Chương 30: Cái gì gọi là ám hại? Cái gì gọi là ái muội?
"Bạch Chỉ, là cái gì vậy?" Giọng nói cố tình mềm mại của Phan Cẩm Thụy sao với bình thường lại to hơn mấy phần.
"Khởi bẩm quý phi nương nương, là con rối vu cổ!" Bạch Chỉ cầm con rối đến trước mặt Phan Cẩm Thụy.
Chỉ thấy con rối kia dùng tơ lụa màu trắng bao quanh, trên mặt viết ngày sinh tháng đẻ của Yến Hàn Thu, sau đó có rất nhiều ngân châm cắm khắp người.
Phan Cẩm Thụy biến sắc, đem con rối đưa cho Yến Hàn Thu, nói: "Hoàng thượng, đây đúng là thuật vu cổ, có người muốn mưu hại Hoàng thượng a!"
"Nô tài to gan, ngươi dám mưu hại Hoàng thượng?" Phan Cẩm Thụy nổi giận hung tợn nói.
Tiểu nha hoàn vội vàng dập đầu, khóc to: "Không phải nô tì, thật sự không liên quan đến nô tì, thật sự, nô tì, nô tì, chỉ là đi lấy quần áo của các chủ tử để giặt thôi ạ.."
"Vậy đây là quần áo của ai?" Phan Cẩm Thụy lại truy hỏi.
"Là của bản cung." Giọng nói lười biếng của Quý Huyền Ca vang lên, giống như không có chuyện gì quan trọng. Nàng còn cùng Yến Hàn Thu cẩn thận nghiên cứu con rối màu trắng kia.
Tùy ý như vậy, lại thêm thái độ không thay đổi của Yến Hàn Thu, làm cho mọi người không biết nói tiếp thế nào.
Quý Huyền Ca không biết Yến Hàn Thu đã nhìn ra chuyện gì, khi nàng nhìn thấy con rối màu trắng này, một tia sáng chợt lóe mà qua.
"Hoàng thượng, ta nghĩ nô tài này chắc là bởi vì bị bắt, mới vu oan cho Hoàng hậu nương nương.." Tần Mộng Tuyết im lặng nãy giờ, lúc này mới nói chuyện.
"Nô tì, nô tì.." Tiểu nha hoàn nghe thấy vậy, run rẩy quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng, "Nô tì vô tội, thật sự không liên quan đến nô tì."
Yến Hàn Thu nhìn Quý Huyền Ca, lạnh như băng.
Quý Huyền Ca bất đắc dĩ, ngẩng đầu nói: "Thuật vu cổ sao? Hình như từ trước đến giờ hậu cũng lúc nào cũng có a?"
Giọng nói của cô gái này vang lên trong đêm, trở nên mờ mịt xa xưa, sau đó đột nhiên lạnh lẽo dọa người: "Bất quá, nếu như bản cung muốn hại Hoàng thượng, chắc chắn sẽ không dùng phương pháp không hề có tác dụng này!"
Quý Huyền Ca muốn lất búp bê vải trong tay Yến Hàn Thu, nhưng bàn tay lạnh lẽo của Yến Hàn Thu lại cầm chặt không buông.
"Không phải nói con rối này là của nô ti sao? Vậy trả lại cho nô tì được không? Hoàng thương?" Quý Huyền Ca ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Yến Hàn Thu.
Tay của Yến Hàn Thu và Quý Huyền Ca nắm cùng một chỗ, từ góc nhìn của Tần Mộng Tuyết, hai người như vậy trông vô cùng khăng khít thân mật.
Quý Huyền Ca lúc thì phản bác lúc lại thừa nhận, làm cho đầu óc mọi người rối loạn, không biết Hoàng hậu nương nương này, đến tột cùng là có ý gì?
"Theo ta thấy, chỉ là hạ nhân vu oan lung tung, Hoàng thượng Hoàng hậu cũng không cần nghĩ nhiều.." Tần Mộng Tuyết nói, trong lời nói mang theo ý cười khiêm tốn, có ý cho qua chuyện này. Nhưng ánh mắt lại híp lại, nhìn chằm chằm hai tay đang nắm cùng một chỗ của Yến Hàn Thu và Quý Huyền Ca.
Chỉ là Yến Hàn Thu và Quý Huyền Ca đều không có ý định buông tay.
"Hoàng thượng, nha hoàn này là hạ nhân của Quý phủ, dám vô lễ với Hoàng hậu nương nương, vậy cứ giao cho Thư nhi xử lý đi.." Quý Vân Thư mềm yếu nói.
"Xin hãy tha cho nô tì, tha cho nô tì.." Nha hoàn vẫn dập đầu không ngừng, trên trán đã bắt đầu chảy máu.
Yến Hàn Thu lạnh lùng nhìn Quý Huyền Ca, không có chút ý định buông con rối trong tay, lạnh lùng ra lệnh: "Viên Hoa, áp giải người vào đại lao cho trẫm, dựa theo luật mà xử lý!"
"Tuân lệnh!" Viên Hoa tiến lên, nhanh chóng mang tì nữ còn đang không ngừng dập đầu kia đi.
Quý Huyền Ca cả kinh, một tì nữ nho nhỏ, thế nhưng lại áp cho tội danh lớn như thế, còn để thiết kích quân thị vệ trưởng tự mình dẫn đi, Yến Hàn Thu đang muốn làm cái gì vậy?
"Hoàng thượng.." Quý Huyền Ca hô.
Yến Hàn Thu lại dùng tay kia đặt lên tay Quý Huyền Ca, độ mạnh yếu chỉ có đương sự mới biết, người ngoài nhìn vào chỉ thấy ân ái mười phần.
"Hoàng hậu, còn có việc gì sao?" Yến Hàn Thu luôn luôn tích chữ như vàng.
"Hoàng thượng, ta nghĩ có phải chúng ta đã quên mất mục đích ban đầu rồi không?" Tần Mộng Tuyết chuyển động thiết phiến trong tay, nói.
Thế này mọi người mới nhớ tới mục đích đi ra, rõ ràng là đi tìm người đánh đàn kia, lại bị một màn kịch vừa rồi làm quên mất.
"Hoàng hậu, nhạc công đâu?" Yến Hàn Thu hỏi, tay vẫn không buông.
Quý Huyền Ca nhìn Yến Hàn Thu, Hoàng thượng này, giống như không có đặt chuyện con rối vào trong mắt, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.
"Hoàng thượng, nô tì cũng muốn nhìn thấy vị nhạc công này nha.." Phan Cẩm Thụy nhìn tay hai người thân mật nắm cùng một chỗ, cơ hồ cắn răng nói ra. Vốn định tiến lên tách bọn họ ra, lại bị đại cung nữ Bạch Chỉ giữ chặt, ý bảo không thể.
"Hoàng thượng, người đưa búp bê vải này cho nô tì, nô tì sẽ dẫn người đi gặp nhạc công được không?" Quý Huyền Ca tay cũng nắm chặt con rối, không có ý định buông ra.
"Nói điều kiện?" Khí lạnh quanh người Yến Hàn Thu đột nhiên tăng lên, lực ở tay cũng lớn hơn chút.
"Nô tì sao dám?" Quý Huyền Ca nói.
"Hoàng thượng.." Tần Mộng Tuyết híp mắt nhìn tay hai người, "Nếu Hoàng hậu nương nương quan tâm như vậy, không bằng đem chứng cớ này giao cho Hoàng hậu nương nương đi. Ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương cũng muốn tra ra người đứng sau chuyện này.."
Yến Hàn Thu đột nhiên buông lỏng, con rối màu trắng rơi xuống tay Quý Huyền Ca, nói: "Tần minh chủ nói rất đúng, sắc trời cũng không còn sớm, yến hội hôm nay đến đây thôi.."
Yến Hàn Thu lạnh lùng nói một câu như vậy, không ai dám phản bác.
Một câu nói, yến hội cứ như vậy chấm dứt.
Một câu nói, chuyện gặp nhạc công cũng phải quên đi.
Trên mặt Yến Hàn Thu là khối băng ngàn năm, không biết vị tân đế này có tức giận hay không?
"Khởi giá hồi cung." Yến Hàn Thu lạnh lùng nói.
"Hoàng thượng, nô tì có chút mệt mỏi, đêm nay muốn ở lại, có được không?" Quý Huyền Ca nói, trong ánh mắt tràn đầy mê hoặc.
Yến Hàn Thu lạnh lùng nhìn Quý Huyền Ca nói: "Không phải Hoàng hậu mới lại mặt xong sao?"
"Lời này của Hoàng thượng là có ý gì a? Từ khi tỷ tỷ tiến cung, chưa từng trở lại Quý phủ a?" Giọng nói mềm yếu của Quý Vân Thư vang lên.
"Khởi bẩm quý phi nương nương, là con rối vu cổ!" Bạch Chỉ cầm con rối đến trước mặt Phan Cẩm Thụy.
Chỉ thấy con rối kia dùng tơ lụa màu trắng bao quanh, trên mặt viết ngày sinh tháng đẻ của Yến Hàn Thu, sau đó có rất nhiều ngân châm cắm khắp người.
Phan Cẩm Thụy biến sắc, đem con rối đưa cho Yến Hàn Thu, nói: "Hoàng thượng, đây đúng là thuật vu cổ, có người muốn mưu hại Hoàng thượng a!"
"Nô tài to gan, ngươi dám mưu hại Hoàng thượng?" Phan Cẩm Thụy nổi giận hung tợn nói.
Tiểu nha hoàn vội vàng dập đầu, khóc to: "Không phải nô tì, thật sự không liên quan đến nô tì, thật sự, nô tì, nô tì, chỉ là đi lấy quần áo của các chủ tử để giặt thôi ạ.."
"Vậy đây là quần áo của ai?" Phan Cẩm Thụy lại truy hỏi.
"Là của bản cung." Giọng nói lười biếng của Quý Huyền Ca vang lên, giống như không có chuyện gì quan trọng. Nàng còn cùng Yến Hàn Thu cẩn thận nghiên cứu con rối màu trắng kia.
Tùy ý như vậy, lại thêm thái độ không thay đổi của Yến Hàn Thu, làm cho mọi người không biết nói tiếp thế nào.
Quý Huyền Ca không biết Yến Hàn Thu đã nhìn ra chuyện gì, khi nàng nhìn thấy con rối màu trắng này, một tia sáng chợt lóe mà qua.
"Hoàng thượng, ta nghĩ nô tài này chắc là bởi vì bị bắt, mới vu oan cho Hoàng hậu nương nương.." Tần Mộng Tuyết im lặng nãy giờ, lúc này mới nói chuyện.
"Nô tì, nô tì.." Tiểu nha hoàn nghe thấy vậy, run rẩy quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng, "Nô tì vô tội, thật sự không liên quan đến nô tì."
Yến Hàn Thu nhìn Quý Huyền Ca, lạnh như băng.
Quý Huyền Ca bất đắc dĩ, ngẩng đầu nói: "Thuật vu cổ sao? Hình như từ trước đến giờ hậu cũng lúc nào cũng có a?"
Giọng nói của cô gái này vang lên trong đêm, trở nên mờ mịt xa xưa, sau đó đột nhiên lạnh lẽo dọa người: "Bất quá, nếu như bản cung muốn hại Hoàng thượng, chắc chắn sẽ không dùng phương pháp không hề có tác dụng này!"
Quý Huyền Ca muốn lất búp bê vải trong tay Yến Hàn Thu, nhưng bàn tay lạnh lẽo của Yến Hàn Thu lại cầm chặt không buông.
"Không phải nói con rối này là của nô ti sao? Vậy trả lại cho nô tì được không? Hoàng thương?" Quý Huyền Ca ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Yến Hàn Thu.
Tay của Yến Hàn Thu và Quý Huyền Ca nắm cùng một chỗ, từ góc nhìn của Tần Mộng Tuyết, hai người như vậy trông vô cùng khăng khít thân mật.
Quý Huyền Ca lúc thì phản bác lúc lại thừa nhận, làm cho đầu óc mọi người rối loạn, không biết Hoàng hậu nương nương này, đến tột cùng là có ý gì?
"Theo ta thấy, chỉ là hạ nhân vu oan lung tung, Hoàng thượng Hoàng hậu cũng không cần nghĩ nhiều.." Tần Mộng Tuyết nói, trong lời nói mang theo ý cười khiêm tốn, có ý cho qua chuyện này. Nhưng ánh mắt lại híp lại, nhìn chằm chằm hai tay đang nắm cùng một chỗ của Yến Hàn Thu và Quý Huyền Ca.
Chỉ là Yến Hàn Thu và Quý Huyền Ca đều không có ý định buông tay.
"Hoàng thượng, nha hoàn này là hạ nhân của Quý phủ, dám vô lễ với Hoàng hậu nương nương, vậy cứ giao cho Thư nhi xử lý đi.." Quý Vân Thư mềm yếu nói.
"Xin hãy tha cho nô tì, tha cho nô tì.." Nha hoàn vẫn dập đầu không ngừng, trên trán đã bắt đầu chảy máu.
Yến Hàn Thu lạnh lùng nhìn Quý Huyền Ca, không có chút ý định buông con rối trong tay, lạnh lùng ra lệnh: "Viên Hoa, áp giải người vào đại lao cho trẫm, dựa theo luật mà xử lý!"
"Tuân lệnh!" Viên Hoa tiến lên, nhanh chóng mang tì nữ còn đang không ngừng dập đầu kia đi.
Quý Huyền Ca cả kinh, một tì nữ nho nhỏ, thế nhưng lại áp cho tội danh lớn như thế, còn để thiết kích quân thị vệ trưởng tự mình dẫn đi, Yến Hàn Thu đang muốn làm cái gì vậy?
"Hoàng thượng.." Quý Huyền Ca hô.
Yến Hàn Thu lại dùng tay kia đặt lên tay Quý Huyền Ca, độ mạnh yếu chỉ có đương sự mới biết, người ngoài nhìn vào chỉ thấy ân ái mười phần.
"Hoàng hậu, còn có việc gì sao?" Yến Hàn Thu luôn luôn tích chữ như vàng.
"Hoàng thượng, ta nghĩ có phải chúng ta đã quên mất mục đích ban đầu rồi không?" Tần Mộng Tuyết chuyển động thiết phiến trong tay, nói.
Thế này mọi người mới nhớ tới mục đích đi ra, rõ ràng là đi tìm người đánh đàn kia, lại bị một màn kịch vừa rồi làm quên mất.
"Hoàng hậu, nhạc công đâu?" Yến Hàn Thu hỏi, tay vẫn không buông.
Quý Huyền Ca nhìn Yến Hàn Thu, Hoàng thượng này, giống như không có đặt chuyện con rối vào trong mắt, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.
"Hoàng thượng, nô tì cũng muốn nhìn thấy vị nhạc công này nha.." Phan Cẩm Thụy nhìn tay hai người thân mật nắm cùng một chỗ, cơ hồ cắn răng nói ra. Vốn định tiến lên tách bọn họ ra, lại bị đại cung nữ Bạch Chỉ giữ chặt, ý bảo không thể.
"Hoàng thượng, người đưa búp bê vải này cho nô tì, nô tì sẽ dẫn người đi gặp nhạc công được không?" Quý Huyền Ca tay cũng nắm chặt con rối, không có ý định buông ra.
"Nói điều kiện?" Khí lạnh quanh người Yến Hàn Thu đột nhiên tăng lên, lực ở tay cũng lớn hơn chút.
"Nô tì sao dám?" Quý Huyền Ca nói.
"Hoàng thượng.." Tần Mộng Tuyết híp mắt nhìn tay hai người, "Nếu Hoàng hậu nương nương quan tâm như vậy, không bằng đem chứng cớ này giao cho Hoàng hậu nương nương đi. Ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương cũng muốn tra ra người đứng sau chuyện này.."
Yến Hàn Thu đột nhiên buông lỏng, con rối màu trắng rơi xuống tay Quý Huyền Ca, nói: "Tần minh chủ nói rất đúng, sắc trời cũng không còn sớm, yến hội hôm nay đến đây thôi.."
Yến Hàn Thu lạnh lùng nói một câu như vậy, không ai dám phản bác.
Một câu nói, yến hội cứ như vậy chấm dứt.
Một câu nói, chuyện gặp nhạc công cũng phải quên đi.
Trên mặt Yến Hàn Thu là khối băng ngàn năm, không biết vị tân đế này có tức giận hay không?
"Khởi giá hồi cung." Yến Hàn Thu lạnh lùng nói.
"Hoàng thượng, nô tì có chút mệt mỏi, đêm nay muốn ở lại, có được không?" Quý Huyền Ca nói, trong ánh mắt tràn đầy mê hoặc.
Yến Hàn Thu lạnh lùng nhìn Quý Huyền Ca nói: "Không phải Hoàng hậu mới lại mặt xong sao?"
"Lời này của Hoàng thượng là có ý gì a? Từ khi tỷ tỷ tiến cung, chưa từng trở lại Quý phủ a?" Giọng nói mềm yếu của Quý Vân Thư vang lên.
Chỉnh sửa cuối: