Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20. Muốn Sở Hòa gọi là chị.

[BOOK]Mộ Tư Đồng chạy tới nhà ăn thì Lâm Nghị đang ngồi ăn cơm, anh ta nhìn về phía Mộ Tư Đồng vừa đến muộn.

Anh đẩy đĩa thức ăn đã được chuẩn bị sẵn ra trước mặt cô.

"Tôi còn tưởng cậu định tuyệt thực? Sắp hết giờ ăn rồi."

Lâm Nghị nói một thôi một hồi, cuối cùng vẫn lấy cho cô rất nhiều thịt chua ngọt.

Mộ Tư Đồng thèm nhỏ dãi, cô giơ tay kéo khay thức ăn về phía mình.

Chiếc khay đang đặt ở giữa bàn thì một bàn tay từ phía sau đột nhiên đưa ra, giữ chặt.

Mùi tuyết tùng tươi mát hòa cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt lập tức bao bọc lấy Mộ Tư Đồng khiến cho tim cô không khỏi đập loạn. Như thể có một chú nai nhỏ đang nhảy loạn trong tim cô và nó có thể vọt ra ngoài bất cứ lúc nào.

Phó Chính đẩy khay thức ăn vừa mới ăn được một phần sang phía cô, nói: "Lạnh rồi, ăn phần này đi."

Lâm Nghị không dám biểu lộ tức giận, anh ta luôn cảm thẩy cảnh tượng trước mặt có chút quái dị.

Nhưng rốt cuộc vẫn không thể nghĩ ra chuyện gì.

Triệu Thần nhìn Lâm Nghị còn đang thẫn thờ, vòng tay qua cổ anh ta, nói đùa: "Đội phó Lâm, anh còn ngơ ngác ở đây làm gì? Đi thôi."

Phó Chính ngồi xuống đối diện với Mộ Tư Đồng, tự nhiên đem phần cơm mà Lâm Nghị đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt mình. Anh cúi đầu nhìn kĩ đồ ăn trong khay sau đó cười khẩy một tiếng.

Nhìn ra được cậu ta cũng khá có ý tứ, biết cô nhóc kia thích ăn thịt chua ngọt, liền lấy sẵn nhiều thịt chua ngọt như vậy.

Mộ Tư Đồng nhìn khay cơm trước mặt rồi lại nhìn khay bên phía đối diện.

Cô nuốt nước bọt: "Đội trưởng Phó, phần này nhiều quá, tôi không thể ăn nổi."

Phó Chính nhướng mày, khay thức ăn kia anh đã chọn rất nhiều món mà khay này chỉ có đúng hai món.

Anh khoanh tay dựa lưng vào ghế, nhàn nhã nhìn cô.

Lúc này mọi người trong căn tin gần như đã rời đi hết, không khí bỗng trở nên rất vắng lặng.

"Vậy có thể ăn hết một khay nhiều thịt lợn chua ngọt sao?"

Mộ Tư Đồng háo hức gật đầu, tất nhiên cô có thể ăn hết món mình thích.

Đôi mắt của Phó Chính tối sầm, nhìn Mộ Tư Đồng ở đối diện, anh cảm thấy có chút tức giận.

Sau đó không nói một lời, cầm chai nước khoáng trên bàn, vặn lắp và uống.

Yết hầu gợi cảm cứ trượt lên xuống theo động tác nuốt.

Chỉ hành động này thôi đã khiến cho miệng lưỡi Mộ Tư Đồng trở nên khô khốc.

Đôi mắt cô điên cuồng đảo khắp trên người anh.

Phó Chính đã cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặt một chiếc áo thun màu đen.

Khi anh vận động, toàn bộ quần áo đều bám dính vào cơ thể, làm lộ rõ từng đường nét trên cơ ngực của anh.

Thật muốn sờ một chút!

"Còn ngây ra làm gì?"

Phó Chính nhíu mày, nhìn Mộ Tư Đồng không chịu ăn cơm mà đang nhìn anh chằm chằm, bất đắc dĩ thở dài, đưa cho cô hai miếng thịt chua ngọt trên khay của anh.

Đã lớn như vậy rồi vẫn còn ăn uống tùy hứng.

Mộ Tư Đồng liền gắp những món mà bản thân không thích ăn đưa sang khay của Phó Chính.

Sau khi gắp qua gắp lại, hai người bắt đầu ăn uống hòa thuận.

Bình thường Phó Chính ăn rất nhanh nhưng hôm nay dường như anh đã chậm lại rất nhiều để cùng tốc độ với cô.

Cho tới khi Mộ Tư Đồng vỗ vỗ bụng, cảm thấy đã ăn rất no, Phó Chính cũng đã mang theo hai phần cơm quay lại.

Anh đặt hai hộp cơm ngay trước mặt cô: "Đi đưa cơm cho Sở Hòa và Tống Tri Diên."

Mộ Tư Đồng đứng dậy khỏi ghế và đưa tay muốn cầm hai hộp cơm.

Phó Chính suy nghĩ một chút rồi cầm lấy hai hộp cơm sau đó nghiêng đầu về phía cửa: "Đi đi, tới khu ký túc xá tôi sẽ đưa cho cậu."

Mộ Tư Đồng đi theo phía sau Phó Chính, đến tầng hai của ký túc xá mới cầm lấy hai hộp cơm, đi về dãy phòng ký túc xá nữ.

Mới đi được nửa đường cô thấy có gì đó không đúng.

Tại sao Phó Chính lại kêu cô đi giao đồ ăn?

Dù sao đây cũng là ký túc xá nữ, đàn ông tiến vào như vậy có hợp lý không?'

Mộ Tư Đồng giơ tay lên và gõ cửa phòng trước mặt.

Bên trong truyền ra giọng nói yếu ớt của Sở Hòa: "Cửa không khóa, vào đi."

Cô giơ tay đẩy cửa ra, mùi thơm đặc trưng của ký túc xá nữ bay thẳng về phía cô.

Sở Hòa và Tống Tri Diên ngủ ở giường bên dưới, cả hai đều đang quấn chăn nằm trên giường.

Mộ Tư Đồng giơ hai phần cơm trên tay lên, nhìn hai người bọn họ một lượt rồi mỉm cười: "Đội trưởng Phó bảo tôi tới đưa đồ ăn."

Tống Tri Diên đột nhiên ngồi dậy, cô ta mặc trên người một chiếc áo phông rộng thùng thình.

Khi di chuyển, đường viền cổ áo trượt xuống vai, mơ hồ để lộ ra bờ vai trắng nõn mềm mại, miệng lại lẩm bẩm: "Bị bệnh như vậy mà còn không được hỏi thăm một câu, đúng là người lạnh lùng."

Ngược lại, Sở Hòa xoay người lại, chống tay lên cằm, nằm trên giường nhìn chằm chằm Mộ Tư Đồng.

Cô không giống với Tống Tri Diên. Tống Tri Diên thích những người đàn ông hoang dã lạnh lùng mà cô thì thích những chú cún con như Mộ Tư Đồng.

Chưa kể Mộ Tư Đồng còn có dáng vẻ rất xinh đẹp, thoạt nhìn thấy rất dịu dàng và dễ bắt nạt.

Cô cảm giác chỉ cần dùng chút sức lực có thể cậu ta sẽ khóc.

Sở Hòa nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng nói: "Anh Mộ Tư, vì sao anh không dám nhìn em?"

Anh Mộ Tư? (Truyện được đang tải trên diễn đàn dembuon.vn)

Mộ Tư Đồng bỗng có linh cảm không tốt, cô đặt hai hộp cơm lên bàn, muốn nhanh chóng bỏ chạy.

"Đồ ăn ở đây, nhớ ăn cơm."

Sở Hòa nhìn thấy biểu tình ngại ngùng của Mộ Tư Đồng, cả người mềm mại như không xương nằm trên giường: "Anh Mộ Tư, em còn chưa khỏi bệnh, không có chút sức lực nào."

Tống Tri Diên biết Phó Chính sẽ không tới nên đành đứng dậy tới bàn ăn cơm.

Mộ Tư Đồng quay đầu liếc nhìn Sở Hòa, rõ ràng là nhìn cô ta không giống như bị bệnh.

Cô cười xấu hổ nói: "Nếu cô thực sự không thoải mái thì sau khi ăn cơm xong nhớ tới phòng y tế khám một chút."

Sở Hòa cười lớn: "Anh Mộ Tư, làm bạn trai của em đi, em rất thích anh."

Mộ Tư Đồng bị mấy lời này dọa cho sợ hãi tới mức hồn vía gần như đều bay đi mất.

Không phải là cô chưa từng được tỏ tình bao giờ.

Nhưng được phụ nữ tỏ tình như thế này thì đúng là lần đầu tiên.

Mồ hôi trên đầu thi nhau tứa ra, cô sợ hãi nói: "Các cô ăn đi, tôi đi đây."

Nói xong chạy thẳng ra khỏi ký túc xá mà không quay đầu lại.

Cô đứng ở hành lang, người nổi đầy da gà.

Nếu không phải chưa tới lúc thì cô thực sự muốn bảo Sở Hòa gọi cô một tiếng chị em.

Lúc này đang là giờ nghỉ trưa.

Mộ Tư Đồng đột nhiên nhận ra bây giờ cô có thể ngủ chung phòng với Phó Chính.

Tâm tình bỗng nhiên vui vẻ, vừa đi vừa nhảy lên trên lầu.

Cô đứng trước cửa phòng của Phó Chính, thấy cửa không khóa để lộ ra một khe hở, cô nhẹ nhàng đẩy ra một chút, lén nhìn vào bên trong.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ tạo thành những đốm mờ ảo.

Thân hình cao lớn của Phó Chính đang đứng dựa vào cửa sổ, trên tay kẹp một điếu thuốc.

Khói đang bốc lên làm cho nhan sắc của người đàn ông càng trở nên thâm trầm, hấp dẫn hơn.

Phó Chính nghe thấy tiếng động ở cửa, lười biếng nhướng mi lên nhìn thấy một góc áo lấp ló ở bên ngoài.

Anh nhíu mày, hút nốt một hơi cuối cùng sau đó gập điếu thuốc, vứt vào sọt rác rồi bước ra mở cửa.

Vừa hút thuốc xong nên giọng nói như nhiễm một chút khói, anh nói: "Sao vậy? Còn chưa đi nghỉ?"

Mộ Tư Đồng ngửi thấy mùi vị sáng khoái trên cơ thể người đàn ông xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng. Cô không cảm thấy khó chịu mà thậm chí còn bắt đầu cảm thấy say mê.

Cô đột nhiên có ý nghĩ muốn nếm thử mùi vị thuốc lá còn xót lại trong miệng của anh.
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21. Giành giật thời gian để tắm rửa.

[BOOK]Có vẻ như chỉ còn lại hai người họ ở trên hành lang.

Phó Chính đứng tựa vào cửa, ánh mắt dừng lại trên mặt cô.

Đôi má hồng hào, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như thể tất cả các ngôi sao đều đang nằm trong đó.

Đây là lần đầu tiên anh quan sát một người phụ nữ một cách kỹ lưỡng và cẩn thận như vậy. Trái tim dường như bị nhỡ mất một nhịp.

Thật ngột ngạt. (truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn)

Mộ Tư Đồng nhìn Phó Chính đang quay người đi, nhanh chóng nhìn về chiếc giường phía sau.

Mục đích của cô rất rõ ràng, cho nên cô không nhận ra được vẻ mặt của Phó Chính lúc này không được tự nhiên.

Cô mạnh dạn bước tới và nói: "Phó lão đại, phòng của tôi bị xịt thuốc diệt côn trùng rồi, tôi có thể vào phòng của anh nghỉ một lát không?"

Phó Chính cau mày: "Xịt thuốc?"

"Không phải anh nói phòng đó có thể có sâu bọ sao?" Mộ Tư Đồng nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.

Phó Chính cảm thấy dở khóc dở cười. Đúng là anh đã nói như vậy nhưng cô thật sự tin là thật sao?

Anh quay người sang một bên, nhường chỗ cho cô.

Mộ Tư Đồng không hề khách khí, cô đi thẳng vào phòng, cởi giày rồi nhảy lên giường.

Các động tác diễn ra một cách tự nhiên.

Lần này Phó Chính không cần làm gì nữa, cô đem chăn đắp lên cả người, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen láy, nhìn anh với ý đồ xấu xa.

Không biết anh ấy có nhận ra là chăn đã bị hoán đổi hay không?

Chăn thì dễ giải thích nhưng còn quần áo thì sao..

Phó Chính thấy khói trong phòng đã tản đi hết liền giơ tay đóng cửa sổ lại. Tiếng ve sầu và hơi nóng cũng bị chặn lại ở bên ngoài.

"Trợn mắt như vậy cũng có thể ngủ được sao?" Thân hình cao lớn của Phó Chính ngồi trên chiếc sô pha, anh cầm một tập tài liệu lên và đọc.

Mộ Tư Đồng không trả lời, chỉ quay người lại, đưa lưng về phía anh.

Căn phòng rất yên tĩnh.

Phó Chính chỉ cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ trên người Mộ Tư Đồng, giống như mùi thơm của cô còn vương vấn trên chiếc chăn.

Không nồng đậm nhưng lại rất quyến rũ.

Không biết từ khi nào, ánh mắt anh đã chuyển từ tập tài liệu trên tay sang tấm lưng của người nằm trên giường.

Giờ nghỉ trưa trôi qua rất nhanh.

Mộ Tư Đồng cảm thấy mình chỉ vừa mới ngủ đã bị còi báo động đánh thức.

Đôi mắt cô đỏ hoe, miễn cưỡng ngồi dậy, suy nghĩ còn đang hỗn loạn.

Phó Chính nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, đưa tay đẩy cô trở lại giường.

Thái độ kiên nhẫn lại dịu dàng: "Ngủ đi, buổi huấn luyện chiều nay ba người các cậu không cần tham gia."

Mộ Tư Đồng còn chưa tỉnh hẳn, chỉ nghe được bốn chữ "Không cần tham gia" thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mê man ngủ tiếp.

Phó Chính cầm chiếc mũ trên bàn đội lên đầu, sau đó lại nhìn về phía giường, khóe miệng bất giác cong lên, sau đó liền mở cửa rời đi.

Lần này Mộ Tư Đồng ngủ rất sâu, như thể ngủ bù cho những ngày vừa qua không được ngon giấc.

Khi mở mắt ra lần nữa đã là hơn bốn giờ chiều.

Cô đứng dậy thu dọn chăn gối rồi đi về phía bãi tập.

Trên bãi tập thường ngày nhộn nhịp lúc này lại chỉ có vài bóng người.

Mộ Tư Đồng ngay lập tức nhìn thấy Bé Đen đang ngồi dưới bóng cây. Cô chạy về phía trước, vỗ nhẹ vào vai cậu ta.

"Bé Đen!"

Bé Đen nghiêng đầu nhìn cô nhưng không nói lời nào. Mộ Tư Đồng đã quen với điều này.

Cô đứng thẳng, ánh nắng chiếu lên lưng cô, đôi mắt long lanh nhanh chóng đảo khắp một lượt trên sân.

Vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

"Bé Đen, bọn họ đâu?"

Bé Đen giơ ngón tay chỉ về phía cách đó không xa: "Ở sân nhỏ phía sau."

Mộ Tư Đồng nở nụ cười cảm ơn sau đó chạy đi.

Lúc này Phó Chính đang đứng trên nóc nhà, trên tay anh cầm một chiếc đồng hồ bấm giờ, chậm rãi bước ra phía rìa mái nhà.

Những người còn lại đang xếp hàng lần lượt ở phía sau.

Vẫn là vẻ mặt nghiêm nghị đó, anh giơ tay ra, kéo mạnh sợi dây bên ngoài lan can rồi nhoài người ra.

Mộ Tư Đồng vừa đến liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cô biết công việc của anh rất nguy hiểm nhưng biết và được nhìn tận mắt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Phó Chính hất vành mũ lên, ra hiệu cho Lâm Nghị là người đầu tiên.

Lâm Nghị di chuyển đầu tiên, nhanh chóng bắt được sợi dây an toàn của mình sau đó dễ dàng bám theo sợi dây trượt xuống bên dưới.

Mộ Tư Đồng đứng cách đó không xa, mọi động tác của bọn họ cô đều nhìn rất rõ.

Phó Chính là người cuối cùng xuống dưới.

Tư thế của anh chuẩn mực, động tác gọn gàng và mất ít thời gian hơn những người khác.

Mộ Tư Đồng hơi lùi lại, nép vào bức tường phía sau. Cô dựa đầu vào tường.

Cô không thể nói rõ được cảm giác của mình lúc đó là gì. Khi mà anh kiên quyết nhập ngũ, xuất ngũ xong lại ngay lập tức muốn tự nguyện gia nhập đội cứu hộ Cò Trắng.

Anh luôn như vậy, đứng ngoài tầm với của cô và tỏa sáng rực rỡ.

Cô đã chạy theo ánh sáng của anh suốt mười năm qua.

* * *

Tám giờ tối.

Mộ Tư Đồng chuẩn bị đi tắm thì nhìn thấy bóng dáng của Phó Chính ở bên ngoài.

Cô vội vàng chạy tới hỏi: "Lão đại, anh đi ra ngoài sao?"

"Ừ, họp!" Phó Chính trả lời ngắn gọn.

Hương thơm từ trên người cô lại quanh quẩn trên mũi anh, mùi thơm rất đặc biệt. Anh không khỏi giơ tay đẩy cô sang một bên. (truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn)

Mộ Tư Đồng bị anh đẩy thì loạng choạng, đứng đó ngơ ngác.

Đột nhiên đôi mắt cô sáng rực lên.

Họp!

Như vậy có nghĩa là mọi người trong căn cứ sẽ đều phải tập trung họp, còn cô thì có thể sử dụng phòng tắm một cách thoải mái để làm bất cứ thứ gì mà cô muốn.

Mộ Tư Đồng nhìn bóng dáng vừa đi xuống lầu, lập tức không dám lãng phí một giây nào.

Cô vội vàng quay lại ký túc xá để lấy đồ đạc.

Mọi chuyện khác trong căn cứ đều dễ dàng chỉ có chuyện tắm rửa luôn khiến cô phải đau đầu.

Cơ hội này thật hiếm có, cô nhất định phải nắm lấy nó.

Trong phòng họp.

Phó Chính đứng ở phía trước, vẻ mặt vô cảm.

Trên bàn đặt mấy thùng hàng, logo rất quen thuộc với anh. Anh nghĩ chút liền đoán được chắc chắn là do Mộ Tư Đồng sắp xếp chuyện này.

Lâm Nghị nhìn mấy thùng hàng không nhịn được: "Tổ chức từ thiện Hoành Ích này cũng quá khách sáo rồi, đến trao đổi kế hoạch còn mang theo quà tặng."

Nói xong, anh ta nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Phó Chính.

Trong đầu xuất hiện một ý tưởng non nớt.

Không phải là cuộc cá cược của bọn họ đã đến hồi kết chứ?

Phó Chính lạnh lùng trừng mắt cậu ta: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

Lâm Nghị do dự muốn nói nhưng cuối cùng cũng không dám.

"Không có gì. Lão đại, tôi đem những thứ này phát ra nhé?"

Phó Chính nhìn mấy thùng hàng, trầm ngâm một lúc rồi nhướng mày: "Phát đi, không để phụ thành ý của người ta."

Anh thật sự không biết cô bé kia thích Lâm Nghị ở điểm gì?

Hôm qua mới thấy cậu ta lấy sữa rửa mặt liền tìm cớ mua tới nhiều như vậy. Còn phải lòng vòng tính toán để đưa vào căn cứ.

Anh quay đầu nhìn Lâm Nghị, cậu ta đã lấy một lọ giấu vào trong ngực.

Càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Nha đầu kia không có mắt nhìn người sao?

Lâm Nghị vẫy tay sắp xếp cho mọi người xếp hàng nhận đồ.

"Loại này không phải trông rất giống của lão đại sao?"

"Tôi phải đi tắm đây, có ai muốn đi cùng không?"

"Đi thôi, chúng ta cùng đi."
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22. Em lớn rồi nên không nghe lời anh trai nữa sao?

[BOOK]Phó Chính nhìn Lâm Nghị cứ lảng vảng trước mặt mình, trong lòng bực bội khó tả.

Anh giơ tay lên, day day trán sau đó nén giận, hét lên: "Lâm Nghị!"

Lâm Nghị giật mình, ngước mắt lên, nhìn Phó Chính rồi lắp bắp nói: "Lão.. đại.. sao vậy?"

Phó Chính cầm bình nước bên cạnh, mở lắp uống một hơi dài nhưng vẫn không thể đè nén được cơn tức giận trong lòng. (truyện được đăng tải trên diễn đàn dembuon.vn)

Càng nhìn Lâm Nghị anh càng thấy chướng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao!"

Không sao?

Mặt mày như vậy còn nói không sao?

Nhìn bộ dạng của lão đại chỉ kém chút nữa là muốn lột da anh ta.

Cứ như thể anh ta đã ăn trộm bảo bối của lão đại vậy.

Lâm Nghị nhanh chóng phân phát sữa rửa mặt cho mọi người, nhịn không được nói với Triệu Thần đang chuẩn bị rời đi.

"Này, cậu giúp tôi một chút, phát cho mau hết."

Triệu Thần bất cần dựa vào tường, không có ý định giúp đỡ.

"Sao phải vội, chỉ có vài thùng thôi, một lát nữa cũng phát hết mà."

Lâm Nghị giơ tay kéo cậu ta lại gần, thì thầm vào tai cậu ta: "Vừa rồi tôi nhìn thấy tiểu Mộ Tư đi tắm, muốn làm nhanh để đi tới phòng tắm dọa cậu ta một trận."

Phó Chính đứng cách hai người họ không xa, cúi đầu, trong tay cầm một chai sửa rửa mặt.

Nghe được lời của Lâm Nghị, anh đột nhiên sửng sốt.

Ngay lập tức duỗi tay đẩy Triệu Thần đang cản đường sang một bên, nắm lấy cổ áo của Lâm Nghị, kéo cậu ta tới trước mặt, nhìn bằng một đôi mắt rực lửa: "Cậu nói gì?"

Triệu Thần thấy thủ trưởng thực sự tức giận, mặc dù không biết Lâm Nghị đã phạm phải sai lầm gì nhưng vẫn tiến lên ngăn cản.

"Lão đại, trước tiên hãy bình tĩnh!"

Đây là lần đầu tiên Lâm Nghị nhìn thấy vẻ mặt hung dữ và đáng sợ của Phó Chính, anh ta rụt cổ lại.

Phó Chính: "Cậu nói Mộ Tư đi đâu?"

Lâm Nghị không thể chối chạy, chỉ có thể tiếp tục nói: "Đi, đi tắm. Khi tới đây, tôi đã thấy cậu ấy đang bưng một cái chậu."

Phó Chính ghiến răng nghiến lợi, cơ mặt rung lên vì quá cố gắng kìm nén.

Tắm rửa?

Chắc chắn cô ấy sẽ làm vậy vì trước khi tới đây anh đã nói mọi người đều tham gia họp.

Phó Chính lập tức buông Lâm Nghị ra, cởi mũ rồi bước đi.

Lâm Nghị vẫn duy trì tư thế như vừa được xốc lên, liếc nhìn Triệu Thần.

Triệu Thần cho anh ta một ánh mắt như muốn nói ai đó vừa bỏ đi rồi.

Lâm Nghị bỗng nhiên thở phào một cái nhẹ nhõm, toàn thân mềm nhũn, không khỏi thở dài: "Các cậu thấy đấy, dạo gần đây, tần suất lão đại phát hỏa càng lúc càng lớn. Mà không hiểu sao tôi có cảm giác người anh ấy đang nhắm tới là tôi."

Tiểu Cường đi từ ngoài cửa vào, nhìn những người vẫn đang còn lại ở trong phòng, gõ tay lên cửa thúc giục: "Đi thôi, không phải anh bảo đi tắm sao?"

"Đi, Đi, Đi!"

* * *

Phó Chính chạy nhanh về phía phòng tắm.

Sau khi đi qua vài con đường tắt, cuối cùng cũng nhìn thấy một cánh cửa quen thuộc.

Chiếc áo sơ mi trên người anh đã ướt đẫm mồ hôi.

Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh Mộ Tư Đồng có thể bị mọi người nhìn thấy thì máu nóng trong cơ thể anh liền lập tức dâng trào.

Đã có vài thứ rải rác trong phòng tắm.

Làn hơi nước cuộn lên cùng với nhiều tiếng động.

Phó Chính mạnh mẽ tiến vào, vô thức hướng về phía căn phòng cuối cùng đã kéo rèm.

Anh không nói một lời, giơ tay ra mở rèm tắm.

Sau đó anh lập tức thấy hối hận vì đã quá vội vàng.

Trong góc phòng tắm, Mộ Tư Đồng đang ngồi xổm dưới đất, cô đang run rẩy, mái tóc dài rối bù sau lưng.

Cô ôm chặt lấy thân mình và cố gắng che đậy cơ thể.

Xuyên qua tầng hơi nước, Phó Chính nhìn thấy tất cả một cách chân thực và rõ ràng.

Làn da mềm mại, trắng như tuyết, xương quai xanh xinh đẹp, đường cong lưng quyến rũ lộ hoàn toàn ra trước mắt anh.

Ánh mắt anh vô thức dán chặt vào cô, không thể dời khỏi.

Hương thơm của quen thuộc lan tỏa khắp gian phòng, từng tầng từng lớp như thấm vào trong khắp cơ thể anh.

Yết hầu không khỏi trượt lên xuống.

Mộ Tư Đồng nhìn rõ người trước mặt, nỗi bất bình kìm nén bấy lâu bỗng chốc bùng phát.

Đôi mắt cô đỏ lên, long lanh nước trông thật đáng thương.

"Anh.. Phó Chính." Nước mắt trong hốc mắt chỉ trực chảy ra ngoài.

Phó Chính âm thầm mắng một câu.

Nghe được âm thanh một nhóm người đang gần tới, không còn cách nào khác, anh phải tiến vào bên trong.

Anh đứng trước mặt Mộ Tư Đồng, hai tay lập tức túm lấy vạt áo rồi cởi ra.

Quai hàm nghiến chặt, lông mày nhíu lại, anh giơ tay lên choàng chiếc áo sơ mi đã cởi qua đầu cô.

Phó Chính tự kiềm chế giọng nói, an ủi người trước mặt: "Ngoan, mặc áo vào trước."

Mộ Tư Đồng nhìn thấy anh cong người xuống thì run lẩy bẩy đứng lên, ngoan ngoãn cầm quần áo mặc vào.

Chiếc sơ mi thấm đầy hơi nước, bó sát vào thân hình nhỏ nhắn của cô, chiều dài chỉ che được hết đùi, vẫn còn để lộ ra hai chân thon dài trắng nõn.

"Các cậu đi nhanh như vậy, không có chỗ cho các cậu đâu."

"Không! Phòng cuối cùng không có tiếng nước chảy."

Phó Chính xoay người, lật Mộ Tư Đồng để cô quay mặt vào tường.

Anh nói với giọng khàn khàn: "Đừng quay đầu lại."

Mộ Tư Đồng không dám nói, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.

Có tiếng cởi quần áo sột soạt bên tai cô.

Hai má cô lập tức đỏ lựng.

Cô không thể không tưởng tượng ra hình ảnh của anh trong đầu.

Lần trước ở căn tin, dù cách lớp quần áo nhưng cô vẫn cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của anh, khẳng định cơ bụng sẽ rất hấp dẫn.

Còn xuống dưới chút nữa thì..

Phó Chính không hề biết rằng hình ảnh trần như nhộng của anh đang bay đầy trong đầu Mộ Tư Đồng.

Anh hồi hộp nghe tiếng bước chân đang tới rất gần, sau đó kéo rèm, bước ra ngoài.

Tiếng chân chợt dừng lại.

Giọng người đàn ông run run: "Lão đại!"

Mọi người đều thò đầu ra khỏi rèm.

Hóa ra căn phòng cuối cùng là của đội trưởng Phó.

Nhưng lão đại tới đây khi nào vậy?

Phó Chính cau mày nhìn quanh phòng tắm một lượt sau đó trầm giọng quát: "Tất cả ra khỏi đây trong vòng 10 phút."

Nói xong, anh quay lại căn phòng.

Cô bé khá ngoan ngoãn, quay mặt vào tường mà không quay đầu lại.

Không gian trong phòng không lớn, khi rèm được đóng lại, hai người gần như chạm vào nhau.

Phó Chính vặn vòi nước mà không nói một lời.

Nước ấm dội vào hai người, hơi nước mờ ảo lại bốc lên.

Mộ Tư Đồng nhìn cánh tay của Phó Chính đang chống lên tường, bởi vì đang cố gắng kiềm chế nên những đường gân đang phồng lên.

Nỗi lo lắng, bất an của cô đã tan biến từ lâu.

Ánh sáng mờ mịt trong phòng tắm làm cho giác quan của người ta được khuếch đại một cách triệt để.

Cô cảm giác con nai trong lồng ngực lại muốn lao ra ngoài, ngay lập tức lao tới người đàn ông này và nói: "Em thích anh!"

Mộ Tư Đồng hít một hơi rồi đột nhiên quay người lại.

Nhưng cô không ngờ người đàn ông lại nhanh hơn cô, lập tức đưa tay che mắt cô lại.

Trong bóng tối, cô cảm giác được người đàn ông đang rất gần mình, giọng nói khàn đặc thì thào bên tai cô: "Cô bé, em lớn rồi nên không nghe lời anh trai nữa sao?"

Lưng của Mộ Tư Đồng tựa vào tưởng, cảm giác lạnh buốt, giọng nói cũng vì thế mà mềm mại vô cùng: "Anh."

Cả cơ thể Phó Chính đột nhiên cứng đờ, vốn dĩ đã chịu sẵn dày vò rồi.

Suy cho cùng thì anh cũng là một người đàn ông bình thường về mặt sinh lý. Ngay cả khi khả năng làm chủ bản thân có tốt hơn người bình thường thì cũng không thể chịu nổi cô gái trước mặt, trong hoàn cảnh như thế này còn làm nũng.
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23. Anh.. tim anh đập nhanh quá.

[BOOK]Phó Chính nghiến răng, khó khăn lắm mới đem ánh mắt rời khỏi người cô.

Một tay chống lên tường không nhịn được nắm chặt thành nắm đấm, lớn tiếng hạ lệnh đối với những người đang phàn nàn ở bên ngoài: "5 phút!"

"Lão đại, 5 phút đâu có nhanh như vậy!"

"Tôi còn chưa bắt đầu tắm."

"Tôi vừa mới vào!"

Mộ Tư Đồng nhịn cười, hơi nghiêng đầu sang một bên.

Cô có thể cảm nhận được bàn tay che mắt cô đang run rẩy.

Những lời phàn nàn ở bên ngoài không những không dừng lại mà ngày càng dữ dội hơn.

Kết quả là ai đó ở phòng bên cạnh gấp gáp tới mức không cầm chắc được chai sửa rửa mặt trong tay, làm rơi xuống đất, còn rơi tới tận chân Phó Chính.

"Mẹ kiếp!"

Mộ Tư Đồng không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào chân mình.

Cô sợ hãi tới mức không còn để ý gì nữa, nhảy thẳng lên eo người đàn ông trước mặt, dùng hai chân nõn nà kẹp thật chặt, hai tay ôm lấy tấm lưng rắn chắc.

Phó Chính chỉ cảm thấy hai bên huyệt thái dương lập tức căng như dây đàn, hai tay theo phản xạ ôm lấy hai chân Mộ Tư Đồng, dùng chân đá chai sữa rửa mặt sang phòng bên cạnh.

Anh im lặng ngẩng đầu lên, muốn để cho dòng nước ấm rửa trôi đi sự khó chịu trong lòng.

Giữa hai người họ chỉ ngăn cách bởi một tấm áo mỏng manh ướt nhẹp, bộ ngực mềm mại của Mộ Tư Đồng không ngừng run rẩy trong vòng tay anh.

Mộ Tư Đồng vốn dĩ đang vùi đầu trong ngực Phó Chính từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đang bị từng làn nước xối xuống.

Sau đó cô cảm nhận được chân mình chạm vào quần áo.

Hóa ra là anh ấy chưa cởi hết.

Lúc này, cô thực sự cảm thấy rất thú vị.

Cô nhìn yết hầu gợi cảm lộ rõ trước mắt, bởi vì cực kì kìm nén nên trượt lên xuống mấy lần.

Âm thanh mềm mại mị hoặc vang lên: "Anh à, không phải anh đang đang động tình đó chứ?"

Người đàn ông mở mắt, nhìn xuống đôi mắt sáng ngời lấp lánh của người con gái trong ngực, trầm giọng nói: "Im lặng."

Mộ Tư Đồng ngoan ngoãn nghe lời, không nói thêm nữa nhưng tay của cô bắt đầu không chịu an phận, nhẹ nhàng sờ soạng tấm lưng cứng rắn của anh, rồi lại mân mê tới trước ngực.

Phó Chính chỉ cảm thấy bàn tay đang du ngoạn trên người mình như mang theo lửa đốt, đi tới chỗ nào anh liền cảm thấy chỗ đó như bị thiêu cháy.

Anh ước gì có thể ném người này ra ngoài ngay lập tức nhưng lý trí không cho anh làm vậy.

Chết tiệt!

Anh đang ôm một tiểu yêu tinh sao?

Anh liếc người trong lòng một cái, khàn giọng nói: "Đừng lộn xộn!"

Mộ Tư Đồng nhíu mày, đặt hai tay lên trước ngực anh, sờ nắn và cảm nhận.

Giây tiếp theo, cô mỉm cười quyến rũ: "Anh à, tim của anh đập nhanh quá."

Nhanh như nhịp tim của cô.

Phó Chính cố gắng kìm nén, nghe tiếng bước chân đã xa dần, vội vàng buông tay, người trong ngực rơi xuống đất.

Mộ Tư Đồng loạng choạng, Phó Chính vội vàng quay lưng, nửa thân trần trước mặt cô.

"Hãy thu dọn rồi nhanh chóng rời khỏi đây." Anh nói xong lập tức đi ra ngoài như đang chạy trốn.

Mộ Tư Đồng mặc chiếc áo rộng thùng thình của anh, đứng tựa lưng vào tường, nhìn những vết đỏ trên lưng anh, đắc ý mỉm cười.

Cô cười được hai giây sau đó bỗng nhiên ngừng lại.

Phó Chính xuất hiện ở đây nhanh như vậy, anh ấy đã biết thân phận của cô!

Nếu đã biết rồi tại sao không nói?

Phó Chính cảm giác bản thân bị dày vò tới mức sắp phát điên rồi.

Anh đi thẳng qua phòng thay đồ mà không hề chậm chễ một chút nào.

Tiểu Cường ở trong phòng thay đồ nhìn Phó Chính rời đi, cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh ta giơ tay kéo Triệu Thần đến bên cạnh, vòng tay qua cổ cậu ta rồi nói: "Này, cậu có nhìn thấy trên lưng lão đại có gì đó không?"

Triệu Thần vội nhìn theo hướng Phó Chính vừa đi nhưng tiếc là anh đã đi khá xa.

Tiểu Cường nheo mắt lắc đầu, trên môi nở một nụ cười ác ý: "Trên lưng lão đại có mấy vết tích, chẳng lẽ trong phòng tắm có thứ gì đó.."

"Nữ quỷ?"

Nghiêng đầu sang bên cạnh, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Nói xong lại gãi đầu, vẻ mặt ngây thơ: "Không, căn cứ của chúng ta toàn là đàn ông, ngoại trừ bốn ngôi sao nữ mới tới, thì toàn bộ đều là dương khí."

Tiểu Cường cười khúc khích hai giây rồi không nói nữa.

Những chuyện này tốt nhất nên về hỏi Lâm Nghị.

Mộ Tư Đồng ở trong phòng tắm tiếp tục tắm rửa thêm một chút, lúc nhìn thấy chiếc áo nam đã ướt đẫm bên cạnh liền đem giặt sạch.

Cuối cùng, cô ôm chậu cẩn thận bước ra ngoài. Cô liếc nhìn phòng thay đồ, chắc chắn không có ai ở đó mới nhanh chóng thay quần áo, đội tóc giả.

Mái tóc ướt của cô được quấn bên trong, cảm giác vô cùng khó chịu.

Bên ngoài trời đã tối, ngọn đèn đường màu cam chiếu sáng người đàn ông đang đứng dựa vào tường, làm cho anh càng đẹp trai hơn.

Phó Chính đã hút liên tục mấy điếu thuốc mới có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Anh hít một hơi thật dài, bất lực tựa vào tường.

Đây là những gì Mộ Tư Đồng nhìn thấy khi cô vừa bước ra ngoài.

Cô cầm chiếc chậu, nhìn vào bộ ngực rắn chắc và cơ bụng săn chắc của người đàn ông, trên đó vẫn còn đọng lại vài giọt nước.

Mộ Tư Đồng cảm thấy cổ họng khô khốc.

Anh ấy quả thực quá hấp dẫn.

Cô chậm rãi bước về phía Phó Chính.

Mùi hương quen thuộc dần xông vào mũi, Phó Chính cảm thấy mấy điếu thuốc vừa hút thật vô ích.

Anh thở dài, mở đôi mắt đen sâu thẳm nhìn người trước mặt.

"Cô bé, em can đảm tới mức nào mà dám một mình lẻn vào trong này?"

Mộ Tư Đồng cũng không cần diễn nữa, nếu như anh đã biết hết, cô cũng dám táo bạo hơn.

Cô nghiêng người về phía trước, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt anh.

"Anh, anh kinh ngạc đến mức sợ hãi sao?"

Phó Chính không nói gì, giơ tay vỗ nhẹ sau đầu cô.

"Về phòng rồi nói tiếp!"

Mộ Tư Đồng mỉm cười đi theo anh, cô biết Phó Chính sẽ không giận cô.

Hai người cùng bước đi.

Nhưng vết cào trên lưng Phó Chính quá rõ ràng, cô nhìn thấy mà hai má lại nóng bừng, đành ôm chậu bỏ đi trước.

Một bóng người vội vã lao ra khỏi tòa nhà ký túc xá.

Lâm Nghị nhìn hai người cùng nhau quay lại, đôi mắt trừng lớn.

Anh ta liếc nhìn phần thân trên trần trụi của Phó Chính rồi kéo Mộ Tư Đồng sang một bên.

Lâm Nghị nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy: "Tôi vừa nghe bọn Tiểu Cường nói, lão đại lại nổi giận trong phòng tắm?"

Phó Chính nheo mắt nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ, trong lòng bỗng thấy khó chịu.

"Khụ!"

Nhìn sắc mặt anh tối sầm, Mộ Tư Đồng vội vàng chạy tới bên cạnh anh, sau đó nói với Lâm Nghị: "Còn không phải dọa tôi sợ một phen sao."

Phó Chính đè nén khóe miệng đang muốn cong lên.

Sợ sao?

Trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện hình ảnh cô ngồi ở một góc phòng tắm.

Anh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn uống một chút gì đó.

Anh quay người bỏ đi, Mộ Tư Đồng đi theo anh.

Lâm Nghị nhìn chằm chằm hai người đang đi xa dần kia, cảm thấy khó hiểu.

Vừa rồi Tiểu Cường và Triệu Thần nói không thấy Mộ Tư trong phòng tắm.

Nhưng Mộ Tư rõ ràng vừa cầm chậu tắm về.

Mắt bọn họ có vấn đề sao?
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24. Theo đuổi anh đó.

[BOOK][HIDE-THANKS]Mộ Tư Đồng đi theo Phó Chính trở về tầng ba, cho tới khi đến trước cửa phòng của Phó Chính mới dừng lại.

Cô chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn người đàn ông trước mặt, đưa tay kéo chiếc chậu, tạo ra một khoảng trống bên cạnh anh, sau đó đi thẳng vào phòng.

Thân thể Phó Chính bỗng nhiên căng thẳng, cánh tay bị cô vô tình chạm vào trở nên tê dại.

Anh giơ tay, nắm lấy cổ tay Mộ Tư Đồng, lòng bàn tay thô ráp chạm vào làn da mềm mại của cô rõ ràng đã tạo nên một sự tương phản chói mắt.

Mộ Tư Đồng bĩu môi, quay đầu liếc nhìn về phía hành lang rồi rón rén tiến về phía trước.

Hơi thở ấm áp của cô phả ra, Phó Chính có thể cảm nhận được: "Anh à, anh có chắc là muốn nói chuyện ở đây không?"

Phó Chính cảm thấy như có một dòng điện chạy khắp cơ thể, tim đập điên cuồng không thể kiểm soát.

Anh đã từng gặp vô số người, thậm chí từng tiếp xúc trực tiếp với phụ nữ lúc anh làm nhiệm vụ. Nhưng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.

Mười năm không gặp, cô bé kia đã tu luyện thành yêu tinh rồi sao?

Mộ Tư Đồng lợi dụng sự ngây ngẩn của Phó Chính, thoát khỏi sự kiểm soát của anh, đẩy cửa phòng đi vào.

Phó Chính nhìn bàn tay trống trơn của mình, nhất thời không có phản ứng.

Mộ Tư Đồng đặt chiếc chậu sang một bên, nóng lòng cởi bỏ bộ tóc giả, ném nó sang một bên, tháo dây buộc tóc ra, mái tóc đen dày xõa xuống lưng.

Phó Chính chỉnh đốn lại tư thế sau đó tiến vào phòng. Anh nhìn người phụ nữ quay lưng về phía mình, đang cúi xuống chỉnh lại tóc.

Mộ Tư Đồng thấy anh không nói chuyện mà đi tới tủ quần áo tìm quần áo.

Cô nằm bò trên giường, hai tay chống cằm, nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình, cất giọng nói có chút phàn nàn: "Anh Phó Chính, anh đã nhận ra em từ lâu, tại sao không nói cho em biết?"

Phó Chính một tay giữ cửa tủ, nghe cô nói vậy thì trong lòng thầm cười khẩy một cái.

Tại sao anh không nói ư? Điều này cô không phải người rõ ràng nhất sao?

Bây giờ mọi chuyện đã như vậy, anh cũng muốn hỏi cô cho rõ ràng.

Tên đàn ông khốn kiếp để cho cô phải uống thuốc tránh thai đó là Lâm Nghị sao?

Trên khuôn mặt người đàn ông hiện rõ vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng quen thuộc, còn thêm một chút do dự.

"Em làm tất cả những chuyện này để làm gì?"

"Lão đại!"

Cả hai người đều bị giọng nói của Lâm Nghị làm cho giật mình. Mộ Tư Đồng chưa kịp đội tóc giả, liền nhanh chóng chui vào trong chăn của Phó Chính, nhưng một phần tóc giả vẫn lộ ra bên ngoài.

Phó Chính nhìn Lâm Nghị tự tiện mở cửa phòng bằng một ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Sau đó bực tức quát lên: "Ngay cả gõ cửa cậu cũng không biết sao?"

Đêm nay, Lâm Nghị đã hai lần chứng kiến thủ trưởng của anh ta thay đổi sắc mặt, cảm thấy trái tim sắp không chịu nổi nữa, giọng nói trở nên hơi run rẩy: "Tôi.. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, Mộ Tư đang ở đâu? Cậu ấy đã chuyển tới phòng bên cạnh sao?"

Phó Chính cười khẩy, ánh mắt giận giữ như muốn xuyên thủng Lâm Nghị.

Lâm Nghị vẫn đang chờ đợi câu trả lời của Phó Chính, lơ đãng nhìn qua vai anh vào trong phòng, ánh mắt rơi thẳng trên giường.

Chăn bông trên giường bung ra, chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên nhưng trên đầu giường lộ ra một lọn tóc dài, thực sự đáng sợ.

Anh ta đột nhiên có cảm giác, phải chăng cuộc đánh cược của bọn họ sắp tới hồi kết?

Lâm Nghị hô lên: "Lão đại!"

Đôi mắt Phó Chính tối sầm lại, khi nhìn thấy Lâm Nghị đang nhìn chằm chằm về phía sau, tâm tình bỗng trở nên lo lắng.

Anh đưa tay nắm lấy cổ áo Lâm Nghị, kéo cậu ta vào trong phòng, đồng thời đóng mạnh cửa phòng.

Phó Chính ngồi xuống ghế, đưa tay mở ngăn kéo đã bị khóa một tuần nay ra.

Thứ hiện ra trong tầm mắt là hai hộp thuốc nhỏ và một vỉ thuốc tránh thai đã bị uống dở.

Sắc mặt ủ rũ, quai hàm nghiến chặt, anh nghiêng đầu về phía ngăn kéo, nghiêm giọng nói: "Hai người hãy giải thích đi!"

Lâm Nghị đưa tay vào ngăn kéo, lập tức sửng sốt khi nhìn thấy thứ ở bên trong.

Phó Chính nhìn người đang giả chết nằm ở trên giường, nhíu mày, gằn từng chữ: "Mộ! Tư! Đồng!"

Mộ Tư Đồng?

Lâm Nghị gãi đầu, sao anh ta lại cảm thấy cái tên này có chút giống với tiểu Mộ Tư?

Người trên giường rốt cuộc cũng có phản ứng, nhẹ nhàng kéo chăn ra, nhìn Phó Chính bằng đôi mắt sáng ngời.

Cảnh tượng này làm cho Lâm Nghị cảm thấy khiếp sợ, đôi mắt hí của anh ta trừng lớn hết cỡ.

Chết tiệt!

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tại sao lại có một mỹ nữ ở trong phòng của lão đại?

Mộ Tư Đồng chậm rãi ngồi dậy, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại. Ngay lúc cô đang định trưng ra vẻ mặt đáng thương thì Phó Chính lại nghiêm khắc: "Không làm nũng!"

Phó Chính đứng dậy, gõ tay lên bàn sau đó nhìn thẳng vào Mộ Tư Đồng trên giường, anh hơi cúi người hỏi: "Em vì cậu ta mà dùng thứ này sao?"

Mộ Tư Đồng nghe không hiểu anh muốn nói gì.

Cô nghiêng đầu về phía anh, nhìn vào ngăn kéo, hai má lập tức đỏ lên.

Đây không phải hai chiếc hộp đã bị anh tịch thu sao.

Cô quay đầu đi, mái tóc hơi ẩm che đi vẻ mặt đang vô cùng ngượng ngùng.

"Anh à, anh có hiểu lầm chuyện gì không?"

Phó Chính nhíu mày: "Hiểu lầm chuyện gì?"

Lâm Nghị nãy giờ bị mất hồn cuối cùng cũng đã trở về thực tại. Anh ta nhìn quần áo trên người Mộ Tư Đồng, cuối cùng cũng nhận ra người trước mặt, không thể tin nổi nói: "Mộ Tư?"

Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Lâm Nghị.

Phó Chính đứng dậy, chỉ vào Mộ Tư Đồng, nghiêm túc giới thiệu: "Em gái tôi, Mộ Tư Đồng!"

Mộ Tư Đồng bất mãn nhếch môi, cô nhướng mày nhìn Lâm Nghị giải thích: "Tôi là Mộ Tư Đồng, nhưng không phải em gái của anh ấy."

Phó Chính tức giận cười: "Không phải em gái sao?"

Mộ Tư Đồng hất cằm, nói với Lâm Nghị còn chưa kịp hoàn hồn: "Các anh nên thay đổi ván cược một chút, thêm cả tôi vào."

Phó Chính khó hiểu cau mày, nhìn hai người hỏi: "Cược chuyện gì?"

"Theo đuổi anh đó." Mộ Tư Đồng nói xong mỉm cười như một nàng tiên, đôi mắt cười lấp lánh.

Phó Chính bất ngờ, sau đó thở dài: "Đừng nói nhảm!"

Mộ Tư Đồng chân trần nhảy từ trên giường xuống đất, đứng trước mặt người đàn ông, thấy anh không dám nhìn thẳng vào mình.

Cô đưa hai tay lên cố định khuôn mặt anh, buộc anh phải nhìn chằm chằm vào cô sau đó nói một cách kiên cường, vẻ mặt bướng bỉnh hiếm thấy: "Tại sao em không thể theo đuổi anh?"

Thấy anh không nói lời nào, Mộ Tư Đồng tức giận giơ chân đá vào bắp chân anh, nhưng cô quên mất mình không đi giày, cú đá không làm cho anh đau ngược lại người đau lại là cô.

Phó Chính biết cô yếu ớt, dựa vào lực tác động lên chân mình, anh biết cô đã thật sự dùng nhiều sức lực.

"Đau chân sao?"

Phó Chính thấy khóe mắt cô ửng đỏ, ngồi xổm xuống kiểm tra chân cô.

Lâm Nghị đứng một bên nhìn thấy cảnh này lại càng không tin vào mắt mình.

Đây chính là lão đại tránh phụ nữ như tránh tà của anh ta sao?
[/HIDE-THANKS][/BOOK]

Các cậu đăng kí tài khoản (miễn phí) sau đó nhấn like sẽ mở được truyện nhé!
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25. Lại ngủ trên giường anh.

[BOOK][HIDE-THANKS]Mộ Tư Đồng thấy Phó Chính ngồi xổm xuống muốn kiểm tra chân cô, cô tức giận lập tức nhảy xuống đất, xỏ dép lê rồi loẹt quẹt bỏ đi.

Đôi mắt của Lâm Nghị từ đầu tới cuối đều dán chặt vào Mộ Tư Đồng, thậm chí cho tới khi cô rời khỏi tầm mắt vẫn chưa thu hồi lại.

Nguyên nhân là vì ngày thường khi nhìn cô, Lâm Nghị vốn dĩ đã thấy cô rất trắng trẻo và đẹp trai.

Lúc này biết cô là phụ nữ, mái tóc đen mượt mà dài tới ngang eo, dáng vẻ của cô làm cho anh ta cảm thấy càng xinh đẹp hơn.

Phó Chính đứng dậy, nhìn thấy Lâm Nghị đang nghiêng đầu về phía cửa nhìn theo Mộ Tư Đồng.

Anh tức giận quát: "Nhìn cái gì?"

Lâm Nghị cảm thấy tai mình bị ù đi vì tiếng hét của Phó Chính, đầu óc ong ong trong vài giây sau đó buột miệng nói với Phó Chính: "Nhìn xem có thể làm em rể của lão đại hay không."

"Muốn chết sao?"

Lâm Nghị vui vẻ chạy đi, đột nhiên trong đầu nảy ra chuyện gì đó, anh ta quay lại nói với Phó Chính đang đứng suy tư: "Anh vợ, tạm biệt."

Thấy Phó Chính dường như muốn phát điên, Lâm Nghị nhanh chóng đóng cửa lại, chạy thẳng mà không dám quay đầu.

Phó Chính chống tay lên hông, cảm thấy chán nản vô cùng. Anh lấy hộp thuốc lá trong túi ra, mở cửa sổ hút thuốc.

* * *

Màn đêm yên tĩnh.

Mộ Tư Đồng lăn lộn trên giường nhưng không thể nào ngủ được.

Cô trùm chăn lên đầu, quấn chăn kín người, mặc dù toàn thân đều là mùi hương quen thuộc giống như trên người Phó Chính nhưng cô vẫn không hề buồn ngủ.

Mộ Tư Đồng xỏ dép, nhón chân nhẹ nhàng mở cửa rồi lẻn ra ngoài.

Hành lang trống vắng, yên tĩnh đến lạ thường.

Mái tóc đen dài của cô trượt từ từ xuống trước ngực, cô dựa vào tường, lén lút đi tới cửa phòng bên cạnh.

Tay đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay.

Cánh cửa mở ra, một nụ cười ranh mãnh trong bóng tối.

Dù là đàn ông cũng nên tự bảo vệ mình nhé.

Cô nghe có tiếng bước chân đang tới gần, cuống quýt đi vào phòng của Phó Chính.

Qua ánh trăng ngoài cửa sổ, cô nhìn người đang nằm trên giường, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Không sao cả, cô đã chờ đợi mười năm, sớm hay muộn cũng sẽ quyến rũ được anh.

Cô đã chọn anh từ lâu lắm rồi.

Mộ Tư Đồng lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nhìn người đàn ông đang ngủ, đôi mắt thèm khát nhìn khắp gương mặt anh không một chút giấu diếm nào, cuối cùng cởi dép, đi ngủ.

Cô giống như khi còn nhỏ, sau khi nghe xong các câu chuyện cổ tích đáng sợ, nằm trên ngực người đàn ông, ôm chặt lấy anh bằng cả hai tay.

Cô ước gì có thể đem cơ thể nhỏ nhắn của mình khảm vào cơ thể rộng lớn của anh.

Người đàn ông dường như cảm nhận được sức nặng, nhíu mày, sau đó vô thức ôm eo cô, im lặng vỗ lưng như muốn an ủi cô.

Mộ Tư Đồng nén cười, áp tai vào ngực anh rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ánh bình minh đang lên.

Khi Phó Chính tỉnh lại, trong mũi đã tràn ngập hương thơm quen thuộc, hương thơm luôn kích thích thần kinh của anh.

Bàn tay to lớn vẫn còn đặt trên eo nhỏ mềm mại của người trong lòng, thậm chỉ quần áo trên người Mộ Tư Đồng cũng có chút lộn xộn.

Lòng bàn tay anh áp vào làn da mềm mại của cô mà không gặp bất kì trở ngại nào.

Phó Chính giơ hay tay muốn đem người trong ngực đẩy ra nhưng vừa động đậy, Mộ Tư Đồng đã bất mãn vòng tay qua cổ anh, vùi đầu vào ngực anh.

Thân thể anh lập tức cứng đờ, không dám cử động.

Cô bé này chạy tới đây từ khi nào? Sau này chắc anh sẽ phải khóa cửa khi ngủ.

"Anh, em chưa ngủ đủ." Giọng nói ai đó vẫn còn ngái ngủ.

Phó Chính cam chịu ngả đầu xuống gối, thở hắt một cái.

Thói quen thực sự là một chuyện đáng sợ.

Cơ thể Mộ Tư Đồng hơi tê dại vì ngủ trong tư thế úp sấp, cô lật người, suýt nữa ngã xuống.

Phó Chính nhanh nhẹn kéo tay cô, ôm vào lòng.

Mấy lọn tóc rơi ra, quấn quanh cánh tay anh, anh cảm thấy mọi giác quan của mình đang bị kích thích tới mức sắp phát điên.

Mộ Tư Đồng ngủ rất ngon lành, khi cô mở mắt ra đã chỉ còn lại một mình trên giường.

Cô bĩu môi, anh đã tỉnh dậy từ khi nào?

Tại sao cô không cảm nhận được bất kì tiếng động nào?

Mộ Tư Đồng ngồi dậy, mái tóc xõa ra, cô ngáp dài, liếc nhìn bộ tóc giả trên bàn, do dự rồi lại bất đắc dĩ đội nói lên đầu.

Sau khi dọn phòng, cô đi đến nhà ăn.

Nhưng ngạc nhiên là, ngoài vài vị minh tinh thì cả căn tin chỉ có hai người.

Mộ Tư Đồng bưng khay cơm đi đến trước mặt Bé Đen, tự nhiên ngồi xuống nói: "Bọn họ đâu?"

Bé Đen ngẩng đầu, cau mày nói: "Anh ngủ say vậy sao? Ngay cả tiếng còi báo động cũng không nghe thấy? Bọn họ đã đi làm nhiệm vụ từ sáng sớm."

Đi làm nhiệm vụ..

Mộ Tư Đồng mở miệng, ánh mắt đờ đẫn nhìn cái khay trước mặt.

Đột nhiên cảm giác thèm ăn tiêu tan.

* * *

Cả ngày nay Mộ Tư Đồng luôn trong trạng thái bồn chồn, mãi đến tối, khi nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc tiến vào căn cứ.

Cô bất chấp chạy ngay ra xe cứu hộ, nhìn người đàn ông đi từ trên xe xuống, thở phào nhẹ nhõm.

"Đội trưởng Phó!"

Phó Chính nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, biết cô lo lắng, anh mỉm cười trìu mến.

Anh đưa tay lên vuốt ve bộ tóc giả trên đầu cô, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, đừng lo lắng."

Mộ Tư Đồng túm chặt vạt áo cứu hộ của anh, cảm giác trong tay ướt sũng, hai hàng lông mi của cô run rẩy.

Những người trong đội lần lượt xuống xe, Tiểu Cường đang cởi bộ độ cứu hộ trên người, nhìn thấy Phó Chính và Mộ Tư Đồng cách đó không xa.

Anh ta gãi đầu, trên mặt vẫn còn chút bùn đất: "Này, tiểu Mộ Tinh và lão đại có quan hệ tốt như vậy từ bao giờ thế?"

Sau đó anh ta nghiêng đầu nhìn Lâm Nghị, hất cằm: "Tiểu Mộ Tinh không phải người của cậu sao?"

Lâm Nghị cứng đờ, cứng nhắc quay đầu lại: "Đừng đứng đây nói mấy lời vô tri nữa, cho cậu một lời khuyên, nên giữ khoảng cách với tiểu Mộ Tinh một chút."

Tiểu Cường: "?"

Phó Chính trở về ký túc xá, lấy đồ đạc rồi đi vào phòng tắm, cái đuôi nhỏ im lặng đi theo sau.

Tới trước cửa phòng tắm, Phó Chính xoay người lại, nhìn Mộ Tư Đồng đang bối rối ngẩng đầu lên, chỉ vào mấy chữ lớn trên tường.

Anh bất đắc dĩ cười: "Cô bé, anh phải đi tắm."

Mộ Tư Đồng hiểu ý, hai mắt sáng ngời nói: "Vậy để em kỳ lưng cho anh nhé?"

Cô nói xong nở một nụ cười ngây thơ nhưng thực chất lại nham hiểm vô cùng.

Phó Chính cười lớn, gõ nhẹ vào trán cô: "Ý kiến không tồi."

"Cũng không phải chưa từng kỳ lưng cho anh." Mộ Tư Đồng không chút kiêng rè, đi vào theo anh.

Phó Chính dừng lại, người phía sau đụng trán vào tấm lưng rắn chắc của anh.

Anh nghiêng đầu, khàn giọng dỗ dành cô: "Anh không bị thương, em yên tâm, ra ngoài đợi anh."

Nói xong, anh nhấc chân đi vào bên trong.

Mộ Tư Đồng đứng đó, không nhúc nhích, hai tay đan chặt vào nhau, cô thật sự đi theo anh vì lo lắng anh bị thương.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]

Các cậu đăng kí tài khoản (miễn phí) sau đó nhấn like sẽ mở được truyện nhé!
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 26. Phó Chính, em mong anh luôn luôn bình an.

[BOOK][HIDE-THANKS]Mộ Tư Đồng vẫn đứng bên ngoài phòng tắm, không lâu sau, những người còn lại trong đội cũng tiến về phía phòng tắm.

Chỉ có Lâm Nghị nhìn thấy cô đứng ở cửa phòng tắm, thân thể lập tức cứng đờ.

Anh ta vội vàng đưa chiếc chậu trong tay đặt vào tay Triệu Thần đang đi bên cạnh sau đó chạy về phía Mộ Tư Đồng rồi túm cô tới một bên.

"Này.. cô đứng ở đây chờ lão đại sao?"

Mộ Tư Đồng gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Lâm Nghị nhìn thấy sắc mặt Mộ Tư Đồng, những khiếp sợ ngày hôm qua vẫn chưa kịp tan biến.

Lời nói ra cũng có chút mất tự nhiên.

Từ khi biết Mộ Tư Đồng là con gái, anh ta càng cảm thấy cô trông giống như một cô bé.

Tại sao ngay từ đầu anh ta lại không phát hiện ra cô không phải là đàn ông?

Đúng là có mắt như mù.

Mộ Tư Đồng thấy anh ta nhìn mình chằm chằm, trái tim bất ngờ run sợ, đập thình thịch.

Ngay cả nói chuyện cũng hơi lắp bắp: "Anh, Anh nhìn tôi làm gì? Không phải anh Phó Chính bị thương chứ?"

Nói xong, cô định bỏ đi, phân vân không biết nên gọi cho bệnh viện hay gọi taxi trước.

Lâm Nghị vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, lão đại không bị thương!"

Mộ Tư Đồng nheo mắt nhìn: "Anh chắc chắn chứ?"

Lâm Nghị cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình cứu hộ ngày hôm nay, chỉ nhớ lưng của lão đại hình như bị đụng một chút, nhưng cũng không tới mức coi là một vết thương.

Sau đó, anh ta nâng tay lên, làm hành động thề thốt nói: "Tuyệt đối không bị thương, có chăng cũng chỉ là sau lưng bị đụng vào một chút thôi."

Anh ta vừa dứt lời chỉ thấy một làn gió mát thoảng qua, Mộ Tư Đồng đã chạy đi mất.

Lâm Nghị đứng tại chỗ gãi đầu.

Rõ ràng anh ta không nói sai cái gì, tại sao cô ấy lại kích động như vậy?

Phó Chính tắm rửa xong, khi quay trở về ký túc xá, vừa mở cửa đã thấy Mộ Tư Đồng đang ngồi trên ghế.

Cô vội vàng đứng lên, hốc mắt có chút hồng.

Phó Chính đặt đồ đạc xuống một bên, đóng cửa lại, tiến về phía cô.

Anh khẽ cười nói với cô: "Thích phòng của anh như vậy sao?"

Ánh mắt Mộ Tư Đồng tuần tra ở trên người Phó Chính một lượt từ trên xuống dưới, lại vươn tay xoay người anh qua lại.

Khi Phó Chính kịp phản ứng lại thì cũng đã muộn, Mộ Tư Đồng đã kéo áo của anh lên. Phía sau lưng một mảng bầm tím lớn, căn bản không phải chỉ là đụng nhẹ như những gì Lâm Nghị nói.

Phó Chính giữ cổ tay cô, tay kia buông áo xuống, đùa giỡn nói: "Con bé này, lớn rồi thì có thể tùy tiện chiếm tiện nghi của anh hay sao?"

Mộ Tư Đồng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh.

"Quay lưng lại, em bôi thuốc cho anh."

Phó Chính nhìn cô lấy lọ thuốc bên cạnh, giơ tay lên xoa nhẹ mái tóc của cô.

"Không cần, chỉ là bị chạm nhẹ, không cần thiết phải bôi thuốc."

Mộ Tư Đồng phớt lờ anh, ấn anh ngồi xuống ghế, tự tay cởi nút áo sơ mi của Phó Chính.

Cô làm cho anh không biết phải xử sự thế nào.

Vì sao cố bé này càng ngày càng hung hãn như vậy?

Nhưng nhìn cô thực sự đang rất lo lắng, anh đành để cô tùy ý xử lý.

Mộ Tư Đồng đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, xoa hai bàn tay vào nhau sau đó lạnh lùng nói: "Nằm sấp về phía trước."

Người đàn ông to lớn ngoan ngoãn đưa lưng ra, hai tay tự động đặt lên mặt bàn.

Ngoài vết bầm tím, trên lưng Phó Chính còn một số vết đỏ rất rõ ràng, còn nổi bật hơn vết bầm kia.

Mộ Tư Đồng cảm thấy má nóng lên, cô cẩn thận đặt tay lên lưng Phó Chính, nhẹ nhàng xoa lên vết bầm tím.

Phó Chính không khỏi bật cười làm cho Mộ Tư Đồng cảm thấy cô bôi thuốc không đúng cách: "Sao anh lại cười?"

Phó Chính nghiêng đầu, sườn mặt góc cạnh lộ ra.

"Anh bỗng nhớ lại khi còn nhỏ, em từng bôi rượu thuốc cho anh, nhưng lại dùng rượu vang của chú Mộ làm rượu thuốc."

Mộ Tư Đồng dừng tay, cô cũng nhớ là từng có chuyện như vậy.

Năm ấy Phó Chính chín tuổi, anh đi theo cha cô và chú Bành học võ, buổi tối trở về trên lưng anh đầy vết bầm tím.

Lúc đó cô mới năm tuổi, cô cho rằng anh bị bệnh nan y nên đã khóc trên lưng anh rất lâu mà anh không thể dỗ được.

Sau này, chú La Văn giải thích rất lâu cô mới biết là anh đã ngã nên bị thương.

Cô biết, rượu thuốc càng đắt tiền thì càng có tác dụng tốt. Cô nhớ rằng cha cô từng mang về một chai rượu vang đỏ trị giá hàng trăm nghìn tệ, cô liền lấy đem cho Phó Chính.

Mộ Tư Đồng nhớ lại chuyện xưa cũng bất giác nở nụ cười.

Cô gãi đầu: "Lúc đó ba em thực sự đã rất tức giận, chai rượu đó là ba mang về tặng mẹ."

Ba cô luôn như vậy, dù cho cô có ném đi vài trăm vạn tệ của ông thì ông cũng không chớp mắt nhưng nếu là đồ của mẹ thì ngược lại, cho dù có mắng cô cả ngày ông cũng không thể hết giận.

Lúc đó, ba cô luôn phạt cô đứng góc, lần nào Phó Chính cũng sẽ bí mật tới đứng cùng cô.

Chỉ cần có Phó Chính bên cạnh, cô sẽ không còn sợ hãi.

Phó Chính nắm tay Mộ Tư Đồng, kéo cô về phía mình, anh ngồi ghế, ngẩng đầu nhìn cô.

Mộ Tư Đồng hỏi: "Hôm nay anh có nhiệm vụ gì?"

Phó Chính lấy khăn ướt trong ngăn kéo ra, cúi đầu lau chỗ rượu thuốc còn sót lại trên tay cô.

"Một chiếc ô tô lao ra khỏi đường núi và mắc kẹt ở vách đá."

Phó Chính nói một cách bình thản.

Mộ Tư Đồng cụp mắt nhìn Phó Chính đang cẩn thận kiểm tra xem trong tay cô còn rượu thuốc hay không.

Cô cảm thấy sống mũi cay cay, giọng nói hơi khàn đi: "Đã cứu được người chưa?"

Phó Chính ngầng đầu, nở một nụ cười trấn an: "Ừ, cứu được rồi."

Mộ Tư Đồng gật đầu, cố nén nước mắt, cô cầm chai rượu thuốc định bước ra cửa.

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cô quay lại đứng trước mặt Phó Chính.

Phó Chính còn chưa kịp mặc áo nhướng mày nhìn người vừa quay lại: "Sao vậy?"

Mộ Tư Đồng đặt chai thuốc xuống, bước tới sát người Phó Chính, vòng tay qua cổ anh, vùi đầu vào vai anh.

Giọng cô khàn khàn: "Anh ơi, anh còn nhớ đã từng hứa một chuyện với em ở trong phòng học piano không?"

Phó Chính giơ tay vỗ nhẹ lưng cô an ủi, cổ họng phát ra tiếng "ừ" nhẹ nhàng.

Mộ Tư Đồng khụt khịt mũi, một giọt nước mắt rơi xuống vai anh.

Vùng da đó dường như vừa bị thiêu đốt khiến cho Phó Chính không tự chủ được mà run lên.

Mộ Tư Đồng ôm anh càng chặt hơn, vừa ôm vừa nghiêng đầu nhẹ nhàng xoa cổ anh.

Cô thì thầm vào tai anh: "Phó Chính, em muốn anh luôn luôn bình an."

Đêm đó, Mộ Tư Đồng không lẻn vào phòng Phó Chính.

Cô biết cả ngày hôm nay anh đã căng thẳng và mệt mỏi nên không muốn làm phiền anh.

Thay vào đó, cô ngồi trong phòng, dựa lưng vào tường, truy cập vào trang mạng xã hội của mình.

Từ khi tới căn cứ, đã gần một tháng nay cô không cập nhật bất cứ tin tức gì.

Cô là một blogger chơi piano nổi tiếng trên mạng xã hội.

Các video cô đăng lên chỉ quay bàn tay khi cô đang chơi nhạc, hoàn toàn không lộ mặt nhưng cô đã có hàng chục triệu người hâm mộ.

Cô tình cờ xem qua các bình luận, hầu hết mọi người đều hỏi tại sao khoảng thời gian này không thấy cô đăng video.

Cô chỉ xem một chút rồi lại thoát ra.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]

Các cậu đăng kí tài khoản (miễn phí) sau đó nhấn like sẽ mở được truyện nhé!
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back