Bài viết: 122 

Chương 82.5. Thai phụ ngốc, lão tử tới cứu ngươi!
Edit. Lương Bảo Thanh
Còn tiếp
Edit. Lương Bảo Thanh
Vì hắn vội xuất cung, cũng không báo cho Triệu Lễ một tiếng. Tuy nói hắn là Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu cũng không thể tự mình xuất cung. Nên thời gian ở Tôn phủ cũng không được lâu, cho nên muốn nhanh chóng thu xếp mọi việc ổn thỏa.
Tôn Chỉ Yên nghe mẫu thân không đáng lo ngại, tinh thần nhẹ nhàng không ít. Tiểu nha đầu ở trong nhà không cần vội vả như trong cung, liền lộ ra bản tính hoạt bát. Hiện giờ tâm tình lại tốt, càng thích dính bên người Trần Diệp Thanh.
Tôn Chỉ Yên nghe Trần Diệp Thanh liền phải về cung, bỗng nhiên ấn đường nắm chặt, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Biểu tỷ, việc mẫu thân bị tập kích, là người trong Phù Dung Cung nói cho ngài biết sao?"
Về điểm này, trong lòng Trần Diệp Thanh cũng nghi ngờ. Theo lý mà nói, chuyện này phải là Tiểu Đậu Tử nói cho hắn biết mới đúng, nhưng, lại là một tiểu thái giám lạ mặt nói cho hắn biết. Lúc ấy nếu không phải Bích Oánh phản ứng mau lẹ, lao ra khảo vấn nô tài kia, chỉ sợ đến bây giờ hắn còn chưa hiểu ẩn khúc bên trong.
Xem ra, có người an bài, để Tôn Liễu thị bị tập kích, trong cung liền lập tức cho người thông báo, vì muốn hắn nóng lòng, hoặc là vì muốn dụ hắn xuất cung?
Nghĩ đến đây, Trần Diệp Thanh bỗng nhiên sửng sốt, có người dụ hắn xuất cung? Vì sao muốn như vậy? Là người nào có thể mua chuộc cả người Phù Dung Cung?
Thấy Trần Diệp Thanh sắc mặt không thích hợp, Tôn Chỉ Yên lập tức nắm tay Trần Diệp Thanh, khẩn trương nói: "Biểu tỷ, ngài hiện tại không thể trở về một người." Nói xong, Tôn Chỉ Yên liền kêu Hoàng Lê tới, sắc mặt nghiêm túc dặn dò: "Phiền Hoàng công công lập tức hồi cung, nói cho Hoàng Thượng biết Hoàng Hậu nương nương đang ở Tôn phủ, nếu có thời gian, thỉnh Hoàng Thượng tới đón nương nương trở về."
Hoàng Lê kinh ngạc nhìn Tôn Chỉ Yên, phải biết rằng, cho dù Trần Diệp Thanh thân phận quý giá, nhưng cũng không đến nổi để đích thân Hoàng Thượng tới đón.
Trần Diệp Thanh cũng cảm thấy Tôn Chỉ Yên làm như vậy có chút không ổn, vừa định từ chối, lại cảm giác Tôn Chỉ Yên nắm tay hắn thật chặt, sắc mặt lúc này thật khẩn trương, lo lắng: "Biểu tỷ, hiện giờ ngươi sắp lâm bồn. Chúng ta không thể không phòng, quan trọng nhất chính là an tâm. Chúng ta không thể không phòng lòng người."
Tôn Giản Chi chỉ trầm mặc nhìn. Nhân gia hiểu rõ trong lòng khuê nữ nhà mình tính toán việc gì. Nếu thật sự có người cố ý lợi dụng Tôn Liễu thị dụ Hoàng Hậu xuất cung, như vậy trên đường hồi cung chắc chắn an bài chuyện xấu. Hiện giờ thân mình Hoàng Hậu nặng nề, thời khắc này không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trên đời này, người duy nhất có thể bảo vệ an toàn cho Hoàng Hậu, chỉ có một mình hoàng đế! Thử nghĩ, ai dám ở trước mặt hoàng đế giở âm mưu quỷ kế?
Trần Diệp Thanh nhìn thần sắc Tôn Chỉ Yên kiên định, quay đầu lại thấy cậu cũng không thể thương lượng, cuối cùng đành nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hoàng Lê mà gật đầu, nói: "Hoàng Lê ngươi đi đi, nói với Hoàng Thượng bổn cung ở Tôn gia chờ hắn!"
Hoàng Lê cũng là cái đứa trẻ lanh lợi, lập tức liền liền hiểu ý tứ trong đó. Sau khi lấy lại tinh thần, Hoàng Lê liền bước nhanh chạy đi.
*
Sau một hồi lăn lộn, tốn não cùng phí sức, Trần Diệp Thanh cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tôn Chỉ Yên thấy Trần Diệp Thanh nhịn không được ngáp dài, liền đỡ hắn vào phòng khách nội viện nghỉ tạm.
Tôn phủ tốt xấu gì cũng là nhà giàu, bố trí ngoại, nội viện tự nhiên là cực kỳ chú ý. Cho dù là giả sơn ngoài ban công, hay dòng suối đóng băng gần cầu cũng được cẩn thận bố trí hoa cỏ cùng cây cối. Cảnh trí thật tươi mát, lịch sự tao nhã, phú quý càng nhìn càng thích ý.
Bởi vì Hoàng Hậu đột nhiên đến nên nô tài trong phủ luống cuống tay chân một trận, nhưng cũng may nhân gia đều là nhà giàu, nên liền chỉnh lý thỏa đáng, mọi việc cũng liền tiến hành gọn gàng ngăn nắp.
Tôn Chỉ Yên mang Trần Diệp Thanh đến khách ở Phù Tang viên. Đây là nơi chiêu đãi khách quý của Tôn phủ, hoàn cảnh bên trong thật thanh u, còn có một cái đình nho nhỏ để hóng gió. Tới mùa hè, đây cũng là nơi dùng để ngắm trăng. Lúc Bích Oánh vào Phù Tang viên, bỗng nhiên nhớ tới cái đệm mà Trần Diệp Thanh thường dùng ngồi để trên phượng giá, liền vội vàng cáo từ đi lấy. Lúc này, trong viện chỉ có hai người Trần Diệp Thanh cùng Tôn Chỉ Yên.
Phòng khách đã được người đem lồng sưởi đển làm ấm lên, Trần Diệp Thanh vừa đi vào liền nghe thấy một cổ hương thơm an thần ngọt nhẹ. Tôn Chỉ Yên đỡ Trần Diệp Thanh ngồi xuống giường đệm dày. Hai người vừa định trò chuyện thêm một hai câu thì bỗng nhiên liền cảm giác trước mắt có một bóng người thoáng qua. Tiếp theo liền thấy hai mắt Tôn Chỉ Yên bỗng nhiên mở to, trong lúc Trần Diệp Thanh đang kinh ngạc, liền 'thình thịch' té ngã trên đất bất tỉnh nhân sự.
Trần Diệp Thanh kinh hãi, vội đỡ eo đứng lên, vừa định hô to, bên tai liền nghe thấy 'phốc lạp' một tiếng quạt mở ra, một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy eo bụ bẫm của Trần Diệp Thanh, tiếng cười quỷ dị vang lên bên tai hắn: "Hoàng Hậu nương nương sao hoảng loạn như thế? Ta tới giúp ngài!"
Lúc Trần Diệp Thanh vừa nghe tiếng quạt mở ra liền biết người tới là ai. Trong ngày đông lạnh giá này, ngoài tên biến thái kia còn có ai có thể đem theo quạt a!
Trần Diệp Thanh nổi da gà, vừa định ngẩng cổ hô to 'Ảnh Nhất'. Ai ngờ lúc này, người nọ bỗng nhiên chuyển bàn tay từ bên hông hắn lên hắn miệng ngoài.
'ngô ngô' ! Hai tiếng!
Trần Diệp Thanh sốt ruột giãy giụa phản kháng trong lòng người nọ! Thì một âm thanh uy hiếp cảnh cáo bên tai Trần Diệp Thanh: "Chúng ta phối hợp một chút. Ngươi đừng làm ầm ĩ được không? Vạn nhất lúc này hài tử ra đời, ta sao có thể mang ngươi chạy trốn a? Còn nữa, lẽ nào ta không biết bên cạnh ngươi còn có cái kẻ thần bí bảo hộ? Ngoan! Chúng ta lén trốn đi, ta thật lòng muốn cứu ngươi!"
Trần Diệp Thanh bị gia hỏa này che miệng lại bị hắn ôm chặt không thể nhúc nhích, gian nan quay đầu nhìn tên hỗn dám đến uy hiếp hắn. Quả nhiên, ngoại trừ ngốc tử Hạ Phượng Khinh còn có ai có thể làm ra loại sự tình này?
"Ngô!" Trần Diệp Thanh trừng mắt, phẫn nộ nhìn Hạ Phượng Khinh kêu lên.
Hạ Phượng Khinh nhìn thai phụ trong lòng, sợ mình mạnh tay dọa hài tử trong bụng thai phụ sợ mà phóng ra, "Hành! Ta có thể buông tay, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không được kêu! Bằng không, ta thật sự có thể vì ngươi mà đỡ đẻ!"
Trần Diệp Thanh không nghĩ Hỗn Cầu này còn dám áp chế hắn. Hắn trợn trắng mắt, đồng thời, không thể lại không nhận mệnh mà gật gật đầu.
Hạ Phượng Khinh thấy hắn đáp ứng, lúc này mới thở phào ra một hơi, chậm rãi buông miệng Trần Diệp Thanh ra.
Nhưng tay hắn mới vừa buông lõng, bỗng nhiên nữ nhân này liền ôm chặt tay hắn, đưa lên miệng nàng cắn một cái. Hạ Phượng Khinh cảm thấy một trận đau điếng từ ngón tay đột nhiên truyền đến. Hắn đau đến mức nhảy cao ba trượng, kêu to 'chi oa'.
"Ta giết ngươi a Tư Mã Mị! Mẹ nó, ngươi là cẩu a!"
Trần Diệp Thanh nhìn Hạ Phượng Khinh hô đau, cuối cùng cũng hả giận, khóe miệng tự đắc nói: "Đúng vậy! Lão tử chính là cẩu, là loại cẩu chuyên môn cắn đống phân như ngươi!"
Hạ Phượng Khinh bực bội một chút, ôm tay đau không ngừng thổi: "Ngươi không biết nhìn người tốt, ngươi là chó cắn Lã Động Tân, ngươi xứng đáng bị người ám hại!"
"Hỗn đản a! Người nói ai mưu hại ta? Hạ Phượng Khinh, là ngươi ám hại ta đúng không? Là ngươi phục kích mợ ta đúng không? Mẹ nó, ngươi kiếp trước có thù oán cùng lão tử sao. Lần trước đánh ngã chó săn của ta, lần này gặp mặt, ngươi lại đánh ngất biểu muội ta? Nói! Mẹ nó ngươi rốt cuộc là muốn gì?"
Hạ Phượng Khinh nhìn nữ nhân không còn thuốc chữa trước mắt, vừa định cho nữ nhân không biết tốt xấu này một cái tát, bỗng nhiên bên ngoài tường viện có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Trần Diệp Thanh còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Phượng Khinh đã giữ chặt Trần Diệp Thanh, lôi hắn lập tức ngồi xuống.
Hắn định mang Trần Diệp Thanh chạy đi. Nhưng, hắn sẽ thật ngu si nếu để Trần Diệp Thanh lúc này chạy theo hắn. Trần Diệp Thanh không chút do dự ném tay Hạ Phượng Khinh ra, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Hỗn Cầu này một cái: "Đừng động tay động chân? Hai tay ta ngoại trừ bị Triệu Lễ nắm qua cũng chỉ bị Triệu Dục nắm qua. Biểu ca ngươi muốn nắm cũng không thể?"
"Ta nói ngươi.." Hạ Phượng Khinh quả thực sắp bị nữ nhân này làm muốn tức chết: "Ngươi có phải thật sự muốn chết a! Nhìn không thấy sao? Lão tử là tới cứu ngươi, có người muốn ở Tôn phủ muốn mạng ngươi!"
Hả? Đây là tình huống gì?
Tôn Chỉ Yên nghe mẫu thân không đáng lo ngại, tinh thần nhẹ nhàng không ít. Tiểu nha đầu ở trong nhà không cần vội vả như trong cung, liền lộ ra bản tính hoạt bát. Hiện giờ tâm tình lại tốt, càng thích dính bên người Trần Diệp Thanh.
Tôn Chỉ Yên nghe Trần Diệp Thanh liền phải về cung, bỗng nhiên ấn đường nắm chặt, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Biểu tỷ, việc mẫu thân bị tập kích, là người trong Phù Dung Cung nói cho ngài biết sao?"
Về điểm này, trong lòng Trần Diệp Thanh cũng nghi ngờ. Theo lý mà nói, chuyện này phải là Tiểu Đậu Tử nói cho hắn biết mới đúng, nhưng, lại là một tiểu thái giám lạ mặt nói cho hắn biết. Lúc ấy nếu không phải Bích Oánh phản ứng mau lẹ, lao ra khảo vấn nô tài kia, chỉ sợ đến bây giờ hắn còn chưa hiểu ẩn khúc bên trong.
Xem ra, có người an bài, để Tôn Liễu thị bị tập kích, trong cung liền lập tức cho người thông báo, vì muốn hắn nóng lòng, hoặc là vì muốn dụ hắn xuất cung?
Nghĩ đến đây, Trần Diệp Thanh bỗng nhiên sửng sốt, có người dụ hắn xuất cung? Vì sao muốn như vậy? Là người nào có thể mua chuộc cả người Phù Dung Cung?
Thấy Trần Diệp Thanh sắc mặt không thích hợp, Tôn Chỉ Yên lập tức nắm tay Trần Diệp Thanh, khẩn trương nói: "Biểu tỷ, ngài hiện tại không thể trở về một người." Nói xong, Tôn Chỉ Yên liền kêu Hoàng Lê tới, sắc mặt nghiêm túc dặn dò: "Phiền Hoàng công công lập tức hồi cung, nói cho Hoàng Thượng biết Hoàng Hậu nương nương đang ở Tôn phủ, nếu có thời gian, thỉnh Hoàng Thượng tới đón nương nương trở về."
Hoàng Lê kinh ngạc nhìn Tôn Chỉ Yên, phải biết rằng, cho dù Trần Diệp Thanh thân phận quý giá, nhưng cũng không đến nổi để đích thân Hoàng Thượng tới đón.
Trần Diệp Thanh cũng cảm thấy Tôn Chỉ Yên làm như vậy có chút không ổn, vừa định từ chối, lại cảm giác Tôn Chỉ Yên nắm tay hắn thật chặt, sắc mặt lúc này thật khẩn trương, lo lắng: "Biểu tỷ, hiện giờ ngươi sắp lâm bồn. Chúng ta không thể không phòng, quan trọng nhất chính là an tâm. Chúng ta không thể không phòng lòng người."
Tôn Giản Chi chỉ trầm mặc nhìn. Nhân gia hiểu rõ trong lòng khuê nữ nhà mình tính toán việc gì. Nếu thật sự có người cố ý lợi dụng Tôn Liễu thị dụ Hoàng Hậu xuất cung, như vậy trên đường hồi cung chắc chắn an bài chuyện xấu. Hiện giờ thân mình Hoàng Hậu nặng nề, thời khắc này không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trên đời này, người duy nhất có thể bảo vệ an toàn cho Hoàng Hậu, chỉ có một mình hoàng đế! Thử nghĩ, ai dám ở trước mặt hoàng đế giở âm mưu quỷ kế?
Trần Diệp Thanh nhìn thần sắc Tôn Chỉ Yên kiên định, quay đầu lại thấy cậu cũng không thể thương lượng, cuối cùng đành nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hoàng Lê mà gật đầu, nói: "Hoàng Lê ngươi đi đi, nói với Hoàng Thượng bổn cung ở Tôn gia chờ hắn!"
Hoàng Lê cũng là cái đứa trẻ lanh lợi, lập tức liền liền hiểu ý tứ trong đó. Sau khi lấy lại tinh thần, Hoàng Lê liền bước nhanh chạy đi.
*
Sau một hồi lăn lộn, tốn não cùng phí sức, Trần Diệp Thanh cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tôn Chỉ Yên thấy Trần Diệp Thanh nhịn không được ngáp dài, liền đỡ hắn vào phòng khách nội viện nghỉ tạm.
Tôn phủ tốt xấu gì cũng là nhà giàu, bố trí ngoại, nội viện tự nhiên là cực kỳ chú ý. Cho dù là giả sơn ngoài ban công, hay dòng suối đóng băng gần cầu cũng được cẩn thận bố trí hoa cỏ cùng cây cối. Cảnh trí thật tươi mát, lịch sự tao nhã, phú quý càng nhìn càng thích ý.
Bởi vì Hoàng Hậu đột nhiên đến nên nô tài trong phủ luống cuống tay chân một trận, nhưng cũng may nhân gia đều là nhà giàu, nên liền chỉnh lý thỏa đáng, mọi việc cũng liền tiến hành gọn gàng ngăn nắp.
Tôn Chỉ Yên mang Trần Diệp Thanh đến khách ở Phù Tang viên. Đây là nơi chiêu đãi khách quý của Tôn phủ, hoàn cảnh bên trong thật thanh u, còn có một cái đình nho nhỏ để hóng gió. Tới mùa hè, đây cũng là nơi dùng để ngắm trăng. Lúc Bích Oánh vào Phù Tang viên, bỗng nhiên nhớ tới cái đệm mà Trần Diệp Thanh thường dùng ngồi để trên phượng giá, liền vội vàng cáo từ đi lấy. Lúc này, trong viện chỉ có hai người Trần Diệp Thanh cùng Tôn Chỉ Yên.
Phòng khách đã được người đem lồng sưởi đển làm ấm lên, Trần Diệp Thanh vừa đi vào liền nghe thấy một cổ hương thơm an thần ngọt nhẹ. Tôn Chỉ Yên đỡ Trần Diệp Thanh ngồi xuống giường đệm dày. Hai người vừa định trò chuyện thêm một hai câu thì bỗng nhiên liền cảm giác trước mắt có một bóng người thoáng qua. Tiếp theo liền thấy hai mắt Tôn Chỉ Yên bỗng nhiên mở to, trong lúc Trần Diệp Thanh đang kinh ngạc, liền 'thình thịch' té ngã trên đất bất tỉnh nhân sự.
Trần Diệp Thanh kinh hãi, vội đỡ eo đứng lên, vừa định hô to, bên tai liền nghe thấy 'phốc lạp' một tiếng quạt mở ra, một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy eo bụ bẫm của Trần Diệp Thanh, tiếng cười quỷ dị vang lên bên tai hắn: "Hoàng Hậu nương nương sao hoảng loạn như thế? Ta tới giúp ngài!"
Lúc Trần Diệp Thanh vừa nghe tiếng quạt mở ra liền biết người tới là ai. Trong ngày đông lạnh giá này, ngoài tên biến thái kia còn có ai có thể đem theo quạt a!
Trần Diệp Thanh nổi da gà, vừa định ngẩng cổ hô to 'Ảnh Nhất'. Ai ngờ lúc này, người nọ bỗng nhiên chuyển bàn tay từ bên hông hắn lên hắn miệng ngoài.
'ngô ngô' ! Hai tiếng!
Trần Diệp Thanh sốt ruột giãy giụa phản kháng trong lòng người nọ! Thì một âm thanh uy hiếp cảnh cáo bên tai Trần Diệp Thanh: "Chúng ta phối hợp một chút. Ngươi đừng làm ầm ĩ được không? Vạn nhất lúc này hài tử ra đời, ta sao có thể mang ngươi chạy trốn a? Còn nữa, lẽ nào ta không biết bên cạnh ngươi còn có cái kẻ thần bí bảo hộ? Ngoan! Chúng ta lén trốn đi, ta thật lòng muốn cứu ngươi!"
Trần Diệp Thanh bị gia hỏa này che miệng lại bị hắn ôm chặt không thể nhúc nhích, gian nan quay đầu nhìn tên hỗn dám đến uy hiếp hắn. Quả nhiên, ngoại trừ ngốc tử Hạ Phượng Khinh còn có ai có thể làm ra loại sự tình này?
"Ngô!" Trần Diệp Thanh trừng mắt, phẫn nộ nhìn Hạ Phượng Khinh kêu lên.
Hạ Phượng Khinh nhìn thai phụ trong lòng, sợ mình mạnh tay dọa hài tử trong bụng thai phụ sợ mà phóng ra, "Hành! Ta có thể buông tay, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không được kêu! Bằng không, ta thật sự có thể vì ngươi mà đỡ đẻ!"
Trần Diệp Thanh không nghĩ Hỗn Cầu này còn dám áp chế hắn. Hắn trợn trắng mắt, đồng thời, không thể lại không nhận mệnh mà gật gật đầu.
Hạ Phượng Khinh thấy hắn đáp ứng, lúc này mới thở phào ra một hơi, chậm rãi buông miệng Trần Diệp Thanh ra.
Nhưng tay hắn mới vừa buông lõng, bỗng nhiên nữ nhân này liền ôm chặt tay hắn, đưa lên miệng nàng cắn một cái. Hạ Phượng Khinh cảm thấy một trận đau điếng từ ngón tay đột nhiên truyền đến. Hắn đau đến mức nhảy cao ba trượng, kêu to 'chi oa'.
"Ta giết ngươi a Tư Mã Mị! Mẹ nó, ngươi là cẩu a!"
Trần Diệp Thanh nhìn Hạ Phượng Khinh hô đau, cuối cùng cũng hả giận, khóe miệng tự đắc nói: "Đúng vậy! Lão tử chính là cẩu, là loại cẩu chuyên môn cắn đống phân như ngươi!"
Hạ Phượng Khinh bực bội một chút, ôm tay đau không ngừng thổi: "Ngươi không biết nhìn người tốt, ngươi là chó cắn Lã Động Tân, ngươi xứng đáng bị người ám hại!"
"Hỗn đản a! Người nói ai mưu hại ta? Hạ Phượng Khinh, là ngươi ám hại ta đúng không? Là ngươi phục kích mợ ta đúng không? Mẹ nó, ngươi kiếp trước có thù oán cùng lão tử sao. Lần trước đánh ngã chó săn của ta, lần này gặp mặt, ngươi lại đánh ngất biểu muội ta? Nói! Mẹ nó ngươi rốt cuộc là muốn gì?"
Hạ Phượng Khinh nhìn nữ nhân không còn thuốc chữa trước mắt, vừa định cho nữ nhân không biết tốt xấu này một cái tát, bỗng nhiên bên ngoài tường viện có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Trần Diệp Thanh còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Phượng Khinh đã giữ chặt Trần Diệp Thanh, lôi hắn lập tức ngồi xuống.
Hắn định mang Trần Diệp Thanh chạy đi. Nhưng, hắn sẽ thật ngu si nếu để Trần Diệp Thanh lúc này chạy theo hắn. Trần Diệp Thanh không chút do dự ném tay Hạ Phượng Khinh ra, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Hỗn Cầu này một cái: "Đừng động tay động chân? Hai tay ta ngoại trừ bị Triệu Lễ nắm qua cũng chỉ bị Triệu Dục nắm qua. Biểu ca ngươi muốn nắm cũng không thể?"
"Ta nói ngươi.." Hạ Phượng Khinh quả thực sắp bị nữ nhân này làm muốn tức chết: "Ngươi có phải thật sự muốn chết a! Nhìn không thấy sao? Lão tử là tới cứu ngươi, có người muốn ở Tôn phủ muốn mạng ngươi!"
Hả? Đây là tình huống gì?
Còn tiếp