Ngôn Tình [edit] Nghiện Vợ: Tổng Tài Cao Lãnh, Xin Tiết Chế - Trình Dữu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi penhi1412, 25 Tháng tư 2020.

  1. penhi1412

    Bài viết:
    7
    NGHIỆN VỢ: TỔNG TÀI CAO LÃNH, XIN TIẾT CHẾ

    Tác giả: Trình Dữu

    Editor: Penhi1412

    Thể loại: Ngôn tình

    Số chương: 288 chương

    Lịch đăng: 2-3 chương/tuần

    Trạng thái: Đang ra

    Link: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Penhi

    [​IMG]

    Giới thiệu vắn tắt:​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba năm trước, chị gái trên danh nghĩa của cô đã bày mưu tính kế khiến cô mất đi sự trong trắng và có tình một đêm với một người đàn ông xa lạ. Ba năm sau, trong một mối quan hệ được sắp xếp rất tốt, người bạn trai cô yêu thực sự lại là bạn trai của chị gái cô.

    Tần Hạ trốn khỏi yến tiệc khiến cô cảm thấy nhục nhã, không ngờ lại bị tính toán, vô tình ngủ với Phó Thiên một người kiêu ngạo và bí ẩn nhất kinh thành, từ đó dẫn sói vào nhà.

    Anh là người giàu sang quyền thế bậc nhất kinh thành, được biết đến với cái tên Phó gia, anh là người tà mị và điên cuồng, bá đạo kiêu ngạo nhưng lại cưng vợ như mạng, khiến phụ nữ thành phố ghen tị và căm ghét.

    "Chủ tịch, không ổn rồi. Bà chủ đã bỏ ra vài trăm triệu cho một bộ phim truyền hình dở tệ." "Vậy thì bỏ thêm vài trăm triệu nữa."

    "Phó gia, vợ của ngài muốn nâng cấp thành phố điện ảnh và truyền hình." "Hãy cử người đến giúp cô ấy ngay lập tức."

    "Chủ tịch, không ổn rồi, phu nhân nói phải trốn nhà đi." "Thu thập lễ vật cho ta".
     
    TamaP, Joens HB, chenzi49 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng sáu 2021
  2. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 01: Bữa tiệc rượu khó chịu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khách sạn Romanti.

    Một trong sáu khách sạn cao cấp nhất của Vân thị, có sức chứa hàng nghìn người, các bóng hồng xinh đẹp đan xen lẫn nhau và những người thành công trong giới thượng lưu đang nói chuyện phiếm với nhau.

    Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao, làm cho mọi người sôi nổi nhìn lại.

    Tần Hạ cũng không ngoại lệ, quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, có gia thế cao quý và đang thông thả tiến vào.

    Trong mắt cô không kìm được mà tràn ngập niềm vui sướng, không đợi cô mở miệng, sắc mặt anh bất chợt liền thay đổi.

    Người đàn ông không phải đi vào một mình, cánh tay kéo theo một nữ nhân xinh đẹp vô cùng e thẹn, ngọn đèn trên đỉnh đầu vừa vặn đánh vào hai người, bọn họ bước đi thong thả trên một tầng sáng chói mắt, tuấn nam mỹ nữ sáng chói mắt, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của cả hội trường.

    Tần Hạ sắc mặt trắng bệt như tờ giấy.

    Tần Tư Điềm?

    Chị gái cùng cha khác mẹ của cô, vì cái gì bạn trai của cô lại ở cùng, không ngờ thoạt nhìn hai người thân mật như vậy.

    Không, sẽ không.

    Tần Hạ dùng sức lắc đầu, hô hấp dồn dập, nói không chừng bọn họ chẳng qua chỉ là đúng lúc gặp ở cửa, Tử Ngang xuất thân từ thân sĩ nên mới mang cô vào cùng nhau.

    Vừa nghĩ như vậy, cô lấy thân phận là bạn gái đi qua, thì bên cạnh có hai nữ nhân đang nói chuyện, đột nhiên truyền vào tai cô.

    "Nghe nói hôm nay nhân bữa tiệc rượu ở trước mặt mọi người tuyên bố đại tiểu thư Tần gia Tần Tư Điềm chuẩn bị đính hôn cùng Tử Ngang".

    "Oa, thiệt hay giả, Tần Tư Điềm cũng quá lợi hại rồi, ngay cả ông chủ của tập đoàn Hứa Thị cũng bị cô mê hoặc.

    " Người ta có gia thế, tập đoàn Tần thị cùng xuất thận cùng với nhiều tập đoàn khác cũng không kém, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc ".

    Hai người phía sau nói gì đó tiếp theo, Tần Hạ đã không muốn nghe nữa, cả đầu óc đều bị thông tin của các cô ấy tiết lộ chiếm lấy, nét mắt chợt bừng tĩnh.

    Tần Tư Điềm cùng với Tử Ngang kết hôn, như thế nào có thể như vậy?

    Cô mới là bạn gái của Tử Ngang, bọn họ đã kết giao hai năm.

    Cô muốn hỏi rõ ràng, thì nhân vật chính của bữa tiệc rượu Tử Ngang nắm tay Tần Tư Điềm lên khán đài, dáng dấp bình tĩnh hiện lên phong thái người thừa kế tương lai của Hứa thị.

    Đại sảnh lập tức an tĩnh lại.

    " Hết sức cảm tạ các vị đến đây tham gia bữa tiệc rượu của tôi, ngoài mừng sinh nhật của tôi, còn có chuyện quan trọng tôi muốn tuyên bố cho mọi người biết ". Hứa Tử Ngang thâm tình nhìn về Tần Tư Điềm bên cạnh lộ vẻ mặt ngượng ngùng, gắt gao nắm chặt tay, thâm tình nói:" Vị này là vị hôn thê của tôi Tần Tư Điềm, chúng tôi rất nhanh sẽ đính hôn, đến lúc đó hoan nghênh các vị đến tham gia ".

    Bữa tiệc rượu thoáng chốc vang lên một trận vỗ tay, có bao nhiêu tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sắc mặt Tần Hạ trắng bệt bấy nhiêu, cô không thể không nhìn thấy một màn này.

    Ánh mắt của cô đau đớn nhìn hình ảnh hạnh phúc.

    Đến cùng là vì cái gì?

    Bạn trai của cô, buổi sáng hôm nay còn cùng cô nói sẽ ở trong bữa tiệc rượu tuyên bố cô là bạn gái của hắn, đưa mối quan hệ của họ công bố ra bên ngoài.

    Tần Tư Điềm đột nhiên nhìn sang cô, lộ ra nụ cười cao ngạo, ở bên tai Hứa Tử Ngang nói một tiếng, sau đó bưng chén rượu hướng cô đi tới, ngạo mạn mà đắc ý:" Tần Hạ, bạn trai của chị trước mặt mọi người tuyên bố em là vợ chưa cưới của anh ấy, tư vị này như thế nào, có phải hay không rất tuyệt vọng? ".

    " Có phải hay không, cô dụ dỗ Tử Ngang? ". Tần Hạ tức giận nhìn cô ta.

    Dường như nghe được chuyện cười, Tần Tư Điềm dựa vào một góc không ai để ý, cười ha hả:" Em thực nghĩ rằng Tử Ngang là thật lòng với em sao? Em cũng không ngẫm lại, vì sao hai người kết giao hai năm, anh ấy lại chưa một lần công khai mối quan hệ đó, càng không có chạm qua em một lần ".

    Tần Hạ trong lòng lộp bộp một tiếng, bỗng nhiên có dự cảm bất hảo:" Chẳng lẽ.. ".

    Tần Tư Điềm tiến đến bên tai của Tần Hạ, thanh âm nhẹ nhàng lời nói nhỏ nhẹ nhưng lộ ra một cỗ tàn ác và ngoan độc:" Người Tử Ngang vẫn luôn yêu là chị, là chị để anh ấy làm như vậy ".

    " Tử Ngang ca ca ưu tú như vậy đấy, em yêu anh ấy nằm trong dự kiến của chị, chị chính là đem đùa giỡn xoay quanh em, đem tự tôn của em dẫm nát dưới lòng bàn chân, chị cho em biết, đây là kết cục dám chống lại chị, ưm sẽ vĩnh viễn bị chị đùa giỡn trong lòng bàn tay ".

    Tần Tư Điềm nhìn sắc mặt cô càng ngày càng trắng bệt, biểu cảm càng vui vẻ.

    Đột nhiên đến bên tai cô, thấp giọng nói rằng:" Còn nhớ rõ ba năm trước đây không, em bị một người đàn ông xa lạ đoạt đi lần đầu tiên, thật là đáng tiếc, chị là người an bài một người lang thang hầu hạ em, không nghĩ tới em lại chạy thoát ".

    " Tần Tư Điềm, cô như thế nào có thể làm như vậy? ". Tần Hạ phẫn nộ mà bắt lấy cổ tay của cô ta, gần như mất đi lý trí, ánh mắt tràn ra tơ máu.

    Thì ra, chuyện ba năm trước đây là do cô ta làm.

    Cô không nghĩ tới lại quên mất sự kiện ba năm trước kia. Cô cho rằng đó là sự việc ngoài ý muốn, không nghĩ tới, đó là do cô ta làm.

    " Tôi không tin, nhất định cô gạt tôi ". Tần Hạ tức giận đến cả người phát run, trợn mắt nhìn chắm chằm cô.

    Tần Hạ nhìn chắm chằm cô ta, ánh mắt tràn đầy hận ý.

    Tần Tư Điềm bị cô bắt được có chút đau, vốn định đẩy cô ra, bất chợt nhìn thấy người đi tới, biểu cảm của cô giống như băng và tuyết mềm mại, yếu đuối." Em gái, chị biết em yêu Tử Ngang, nhưng mà Tử Ngang đã là chồng chưa cưới của chị, em nhớ thương Tử Ngang nếu như truyền ra ngoài thì thanh danh của em không tốt chút nào ".

    Tần Hạ nghe xong liền thấy Hứa Tử Ngang ở phía sau cô, khuôn mặt tức giận, đi tới bỏ qua cô nắm lấy tay Tần Tư Điềm, lạnh như băng nhìn cô.

    " Tần Hạ, trong lời nói tôi vừa mới nói, chắc cô cũng hiểu được, Tư Điềm là vợ chưa cưới của tôi, cô không nên quấn lấy cô ấy, càng không nên quấn lấy tôi".

    Những lời nói này giống như một cái búa nặng nề, giáng vào đầu của cô một cách choáng váng và nó giống như tạt một gáo nước lạnh vào mặt của cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng sáu 2021
  3. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 02: Ham mê quyền quý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Run rẩy nói: "Lúc đó anh theo đuổi tôi, bây giờ lại nói tôi quấn lấy anh với Tần Tư Điềm?".

    "Lúc trước sở dĩ tôi với cô ở cùng chỗ, là do cô quấn lấy Tư Điềm, cô ấy nhường cho cô được giới thiệu cho một người có gia thế tốt hơn, cô ấy không có biện pháp, cô ấy biết rằng người có gia thế sẽ không lấy một người vợ nông thôn, nên mới đến bên tôi cầu xin, tôi là chú ý đến mặt mũi của cô nên không công khai mối quan hệ của hai ta, dù sao nó cũng là giả". Hứa Tử Ngang nói về năm đó.

    Đầu Tần Hạ ong ong một mảng, cô như thế nào nghe không hiểu anh đang nói cái gì, cô quấn lấy Tần Tư Điềm?

    Thật sự là chuyện cười, những năm gần đây rõ ràng là Tần Tư Điềm âm hồn bất tán xuất hiện trước mặt cô.

    "Anh đùa giỡn tình cảm của tôi, thế mà còn nói là để ý mặt mũi của tôi?" Tần Hạ phẫn nộ mà tuyệt vọng nhìn anh: "Anh nếu thật sự yêu tôi, lúc trước sẽ không đáp ứng Tần Tư Điềm".

    Hứa Tử Ngang trầm mặc một hồi, quả thực, anh rất hối hận.

    "Em gái, em không nên trách anh Tử Ngang, mọi lỗi lầm đều là do chị". Tần Tư Điềm điềm đạm đáng yêu ở trước mặt che chở cho Hứa Tử Ngang.

    "Không, Tư Điềm, cái này em không sai". Hứa Tử Ngang cảm động ánh mắt dừng lại ở cô ta, quay đầu lại nhìn Tần Hạ: "Lúc trước nếu như không phải cô ham mê quyền quý, nhất định phải tìm một người có gia thế, cũng sẽ không phát sinh chuyện như hiện tại".

    Cô ham mê quyền quý?

    Tần Hạ chưa hiểu rõ, chính mình để Hứa Tử Ngang trong lòng như thế này, quan hệ qua lại hai năm, chính mình là dạng người gì, không lẽ anh ấy không biết?

    Không, không phải anh ấy không biết, mà là sớm nhận định chính mình là ai.

    Ha ha ha, cô yêu người đàn ông này hai năm, thế nhưng một mực lại đùa giỡn cô.

    Hứa Tử Ngang nhìn bộ dạng tự giễu của cô, nhíu mày lại nói: "Hơn nữa, Tư Điềm nói qua với tôi chuyện đã xảy ra với cô vào ba năm trước, tôi nghĩ con gái phải biết tự yêu thương mình".

    Nếu nói phía trước là búa tạ, như vậy thì ở hiện tại là cái gì.

    Con gái phải tự yêu thương bản thân mình.

    Nếu không phải Tần Tư Điềm hãm hại cô. Cô làm sao lại rơi vào tình cảnh này.

    Tần Hạ cười nói.

    Hứa Tử Ngang tuyệt vọng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú không khỏi có chút áy náy, cho rằng cô bị anh vạch trần nên không còn mặt mũi lưu lại.

    Tần Tư Điềm nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của nàng, lộ ra bộ dạng cười quỷ dị.

    Sau khi Tần Hạ rời khỏi bữa tiệc, toàn thân bỗng chốc khô nóng, với cảm giác quen thuộc này, thì cô đã biết mình lại bị chuốc thuốc, chính là ly rượu đó.

    "Người phụ nữ vừa rời khỏi bữa tiệc, cô ta ở ngay phía trước". Giọng nói của hai người đàn ông ở góc hành lang ngay phía sau lưng.

    Bước chân ngày càng đến gần mình.

    Trong tiềm thức cô biết hai người đó đang nói đến mình, Tần Hạ hoảng sợ, nhìn thấy ở phía cuối có một cánh cửa đang mở, chạy vào đó liền phát hiện là toilet nam, có một người đàn ông cao lớn đang đi tới quay lưng về phía cô, bên ngoài đột nhiên vang lên hai âm thanh. Tiếng một người đàn ông đuổi theo.

    "Quái lạ, sao không thấy ai?"

    "Có nhà vệ sinh ở đó, chắc cô ta trốn vào". Sau đó là tiếng hai người bước vào nhà vệ sinh nữ.

    Tần Hạ tim đập thình thịch, vừa đi tới cửa muốn nhân cơ hội này chạy ra ngoài, liếc mắt nhìn ra ngoài liền phát hiện có một người đứng ở ngoài cửa, vừa đi ra ngoài liền sẽ bị phát hiện, phải lui vào trong.

    "Có không?" Người đàn ông ở cửa hỏi ngay lập tức.

    "Bên trong không có ai. Cô ấy trốn vào phòng nam sao?"

    "Đi xem đi, đừng để cô ta có cơ hội chạy trốn."

    Vẻ mặt Tần Hạ thay đổi, mình phải làm sao đây, cô thoáng kéo quần rồi xoay người. Nhìn thấy người đàn ông đi qua, nhanh chân lao vào vòng tay người đàn ông, rồi nhón chân lên hôn anh ta.

    Người đàn ông bị cô đánh lui hai bước, hai tay vô thức ôm lấy eo cô.

    "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

    Hai người đi vào tìm Tần Hạ nhìn thấy cảnh này liền lui ra ngoài, đây là khách sạn Romanti, những người đến đây đều nằm trong giới thượng lưu có tiếng tăm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2021
  4. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 03: Khoang "ăn"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Tần Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô trợn tròn mắt, tình cờ bắt gặp ánh mắt đang hạ xuống của người đàn ông.

    Đôi mắt đen nhánh ẩn chứa sóng trào dâng trào, mang theo hơi lạnh như muốn nuốt chửng người, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống vài độ khiến cô co rút vai lại, chợt nhận ra tư thế của hai người rất ám muội, cô lập tức lui ra ngoài.

    Phó Thiên đột nhiên đỡ sau đầu cô, nụ hôn nhẹ biến thành nụ hôn sâu không để lại khe hở, đầu lưỡi xâm chiếm vùng cấm địa của cô.

    Hai người ngày càng siết chặt hơn.

    Tần Hạ đầu óc choáng váng, chóp mũi tràn đầy hơi thở của người đàn ông, hít vào tràn đầy khoang ngực, trêu chọc giác quan của cô, làn sóng nhiệt trong cơ thể cô đang sợ hãi im lặng lại tập hợp lại đánh tới.

    Cơ thể nóng bừng bừng.

    Vô thức quấn quít lấy tay chân, há miệng để cho người đàn ông xâm nhập vào.

    Sau nụ hôn, Tần Hạ không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực, cô ôm chặt người đàn ông.

    "Đây là cái gì?" Tần Hạ cúi đầu liền nhìn thấy phần lớn ở dưới bụng của người đàn ông nhô ra, đè mạnh vào bụng cô, ánh mắt bối rối.

    Phó Thiên không nói lời nào, khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng cúi xuống lại tiếp tục hôn cô.

    Bá đạo công kích cướp đất, sức lực không thể cự tuyệt, lần này sâu hơn vừa rồi, lực hút giống như ăn thịt cô, giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, nó sẽ nuốt chửng cô trong tích tắc.

    Tần Hạ hoảng sợ, dùng hai tay đánh mạnh vào ngực người đàn ông, không có dấu hiệu buông ra, đầu ngửa ra sau, đầu bị một tay đè mạnh.

    Cô nghĩ mình sẽ chết ngạt.

    Phó Thiên đột nhiên thả cô ra, và giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai: "Hít vào".

    Giọng nói đó là giọng ra lệnh thông thường.

    Tần Hạ trong tiềm thức hít vào một hơi cuối cùng cũng sống lại, khi cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt phóng đại của người đàn ông đã ở trước mặt cô. Đường nét trên khuôn mặt anh ta đẹp đẽ hoàn mỹ như được chạm khắc. Đôi mắt như được tô điểm bởi những vì sao, lạnh lùng và đầy uy lực. Đến gần một chút, lập tức chìm vào biển sao mênh mông của anh.

    Tần Hạ nhanh chóng rút lui suy nghĩ, cảm ơn người đàn ông, "Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi.."

    Phó Thiên ngắt lời cô, "Vậy thì để tôi nhận lời."

    Tần Hạ ngẩn ra, nghiêm mặt nhìn người đàn ông. Cô nhanh chóng nhận ra anh đang nói đùa, liền ho khan một tiếng, "Anh.. Anh đang đùa tôi sao?"

    "Tôi không bao giờ nói đùa". Phó Thiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rất thâm thúy, trong mắt dường như không chứa ánh sáng. Nhưng lạnh băng rất đáng sợ.

    Tần Hạ không biết nên nói gì, đột nhiên cảm thấy bên dưới có thứ gì đó đâm đâm khiến bụng cô hơi khó chịu, cúi đầu lập tức đỏ bừng, đẩy anh ra nhưng lại bị giữ chặt. "Anh thả tôi ra trước."

    "Anh.. Nó có phản ứng". Phó Thiên không hề cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn bình tĩnh chỉ ra một sự thật khác.

    Những lời này lập tức làm cho Tần Hạ xấu hổ, cả người nóng bức, thân thể cọ xát vô thức, hoàn toàn quên mất cô còn đang ở trên người anh, lắc đầu mãnh liệt "Tôi vừa bị chuốc thuốc."

    Hô hấp của Phó Thiên ngay lập tức tăng lên, ánh mắt tràn đầy dục vọng mãnh liệt, giống như một cơn sóng thần có thể nhấn chìm mọi thứ bất cứ lúc nào, anh cúi đầu cô hôn thật mạnh.

    Tần Hạ bị anh hôn, hai người cùng nhau lùi về phía sau, đập lưng vào tường, càng không thể thu hồi.

    Môi và răng quyện vào nhau, có tiếng nước nhuyễn và đặc.

    Lần này không phải là một nụ hôn quá khích, nhẹ nhàng với cảm giác êm dịu và quyến rũ, trêu chọc các giác quan của cô.

    Thuốc trong người trào dâng điên cuồng.

    Tần Hạ hai mắt dần dần mờ đi, ngay cả váy cũng bị vén lên, lộ ra gần hết tấm lưng xinh đẹp của cô mà không để ý.

    Có tiếng bước chân đột ngột bên ngoài nhà vệ sinh.
     
    Joens HB, chenzi, Tiên Nhi36 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2021
  5. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 04: Cô có anh hùng như vậy không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trịnh Dung kinh ngạc đến mức không thể ngậm miệng lại, nhìn Phó Thiên, rồi lại nhìn Tần Hạ đang nằm trong vòng tay của anh: "Anh, người này là.."

    Anh cảm thấy tất cả những điều bất ngờ xảy ra trong lần này đều rất kinh hỉ.

    "Mau tránh ra". Giọng nói của Phó Thiên lạnh như băng vang lên, đặc biệt là giọng điệu mệnh lệnh, khiến người ta rùng mình.

    Cùng với Trịnh Dung, bốn năm người khác cũng lùi lại trong tiềm thức.

    Phó Thiên vượt qua họ và bước đi nhanh với đôi chân dài, hầu như không ai dám đến gần anh với khuôn mặt lạnh lùng của anh.

    Ngoại trừ Trịnh Dung cảm thấy tâm trạng bị chùng xuống, liền vội vàng đuổi theo sau, thang máy đã đóng lại, cửa phòng tổng thống ở trên tầng cao nhất cũng bị đóng chặt.

    Phó Thiên mặc kệ những tiếng gõ cửa dồn dập ở bên ngoài, anh đặt Tần Hạ đang ngủ xuống chiếc giường lớn sang trọng, xoay người đi vào phòng tắm, lúc đi ra, anh cầm theo một cái khăn ướt, để lau người cho Tần Hạ đang nằm ngủ ở trên giường.

    Đêm nay, Tần Hạ có một giấc mộng không đẹp.

    Cô cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền lá bị trôi trên biển, một chiếc thuyền lá vô tình bị rơi ra và bị dòng nước biển nuốt chửng.

    Dòng dung nham rực lửa phía dưới chân tỏa ra nhiệt độ cao như muốn thiêu đốt, đang cố gắng lôi kéo cô đến, cô cẩn thận bước đi từng bước trên chiếc thuyền bằng phẳng, như thể phía trước không có điểm kết thúc.

    Mở mắt ra, cảm giác đầu tiên của Tần Hạ đó là vô cùng mệt mỏi, người như bị cái gì đó đè lên.

    Mệt mỏi cả người, không còn sức lực, chân tay bủn rủn, hình như đêm qua đã chạy cả hàng trăm km.

    Thắt lưng đau đến mức không thể cử động được, tay đột nhiên chạm vào một bộ ngực rắn chắc, quay đầu lại, một khuôn mặt tuấn tú lọt vào trong mắt, từng chi tiết đường nét trên khuôn mặt đều rất hoàn hảo, như một vị thần. Đôi bàn tay trắng trẻo thẳng tắp, tỉ lệ vô cùng hoàn hảo.

    Khoảng cách giữa hai người gần đến mức họ có thể nhìn rõ chính mình trong mắt đối phương.

    Hít một hơi thật sâu, những kí ức về đêm qua lại lập tức quay lại.

    Cô, cô thực sự đã làm tình với một người đàn ông xa lạ trong nhà vệ sinh vào đêm hôm qua.

    Cô thật sự có anh hùng như vậy không?

    Tần Hạ muốn lẻn đi trong khi đối phương vẫn còn ngủ, giống như ba năm trước.

    Vừa mới nhích được nửa người, eo liền bị một bàn tay siết chặt, cô lại ngã ra phía sau, nằm trên ngực người đàn ông, cơ bắp hơi cứng, mũi đau nhức.

    "Em muốn trốn đi đâu?" Giọng nói trầm thấp của Phó Thiên vàng lên, nó trở nên gợi cảm hơn vào buổi sáng.

    Bên tai dường như có cái gì đó tê rần rần dần bùng nổ, khiến Tần Hạ ngứa cả tai, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi mắt sắc bén, giống như cô đã làm chuyện gì đó rất xấu hổ, bị bắt quả tang.

    "Tôi.. tôi muốn đi tắm." Tần Hạ nuốt nước bọt nhìn phía dưới ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.

    Chăn bông trên người cô đột nhiên bị nhấc lên, Tần Hạ kêu lên, thân thể trống rỗng không có mảnh vải, giây sau Phó Thiên liền ôm cô rời giường.

    Trong giây tiếp theo, mặt cô đỏ bừng và cô hét lên trong khi anh ôm lấy cơ thể trần trụi của mình.

    "Mau thả tôi xuống đi."

    Cô không có mặc quần áo, đối phương cũng không có mặc quần áo.

    Phó Thiên ôm lấy cô và bước vào phòng tắm, cánh cửa kính mờ ảo đóng sầm lại, cơ thể của cả hai trần trụi lờ mờ lộ ra.
     
    Joens HB, chenzi, Tiên Nhi35 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2021
  6. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 05: Khăn tắm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Hạ mở mắt ra, mặt trời đã sắp lặn.

    Cơ thể đau nhức, tê mỏi hơn cả lúc buổi sáng thức dậy.

    Trí nhớ của buổi sáng còn rõ ràng hơn đêm hôm qua, không thể tin được là mình lại ngủ với một người đàn ông xa lạ, mà vẫn còn tỉnh táo như vậy.

    Miễn cưỡng đi tắm, nhìn thấy phòng tắm rộng rãi, trong đầu tái hiện lại hình ảnh lúc sáng của hai người.

    Sau khi tắm rửa, mặt cô đỏ lên bất thường, như thể sắp bị bỏng.

    Tần Hạ vỗ vỗ hai bên má, đi nhặt lại quần áo bị vứt ở trên giường, chỉ có thiếu nội y, nhưng cô không biết nội y đang nằm ở đâu.

    Cô nhìn xung quanh không thấy nó đâu, cô nằm lăn ra đất xem dưới gầm giường có gì không.

    Cửa có tiếng lách cách vang lên, và cô hoàn toàn không nghe thấy điều đó.

    Phó Thiên bước vào liền thấy cô đang chu mông về phía cửa, hai chân thon dài đang quỳ trên mặt đất, làn da trắng nõn như phản chiếu ánh sáng, khăn tắm chỉ dài đến đùi, với tư thế này, cảnh vật phía dưới khăn không bị che khuất.

    Đôi mắt đen láy lập tức thổi bùng lên ngọn lửa dục vọng mãnh liệt, không chút nao núng thể hiện nội tâm của chủ nhân.

    Đột nhiên có ảo giác là mục tiêu của con mồi.

    Cảm giác rùng rợn khiến cô nổi da gà.

    Tần Hạ quay đầu lại, liền nhìn thấy Phó Thiên đang nhìn thẳng vào mông cô, đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên nhận ra tư thế của mình không đúng, lập tức đứng lên, dựa lưng vào thành giường ôm lấy chăn cuộn mình vào trong như một quả bóng..

    Khuôn mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, cô đã bị một người đàn ông nhìn chằm chằm từ nãy đến giờ.

    Nghĩ đến đây, cô nóng lòng muốn ngất đi.

    Phó Thiên bước vào, sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ, và ánh sáng từ cửa đi vào kéo dài bóng dáng của anh cực kỳ cao, giống như một vị thần từ trên trời xuống.

    Ngược lại, Tần Hạ người được bao phủ trong bóng tối, trở nên rất nhỏ bé.

    Trong chốc lát, cô thật sự cho rằng mình đã nhìn thấy các vị thần.

    Ngẩng đầu, Phó Thiên đã đi đến gần, cúi xuống và bế cô lên khỏi mặt đất.

    Tần Hạ sợ sẽ rơi xuống và ôm lấy cổ anh. Khi được đặt trên giường, cô ngay lập tức buông tay, và hỏi bằng một giọng nhỏ nhẹ.

    "Đây là quần áo của tôi?".

    "Để anh kêu người mang đến một bộ đồ". Phó Thiên liếc nhìn chiếc váy và nội y giống như giẻ rách của cô.

    Để ý thấy ánh mắt của anh, Tần Hạ liền giấu nội y ra sau lưng, vẻ ửng hồng trên mặt không ngừng tăng lên.

    Chưa đầy năm phút, người phục vụ khách sạn đã mang quần áo đến.

    Phó Thiên đi ra ngoài, lúc quay lại đã cầm trong tay một chiếc túi đẹp đưa cho Tần Hạ.

    Tần Hạ do dự cầm lấy quần áo, đi vào phòng tắm, sau khi thay xong liền đi ra.

    Chiếc váy trắng đơn giản nhẹ nhàng, từng chỗ đều có những chi tiết tinh xảo, không biết là ai đã chọn, nó đúng với kích cỡ cô thường mặc, không hơn không kém. Phần eo bó sát tôn lên vòng eo thon thả, tôn lên vẻ đẹp của cô. Làn da trắng sứ, giống như một con búp bê tinh xảo.

    Phó Thiên nhìn Tần Hạ đang kinh ngạc khi mặc chiếc váy màu trắng, đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia sáng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

    Tần Hạ tưởng nó không hợp với cô, liền trầm mặc.

    Không phải, cô mặc rất xinh đẹp, đây là lần đầu tiên cô mặc một chiếc váy vừa vặn như vậy, chất vải rất mềm mại, dễ chịu trên da.

    Đôi mắt sâu thăm thẳm của Phó Thiên nhìn chằm chằm từ khuôn mặt, đến bụng, rồi đến hai đôi chân thon dài, thẳng, trắng nõn.

    Tần Hạ lập tức có ảo giác bị nhìn thấy lần nữa, nhanh chóng đè nén suy nghĩ lo lắng, giả vờ bình tĩnh nhìn ánh mắt của anh.
     
    Joens HB, chenzi, Tiên Nhi36 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2021
  7. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 06: Áp lực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chúng ta nói chuyện đi."

    Tần Hạ cảm thấy hơi chột dạ khi nói ra lời này, người đàn ông này đối với cô cảm thấy rất khác lạ, khi không nói, cô có thể cảm nhận được sự uy nghiêm và lạnh lùng của sự xa cách.

    Cô vẫn nghĩ anh chỉ là một người bình thường, cô đã bị Tần Tư Điềm chuốc thuốc hai lần rồi.

    Phó Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rõ ràng là đang căng thẳng nhưng lại giả vờ bình tĩnh của cô, ánh mắt anh như có tiêu điểm và đang dò xét, khi thấy cô gần như bình thường, cuối cùng anh cũng gật đầu: "Được rồi, nhưng trước đó..".

    "Hả?". Tần Hạ nói. Nhướng mày lá liễu, nghi ngờ nhìn anh.

    "Ăn cơm trước".

    Giọng Phó Thiên nhỏ xuống, như muốn hợp tác với anh, bụng cô kêu lên một tiếng.

    Tần Hạ ngượng ngùng đỏ mặt, ôm bụng muốn tìm cái lỗ để chui xuống, thật sự là xấu hổ.

    Phó Thiên gọi một vài món ăn, và người phục vụ trong khách sạn rất nhanh đã đem đến các món anh đặt trong vòng chưa đầy năm phút.

    "Lại đây, ăn". Giọng nói ngắn gọn súc tích ra lệnh.

    Sau khi bữa ăn thơm phức được mang đến, vị giác của Tần Hạ bị kích thích, dạ dày biểu tình càng thêm gay gắt, cô muốn kiềm lại nhưng không thành công, ăn liền mấy miếng.

    "Món này ngon, ăn rất ngon". Tần Hạ bật khóc khi ăn, trời ơi, đồ ăn ở đây sao ngon thế? Trước đây cô ăn rác sao? Khách sạn này xứng đáng là một trong những khách sạn năm sao hàng đầu ở kinh đô.

    "Ăn từ từ, đừng để bị sặc". Phó Thiên rót một cốc nước, đặt bên cạnh cô.

    "Cảm ơn". Tần Hạ lễ phép cảm ơn, cô thật sự bị sặc, uống mấy ngụm, sau khi nuốt xuống cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tiếp tục tranh giành đồ ăn trên bàn, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Phó Thiên.

    Phó Thiên bị bỏ mặc không hề khó chịu, khuôn mặt lạnh lùng của anh không nhìn ra được bất kỳ suy nghĩ nào, với ly rượu vang đỏ trên tay, ngồi trên ghế sô pha và lặng lẽ nhìn cô ăn bữa tối, đôi mắt anh tập trung một cách kỳ lạ.

    Tần Hạ thật ra không có cảm giác được gì, bị một đôi mắt có khí thế nhìn chằm chằm, cô áp lực rất nhiều.

    Tốc độ ăn dần chậm lại, trên đĩa còn một phần ba mì sợi, cô đã để dao nĩa xuống.

    "Sao không ăn nữa?". Phó Thiên nhăn lại đôi mày tuấn tú, khuôn mặt lạnh lùng như được bao phủ bởi một tầng băng, bất cứ tiếng động ồn ào nào cũng có thể khiến người ta sợ hãi.

    Tần Hạ lúc này mới cảm thấy được, trong đầu nghĩ đến sợ lãng phí đồ ăn, vội vàng giải thích: "Không có, tôi chỉ là không ăn được nữa."

    Phó Thiên hừ một tiếng, không nói gì, cứ như vậy ngồi. Cô không thể bỏ qua nó, và thậm chí bồn chồn.

    Anh có một luồng khí rất mạnh có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh, ngay cả những người bình thường sẽ vô tình sợ hãi khi họ đến gần anh ta.

    Tần Hạ đã rơi lệ rồi, cô còn hy vọng đối phương sẽ nói gì đó, cũng không đoán được suy nghĩ của anh khi anh không nói.

    Một lúc sau, người phục vụ tiến lên và lấy đồ ăn thừa đi.

    Tần Hạ nhìn chằm chằm bóng dáng người phục vụ đi xa, ánh mắt đặc biệt tập trung, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện quan trọng.

    Tôi có thể đi với anh ta được không?

    Cô không muốn ở một mình trong phòng với Phó Thiên.

    Cô không suy nghĩ được bao lâu, liền phát hiện ánh mắt nóng bỏng kia rơi vào trên người cô, quay đầu nhìn về phía ánh mắt sắc bén của Phó Thiên, giống như ba thước đóng băng, lại giống như đang rơi xuống biển.

    "Có chuyện gì vậy?". Giọng nói lạnh lùng của Phó Thiên không hề có chút thăng trầm, anh nhận ra ánh mắt của cô.

    "Không có chuyện gì". Tần Hiểu lắc đầu nguây nguẩy, cô làm sao dám có chuyện, cô chợt nhận ra có gì đó không ổn khi lắc đầu.
     
    Joens HB, chenzi, Tiên Nhi33 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2021
  8. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 07: Lấy thân báo đáp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không, tôi không có chuyện gì." Tần Hạ lập tức lật ngược lời nói, âm lượng vô thức tăng lên, sợ rằng sẽ hiểu lầm.

    Phó Thiên nhìn chằm chằm thật lâu vào cô, ánh mắt kết dính giống như đại bàng đang nhìn chằm chằm con mồi, lạnh giọng nói: "Nói."

    Giọng điệu mệnh lệnh giống như huấn luyện viên huấn luyện quân sự đại học, không có đà nuốt trôi sông núi, nhưng có điều theo quán tính cô phải tuân theo.

    Tần Hạ thẳng lưng của cô lòng ngực hơi dực dực run sợ.

    Sau một thời gian, anh phát hiện ra tại sao cô lại có phản ứng lớn như vậy.

    Không biết nên khóc hay nên cười, đó là bởi vì khí thế của điều hành trong người Phó Thiên quá mạnh, khiến cô nghe lời hắn một cách vô thức, rõ ràng đêm qua và sáng nay bọn họ chỉ đi ngủ.

    "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì.." Tần Hạ cố ý nhắc lại nhưng không giải thích được, đối mặt với anh làm cô nói không nên lời.

    Quả nhiên, Phó Thiên rất chủ động, cầm lấy cắm cô nói gọn gàng: "Anh

    Sẽ chịu trách nhiệm."

    "Cái gì?" Tần Hạ ngẩn ra, nói: "Tôi nghe không rõ, anh nói lại đi."

    Phó Thiên thâm tình nói. Nhìn cô chằm chằm, trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu, gằn từng chữ, "Anh sẽ chịu trách nhiệm."

    Tần Hạ ngẩn ra, ngây người.

    Sở dĩ không phải có hàm ý thổ lộ hay đòi trách nhiệm từ Phó Thiên, cô không điên cuồng đến mức bắt anh phải lấy cô.

    Không nói đến cô không phải thân thể hoàn mỹ, cho dù là như vậy, càng là những người cao quý, sẽ càng không có khả năng quan tâm những thứ như vậy.

    Cô chỉ muốn hai bên thương lượng, nhất trí được thì tuyệt, hay là anh lầm tưởng mình đề cập chuyện tối hôm qua để bắt anh phải chịu trách nhiệm?

    Đúng, nhất định là như thế này, nếu không đối phương không bao giờ có cảm tình với cô.

    Tần Hạ càng chắc chắn kết luận này, nhanh chóng giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó."

    Phó Thiên đột nhiên cau mày, lông mày xu hướng sắc bén, ánh mắt có chút lạnh lùng, nhìn chằm chằm cô như ngọn đuốc, "Có ý gì?"

    Anh tức giận, kỳ thật cũng rất khác thường.

    Tần Hạ đột nhiên có chút tức giận, người đàn ông này sao lại khó hầu hạ như vậy, cho dù tối hôm qua cô bị đánh thuốc nhưng lại là người bị lợi dụng, cô nương xinh đẹp cho anh vào cửa cho anh ăn hết lần này đến lần khác, anh còn cần gì nữa? Không vừa ý, giọng điệu đột nhiên có chút khó chịu.

    "Không thú vị, tôi không cần anh chịu trách nhiệm."

    Phó Thiên nhíu mày chặt hơn, tựa hồ có cái gì đó khó đoán ra, "Không, anh nhất định phải chịu trách nhiệm."

    Tần Hạ há to miệng, cô là người bị hại, tại sao người đàn ông này còn tệ hơn? Giống như nạn nhân.

    Giống như một người phụ nữ có trách nhiệm theo đuổi một người đàn ông.

    "Tại sao?" Thản thốt, cô thật sự không hiểu anh muốn làm gì.

    "Anh đã cứu em, em phải thuận thân." Phó Thiên lạnh lùng nói.

    "Để.." Trước khi cái tức giận phát ra, Tần Hạ đột nhiên không nói nên lời, bởi vì cô chợt nhận ra, hình như anh đã cứu mình nhiều hơn một lần.

    Tối hôm qua cô bị một người do Tần Tư Điềm phái đến đuổi theo, chính Phó Thiên đã giúp cô trốn thoát, cô bị đánh thuốc mê, chính anh đã giúp mình giải quyết.

    Vậy bây giờ cô có nên lần lượt cảm ơn anh không?

    Không, cô gần như đã bị lừa.

    Tần Hạ trừng mắt nhìn anh, đôi mắt tròn xoe rất đáng yêu, "Anh đang đùa tôi."

    Phó Thiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong đôi mắt sâu có một điều kỳ lạ xẹt qua, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, "Anh không hề đùa.."

    Tần Hạ không biết bắt chuyện như thế nào, biểu hiện ra ngoài cũng quá nghiêm túc.

    Sau khi xem xét từ ngữ, cô nói: "Anh quả thực là người nhã nhặn, nhưng anh, khụ khụ, đã lợi dụng tôi. Tôi nghĩ điều đó nên được bù đắp."
     
    Joens HB, chenzi, Tiên Nhi32 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2021
  9. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 08: Đây là 1+0=1 chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Thiên nhướng mày, hiển nhiên không chấp nhận lời nói khoa trương của cô, "Có phải tối hôm qua anh đã giúp em tránh được hai người đàn ông đến tìm em không?"

    "Đúng". Tần Hạ thừa nhận, cảm ơn anh. Cô đã được trốn thoát vào đêm hôm qua.

    Phó Thiên tiếp tục hỏi: "Tối hôm qua em bị đánh thuốc. Anh giúp em giải quyết ra sao?"

    Điều này là thật, Tần Hạ đành miễn cưỡng gật đầu nói: "Nhưng mà anh rõ ràng là, uh, cái đó.." Hết rồi. "

    Trời ạ, kêu cô nói những lời đó thật xấu hổ quá, mặt cô đột nhiên đỏ bừng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

    " Anh đã cứu em hai lần. "Phó Thiên lạnh lùng chỉ ra sự thật này.

    Tần Hạ vẻ mặt nứt ra, có thể tính là như vậy sao?

    Phó Thiên tiếp tục nói:" Một lần có thể bù đắp, còn một lần, đúng không? "

    Từ 'được' quanh quẩn trên đầu lưỡi Tần Hạ, không thể nói ra được. Nghe rõ ràng dễ hiểu, nhưng cô nghĩ rằng có điều gì đó không ổn.

    " Còn phải nói rõ ràng như vậy? "Tần Hạ nhăn cái mũi hồng lại, suýt nữa thua anh.

    " Anh là một doanh nhân. "Phó Thiên đứng thẳng, giọng nói chắc chắn và nghiêm túc, và vẻ mặt rất nghiêm túc khi nhìn cô.

    Doanh nhân rất nhạy cảm với lợi ích, Tần Hạ thừa nhận điều này, nhưng lại càng cảm thấy xa lạ, đột nhiên trong lòng chợt lóe lên cảm hứng.

    " Không phải, anh cho rằng đây là chuyện 1 + 1 bằng 2 sao? "Người này quá bội bạc, suýt chút nữa đã bị anh lừa dối, Tần Hạ lại trợn tròn mắt, giống như sóc nhỏ nhếch miệng, càng thêm đáng yêu.

    Phó Thiên nhíu mày, nhưng bề mặt rất bình tĩnh," Đương nhiên không phải, đây là 1 + 0 bằng 1. "

    Tần Hạ muốn nôn ra máu," Em không có đùa với anh, em rất nghiêm túc. "

    Phó Thiên không nói gì, lặng lẽ nhìn cô, anh như muốn nói, anh chỉ đùa thôi.

    Hai bên không chịu nhường ai, bầu không khí đi vào bế tắc.

    Vẻ mặt của Phó Thiên do dự, và một cảm giác áp chế từ từ lan ra.

    Tần Hạ đang đối mặt với sự va chạm, thật là khóc không ra nước mắt, cô không hiểu tại sao lại phát triển thành như thế này, khác xa với dự định của cô, nhưng đứng như thế này cũng không phải đáp án.

    Bộ dáng lạnh như băng của Phó Thiên, ánh mắt nhìn qua quá hung hãn, nhưng một lúc sau, cô cảm thấy đầu óc mình như nổ tung.

    Căn phòng tổng thống rõ ràng là rất lớn và rộng rãi, nhưng cô cảm thấy không gian chật chội và cô gần như ngột ngạt.

    Tần Hạ giơ tay đầu hàng, trên mặt lộ ra vẻ bất lực," Ừm, em thừa nhận rằng anh quả thực tốt với em, nhưng em có thể hứa với anh những điều kiện khác ngoài sự đồng ý của cá nhân. "

    Phó Thiên không hài lòng lắm với câu trả lời này, nhưng anh ấy là một doanh nhân. Rất rõ ràng dồn người quá chặt sẽ phản tác dụng, thậm chí không nghĩ đến ăn canh hay ăn thịt, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.

    Tần Hạ thấy anh thoạt nhìn không nói, lông mày nhíu chặt, đường nét càng thêm sắc bén, trong lòng chấn động, tim sắp nhảy ra ngoài, người bên kia rốt cục gật gật đầu, bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

    Lau mồ hôi mỏng trên trán, thương lượng với anh quả thực khó hơn đối phó với Tần Tư Điềm, so với chuyện này, cô nguyện ý đem tâm tư chiến đấu với Tần Tư Điềm cũng không mệt mỏi như vậy.

    " Vậy chúng ta đã thống nhất rồi, vậy thì tôi về trước. "Tần Hạ không dám ở lại đây nữa, xoay người sau khi nói xong.

    Phó Thiên đột nhiên nắm lấy cổ tay cô," Em đi đâu? "

    Tần Hạ quay đầu lại đầy bất ngờ, cô định đi đâu thì liên quan gì đến anh, nhưng cuộc đàm phán vừa kết thúc, không dễ gì quay mặt lại, nếu anh đột nhiên thay đổi ý định. Cô thật sự không còn chỗ nào để đi.

    Tần Hạ nhẹ nhàng nói:" Muộn như vậy, đương nhiên là đi về ". Phó Thiên không chút do dự, giọng điệu như mệnh lệnh," Ở lại, ngủ với anh đi ".

    Tần Hạ cau mày," Tại sao? "

    Phó Thiên ngay thẳng nói:" Anh cứu em "

    Tần Hạ:"..."
     
    Joens HB, chenzi, Tiên Nhi28 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2021
  10. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 09: Thưa ngài, ở đây có một quý cô nương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Hạ bị kẻ nào đó làm cho bại hoại, cô chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.

    Với lông gà như một mũi tên, bạn có thể sử dụng nó như một thanh kiếm ở trên.

    Anh sợ rằng cô sẽ không thừa nhận điều đó?

    Nghĩ đến vẻ mặt u ám của Phó Thiên, trời như sập xuống, chà, cô thật sự không dám.

    Cuối cùng không giúp được gì cho anh, nhưng thật sự Tần Hạ đã ở lại.

    Khi hai người lên giường, Tần Hạ thu người lại một bên giường, lật người là cô sẽ ngã lăn ra sàn, còn chưa kịp nhắm mắt thì tay của Phó Thiên đã vươn ra ôm lấy cô, hai người thân mật dính liền vào nhau.

    Các giác quan lập tức bị thân thể bốc lửa quấn lấy, Tần Hạ kêu lên, hai tay đặt ở trên ngực Phó Thiên, qua lớp vải vẫn còn cảm thấy rất nóng, lo lắng chỗ nào đó tạo ra nguồn nhiệt, vội vàng nói: "Anh không khỏe".

    "Hừ." Giọng nói trầm thấp của Phó Thiên vang lên trên đầu, tăng thêm vẻ gợi cảm đến khàn khàn, như thể ở trên môi người ta.

    Ý anh là gì?

    Tần Hạ đợi một hồi, phát hiện chỉ là ôm chính mình không có động tác khác, thân thể chặt chẽ rốt cục thả lỏng.

    Một lúc sau, cô ngủ thiếp đi.

    Phó Thiên mở mắt và nhắm lại, lần này anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, điều mà trước đây chưa từng có, anh là một người rất khó ngủ.

    Sáng sớm ngày mai.

    Tần Hạ tỉnh dậy, thấy trên giường chỉ còn lại có một mình, tưởng rằng Phó Thiên đã rời đi, cô đi ra ngoài liền thấy anh đang ngồi trên sô pha đọc báo, dưới chân có đôi dép, trên người là bộ quần áo rộng rãi và bình thường, sắc nét hơn một chút. Ngay lúc đó, có một ảo giác rằng ai đó trong gia đình đang đợi cô.

    "Dậy rồi, đến ăn sáng đi." Phó Thiên thấy cô đi ra, đặt tờ báo trong tay xuống, mở nắp bữa sáng, một mùi hương bay ra.

    Tần Hạ bất giác nuốt nước bọt, sau ngày hôm qua, cô đã biết tiêu chuẩn của khách sạn năm sao này.

    Phó Thiên nói: "Ăn đi."

    Tần Hạ lập tức cầm đũa bắt đầu ăn cơm, trên bàn liền không khách khí với anh.

    Ba mươi phút sau, Tần Hạ xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình, vui vẻ nằm trên sô pha.

    Một lúc sau, người phục vụ của khách sạn gửi đến một bộ quần áo chỉnh tề đã được ủi phẳng phiu, và trước mặt cô, có người đang thay quần áo một cách bình tĩnh.

    Tấm lưng săn chắc, cơ bắp phân bổ hoàn mỹ, bả vai nổi rõ nam tính hơn, khi thay quần áo, từng múi cơ đều phồng lên, không giống như những người đàn ông lực lưỡng trong câu lạc bộ sức khỏe. Đường vân mịn và độ dày vừa phải.

    Tần Hạ che mắt lại, ngón tay không khỏi mở ra một khe hở, môi khẽ phát ra âm thanh cảm thán, sờ vào có cảm giác rất tốt.

    A, cô đang nghĩ gì vậy.

    Sao lại nghĩ đến mấy thứ này, như một đứa háo sắc vậy.

    Tuy nhiên, bộ dáng của anh thực sự rất tốt, Tần Hạ giả vờ bình tĩnh nhìn anh, không may Phó Thiên lại nhìn về phía này, khuôn mặt đỏ bừng nhìn thấu mọi chuyện.

    "Khụ," Tần Hạ nghiêm mặt lên, "Thưa ngài, có một quý cô nương ở đây, ngài không nghĩ nên vào trong phòng thay quần áo sao?"

    Ngón tay mảnh khảnh của Phó Thiên cài cúc cuối cùng trên cổ áo, dè dặt và tỉ mỉ. Giống như thái độ nghiêm nghị và thờ ơ cùng phong thái uy nghiêm của anh, nghe thấy lời cô nói, ánh mắt anh có chút không rõ, "Sau đêm qua và sáng sớm, em còn cần hay không?".

    "Khụ khụ khụ." Tần Hạ ho khan một tiếng, vẻ mặt không tự chủ được ửng đỏ.

    Anh có phải đề cập đến chuyện đêm qua và buổi sáng?

    Cuối cùng cô cũng đã nghĩ rằng cô đã quên chuyện đó, và khi anh nhắc đến chuyện đó, cô lại nhớ ra.
     
    Joens HB, chenzi, Tiên Nhi29 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...