Bài viết: 0 

Chương 20. Muốn Sở Hòa gọi là chị.
[BOOK]Mộ Tư Đồng chạy tới nhà ăn thì Lâm Nghị đang ngồi ăn cơm, anh ta nhìn về phía Mộ Tư Đồng vừa đến muộn.
Anh đẩy đĩa thức ăn đã được chuẩn bị sẵn ra trước mặt cô.
"Tôi còn tưởng cậu định tuyệt thực? Sắp hết giờ ăn rồi."
Lâm Nghị nói một thôi một hồi, cuối cùng vẫn lấy cho cô rất nhiều thịt chua ngọt.
Mộ Tư Đồng thèm nhỏ dãi, cô giơ tay kéo khay thức ăn về phía mình.
Chiếc khay đang đặt ở giữa bàn thì một bàn tay từ phía sau đột nhiên đưa ra, giữ chặt.
Mùi tuyết tùng tươi mát hòa cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt lập tức bao bọc lấy Mộ Tư Đồng khiến cho tim cô không khỏi đập loạn. Như thể có một chú nai nhỏ đang nhảy loạn trong tim cô và nó có thể vọt ra ngoài bất cứ lúc nào.
Phó Chính đẩy khay thức ăn vừa mới ăn được một phần sang phía cô, nói: "Lạnh rồi, ăn phần này đi."
Lâm Nghị không dám biểu lộ tức giận, anh ta luôn cảm thẩy cảnh tượng trước mặt có chút quái dị.
Nhưng rốt cuộc vẫn không thể nghĩ ra chuyện gì.
Triệu Thần nhìn Lâm Nghị còn đang thẫn thờ, vòng tay qua cổ anh ta, nói đùa: "Đội phó Lâm, anh còn ngơ ngác ở đây làm gì? Đi thôi."
Phó Chính ngồi xuống đối diện với Mộ Tư Đồng, tự nhiên đem phần cơm mà Lâm Nghị đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt mình. Anh cúi đầu nhìn kĩ đồ ăn trong khay sau đó cười khẩy một tiếng.
Nhìn ra được cậu ta cũng khá có ý tứ, biết cô nhóc kia thích ăn thịt chua ngọt, liền lấy sẵn nhiều thịt chua ngọt như vậy.
Mộ Tư Đồng nhìn khay cơm trước mặt rồi lại nhìn khay bên phía đối diện.
Cô nuốt nước bọt: "Đội trưởng Phó, phần này nhiều quá, tôi không thể ăn nổi."
Phó Chính nhướng mày, khay thức ăn kia anh đã chọn rất nhiều món mà khay này chỉ có đúng hai món.
Anh khoanh tay dựa lưng vào ghế, nhàn nhã nhìn cô.
Lúc này mọi người trong căn tin gần như đã rời đi hết, không khí bỗng trở nên rất vắng lặng.
"Vậy có thể ăn hết một khay nhiều thịt lợn chua ngọt sao?"
Mộ Tư Đồng háo hức gật đầu, tất nhiên cô có thể ăn hết món mình thích.
Đôi mắt của Phó Chính tối sầm, nhìn Mộ Tư Đồng ở đối diện, anh cảm thấy có chút tức giận.
Sau đó không nói một lời, cầm chai nước khoáng trên bàn, vặn lắp và uống.
Yết hầu gợi cảm cứ trượt lên xuống theo động tác nuốt.
Chỉ hành động này thôi đã khiến cho miệng lưỡi Mộ Tư Đồng trở nên khô khốc.
Đôi mắt cô điên cuồng đảo khắp trên người anh.
Phó Chính đã cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặt một chiếc áo thun màu đen.
Khi anh vận động, toàn bộ quần áo đều bám dính vào cơ thể, làm lộ rõ từng đường nét trên cơ ngực của anh.
Thật muốn sờ một chút!
"Còn ngây ra làm gì?"
Phó Chính nhíu mày, nhìn Mộ Tư Đồng không chịu ăn cơm mà đang nhìn anh chằm chằm, bất đắc dĩ thở dài, đưa cho cô hai miếng thịt chua ngọt trên khay của anh.
Đã lớn như vậy rồi vẫn còn ăn uống tùy hứng.
Mộ Tư Đồng liền gắp những món mà bản thân không thích ăn đưa sang khay của Phó Chính.
Sau khi gắp qua gắp lại, hai người bắt đầu ăn uống hòa thuận.
Bình thường Phó Chính ăn rất nhanh nhưng hôm nay dường như anh đã chậm lại rất nhiều để cùng tốc độ với cô.
Cho tới khi Mộ Tư Đồng vỗ vỗ bụng, cảm thấy đã ăn rất no, Phó Chính cũng đã mang theo hai phần cơm quay lại.
Anh đặt hai hộp cơm ngay trước mặt cô: "Đi đưa cơm cho Sở Hòa và Tống Tri Diên."
Mộ Tư Đồng đứng dậy khỏi ghế và đưa tay muốn cầm hai hộp cơm.
Phó Chính suy nghĩ một chút rồi cầm lấy hai hộp cơm sau đó nghiêng đầu về phía cửa: "Đi đi, tới khu ký túc xá tôi sẽ đưa cho cậu."
Mộ Tư Đồng đi theo phía sau Phó Chính, đến tầng hai của ký túc xá mới cầm lấy hai hộp cơm, đi về dãy phòng ký túc xá nữ.
Mới đi được nửa đường cô thấy có gì đó không đúng.
Tại sao Phó Chính lại kêu cô đi giao đồ ăn?
Dù sao đây cũng là ký túc xá nữ, đàn ông tiến vào như vậy có hợp lý không?'
Mộ Tư Đồng giơ tay lên và gõ cửa phòng trước mặt.
Bên trong truyền ra giọng nói yếu ớt của Sở Hòa: "Cửa không khóa, vào đi."
Cô giơ tay đẩy cửa ra, mùi thơm đặc trưng của ký túc xá nữ bay thẳng về phía cô.
Sở Hòa và Tống Tri Diên ngủ ở giường bên dưới, cả hai đều đang quấn chăn nằm trên giường.
Mộ Tư Đồng giơ hai phần cơm trên tay lên, nhìn hai người bọn họ một lượt rồi mỉm cười: "Đội trưởng Phó bảo tôi tới đưa đồ ăn."
Tống Tri Diên đột nhiên ngồi dậy, cô ta mặc trên người một chiếc áo phông rộng thùng thình.
Khi di chuyển, đường viền cổ áo trượt xuống vai, mơ hồ để lộ ra bờ vai trắng nõn mềm mại, miệng lại lẩm bẩm: "Bị bệnh như vậy mà còn không được hỏi thăm một câu, đúng là người lạnh lùng."
Ngược lại, Sở Hòa xoay người lại, chống tay lên cằm, nằm trên giường nhìn chằm chằm Mộ Tư Đồng.
Cô không giống với Tống Tri Diên. Tống Tri Diên thích những người đàn ông hoang dã lạnh lùng mà cô thì thích những chú cún con như Mộ Tư Đồng.
Chưa kể Mộ Tư Đồng còn có dáng vẻ rất xinh đẹp, thoạt nhìn thấy rất dịu dàng và dễ bắt nạt.
Cô cảm giác chỉ cần dùng chút sức lực có thể cậu ta sẽ khóc.
Sở Hòa nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng nói: "Anh Mộ Tư, vì sao anh không dám nhìn em?"
Anh Mộ Tư? (Truyện được đang tải trên diễn đàn dembuon.vn)
Mộ Tư Đồng bỗng có linh cảm không tốt, cô đặt hai hộp cơm lên bàn, muốn nhanh chóng bỏ chạy.
"Đồ ăn ở đây, nhớ ăn cơm."
Sở Hòa nhìn thấy biểu tình ngại ngùng của Mộ Tư Đồng, cả người mềm mại như không xương nằm trên giường: "Anh Mộ Tư, em còn chưa khỏi bệnh, không có chút sức lực nào."
Tống Tri Diên biết Phó Chính sẽ không tới nên đành đứng dậy tới bàn ăn cơm.
Mộ Tư Đồng quay đầu liếc nhìn Sở Hòa, rõ ràng là nhìn cô ta không giống như bị bệnh.
Cô cười xấu hổ nói: "Nếu cô thực sự không thoải mái thì sau khi ăn cơm xong nhớ tới phòng y tế khám một chút."
Sở Hòa cười lớn: "Anh Mộ Tư, làm bạn trai của em đi, em rất thích anh."
Mộ Tư Đồng bị mấy lời này dọa cho sợ hãi tới mức hồn vía gần như đều bay đi mất.
Không phải là cô chưa từng được tỏ tình bao giờ.
Nhưng được phụ nữ tỏ tình như thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Mồ hôi trên đầu thi nhau tứa ra, cô sợ hãi nói: "Các cô ăn đi, tôi đi đây."
Nói xong chạy thẳng ra khỏi ký túc xá mà không quay đầu lại.
Cô đứng ở hành lang, người nổi đầy da gà.
Nếu không phải chưa tới lúc thì cô thực sự muốn bảo Sở Hòa gọi cô một tiếng chị em.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa.
Mộ Tư Đồng đột nhiên nhận ra bây giờ cô có thể ngủ chung phòng với Phó Chính.
Tâm tình bỗng nhiên vui vẻ, vừa đi vừa nhảy lên trên lầu.
Cô đứng trước cửa phòng của Phó Chính, thấy cửa không khóa để lộ ra một khe hở, cô nhẹ nhàng đẩy ra một chút, lén nhìn vào bên trong.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ tạo thành những đốm mờ ảo.
Thân hình cao lớn của Phó Chính đang đứng dựa vào cửa sổ, trên tay kẹp một điếu thuốc.
Khói đang bốc lên làm cho nhan sắc của người đàn ông càng trở nên thâm trầm, hấp dẫn hơn.
Phó Chính nghe thấy tiếng động ở cửa, lười biếng nhướng mi lên nhìn thấy một góc áo lấp ló ở bên ngoài.
Anh nhíu mày, hút nốt một hơi cuối cùng sau đó gập điếu thuốc, vứt vào sọt rác rồi bước ra mở cửa.
Vừa hút thuốc xong nên giọng nói như nhiễm một chút khói, anh nói: "Sao vậy? Còn chưa đi nghỉ?"
Mộ Tư Đồng ngửi thấy mùi vị sáng khoái trên cơ thể người đàn ông xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng. Cô không cảm thấy khó chịu mà thậm chí còn bắt đầu cảm thấy say mê.
Cô đột nhiên có ý nghĩ muốn nếm thử mùi vị thuốc lá còn xót lại trong miệng của anh.[/BOOK]
[BOOK]Mộ Tư Đồng chạy tới nhà ăn thì Lâm Nghị đang ngồi ăn cơm, anh ta nhìn về phía Mộ Tư Đồng vừa đến muộn.
Anh đẩy đĩa thức ăn đã được chuẩn bị sẵn ra trước mặt cô.
"Tôi còn tưởng cậu định tuyệt thực? Sắp hết giờ ăn rồi."
Lâm Nghị nói một thôi một hồi, cuối cùng vẫn lấy cho cô rất nhiều thịt chua ngọt.
Mộ Tư Đồng thèm nhỏ dãi, cô giơ tay kéo khay thức ăn về phía mình.
Chiếc khay đang đặt ở giữa bàn thì một bàn tay từ phía sau đột nhiên đưa ra, giữ chặt.
Mùi tuyết tùng tươi mát hòa cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt lập tức bao bọc lấy Mộ Tư Đồng khiến cho tim cô không khỏi đập loạn. Như thể có một chú nai nhỏ đang nhảy loạn trong tim cô và nó có thể vọt ra ngoài bất cứ lúc nào.
Phó Chính đẩy khay thức ăn vừa mới ăn được một phần sang phía cô, nói: "Lạnh rồi, ăn phần này đi."
Lâm Nghị không dám biểu lộ tức giận, anh ta luôn cảm thẩy cảnh tượng trước mặt có chút quái dị.
Nhưng rốt cuộc vẫn không thể nghĩ ra chuyện gì.
Triệu Thần nhìn Lâm Nghị còn đang thẫn thờ, vòng tay qua cổ anh ta, nói đùa: "Đội phó Lâm, anh còn ngơ ngác ở đây làm gì? Đi thôi."
Phó Chính ngồi xuống đối diện với Mộ Tư Đồng, tự nhiên đem phần cơm mà Lâm Nghị đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt mình. Anh cúi đầu nhìn kĩ đồ ăn trong khay sau đó cười khẩy một tiếng.
Nhìn ra được cậu ta cũng khá có ý tứ, biết cô nhóc kia thích ăn thịt chua ngọt, liền lấy sẵn nhiều thịt chua ngọt như vậy.
Mộ Tư Đồng nhìn khay cơm trước mặt rồi lại nhìn khay bên phía đối diện.
Cô nuốt nước bọt: "Đội trưởng Phó, phần này nhiều quá, tôi không thể ăn nổi."
Phó Chính nhướng mày, khay thức ăn kia anh đã chọn rất nhiều món mà khay này chỉ có đúng hai món.
Anh khoanh tay dựa lưng vào ghế, nhàn nhã nhìn cô.
Lúc này mọi người trong căn tin gần như đã rời đi hết, không khí bỗng trở nên rất vắng lặng.
"Vậy có thể ăn hết một khay nhiều thịt lợn chua ngọt sao?"
Mộ Tư Đồng háo hức gật đầu, tất nhiên cô có thể ăn hết món mình thích.
Đôi mắt của Phó Chính tối sầm, nhìn Mộ Tư Đồng ở đối diện, anh cảm thấy có chút tức giận.
Sau đó không nói một lời, cầm chai nước khoáng trên bàn, vặn lắp và uống.
Yết hầu gợi cảm cứ trượt lên xuống theo động tác nuốt.
Chỉ hành động này thôi đã khiến cho miệng lưỡi Mộ Tư Đồng trở nên khô khốc.
Đôi mắt cô điên cuồng đảo khắp trên người anh.
Phó Chính đã cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặt một chiếc áo thun màu đen.
Khi anh vận động, toàn bộ quần áo đều bám dính vào cơ thể, làm lộ rõ từng đường nét trên cơ ngực của anh.
Thật muốn sờ một chút!
"Còn ngây ra làm gì?"
Phó Chính nhíu mày, nhìn Mộ Tư Đồng không chịu ăn cơm mà đang nhìn anh chằm chằm, bất đắc dĩ thở dài, đưa cho cô hai miếng thịt chua ngọt trên khay của anh.
Đã lớn như vậy rồi vẫn còn ăn uống tùy hứng.
Mộ Tư Đồng liền gắp những món mà bản thân không thích ăn đưa sang khay của Phó Chính.
Sau khi gắp qua gắp lại, hai người bắt đầu ăn uống hòa thuận.
Bình thường Phó Chính ăn rất nhanh nhưng hôm nay dường như anh đã chậm lại rất nhiều để cùng tốc độ với cô.
Cho tới khi Mộ Tư Đồng vỗ vỗ bụng, cảm thấy đã ăn rất no, Phó Chính cũng đã mang theo hai phần cơm quay lại.
Anh đặt hai hộp cơm ngay trước mặt cô: "Đi đưa cơm cho Sở Hòa và Tống Tri Diên."
Mộ Tư Đồng đứng dậy khỏi ghế và đưa tay muốn cầm hai hộp cơm.
Phó Chính suy nghĩ một chút rồi cầm lấy hai hộp cơm sau đó nghiêng đầu về phía cửa: "Đi đi, tới khu ký túc xá tôi sẽ đưa cho cậu."
Mộ Tư Đồng đi theo phía sau Phó Chính, đến tầng hai của ký túc xá mới cầm lấy hai hộp cơm, đi về dãy phòng ký túc xá nữ.
Mới đi được nửa đường cô thấy có gì đó không đúng.
Tại sao Phó Chính lại kêu cô đi giao đồ ăn?
Dù sao đây cũng là ký túc xá nữ, đàn ông tiến vào như vậy có hợp lý không?'
Mộ Tư Đồng giơ tay lên và gõ cửa phòng trước mặt.
Bên trong truyền ra giọng nói yếu ớt của Sở Hòa: "Cửa không khóa, vào đi."
Cô giơ tay đẩy cửa ra, mùi thơm đặc trưng của ký túc xá nữ bay thẳng về phía cô.
Sở Hòa và Tống Tri Diên ngủ ở giường bên dưới, cả hai đều đang quấn chăn nằm trên giường.
Mộ Tư Đồng giơ hai phần cơm trên tay lên, nhìn hai người bọn họ một lượt rồi mỉm cười: "Đội trưởng Phó bảo tôi tới đưa đồ ăn."
Tống Tri Diên đột nhiên ngồi dậy, cô ta mặc trên người một chiếc áo phông rộng thùng thình.
Khi di chuyển, đường viền cổ áo trượt xuống vai, mơ hồ để lộ ra bờ vai trắng nõn mềm mại, miệng lại lẩm bẩm: "Bị bệnh như vậy mà còn không được hỏi thăm một câu, đúng là người lạnh lùng."
Ngược lại, Sở Hòa xoay người lại, chống tay lên cằm, nằm trên giường nhìn chằm chằm Mộ Tư Đồng.
Cô không giống với Tống Tri Diên. Tống Tri Diên thích những người đàn ông hoang dã lạnh lùng mà cô thì thích những chú cún con như Mộ Tư Đồng.
Chưa kể Mộ Tư Đồng còn có dáng vẻ rất xinh đẹp, thoạt nhìn thấy rất dịu dàng và dễ bắt nạt.
Cô cảm giác chỉ cần dùng chút sức lực có thể cậu ta sẽ khóc.
Sở Hòa nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng nói: "Anh Mộ Tư, vì sao anh không dám nhìn em?"
Anh Mộ Tư? (Truyện được đang tải trên diễn đàn dembuon.vn)
Mộ Tư Đồng bỗng có linh cảm không tốt, cô đặt hai hộp cơm lên bàn, muốn nhanh chóng bỏ chạy.
"Đồ ăn ở đây, nhớ ăn cơm."
Sở Hòa nhìn thấy biểu tình ngại ngùng của Mộ Tư Đồng, cả người mềm mại như không xương nằm trên giường: "Anh Mộ Tư, em còn chưa khỏi bệnh, không có chút sức lực nào."
Tống Tri Diên biết Phó Chính sẽ không tới nên đành đứng dậy tới bàn ăn cơm.
Mộ Tư Đồng quay đầu liếc nhìn Sở Hòa, rõ ràng là nhìn cô ta không giống như bị bệnh.
Cô cười xấu hổ nói: "Nếu cô thực sự không thoải mái thì sau khi ăn cơm xong nhớ tới phòng y tế khám một chút."
Sở Hòa cười lớn: "Anh Mộ Tư, làm bạn trai của em đi, em rất thích anh."
Mộ Tư Đồng bị mấy lời này dọa cho sợ hãi tới mức hồn vía gần như đều bay đi mất.
Không phải là cô chưa từng được tỏ tình bao giờ.
Nhưng được phụ nữ tỏ tình như thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Mồ hôi trên đầu thi nhau tứa ra, cô sợ hãi nói: "Các cô ăn đi, tôi đi đây."
Nói xong chạy thẳng ra khỏi ký túc xá mà không quay đầu lại.
Cô đứng ở hành lang, người nổi đầy da gà.
Nếu không phải chưa tới lúc thì cô thực sự muốn bảo Sở Hòa gọi cô một tiếng chị em.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa.
Mộ Tư Đồng đột nhiên nhận ra bây giờ cô có thể ngủ chung phòng với Phó Chính.
Tâm tình bỗng nhiên vui vẻ, vừa đi vừa nhảy lên trên lầu.
Cô đứng trước cửa phòng của Phó Chính, thấy cửa không khóa để lộ ra một khe hở, cô nhẹ nhàng đẩy ra một chút, lén nhìn vào bên trong.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ tạo thành những đốm mờ ảo.
Thân hình cao lớn của Phó Chính đang đứng dựa vào cửa sổ, trên tay kẹp một điếu thuốc.
Khói đang bốc lên làm cho nhan sắc của người đàn ông càng trở nên thâm trầm, hấp dẫn hơn.
Phó Chính nghe thấy tiếng động ở cửa, lười biếng nhướng mi lên nhìn thấy một góc áo lấp ló ở bên ngoài.
Anh nhíu mày, hút nốt một hơi cuối cùng sau đó gập điếu thuốc, vứt vào sọt rác rồi bước ra mở cửa.
Vừa hút thuốc xong nên giọng nói như nhiễm một chút khói, anh nói: "Sao vậy? Còn chưa đi nghỉ?"
Mộ Tư Đồng ngửi thấy mùi vị sáng khoái trên cơ thể người đàn ông xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng. Cô không cảm thấy khó chịu mà thậm chí còn bắt đầu cảm thấy say mê.
Cô đột nhiên có ý nghĩ muốn nếm thử mùi vị thuốc lá còn xót lại trong miệng của anh.[/BOOK]