Bài viết: 61 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 38.1

[HIDE-THANKS][BOOK]Khi đối mặt với kiểu nói chuyện đầy dục vọng này của Hoắc tiên sinh, Miểu Miểu cũng sinh can đảm, trong lòng nhảy đựng lên nhưng không nói "Vậy anh đến đây đến đây", hướng đến yết hầu, lý trí còn sót lại chặn ở trên môi, dừng lại kịp thời, cô phồng hai má, sau bao nhiêu hiệp giao đấu cũng thăm dò được anh.

Giống cô, nhiều lắm chỉ trêu chọc ở ngoài miệng, tục ngữ nói kẻ trộm gian xảo không có can đảm, nhưng với Hoắc Tư Diễn không giống, hoặc anh không phản kích, mặc cho cô đùa giỡn, nhưng đến khi khơi mào, tuyệt đối cô không chống đỡ được, tựa như buổi tối hôm trước, quyền chủ động trong tay anh, anh từng bước xâm chiếm, cô liên tục thất thủ, quân lính tan rã.

Nghĩ đến anh nên "Đường làm quan rộng mở tật vó ngựa, một ngày nhìn tân hoa Trường An", nhất phái tiêu soái phong lưu, nhưng anh hô hấp rối loạn, bên tai ửng hồng.

Làm sao để dừng lại?

Bên ngoài là một người đàn ông cao lãnh cấm dục, anh đem tất cả mặt kia hiện ra trước mặt cô, hơi thở của anh, tiếng tim đập của anh, mặt đỏ tai nóng của anh, toàn bộ chi phối cô, làm cả người cô rối loạn..

Miểu Miểu rất tin, cho dù không có ngày tháng ngây thơ chính năm trước, chín năm sau, cô cũng ở trước mặt anh, liền thích anh.

Cô dựa vào trên vai anh: "Anh còn nhớ, em lúc trước.. à, đặt tên thế nào không?"

Lời của cô có tin tức quan trọng, Hoắc Tư Diễn phản ứng cực nhanh: "Hoắc Điểm Điểm?"

Vậy là còn nhớ rõ!

Trong tim Miểu Miểu như mềm nhũn, đại khái là vì, lúc trước cô chỉ nói đùa, anh lại nhớ rõ như vậy, hơn nữa nhớ lâu như vậy.

Đoạn ký ức ngọt ngào ê ẩm đó, là của chung bọn họ.

Hoắc Tư Diễn xâu kim bạc về phía sau, khâu chỉ hồng đi vài vòng, kết một nút đẹp và chắc chắn, anh dùng kéo cắt đi đoạn chỉ thừa ra, nghiêng qua, đối diện ánh mắt của cô, mỉm cười, còn đẹp hơn ngàn vạn ngôn ngữ.

Anh không thu lại, ý cười càng sâu, trong ánh mắt đào hoa tựa như ngàn vạn cây hoa đang nở.

Cũng không biết có phải cố ý hay không, âm thanh của anh ép rất thấp, giống như dòng suối chảy, tràn đầy hấp dẫn: "Chuyện có liên quan đến em, anh đều nhớ rất rõ."

Môi đỏ mọng của Miểu Miểu khẽ nhếch, có người mở to.

"Lần đầu tiên gặp mặt, là sáng ngày hai tháng chín, sáu giờ mười ba phút. Em mặc áo sơ mi tay ngắn màu tím nhạt, ở giữa có một cây nấm, bên cạnh có hoa cỏ rất đẹp," Hoắc Tư Diễn nhớ lại, "Đi một cái quần quần jean mới, chân đi giày xăng-đan màu trắng, sau lưng có ba lô to.."

"Ông trời ơi!" Miểu Miểu hít một ngụm khí lạnh, "Chuyện này em còn không nhớ rõ."

"Còn gì nữa không còn gì nữa không?"

"Lần thứ hai gặp mặt, anh chạy bộ ở sân điền kinh, em chạy ngang qua bãi bóng chạy đến.."

"Chuyện này em nhớ rõ, lúc đó em vì chạy theo bắt con bướm."

"..."

Hoắc Tư Diễn kéo dài âm, ra vẻ kinh ngạc, "Anh còn tưởng em tạo cuộc gặp mặt ngẫu nhiên."

Khi đó anh dừng lại đi bộ, hai người cứ như thế đụng nhau.

"Mới không phải!" Miểu Miểu nói lời hợp lý, "Em thề với trời, thật sự không biết đó là anh."

Cô nhanh nhạy tiếp tục chủ đề: "Lần thứ ba gặp mặt ở đâu?"

Hoắc Tư Diễn khóe môi cười khẽ: "Ở thư viện."

"Anh đang làm bài thi, em cầm một đề vật lý không biết ở đâu tới hỏi anh, anh nói với em, bài này phải dùng" Định luật Lenz "để giải," anh bây giờ còn nói ra nội dùng không sau một chữ, "Từ trường của dòng điện cảm ứng luôn cản trở sự thay đổi của từ thông gây ra dòng điện cảm ứng, tức là nó đi tới và không ở lại."

Nói một cách phổ thông, chính là em muốn tới, anh không cho em đến, em muốn đi, anh không cho em đi.

"Anh viết ở giấy nháp cách giải, em xem xong liền gật đầu, anh tưởng em đã hiểu, kết quả em hỏi, định luật Lenz này có giống tình yêu?"

"Ha ha ha.." Miểu Miểu cười ngã vào trong lòng anh, "Câu hỏi này quá nghiêm trọng."

"Cho nên," Một lần nữa Hoắc Tư Diễn trở lại chủ đề này: "Tạ tiểu thư khi nào định cùng anh sinh Hoắc Điểm Điểm?"

Lại.. Đến rồi.

Trái tim nhỏ bé của Miểu Miểu đập loạn, đầu óc cũng loạn: "Chờ sau khi kết hôn?" Nếu cô nói muốn lập gia đình, khẳng định sẽ bị cha mẹ hợp lại đánh?

Hoắc Tư Diễn dù bận vẫn ung dung ôm thắt lưng cô: "Vậy, Tạ tiểu thư nghĩ khi nào chúng ta có thể kết hôn?"

Xong rồi.

Không cẩn thận rơi vào bẫy của anh.

Miểu Miểu còn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, tuy rằng xác định đi cùng anh, nhưng còn chưa chuẩn bị tốt cho cuộc sống hôn nhân, tình yêu có thể tùy mình, nhưng kết hôn là chuyện đại sự cả đời, hai chuyện không giống nhau.

Vô luận là nói gì cuối cùng vẫn là bừa chính mình, Miểu Miểu siết chặt môi.

Hoắc Tư Diễn cũng không đùa giỡn cô nữa, nhân cơ hội lén hôn lên môi cô: "Đi thử váy, xem thế nào, không được anh lại sửa."

"Tuân mệnh!"

Miểu Miểu tiến vào phòng tắm thay, tự nhìn gương, cổ váy được sửa cao, có thể sửa ngực rất tỉ mỉ, không có thấy đường cong mà cô thấy lần đầu tiên, cô nhẹ nhàng đi ra.

Hoắc Tư Diễn đứng ở cửa sổ sát đất, tay cầm một cái ly, Miểu Miểu đến gần, ngửi được mùi trà thoang thoảng, cô nhấc váy đi tới, quay một vòng nói: "Đẹp không?"

"Em không thay, trực tiếp mặc đi làm đi."

Anh cẩn thận nhìn từ đầu đến chân một lần, nhíu mày, còn có chút trầm? Ở gần một chút, cảnh xuân cũng không che được, đến phòng thí nghiệm đều là nam sinh..

"Có thể không được." Hoắc Tư Diễn đặt ly trà lên trên cửa sổ, khói trắng bốc lên nhanh chóng làm mờ một khoảng nhỏ kính thủy tinh.

A, tại sao?

Miểu Miểu khó hiểu

Tay anh đột nhiên ôm lấy hai vai cô, cúi đầu, ở ngực cô, nhìn xuống, cúi xuống hôn.

Này, quá phạm luật rồi.

Miểu Miểu nhìn quả dâu tây mới được thêm, lại ảo não, lại không ngọt ngào, khẽ đập ngực anh vài cái, cứ như vậy, hôm nay cô không thể mặc váy này ra ngoài.

Hoắc Tư Diễn ôm cô trong ngực, hai người im lặng trong chốc lắt.

"Anh cố ý?"

Anh không phủ nhận: "Còn phải sửa lại."

Đã rất tốt rồi.

Không thể tưởng tượng Hoắc tiên sinh bảo thủ như vậy.

Bưởi chiều đi phòng thí nghiệm, Miểu Miểu lại mặc vày màu trắng, ở cửa gặp Hầu Khả, hai người cùng chào, hắn thấy mặt cô nở hoa, liền đoán tâm tình Hoắc Tư Diễn sẽ tốt, nhịn không được huýt sáo, xoay người về văn phòng lấy giấy tờ.

Gần đây tôt máy báo hỏng một lượng lớn cánh tay máy móc và linh kiện, hơn nữa bên tổ điện tử cũng hao tổn, thêm ít nhất cũng trăm ngàn, mỗi lần ký tên Hoắc Tư Diễn đều nói họ không cần lo lắng vấn đề tiền, chỉ cần làm việc, nhưng tiền đều là tiền thật, thời điểm ông chủ tâm tình tốt đi nói chuyện tiền nong, hai bên đều rất là?

Miểu Miểu đi theo phía sau Hầu Khả, cũng trở về văn phòng mình.

Hầu Phảng sớm đã ở trước máy tính, Miểu Miểu mở máy tính ra, bắt đầu viết chương trình.

Ngoài thời gian đi lấy nước và đi toilet, họ cơ bản không rời vị trí.

Miểu Miểu đem chương trình đóng lại đưa Hầu Phảng, cho hắn làm cái kiểm tra đo lường cuối cùng, xoa cái cổ đau hai lần, di động trên bàn sáng lên, là tin nhắn của Hoắc Tư Diễn, hỏi cô muốn ăn cái gì.

Miểu Miểu nghiêm trang trả lời: "Mời Hoắc tổng trong thời gian làm việc không quấy rầy cấp dưới."

Mới vừa gửi đi, lại có tin nhắn wechat thật dài.

"Meo Meo, tối nay chúng ta đi xem phim đi."

Miểu Miểu trả lời: "Được được!"

"Muốn xem phim gì, tớ mua vé."

Long Doanh Doanh gửi qua một vài phim điện ảnh, đề nghị: "Gọi Hoắc tiên sinh của cậu cùng nhau đến, tớ phải làm bóng đèn một trăm oát!"

Miểu Miểu tưởng tượng người nào đó đang đắc ý, khoái trá đáp lại.

Di động lại rung lên.

Hsy: "Bây giờ là thời gian tan tầm."

Miểu Miểu: "Hoắc tổng, có thể vinh hạnh mời ngài tối nay đi xem phim không?"

Người trầm ổn cẩn thận, tâm tư thâm trầm cách vài phút mới trả lời: "Chỉ có anh và em?"

Miểu Miểu: "Vâng, có thể còn có cái bóng đèn 【 đáng yêu 】"

Hoắc tổng nhà cô đã im lặng tuyệt đối.

Hoắc Tư Diễn cũng không tỏ rõ thái độ là đi hay không đi, thẳng đến sau giờ cơm chiều, Miểu Miểu đến cổng vườn khu công nghệ đón Long Doanh Doanh, trở về thấy anh đã thay một thân quần áo thoải mái, xem ra đã chuẩn bị sẳn sàng ra cửa.

Long Doanh Doanh không có hộ chiếu trong nước, theo thường lệ vẫn là Miểu Miểu lái xe, vị trí phó lái bị Long Doanh Doanh chiếm mất, Hoắc Tư diễn chỉ có thế ngồi phía sau.

Đi xe giờ cao điểm, xe chạy như ốc sên đi đến rạp chiếu phim.

Miểu Miểu đi lấy phiếu, cách thời gian chiếu phim còn hai mươi phút, ba người đi vào khu đợi, Hoắc Tư Diễn đi mua bỏng ngô và nước uống, một mình Long Doanh Doanh ngồi trên sô pha, cô ăn mặc phong cách hip-hop, soái khí bắt chéo hai chân, vẻ mặt hửng hờ nhìn phía trước, hai nữ sinh bên cạnh liếc mắt nhìn.

Miểu Miểu kéo ghế ra ngồi xuống, ba phiếu xem phim điện ảnh bày ra trên bàn, cô lấy máy mở ra chụp ảnh, lục thông tin những người nên che lại trong wechat chia ra, sau khi đặc chế độ ẩn mới có thể yên tâm đăng lên---

Đi xem phim cùng bạn trai cũ và bạn trai đương nhiệm, kích thích 【 cười trộm 】

Tiểu Kiểu bình luận sau năm giây: "Chậc chậc, trái ôm phải ấp, hưởng hết hạnh phúc của muôn người."

Tiếp theo là Hoa Nhu: "Miểu a, cậu cũng hai bạn trai, tớ đây vẫn độc thân a? Quả nhiên là đây là gương mặt thế giới theo dõi?"

Tạ Anh Vũ: "Đương nhiệm? Có bạn trai?"

Miểu Miểu trả lời Tạ Anh Vũ: "Đúng vậy."

Tạ Anh Vũ trả lời Miểu Miểu: "Lúc trước ở dưới ký túc xá của em làm nến tình yêu thổ lộ?"

"Hay là người tặng hoa hông với chocolate cho em trong một tuần?"

"Hay là người theo thầy hướng dẫn khi làm hạng mục, hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật Tân Quý?"

Miểu Miểu nghĩ thầm, đoán đi đoán đi, đoán trúng em cùng họ với anh.

Hoắc Tư Diễn mua đồ trở về, ngồi bên cạnh Miểu Miểu, nhìn xem cô đang nói chuyện cùng ai, khóe môi không ngừng nhếch lên, anh cũng lấy di động của mình ra xem vòng bạn bè.

Miểu Miểu thắng anh họ, còn chưa kịp khoe khoang, nhận thấy được hơi thở nguy hiểm tới gần, nghiêng đầu, chỉ thấy tay Hoắc Tư Diễn phủ lên ghế cô, làm tư thế đem cô giữ trong khuỷu tay.

"Nến tình yêu? Hoa hồng và chocolate? Khoa học kỹ thuật Tân Quý?" Anh môi cười nói, "Tạ tiểu thư, có phải có một số chuyện trước đây chưa nói rõ ràng không?"

Tạ Anh Vũ cái miệng chim rộng của anh!

Nhìn qua thấy khuê mật Long Doanh Doanh đứng bên cạnh, cô vỗ chân đứng lên: "Đi thôi, bắt đầu kiểm phiếu phim rồi."

Miểu Miểu buông một hơi, tạm thời tránh được một kiếp.

Tỉ lệ xem phim điện ảnh còn khá cao, bởi vì là phim hoạt hình, cũng có không ít cha mẹ đưa con nhỏ đi xem, vị trí Miểu Miểu chọn chính là vị trí thứ sáu, cô ngồi ở trung gian, bên trái là Hoắc Tư Diễn, bên phải là Long Doanh Doanh.

Đèn dần tối đi, sau quảng cáo, bắt đầu chiếu phim.

Nội dung là giấc mộng âm nhạc của một bé trai, không để ý người nhà phản đối, trong quá trình theo đuổi giấc mơ, không cẩn thận đụng tới tay ghi ta lớn tuổi, đi tới một thế giới vong linh thần bí.

Nội tâm Miểu Miểu bị hai câu nói trong lời kịch là xúc động sâu sắc.

"Cái chết không phải là kết thúc, chỉ là quên đi."

"Trước khi trí nhớ tình yêu biến mất, xin hãy nhớ tôi."

Vì sao cảm thấy khổ sở như vậy?

Miểu Miểu gắt gao cầm tay Long Doanh Doanh, cô ấy cũng nắm lại, mặt vẫn cười nhìn chằm chằm với màn hình, khuôn mặt trên màn hình phàn ánh sáng, nhìn như tái nhợt, lại kiên nghị, giấu trong có thể gầy yếu của cô, là một linh hồn quất cường không khuất phục.

Cái chết chỉ là bỏ thể xác, mà linh hồn là vĩnh hằng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 38.2

[HIDE-THANKS][BOOK]Một loạt phía sau bọn họ, hai bộ dáng nữa sinh viên đang ngồi, trong đó một người ngạc nhiên bịt kín miệng, liều mạng nhìn bạn đồng hành ánh mắt ý bảo nhìn dãy trước.

Cô gái và anh chàng hip hop bên phải mà họ để ý trong sảnh chờ đan chặt ngón tay vào nhau, nhưng lại ngả đầu vào vai người đàn ông đẹp trai và anh tuấn ở bên trái. Tình yêu tay ba sao?

Ba người còn có thể chung sống hòa bình, còn cùng đi xem phim.

Tam quan đều muốn vỡ nát rồi?

Các hô hưng phấn vốn định lấy di động chụp lại đăng weibo cùng bạn bè.

Lúc này, Long Doanh Doanh quay đầu lại, mặt không đổi sắc nói: "Các cô quấy rầy tôi."

"Thật xin lỗi." Hai nữ sinh đỏ mặt, "Là chúng tôi hiểu lầm."

Thì ra là nữ.

Miểu Miểu không chút ý đến sự việc đan xen này, cô dựa vào bả vai Hoắc Tư Diễn, khóc đến hốc mắt phiến hồng.

Long Doanh Doanh đưa khăn tay cho cô: "Không có tiền đồ."

Miểu Miểu hít hít mũi, phản bác: "Cũng không phải một mình tớ khóc."

Giống như hưởng ứng lời cô nói, xung quanh truyền đến tiếng khóc nức nở.

Trong đó có người đàn ông trung niên, nghẹn ngào kêu một tiếng "Mẹ."

"Ô ô ô.." Có người khóc thành tiếng.

Chúng sinh, mỗi người ai cũng có chuyện xưa, chỉ là cuộc sống ngày thường mệt mỏi bôn ba, họ chỉ có thể chôn chặt trong lòng không ai nhìn thấy, không ai được chạm vào, đến đêm dài mới lôi ra.

Nhân cơ hội xem phim điện ảnh, phát tiết ra toàn bộ, không sợ ai chê cười?

Phim điện ảnh đêm nay làm cho Miểu Miểu khó quên.

Phim điện ảnh dài 105 phút cuối cùng cũng kết thúc, lúc đi ra khỏi rạp, cô từ trên bầu trời nhìn xuống, nắm tay Long Doanh Doanh, kéo tay Hoắc Tư Diễn, đáy lòng thầm ước.

Nguyện niềm vui còn mãi.

Nguyện những người cô yêu thương luôn ở bên nhau.

* * *

Nhờ thuốc khắc chế ung thư mới, tâm tình lại thoải mái, bệnh của Long Doanh Doanh cũng không tái phát, cô ở thành phố A khoảng một tháng mới quay về Canada, nơi đó sắp chào đón mùa lá phong mà cô thích, bác sĩ tư nhân của cô cũng thúc giục cô trở về làm kiểm tra toàn diện.

Ngày Long Doanh Doanh rời đi, Miểu Miểu cùng Hoắc Tư Diễn ra sân bay tiễn cô, lúc này cô ngay cả hành lý cũng không cần, trên vai chỉ có bao lô nhỏ.

Miểu Miểu ôm tay cô không chịu buông, đôi mắt giống như chào đón trời nam quay về, ẩm ướt, tầm nhìn có chút mơ hồ, một lòng như bọt biệt chứa nước, nặng trịch, rất khó chịu.

Long Doanh Doanh buồn cười nhìn cô, nhéo mặt cô: "Được rồi, đùng làm mặt đau khổ. Cũng không phải không gặp tớ nữa."

"Không cho nói như vậy."

"Đi đi." Long Doanh Doanh vỗ vai vô, cười tiêu soái, "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại!"

Loa thong báo thúc giục đăng ký: "Chuyến bay đến Toronto sắp cách cánh mời hành khách hú ý, chuyến bay AC012 rất nhanh sẽ bay, mời hành khách nắm thời gian chỉnh lý hành lý tùy thân, đến quầy đăng ký.."

Long Doang Doanh ôm cô, hơi dùng sức, rồi chậm rãi nới lỏng: "Meo Meo, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

"Cậu có biết, bố mẹ tớ qua đời, đến lại di chúc cho tớ. Tớ hiện tại sống cùng ông bà nội, tương lai phần lớn tài sản họ cũng dành cho tớ, cộng lại cả đời này có thể sống thoải mái."

Mà tớ cũng không biết, mình có thể giống phần lớn người sống đến cuối đời hay không.

Người khác cảm giác cuộc đời dong dài, còn tớ mà nói, ngày rồi lạ đêm, mỗi ngày đều luân hồi, nó rất ngắn ngủi, đã không còn sợ hãi nó.

Tớ chỉ hy vọng trước khi ngọn đèn kia tắt, ánh sáng có thể chiếu sáng tới cậu, có nhiệt làm ấm cậu, bạn thân cùng sinh tử với tớ, chị em của tớ, là người thân quan trọng của tớ.

"Những người đó khi bố mẹ tớ gặp chuyện không may, chẳng quan tâm, tớ một phân tiền cũng không muốn cho họ. Lần này vè nước, tớ đã tìm luật sư lập di chúc.."

"Tớ không cần!" Miểu Miểu khống chế cảm xúc kháng cự, "Tớ cái gì cũng không cần!"

Tớ chỉ muốn cậu sống tốt.

"Không cần cũng phải cần." Long Doanh Doanh không cho cô thương lượng, đôi mắt cô sạch, không có nước mắt, "Đây là quà cười tớ chuẩn bị cho cậu."

"Được rồi. Đừng khóc ướt quần áo tớ," Loa thúc giục bàng tiếng anh, âm điệu rất cao, Long Doanh Doanh cười lớn, "Tớ chỉ phòng vạn nhất, chuẩn bị tốt toàn bộ thôi. Cũng không phải sinh ly tử biệt.."

"Tình huống của tớ cậu không hiểu sao? Nếu chuyển biến tốt, cậu tin tớ, nhất định sẽ đợi đến lúc cậu kết hôn, à, lúc đó nhớ giữ vị trí phù dâu cho tớ.."

Cô gái thân yêu, ở lễ kết hôn của cậu, sẽ mặc quần áo xinh đẹp, nhận hoa tỷ muộn của cậu.

"Cậu nghe rõ rồi chứ? Là phù dâu chứ không phải phù rễ, tớ hy sinh lớn như vậy, cậu có phải nên cười một cái không?"

"Vậy một lời đã định."

Long Doanh Doanh cũng vỗ ta nói: "Một lời đã định!"

Lại nhìn về phía Hoắc Tư Diễn, ở giữa không trung nắm tay, trợn mắt uy hiếp: "Đừng khi dễ Meo Meo nhà tôi, nếu cô ấy chịu một chút ủy khuất nào, tôi ở ngàn dặm xa xôi cũng bay về liều mạng với anh!"

"Yên tâm." Hoắc Tư Diễn cười gật đầu, "Sẽ không cho cô cơ hội đó."

Long Doanh Doanh nói lầu bầu: "Vậy thì tốt."

Anh ánh mắt xa cách nhìn cô ấy noi: "Bảo trọng."

Long Doanh Doanh làm dấu OK: "Được rồi, tớ thực sự phải đi rồi."

Miểu Miểu ôm chặt cô theo bản năng, lại buông ra.

"Tạm biệt."

Long Doanh Doanh cười vẫy tay với họ, quay người chớp mắt, một giọt lệ bất ngờ rơi ra từ khóe mắt, cô cũng không lau đi, tiếp tục đi về trước không quay đầu lại, như thế nào cũng không quay lại, cười đến sáng lạn.

Miểu Miểu đuổi theo vài bước, đôi mắt ướt sửng dõi theo hình dáng cao gầy, Hoắc Tư Diễn giữ chặt cô lại, ôm trong ngực.

Hàng không dân dụng trở thành phương tiện đi lại phổ biến của người dân, mỗi ngày bay tới chân trời, vượt núi xuyên biển, lục địa và đại dương, đưa đón hơn ba triệu khách, mọi người đối với biệt ly đã phai nhạt rất nhiều, cho nên không thể lý giải vì sao tuổi trẻ lại khóc đến thương tâm như vậy, họ vĩnh viễn không biết, tâm tình đưa tiền cô là như thế nào.

Chuyến bay lần này là mười sáu tiếng.

Vừa đáp đất Long Doanh Doanh đã báo bình an cho Miểu Miểu, lại qua một ngày, có lời mời nói chuyện video, sau khi Miểu Miểu chấp nhận, vị bác sĩ tư nhân có chòm râu đậm với biểu cảm mất tự nhiên xuất hiện trên màn hình, cầm trogn tay báo cáo kiểm tra, dùng tiếng Anh thong thả đọc các hạng mục kiểm tra sức khỏe.

Đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn..

Bên kia đổi thành gương mặt Long Doanh Doanh: "Thấy chưa thấy chưa? Tớ rất lợi hại!"

"Ừ!" Miểu Miểu lúc này mới thả lỏng trái tim, "Vậy cậu phải nhớ uông thuốc đúng giờ, ăn cơm thật tốt."

Long Doanh Doanh lại rời màn hình qua trái, đối với sự nghiêm túc của bác sĩ tư nhân nói: "Thấy không? Giới thiệu một chút, vị này là bản sao số 99 Miểu Miểu."

"Có ý gì?"

"Ý chính là, cậu nhắc một câu, hắn nhắc 99 câu." Ông già dong dài này, nhắc đến tai cô sắp đau rồi.

Long Doanh Doanh dùng tiếng trung nói: "Lãi nhãi cả nhà giống như bàn bà."

Bác sĩ Steven nghi hoặc.

Long Doanh Doanh đánh đại não hắn: "My sister praised you for being handsome. (Em gái tôi nói bộ dáng ông rất đẹp)"

Steven vuốt râu nói với Miểu Miểu: "Thank you!"

Miểu Miểu "phì" cười ra tiếng.

Hai người nói đến di động nóng mới chấm dứt.

Biết Long Doanh Doanh ở bên kia đều tốt, Miểu Miểu bỏ xuống lo lắng, toàn tâm tập trung vào công việc, người máy dược phẩm đang tiến hành ở giai đoạn quan trọng, cả phòng thí nghiệm mọi người cơ hồ đều không nghỉ ngơi, mắt đều thành gấu mèo, Hoắc Tư Diễn mỗi ngày mười tám giờ ở phòng thí nghiệm, người như gầy đi vài phần.

Cô lo lắng thân thể anh có chuyện, kéo anh ra ngoài tản bộ.

Hoàng hôn ngày hôm nay, mây đỏ như tẩy.

Miểu Miểu cùng Hoắc Tư Diễn từ công viên tản bộ trở về, họ nắm tay đến gần phòng thí nghiệm, hoàng hôn dần lặn, đèn đường sáng lên.

Không khí rất tốt, họ bất giác giật mình, phía xa, có một thân ảnh đi tới.

Đó là Tạ Thích Minh và An Dung Trinh, cuối tuần con gái tăng ca không về nhà, họ hầm canh gà đem đến cho cô bồi bổ thân thể.

Tạ Thích Minh "Ai" một tiếng, chỉ về phía trước: "Bà xã, bà xem cô gái kia, thật giống Miểu Miểu nhà ta?"

An Dung Trinh có chút cận thị, không mang kính, bà nheo mắt nhìn: "Không phải đâu."

Quần áo con gái đều là săn phẩm từ văn phòng bà, váy màu hồng nhạt này chưa thấy qua..

Tạ Thích Minh hoài nghi: "Chúng ta theo sau nhìn xem."

Đi theo đi theo, họ giật mình thấy một màn này.

Thấy con gái bọn họ ở trên bậc thang, ôm lấy thắng lưng đàn ông, chủ động đi hôn hắn, một chút lại một chút..

Khi Tạ Thích Minh nhìn kỹ, tầm mắt đột nhiên bị thân hình to cao của nam nhân che mất.

Nhìn xem đôi tình nhânh trẻ thân thiết, An Dung Trinh có chút thẹn thùng, bà kéo kéo tay áo chồng: "Chúng ta đi thôi, nhanh đưa canh gà cho con gái."

Tạ Thích Minh không chịu, ông xuyên qua ánh trăng mông lung, tới gần một chút, dù cho trăng mờ, ông vẫn nhìn rõ mặt nữ sinh, khí huyết toàn thân đều chảy ngược, ông gọi lớn: "Tạ An Miểu Miểu!"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 39.1

[HIDE-THANKS][BOOK]"Tạ An Miểu Miểu!"

Dưới đèn đường mờ nhạt, Miểu Miểu đang ôm bạn trai trộm hương trộm ngọc bị tiếng kêu quen thuộc này làm chấn động đến mức sợi tóc bay tán loạn, tất cả bầu không khí kiều diễm đều bị bay mất, cô khiếp sợ đưa mắt nhìn lại, đồng chí lão Tạ nhà cô đang bước nhanh đi đến, sợ đến mức suýt mất bảy hồn sáu vía, vội vội vàng vàng đẩy Hoắc Tư Diễn ra, suy nghĩ đầu tiên chính là co cẳng chạy thật nhanh.

Nhưng mà chân giống bị làm định thân ma pháp, hai chân không mảy may nhấc lên nổi.

Làm ơn, có cái lỗ đen nào tùy tiện đến hút cô đi vào đi.

Trên đời này còn có chuyện gì lúng túng hơn so với cùng bạn trai thân mật lại bị cha mẹ gặp được không?

Trời ạ, tại sao muốn cô đối mặt với loại chuyện này?

Miểu Miểu khóc không ra nước mắt, trong lòng xác định đem kẻ cầm đầu Tạ Anh Vũ vặt lông vài lần.

Sự việc là như thế này.

Đoạn thời gian trước phòng thí nghiệm công việc phức tạp, Hoắc Tư Diễn bận rộn liền đem một ít chuyện quên mất, đêm nay lúc tản bộ không biết làm sao anh lại nghĩ tới, dự định sau khi về tính sổ.

Cái gọi là thổ lộ dưới ngọn nến, đêm đó sắc trời quá mờ, nam sinh kia dáng dấp ra sao cô cũng không thấy rõ ràng, còn có chuyện tặng hoa đó, cũng chỉ là đồ nhất thời mới mẻ, chuyện này giữ vững được một tuần lễ không? Ngược lại là người ở khoa học kỹ thuật Tân Quý, mấy lần đuổi đánh tới cùng, là một phú nhị đại, nói chỉ cần gả cho hắn liền có thể vào nhà giàu làm thiếu phu nhân, về sau không biết từ đâu biết được chuyện nhà cô, liền rốt cuộc chưa từng xuất hiện.

Cô không phải vì để cho chuyện này sang trang mới, mới có thể nhất thời xúc động..

Trong nháy mắt, Tạ Thích Minh hai ba bước liền đến trước mặt bọn họ, mặc dù trước đó thấy dấu hiệu con gái đang nói yêu đương, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn bị chấn động khá lớn, trong lòng của ông.. Như là dời sông lấp biển a!

Cũng phải nhìn thật kỹ một chút là chàng trai nào đem con gái bảo bối của ông gạt đi!

Điều này không quan trọng, thấy rõ bộ dáng chàng trai kia, Tạ Thích Minh bỗng nhiên hít vào một ngụm, đây không phải vị kia của phòng thí nghiệm PC, buổi chiều còn tự thân đưa đến cho phòng trà cùng hoa quả.. Ông vất vả suy nghĩ, tên gọi là gì nhỉ?

Bình tĩnh như Hoắc Tư Diễn, đối mặt sự dò xét của bố vợ tương lai, mơ hồ đều có chút không kiềm được, cố tình lại gặp mặt trong tình huống này, thật đúng là một vấn đề khó khăn không nhỏ, nên xử lý như thế nào, có thể xử lý tốt hay không, nói thật, anh cũng không có bao nhiêu nắm chắc.

Nhất là bạn gái lại còn muốn vứt anh lại một mình bỏ chạy, trốn không thoát còn cố gắng ngụy trang như người tàng hình, đem cục diện rối rắm hoàn toàn ném cho anh giải quyết.

Miểu Miểu chột dạ rủ mắt xuống, ai cũng không dám nhìn, chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt đất.

An Dung Trinh cũng đến đây, trước đó bà đã gặp qua Hoắc Tư Diễn ở trước cửa ký túc xá của con gái, cũng nhận ra giữa bọn họ mập mờ, trong lòng có nắm chắc, cho nên cảm xúc cũng không có quá dao động rõ ràng, bà lộ ra vừa vặn mỉm cười: "Hoắc tiên sinh."

"Đúng!" Tạ Thích Minh khóe mắt lóe lên, "Cậu họ Hoắc."

Hoắc Tư Diễn lễ phép gật đầu: "Bác trai, chào bác, cháu là Hoắc Tư Diễn, là bạn trai Miểu Miểu."

Anh lại thành khẩn nhận tội, "Rất xin lỗi, lần đầu tiên gặp mặt lại để mọi người thấy cảnh này, cháu sẽ chính thức tới cửa hỏi thăm."

An Dung Trinh nhìn từ đầu đến chân con gái một lần, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, trên mặt lại không biểu hiện gì: "Có lời gì, đi lên rồi nói sau."

Miểu Miểu trái tim lộp bộp rơi xuống, đây là muốn thẩm vấn tại nhà.

Cô là thủ phạm, bị bố mẹ bức cung, thẩm vấn.

Thang máy đến năm tầng, một đoàn người đi tới.

Hoắc Tư Diễn lúc đầu dự định mời hai người đi vào phòng kia, không gian lớn, cũng tương đối dễ dàng pha trà rót nước và nói chuyện, nhưng An Dung Trinh trực tiếp hướng về phòng Miểu Miểu đi đến, lúc này anh mới ý thức được suy nghĩ của bản thân không ổn, coi như không phải chính thức gặp mặt, cũng hẳn là vào trong nhà nhà gái, đây là lễ nghi cùng tôn trọng.

Vào phòng, Tạ Thích Minh cùng An Dung Trinh ngồi xuống trên ghế sô pha, lúc đầu Miểu Miểu cũng muốn đi sang ngồi, cô bị mẹ liếc hai mắt tới, lập tức ngoan ngoãn dời cái ghế gỗ ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tư Diễn.

Chợt nhìn, thật là có phong thái thẩm vấn tại nhà.

Tạ Thích Minh làm bố mẹ nhà gái, quyền tự nhiên giao cho ông nắm trong tay, chỉ là trước nay chuyện lớn trong nhà đều là vợ ông chỉ định, ông vẫn là giỏi giúp người nắn xương hơn, nghĩ lại, một nháy mắt nhìn thấy màn này, ông thật muốn nhất thời đem chân của chàng trai trước mắt đánh gãy, dù sao gãy ông cũng có thể giúp cậu ta nắn trở về, nhưng khi biết bạn trai của con gái đúng là người người tuổi trẻ có thừa chính mình đã khen ngợi, lại không xuống tay được.

Ông phô trương thanh thế ho liền hai tiếng: "Nói một chút đi, tình huống các con như thế nào?"

Miểu Miểu không nghĩ ra, nói cái gì?

Chẳng lẽ muốn nói bọn cô là kìm lòng không nổi, cho nên liền hôn nhau ở bên ngoài?

Vấn đề này mặc dù không có chỉ rõ muốn ai trả lời, nhưng trên thực tế, khi nói ra, cũng đã là một thử thách đối với Hoắc Tư Diễn.

Thử thách của đàn ông, phải chăng anh nên gánh vác.

Hoắc Tư Diễn biết rõ hai vị trưởng bối trước mặt, sự thông minh cùng tính toán kia không sử dụng được, họ cần chính là lời chân tâm thật ý của anh, tâm tình khẩn trương của anh phục hồi mấy phần: "Là như vậy, bác trai bác gái, cháu cùng Miểu Miểu đã quen biết từ cấp ba."

Tạ Thích Minh khó có thể tin, miệng mở rộng, nhưng không phát ra âm thanh.

An Dung Trinh cũng có chút ngoài ý muốn: "Các người là yêu sớm?"

"Mới không có!" Miểu Miểu vội vàng lên tiếng, "Chúng con rất trong sáng, chỉ là cùng nhau học tập, không có làm cái gì khác."

Rất hiển nhiên, An Dung Trinh đối với lời nói của con gái không quá tin tưởng, bà nhìn về Hoắc Tư Diễn phía đối diện.

"Không có." Hoắc Tư Diễn lắc đầu, "Lúc ấy chúng cháu chỉ có thiện cảm với nhau, về sau bởi vì một chút hiểu lầm tiếc nuối, cháu đi nước Mỹ, ở lại California làm việc, thẳng đến tết năm nay mới về nước.."

Anh nói rất rõ ràng, khái quát làm sao cùng Miểu Miểu gặp lại tại quán cà phê, lại là làm sao cùng cô ở bên nhau.

Tạ Thích Minh cùng An Dung Trinh rất dễ dàng có thể dựa vào nét mặt của anh cùng chi tiết miêu ta bên trong, nhìn ra anh với chuyện tình cảm này nghiêm túc cùng trịnh trọng.

Miểu Miểu cũng nghe được thật sự xúc động, nắm lấy tay anh ở dưới bàn.

Hoắc Tư Diễn cùng cô mười ngón đan xen, nói về chuyện bản thân và gia đình: "Mẹ cháu mất sớm, bố còn khoẻ mạnh, trước mắt định cư tại Na Uy."

Miểu Miểu kinh ngạc, mẹ anh đã không còn?

"Cháu năm nay hai mươi bảy tuổi, thân thể khỏe mạnh, không có sở thích không tốt. Trước đó làm bác sĩ ngoại khoa tại bệnh viện California, bởi vì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đổi nghề thành lập một phòng thí nghiệm, chủ yếu làm hạng mục người máy chữa bệnh.."

Khác nghề như cách núi.

An Dung Trinh không quá hiểu rõ về phương diện trí tuệ nhân tạo kỹ thuật cao, lúc trước bà nghe chồng nhắc qua, đại khái biết đó là con đường vô cùng khó khăn, không nói những cái khác, chỉ là phần quyết đoán cùng can đảm này, thanh niên này đã rất giỏi.

Tạ Thích Minh sự nghiêm nghị trên mặt không giữ được lâu, ông đang chăm chú, am hiểu phân tích chi tiết, ví như Hoắc Tư Diễn hời hợt nói "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn", khẳng định không có đơn giản như vậy, nếu không làm sao bị ép đổi nghề?

Mà ông để ý lúc rót trà, Hoắc Tư Diễn dùng tay trái, thuận tay trái sao? Có phải là tay phải bị thương hay không?

Ông quá rõ ràng, đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, tay là quan trọng đến cỡ nào.

An Dung Trinh nhìn thấy chồng mình thất thần, khuỷu tay đụng đụng ông, Tạ Thích Minh một lần nữa thu hồi lực chú ý: "Cái gì?"

Hoắc Tư Diễn lại hỏi một lần: "Bác trai, người còn có cái gì muốn biết sao?"

Anh cái gì nên nói đều nói, vốn liếng đều lôi ra, còn có cái gì có thể hỏi? Tạ Thích Minh chân thực không nghĩ ra được.

Hơn nữa đây lại không phải gả con gái, không cần thiết làm như tra hộ khẩu.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 61 Tìm chủ đề
Chương 39.2

[HIDE-THANKS][BOOK]An Dung Trinh đến cùng nhiều năm làm ăn, kiến thức rộng rãi, hỏi một chút liền đã hỏi tới điểm mấu chốt: "Nghe cậu nói lúc trước ở thành Phú Xuân, không biết cậu cùng Hoắc gia nổi tiếng ở đó là quan hệ như thế nào?"

Tính cách này cùng việc tu dưỡng bản thân, làm sao có thể lớn lên từ gia đình bình thường? Bà không khỏi để ý.

Họ không tính là nhà giàu, nhưng cũng không thiếu thối so với bên ngoài, cũng dư thừa hơn so với nhà khác, Miểu Miểu là bảo bối bọn họ nâng trong tay từ nhỏ đến lớn, tâm tư đơn thuần, làm bố mẹ, không nghĩ đến đời này cô có bao nhiêu tiền đồ, chỉ cầu cô bình an khỏe mạnh vui vẻ.

Vạn nhất thật muốn cuốn vào gia đình lớn phức tạp, mặc kệ ở phương diện tâm tư cùng lý trí người làm mẹ, An Dung Trinh đều là không đồng ý.

"Cháu là trưởng tôn đời thứ ba của Hoắc gia." Hoắc Tư Diễn cũng không giấu diếm nữa phần, "Ông nội một mực coi cháu như người thừa kế mà bồi dưỡng, chỉ là cháu không muốn tiếp nhận Hoắc gia, lại bởi vì một số lý do bất tiện, mấy năm trước cha mang theo cháu, cắt đứt liên hệ cùng Hoắc gia."

Sắc mặt An Dung Trinh đột nhiên thay đổi.

Tạ Thích Minh không thể nào hiểu được vì sao vợ ông phản ứng dữ dội như thế.

Chính An Dung Trinh cũng không thể lý giải được sự lựa chọn của Hoắc Tư Diễn, cô là người phàm tục, nửa đời đều có quan hệ với quyền thế tiền tài. Người thừa kế Hoắc gia có ý nghĩa như thế nào? Người bình thường không thể tưởng tượng đến độ phú quý, quyền thế ngập trời..

Cùng Hoắc gia cắt đứt quan hệ, chính là có ý đem những thứ này nhường cho người khác.

An Dung Trinh để tay lên ngực tự hỏi, bản thân dù sống mười đời, đều không thể rộng rãi đến như vậy.

Trở lại thân phận người mẹ, bà hiện ra sự lo lắng.

Huyết mạch thân tình là không thể cắt đứt, huống chi thân phận cậu ta vẫn là người thừa kế, Hoắc gia lớn như vậy, nghe nói đấu tranh nội bộ rất lớn, nếu như tương lai Miểu Miểu gả cho cậu ta, có thể bị liên lụy hay không?

Hoắc Tư Diễn là người thông minh, mắt sáng tâm sáng, một cái nhíu mày của An Dung Trinh, anh liền đoán được suy nghĩ trong lòng bà: "Điểm ấy người yên tâm, cháu sẽ không để cho Miểu Miểu bị tổn thương." Dừng một chút, "Cháu có lòng tin và chắc chắn, có thể bảo vệ cô ấy thật tốt."

Mặt mày kiên nghị của anh đả động đến An Dung Trinh, sau một hồi bà gật đầu nói: "Tôi tin tưởng cậu."

Hoắc Tư Diễn vui vẻ như trút được gánh nặng, trịnh trọng tỏ thái độ: "Bác trai bác gái, cháu cùng Miểu Miểu là lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết bên nhau, hi vọng hai người cho cháu cơ hội được ở bên cô ấy."

"Ừm!" Miểu Miểu cùng bạn trai đứng ở mặt trận thống nhất, "Chúng con đều rất nghiêm túc."

Cảm giác chủ đề tiếp tục đi sâu liền như gả con gái đi, Tạ Thích Minh cảm giác rất rõ ho một tiếng ngắt lời, ông hướng phía Hoắc Tư Diễn đề xuất giả thiết: "Nếu như tôi không đồng ý các cháu cùng một chỗ, cậu định làm như thế nào?"

Hoắc Tư Diễn quanh co hỏi lại: "Bác trai không hài lòng với cháu chỗ nào sao?"

Tạ Thích Minh thốt ra: "Không có." Đối với ông mỗi cái đều rất hài lòng, khiêm tốn có, không kiêu ngạo không tự ti, tuổi trẻ tài cao, lại có trách nhiệm tâm, mấu chốt là thích con gái ông.

"Cho nên," Hoắc Tư Diễn nghi hoặc cũng biểu hiện được rất chân thành, "Bác trai vì sao không đồng ý cho cháu cùng với Miểu Miểu bên nhau?"

Chính Tạ Thích Minh cũng hồ đồ rồi, đúng vậy a, ông vì cái gì không đồng ý chứ?

Ha ha ha!

Miểu Miểu im lặng ở trong lòng trong bụng nở hoa.

Cô bóp lòng bàn tay Hoắc Tư Diễn một chút.

Thế mà ngay cả bố em cũng làm trò, anh gan to bằng trời a.

Đến An Dung Trinh thấy cũng buồn cười.

"Tôi đồng ý cho các cháu qua lại." An Dung Trinh cũng tỏ thái độ, con gái mình bà còn không rõ ràng lắm sao? Nhân duyên tốt, có thể kết bạn với bất kỳ ai, nhưng nhiều năm qua chỉ động tâm với chàng trai này, thực chất bên trong giống bố cô, đặc biệt trọng tình, nhận định là ai thì chính là chuyện cả đời, tám đầu trâu cũng không kéo lại.

Miểu Miểu cùng Hoắc Tư Diễn nhìn nhau, đáy mắt anh ý cười tràn lan, cô ức chế không nổi kích động, đứng dậy bổ nhào vào trên người An Dung Trinh: "Mẹ con yêu mẹ."

"Ba con cũng yêu ba!"

Tạ Thích Minh lòng chua xót cực kỳ, chỉ biết nói ngon nói ngọt làm người ta vui vẻ, về sau bố còn có thể là người đàn ông được yêu nhất?

Hoắc Tư Diễn thì lặng lẽ thở dài một hơi.

Thẩm vấn kết thúc.

Thời gian cũng không còn nhiều lắm, Tạ Thích Minh cùng An Dung Trinh chuẩn bị đi về, ông vỗ vỗ hộp giữ ấm trên bàn, dặn dò con gái: "Canh gà còn nóng, các con tranh thủ thời gian uống đi."

"Vâng, biết rồi bố."

Miểu Miểu đáp ứng, cùng Hoắc Tư Diễn đi xuống dưới lầu tiễn họ.

Hai vợ chồng một lần nữa đi vào trong bóng đêm.

Tạ Thích Minh cảm giác giống đang nằm mơ, cùng bà xã xác nhận: "Miểu Miểu nhà ta thật sự có bạn trai?"

Đảo mắt liền từ một cô bé biến thành lớn như vậy? Đến tuổi yêu đương rồi?

Ông lại nhìn dáng người trung niên mập ra của mình, lại thở dài nói: "Già rồi già rồi, chúng ta đều già rồi."

"Cũng không phải." An Dung Trinh cũng rất có cảm khái.

Tạ Thích Minh ôm bả vai bà xã: "Trực giác của mình là chính xác."

Ông nói Hoắc Tư Diễn ngày đó vì sao vô duyên vô cớ tặng đồ cho phòng bọn họ, khá lắm, thì ra là ngoại giao trước a.

"Bình tĩnh mà xem xét," An Dung Trinh khách quan đánh giá, "Ánh mắt Miểu Miểu thực là không tồi."

"Quả thật." Tạ Thích Minh gật đầu, vốn là đối với Hoắc Tư Diễn rất yêu thích, hiện tại cậu ta bạn trai của con gái, xem thái độ nhất quán của họ, tương lai còn muốn kết hôn thật nhanh, đó chính là con rể tương lai.

"Thật sao?" An Dung Trinh hỏi lại, "Trước đó cũng không biết là ai xông đến nhanh như vậy, dáng vẻ như muốn giết người."

Tạ Thích Minh ngượng ngùng sờ lên chóp mũi: "Tôi không phải bị đả kích lớn sao?"

Áo bông nhỏ của ông sắp trở thành của người đàn ông khác, còn không cho phép ông phát tiết một chút sao?

Sau khi bị Hoắc Tư Diễn đối xữ chân thành gây thiện cảm, Tạ Thích Minh cũng đổi góc độ suy nghĩ vấn đề, bất đắc dĩ thở dài: "Bà cũng nhìn thấy, là con gái nhà ta không chịu thu kém chủ động đi lên."

Cũng đáng vui mừng, là Hoắc Tư Diễn chủ động theo đuổi Miểu Miểu nhà ông, chỉ là ánh mắt này tốt, liền được cộng thêm điểm.

"Trước hoa sau nguyệt, luôn luôn rất dễ dàng xúc động như vậy, chúng ta lúc đó tuổi trẻ, cũng không phải chưa trải qua loại chuyện này.."

An Dung Trinh mặt dày nóng lên, đánh hắn cánh tay.

Tiếng nói chuyện dần dần đi xa.

Trăng sáng treo cao, những ngôi sao lấp lánh.

Trên lầu.

Miểu Miểu cùng Hoắc Tư Diễn một người uống vào một bát canh gà dưỡng sinh.

Anh giơ bát lên: "Đến, chúc mừng một chút."

Cô hỏi: "Chúc mừng cái gì?"

Dưới ánh đèn nhẹ nhàng, lông mày khóe mắt xuân ý vô biên: "Chúc mừng anh rôt cuộc được bố mẹ em cấp danh phận chính thức."

Nghe giọng điệu này, tựa hồ còn cất giấu không ít ấm ức?

Miểu Miểu cầm bát cùng anh đụng đụng, cười híp mắt nói: "Chúc mừng Hoắc tiên sinh đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng."

Anh thuộc típ người ít nói, cô chưa từng thấy dáng vẻ anh nói nhiều như vậy ngoài công việc, mà lại một lần duy nhất nói nhiều như vậy, còn mặt không đổi sắc đùa với đồng chí lão Tạ.

"Miểu Miểu." Anh đột nhiên gọi tên cô.

"Lúc trở về, cửa có đóng kỹ hay không?"

"Đóng kỹ a." Hỏi cái này làm cái gì?

"Chỉ là muốn xác nhận một chút."

Xác nhận cái gì?

Miểu Miểu không hiểu ra sao.

Anh nghiêng người đi tới, rất ôn nhu hôn cô.

Là tiếp tục nụ hôn chưa xong kia.

Là anh bị chính chấp niệm trong đáy lòng của mình không thể nào khống chế được vui vẻ, toàn bộ đều thông qua phương thức thân mật này, dây dưa với cô.

Đôi môi quấn lấy nhau, Miểu Miểu phân tâm nghĩ, sớm biết anh sẽ như vậy vui vẻ, cô hẳn là nên sớm đem chuyện yêu đương này nói cho bố mẹ.

Đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc, không cần nổ lực, dạy cho cô, hoàn toàn theo một ý nghĩa mới--

Miệng lưỡi lưu loát, lưỡi rực rỡ hoa sen.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back