"Thanh Liên, mau dọn hành lí, lát nữa chúng ta đến học viện Lam Anh" Mặc váy dài màu xanh nhạt, bên trên ống tay áo thêu hoa sen lam nhạt, một vài tơ bạc vẽ ra đám mây, vạt áo là một dải biển xanh, trước ngực là một mảnh thổ cẩm quấn ngực, thân thể nhẹ nhàng xoay chiếc váy dài xòe ra, buộc chiếc kẹp tóc tua rua, trâm cài tóc gâm nghiêng vào mép tóc, làn da bóng mịn như ngọc, miệng anh đào nhỏ nhắn, hai sợi tóc theo gió nhẹ nhàng chạm vào mặt, tăng thêm vẻ quyến rũ, dựa vào ô cửa như thế, rõ ràng là cùng một người, lại không biết so với lúc trước có gì khác biệt. Ta cực khổ tu luyện năm ngày, cuối cùng tiến lên hoàng linh trung kì, linh khí rõ ràng có thể đến hoàng linh đỉnh phong, nhưng lại không biết thăng như thế nào, có lẽ đó là một rào cản.
"Tiểu Anh, đây là truyền tống trận, cũng chỉ có thể đưa các ngươi đến một thị trấn nhỏ gần học viện Lam Anh, nơi này rất loạn, hoàn toàn không bị triều đình kiểm soát, nơi này cường giả vi tôn. Các ngươi đến đó không thể thì tiện gây chuyện, tu vi của các ngươi hiện tại không thể so với những cao thủ kia. Đến đấy rồi, các ngươi cầm phong thư này đi tìm Lãnh Tuyết, nàng là muội muội ta, nàng xem phong thư này sẽ an bài tốt cho các ngươi. Phong Nhi, Vân Nhi các ngươi phải chiếu cố kỹ lưỡng Anh Nhi với Liên Nhi, nhớ phải học tốt, đừng để ta mất mặt" Nói đến đây chảy xuống nước mắt, khoát tay áo khởi động trận thế.
"Nơi này là cái quái gì vậy" Lãnh Liên Nhi bĩu môi phàn nàn. Ta nhìn xung quanh, bốn phía hoang vắng không một bóng người, cỏ dại mọc um tùm, có lẽ truyền tống trận đưa đến sai địa điểm. Ta nuốt vào dịch dung đan đã chuẩn bị từ trước, thay đổi khuôn mặt, khuôn mặt so với trước kia hơi kém sắc, nhưng cũng vẫn xinh đẹp như hoa. Bọn hắn cũng không kinh ngạc, dù gì khuôn mặt trước kia quá gây chuyện, có thể khiến cho nam nhân phạm tội, có thể khiến cho nữ nhân ghen ghét. Nhìn Lãnh Liên Nhi, thật sự là một cái mười phần thiên kim đại tiểu thư.
Ta lạnh lùng thốt ra một từ: "Đi"
"Ah, dựa vào cái gì ngươi nói đi chúng ta liền đi, ngươi chẳng qua là cháu của đại phụ thân thôi, đại phụ thân cũng không nói chuyện như vậy với ta, hừ, đại ca, nhị ca đều đứng lại cho ta" Lãnh Liên Nhi chống nạnh như một bát phụ đối với ta gào thét.
"Liên Nhi, đi nhanh" Lãnh Vân đẩy Liên Nhi, ta nhìn Lãnh Phong, hắn giống như đè nén cái gì, dù sao đó cũng là cha ruột của hắn mà. Dù gì Hạ phu nhân là người ôn nhu đoan trang, ta cũng không cho phép ai nói với hắn nửa điểm không phải, cau mày, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi muốn chết ngươi có thể lưu lại, nơi đây có thể có ma thú rất mạnh" Hiện tại lạnh có thể đã thành danh từ của ta, tựa hồ đem mình giấu dưới mặt lạnh, như thế cũng không tệ.
Lãnh Liên Nhi vẫn còn la mắng, những vẫn dán chặt vào Lãnh Vân bước đi, rất sợ để nàng một mình ở lại nơi này, Lãnh Vân bề ngoài giống như hơi khó chịu khi Lãnh Liên Nhi cứ dán vào hắn, nhưng hắn vẫn nhịn. Ta nhíu mày, đây rõ ràng là một hài tử bị làm hư, tại sao phải cùng nàng gây khó dễ chứ, không để ý tới nàng tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, một con ma thú chạy ra từ bụi cây lớn, đây là từ chỗ nào mà chạy đến, thật sự làm ta rất thèm ăn, con ma thú nhìn rất giống heo, nhưng cùng heo bình thường ta gặp không giống nhau, phần thân dưới giống như cơ thể người, tròn như quả bóng, mặc dù nó quá mập, nhưng đầu vô cùng thê thảm, tai to mắt lớn, miệng dính máu, con mắt đều nhô ra bên ngoài, trông giống đầu heo thông thường. Điều này thật buồn cười, phần trên giống một con lợn và rất xấu xí, thân dưới như một người, nó đại khái là như vậy, nếu như ta là hắn ta sẽ tự sát, sống trên cõi đời này làm gì, mang hình dáng như vậy, còn sống trên đời này đúng là có dũng khí. Lãnh Liên Nhi nhẫn nhịn không được, chạy đi nôn mửa, Lãnh Vân, Lãnh Phong, Thanh Liên đều ổn cả, mặc dù không bị nôn mửa nhưng mà mặt tái nhợt. Dù bọn hắn sợ hãi nhưng vẫn bày ra tư thế chiến đấu, bảo hộ ta cùng Liên Nhi, trong nội tâm ta xẹt qua tí xíu tình cảm ấm áp, trước xem một chút năng lực bọn hắn.
"Heo lớn, mau tránh ra, nếu không ta sẽ không khách khí" Đại ca chính là đại ca, không hổ là bộ dáng của đại ca, mặc dù trong mắt ta đó không phải là dũng khí mạnh mẽ nhưng cũng hiếm với người khác.
"Thằng cháu kiêu ngạo, đã đến địa bàn của heo gia gia, còn không mau nhận lấy cái chết" Ta thật sự không nhịn được khóe miệng dẫn ra 45°, heo gia gia, giống như ngươi, thật sự xúc phạm Trư Bát Giới.
"Còn cùng hắn phí lời, ma thú chịu chết đi" Chà, Lãnh Liên Nhi cũng không nôn mửa nữa, trực tiếp đi ra đánh, bất quá nàng cũng không rõ, đó chỉ là một ma thú sắp thành người, kém cõi nhất cũng là trung cấp, Lãnh di thật sự bảo vệ nàng quá rồi, nếu đến học viện, cũng không bị người khi dễ, ta lắc đầu thở dài. Mấy người bên cạnh cũng lắc đầu, nhấc kiếm xông tới. Theo màu sắc đấu khí của bọn hắn, Lãnh Phong tu luyện đến cam linh đỉnh phong, hắn cũng chỉ mười mấy tuổi, ở đại lục này mười mấy tuổi mà tu luyện đến cam linh đỉnh phong cũng coi như là thiên tài, mà Lãnh Vân cũng chỉ hơi kém Lãnh Phong một chút, cũng đã đến quả cam trung kì, lại nhìn Thanh Liên, chỉ tu luyện mấy ngày, lại có thể tiến vào quả cam sơ kì, xem ra đều là thiên tài, thực lực sau này của bọn hắn không thể xem thường được.
"
Nhóc con, đợi lát nữa người ta thu thập đầu tiên là ngươi" con lợn rừng kia gào thét.
Chỉ một vài hơi thở ngắn ngủn, đã làm bọn hắn thất bại, đẳng cấp của con lợn rừng này tương đương với hoàng linh đỉnh phong của con người, đẳng cấp của bọn họ kém rất nhiều làm sao có thể đánh thắng được, xem ra chỉ có ta dốc sức liều mạng mới có một ít khả năng chiến thắng.
"Còn không mau đem máu tươi của các ngươi dâng ra" Nhếch miệng, như thể hiểu ra.
"Lời nói cũng không nên nói quá sớm" Còn chưa nói xong tăng tốc hướng về phía lợn rừng chạy đến, chạy ra đằng sau đá một cước văng đi, nực cười, ta Nạp Lan Tử Hinh làm sao không thể đấu lại ngươi, còn không nghĩ tới ta hiện tại đã làm gì, nói về cấp thì ta không bằng ngươi, nhưng nói về tốc độ thì ngươi kém xa, heo ngu thì vẫn là heo ngu. Một cước này là thù hận, hắn không còn dù một hơi thở, ta tiện tay chỉ chỉ: "Đem da hắn lấy ra, thịt thì lấy nướng đi"
"Còn hạch thì sao" Lãnh Vân hỏi.
"Ah, các ngươi tự xử lí đi" Chỉ là một nội hạch nho nhỏ, bổn cô nương không để vào mắt.
"Ngươi còn dám nói ăn bổn tiểu thư, có bản lĩnh thì tới đây" Lãnh Liên Nhi không ngừng đá vào lợn rừng, haha, đúng là tiểu hài tử.