CHƯƠNG 38.1
[HIDE-THANKS][BOOK]Khi đối mặt với kiểu nói chuyện đầy dục vọng này của Hoắc tiên sinh, Miểu Miểu cũng sinh can đảm, trong lòng nhảy đựng lên nhưng không nói "Vậy anh đến đây đến đây", hướng đến yết hầu, lý trí còn sót lại chặn ở trên môi, dừng lại kịp thời, cô phồng hai má, sau bao nhiêu hiệp giao đấu cũng thăm dò được anh.
Giống cô, nhiều lắm chỉ trêu chọc ở ngoài miệng, tục ngữ nói kẻ trộm gian xảo không có can đảm, nhưng với Hoắc Tư Diễn không giống, hoặc anh không phản kích, mặc cho cô đùa giỡn, nhưng đến khi khơi mào, tuyệt đối cô không chống đỡ được, tựa như buổi tối hôm trước, quyền chủ động trong tay anh, anh từng bước xâm chiếm, cô liên tục thất thủ, quân lính tan rã.
Nghĩ đến anh nên "Đường làm quan rộng mở tật vó ngựa, một ngày nhìn tân hoa Trường An", nhất phái tiêu soái phong lưu, nhưng anh hô hấp rối loạn, bên tai ửng hồng.
Làm sao để dừng lại?
Bên ngoài là một người đàn ông cao lãnh cấm dục, anh đem tất cả mặt kia hiện ra trước mặt cô, hơi thở của anh, tiếng tim đập của anh, mặt đỏ tai nóng của anh, toàn bộ chi phối cô, làm cả người cô rối loạn..
Miểu Miểu rất tin, cho dù không có ngày tháng ngây thơ chính năm trước, chín năm sau, cô cũng ở trước mặt anh, liền thích anh.
Cô dựa vào trên vai anh: "Anh còn nhớ, em lúc trước.. à, đặt tên thế nào không?"
Lời của cô có tin tức quan trọng, Hoắc Tư Diễn phản ứng cực nhanh: "Hoắc Điểm Điểm?"
Vậy là còn nhớ rõ!
Trong tim Miểu Miểu như mềm nhũn, đại khái là vì, lúc trước cô chỉ nói đùa, anh lại nhớ rõ như vậy, hơn nữa nhớ lâu như vậy.
Đoạn ký ức ngọt ngào ê ẩm đó, là của chung bọn họ.
Hoắc Tư Diễn xâu kim bạc về phía sau, khâu chỉ hồng đi vài vòng, kết một nút đẹp và chắc chắn, anh dùng kéo cắt đi đoạn chỉ thừa ra, nghiêng qua, đối diện ánh mắt của cô, mỉm cười, còn đẹp hơn ngàn vạn ngôn ngữ.
Anh không thu lại, ý cười càng sâu, trong ánh mắt đào hoa tựa như ngàn vạn cây hoa đang nở.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, âm thanh của anh ép rất thấp, giống như dòng suối chảy, tràn đầy hấp dẫn: "Chuyện có liên quan đến em, anh đều nhớ rất rõ."
Môi đỏ mọng của Miểu Miểu khẽ nhếch, có người mở to.
"Lần đầu tiên gặp mặt, là sáng ngày hai tháng chín, sáu giờ mười ba phút. Em mặc áo sơ mi tay ngắn màu tím nhạt, ở giữa có một cây nấm, bên cạnh có hoa cỏ rất đẹp," Hoắc Tư Diễn nhớ lại, "Đi một cái quần quần jean mới, chân đi giày xăng-đan màu trắng, sau lưng có ba lô to.."
"Ông trời ơi!" Miểu Miểu hít một ngụm khí lạnh, "Chuyện này em còn không nhớ rõ."
"Còn gì nữa không còn gì nữa không?"
"Lần thứ hai gặp mặt, anh chạy bộ ở sân điền kinh, em chạy ngang qua bãi bóng chạy đến.."
"Chuyện này em nhớ rõ, lúc đó em vì chạy theo bắt con bướm."
"..."
Hoắc Tư Diễn kéo dài âm, ra vẻ kinh ngạc, "Anh còn tưởng em tạo cuộc gặp mặt ngẫu nhiên."
Khi đó anh dừng lại đi bộ, hai người cứ như thế đụng nhau.
"Mới không phải!" Miểu Miểu nói lời hợp lý, "Em thề với trời, thật sự không biết đó là anh."
Cô nhanh nhạy tiếp tục chủ đề: "Lần thứ ba gặp mặt ở đâu?"
Hoắc Tư Diễn khóe môi cười khẽ: "Ở thư viện."
"Anh đang làm bài thi, em cầm một đề vật lý không biết ở đâu tới hỏi anh, anh nói với em, bài này phải dùng" Định luật Lenz "để giải," anh bây giờ còn nói ra nội dùng không sau một chữ, "Từ trường của dòng điện cảm ứng luôn cản trở sự thay đổi của từ thông gây ra dòng điện cảm ứng, tức là nó đi tới và không ở lại."
Nói một cách phổ thông, chính là em muốn tới, anh không cho em đến, em muốn đi, anh không cho em đi.
"Anh viết ở giấy nháp cách giải, em xem xong liền gật đầu, anh tưởng em đã hiểu, kết quả em hỏi, định luật Lenz này có giống tình yêu?"
"Ha ha ha.." Miểu Miểu cười ngã vào trong lòng anh, "Câu hỏi này quá nghiêm trọng."
"Cho nên," Một lần nữa Hoắc Tư Diễn trở lại chủ đề này: "Tạ tiểu thư khi nào định cùng anh sinh Hoắc Điểm Điểm?"
Lại.. Đến rồi.
Trái tim nhỏ bé của Miểu Miểu đập loạn, đầu óc cũng loạn: "Chờ sau khi kết hôn?" Nếu cô nói muốn lập gia đình, khẳng định sẽ bị cha mẹ hợp lại đánh?
Hoắc Tư Diễn dù bận vẫn ung dung ôm thắt lưng cô: "Vậy, Tạ tiểu thư nghĩ khi nào chúng ta có thể kết hôn?"
Xong rồi.
Không cẩn thận rơi vào bẫy của anh.
Miểu Miểu còn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, tuy rằng xác định đi cùng anh, nhưng còn chưa chuẩn bị tốt cho cuộc sống hôn nhân, tình yêu có thể tùy mình, nhưng kết hôn là chuyện đại sự cả đời, hai chuyện không giống nhau.
Vô luận là nói gì cuối cùng vẫn là bừa chính mình, Miểu Miểu siết chặt môi.
Hoắc Tư Diễn cũng không đùa giỡn cô nữa, nhân cơ hội lén hôn lên môi cô: "Đi thử váy, xem thế nào, không được anh lại sửa."
"Tuân mệnh!"
Miểu Miểu tiến vào phòng tắm thay, tự nhìn gương, cổ váy được sửa cao, có thể sửa ngực rất tỉ mỉ, không có thấy đường cong mà cô thấy lần đầu tiên, cô nhẹ nhàng đi ra.
Hoắc Tư Diễn đứng ở cửa sổ sát đất, tay cầm một cái ly, Miểu Miểu đến gần, ngửi được mùi trà thoang thoảng, cô nhấc váy đi tới, quay một vòng nói: "Đẹp không?"
"Em không thay, trực tiếp mặc đi làm đi."
Anh cẩn thận nhìn từ đầu đến chân một lần, nhíu mày, còn có chút trầm? Ở gần một chút, cảnh xuân cũng không che được, đến phòng thí nghiệm đều là nam sinh..
"Có thể không được." Hoắc Tư Diễn đặt ly trà lên trên cửa sổ, khói trắng bốc lên nhanh chóng làm mờ một khoảng nhỏ kính thủy tinh.
A, tại sao?
Miểu Miểu khó hiểu
Tay anh đột nhiên ôm lấy hai vai cô, cúi đầu, ở ngực cô, nhìn xuống, cúi xuống hôn.
Này, quá phạm luật rồi.
Miểu Miểu nhìn quả dâu tây mới được thêm, lại ảo não, lại không ngọt ngào, khẽ đập ngực anh vài cái, cứ như vậy, hôm nay cô không thể mặc váy này ra ngoài.
Hoắc Tư Diễn ôm cô trong ngực, hai người im lặng trong chốc lắt.
"Anh cố ý?"
Anh không phủ nhận: "Còn phải sửa lại."
Đã rất tốt rồi.
Không thể tưởng tượng Hoắc tiên sinh bảo thủ như vậy.
Bưởi chiều đi phòng thí nghiệm, Miểu Miểu lại mặc vày màu trắng, ở cửa gặp Hầu Khả, hai người cùng chào, hắn thấy mặt cô nở hoa, liền đoán tâm tình Hoắc Tư Diễn sẽ tốt, nhịn không được huýt sáo, xoay người về văn phòng lấy giấy tờ.
Gần đây tôt máy báo hỏng một lượng lớn cánh tay máy móc và linh kiện, hơn nữa bên tổ điện tử cũng hao tổn, thêm ít nhất cũng trăm ngàn, mỗi lần ký tên Hoắc Tư Diễn đều nói họ không cần lo lắng vấn đề tiền, chỉ cần làm việc, nhưng tiền đều là tiền thật, thời điểm ông chủ tâm tình tốt đi nói chuyện tiền nong, hai bên đều rất là?
Miểu Miểu đi theo phía sau Hầu Khả, cũng trở về văn phòng mình.
Hầu Phảng sớm đã ở trước máy tính, Miểu Miểu mở máy tính ra, bắt đầu viết chương trình.
Ngoài thời gian đi lấy nước và đi toilet, họ cơ bản không rời vị trí.
Miểu Miểu đem chương trình đóng lại đưa Hầu Phảng, cho hắn làm cái kiểm tra đo lường cuối cùng, xoa cái cổ đau hai lần, di động trên bàn sáng lên, là tin nhắn của Hoắc Tư Diễn, hỏi cô muốn ăn cái gì.
Miểu Miểu nghiêm trang trả lời: "Mời Hoắc tổng trong thời gian làm việc không quấy rầy cấp dưới."
Mới vừa gửi đi, lại có tin nhắn wechat thật dài.
"Meo Meo, tối nay chúng ta đi xem phim đi."
Miểu Miểu trả lời: "Được được!"
"Muốn xem phim gì, tớ mua vé."
Long Doanh Doanh gửi qua một vài phim điện ảnh, đề nghị: "Gọi Hoắc tiên sinh của cậu cùng nhau đến, tớ phải làm bóng đèn một trăm oát!"
Miểu Miểu tưởng tượng người nào đó đang đắc ý, khoái trá đáp lại.
Di động lại rung lên.
Hsy: "Bây giờ là thời gian tan tầm."
Miểu Miểu: "Hoắc tổng, có thể vinh hạnh mời ngài tối nay đi xem phim không?"
Người trầm ổn cẩn thận, tâm tư thâm trầm cách vài phút mới trả lời: "Chỉ có anh và em?"
Miểu Miểu: "Vâng, có thể còn có cái bóng đèn 【 đáng yêu 】"
Hoắc tổng nhà cô đã im lặng tuyệt đối.
Hoắc Tư Diễn cũng không tỏ rõ thái độ là đi hay không đi, thẳng đến sau giờ cơm chiều, Miểu Miểu đến cổng vườn khu công nghệ đón Long Doanh Doanh, trở về thấy anh đã thay một thân quần áo thoải mái, xem ra đã chuẩn bị sẳn sàng ra cửa.
Long Doanh Doanh không có hộ chiếu trong nước, theo thường lệ vẫn là Miểu Miểu lái xe, vị trí phó lái bị Long Doanh Doanh chiếm mất, Hoắc Tư diễn chỉ có thế ngồi phía sau.
Đi xe giờ cao điểm, xe chạy như ốc sên đi đến rạp chiếu phim.
Miểu Miểu đi lấy phiếu, cách thời gian chiếu phim còn hai mươi phút, ba người đi vào khu đợi, Hoắc Tư Diễn đi mua bỏng ngô và nước uống, một mình Long Doanh Doanh ngồi trên sô pha, cô ăn mặc phong cách hip-hop, soái khí bắt chéo hai chân, vẻ mặt hửng hờ nhìn phía trước, hai nữ sinh bên cạnh liếc mắt nhìn.
Miểu Miểu kéo ghế ra ngồi xuống, ba phiếu xem phim điện ảnh bày ra trên bàn, cô lấy máy mở ra chụp ảnh, lục thông tin những người nên che lại trong wechat chia ra, sau khi đặc chế độ ẩn mới có thể yên tâm đăng lên---
Đi xem phim cùng bạn trai cũ và bạn trai đương nhiệm, kích thích 【 cười trộm 】
Tiểu Kiểu bình luận sau năm giây: "Chậc chậc, trái ôm phải ấp, hưởng hết hạnh phúc của muôn người."
Tiếp theo là Hoa Nhu: "Miểu a, cậu cũng hai bạn trai, tớ đây vẫn độc thân a? Quả nhiên là đây là gương mặt thế giới theo dõi?"
Tạ Anh Vũ: "Đương nhiệm? Có bạn trai?"
Miểu Miểu trả lời Tạ Anh Vũ: "Đúng vậy."
Tạ Anh Vũ trả lời Miểu Miểu: "Lúc trước ở dưới ký túc xá của em làm nến tình yêu thổ lộ?"
"Hay là người tặng hoa hông với chocolate cho em trong một tuần?"
"Hay là người theo thầy hướng dẫn khi làm hạng mục, hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật Tân Quý?"
Miểu Miểu nghĩ thầm, đoán đi đoán đi, đoán trúng em cùng họ với anh.
Hoắc Tư Diễn mua đồ trở về, ngồi bên cạnh Miểu Miểu, nhìn xem cô đang nói chuyện cùng ai, khóe môi không ngừng nhếch lên, anh cũng lấy di động của mình ra xem vòng bạn bè.
Miểu Miểu thắng anh họ, còn chưa kịp khoe khoang, nhận thấy được hơi thở nguy hiểm tới gần, nghiêng đầu, chỉ thấy tay Hoắc Tư Diễn phủ lên ghế cô, làm tư thế đem cô giữ trong khuỷu tay.
"Nến tình yêu? Hoa hồng và chocolate? Khoa học kỹ thuật Tân Quý?" Anh môi cười nói, "Tạ tiểu thư, có phải có một số chuyện trước đây chưa nói rõ ràng không?"
Tạ Anh Vũ cái miệng chim rộng của anh!
Nhìn qua thấy khuê mật Long Doanh Doanh đứng bên cạnh, cô vỗ chân đứng lên: "Đi thôi, bắt đầu kiểm phiếu phim rồi."
Miểu Miểu buông một hơi, tạm thời tránh được một kiếp.
Tỉ lệ xem phim điện ảnh còn khá cao, bởi vì là phim hoạt hình, cũng có không ít cha mẹ đưa con nhỏ đi xem, vị trí Miểu Miểu chọn chính là vị trí thứ sáu, cô ngồi ở trung gian, bên trái là Hoắc Tư Diễn, bên phải là Long Doanh Doanh.
Đèn dần tối đi, sau quảng cáo, bắt đầu chiếu phim.
Nội dung là giấc mộng âm nhạc của một bé trai, không để ý người nhà phản đối, trong quá trình theo đuổi giấc mơ, không cẩn thận đụng tới tay ghi ta lớn tuổi, đi tới một thế giới vong linh thần bí.
Nội tâm Miểu Miểu bị hai câu nói trong lời kịch là xúc động sâu sắc.
"Cái chết không phải là kết thúc, chỉ là quên đi."
"Trước khi trí nhớ tình yêu biến mất, xin hãy nhớ tôi."
Vì sao cảm thấy khổ sở như vậy?
Miểu Miểu gắt gao cầm tay Long Doanh Doanh, cô ấy cũng nắm lại, mặt vẫn cười nhìn chằm chằm với màn hình, khuôn mặt trên màn hình phàn ánh sáng, nhìn như tái nhợt, lại kiên nghị, giấu trong có thể gầy yếu của cô, là một linh hồn quất cường không khuất phục.
Cái chết chỉ là bỏ thể xác, mà linh hồn là vĩnh hằng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Khi đối mặt với kiểu nói chuyện đầy dục vọng này của Hoắc tiên sinh, Miểu Miểu cũng sinh can đảm, trong lòng nhảy đựng lên nhưng không nói "Vậy anh đến đây đến đây", hướng đến yết hầu, lý trí còn sót lại chặn ở trên môi, dừng lại kịp thời, cô phồng hai má, sau bao nhiêu hiệp giao đấu cũng thăm dò được anh.
Giống cô, nhiều lắm chỉ trêu chọc ở ngoài miệng, tục ngữ nói kẻ trộm gian xảo không có can đảm, nhưng với Hoắc Tư Diễn không giống, hoặc anh không phản kích, mặc cho cô đùa giỡn, nhưng đến khi khơi mào, tuyệt đối cô không chống đỡ được, tựa như buổi tối hôm trước, quyền chủ động trong tay anh, anh từng bước xâm chiếm, cô liên tục thất thủ, quân lính tan rã.
Nghĩ đến anh nên "Đường làm quan rộng mở tật vó ngựa, một ngày nhìn tân hoa Trường An", nhất phái tiêu soái phong lưu, nhưng anh hô hấp rối loạn, bên tai ửng hồng.
Làm sao để dừng lại?
Bên ngoài là một người đàn ông cao lãnh cấm dục, anh đem tất cả mặt kia hiện ra trước mặt cô, hơi thở của anh, tiếng tim đập của anh, mặt đỏ tai nóng của anh, toàn bộ chi phối cô, làm cả người cô rối loạn..
Miểu Miểu rất tin, cho dù không có ngày tháng ngây thơ chính năm trước, chín năm sau, cô cũng ở trước mặt anh, liền thích anh.
Cô dựa vào trên vai anh: "Anh còn nhớ, em lúc trước.. à, đặt tên thế nào không?"
Lời của cô có tin tức quan trọng, Hoắc Tư Diễn phản ứng cực nhanh: "Hoắc Điểm Điểm?"
Vậy là còn nhớ rõ!
Trong tim Miểu Miểu như mềm nhũn, đại khái là vì, lúc trước cô chỉ nói đùa, anh lại nhớ rõ như vậy, hơn nữa nhớ lâu như vậy.
Đoạn ký ức ngọt ngào ê ẩm đó, là của chung bọn họ.
Hoắc Tư Diễn xâu kim bạc về phía sau, khâu chỉ hồng đi vài vòng, kết một nút đẹp và chắc chắn, anh dùng kéo cắt đi đoạn chỉ thừa ra, nghiêng qua, đối diện ánh mắt của cô, mỉm cười, còn đẹp hơn ngàn vạn ngôn ngữ.
Anh không thu lại, ý cười càng sâu, trong ánh mắt đào hoa tựa như ngàn vạn cây hoa đang nở.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, âm thanh của anh ép rất thấp, giống như dòng suối chảy, tràn đầy hấp dẫn: "Chuyện có liên quan đến em, anh đều nhớ rất rõ."
Môi đỏ mọng của Miểu Miểu khẽ nhếch, có người mở to.
"Lần đầu tiên gặp mặt, là sáng ngày hai tháng chín, sáu giờ mười ba phút. Em mặc áo sơ mi tay ngắn màu tím nhạt, ở giữa có một cây nấm, bên cạnh có hoa cỏ rất đẹp," Hoắc Tư Diễn nhớ lại, "Đi một cái quần quần jean mới, chân đi giày xăng-đan màu trắng, sau lưng có ba lô to.."
"Ông trời ơi!" Miểu Miểu hít một ngụm khí lạnh, "Chuyện này em còn không nhớ rõ."
"Còn gì nữa không còn gì nữa không?"
"Lần thứ hai gặp mặt, anh chạy bộ ở sân điền kinh, em chạy ngang qua bãi bóng chạy đến.."
"Chuyện này em nhớ rõ, lúc đó em vì chạy theo bắt con bướm."
"..."
Hoắc Tư Diễn kéo dài âm, ra vẻ kinh ngạc, "Anh còn tưởng em tạo cuộc gặp mặt ngẫu nhiên."
Khi đó anh dừng lại đi bộ, hai người cứ như thế đụng nhau.
"Mới không phải!" Miểu Miểu nói lời hợp lý, "Em thề với trời, thật sự không biết đó là anh."
Cô nhanh nhạy tiếp tục chủ đề: "Lần thứ ba gặp mặt ở đâu?"
Hoắc Tư Diễn khóe môi cười khẽ: "Ở thư viện."
"Anh đang làm bài thi, em cầm một đề vật lý không biết ở đâu tới hỏi anh, anh nói với em, bài này phải dùng" Định luật Lenz "để giải," anh bây giờ còn nói ra nội dùng không sau một chữ, "Từ trường của dòng điện cảm ứng luôn cản trở sự thay đổi của từ thông gây ra dòng điện cảm ứng, tức là nó đi tới và không ở lại."
Nói một cách phổ thông, chính là em muốn tới, anh không cho em đến, em muốn đi, anh không cho em đi.
"Anh viết ở giấy nháp cách giải, em xem xong liền gật đầu, anh tưởng em đã hiểu, kết quả em hỏi, định luật Lenz này có giống tình yêu?"
"Ha ha ha.." Miểu Miểu cười ngã vào trong lòng anh, "Câu hỏi này quá nghiêm trọng."
"Cho nên," Một lần nữa Hoắc Tư Diễn trở lại chủ đề này: "Tạ tiểu thư khi nào định cùng anh sinh Hoắc Điểm Điểm?"
Lại.. Đến rồi.
Trái tim nhỏ bé của Miểu Miểu đập loạn, đầu óc cũng loạn: "Chờ sau khi kết hôn?" Nếu cô nói muốn lập gia đình, khẳng định sẽ bị cha mẹ hợp lại đánh?
Hoắc Tư Diễn dù bận vẫn ung dung ôm thắt lưng cô: "Vậy, Tạ tiểu thư nghĩ khi nào chúng ta có thể kết hôn?"
Xong rồi.
Không cẩn thận rơi vào bẫy của anh.
Miểu Miểu còn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, tuy rằng xác định đi cùng anh, nhưng còn chưa chuẩn bị tốt cho cuộc sống hôn nhân, tình yêu có thể tùy mình, nhưng kết hôn là chuyện đại sự cả đời, hai chuyện không giống nhau.
Vô luận là nói gì cuối cùng vẫn là bừa chính mình, Miểu Miểu siết chặt môi.
Hoắc Tư Diễn cũng không đùa giỡn cô nữa, nhân cơ hội lén hôn lên môi cô: "Đi thử váy, xem thế nào, không được anh lại sửa."
"Tuân mệnh!"
Miểu Miểu tiến vào phòng tắm thay, tự nhìn gương, cổ váy được sửa cao, có thể sửa ngực rất tỉ mỉ, không có thấy đường cong mà cô thấy lần đầu tiên, cô nhẹ nhàng đi ra.
Hoắc Tư Diễn đứng ở cửa sổ sát đất, tay cầm một cái ly, Miểu Miểu đến gần, ngửi được mùi trà thoang thoảng, cô nhấc váy đi tới, quay một vòng nói: "Đẹp không?"
"Em không thay, trực tiếp mặc đi làm đi."
Anh cẩn thận nhìn từ đầu đến chân một lần, nhíu mày, còn có chút trầm? Ở gần một chút, cảnh xuân cũng không che được, đến phòng thí nghiệm đều là nam sinh..
"Có thể không được." Hoắc Tư Diễn đặt ly trà lên trên cửa sổ, khói trắng bốc lên nhanh chóng làm mờ một khoảng nhỏ kính thủy tinh.
A, tại sao?
Miểu Miểu khó hiểu
Tay anh đột nhiên ôm lấy hai vai cô, cúi đầu, ở ngực cô, nhìn xuống, cúi xuống hôn.
Này, quá phạm luật rồi.
Miểu Miểu nhìn quả dâu tây mới được thêm, lại ảo não, lại không ngọt ngào, khẽ đập ngực anh vài cái, cứ như vậy, hôm nay cô không thể mặc váy này ra ngoài.
Hoắc Tư Diễn ôm cô trong ngực, hai người im lặng trong chốc lắt.
"Anh cố ý?"
Anh không phủ nhận: "Còn phải sửa lại."
Đã rất tốt rồi.
Không thể tưởng tượng Hoắc tiên sinh bảo thủ như vậy.
Bưởi chiều đi phòng thí nghiệm, Miểu Miểu lại mặc vày màu trắng, ở cửa gặp Hầu Khả, hai người cùng chào, hắn thấy mặt cô nở hoa, liền đoán tâm tình Hoắc Tư Diễn sẽ tốt, nhịn không được huýt sáo, xoay người về văn phòng lấy giấy tờ.
Gần đây tôt máy báo hỏng một lượng lớn cánh tay máy móc và linh kiện, hơn nữa bên tổ điện tử cũng hao tổn, thêm ít nhất cũng trăm ngàn, mỗi lần ký tên Hoắc Tư Diễn đều nói họ không cần lo lắng vấn đề tiền, chỉ cần làm việc, nhưng tiền đều là tiền thật, thời điểm ông chủ tâm tình tốt đi nói chuyện tiền nong, hai bên đều rất là?
Miểu Miểu đi theo phía sau Hầu Khả, cũng trở về văn phòng mình.
Hầu Phảng sớm đã ở trước máy tính, Miểu Miểu mở máy tính ra, bắt đầu viết chương trình.
Ngoài thời gian đi lấy nước và đi toilet, họ cơ bản không rời vị trí.
Miểu Miểu đem chương trình đóng lại đưa Hầu Phảng, cho hắn làm cái kiểm tra đo lường cuối cùng, xoa cái cổ đau hai lần, di động trên bàn sáng lên, là tin nhắn của Hoắc Tư Diễn, hỏi cô muốn ăn cái gì.
Miểu Miểu nghiêm trang trả lời: "Mời Hoắc tổng trong thời gian làm việc không quấy rầy cấp dưới."
Mới vừa gửi đi, lại có tin nhắn wechat thật dài.
"Meo Meo, tối nay chúng ta đi xem phim đi."
Miểu Miểu trả lời: "Được được!"
"Muốn xem phim gì, tớ mua vé."
Long Doanh Doanh gửi qua một vài phim điện ảnh, đề nghị: "Gọi Hoắc tiên sinh của cậu cùng nhau đến, tớ phải làm bóng đèn một trăm oát!"
Miểu Miểu tưởng tượng người nào đó đang đắc ý, khoái trá đáp lại.
Di động lại rung lên.
Hsy: "Bây giờ là thời gian tan tầm."
Miểu Miểu: "Hoắc tổng, có thể vinh hạnh mời ngài tối nay đi xem phim không?"
Người trầm ổn cẩn thận, tâm tư thâm trầm cách vài phút mới trả lời: "Chỉ có anh và em?"
Miểu Miểu: "Vâng, có thể còn có cái bóng đèn 【 đáng yêu 】"
Hoắc tổng nhà cô đã im lặng tuyệt đối.
Hoắc Tư Diễn cũng không tỏ rõ thái độ là đi hay không đi, thẳng đến sau giờ cơm chiều, Miểu Miểu đến cổng vườn khu công nghệ đón Long Doanh Doanh, trở về thấy anh đã thay một thân quần áo thoải mái, xem ra đã chuẩn bị sẳn sàng ra cửa.
Long Doanh Doanh không có hộ chiếu trong nước, theo thường lệ vẫn là Miểu Miểu lái xe, vị trí phó lái bị Long Doanh Doanh chiếm mất, Hoắc Tư diễn chỉ có thế ngồi phía sau.
Đi xe giờ cao điểm, xe chạy như ốc sên đi đến rạp chiếu phim.
Miểu Miểu đi lấy phiếu, cách thời gian chiếu phim còn hai mươi phút, ba người đi vào khu đợi, Hoắc Tư Diễn đi mua bỏng ngô và nước uống, một mình Long Doanh Doanh ngồi trên sô pha, cô ăn mặc phong cách hip-hop, soái khí bắt chéo hai chân, vẻ mặt hửng hờ nhìn phía trước, hai nữ sinh bên cạnh liếc mắt nhìn.
Miểu Miểu kéo ghế ra ngồi xuống, ba phiếu xem phim điện ảnh bày ra trên bàn, cô lấy máy mở ra chụp ảnh, lục thông tin những người nên che lại trong wechat chia ra, sau khi đặc chế độ ẩn mới có thể yên tâm đăng lên---
Đi xem phim cùng bạn trai cũ và bạn trai đương nhiệm, kích thích 【 cười trộm 】
Tiểu Kiểu bình luận sau năm giây: "Chậc chậc, trái ôm phải ấp, hưởng hết hạnh phúc của muôn người."
Tiếp theo là Hoa Nhu: "Miểu a, cậu cũng hai bạn trai, tớ đây vẫn độc thân a? Quả nhiên là đây là gương mặt thế giới theo dõi?"
Tạ Anh Vũ: "Đương nhiệm? Có bạn trai?"
Miểu Miểu trả lời Tạ Anh Vũ: "Đúng vậy."
Tạ Anh Vũ trả lời Miểu Miểu: "Lúc trước ở dưới ký túc xá của em làm nến tình yêu thổ lộ?"
"Hay là người tặng hoa hông với chocolate cho em trong một tuần?"
"Hay là người theo thầy hướng dẫn khi làm hạng mục, hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật Tân Quý?"
Miểu Miểu nghĩ thầm, đoán đi đoán đi, đoán trúng em cùng họ với anh.
Hoắc Tư Diễn mua đồ trở về, ngồi bên cạnh Miểu Miểu, nhìn xem cô đang nói chuyện cùng ai, khóe môi không ngừng nhếch lên, anh cũng lấy di động của mình ra xem vòng bạn bè.
Miểu Miểu thắng anh họ, còn chưa kịp khoe khoang, nhận thấy được hơi thở nguy hiểm tới gần, nghiêng đầu, chỉ thấy tay Hoắc Tư Diễn phủ lên ghế cô, làm tư thế đem cô giữ trong khuỷu tay.
"Nến tình yêu? Hoa hồng và chocolate? Khoa học kỹ thuật Tân Quý?" Anh môi cười nói, "Tạ tiểu thư, có phải có một số chuyện trước đây chưa nói rõ ràng không?"
Tạ Anh Vũ cái miệng chim rộng của anh!
Nhìn qua thấy khuê mật Long Doanh Doanh đứng bên cạnh, cô vỗ chân đứng lên: "Đi thôi, bắt đầu kiểm phiếu phim rồi."
Miểu Miểu buông một hơi, tạm thời tránh được một kiếp.
Tỉ lệ xem phim điện ảnh còn khá cao, bởi vì là phim hoạt hình, cũng có không ít cha mẹ đưa con nhỏ đi xem, vị trí Miểu Miểu chọn chính là vị trí thứ sáu, cô ngồi ở trung gian, bên trái là Hoắc Tư Diễn, bên phải là Long Doanh Doanh.
Đèn dần tối đi, sau quảng cáo, bắt đầu chiếu phim.
Nội dung là giấc mộng âm nhạc của một bé trai, không để ý người nhà phản đối, trong quá trình theo đuổi giấc mơ, không cẩn thận đụng tới tay ghi ta lớn tuổi, đi tới một thế giới vong linh thần bí.
Nội tâm Miểu Miểu bị hai câu nói trong lời kịch là xúc động sâu sắc.
"Cái chết không phải là kết thúc, chỉ là quên đi."
"Trước khi trí nhớ tình yêu biến mất, xin hãy nhớ tôi."
Vì sao cảm thấy khổ sở như vậy?
Miểu Miểu gắt gao cầm tay Long Doanh Doanh, cô ấy cũng nắm lại, mặt vẫn cười nhìn chằm chằm với màn hình, khuôn mặt trên màn hình phàn ánh sáng, nhìn như tái nhợt, lại kiên nghị, giấu trong có thể gầy yếu của cô, là một linh hồn quất cường không khuất phục.
Cái chết chỉ là bỏ thể xác, mà linh hồn là vĩnh hằng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]