Ngôn Tình [Edit] Một Đời Khuynh Thành, Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung - Lãnh Thanh Sam

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi linhanhh, 19 Tháng mười một 2020.

  1. linhanhh Truyện hay

    Bài viết:
    1
    Một đời khuynh thành: Phi tần bị vứt bỏ ở lãnh cung

    [​IMG]

    Tên khác: Nhất thế khuynh thành, lãnh cung khí phi; Một đời khuynh thành, lãnh cung bỏ phi

    Tác giả: Lãnh Thanh Sam​

    Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, cung đấu, cung đình hầu tước, ngược thân ngược tâm, SE

    Người dịch: Linhanhh​

    Nguồn: Wiki dịch + Hố Truyện

    Số chương: 2527 chương

    Lịch đăng: Tùy thời điểm nhưng sẽ cố gắng đăng ít nhất 10 chương/1 tháng​

    Giới thiệu truyện:

    Đêm đó, nàng trút bỏ đi sự ngây ngô của người thiếu nữ mà trở nên lạnh nhạt. Nhưng có mấy ai biết rằng sâu trong vẻ lạnh nhạt ấy là sự bi thương đang gợn sóng từng đợt..

    Một ngày kia, nàng đau khổ quỳ xuống cầu hắn cho nàng xuất cung, cái gì nàng cũng không cần, chỉ xin một đời bình phàm..

    Mấy người Hoàng tử nhà trời phong thần tuấn tú, một cung nữ hèn mọn tâm như nước lặng..

    Khi bọn hắn gặp được nàng, là một hồi gió thu và ngọc lộ tương phùng, hay vẫn là một khúc ca ai oán rung chuyển núi sông..

    Link thảo luận - ý kiến: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Linhanhh

    Mục lục

    Chương 1-100

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10

    Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20

    Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30

    Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40

    Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50

    Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60

    Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70

    Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80

    Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90

    Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 99 Chương 100

     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2021
  2. linhanhh Truyện hay

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Bóng đêm 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa thu năm thiên triều Triệu Thánh Nguyên, Thái tử Bùi Nguyên Tu đại hôn.

    Trung Nguyên - một quốc gia rộng lớn, nhưng vẫn luôn chìm trong chiến tranh, mưa bão khói đạn liên miên; mà nay, lại như được hắt thêm một tầng màu mới. Đó là màu của sự hân hoan, tạo nên bởi đại hôn của Thái tử trong cung.

    Dưới mái hiên, những chiếc đèn lồng đỏ được treo rực rỡ. Trên ngọn cây, những dải hồng lụa phất phơ theo từng đợt gió nhẹ. Trụ Bàn Long cao cấp cũng sơn màu sắc đỏ.. Trong hoàng cung, không có nơi nào là không phải huyết lệ bắt mắt, không có chỗ nào là không hoan hỉ, vui vẻ. Trên gương mặt mỗi người, không nhiều thì ít đều chứa niềm vui và lời chúc mừng.

    Thế nhưng, đứng ngoài đại điện - nơi treo chiếc lồng đèn lớn nhất, thái giám tổng quản Ngọc công công trên mặt lại tràn đầy sự lo lắng và bất an. Hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem không khí náo nhiệt trong đại điện, rồi lại thấp thỏm quay mặt hướng ra phía bên ngoài. Chỉ chốc lát sau, có một đội tiểu thái giám chạy tới. Thấy vậy, hắn liền tiến lên hỏi: "Tìm được rồi sao?"

    "Hồi tổng quản, vẫn chưa."

    "Vẫn chưa! Vậy các ngươi trở về làm gì? Còn không mau đi tìm!"

    "Dạ, dạ."

    Mấy tiểu thái giám đó lại sợ hãi chạy đi khắp nơi tìm kiếm.

    Ngọc công công nhìn bọn họ hớt hải, bản thân cũng liền cảm thấy bồn chồn theo. Hắn duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi lại quay đầu lại nhìn. Trong đại điện, hỉ nhạc đã tấu đến khúc cao trào, bá quan văn võ cũng đã nâng cao chén rượu chúc mừng.

    Thái tử thành thân, mà tân nương lại là thiên triều đệ nhất mỹ nhân, cũng chính là cháu gái của Ân Hoàng hậu - Nam Cung Ly Châu. Khắp mọi nơi đều tràn ngập không khí vui mừng. Mấy vị Hoàng tử, ngay cả Ngũ Hoàng tử Bùi Nguyên Phong, người đang rèn luyện trong quân ngũ cũng đều lên ngựa trở về kinh đô tham dự yến tiệc. Nhưng tuyệt nhiên ở hỉ yến, lại không hề xuất hiện bóng dáng của Tam Hoàng tử Bùi Nguyên Hạo.

    Nhớ tới sắc mặt của Ân Hoàng hậu khi hắn mới bẩm báo, Ngọc công công không nhịn được đánh cái rùng mình.

    Bóng đêm đã ngày càng sâu, giờ lành cũng sắp đến. Ngọc công công có chút bất an đứng thẳng, hắn quay đầu lại nhìn. Dường như trong đại điện đã nhận thấy sự khác thường, chúng quần thần cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi. Không chờ được nữa, hắn liền tự mình chạy xuống, sai khiến tay hạ nhân: "Ngươi, đi Tử Thần cung. Ngươi, đi Chiêu Cung điện. Ngươi, dẫn người đến Nam Cung môn bên kia nhìn xem.. Tất cả đều phải tập trung tìm hết cho ta. Nếu không tìm được, thì điểm tâm hôm nay, cũng sẽ chính là đầu của các ngươi!"

    "Dạ."

    Đám đông lại cuống quýt tản ra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2021
  3. linhanhh Truyện hay

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Bóng đêm 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A --!"

    Ở thời điểm mà tất cả mọi người đều đang đi tìm khắp nơi, thì tại lãnh cung yên tĩnh, bên mép hồ tưởng chừng hẻo lánh không có dấu chân người, đột nhiên lại vang lên một tiếng hét lớn.

    Men theo tiếng nước róc rách, mặt hồ cũng tạo nên từng đợt, từng đợt gợn sóng, giống như có ai đang bước vào vậy. Những gợn sóng ấy không ngừng tắm mình dưới ánh trăng, tỏa ra lưu quang bắt mắt. Thế nhưng, lưu quang đẹp đẽ kia lại không biết dường vô tình, hay là hữu ý mà chiếu tới bên trong đình, nơi có hai thân ảnh đang dây dưa.

    Trong màn đêm, một tiếng xé rách -- một mảnh lụa mỏng xanh bị gió đêm thổi bay, chậm rãi men theo lối gió rời đi đình, phiêu hướng tới không trung. Màu xanh của miếng lụa có thể che lấp màu xám bạc của ánh trăng, nhưng lại không thể che đi sự co rút, run rẩy nhè nhẹ của đôi cánh tay đang bị cưỡng ép ấn lên đỉnh đầu, làm uốn thành một đường cong quỷ dị, được phản chiếu dưới ánh trăng kia. Đầu ngón tay tuyết trắng xanh xao của người con gái liều mạng giãy giụa, thậm chí cọ xát mạnh mẽ với nền đất thô ráp, làm vương ra vài giọt máu, lưu lại nhàn nhạt tựa như huyết sắc hoa ngân.

    Làn da trắng muốt, run rẩy nhè nhẹ, lập lòe dưới ánh trăng, tuyệt đẹp như một khối mỹ ngọc cao cấp, sặc sỡ đến lóa mắt. Nhưng.. lại không thể dẫn dậy nổi nửa điểm thương hại của người phía bên trên.

    Đau! Một giọt nước mắt rơi, theo ánh trăng mà nhẹ nhàng chảy xuống, lần từng nét trên gương mặt thanh tú, rồi dừng lại trên phô đất đầy - nơi phảng phất một vài nhánh tóc đen. Bỗng chốc, liền biến mất không còn thấy bóng dáng.

    Chốn lãnh cung vốn đã từng tĩnh lặng, ngột ngạt đến rợp người mà nay dường như lại trở nên quyến rũ, phong tình đến đỏ mặt. Trong bóng đêm u ám, chỉ còn vang lên một tiếng nữ nhân ai uyển than nhẹ, một giọng nam nhân trầm trầm thở dốc. Mị hoặc hương lan tỏa khắp không trung, chậm rãi theo những tia sáng phản chiếu trên mặt hồ mà phiêu đãng mở ra.

    Nhưng, một đêm này, vẫn còn rất dài..

    * * *

    Không biết qua bao lâu, nhóm thái giám đi tìm kiếm khắp các ngõ ngách hoàng cung cuối cùng cũng tìm thấy nơi ẩn nấp này. Tuy nhiên, bây giờ, tất cả đều không còn ngoài một nam tử tuấn mỹ với thân hình cao lớn, giữa mày ẩn một cỗ hung ác, đang ngồi dựa trên chiếc ghế đá bên đình chỉnh lại quần áo hỗn độn.

    Trong không khí nồng nặc mùi rượu, gương mặt hắn ửng hồng, tròng mắt lờ mờ in hằn vài tia tơ máu. Nghe thấy có tiếng người lại đây, hắn chậm rãi ngẩng, quay đầu nhìn thoáng qua.

    Đối diện với một ánh mắt không có một chút nào độ ấm, các cung nữ, thái giám đều run rẩy, sợ tới mức toát hết cả mồ hôi lạnh, ngay lập tức quỳ xuống: "Tam điện hạ!"

    Nam tử kia cái gì cũng không nói, chỉ duỗi tay xoa hai bên thái dương ẩn ẩn đau, rồi lại đánh ánh mắt về phía mặt đất - nơi vài mảnh vải quần áo bị xé rách đang nằm ngổn ngang. Trong không gian, tư vị mị hoặc vẫn còn lưu lại, giống như là minh chứng cho sự việc vừa diễn ra.

    "Tam điện hạ, Hoàng Thượng đang tìm ngài, thỉnh mau trở về thôi."

    "..."

    Hắn vẫn không nói gì, chỉ yên lặng ngồi đó. Qua một lúc lâu sau, mới đứng dậy bước ra khỏi nguyệt đình, nhưng tuyệt nhiên, lại không hề quay đầu dù chỉ một lần để nhìn lại cái nơi chính mình vừa hoan ái đến cuồng loạn.

    Dưới ánh trăng, một đợt gió lớn thổi bay vài mảnh quần áo vỡ vụn còn sót lại kia. Chúng bay tới giữa lòng hồ, đậu xuống, và dần bị nhấn chìm bởi từng đợt sóng dồn dập.

    Sau tất cả, tựa như.. không có chuyện gì xảy ra.
     
    Huyềnnnnn, tuongnhuHương Hoàng93 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2021
  4. linhanhh Truyện hay

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Ta nên làm gì bây giờ..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thanh Anh! Nhạc Thanh Anh!"

    Rầm--

    Ta vừa mới từ thau tắm đứng lên liền nhìn thấy cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy mạnh ra, cùng với đó đem theo một trận gió thổi tung chiếc màn che. Một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở cửa, lớn tiếng vọng vào: "Ngươi mau cho ta biết rốt cuộc tối hôm qua ngươi đã ở đâu? Ta đều đã đi khắp mọi nơi tìm ngươi, chân cũng muốn sưng lên rồi, ngươi--"

    Đối phương vốn dĩ đang nổi giận đùng đùng nhưng ngay khi vừa nhìn thấy ta phía sau màn, liền lập tức ngây ngẩn cả người: "Ngươi, ngươi thế nào mới sáng ra đã tắm gội rồi?"

    Sau một phen chấn động, ta hơi hơi trấn định lại. Bởi trước mắt đây không phải ai khác mà chính là người ở cùng với ta chung một gian nhà - Du Nhi.

    "Ta, dơ bẩn."

    "Dơ bẩn?"

    Du Nhi đột nhiên tùy tiện muốn lại kéo màn ra xem, ta liền lập tức sợ hãi trắng nhợt mặt. Sợ nàng phát hiện ra điều gì bất thường, ta bèn đem toàn bộ thân thể chìm lại vào trong thau tắm: "Không cần! Không cần tiến vào!"

    Giống như bị ta làm cho hoảng sợ, Du Nhi bèn dừng lại: "Thanh Anh, ngươi làm sao vậy?"

    "Ta.."

    "Giọng nói của ngươi làm sao vậy? Như thế nào lại khàn khàn thế kia? Ngươi bệnh sao?"

    Giọng nói của ta chính xác là bị khàn nhưng không phải là vì bệnh mà chính là do ta đã khóc suốt một đêm -- nhưng.. ta không dám nói, chỉ có thể cắn răng nói dối: "Ta bị phong hàn, Du Nhi đừng tiến vào, đừng vào."

    "Thôi được rồi"

    Nghe ta nói bị phong hàn, Du Nhi liền không tiếp tục tiến vào trong nữa, tay cũng lùi về: "Ngươi tối hôm qua đi chỗ nào cũng không thèm trở lại, rồi giờ lại bị cảm lạnh, ngươi biết ta đã lo lắng cho ngươi nhiều lắm không hả?"

    Nhắc tới tối hôm qua, nỗi chua xót trong lòng lại trào dâng mạnh mẽ, đôi mắt ta hơi đỏ lên, vội vàng cúi đầu: "Ta.. có chút việc."

    Du Nhi hoài nghi liếc mắt nhìn ta một cái. Nhưng do vẫn cách một tầng màn nên không thể nào xem rõ. Cuối cùng, nàng cũng từ bỏ hoàn toàn, sau đó lại nói: "Được rồi, ta đến là để nói cho ngươi biết, Ngọc công công đột nhiên hôm nay đến Dịch Đình, kêu chúng ta tất cả đều phải có mặt."

    "Ngọc công công?" Đó chẳng phải là nội thị giám tổng quản trong cung sao? Hắn tới Dịch Đình làm cái gì?

    "Ân, cũng không biết hắn tới làm gì, nhưng nhiều người cũng đã đến rồi. Thanh Anh, ngươi mau tắm gội sạch sẽ rồi đến đi. Đừng để muộn."

    Nói xong, nàng liền xoay người ra ngoài, rồi đóng cửa lại.

    Trong phòng bây giờ chỉ còn lại mình ta, không gian cũng trở nên tĩnh lặng trở lại, ta lúc này mới từ trong thau nước đã nguội lạnh từ bao giờ đứng lên. Làn da trắng tuyết run bần bật trong không khí lạnh băng, phía bên trên có xuất hiện một vết bầm thật lớn, xung quanh khắp cơ thể vẫn còn lưu lại những vệt hồng ái muội. Dưới những bọt nước li ti, chúng lại càng trở nên rõ ràng hơn.

    Những cái này cũng chính là những thứ mà ta sợ bị Du Nhi nhìn thấy.

    Đứng ở trong nước, cả người đều trở nên lạnh toát. Ta hoàn toàn không biết phải làm sao. Nội thị giám tổng quản Ngọc công công, hắn đến làm cái gì? Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ là bởi vì sự việc kia sao?

    Một trận rét lạnh đánh úp bất ngờ. Không chịu được, ta bèn ôm chặt lấy cánh tay gầy yếu của chính mình, cả thân hình đều hơi hơi run rẩy.

    Làm sao bây giờ?

    Ta nên làm cái gì bây giờ..
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười hai 2020
  5. linhanhh Truyện hay

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Ai đã gặp Tam điện hạ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch Đình, hay còn gọi là Vĩnh Hạng, nằm ở ngã ba bên trong cung, là nơi ở của các cung nữ.

    Mà ta - Nhạc Thanh Anh, trong hoàng cung này, là người bình thường nhất, và cũng là một cung nữ có thân phận hèn mọn nhất. Từ năm mười sáu tuổi tiến cung cho tới nay, đã trôi qua năm năm rồi. Ta vẫn luôn sống rất bình thường, yên ả hệt như mặt hồ không hề gợn một chút nào lọn sóng.

    Nhưng sự việc xảy ra đêm qua, đã đem tất cả cục diện hoàn toàn phá vỡ.

    Mang theo tâm trạng bất an, ta từ từ đi tới sân viện phía trước. Khi đến nơi, ở đó đã có rất nhiều cung nữ đang đứng nghị luận sôi nổi với nhau. Theo hướng nhìn thẳng của đám người phía trước nhất, là vị trí của nội thị giám tổng quản Ngọc công công. Mà đứng bên người hắn, chính là Diêu Anh Tuyết - nữ quan Dịch Đình, người mà ngày thường chúng ta hay gọi là cô cô. Kỳ thật nàng so với ta còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng bởi vì vào cung sớm, lớn lên lại xinh đẹp, thông minh, hơn nữa còn rất có tài sản, cho nên tại hoàng cung này tựa như cá gặp nước, tuổi dù còn trẻ nhưng đã được thăng chức lên vị trí chưởng quản Dịch Đình.

    Vừa thấy hai người bọn họ, sắc mặt ta ngay lập tức trắng bệch.

    Du Nhi vừa nhìn thấy ta tới, liền kéo một tay ta đi qua, nhỏ giọng nói: "Ngươi như thế nào sao chậm quá vậy, muốn chút nữa bị phạt hả."

    Ta miễn cưỡng cười tươi với nàng một cái, nhưng thực chất trong lòng lại rất chua xót.

    Không phải là ta muốn chậm, mà là cái cảm giác đau đớn do bị xé rách ở hạ thân tới bây giờ vẫn chưa thối lui, đi một bước cũng đều thực sự khó khăn. Nhưng nỗi khổ này cho dù muốn thì cũng chẳng thể nói nên lời.. Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Ngọc công công tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống chúng ta. Cặp mắt thon dài lóe lên sự khôn khéo, làm cho người đối diện cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh.

    Tim ta càng đập lợi hại hơn.

    Lúc này, Ngọc công công ho nhẹ một tiếng. Đám đông lập tức im lặng, chú tâm nghe hắn nói: "Đêm qua Thái tử điện hạ đại hôn, mọi người cũng bận rộn cho tới nửa đêm, đều vất vả rồi."

    Mọi người vâng vâng dạ dạ không có nói tiếp.

    "Tuy nhiên, vẫn có một số người vụng trộm trốn phận sự! Nếu là ngày thường thì ta còn có thể bỏ qua, nhưng nếu xảy ra việc lớn, thì không phải ta nói một câu thì liền có thể bỏ, xong hết tất cả!"

    Vừa nghe đến đây, ta cảm thấy tim mình đập thùng thùng, giống như muốn nhảy ra ngoài đến nơi.

    Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên lại chuyển giọng: "Tuy vậy, Hoàng Thượng anh minh nhân hậu, như cũ mọi người đều có ban thưởng. Các ngươi cần phải biết ơn Hoàng Thượng đã ban thưởng, vì đó chính là phúc phận to lớn của các ngươi!"

    ..


    Thì ra là hắn đến phát tiền thưởng.

    Trái tim cơ hồ trào tới cổ họng của ta lúc này mới dần bình tĩnh trở lại, máu toàn thân đều một lần nữa lại chảy xuôi. Mà ngay khi nghe thông báo, xung quanh lập tức náo nhiệt hẳn lên.

    Sau đó, đám cung nữ đi đến trước mặt hắn để lĩnh tiền thưởng, mỗi người được hai điếu đồng. Những người phía trước thật mau nhận rồi đi. Đến phiên ta, ta cũng đi ra phía trước: "Tạ Hoàng Thượng ân điển."

    Lĩnh tiền xong, ta liền muốn xoay người trở về. Nhưng vừa mới quay người lại, liền nghe thấy ở phía sau Ngọc công công còn nói thêm: "Còn có một việc. Đêm qua Thái Tử đại hôn, ở Dịch Đình các ngươi, có cung nữ nào không làm việc, cũng không tới đại điện mà ở chỗ khác trong cung gặp được Tam điện hạ không?"

    Rầm --

    Ngọc công công vừa thốt lời, bất thình lình xảy ra một tiếng vang khiến mọi người đều kinh ngạc. Tất cả đều nhìn về phía ta.

    Còn ta - đứng bất động ở đó, mà phía dưới chân, đồng tiền rơi rụng đầy mặt đất..
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2021
  6. linhanhh Truyện hay

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Ngươi.. tại sao lại nói dối?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhạc Thanh Anh, ngươi thật to gan!"

    Quát nũng nịu một tiếng, Diêu Ánh Tuyết đã đi tới, tát thật mạnh lên khuôn mặt ta, trên má tức khắc xuất hiện một cỗ đau rát: "Ngọc công công còn đang ở đây, sao ngươi không có một chút quy củ gì cả!"

    Một cái tát này làm ta ngẩn ra.

    Tuy rằng thường ngày nàng luôn diễu võ giương oai, cũng thường xuyên khiến cho ta khó xử, nhưng đánh ta trước mặt mọi người như vậy, thì đây là lần đầu tiên. Một sự tức giận, khuất nhục khôn kể trào dâng mãnh liệt. Ta vừa mới ngẩng đầu lên muốn cùng nàng đấu lí thì thấy Ngọc công công đứng ở phía trước, rốt cuộc lại cắn răng nhịn xuống, cúi đầu nói: "Thỉnh công công, thỉnh cô cô tha thứ."

    Ngọc công công chậm rãi đi tới: "Ngươi là Nhạc Thanh Anh?"

    "Dạ."

    "Hôm qua ngươi có nhìn thấy Tam điện hạ sao?"

    Ta căng thẳng, vội vàng lắc đầu: "Nô tì không thấy."

    "Thật sao? Vậy đêm qua ngươi đã ở đâu? Làm cái gì?"

    "Nô tỳ, nô tỳ đêm qua cũng không được giao việc, cho nên ở trong phòng nghỉ ngơi, không có rời đi nửa bước."

    Khi ta lắp bắp trả lời xong, cùng lúc đó, Du Nhi đứng bên cạnh cũng liếc mắt nhìn ta đầy thắc mắc.

    "Thế sao." Ngọc công công hơi nheo nheo đôi mắt, chăm chú nhìn ta, qua một hồi lâu mới nói: "Nếu như ngươi không biết, vậy thì quên đi. Việc hôm nay, cứ coi như ngươi vô tình. Diêu nữ quan, không cần trừng phạt nàng ta nữa."

    Cơn giận của Diêu Ánh Tuyết tựa hồ vẫn chưa tiêu tan, nhưng Ngọc công công đã mở miệng nói như vậy, nàng ta cũng không tiện bác bỏ, chỉ hung hăng liếc ta một cái: "Nếu công công đã nói như vậy -- Nhạc Thanh Anh, hôm nay tạm tha cho ngươi. Còn không mau tạ Ngọc công công?"

    "Dạ. Tạ Ngọc công công. Tạ cô cô."

    Hướng bọn họ hành lễ xong, ta liền luống cuống tay chân nhặt tiền trên mặt đất, hoang mang rối loạn rời đi. Mà ở phía sau, Ngọc công công luôn im lặng dõi theo ta bằng cặp mắt khôn khéo. Qua một thời gian dài vẫn không mở miệng nói một lời.

    Chỉ khi đi tới Nội Tàng các, trái tim đang đập liên hồi của ta mới dần bĩnh tĩnh trở lại.

    May mắn thay Ngọc công công không hỏi nhiều. Nếu không.. ta cũng không biết chính mình sẽ sợ hãi hay khổ sở nữa. Nhưng mỗi khi hồi tưởng lại hồi ức kinh hoàng kia, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống. Một giọt, lại một giọt..

    Ta ngồi im lặng, không biết đã khóc bao lâu thì nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập. Vội vàng lau khô nước mắt, ta đi qua mở. Du Nhi đứng ở cửa, vừa nhìn thấy ta thì ngay lập tức mở to hai mắt: "Thanh Anh, ngươi, khóc?"

    "Ta, không có."

    Ta lấy tay xoa xoa đôi mắt, xoay người đi vào trong nhà. Du Nhi vội vàng theo sau: "Ngươi đừng giấu ta. Diêu Ánh Tuyết kia tuy bình thường hay bắt nạt, khi dễ người khác, nhất là với ngươi, nhưng hôm nay cư nhiên lại còn đánh ngươi, thế nhưng mà -- Thanh Anh, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?"

    "Ta không có việc gì.." Ta thấp giọng nói.

    "Vậy tại sao vừa nãy ngươi lại gạt Ngọc công công?" Du Nhi nhìn ta: "Đêm qua, rõ ràng là ngươi không có ở trong phòng."

    Tâm ta lập tức trầm xuống.

    Nội Tàng các liền rơi vào một mảnh trầm tĩnh. Qua thật lâu, ta rốt cuộc mới bình tĩnh lấy lại được giọng nói của mình: "Du Nhi, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, ta chỉ là không muốn phiền toái. Đêm qua quả thật ta đã đi ra ngoài, nhưng nơi ta đi nhất định không thể để cho Ngọc công công bọn họ biết được."

    Du Nhi mở to hai mắt nhìn ta: "Ngươi đi chỗ nào?"
     
    Huyềnnnnn, LinhtinhtinhHương Hoàng93 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng một 2021
  7. linhanhh Truyện hay

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Tin tức động trời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta tới lãnh cung, thăm Ngưng Yên."

    Liễu Ngưng Yên, ta và Du Nhi cùng nhau tiến cung làm cung nữ, tuổi của cả ba gần ngang nhau nên cũng nhanh chóng trở thành bạn tốt. Ngưng Yên được xem là cung nữ đẹp nhất trong tốp người được đưa vào cung năm đó. Giống với tên nàng vậy, nhan sắc ấy nhẹ nhàng, đằm thắm tựa như ngày xuân liễu rủ gian ngưng kết sương khói (đóa liễu xuân rủ mềm mại khiến sương cũng khó mà tan đi), khiến cho người khác chỉ muốn ôm vào lòng bảo vệ, chở che.

    Cũng bởi vì đẹp, nên Ngưng Yên mới không cam chịu số phận là cả đời chỉ làm cung nữ. Năm thứ hai tiến cung, nàng liền tìm mọi cách để lọt được vào mắt xanh của Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo, trở thành phu nhân của hắn.

    Lúc đó, chúng ta đều chúc phúc cho tỷ muội của mình, cho rằng tâm nguyện của nàng cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng. Nhưng nào ngờ, bên Bùi Nguyên Hạo lại có rất nhiều nữ nhân, không đến hai tháng, Ngưng Yên liền bị thất sủng. Sau đó chính nàng lại phạm phải tội chết, bị biếm vào lãnh cung, từ đó không còn thấy được ánh sáng mặt trời nữa.

    Khi đó, chúng ta mới hiểu được, đây chính là hoàng cung.

    Cho dù được sủng ái cỡ nào, so với việc được nuông chiều ra sao thì hàng nghìn những tai họa bất ngờ luôn luôn ập đến nhanh hơn một bước. Trong hoàng cung này, trèo lên càng cao, thì ngã xuống lại càng đau.

    Và cũng chính từ lúc đó, ta đã nhận ra rằng, trong cung này ta chỉ có thể an phận thủ thường mà sống, tốt nhất là khiến người khác không chú ý đến mình, chỉ cần cố gắng chịu đựng một vài năm, chờ đến khi hoàng ân đại xá cho phép ta xuất cung, thì ngay lập tức là có thể rời xa cái chốn thị phi này để trở về làm một nữ nhân bình thường.

    Cho nên những năm gần đây, ta đã từ bỏ rất nhiều cơ hội được thăng chức để ngây ngốc tại Nội Tàng các này.

    Vừa nghe đến tên Ngưng Yên, Du Nhi sửng sốt một chút: "Nàng, có khỏe không?"

    Ta thở dài: "Không được tốt lắm. Đặc biệt là chi phí ăn mặc đều bị cắt xén rất nhiều, nên ta cũng đã mang thêm vài món đồ cho nàng."

    "Vậy là do ngươi đi lãnh cung thăm Ngưng Yên cả một đêm, cho nên mới nói dối sao?"

    Ta cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Dư Nhi: "Ừ."

    Lúc này Du Nhi mới gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng thở ra: "Nếu như là thế, thì ta yên tâm rồi. Thanh Anh, ta thật sự sợ rằng ngươi sẽ trở thành Ngưng Yên thứ hai."

    "Cái gì?"

    "Chắc ngươi vẫn chưa biết." Du Nhi nhìn bốn phía, xác định không có ai ở đây, mới hạ giọng: "Ta mới nghe được cuộc trò chuyện của mấy cung nữ có làm việc tối qua. Nói là đêm qua, ở hỉ yến của Thái tử, khi giờ lành đã qua, Thái tử và Thái tử phi cũng đã bái đường xong, Tam điện hạ mới xuất hiện. Nghe là uống đến say khướt, không thể phân biệt được bất cứ ai, còn có.. còn có hình như trong lúc say, hắn có sủng hạnh một cung nữ, nhưng lại không biết đó là ai."

    Tâm ta thật giống chịu một đả kích thật mạnh, sắc mặt ngay tức khắc trở nên tái nhợt.

    "Khi nghe thấy chuyện này, ta thật sự sợ rằng đêm qua ngươi không có về nhà là do gặp Tam điện hạ. Nếu như không phải thì giờ ta yên tâm rồi." Nàng lại nhìn ta cười, nói: "Bởi vì nha, ta mới nghe được một tin tức cực kì tốt bên phía quản sự."

    "Tin tức tốt gì vậy?"

    Du Nhi lại quay đầu nhìn nhìn xung quanh, kỳ thật bên trong Nội Tàng các lúc này chỉ có hai chúng ta, không có người nào khác, nhưng nàng vẫn đè thấp thanh âm: "Chỉ còn có mấy tháng nữa là tới ngày hoàng ân đại xá. Thanh Anh, ta nghe nói là trong danh sách cung nữ được xuất cung năm nay, cũng có viết tên hai ta."
     
    Huyềnnnnn, LinhtinhtinhHương Hoàng93 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2021
  8. linhanhh Truyện hay

    Bài viết:
    1
    Chương 7: Tất cả các Hoàng tử đều là nhân trung long phượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật sao?"

    Một niềm vui bất chợt ập đến khiến đôi mắt ta trở nên sáng ngời, ngay lập tức, cái gì cũng quên đi hết, ta vội vàng bắt lấy đôi tay nàng: "Ngươi không gạt ta chứ? Thật sự có tên chúng ta sao?"

    "Ta lừa ngươi làm cái gì?" Du Nhi cười ha hả: "Trừ khi ngươi thật sự muốn gả cho hoàng tử nào đó, không muốn ra khỏi cung."

    "Ngươi đừng nói bậy." Lòng ta lại bắt đầu trầm xuống.

    Nhưng Du Nhi không có phát hiện, vẫn tiếp tục vui đùa: "Vốn dĩ là thế mà. Thanh Anh, lúc trước, khi chúng ta cùng nhau tiến cung làm cung nữ, nếu như không tính Ngưng Yên, thì chẳng phải ngươi chính là người xinh đẹp nhất sao? Nếu không phải Diêu Ánh Tuyết cố tình gây khó dễ cho ngươi, an bài ngươi đến cái chỗ" chim không thèm ỉa "này để trông giữ sách, ngươi nhất định sẽ có cơ hội bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Mà mấy vị hoàng tử của thiên triều chúng ta, ai cũng tuấn mĩ giống như thần tiên trên trời vậy!"

    Kỳ thật loại chuyện "Bay lên cành cao biến phượng hoàng" này, ngày thường nàng cũng đề cập đùa vui không ít. Lúc đầu ta còn sẽ đỏ mặt, nhưng về sau cũng chết lặng, chỉ cười một tiếng cho qua.

    Huống hồ, tuy rằng nàng nói ta xinh đẹp, nhưng ta biết, nhan sắc của mình cùng lắm chỉ thuộc tầm thanh tú mà thôi, kém Liễu Ngưng Yên, cũng kém Diêu Ánh Tuyết. Những cái vinh hoa phú quý ân sủng chiếu cố đó đối ta mà nói thì thật sự là quá xa vời.

    Vẫn là thế nhưng hôm nay, khi nói đến hoàng tử, lòng ta thật giống như bị kim đâm một phát. Thực sự rất khó chịu.

    "Thái Tử của chúng ta - Bùi Nguyên Tu, đương nhiên không cần phải nói, hắn lớn lên thật đẹp, tính tình cũng tốt, lại một bụng văn chương, tương lai khẳng định sẽ là một hoàng đế tốt! Thật đáng tiếc, đêm qua hắn đã thành hôn mất rồi."

    "Ngũ hoàng tử Bùi Nguyên Phong cũng không tồi, là đại tướng quân uy phong lẫm liệt, trong cung có nhiều cung nữ đều âm thầm -- ha ha. Bất quá, hắn so với ngươi còn nhỏ hơn vài tuổi, như vậy vẫn là không ổn lắm."

    "Đúng rồi, còn có Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo," Du Nhi vỗ tay một cái: "Ừm, hắn sao -- hắn tính tình không được tốt lắm, hỉ nộ vô thường, ai cũng không biết được tâm tư của hắn chính xác như thế nào, nếu thành người của hắn --"

    Ta cảm thấy tim mình đập nhanh một hồi, liền đánh gãy lời nàng nói: "Du Nhi, ngươi đừng nói nữa."

    Du Nhi nghi hoặc nhìn ta: "Thanh Anh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

    Ta sợ nàng lo lắng, chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Không có gì, ta chỉ là -- nghĩ đến Ngưng Yên, liền không muốn nhớ tới những việc này."

    Lúc trước khi Ngưng Yên được sủng ái, trong cung ngoài cung không ai là không nịnh hót nàng, nhưng còn bây giờ thì sao, ngay cả một cái tiểu nha đầu ở lãnh cung cũng dám khi dễ nàng. Nghĩ thời gian tới nàng sẽ lại càng khổ sở gian nan hơn, lòng ta lại dâng lên một trận chua xót.

    "Ai, đúng vậy." Du Nhi nói: "Nam nhân trong cung này, ai cũng đều không đáng tin cả."

    Lời nói to gan lớn mật như vậy mà nàng cũng có thể nói ra được. Nhưng may mắn thay, đây lại là Nội Tàng các, nơi "Chim không thèm ỉa". Nếu không, dù cho chúng ta có mười cái đầu cũng không đủ chém.

    Ta vừa mới nghĩ vậy thì ngay sau đó, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

    Ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu vào, làm sáng bừng khắp căn phòng tối tăm. Cả ta và Du Nhi đều giật mình ngơ ngác. Nhưng rất nhanh sau đó, ta liền nhận ra một hình bóng quen thuộc đang đứng ở cửa.
     
    Huyềnnnnn, LinhtinhtinhHương Hoàng93 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2021
  9. linhanhh Truyện hay

    Bài viết:
    1
    Chương 8: Thái tử Bùi Nguyên Tu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng chói. Tại thời điểm thấy rõ được người phía trước, hai chân Du Nhi lập tức mềm nhũn, quỳ xuống đất bụp một tiếng.

    "Thái, Thái Tử -- điện hạ.."

    Người đứng ở trước mặt chúng ta đây - dáng hình cao lớn, vận một thân bạch y như tuyết, khi đứng dưới ánh mặt trời lại trông càng nhanh nhẹn tuyệt đối, tựa không dính một chút bụi trần. Gương mặt hắn đẹp như ngọc, đặc biệt là cặp mắt sáng suốt thấu tỏ mọi sự kia, phảng phất tựa như mặt hồ tuyệt thế tĩnh lặng. Khóe miệng hắn có chút hơi cong lên, phác họa nên một nét tươi cười khiến cả người đều tản ra khí chất ôn nhu, thanh tịnh.

    Hắn, chính là đương triều Thái Tử -- Bùi Nguyên Tu.

    Du Nhi đang quỳ gối ở bên cạnh đã run rẩy đến không thành bộ dáng. Thật không biết là hắn đã đứng ở bên ngoài bao lâu, nghe được nhiều hay ít. Du Nhi vừa mới nói những lời bất kính kia, giờ có chết mười lần cũng không đủ a!

    Vừa nghĩ đến đây, ta cũng lập tức trở nên căng thẳng.

    Chúng ta cứ quỳ trên mặt đất như vậy cho đến khi tiếng bước chân ngày càng gần, tà áo tuyết trắng theo đó chậm rãi xuất hiện trước mắt, một thanh âm ôn hòa từ phía trên đỉnh đầu vang lên: "Đứng lên đi."

    Ta đỡ Du Nhi, chậm rãi đứng lên.

    Bùi Nguyên Tu nhìn Du Nhi run bần bật, nói: "Ngươi tên là gì."

    "Nô, nô tỳ kêu, kêu Du Nhi."

    "Du Nhi? Ngươi trông không giống những cung nữ ở Nội Tàng các."

    Ta nhìn hắn một cái, lập tức nói: "Du Nhi là tới để giúp nô tỳ sửa sang lại Nội Tàng các, hiện tại cũng dọn xong rồi. Du Nhi, ngươi trở về đi."

    Nói xong, ta ngầm dùng tay nhéo nàng một chút. Du Nhi hiểu ý, lập tức cúi người bái, nói: "Thái Tử không có việc gì khác phân phó, nô tỳ liền cáo lui." Nói xong, liền nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, lúc ra đến cửa còn đụng phải khung cửa một chút.

    Bùi Nguyên Tu nhìn bóng dáng nàng hốt hoảng biến mất sau cánh cửa, rồi lại quay đầu nhìn gương mặt chưa hết nét kinh hoàng của ta. Hắn cười cười, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ xoay người đi tới kệ sách phía trước, ta cũng vội vàng theo qua. Ta thấy hắn nâng tay lên, đầu ngón tay thon dài, trắng nõn chậm rãi lướt qua tiêu đề sách, nhưng sau một hồi lâu, cũng không có bắt lấy một quyển.

    Ta nghĩ nghĩ, liền đi sang một kệ sách khác, tìm quyển 《 thập tam kinh chú sớ 》mà bữa trước hắn có đánh dấu lại, rồi lấy hai tay dâng lên.

    Hắn liếc nhìn ta một cái, điềm đạm cười, đón lấy cuốn sách.

    Kỳ thật, tuy vừa mới cằn nhằn rằng Nội Tàng các là một nơi "Chim không thèm ỉa", nhưng thực ra cũng không hoàn toàn đúng.

    Lúc mới đầu bị Diêu Ánh Tuyết phân công đến nội tàng các thì nơi này đích xác là hàng năm đều không có một ai tới. Thời gian trôi đi, ta cũng quen dần, thậm chí còn tự mình lấy sách xem trộm. Kết quả, cuối cùng ta đã biết thêm được một ít chữ. Thà đọc sách cổ thì ít ra như vậy còn đỡ hơn việc chỉ biết ngồi phát ngốc ở đây.

    Rồi tới một ngày vào hai năm trước, khi ta đang lật xem một tập thơ thì đột nhiên, cửa các bị đẩy ra.

    Mà người đi vào, chính là Bùi Nguyên Tu.

    Hiện tại, ta vẫn còn nhớ rõ, hắn một thân bạch y, từ dưới ánh mặt trời chậm rãi đi vào tựa như thiên thần hạ phàm, trích tiên lâm thế. Tất cả những lời miêu tả thần tiên trong sách cổ thực sự đều không thể nào bằng một phần vạn hắn.

    Thì ra, bởi vì muốn tìm một cuốn sách hiếm nên hắn mới đến nơi này. Mà vừa hay ta cũng mới xem qua quyển sách đó không lâu, cho nên không hề tốn một chút công sức nào tìm được từ kệ sách đưa cho hắn. Ta tựa hồ còn nhớ rõ, khi từ trong tay của ta tiếp nhận quyển sách kia, ánh mắt hắn có lóe lên một chút gì đó khác thường.

    Kể từ khi ấy, hắn thường hay lui tới đây, mà ta, thì ở một bên an tĩnh hầu hạ.

    Nhưng tuyệt nhiên, không có ai nói qua một câu.

    Giờ phút này, nội tàng các lại trở nên an tĩnh như cũ. Hắn cúi đầu, chậm rãi đọc sách; còn ta đứng ở bên cạnh, lặng lẽ giương mắt nhìn hắn.
     
    Huyềnnnnn, LinhtinhtinhHương Hoàng93 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười hai 2020
  10. linhanhh Truyện hay

    Bài viết:
    1
    Chương 9: Thái tử sẽ trách tội sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Các vị hoàng tử đều được thừa hưởng linh khí của trời đất, tuấn mỹ thập phần. Mà vị Thái tử điện hạ trước mắt này lại càng kiệt xuất. Sườn mặt hắn đặc biệt tuấn tú, hàng mi nhỏ dài xinh đẹp tựa cánh chim non. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống khiến cho chiếc bóng của hắn trông thật lớn; mũi rất cao, rất cao giống như được điêu khắc vậy; đôi môi tuy hơi hơi nhấp nhẹ tùy thời điểm nhưng vẫn luôn giữ được độ cong nhất định. Ý cười ấy không chỉ nhợt nhạt bên môi mà tựa hồ còn dung hòa cả với ánh mắt long lanh kia.

    Nam nhân ôn nhuận như ngọc như vậy hẳn là tình nhân trong mộng của không ít nữ nhân trên thế gian a.

    Không khỏi nhớ tới những lời mà Du Nhi vừa nói lúc nãy, mặt ta hơi hơi có chút đỏ lên, lại ngay lập tức đem những suy nghĩ càn khỉ đó đi vứt bỏ. Ta mắng thầm: Nhạc Thanh Anh, ngươi đi chết đi, ngươi quên chính mình là ai rồi sao?

    Đúng lúc này, một thanh âm ôn hòa vang lên bên tai:

    "Ngươi kêu Nhạc Thanh Anh?"

    Ta hơi sửng sốt một chút bèn ngẩng đầu. Bùi Nguyên Tu vẫn đang nhìn cuốn sách trong tay, cũng không có ngẩng đầu lên, nhưng câu kia.. đích xác là hắn đang hỏi ta.

    Việc Thái tử hỏi cung nữ thực chất là một việc hết sức bình thường. Tuy vậy, cũng không biết vì cái gì, khi hắn mở miệng, ta lại có cảm giác như có thứ gì đó bị phá vỡ, thực sự đột ngột một cách kì quái.

    "Dạ.."

    Hắn quay đầu nhìn ta, hơi hơi mỉm cười:

    "Thanh -- Anh, thật là một cái tên hay."

    Gương mặt ta đỏ lên: "Tạ điện hạ."

    "Ngươi tiến cung bao lâu rồi?"

    "Hồi điện hạ, nô tỳ tiến cung đã hơn bốn năm."

    "Hơn bốn năm?" Hắn như đang nhớ lại cái gì đó: "Hơn bốn năm, mà ngươi vẫn luôn ở bên trong tàng các, không có lên chức, cũng không có điều đi nơi khác sao?"

    "Nô tỳ, thích nơi này."

    Nói xong câu đó, ta liền theo bản năng thấp đầu, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Cho dù vậy nhưng ta vẫn có thể cảm giác được ánh nhìn chăm chú của hắn cùng nụ cười từ tốn. Trầm mặc thật lâu, mới nghe được hắn nhẹ nhàng nói: "Ừ. Bổn cung cũng thích nơi này."

    Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Bùi Nguyên Tu nhàn nhạt cười, đi ngang qua ta hướng phía đi ra ngoài.

    Mặc dù Bùi Nguyên Tu đã đi rồi, ta vẫn còn có chút hốt hoảng.

    Cho đến buổi tối khi trở lại phòng, vừa mới bước chân vào cửa, Du Nhi đã vội vã bắt lấy tay ta: "Thanh Anh, Thanh Anh thế nào rồi? Thái tử trách tội ta sao?"

    Nhìn nàng bộ dáng lo lắng, ta hơi hơi mỉm cười: "Không có. Thái Tử điện hạ căn bản không có khả năng nghe được, cũng chưa hề đề cập đến chuyện này."

    Du Nhi vừa nghe, lúc này mới thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra một cái thật dài.

    Tuy nhiên, nha đầu này được cái bướng bỉnh, vừa mới yên tâm được một lúc mà giờ lại tinh ranh đảo đảo tròng mắt, nhìn về phía ta: "Thanh Anh, Thái Tử điện hạ thường xuyên đi Nội Tàng các hả? Ngươi cũng chưa hề nói với ta nha."

    "Không có, Thái Tử chỉ đôi khi mới đến đọc sách."

    "Đúng không?" Nàng mang theo ý nghĩ sâu xa nhìn ta, cười hì hì: "Đôi khi, vẫn là thường xuyên a? Ta xem hôm nay ánh mắt hắn nhìn ngươi--"

    "Du Nhi, ngươi lại ngứa da!"

    Ta oán trách nhìn nàng một cái, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Du Nhi tựa hồ cũng cảm giác được cái gì đó, đi tới vỗ về vai ta: "Thanh Anh, ngươi làm sao vậy? Cả ngày hôm nay đều hồn vía lên mây, ngươi gặp chuyện gì không vui à?"
     
    Huyềnnnnn, LinhtinhtinhHương Hoàng93 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...