Bài viết: 0 

Chương 9: Học Viện Lam Anh
"Người tới, mang tiểu thư, thiếu gia đi nghỉ ngơi" Sắc mặt của nữ tử lập tức thay đổi, làm cho người ta cảm giác người nọ có học diễn xuất, thay đổi nhanh như vậy? Vừa rồi còn tình cảm bây giờ lại biến thành lạnh lùng tàn khốc.
Điều này làm cho mọi người không thể tin được người này là muôi muội Lãnh di, nói là con gái thì còn có thể tin được, đúng là một bông hoa tuyệt đẹp! Lắc đầu, vừa chuẩn bị đi theo quản gia đã bị gọi lại.
"Tiểu Anh ngươi ở lại đây, tỷ tỷ nhất định có gì đó muốn giao cho ta" Thật đúng không hổ là tỷ muội, tâm tư liên thông.
Ta còn chưa mở miệng nói chuyện, Lãnh Liên Nhi đã nhịn không được, dọc đường đi ta không cho nàng nói chuyện, sợ nàng nói những điều không tốt nên làm cho nàng không cần phải nói, nàng vội vàng chỉ vào cái miệng ré lên vài tiếng ưm.. ưm ý nói muốn ta đưa cho nàng giải dược, ta vỗ đầu một cái, aizz, sao lại quên mất nha đầu này, lấy đưa cho nàng một viên dược hoàn màu hồng.
Chỉ thấy nàng vội vàng đem dược nuốt vào, làm nghẹn. Lãnh Vân thấy vậy, đi qua vỗ nhẹ lên lưng nàng, làm nàng thoải mái một ít, chỉ có điều người này hình như không tiếp thu được giáo huấn lại bắt đầu nói: "Lâm Hạ Anh, ngươi cho ta ăn cái gì, tại sao ta lại không nói được?" Gương mặt đỏ bừng lên mới nói được một câu, đoán chừng nàng muốn mắng ta, chỉ có điều bị ánh mắt băng lãnh của ta ép trở về.
"Nếu ta đoán không sai, tiểu Anh cho ngươi ăn Thất Âm hoàn" Tuy là đang hỏi ta nhưng giọng điệu Lãnh di là khẳng định.
"Ừ, thì ra Lãnh di cũng biết?" Lãnh di này đúng là làm cho ta có nhiều bất ngờ.
"Liên nhi nha đầu, trên đường đi chắc nói quá nhiều, sợ ngươi trì hoãn chuyện của nàng nên mới cho ngươi ăn Thất Âm hoàn, Thất Âm hoàn này tuy không trân quý nhưng giải dược của nó___Duyệt Âm hoàn dược liệu lại vô cùng trân quý, đem cho ngươi ăn, ngươi nên hài lòng" Cuối cùng Lãnh di bật cười, ta biết vừa rồi Lãnh di làm mặt nghiêm là vì chúng ta đi trêu chọc lâm môn chủ, hiện tại đã bớt giận được phân nửa.
"Liên nhi, hoàn dược này không chỉ làm cho ngươi mở miệng nói chyện còn làm cho giọng nói của ngươi ngày càng dễ nghe êm tai, người bình thường ta không cho đâu" Ta phát hiện trình độ nối dối của mình cao đến nỗi mặt không đỏ tim không đập.
"Đúng là như vậy, Liên Nhi" Lãnh Vân cũng phụ họa nói theo.
"Liên Nhi, ngươi không tin tiểu Anh nhưng chẳng lẽ không tin ta" Lãnh Phong chen miệng nói.
Lãnh Liên Nhi thấy mọi người đều nói liền tin tưởng, (Đúng là quá đơn thuần mà) nhẹ gật đầu sau đó đi theo quản gia.
* * *
Thư phòng.
Buổi chiều ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ rọi xuống mặt đất, ấm áp, làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Lãnh di đã đọc bức thư đó một thời gian, không biết trong đó viết gì? Nhìn biểu cảm trên mặt Lãnh di, có lẽ đây là một phong thư báo tin vui.
"Tham kiến thái tử điện hạ" Ta còn đang trong sững sờ, thì Lãnh di quỳ xuống hành lễ với ta.
Xem ra thân phận của ta đã được biểu lộ "Miễn lễ" Ta đưa tay nâng Lãnh di lên "Lãnh di, có lẽ trong bức thư đã đem tình cảnh hiện tại của ta nói rõ, ta không hy vọng người khác biết thân phận của ta, hiểu chưa?"
"Thái tử điện hạ, việc này vi thần tự nhiên biết, vi thần đợi mấy năm, cuối cùng cũng gặp được ngài" Nụ cười kèm theo nước mắt hiện lên trên khuôn mặt của nàng.
"Lãnh di, cứ kêu ta tiểu Anh, chúng ta đều là người một nhà, đến, ngồi xuống, từ từ nói" Mấy năm? Chờ ta? Thật nhiều nghi vấn.
"Được rồi, tiểu Anh, chúng ta đều là người một nhà. Mấy năm trước, nữ nhân Nạp Lan Tử Mị kia liên hợp với gian thần mưu hại nữ hoàng bệ hạ, ta nén giận mấy năm, tỷ tỷ ở kinh thành chờ tin tức nữ hoàng, còn ta chờ ở nơi này. Ta nghĩ, nơi này là nơi giao lưu của bốn quốc gia, là nơi mà không quốc gia nào quản được, nếu như nữ hoàng bệ hạ muốn chạy trốn sẽ chạy tới đây, cho nên ta ở đây chờ, cũng ở nơi này vì bệ hạ lập thế lực, tuy nhiên biết được tin nữ hoàng bệ hạ chết ta rất thương tâm, nhưng hiện tại ngươi đến ta rất vui.
" Lãnh di, mấy năm này ngươi nhất định chịu khổ không ít, yên tâm, ta sẽ đến, ta sẽ phục quốc "Nhưng mà, Lãnh di là một nữ nhân ở nơi cường giả vi tôn này, muốn thành lập một thế lực riêng cũng như trở thành một bá chủ, đây đúng là không dễ dàng chút nào.
" Không nói đến việc đó nữa, ngươi biết là tốt rồi. Ngươi định sẽ làm như thế nào? "Lãnh Tuyết mỉm cười, kể lại những gì phải chịu đựng trong suốt mấy năm qua.
Ta cũng biết nàng không muốn nhiều lời" Đầu tiên ta phải trở nên mạnh mẽ, chỉ khi trở nên mạnh mẽ mới có thể báo thù cho mẫu thân. Ta dự định sẽ tìm bằng hữu tốt của mẫu thân, cũng chính là đạo sư của học viện Lam Anh_Lam Nhị Tư để hiểu rõ một số việc, sau đó ở lại học tập rèn luyện, bồi dưỡng thế lực của ta "Ta nói ngắn gọn kế hoạch chung của mình" Đúng rồi, Lãnh di, ngươi biết cha ta là ai sao? "Nhớ lại ba ba của ta ở hiện đại, chỉ hy vọng không giống hắn.
" Hài tử, có chí khí, cố gắng lên, còn cha ngươi thì ta không biết rõ, mẫu thân ngươi biến mất một thời gian, sau khi trở về thì đã có ngươi, mẫu thân của ngươi thật sự rất thống khổ, vì vậy chúng ta không có hỏi nhiều, nhưng mà, trong thời gian đó Lam Tư Nhị ở cùng nàng, nói không chừng nàng biết việc đó. Ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi học viên Lam Anh, yêu cầu tuyển chọn đệ tử ở học viện Lam Anh rất nghiêm khắc, hơn nữa không thể dựa vào bất kì mối quan hệ nào tiến vào, cho nên chỉ có thể dựa vào chính ngươi "Nhìn qua cửa sổ giống như nhớ đến cái gì, khoát tay áo, kêu ta trở về, ta cũng không muốn quấy rầy Lãnh di, nhớ lại không gian trong ký ức, những ký ức rất đẹp.
* * *
" Tiểu Anh, chúng ta đang ở khu rừng hắc ma pháp cách học viện Lam Anh không xa, nhiệm vụ của ngươi là đi bộ xuyên qua khu rừng này, đây cũng là một khảo nghiệm của học viên Lam Anh, kế tiếp chỉ có thể dựa vào ngươi, nếu gặp nguy hiểm liền bốp vỡ cái này, ta sẽ đến cứu ngươi "Lãnh di dẫn chúng ta đến một nơi không giống rừng rậm cho lắm.
" Lãnh di, yên tâm, chúng ta sẽ thông qua khảo nghiệm "Nói xong bước vào khu rừng hắc ma pháp.
Lãnh Phong thấy ta đi vào, chào Lãnh di sau đó vào theo ta.
Rời đi không xa liền thấy mấy người bên trong rừng hắc ma pháp, trong đó có một nam một nữ, có thể là người yêu cũng có thể là huynh muội, quan hệ vô cùng thân mật, nam tử chăm sóc nữ tử ở khắp nơi.
Không đợi chúng ta đến, các nàng đã qua:" Các ngươi cũng đến khảo hạch? ".
Lãnh Liên Nhi đỏ mặt, giọng nói phát ra như muỗi:" Ừ, các ngươi cũng vậy sao? ".
" Thật tốt quá, chúng ta có thể cùng đi "Một nữ tử bên cạnh Lãnh Liên Nhi nhảy lên vui mừng.
Lãnh Liên Nhi dùng ánh mắt hỏi thăm ta, có thể chứ? Nhìn thấy ta gật nhẹ đầu, đáp ứng nói:" Có thể cùng đi ".
" Ta là Đoan Mộc Hân, người vừa nói chuyện với các ngươi là ca ca của ta Đoan Mộc Lỗi, người mặc trang phục màu đỏ kia là Thương Quan Vân (Có nhớ Thương Vân hay không nè, nếu không nhớ rõ có thể xem lại chương 5, tại trà lâu, người nhìn chằm chằm Hạ Lam Anh chính là người đẹp trai này đây) Ngươi mặc áo lam bên cạnh là Mộ Dung Hiên, rất hân hạnh được biết các ngươi "Trên mặt tràn ngập vui vẻ.
" Ta là Lãnh Liên Nhi, người băng lãnh phía trước là Lâm Hạ An, đây là đại ca, nhị ca của ta Lãnh Phong, Lãnh Vân, người mặc trang phục màu xanh kia là Thanh Liên, chúng ta cũng rất hân hạnh được biết ngươi "Kết giao được bằng hữu mới nên có vẻ vui mừng.
Mộ Dung Hiên kéo vạt áo Thượng Quan Vân, nhỏ giọng nói:" Thanh Liên không phải là tùy tùng của nữ nhân lần trước ngươi cảm thấy hứng thú sao? Nói không chừng ngươi ở cùng với hắn, cố gắng còn có thể nhìn thấy nữ tử làm ngươi nhớ không quên kia"
Thượng Quan Vân đã sớm thấy Thanh Liên, chỉ có điều không lên tiếng thôi, nhưng bị bằng hữu tốt nói trúng tâm sự nên có chút tức giận.
Điều này làm cho mọi người không thể tin được người này là muôi muội Lãnh di, nói là con gái thì còn có thể tin được, đúng là một bông hoa tuyệt đẹp! Lắc đầu, vừa chuẩn bị đi theo quản gia đã bị gọi lại.
"Tiểu Anh ngươi ở lại đây, tỷ tỷ nhất định có gì đó muốn giao cho ta" Thật đúng không hổ là tỷ muội, tâm tư liên thông.
Ta còn chưa mở miệng nói chuyện, Lãnh Liên Nhi đã nhịn không được, dọc đường đi ta không cho nàng nói chuyện, sợ nàng nói những điều không tốt nên làm cho nàng không cần phải nói, nàng vội vàng chỉ vào cái miệng ré lên vài tiếng ưm.. ưm ý nói muốn ta đưa cho nàng giải dược, ta vỗ đầu một cái, aizz, sao lại quên mất nha đầu này, lấy đưa cho nàng một viên dược hoàn màu hồng.
Chỉ thấy nàng vội vàng đem dược nuốt vào, làm nghẹn. Lãnh Vân thấy vậy, đi qua vỗ nhẹ lên lưng nàng, làm nàng thoải mái một ít, chỉ có điều người này hình như không tiếp thu được giáo huấn lại bắt đầu nói: "Lâm Hạ Anh, ngươi cho ta ăn cái gì, tại sao ta lại không nói được?" Gương mặt đỏ bừng lên mới nói được một câu, đoán chừng nàng muốn mắng ta, chỉ có điều bị ánh mắt băng lãnh của ta ép trở về.
"Nếu ta đoán không sai, tiểu Anh cho ngươi ăn Thất Âm hoàn" Tuy là đang hỏi ta nhưng giọng điệu Lãnh di là khẳng định.
"Ừ, thì ra Lãnh di cũng biết?" Lãnh di này đúng là làm cho ta có nhiều bất ngờ.
"Liên nhi nha đầu, trên đường đi chắc nói quá nhiều, sợ ngươi trì hoãn chuyện của nàng nên mới cho ngươi ăn Thất Âm hoàn, Thất Âm hoàn này tuy không trân quý nhưng giải dược của nó___Duyệt Âm hoàn dược liệu lại vô cùng trân quý, đem cho ngươi ăn, ngươi nên hài lòng" Cuối cùng Lãnh di bật cười, ta biết vừa rồi Lãnh di làm mặt nghiêm là vì chúng ta đi trêu chọc lâm môn chủ, hiện tại đã bớt giận được phân nửa.
"Liên nhi, hoàn dược này không chỉ làm cho ngươi mở miệng nói chyện còn làm cho giọng nói của ngươi ngày càng dễ nghe êm tai, người bình thường ta không cho đâu" Ta phát hiện trình độ nối dối của mình cao đến nỗi mặt không đỏ tim không đập.
"Đúng là như vậy, Liên Nhi" Lãnh Vân cũng phụ họa nói theo.
"Liên Nhi, ngươi không tin tiểu Anh nhưng chẳng lẽ không tin ta" Lãnh Phong chen miệng nói.
Lãnh Liên Nhi thấy mọi người đều nói liền tin tưởng, (Đúng là quá đơn thuần mà) nhẹ gật đầu sau đó đi theo quản gia.
* * *
Thư phòng.
Buổi chiều ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ rọi xuống mặt đất, ấm áp, làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ.
Lãnh di đã đọc bức thư đó một thời gian, không biết trong đó viết gì? Nhìn biểu cảm trên mặt Lãnh di, có lẽ đây là một phong thư báo tin vui.
"Tham kiến thái tử điện hạ" Ta còn đang trong sững sờ, thì Lãnh di quỳ xuống hành lễ với ta.
Xem ra thân phận của ta đã được biểu lộ "Miễn lễ" Ta đưa tay nâng Lãnh di lên "Lãnh di, có lẽ trong bức thư đã đem tình cảnh hiện tại của ta nói rõ, ta không hy vọng người khác biết thân phận của ta, hiểu chưa?"
"Thái tử điện hạ, việc này vi thần tự nhiên biết, vi thần đợi mấy năm, cuối cùng cũng gặp được ngài" Nụ cười kèm theo nước mắt hiện lên trên khuôn mặt của nàng.
"Lãnh di, cứ kêu ta tiểu Anh, chúng ta đều là người một nhà, đến, ngồi xuống, từ từ nói" Mấy năm? Chờ ta? Thật nhiều nghi vấn.
"Được rồi, tiểu Anh, chúng ta đều là người một nhà. Mấy năm trước, nữ nhân Nạp Lan Tử Mị kia liên hợp với gian thần mưu hại nữ hoàng bệ hạ, ta nén giận mấy năm, tỷ tỷ ở kinh thành chờ tin tức nữ hoàng, còn ta chờ ở nơi này. Ta nghĩ, nơi này là nơi giao lưu của bốn quốc gia, là nơi mà không quốc gia nào quản được, nếu như nữ hoàng bệ hạ muốn chạy trốn sẽ chạy tới đây, cho nên ta ở đây chờ, cũng ở nơi này vì bệ hạ lập thế lực, tuy nhiên biết được tin nữ hoàng bệ hạ chết ta rất thương tâm, nhưng hiện tại ngươi đến ta rất vui.
" Lãnh di, mấy năm này ngươi nhất định chịu khổ không ít, yên tâm, ta sẽ đến, ta sẽ phục quốc "Nhưng mà, Lãnh di là một nữ nhân ở nơi cường giả vi tôn này, muốn thành lập một thế lực riêng cũng như trở thành một bá chủ, đây đúng là không dễ dàng chút nào.
" Không nói đến việc đó nữa, ngươi biết là tốt rồi. Ngươi định sẽ làm như thế nào? "Lãnh Tuyết mỉm cười, kể lại những gì phải chịu đựng trong suốt mấy năm qua.
Ta cũng biết nàng không muốn nhiều lời" Đầu tiên ta phải trở nên mạnh mẽ, chỉ khi trở nên mạnh mẽ mới có thể báo thù cho mẫu thân. Ta dự định sẽ tìm bằng hữu tốt của mẫu thân, cũng chính là đạo sư của học viện Lam Anh_Lam Nhị Tư để hiểu rõ một số việc, sau đó ở lại học tập rèn luyện, bồi dưỡng thế lực của ta "Ta nói ngắn gọn kế hoạch chung của mình" Đúng rồi, Lãnh di, ngươi biết cha ta là ai sao? "Nhớ lại ba ba của ta ở hiện đại, chỉ hy vọng không giống hắn.
" Hài tử, có chí khí, cố gắng lên, còn cha ngươi thì ta không biết rõ, mẫu thân ngươi biến mất một thời gian, sau khi trở về thì đã có ngươi, mẫu thân của ngươi thật sự rất thống khổ, vì vậy chúng ta không có hỏi nhiều, nhưng mà, trong thời gian đó Lam Tư Nhị ở cùng nàng, nói không chừng nàng biết việc đó. Ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi học viên Lam Anh, yêu cầu tuyển chọn đệ tử ở học viện Lam Anh rất nghiêm khắc, hơn nữa không thể dựa vào bất kì mối quan hệ nào tiến vào, cho nên chỉ có thể dựa vào chính ngươi "Nhìn qua cửa sổ giống như nhớ đến cái gì, khoát tay áo, kêu ta trở về, ta cũng không muốn quấy rầy Lãnh di, nhớ lại không gian trong ký ức, những ký ức rất đẹp.
* * *
" Tiểu Anh, chúng ta đang ở khu rừng hắc ma pháp cách học viện Lam Anh không xa, nhiệm vụ của ngươi là đi bộ xuyên qua khu rừng này, đây cũng là một khảo nghiệm của học viên Lam Anh, kế tiếp chỉ có thể dựa vào ngươi, nếu gặp nguy hiểm liền bốp vỡ cái này, ta sẽ đến cứu ngươi "Lãnh di dẫn chúng ta đến một nơi không giống rừng rậm cho lắm.
" Lãnh di, yên tâm, chúng ta sẽ thông qua khảo nghiệm "Nói xong bước vào khu rừng hắc ma pháp.
Lãnh Phong thấy ta đi vào, chào Lãnh di sau đó vào theo ta.
Rời đi không xa liền thấy mấy người bên trong rừng hắc ma pháp, trong đó có một nam một nữ, có thể là người yêu cũng có thể là huynh muội, quan hệ vô cùng thân mật, nam tử chăm sóc nữ tử ở khắp nơi.
Không đợi chúng ta đến, các nàng đã qua:" Các ngươi cũng đến khảo hạch? ".
Lãnh Liên Nhi đỏ mặt, giọng nói phát ra như muỗi:" Ừ, các ngươi cũng vậy sao? ".
" Thật tốt quá, chúng ta có thể cùng đi "Một nữ tử bên cạnh Lãnh Liên Nhi nhảy lên vui mừng.
Lãnh Liên Nhi dùng ánh mắt hỏi thăm ta, có thể chứ? Nhìn thấy ta gật nhẹ đầu, đáp ứng nói:" Có thể cùng đi ".
" Ta là Đoan Mộc Hân, người vừa nói chuyện với các ngươi là ca ca của ta Đoan Mộc Lỗi, người mặc trang phục màu đỏ kia là Thương Quan Vân (Có nhớ Thương Vân hay không nè, nếu không nhớ rõ có thể xem lại chương 5, tại trà lâu, người nhìn chằm chằm Hạ Lam Anh chính là người đẹp trai này đây) Ngươi mặc áo lam bên cạnh là Mộ Dung Hiên, rất hân hạnh được biết các ngươi "Trên mặt tràn ngập vui vẻ.
" Ta là Lãnh Liên Nhi, người băng lãnh phía trước là Lâm Hạ An, đây là đại ca, nhị ca của ta Lãnh Phong, Lãnh Vân, người mặc trang phục màu xanh kia là Thanh Liên, chúng ta cũng rất hân hạnh được biết ngươi "Kết giao được bằng hữu mới nên có vẻ vui mừng.
Mộ Dung Hiên kéo vạt áo Thượng Quan Vân, nhỏ giọng nói:" Thanh Liên không phải là tùy tùng của nữ nhân lần trước ngươi cảm thấy hứng thú sao? Nói không chừng ngươi ở cùng với hắn, cố gắng còn có thể nhìn thấy nữ tử làm ngươi nhớ không quên kia"
Thượng Quan Vân đã sớm thấy Thanh Liên, chỉ có điều không lên tiếng thôi, nhưng bị bằng hữu tốt nói trúng tâm sự nên có chút tức giận.