Chương 63.2. Cãi nhau, Triệu Lễ ngươi làm tốt lắm! 2
Edit. Lương Bảo Thanh
Còn tiếp
Edit. Lương Bảo Thanh
Lăng Lạc Thiên vừa mở miệng, lại khi dể Trần Diệp Thanh: Ai u hài tử xui xẻo này, này ánh mắt sao độc đáo như vậy? Hắn sao biết lão tử không phải là Hoàng Hậu, không phải nữ nhân, còn có a, cái gì là tiểu thê tử, lão tử rõ ràng chính là chân nam tử!
Trần Diệp Thanh không hiện sơn không lộ thủy nói: "Có lẽ chỉ do ngươi tưởng tượng, Triệu Lễ xem ra lại không phải như vậy. Ngươi cũng biết tên kia là loại người khó hiểu. Bằng không, sao hắn vạn năm đều không ngủ mà mới ngủ với lão tử một đêm liền có con."
Lăng Lạc Thiên hắc hắc cười: "Đây là chỗ cao minh của hắn, Triệu Lễ đã sớm biết trong lòng Triệu Dục có ẩn khúc, ngươi cho rằng hắn sẽ không biết lúc trước chúng ta bàn biện pháp đem ngươi từ lãnh cung cứu ra sao? Hắn rõ ràng biết mưu tính của chúng ta, kế hoạch của chúng ta, biết ngươi cũng bị cuốn vào. Mưu phản, đây là trọng tội a, Triệu Lễ có thể bao che cho Triệu Dục, không cho người khác biết thân đệ đệ mình tham dự vào hành động hành thích vua, ngược lại một chậu nước bẩn đều đổ trên người bổn điện hạ, làm ta thành kẻ chết thay cho Triệu Dục. Còn ngươi thì sao? Hắn làm sao mới có thể bảo hộ được ngươi?"
Nói tới đây, Lăng Lạc Thiên thần bí hướng tới Trần Diệp Thanh cười, sau một lúc lâu, mở miệng nói: "Biện pháp chỉ có một, một biên pháp có thể bảo toàn mạng của nữ nhân chính là cái bụng của mình, cho nên, hắn tặng cho ngươi một hài tử để giữ tánh mạng ngươi! Tư Mã Mị a Tư Mã Mị, thật không biết ngươi là quá may mắn hay là quá bất hạnh, làm một nam nhân vì bảo vệ ngươi phải sử dụng biện pháp như vậy, nhưng bất hạnh chính là, nam nhân tưởng nhớ ngươi lại là Triệu Lễ!"
Trần Diệp Thanh chỉ cảm thấy tâm tình vốn dĩ rối bời lập tức thoải mái tới rồi cực điểm. Hắn biết Lăng Lạc Thiên hiện tại hận chết Triệu Lễ, cho nên lời Lăng Lạc Thiên nói hắn không thể hoàn toàn tin tưởng. Nhưng không biết tại sao sâu trong nội tâm có một cổ âm thanh làm hắn bình tĩnh, một lần lại một lần nói cho hắn, ngươi phải tin tưởng, ngươi cần phải tin tưởng! Triệu Lễ nhớ thương ngươi! Hắn bắt đầu xem trọng ngươi!
Bị âm thanh này dọa làm Trần Diệp Thanh sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh sắc mặt không tốt nhìn Lăng Lạc Thiên, hai tròng mắt ngập nước bên trong có một chút kinh hỉ kèm theo hoảng sợ.
Lăng Lạc Thiên thấy hắn như vậy, vui vẻ cười ra tiếng: "Bổn điện hạ quả nhiên không nhìn lầm, ngươi đúng là không thích Triệu Lễ, thậm chí còn tránh hắn như rắn rết! Ha ha.. ta cuối cùng là cảm thấy rất thống khoái, Triệu Lễ có thể thắng cả thiên hạ lại bại bởi một nữ nhân. Cả đời này hắn không thể an tâm."
"Lăng Lạc Thiên, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy!" Trần Diệp Thanh thật sự tức giận, gia hỏa này sao lại cho rằng như vậy.
Lăng Lạc Thiên vui vẻ, đặc biệt khi thấy gương mặt Trần Diệp Thanh bởi vì chấn kinh mà hóa trắng, vui vẻ đến nước mắt cũng chảy ra: "Tư Mã Mị, ta rất hiếu kì, ngươi sợ hãi cái gì? Được một cái đế vương nhớ thương, ngươi biết đây là điều rất nhiều nữ nhân tha thiết ước mơ không. Một người nam nhân vì ngươi hô mưa gọi gió, chỉ vì ngươi hao tổn tâm huyết, ngươi không cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ đệ sao?"
"A phi! Lão tử không giống ngươi, lòng lang dạ thú, nổi điên cách ứng đâu!" Trần Diệp Thanh rốt cuộc nhịn không được, đứng lên liền hướng về phía Lăng Lạc Thiên rít gào một trận. Hắn cảm thấy được Triệu Lễ nhớ thương là một việc quang vinh sao? Lão tử là nam nhân được không? Ngươi bị một đàn ông nhớ thương còn có thể vui vẻ được sao?
Nhìn bộ dáng Lăng Lạc Thiên không tiền đồ cười đến chảy nước mắt, Trần Diệp Thanh cảm thấy mình thật thảm bại giao du cùng kẻ điên này. Ngao ngán đi đến cạnh cửa, vừa đẩy cửa ra liền thấy Tần Chiến cùng Bùi Nghị chính trực đĩnh đĩnh đứng bên ngoài.
Trần Diệp Thanh mặc kệ vừa rồi hắn gầm gừ có bị hai người này nghe hay không, vén lên váy từ ngạch cửa bước ra, thở hổn hển nhìn Bích Oánh cùng Hoàng Lê vẻ mặt bất an, nói: "Đi! Trở về!"
Tần Chiến thấy Hoàng Hậu nương nương sắc mặt âm trầm liền tránh ra, vội ở quỳ xuống đưa tiễn, đồng thời, đáy mắt cũng lập loè ra một tia mê hoặc không rõ. Kỳ thật vừa rồi bọn họ ở trong phòng nói chuyện hắn đều nghe rành mạch, đặc biệt là tiếng cuối cùng, hắn nghe quả thực như sấm bên tai. Nhưng hắn có chút không hiểu, vì sao Hoàng Hậu nương nương biết Hoàng Thượng xem trọng mình lại không vui mừng, mà là hùng hổ, hận không thể giết người.
Bùi Nghị không có võ công tốt như Tần Chiến, nên không biết trong phòng hai người nói là cái gì. Chỉ là nghe được câu cuối, thần sắc có chút nhúc nhích. Lại nhìn thấy biểu bi thảm trên mặt Tần Chiến, không khỏi hiếu kỳ nói: "Ngươi thính lực tốt, nói xem, vừa rồi bên trong phát sinh chuyện gì?"
Tần Chiến nhìn ra bộ dáng Bùi Nghị là muốn tìm hiểu tin tức, không dám tùy tiện nói xấu Đế hậu, ho khan một tiếng liền làm như không nghe thấy xoay người, hướng thẳng bên ngoài đi.
Bùi Nghị là cái quỷ linh tinh, sao lại nhìn không ra Tần Chiến muốn thay Hoàng Hậu dấu diếm. Nhanh chân đuổi theo, đột nhiên không đau không ngứa toát ra một câu: "Ngươi không nói, ta cũng đại khái có thể đoán được, Hoàng Hậu chúng ta nhất định là ghét Hoàng Thượng!"
Tần Chiến đột nhiên dừng chân, nhìn Bùi Nghị như nhìn tinh quái thông minh làm lòng người phát sợ; trong lòng bắt đầu do dự, có nên tiếp tục cùng gia hỏa thông minh như vậy làm huynh đệ tốt!
*
Trần Diệp Thanh nổi giận đùng đùng trở lại tiểu viên của mình, nhưng hắn vẫn giống như nghe thấy tiếng Lăng Lạc Thiên cười, cả người có loại bực bội không nói nên lời.
Bích Oánh nhìn nương nương tức muốn hộc máu trong phòng đi tới đi lui. Trên trán, một tầng mồ hôi mỏng không ngừng chảy xuống. Liền nháy mắt ra dấu cùng Hoàng Lê, tiến lên lấy ra từ tay áo một chiếc khăn vàng nhạt, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Trần Diệp Thanh, mềm giọng nói: "Nương nương, hiện tại trời nóng, ta đi một lát cũng được rồi, nghỉ chân một chút, để nô tỳ bóp vai cho ngài"
Trần Diệp Thanh nghe âm thanh giòn tan này, dừng chân nhìn về phía vẻ mặt lo lắng của Bích Oánh. Há miệng thở dốc, vừa định muốn nói gì, cuối cùng vẫn là dừng lại, hận không thể cắn miệng mình.
Hoàng Lê lúc này cũng đi lên, trong tay cầm một quả bàn đào mới hái, nói: "Nương nương, ngài nếm thử hoa quả mới hái, trong vườn trồng rất nhiều cây ăn quả đang kết trái, mỹ vị thơm ngọt nhất, cắn một ngụm tươi mới nhiều nước."
Nhìn bàn đào trước mắt đỏ rực, thơm ngào ngạt, Trần Diệp Thanh không chút suy nghĩ, lấy bàn đào trong tay Hoàng Lê nhét vào miệng hắn, còn không mặn không nhạt thưởng một câu: "Trái cây tốt như vậy, thưởng cho ngươi ăn hết!"
Hoàng Lê bị bàn đào nhét miệng, tự nhiên cũng cũng không dám nói bậy lời nào, chỉ là có chút ủy khuất nhìn về chủ tử. Trước đây chủ tử đối đãi với họ thật tốt, không rõ Lăng Thái Tử đã nói gì với chủ tử, mà sau khi trở về giống như bị người dẫm phải đuôi.
Trần Diệp Thanh trong đầu lưu bóng ma Lăng Lạc Thiên càng lúc càng lớn, càng ngày càng u ám, chỉ cần tưởng tượng đến mình bị Triệu Lễ theo đuổi, hắn liền hận không chết một vạn lần. Hắn không rõ, thiên tử bệ hạ sao lại nhớ thương hắn? Nữ nhân hậu cung đều là mỹ vị tươi mới a, Nhàn Quý Phi, Tào quý nhân quốc sắc thiên hương không nói, còn có các vị phi tần tiểu mỹ nhân cũng rất tốt. Cho dù, Triệu Lễ thường xuyên ăn tiểu mỹ nhân hương mềm kiều nộn đến ngán, nhưng cũng không đến mức thích thượng loại đàn ông như hắn đi!
Nếu thật là như vậy, Triệu Lễ quả thực quá kén ăn. Hắn không sợ gặm lão tử đến sái quay hàm sao!
Trần Diệp Thanh nghĩ như thế nào đều không hợp khẩu vị, tròng mắt vừa chuyển, liền chuyển tới trên người Bích Oánh cùng Hoàng Lê. Hai đứa bé này lanh lợi, nếu hắn đã không có câu trả lời, sốt ruột muốn chết, chi bằng dứt khoát hỏi hai người bọn họ.
"Bích Oánh, nương nương ta có cái vấn đề muốn hỏi hỏi các ngươi!" Trần Diệp Thanh quét ánh mắt xảo trá trên người Bích Oánh cùng Hoàng Lê.
Bích Oánh vừa thấy chủ tử lấy lại khí thế, lập tức há mồm: "Nương nương có việc chi muốn biết, nô tỳ biết việc gì sẽ nói hết không nửa lời gian dối!"
Hoàng Lê cũng 'răng rắc răng rắc' gặm một miệng bàn đào, tiếp miệng nói: "Nương nương có việc cứ việc phân phó!"
Đối với hai nô tài trung thành và tận tâm này, Trần Diệp Thanh tỏ vẻ khẳng định cao mà trước nay chưa từng có.
"Các ngươi nói a, Hoàng Thượng chúng ta đang độ tuổi xuân, hậu cung giai lệ kia cũng là tuổi trẻ kiều mỹ, nhưng các Mỹ Nhân sao không một ai hoài thai? Sao cố tình là nương nương ta, ngủ một đêm liền hoài thai, không những một mà hai lần!"
Trần Diệp Thanh vừa dứt lời, Bích Oánh liền giành trả lời trước, liền thấy tiểu nha đầu vẻ mặt khinh thường, rất khinh thường nói: "Nương nương, đám hồ mị kia cả ngày đều nghĩ đến như thế nào leo lên giường Hoàng Thượng, làm nhiều chuyện táng tận thiên lương, thiên vương Bồ Tát có mắt mới không giúp tiện nhân mang thai. Theo nô tỳ, là do các nàng gặp báo ứng, bị trời phạt!"
Nhìn bộ dạng của Bích Oánh, Trần Diệp Thanh cảm thấy nha đầu này nếu còn nói tiếp, chính nàng tương lai có một ngày cũng sẽ bị trời phạt!
Hoàng Lê không mê tín như Bích Oánh, há mồm ngậm miệng trời phạt, báo ứng gì đó, một chút sau mở miệng nói: "Nương nương ngài không nói nô tài thật đúng là cũng không nghĩ tới. Bên trong hậu cung Nhàn Quý Phi là được sủng ái nhất, cũng là phi tần được Hoàng Thượng lật thẻ nhiều nhất, nàng vào cung đã lâu, theo lý mà nói là nên có hài tử mới đúng!"
Trần Diệp Thanh cảm thấy mình có thể nói chuyện với Hoàng Lê, vội nhảy đi lên, cẩn thận lại nghe Hoàng Lê nói tiếp.
Hoàng Lê thấy hai mắt nương nương sáng lên nhìn mình, liền biết mình có cơ hội biểu hiện, há mồm liền nói: "Nô tài trước khi vào hầu hạ trong cung nương nương là người của Tông Thân phủ, bởi vì thường xuyên đến các cung truyền lời nên tự nhiên biết nhiều sự tình. Nô tài nhớ rõ, lúc trước truyền lời cho Nhàn Quý Phi, vô tình nghe Nhàn Quý Phi bảo đại cung nữ bên người nói một câu, hình như bảo nhà mẫu thân vì nàng mang một ít thuốc bí truyền trong dân gian giúp nàng có thể hoài thai hoàng tự, còn nói trong cung thái y không có ai được việc, nàng ăn nhiều thuốc bổ như vậy, cái bụng vẫn là không động tĩnh."
"Cái gì? Hồ ly tinh kia còn sử dụng loại thủ đoạn này?" Bích Oánh vừa nghe lời này, lập tức liền dựng lông: "Tiện nhân kia, câu dẫn Hoàng Thượng không nói, còn có ý đồ nhúng chàm con vua? Thật là không có thiên lý, hừ! Cũng may những thứ thuốc đó đều không linh, bằng không để cái loại nữ nhân này hoài thai hoàng tử Phù Dung Cung chúng ta còn có ngày lành sao?"
Trần Diệp Thanh thấy Bích Oánh bộ dáng căm phẫn, thật đau đầu. Nha đầu này đôi khi là cái đầu củ cải, nàng sao cho rằng nữ nhân hậu cung không hy vọng sinh hài tử để ổn định vị trí của mình chứ?
Xem ra, đừng nói là Nhàn Quý Phi, chỉ sợ Tào quý nhân cùng Hoàng nương nương cũng nỗ lực để có thai nhưng không thành.
Chính là, lại có chút không thích hợp, trên đường tây tuần, hắn cũng bị Triệu Lễ ấn mạnh rót mấy ngày hạt giống, hắn liền mang hài tử, theo lý mà nói so với thân thể hắn, đám người Nhàn Quý Phi còn muốn tốt hơn, dễ dàng mang thai mới phải. Nhưng các nàng vì sao không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ là..
Trần Diệp Thanh nghĩ đến đây, cột sống liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh!
Mẹ nó! Triệu Lễ không phải là cường hãn đến độ đến hạt giống của mình cũng có thể khống chế, không muốn ai mang thai thì tử cung cũng chỉ có thể sử dụng trứng thối sao?
Ruột gan Trần Diệp Thanh cồn cào, đầu sắp nổ tung cũng không rõ nội tâm của Triệu Lễ. Bên ngoài cung nhân truyền báo: Hoàng thượng tới?
Ai u uy, bây giờ nhất thời không thấy lão tử liền như cách ba thu phải không?
Buổi sáng không phải còn bên nhau cùng ăn sáng sao, hắn không sợ lúc nào cũng gặp nhau thành ghét nhau a!
Bích Oánh vừa nghe nói hoàng thượng tới, chạy như bay vọt vào sương phòng, khi chạy ra trong tay chính cầm một bộ váy lụa mỏng vội vàng khoát lên người đầy hoa củaTrần Diệp Thanh.
Trần Diệp Thanh vừa thấy tư thế của nha đầu, sao cảm thấy thật quen mắt?
"Bích Oánh, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Bích Oánh cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chuyên chú, nói: "Nương nương, nô tỳ suy nghĩ cẩn thận, hiện tại thừa dịp Hoàng Thượng chỉ ở bên chúng ta nhau, nhất định phải nghĩ biện pháp đem tâm Hoàng Thượng hoàn toàn nắm chặt, miễn cho khi trở lại trong cung, nương nương thân mình ngày càng khó khăn, bị đám hồ mị kia khi dễ người!"
Trần Diệp Thanh không hiện sơn không lộ thủy nói: "Có lẽ chỉ do ngươi tưởng tượng, Triệu Lễ xem ra lại không phải như vậy. Ngươi cũng biết tên kia là loại người khó hiểu. Bằng không, sao hắn vạn năm đều không ngủ mà mới ngủ với lão tử một đêm liền có con."
Lăng Lạc Thiên hắc hắc cười: "Đây là chỗ cao minh của hắn, Triệu Lễ đã sớm biết trong lòng Triệu Dục có ẩn khúc, ngươi cho rằng hắn sẽ không biết lúc trước chúng ta bàn biện pháp đem ngươi từ lãnh cung cứu ra sao? Hắn rõ ràng biết mưu tính của chúng ta, kế hoạch của chúng ta, biết ngươi cũng bị cuốn vào. Mưu phản, đây là trọng tội a, Triệu Lễ có thể bao che cho Triệu Dục, không cho người khác biết thân đệ đệ mình tham dự vào hành động hành thích vua, ngược lại một chậu nước bẩn đều đổ trên người bổn điện hạ, làm ta thành kẻ chết thay cho Triệu Dục. Còn ngươi thì sao? Hắn làm sao mới có thể bảo hộ được ngươi?"
Nói tới đây, Lăng Lạc Thiên thần bí hướng tới Trần Diệp Thanh cười, sau một lúc lâu, mở miệng nói: "Biện pháp chỉ có một, một biên pháp có thể bảo toàn mạng của nữ nhân chính là cái bụng của mình, cho nên, hắn tặng cho ngươi một hài tử để giữ tánh mạng ngươi! Tư Mã Mị a Tư Mã Mị, thật không biết ngươi là quá may mắn hay là quá bất hạnh, làm một nam nhân vì bảo vệ ngươi phải sử dụng biện pháp như vậy, nhưng bất hạnh chính là, nam nhân tưởng nhớ ngươi lại là Triệu Lễ!"
Trần Diệp Thanh chỉ cảm thấy tâm tình vốn dĩ rối bời lập tức thoải mái tới rồi cực điểm. Hắn biết Lăng Lạc Thiên hiện tại hận chết Triệu Lễ, cho nên lời Lăng Lạc Thiên nói hắn không thể hoàn toàn tin tưởng. Nhưng không biết tại sao sâu trong nội tâm có một cổ âm thanh làm hắn bình tĩnh, một lần lại một lần nói cho hắn, ngươi phải tin tưởng, ngươi cần phải tin tưởng! Triệu Lễ nhớ thương ngươi! Hắn bắt đầu xem trọng ngươi!
Bị âm thanh này dọa làm Trần Diệp Thanh sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh sắc mặt không tốt nhìn Lăng Lạc Thiên, hai tròng mắt ngập nước bên trong có một chút kinh hỉ kèm theo hoảng sợ.
Lăng Lạc Thiên thấy hắn như vậy, vui vẻ cười ra tiếng: "Bổn điện hạ quả nhiên không nhìn lầm, ngươi đúng là không thích Triệu Lễ, thậm chí còn tránh hắn như rắn rết! Ha ha.. ta cuối cùng là cảm thấy rất thống khoái, Triệu Lễ có thể thắng cả thiên hạ lại bại bởi một nữ nhân. Cả đời này hắn không thể an tâm."
"Lăng Lạc Thiên, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy!" Trần Diệp Thanh thật sự tức giận, gia hỏa này sao lại cho rằng như vậy.
Lăng Lạc Thiên vui vẻ, đặc biệt khi thấy gương mặt Trần Diệp Thanh bởi vì chấn kinh mà hóa trắng, vui vẻ đến nước mắt cũng chảy ra: "Tư Mã Mị, ta rất hiếu kì, ngươi sợ hãi cái gì? Được một cái đế vương nhớ thương, ngươi biết đây là điều rất nhiều nữ nhân tha thiết ước mơ không. Một người nam nhân vì ngươi hô mưa gọi gió, chỉ vì ngươi hao tổn tâm huyết, ngươi không cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ đệ sao?"
"A phi! Lão tử không giống ngươi, lòng lang dạ thú, nổi điên cách ứng đâu!" Trần Diệp Thanh rốt cuộc nhịn không được, đứng lên liền hướng về phía Lăng Lạc Thiên rít gào một trận. Hắn cảm thấy được Triệu Lễ nhớ thương là một việc quang vinh sao? Lão tử là nam nhân được không? Ngươi bị một đàn ông nhớ thương còn có thể vui vẻ được sao?
Nhìn bộ dáng Lăng Lạc Thiên không tiền đồ cười đến chảy nước mắt, Trần Diệp Thanh cảm thấy mình thật thảm bại giao du cùng kẻ điên này. Ngao ngán đi đến cạnh cửa, vừa đẩy cửa ra liền thấy Tần Chiến cùng Bùi Nghị chính trực đĩnh đĩnh đứng bên ngoài.
Trần Diệp Thanh mặc kệ vừa rồi hắn gầm gừ có bị hai người này nghe hay không, vén lên váy từ ngạch cửa bước ra, thở hổn hển nhìn Bích Oánh cùng Hoàng Lê vẻ mặt bất an, nói: "Đi! Trở về!"
Tần Chiến thấy Hoàng Hậu nương nương sắc mặt âm trầm liền tránh ra, vội ở quỳ xuống đưa tiễn, đồng thời, đáy mắt cũng lập loè ra một tia mê hoặc không rõ. Kỳ thật vừa rồi bọn họ ở trong phòng nói chuyện hắn đều nghe rành mạch, đặc biệt là tiếng cuối cùng, hắn nghe quả thực như sấm bên tai. Nhưng hắn có chút không hiểu, vì sao Hoàng Hậu nương nương biết Hoàng Thượng xem trọng mình lại không vui mừng, mà là hùng hổ, hận không thể giết người.
Bùi Nghị không có võ công tốt như Tần Chiến, nên không biết trong phòng hai người nói là cái gì. Chỉ là nghe được câu cuối, thần sắc có chút nhúc nhích. Lại nhìn thấy biểu bi thảm trên mặt Tần Chiến, không khỏi hiếu kỳ nói: "Ngươi thính lực tốt, nói xem, vừa rồi bên trong phát sinh chuyện gì?"
Tần Chiến nhìn ra bộ dáng Bùi Nghị là muốn tìm hiểu tin tức, không dám tùy tiện nói xấu Đế hậu, ho khan một tiếng liền làm như không nghe thấy xoay người, hướng thẳng bên ngoài đi.
Bùi Nghị là cái quỷ linh tinh, sao lại nhìn không ra Tần Chiến muốn thay Hoàng Hậu dấu diếm. Nhanh chân đuổi theo, đột nhiên không đau không ngứa toát ra một câu: "Ngươi không nói, ta cũng đại khái có thể đoán được, Hoàng Hậu chúng ta nhất định là ghét Hoàng Thượng!"
Tần Chiến đột nhiên dừng chân, nhìn Bùi Nghị như nhìn tinh quái thông minh làm lòng người phát sợ; trong lòng bắt đầu do dự, có nên tiếp tục cùng gia hỏa thông minh như vậy làm huynh đệ tốt!
*
Trần Diệp Thanh nổi giận đùng đùng trở lại tiểu viên của mình, nhưng hắn vẫn giống như nghe thấy tiếng Lăng Lạc Thiên cười, cả người có loại bực bội không nói nên lời.
Bích Oánh nhìn nương nương tức muốn hộc máu trong phòng đi tới đi lui. Trên trán, một tầng mồ hôi mỏng không ngừng chảy xuống. Liền nháy mắt ra dấu cùng Hoàng Lê, tiến lên lấy ra từ tay áo một chiếc khăn vàng nhạt, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Trần Diệp Thanh, mềm giọng nói: "Nương nương, hiện tại trời nóng, ta đi một lát cũng được rồi, nghỉ chân một chút, để nô tỳ bóp vai cho ngài"
Trần Diệp Thanh nghe âm thanh giòn tan này, dừng chân nhìn về phía vẻ mặt lo lắng của Bích Oánh. Há miệng thở dốc, vừa định muốn nói gì, cuối cùng vẫn là dừng lại, hận không thể cắn miệng mình.
Hoàng Lê lúc này cũng đi lên, trong tay cầm một quả bàn đào mới hái, nói: "Nương nương, ngài nếm thử hoa quả mới hái, trong vườn trồng rất nhiều cây ăn quả đang kết trái, mỹ vị thơm ngọt nhất, cắn một ngụm tươi mới nhiều nước."
Nhìn bàn đào trước mắt đỏ rực, thơm ngào ngạt, Trần Diệp Thanh không chút suy nghĩ, lấy bàn đào trong tay Hoàng Lê nhét vào miệng hắn, còn không mặn không nhạt thưởng một câu: "Trái cây tốt như vậy, thưởng cho ngươi ăn hết!"
Hoàng Lê bị bàn đào nhét miệng, tự nhiên cũng cũng không dám nói bậy lời nào, chỉ là có chút ủy khuất nhìn về chủ tử. Trước đây chủ tử đối đãi với họ thật tốt, không rõ Lăng Thái Tử đã nói gì với chủ tử, mà sau khi trở về giống như bị người dẫm phải đuôi.
Trần Diệp Thanh trong đầu lưu bóng ma Lăng Lạc Thiên càng lúc càng lớn, càng ngày càng u ám, chỉ cần tưởng tượng đến mình bị Triệu Lễ theo đuổi, hắn liền hận không chết một vạn lần. Hắn không rõ, thiên tử bệ hạ sao lại nhớ thương hắn? Nữ nhân hậu cung đều là mỹ vị tươi mới a, Nhàn Quý Phi, Tào quý nhân quốc sắc thiên hương không nói, còn có các vị phi tần tiểu mỹ nhân cũng rất tốt. Cho dù, Triệu Lễ thường xuyên ăn tiểu mỹ nhân hương mềm kiều nộn đến ngán, nhưng cũng không đến mức thích thượng loại đàn ông như hắn đi!
Nếu thật là như vậy, Triệu Lễ quả thực quá kén ăn. Hắn không sợ gặm lão tử đến sái quay hàm sao!
Trần Diệp Thanh nghĩ như thế nào đều không hợp khẩu vị, tròng mắt vừa chuyển, liền chuyển tới trên người Bích Oánh cùng Hoàng Lê. Hai đứa bé này lanh lợi, nếu hắn đã không có câu trả lời, sốt ruột muốn chết, chi bằng dứt khoát hỏi hai người bọn họ.
"Bích Oánh, nương nương ta có cái vấn đề muốn hỏi hỏi các ngươi!" Trần Diệp Thanh quét ánh mắt xảo trá trên người Bích Oánh cùng Hoàng Lê.
Bích Oánh vừa thấy chủ tử lấy lại khí thế, lập tức há mồm: "Nương nương có việc chi muốn biết, nô tỳ biết việc gì sẽ nói hết không nửa lời gian dối!"
Hoàng Lê cũng 'răng rắc răng rắc' gặm một miệng bàn đào, tiếp miệng nói: "Nương nương có việc cứ việc phân phó!"
Đối với hai nô tài trung thành và tận tâm này, Trần Diệp Thanh tỏ vẻ khẳng định cao mà trước nay chưa từng có.
"Các ngươi nói a, Hoàng Thượng chúng ta đang độ tuổi xuân, hậu cung giai lệ kia cũng là tuổi trẻ kiều mỹ, nhưng các Mỹ Nhân sao không một ai hoài thai? Sao cố tình là nương nương ta, ngủ một đêm liền hoài thai, không những một mà hai lần!"
Trần Diệp Thanh vừa dứt lời, Bích Oánh liền giành trả lời trước, liền thấy tiểu nha đầu vẻ mặt khinh thường, rất khinh thường nói: "Nương nương, đám hồ mị kia cả ngày đều nghĩ đến như thế nào leo lên giường Hoàng Thượng, làm nhiều chuyện táng tận thiên lương, thiên vương Bồ Tát có mắt mới không giúp tiện nhân mang thai. Theo nô tỳ, là do các nàng gặp báo ứng, bị trời phạt!"
Nhìn bộ dạng của Bích Oánh, Trần Diệp Thanh cảm thấy nha đầu này nếu còn nói tiếp, chính nàng tương lai có một ngày cũng sẽ bị trời phạt!
Hoàng Lê không mê tín như Bích Oánh, há mồm ngậm miệng trời phạt, báo ứng gì đó, một chút sau mở miệng nói: "Nương nương ngài không nói nô tài thật đúng là cũng không nghĩ tới. Bên trong hậu cung Nhàn Quý Phi là được sủng ái nhất, cũng là phi tần được Hoàng Thượng lật thẻ nhiều nhất, nàng vào cung đã lâu, theo lý mà nói là nên có hài tử mới đúng!"
Trần Diệp Thanh cảm thấy mình có thể nói chuyện với Hoàng Lê, vội nhảy đi lên, cẩn thận lại nghe Hoàng Lê nói tiếp.
Hoàng Lê thấy hai mắt nương nương sáng lên nhìn mình, liền biết mình có cơ hội biểu hiện, há mồm liền nói: "Nô tài trước khi vào hầu hạ trong cung nương nương là người của Tông Thân phủ, bởi vì thường xuyên đến các cung truyền lời nên tự nhiên biết nhiều sự tình. Nô tài nhớ rõ, lúc trước truyền lời cho Nhàn Quý Phi, vô tình nghe Nhàn Quý Phi bảo đại cung nữ bên người nói một câu, hình như bảo nhà mẫu thân vì nàng mang một ít thuốc bí truyền trong dân gian giúp nàng có thể hoài thai hoàng tự, còn nói trong cung thái y không có ai được việc, nàng ăn nhiều thuốc bổ như vậy, cái bụng vẫn là không động tĩnh."
"Cái gì? Hồ ly tinh kia còn sử dụng loại thủ đoạn này?" Bích Oánh vừa nghe lời này, lập tức liền dựng lông: "Tiện nhân kia, câu dẫn Hoàng Thượng không nói, còn có ý đồ nhúng chàm con vua? Thật là không có thiên lý, hừ! Cũng may những thứ thuốc đó đều không linh, bằng không để cái loại nữ nhân này hoài thai hoàng tử Phù Dung Cung chúng ta còn có ngày lành sao?"
Trần Diệp Thanh thấy Bích Oánh bộ dáng căm phẫn, thật đau đầu. Nha đầu này đôi khi là cái đầu củ cải, nàng sao cho rằng nữ nhân hậu cung không hy vọng sinh hài tử để ổn định vị trí của mình chứ?
Xem ra, đừng nói là Nhàn Quý Phi, chỉ sợ Tào quý nhân cùng Hoàng nương nương cũng nỗ lực để có thai nhưng không thành.
Chính là, lại có chút không thích hợp, trên đường tây tuần, hắn cũng bị Triệu Lễ ấn mạnh rót mấy ngày hạt giống, hắn liền mang hài tử, theo lý mà nói so với thân thể hắn, đám người Nhàn Quý Phi còn muốn tốt hơn, dễ dàng mang thai mới phải. Nhưng các nàng vì sao không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ là..
Trần Diệp Thanh nghĩ đến đây, cột sống liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh!
Mẹ nó! Triệu Lễ không phải là cường hãn đến độ đến hạt giống của mình cũng có thể khống chế, không muốn ai mang thai thì tử cung cũng chỉ có thể sử dụng trứng thối sao?
Ruột gan Trần Diệp Thanh cồn cào, đầu sắp nổ tung cũng không rõ nội tâm của Triệu Lễ. Bên ngoài cung nhân truyền báo: Hoàng thượng tới?
Ai u uy, bây giờ nhất thời không thấy lão tử liền như cách ba thu phải không?
Buổi sáng không phải còn bên nhau cùng ăn sáng sao, hắn không sợ lúc nào cũng gặp nhau thành ghét nhau a!
Bích Oánh vừa nghe nói hoàng thượng tới, chạy như bay vọt vào sương phòng, khi chạy ra trong tay chính cầm một bộ váy lụa mỏng vội vàng khoát lên người đầy hoa củaTrần Diệp Thanh.
Trần Diệp Thanh vừa thấy tư thế của nha đầu, sao cảm thấy thật quen mắt?
"Bích Oánh, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Bích Oánh cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chuyên chú, nói: "Nương nương, nô tỳ suy nghĩ cẩn thận, hiện tại thừa dịp Hoàng Thượng chỉ ở bên chúng ta nhau, nhất định phải nghĩ biện pháp đem tâm Hoàng Thượng hoàn toàn nắm chặt, miễn cho khi trở lại trong cung, nương nương thân mình ngày càng khó khăn, bị đám hồ mị kia khi dễ người!"
Còn tiếp