Ngôn Tình [Edit] Trần Thiên Thiên Trong Lời Đồn - Bổng Bổng Băng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đinh Tiểu An, 6 Tháng ba 2021.

  1. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    [​IMG]

    Trần Thiên Thiên trong lời đồn

    Tác giả: Bổng Bổng Băng

    Editor: Đinh Tiểu An

    Lịch edit: 1-2 chương/ 1 tuần

    Thể loại: Xuyên sách, Nguyên sang, Ngôn tình, Ngọt sủng, HE

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Đinh Tiểu An

    Văn án:​

     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tám 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 1: Trời xui đất khiến (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong Thành Hoa Viên, thương hộ tụ tập, người đi đường như dệt, thoạt nhìn vô cùng phồn hoa. Nhưng nếu xem xét cẩn thận, liền sẽ phát hiện, trên đường nữ tử chiếm đa số, ăn mặc hoa lệ không gò bó, hành vi cử chỉ cũng thập phần tiêu sái, không có nửa phần ngượng nghịu.

    Lúc này ở trên đường cái, một đoàn xe chậm rãi tiến vào, xe ngựa thêu biểu tượng của Thành Huyền Hổ, thị vệ mặc áo giáp huyền hổ sắc mặt lành lạnh, hộ vệ thân cận đi trước chiếc xe ngựa to rộng từ từ tiến vào.

    Đầu đường, dân chúng kích động, dừng chân lại xem một màn này, hơn nữa còn chụm đầu vào, ghé tai nhau nhỏ giọng nghị luận.

    Dân phụ Giáp nhìn một màn này, không nhịn được nói: ".. Nghe nói là thiếu thành chủ Thành Huyền Hổ, tới Thành Hoa Viên chúng ta liên hôn, cũng không biết là sẽ đính ước cùng vị quận chúa nào.."

    Nghe vậy, dân phụ Ất bên cạnh cẩn thận hướng hai bên nhìn nhìn, sau đó đè thấp thanh âm nói: "Thành Huyền Hổ do nam nhân làm chủ, đâu giống Thành Hoa Viên chúng ta, nữ tử tôn quý, nữ tử làm quan, nữ tử làm thành chủ. Nam nhân đều là mãng phu, chẳng biết cách sống cho đàng hoàng đâu. Ngươi xem bọn họ, vì mỏ quặng Ô Thạch, đem cả thiếu thành chủ gán nợ cho chúng ta."

    "Thiếu thành chủ Thành Huyền Hổ?"

    "Cũng không phải.." Dân phụ Ất thở dài nói: "Nghe nói thành chủ Thành Huyền Hổ chỉ có một đứa con trai, vốn dĩ muốn giữ lại để kế thừa vị trí thành chủ."

    "Vậy Thành Huyền Hổ chẳng phải là không có người kế nghiệp sao?"

    "Chắc không phải đi.."

    Bá tánh ở bên trên đường cái sôi nổi, nhốn nháo nghị luận, một đạo gió nhẹ thổi tới mở ra bức màn xe ngựa, bên trong xe ngựa xuất hiện một đầu ngón tay, một bên mặt của nam tử thanh tú tuấn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người, bá tánh vây xem bên đường nhìn vào bên trong, thanh âm hít hà vang lên.

    Dân phụ Bính thở dài nói: "Thiếu chủ Thành Huyền Hổ này tướng mạo thật là đẹp, đáng tiếc lại có bệnh tim, các đại phu xem qua đều nói hắn không sống quá hai mươi tuổi, nhìn lúc này chắc là đã mười chín.. Chậc chậc chậc."

    "Nói như vậy, thiếu chủ này một năm nữa sẽ chết?" Dân phụ Đinh mặt mũi thô to lập tức tức giận nhìn chằm chằm: "Thành Huyền Hổ đưa cái người sắp chết tới đây làm gì, thật đen đủi.."

    "Ôi, các người đừng nói nữa, dù sao hắn ta lớn lên cũng có tướng mạo đẹp, cũng không biết phải gả cho vị quận chúa nào.."

    "Vị nào cũng được, đừng gả cho tam quận chúa là được." Dân phụ Ất nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: "Thiếu chủ này tim có bệnh, là một con ma ốm, nếu gả cho người như tam quận chúa của chúng ta, chỉ sợ là chưa đến nửa khắc liền bị lăn lộn đến chết."

    Cùng lúc đó, phía bên kia đường cái của Thành Hoa Viên, một vị hồng y thiếu nữ thúc ngựa chạy băng băng.

    Thân hình thiếu nữ tinh tế, dung mạo rất đẹp, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm, vạt áo thẳng đứng thêu biểu tượng của Thành Hoa Viên, cả người đều biểu lộ một loại kiêu ngạo cùng tuỳ ý hơn người.

    Thực hiển nhiên, xuất thân của thiếu nữ này cực kỳ bất phàm.

    Đường phố đông đúc người, cực kỳ phồn hoa, nhưng thiếu nữ lại hoàn toàn không bận tâm, roi ngắn trong tay hung hăng đánh vào mông ngựa, trên mặt cũng mang theo tươi cười cực kỳ kiêu ngạo, cuồng vọng.

    "Đi! Nhanh lên, nhanh nữa lên!"

    Phía sau nàng, một loạt thị vệ được huấn luyện bài bản đuổi theo, không ít bá tánh, tiểu thương đều bị đâm cho người ngã ngựa đổ, nhưng mà thiếu nữ lại không chút cố kỵ, vẫn phóng ngựa trên đường.

    Nhưng ngay lúc này, một chiếc xe trái cây đi ngang qua bị ngựa của thiếu nữ đâm trúng làm đứt càng xe, xe thẳng tắp nhằm phía thiếu nữ cưỡi ngựa.

    Lái buôn trái cây đối mặt với tình cảnh như vậy thế nhưng lại không chút hoảng loạn, bên trong ống tay áo còn ẩn ẩn có hào quang lập loè, hiển nhiên là có mưu đồ.

    Thấy thế, thiếu nữ vội vàng ghìm dây cương, dùng hết toàn lực để xoay chuyển thế cục, nhưng mà tuấn mã của nàng đang bị lái buôn trái cây quấy nhiễu, chạy như điên hướng đến đoàn xe của thiếu quân Thành Huyền Hổ.
     
    Táo Ngọt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2021
  4. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 2: Trời xui đất khiến (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đáng chết!"

    Thiếu nữ thét chói tai một tiếng, muốn xoay người bỏ ngựa, nhưng mà tuấn mã kia lại không biết vì sao nổi cơn điên, đột nhiên quay người, thiếu nữ tránh không kịp, suýt nữa bị vướng vào bàn đạp, suýt nữa bị kéo lê.

    Vào khoảnh khắc hết sức ngàn cân treo sợi tóc, thiếu nữ lưu loát, xinh đẹp xoay người một cái, roi ngựa móc lấy yên ngựa, lập tức nghiêng người treo ở trên lưng ngựa, miễn cưỡng ổn định thân hình.

    Nhưng mà lúc này, đội thị vệ phía sau thiếu nữ còn cách một đoạn, mắt thấy không có cách nào đuổi kịp được.

    Trong nháy mắt đoàn xe phía trước cách đó không xa vững vàng ngừng lại, một bàn tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xốc mành xe ngựa lên.

    Trong xe ngựa, Hàn Thước nghiêng đầu khẽ nhìn, ý vị không rõ nhìn về chỗ đang hoảng loạn phía trước.

    Khuôn mặt Hàn Thước cười khẽ, lộ ra vẻ mặt khó nắm bắt. Ngay sau đó, mũi chân hắn chĩa xuống đất thi triển khinh công, chợt phi thân tiến lên, cánh tay dài bao quát ôm chặt lấy thiếu nữ. Hơn nữa đem nàng an toàn đáp xuống dưới, rời xa tuấn mã đang phát điên.

    Hàn Thước ôm lấy thiếu nữ vào trong lòng, đôi mắt đen bỗng thâm trầm hơn, trong ánh mắt lộ ra ham muốn chinh phục mãnh liệt.

    Đồng tử Trần Thiên Thiên nháy mắt phóng đại, hai người xoay tròn rơi xuống đất.

    Hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau, sấm động trời đất.

    Trần Thiên Thiên đứng yên, đem Hàn Thước từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau đó dùng roi ngựa chỉ hướng hắn, "Ngươi là người phương nào?"

    Hàn Thước khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Thiếu thành chủ Thành Huyền Hổ, Hàn Thước."

    Nghe vậy, Trần Thiên Thiên thoáng nhíu mày, như suy tư gì đó, nói: "À, chính là cái người đến Thành Hoa Viên chúng ta ở rể, Hàn Thước.." Nói xong, Trần Thiên Thiên nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp từ từ nheo lại, "Bộ dáng lớn lên cũng rất đẹp."

    Nói xong câu đó, ánh mắt Trần Thiên Thiên giống như là đao nhọn nhìn Hàn Thước, trong mắt lộ ra ánh mắt dò xét hàng hóa.

    Hàn Thước sắc mặt thâm trầm nhíu nhíu mày, ánh mắt tuỳ tiện làm càn như vậy làm hắn rất không vui.

    Nhưng mà còn không đợi Hàn Thước nói chuyện, Trần Thiên Thiên liền mở miệng, nàng trực tiếp vẫy tay một cái, đối với phía sau cao giọng nói: "Ngươi tới đây!"

    Tiếng nói vừa dứt, ở phía sau Trần Thiên Thiên, thị vệ bên người Tử Duệ của Trần Thiên Thiên cùng đoàn thị vệ đuổi tới.

    "Xin hỏi quận chúa có gì phân phó?"

    Khoé môi Trần Thiên Thiên gợi lên tươi cười cực kỳ sung sướng, ngay sau đó dùng roi ngựa chỉ chỉ Hàn Thước, không chút để ý nói: "Các ngươi, đem hắn đi tắm rửa sạch sẽ, đêm nay đưa đến phủ của ta."

    Nghe được lời Trần Thiên Thiên nói, Hàn Thước chậm rãi rũ mi mắt xuống, ánh mắt âm trầm đến cực điểm, nhưng mà khoé miệng lại gợi lên một độ cong vô hình.

    Không tồi, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của hắn..

    Nhưng khi Trần Thiên Thiên nói xong câu này, thị vệ Tử Duệ lại luống cuống, không kìm được nói: "Tam công chúa, hôn phối với người này phải do thành chủ tự mình hạ lệnh, bây giờ ở trên đường cường đoạt không hợp với lễ nghi, tiểu nhân lo lắng thành chủ trách tội.."

    Tử Duệ là thị vệ bên người của Trần Thiên Thiên, có thể nói là tâm phúc của Trần Thiên Thiên, nếu như Trần Thiên Thiên làm xằng làm bậy làm thành chủ trách tội xuống dưới, hắn cũng sẽ chịu không ít trái đắng.

    Mà ở bên kia, Hàn Thước nghe được Tử Duệ xưng hô với nữ tử áo đỏ là "Tam công chúa", không khỏi nâng mí mắt lên, nhất thời trong đôi mắt đạm mạc hiện ra một tia kinh ngạc.

    Trần Thiên lại hoàn toàn không quan tâm, chỉ hừ nhẹ một tiếng, điêu ngoa nói: "Từ nhỏ đến lớn, không có đồ vật gì Trần Thiên Thiên ta muốn mà không có được, bất quá chỉ là một nam nhân mà thôi, mẫu thân còn có thể trách tội ta sao?"

    Nghe câu nói đó, Hàn Thước thầm cảm thấy không ổn, ánh mắt nhìn Trần Thiên Thiên cũng lạnh hơn.

    Trần Thiên Thiên?

    "Còn không phải chỉ là thiếu thành chủ Thành Huyền Hổ thôi sao, ta đây liền thỉnh cầu mẫu thân cho ta cùng hắn thành thân." Trần Thiên Thiên quay đầu nhìn về phía Hàn Thước, vênh mặt hất hàm sai khiến, phân phó: "Ngươi tới trạm dịch chuẩn bị một chút, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ngày mai chúng ta đại hôn."
     
  5. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 3: Bên đường cướp tân lang (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Hàn Thước có chút âm tình bất định, dừng một chút, lúc sau lại lần nữa mở miệng xác nhận nói: "Cô nương là?"

    Lúc này Trần Thiên Thiên đã xoay người lên ngựa, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Thước, ngữ khí cũng rất là ngả ngớn, "Tam công chúa Thành Hoa Viên, Trần Thiên Thiên."

    Hàn Thước nháy mắt khiếp sợ: "Tam, Tam công chúa?"

    Trần Thiên Thiên nhìn biểu tình căng chặt trên mặt Hàn Thước, tựa hồ rất vừa lòng với phản ứng như vậy của hắn, vì thế hừ cười một tiếng, gật gật đầu.

    Hàn Thước nhíu mày, biểu tình trên mặt cũng đang không ngừng biến hóa.

    Thế nhưng là Trần Thiên Thiên!

    Như thế nào lại là Trần Thiên Thiên?

    Rốt cuộc là sai ở chỗ nào..

    Trong chớp nhoáng, Hàn Thước đột nhiên nghĩ đến phương pháp phá giải.

    Ngay sau đó, chỉ thấy sắc mặt Hàn Thước đột nhiên tái nhợt, hai chân mềm nhũn, che ngực lại, chậm rãi ngã quỵ trên mặt đất, thị vệ Bạch Cập phía sau hắn diễn xuất khoa trương lao vọt lên.

    "Thiếu quân! Người có phải là lại tái phát bệnh hay không thiếu quân!" Bạch Cập vội vàng tiến lên, đem một viên thuốc nhét vào trong miệng Hàn Thước, một bên giúp Hàn Thước thuận khí một bên vội vàng hô: "Người nhìn thuộc hạ một cái đi thiếu quân! Thiếu quân, người không sao chứ? Người tỉnh lại đi.."

    Ước chừng nửa khắc sau khi ăn viên thuốc, Hàn Thước từ từ tỉnh lại.

    Trần Thiên Thiên kinh ngạc đứng nhìn một màn trước mắt, đôi lông mày mảnh mai nhướng lên cao.

    Trần Thiên Thiên tiến lên một bước, mở miệng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

    Hàn Thước được Bạch Cập đỡ, miễn cưỡng đứng lên, thở dài một hơi, ra vẻ hối tiếc nói: "Công chúa có điều không biết, từ nhỏ ta đã bị bệnh tim quấn thân, thỉnh thoảng sẽ phát tác, đại phu đã nói đến năm hai mươi tuổi ta sẽ rời khỏi nhân.."

    Nói tới đây, Hàn Thước liền ngừng lại, đôi mắt điềm tĩnh cũng ảm đạm hơn, giống như là chứa đầy đau xót.

    Thấy thế, Bạch Cập đang đỡ Hàn Thước cũng tiến lên cầu tình, hướng Trần Thiên Thiên nói: "Sợ là thiếu quân vô phúc để nhận được sự ưu ái của người, thỉnh Tam công chúa thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.. Sự tình liên hôn của hai thành, nháo ra mạng người cũng không tốt.."

    Tiếng nói vừa dứt, Hàn Thước che ngực lại, phối hợp mà ho hai tiếng.

    Trần Thiên Thiên nháy mắt nhíu mày lại, có chút khó xử nói: "Bị bệnh sắp chết? Một khi đã như vậy.." Nói đến một nửa, chuyện đột nhiên thay đổi, "Vậy còn không nhanh nhân lúc người còn sống đưa vào phủ của ta!"

    "..."

    Bạch Cập bị chấn kinh, sửng sốt hồi lâu, một lúc sau mới nói: "Tam công chúa, có câu dưa hái xanh không ngọt, chuyện này.."

    Trần Thiên Thiên không chút để ý vẫy vẫy tay, nói: "Ngọt hay không ngọt, cắn một ngụm chẳng phải là sẽ biết sao." Nói xong nhìn về phía Hàn Thước, "Các ngươi đến trạm dịch chuẩn bị đi, ngày mai đón dâu. Coi như ngươi hôm nay xui xẻo, ai bảo ngươi gặp được ta?"

    Sau khi nói xong, Trần Thiên Thiên liền quay ngựa rời đi, Tử Duệ cùng đoàn thị vệ vội vàng đuổi theo.

    Tuấn mã của Trần Thiên Thiên chạy như bay, vẻ kiêu ngạo không thay đổi, không chỉ quấy nhiễu tiểu thương xung quanh mà còn suýt nữa đụng vào lão nhân và hài tử, không hề thương tiếc mà phi nhanh, mang theo sau lưng một loạt tiếng mắng.

    Mọi người rời đi, bá tánh xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.

    Dân phụ Giáp: "Cư nhiên lại là 'Tam công chúa'! Vị này chính là Hỗn Thế Ma Vương, những năm gần đây bị thành chủ chiều hư.. Những ngày sau này, thiếu chủ Thành Huyền Hổ làm sao có thể sống nổi đây.."

    Dân phụ Ất: "Ai nói không phải, hơn nữa đây rõ ràng là cướp tân lang nha!"

    Dân phụ Bính: "Chậc chậc, thảm.. Sức khoẻ của thiếu quân này không tốt, cũng không biết có thể ở trong tay 'Tam công chúa' chịu đựng được mấy ngày."
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2021
  6. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 4: Bên đường cướp tân lang (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa canh giờ sau, bên trong dịch quán, Bạch Cập đang nói cho Hàn Thước về tình hình của Trần Thiên Thiên.

    Bạch Cập thật cẩn thận đứng ở bên cạnh Hàn Thước, rũ đầu thấp giọng nói: "Thiếu quân, kế hoạch có biến.. Trong lời đồn, Trần Thiên Thiên bạo ngược thành tính, hoang dâm háo sắc, vô pháp vô thiên, không có bao nhiêu chữ nghĩa thì thôi, còn mắc bệnh công chúa, thậm chí còn ra lệnh cưỡng chế dân chúng toàn thành gọi nàng là 'Tam công chúa'."

    Hàn Thước nghe vậy, lập tức cười lạnh một tiếng, "Tam công chúa? Một tòa thành đã không chứa nổi nàng ta nữa phải không?"

    Lần này hắn đến đây đã có chuẩn bị, "Tam công chúa" của Thành Hoa Viên này rốt cuộc có cái loại đức hạnh gì, hắn sao lại không biết?

    Nhưng cũng chính là bởi vì như vậy cho nên Hàn Thước mới đặc biệt tức giận.

    Bị một kẻ ngu xuẩn không coi ai ra gì như vậy làm hỏng kế hoạch hắn đã sớm định ra, quả thật là không khác gì hung hăng tát một cái bạt tai vào mặt hắn!

    Bạch Cập bị khí lạnh phát ra từ trên người Hàn Thước làm cho sợ tới mức cả người phát run, nhưng nhìn Hàn Thước thần sắc không vui, Bạch Cập vẫn miễn cưỡng nói: "Nhưng thuộc hạ rõ ràng đã an bài ngựa bị chấn kinh va chạm với đoàn xe của nhị quận chúa Trần Sở Sở.. Như thế nào biến thành Trần Thiên Thiên! Hiện tại nên làm thế nào cho phải? Thiếu quân.."

    "Chuyện tới nước này, nói những điều này còn có ích lợi gì?" Hàn Thước trực tiếp đánh gãy lời hắn nói.

    "Thiếu quân, vậy hiện tại.."

    Hàn Thước xụ mặt, giơ tay đè thái dương có chút trướng đau, ngữ khí lạnh lùng nói: "Tuỳ cơ ứng biến."

    Ở một thời không khác, trong một căn chung cư độc lập ở nội thành phồn hoa.

    Một cô gái trẻ đầu tóc bù xù, trên tay cầm túi hồng sâm đang ngậm dở trong miệng, đối diện màn hình máy tính cười ngây ngô.

    Cô gái trẻ tên là Trần Tiểu Thiên, là một "biên kịch hạng bảy" trong lĩnh vực điện ảnh. Lúc này cô đang dốc hết tâm huyết sáng tác một bộ kịch bản đề tài nữ tôn, một bên không ngừng gõ bàn phím, trên mặt Trần Tiểu Thiên dần dần lộ ra nụ cười si mê ngốc nghếch.

    Trần Tiểu Thiên nhìn màn hình máy tính, lẩm bẩm một mình: "Anh hùng cứu mỹ nhân nhưng lại ôm sai người, nam chính bị nữ phụ cướp tân lang. Mình thật đúng là biên kịch đại tài, viết ra được loại cốt truyện này.."

    Trên màn hình là ba trang bản thảo tập một của kịch bản «Mãnh hổ ngửi tường vi», Trần Tiểu Thiên ngừng lại, lại nhìn chằm chằm màn hình vài giây, sau đó lại thuận tay sửa lại mấy chữ.

    Sau khi sửa xong, Trần Tiểu Thiên tuỳ tiện đem túi hồng sâm đang ngậm trong miệng ném vào thùng rác, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

    Đột nhiên, Trần Tiểu Thiên như là đột nhiên nhớ tới cái gì, trực tiếp tắt giao diện máy tính, mở ra trang web ngân hàng trực tuyến, thật cẩn thận nhấn F5, làm mới số dư ngân hàng trực tuyến bốn chữ số của mình hết lần này đến lần khác.

    Nhưng mà bất luận làm mới như thế nào, số tiền trên màn hình đều không có gì thay đổi.

    Nửa phút sau, Trần Tiểu Thiên rốt cuộc từ bỏ, đáng thương hề hề ngửa mặt lên trời hò hét, "A.. Tại sao còn chưa gửi cho mình phí bản thảo.."

    Làm một biên kịch nhỏ dựa vào cán bút để kiếm cơm, ví tiền này của cô thật sự là chịu không nổi mà!

    Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trần Tiểu Thiên đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị "nhà sản xuất Trương Nhất Đức".

    Trần Tiểu Thiên chạy nhanh đi nhận điện thoại, nhẹ giọng nói, "Alo, Trương tổng! Chào anh.."

    "Trần Tiểu Thiên à.." Còn không đợi Trần Tiểu Thiên đem lời nói nói ra, Trương tổng liền dẫn đầu mở miệng nói: "Cái kịch bản kia của cô, chúng tôi tạm thời chưa thể thông qua bản thảo."

    Trần Tiểu Thiên hiện tại quan tâm nhất chính là tiền, vừa định nói đến tiền nhuận bút, "Cái kia, chính là.."

    Trương tổng lại không cho Trần Tiểu cơ hội nói chuyện, thở dài một hơi tiếp tục nói với Trần Tiểu Thiên: "Chính là nam chính của chúng ta, bên phía Hàn lão sư xảy ra một chút vấn đề, khả năng yêu cầu cô đi đàm phán một chút. Phía bên anh ấy OK, chúng ta liền có thể khai máy."

    Trần Tiểu Thiên: "Nhưng mà.. Tôi muốn hỏi một chút về tiền nhuận bút, alo, alo? Tiền nhuận bút.."

    Điện thoại truyền đến âm báo bận, Trần Tiểu Thiên mở to hai mắt nhìn, lúc này mới phát hiện đối phương đã ngắt điện thoại.
     
  7. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 5: Ảnh đế chỉ điểm (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Tiểu vô cùng nản lòng ném di động đi, nhìn số trên trang web còn sót lại bốn đơn vị, đại não dần dần trống không. Cuối cùng trong đầu chỉ còn lại một chữ "Nghèo".

    "Không được!"

    Trần Tiểu Thiên từ trên ghế máy tính đột nhiên nhảy dựng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm trước mắt, dừng lại ở giao diện ngân hàng trực tuyến trên màn hình máy tính, ánh mắt dần dần kiên định hơn.

    Cho dù là vì tiền, cô cũng không thể chết ở nhà, cô phải vì tiền nhuận bút mà phấn đấu!

    Ngày hôm sau, động vật sống về đêm Trần Tiểu Thiên khó có được hôm rời giường từ sáng sớm. Hơn nữa, sáng sớm liền chạy đến phim trường của đoàn phim.

    Nếu là bởi vì diễn viên nam chính xảy ra vấn đề làm cản trở cô nhận tiền nhuận bút, vậy thì cô phải xem xem, rốt cuộc là nam chính xảy ra vấn đề gì.

    Tới đoàn phim, sau khi Trần Tiểu Thiên chứng minh thân phận liền đi theo nhân viên công tác đến chỗ Hàn ảnh đế.

    Hàn ảnh đế mặc một bộ quần áo hiện đại, đưa lưng về phía Trần Tiểu Thiên, lúc này nhân viên công tác Ất đang lắp đặt thiết bị cho hắn, mọi người đều không chú ý đến sự tồn tại của Trần Tiểu Thiên.

    Nhân viên công tác đang giúp Hàn ảnh đế lắp dây cáp treo vừa dùng tay ra hiệu vừa nói: "Ngón tay cái hướng lên là bay lên, hướng xuống là đáp xuống, nếu có chỗ nào không thoải mái, anh hãy nói với tôi."

    Hàn ảnh đế vẫn như cũ đưa lưng về phía Trần Tiểu Thiên, gật gật đầu.

    Hai nhân viên công tác xoay người rời đi.

    Trần Tiểu Thiên hùng dũng oai vệ, khó phách hiên ngang mà đi tới, nhưng khi gặp được ảnh đế thật, khó tránh khỏi có chút nhút nhát, nói chuyện cũng có vẻ không đủ tự tin, "Chào anh, tôi là biên kịch Trần, Trần Tiểu Thiên của «Mãnh hổ ngửi tường vi»."

    Nghe thấy Trần Tiểu Thiên nói, lúc này Hàn ảnh đế mới xoay người lại, âm thanh cùng khuôn mặt đều vô cùng lãnh đạm, "Chào cô."

    Trần Tiểu nhìn thấy Hàn ảnh đế anh tuấn soái khí, sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

    Ngay lúc này, nhân viên công tác cầm loa nhỏ hô lên.

    Nhân viên công tác: "Các bộ phận chú ý, chuẩn bị."

    Hàn ảnh đến nhàn nhạt nhìn Trần Tiểu Thiên, dường như đã biết rõ ý đồ cô đến đây, "Tôi nói ngắn gọn, tôi xem kịch bản, tôi cảm thấy nam chính Hàn Thước có một chút vấn đề."

    Trần Tiểu Thiên nhíu mày: "Có vấn đề gì.."

    Vừa định truy hỏi, lại thấy Hàn ảnh đế giơ ngón tay cái sau đó bay lên trên.

    Hàn ảnh đế lơ lửng ở giữa không trung, bày ra một bộ dáng rất soái khí.

    Nhiếp ảnh gia ở bên này cũng nhanh chóng chụp mấy tấm ảnh.

    Trần Tiểu Thiên bất đắc dĩ, đành phải gân cổ lên nói: "Người, vật, có, vấn, đề, gì.."

    Hàn ảnh đế làm động tác thủ thế, từ từ hạ xuống.

    Nhìn Trần Tiểu Thiên, trong chốc lát Hàn ảnh đế chậm rì rì tự hỏi, ngay sau đó nói: "Cô nói xem động cơ của nhân vật này là gì?"

    Trần Tiểu Thiên chạy nhanh đến giải thích, nói: "Động cơ của Hàn Thước là lấy quốc bảo trấn thành của Thành Hoa Viên, long cốt. Thiếu thành chủ Thành Huyền Hổ từ nhỏ có bệnh tim.. Chính là bệnh tim, chỉ có long cốt có thể chữa khỏi bệnh của hắn. Nhưng mà Thành Hoa Viên và Thành Huyền Hổ từ trước đến nay không hợp, cho nên Hàn Thước giả vờ ở rể ở Thành Hoa Viên. Lúc đầu nhẫn nhịn chịu đựng bị khinh thường, sau khi hết bệnh thì phản công. Lợi dụng nữ chính Trần Sở Sở lấy được long cốt sau đó trở mặt chiếm Thành Hoa Viên.. Thời khắc mấu chốt hắn lại nhất thời mềm lòng, thả Trần Sở Sở.. Cuối cùng chết dưới kiếm của Trần Sở Sở.."

    Hàn ảnh đế giống như đang nghe, ngón cái lại giơ lên, nhân viên công tác vội vàng đưa hắn bay lên.

    Trần Tiểu Thiên đành phải gân cổ lên tiếp tục nói: "Hắn, chính, là, anh, hùng, khó, qua, ải, mỹ, nhân!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2021
  8. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 6: Ảnh đế chỉ điểm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn ảnh đế nghe xong, ngón cái hướng xuống dưới, lại từ từ hạ xuống.

    Đôi mắt Hàn ảnh đế chợt loé, nhẹ giọng nói với Trần Tiểu Thiên: "Tôi chính là không hiểu ở điểm này, tôi không hiểu vì cái gì mà Hàn Thước lại thích Trần Sở Sở, chỉ bởi vì cô ta là nữ chính sao?"

    Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên khụ khụ hai tiếng, vừa muốn nói chuyện, Hàn ảnh đế giơ ngón tay, lại bay lên, bày ra một dáng pose, nhiếp ảnh gia nhanh chóng chụp ảnh lại.

    Trần Tiểu Thiên gần như tắt thở, có chút không kiên nhẫn, vì thế gân cổ lên nói: "Nữ, chính, thông minh, xinh đẹp, lương thiện, còn, không, đủ, sao?"

    Hàn ảnh đến làm động tác thủ thế xuống dưới, đáp xuống mặt đất.

    Hắn nhìn Trần Tiểu Thiên, nhướng mày, lại tuỳ ý lắc lắc đầu nói: "Nhưng mà tình yêu dựa trên cơ sở bình đẳng. Trong kịch bản của cô, quy tắc của Thành Hoa Viên là nam nhân phục tùng nữ nhân, quy tắc của Thành Huyền Hổ là nữ nhân phục tùng nam nhân. Tôi cảm thấy Hàn Thước sẽ không ở trong hoàn cảnh bất bình đẳng như vậy yêu một nữ nhân. Huống chi Hàn Thước dưới ngòi bút của cô, hắn còn có chút.. thẳng nam ung thư."

    Thẳng nam ung thư?

    Có sao?

    Trần Tiểu Thiên cúi đầu tự hỏi, nhưng còn không đợi cô nghĩ ra nguyên do, vừa ngẩng đầu, Hàn ảnh đế lại bay lên rồi.

    Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Trần Tiểu Thiên tức giận, không thể nhịn được nữa, cô đoạt lấy loa của nhân viên công tác bên cạnh, trực tiếp hô: "Vậy anh cảm thấy bây giờ chúng ta bình đẳng sao?"

    Hàn ảnh đế sửng sốt, bị hỏi ở giữa không trung, phát hiện ra tất cả nhân viên ở trường quay đều đang nhìn Trần Tiểu Thiên nổi điên với mình, hiện trường không khí có chút xấu hổ.

    Giây lát sau, Hàn ảnh đế giơ ngón cái hướng xuống dưới, lại lần nữa bay tới trước mặt Trần Tiểu Thiên.

    Hàn ảnh đế ỷ vào ưu thế chiều cao, từ trên cao nhìn xuống, mang theo tính xâm lược mà nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên, trong miệng ý vị thâm trường nói: "Hai người bất bình đẳng thì nói chuyện cũng khó, càng đừng nói đến việc yêu nhau. Giống như tôi với cô, cô sẽ thích người như tôi sao?"

    Trần Tiểu Thiên nghe vậy, lại lần nữa sửng sốt một chút, "huh" một cái liền đỏ mặt.

    "Thịch, thịch, thịch"..

    Cùng với ánh nhìn chăm chú của Hàn ảnh đế, tiếng tim đập của Trần Tiểu Thiên càng lúc càng lớn.

    Hàn ảnh đế cười khẽ một tiếng: "Cô muốn ở trong kịch bản biểu đạt chủ nghĩa nữ quyền, nhưng theo tôi thấy, nó không khác gì cô đang công kích nam quyền, cô hướng tới bình đẳng, cũng không phải thật sự bình đẳng.."

    Nói đến một nửa, Hàn ảnh đế phát hiện Trần Tiểu Thiên thất thần, hơn nữa sắc mặt đỏ lên.

    Lúc này hắn mới ý thức được Trần Tiểu Thiên cư nhiên lại bị mình trêu chọc, đơn giản tà mị cười, đem Trần Tiểu Thiên ép vào tường.

    Hàn ảnh đế ở bên tai Trần Tiểu Thiên nhẹ nhàng a một tiếng, cười như không cười nói: "Biên kịch Trần chắc là còn chưa từng yêu đương đi? Chi bằng tìm thời gian trải nghiệm sinh hoạt một chút, như vậy cảnh tình cảm viết ra mới càng chân thật."

    Trần Tiểu Thiên nghe vậy, không khỏi xấu hổ và giận dữ, mặt trở nên càng đỏ, nhưng lại không biết làm thế nào cho phải, trong lòng phảng phất có hai tên tiểu nhân đang đánh nhau.

    Một tên nói: Trần Tiểu Thiên, tiến lên đi, đây chính là ảnh đế nha! Thời điểm chứng minh mị lực cùng thực lực của cô đến rồi, tiến lên! Bắt lấy ảnh đế!

    Một tên khác nói: Ảnh đế này quá đáng ghét, cho rằng mình là ảnh đế thì có thể tuỳ tiện trêu chọc người khác sao? Trần Tiểu Thiên, hiện tại vừa đúng lúc có thể chứng minh định lực của cô nha! Mau, nhân lúc này, cự tuyệt hắn, sỉ nhục hắn, chà đạp hắn! Come on!

    Đang lúc Trần Tiểu Thiên theo thói quen suy nghĩ linh tinh, Hàn ảnh đế lại đột nhiên ở trước mặt cô búng tay một cái, sau đó ý vị không rõ cười một tiếng, xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng dáng cao ngạo đến cực điểm.

    Trần Tiểu Thiên thập phần ảo não che lại mặt của mình, hận không thể tìm cái khe đất chui vào, "Tại sao mày lại không biết cố gắng như vậy!"

    Một lát sau, Trần Tiểu Thiên mới phồng má lên nhìn phương hướng Hàn ảnh đế rời đi, cuối cùng hừ mạnh một tiếng.

    Khinh thường tôi không có kinh nghiệm yêu đương?

    Trần Tiểu Thiên tôi nhất định phải viết ra một đoạn ngược, nhìn vẻ mặt tức đến hộc máu của anh một cái!
     
  9. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 7: Xuyên qua thành nữ phụ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Tiểu Thiên thở phì phì về nhà, một bên ném túi xách, một bên cởi áo khoác, một bên kẹp điện thoại khản cả giọng cáo trạng với nhà sản xuất.

    Trần Tiểu Thiên vẫn duy trì trạng thái kể lại những việc ở phim trường, gần như không cho Trương tổng bất cứ cơ hội nào để xen vào, "Trương tổng ––––– không phải là tôi không phối hợp ––––– là không có cách nào trao đổi ––––– căn bản là anh ta không nghe tôi nói chuyện, tôi vừa mở miệng anh ta liền bay lên, tôi đã nói khản cả giọng ––––– cái gì, anh ta nói anh ta không diễn ––––– anh ta, có, bệnh!"

    Tốc độ giống như pháo liên thanh, âm thanh thậm chí còn lên tận quãng tám, nhà sản xuất vài lần muốn ngắt lời đều không thể.

    Trần Tiểu Thiên nói một tràng dài, lúc nghỉ lấy lại hơi thì âm báo tin nhắn trong điện thoại đột nhiên vang lên.

    Thấy thế, Trần Tiểu Thiên đầu tiên là nhíu nhíu mày, nhưng sau đó như ý thức được điều gì, cô chạy nhanh đến trước máy tính, mạnh mẽ ấn F5.

    Giao diện ngân hàng trực tuyến hiển thị tiền nhuận bút đã được cộng vào, phía sau có rất nhiều số 0.

    Trần Tiểu Thiên kinh ngạc, cổ cứng ngắt không quay lại được.

    Chuyện này..

    Sau 0/10 giây, thái độ của Trần Tiểu Thiên thay đổi 180 độ, vội vàng đi tìm di động đã bị ném sang một bên, giọng nói nhẹ nhàng: "Trương tổng, tôi vẫn còn quá trẻ, không nên đem cảm xúc cá nhân vào trong công việc. Anh yên tâm, Hàn ảnh đế đã chỉ ra vấn đềm tôi nhất định có thể sửa tốt, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ thời gian khởi quay!"

    Không đợi Trương tổng nói thêm gì nữa, Trần Tiểu Thiên quyết đoán cúp điện thoại, mặt vẫn còn ngơ ngác, dùng ngón tay chọc vào màn hình máy tính đếm xem có mấy số 0, dần dần lộ ra nụ cười quật cường.

    Khoảng mười giây sau, biểu tình oán giận vẫn còn trên mặt Trần Tiểu Thiên dần dần chuyển thành nụ cười, cô một bên kéo giãn gân cốt tại chỗ, một bên lẩm bẩm nói: "Còn không phải chỉ là bình đẳng thôi sao, còn không phải chỉ là tình yêu thôi sao! Cho anh biết thế nào là một biên kịch ưu tú, làm việc chuyên nghiệp!"

    Trên mặt Trần Tiểu Thiên hiện ra biểu cảm nhất định phải làm được, ngồi trước màn hình máy tính, nháy mắt liền bước vào trạng thái làm việc, bên trái máy tính bày viên uống dinh dưỡng và bảo vệ gan, phía bên phải máy tính bày đồ ăn vặt và mì ăn liền.

    Trong miệng Trần Tiểu Thiên ngậm một túi hồng sâm, bày ra trạng thái chiến đấu ngồi vào trước máy tính.

    Chuẩn bị tất cả ổn thỏa, Trần Tiểu Thiên hạ quyết như khi chuẩn bị kỳ thi đại học, dứt khoát mở tài liệu word ra, âm thanh gõ bàn phím không ngừng vang lên.

    Thời gian chậm rãi qua đi, Trần Tiểu Thiên một bên gõ chữ, một bên lầm bầm lầu bầu.

    Trần Tiểu Thiên cười xấu xa, "Thành Huyền Hổ do nam nhân làm chủ, nếu đánh thắng giặc, có thế ngủ với tù binh. Thành Hoa Viên do nữ nhân làm chủ, nếu đánh thắng giặc, cũng có thể ngủ với tù binh.. Vậy khi hai thành giao chiến, chẳng phải là.."

    Nói tới đây, Trần Tiểu Thiên ý thức được không thích hợp, lập tức dùng lại, lắc lắc đầu nói: "Không thể viết như vậy, không thể viết như vậy.."

    Nói xong, Trần Tiểu Thiên đem đoạn vừa rồi xóa đi, lấy tinh dầu thư giãn ra xoa lên thái dương.

    Rạng sáng ngày hôm sau, Trần Tiểu Thiên nhìn trang word, cảm động rơi nước mắt.

    Đôi mắt Trần Tiểu Thiên đẫm lệ, tơ máu hồng che kín mắt, cực kì thâm tình nói: "Hàn Thước, ta chưa bao giờ hoài nghi huynh, sao huynh lại nhẫn tâm như vậy.."

    Nói xong, Trần Tiểu Thiên lại dùng khăn giấy lau nước mắt, cầm lấy bàn tay của con thú bông vừa bắt được ở trên bàn, cường thế bá đạo không cho cự tuyệt nói: "Sở Sở, ở lại đi, sau này khi ta kế vị thành chủ, muội có thể làm thành chủ phu nhân của ta."

    Sau khi Trần Tiểu Thiên nói xong, tự mình cảm động thật lâu, cuối cùng.. Khinh thường mà "Phi"!

    Tra nam!
     
    Gill thích bài này.
  10. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    52
    Chương 8: Xuyên qua thành nữ phụ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời dần dần tối sầm xuống, lại đến ban đêm, Trần Tiểu Thiên ngáp không ngừng, mở mấy gói cà phê hòa tan đổ vào trong cốc, lại lấy mấy viên cẩu kỷ ném vào trong cốc, uống một hơi cạn sạch.

    Trần Tiểu Thiên chép chép miệng đắng, hừ nhẹ một tiếng, vô cùng đắc ý nói: "Không yêu đương thì không biết viết cảnh yêu đương sao? Quá coi thường người khác đi.."

    Vừa dứt lời, Trần Tiểu Thiên liền hắt xì hơi một cái, sau đó lấy chăn bao quanh người.

    Một bên Trần Tiểu Thiên đem chính mình quấn lại như một con sâu lông, một bên lẩm bẩm: "Ngàn vạn lần không thể bị bệnh đó.. Kịch bản còn chưa có viết xong đâu.."

    Đêm đã khuya, đèn bên cạnh lần lượt tối lại, chỉ còn lại Trần Tiểu Thiên cô độc mà bật đèn chiến đấu trong đêm, dần dần lâm vào trạng thái nửa mê nửa tình, gần như không cảm nhận được thời gian trôi qua.

    Ngày đêm luân phiên, Trần Tiểu Thiên càng ngày càng uể oải, đôi mắt tràn ngập tơ máu hồng híp lại, nhưng mà lại vẫn kiên trì gõ chữ như cũ.

    Trần Tiểu Thiên ghé vào trước máy tính, hữu khí vô lực mà lẩm bẩm: "Nhị quận chúa Trần Sở Sở của Thành Hoa Viên, trải qua bao trắc trở, cuối cùng lên ngôi thành chủ. Trong đại lễ kế nhiệm của Trần Sở Sở, trời giáng điềm lành, nhật nguyệt đồng huy, cổng trời rộng mở, tia sáng kỳ dị xuất hiện đầy trời."

    Nói xong câu đó, trước mắt Trần Tiểu Thiên đã tối sầm, theo thói quen gõ một chữ "Xong", ngón tay ngừng lại ở dấu chấm câu trên bàn phím.

    Mà lúc này, trước mắt Trần Tiểu Thiên đột nhiên xuất hiện hình ảnh "nhật nguyệt đồng huy, cổng trời mở ra", cảnh tượng vô cùng kỳ dị, tia sáng kỳ dị bao phủ đầy trời.

    Một lát sau, ghế máy tính của Trần Tiểu Thiên ngả về phía sau, cả người ngã quỵ xuống sàn nhà.

    Trên màn hình máy tính vẫn nhấp nháy sau chữ "Xong" ở phần đại kết cục.

    Đêm khuya, Thành Hoa Viên xa hoa, truỵ lạc vô cùng náo nhiệt, mà ở bên trong tư giáo phường, Trần Tiểu Thiên ngủ ở trên một cái sạp gỗ tử đàn phủ đầy tơ lụa vô cùng hoa lệ.

    Một lúc lâu sau, Trần Tiểu Thiên từ từ tỉnh dậy, ngay sau đó nhắm mắt lại ngồi dậy, duỗi người, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Viết xong bản thảo sẽ ngủ một giấc thật ngon.."

    Lời còn chưa nói xong, Trần Tiểu Thiên liền phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng, vì thế liền đột nhiên mở mắt.

    Nhưng mà bỗng nhiên lại phát hiện chính mình đang ở trong một căn phòng xa lạ mang hương sắc cổ đại, hai tay đang duỗi rộng từ từ thu lại, đôi mắt trừng lớn.

    Một lát sau, Trần Tiểu Thiên thật cẩn thận bước xuống giường, mờ mịt nhìn xung quanh.

    Trần Tiểu Thiên đánh giá cách bố trí của căn phòng, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

    Cô đang ở nơi nào?

    Thoạt nhìn thì hình như là phòng cổ đại..

    Rất nhanh, Trần Tiểu Thiên liền có một suy đoán lớn mật, vì thế không nhịn được hít hà một hơi.

    Vào giờ khắc này, ở trong mắt Trần Tiểu Thiên, tất cả đồ vật trong phòng đều có bảng giá, kèm theo âm thanh rơi xuống của đồng vàng.

    Trên bàn, thịnh yến, ly, đĩa hỗn độn, bảng giá 4880 tệ.

    Trên mặt đất, bình rượu bị vứt tứ tung, ngang dọc, bảng giá 3880 tệ.

    Tranh chữ cổ đại trên tường bị loang lổ những vết mực lớn, bảng giá 9880 tệ – bồi thường tổn hại cho khách.

    Trần Tiểu Thiên sợ hãi, rụt rè mà đi đến cửa, đẩy cửa phòng ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.

    Ngoài cửa phòng là một sảnh trung tâm rất rộng rãi, những nam tử tuyệt sắc mặc áo sa mỏng nằm tứ tung, ngang dọc trên mặt đất, trong lòng ngực mỗi người đều ôm một loại nhạc cụ cầm tranh sáo cổ, trái cây tươi ngon và bình rượu rơi rụng trên mặt đất, một mảnh hỗn độn.

    Trần Tiểu Thiên nhỏ giọng đếm số nam nhân trên mặt đất: Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.. Âm thanh đồng vàng điên cuồng rơi xuống.

    Một trận tuyệt vọng nảy lên trong lòng, Trần Tiểu Thiên đóng cửa phòng lại, đờ đẫn lui về phòng ngủ.

    Nhìn tình cảnh này, Trần Tiểu Thiên quả thực hận không thể cho chính mình một cái tát.

    Trần Tiểu Thiên, mày làm lố thế, mới kiếm được ít tiền đã dám đến hộp đêm ăn chơi!

    Nhìn xem, chính mình còn hóa trang cổ trang, mày còn chơi tình thú..

    Trần Tiểu Thiên thất thần đi khắp phòng, xoay người đi loanh quanh, vạt áo quét trúng một ly rượu thuỷ tinh ở trên bàn.

    Ở trong mắt Trần Tiểu Thiên, bên cạnh ly rượu thuỷ tinh xuất hiện bảng giá 688 tệ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...