Bài viết: 122 

Chương 73.2. Bão nổi, đế vương nhiệt tình 2
Edit. Lương Bảo Thanh
Còn tiếp
Edit. Lương Bảo Thanh
Triệu Lễ bị Trần Diệp Thanh đột nhiên ân cần làm có chút cả kinh, bàn tay ôm eo Trần Diệp Thanh càng ngày càng gấp. Lúc hắn sắp nhịn không được cúi đầu hỏi nữ nhân muốn chơi trò gì. Ánh mắt đảo qua, liền thấy sắc mặt Ngu Tử Kỳ xám trắng thất hồn.
Nơi đáy lòng, đã lâu đóng chặt cả đời không nhắc đến bỗng nhiên run lên, tiếp theo, một cổ đau đớn quen thuộc nháy mắt truyền đến, nhưng lại liền khôi phục như lúc đầu. Hắn cho rằng hắn không sao cả, nhưng vẫn còn có chút để ý.
Trần Diệp Thanh không chú ý tới biến hóa Triệu Lễ, chỉ là ôm nam nhân trong lòng, dường như tuyên bố bá chiếm hắn. Đôi mắt thanh lãnh khinh thường nhìn sắc mặt Ngu Tử Kỳ thay đổi, thần sắc chợt lóe, giống như vô tình nói: "Sao Tĩnh vương phi còn ở đây? Không phải lạc đường chứ?"
Ánh mắt Ngu Tử Kỳ từ trên người Triệu Lễ rốt cuộc chuyển qua Trần Diệp Thanh, nhìn nữ nhân xinh xắn lanh lợi, như một sơn dương ngoan ngoãn nghe lời dựa vào trong lòng hắn, giống một con chim rách nát giả khổng tước, dám diễu võ dương oai với nàng.
Nổi lòng không cam tâm tích tụ nhiều năm qua, nháy mắt liền bộc phát. Hai tay nắm chặt thành quyền run rẩy giấu dưới ống tay áo, móng tay sạch sẽ bén nhọn đâm vào thịt non trong lòng bàn tay nàng, từng trận đau đớn nhưng nàng giống như không có cảm giác, mặt mày không có chút dao động, chỉ nhìn Trần Diệp Thanh như giếng cổ không gợn sóng, ưu nhã cong lên khóe miệng.
"Hoàng Hậu nương nương sao ra đây? Bên ngoài giá rét, nương nương thân mình không tốt, nhất định phải hảo hảo bảo trọng mới đúng!"
Ngu Tử Kỳ thốt ra lời này, trong lòng Trần Diệp Thanh đều hiều. Đại gia! Hắn kích thích cô gái nhỏ này kích thích lâu như vậy, đối với việc này bất luận trên người nào cũng sẽ không xong, mắt lộ ra hung quang mới đúng. Nhưng nữ nhân này, vừa rồi chỉ hơi lộ ra phẫn nộ, hiện tại trong ánh mắt kia lại là thần quang nhàn nhạt, mát lạnh ôn nhuận. Tựa như người mù, một chút cảm xúc cũng chưa để lộ.
Hảo đi! Ngu Tử Kỳ! Lão tử thừa nhận ngươi là đối thủ, vừa rồi không cẩn thận khinh địch!
Trần Diệp Thanh chậm rãi rời khỏi Triệu Lễ, kéo lại áo choàng trên người, đứng tại chỗ cũng đạm nhiên cười, nói: "Tĩnh vương phi không cần lo lắng thân thể bổn cung, bổn cung đang ở nơi tốt nhất thiên hạ, chung quanh có ngự y tài ba, sẽ không bạc đãi thân mình!"
"Vậy là tốt rồi! Hôm nay Thành Vương phi có tin vui, chính là hoàng thân chi đại hạnh. Không biết Hoàng Hậu nương nương lúc nào mới lại truyền ra tinh vui, trở thành đại hạnh thiên hạ!"
"Không xa! Nhanh thôi!"
"Thần phụ biết Hoàng Hậu nương nương nóng vội, nhưng miệng gắp không thể ăn hết đậu hủ nóng, đôi khi trong lòng càng hy vọng càng không có được. Nương nương nên là tiểu tâm ứng phó, châm chước mới phải!"
"Đây là tự nhiên!"
Trần Diệp Thanh trên mặt tươi cười bất biến, ngơ ngẩn nhìn nữ nhân khẩu Phật tâm xà. Còn Ngu Tử Kỳ, kia cũng là biểu hiện ra một tư thái cung kính có lễ, không để bất luận sơ hở gì cười ôn nhu vô hại với Trần Diệp Thanh.
Dưới bầu trời này, độc dược độc nhất không phải rượu độc, càng không phải hạc đỉnh hồng, mà là nhân tâm. Sát thủ tàn nhẫn nhất, không phải mặc y phục dạ hành vào nhà cướp của, cũng không phải người tham dục điên đảo triều đình, mà là một con tiếu diện hổ nhìn qua không hề có lực sát thương. Ngu Tử Kỳ chính là một con tiếu diện hổ độc dược độc nhất, như hổ rình mồi theo dõi hắn.
*
Một hồi đánh giá, không ai thua ai, nhưng cũng không ai thắng ai.
Cho nên khi Ngu Tử Kỳ được cung nhân đưa rời Phù Dung Cung, sắc mặt Trần Diệp Thanh lần đầu tiên âm trầm nhìn bóng dáng yểu điệu kia, trầm mặc thật lâu.
Triệu Lễ tất nhiên thấy hắn khác thường, vừa muốn vươn tay kéo hắn hồi cung. Trần Diệp Thanh đột nhiên xoay người, trên mặt tối tăm mang theo phẫn nộ, hai tròng mắt bốc hỏa gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Lễ không nháy mắt.
Triệu Lễ bị ánh mắt Trần Diệp Thanh làm sợ tới mức nheo mắt, ninh ấn đường muốn nói chút gì, liền thấy Trần Diệp Thanh bỗng nhiên cười nhàn nhạt: "Đều là do ngươi làm ra chuyện tốt này."
Triệu Lễ bị Trần Diệp Thanh này đột nhiên nói câu này, cả kinh có chút không biết làm sao: "Này.. Trẫm.. Ta.."
"Thế nào, á khẩu không trả lời được phải không? Mẹ nó, ngươi cũng có lúc cà lăm a!" Trần Diệp Thanh đi lên một bước, nhìn Triệu Lễ gầm nhẹ nói: "Đại gia! Triệu Lễ, ngươi có bản lĩnh chọc đào hoa, sao không bản lĩnh thu thập đào hoa? Hiện tại thì sao, trơ mắt nhìn người tình đầu của mình chạy đến trước mặt lão tử khiêu chiến, ngươi cảm thấy thật sự sảng khoái sao? So với khi ngươi chơi Lam Mạt Nhi còn muốn sảng khoái hơn sao? Ta sát! Vừa rồi, nếu nàng ta không phải là nữ nhân, lão tử thượng chân đá chết nàng. Cái gì là thiên hạ chi đại hạnh, mẹ nó không nghe nói trong bụng lão tử không có hài tử sao? Vì nàng, ngươi dám chạy đến nơi này mà không dám nhận có phải không? Triệu Lễ, đây là nữ nhân ngươi chọn lúc trước? Thứ hàng này lúc trước không phải ngươi xem như châu như bảo? Vừa rồi, nếu không phải ta ra tới kịp lúc, ngươi có phải đã đem nàng đến Quan Sư Cung hảo hảo sướng một phen, lập nên một Lưu Li cung thứ hai tại hậu cung có phải không? Triệu Lễ, ngươi là nam nhân, nam nhân tôn quý nhất thiên hạ! Nhưng, hôm nay, Tư Mã Mị ta mặc kệ ngươi quyền thế bao lớn, ngươi thích Ngu Tử Kỳ cở nào. Nếu ngươi dám đem nàng tiến cung làm dơ mắt ta, ta sẽ dám diệt nàng! Không tin hai ta liền thử xem."
Trần Diệp Thanh giống như bị điểm pháo hướng Triệu Lễ rít gào một hồi. Gào xong, trong lòng hả tức, há mồm thở ra một hơi. Nhưng hắn vừa mới thở ra, liền choáng váng!
Trên đời này ai mới là đại ngốc đây? Không phải Triệu Dục, không phải Lăng Lạc Thiên, càng không phải Triệu Lễ hắn, mà là lão tử a! Chính là lão tử a! Lão tử vừa rồi chỉ vào mũi Triệu Lễ phát biểu cái cái gì a, lão tử vừa rồi bị Ngu Tử Kỳ làm tức giận đến nổi hóa thành đầu lừa đi!
Nghĩ đến đây, Trần Diệp Thanh thiếu chút nữa chảy nước mắt quỳ xuống trước nam nhân mặt đen!
Ta chạy! Từng thấy người đào mồ chôn mình, nhưng chưa qua thấy ai giống như lão tử, đào mộ ngu xuẩn chôn sống mình a!
Triệu Dục a! Ngốc tử a! Lăng Lạc Thiên a! Cái muỗng a! Ca rốt cuộc bước vết xe đổ của các ngươi a!
Ba chúng ta cái thật đúng huynh đệ cùng chiến hào, cấu kết với nhau làm việc xấu a, mang theo tội liên đới nhanh như vậy a!
Trần Diệp Thanh nhìn Triệu Lễ sắc đen nổi đầy mặt, chỉ cảm thấy cẳng chân nhũn ra. Hiện tại, cho dù hắn quấn chặt áo choàng trên người vẫn là cảm giác được từng đợt âm phong xoạt xạt trong từng mãn quần áo.
Triệu Lễ tựa hồ còn có chút ngớ ngẩn, ngoại trừ mặt đen không có biểu tình khác. Nhưng Tiểu Bối Tử phía sau Triệu Lễ đã run rẩy, thiếu chút nữa tiểu ra quần. Còn có a, vừa rồi hắn rống ra câu cuối cùng, hắn nghe được một tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tuy rằng chỉ nghe âm thanh này, không cần nghĩ cũng biết định là Ảnh Nhất đang rình bị rung động tâm can, chân mềm nhũng từ trên xà nhà ngã xuống!
Ảnh Nhất a! Ngươi là hỗn đản góc tường thích nghe lén u, nếu nương nương ta lúc này bất hạnh bị Triệu Lễ làm thịt, ngươi phải nhớ thuốc độc trên người a. Vừa té ngã nhất định đem tay chân của mình quăng theo đi. Trên bàn trang điểm của bổn cung có một hộp màu xanh chứa bình sứ bạch ngọc, trong bình có thuốc tan máu thiên kim khó cầu, một ngày dùng ba lần, nhất định phải đắp đúng hạn a!
Nơi đáy lòng, đã lâu đóng chặt cả đời không nhắc đến bỗng nhiên run lên, tiếp theo, một cổ đau đớn quen thuộc nháy mắt truyền đến, nhưng lại liền khôi phục như lúc đầu. Hắn cho rằng hắn không sao cả, nhưng vẫn còn có chút để ý.
Trần Diệp Thanh không chú ý tới biến hóa Triệu Lễ, chỉ là ôm nam nhân trong lòng, dường như tuyên bố bá chiếm hắn. Đôi mắt thanh lãnh khinh thường nhìn sắc mặt Ngu Tử Kỳ thay đổi, thần sắc chợt lóe, giống như vô tình nói: "Sao Tĩnh vương phi còn ở đây? Không phải lạc đường chứ?"
Ánh mắt Ngu Tử Kỳ từ trên người Triệu Lễ rốt cuộc chuyển qua Trần Diệp Thanh, nhìn nữ nhân xinh xắn lanh lợi, như một sơn dương ngoan ngoãn nghe lời dựa vào trong lòng hắn, giống một con chim rách nát giả khổng tước, dám diễu võ dương oai với nàng.
Nổi lòng không cam tâm tích tụ nhiều năm qua, nháy mắt liền bộc phát. Hai tay nắm chặt thành quyền run rẩy giấu dưới ống tay áo, móng tay sạch sẽ bén nhọn đâm vào thịt non trong lòng bàn tay nàng, từng trận đau đớn nhưng nàng giống như không có cảm giác, mặt mày không có chút dao động, chỉ nhìn Trần Diệp Thanh như giếng cổ không gợn sóng, ưu nhã cong lên khóe miệng.
"Hoàng Hậu nương nương sao ra đây? Bên ngoài giá rét, nương nương thân mình không tốt, nhất định phải hảo hảo bảo trọng mới đúng!"
Ngu Tử Kỳ thốt ra lời này, trong lòng Trần Diệp Thanh đều hiều. Đại gia! Hắn kích thích cô gái nhỏ này kích thích lâu như vậy, đối với việc này bất luận trên người nào cũng sẽ không xong, mắt lộ ra hung quang mới đúng. Nhưng nữ nhân này, vừa rồi chỉ hơi lộ ra phẫn nộ, hiện tại trong ánh mắt kia lại là thần quang nhàn nhạt, mát lạnh ôn nhuận. Tựa như người mù, một chút cảm xúc cũng chưa để lộ.
Hảo đi! Ngu Tử Kỳ! Lão tử thừa nhận ngươi là đối thủ, vừa rồi không cẩn thận khinh địch!
Trần Diệp Thanh chậm rãi rời khỏi Triệu Lễ, kéo lại áo choàng trên người, đứng tại chỗ cũng đạm nhiên cười, nói: "Tĩnh vương phi không cần lo lắng thân thể bổn cung, bổn cung đang ở nơi tốt nhất thiên hạ, chung quanh có ngự y tài ba, sẽ không bạc đãi thân mình!"
"Vậy là tốt rồi! Hôm nay Thành Vương phi có tin vui, chính là hoàng thân chi đại hạnh. Không biết Hoàng Hậu nương nương lúc nào mới lại truyền ra tinh vui, trở thành đại hạnh thiên hạ!"
"Không xa! Nhanh thôi!"
"Thần phụ biết Hoàng Hậu nương nương nóng vội, nhưng miệng gắp không thể ăn hết đậu hủ nóng, đôi khi trong lòng càng hy vọng càng không có được. Nương nương nên là tiểu tâm ứng phó, châm chước mới phải!"
"Đây là tự nhiên!"
Trần Diệp Thanh trên mặt tươi cười bất biến, ngơ ngẩn nhìn nữ nhân khẩu Phật tâm xà. Còn Ngu Tử Kỳ, kia cũng là biểu hiện ra một tư thái cung kính có lễ, không để bất luận sơ hở gì cười ôn nhu vô hại với Trần Diệp Thanh.
Dưới bầu trời này, độc dược độc nhất không phải rượu độc, càng không phải hạc đỉnh hồng, mà là nhân tâm. Sát thủ tàn nhẫn nhất, không phải mặc y phục dạ hành vào nhà cướp của, cũng không phải người tham dục điên đảo triều đình, mà là một con tiếu diện hổ nhìn qua không hề có lực sát thương. Ngu Tử Kỳ chính là một con tiếu diện hổ độc dược độc nhất, như hổ rình mồi theo dõi hắn.
*
Một hồi đánh giá, không ai thua ai, nhưng cũng không ai thắng ai.
Cho nên khi Ngu Tử Kỳ được cung nhân đưa rời Phù Dung Cung, sắc mặt Trần Diệp Thanh lần đầu tiên âm trầm nhìn bóng dáng yểu điệu kia, trầm mặc thật lâu.
Triệu Lễ tất nhiên thấy hắn khác thường, vừa muốn vươn tay kéo hắn hồi cung. Trần Diệp Thanh đột nhiên xoay người, trên mặt tối tăm mang theo phẫn nộ, hai tròng mắt bốc hỏa gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Lễ không nháy mắt.
Triệu Lễ bị ánh mắt Trần Diệp Thanh làm sợ tới mức nheo mắt, ninh ấn đường muốn nói chút gì, liền thấy Trần Diệp Thanh bỗng nhiên cười nhàn nhạt: "Đều là do ngươi làm ra chuyện tốt này."
Triệu Lễ bị Trần Diệp Thanh này đột nhiên nói câu này, cả kinh có chút không biết làm sao: "Này.. Trẫm.. Ta.."
"Thế nào, á khẩu không trả lời được phải không? Mẹ nó, ngươi cũng có lúc cà lăm a!" Trần Diệp Thanh đi lên một bước, nhìn Triệu Lễ gầm nhẹ nói: "Đại gia! Triệu Lễ, ngươi có bản lĩnh chọc đào hoa, sao không bản lĩnh thu thập đào hoa? Hiện tại thì sao, trơ mắt nhìn người tình đầu của mình chạy đến trước mặt lão tử khiêu chiến, ngươi cảm thấy thật sự sảng khoái sao? So với khi ngươi chơi Lam Mạt Nhi còn muốn sảng khoái hơn sao? Ta sát! Vừa rồi, nếu nàng ta không phải là nữ nhân, lão tử thượng chân đá chết nàng. Cái gì là thiên hạ chi đại hạnh, mẹ nó không nghe nói trong bụng lão tử không có hài tử sao? Vì nàng, ngươi dám chạy đến nơi này mà không dám nhận có phải không? Triệu Lễ, đây là nữ nhân ngươi chọn lúc trước? Thứ hàng này lúc trước không phải ngươi xem như châu như bảo? Vừa rồi, nếu không phải ta ra tới kịp lúc, ngươi có phải đã đem nàng đến Quan Sư Cung hảo hảo sướng một phen, lập nên một Lưu Li cung thứ hai tại hậu cung có phải không? Triệu Lễ, ngươi là nam nhân, nam nhân tôn quý nhất thiên hạ! Nhưng, hôm nay, Tư Mã Mị ta mặc kệ ngươi quyền thế bao lớn, ngươi thích Ngu Tử Kỳ cở nào. Nếu ngươi dám đem nàng tiến cung làm dơ mắt ta, ta sẽ dám diệt nàng! Không tin hai ta liền thử xem."
Trần Diệp Thanh giống như bị điểm pháo hướng Triệu Lễ rít gào một hồi. Gào xong, trong lòng hả tức, há mồm thở ra một hơi. Nhưng hắn vừa mới thở ra, liền choáng váng!
Trên đời này ai mới là đại ngốc đây? Không phải Triệu Dục, không phải Lăng Lạc Thiên, càng không phải Triệu Lễ hắn, mà là lão tử a! Chính là lão tử a! Lão tử vừa rồi chỉ vào mũi Triệu Lễ phát biểu cái cái gì a, lão tử vừa rồi bị Ngu Tử Kỳ làm tức giận đến nổi hóa thành đầu lừa đi!
Nghĩ đến đây, Trần Diệp Thanh thiếu chút nữa chảy nước mắt quỳ xuống trước nam nhân mặt đen!
Ta chạy! Từng thấy người đào mồ chôn mình, nhưng chưa qua thấy ai giống như lão tử, đào mộ ngu xuẩn chôn sống mình a!
Triệu Dục a! Ngốc tử a! Lăng Lạc Thiên a! Cái muỗng a! Ca rốt cuộc bước vết xe đổ của các ngươi a!
Ba chúng ta cái thật đúng huynh đệ cùng chiến hào, cấu kết với nhau làm việc xấu a, mang theo tội liên đới nhanh như vậy a!
Trần Diệp Thanh nhìn Triệu Lễ sắc đen nổi đầy mặt, chỉ cảm thấy cẳng chân nhũn ra. Hiện tại, cho dù hắn quấn chặt áo choàng trên người vẫn là cảm giác được từng đợt âm phong xoạt xạt trong từng mãn quần áo.
Triệu Lễ tựa hồ còn có chút ngớ ngẩn, ngoại trừ mặt đen không có biểu tình khác. Nhưng Tiểu Bối Tử phía sau Triệu Lễ đã run rẩy, thiếu chút nữa tiểu ra quần. Còn có a, vừa rồi hắn rống ra câu cuối cùng, hắn nghe được một tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tuy rằng chỉ nghe âm thanh này, không cần nghĩ cũng biết định là Ảnh Nhất đang rình bị rung động tâm can, chân mềm nhũng từ trên xà nhà ngã xuống!
Ảnh Nhất a! Ngươi là hỗn đản góc tường thích nghe lén u, nếu nương nương ta lúc này bất hạnh bị Triệu Lễ làm thịt, ngươi phải nhớ thuốc độc trên người a. Vừa té ngã nhất định đem tay chân của mình quăng theo đi. Trên bàn trang điểm của bổn cung có một hộp màu xanh chứa bình sứ bạch ngọc, trong bình có thuốc tan máu thiên kim khó cầu, một ngày dùng ba lần, nhất định phải đắp đúng hạn a!
Còn tiếp