xuống điên cuồng ở đáy lòng, anh mới chậm rãi mở miệng: "Không có."

Nghe được anh nói, Vô Dược nhẹ nhàng câu môi: "Vậy là tốt rồi, qua mấy ngày nữa chúng ta đi thành phố Y."

Anh không hỏi vì sao, tâm rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra: "Được."

Sau khi ăn xong Vô Dược nghỉ một lúc, tắm rửa một cái, liền nằm lên giường. Vị trí của biệt thự tương đối hẻo lánh, cho nên xung quanh cũng không phát hiện tang thi, Vô Dược cũng không lo lắng tang thi sẽ xuất hiện.

Bạch Cẩn Mộ cũng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cô, chờ cô hoàn toàn ngủ say mới chậm rãi đứng dậy. Con mắt màu đen chậm rãi nhiễm đỏ, cuối cùng hoàn toàn biến thành một đôi huyết đồng. Giây tiếp theo liền biến mất ở trong phòng.

Chỗ mà ban ngày Vô Dược đi qua, lúc này có một thiếu niên vẻ đẹp không giống nhân loại đang đứng.

Mà trước mặt thiếu niên có một đoàn tang thi, tang thi giờ này khắc này đang ăn chính đồng loại của mình.

Mà tang thi bị ăn kia ngoại trừ đầu và trái tim thì trên người không còn một chỗ nào lành lặn. Toàn bộ đều là dấu vết bị đồng loại gặm qua, hơn nữa con mắt hắn đã biến thành màu lục đậm, chứng tỏ hắn hiện tại đã có ý thức.

Hắn trừng lớn đôi mắt nhìn Bạch Cẩn Mộ, như thực khó hiểu vì sao anh lại làm như vậy.

Bạch Cẩn Mộ lạnh nhạt nhìn bọn họ, con mắt huyết sắc tràn đầy lệ khí.

Sau khi tang thi kia chết, những tang thi vừa mới gặm cắn hắn liền đột nhiên phát điên lên.

Bạch Cẩn Mộ không tiếp tục nhìn nữa, khi xác nhận trên người mình không dính lên một chút vết bẩn. Liền biến mất trong bóng đêm.

Sau khi Bạch Cẩn Mộ rời đi không lâu, các tang thi phát cuồng, Đột nhiên đều bình tĩnh lại, cơ thể thối rữa chậm rãi khôi phục bình thường. Sau khi khôi phục dung mạo so với trước khi biến thành tang thi, còn đẹp hơn rất nhiều lần.

Sau khi Bạch Cẩn Mộ trở lại phòng, tiếp tục nằm bên cạnh cô. Cuối cùng dường như bất mãn từ phía sau ôm lên eo mảnh khảnh của cô. Anh sừng sốt một chút, tựa hồ không thể tin được eo cô lại nhỏ như vậy, liên tục mà sờ soạng vài lần.

Vô Dược mơ hồ vỗ tay anh một cái lẩm bẩm một câu: "Đừng nháo.."

Sau đó nặng nề tiếp tục ngủ.

Bạch Cẩn Mộ rốt cuộc cũng dừng tay, đem cô ôm chặt cùng đi vào giấc mộng.

Vô Dược bị lạnh tỉnh, cô cảm thấy chính mình giống như dán vào một khối băng lớn ngủ. Sau khi mở mắt ra phát hiện mình không thể nhúc nhích chút nào, mãi đến khi cảm giác được hơi thở thanh lãnh rơi trên cổ cô, cô mới phản ứng lại, cô đây là đang trong lòng ngực anh.

Cô sờ lên tay lạnh băng của anh, sau khi run lập cập mới thu lại, tựa hồ lúc này cô mới phát hiện thân thể anh lạnh như vậy.

Khi cô chuẩn bị gỡ bàn tay to của anh bên hông cô, tay anh chậm rãi buông lỏng ra, Vô Dược lập tức xoay người vuốt ve bộ phận khác trên thân thể anh.

Sau đó đối diện với con mắt của anh: "Khó chịu không? Vì sao cơ thể lại lạnh như vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Anh lắc lắc đầu, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng nói: "Anh vẫn luôn như vậy."

"Vẫn luôn?" Vô Dược nhăn mi lại: "Người nhà anh đều không mang anh đi kiểm tra sao?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 53: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (6)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Anh cúi đầu, bất giác tiến gần về phía cô, tham lam ấm áp của cô, chậm rãi phun ra: "Anh không có người nhà."

Cô sửng sốt một chút, vòng tay lên cổ anh, hôn lên trán anh một cái: "Sau này tôi chính là người nhà của cậu." Đời đời kiếp kiếp, chỉ cần là anh, sẽ luôn vĩnh viễn là người em yêu. Đương nhiên anh chỉ có thể là của em.

Tay cô đột nhiên xuất hiện một ánh sáng lục nhàn nhạt, một dòng nước ấm lạ chui vào cơ thể Bạch Cẩn Mộ, Vô Dược chậm rãi nhăn mi lại, một lát sau mới thu hồi tay.

Vô Dược nhìn anh, dừng một chút mới mở miệng: "Cơ thể của cậu.. Thật kỳ quái.. Tôi không nhận ra nơi nào bị thương hoặc bị gì khác, nhưng chính là cảm giác cơ thể cậu hình như có gì đó không đúng."

Đồng tử Bạch Cẩn Mộ hơi co lại, tay ôm cô bất giác dùng sức một chút. Anh đã làm tim mình đập lại, sao cô có thể nhận ra sự khác thường.

Vô Dược phát hiện anh khác thường, cho rằng anh đang lo lắng cho thân thể của mình, vì thế vỗ vỗ anh sau đó ôn nhu mở miệng: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây tôi sẽ không để cậu có việc gì."

Anh sửng sốt một chút, tâm cũng hạ xuống. Nhẹ nhàng ứng thanh: "Ừ."

Vô Dược xem sắc trời vẫn còn tối, vì thế tiếp tục nằm trên giường. Chỉ là cô yên lặng đắp thêm một tầng chăn.

Thời điểm Vô Dược nhắm mắt lại, sắc mặt Bạch Cẩn Mộ hơi tái nhợt một chút. Dị năng chữa trị dùng trên người nhân loại thì đặc biệt tốt, nhưng dùng trên người tang thi lại là một thương tổn rất lớn.

Huyết đồng Bạch Cẩn Mộ không chớp mắt nhìn cô, cặp mắt mỹ lệ kia, giờ này khắc này mang theo tràn đầy điên cuồng và chấp niệm.

* * *

Hai người ở biệt thự suốt ba ngày, sau đó mới xuất phát.

Vô Dược cải tiến lại Land Rover, sau đó thong thả đi trên đường quốc lộ. Thỉnh thoảng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một chút.

Cuối cùng Bạch Cẩn Mộ không nhịn được hỏi một câu: "Cậu đang nhìn cái gì?"

Sau khi lấy lại tinh thần, Vô Dược thu mắt lại một chút, sau đó đem ánh mắt đặt ở trên người anh: "Tôi đang tìm người."

Nghe được câu trả lời của cô, Bạch Cẩn Mộ nhíu mày, con mắt xẹt qua một tia không vui.

Đợi hồi lâu cũng không nghe được anh hỏi tiếp, vì thế Vô Dược mở miệng giải thích: "Một người có thù oán với tôi."

Chỉ trong nháy mắt, khói mù vờn quanh người Bạch Cẩn Mộ liền biến mất hầu như không còn. Anh nhìn cô nghiêm túc nói: "Tôi giúp cậu giết người đó."

Phốc~Vô Dược bị lời anh nói dọa một chút, vội vàng phanh lại, cuối cùng ngừng lại. Thời điểm đối diện với con mắt nghiêm túc của anh, Vô Dược biết anh không có nói đùa.

Cô kéo tay anh, đặt lên môi hôn nhẹ: "Tùy tiện giết người là không tốt, huống hồ tay Cẩn Mộ nhà ta đẹp như vậy, sao có thể để nó nhiễm bẩn."

Đời này cuối cùng cô cũng có một thân phận lô-cốt như này, vậy thì để cô bảo hộ anh đi. Tuy rằng cô đoán được anh không có yếu như cô tưởng, nhưng chắc là sẽ không lợi hại hơn đại vai ác này của cô đi?

"Tôi.." Anh thích lời cô nói, chỉ là vừa nghĩ đến kẻ thù của cô, anh liền không nhịn được muốn đem người kia giết chết. Bất quá, chỉ cần không phải anh tự mình giết, cô chắc là sẽ không tức giận đi?

Vô Dược xoa xoa đầu anh: "Được rồi, đừng nghĩ nhiều. Người như vậy phải chậm rãi chơi mới tốt, giết chết nhanh như vậy sẽ không thú vị."

Vô Dược không biết một câu này của cô khiến nữ chủ sống thêm rất lâu.

Kỳ thật nguyên kịch là sau khi bọn họ ném Phong Tịch ở phòng thí nghiệm, qua bốn năm ngày sau liền đi L thị trước, đi căn cứ lớn nhất, căn cứ ánh sáng mặt trời.

Vô Dược ngoại trừ việc đi L thị tìm đồ vật có thể kích phát siêu không gian của cô, càng muốn trông thấy chính là nữ chủ khí vận đột nhiên tăng mạnh kia.

Chỉ là cô không biết, bởi vì cô đến nên cốt truyện đã sớm lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, hơn nữa thế quái nào lại chả ra cái loại nào.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 54: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (7)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Dọc đường đi đều cực kì suôn sẻ, tang thi không nhiều lắm, ngẫu nhiên gặp phải một con cấp tương đối cao, Vô Dược đều yên lặng đem tinh hạch của nó thu thập lại.

Vô Dược nhìn mấy viên tinh hạch tầm trung trên tay, sau đó đột nhiên hỏi: "Mộ Mộ, cậu có kích phát dị năng không?"

Bạch Cẩn Mộ sửng sốt một chút, suy nghĩ một lát mới mở miệng: "Không có, nhưng tôi có thể dùng tinh thần lực."

Vô Dược có chút kinh ngạc hỏi: "Tinh thần lực? Không phải dị năng tinh thần sao?"

Bạch Cẩn Mộ lắc lắc đầu, trả lời: "Không phải."

Người giống như Phong Tịch từ nhỏ đã kiên trì tập võ, sau mạt thế mới có tinh thần lực cấp S. Như vậy tiểu công tử nhà cô là vì sao? "Cậu.. Biết mấy S không?"

Bạch Cẩn Mộ sợ chính mình nói sai, cho nên liền trả lời: "Không biết. Chỉ là khống chế mấy con tang thi vẫn là không thành vấn đề."

Vô Dược: . Khống chế? Là cái loại khống chế mà cô nghĩ sao? Sẽ không đáng sợ như vậy đi? Tinh thần lực mạnh bao nhiêu mới có thể khống chế tang thi?

"Được rồi." Cô nhéo nhéo gương mặt anh, sau đó nói: "Thời điểm không cần thiết thì không cần tùy tiện sử dụng tinh thần lực, bằng không rất tổn thương thân thể."

"Được!" Anh ngoan ngoãn gật gật đầu, cũng không tính toán tiếp tục nói.

Vô Dược cũng quay đầu lại tiếp tục hướng L thị đi tới, bởi vì muốn chờ nữ chủ cho nên cô mới cố ý bắt đầu chậm như vậy, bây giờ cô đoán nữ chủ có khả năng đã sớm đến căn cứ, cho nên dùng tốc độ bình thường tiếp tục.

Vốn dĩ G thị cách thành phố Y rất xa, sau khi mạt thế buông xuống, không ít cao tốc bị hủy, cho nên càng mất nhiều thời gian.

Chạy được bốn ngày, Vô Dược quyết định nghỉ một chút. Cô cảm giác mình ăn lương khô đến sắp phát điên rồi.

Cuối cùng hai người dừng tại một trấn nhỏ, người trên trấn không tính là nhiều, nhưng trên đường vẫn thấy không ít tang thi.

Tang thi cấp thấp thì không có thị giác, chỉ dựa vào thính giác và khứu giác. Cho nên tiếng vang của hai người khiến không ít tang thi chú ý.

Vô Dược hơi ngó đầu qua một chút, hỏi: "Có phát hiện tang thi cấp cao không?"

Từ sau khi phát hiện anh có thể cảm giác được phương hướng của tang thi, Vô Dược liền đem anh trở thành máy dò xét thang thi.

Bạch Cẩn Mộ mở miệng, âm thanh khàn khàn dễ nghe vang lên: "Hướng 9 giờ có một con cấp bốn, hướng 11 giờ có hai con cấp hai."

Vô Dược dẫm phanh dừng lại, đem tang thi trước mặt đâm bay. Sau đó quay đầu lại nhéo nhéo mặt anh, ôn nhu mở miệng: "Ở chỗ này chờ tôi nha? Tôi rất nhanh sẽ trở lại."

Anh gật gật đầu ứng một câu: "Được!"

Vô Dược mới vừa đi xa, tang thi ở xung quanh Land Rover nháy mắt liền tản ra.

Bạch Cẩn Mộ dựa vào ghế nhìn ngoài cửa sổ, mắt đen dần dần chuyển hồng. Sau đó một người nam nhân mười phần tuấn dật đi đến bên cạnh Land Rover.

Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó mở miệng: "Không được để cô ấy bị thương."

Nam nhân cúi đầu đáp một lời vâng, sau đó liền biến mất.

Bạch Cẩn Mộ thấy qua thân thủ của cô, biết mấy con tang thi cấp này không phải đối thủ của cô, nhưng anh không cho phép xuất hiện bất cứ khả năng gì khiến cô bị thương.

* * *

Vô Dược đi đến nơi có tang thi cấp bốn trước, vừa đến liền thấy mấy người dị năng giả bị một đám tang thi vây quanh.

Mà con tang thi cấp bốn kia ở sau cùng, có một chút ý tứ thao túng các tang thi cấp thấp khác, kỳ thật cấp bốn vẫn chưa khôi phục lý trí, chỉ là tương đối lợi hại, so với tang thi bình thường thông minh hơn một chút.

Vô Dược nhìn thoáng qua, sau đó thấy trong số dị năng giả có một người nam sinh thanh tú. Môi Vô Dược gợi lên, lạnh nhạt cười.

Trong nguyên kịch, trước khi Phong Tịch trở thành vai ác, ở trong một thành thị nhỏ, đã cứu một nam sinh thanh tú trong một đám dị năng giả.

Sau đó nam sinh vẫn luôn đi theo Phong Tịch, Phong Tịch cũng coi hắn là người thân ở mạt thế. Vẫn luôn bảo hộ hắn, chỉ là không nghĩ tới, người chính mình nuôi dưỡng lại là bạch nhãn lang, cuối cùng còn bị hắn cắn ngược lại một cái.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 55: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (8)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Sau khi nhìn thấy Tiển Minh, Vô Dược không vội giết tang thi cấp bốn mà chọn quan sát từ xa.

Vô Dược che giấu hơi thở quá tốt, đã hơn mười phút mà tang thi cấp bốn kia hoàn toàn không phát hiện ra cô.

Thời gian dài, tang thi vẫn như cũ không ngừng nhiều thêm, mà nhóm dị năng giả chậm rãi đã ăn không tiêu.

Vô Dược còn tính toán tiếp tục vây xem, nhưng đột nhiên thấy thiếu niên cách đó không xa đang tới. Liền từ bỏ ý định này.

Thiếu niên chận rãi mà đến, khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân mang vẻ thong dong bình tĩnh. Nơi mạt thế dơ bẩn hỗn loạn này, bởi vì anh đến mà phẳng phất biến thành bối cảnh đẹp nhất.

Vô Dược bước nhanh đến bên cạnh anh, kiểm tra thân thể anh, thấy anh không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra. "Cậu nha, không phải bảo không nên dùng tinh thần lực bừa bãi sao? Sao lại đến đây?"

Bạch Cẩn Mộ nhìn cô, dường như con mắt đen ngọc mang theo chút ủy khuất, anh nhẹ nhàng mở miệng: "Cậu trước kia không đi lâu như vậy."

Vô Dược suy nghĩ một chút, cô hình như là ra đây rất lâu rồi: "Được được được, lần này là tôi không đúng. Lần sau sẽ không để cậu chờ lâu nữa."

Bạch Cẩn Mộ vòng tay lên eo cô, đem đầu vùi ở trên cổ cô, tham lam hấp thụ hương thơm chỉ thuộc về cô. Trong con mắt là điên cuồng không muốn rời xa cô.

Anh không muốn biểu hiện quá ỷ lại cô, nhưng cô giống như thuốc~độc, anh động vào là không thể từ bỏ. Lại nói mỗi khi cô rời đi, anh đều giống như con cá không có nước, mỗi phút mỗi giây đều thống khổ bất kham.

Anh nghĩ, anh khẳng định đã trúng một loại độc tên là Phong Tịch. Hơn nữa đã động vào là không có thuốc chữa.

Lúc này tang thi và nhóm dị năng giả rốt cuộc cũng phát hiện ra hai người bọn họ. Vì thế có một bộ phận nhỏ tang thi đi về phía hai người.

Vô Dược hơi hơi câu môi, thở dài, bạo, lực a! Cô ghét nhất là bạo, lực. Ừm, chắc là ghét đi..

Không đến một phút, Vô Dược liền giải quyết chướng ngại bên người. Sau đó quay đầu lại nói với Bạch Cẩn Mộ: "Tôi lập tức giải quyết, cậu chờ tôi một chút a. Nhớ phải cẩn thận, đừng để bị thương a!"

Anh gật gật đầu, sau đó trả lời: "Được! Cậu cũng chú ý một chút."

Vô Dược hôn một cái lên trán anh, sau đó chậm rãi tiến lên.

Cô tự động bỏ qua nhóm dị năng giả, tiến thẳng đến tang thi cấp bốn. Mà những tang thi cấp thấp chặn đường trực tiếp bị cô đá bay.

Tang thi cấp bốn không có ý thức, nhưng hắn có thể nhận thấy nguy hiểm. Cho nên nhanh chân phản ứng lại chạy nhanh.

Chỉ là, còn chưa chạy xa Vô Dược đã đuổi kịp, đôi chân dài đá một cái, tang thi cấp bốn liền bị Vô Được đá ngã bên đường, đầu lệch qua một bên, nửa bên mặt đều bị hỏng. Khuôn mặt vốn dĩ dữ tợn, giờ này khắc này lại càng xấu xí.

Tang thi cấp bốn cũng tức giận, lập tức đứng lên, hướng Vô Dược rống một tiếng, sau đó trực tiếp nhào tới.

Tuy rằng tang thi cấp bốn phản ứng rất nhanh, nhưng Vô Dược phản ứng càng nhanh hơn. Trong chốc lát tang thi kia lại lần nữa nằm sấp xuống.

Tang thi cấp bốn tựa hồ không nghĩ đến tốc độ phản ứng của cô lại nhanh như vậy, nghĩ một hồi, cũng minh bạch mình trốn không thoát, cho nên liền dốc hết sức.

Vô Dược không nghĩ tới tang thi trước mắt độ nhiên phát cuồng, thiếu chút nữa bị hắn đả thương.

Bạch Cẩn Mộ ở xa thấy vậy con mắt nháy mắt âm trầm xuống, tang thi gần anh tựa hồ cảm giác được một cổ uy áp, đồng loạt run bần bật không dám động.

Trong tay Bạch Cẩn Mộ bay ra một cái đao nhỏ, sau đó trực tiếp cắm vào trong đầu tang thi cấp bốn.

Vô Dược nhìn gã tang thi trước mặt, sau đó kinh ngạc mà nhìn anh đang ở nơi xa. Nam nhân của cô lô-cốt như vậy sao? Chẳng lẽ thật sự so với đại vai ác cô còn lợi hại hơn?

Tuy rằng thật kinh ngạc, nhưng cô rất mau liền khôi phục bình thường, nhặt tinh hạch lên chậm rãi đi về phía anh.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 56: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (9)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Mà một tang thi cấp đặc biệt vẫn luôn tránh ở một chỗ quan sát, có thể nói là kinh hồn táng đảm . Hắn không nghĩ tới hoàng đế của mình, lại vì một nhân loại mà giết đồng loại. Hắn có phải nên cảm thấy may mắn, vì thời điểm mình không có ý thức, không gặp phải nam nhân kia hay không (Yên lặng sửa đúng: Kỳ thật là nữ nhân).

Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần.

Thời điểm nhìn thấy Vô Dược quay lại với hoàng đế của mình, một chân đá một con tang thi.

Tang thi cấp đặc biệt lại một lần cảm thấy may mắn mình không ở trong khu vực ấy, nhưng cũng không dám đối diện với Vô Dược. Người này quả thật là đáng sợ. Cô thật sự là nhân loại sao?

Vô Dược mỉm cười trở lại bên cạnh anh. Anh đi lên trước, trước khi anh đụng tới cô, cô lui một bước

Tay Bạch Cẩn Mộ cái gì cũng chưa đụng tới, ngừng ở giữa không trung. Ý thức được động tác của cô, con mắt quay cuồng liền đỏ lên, áp khí xung quanh liền lạnh xuống.

Sau khi Vô Dược cảm giác được khí lạnh xung quanh, mới phát hiện động tác của mình làm tổn thương anh. Sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Trên người tôi dơ, sẽ làm bẩn cậu, ngoan."

Bạch Cẩn Mộ sửng sốt một chút, khí lạnh xung quanh nháy mắt thu liễm. Anh chủ động dắt tay cô, mắt to ướt ôn nhu nhìn cô: "Tôi không ngại."

Vô Dược bị anh manh tới rồi, lão công quá manh thì làm thế nào đây? Một lời không hợp liền bán manh, khiến mấy lão a di trăm tuổi tỏ vẻ không chịu nổi.

Vô Dược nhìn tay nắm chặt lấy tay cô, vô cùng may mắn khi đại bộ phận cô đều dùng chân. Cô dùng một tay sạch sẽ xoa xoa mái tóc mềm mại của anh. Bất đắc dĩ lại sủng nịch mở miệng: "Cậu nha, tôi phải làm thế nào với cậu mới tốt đây?"

Tuy rằng đời này anh không có cường thế như hai đời trước, nhưng vô cùng thỏa mãn tâm lý phụ nữ của Vô Dược.

Một đời này của anh khiến cô cảm thấy anh thật sạch sẽ, cho nên dù ở mạt thế cô cũng không muốn anh nhiễm một chút bụi nào. Cô muốn bảo hộ anh thật tốt, giống như trước kia anh bảo hộ cô.

Tình yêu là của hai người. Anh nguyện ý sủng cô. Đồng thời, cô cũng nguyện ý sủng anh.

Tuy rằng cô không biết ở tinh tế anh là ai, nhưng từ thời điểm anh khiến cô yêu anh, anh vĩnh viễn là của cô. Cô sẽ không cùng nam nhân khác thân cận, đồng thời cô sẽ khiến anh không thân cận với nữ nhân khác. Nếu đã dán nhãn của cô, vậy chính là hoàn toàn thuộc về cô.

Anh cọ cọ tay cô đặt trên đầu mình, híp mắt như muốn hưởng thụ cô vuốt~ve.

Có hai người hỗ trợ, nhóm dị năng giả không bao lâu liền thoát khỏi đàn tang thi.

Lấy được tinh hạch, Vô Dược cũng rời đi, tiếp theo đến nơi có hai con tang thi cấp hai.

Nhóm dị năng giả đang núp, nhìn phương hướng hai người rời đi.

Trong đó có một người lớn lên tương đối chất phác thành thật người mở miệng: "Lão đại, hai nam nhân kia hình như rất lợi hại."

Nam nhân cầm đầu gật gật, tựa hồ suy tư chút gì đó. Sau đó mở miệng: "Chúng ta theo sau xem."

Sau khi Vô Dược giải quyết xong hai con tang thi cấp hai rồi trở lại xe mình, lạnh nhạt nhìn những người vây quanh xe cô: "Mấy người muốn làm gì? Hả?"

Nam nhân cầm đầu mở miệng: "Xin chào, chúng tôi là người của căn cứ ánh sáng mặt trời. Tôi thấy hai người thân thủ rất tốt, không biết có hứng thú gia nhập với chúng tôi hay không?"

Vô Dược mắt nhìn Bạch Cẩn Mộ, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Không có hứng thú."

Ách.. Nam nhân cầm đầu tựa hồ không nghĩ tới Vô Dược sẽ trực tiếp như vậy. Cuối cùng sờ sờ cái mũi, dời đề tài: "Cái đó.. Hai người hiện tại muốn đi đâu?"

Sau khi Vô Dược mở cửa ghế phó lái đem Bạch Cẩn Mộ nhét vào xe, mới trả lời: "L thị."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 57: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (10)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nam nhân cầm đầu cúi đầu trầm tư, căn cứ ánh sáng mặt trời cũng ở L thị, trực giác nói cho hắn biết nếu đi theo hai người trước mặt sẽ an toàn hơn nhiều. Vì thế mở miệng: "Chúng ta hợp tác một phen, cùng đi L thị như thế nào?"

Vô Dược nhìn hắn một cái, sau đó hỏi: "Cùng mấy người hợp tác chúng tôi có chỗ tốt gì?"

Nam nhân cầm đầu suy nghĩ một chút, trong lúc vô ý thấy quần áo Vô Dược bị dơ, sau đó mở miệng: "Hai người phụ trách an toàn cho chúng tôi, chúng tôi phụ trách sinh hoạt và nước cho hai người, thế nào?"

Vô Dược nhìn quần áo của mình một chút, sau đó gật đầu đồng ý: "Được, nhưng hai người chúng tôi sẽ không vì mấy người mà thay đổi lộ trình, nếu mấy người theo không kịp, hoặc muốn đi trước thì không thể trách chúng tôi."

Vô Dược tự nhận là mình không phải người có thói ở sạch, nhưng cô cũng là một người thích sạch sẽ. Mỗi ngày hoặc cách một ngày đều cần phải tắm một lần. Mà tiểu công tử của cô đương nhiên mỗi ngày đều phải tắm rửa.

Nước mang theo đã sớm không còn, mấy ngày nay tuy rằng đang gấp rút lên đường nhưng vì tìm nguồn nước vẫn lãng phí không ít thời gian.

Nam tử cầm đầu đương nhiên gật đầu đồng ý: "Được, tôi là Liễu Càng ở khu trường khu mười ba căn cứ ánh sáng mặt trời, vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?"

Vô Dược chậm rãi phun ra: "Phong Tịch."

Liễu Càng không để ý Vô Dược lãnh đạm: "Phong tiên sinh, chúng ta bây giờ.."

Vô Dược một bên mở cửa xe một bên trả lời: "Nghỉ ngơi, tầng cao nhất ở tòa nhà phía trước, mười lăm phút sau tôi muốn gặp dị năng giả hệ thủy."

Sau đó ngồi xuống liền trực tiếp đi luôn, chỉ là Vô Dược cũng không có đến tòa nhà, mà đi hướng ngược lại.

Đám dị năng giả vẻ mặt đều mộng bức, bọn họ không phải vừa mới thỏa thuận xong sao? Chỉ có Liễu Càng biết, cô vẫn đang thực hiện lời cô nói.

Liễu Càng nhẹ nhàng thở ra: "Đi thôi, tin rằng bộ phận lớn tang thi đều bị cậu ấy dẫn đi rồi."

Liễu Càng nói quá rõ ràng, những người vừa nghĩ loạn bất giác đỏ mặt.

Liễu Càng biết bọn họ suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không có nói gì thêm. Mạt thế a, nơi có thể dễ dàng bại lộ nhân tính nhất. Hung tàn, ác độc, dục~vọng.. Những người bình thường cố hết sức che giấu tính cách, ở mạt thế liền ngay lập tức lộ rõ.

Cho nên vừa rồi Vô Dược lạnh nhạt như vậy, hắn cũng không cảm thấy gì. Lạnh nhạt so với những tiểu nhân gian trá kia tốt hơn nhiều. Trước mặt đối với ngươi tươi cười, sau lưng lại bất tri bất giác đâm ngươi một đao.

* * *

Vô Dược đến tòa nhà sau khi dọn tang thi xong vừa vặn mười lăm phút. Thời điểm cô nói nơi này, đã dùng tinh thần lực tra xét, biết không có mấy con tang thi mới nói đến nơi này.

Thời điểm Liễu Càng thấy Vô Dược tới, liền tự mình nghênh đón, nói với Vô Dược: "Đây là một khách sạn, ở trấn này coi như là tương đối tốt. Chúng tôi kiểm tra một chút thấy ba con tang thi cấp thấp, chúng tôi đã giải quyết. Cậu và em trai muốn ở cùng nhau sao?"

Vô Dược dắt Bạch Cẩn Mộ, ứng thanh: "Ừ, chúng tôi ở cùng nhau."

Vô Dược đi được vài bước, sau đó quay đầu lại: "Anh ấy không phải em trai tôi, chúng tôi là người yêu."

Liễu Càng sửng sốt, hắn thấy Vô Dược đối với Bạch Cẩn Mộ tốt như vậy còn nghĩ rằng hai người là người nhà. Không nghĩ tới hai người vậy mà là người yêu.

Chỉ là rất nhanh hắn liền khôi phục bình thường, dù sao trước khi mạt thế đến người đồng tính kết hôn cũng không ít, huống chi hiện tại là mạt thế.

Vô Dược chọn phòng tốt một chút, có dị năng giả hệ thủy ở đây cô cũng không lo lắng không có nước, cô nhường Bạch Cẩn Mộ tắm rửa trước, sau đó chính mình cùng dị năng giả hệ thủy ở bên ngoài chờ.

Vô Dược nhìn qua dị năng giả hệ thủy kia, sau đó mở miệng: "Tên?"

Dị năng giả hệ thủy choáng váng một chút, tựa hồ không nghĩ tới Vô Dược sẽ chủ động mở miệng, một hồi lâu mới trả lời: "Ôn.. Ôn Cẩm Lương."

Vô Dược ném một tinh hạch cấp hai cho hắn, sau đó nói: "Được rồi, trước khi đến L thị cậu liền phụ trách nước dùng cho hai chúng tôi."

"..."

Hắn cầm tinh hạch một hồi lâu mới phản ứng lại, sau đó trả lời: "Được.. rồi!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 58: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (11)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Chờ thời điểm Vô Dược tắm rửa xong, dị năng giả hệ thủy đã rời khỏi.

Bạch Cẩn Mộ ngoan ngoãn nằm trên giường, một bàn tay chống đầu, con mắt xinh đẹp nháy nháy nhìn cô.

Vô Dược đi đến trước mặt anh, một tay lấy ôm anh vào trong người. Đầu gối gấp lại chen vào giữa hai chân anh, một tay chống thân thể, một tay bắt lấy cằm anh.

Bạch Cẩn Mộ ngây ngốc, hai mắt mê ly tinh xảo trên mặt chứa đầy khó hiểu, tựa hồ không hiểu cô vì sao đột nhiên lại như vậy.

Nhìn bộ dạng anh giờ này khắc này, tâm lý của lão a di Vô Dược lại kích phát, cô thầm nghĩ hiện tại chỉ muốn hung hăng khi dễ anh.

Cho nên trực tiếp đổ trên người anh, hung hăng hôn anh một trận.

Khi môi đỏ mọng của cô in xuống môi lạnh như băng của anh, anh hoảng hốt một chút, sau đó mặc cô muốn làm gì thì làm.

Hồi lâu cô mới buông anh ra, con mắt màu trà của cô đối diện với con mắt đen của anh. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt ửng hồng của anh, âm thanh vốn trung tính, lúc này lại khàn khàn mị hoặc: "Mộ Mộ, anh thật là xinh đẹp."

Bạch Cẩn Mộ liếm liếm môi, tựa hồ còn cảm thấy không hài lòng, vì thế vòng tay lên cổ cô, môi đỏ chủ động dâng lên.

Sau này, Vô Dược vô cùng hối hận mình lại đem Bạch Cẩn Mộ ngốc manh đáng yêu dạy hỏng rồi. Hơn nữa lại là cái loại không thể nào sửa lại.

Hiện tại Bạch Cẩn Mộ không ngừng hôn cô, hôn một cái đã qua hơn một giờ, Vô Dược rốt cuộc cũng ngăn anh, ôm eo anh đầu chôn trên vai anh: "Ngoan, đừng hôn, ngủ đi!"

Bị cự tuyệt đáy mắt Bạch Cẩn Mộ liền tràn ngập khói mù. Thời điểm Vô Dược chủ động ôm anh, lại sáng sủa lên.

Gương mặt anh cọ cọ tóc cô, sau đó ngoan ngoãn trả lời: "Được!"

* * *

Bầu trời đêm mạt thế hắc ám vô cùng, một ngôi sao cũng không thấy. Ánh trăng cũng bị nhiễm huyết sắc, đã sớm mất đi ánh sáng của trăng tròn.

Tang thi cấp đặc biệt ban ngày đi theo Vô Dược, giờ này khắc này quỳ trên mặt đất. Những tang thi cấp đặc biệt khác bên cạnh hắn cũng dùng tư thế quỳ trên mặt đất như thế.

Âm thanh Bạch Cẩn Mộ thanh lãnh vang lên, so với âm thanh êm tai dễ nghe bình thường bên cạnh Vô Dược, giờ lại lạnh đến mức khiến người khác run sợ: "Không tìm được? A?"

Áp lực cường đại, cơ hồ muốn đem tinh thần của hai tang thi cấp đặc biệt ép tới tới muốn hỏng: "Cầu.. Cầu bệ hạ cho chúng tôi một chút thời gian."

Trong tay Bạch Cẩn Mộ xuất hiện một lọ thuốc nước, ném cho tang thi cấp đặc biệt, sau đó mở miệng: "Đừng để tôi chờ lâu, biết không?"

Tang thi cấp đặc biệt nắm chặt cái chai trong tay sau đó trả lời: "Vâng."

Sau đó liền biến mất trong bóng đêm. Bạch Cẩn Mộ nhìn tang thi cấp đặc biệt tròng mắt trắng mấy ngày nay đi theo Vô Dược, sau đó thản nhiên phun ra: "Đường tiếp theo, tôi không muốn nhìn thấy nhiều tang thi như vậy."

Tang thi cấp đặc biệt sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Vâng."

* * *

Khi Vô Dược tỉnh lại, anh còn đang ngủ. Nhìn môi đang sưng của anh, con ngươi Vô Dược bất giác ôn hòa hơn rất nhiều. Đầu ngón tay dừng ở trên cổ trắng nõn của anh, trên cổ có thêm những vết hồng hồng, đó là kiệt tác của cô.

Bạch Cẩn Mộ giật giật, duỗi tay đem cô hãm vào trong lòng, mặt tinh xảo dán lên mặt cô, hơi trở trong trẻo nhưng lạnh lùng rơi trên mặt cô, môi đỏ bừng giật giật, nhẹ nhàng phun ra: "Mệt.."

Kỳ thật hắn không mệt, nhưng chỉ có như vậy cô mới có thể im lặng nằm trong lòng anh.

Quả nhiên, Vô Dược nâng tay xoa xoa tóc anh: "Mệt thì ngủ thêm một lúc đi, a?"

Vô Dược chỉ là cảm thấy anh thích ở trên giường, cho nên cũng dung túng anh, dù sao cũng không phải việc gì lớn, đương nhiên là phải chiều anh.

Lại không nghĩ tới trong tương lai không lâu, cô muốn rời giường cũng không thể.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 59: Thi hoàng tận thế: Ban trai cố chấp, quá dính ta (12)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Thời gian kế tiếp, một đám người Vô Dược thuận lợi đi đến L thị.

Chỉ là, nhìn đến một đống tang thi đen nghìn nghịt ngoài thành kia, Vô Dược tỏ vẻ thật bất đắc dĩ. Nếu cô có một mình còn tốt, vấn đề hiện tại cô còn mang theo một đống người.

Vô Dược suy nghĩ một hồi, cuối cùng mở miệng nói với Liễu Càng: "Cậu có thể liên hệ với người trong thành không?"

Liễu Càng gật gật đầu.

Vô Dược: "Được, cậu hiện tại liên hệ bảo bọn họ tìm đúng thời cơ mở cửa thành. Tôi dẫn phần lớn tang thi đi, sau đó mấy người giết tang thi mở đường đi vào. Được không?"

Liễu Càng không còn biện pháp, chỉ có thể nghe theo: "Được."

Vô Dược hôn lên trán Bạch Cẩn Mộ: "Ngoan, cậu chờ một chút rồi theo sát bọn họ, đừng để bị thương biết không?"

Bạch Cẩn Mộ nắm chặt tay cô: "Tôi đi theo cậu."

Vô Dược lắc lắc đầu, nửa dỗ dành nói: "Đi theo tôi quá nguy hiểm, đừng tùy hứng được không?"

Bạch Cẩn Mộ không nói lời nào, nhưng tay nắm chặt lấy tay cô, không có ý định buông ra.

Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, tiểu lão công của cô đánh không được mắng không xong, tức giận còn phải dỗ dành. Chỉ là, có biện pháp nào đây? Ai bảo đó là người của cô. Chỉ có thể mềm lại: "Cậu biết, tôi lo lắng nhất chính là cậu bị thương, chỉ có làm như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho cậu. Đừng để tôi lo lắng được không?"

Tay Bạch Cẩn Mộ nắm chặt lấy tay cô cuối cùng cũng có chút buông lỏng, anh rũ đầu xuống, nơi con mắt Vô Dược không nhìn tới, giờ này khắc này phần lớn lệ khí đang quay cuồng.

Kỳ thật anh biết cô sẽ không có chuyện gì. Nhưng ai cũng không thể bảo đảm sẽ không có sự việc ngoài ý muốn phát sinh.

Kỳ thật đáy lòng anh vẫn có vài phần chờ mong cô biến thành tang thi, cùng đồng loại với anh. Nhưng anh theo bản năng cảm thấy, cô khẳng định không thích làm như vậy, cho nên không muốn ép buộc cô. Không muốn cô không vui.

Kỳ thật anh rất muốn nói cho cô, anh là tang thi. Rất muốn nói với cô anh có thể bảo hộ cô thật tốt. Chỉ là anh không dám, anh thật sự sợ hãi. Không dám nói với cô anh là tang thi, sợ khi cô biết sẽ không chút lưu tình mà rời khỏi anh, sợ cô đối với anh lộ ra biểu tình chán ghét.

Anh không biết mình nên làm thế nào, nhưng mặc kệ thế nào, kết quả cuối cùng chỉ có một đó chính là cô tuyệt đối không thể rời khỏi anh.

Bạch Cẩn Mộ ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi muốn đi cùng em. Hai chúng ta cùng một chỗ được chứ?"

Vô Dược: .

Cuối cùng Vô Dược vẫn đồng ý, bởi vì cô biết Bạch Cẩn Mộ cố chấp, cô cũng không có cách nào thay đổi.

Dọc theo đường đi Vô Dược dùng không ít tinh hạch, dị năng cũng tăng rất nhiều, không sai biệt lắm thì lôi hệ cũng đã cấp tám, hệ chữa trị tương đối thấp nhưng cũng là cấp năm.

Có vũ lực tuyệt đối, Vô Dược vẫn luôn lười dùng đến dị năng, dù sao dị năng so với võ lực cũng dễ tiêu hao thể lực hơn.

Vô Dược kéo theo Bạch Cẩn Mộ một bên tránh né, một bên dùng dị năng của mình, hệ lôi là thiên địch của tang thi.

Nhưng mà, cho dù Vô Dược giết một đám rồi một đám tang thi, bọn họ vẫn một lần rồi một lần lại nhào tới.

Tang thi hướng đến Vô Dược càng ngày càng nhiều, thời điểm Vô Dược chiến đấu, còn phải tìm kiếm tang thi cấp cao đang lãnh đạo đám tang thi vây thành.

Không sai, Vô Dược tin tưởng đám tang thi này, sở dĩ đột nhiên vây quanh ngoài thành L thị, khẳng định là có tang thi cấp cao dẫn đường. Hơn nữa tang thi này đã có ý thức của mình.

Vô Dược không khỏi cảm thán, mạt thế mới bắt đầu chưa đến nửa năm đã có tang thi cấp cao, cốt truyện này rốt cuộc đã vặn vẹo đến đâu?

Bạch Cẩn Mộ đột nhiên mở miệng: "Hướng 10 giờ, 1000 mét, gần thành, hắn ở đó."

"Được!" Vô Dược gật gật đầu, sau đó đưa Bạch Cẩn Mộ đến cạnh nhóm dị năng giả.

Cô kiên định mở miệng: "Đi theo bọn họ, không được náo loạn, bằng không tôi sẽ tức giận."[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back