Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 350: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch nói không chút suy nghĩ, "Đều thích như nhau, bất quá càng ưa thích khi còn bé một chút."

    An Tử Dục nhìn chằm chằm cô nói, "Vì sao?"

    Trầm Mộc Bạch dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, "Bởi vì khi còn bé cậu so với tớ thấp hơn, không giống như bây giờ, tớ nói chuyện với cậu đều phải ngẩng đầu."

    Đáy mắt mang theo nụ cười lạnh nhạt, An Tử Dục vuốt vuốt đầu nữ sinh, "Không sao, vậy sau này lúc Lạc Lạc nói chuyện với tớ, tớ liền cúi đầu xuống."

    Trầm Mộc Bạch càng mất hứng, phồng má thở phì phò nói, "Cậu thực sự là quá đáng ghét, vì sao đột nhiên liền dáng dấp cao như vậy a a a a."

    An Tử Dục cười cười, đáy lòng trả lời, đó là bởi vì muốn bảo vệ cậu.

    Hắn muốn làm Vương tử, là bởi vì nghĩ công chúa đứng ở bên người hắn.

    Hắn muốn làm kỵ sĩ, là bởi vì nghĩ muốn bảo hộ công chúa của hắn.

    * * *

    Thừa dịp trong nhà đều không người, Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian nằm trên ghế sa lon bắt đầu chơi trò chơi.

    Lúc chuông cửa vang, cô còn tưởng rằng là ai đã trở về, tranh thủ thời gian dọa đến giấu đi, sau đó giả vờ giả vịt mở TV, lúc này mới chạy tới mở cửa.

    Khi cô nhìn thấy người ngoài cửa, cảm thấy thở phào một hơi, "Tử Dục, tại sao là cậu?"

    An Tử Dục mỉm cười, cầm trong tay bánh pudding mang theo đưa tới trước mặt cô nói, "Vừa rồi ra ngoài mua ít đồ, thuận tiện mang cho cậu cái này."

    Trầm Mộc Bạch ngao một tiếng, tiếp nhận bánh pudding nhìn thoáng qua nói, "Là vị tớ thích!"

    Ngồi ở trên ghế sa lông, cô múc một muỗng bánh pudding bỏ vào trong miệng, hé mắt nói, "A, cậu nhất định là đi quán kia mua."

    An Tử Dục cười "Cậu không phải thích ăn nhất bánh pudding của quán đó sao?"

    Trầm Mộc Bạch kỳ quái "Thế nhưng ở rất xa, cậu đến cùng đi làm cái gì."

    Không có nói cho đối phương biết là mình chính là muốn đi mua, An Tử Dục bên môi ý cười nhàn nhạt nói, "Chỉ là một chút chuyện nhỏ."

    Trầm Mộc Bạch cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là nói, "Câu lạc bộ của các cậu bình thường đều làm gì?"

    An Tử Dục nhìn cô duỗi ra đầu lưỡi màu hồng phấn, trong mắt xám xuống, ngữ khí lại là nhu hòa nói, "Thứ hai thứ tư thứ sáu có huấn luyện, thời điểm trường học tổ chức hoạt động tranh tài, thời gian huấn luyện liền sẽ lâu một chút, bất quá cũng là cá nhân."

    Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng, "Câu lạc bộ kịch nói của chúng tớ so với câu lạc bộ các cậu nhàn hơn nhiều."

    An Tử Dục cười cười, "Lạc Lạc vừa rồi đang làm gì?"

    Trầm Mộc Bạch chột dạ "Tớ đang xem phim."

    Ngước mắt nhìn thoáng qua hình ảnh trên TV, An Tử Dục ôn hòa cười yếu ớt, "Tớ sao không nhớ cậu trước kia thích xem phim loại này?"

    Trầm Mộc Bạch chống đỡ không được, thành thật khai báo "Tớ thừa nhận tớ là đang chơi trò chơi được không." Cô nhỏ giọng phàn nàn nói, "Không hề giống khi còn bé dễ thương như vậy."

    An Tử Dục không nghe thấy rõ, hơi câu môi, tiếng nói thấp nhu, "Tớ chơi với cậu một trận, thế nào?"

    Trầm Mộc Bạch có chút mở to con mắt, "Cậui biết chơi?"

    Cô nghi vấn cũng không phải là không có lý do, dù sao từ nhỏ đến lớn, cô còn chưa thấy tiểu nam chính chơi qua cái này.

    An Tử Dục tốt tính cười cười, "Học mấy ngày."

    Nghe hắn vừa nói như thế, Trầm Mộc Bạch có chút hứng thú, tranh thủ thời gian lôi kéo người hướng bên trong phòng của mình chui vào, "Chúng ta chuyển sang nơi khác chơi, bằng không thì bị mẹ tớ trông thấy, bà khẳng định tưởng rằng tớ làm hư cậu."

    Cảm nhận được thiếu nữ mềm mại, An Tử Dục nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo, đáy lòng có một loại tình cảm đang điên cuồng phát sinh.

    Trầm Mộc Bạch chà xát tay nhỏ, trong lòng mừng khấp khởi nói với hệ thống "Ta, Trầm Mộc Bạch, phải xoay người làm bên thắng rồi!"
     
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 351: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hệ thống ý vị không rõ cười lạnh một tiếng.

    Trầm Mộc Bạch không nghe thấy, tâm tình đặc biệt kích động cùng tiểu nam chính chơi tiếp.

    Tiểu nam chính quả nhiên là tân thủ, Trầm Mộc Bạch ngay từ đầu hoàn toàn là treo lên đánh, càng về sau, đối phương giống như có chút kinh nghiệm, cô đối phó cũng không giống lúc đầu dễ dàng như vậy, nhưng Trầm Mộc Bạch đến cuối cùng nhất định là thắng.

    Cô mừng khấp khởi toe toét, hoàn toàn không có loại cảm giác tội lỗi khi dễ tân thủ.

    Trầm Mộc Bạch mình cũng rất tuyệt vọng nha, dù sao thời gian dài bị hệ thống treo lên đánh lấy, lúc này đến một tiểu nam chính, loại tâm tình biệt khuất kia cuối cùng cũng có thể phát.

    Cho nên mấy ngày tiếp đó, cô không có việc gì đều sẽ len lén lôi kéo tiểu nam chính chơi trò chơi với nhau, hoặc là nhà cô, hoặc là nhà đối phương, hai người giống như là một đôi thanh mai trúc mã trầm mê game online, quên bây giờ là năm nào.

    Nhưng gần đây Trầm Mộc Bạch lại ỉu xìu, bởi vì cô phát hiện số lần tiểu nam chính thắng càng ngày càng nhiều, hơn nữa thắng thời gian càng lúc càng ngắn, loại sợ hãi bị hệ thống chi phối lại nổi lên trong lòng, không, còn muốn càng nhận đả kích.

    Trầm Mộc Bạch vô cùng u oán nhìn đối phương nói, "Cậu không thể nhường cho tớ một chút sao?"

    An Tử Dục cười đến ôn hòa, "Lạc Lạc hi vọng tớ nhường cho cậu sao?"

    Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu.

    Sau đó cô biết lỗi rồi, nắm đấm đánh vào bông cảm giác thắng ý nghĩa một chút đều không có, Trầm Mộc Bạch tức giận nói, "Đến nha, tổn thương lẫn nhau nha!"

    Bị tổn thương chỉ có chính cô.

    Trầm Mộc Bạch bị đả kích lớn, chơi trò chơi số lần càng ngày càng ít, cũng không thức đêm.

    Hệ thống, "Đến nha, chế tạo nha."

    Trầm Mộc Bạch, "Bản thân tự chơi đi."

    Hệ thống như vậy ngược cô, cô cho tới bây giờ cũng là giống đánh tiểu cường bất tử, chết rồi lại nổi lên. Nhưng là tiểu nam chính cũng không giống nhau, hắn mới chơi hơn mười ngày, tâm hồn triệt triệt để để đả kích trong lòng Trầm Mộc Bạch lưu lại không thể xóa nhòa tổn thương, cô lại cũng không muốn chơi trò chơi nữa.

    Sau đó cô hữu khí vô lực nới với tiểu nam chính "Tử Dục, tớ về sau không thể chơi trò chơi với cậu nữa."

    An Tử Dục cười đến ôn nhu, "Lạc Lạc không chơi mà nói, tớ cũng không chơi."

    Trầm Mộc Bạch áy náy "Như vậy không tốt đâu."

    An Tử Dục cong cong con ngươi "Dù sao tớ cũng là tùy tiện chơi đùa mà thôi."

    Trầm Mộc Bạch ngực trúng một tiễn, oa một hơi máu phun ra.

    Các học sinh kiểu gì cũng sẽ nhàm chán đến muốn làm một số việc, trừ bỏ bát quái bên ngoài, trong chuyện bình chọn hotboy hotgirl cũng khá là cảm thấy hứng thú.

    Mỗi một giới tân sinh đến, Lạc Nhân cao trung hotboy hottgirl đều phải đổi một lần.

    Năm ngoái, cấp ba Tô Hà tụt lại, hiện tại Doãn Thiên Hạ học lớp mười một 41 phiếu, cho nên bây giờ hotgirl là Doãn Thiên Hạ.

    Bọn họ bỏ phiếu hình thức là ở trên diễn đàn tiến hành, đăng lên một tấm danh sách bình chọn nữ sinh, sau đó tiến hành đại chúng bỏ phiếu.

    Trầm Mộc Bạch đối với cái này không có hứng thú, tự nhiên cũng sẽ không chú ý.

    Ngồi cùng bàn Hứa Lâm than thở bên tai cô nói, "Giang Lạc Lạc, cậu không được chọn."

    Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng.

    Hứa Lâm thấy cô một chút cũng không thất lạc, kỳ quái nói, "Cậu không thương tâm không khổ sở sao?"

    Trầm Mộc Bạch "Cái này có gì mà đau lòng?"

    Hứa Lâm chậc chậc chậc nói "Nếu là người nào cũng tâm tính tốt như vậy mà nói, liền sẽ không làm ra việc quẹt vé, vị trí hotgirl này cũng sẽ không rơi lên đầu cậu."

    Trầm Mộc Bạch cắn một miếng sô cô la.

    Hứa Lâm nhìn mặt cô, "Bất quá nói thật, tấm ảnh của cậu sắc đẹp so sánh trong cùng một đám PS, thực sự là đủ nổi bật."
     
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 352: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch lúc này mới chậm rãi hỏi một câu, "Tớ rất hiếu kì."

    Hứa Lâm, "Hả?"

    Trầm Mộc Bạch "Ảnh chụp là từ đâu đến."

    Hứa Lâm kéo ra khóe miệng, "Các cậu ấy là chụp, cậu là tìm."

    Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng.

    Hứa Lâm thần thần bí bí thừa nước đục thả câu nói, "Cậu biết hotboy là ai không?"

    Trầm Mộc Bạch lắc đầu.

    Hứa Lâm va vào cánh tay cô, "Chính là trúc mã An Tử Dục nhà cậu nha."

    Trầm Mộc Bạch trong lòng cũng đoán được, cho nên cũng không kinh ngạc.

    Hứa Lâm hoa si nói, "Hắn thật rất đẹp trai, hotboy lần trước cùng hắn so ra đều kém không ít, giá trị nhan sắc tuyệt đối."

    Hứa Lâm phối hợp mắt hoa si trong chốc lát, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, mở miệng nói, "Đúng rồi, tớ còn thấy có người mắng cậu, nói cậu tâm cơ."

    Trầm Mộc Bạch một mặt mơ màng, chỉ chỉ bản thân, "Tớ, tâm cơ?"

    Hứa Lâm gật đầu "Đúng, bọn họ nói cậu chính là cố ý đăng bức ảnh này, kỳ thật bản nhân khó coi hơn nhiều." Hứa Lâm nhìn Trầm Mộc Bạch nói thầm: "Tớ cảm thấy trong ảnh dễ nhìn nhiều."

    Trầm Mộc Bạch dở khóc dở cười, cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.

    Chỉ là bình chọn hotgirl mang đến cho cô ảnh hưởng không nhỏ, tỉ như dưới mặt bàn hàng ngày tăng nhiều thư tình loại hình.

    Trầm Mộc Bạch xem chừng, tích lũy hai năm có thể mua một máy ép nước trái cây hay không.

    Thư tình đều sẽ bị cô nhét vào trong túi xách mang về nhà, dù sao để trong trường học xử lý không tốt.

    Tan học trên đường, tiểu nam chính nhìn túi sách cô phình lên nói, "Bên trong chứa cái gì?"

    Trầm Mộc Bạch khục một tiếng, nói hàm hồ không rõ, "Gần đây bài tập hơi nhiều."

    An Tử Dục mỉm cười "Lạc Lạc thời điểm nói láo, chính là bộ dáng bây giờ."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    An Tử Dục ngữ khí lơ đãng nói, "Để cho tớ tới đoán xem là cái gì?" Bên môi ý cười dần nhạt, "Thư tình đúng không?"

    Trầm Mộc Bạch đành phải thành thật khai báo.

    An Tử Dục nhìn nữ sinh trước mặt, mắt sắc dần dần sâu, trong lòng ức chế không nổi tình cảm hắc ám bốc lên, hắn ngữ khí vô cùng dịu dàng nói, "Lạc Lạc có người thích không?"

    Trầm Mộc Bạch lắc đầu "Không có."

    Trong lòng u ám cảm xúc tiêu tán một chút, An Tử Dục bên môi có chút giương lên, "Lạc Lạc là đứa trẻ ngoan, sẽ không yêu sớm đúng hay không?"

    Trầm Mộc Bạch ngước mắt trừng mắt liếc hắn một cái, "Tử Dục, cậu cũng không có bao lớn có được không?"

    An Tử Dục trong giọng nói mang theo một chút chế nhạo nói, "Tớ so Lạc Lạc lớn hơn một tháng, theo bối phận mà nói, Lạc Lạc hẳn còn gọi tớ một tiếng anh."

    Trầm Mộc Bạch trừng mắt liếc hắn một cái, "Nghĩ hay lắm!"

    An Tử Dục có chút câu môi, hai con ngươi nhìn chăm chú lên nữ sinh trước mắt nói, "Kỳ thật, tớ cũng không thích cậu kêu tớ là anh." Hắn ngừng một chút nói, "Bất quá ở trong một ít chuyện, tớ lại hết sức vui vẻ."

    Trầm Mộc Bạch là đại đồ đần, chắc chắn sẽ không nghĩ đến đối phương trong đầu nghĩ là chút việc thiếu niên không nên nghĩ, chính ở chỗ này thoảng qua hơi nói, "Đời này, cậu cũng liền chỉ là suy nghĩ một chút đã xong."

    Cho nên nói, bạn tốt nhất là không lập tức phản bác, bởi vì có thể sẽ bị vả mặt nhanh lắm.

    An Tử Dục vuốt vuốt đầu cô, nói khẽ, "Lạc Lạc, chúng ta ước định có được hay không?"

    Trầm Mộc Bạch ngước mắt "Uớc định cái gì?"

    An Tử Dục ngữ khí rất là tùy ý nói, "Cấp ba ai cũng không được yêu sớm."

    Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, chính cô có thể làm được, nhưng tiểu nam chính nói không chừng về sau gặp được nữ sinh hắn thích nha, thế là cô lắc đầu nói, "Cái này không tốt lắm đâu, nếu là Tử Dục về sau gặp được nữ sinh cậu thích thì làm sao bây giờ?"
     
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 353: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Tử Dục nhấc lên vành môi nói, "Sẽ không."

    Trầm Mộc Bạch thấy hắn ngữ khí khẳng định như vậy, đắc ý nhếch miệng nói, "Được, tớ ngồi đợi cậu bị vả mặt."

    An Tử Dục nhìn cô, bên môi nụ cười vô cùng ôn hòa, "Lạc Lạc nói qua lời nói nhất định phải nhớ kỹ."

    Bằng không mà nói.. Hắn sẽ điên mất nha.

    Bất quá, hắn sẽ không để cho khả năng này xuất hiện.

    Forum bên trên trường học ảnh chụp cùng tư liệu thuộc về Trầm Mộc Bạch bị gỡ xuống hết rồi, Hứa Lâm tức giận bất bình nói, "Thật quá đáng, nhất định là Doãn Thiên Hạ, cậu ta chính là ghen ghét mỹ mạo của cậu."

    Trầm Mộc Bạch mặc dù không biết là ai làm, nhưng cái này đối với cô mà nói chính là một chuyện tốt, dù sao có thể ít đi không ít phiền phức, tỉ như thư tình đều so trước kia ít đi rất nhiều.

    Hứa Lâm ở chỗ này nghĩa phẫn điền ưng nói, "Những nam sinh kia đi đòi một lời giải thích, cậu biết sao không, nhân viên quản lý vậy mà nói ảnh chụp tư liệu là không thông qua bản nhân cho phép truyền lên, cho nên liền đem nó gỡ xuống. Nói dễ nghe, trước kia cũng không phải chưa từng làm."

    Trầm Mộc Bạch thấy bạn mình tức giận như vậy, cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ vai nói, "Có cái gì tốt để tức giận?"

    Hứa Lâm trừng mắt nhìn "Tớ nói ra cậu cũng đừng tức giận."

    Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu.

    Hứa Lâm cười hì hì "Đó là bởi vì mỗi lần những nam sinh kia nhờ vả tớ mang thư tình, đều sẽ nhét chút ít đồ ăn vặt."

    Trầm Mộc Bạch không biết nói gì, nhưng là cô biết rõ chuyện này coi như không phải Hứa Lâm, cũng sẽ có những người khác làm.

    Hứa Lâm còn đang vụng trộm nhìn sắc mặt cô, thận trọng nói, "Giang Lạc Lạc, cậu tức giận sao?"

    Trầm Mộc Bạch lắc đầu.

    Hứa Lâm thở phào nhẹ nhõm "Tính cậu thật tốt."

    Trầm Mộc Bạch cười cười không nói lời nào, cô chỉ là không muốn so đo những thứ này mà thôi.

    Nửa tháng sau chính là đại hội thể dục thể thao, trừ bỏ những khuôn mặt muốn tham gia trận đấu muốn huấn luyện, những bạn học khác như thường lệ phải học tập.

    Đối với lần tranh tài này, không ít tân sinh cũng là ôm tâm tình chờ mong.

    Dù sao đây là đại hội thể dục thể thao lần thứ nhất bọn hắn tiến vào Lạc Nhân cao trung trải qua.

    Trầm Mộc Bạch biết rõ tiểu nam chính là câu lạc bộ điền kinh, vậy hắn cũng rất có thể sẽ tham gia trận đấu, chỉ là không hỏi không biết, hỏi một chút giật mình.

    Đối phương báo danh tham gia nhảy cao, nhảy xa, 100 mét, 1500 mét, còn có bơi lội mấy cái hạng mục.

    Trầm Mộc Bạch khó hiểu "Cậu làm sao báo danh nhiều hạng mục như vậy?"

    An Tử Dục ôn hòa cười yếu ớt, "Coi như là một lần rèn luyện." Hắn cong cong con ngươi nói, "Lạc Lạc đến lúc đó sẽ đến nhìn tớ thi đấu sao?"

    Trầm Mộc Bạch hướng trong miệng nhét một cây kẹo que, nói hàm hồ không rõ, "Khẳng định."

    An Tử Dục bên môi ý cười dần dần sâu, không hề chớp mắt nhìn chăm chú lên thiếu nữ nói, "Tớ sẽ cố gắng để cho Lạc Lạc một chút liền có thể nhìn thấy tớ."

    Trầm Mộc Bạch ngước mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy câu nói này nói đến có chút kỳ quái.

    Theo thời gian trôi qua, đại hội thể dục thể thao đã đến, trừ bỏ những người tham gia trận đấu, đứng ở bên cạnh cũng là thuần một sắc đồng phục, nữ sinh mặc váy đồng phục liếc mắt nhìn tới chính là từng dãy đùi.

    Các nữ sinh cầm banh vải nhiều màu ngay trước đội cổ động viên ủng hộ người lớp mình tham gia thi đấu, trên mặt tràn đầy khoái hoạt mỉm cười.

    Bất quá có một chỗ lộ ra cực cùng dễ thấy, một đống nữ sinh chen cùng một chỗ, hoa si gào thét một cái tên, cơ hồ muốn đem cả khối bầu trời lật tung.

    Mấy nam sinh nhe răng nói, "Chậc chậc chậc, thân thể như vậy cũng muốn tham gia trận đấu, tớ xem cũng chỉ có thể xếp sau mấy người đi."

    "Không phải là dáng dấp đẹp trai một chút thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người."
     
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 354: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kỳ thật tớ cảm thấy hắn dáng dấp cũng liền như vậy đi, bất quá thanh mai của hắn nhưng lại rất xinh đẹp."

    Bất quá mặc cho bọn họ làm sao chua, trình độ An Tử Dục được hoan nghênh người sáng suốt đều có thể trông thấy, hơn nữa thậm chí còn có không thiếu nữ sinh nguyện ý 'Phản bội' lớp nhà mình cổ vũ cho hắn.

    Bên kia An Tử Dục đang làm nóng người, hắn mặc quần áo thể thao màu trắng, trên mặt tinh xảo không thể bắt bẻ mang theo một vòng nụ cười nhàn nhạt, bởi vì khí chất cùng thân hình, vô luận làm cái gì cũng để cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

    Một bên nữ sinh nước miếng đều muốn chảy xuống, "Oa oa oa, tớ muốn về nhà nói cho mẹ tớ biết, trong trường học có một Vương tử bên trong manga đi ra!"

    "Con mắt! Con mắt a! A a a a không được hắn nhìn về bên này, ai cho tớ thêm một lần máu đi! Tớ muốn tử trận!"

    "Tớ thề, tớ nhất định phải từ lúc sinh thời đem hắn đuổi tới tay!"

    "Vóc người đẹp mắt, thanh âm êm tai, ngón tay xinh đẹp, xương quai xanh gợi cảm, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, thân cao một mét tám, hoàn toàn chính là nam thần bản định chế! Tớ cảm thấy thi đậu Lạc Nhân cao trung là tớ cả một đời làm qua lựa chọn chính xác nhất!"

    "Cho nên nói? Hắn rốt cuộc là đang nhìn ai?"

    "Tớ tớ tớ! Nhất định là tớ!"

    "Cậu thôi đi được không? Nam thần mới không muốn thấy cậu một quả bí lùn."

    "Tớ nhổ vào, nói thật giống như cậu cao bao nhiêu bao nhiêu làm như xinh đẹp lắm ý!"

    Thu tầm mắt lại, An Tử Dục khẽ rũ xuống đôi mắt, ai cũng thấy không rõ thần sắc đáy mắt hắn.

    Nam sinh cũng mặc quần áo thể thao màu trắng vỗ vai hắn một cái nói, "Tử Dục, cậu vừa rồi đang nhìn cái gì? Thi đấu sắp bắt đầu rồi."

    An Tử Dục ngước mắt, con ngươi như lưu ly trong ý cười không đạt đáy mắt, hắn ôn hòa nói, "Không có gì."

    Trầm Mộc Bạch kém chút đem hạng mục nhớ lộn, thời điểm cô nhớ tới, mới phát hiện thi đấu một trăm mét đã sắp bắt đầu.

    Cô thật vất vả chạy tới sân bãi, phát hiện dùng người ta tấp nập để hình dung cũng không đủ.

    Thở một hơi, Trầm Mộc Bạch tìm một nơi so sánh với chỗ khác người ít hơn một chút chen vào.

    Tiếng súng đã vang lên, An Tử Dục giống như là có cảm ứng đồng dạng ngước mắt nhìn bên này một chút.

    Trầm Mộc Bạch cấp bách trợn mắt, thầm nghĩ tiểu nam chính người ta đều chạy rồi nha.

    An Tử Dục lộ ra một cái mỉm cười nhàn nhạt, sau một khắc thân thể giống như là mũi tên vận sức chờ phát động, đột nhiên mà phóng tới phía trước.

    Tốc độ của hắn rất nhanh, dù cho xuất phát chạy so người khác chậm một chút, đều đã chạy qua mấy tuyển thủ.

    Hiện trường nữ sinh vì hắn cao giọng thét chói tai vang lên, tiếng a a a a hoa si liên tục không ngừng.

    An Tử Dục tốc độ càng lúc càng nhanh, đôi chân dài đặc biệt chú ý, thời điểm hắn mỗi lần vượt qua một người, những nữ sinh kia tiếng thét chói tai liền càng ngày sẽ càng lớn.

    Thời điểm hắn cùng người đang dẫn đầu chạy song song, các nữ sinh hô hấp cũng không tự chủ được nín hơi, mắt không hề nháy một cái nhìn chăm chú lên.

    Cuối cùng An Tử Dục nhanh hơn một bước đến điểm cuối cùng.

    Tất cả nữ sinh đều vì hắn kêu gào, "A a a a a cực kỳ đẹp trai!"

    Trầm Mộc Bạch cũng thở phào một hơi, lại không thể đoán được đối phương sau khi tuyên bố kết quả, trực tiếp đi tới.

    Nữ sinh bên cạnh lập tức liền muốn bạo động, "Oa oa oa, nam thần đến đây!"

    "Khăn mặt khăn mặt, khăn mặt của tớ đâu!"

    An Tử Dục ở trước mặt Trầm Mộc Bạch ngừng lại, bên môi ý cười nhàn nhạt, "Tớ còn tưởng rằng cậu đã quên."

    Trầm Mộc Bạch cười khan nói, "Tớ làm sao lại quên." Chính là kém chút nhớ lộn mà thôi.

    An Tử Dục giống như là đoán được cái gì, hắn hơi câu lên khóe môi, "Có phải liếc mắt liền thấy tớ hay không."
     
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 355: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch nháy nháy mắt, "Kỳ thật tớ nhìn thấy đầu tiên là giáo viên."

    An Tử Dục đáy mắt mang theo một chút bất đắc dĩ, vuốt vuốt đầu cô.

    Nữ sinh lặng im một mảnh, con mắt nhìn chằm chằm hai người này, tan nát cõi lòng một mảng lớn.

    Có người xoa xoa hỏi, "Nữ sinh này ai vậy."

    "Giang Lạc Lạc nha, là thanh mai trong truyền thuyết kia."

    "Oa oa oa, bọn họ có phải hay không cùng kết giao."

    "Không có chứ, chỉ là quan hệ tốt mà thôi, cũng không có kết giao."

    "Nghe nói nam thần chỉ coi cô ấy là em gái, Giang Lạc Lạc cũng chỉ đem nam thần làm anh trai, các cậu không phải mù đó chứ?"

    Trong nháy mắt, lại có một bộ phận nữ sinh trong lòng tro tàn lại cháy.

    Nói thì nói thế, nhưng là có chút nữ sinh có ánh mắt lập tức liền nghỉ tâm tư, ha ha, có cái nam sinh nào xem đối phương là em gái sẽ dùng ánh mắt cùng ngữ khí ôn nhu như vậy.

    Khoảng cách thi đấu 1500 mét còn có một đoạn thời gian, Trầm Mộc Bạch nhìn vật trên tay những nữ sinh khác, nghĩ thầm bản thân muốn hay không cũng mua chút, liền nghe được tiểu nam chính nói với cô, "Lạc Lạc, có thể ngồi cùng tớ một lúc không?"

    Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, có chút lo lắng nói, "Đợi chút nữa còn có thi đấu 1500 mét, cậu được không?"

    An Tử Dục hơi câu lên khóe môi, trong mắt mang theo một chút ý cười chế nhạo, "Lạc Lạc, không được nghi ngờ năng lực nam nhân."

    Trầm Mộc Bạch mặt đỏ lên, yên lặng trừng mắt tiểu nam chính, nghĩ thầm, tên này từ lúc nào học được giọng lưu manh như vậy.

    Hai người ngồi yên lặng trong một giây lát, Trầm Mộc Bạch nói, "Tớ đi quầy bán quà vặt mua cho cậu nước còn có khăn mặt."

    An Tử Dục mỉm cười nhìn cô, ngữ khí ôn hòa, "Được."

    Sau khi từ căng tin mua nước còn có khăn mặt, thi đấu đã không sai biệt lắm bắt đầu rồi, tiểu nam chính đã bắt đầu đi làm nóng người, thấy cô đi tới, trên mặt trồi lên một vòng nụ cười nhu hòa.

    Nữ sinh bên người không biết hắn lại nhìn ai, nguyên một đám tưởng rằng lại nhìn bản thân, tiếng kêu hoa si càng lúc càng lớn.

    Có nam sinh cao cao đẹp trai giống như là trong đám người nhìn thấy cái gì, dừng lại động tác làm nóng người, vươn tay hướng về bên này lớn tiếng kêu lên, "Giang Lạc Lạc!"

    Trầm Mộc Bạch ngẩn người, nhìn sang, phát hiện đối phương có chút nhìn quen mắt, tựa như là nam sinh lần trước ngăn lại bản thân tỏ tình kia.

    Đối phương phát giác được ánh mắt cô nhìn sang, trên mặt tuấn lãng lộ ra một cái nụ cười vui vẻ, lần nữa lớn tiếng kêu lên, "Giang Lạc Lạc! Tớ lấy thứ nhất cho cậu xem!"

    Trong đám người phát ra từng đợt ầm ĩ, không một phút đồng hồ, Trầm Mộc Bạch lập tức thành tiêu điểm chú ý.

    Nữ sinh bên cạnh thấp giọng thảo luận nói, "Đây không phải là nam thần Lý Lệ lớp (bảy) sao? Thì ra người cậu ấy thích là Giang Lạc Lạc."

    "Khoảng cách nhìn gần, Giang Lạc Lạc rất xinh đẹp nha, tớ cảm thấy so với kia cái Doãn Thiên Hạ dễ nhìn hơn nhiều."

    "Nghe nói Doãn Thiên Hạ đối với An Tử Dục có ý."

    Trầm Mộc Bạch kéo ra khóe miệng, cô cũng chỉ là muốn im lặng xem thi đấu mà thôi.

    Ánh mắt có chút dừng lại, An Tử Dục đem ánh mắt phóng tới trên người nam sinh, rủ xuống đôi mắt, che đậy kín thần sắc bên trong nổi lên u ám, câu lên khóe môi, phát ra một cái cười lạnh im ắng.

    Thi đấu một ngàn năm trăm mét khảo nghiệm càng nhiều là sức chịu đựng cùng thể lực, có rất nhiều người ngay từ đầu đã lựa chọn toàn lực, thời điểm cuối cùng bắt đầu lực bất tòng tâm, cho nên ở nơi này một cái hạng mục thi đấu, còn thật là khó khăn nói nắm vững kỹ xảo.

    Tiếng súng vang lên một khắc này, tất cả tuyển thủ thi đấu liền xông ra ngoài.

    An Tử Dục thân ảnh là dễ thấy nhất, dù sao lúc trước hắn thắng nổi thi đấu 100 mét, lại thêm cái chức vị nam thần này, nhận chú ý càng nhiều hơn một chút.
     
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 356: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Lệ không có tham gia câu lạc bộ điền kinh, hắn ta lựa chọn bóng rổ câu lạc bộ, trước kia ở trường học liền thường chạy bộ rèn luyện, cho nên sức chịu đựng cùng thể lực so với đại đa số người nhất định có ưu thế.

    Hắn ta đối với mình cảm thấy rất tự tin, cũng không phải bởi vì cái khác, chỉ dựa vào là đội viên chủ lực bên trong bóng rổ lại thêm trước kia hạng mục giải thưởng, liền đối lần thi đấu này có 80% nắm chắc.

    Hắn cũng không có giống những người khác, ngay từ đầu lựa chọn hòa hoãn, mà là trực tiếp vượt qua đại đa số tuyển thủ, thẳng tắp bảo trì ở hạng hai.

    Hạng nhất nam sinh thân hình cường tráng, đối phương tựa hồ rất hưởng thụ loại danh tiếng kia, cho nên có chút dùng sức quá mạnh, thời điểm chạy đến năm trăm mét, đã bắt đầu lực bất tòng tâm.

    Lý Lệ đắc ý nhếch miệng, một cái vượt qua.

    Trên sân bóng truyền đến âm thanh hô to cổ vũ, các nữ sinh thần sắc kích động làm hắn ra trong lòng hơi động.

    Lý Lệ mặc dù cũng là nam thần, nhưng sẽ không tự luyến cho rằng đám này nữ sinh là vì mình, như vậy duy nhất giải thích chính là..

    Lý Lệ quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng hơi lấy làm kinh hãi, phát hiện An Tử Dục vậy mà theo thật sát phía sau, duy trì một cái khoảng cách không xa không gần.

    Lý Lệ cảm thấy xiết chặt, nhưng hắn ta cũng không có hoảng, mà là điều chỉnh một lần hô hấp, hơi tăng nhanh tốc độ.

    An Tử Dục cũng không có theo tới.

    Lý Lệ thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ tới Giang Lạc Lạc, trên mặt không khỏi hiện ra một vòng nụ cười nhàn nhạt.

    Nữ sinh bên trên lại lần nữa rít gào lên, Lý Lệ liền biết rồi An Tử Dục lại đuổi tới rồi, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện hai người khoảng cách so với lần trước càng thêm kéo gần lại một chút.

    Bọn họ đã chạy chín trăm mét, lý Lệ không khỏi tâm lý giật mình, hắn ta tự nhiên biết rõ An Tử Dục thắng hạng nhất thi đấu một trăm mét, nhưng là thời gian khoảng cách không hề dài, đối phương lại có thể lên cùng bản thân, thật đúng là có chút không thể coi thường.

    Thời điểm chạy đến một ngàn hai trăm mét, Lý Lệ phát hiện đối phương một mực theo sát lấy phía sau mình, một bước cũng không có tụt lại.

    Hắn hô hấp không khỏi loạn trong chớp mắt, nhưng nghĩ đến thắng lợi ngay ở phía trước cách đó không xa, liền trấn tĩnh lại, tăng nhanh tốc độ.

    Hiện trường tiếng thét chói tai tiếng hoan hô không ngừng.

    Thời điểm chạy đến một ngàn ba trăm mét, Lý Lệ có chút hoảng, hắn ta có thể cảm nhận được đối phương đã cùng hắn ta lần nữa kéo gần lại khoảng cách, không khỏi cắn răng, dưới chân càng ngày càng tăng nhanh tốc độ.

    Thời điểm một ngàn bốn trăm mét, An Tử Dục đã từ phía sau chạy tới, cùng Lý Lệ song song.

    Lý Lệ tâm đã có chút hoảng, hắn ta bắt đầu phát hiện tiết tấu của mình tựa như là bị đối phương cố ý xáo trộn, hơn nữa không biết lúc nào, hắn ta cảm thấy mình lại có chút cảm giác lực bất tòng tâm. Nhưng thắng lợi đã càng ngày càng gần, hắn ta không thể từ bỏ như vậy, thế là oán hận cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân xông về phía trước.

    Hai cái thân ảnh cực tốc chạy nhanh, những nữ sinh kia tiếng hoan hô cũng càng lúc càng lớn, bọn họ đang đấu lẫn nhau, muốn vượt qua đối phương.

    Lý Lệ thái dương đã tràn ra một chút mồ hôi lạnh, hắn ta cảm thấy lồng ngực mình giống như là có một khối chì nhét vào vậy, hô hấp trở nên càng ngày càng nặng. Dư quang không khỏi hướng bên cạnh liếc qua, lại phát hiện An Tử Dục trạng thái khí tức vậy mà so với chính mình còn muốn trầm ổn.

    Giống như là phát giác được ánh mắt nhìn sang, đối phương có chút nhấc lên vành môi, lộ ra một vòng nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt thần sắc ảm đạm không rõ.

    Lý Lệ còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa ý vị của nó, An Tử Dục đã vượt qua.

    Khoảng cách còn lại còn có hai mươi mét.
     
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 357: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Lệ thái dương mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều, hắn ta ngừng thở, dùng hết lực lượng toàn thân chuẩn bị lần vọt cuối cùng.

    Sự thật chứng minh, lực bộc phát là vô tận, ở cách năm mét, Lý Lệ lập tức liền đem An Tử Dục vượt qua.

    Bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai gấp rút của nữ sinh.

    Thắng lợi ở ngay phía trước, Lý Lệ nổi lên cuối cùng muốn nhất cử vượt qua, lại phát hiện một thân ảnh càng nhanh từ bên cạnh lướt qua, vượt qua đường tuyến mà bản thân tâm tâm niệm kia.

    Loại tâm tình này không cách nào nói rõ, Lý Lệ trong lồng ngực tràn đầy phẫn nộ cùng bất lực, bất cứ người nào cho là mình nắm chắc thắng lợi trong tay, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng lại thất bại, cái loại cảm giác này, quả thực so ngay từ đầu liền biết mình thua còn muốn làm cho người tới thống hận.

    Nữ sinh kích động tiếng thét chói tai vang lên, cơ hồ muốn đem sân bãi lật tung.

    An Tử Dục từng bước một hướng đám người đi tới, không thiếu nữ sinh đã kinh hỉ che miệng lại.

    Các nữ sinh chưa kịp phản ứng, đối phương đã đem bản thân nương đến trên người một nữ sinh, tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt này.

    An Tử Dục ôm lấy thiếu nữ rõ ràng cũng có chút sững sờ, đem cái cằm đưa tới bờ vai đối phương, nhẹ nhàng thở gấp nói, "Lạc Lạc, tớ mệt quá."

    Thanh âm trầm thấp ôn nhu trong đó còn mang theo một chút ý vị nũng nịu, mang theo cảm giác tê tê dại dại.

    Trầm Mộc Bạch lấy lại tinh thần, đem hắn đỡ đến trên chỗ ngồi cách đó không xa.

    An Tử Dục tay còn miễn cưỡng lôi kéo cô, trên thái dương tràn ra điểm điểm mồ hôi, môi mỏng phun ra tiếng hơi thở trầm thấp.

    Trầm Mộc Bạch cầm lấy khăn mặt nói, "Trước lau mồ hôi đi."

    An Tử Dục ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một cái nụ cười suy yếu nhu hòa, "Làm sao bây giờ? Vừa rồi giống như có chút dùng sức quá mạnh."

    Trầm Mộc Bạch không nghi ngờ gì, "Cái kia tớ tới giúp cậu lau đi."

    Khóe môi kéo lấy một vòng nụ cười nhàn nhạt, An Tử Dục nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, thanh âm êm dịu nói, "Vậy phiền phức Lạc Lạc."

    Trầm Mộc Bạch thay hắn lau sạch mồ hôi ở thái dương, chần chờ nói, "Đợi hạng mục thi đấu lát nữa, cậu đừng cố sức."

    Tựa hồ cảm thấy lời mình nói giống như nói đến không đúng, Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian nói bổ sung, "Hai cái hạng nhất, đã rất tuyệt, thật!"

    An Tử Dục nhìn cô, mỉm cười nói, "Được."

    Trầm Mộc Bạch vặn nước ra cho hắn, đưa tới nói, "Uống trước chút nước đi, sau đó nghỉ ngơi một lát." Cô nhìn đồng hồ trên tay một chút, ngước mắt nói, "Khoảng cách hạng mục thi đấu tiếp theo còn có mười phút."

    An Tử Dục hưởng thụ lấy cảm giác thiếu nữ lo lắng cho hắn, đáy mắt ý cười càng ngày càng sâu, thanh âm càng ngày càng dịu dàng nói, "Tớ đã biết."

    * * *

    Trong nhà vệ sinh tiếng nước ào ào ào vang lên, Lý Lệ hướng trên mặt mình vọt mạnh một cái nước lạnh.

    Nam sinh bên cạnh an ủi, "Ai, cậu cũng đừng quá khó chịu, dù sao tiểu tử kia là câu lạc bộ điền kinh, nói không chừng trước kia chính là chuyên môn rèn luyện cái này."

    Lý Lệ nhìn qua người trong gương, ánh mắt đối phương bên trong có một cỗ nồng đậm không cam lòng.

    Nam sinh còn đang nói tiếp, "Lại nói, cậu dáng người tướng mạo đều không kém, làm gì treo cổ trên người Giang Lạc Lạc, người ta có một cái thanh mai trúc mã như vậy, chưa chắc sẽ để ý cậu."

    Lý Lệ trầm giọng "Tôi muốn một mình yên lặng."

    Nam sinh vỗ vai hắn ta một cái, "Thiên nhai nơi nào không cỏ thơm, làm gì đơn phương yêu mến một cái hoa, trường học này nữ sinh xinh đẹp nhiều lắm, cậu nha, cũng không cần luôn là một cây gân, không có ý nghĩa."

    Lý Lệ con mắt nặng nề nhìn về phía nam sinh, "Tôi nói, tôi muốn một mình yên lặng, cậu nghe không hiểu sao?"
     
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 358: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (38)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam sinh bị khuôn mặt âm trầm làm giật nảy mình, nhỏ giọng lầm bầm một câu, quay người đi ra ngoài.

    Lúc này nhà vệ sinh chỉ còn lại có Lý Lệ, hắn ta nhìn xem trong gương bộ dáng đầy tia máu, lần nữa hướng trên mặt mình tạt mấy cái nước lạnh.

    Vòi nước nước ào ào ào vang lên, sau lưng truyền tới một tiếng bước chân, càng ngày càng gần.

    Mới đầu Lý Lệ cũng không hề để ý, thẳng đến đối phương đi đến bên cạnh hắn ta mở ra một bên vòi nước, đem đôi tay thon dài trắng nõn để đến phía dưới không nhanh không chậm cọ rửa, mà trong gương phản chiếu đi ra gương mặt kia, rõ ràng là An Tử Dục.

    Đối phương nâng lên mắt, cười khẽ một tiếng, "Thật là đúng dịp."

    Lý Lệ lúc này còn đắm chìm trong thất bại trận đấu kia, lúc này sắc mặt tự nhiên cũng đẹp mắt không được bao nhiêu, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Chúc mừng cậu."

    An Tử Dục bên môi tràn ra một vòng nụ cười lạnh nhạt, "Nhưng hình như bạn học Lý, rất không cam tâm nha."

    Lý Lệ hung hăng nhíu mày, rốt cục phát hiện không thích hợp, thế là quay sang nói, "Cậu đây là ý gì?"

    An Tử Dục ánh mắt thủy chung dừng lại ở trên gương, nghe được câu này không nhanh không chậm nói, "Câu nói kia của cậu trước khi thi đấu rất nhiều người đều nghe, cũng bao gồm tôi."

    Bị đâm chọt chỗ đau, nhất là đối phương là người đoạt hạng nhất Lý Lệ sắc mặt càng ngày càng khó coi, "An Tử Dục, tôi với cậu hẳn là không có quan hệ gì."

    An Tử Dục làm bộ kinh ngạc nói, "Bạn học Lý tại sao nhìn ra như vậy nha?"

    Lý Lệ cười lạnh một tiếng, "Tôi không phải người ngu."

    Mở mắt ra, trong con ngươi như lưu ly ý cười không đạt đáy mắt, An Tử Dục nói, "Tất nhiên bạn học Lý đều đã nhìn ra, cái kia tôi cũng có chuyện nói thẳng." Bên môi ý cười lạnh lùng, hắn mở miệng nói, "Cách xa cô ấy một chút."

    Lý Lệ bị chọc giận quá mà cười lên, "Ha ha ha, cậu không cảm thấy cậu nói chuyện rất buồn cười sao An Tử Dục? Lạc Lạc và cậu chỉ là tình nghĩa từ nhỏ đến lớn, cậu dựa vào cái gì can thiệp sinh hoạt cá nhân của cậu ấy." Bên môi câu lên một vòng nụ cười mỉa mai, "Trong trận đấu là cậu cố ý?"

    An Tử Dục nhẹ giọng cười cười, "Đã bị cậu nhìn ra.."

    Một loại biệt khuất phẫn nộ cùng không chỗ có thể phát khuất nhục làm cho Lý Lệ đáy mắt đỏ lên, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói, "Đùa nghịch người khác chơi rất vui sao?"

    An Tử Dục cong môi nói, "Tôi chỉ là nhìn cậu không vừa mắt mà thôi."

    Lý Lệ chế trụ xúc động muốn một quyền vung tới, hít một hơi thật sâu nói, "Ha ha, Lạc Lạc biết rõ cậu trước mặt một đằng phía sau một nẻo không? Cô ấy biết rõ cậu căn bản chính là cố ý làm bộ suy yếu để cho cô ấy vì cậu lo lắng lau mồ hôi sao? Không biết đi, An Tử Dục, cậu có tin tôi hiện tại liền đi nói cho cô ấy không."

    An Tử Dục nâng mắt, thẳng tắp nhìn về phía đáy mắt hắn ta, khẽ cười nói, "Cậu nói, cô ấy sẽ tin cậu, hay là tin tôi?"

    Bầu không khí có trong nháy mắt tắc nghẽn, lời nói kẹt tại trong cổ họng thủy chung không phát ra được.

    Vang lên bên tai một tiếng cười khẽ giống như ác ma.

    "Cậu xem, ngay cả chính đáy lòng cậu đều có đáp án."

    Lý Lệ kìm nén một hơi, Đúng! Hắn ta không hề có một chút niềm tin! Nhưng nhìn gương mặt trước mắt này nói cười yến yến, mặt ngoài là nam thần trong suy nghĩ của đám người, sau lưng lại có một ác ma tâm. Trong lòng của hắn không khỏi rùng mình một cái, có chút giật giật bờ môi, "Đúng, tôi là không sánh bằng nhiều năm tình nghĩa của các cậu, nhưng là cậu vĩnh viễn không thể ở bên người Lạc Lạc cả một đời." Hắn ta cười lạnh một tiếng, "Lạc Lạc không biết cậu thích cô ấy? Cậu cảm thấy nếu như cô ấy biết rõ cậu nhưng thật ra là loại người này, nhất định sẽ rời đi rất xa."
     
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 359: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (39)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Tử Dục nhẹ nhàng vung đi giọt nước trên tay, bên môi ý cười lạnh lùng, "Cái này liền không có quan hệ gì với cậu." Hắn quay người đi vài bước, giữa lông mày tinh xảo là thần sắc băng lãnh, "Còn có Lạc Lạc không phải cậu có thể gọi."

    Lý Lệ một đôi xích hồng nhìn chằm chặp hắn, "An Tử Dục, cậu không cảm thấy cậu rất tiểu nhân sao?"

    An Tử Dục cười khẽ một tiếng, "Nghe nói cậu bóng rổ đánh rất được, chúng ta tới so một trận như thế nào? Cậu thắng, tôi sẽ không can thiệp cậu theo đuổi Lạc Lạc, tôi thắng.. cậu nhất định phải cách xa cô ấy."

    Bầu không khí yên lặng một cái chớp mắt, hắn ngước mắt, "Làm sao, cậu không dám?"

    Thái dương gân xanh đột nhiên nhảy lên, Lý Lệ gắt gao nắm chặt nắm tay, "Tôi dựa vào cái gì đáp ứng cậu?"

    An Tử Dục thản nhiên nói, "Cậu không đáp ứng cũng không sao, dù sao tôi có biện pháp."

    Bị ngữ khí đối phương kích giận, Lý Lệ cười lạnh một tiếng, "Tuần này thứ bảy, XX sân bóng không gặp không về."

    Trầm Mộc Bạch phát hiện, tiểu nam chính đi một chuyến toilet về, tâm tình tốt giống như trở nên càng thêm vui thích.

    Sau đó nhảy cao nhảy xa, An Tử Dục theo thứ tự đoạt hạng thứ hai thứ ba.

    Cuối cùng chính là thi đấu bơi lội trong trường.

    Tham gia lần thi đấu này trừ bỏ những học viên của câu lạc bộ bơi lội, còn có một chút nam sinh muốn ở trước mặt nữ sinh muốn làm ra náo động.

    Bất quá hôm nay thi đấu bơi lội đúng là phá lệ náo nhiệt, những nữ sinh kia cơ hồ chiếm cứ tất cả đất trống, nguyên một đám đưa dài cái cổ.

    Nữ sinh đối với nam sinh mà nói, mặt cùng dáng người rất quan trong, đối với nữ sinh mà nói, cũng là như thế.

    Nhìn thấy các nam sinh vóc người đẹp, các nữ sinh so những nam sinh nhìn thấy mỹ nữ còn điên cuồng hơn, nguyên một đám hoa si dùng con mắt nhìn chằm chằm, vụng trộm chảy máu mũi.

    Hôm nay nhất đáng chú ý có hai vị tuyển thủ, một là câu lạc bộ bơi lội Hàn Cảnh Diệp, một người khác chính là An Tử Dục.

    Hàn Cảnh Diệp cũng là ở bên trong tân sinh có không ít danh tiếng, hắn ta thành tích ưu tú, càng là lấy dáng người nổi danh, tướng mạo cũng là loại hình nam đẹp trai, hai hàm răng trắng nụ cười như ánh mặt trời thu hoạch một đám phiếu mê muội.

    Hiện trường có thể nghe thấy có hai nữ sinh đang lớn tiếng hô tên nam thần riêng phần mình, trong bóng tối so tài.

    "Emmmm nam thần của các cậu dáng dấp nhìn rất đẹp, nhưng là hắn có tám khối cơ bụng sao, có nhân ngư tuyến sao, không có chứ."

    "Nam thần của chúng tôi dáng dấp đẹp mắt là được rồi, lại nói, lúc trước hắn đều tham gia qua nhiều thi đấu như vậy, thể lực cái gì hoàn toàn không nói chơi được không."

    "An Tử Dục dáng dấp đẹp mắt là đẹp mắt, nhưng cũng không phải đồ ăn, tôi vẫn tương đối thích Hàn Cảnh Diệp như vậy, dáng người siêu đô."

    "Nam thần của chúng tôi dáng người cũng rất tốt nha, vóc dáng một mét tám, tỉ lệ vàng."

    "Coi như hết, mặc dù tôi rất thích tướng mạo An Tử Dục, nhưng là Hàn Cảnh Diệp dù sao cũng là câu lạc bộ bơi lội, trận đấu này ai thua ai thắng vừa nhìn liền biết."

    Tuyển thủ thi đấu đã liên liên tục tục từ trong phòng thay quần áo chạy ra, nhóm nữ sinh này đã sớm trông mòn con mắt, lúc này nguyên một đám dò đầu, ý đồ tìm ra nam thần nhà mình.

    Đương nhiên còn có một bộ phận nữ sinh, cũng xoa xoa ngắm lấy những dáng người tuyển thủ khác, sau đó trong lòng so sánh lẫn nhau, cuối cùng đạt được kết luận cùng thứ tự bản thân cảm thấy thỏa mãn.

    Hàn Cảnh Diệp từ trong phòng thay quần áo đi tới, hiện trường nữ sinh lập tức hét lên.

    Hắn ta thân cao khoảng 1m8, làn da màu lúa mì, dáng người là loại sẽ để cho người ta chảy nước miếng, tám khối cơ bụng lộ ra càng là chú ý. Đã có không thiếu nữ sinh vừa nhìn thân thể của hắn ta, một bên vụng trộm lau nước miếng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...