Xin chào, bạn được haind236 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 251:

Trần Quế Hoa biết trong đại viện bộ đội trước kia có không ít nhi đồng thi đậu đại học J thị. Sáng nay trước khi ba người Lục Cảnh Đường đi học, kêu bọn họ thông tri với những nhi đồng kia, buổi tối đến trong nhà ăn bữa cơm.

Tần Nam cùng Dương Miên Miên nhận được tin tức, đợi học xong tiết thứ hai, liền đi tới lớp tìm Lục Cảnh Đường bọn họ.

Dù sao từng ăn nhiều bữa cơm trong nhà Phương Mặc, lần này cần đi bọn họ đều có chút ngượng ngùng.

Nhất là biết cha mẹ Lục Cảnh Đường đã đến, vài người đến muốn hỏi thăm Trần Quế Hoa thích cái gì? Để cho bọn họ mua chút lễ vật mang tới thăm hỏi.

Vốn an tĩnh vài ngày Triệu Vãn Vãn cũng muốn chết tâm, nhưng vừa lúc làm cho cô ả nhìn thấy Phương Mặc đang cười nói cùng vài nữ sinh.

Điều này khiến Triệu Vãn Vãn cho rằng lòng tự trọng của mình bị nhục nên làm sao nhịn được, làm cô ta tức giận giậm chân, trong mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ cùng oán hận.

Chân chó số một nhìn thấy cô ta như vậy, an ủi:

- Vãn Vãn cô đừng tức giận. Hai nữ sinh kia nhìn cũng không đẹp bằng phân nửa của cô, nếu Phương Mặc ở chung một chỗ với bọn họ, chính là bị mù mắt.

Chân chó số hai cũng hùa theo:

- Phải đó, Vãn Vãn đừng tức giận. Cô nhìn xem quần áo mình mặc, lại nhìn hai con nhỏ kia đi, chính là một ở trên trời một ở dưới đất, làm sao có thể so sánh với Vãn Vãn của chúng ta. Theo tôi nghĩ, nói không chuẩn mấy con nhỏ kia dùng thủ đoạn lừa Phương Mặc đâu. Cô nhìn nhìn xem.. Chậc chậc.

Triệu Vãn Vãn nhìn qua, chỉ thấy hai nữ sinh không biết đang cười cái gì, có một người còn vỗ vai Lục Cảnh Đường, một người che miệng thẹn thùng cười.

Cô ả siết chặt nắm tay, nhất định là hai con nhỏ này dùng thủ đoạn không biết thẹn lừa Phương Mặc.

Không được, Phương Mặc là người đàn ông tốt như vậy không thể bị đám người quê mùa mê hoặc.

Triệu Vãn Vãn tức giận xông tới, liền đem Dương Miên Miên đứng trước mặt Phương Mặc đẩy ngã.

Trong miệng cô ả còn không ngừng mắng:

- Tiện nhân, tao cho mày thông đồng người khác. Tao cho mày tùy tiện thông đồng người.

Tần Nam nhìn thấy bạn tốt bị đẩy ngã, cũng khẩn trương, vươn tay nắm bắt tóc của Triệu Vãn Vãn, tát mạnh lên mặt cô nàng:

- Cô nổi cơn điên gì vậy? Chúng ta nhận thức sao? Không phân tốt xấu đi lên liền đẩy người? Nghĩ trường học là nhà mình?

Triệu Vãn Vãn ôm mặt trừng mắt nhìn Tần Nam:

- Không nhận thức thì thế nào? Đều do đám người quê mùa tụi mày dùng thủ đoạn mê hoặc Phương Mặc, bằng không hắn khẳng định chướng mắt tụi mày!

Tần Nam nhíu mày nhìn Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc:

- Đồ chơi gì vậy? Người này nói cái gì, sao tôi nghe không hiểu gì hết.

Lục Cảnh Đường cũng không cần người giúp việc, trực tiếp mắng:

- Bỉ ổi? Đang nói chính cô đi. Chính mình nội tâm dơ dáy cho nên xem người khác cũng thành như vậy, tưởng mỗi người đều giống cô sao, lương tâm bị chó ăn rồi đi?

Nói xong lật mắt xem thường, lại thêm một câu trí mạng:

- Cho dù cô có lương tâm, Phương Mặc cũng sẽ không trúng ý cô. Dì, cô lớn tuổi như vậy rồi, sao còn ngây thơ như vậy. Thật nghĩ mình là tiên nữ sao? Cũng chỉ có chó săn của cô nịnh hót cô đẹp đi. Cô gặp qua có khi nào Phương Mặc nhìn thẳng cô một lần không? Biết vì sao không nhìn cô không, bởi vì nhìn thấy cô hắn liền cảm thấy buồn nôn!

Triệu Vãn Vãn nghe lời này oa một tiếng khóc lớn. Lại cảm thấy Lục Cảnh Đường nhất định đang lừa mình, xông tới muốn cào nát mặt của hắn:

- Mày lừa người! Đều do tiện nhân mày, nhất định là mày xúi giục.

Phương Mặc vô ý thức đem Lục Cảnh Đường che chở trong lòng, vươn chân tung một cước đá Triệu Vãn Vãn té văng dưới đất, lạnh lùng nói:

- Thật sự là ngu xuẩn, xem ra lần sau tôi cần đóng thêm đinh dưới đáy giày. Miễn cho cô nhớ ăn không nhớ đánh!

Lục Cảnh Đường bật cười thành tiếng, lại nhịn không được cười ha ha.

Dù là ba tiểu người hầu của Triệu Vãn Vãn tiếp xúc ánh mắt lạnh lẽo của Phương Mặc đều sợ tới mức mặt trắng nhợt, cúi đầu nhìn dưới chân không dám đi qua nâng người đứng dậy.

Nhưng rất nhanh có người mang theo giáo viên chạy tới.

- Làm cái gì đây? Sao dám ở trong trường học đánh nhau, tôi xem các cô cậu không muốn đi học sao?

Giáo viên nhìn thấy có nữ sinh nằm dài dưới đất ôm bụng, nghiêm lệ giáo dục lên.

Nhất là khi bà ta nhìn thấy người bị đánh là Triệu Vãn Vãn, lại đau lòng quay người mắng xối xả:

- Các cô cậu kêu tên gì? Sao có thể đánh nữ sinh. Tôi xem các cô cậu không cần đi học nữa, về nhà làm ruộng đi thôi.

Trong nhà Triệu Vãn Vãn có nhiều tiền, bà ta cũng biết. Dù sao hiện tại nhà bà ta đang ở là do cha của Triệu Vãn Vãn tặng cho. Sao có thể trợn mắt nhìn nữ sinh này xảy ra sự cố, nếu lần này giúp Triệu Vãn Vãn trút giận, nói không chừng còn nhận được cha của Triệu Vãn Vãn thưởng cho.

Sở dĩ bà ta có thể đến trong này dạy học, đều là suốt mười năm đại vận động bà ta luyến tiếc tiền lương nên luôn kiên trì dạy trung học. Cũng không phải vì muốn dạy dỗ nhi đồng học hành cho tốt, mà là nếu bà ta không kiên trì dạy học, gia đình bà ta cần uống gió tây bắc.

Thật vất vả chờ đại vận động kết thúc, xin được vào trường này dạy học. Ai ngờ trước khi khai giảng cha Triệu Vãn Vãn tìm bà ta, nói thế nào cũng phải giúp người của mình đúng không.

Lục Cảnh Đường bất mãn nói:

- Cô đều không có điều tra rốt cục xảy ra chuyện gì, liền đi giúp Triệu Vãn Vãn. Tôi xem cô ta có thể tiến trường học công lao của cô cũng không nhỏ.

Nói xong cố ý giễu cợt một tiếng.

Trong lòng nữ giáo viên lộp bộp, chột dạ né tránh:

- Cậu đừng có ăn nói lung tung. Cho dù là việc gì cũng không thể đánh nữ sinh, trưởng bối nhà cậu không có giáo dục không thể khi dễ phụ nữ sao? Còn dám tranh cãi với giáo viên, tôi xem cậu chính là không gia giáo.

Lục Cảnh Đường đỏ mắt nhìn bà ta, nói hắn thế nào đều được, nhưng hắn không cho phép ai dám mắng cha mẹ hắn.

Lúc này Lục Cảnh Hoa mang theo người của bên cục công an đi tới.

Nữ giáo viên nhìn thấy công an, chỉ vào Lục Cảnh Đường nói:

- Đồng chí công an, cậu bạn học này đánh nhau ngay trong trường học. Còn đánh nữ sinh, tôi hi vọng các anh có thể đem người mang đi nghiêm túc xử lý.

Công an nhìn Lục Cảnh Đường, cười cười. Sau đó xuất ra lệnh bắt nói:

- Triệu Vãn Vãn phải không? Cô mạo danh thay thế thân phận người khác lấy được tư cách vào đại học, cô bị phán ba năm tù giam. Mang đi!

Triệu Vãn Vãn lập tức luống cuống, giãy dụa hô lớn:

- Không liên quan gì tôi, đều là cha tôi ra chủ ý. Không liên quan gì tôi, chú công an đừng bắt tôi. Là nàng, là nàng. Là nàng nói có thể giúp tôi tiến vào trường học.

Triệu Vãn Vãn chỉ vào nữ giáo viên lớn tiếng hô, công an đương nhiên sẽ không bỏ qua cả hai người.

Nữ giáo viên lẫn Triệu Vãn Vãn đều bị công an bắt đi rồi, Lục Cảnh Hoa cũng đi theo rời khỏi.

Người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Phương Mặc ôm mặt Lục Cảnh Đường an ủi:

- Đường Đường đừng tức giận, không cần tức giận với loại người như vậy. Loại giáo viên nói ra được những lời như thế, anh tin tưởng nhân phẩm của nàng cũng giống như Triệu Vãn Vãn. Anh cũng tin tưởng đại ca sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Lục Cảnh Đường mím môi:

- Được, em không tức giận. Chúng ta đi tìm Trình bà đi, việc này dù sao cũng phải nói với bà một tiếng.
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 252:

Ba người Lục Cảnh Đường tan học về nhà, nhìn thấy Trình bà đang ngồi trên sô pha trò chuyện với mẹ mình.

Thấy bọn họ đã về, Trình bà có chút ngượng ngùng, bà kéo tay Lục Cảnh Đường áy náy nói:

- Để cho tụi con bị ủy khuất như vậy, việc này sao không nói sớm cho bà biết? Bằng không cũng sẽ không để cho tụi con gặp phải nhiều lời nghị luận như vậy.

Lục Cảnh Đường cười lắc đầu, lẽ ra buổi sáng hắn còn đang lo lắng Trình bà nếu biết việc này sẽ khổ sở hoặc là luyến tiếc.

Dù sao nói thế nào Triệu Vãn Vãn cũng là cháu gái ruột của Trình bà. Ân oán trong nhà cũng không phải một câu là có thể nói dứt khoát rõ ràng.

Hiện tại nghe được Trình bà nói như vậy, nỗi lo trong lòng hắn cũng biến mất.

Trình bà sờ tóc hắn, vỗ tay hắn nói:

- Đừng lo lắng, bà cùng nhà bọn họ từ mười năm trước đã không còn quan hệ gì. Cũng vì nha đầu kia ở trong trường học che giấu quá giỏi, dùng tên của người khác mạo danh không nói, còn cố ý trốn tránh khóa học của bà. Bằng không bà sẽ không cho phép nàng rầm rĩ khoe khoang lâu như vậy.

Lục Cảnh Đường mím chặt môi nói:

- Bà không tức giận là tốt rồi, vốn buổi chiều tụi con đang muốn qua nhà nói chuyện này cho bà biết.

Trình bà vẻ mặt nghiêm túc hừ một tiếng:

- Làm sao sẽ không tức giận?

Lục Cảnh Đường chột dạ nhích lại gần Phương Mặc, hắn không xác định Trình bà đang tức giận chuyện gì? Là tức giận bọn họ kêu công an bắt Triệu Vãn Vãn hay là tức giận bọn họ che giấu bà.

Trình bà chợt bật cười, kéo tay hắn nói:

- Bà tức giận là vì tụi con giấu bà, nếu bà sớm biết nàng chui vào trường học, bà khẳng định sớm đi cử báo nàng. Hừ, cũng cho nàng nếm thử mùi vị bị người cử báo.

Lục Cảnh Đường vỗ ngực cười nói:

- Aizzz, còn tưởng bà trách tụi con bắt Triệu Vãn Vãn đâu. Bà nên làm như vậy, dựa vào cái gì phải ủy khuất chính mình đi thành toàn cho người khác.

Trần Quế Hoa trừng mắt:

- Nói lung tung gì vậy.

Khi nãy lão thái thái đến trong nhà, làm cho nàng còn tưởng bà đến hưng sư vấn tội.

Nào biết Trình bà trước tiên xin lỗi vợ chồng nàng, chỉ sợ nhà bọn họ bởi vì chuyện của Triệu Vãn Vãn mà ủy khuất nhi đồng.

Sự tình trải qua đều nói rõ ràng, nỗi lo trong lòng mọi người cũng biến mất.

Đưa tiễn Trình bà không bao lâu, Lục Cảnh Hoa từ đồn công an về nhà. Đem kết quả xử lý Triệu Vãn Vãn báo cho cả gia đình.

Vui vẻ nhất chính là Lục Cảnh Đường, sau này rốt cục không còn ai bám chặt có ý đồ gì với Dương Dương nhà hắn.

Tuy nói Dương Dương luôn cự tuyệt rất rõ ràng, nhưng liên tục bị người nhiều lần dây dưa, cũng làm trong lòng bọn họ không thoải mái.

Cũng may sự tình rốt cục giải quyết xong rồi.

Đến bữa ăn trưa, Trần Quế Hoa lại thúc giục mấy đứa con kết hôn.

Nhất là Lục Cảnh Cường bị mẹ liên tục thúc giục kết hôn, nàng không lo lắng những người khác, lo nhất là lão tứ.

Lão đại đã kết hôn, không cần lo nghĩ. Lão nhị là phi công càng không cần lo không kiếm được đối tượng. Tâm tư lão tam hoàn toàn không nghĩ tới chuyện cảm tình, cả ngày chỉ nghĩ chuyện trong bộ đội, cho dù nàng nói hắn cũng nghe không vào.

Con ngoan của nàng không cần nói, trực tiếp tìm một bạn trai cho mình. Tuy nói trước kia nàng còn có khúc mắc, nhưng từ sau khi chấp nhận quan hệ của bọn họ, hiện tại nàng thấy Phương Mặc càng nhìn càng thuận mắt, thậm chí càng thích đứa nhỏ này hơn cả trước kia.

Trong năm đứa con, làm cho nàng không yên lòng nhất là Lục Cảnh Cường. Cả ngày vô tư cười đùa, trong nhà cũng chỉ có hắn không đáng tin cậy nhất.

Cô nương nhà ai sẽ trúng ý hắn a.

- Mẹ, con có kém bao nhiêu đâu chứ. Con nhìn cũng không xấu, sau này khẳng định tìm cô con dâu xinh đẹp cho mẹ! Mẹ đừng lo lắng ha.

Trần Quế Hoa chán ghét bĩu môi:

- Vậy con nhìn xem mình có thể tìm được bạn gái trong trường đại học hay không đi. Bằng không chờ con tốt nghiệp, nữ sinh càng không lừa tới tay. Ai thèm lấy con?

Lục Cảnh Đường bật cười, Lục Cảnh Cường kêu lên:

- Mẹ, lời này của mẹ liền quá đáng. Vì sao kêu lừa! Sao đến lượt con thì phải dùng lừa.

Trần Quế Hoa trừng mắt:

- Không dùng lừa thì dùng gì?

Tuy nói lão tứ nhìn không xấu, nhưng lại quá đen a. Bao năm nay cũng chưa từng trắng qua, hơn nữa đi bộ đội về người càng thêm đen.

Có lời nói rất đúng, trắng che trăm xấu, đen làm sao mà che nha.

Trong lòng nàng yên lặng cân nhắc: Nếu lão tứ thật sự tìm không thấy đối tượng, nàng chỉ có thể nhờ người tìm giúp.

Lúc nghỉ trưa, Phương Mặc thấy Đường Đường không cao hứng, ôm người hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi lúc ăn cơm nhìn em có chút không vui vẻ, vì chuyện gì vậy?

Lục Cảnh Đường ôm eo Phương Mặc dựa vào ngực hắn cọ xát:

- Sau này Dương Dương có muốn có nhi đồng không?

Phương Mặc sửng sốt ôm chặt hắn:

- Đường Đường muốn sao?

Lục Cảnh Đường quyệt miệng rầm rì:

- Em hỏi anh đâu, anh không trả lời lại hỏi ngược em làm gì, anh nói trước đi!

Phương Mặc bật cười, Lục Cảnh Đường trừng mắt nhìn hắn.

Phương Mặc cúi đầu hôn hắn:

- Chưa từng nghĩ qua cần có nhi đồng. Trước kia cũng vậy, hiện tại vẫn như thế. Chỉ muốn sủng ái một mình em, yêu một mình em. Không muốn đem tình yêu của anh chia cho người khác.

Lục Cảnh Đường nghe lời này, mặc dù trong lòng sung sướng nhưng vẫn không nhịn được nói:

- Vậy anh không sợ sau này Phương bà nội bọn họ thúc giục anh nhận con nuôi sao? Dù sao ở trong lòng các trưởng bối, không có nhi đồng sẽ không ai dưỡng già.

Phương Mặc khẽ cười, vỗ nhẹ sau lưng hắn:

- Không cần lo lắng, em xem nhà anh còn có hai vị anh trai. Nhà em còn bốn anh trai đâu, còn cần lo lắng ngày sau không có nhi đồng dưỡng già sao? Đường Đường muốn có nhi đồng?

Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ, lắc đầu:

- Không muốn. Có lẽ em nói chuyện có chút thực tế đi. Niên đại này, cho dù hai mươi năm sau người khác vẫn chưa chấp nhận được việc hai người đàn ông ở cùng một chỗ. Em không muốn sau này nhận nuôi nhi đồng bị người nghị luận. Có lẽ ý tưởng của em cùng mẹ không khác nhau đâu.

Hắn sợ Phương Mặc nghĩ nhiều, liền nói tiếp:

- Em thích anh, em yêu anh. Cho nên em không cần người khác nghĩ em như thế nào, cũng không cần để ý ý nghĩ của người khác. Nhưng mà..

Hắn không biết làm sao giải thích, cắn chặt môi.

Phương Mặc ôm hắn cười, hôn nhẹ tóc hắn:

- Anh hiểu được ý của em, hai chúng ta sau này sẽ rất tốt. Sau này anh sẽ kiếm càng nhiều tiền nuôi em, cho dù không có nhi đồng. Sau này chúng ta già rồi cũng không cần sợ không có người dưỡng lão.

Lục Cảnh Đường ôm cổ hắn rầm rì:

- Em cũng sẽ nuôi anh, chúng ta cùng nhau kiếm càng nhiều tiền. Để cha mẹ được yên tâm, sau này mặc kệ chúng ta có nhi đồng hay không, đều sẽ qua thật tốt.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back