Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 251:
Trần Quế Hoa biết trong đại viện bộ đội trước kia có không ít nhi đồng thi đậu đại học J thị. Sáng nay trước khi ba người Lục Cảnh Đường đi học, kêu bọn họ thông tri với những nhi đồng kia, buổi tối đến trong nhà ăn bữa cơm.
Tần Nam cùng Dương Miên Miên nhận được tin tức, đợi học xong tiết thứ hai, liền đi tới lớp tìm Lục Cảnh Đường bọn họ.
Dù sao từng ăn nhiều bữa cơm trong nhà Phương Mặc, lần này cần đi bọn họ đều có chút ngượng ngùng.
Nhất là biết cha mẹ Lục Cảnh Đường đã đến, vài người đến muốn hỏi thăm Trần Quế Hoa thích cái gì? Để cho bọn họ mua chút lễ vật mang tới thăm hỏi.
Vốn an tĩnh vài ngày Triệu Vãn Vãn cũng muốn chết tâm, nhưng vừa lúc làm cho cô ả nhìn thấy Phương Mặc đang cười nói cùng vài nữ sinh.
Điều này khiến Triệu Vãn Vãn cho rằng lòng tự trọng của mình bị nhục nên làm sao nhịn được, làm cô ta tức giận giậm chân, trong mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ cùng oán hận.
Chân chó số một nhìn thấy cô ta như vậy, an ủi:
- Vãn Vãn cô đừng tức giận. Hai nữ sinh kia nhìn cũng không đẹp bằng phân nửa của cô, nếu Phương Mặc ở chung một chỗ với bọn họ, chính là bị mù mắt.
Chân chó số hai cũng hùa theo:
- Phải đó, Vãn Vãn đừng tức giận. Cô nhìn xem quần áo mình mặc, lại nhìn hai con nhỏ kia đi, chính là một ở trên trời một ở dưới đất, làm sao có thể so sánh với Vãn Vãn của chúng ta. Theo tôi nghĩ, nói không chuẩn mấy con nhỏ kia dùng thủ đoạn lừa Phương Mặc đâu. Cô nhìn nhìn xem.. Chậc chậc.
Triệu Vãn Vãn nhìn qua, chỉ thấy hai nữ sinh không biết đang cười cái gì, có một người còn vỗ vai Lục Cảnh Đường, một người che miệng thẹn thùng cười.
Cô ả siết chặt nắm tay, nhất định là hai con nhỏ này dùng thủ đoạn không biết thẹn lừa Phương Mặc.
Không được, Phương Mặc là người đàn ông tốt như vậy không thể bị đám người quê mùa mê hoặc.
Triệu Vãn Vãn tức giận xông tới, liền đem Dương Miên Miên đứng trước mặt Phương Mặc đẩy ngã.
Trong miệng cô ả còn không ngừng mắng:
- Tiện nhân, tao cho mày thông đồng người khác. Tao cho mày tùy tiện thông đồng người.
Tần Nam nhìn thấy bạn tốt bị đẩy ngã, cũng khẩn trương, vươn tay nắm bắt tóc của Triệu Vãn Vãn, tát mạnh lên mặt cô nàng:
- Cô nổi cơn điên gì vậy? Chúng ta nhận thức sao? Không phân tốt xấu đi lên liền đẩy người? Nghĩ trường học là nhà mình?
Triệu Vãn Vãn ôm mặt trừng mắt nhìn Tần Nam:
- Không nhận thức thì thế nào? Đều do đám người quê mùa tụi mày dùng thủ đoạn mê hoặc Phương Mặc, bằng không hắn khẳng định chướng mắt tụi mày!
Tần Nam nhíu mày nhìn Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc:
- Đồ chơi gì vậy? Người này nói cái gì, sao tôi nghe không hiểu gì hết.
Lục Cảnh Đường cũng không cần người giúp việc, trực tiếp mắng:
- Bỉ ổi? Đang nói chính cô đi. Chính mình nội tâm dơ dáy cho nên xem người khác cũng thành như vậy, tưởng mỗi người đều giống cô sao, lương tâm bị chó ăn rồi đi?
Nói xong lật mắt xem thường, lại thêm một câu trí mạng:
- Cho dù cô có lương tâm, Phương Mặc cũng sẽ không trúng ý cô. Dì, cô lớn tuổi như vậy rồi, sao còn ngây thơ như vậy. Thật nghĩ mình là tiên nữ sao? Cũng chỉ có chó săn của cô nịnh hót cô đẹp đi. Cô gặp qua có khi nào Phương Mặc nhìn thẳng cô một lần không? Biết vì sao không nhìn cô không, bởi vì nhìn thấy cô hắn liền cảm thấy buồn nôn!
Triệu Vãn Vãn nghe lời này oa một tiếng khóc lớn. Lại cảm thấy Lục Cảnh Đường nhất định đang lừa mình, xông tới muốn cào nát mặt của hắn:
- Mày lừa người! Đều do tiện nhân mày, nhất định là mày xúi giục.
Phương Mặc vô ý thức đem Lục Cảnh Đường che chở trong lòng, vươn chân tung một cước đá Triệu Vãn Vãn té văng dưới đất, lạnh lùng nói:
- Thật sự là ngu xuẩn, xem ra lần sau tôi cần đóng thêm đinh dưới đáy giày. Miễn cho cô nhớ ăn không nhớ đánh!
Lục Cảnh Đường bật cười thành tiếng, lại nhịn không được cười ha ha.
Dù là ba tiểu người hầu của Triệu Vãn Vãn tiếp xúc ánh mắt lạnh lẽo của Phương Mặc đều sợ tới mức mặt trắng nhợt, cúi đầu nhìn dưới chân không dám đi qua nâng người đứng dậy.
Nhưng rất nhanh có người mang theo giáo viên chạy tới.
- Làm cái gì đây? Sao dám ở trong trường học đánh nhau, tôi xem các cô cậu không muốn đi học sao?
Giáo viên nhìn thấy có nữ sinh nằm dài dưới đất ôm bụng, nghiêm lệ giáo dục lên.
Nhất là khi bà ta nhìn thấy người bị đánh là Triệu Vãn Vãn, lại đau lòng quay người mắng xối xả:
- Các cô cậu kêu tên gì? Sao có thể đánh nữ sinh. Tôi xem các cô cậu không cần đi học nữa, về nhà làm ruộng đi thôi.
Trong nhà Triệu Vãn Vãn có nhiều tiền, bà ta cũng biết. Dù sao hiện tại nhà bà ta đang ở là do cha của Triệu Vãn Vãn tặng cho. Sao có thể trợn mắt nhìn nữ sinh này xảy ra sự cố, nếu lần này giúp Triệu Vãn Vãn trút giận, nói không chừng còn nhận được cha của Triệu Vãn Vãn thưởng cho.
Sở dĩ bà ta có thể đến trong này dạy học, đều là suốt mười năm đại vận động bà ta luyến tiếc tiền lương nên luôn kiên trì dạy trung học. Cũng không phải vì muốn dạy dỗ nhi đồng học hành cho tốt, mà là nếu bà ta không kiên trì dạy học, gia đình bà ta cần uống gió tây bắc.
Thật vất vả chờ đại vận động kết thúc, xin được vào trường này dạy học. Ai ngờ trước khi khai giảng cha Triệu Vãn Vãn tìm bà ta, nói thế nào cũng phải giúp người của mình đúng không.
Lục Cảnh Đường bất mãn nói:
- Cô đều không có điều tra rốt cục xảy ra chuyện gì, liền đi giúp Triệu Vãn Vãn. Tôi xem cô ta có thể tiến trường học công lao của cô cũng không nhỏ.
Nói xong cố ý giễu cợt một tiếng.
Trong lòng nữ giáo viên lộp bộp, chột dạ né tránh:
- Cậu đừng có ăn nói lung tung. Cho dù là việc gì cũng không thể đánh nữ sinh, trưởng bối nhà cậu không có giáo dục không thể khi dễ phụ nữ sao? Còn dám tranh cãi với giáo viên, tôi xem cậu chính là không gia giáo.
Lục Cảnh Đường đỏ mắt nhìn bà ta, nói hắn thế nào đều được, nhưng hắn không cho phép ai dám mắng cha mẹ hắn.
Lúc này Lục Cảnh Hoa mang theo người của bên cục công an đi tới.
Nữ giáo viên nhìn thấy công an, chỉ vào Lục Cảnh Đường nói:
- Đồng chí công an, cậu bạn học này đánh nhau ngay trong trường học. Còn đánh nữ sinh, tôi hi vọng các anh có thể đem người mang đi nghiêm túc xử lý.
Công an nhìn Lục Cảnh Đường, cười cười. Sau đó xuất ra lệnh bắt nói:
- Triệu Vãn Vãn phải không? Cô mạo danh thay thế thân phận người khác lấy được tư cách vào đại học, cô bị phán ba năm tù giam. Mang đi!
Triệu Vãn Vãn lập tức luống cuống, giãy dụa hô lớn:
- Không liên quan gì tôi, đều là cha tôi ra chủ ý. Không liên quan gì tôi, chú công an đừng bắt tôi. Là nàng, là nàng. Là nàng nói có thể giúp tôi tiến vào trường học.
Triệu Vãn Vãn chỉ vào nữ giáo viên lớn tiếng hô, công an đương nhiên sẽ không bỏ qua cả hai người.
Nữ giáo viên lẫn Triệu Vãn Vãn đều bị công an bắt đi rồi, Lục Cảnh Hoa cũng đi theo rời khỏi.
Người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Phương Mặc ôm mặt Lục Cảnh Đường an ủi:
- Đường Đường đừng tức giận, không cần tức giận với loại người như vậy. Loại giáo viên nói ra được những lời như thế, anh tin tưởng nhân phẩm của nàng cũng giống như Triệu Vãn Vãn. Anh cũng tin tưởng đại ca sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Lục Cảnh Đường mím môi:
- Được, em không tức giận. Chúng ta đi tìm Trình bà đi, việc này dù sao cũng phải nói với bà một tiếng.
Tần Nam cùng Dương Miên Miên nhận được tin tức, đợi học xong tiết thứ hai, liền đi tới lớp tìm Lục Cảnh Đường bọn họ.
Dù sao từng ăn nhiều bữa cơm trong nhà Phương Mặc, lần này cần đi bọn họ đều có chút ngượng ngùng.
Nhất là biết cha mẹ Lục Cảnh Đường đã đến, vài người đến muốn hỏi thăm Trần Quế Hoa thích cái gì? Để cho bọn họ mua chút lễ vật mang tới thăm hỏi.
Vốn an tĩnh vài ngày Triệu Vãn Vãn cũng muốn chết tâm, nhưng vừa lúc làm cho cô ả nhìn thấy Phương Mặc đang cười nói cùng vài nữ sinh.
Điều này khiến Triệu Vãn Vãn cho rằng lòng tự trọng của mình bị nhục nên làm sao nhịn được, làm cô ta tức giận giậm chân, trong mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ cùng oán hận.
Chân chó số một nhìn thấy cô ta như vậy, an ủi:
- Vãn Vãn cô đừng tức giận. Hai nữ sinh kia nhìn cũng không đẹp bằng phân nửa của cô, nếu Phương Mặc ở chung một chỗ với bọn họ, chính là bị mù mắt.
Chân chó số hai cũng hùa theo:
- Phải đó, Vãn Vãn đừng tức giận. Cô nhìn xem quần áo mình mặc, lại nhìn hai con nhỏ kia đi, chính là một ở trên trời một ở dưới đất, làm sao có thể so sánh với Vãn Vãn của chúng ta. Theo tôi nghĩ, nói không chuẩn mấy con nhỏ kia dùng thủ đoạn lừa Phương Mặc đâu. Cô nhìn nhìn xem.. Chậc chậc.
Triệu Vãn Vãn nhìn qua, chỉ thấy hai nữ sinh không biết đang cười cái gì, có một người còn vỗ vai Lục Cảnh Đường, một người che miệng thẹn thùng cười.
Cô ả siết chặt nắm tay, nhất định là hai con nhỏ này dùng thủ đoạn không biết thẹn lừa Phương Mặc.
Không được, Phương Mặc là người đàn ông tốt như vậy không thể bị đám người quê mùa mê hoặc.
Triệu Vãn Vãn tức giận xông tới, liền đem Dương Miên Miên đứng trước mặt Phương Mặc đẩy ngã.
Trong miệng cô ả còn không ngừng mắng:
- Tiện nhân, tao cho mày thông đồng người khác. Tao cho mày tùy tiện thông đồng người.
Tần Nam nhìn thấy bạn tốt bị đẩy ngã, cũng khẩn trương, vươn tay nắm bắt tóc của Triệu Vãn Vãn, tát mạnh lên mặt cô nàng:
- Cô nổi cơn điên gì vậy? Chúng ta nhận thức sao? Không phân tốt xấu đi lên liền đẩy người? Nghĩ trường học là nhà mình?
Triệu Vãn Vãn ôm mặt trừng mắt nhìn Tần Nam:
- Không nhận thức thì thế nào? Đều do đám người quê mùa tụi mày dùng thủ đoạn mê hoặc Phương Mặc, bằng không hắn khẳng định chướng mắt tụi mày!
Tần Nam nhíu mày nhìn Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc:
- Đồ chơi gì vậy? Người này nói cái gì, sao tôi nghe không hiểu gì hết.
Lục Cảnh Đường cũng không cần người giúp việc, trực tiếp mắng:
- Bỉ ổi? Đang nói chính cô đi. Chính mình nội tâm dơ dáy cho nên xem người khác cũng thành như vậy, tưởng mỗi người đều giống cô sao, lương tâm bị chó ăn rồi đi?
Nói xong lật mắt xem thường, lại thêm một câu trí mạng:
- Cho dù cô có lương tâm, Phương Mặc cũng sẽ không trúng ý cô. Dì, cô lớn tuổi như vậy rồi, sao còn ngây thơ như vậy. Thật nghĩ mình là tiên nữ sao? Cũng chỉ có chó săn của cô nịnh hót cô đẹp đi. Cô gặp qua có khi nào Phương Mặc nhìn thẳng cô một lần không? Biết vì sao không nhìn cô không, bởi vì nhìn thấy cô hắn liền cảm thấy buồn nôn!
Triệu Vãn Vãn nghe lời này oa một tiếng khóc lớn. Lại cảm thấy Lục Cảnh Đường nhất định đang lừa mình, xông tới muốn cào nát mặt của hắn:
- Mày lừa người! Đều do tiện nhân mày, nhất định là mày xúi giục.
Phương Mặc vô ý thức đem Lục Cảnh Đường che chở trong lòng, vươn chân tung một cước đá Triệu Vãn Vãn té văng dưới đất, lạnh lùng nói:
- Thật sự là ngu xuẩn, xem ra lần sau tôi cần đóng thêm đinh dưới đáy giày. Miễn cho cô nhớ ăn không nhớ đánh!
Lục Cảnh Đường bật cười thành tiếng, lại nhịn không được cười ha ha.
Dù là ba tiểu người hầu của Triệu Vãn Vãn tiếp xúc ánh mắt lạnh lẽo của Phương Mặc đều sợ tới mức mặt trắng nhợt, cúi đầu nhìn dưới chân không dám đi qua nâng người đứng dậy.
Nhưng rất nhanh có người mang theo giáo viên chạy tới.
- Làm cái gì đây? Sao dám ở trong trường học đánh nhau, tôi xem các cô cậu không muốn đi học sao?
Giáo viên nhìn thấy có nữ sinh nằm dài dưới đất ôm bụng, nghiêm lệ giáo dục lên.
Nhất là khi bà ta nhìn thấy người bị đánh là Triệu Vãn Vãn, lại đau lòng quay người mắng xối xả:
- Các cô cậu kêu tên gì? Sao có thể đánh nữ sinh. Tôi xem các cô cậu không cần đi học nữa, về nhà làm ruộng đi thôi.
Trong nhà Triệu Vãn Vãn có nhiều tiền, bà ta cũng biết. Dù sao hiện tại nhà bà ta đang ở là do cha của Triệu Vãn Vãn tặng cho. Sao có thể trợn mắt nhìn nữ sinh này xảy ra sự cố, nếu lần này giúp Triệu Vãn Vãn trút giận, nói không chừng còn nhận được cha của Triệu Vãn Vãn thưởng cho.
Sở dĩ bà ta có thể đến trong này dạy học, đều là suốt mười năm đại vận động bà ta luyến tiếc tiền lương nên luôn kiên trì dạy trung học. Cũng không phải vì muốn dạy dỗ nhi đồng học hành cho tốt, mà là nếu bà ta không kiên trì dạy học, gia đình bà ta cần uống gió tây bắc.
Thật vất vả chờ đại vận động kết thúc, xin được vào trường này dạy học. Ai ngờ trước khi khai giảng cha Triệu Vãn Vãn tìm bà ta, nói thế nào cũng phải giúp người của mình đúng không.
Lục Cảnh Đường bất mãn nói:
- Cô đều không có điều tra rốt cục xảy ra chuyện gì, liền đi giúp Triệu Vãn Vãn. Tôi xem cô ta có thể tiến trường học công lao của cô cũng không nhỏ.
Nói xong cố ý giễu cợt một tiếng.
Trong lòng nữ giáo viên lộp bộp, chột dạ né tránh:
- Cậu đừng có ăn nói lung tung. Cho dù là việc gì cũng không thể đánh nữ sinh, trưởng bối nhà cậu không có giáo dục không thể khi dễ phụ nữ sao? Còn dám tranh cãi với giáo viên, tôi xem cậu chính là không gia giáo.
Lục Cảnh Đường đỏ mắt nhìn bà ta, nói hắn thế nào đều được, nhưng hắn không cho phép ai dám mắng cha mẹ hắn.
Lúc này Lục Cảnh Hoa mang theo người của bên cục công an đi tới.
Nữ giáo viên nhìn thấy công an, chỉ vào Lục Cảnh Đường nói:
- Đồng chí công an, cậu bạn học này đánh nhau ngay trong trường học. Còn đánh nữ sinh, tôi hi vọng các anh có thể đem người mang đi nghiêm túc xử lý.
Công an nhìn Lục Cảnh Đường, cười cười. Sau đó xuất ra lệnh bắt nói:
- Triệu Vãn Vãn phải không? Cô mạo danh thay thế thân phận người khác lấy được tư cách vào đại học, cô bị phán ba năm tù giam. Mang đi!
Triệu Vãn Vãn lập tức luống cuống, giãy dụa hô lớn:
- Không liên quan gì tôi, đều là cha tôi ra chủ ý. Không liên quan gì tôi, chú công an đừng bắt tôi. Là nàng, là nàng. Là nàng nói có thể giúp tôi tiến vào trường học.
Triệu Vãn Vãn chỉ vào nữ giáo viên lớn tiếng hô, công an đương nhiên sẽ không bỏ qua cả hai người.
Nữ giáo viên lẫn Triệu Vãn Vãn đều bị công an bắt đi rồi, Lục Cảnh Hoa cũng đi theo rời khỏi.
Người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Phương Mặc ôm mặt Lục Cảnh Đường an ủi:
- Đường Đường đừng tức giận, không cần tức giận với loại người như vậy. Loại giáo viên nói ra được những lời như thế, anh tin tưởng nhân phẩm của nàng cũng giống như Triệu Vãn Vãn. Anh cũng tin tưởng đại ca sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Lục Cảnh Đường mím môi:
- Được, em không tức giận. Chúng ta đi tìm Trình bà đi, việc này dù sao cũng phải nói với bà một tiếng.