Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 330: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có chút xấu hổ Trầm Mộc Bạch khục một tiếng, ngôn từ chính nghĩa nói, "Nữ sinh chúng tớ ăn đồ ăn vặt là vì giảm béo, nam sinh các cậu không ăn cơm thật ngon, thân thể liền sẽ không cường tráng, dễ dàng phát bệnh."

    An Tử Dục bị cô hù dọa, nhỏ giọng nói, "Thật sao? Cái kia tớ nghe lời Lạc Lạc, nhất định ăn cơm thật ngon."

    Trầm Mộc Bạch trong lòng chính là cười trộm, liền nghe được đối phương lại ôm chặt cổ cô nhỏ giọng nói, "Tớ không muốn bị bệnh, bởi vì như vậy sẽ lây cho Lạc Lạc."

    Trầm Mộc Bạch lập tức có chút dở khóc dở cười.

    Trên đường đi, đều sẽ có một số người ánh mắt nhìn về phía nơi này, sau đó nhỏ giọng thảo luận. Trong đó không thiếu người lớn cùng trẻ con, nhưng là đại bộ phận đều không có ác ý gì.

    "Em trai trên đầu gối có miệng vết thương, chị gái này thật hiểu chuyện."

    "Đúng nha, không giống trong nhà của tôi hai đứa nhỏ, cả ngày cãi nhau đánh nhau, phiền muốn chết, không đứa nào bớt lo."

    "Tôi cũng muốn, lúc trước nên sinh một đứa."

    * * *

    Mím môi, An Tử Dục ôm chặt Trầm Mộc Bạch, có chút rầu rĩ không vui.

    Phát giác được hắn tại sao không nói chuyện, Trầm Mộc Bạch nói, "Tử Dục, cậu không vui sao?"

    An Tử Dục nhìn chằm chằm cái ót cô, trầm mặc một hồi nói, "Vì sao bọn họ toàn cảm thấy cậu là chị của tớ?"

    Trầm Mộc Bạch cho là hắn nho nhỏ lòng tự trọng nam tử hán bị thương tổn tới, an ủi, "Khả năng là bởi vì cậu dáng dấp càng đáng yêu hơn một chút."

    An Tử Dục nhỏ giọng phản bác, "Lạc Lạc mới là đáng yêu nhất."

    Từ nhỏ đến lớn, dạng lời nói khích lệ này Trầm Mộc Bạch không biết từ trong miệng hắn nghe được bao nhiêu lần, chỉ cười nói, "Cái kia Tử Dục phải cố gắng lớn lên nha, như vậy về sau liền sẽ không có người nói tớ là chị gái của cậu, bọn họ đều sẽ cho là tớ là em gái của cậu."

    An Tử Dục há to miệng, vẫn là không có mở miệng, chỉ là đang trong lòng nhỏ giọng nói, cũng không phải em gái.

    Hắn cảm nhận được cái lưng ấm áp này, sững sờ nghĩ một hồi, vẫn là không có nghĩ đến, vì sao em gái cũng không được.

    Thế là đành phải ôm đối phương im lặng chăm chú nhìn, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn không vui, Lạc Lạc liền sẽ dỗ dành hắn, ôm hắn một cái cũng cõng hắn, An Tử Dục đáy lòng đột nhiên trồi lên một cái ý niệm trong đầu.

    Nếu là hắn cõng Lạc Lạc sẽ như thế nào?

    Hắn trong đầu nghĩ nghĩ, trong lòng sinh ra vô cùng chờ mong, thế là dùng thanh âm mang theo chút bập bẹ nói, "Lạc Lạc, lần sau tớ cũng cõng cậu có được hay không?"

    Trầm Mộc Bạch kém chút cười ra tiếng, cô nhịn một chút nói, "Chỉ sợ không được đâu."

    An Tử Dục ngẩn người, "Vì sao?"

    Trầm Mộc Bạch sợ nói thật hắn sẽ thương tâm, thế là mơ hồ không rõ trả lời, "Bởi vì tớ rất nặng, Tử Dục sẽ cõng không nổi."

    An Tử Dục trong lòng sinh ra một cỗ ủy khuất nho nhỏ, hắn cảm thấy Lạc Lạc là đang lừa hắn, Lạc Lạc không muốn để cho hắn cõng. Thế là nước mắt dâng lên, hắn rầu rĩ không vui ôm chặt cổ đối phương, nho nhỏ hít mũi một cái, cố gắng đem nước mắt nghẹn trở về.

    Lúc về đến nhà, Trầm Mộc Bạch cùng Chu Nhược Vân kể một chút đầu đuôi câu chuyện, nhưng lại chưa hề nói việc cô cõng An Tử Dục trở về.

    Chỉ là cô không nói, tự nhiên có người sẽ lộ ra.

    Vào lúc ban đêm An Tử Dục liền nói với mẹ hắn, "Mẹ, con có thể cõng Lạc Lạc sao?"

    Chu Nhược Vân lúc này đang ở phòng bếp dưới vòi nước rửa chén đĩa, nghe vậy nhìn bên cạnh nhớ tới chân con trai, "Con làm sao đột nhiên nghĩ muốn cõng Lạc Lạc?"

    An Tử Dục "Bởi vì hôm nay Lạc Lạc cõng con về nhà, cho nên con lần sau cũng muốn cõng Lạc Lạc."

    Chu Nhược Vân cảm thấy lại vừa bực mình vừa buồn cười, quở trách hắn nói, "Con sao có thể để cho Lạc Lạc cõng con về nhà? Lạc Lạc sẽ rất vất vả, con cho rằng con rất nhẹ sao."
     
    Ayuxinh, Hoài An An, Muoi199816 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 331: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Tử Dục ngẩn người.

    Chu Nhược Vân điểm một cái đầu hắn nói, "Lần sau không thể như vậy."

    An Tử Dục trong lòng rất khó chịu, hắn biết Lạc Lạc là đang lừa hắn, Lạc Lạc nhất định rất mệt mỏi.

    Nghĩ đến đây hắn liền không nhịn được ngậm lấy một bao nước mắt nói, "Thật xin lỗi."

    Con trai thanh âm sữa bên trong giọng nghẹn ngào làm cho Chu Nhược Vân mềm lòng, "Ngày mai mang cho Lạc Lạc một ít đồ ăn ngon đi."

    An Tử Dục nghẹn nước mắt, hít mũi một cái nói, "Vâng."

    Hắn vẫn là nhớ thương vấn đề lúc đầu, thế là lại hỏi một lần, "Mẹ, con có thể cõng Lạc Lạc không?"

    Chu Nhược Vân không phải Trầm Mộc Bạch, coi như cố kỵ đến lòng tự trọng của con trai cũng sẽ không mập mờ cho qua, "Bây giờ còn không thể."

    An Tử Dục sững sờ nhìn mẹ mình, "Bởi vì Lạc Lạc rất nặng sao?"

    Chu Nhược Vân buồn cười nói, "Đây là ai nói cho con?"

    An Tử Dục nhỏ giọng nói, "Là Lạc Lạc mới vừa nói."

    Chu Nhược Vân xoa xoa giọt nước trên tay, sờ lên đầu hắn nói, "Bởi vì Tử Dục bây giờ còn nhỏ, cõng không nổi Lạc Lạc."

    An Tử Dục mấp máy cái miệng nhỏ nhắn nói, "Lạc Lạc cõng được con, con cũng có thể."

    Chu Nhược Vân ngẩn người, phát hiện mình không cho qua được, thế là lừa gạt nói, "Bởi vì Lạc Lạc mỗi ngày đều uống sữa tươi, liền sẽ cao lên, mà Tử Dục không thích uống sữa tươi."

    An Tử Dục nghe được câu này, nhăn nhăn tiểu lông mày, hắn chán ghét sữa bò thứ mùi đó.

    Chu Nhược Vân tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng, sờ lên đầu hắn, "Tử Dục chỉ là phát dục so người khác chậm một chút, về sau cũng sẽ cao lên."

    An Tử Dục nghe vậy ngước mắt nhìn mẹ mình một cái, hỏi, "So Lạc Lạc cao hơn sao?"

    Chu Nhược Vân nhẹ gật đầu, "Đúng vậy nha."

    An Tử Dục nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng nói, "Mẹ, con muốn uống sữa bò."

    Hắn muốn cao nhanh một chút, như thế liền có thể cõng nổi Lạc Lạc.

    Chu Nhược Vân không có tin tưởng lời nói hắn, con trai nhà mình trình độ chán ghét uống sữa tươi mình còn không biết sao, nhưng trong miệng còn là cười nói, "Được."

    Chỉ là Chu Nhược Vân không nghĩ tới, liên tục một tuần lễ, con trai đều không có suy nghĩ muốn từ bỏ.

    Nhà trẻ sinh hoạt đối với Trầm Mộc Bạch mà nói là loại tra tấn, tiểu học cũng không ngoại lệ.

    Đối với cô mà nói, chỉ là đổi một cái khái niệm mà thôi.

    Vừa nghĩ tới muốn ở cái thế giới này ngây ngốc mười tám năm, cô liền không nhịn được trầm thấp thở dài một hơi, "Hệ thống, có thể hay không thương lượng một việc."

    Hệ thống "Cái gì?"

    Trầm Mộc Bạch như tên trộm: "Trong Thương Thành có hay không loại máy thời gian?"

    Hệ thống lạnh lùng: "Không có."

    Trầm Mộc Bạch một mặt thất vọng.

    Hệ thống nói tiếp, "Cho dù có cô cũng mua không được."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Đối với hệ thống, cô vẫn là người nghèo rớt mồng tơi.

    Mười điểm thương tâm Trầm Mộc Bạch một mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm sấp trên bàn.

    Ngồi cùng bàn thấy thế, vỗ vỗ cánh tay cô nói, "Giang Lạc Lạc, cậu sao vậy?"

    Trầm Mộc Bạch ngẩng đầu, hữu khí vô lực khoát tay áo nói, "Không có việc gì."

    Ngồi cùng bàn là cái tiểu mập mạp, cô ấy rất là hâm mộ Giang Lạc Lạc, bởi vì cô ấy còn không có gặp qua nữ sinh cùng tuổi đẹp mắt như vậy.

    Con mắt to tròn rất có linh khí, làn da còn trắng giống như sữa bò, miệng nhỏ cái mũi nhỏ, quả thực tựa như tiểu công chúa trong cổ tích.

    Cô ấy một bên hâm mộ vừa nói, "Giang Lạc Lạc, cậu và An Tử Dục quả thực giống như công chúa cùng hoàng tử."

    Trầm Mộc Bạch nghe lời này một cái kém chút cười ra tiếng, cô và An Tử Dục có túi da xác thực so với người bình thường tốt hơn chút, nhưng là cũng không có khoa trương như vậy, nhưng cô cũng biết tiểu hài tử phương thức nói chuyện chính là như vậy, thế là cũng không để ở trong lòng.
     
    Ayuxinh, Hoài An An, Muoi199817 người khác thích bài này.
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 332: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ là Trầm Mộc Bạch từ trước đến nay không thế nào chú ý bề ngoài, cô không biết là, đối với đại đa số người mà nói, cô và An Tử Dục xác thực quá xuất sắc.

    Cho nên trong trường học, luôn có thể thu đến ánh mắt người khác chú ý.

    Cho dù ở tiểu học, đám người cũng ưa thích cái gì tốt đẹp. Ở trong mắt những bạn học khác, Trầm Mộc Bạch tính tính tốt thành tích cũng tốt, cũng không có ỷ vào bản thân dáng dấp đẹp mắt liền hư hỏng hoặc là tự cao tự đại cái gì, bình thường thỉnh giáo vấn đề cái gì cũng rất là kiên nhẫn, cho nên thu được rất nhiều tiểu bằng hữu hảo cảm.

    Nhưng là đối với An Tử Dục mà nói, liền không thế nào cao hứng.

    Hắn mỗi lần tới tìm Lạc Lạc đều sẽ nhìn thấy những cái tiểu bằng hữu kia vây quanh cô, cũng tỷ như hiện tại.

    Cái nam sinh thân cao kia ghé vào đằng sau trên mặt bàn, luôn là chọc chõ lưng Lạc Lạc, nghĩ muốn nói chuyện cùng cô.

    Hắn cứ như vậy không nên tự sinh ngột ngạt nhìn một hồi, khi nhìn đến Lạc Lạc không để ý nam sinh kia, rốt cục cũng bỏ được hé miệng cười.

    Trên thực tế, Trầm Mộc Bạch cũng rất phiền muộn, tiểu nam sinh sau bàn luôn là thích dùng ngón tay chọc chọc lưng cô, mỗi lần cô quay đầu lại, lại luôn luôn dời ánh mắt không nói lời nào.

    Nhiều lần, cô đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, chỉ coi tiểu hài tử hiếu động cùng ngứa tay, hơn nữa đối phương cường độ cũng lớn đến không tính được, giống như là nhìn thấy đồ vật chơi vui, hiếu kỳ va vào.

    Ngay lúc cô cân nhắc muốn hay không cùng giáo viên yêu cầu đổi chỗ ngồi, ngồi cùng bàn đụng đụng cánh tay cô nói, "Giang Lạc Lạc, An Tử Dục nhà cậu đến rồi."

    Trầm Mộc Bạch ngẩn người, quay đầu nhìn.

    Trong hành lang cũng không có phát hiện thân ảnh An Tử Dục.

    Cô gái mập nhỏ ngồi cùng bàn cũng ngẩn người, nói lầm bầm, "Kỳ quái, chẳng lẽ là tớ nhìn lầm?"

    Lúc này An Tử Dục đang cùng chủ nhiệm lớp (3) nói chuyện.

    Hắn rất khẩn trương, bởi vì đây là lần thứ nhất hắn cùng giáo viên nói láo, nhưng là hắn trên mặt vẫn có chút trấn định nói hết lời.

    Chủ nhiệm lớp này bị An Tử Dục cản lại, cũng cảm thấy hắn khá quen, tại thời điểm nhắc đến Giang Lạc Lạc cái tên này, cuối cùng đem hắn nghĩ tới.

    An Tử Dục khẩn trương trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi, trợn tròn mắt nhìn nam nhân nói, "Thầy ơi, thầy có thể đem bạn học nam kia đổi đi không?"

    Nam nhân trên mặt xuất hiện một chút do dự.

    An Tử Dục thấy thế nhéo nhéo tay nhỏ nói, "Thầy, Lạc Lạc thành tích rất tốt, dì Tiêu bình thường cũng rất chú trọng học tập của cậu ấy, em không hy vọng Lạc Lạc bị tiểu bằng hữu khác ảnh hưởng đến." Hắn mấp máy cái miệng nhỏ nhắn nói, "Nếu như Lạc Lạc lui bước mà nói, dì Tiêu sẽ mắng cậu ấy."

    Hắn bộ dáng rất có tính lừa gạt, mặc dù tính tình tương đối an tĩnh một chút nhưng là thành tích học tập vẫn là tốt, chủ nhiệm lớp này luôn luôn có thể nghe được trong văn phòng liên quan tới lời nói khích lệ An Tử Dục. Cho nên lúc này cũng không làm sao hoài nghi, trong lòng nghĩ, mẹ Giang Lạc Lạc thoạt nhìn thật ôn nhu, nhưng lại có chút nhìn không ra.

    Trẻ con nhất là trẻ con nhu thuận luôn có thể giảm xuống tính hoài nghi, huống chi chỉ là đổi một cái chỗ ngồi mà thôi, thế là vị chủ nhiệm lớp liền đáp ứng.

    Trong lòng ý mừng lan tràn đến đáy mắt, An Tử Dục hé miệng cười, "Cảm ơn lão sư."

    * * *

    Khi đi học, chủ nhiệm lớp đem nam sinh đằng sau Trầm Mộc Bạch đổi đi, đổi thành một tiểu nữ sinh.

    Nam sinh kia tại chỗ liền sững sờ trên chỗ ngồi, một bộ muốn khóc lên, nhưng là bình thường tính tình cũng là tương đối nội liễm, chỉ có thể yên lặng xoa xoa nước mắt rất là khổ sở thu dọn đồ đạc.

    Cô gái mập nhỏ ngồi cùng bàn chọc chọc cánh tay Trầm Mộc Bạch nói, "Lão sư làm sao đột nhiên cho đổi chỗ ngồi cậu ấy?"
     
    Ayuxinh, Hoài An An, Muoi199815 người khác thích bài này.
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 333: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch cũng nghĩ không ra, "Không biết."

    Cô gái mập nhỏ hừ một tiếng, "Đổi cũng tốt, tránh khỏi cậu ấy luôn là quấy rầy cậu."

    Đoạn nhạc đệm này ai cũng không có để ở trong lòng.

    Thời điểm tiểu học lớp năm, An Tử Dục tính tình vẫn như cũ không có thay đổi gì, hắn vẫn là thích ở cùng Trầm Mộc Bạch, không thế nào thích cùng những bạn học khác giao lưu, giống như cũng không có đồ vật gì đặc biệt ưa thích.

    Trầm Mộc Bạch vì thế một lần buồn rầu qua, mỗi lần cô muốn cho đối phương thử cùng những người bạn nhỏ khác chơi đùa, An Tử Dục liền sẽ mọc lên ngột ngạt nho nhỏ.

    "Tử Dục, cậu tại sao lại mất hứng?" Cô ngồi xổm xuống nhìn tiểu nam chủ đang ngồi nói.

    Một năm qua đi, An Tử Dục cao lớn một chút, nhưng là Trầm Mộc Bạch cũng ở cao lên, cho nên hai người thân cao chênh lệch cũng không có rút ngắn.

    Vì thế An Tử Dục rất là phiền muộn, có lần buổi tối còn uống nhiều mấy bình sữa bò, nửa đêm lại bị mắc tiểu mà tỉnh.

    Chu Nhược Vân biết vừa bực mình vừa buồn cười nói ra, "Con coi như lại uống nhiều sữa bò, cũng sẽ không lập tức cao ra."

    An Tử Dục trong lòng cấp bách, cũng tỷ như hiện tại, hắn nhìn thấy Lạc Lạc ngồi xổm xuống, lại nghĩ tới việc chiều cao.

    Rất là khổ sở nghĩ, hắn lúc nào mới có thể cõng lên Lạc Lạc đây.

    Trầm Mộc Bạch thấy hắn không vui, an ủi, "Tử Dục, người luôn luôn muốn lớn lên, cậu phải cùng người khác kết giao bằng hữu, về sau mới không cô đơn."

    An Tử Dục sững sờ nhìn cô.

    "Lạc Lạc sợ cô đơn sao?"

    Trầm Mộc Bạch "Sợ a, người đều là sợ cô đơn."

    An Tử Dục nhìn cô, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn chân thành nói, "Lạc Lạc đừng sợ, tớ sẽ một mực ở cùng Lạc Lạc."

    Trầm Mộc Bạch buồn cười nói, "Thế nhưng là chúng ta cũng sẽ tách ra nha."

    "Không muốn!" Mang theo một chút âm thanh sữa thanh âm đột nhiên cất cao.

    Cô có chút giật nảy mình.

    An Tử Dục đem bờ môi mím thành một đường, rất là bướng bỉnh nói, "Tớ sẽ không cùng Lạc Lạc tách ra!"

    Tiểu hài tử trong mắt tràn đầy thần sắc quật cường, còn lóe một chút nước mắt ủy khuất.

    Trầm Mộc Bạch vội vàng an ủi, "Được được được, không xa rời nhau."

    Cô ở trong lòng thở dài một hơi đối với hệ thống nói, "Tiểu nam chính giống như càng ngày càng dính người."

    Hệ thống lạnh lùng "Cho nên cô những năm này đều đã làm gì?"

    Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, giống như đều là đang sống phóng túng vượt qua, không khỏi sinh ra một chút chột dạ, "Đây không phải còn rất nhiều thời gian sao?"

    Hệ thống ha ha một tiếng, "Tôi thấy cô làm đứa nhỏ rất vui vẻ nha."

    Trầm Mộc Bạch không hiểu rùng mình một cái, sợ hãi hệ thống lại ở cái thế giới tiếp theo gây chuyện, thế là vội vàng cam đoan nhất định bắt đầu cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

    An Tử Dục bị cô lời lừa, hít mũi một cái, đem nước mắt nén trở về, duỗi ra đầu ngón út nhỏ giọng nói, "Ngoéo tay."

    Trầm Mộc Bạch không nhìn được nhất hắn khóc.

    "Được, chúng ta ngoéo tay."

    Đợi đến hai người ngoéo tay xong rồi, An Tử Dục ngước mắt nhìn cô nhỏ giọng nói, "Tớ không thích cậu và bọn họ cùng nhau chơi đùa."

    Trầm Mộc Bạch buồn cười sờ lên đầu hắn nói, "Vì sao?"

    An Tử Dục "Chính là không thích." Thậm chí rất chán ghét.

    Nhưng là câu nói đằng sau này, hắn suy nghĩ một chút vẫn là không có nói ra, bởi vì hắn không muốn để cho Lạc Lạc cảm thấy hắn rất trẻ con.

    Trầm Mộc Bạch cho rằng là tiểu hài tử độc chiếm ham muốn quấy phá, cười cười nói, "Tử Dục kết giao rất nhiều tiểu bằng hữu, liền sẽ không nghĩ như thế."

    An Tử Dục hé miệng nhìn cô nói, "Tớ có Lạc Lạc là đủ rồi."

    Tiểu hài tử đối với ý nghĩ của mình quá mức bướng bỉnh, Trầm Mộc Bạch biết rõ một lát cũng thay đổi không được ý nghĩ của hắn, nói không chừng sẽ còn hoàn toàn ngược lại, chỉ có thể dự định chậm rãi trợ giúp hắn thay đổi.
     
    Ayuxinh, Hoài An An, Muoi199817 người khác thích bài này.
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 334: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn nữa hiện tại trọng yếu nhất là, muốn để An Tử Dục thích vận động.

    Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Tử Dục, chúng ta bắt đầu từ ngày mai chạy bộ sáng sớm có được hay không?"

    An Tử Dục mở to cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm cô.

    Trầm Mộc Bạch mắt không chợp lấy một cái, nói dối:

    "Chúng ta mỗi ngày rời giường sớm chút, sau đó chạy bộ, về sau liền sẽ không dễ dàng ngã bệnh như vậy."

    An Tử Dục không nói lời nào.

    Trầm Mộc Bạch thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục nói, "Cậu còn nhớ lần trước việc cậu phát sốt không? Dì Chu cùng tớ thật lo lắng cho cậu, hơn nữa chạy bộ có rất nhiều chỗ tốt, có thể cường tráng thân thể, lại có thể cao ra."

    An Tử Dục trợn tròn con ngươi, "Cao ra?"

    Trầm Mộc Bạch gật đầu "Đúng nha, thầy giáo không phải đã nói sao?"

    Là nói qua, nhưng là khi đó An Tử Dục không thế nào để ở trong lòng. Hiện tại lại khác biệt, bởi vì Lạc Lạc nói chuyện cũng đúng.

    Nếu là giáo viên biết rõ ý nghĩ của hắn, đoán chừng sẽ bị tức giận đến thổ huyết.

    Trầm Mộc Bạch thấy hắn có chút dao động, nói ra, "Có được hay không?"

    An Tử Dục nhìn cô đáy mắt chờ đợi, nhẹ gật đầu, "Được."

    Tiểu nam chính từ nhỏ đến lớn đều tương đối yếu ớt, bởi vì khi còn bé thường xuyên ngã sấp xuống, luôn luôn đối vận động có chút kháng cự. Thời điểm lớn lên một chút, cũng không có thay đổi gì, cho nên hiện nay rốt cục thuyết phục được hắn Trầm Mộc Bạch vừa vui mừng lại cảm động.

    Kết quả nói xong muốn chạy bộ rồi mà sáng sớm hôm sau Trầm Mộc Bạch liền quên mất không còn một mảnh, trầm mê cùng Chu công ôm ấp.

    Thời điểm An Tử Dục bấm chuông cửa, chủ nhà là Giang Thần mở cửa, "Tử Dục?"

    An Tử Dục ngẩng đầu lên nói, "Chú, con là tới tìm Lạc Lạc, chúng con nói muốn cùng nhau chạy bộ sáng sớm."

    Giang Thần buồn cười nói, "Con bé còn đang ngủ nướng đấy."

    Tiêu Tuyết Tình đang làm bữa sáng quay đầu lại nói, "Tử Dục tới tìm Lạc Lạc sao?"

    An Tử Dục nhu thuận gật đầu.

    "Dì Tiêu, con và Lạc Lạc hẹn nhau muốn cùng nhau chạy bộ sáng sớm."

    Tiêu Tuyết Tình nói với hắn "Lạc Lạc còn chưa có rời giường đấy, con đi gọi nó đi."

    An Tử Dục gật đầu nói được.

    Gõ cửa phòng một cái, lại không nghe được đáp lại, hắn mới đẩy cửa ra, nhỏ giọng nói, "Lạc Lạc."

    Trên giường cô nhóc mặc áo ngủ phấn hồng không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn vùi đầu ngủ say.

    An Tử Dục tới gần, nhìn chằm chằm cô ngủ bắt đầu ngẩn người.

    Thẳng đến cô nhóc trở mình, hắn mới hồi phục tinh thần lại, duỗi ra tay nhỏ chọc chọc gương mặt đối phương mềm hồ hồ nói, "Lạc Lạc, dậy đi."

    Xúc giác rất tốt, hắn nhịn không được lại đâm mấy lần, ngay cả nói chuyện cũng quên.

    Nhưng trực tiếp sử dụng lực, thế là cứ như vậy giằng co thêm vài phút đồng hồ, cô nhóc còn đang nằm ngáy o o.

    Cuối cùng vẫn là Giang Thần tiến đến đánh thức.

    Đối với ba ba ruột, ra tay liền không có nhẹ như vậy.

    Trầm Mộc Bạch bụm gò má nước mắt lưng tròng rời giường.

    Giang Thần "Tử Dục chờ con thật lâu, con còn chưa chịu rời giường."

    Trầm Mộc Bạch ép ép tóc ngố trên đầu, lúc này mới nhớ tới hôm qua cô chính miệng nói qua, vừa chột dạ lại áy náy "Thật xin lỗi Tử Dục."

    An Tử Dục lắc đầu "Lạc Lạc mau rời giường, bằng không thì liền không kịp."

    Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người ở trong khu cư xá chạy bộ.

    Lúc này người còn không phải rất nhiều, trừ bỏ dân đi làm chú trọng thân thể khỏe mạnh, còn có một số người già cùng trẻ em.

    Trầm Mộc Bạch cùng An Tử Dục bộ dáng tinh điêu ngọc trác, bọn hắn liền nhận được chú ý, trên đường đi không ngừng có người chào hỏi.

    Cứ như vậy, chạy bộ sáng sớm quen thuộc một mực kiên trì đến năm lớp sáu.

    Trong lúc đó, Trầm Mộc Bạch còn ý đồ bồi dưỡng tiểu nam chính hứng thú những vận động khác, nói thí dụ như chơi bóng rổ, cầu lông, nhảy cao..
     
    Ayuxinh, Hoài An An, Muoi199815 người khác thích bài này.
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 335: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay từ đầu thái độ đối phương cũng không nóng lòng, nhưng là cùng cô đồng hành, mặc dù không tính là thích, nhưng đã được coi là tốt hơn rất nhiều.

    Tốt nghiệp tiểu học, hai người liền nghênh đón cuộc sống của học sinh trung học.

    Lúc này Trầm Mộc Bạch cùng An Tử Dục ngũ quan đã nẩy nở, tự nhiên cũng liền càng ngày càng xuất sắc, chỉ là chiều cao hai người vẫn luôn bảo trì tại vị trí không bình đẳng.

    Đúng, An Tử Dục thủy chung so với Trầm Mộc Bạch thấp hơn một chút, cho dù hắn quả thực giống như một tiểu vương tử một dạng lóa mắt.

    Nhưng là trong trường học, rất nhiều người đều hiểu lầm bọn họ là quan hệ chị em.

    Trầm Mộc Bạch lại rất nổi tiếng, thành tích của cô xuất sắc, nhất là dáng dấp lại ưa nhìn, tự nhiên sẽ nhận lấy rất nhiều người chú ý, nhất là nam sinh.

    An Tử Dục cũng không có cùng Trầm Mộc Bạch học chung một lớp.

    Nhưng là hắn có thể nhìn ra được, Lạc Lạc của hắn có bao nhiêu lóa mắt.

    Lạc Lạc là cô nhóc đẹp mắt nhất, cho nên cho dù là đi trên đường, đều sẽ có rất nhiều nam sinh vụng trộm nhìn cô.

    Khóe miệng có chút rủ xuống, An Tử Dục đáy mắt hiện ra một chút ảm đạm.

    Phát giác được hắn không hăng hái lắm, Trầm Mộc Bạch hỏi, "Tử Dục, sao vậy?"

    An Tử Dục nhìn mặt cô, "Không có gì."

    Chán ghét bọn họ nhìn chằm chằm cậu..

    Thật là muốn đem ánh mắt bọn họ móc xuống..

    An Tử Dục bừng tỉnh liền có chút giật nảy mình, không biết vì sao bản thân đột nhiên sẽ có ý nghĩ đáng sợ như thế.

    * * *

    Trong lớp nữ sinh đang đàm luận bát quái.

    An Tử Dục không thích nghe những thứ này, nhưng khi nghe được cái tên nào đó, vẫn sẽ theo phản xạ chằm chằm tới, "Các cậu nói cái gì?"

    Hai nữ sinh liếc nhau một cái, trong đó một người nói, "Cậu không phải quen biết Giang Lạc Lạc sao? Cậu ấy giống như đang cùng Hứa Ngôn Chi kết giao."

    An Tử Dục ngây ngẩn cả người, hắn không phải không hiểu kết giao là có ý gì, chỉ là cái từ này đối với sinh hoạt của hắn mà nói, quá mức lạ lẫm.

    Con mắt hơi đỏ lên, đáy lòng không biết cơn tức từ nơi nào đến, hắn cắn chặt răng nhìn hai nữ sinh trước mắt nói, "Các cậu nói láo!"

    Hai nữ sinh ngây ngẩn cả người, có người cười nói, "Tiểu vương tử, cậu không tin coi như xong, bất quá hotboy cùng hotgirl nha, cùng một chỗ cũng không có gì quá kỳ quái."

    Trên thực tế các nữ sinh cũng không biết là thật hay giả, nhưng là bát quái nha, nói một chút thì thế nào, dù sao cũng sẽ không chết người.

    An Tử Dục hung hăng trừng hai nữ sinh một chút, quay người chạy ra khỏi phòng học.

    Trầm Mộc Bạch lúc này chính là nằm sấp trên bàn ngủ, cô dạo này mê muội thức đêm chơi game, khi đi học bị nhìn chằm chằm liền không ngủ được, chỉ có thể thừa thời gian dịp tan học híp lại một hồi.

    Thời điểm bị bạn trước bàn đánh thức cô đầu óc vẫn là tung bay, "Hả?"

    Trước bàn chỉ chỉ phía ngoài nói, "Tiểu trúc mã của cậu tìm cậu."

    Trầm Mộc Bạch dụi dụi con mắt, chậm rãi đi ra khỏi phòng học.

    Còn chưa kịp nói cái gì, liền bị đối phương lôi đi.

    Trầm Mộc Bạch mặc dù không rõ ràng hắn muốn làm gì, nhưng vẫn là thuận theo.

    Đem cô kéo đến một nơi ít người, An Tử Dục ngậm miệng nhìn chòng chọc cô nói, "Cậu có phải hay không đang cùng Hứa Ngôn Chi kết giao?"

    Trầm Mộc Bạch buồn cười "Tin tức cậu nghe từ nơi nào?"

    Thấy cô như vậy, thần kinh trên người căng cứng chậm lại, An Tử Dục nhỏ giọng nói, "Cho nên đây là giả?"

    Hắn bộ dáng cùng khi còn bé không có thay đổi gì, thanh âm cũng là mang theo một chút xíu thanh âm sữa, giống như một tiểu vương tử không rành thế sự, hồn nhiên vô hại.

    Trầm Mộc Bạch nhịn không được giống ngày trước sờ lên đầu hắn.

    "Đương nhiên là giả."

    An Tử Dục vụng trộm hé miệng cười.
     
    Ayuxinh, Hoài An An, Muoi199817 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười 2020
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 336: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch lúc này đau khổ muốn chết, con mắt đều không mở ra được.

    "Không còn việc gì tớ đi về ngủ trước."

    Vốn dĩ An Tử Dục muốn hỏi cô, nhưng là thấy mí mắt cô xanh đen, do dự một chút vẫn gật đầu.

    An Tử Dục cảm giác tồn tại ở trong lớp vẫn đủ cao, dù sao gương mặt kia còn tại đó, nhưng lại rất ít nữ sinh bắt chuyện.

    An Tử Dục cũng không thèm để ý những cái này, hôm nay hắn vẫn luôn suy nghĩ vấn đề kia, cho nên có phần lòng có chút không yên.

    Trước bàn gõ gõ bàn hắn.

    An Tử Dục ngẩng đầu.

    "Có việc?"

    Trước bàn nhe ra hai hàm răng trắng, "Tiểu vương tử, cậu có tâm sự?"

    Nam sinh này bình thường ở lớp học nhân duyên rất tốt, cũng không nhiều chuyện, chỉ là luôn thích cười hì hì.

    An Tử Dục do dự một chút, mở miệng hỏi, "Cái kia Hứa Ngôn Chi dáng dấp rất đẹp trai sao?"

    Trước bàn nghĩ nghĩ, "Vẫn còn tốt, so với cậu kém xa."

    An Tử Dục nhìn bạn học nói, "Vậy tại sao hotboy lại không phải tớ?"

    Trước bàn cười cười, "Bởi vì cậu là tiểu vương tử nha."

    An Tử Dục nghe được câu này, nhíu mày.

    Trước bàn cà lơ phất phơ nói, "Cậu biết ở trong mắt nữ sinh đánh giá cậu thế nào không?"

    Không đợi An Tử Dục trả lời, nam sinh lẩm bẩm nói, "Ở trong mắt các cậu ấy, cậu chính là tiểu vương tử sống ở thế giới nhi đồng, có được bề ngoài cùng điều kiện hoàn mỹ, nhưng lại không phù hợp tình nhân trong mộng cùng tiêu chuẩn hotboy. Các cậu ấy sẽ chỉ thưởng thức cậu, coi cậu là em trai nhà bên, sẽ không sinh ra cái gì ý nghĩ khác. Nhưng Hứa Ngôn Chi lại không giống nhau, cậu ta dáng dấp vừa đẹp trai lại cao, thành tích cũng tốt, miệng còn đặc biệt biết nói chuyện, tự nhiên là được các nữ sinh hoan nghênh."

    An Tử Dục trầm mặc không nói.

    Trước bàn câu môi cười một tiếng, "Kỳ thật nếu như cậu muốn có được điều kiện giống như cậu ta, thì đâu còn có việc của cậu ta nữa."

    An Tử Dục thành tích tốt, nhưng là hắn tính tình tương đối yên tĩnh, ở trong lớp cũng không thích nói chuyện với người khác. Ngồi tại chỗ, mặc dù cũng cực kỳ cảnh đẹp ý vui, nhưng là chiều cao của hắn ở trong đám bạn cùng tuổi cũng không nổi trội, lại thêm bình thường nói chuyện mang theo một chút thanh âm sữa, mọi người tự nhiên coi hắn như là tiểu vương tử chưa trưởng thành. Cho nên coi như hắn và Trầm Mộc Bạch đứng chung một chỗ, người khác cũng sẽ không sinh ra ý nghĩ khác.

    Trước bàn hỏi, "Tớ thấy cậu không giống như là quan tâm loại thanh danh kia, hôm nay là thế nào?"

    An Tử Dục đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề này, trên thực tế hắn cũng không hiểu vì sao, chỉ là nghĩ người khác mỗi lần nhắc đến Lạc Lạc, đều sẽ nhắc đến Hứa Ngôn Chi kia, trong lòng liền mười điểm không thoải mái.

    Trầm Mộc Bạch lợi dụng thời gian sau khi học xong ngủ một ngày, cuối cũng khôi phục lại tinh thần, đồng thời thề buổi tối hôm nay nhất định không chơi trò chơi, nhất định ngủ sớm.

    Đối với cái này hệ thống biểu thị chỉ có mấy chữ, "Tin cô mới có quỷ."

    Trầm Mộc Bạch suy nghĩ một chút nói, "Được rồi, hay là trước đem cửa ải cuối cùng thong qua đã."

    Hệ thống, "..."

    Trầm Mộc Bạch nội tâm muốn hỏng rồi chà xát tay nói, "Hệ thống, ngươi có muốn chơi một lần hay không?"

    Hệ thống không để ý tới cô.

    Trầm Mộc Bạch "Vừa vặn chơi rất vui nữa, không dễ chơi ta liền nửa tháng không nói với ngươi."

    Hệ thống đối với cô tẩy não liền bị lung lay, bản thân đã sớm không kiên nhẫn được nữa, cô tự đưa ra điều kiện này quả thực là cầu còn không được.

    Trầm Mộc Bạch cười hắc hắc hắc.

    Thế là vào lúc ban đêm cô đổi một cái trò chơi, trốn trong chăn cùng hệ thống chơi với nhau.

    Trầm Mộc Bạch, "Hệ thống, không cho ngươi gian lận nha, không cho phép bật hack nha."

    Hệ thống đối với cái này khịt mũi coi thường.

    Thế là một người một hệ thống bắt đầu chơi.
     
    Ayuxinh, Hoài An An, Muoi199817 người khác thích bài này.
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 337: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc nửa đêm, Trầm Mộc Bạch hỏi, "Hệ thống, mấy giờ rồi?"

    Hệ thống "Hai giờ."

    Trầm Mộc Bạch, "A, không vội, chơi một lúc nữa."

    Lại qua không biết bao lâu.

    Cô lại hỏi, "Hệ thống, mấy giờ rồi?"

    Hệ thống bị tiếng nói chuyện của cô làm giật nảy mình, thanh máu đều rơi một phần ba, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ba giờ rưỡi."

    Trầm Mộc Bạch kinh hãi, "Không được ta phải ngủ, bằng không thì ngày mai không rời giường được."

    Cô nhắm mắt lại, vẫn không quên nói, "Hệ thống, ngươi thua."

    Hệ thống lúc này mới nhớ tới hai người cá cược, nội bộ linh kiện lộn xộn một hồi lâu, sau đó bắt đầu hoài nghi thống sinh.

    Buổi sáng Trầm Mộc Bạch là mang theo hai con mắt quầng thâm rời giường, chạy bộ sáng sớm quen thuộc một mực kéo dài đến cấp hai, cô cơ hồ là ngủ một nửa chạy một nửa.

    An Tử Dục chạy lại ngừng, ngừng lại chạy, một mực chờ cô.

    Trầm Mộc Bạch chậm rãi chạy đến bên cạnh tiểu nam chính, mí mắt lại bắt đầu kéo xuống đứng thẳng.

    An Tử Dục nhìn cô chằm chằm, mím môi một cái nói, "Lạc Lạc, cậu tối hôm qua lại thức đêm."

    Trong giọng nói có chút không vui.

    Trầm Mộc Bạch ngáp một cái, cười nói, "Mấy ngày nay chỉ là ngủ hơi trễ mà thôi."

    An Tử Dục "Cậu nếu là cố gắng thức đêm chơi trò chơi, tớ liền nói cho dì Tiêu."

    Trầm Mộc Bạch nghe xong giật mình, vội vàng cầm tay áo hắn.

    "Tổ tông, tiểu tổ tông, cậu có thể tuyệt đối đừng nói cho Thái hậu nương nương nhà tớ."

    An Tử Dục nhìn cô đáy mắt xanh đen, chân thành nói, "Cậu phải đáp ứng tớ về sau không nên thức đêm chơi trò chơi."

    Trầm Mộc Bạch vừa sa ngã thành thiên cổ hận, sớm biết lúc trước liền không nói cho tiểu nam chính nghe, không nghĩ tới đối phương cũng sẽ bắt đầu uy hiếp người khác nha.

    Chỉ có thể đắng ba ba nghiêm mặt nói, "Được."

    Ăn điểm tâm xong đuổi tới trường học, đã nhanh đến thời gian lên lớp.

    Trầm Mộc Bạch vẫn như cũ sau giờ học liền nằm sấp trên bàn, cả ngày đều như vậy. Khiến cho có mấy bạn học cho là thân thể cô không thoải mái, khi nhìn đến đáy mắt cô là quầng thâm đen, cả đám đều không còn lời có thể nói.

    Trầm Mộc Bạch cũng không có biện pháp nha, dù sao trò chơi chơi rất vui.

    "Ngươi nói đúng đi, hệ thống." Cô một bên vừa dọn dẹp túi sách vừa nói.

    Hệ thống cũng không phản bác.

    Trầm Mộc Bạch hưng phấn chà xát tay nhỏ nói, "Nếu không chúng ta buổi tối hôm nay tiếp tục thức đêm?"

    Hệ thống liền tưới nước lạnh "Nam chính trên tay có nhược điểm của cô."

    Trầm Mộc Bạch chỗ này, "Đúng nha."

    Sau đó cô hữu khí vô lực đi ra phòng học.

    Đến địa điểm hai người ước định tụ hợp, sau đó cùng đi về nhà.

    Không có cách nào ai bảo bọn hắn chính là tốt số, lớp sáu trung học và hồi tiểu học nhà đều rất gần.

    Chỉ là hai người đều không nghĩ là, vừa đi ra cửa trường không bao lâu, liền gặp được cướp giật.

    Ba cái đầu nhuộm tóc vàng vừa nhìn liền biết là thiếu niên bất lương, trên người đeo vàng đeo bạc, mặc dù cũng là giả.

    Trong đó một cái mặc quần màu đen Punk hoa văn bắp rang hít một hơi khói nói, "Mượn chút tiền tiêu đi?"

    Gã làm một động tác, dây xích trên quần liền ào ào ào vang.

    Mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng là An Tử Dục vẫn đem Trầm Mộc Bạch bảo hộ ở sau lưng, nhìn chằm chằm mấy người.

    "Cướp bóc là phạm pháp."

    Trong đó một tên khảm răng vàng tóc vàng ôm bụng cười to, "Ha ha ha ha ha, em trai nhỏ, mày xem một chút gần đây có ai không?"

    Xác thực, rất xúi quẩy, gần đây không chỉ có không có người, thậm chí còn rất vắng vẻ.

    Trầm Mộc Bạch kéo tay An Tử Dục bảo hộ ở trước mặt nói, "Đừng sợ."

    An Tử Dục thấy cô muốn từ phía sau đi tới, có chút khẩn trương "Lạc Lạc, cậu đừng đi ra."
     
    Ayuxinh, Hoài An An, Muoi199816 người khác thích bài này.
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 338: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch trong lòng có hơi cảm động, nhưng là tiểu nam chính coi như rèn luyện một hai năm thân thể, cũng không sánh bằng trước mặt ba nam nhân cao lớn. Thế là cô tiến đến bên tai hắn nói:

    "Đợi chút nữa nếu như tớ không đối phó được bọn họ mà nói, cậu liền chạy đi gọi người."

    An Tử Dục cảm thấy xiết chặt, thấp giọng nói, "Tớ không đi."

    Trầm Mộc Bạch ở ba góc độ người nhìn không thấy nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, nhỏ giọng nói, "Nghe lời."

    Trong đó một tên thiếu niên bất lương thấy thế cau mày nói, "Nói nhỏ gì đấy, đem tiền trên người lấy ra, nếu không chúng ta cũng chỉ phải tiến lên soát người." Nói xong gã còn ý vị không rõ quét mắt nhìn Trầm Mộc Bạch một chút, "Dáng dấp ngược lại rất không tệ, nếu không thức thời mà nói, cũng đừng trách đại ca ca không nói lễ phép."

    Trầm Mộc Bạch nghe vậy đem tiểu nam chính hướng bên cạnh đẩy, ngước mắt nhìn về phía mấy người, cười nói, "Đại ca ca, trên người chúng ta không có tiền gì."

    Bắp rang tóc vàng kéo miệng cười lạnh một tiếng, "Bớt nói nhảm, mày, tranh thủ thời gian!"

    Trầm Mộc Bạch nhún vai một cái nói, "Được." Sau đó bắt đầu ở trên người giả vờ giả vịt tìm.

    Trong đó hai người không khỏi đem ánh mắt bỏ qua trên người An Tử Dục một bên, "Tiểu tử mày đâu? Tranh thủ thời gian cho tao!"

    Liền thừa dịp hiện tại!

    Trầm Mộc Bạch nhân lúc ba người buông lỏng cảnh giác, đột nhiên xuất thủ.

    Kỳ thật cô cũng chỉ có bảy phần nắm chắc, dù sao cỗ thân thể này còn nhỏ, bất quá cũng may mấy năm gần đây bắt đầu rèn luyện thân thể, đã bền chắc không ít.

    Chỉ là Trầm Mộc Bạch không nghĩ tới trong đó một người kịp phản ứng, liền tranh thủ một bên ngăn lại An Tử Dục, còn nghiến răng nghiến lợi nói, "Còn muốn ra ngoài gọi người? Nghĩ hay lắm."

    An Tử Dục hung hăng đụng gã một lần.

    Tóc vàng bị đau, trong mắt toát ra một chút hung quang, một phát bắt được cổ áo hắn, kéo lấy tóc hắn ác thanh ác khí nói, "Tiểu tử mày lại dám đẩy tao!"

    Da đầu quả thực giống như là muốn nứt ra, đau nhức lan tràn toàn bộ thần kinh, An Tử Dục trừng mắt tóc vàng, liều mạng giãy dụa.

    Bên kia Trầm Mộc Bạch nhìn thấy, cơn tức một lần liền xông lên.

    Hướng về trrn tóc vàng đánh tới.

    Hiện trường lăn lộn loạn thành một bầy, Trầm Mộc Bạch đem An Tử Dục bảo hộ ở sau lưng, hung hăng xoa xoa răng bị đập đến đổ máu.

    An Tử Dục chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bảo vệ ở trước người mình, lại không có năng lực làm cái gì, nội tâm tràn đầy lo nghĩ, còn kèm theo một tia đánh bại cùng khủng hoảng, hắn lần thứ nhất cảm giác được mình vô dụng. Như vậy

    Hắn nhìn thấy trong đó một tên thừa dịp Lạc Lạc quay người muốn tập kích, đầu óc ông một tiếng, quyết tâm nhào tới, gắt gao cắn cánh tay đối phương.

    Người kia bị đau, đánh hắn mấy lần.

    Trầm Mộc Bạch thấy thế kém chút bị tức thành cá nóc, lúc này mặc kệ mọi việc, liều mạng đem hai người quấn lấy cô đánh một trận ngao ngao kêu gào, kéo qua một bên.

    Sau đó đuổi tới phía tiểu nam chính, cực kì tức giận đạp tên kia mấy cái.

    Ba thiếu niên tóc vàng bất lương bị đánh có chút sợ, vốn cho là hai quả hồng mềm dễ bóp, ai biết lại đụng phải miếng sắt cứng, trên người trên mặt đều dính không ít bụi đất, ngay cả trên mặt cũng nóng bỏng.

    Nơi xa truyền đến tiếng kêu càng làm cho bọn họ sinh lòng thoái ý, thế là hai mặt cùng nhau dòm một lần, nhổ nước miếng nói, "Hôm nay coi như chúng mày gặp may mắn."

    Sau đó cuống quít rời đi.

    Ba người bọn họ trên người bị thương, Trầm Mộc Bạch tự nhiên cũng không tốt hơn chỗ nào, có chút chật vật thở một hơi nói, "Rất lâu không đánh nhau, đều cảm giác bị thụt lùi."

    Cô xoay người sang chỗ khác, hỏi thăm tiểu nam chính "Tử Dục, cậu không sao chứ?"
     
    Ayuxinh, Hoài An An, Muoi199815 người khác thích bài này.
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 339: Bồi dưỡng tính lương thiện từ nhỏ (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Tử Dục nhìn khóe miệng cô bị tổn thương, đầu tóc rối bời, đầy người chật vật, nước mắt cũng không dừng được nữa, lạch cạch rớt xuống, "Lạc Lạc."

    Trầm Mộc Bạch lập tức liền hoảng, vội vàng nhìn trên dưới xem xét nói, "Sao vậy? Bị thương ở chỗ nào?"

    An Tử Dục lắc đầu, trong mắt ngậm lấy nước mắt nói, "Tớ không sao." Hắn vươn tay đụng đụng khóe miệng Trầm Mộc Bạch, "Nơi này chảy máu, đau không?"

    Trầm Mộc Bạch liếm liếm vết thương nói, "Không đau, bọn họ không làm tớ bị thương."

    Cô nhìn An Tử Dục nước mắt càng rơi càng nhiều, vội vàng nói, "Tử Dục, tớ thực sự không có việc gì."

    An Tử Dục cố gắng đem nước mắt nén trở về, nhưng nhìn bộ dáng thiếu nữ chật vật còn muốn an ủi hắn, nước mắt ngăn không được rơi xuống, khóc không thành tiếng.

    Hắn một bên lau nước mắt, vừa nhìn khuôn mặt thiếu nữ sốt ruột.

    Khổ sở trong lòng vô cùng.

    Hắn lần thứ nhất cảm thấy mình rất vô dụng, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng là Lạc Lạc tới bảo vệ hắn.

    Lạc Lạc của hắn bị người khi dễ, hắn lại không giúp được gì, còn cần Lạc Lạc đem hắn bảo hộ ở sau lưng.

    Thật xin lỗi.. Thật xin lỗi

    Trong lòng có đồ vật gì phá đất mà lên.

    Một khối nước mắt lạch cạch rơi trên mặt đất, choáng mở một đường dấu vết mờ mờ.

    Muốn nhanh lớn lên..

    Muốn bảo hộ Lạc Lạc..

    Cũng may chỉnh sửa một chút bề ngoài, lại thêm một chút hoảng, cuối cùng đem người lớn lừa gạt.

    Trầm Mộc Bạch tắm nước nóng, dễ chịu nằm ở trên giường, nghĩ tới biệc hôm nay phát sinh, thở dài một hơi.

    Tiểu nam chính từ bé cũng là được sủng đến lớn, cũng có lẽ là bởi vì mồ côi cha, tính tình luôn luôn so với người khác an tĩnh hơn một chút, cũng không thích cùng người khác giao lưu. Cứ việc Trầm Mộc Bạch thường làm công tác tư tưởng cho hắn một chút, đồng thời cố gắng bồi dưỡng hắn có thêm những yêu thích khác, nhưng lại không có đưa đến hiệu quả gì. Hiện tại tiểu nam chính đã học đến cấp hai, khoảng cách trưởng thành cũng chẳng qua là thời gian mấy năm. Nếu là muốn cho hắn trở thành bộ dáng mà nhiệm vụ yêu cầu, nhất định phải hạ nhẫn tâm.

    Trên giường lăn một vòng, cô nói với hệ thống: "Ta quyết định không chơi trò chơi."

    Hệ thống ồ một tiếng.

    Trầm Mộc Bạch tiếp tục nói, "Đợi đến thời điểm nghỉ định kỳ, ta lại là một trang hảo hán."

    Hệ thống, "..."

    Thực sự là tin cô cái quỷ.

    Từ ngày đó về sau, Trầm Mộc Bạch liền lo nghĩ nhiều hơn, cũng không đi đường về nhà vắng vẻ, tình nguyện đi vòng đường khác. Chính mình cũng không ở trong lớp làm phế nhân, tiết thể dục liền chạy bộ, làm một chút vận động gì đó.

    Cô chú ý tới thời điểm này tiểu nam thế mà không dính cô nữa, đã qua một tháng.

    Trầm Mộc Bạch mặc dù nội tâm hơi kinh ngạc, nhưng là nghĩ đến đây là chuyện tốt, cũng không để ở trong lòng.

    Một lần lúc chạy bộ sáng sớm, cô nhìn thấy trên cánh tay phải của tiểu nam chính có máu bầm, giật nảy mình, vội vàng nắm qua nói, "Sao vậy?"

    An Tử Dục rút tay về, mím môi một cái nói, "Không cẩn thận ngã một phát."

    Trầm Mộc Bạch sững sờ, nghĩ đến khi còn bé, tin hơn phân nửa, cười nói, "Làm sao còn cùng khi còn bé giống nhau, không cẩn thận như vậy."

    An Tử Dục cặp con ngươi xinh đẹp tựa như lưu ly sáng long lanh nhìn chằm chằm cô nói, "Lạc Lạc, cậu cũng cảm thấy tớ chưa trưởng thành sao?"

    Trầm Mộc Bạch sững sờ "Không có, Tử Dục đã bắt đầu trưởng thành." Cô chế nhạo nói, "Chính là không cao lên chút nào mà thôi."

    An Tử Dục không hề chớp mắt nhìn cô, chân thành nói, "Tớ về sau sẽ cao hơn Lạc Lạc."

    Trầm Mộc Bạch vò đầu hắn "Được, chờ cậu cao hơn tớ."

    An Tử Dục lấy tay cô ra, mím môi một cái nói, "Tớ đã lớn lên, Lạc Lạc liền không thể sờ đầu tớ."
     
    Ayuxinh, Hoài An An, Muoi199814 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...