Chương 40. Nga! Bị phát hiện!
Edit. Lương Bảo Thanh
Còn tiếp.
Edit. Lương Bảo Thanh
"Nương nương sao mới vừa hồi Phù Dung Cung liền bị thương chân vậy? Nương nương ở lãnh cung vài tháng đều không sao, sao vừa về.. Ai! Chẳng lẽ là Phù Dung Cung quá lớn, sàn nhà quá trơn, nương nương quen thanh bần, không quen vinh hoa sao?"
Bị dao nhỏ của Nhàn Quý Phi mềm nhũn chọc tâm can, Trần Diệp Thanh kéo khóe miệng hơi mỉm cười, trong lòng tuy rằng có chút đè nén, nhưng vẫn không tức giận. Ai bảo lúc Nhàn Quý Phi khi dễ hắn mặt mày lại phá lệ câu hồn thế?
Nhàn Quý Phi ngược ái nương nương a! Hắn chính là hưởng thụ mình đầy thương tích!
"Nhàn Quý Phi lời này sai rồi, nương nương ở trung cung, thân phận cao quý, sao lại sẽ không quen vinh hoa? Thiếp cảm thấy là bọn nô tài hầu hạ không tận tâm, dù cho nương nương không chịu tục lệ trói buộc, quen tự do tiêu sái, nhưng lúc nên nhắc nhở liền phải nhắc nhở, miễn cho giống lần này, bị thương gân cốt, chẳng phải là sống phải chịu tội sao?"
Hoàng nương nương vươn móng tay sơn đỏ bừng nhẹ nhàng đỡ búi tóc, châm chọc nhìn thoáng qua vẻ mặt âm sắc của Nhàn Quý Phi, rũ mắt cười lạnh, tự đắc dào dạt. Trong lòng còn chửi thầm: Thứ gì, chẳng lẽ là ỷ vào Hoàng Thượng sủng liền mất chừng mực sao? Dù cho tỷ muội đang ngồi nói chơi củng có thể chân chính xem thường tính cách mềm yếu của Hoàng Hậu nương nương sao? Nhưng nhân gia là lục cung chi chủ, mẹ đẻ Thái Tử, dù cho đáy lòng không phục cũng phải kiêng kị ba phần, nàng dõng dạc như vậy, đầu có não không, không hiểu vẫn là ngu si.
Trần Diệp Thanh không ngốc, xem Nhàn Quý Phi cùng Hoàng nương nương đấu võ mồn. Đến nữa! Trước một giây hắn mới bị Nhàn Quý Phi mềm dẻo thương đau tâm can, sau một giây liền lại bị Hoàng nương nương trong miệng sở giảng 'tự do tiêu sái' thật kích thích. Ở đây người, ai cũng biết Tư Mã Mị trước lúc gả cho Triệu Lễ là nữ nhi chịu ngược đãi, cái gì từ nhỏ không chịu tục lệ trói buộc, đây là nói cho dễ nghe, mà nói trắng ra chính là không được sủng ái. Chủ mẫu Tư Mã gia căn bản không xem nàng là nữ nhi, không thỉnh sư phó dạy nàng quy củ, nên lúc này đi đường đều mới ngã.
Vốn tưởng rằng, Nhàn Quý Phi nói năng chua ngoa, không nghĩ tới Hoàng nương nương cũng không phải đèn dầu. Hai người này rõ ràng xem đối phương không vừa mắt, nhưng cuối cùng đều đem lửa giận chuyển đến trên người Trần Diệp Thanh. Nghĩ đến đây, Trần Diệp Thanh không cầm được than: Nam nhân thương hương tiếc ngọc, đối với Mỹ Nhân đánh không được mắng không xong, chỉ có thể ở chỗ này yên lặng mà hiến thân hình mảnh mai của mình.
Bích Oánh thông minh, tự nhiên nghe ra này hai nương nương đang châm biếm nương nương. Nàng sốt ruột trơ mắt nhìn chủ tử không phản kích cũng liền thôi, cư nhiên còn bưng trà ngồi ở chỗ kia tùy ý cho tiện nhân giày xéo?
Trong lúc nhất thời, lửa giận bay lên. Bích Oánh rốt cuộc nhịn không được, vừa muốn xông lên mắng hai tiện nhân kia, liền thấy nương nương vốn là toàn tâm toàn ý uống trà đột nhiên nhìn qua nàng, nói: "Bích Oánh, bảo nhà bếp làm bánh cúc hoa, bánh đậu mang lên cho Vương quý tần nếm thử, bổn cung thấy nàng tựa hồ thích ăn đồ ngọt!"
Có thể không yêu ăn đồ ngọt sao? Hai nương nương được sủng ái phía trước đối chọi, Vương quý tần lại đang chuyên tâm chuyên chí trên dĩa long nhãn, chỉ chốc lát sau, đĩa sứ hoa xanh trắng chỉ còn lại mấy quả long nhãn nhỏ lẻ loi nằm.
Bích Oánh biết nương nương là ngăn cảng nàng, trong lòng tuy rằng không muốn nhưng không dám trái lệnh chủ tử. Nhìn mắt sáng lấp lánh của Vương quý tần bởi vì được ăn 'bánh hoa cúc, bánh đậu' trong cung Hoàng Hậu, Bích Oánh trong lòng khịt mũi coi thường: Thật là quỷ tham ăn, vô tâm ngu si. Năm đó cùng Hoàng nương nương tiến cung, mà nhân gia hiện tại đã là một cung chi chủ, nàng lại còn chỉ có thể ở trong Hương Tạ lâu, làm một tần thiếp không được sủng ái.
Bánh cúc hoa bánh đậu vừa lên tới, Vương quý tần liền không phụ sự mong đợi của mọi người liền ăn ba khối, cung nữ hầu hạ ở bên sợ điểm tâm nghẹn người, vội bưng nước trà đưa bên miệng Vương quý tần, nhìn nàng hé miệng liền uống mấy hớp, còn ợ nho nhỏ, lúc này mới yên tâm, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chủ tử.
Một màn này, trước mặt chủ tử khác, đều cực kỳ khinh thường. Một nữ nhân chỉ biết ăn ăn uống uống, thật sự là không có tính uy hiếp. Nhưng trong mắt Trần Diệp Thanh, lại vô hạn vui mừng.
So với nói chuyện các mỹ nhân mang dao trong miệng, thái độ ngây thơ của Vương quý tần càng làm hắn yêu thích thật tình. Trần Diệp Thanh càng nhìn diện mạo đáng yêu của Vương quý tần đáy lòng càng thích, càng thích liền càng muốn tới gần. Cho nên mặc cho mọi người vắt óc tìm mưu kế nghĩ cách khi dễ Hoàng Hậu mềm yếu, liền thấy Hoàng Hậu vẻ mặt hưng phấn đứng lên, đi đến Vương quý tần, khi nói chuyện liền thân thiết kéo tay nhỏ quý tần, gắt gao mà nắm chặt trong lòng.
Vương quý tần đối với tính cách hòa thuận của Hoàng Hậu nương nương tâm tính rất tốt, xem nương nương thân thiết với mình như thế, khuôn mặt tròn nhỏ thượng tức khắc tươi cười sáng lạn, với hai lúm đồng tiền, muốn bao nhiều đáng yêu liền có bấy nhiêu.
Trần Diệp Thanh lại bội phục Triệu Lễ tôn tử kia. Hắn là có bao nhiêu phúc phần, mới đồng thời có được Nhàn Quý Phi diễm lệ, còn có thể ngủ cùng Vương quý tần đáng yêu như vậy a!
"Hoàng Thượng?"
Trần Diệp Thanh đang nắm tay Vương quý tần ngơ ngẩn, Nhàn Quý Phi đang ngồi ngay ngắn bỗng nhiên đứng lên, hướng tới cổng vòm hậu viện, vẻ mặt thẹn thùng hưng phấn mà hô lên.
Hoàng Thượng? Triệu Lễ tôn tử kia lại tới nữa?
Trần Diệp Thanh nắm tay Vương quý tần tay hướng tới cổng vòm hình nguyệt khẩu nhìn, liền thấy nam tử đang đứng dưới hải đường nở rộ, còn không phải là Triệu Lễ tôn tử kia sao?
Chỉ là, này tôn tử sao vẻ mặt hắc trầm, cơ hồ trong mắt có lửa trừng mắt nhìn mình?
Trần Diệp Thanh lại nắm thật chặt tay nhỏ, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, tức khắc giảo hoạt cười.
Ai nha nha! Triệu Lễ! Ngươi không thỉnh mà tự đến, là tới bắt gian xem lão tử đùa giỡn các tiểu lão bà ngươi sao?
Chúng ta phải tin tưởng, trên đời này trong thân thể mỗi người đều có mặt biến thái. Chẳng qua có người rõ ràng, tỷ như Triệu Lễ tôn tử kia, có người mịt mờ tỷ như lão tử!
Trước kia đùa giỡn mỹ nhân tuy rằng vui vẻ, nhưng luôn là cảm thấy không tận hứng. Đơn giản là cảm thấy Triệu Lễ kia thật sự không rõ, hắn cho dù là đùa giỡn các tiểu lão bà hậu cung của hắn, gia hỏa này cũng không biết. Chúng ta phải tin, người đều là tiện, yêu đương vụng trộm nhất định cảnh giác, nhưng lại muốn cho toàn thế giới đều biết mình là cao thủ yêu đương vụng trộm, muốn cho toàn bộ người đều biết lão tử ngủ với lão bà ngươi mà ngươi không thể làm gì lão tử. Loại cảnh giới này, cơ hồ là không bao nhiêu người có thể đạt tới. Nhưng Trần Diệp Thanh lại muốn nếm thử một chút đùa giỡn lão bà trước mặt hắn. Triệu Lễ sẽ có thái độ gì?
Bất quá, Trần Diệp Thanh vẫn là khuyên ở chính mình: Vì mạng nhỏ, không cần khiêu chiến tôn tử kia, chờ Triệu Lễ biến thành tiên đế, hắn lại ra tay cũng không muộn!
Bởi vì Triệu Lễ đột nhiên xuất hiện, các tiểu mỹ nhân đang ngồi đều đứng lên, các cung nữ hầu hạ ở bên càng vội tiến lên nhanh thu thập quần áo chủ tử, cần phải đạt yêu cầu có thể liếc mắt một cái liền có thể nhảy vào trong mắt đế vương.
Nhìn các tiểu mỹ nhân bộ dáng vui mừng hưng phấn như thế, Trần Diệp Thanh thực buồn bã thương tâm, lại một lần ám trừng liếc mắt Triệu Lễ một cái, trong mắt in rõ hai chữ tình địch.
Triệu Lễ kéo khuôn mặt, hai tay nắm chặt dưới tay áo. Hắn hoàn toàn đánh giá rành mạch Hoàng Hậu của hắn.
Hắn quả nhiên không có đoán sai, Hoàng Hậu hắn.. Tính tình bắt đầu không giống trước, khắp nơi đều lộ ra cổ quái!
Đôi mắt hung hăng mà quét dưới tay trắng mịn của Vương quý tần, tức khắc lưng như kim chích, cổ như mắc xương.
Bị dao nhỏ của Nhàn Quý Phi mềm nhũn chọc tâm can, Trần Diệp Thanh kéo khóe miệng hơi mỉm cười, trong lòng tuy rằng có chút đè nén, nhưng vẫn không tức giận. Ai bảo lúc Nhàn Quý Phi khi dễ hắn mặt mày lại phá lệ câu hồn thế?
Nhàn Quý Phi ngược ái nương nương a! Hắn chính là hưởng thụ mình đầy thương tích!
"Nhàn Quý Phi lời này sai rồi, nương nương ở trung cung, thân phận cao quý, sao lại sẽ không quen vinh hoa? Thiếp cảm thấy là bọn nô tài hầu hạ không tận tâm, dù cho nương nương không chịu tục lệ trói buộc, quen tự do tiêu sái, nhưng lúc nên nhắc nhở liền phải nhắc nhở, miễn cho giống lần này, bị thương gân cốt, chẳng phải là sống phải chịu tội sao?"
Hoàng nương nương vươn móng tay sơn đỏ bừng nhẹ nhàng đỡ búi tóc, châm chọc nhìn thoáng qua vẻ mặt âm sắc của Nhàn Quý Phi, rũ mắt cười lạnh, tự đắc dào dạt. Trong lòng còn chửi thầm: Thứ gì, chẳng lẽ là ỷ vào Hoàng Thượng sủng liền mất chừng mực sao? Dù cho tỷ muội đang ngồi nói chơi củng có thể chân chính xem thường tính cách mềm yếu của Hoàng Hậu nương nương sao? Nhưng nhân gia là lục cung chi chủ, mẹ đẻ Thái Tử, dù cho đáy lòng không phục cũng phải kiêng kị ba phần, nàng dõng dạc như vậy, đầu có não không, không hiểu vẫn là ngu si.
Trần Diệp Thanh không ngốc, xem Nhàn Quý Phi cùng Hoàng nương nương đấu võ mồn. Đến nữa! Trước một giây hắn mới bị Nhàn Quý Phi mềm dẻo thương đau tâm can, sau một giây liền lại bị Hoàng nương nương trong miệng sở giảng 'tự do tiêu sái' thật kích thích. Ở đây người, ai cũng biết Tư Mã Mị trước lúc gả cho Triệu Lễ là nữ nhi chịu ngược đãi, cái gì từ nhỏ không chịu tục lệ trói buộc, đây là nói cho dễ nghe, mà nói trắng ra chính là không được sủng ái. Chủ mẫu Tư Mã gia căn bản không xem nàng là nữ nhi, không thỉnh sư phó dạy nàng quy củ, nên lúc này đi đường đều mới ngã.
Vốn tưởng rằng, Nhàn Quý Phi nói năng chua ngoa, không nghĩ tới Hoàng nương nương cũng không phải đèn dầu. Hai người này rõ ràng xem đối phương không vừa mắt, nhưng cuối cùng đều đem lửa giận chuyển đến trên người Trần Diệp Thanh. Nghĩ đến đây, Trần Diệp Thanh không cầm được than: Nam nhân thương hương tiếc ngọc, đối với Mỹ Nhân đánh không được mắng không xong, chỉ có thể ở chỗ này yên lặng mà hiến thân hình mảnh mai của mình.
Bích Oánh thông minh, tự nhiên nghe ra này hai nương nương đang châm biếm nương nương. Nàng sốt ruột trơ mắt nhìn chủ tử không phản kích cũng liền thôi, cư nhiên còn bưng trà ngồi ở chỗ kia tùy ý cho tiện nhân giày xéo?
Trong lúc nhất thời, lửa giận bay lên. Bích Oánh rốt cuộc nhịn không được, vừa muốn xông lên mắng hai tiện nhân kia, liền thấy nương nương vốn là toàn tâm toàn ý uống trà đột nhiên nhìn qua nàng, nói: "Bích Oánh, bảo nhà bếp làm bánh cúc hoa, bánh đậu mang lên cho Vương quý tần nếm thử, bổn cung thấy nàng tựa hồ thích ăn đồ ngọt!"
Có thể không yêu ăn đồ ngọt sao? Hai nương nương được sủng ái phía trước đối chọi, Vương quý tần lại đang chuyên tâm chuyên chí trên dĩa long nhãn, chỉ chốc lát sau, đĩa sứ hoa xanh trắng chỉ còn lại mấy quả long nhãn nhỏ lẻ loi nằm.
Bích Oánh biết nương nương là ngăn cảng nàng, trong lòng tuy rằng không muốn nhưng không dám trái lệnh chủ tử. Nhìn mắt sáng lấp lánh của Vương quý tần bởi vì được ăn 'bánh hoa cúc, bánh đậu' trong cung Hoàng Hậu, Bích Oánh trong lòng khịt mũi coi thường: Thật là quỷ tham ăn, vô tâm ngu si. Năm đó cùng Hoàng nương nương tiến cung, mà nhân gia hiện tại đã là một cung chi chủ, nàng lại còn chỉ có thể ở trong Hương Tạ lâu, làm một tần thiếp không được sủng ái.
Bánh cúc hoa bánh đậu vừa lên tới, Vương quý tần liền không phụ sự mong đợi của mọi người liền ăn ba khối, cung nữ hầu hạ ở bên sợ điểm tâm nghẹn người, vội bưng nước trà đưa bên miệng Vương quý tần, nhìn nàng hé miệng liền uống mấy hớp, còn ợ nho nhỏ, lúc này mới yên tâm, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chủ tử.
Một màn này, trước mặt chủ tử khác, đều cực kỳ khinh thường. Một nữ nhân chỉ biết ăn ăn uống uống, thật sự là không có tính uy hiếp. Nhưng trong mắt Trần Diệp Thanh, lại vô hạn vui mừng.
So với nói chuyện các mỹ nhân mang dao trong miệng, thái độ ngây thơ của Vương quý tần càng làm hắn yêu thích thật tình. Trần Diệp Thanh càng nhìn diện mạo đáng yêu của Vương quý tần đáy lòng càng thích, càng thích liền càng muốn tới gần. Cho nên mặc cho mọi người vắt óc tìm mưu kế nghĩ cách khi dễ Hoàng Hậu mềm yếu, liền thấy Hoàng Hậu vẻ mặt hưng phấn đứng lên, đi đến Vương quý tần, khi nói chuyện liền thân thiết kéo tay nhỏ quý tần, gắt gao mà nắm chặt trong lòng.
Vương quý tần đối với tính cách hòa thuận của Hoàng Hậu nương nương tâm tính rất tốt, xem nương nương thân thiết với mình như thế, khuôn mặt tròn nhỏ thượng tức khắc tươi cười sáng lạn, với hai lúm đồng tiền, muốn bao nhiều đáng yêu liền có bấy nhiêu.
Trần Diệp Thanh lại bội phục Triệu Lễ tôn tử kia. Hắn là có bao nhiêu phúc phần, mới đồng thời có được Nhàn Quý Phi diễm lệ, còn có thể ngủ cùng Vương quý tần đáng yêu như vậy a!
"Hoàng Thượng?"
Trần Diệp Thanh đang nắm tay Vương quý tần ngơ ngẩn, Nhàn Quý Phi đang ngồi ngay ngắn bỗng nhiên đứng lên, hướng tới cổng vòm hậu viện, vẻ mặt thẹn thùng hưng phấn mà hô lên.
Hoàng Thượng? Triệu Lễ tôn tử kia lại tới nữa?
Trần Diệp Thanh nắm tay Vương quý tần tay hướng tới cổng vòm hình nguyệt khẩu nhìn, liền thấy nam tử đang đứng dưới hải đường nở rộ, còn không phải là Triệu Lễ tôn tử kia sao?
Chỉ là, này tôn tử sao vẻ mặt hắc trầm, cơ hồ trong mắt có lửa trừng mắt nhìn mình?
Trần Diệp Thanh lại nắm thật chặt tay nhỏ, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, tức khắc giảo hoạt cười.
Ai nha nha! Triệu Lễ! Ngươi không thỉnh mà tự đến, là tới bắt gian xem lão tử đùa giỡn các tiểu lão bà ngươi sao?
Chúng ta phải tin tưởng, trên đời này trong thân thể mỗi người đều có mặt biến thái. Chẳng qua có người rõ ràng, tỷ như Triệu Lễ tôn tử kia, có người mịt mờ tỷ như lão tử!
Trước kia đùa giỡn mỹ nhân tuy rằng vui vẻ, nhưng luôn là cảm thấy không tận hứng. Đơn giản là cảm thấy Triệu Lễ kia thật sự không rõ, hắn cho dù là đùa giỡn các tiểu lão bà hậu cung của hắn, gia hỏa này cũng không biết. Chúng ta phải tin, người đều là tiện, yêu đương vụng trộm nhất định cảnh giác, nhưng lại muốn cho toàn thế giới đều biết mình là cao thủ yêu đương vụng trộm, muốn cho toàn bộ người đều biết lão tử ngủ với lão bà ngươi mà ngươi không thể làm gì lão tử. Loại cảnh giới này, cơ hồ là không bao nhiêu người có thể đạt tới. Nhưng Trần Diệp Thanh lại muốn nếm thử một chút đùa giỡn lão bà trước mặt hắn. Triệu Lễ sẽ có thái độ gì?
Bất quá, Trần Diệp Thanh vẫn là khuyên ở chính mình: Vì mạng nhỏ, không cần khiêu chiến tôn tử kia, chờ Triệu Lễ biến thành tiên đế, hắn lại ra tay cũng không muộn!
Bởi vì Triệu Lễ đột nhiên xuất hiện, các tiểu mỹ nhân đang ngồi đều đứng lên, các cung nữ hầu hạ ở bên càng vội tiến lên nhanh thu thập quần áo chủ tử, cần phải đạt yêu cầu có thể liếc mắt một cái liền có thể nhảy vào trong mắt đế vương.
Nhìn các tiểu mỹ nhân bộ dáng vui mừng hưng phấn như thế, Trần Diệp Thanh thực buồn bã thương tâm, lại một lần ám trừng liếc mắt Triệu Lễ một cái, trong mắt in rõ hai chữ tình địch.
Triệu Lễ kéo khuôn mặt, hai tay nắm chặt dưới tay áo. Hắn hoàn toàn đánh giá rành mạch Hoàng Hậu của hắn.
Hắn quả nhiên không có đoán sai, Hoàng Hậu hắn.. Tính tình bắt đầu không giống trước, khắp nơi đều lộ ra cổ quái!
Đôi mắt hung hăng mà quét dưới tay trắng mịn của Vương quý tần, tức khắc lưng như kim chích, cổ như mắc xương.
Chỉnh sửa cuối: