Welcome! You have been invited by PeonyNight to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 70: Đáng đời.

[HIDE-THANKS]"Thiên Hựu, Tướng quân gọi ngươi qua đó." Văn Khúc một đường chạy ngắn đến.

Thiên Hựu hãy còn chơi đùa cùng Lạc Tuyết, đám người Bạch Phượng thì là ở một bên lẳng lặng quan sát, thành thật mà nói, động tác hôm nay của Thiên Hựu, thực tại để cái nhìn của Bạch Phượng đối với nàng thay đổi rất nhiều.

"Nga, là có chuyện gì sao?" Thiên Hựu không rõ.

"Xem tướng quân sắc mặt khó coi, ngươi cẩn thận nhiều hơn chút." Văn Khúc lắc đầu, thúc giục Thiên Hựu nhanh đi doanh trướng của Mục Khuynh Tuyết.

"..."

Thiên Hựu sững sờ, vội vàng nhớ lại chính mình lại đã làm chuyện tốt gì.

"Tám phần mười là hành động hôm nay thiếu tướng quân vì xua tan lời đồn không tiếc tự tổn hại mình, để tướng quân không cao hứng rồi đó." Bạch Phượng một bên chỉ hơi trầm ngâm, mở miệng nói đến.

Thiên Hựu bất đắc dĩ, thầm nghĩ chính mình là vì ai a? Nhưng mà không dám thất lễ, một đường chạy nhanh đến doanh trướng Mục Khuynh Tuyết.

Trước trướng Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu vừa mới vén rèm, một chữ 'Mẹ' còn không có kêu ra khỏi miệng, miễn cưỡng bị tư thế của Mục Khuynh Tuyết doạ lui rồi..

Chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết trong lều ngồi ở bên giường, trong tay cầm một cái cành trúc cẩn thận thưởng thức..

Thiên Hựu tâm trạng run lên, nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, tựa hồ còn không có phát hiện mình đến, cẩn thận từng li từng tí một nhấc chân lùi về sau, nhưng mà, vừa mới nhấc chân, chính là một đạo hàn quang đảo qua..

"Mẹ.." Vừa nhìn động tác nhỏ của mình bị Mục Khuynh Tuyết thu hết vào đáy mắt, lúng túng kêu một tiếng, sau đó vén rèm vào phòng, thì đứng cạnh cửa, không dám hành động.

"Hừ." Mục Khuynh Tuyết bất mãn đánh giá nàng một chút, hừ lạnh một tiếng.

Đợi một lát, cũng không thấy Thiên Hựu có hành động, Mục Khuynh Tuyết hơi nhướng mày, lạnh lùng nói, "Lại đây."

"Mẹ.. Thiên Hựu biết sai rồi.." Thiên Hựu vừa nghe, vẻ mặt đưa đám, mở miệng nhận sai.

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy, trong mắt ý cười chợt lóe lên, tiếp tục lạnh giọng mở miệng, "Sai chỗ nào?"

"Thiên Hựu không nên làm bừa tổn thương chính mình, không dám nữa!" Thiên Hựu vội vỗ ngực bảo đảm.

"Lời này nghe, có chút quen tai" Mục Khuynh Tuyết xoa xoa lỗ tai.

Thiên Hựu sững sờ, bừng tỉnh nhớ tới lần trước thời điểm chính mình cắt cổ.. Hình như cũng là nói như vậy..

"Vút vút." Hai tiếng, Mục Khuynh Tuyết vẩy vẩy cành trúc trong tay.

"Mẹ.." Thiên Hựu vội đưa tay che cái mông, trong thanh âm không khỏi mang theo vẻ run rẩy..

"Mẹ người nghe ta giải thích! Thiên Hựu chỉ là muốn, nhanh chóng xua tan lời đồn, mới bất đắc dĩ, nghĩ ra một biện pháp như thế.."

"Vậy ngươi liền không biết nghĩ biện pháp cao minh sao?" Mục Khuynh Tuyết oán giận trừng nàng một chút, cuối cùng, lại nói một câu, "Đần như vậy, là giống ai?"

Thiên Hựu không nhìn ra Mục Khuynh Tuyết đã tắt hỏa, nghe cô vừa nói như thế, còn tưởng rằng muốn chính mình trả lời, lúc này không chút nghĩ ngợi, há mồm liền nói..

"Tự nhiên là giống mẹ nuôi! Những năm gần đây mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng bị mẹ nuôi mang lệch chút rồi!" Dứt lời, còn lộ ra một bộ dáng dấp nhỏ ủy khuất.

Mẹ nuôi chớ trách.

"Phốc.." Mục Khuynh Tuyết nhất thời không kiềm được, khẽ cười một tiếng.

Vừa thấy Mục Khuynh Tuyết lộ ra miệng cười, Thiên Hựu trong lòng biết tránh được một kiếp, vội cười làm lành hai tiếng.

"Đến đây đi." Nói qua, Mục Khuynh Tuyết thả ra cành trúc trong tay, từ phía sau lấy ra bình thuốc và băng gạc.

Thiên Hựu vui mừng trong bụng, vội đi lên trước.

Mục Khuynh Tuyết cười trừng nàng một chút, kéo qua tay phải bị thương nhìn một chút, quả nhiên.. Vẫn không thể tin tưởng kỹ thuật băng bó của Bạch Phượng..

Dù sao đối với Bạch Phượng mà nói, lấy vải rách tùy tiện quấn hai vòng, thì tính băng bó kỹ rồi..

"Aiz.." Mục Khuynh Tuyết khẽ thở dài, mở ra mảnh vải, xử lý vết thương một chút, lại bôi chút thuốc mỡ, cầm lấy băng gạc quấn hai vòng, cuối cùng, đánh cái nơ con bướm..

"Được rồi." Thưởng thức nửa ngày, Mục Khuynh Tuyết hài lòng gật gù.

Thiên Hựu liếc mắt một cái, đối với kỹ thuật băng bó của Mục Khuynh Tuyết cũng là không dám khen tặng.

"Cảm tạ mẹ."

"Ừm." Mục Khuynh Tuyết đáp một tiếng, sau đó tựa như cười mà không phải cười đánh giá Thiên Hựu.

Thiên Hựu bị cô nhìn đến hoảng sợ, vội muốn thoát thân..

"Vậy.. mẹ.. Không có chuyện khác.."

Thiên Hựu nói qua, lui về phía sau hai bước, nhưng mà một câu nói này chưa nói xong, cánh tay trái siết chặt, bị Mục Khuynh Tuyết kéo lại một cái

"Mẹ?" Thiên Hựu cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết khóe miệng hơi giương lên.

Thiên Hựu thầm nghĩ không tốt, còn không chờ có hành động, cũng cảm giác trên mông đau đớn một trận!

"Ôi ôi ôi.." Mục Khuynh Tuyết thừa dịp Thiên Hựu chưa sẵn sàng, một tay trực tiếp kề sát tới trên mông Thiên Hựu, tóm lấy một miếng thịt trên mông, mạnh mẽ véo nửa vòng.

"Mẹ, đau đau đau.." Thiên Hựu gào lên đau đớn một tiếng, làm sao Mục Khuynh Tuyết này chính là không buông tay!

"Mẹ! Mẹ! Thiên Hựu biết sai rồi, đau!" Mắt thấy Thiên Hựu đau nước mắt đều sắp rơi xuống, Mục Khuynh Tuyết lúc này mới hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ra.

Cái bấm này không nhẹ, Thiên Hựu hút vào mấy cái khí lạnh, bưng cái mông, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.

Thấy được Thiên Hựu dáng vẻ ấy, Mục Khuynh Tuyết tâm trạng mềm nhũn, trên tay vừa kéo, liền muốn đem Thiên Hựu kéo đến trong lồng ngực.

Thiên Hựu này đâu chịu theo? Quay người liền muốn chạy!

"Không cho phép động." Mục Khuynh Tuyết lạnh giọng mệnh lệnh, thân thể Thiên Hựu ngừng lại, nhận mệnh tùy ý Mục Khuynh Tuyết đem chính mình dắt đến trước người.

Cũng may Mục Khuynh Tuyết không có động thủ nữa, mà là đem Thiên Hựu ôm vào trong lòng, để đầu nhỏ của Thiên Hựu khoát lên bả vai chính mình.

Đưa tay ở phía sau lưng Thiên Hựu vỗ nhẹ nhẹ hai lần, thoáng di chuyển xuống, vừa mới đụng tới vết thương, Thiên Hựu chính là một cái giật mình.

Mục Khuynh Tuyết nhíu nhíu mày, "Đau?" Thanh âm êm dịu.

Thiên Hựu nghe vậy cảm thấy oan ức, khịt khịt mũi, mãnh liệt gật đầu.

Mục Khuynh Tuyết khẽ cười một tiếng, gương mặt bất đắc dĩ, nhẹ nhàng xoa nắn cái mông của Thiên Hựu.

"Lần này, mẹ biết ngươi là có khổ tâm khác, một phen trừng phạt nhỏ, nếu như dám có lần sau, mẹ thì đánh nát cái mông của ngươi! Quyết không nuốt lời!" Nói đến phần sau, ngữ khí Mục Khuynh Tuyết cũng khó tránh nghiêm khắc rất nhiều.

"Nghe thấy rồi chưa?" Mục Khuynh Tuyết nói qua, thuận tay ở trên mông Thiên Hựu vỗ nhẹ hai lần, người sau vội vàng gật đầu như mổ thóc, "Nghe thấy rồi!"

"Ừ, đi đi." Thoáng trấn an một hồi, Mục Khuynh Tuyết khoát tay, đuổi đi Thiên Hựu.

Thiên Hựu như được đại xá, quay về Mục Khuynh Tuyết thi lễ, vội chạy như một làn khói ra khỏi doanh trướng.

Mục Khuynh Tuyết khẽ cười một tiếng, lắc lắc đầu, nhưng mà chưa kịp nàng có hành động, liền nghe được ngoài trướng truyền đến một tiếng hét thảm!

Thiên Hựu!

Mục Khuynh Tuyết tâm trạng run lên, vội vàng đứng dậy ra trướng, hất lên rèm, lại làm cho cô sửng sốt một lát..

Chỉ thấy Thiên Hựu bưng cái mông ngồi dưới đất kêu rên, mà một bên chống nạnh đang đứng.. Là Lạc Tử Y tức giận đùng đùng..

"Hừ, nhóc con không có lương tâm ngươi, uổng ta đây thương ngươi như vậy, ngươi lại dám nói ta ngốc!" Lạc Tử Y khí thế hùng hổ hai tay chống nạnh, chỉ vào Thiên Hựu chính là đổ ập xuống một trận quở trách.

Thiên Hựu cũng là không ngừng kêu khổ, thầm nói chính mình hôm nay lại là đắc tội đường đại thần nào..

Mới vừa thoát ly miệng hùm, lại tiến vào hang sói a!

"Mẹ nuôi, ta.. Ta.." Thiên Hựu vẻ mặt đưa đám nhìn Lạc Tử Y, còn không quên quay đầu ngó nhìn Mục Khuynh Tuyết một bên xem náo nhiệt

"Hừ, đáng đời."

Chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết và Lạc Tử Y hai người hiểu ngầm nói một câu, sau đó từng người quay người rời khỏi..

Hết chương 70[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 71: Đi nhầm.

[HIDE-THANKS]Ở trong doanh trại ở hai ngày, đừng nói là Lạc Tuyết, cả Thiên Hựu đều sắp điên rồi.

Đi tới đâu, các binh sĩ nhìn thấy nàng, đều sẽ khom mình hành lễ, kính gọi một câu thiếu tướng quân.

Thiên Hựu tất nhiên là không dám trả lời, vội không dám nhận..

Nhưng trong doanh trại này binh lính biết bao nhiêu, Thiên Hựu đi ra ngoài đi bộ một vòng trở về, chỉ nói ba chữ ba chữ 'không dám nhận' này, miệng nói đều phải mỏi rồi..

Lại nói Lạc Tuyết này, khởi đầu còn cảm thấy quân doanh nhiều người, nhất định rất náo nhiệt, đã tới hai ngày này mới phát hiện, các binh sĩ trong ngày thường ngoại trừ huấn luyện vẫn là huấn luyện, căn bản không ai sẽ bồi nàng chơi, không khỏi cảm giác vô vị.

"Thiên Hựu, ta thật nhàm chán, ngươi theo ta ra ngoài chơi đi!" Lạc Tuyết nằm ở trên giường, một bộ dáng dấp tẻ nhạt cực độ.

"Tiểu công chúa, ngươi cũng không nhìn một chút hiện tại giờ gì, đi đâu chơi.." Thiên Hựu không nói gì, Văn Khúc họ đều tra xong doanh trại về nghỉ ngơi, mình cũng mơ mơ màng màng muốn ngủ đi, tiểu công chúa này thực sự là muốn ra ngoài thì ra ngoài..

"Nhưng ta ngủ không được a!" Lạc Tuyết ngồi dậy, liếc nhìn Thiên Hựu, dứt khoác chạy đến trên giường Thiên Hựu.

"Này này ngươi làm gì!" Thiên Hựu sợ hết hồn, kéo qua chăn đem mình gói lấy kín kín đáo đáo.

"Thiên Hựu, ngươi thì cưỡi Bá Hồng Trần dẫn ta lẻn một vòng là được!" Nhắc đến Bá Hồng Trần, Lạc Tuyết con mắt thì ứa ra ánh sáng xanh lục, dù sao ngoại hình Bá Hồng Trần soái khí, để nàng yêu thích không thôi

"Ta mới không cần, ngươi muốn cởi tự mình tìm nó thương lượng đi" Thiên Hựu cười hì hì, quay lưng qua.

"Ta không dám, nó sẽ đạp ta.." Lạc Tuyết rụt cổ một cái, vừa nghĩ tới mấy ngày trước đây chính mình muốn cởi Bá Hồng Trần, trái lại suýt chút nữa bị Bá Hồng Trần một cước đạp bay, không khỏi một trận nghĩ đến mà sợ hãi.

"Thiên Hựu!"

"Thiên Hựu Hựu!"

"Thiên Hựu tốt!"

"Này ta.. Ta thật sự là.. hết cách với ngươi!" Thiên Hựu bất đắc dĩ, đây thực sự là.. Sợ điều gì sẽ gặp điều đó..

"Vậy nói xong rồi a, thì đi sân ngựa dạo một vòng thì trở lại ngủ!" Thiên Hựu nỗ lực làm kháng cự cuối cùng.

"Thiên!"

"Ngươi nói thì tính." Vừa nhìn Lạc Tuyết lại muốn làm nũng, Thiên Hựu xòe tay, triệt để thỏa hiệp.

"Thì nói Thiên Hựu ngươi tốt nhất!"

Thiên Hựu bĩu môi, thật là không để ý lắm.

Trên sân ngựa, Thiên Hựu đem Bá Hồng Trần từ trong chuồng ngựa dắt ra ngoài, hãy còn ngáp dài.

"Bá Hồng Trần, này, chủ nhân ngươi là bạn tốt của ta, vậy ngươi cũng chính là bạn tốt của ta, ngươi không thể đá ta nha, ta cố ý cầm thứ tốt tới đút ngươi!"

Lạc Tuyết nói qua, từ trong chuồng ngựa ôm đến một sọt cỏ ngựa, Thiên Hựu liếc nhìn, lập tức bó tay toàn tập..

"Ngươi làm sao đem hoàng trúc thảo của Hồng Nhạn di nương cất giấu moi ra rồi.."

"Có quan hệ gì!" Lạc Tuyết bất mãn vểnh miệng lên, nắm lên một cọng cỏ ngựa đút cho Bá Hồng Trần.

Bá Hồng Trần tự nhiên là ăn không còn biết trời đâu đất đâu, Thiên Hựu lại cảm giác đau đầu sâu, "Ngày mai di nương hỏi tới, giải thích như thế nào?"

Lạc Tuyết chau mày, "Ngươi thì nói là ta ăn!"

Lời kia vừa thốt ra, đừng nói là Thiên Hựu, cả Bá Hồng Trần đang ăn hăng say cũng không kiềm được ngẩng đầu nhìn Lạc Tuyết một chút.

Chờ sau khi Bá Hồng Trần ăn xong, Thiên Hựu xoay người lên ngựa, vuốt lông bờm của Bá Hồng Trần, nói cho nó hết một phen lời nói tốt Lạc Tuyết, Bá Hồng Trần lúc này mới hí lên hai tiếng.

"Lên đây đi." Thiên Hựu vỗ vỗ đầu của Bá Hồng Trần, đem bàn tay hướng về Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết vui vẻ, kéo lấy tay của Thiên Hựu, vươn mình lên ngựa.

Hai người ở trên sân ngựa một vòng lại một vòng, Lạc Tuyết kêu đã nghiền, Thiên Hựu lại một mặt mệt mỏi ngáp dài.

Một lát, tiểu công chúa này cuối cùng kêu dừng Bá Hồng Trần, Thiên Hựu cho rằng nàng cuối cùng chơi đủ rồi, nhưng không nghĩ..

"Thiên Hựu, tại đây lượn quanh vòng thật tẻ nhạt, chúng ta ra ngoài chơi đi!" Dứt lời, không đợi Thiên Hựu phản ứng, một cước đá vào trên bụng Bá Hồng Trần, Bá Hồng Trần đoán chừng là để một sọt hoàng trúc thảo của Lạc Tuyết mua chuộc, lúc này vừa nhấc móng trước, một bước xa xông ra ngoài..

"Này này này!" Thiên Hựu sốt sắng, vừa định nắm chặt dây cương, nhưng không nghĩ dây cương bị Lạc Tuyết đoạt lấy, Thiên Hựu sững sờ, dở khóc dở cười ôm lấy Lạc Tuyết, chỉ lo cái tên này chơi hăng say, chê chính mình vướng bận, sẽ đem chính mình đạp xuống..

Sau nửa canh giờ.

"Thiên Hựu, đây là đâu a?" Lạc Tuyết kêu dừng Bá Hồng Trần, bốn phía nhìn một chút.

"Ta làm sao biết.. Ngươi chỉ lo gọi Bá Hồng Trần chạy về phía trước, thì không nhìn đường sao?" Thiên Hựu bất đắc dĩ, nhìn trái phải một chút, cũng là một trận đau đầu.

Đơn giản đêm nay mặt trăng lớn, dựa vào ánh trăng, ngược lại cũng không đến nỗi đen kịt một mảnh.

"Bá Hồng Trần chạy nhanh như vậy, ta nào nhớ được a.." Lạc Tuyết chu chu mỏ.

"Chúng ta đêm nay, sẽ không phải ở vùng hoang dã này qua đêm chứ?"

"Tám phần mười đó, đen như vậy, lại không biết ở đâu, chỉ có thể chờ đợi hừng đông lại phân rõ phương hướng về quân doanh" Thiên Hựu xoa xoa cái trán, dị thường nhớ nhung giường chiếu trong doanh trướng..

"Nhưng mà.. Nhưng mà ta sợ.." Lạc Tuyết yếu ớt nói một câu.

Thiên Hựu lập tức dở khóc dở cười, sợ? Biết sợ, ngươi còn buổi tối chạy ra ngoài chơi?

"Này này Thiên Hựu, ngươi xem, bên kia có phải là có ánh lửa?" Lạc Tuyết Bốn phía phóng tầm mắt tới đột nhiên sáng mắt lên, chỉ vào ánh lửa xa xa.

"Chỗ nào a?" Thiên Hựu còn không có nhìn thấy, Lạc Tuyết trước tiên không kiềm chế được, đá cái bụng Bá Hồng Trần, xông đến địa phương có ánh sáng

"Thiên Hựu ngươi mau nhìn, ta nói không sai chứ! Không chỉ có ánh lửa, còn là một làng đó! Lần này được rồi, đêm nay không cần ngủ ngoài đường rồi!" Lạc Tuyết vui vẻ, chỉ về làng phía trước cho Thiên Hựu xem.

Thiên Hựu cười khổ một tiếng, hiếm thấy đồng ý lời giải thích của Lạc Tuyết.

Hai người xuống ngựa, hướng về trong thôn đi một chút.

"Kì quái, làm sao không có người a?" Từng nhà đánh giá một vòng, càng là một người cũng không thấy?

"Thiên Hựu, ngươi có nghe thấy được một luồng mùi vị kỳ quái hay không?" Lạc Tuyết cau mày ngửi một cái, quay đầu nhìn về phía Thiên Hựu phía sau.

Thiên Hựu sững sờ, nghe nàng vừa nói như thế, cũng thật sự cảm thấy, tiến vào thôn này, liền có một luồng mùi lạ.

"Thiên Hựu, tại sao ta cảm giác.. Đầu óc choáng váng.." Lạc Tuyết nói qua, ôm đầu, một bộ dáng dấp buồn ngủ.

Thiên Hựu trong lòng nhạy cảm lên, thầm nói không tốt, vội đưa tay che miệng mũi của Lạc Tuyết, nhưng mà đã chậm, thân thể Lạc Tuyết mềm mại, trực tiếp mới ngã xuống trong lồng ngực Thiên Hựu.

"Lạc Tuyết, Lạc.."

"Ai nha, đây còn có hai con cá lọt lưới a?" Phía sau một thanh âm châm chọc, Thiên Hựu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tên nam nhân trung niên cầm trong tay thương giáo, trang phục kỳ lạ, không có ý tốt nhìn hai người mình chằm chằm.

"Các ngươi là.." Thiên Hựu lời còn chưa dứt, liền cảm thấy đầu nặng xuống, vẫn cứ gắng gượng thân thể.

"Ai nha, con ngựa thật đẹp!" Một tên nam tử thấy được Bá Hồng Trần phía sau Thiên Hựu, nhất thời sáng mắt lên, chạy đến Bá Hồng Trần.

Sự tình phát triển đến bước này, Thiên Hựu dĩ nhiên biết mình gây chuyện lớn rồi, liếc nhìn Lạc Tuyết trong lòng, cảm thụ lấy mình đã vô lực chống đỡ thân thể, cắn răng một cái, thừa dịp nam tử kia chưa tới gần, Thiên Hựu quay người một cái tát vung ở trên mông của Bá Hồng Trần!

"Đi!"

Bá Hồng Trần một tiếng hí lên, thật sâu nhìn Thiên Hựu một chút, quay người liền chạy.

"Ngươi!" Nam tử kia không nghĩ tới Bá Hồng Trần thế đi nhanh như vậy, mấy cái nháy mắt liền biến mất ở trong bóng tối, nhất thời một cơn lửa giận xông lên đầu, thương giáo trong tay vung một cái, mạnh mẽ đập vào nơi đầu gối trái của Thiên Hựu!

"..."

Thiên Hựu một tiếng gào lên đau đớn, ngã trên mặt đất, không quên đem Lạc Tuyết bảo hộ ở dưới thân.

Nam tử kia hãy còn chưa hết giận, thương giáo trong tay lung tung nện xuống, Thiên Hựu theo bản năng giơ tay che chở mặt, chỉ cảm thấy khuỷu tay bên trái đau đớn một trận, đầu càng ngày càng trầm trọng, mắt tối sầm lại, không còn ý thức.

Hết chương 71[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 72: Sơn tặc.

[HIDE-THANKS]Lại nói Thiên Hựu và Lạc Tuyết hai người đã rơi vào miệng hùm.

Trong quân doanh, hai tên thủ vệ trông coi cửa lớn hãy còn tính toán thời gian, vừa rồi Thiên Hựu hai người cưỡi Bá Hồng Trần đi ra ngoài, bọn họ là nhìn đến rõ ràng, loáng một cái thì hai canh giờ trôi qua, trời đều sáng rồi, nhưng hai vị tiểu tổ tông này còn chưa có trở lại, làm cho trong lòng hai người một trận bồn chồn

"Trở về rồi, trở về rồi!" Thật xa nghe được tiếng vó ngựa, một tên thủ vệ vội vàng đứng dậy phóng tầm mắt tới.

Một tên thủ vệ khác vừa nghe, xem như là thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không phải biết thân phận của hai người, mất đi thì mất đi, nhưng hiện tại trong quân doanh, không ai không biết thân phận của hai người, nếu như xảy ra chuyện, tướng quân khẳng định trách tội xuống!

"Không đúng, chỉ có Bá Hồng Trần trở về!" Lên tiếng trước người kia một tiếng thét kinh hãi, tiếng nói mới rơi, bóng người của Bá Hồng Trần liền xuất hiện ở trước người hai người.

Nhìn hai người trước mắt, Bá Hồng Trần có chút nôn nóng, ngửa đầu hí lên hai tiếng.

"Nó đây là thế nào?"

"Sợ là xảy ra chuyện rồi, nhanh đi bẩm báo phó tướng!"

Trong doanh trướng của Mục Khuynh Tuyết, Mục Khuynh Tuyết trở mình, nhíu nhíu mày, cô một đêm này ngủ tâm thần không yên, mấy lần thức tỉnh.

"Tướng quân!" Văn Khúc ở ngoài trướng cấp thiết kêu một tiếng.

Mục Khuynh Tuyết sững sờ, "Vào đi."

"Làm sao vậy?" Nhìn Văn Khúc y quan không ngay ngắn, dáng vẻ vô cùng lo lắng, Mục Khuynh Tuyết tâm trạng chìm xuống.

"Tướng quân, xảy ra chuyện rồi, Thiên Hựu và Lạc Tuyết không thấy rồi!"

"Cái gì?" Mục Khuynh Tuyết kinh hãi đứng dậy, "Xảy ra chuyện gì?" Ngữ khí chìm xuống.

"Binh lính thủ doanh bẩm báo, hai người đêm hôm qua cưỡi Bá Hồng Trần ra quân doanh, nhưng vừa rồi, cũng chỉ có Bá Hồng Trần trở về.."

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, tiện tay khoác bộ quần áo, liền ra doanh trướng.

Thật xa liền nghe được Bá Hồng Trần không ngừng hí lên.

Thấy được Mục Khuynh Tuyết, Bá Hồng Trần càng là một đường chạy đến trước mặt, giơ lên móng trước, quay về Mục Khuynh Tuyết từng trận hí lên.

Lúc này, không chỉ Ô Thước Bạch Phượng, cả Lạc Tử Y cũng đã kinh động, dồn dập đi ra dò hỏi tin tức.

"Tất nhiên là Tuyết Nhi không an phận, lôi kéo Thiên Hựu cùng nàng ra ngoài chơi rồi!" Lạc Tử Y buồn bực giậm chân một cái.

"Bá Hồng Trần tuyệt đối sẽ không vô cớ bỏ Thiên Hựu một mình trở về, nhìn dáng dấp như vậy, chắc là Thiên Hựu để nó trở về báo tin!" Nhìn dáng vẻ Bá Hồng Trần nôn nóng như vậy, Hồng Nhạn chỉ hơi trầm ngâm, nói ra ý nghĩ của chính mình.

"Để Bá Hồng Trần dẫn đường, chúng ta theo nó, chắc có thể tìm tới họ!" Mấy người liếc mắt nhìn nhau, dồn dập đồng ý kiến nghị của Hồng Nhạn.

"Hi vọng họ chỉ là ham chơi, không xảy ra chuyện gì mới tốt.." Văn Khúc nói nhỏ một tiếng, lại lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ của chính mình.

"Đi." Mục Khuynh Tuyết tự nhiên là rõ ràng trong lòng, nhưng mà vào lúc này, cô không thể tự loạn trận cước.

Hãy còn trấn định ra lệnh một tiếng, mọi người dồn dập đi bên trong chuồng dắt tới chiến mã, Mục Khuynh Tuyết vỗ vỗ Bá Hồng Trần, trực tiếp xoay người lên ngựa, Bá Hồng Trần vẫn chưa chống đối, chờ Mục Khuynh Tuyết ngồi vững vàng, một bước xa liền xông ra ngoài.

Khoảng chừng nửa canh giờ, Bá Hồng Trần mới dừng lại bước chân, mọi người liếc nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một thôn trang nhỏ, quy mô vẫn đúng là không lớn, nhìn qua cũng là có chừng mười gia đình.

"Làng?" Lạc Tử Y xuống ngựa liếc mắt nhìn, không khỏi nghi ngờ, một làng, có thể có quái lạ gì?

"Không đúng, có vấn đề." Mục Khuynh Tuyết quan sát một hồi, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã sáng choang.

"Canh giờ này, trong thôn không có một người đi ra hoạt động, không phải thật kỳ quái sao?"

"Đúng vậy a, cho dù không ra làm việc, cũng nên nhóm lửa nấu cơm chứ" Văn Khúc cũng gật gù.

Mọi người lại quan sát một hồi, đột nhiên, từ trong một gian phòng đi ra hai tên nam nhân trung niên.

Vừa nhìn thấy trang phục của hai người, Mục Khuynh Tuyết tâm trạng chìm xuống, "Sơn tặc.."

"Chẳng trách thôn này yên tĩnh như vậy, nghĩ đến, người trong thôn chắc là đều bị bắt" Văn Khúc nói nhỏ một tiếng.

"Tướng quân, thần xạ doanh và thiên thương doanh đã vào vị trí của mình rồi." Sau đó Ô Thước chạy tới nhỏ giọng bẩm báo.

"Nơi này hiện ra phe ta có lợi, lệnh thần xạ doanh ở phụ cận gò núi mai phục, thiên thương doanh ở tại chỗ đợi mệnh" Mục Khuynh Tuyết nhìn lướt qua địa hình phụ cận, ra lệnh.

"Khuynh Tuyết, làm sao bây giờ a?" Lạc Tử Y lòng lo Lạc Tuyết và Thiên Hựu, nhanh chóng đầu đầy mồ hôi

"Xem trước một chút những sơn tặc này có ý đồ gì, nếu như đánh cướp xong liền rời đi ngược lại cũng không sao, phái vài tên binh lính theo dõi, tìm tới sào huyệt của bọn họ, sau đó phái quân đội qua vây quét thì được rồi."

Mục Khuynh Tuyết nói nhỏ một tiếng, vạn phần chờ mong những sơn tặc này nhanh chóng dựa theo hành động của mình nói.

Lại qua một lát, cửa một gian phòng mở ra, từ giữa vừa ra bốn tên sơn tặc, bưng đại đao đứng ở cửa, theo sát phía sau bọn họ chính là một đám thôn dân không năng lực phản kháng.

"Tướng quân, là Thiên Hựu!" Văn Khúc mắt sắc, một chút liền nhìn thấy Thiên Hựu và Lạc Tuyết hỗn tạp ở giữa thôn dân.

Mục Khuynh Tuyết trái tim này đột nhiên nhíu chặt, thuận thế nhìn lại, chỉ thấy Thiên Hựu hai tay bị trói ở phía sau, bị sơn tặc xô đẩy đi về phía trước.

"Tướng quân, xem dáng dấp như vậy, bọn họ muốn đem người mang đi!" Mắt thấy một đám thôn dân ở dưới đe dọa của sơn tặc chậm rãi tiến lên, Văn Khúc lớn mật phỏng đoán ý đồ của bọn họ.

Mục Khuynh Tuyết gật gù, "Ô Thước!" Một tiếng thét ra lệnh.

Ô Thước gật đầu, giương cung lắp tên, "Vèo." một tiếng, một mũi tên bắn trúng ván cửa, cơ hồ là sát lỗ tai của sơn tặc kia bắn xuyên qua.

"Người nào?" Thấy mũi tên này thế tới hung mãnh, bọn sơn tặc sợ hết hồn, vội bốn phía đánh giá.

Lúc này, thiên thương doanh từ lâu đợi mệnh hơn hai mươi người tinh nhuệ song song bất ngờ tập kích đến cửa thôn, ngăn chặn đường đi của sơn tặc.

"Lão.. Lão đại, hình như là, quan binh?"

"Cái gì? Trở về trở về!" Người được gọi lão đại là tên trọc đầu, đầy mặt dữ tợn, vừa nhìn điệu bộ này, sợ đến mặt đều tái rồi, kêu một đám thủ hạ, đem các thôn dân chạy về nhà tranh kia.

"Chuyện gì thế này? Đang tốt lành, làm sao sẽ đột nhiên nhảy ra nhiều quan binh như vậy chứ!" Tên trọc đầu này ở trong phòng nhanh chóng đảo quanh, thỉnh thoảng từ trước cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh một hồi, chỉ thấy một đám binh lính này chỉ là canh giữ ở cửa thôn, vẫn chưa có hành động.

Thiên Hựu tâm trạng buông lỏng, vừa rồi mũi tên kia nàng liền nhìn thấu, đó là kiệt tác của Ô Thước.

Lén lút bóp bóp tay của Lạc Tuyết, lắc lắc đầu, để nàng bớt buồn, Lạc Tuyết gật gù, trong lòng biết cứu binh đến rồi.

"Lão đại, làm sao bây giờ?" Một đám sơn tặc dồn dập hoảng tay chân, nhìn về phía tên trọc đầu này.

Tên trọc đầu bốn phía liếc nhìn, "Không sợ, chúng ta có con tin!"

Dứt lời, tên trọc đầu này tìm cái ghế ngồi xuống, hung tợn nhìn chằm chằm một đám thôn dân, không biết đang dự định cái gì.

Gần như hơn nửa giờ giằng co, tên trọc đầu ngồi không yên.

"Bọn họ có động tác không?" Hỏi hướng về sơn tặc trước cửa sổ giám thị lấy quan binh.

"Không có, thì đứng đó, không nhúc nhích." Sơn tặc kia vẻ mặt đưa đám ủ báo cáo.

"Mẹ kiếp, bọn họ đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ, muốn đem chúng ta vây chết ở chỗ này?" Tên trọc đầu vỗ bàn một cái, sờ sờ đầu trọc lốc, đứng dậy tản bộ bước chân suy nghĩ đối sách.

Hết chương 72[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 73: Đàm phán.

[HIDE-THANKS]"Ngươi, đi ra ngoài nói cho bọn họ biết, lão tử muốn đàm phán!" Suy nghĩ một lát tên trọc đầu chỉ chỉ một tên sơn tặc vóc dáng thấp trước cửa.

Tên lùn kia không dám chống đối, kéo cửa ra chưa kịp đi ra ngoài, cách đó không xa một đám thương binh mũi thương ép một chút, dồn dập chỉ về tên lùn kia, cái tên này thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.

"Ai nha các vị quân nương bớt giận, ta.. ta Chính là truyền lời.. Lão đại của chúng ta nói muốn đàm phán với các ngươi!"

Nhưng mà qua một lát, những thương binh này lại không phản ứng hắn, tên lùn nuốt ngụm nước bọt, vừa nghiêng đầu trốn về gian nhà bẩm báo.

"Khuynh Tuyết, tại sao không đi đàm phán với bọn hắn?" Lạc Tử Y vội vàng dò hỏi.

"Chờ một chút." Mục Khuynh Tuyết trầm giọng mở miệng.

"Công chúa đừng nóng vội, tình huống như thế, nếu như chúng ta lập tức đồng ý đàm phán, sẽ bị bọn họ nắm mũi dẫn đi" Văn Khúc giải thích một câu, để Lạc Tử Y giải sầu.

Kéo dài này, lại là ba canh giờ, trong lúc, tên lùn lại đi ra ngoài truyền qua lời lấy lần, nhưng những binh sĩ kia ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một chút.

"Lão đại, đây không giống như quan binh thông thường, đây cũng ba canh giờ rồi, bọn họ không nhúc nhích chút nào, nghiêm chỉnh huấn luyện, chắc sẽ không.. phải quân đội chứ?"

Tên trọc đầu vừa nghe, mặt thoáng chốc thì trắng.

"Đi đi đi, lại đi truyền lời, nói chúng ta không có ác ý!"

Không đợi người truyền lời chạy ra ngoài, tên trọc đầu kéo cửa ra, quay về ngoài cửa rống to, "Này, đầu lĩnh đối diện, chúng ta không có ác ý, chỉ muốn an toàn rời khỏi, chúng ta chỉ là cướp chút tiền tài, vẫn chưa hại người, các ngươi cũng không cần đuổi tận giết tuyệt chứ!"

Tên trọc đầu hiển nhiên là sau khi cảm thấy được đối diện là quân đội, rối tung lên.

Đám người Mục Khuynh Tuyết vừa nghe lời này, khẽ cười một tiếng, dồn dập thở phào nhẹ nhõm.

"Còn tưởng rằng là xương cứng khó gặm, hóa ra, cũng chẳng qua là như vậy" Văn Khúc nói nhỏ một tiếng, một mặt vẻ khinh bỉ.

"Bạch Phượng, ngươi đi." Mục Khuynh Tuyết vung tay lên, Bạch Phượng lĩnh mệnh mà đi.

Tên trọc đầu này sau khi hô xong, xem binh lính bên ngoài vẫn không có động tác, không khỏi tâm trạng chìm xuống, căm giận trở lại trong phòng.

"Đáng chết, đây thực sự là muốn đem chúng ta đuổi tận giết tuyệt sao!" Một cước đạp lăn cái bàn, trên mặt tàn nhẫn hiển lộ hết.

"Lão đại lão đại, người đến rồi!" Sơn tặc vẫn chú ý ngoài phòng một tiếng thét kinh hãi.

"Người nào? Là đầu lĩnh của bọn họ sao?" Tên trọc đầu mừng rỡ.

"Không biết, một nữ nhân mặc áo giáp màu trắng."

Áo giáp màu trắng.. Thiên Hựu vui mừng trong bụng, Bạch Phượng!

Bạch Phượng này một đường đi tới trước phòng, nhìn trái phải một chút, tự mình cầm một cái bát, ở bên trong vại múc chén nước, mà sau đó ngồi ở trên ghế đá ở trong viện, từng miếng từng miếng uống..

Sơn tặc bên cửa sổ quan sát một hồi, bẩm báo với tên trọc đầu, tên trọc đầu cũng là sững sờ, quyết tâm, kéo cửa đi ra ngoài.

"Ngươi là người nào?" Tên trọc đầu ưỡn ngực, cao giọng quát hỏi.

Bạch Phượng không để ý tới, uống cạn một ngụm nước, tinh tế thưởng thức..

"Ngươi là đầu lĩnh của bọn họ?" Tên trọc đầu ăn quả đắng, mất mặt, liếc nhìn thương binh họ một bên, lại hỏi một câu.

Bạch Phượng vẫn không để ý tới, tiếp tục cúi đầu uống nước..

"Lão tử hỏi ngươi đó!" Tên trọc đầu vẻ mặt nghiêm ngặt, đạp một bước lên trước.

Nhưng mà hắn bước đi này mới vừa bước ra, Bạch Phượng hơi nghiêng đầu liếc hắn một cái, tên trọc đầu này một cái giật mình, vội lùi về sau hai bước, thấy Bạch Phượng vẫn nhìn mình chằm chằm, tên trọc đầu này càng là cả người một trận âm lãnh, thầm nghĩ đây là một nhân vật hung ác.. Lập tức không dám tiếp tục vọng ngôn.

"Vị đầu lĩnh này." Tên trọc đầu quay về Bạch Phượng liền ôm quyền.

"Chúng ta cũng không ác ý, chỉ là muốn an toàn rời đi." Vội mở miệng nói rõ ý đồ.

"Nga." Bạch Phượng đáp một tiếng, liền không nói nữa.

Tên trọc đầu không biết nàng là ý gì, nhanh chóng đầu đầy mồ hôi

"Muốn đi, có thể." Trầm mặc một lát, Bạch Phượng cuối cùng mở miệng, khoát tay chặn lại, một đám thương binh dồn dập hướng về hai bên, tránh ra một con đường.

Tên trọc đầu vừa nhìn, vui mừng khôn xiết, suýt chút nữa quỳ xuống cho Bạch Phượng.

"Con tin, thả." Bạch Phượng liếc mắt gian nhà, nhàn nhạt mở miệng.

Tên trọc vừa nghe, mặt trong nháy mắt xụ xuống, "Đây chính là lá bài tẩy cuối cùng của ra, ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?"

"Không tin?" Bạch Phượng nhíu nhíu mày.

"Quên đi" Lạnh giọng mở miệng, đứng dậy liền muốn đi.

"Chậm đã chậm đã, vị đầu lĩnh này, chúng ta thật sự rất có thành ý!" Mắt thấy Bạch Phượng muốn đi, tên trọc đầu sẽ lo lắng.

"Thành ý?"

"Không thấy." Dứt lời, Bạch Phượng lần nữa cất bước.

Tên trọc đầu này một mặt âm tình bất định, không nghĩ tới Bạch Phượng đi được hai bước, đột nhiên dừng thân thể.

"Nói thành ý, thả hai con tin cho bản tướng quân xem một chút đi." Dứt lời, không để ý tới tên trọc đầu này nữa, trực tiếp rời khỏi.

Trở lại trong phòng, tên trọc đầu hãy còn hồi tưởng đối thoại với Bạch Phượng, đột nhiên vỗ cái trán.

"Nàng tự xưng tướng quân! Xong rồi, lần này, chuyện chọc lớn rồi!

Lão đại, vậy làm sao bây giờ a? Bọn họ đòi thả hai người, vậy chúng ta thì thả hai người, cho bọn họ nhìn thành ý của chúng ta?"

"Đừng ầm ĩ, để ta nghĩ xem."

Tên trọc đầu bên này hãy còn do dự không quyết định, Mục Khuynh Tuyết bên kia cũng là lo lắng chờ đợi.

Mắt thấy sắc trời đã tối hẳn xuống, trong nhà lá vẫn như cũ không có truyền đến tin tức.

"Thế nào rồi?" Một tiếng này dò hỏi để mọi người cả kinh, quay đầu nhìn lại, đã thấy người đặt câu hỏi này, là An Lương vội vã chạy tới!

"Sao ngươi lại tới đây?" Mục Khuynh Tuyết chau mày.

"Đừng nói là ta, cả bệ hạ đều đã kinh động, bây giờ ngay ở phủ tướng quân chờ tin tức đó." An Lương thở dài, trong giọng nói không khỏi có chút lo lắng.

"Vân Nhuế, ngươi làm sao cũng tới?" Lạc Tử Y liếc nhìn Vân Nhuế phía sau An Lương.

"Bệ hạ sợ hai tiểu thủ có ngoài ý muốn, để ta bất cứ lúc nào chăm sóc.." Vân Nhuế vội hồi bẩm.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Tình huống bây giờ làm sao?" An Lương mở miệng dò hỏi.

"Giằng co đó." Văn Khúc nói một tiếng, mà sau đó đem chuyện hôm nay phát sinh nói một lần.

"Thả hai con tin?" An Lương chau mày, nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, "Mục Tướng quân, sau khi hai đứa bé cứu ra, ngươi lại có dự định gì?"

Mục Khuynh Tuyết lắc lắc đầu, "Tự nhiên là tiếp tục đọ sức, con tin một người cũng sẽ không sao, thế nhưng Thiên Hựu ở bên trong, ta không cách nào tỉnh táo lại, suy nghĩ đối sách."

An Lương khẽ cười một tiếng, gật gật đầu, nhưng để Mục Khuynh Tuyết nói ra những lời này, cũng thực không dễ a!

"Đêm nay xem ra sẽ không có kết quả rồi, đêm tối đối với chúng ta, càng có lợi."

Mọi người dồn dập gật đầu, sau đó lại thở dài.

Trong phòng, một đám thôn dân chịu kinh hãi một ngày, dồn dập ngủ ở trên đất, Lạc Tuyết dựa vào bả vai Thiên Hựu ngủ say sưa, bọn sơn tặc thay phiên nghỉ ngơi.

Thiên Hựu lén lút hoạt động một chút cánh tay bị trói, một đôi mắt bốn phía đánh giá, tự mình dựa vào xà nhà chính, bên cạnh, nằm ngang một nhánh thương giáo!

Tất cả mọi người mang theo tâm tư, thấp thỏm lo âu một đêm cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.

Thời gian cả đêm, đối với Thiên Hựu họ mà nói, cũng chính là công phu ngủ, nhưng đối với Mục Khuynh Tuyết và Lạc Tử Y mà nói, lại là dài lâu như vậy.

Trời.. Cuối cùng sáng rồi.

Hết chương 73[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 74: Thất vọng.

[HIDE-THANKS]"Này, ta đồng ý thả hai con tin, đủ thành ý chứ! Nhưng ngươi cũng phải nói chuyện giữ lời, thả chúng ta bình yên rời đi!"

Sáng sớm, gà còn không có gáy, tên trọc đầu này trước tiên cuống lên.

Vừa nghe lời này, Thiên Hựu vui vẻ, "Lạc Tuyết, chờ chút mặc kệ ai tới, tuyệt đối không nên lên tiếng, làm bộ không quen biết."

Lạc Tuyết vội vàng gật đầu.

Đám người Mục Khuynh Tuyết nghe được thanh âm này, vẫn cứ thở phào nhẹ nhõm.

"Khuynh Tuyết, ta đi với ngươi!" Lạc Tử Y tuốt ống tay áo, theo Mục Khuynh Tuyết muốn đi.

"Không được, Tuyết Nhi thấy được ngươi, khó bảo toàn không lộ tẩy, để Văn Khúc đi với ta là được, yên tâm đi, nhất định đem Tuyết Nhi mang về bình an cho ngươi." Mục Khuynh Tuyết khẽ mỉm cười.

Lạc Tử Y tâm trạng cảm kích, gật gật đầu, "Bản thân các ngươi cẩn thận!"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, vội bước nhanh hướng về làng đi đến.

Mắt thấy nhà tranh kia càng ngày càng gần, bước tiến của hai người cũng càng ngày càng tùy ý.

"Đứng lại!" Đi vào trong viện, sơn tặc chờ đợi từ lâu gọi lấy hai người.

"Chúng ta là phụng mệnh của tướng quân, tới đón con tin." Văn Khúc lên tiếng báo cáo ý đồ đến.

Sơn tặc này một mặt cẩn thận nhìn hai người, hai người bất đắc dĩ, xòe ra hai tay quay một vòng, cho thấy chính mình vẫn không mang vũ khí.

"Vào đi thôi." Sơn tặc thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa ra, để hai người vào nhà.

Vừa vào đến trong phòng, hai người cau mày đánh giá một hồi, con tin nằm một chỗ, lại có hơn mười người, một đám sơn tặc cũng có hơn mười người, giờ khắc này đang một mặt cảnh giác nhìn hai người mình.

Văn Khúc giả ý trái phải nhìn một cái, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lạc Tuyết.

"Mang hai đứa nhỏ đi, có thể chứ." Dứt lời, ngẩng đầu nhìn vài tên sơn tặc, người đứng đầu kia không lên tiếng, Văn Khúc một mình gật gù, đi tới bên cạnh Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết một mặt kích động, nếu không phải Thiên Hựu sớm nhắc nhở nàng nhìn thấy ai cũng chớ có lên tiếng, sợ là một tiếng di nương liền muốn bật thốt lên rồi!

"Ngoan, không sợ, không sao rồi, a!" Văn Khúc đem Lạc Tuyết ôm ngang lên, ôn nhu động viên, không quên lạnh lùng trừng sơn tặc vài lần.

Thấy Văn Khúc thuận lợi, Mục Khuynh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đi đến Thiên Hựu.

Thiên Hựu nhìn Mục Khuynh Tuyết từng bước từng bước đi đến chính mình, bốn mắt nhìn nhau, chỉ một cái ánh mắt, liền để Thiên Hựu chịu đủ kinh hãi an lòng xuống.

Mục Khuynh Tuyết hơi đánh giá một chút, nửa ngồi nửa quỳ cơ thể, mắt thấy liền muốn đụng tới Thiên Hựu.

"Chậm đã!"

"Đại nhân!"

Tên trọc đầu lên tiếng ngăn lại, một phụ nữ lên tiếng cắt đứt tên trọc đầu kia.

Chỉ thấy phụ nữ kia đi gối đến bên cạnh Mục Khuynh Tuyết, quay về Mục Khuynh Tuyết chính là dập đầu, "Đại nhân, van cầu ngài, cứu cứu con gái ta đi, nàng rất sợ, cầu xin ngài, dẫn nàng đi ra ngoài đi! Van xin ngài!"

"Mẹ.." Cô gái bên cạnh phụ nữ một tiếng khẽ gọi, thanh âm nhỏ như muỗi, ánh mắt vô hồn vô thần, nhìn dáng dấp thật sự sợ hãi.

Mục Khuynh Tuyết lúc này mới chú ý tới, trong phòng này ngoại trừ Lạc Tuyết và Thiên Hựu, vẫn còn có một đứa bé! Hơn nữa, tuổi nhìn qua, cùng với họ không chênh lệch nhiều!

Nhìn phụ nữ không ngừng rập đầu lạy mình, Mục Khuynh Tuyết ngồi xổm người xuống dừng lại.

Do dự một chút, trong lúc lơ đãng lần nữa quay đầu nhìn về phía Thiên Hựu.

Lại một lần bốn mắt nhìn nhau, nhưng lần này, lại làm cho lòng của Thiên Hựu, ngã vào đáy vực..

Mục Khuynh Tuyết chỉ liếc nhìn một chút, liền tránh ra ánh mắt của Thiên Hựu, đứng dậy đỡ lấy phụ nữ kia, "Ngươi không cần như vậy, ta đây thì dẫn nàng đi ra ngoài."

Dứt lời, đem cô bé kia ôm ngang lên, đánh giá một chút, Mục Khuynh Tuyết trong lòng đau xót, chưa dám quay đầu lại nhìn Thiên Hựu nữa, cô sợ nhìn đến ánh mắt thất vọng kia của Thiên Hựu..

"Đứa trẻ, đừng sợ."

Mục Khuynh Tuyết nói nhỏ một tiếng, cũng không biết, là nói cho "đứa trẻ" nào nghe..

Văn Khúc ngoài cửa đem tình cảnh này nhìn ở trong mắt, lén lút quay đầu lại liếc nhìn Thiên Hựu, Thiên Hựu nhếch môi để nàng trong lòng nhíu chặt!

Lạc Tuyết trong lòng thật là không an phận, nhìn Thiên Hựu mấy lần muốn há mồm, Thiên Hựu đối với nàng lắc lắc đầu, người sau con mắt đỏ ửng, vùi ở trong lồng ngực Văn Khúc yên lặng nức nở.

"Tướng quân.." Đi đến xa rồi, Văn Khúc mới dám mở miệng.

Mục Khuynh Tuyết sắc mặt tái xanh, chưa từng để ý tới nàng, ôm hài tử trong lòng bước nhanh đi về.

"Trở về rồi!" Hồng Nhạn chỉ tay một cái, mọi người vui vẻ, vội vàng nghênh đón.

"Tuyết Nhi!" Lạc Tử Y khẽ gọi một tiếng, đem Lạc Tuyết ôm vào trong ngực, một mặt nghĩ mà sợ, viền mắt trong nháy mắt thì đỏ.

"Tướng quân.." Hồng Nhạn đứa trẻ trong lòng Mục Khuynh Tuyết nhìn một chút, sợ hết hồn.

"Thiên Hựu đâu?" An Lương cau mày dò hỏi.

Lạc Tử Y nghe vậy sững sờ, vội nhìn về phía trong lòng Mục Khuynh Tuyết, là đứa nhỏ không quen biết!

"Khuynh Tuyết.. Thiên Hựu đâu?" Trong thanh âm Lạc Tử Y mang theo vẻ run rẩy.

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy cắn răng, đem đứa nhỏ cầm trong tay thả xuống, để các binh sĩ mang đi

"Mục Khuynh Tuyết! Con gái ngươi đâu?" Lạc Tử Y lôi cánh tay của Mục Khuynh Tuyết lạnh lùng quát hỏi.

Mục Khuynh Tuyết nghiêng đầu, tránh ra ánh mắt của nàng, không có trả lời.

"Xảy ra chuyện gì?" An Lương trầm giọng mở miệng, hỏi Văn Khúc một bên

Văn Khúc gương mặt khó xử, nhìn một chút Mục Khuynh Tuyết mặt âm trầm, "Chuyện này.. Không thể trách tướng quân.."

Nói qua, Văn Khúc đem chuyện phát sinh trong phòng đầu đuôi nói cùng mọi người nghe.

Mọi người nghe xong, tâm trạng ngột ngạt một trận, trong ánh mắt nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, nhiều hơn là thông cảm.

Nhưng Lạc Tử Y cũng không nghĩ như vậy.

"Mục Khuynh Tuyết, ngươi vì một.. Người không liên quan, không tiếc đem con gái của bản thân ngươi đặt ở hiểm địa?" Lạc Tử Y chỉ vào Mục Khuynh Tuyết, thân thể hãy còn đang run rẩy.

"Này.." An Lương thở dài, lắc lắc đầu.

"Ha, con gái cô ta sợ.. Mẫu thân người ta vì con gái, quỳ xuống rập đầu lạy ngươi! Ngươi thì sao? Ngươi vì con gái ngươi làm cái gì? Để nó nhìn tận mắt, ngươi lại một lần từ bỏ nó, ôm nữ nhi của người khác đi ra!"

"Lúc ngươi ôm đứa nhỏ kia đi ra, thì không nghĩ tới con gái ngươi có sợ hay không sao? Hả?"

Lạc Tử Y chỉ vào Mục Khuynh Tuyết, từng trận nghẹn ngào, thậm chí làm cho nàng không cách nào nữa tiếp tục mở miệng, trong ánh mắt nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, cũng tràn đầy thất vọng..

Mục Khuynh Tuyết thì đứng ở nơi đó, tùy ý Lạc Tử Y phát tiết, tay nắm quả đấm, một khắc chưa từng buông ra..

"Nếu như quỳ dập đầu, là có thể đem Thiên Hựu cứu ra, ngươi cho rằng ta không muốn sao!" Mục Khuynh Tuyết lạnh giọng mở miệng, bỗng nhiên quay người, đối lưng mọi người.

"Thiên Hựu.. Có võ nghệ trên người.. có thể.. có thể tự vệ." Câu nói này, bản thân cô cũng không biết là như thế nào nói ra khỏi miệng.

"An Lương.. chỗ này.. Giao cho ngươi."

Dứt lời, Mục Khuynh Tuyết đỡ trán, đi tới một gò núi nhỏ cách đó không xa, ngồi xuống thân thể, từ đầu đến cuối, không lại quay đầu nữa.

Nhìn bóng lưng của Mục Khuynh Tuyết, An Lương lắc lắc đầu, mọi người liếc mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng nữa, Lạc Tử Y một mình lau vết nước mắt, nàng cũng trong lòng biết mấy câu nói vừa rồi nặng rồi, nhưng thấy được Mục Khuynh Tuyết ôm đứa con của người khác đi ra, nàng lửa giận này thực sự không cách nào khống chế..

An Lương quay người nhìn về phía nhà tranh, thở dài một tiếng, suy nghĩ đối sách, nhưng không nghĩ đột nhiên một tiếng vang thật lớn, đỉnh nhà tranh ầm ầm sụp đổ!

Hết chương 74[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 75: Mất khống chế.

[HIDE-THANKS]Mọi người kinh hãi, chỉ thấy nhà tranh tốt lành này đột nhiên sụp xuống.

Chờ bụi mù tản đi, mọi người lúc này mới thấy rõ.

"Là Thiên Hựu!" Văn Khúc một tiếng thét kinh hãi, chỉ vào nhà tránh, chỉ thấy Thiên Hựu tay cầm thương giáo đứng nghiêm, trần nhà này sụp xuống càng không tạo thành ảnh hưởng chút nào với nàng!

Cả đám con tin bị đè ở dưới nhà tranh này không ngừng kêu khổ, hai tay bị trói ở phía sau làm cho bọn họ không cách nào đứng dậy, giờ khắc này trái lại bị nhà tranh che dấu lên!

Những người còn lại kia, hãy còn đứng dậy, chính là sơn tặc!

"Thông minh!" Hồng Nhạn một chút liền nhìn thấy xà nhà chính phía sau Thiên Hựu bị ngoại lực phá hủy, không khỏi sáng mắt lên, khen ngợi Thiên Hựu cơ trí!

Một đám sơn tặc trong phòng hiển nhiên bị trần nhà đột nhiên sụp đổ này nện bối rối, từ trên xuống dưới nhìn một lát.

Thiên Hựu khóe miệng nhếch lên, xé ra một vệt nụ cười tàn nhẫn, trên mặt vẻ thô bạo hiển lộ hết, liếc mắt nhìn sơn tặc cách mình gần nhất, xách ngược thương giáo, nhìn như tiện tay vung lên, một côn này lại là vù vù xé gió, theo đỉnh đầu sơn tặc đập xuống.

"Ầm." một tiếng, máu tươi thoáng chốc bắn toé, sơn tặc này theo tiếng ngã xuống đất, không biết sống chết.

Thấy được máu tươi, nụ cười trên mặt Thiên Hựu càng sâu, cười quái dị một tiếng, thương giáo vung một cái, một sơn tặc khác cũng gặp họa.

"Nàng.." Mọi người chưa từng gặp Thiên Hựu như vậy, không khỏi sững sờ rồi.

"Hỏng rồi!" An Lương đột nhiên kêu một tiếng, trên mặt là hoang mang từ trước giờ không có qua!

"Nhanh để binh lính đi trợ giúp!" An Lương lạnh giọng hạ lệnh, nhưng mà đâu còn có binh lính nghe theo mệnh lệnh, sớm đã bị cử động bất thình lình của Thiên Hựu sững sờ tại chỗ, không biết làm sao rồi..

Tên trọc đầu một bên này cũng để Thiên Hựu dọa rồi, liền nghe tiếng "Ầm ầm", quay đầu nhìn lại, năm tên thủ hạ ngã vào trong vũng máu..

"Lên, lên, lên cho ta!" Tên trọc đầu tức đến nổ phổi, ra lệnh một tiếng.

Thiên Hựu nghe vậy quay đầu nhìn hắn, dọa đến tên trọc đầu này đặt mông ngồi trên mặt đất..

Chỉ thấy Thiên Hựu một đôi mắt đỏ đậm như là dã thú, nói là sung huyết, ngược lại cũng không giống, chi bằng nói là sau khi tuyệt vọng qua liều mạng một lần!

Một tên sơn tặc nghe mệnh lệnh của tên trọc đầu, lén lút từ phía sau tới gần Thiên Hựu, Thiên Hựu cười lạnh một tiếng, lùi về sau một bước, dựng ngược trường mâu dán vào bên eo chính mình đâm tới phía sau, trực tiếp đâm vào bụng sơn tặc này, đột nhiên rút ra, tràn ra một vệt ánh sáng màu máu!

Những sơn tặc khác thấy được Thiên Hựu chiêu nào chiêu nấy đoạt mệnh dĩ nhiên sợ đến không biết làm sao, tên trọc này vẫn cứ giựt giây mọi người, lại không nghĩ chính mình đã bị Thiên Hựu nhìn chằm chằm.

"Đừng.. Đừng đừng đừng.. Ngươi đừng lại đây!" Tên trọc đầu quát to một tiếng, dao bầu trong tay nằm ngang ở trước ngực phòng bị.

Thiên Hựu cười lạnh một tiếng, bước dài hướng về tên trọc đầu này, căn bản phớt lờ đao trong tay của hắn.

"Ngươi đừng lại đây!" Tên trọc đầu kinh hãi, dao bầu ở trước người múa lung tung.

Thiên Hựu cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, mãi đến tận hắn múa mệt rồi, cho đến trên mặt hắn lộ ra một tia biểu tình tuyệt vọng.

"Ha." Thiên Hựu giơ tay, trường mâu chặn lấy cái cổ của tên trọc kia, một mặt nghiền ngẫm nhìn hắn.

"Thiên Hựu!" An Lương một tiếng kêu sợ hãi, Thiên Hựu cả người run lên, không khỏi quay đầu nhìn lại.

Tên trọc đầu này mắt thấy Thiên Hựu phân tâm, lòng mừng rỡ, nắm lên dao bầu trực tiếp bổ về phía đỉnh đầu Thiên Hựu

Nhưng Thiên Hựu lại không có động tác chút nào, mắt thấy dao bầu này cách đỉnh đầu Thiên Hựu không đủ một thước, Mục Khuynh Tuyết muốn rách cả mí mắt!

"Ô Thước!" Mục Khuynh Tuyết quát to một tiếng, Ô Thước từ lâu giương cung lắp tên không chút do dự nào.

"Vèo!"

Thiên Hựu chỉ cảm thấy đỉnh đầu vèo một cái, tên trọc đầu này vẫn cứ một tiếng hét thảm, tay phải nâng đao ở không trung bị mũi tên nhọn đâm thủng, cả dao bầu cũng không biết ném đến nơi nào rồi.

An Lương tiếng kêu sợ hãi kia, để Thiên Hựu dần dần phục hồi tinh thần lại.

Vài tên sơn tặc hãy còn đứng dồn dập quỳ rạp xuống trước mặt Thiên Hựu, cầu xin nàng đừng giết chính mình.

Thiên Hựu sững sờ, bốn phía nhìn một chút, bên cạnh năm, sáu tên sơn tặc máu me khắp người, ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, xem ra..

Thiên Hựu một mặt mờ mịt đi ra nhà tranh, không dám tin lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, sau khi chờ xác thực những người kia đúng là bị chính mình giết chết, trên tay Thiên Hựu buông lỏng, trường mâu leng keng rơi xuống đất.

Trong lòng đột nhiên trống rỗng, ngồi ở trên đất, ánh mắt vô hồn..

Giết.. Giết người rồi..

Mình.. mình giết.. Người.. Rồi..

Nhìn Thiên Hựu dáng vẻ ấy, An Lương liền biết nàng lấy lại tinh thần rồi, "Vân Nhuế!" Gọi lớn Vân Nhuế một tiếng, bước nhanh chạy đến phía Thiên Hựu.

Cả đám người vây quanh ở bên cạnh Thiên Hựu dò hỏi nàng còn tốt không, Thiên Hựu lại là mờ mịt nhìn một vòng, tựa hồ là không thấy ánh mắt quan tâm của Mục Khuynh Tuyết, không thấy biểu hiện lo lắng của Lạc Tử Y.

"Sư.. phụ.." Thiên Hựu một đôi mắt nhìn chằm chằm An Lương.

"Có sư phụ." An Lương chau mày, cầm lấy tay của Thiên Hựu muốn vỗ về.

"Sư phụ.. Ta.. ha.. ta.. ta giết người rồi.."

"Ta.. giết người rồi.."

"Ha ha.. ta.. ha ha!"

Thiên Hựu đột nhiên cười lớn một tiếng, sau đó quay về bầu trời một trận thét dài.

"A a a!" Một tiếng này, thét đến tan nát cõi lòng, thét đến cuồng loạn, thét đến nàng tuôn ra gân xanh, thét đến nàng gần như hôn mê..

"Sư phụ!" Chờ tiếng này thét xong, Thiên Hựu nhào vào trong lồng ngực An Lương, tan vỡ khóc rống.

"Vân Nhuế, một người cũng không thể chết!" An Lương ôm lấy Thiên Hựu, quay đầu thét ra lệnh một tiếng với Vân Nhuế, người sau gật gù, vội chạy đến trong nhà lá lần lượt từng người kiểm tra.

"Sư phụ.."

"Sư phụ!"

Thiên Hựu khóc đến thương tâm, An Lương không biết nên làm sao an ủi.

"Thiên Hựu, không có chuyện gì, bọn họ không có chuyện gì, có Vân Nhuế, bọn họ sẽ không chết, ngươi không giết người, không giết người!"

An Lương quay đầu liếc nhìn Vân Nhuế, chỉ thấy người sau một mặt nghiêm nghị, không khỏi ở trong lòng cầu xin thần phật phù hộ..

"Thiên Hựu.." Mục Khuynh Tuyết một bên không nhìn nổi, vỗ vỗ phía sau lưng của Thiên Hựu.

Nhưng mà Thiên Hựu nghe được âm thanh này, đột nhiên từ trong lồng ngực An Lương tránh thoát, trong mắt nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, là thất vọng.. Là phẫn nộ!

"Tại sao vậy?" Thiên Hựu gầm lên một tiếng.

"Ngươi tại sao không cứu ta?" Thiên Hựu trợn tròn hai mắt, giận dữ hỏi Mục Khuynh Tuyết.

Không chỉ là Mục Khuynh Tuyết, tất cả mọi người là sững sờ..

"Ngươi nếu như cứu ta, ta làm sao đến mức mất khống chế đến thất thủ giết người đây!"

"Ở trong lòng ngươi, ta đến cùng tính là cái gì?"

"Có phải là tùy tùy tiện tiện mạng của một người đi đường, đều quan trọng hơn ta?"

Thiên Hựu gào thét, gầm thét lên, từng câu hỏi như lưỡi dao sắc xuyên thẳng tim Mục Khuynh Tuyết, đau đến cô thở không nổi, đau đến cô gần như nghẹt thở!

Mục Khuynh Tuyết bị mấy câu nói này của Thiên Hựu hỏi đến bối rối, trong lòng cũng là một trận ngột ngạt, nhìn Thiên Hựu, lạnh giọng mở miệng, "Không phải là giết mấy người sao!"

Nhưng mà cô lời này vừa ra khỏi miệng, An Lương chính là một bộ vẻ mặt xong đời.

Quả nhiên.. Thiên Hựu cười khẽ một tiếng.

"Ha.. Không phải là giết người sao.." Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết, trong mắt tràn đầy mệt mỏi.

"Nếu như trong lòng ngươi cũng có người để ý.. Lại làm sao không hiểu tâm tình vào giờ khắc này của ta chứ.. ha.."

"Ngươi!" Mục Khuynh Tuyết bị câu nói này của Thiên Hựu tức giận cả người run rẫy, chỉ vào Thiên Hựu, một lát nói không ra lời.

"Tiểu tướng quân" Vân Nhuế bước nhanh chạy tới.

Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, gương mặt chán chường

"Đều chết hết?" Nở nụ cười tự giễu

Vân Nhuế sững sờ, vội lắc lắc đầu, "Không chết, một người cũng chưa chết, bị thương không nhẹ, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng, tiểu tướng quân đừng lo lắng!"

Thiên Hựu nghe vậy một lát chưa lấy lại tinh thần, "Thật sự?" Bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy tay của Vân Nhuế, một mặt chờ mong.

"Thật sự, không tin, tiểu tướng quân đến bắt mạch, xem bọn họ có mạch đập hay không!" Vân Nhuế khẽ cười một tiếng.

Thiên Hựu nghe vậy, trong lòng buông lỏng, vội học dáng vẻ của Vân Nhuế, lần lượt từng cái bắt mạch, quả nhiên, đều có mạch đập!

"Thái y, cám ơn ngươi! Ngươi cứu Thiên Hựu rồi! Đại ân đại đức của Thái y, Thiên Hựu suốt đời khó quên, kiếp sau, Thiên Hựu nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp thái y!" Thiên Hựu phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Vân Nhuế, dập đầu.

Vân Nhuế sợ hết hồn, vội cũng quỳ xuống thân thể, "Tiểu tướng quân nói gì vậy, trị bệnh cứu người, bản phận của thầy thuốc, Vân Nhuế vạn không dám nhận!"

Thiên Hựu lòng mừng rỡ, quay đầu muốn tìm sư phụ.

Nhưng không ngờ, thấy được bóng lưng run rẩy.. Cô đơn quay người của Mục Khuynh Tuyết..

Hết chương 75[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 76: Ngột ngạt.

[HIDE-THANKS]Trên đường trở về, tất cả mọi người hiểu ngầm ngậm miệng không nói, mẹ con Lạc Tử Y và Mục Khuynh Tuyết ngồi ở trong xe ngựa, Thiên Hựu thì là cưỡi Bá Hồng Trần, cùng đám người Văn Khúc một đường.

Sau khi biết mấy tên sơn tặc kia không có nguy hiểm đến tình mạng, Thiên Hựu mới bừng tỉnh nhớ tới chính mình một phen thét gầm với Mục Khuynh Tuyết, những lời nói kia khó có thể lọt vào tai, đừng nói là để Mục Khuynh Tuyết nghe, chính là mình nghe xong, cũng cảm thấy trong lòng co quắp một trận.

Lập tức càng là hối hận từ trong ruột rồi.

Vừa nghĩ tới bóng người cô đơn vừa rồi kia của Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu hận không thể một cái tát quất chết chính mình!

Tại sao vậy.. Vì sao lại nói ra lời như vậy với nàng?

Mặc dù chính mình khó chịu nữa, cũng không nên, nói ra lời đả thương người như thế a!

Nàng nhất định.. Rất thất vọng.. Nhất định.. Không muốn thấy được mình nữa..

Nghĩ như thế, Thiên Hựu thậm chí không dám hướng về phương hướng xe ngựa nhìn lại, nàng sợ, sợ không cẩn thận, thấy được ánh mắt thất vọng kia của Mục Khuynh Tuyết.

Ô Thước Bạch Phượng và Hồng Nhạn ba người mang theo quân đội trở về quân doanh, Văn Khúc thì là đi theo đám người Mục Khuynh Tuyết, một đường về tới phủ tướng quân.

Dù sao quốc chủ còn đang đợi tin tức, như thế nào nữa, cũng phải trước hết để cho quốc chủ gặp gỡ hai đứa nhỏ.

"Diệp Diên nãi nãi!" Xe ngựa vừa mới dừng lại, Lạc Tuyết liền xuống xe, liếc nhìn thì thấy Diệp Diên ở cửa phủ tướng quân còn quanh quẫn.

"Ai nha! Tiểu công chúa của ta, các ngươi có thể coi là trở về rồi!" Nghe được thanh âm này, một tảng đá lớn trong lòng Diệp Diên cuối cùng là rơi xuống, vội đem Lạc Tuyết đón vào trong lòng, một trận đánh giá.

"Diệp Diên nãi nãi!" Thiên Hựu xuống ngựa, đi tới bên cạnh Diệp Diên, cúi chào.

"Thiên Hựu, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi!" Diệp Diên lại đem Thiên Hựu dắt đến trong lồng ngực đánh giá một lát, vững tin hai người vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Hai người các ngươi, lần này thực sự là đem chủ nhân lo hư rồi!" Diệp Diên vẻ mặt lạnh lùng, nói qua, lôi lấy Lạc Tuyết và Thiên Hựu, ở trên cái mông của hai người đập hai bạt tay.

"Ai ya, Diệp Diên nãi nãi, Tuyết Nhi biết sai rồi!" Lạc Tuyết vội lên tiếng nhận sai, Thiên Hựu nhếch miệng, cúi đầu.

"Được rồi, mau vào đi thôi, vì chờ các ngươi, chủ nhân một đêm cũng không chợp mắt!" Diệp Diên ngữ khí mềm nhũn, kéo lấy hai người liền đi vào trong.

Vừa nghe nàng nói như vậy, Thiên Hựu tâm trạng tự trách không ngớt, đau lòng Hoàng nãi nãi lớn tuổi như vậy, còn bận tâm chính mình!

Quốc chủ đang ở gian phòng Thiên Hựu chờ đợi, vừa nghe ngoài phòng có động tĩnh, vội vàng đứng dậy đi ra.

"Chủ nhân, trở về rồi!" Chỉ thấy Diệp Diên dẫn hai đứa bé bước nhanh đi tới.

"Hoàng nãi nãi!" Hai người khẽ gọi một tiếng, dồn dập nhào đến phía quốc chủ, quốc chủ ngồi xổm người xuống, mỗi người một tay, đem hai người ôm thật chặc vào trong lồng ngực.

"Đứa trẻ ngoan, cuối cùng trở về rồi, hù chết Hoàng nãi nãi, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi!" Quốc chủ trong lời nói hãy còn mang theo vẻ run rẩy, hai người nghe được lo lắng không ngớt.

"Hoàng nãi nãi, chúng ta biết sai rồi." Hai người cùng kêu lên mở miệng, nằm sấp trên bả vai của quốc chủ, kinh hoảng hoảng sợ một ngày hai đêm, cuối cùng ở trong ngực ấm áp này có thể an ủi.

"Hừ, một tiếng biết sai thì vạn sự đại cát sao!" Quốc chủ ngữ khí phát lạnh, hai người thân thể run lên, liếc mắt nhìn nhau.

"Không vội, nghỉ ngơi trước hai ngày, món nợ này, ta phải hảo hảo tính toán một chút với các ngươi!" Quốc chủ hãy còn lên tiếng răn dạy hai người, hai người cảm giác xấu hổ sâu sắc, cúi đầu không dám nhìn thẳng quốc chủ

Nhưng mà dư quang của Thiên Hựu lại thoáng nhìn một bóng lưng cô đơn, quay đầu nhìn lên, Mục Khuynh Tuyết chẳng biết lúc nào, không ở trong đám người rồi!

Trong lòng Thiên Hựu thoáng chốc trống không!

Nhìn phương hướng Mục Khuynh Tuyết rời đi, muốn đuổi theo đến, rồi lại không dám..

Mọi người tự nhiên cũng chú ý tới hành động của Mục Khuynh Tuyết, dồn dập lắc đầu thở dài.

"Hoàng nãi nãi, Thiên Hựu muốn về phòng nghỉ ngơi trước.." Thiên Hựu nói nhỏ một tiếng, không có ngẩng đầu nhìn hướng quốc chủ, nói xong, liền vòng qua quốc chủ, trở về phòng, khép cửa phòng lại.

Quốc chủ vốn tưởng rằng Mục Khuynh Tuyết là đang cùng chính mình giận dỗi, nhưng vừa nhìn Thiên Hựu dáng vẻ ấy, hơi nhướng mày, "Xảy ra chuyện gì?"

Lạc Tử Y thở dài, đem chuyện đã xảy ra của hai ngày này rõ ràng mười mươi nói với quốc chủ nghe.

Bên trong gian phòng, Mục Khuynh Tuyết ngồi ở bên cạnh bàn, một tay đỡ lấy trán, đầu óc đau đớn dường như nổ tung, trong đầu toàn là một phiên lời nói hôm nay của Thiên Hựu nói với mình.

"Ân.." Mục Khuynh Tuyết rên lên một tiếng, cau mày, dùng sức xoa xoa cái trán.

Nhưng mà mặc kệ cô như thế nào chà đạp đầu của chính mình, từng tiếng gào thét kia của Thiên Hựu, vẫn như cũ rõ ràng vang vọng ở bên tai..

Bên trong gian phòng của Thiên Hựu, Thiên Hựu cũng vẫn cứ ngồi ở bên cạnh bàn đờ ra, trong đầu từng lần từng lần một chiếu lại, là bóng lưng run rẩy kia của Mục Khuynh Tuyết..

Thiên Hựu muốn đưa tay đi bắt.. Lại chạm vào không kịp, muốn kêu cô quay đầu lại, rồi lại sợ, cô quay đầu lại, thấy được vẻ mặt thất vọng kia..

"Aiz.." Thiên Hựu thở dài một tiếng, xoa xoa cánh tay trái.

Thân thể bên trái vô cùng đau đớn, chính mình trước khi lâm vào hôn mê, một trận côn bổng kia, toàn bộ nện ở trên nửa trái người, đặc biệt là khuỷu tay và đầu gối.

Xốc lên ống tay áo nhìn lên, bản thân Thiên Hựu cũng sợ hết hồn, chỉ thấy trên khuỷu tay sưng lên đến rất cao, khớp xương rõ ràng sưng lên đến một vòng, đưa tay đụng một cái, lập tức đau đến giật mình.

Thả xuống ống tay áo, cũng không có để ý, tiếp tục tựa ở bên cạnh bàn, sống dở chết dở suy nghĩ tâm sự.

Quốc chủ ngoài phòng đã hiểu xong tình huống, chỉ thấy sắc mặt nàng chìm xuống, lắc lắc đầu.

"Mẫu thượng, ngài nói lần này.. Hai nàng có thể tha thứ đối phương không?" Lạc Tử Y lo lắng nhìn cửa phòng của Thiên Hựu một chút.

"Tha thứ? Vì sao phải tha thứ?" Quốc chủ sững sờ, hỏi ngược lại.

"Họ không phải đang tức giận đối phương, mới chiến tranh lạnh sao?" Lạc Tử Y cũng là sững sờ.

Quốc chủ nghe vậy khẽ cười một tiếng, "Ngươi thấy dáng vẻ của họ, ở đâu là đang tức giận, mặc dù là tức giận, cũng là giận bản thân mình."

"Bỏ đi, mấy ngày nay, cũng không cần đi làm phiền, để hai người họ, hảo hảo yên tĩnh một chút đi."

Có một câu nói này của quốc chủ, hai người cũng xác thực hiếm thấy thanh tĩnh mấy ngày.

Văn Khúc và An Lương mỗi ngày chuẩn bị kỹ càng ba bữa cơm, đưa đi trong phòng hai người, không bao lâu, rồi lại còn nguyên bưng ra, liên tiếp ba ngày, hai người giọt nước chưa vào, đừng nói là cả đám người, ngay cả quốc chủ vốn đang tự tin tràn đầy, trong lòng cũng là bồn chồn.

Mục Khuynh Tuyết vẫn ngồi ở trong phòng, trong tay nhẹ vỗ về bức tranh, ánh mắt vừa giao nhau với bức họa kia, chính là vô tận ôn nhu.

Thiên Hựu nằm ở trên giường, vuốt lấy cái yếm trong lòng, trong đầu nghĩ giọng nói và dáng điệu của Mục Khuynh Tuyết, thỉnh thoảng si ngốc nở nụ cười.

Rõ ràng chỉ có cách nhau một bức tường, nhưng hai người này tình nguyện thấy vật nhớ người, cũng không dám bước ra một bước kia..

"Thiên Hựu Thiên Hựu!" Chạng vạng ngày thứ ba, Lạc Tuyết rầm rầm rầm đục cửa phòng Thiên Hựu.

"Thiên Hựu, xảy ra chuyện rồi, ngươi mở cửa nhanh!"

Nghe Lạc Tuyết ở bên ngoài gọi cấp thiết, Thiên Hựu đang muốn đứng dậy mở cửa, nhưng không ngờ lảo đảo một cái, lại ngồi trở lại trên cái ghế..

"Thiên Hựu! Thật sự xảy ra chuyện rồi, mẹ ngươi, mẹ ngươi nàng.."

Vừa nghe việc liên quan Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu vội lần nữa đứng dậy mở cửa.

"Nàng làm sao vậy?" Một phát bắt được tay của Lạc Tuyết, cấp thiết dò hỏi.

"Thiên Hựu.. Ngươi.." Lạc Tuyết nhìn người trước mắt, sợ ngây người..

Thời gian của ba ngày, đủ để đem một người khỏe mạnh dằn vặt không ra hình thù gì..

Thiên Hựu bây giờ, tiều tụy, chán chường, chật vật.. Hốc mắt lõm sâu, môi khô khốc.. Nơi nào còn có thần thái của ngày xưa..

"Mẹ ngươi.. Ta vừa đi ngang qua sân viện của mẹ ngươi, thấy được Vân Nhuế vội vội vàng vàng chạy vào, liền đến cửa nghe lén một hồi, thế mới biết, sáng sớm hôm nay mẹ ngươi té xỉu ở trong phòng, cho tới bây giờ cũng chưa tỉnh lại!"

"Xảy ra chuyện gì?" Thiên Hựu nghe xong, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi!

"Nghe Vân Nhuế nói, là khí huyết hư, tâm hỏa vượng, hơn nữa nhiều ngày chưa ăn uống, lúc này mới.."

"Biết rồi."

"Thiên.. Thiên Hựu, ngươi, không có sao chứ?"

Thiên Hựu lắc đầu một cái, cất bước liền đi.

Hết chương 76[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 77: Chủ động.

[HIDE-THANKS]Trong phòng bếp, Thiên Hựu hãy còn gắng gượng thân thể, ở trước bếp lò bận rộn.

Lại không nói mấy ngày chưa ăn uống, thân thể suy yếu bước đi bước đi đều run lên.

Vết thương của đầu gối và khuỷu tay so với chính mình tưởng tượng nghiêm trọng hơn, mấy ngày trôi qua, chẳng những không có chuyển biến tốt, trái lại còn có xu thế càng lúc càng kịch liệt!

Bận việc một hồi lâu, canh hạt sen táo đỏ này xem như là ra lò.

Bưng mâm thức ăn đi tới trước phòng Mục Khuynh Tuyết, nghiêng tai nghe xong một hồi, trong phòng không có động tĩnh, nghĩ đến Mục Khuynh Tuyết còn chưa tỉnh lại, Thiên Hựu không có gõ cửa, quay người đi tới ở giữa sân, cúi người quỳ xuống, đem mâm thức ăn giơ cao khỏi đỉnh đầu, cứ như vậy.. Lẳng lặng chờ đợi..

Cái quỳ này, chính là ròng rã hai canh giờ!

Thiên Hựu chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen, cánh tay giơ mâm thức ăn từ lâu run đến cầm cập, cả bản thân nàng cũng không biết, hai canh giờ này là thế nào gắng vượt qua?

"Ầm ầm." một tiếng sét nổ vang, Thiên Hựu tâm trạng run lên, cũng may tiếng kinh lôi này đem nàng dọa rồi, bằng không, nàng phỏng chừng cũng muốn ngất xỉu ở đây.

Tiếng sấm qua đi không bao lâu, mưa to này thì tựa như như trút nước đập xuống.

Thiên Hựu sững sờ, ngẩng đầu nhìn trời đêm đen nhánh, tự giễu nở nụ cười, thầm nói cả ông trời cũng cảm thấy chính mình nghiệp chướng nặng nề sao..

Lại quỳ một hồi, Thiên Hựu đã cả người ướt thấu, liếc nhìn mâm thức ăn trong tay, dự đoán, qua lâu như vậy, canh hạt sen tất nhiên lạnh rồi.

Suy nghĩ đứng dậy lại đi hâm nóng, không ngờ cửa phòng đột nhiên mở ra.

Thiên Hựu sững sờ, nhìn người đến.

"Thiên Hựu, ngươi làm sao quỳ gối nơi này?" Diệp Diên cũng là cả kinh, vừa rồi đứng dậy khi đóng cửa sổ, bừng tỉnh nhìn đến một bóng người, lúc này mới mở cửa đánh giá, không nghĩ tới, lại là Thiên Hựu!

"Diệp Diên nãi nãi, nàng tỉnh rồi chưa?" Ánh mắt Thiên Hựu nhìn hướng về trong phòng.

"Ngươi ở đây đã quỳ bao lâu?" Diệp Diên từ trong nhà cầm lấy ô, bước nhanh đi đến Thiên Hựu, che dù thay nàng.

"Mới đến không bao lâu, mẹ ta tỉnh rồi chưa?" Thiên Hựu lần nữa dò hỏi.

Diệp Diên hơi nhướng mày, đưa tay sờ bát đựng canh, đã sớm lạnh tanh rồi, quỷ mới tin câu nói mới đến không bao lâu kia của nàng!

"Thiên Hựu, nghe lời, đứng lên trước, mẹ ngươi còn không có tỉnh, ngươi ở đây quỳ cũng vô dụng, thừa dịp Hoàng nãi nãi ngươi còn không có phát hiện, mau trở về thay quần áo sạch sẽ rồi đến, nếu để cho Hoàng nãi nãi ngươi biết, chắc không thể tha nhẹ cho ngươi!"

Nói xong, Diệp Diên xoay người lại nhìn một chút bên trong phòng, quốc chủ hãy còn ngồi ở trước giường chăm sóc Mục Khuynh Tuyết, chưa phát hiện tình huống bên ngoài.

"Hảo ý của Diệp Diên nãi nãi, Thiên Hựu xin nhận tấm lòng, thế nhưng.."

"Vậy ngươi vật này đều lạnh thành như vậy, một hồi mẹ ngươi tỉnh rồi, ngươi cứ như vậy đưa cho nàng ăn sao?" Diệp Diên biết rõ Thiên Hựu cố chấp, nhưng cũng có thể nắm lấy tử huyệt của Thiên Hựu!

"Chuyện này.. Vậy ta đi hâm rồi trở lại" Thiên Hựu nghe xong, gật gật đầu.

"Phải nhớ trở lại đem người lau một chút, đổi quần áo sạch, đừng cảm lạnh!" Diệp Diên vươn tay đem nàng nâng dậy, Thiên Hựu vội vàng gật đầu, cúi người hành lễ, lúc này mới rời đi.

Nhưng mà Thiên Hựu lại cũng không có nghe lời trở về phòng thay quần áo, chạy thẳng về phía nhà bếp, đem canh hạt sen đặt ở trên bếp hâm nóng một lần.

Ở nhà bếp đi vòng vo một lát, Thiên Hựu cũng không biết Mục Khuynh Tuyết tỉnh lại chưa, không dám tùy tiện đi vào nữa, vừa vặn Vân Nhuế đi vào

"Thái y!" Thiên Hựu lại như nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng, một phát bắt được tay của Vân Nhuế.

Vân Nhuế sững sờ, nhìn Thiên Hựu dáng vẻ ấy, tâm trạng cũng là nhíu chặt, "Tiểu tướng quân, ngươi đây là, mắc mưa?" Đưa tay ở trên vai Thiên Hựu sờ sờ, quần áo đã ướt đẫm.

"Thái y, mẹ ta tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi, ta đến nấu thuốc cho nàng."

"Quá tốt rồi, Thiên Hựu làm phần canh hạt sen, bổ khí huyết, nàng hiện tại thuận tiện ăn được không?"

Vân Nhuế nghe vậy sững sờ, biết rõ tâm ý của Thiên Hựu, gật gù, "Có thể ăn chút đồ, tự nhiên là tốt đẹp."

"Đa tạ thái y!" Dứt lời, Thiên Hựu quay về Vân Nhuế thi lễ, quay người bưng lên bát đựng canh trên bếp lò, liền đến thẳng gian phòng của Mục Khuynh Tuyết.

Vân Nhuế lắc lắc đầu, thầm nói hai mẹ con này, tại sao phải khổ như vậy dằn vặt chính mình chứ?

Trước phòng Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu bưng mâm thức ăn do dự một lát, cuối cùng lấy dũng khí, giơ tay gõ gõ cửa.

Diệp Diên sớm biết Thiên Hựu thì đến, chờ đợi từ lâu, nghe được tiếng gõ cửa, vội mở cửa, thì thấy Thiên Hựu vẫn là trang phục vừa rồi.

"Làm sao không thay quần áo? Cảm lạnh làm sao bây giờ!" Ngữ khí trách cứ để Thiên Hựu tâm trạng ấm áp.

"Chưa kịp.." Thiên Hựu nhếch miệng, một đôi mắt đã sớm vòng qua Diệp Diên, nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết trên giường.

"Mau vào đi." Diệp Diên bất đắc dĩ, hãy còn suy nghĩ làm sao thay Thiên Hựu che giấu.

"Thiên Hựu a, làm sao làm thành bộ dáng vẻ này?" Quốc chủ ngồi ở bên giường tiếp nhận chén nước Mục Khuynh Tuyết uống xong, lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy Thiên Hựu cả người ướt nhẹp, một mặt dáng dấp tiều tụy, lập tức tâm trạng cũng đau.

"Hoàng nãi nãi." Thiên Hựu khom lưng, trong giọng nói lộ ra một tia suy yếu.

Quốc chủ hơi nhướng mày.

"Chủ nhân, bên ngoài trời mưa, Thiên Hựu sợ là đoạn đường này đi tới suy nghĩ tâm sự, không khỏi lề mề chút, dầm mưa." Diệp Diên vội mở miệng phụ hoạ.

Quốc chủ liếc nàng một chút, ánh mắt phát lạnh, một chút liền nhìn thấy hai cái ống quần của Thiên Hựu, tự đầu gối đi xuống, đều là một mảnh bùn, Diệp Diên theo ánh mắt nhìn của quốc chủ, thầm nghĩ không tốt, tiểu tổ tông này, không thay y phục, tốt xấu gì đổi chiếc quần a!

Thiên Hựu lại là mặc kệ nhiều như vậy, đem mâm thức ăn đặt lên bàn, bưng lên bát đựng canh, đi thẳng tới bên giường.

"Nghe thái y nói, ngươi là khí huyết hư, lại nhiều ngày chưa ăn uống, ta nấu bát canh hạt sen, bổ khí huyết, ngươi ăn chút đi." Thiên Hựu bưng bát canh cung kính đứng trước mặt Mục Khuynh Tuyết, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết sắc mặt tái nhợt, nhìn qua vô cùng suy yếu, trong lòng càng là tự trách không ngớt!

Khi Mục Khuynh Tuyết thấy được Thiên Hựu, cũng kinh ngạc không thôi, hài tử khỏe mạnh, làm sao tiều tụy thành như vậy! Mấy ngày nay, nàng là làm sao hành hạ chính mình?

"Ngươi.." Mục Khuynh Tuyết âm thanh suy yếu, trong ánh mắt nhìn về phía Thiên Hựu, tràn đầy đau lòng, nhưng Thiên Hựu lại không dám ngẩng đầu nhìn lên!

"Đây là.. Xảy ra chuyện gì?" Mục Khuynh Tuyết giơ tay chỉ chỉ ống quần của Thiên Hựu.

Thiên Hựu cúi đầu liếc mắt nhìn, "Ở bên ngoài té lộn mèo một cái, không trở ngại."

Nói xong, cầm thìa canh múc canh hạt sen, đặt ở bên miệng thổi thổi, đưa tới bên môi Mục Khuynh Tuyết, "Ăn chút đi." Giọng nói vô cùng ôn nhu.

Mục Khuynh Tuyết mím mím môi, không có chống lại, mở miệng.

Thiên Hựu khẽ mỉm cười, đây đại khái là nàng mấy ngày nay, thời khắc vui vẻ nhất rồi..

Mục Khuynh Tuyết không có kháng cự, hành động của Thiên Hựu, để cô trong lòng càng thêm khó chịu, không đành lòng nếu để cho Thiên Hựu bốc lửa theo chính mình.

Một thìa tiếp một thìa, mỗi một thìa, Thiên Hựu đều sẽ đặt ở bên môi thổi thổi một hơi, lại đưa cho Mục Khuynh Tuyết, mãi đến tận một bát canh hạt sen này thấy đáy.

Mấy ngày chưa có ăn, không ăn hai cái, Mục Khuynh Tuyết thì no rồi, nhưng cô lại không có kêu dừng Thiên Hựu, bởi vì cô phát hiện, cô ăn mỗi một miếng, ý cười khóe miệng Thiên Hựu, thì sẽ càng sâu một phần..

Hết chương 77[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 78: Bảo hộ.

[HIDE-THANKS]Thiên Hựu nhìn bát đựng canh trống rỗng, hiểu ý nở nụ cười, giơ tay lau lau khoé miệng Mục Khuynh Tuyết, tiện tay đem bát đựng canh đưa tới phía sau.

Quốc chủ đứng phía sau sững sờ, thấy Thiên Hựu tự nhiên như thế, dở khóc dở cười, giơ tay tiếp nhận bát đựng canh, không khỏi ở trong lòng nhớ tới một món nợ!

"Làm sao lạnh như vậy, ngươi vừa rồi đến cùng làm cái gì?"

Tay của Thiên Hựu vừa mới đụng tới khóe miệng của mình, lông mày Mục Khuynh Tuyết chính là nhíu lại, đưa tay ở trên người Thiên Hựu sờ sờ, một trận lạnh lẽo.

"Không làm gì" Thiên Hựu giơ tay xoa xoa nước trên mặt, tóc cũng ướt đẫm, nước mưa đang theo gương mặt không ngừng chảy xuống.

"Cảm thấy thân thể tốt một chút rồi chưa?" Đem tay Mục Khuynh Tuyết khoát lên trên người mình thả lại đến trong chăn, Thiên Hựu ôn nhu mở miệng.

Mục Khuynh Tuyết bất đắc dĩ, gật gật đầu, "Tốt nhiều rồi."

"Ngươi mấy ngày nay, có ngoan ngoãn ăn cơm không?" Ngược lại lại hỏi đến Thiên Hựu, kỳ thực thấy được Thiên Hựu dáng vẻ ấy, Mục Khuynh Tuyết tự nhiên là rõ ràng trong lòng, điều này cũng chẳng qua là muốn cùng Thiên Hựu trò chuyện, thuận miệng tìm đề tài thôi.

"Có" Thiên Hựu không ngẩng đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết, nghe câu hỏi, há mồm liền đáp, cũng làm cho Mục Khuynh Tuyết sững sờ.

"Có chăm sóc thật tốt chính mình không?" Mục Khuynh Tuyết ngữ khí hơi lộ ra không thiện.

"Có." Thiên Hựu lại nói một tiếng.

"Ngươi.." Mục Khuynh Tuyết ngữ khí phát lạnh, đang muốn mở miệng, trùng hợp Vân Nhuế bưng một chén canh thuốc vào phòng.

Thiên Hựu quay đầu nhìn lại, vội vàng hai tay tiếp nhận, vừa mới ngửi thấy vị thuốc này, đừng nói là Mục Khuynh Tuyết, chính là Thiên Hựu cũng thiếu chút nữa một trận nôn khan.

Thiên Hựu cau mày nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, lại nhìn một chút chén thuốc trong tay, không chút do dự đưa tới bên mép uống một hớp

"Ngươi làm gì!" Mục Khuynh Tuyết sợ hết hồn, chỉ thấy Thiên Hựu một trận nôn khan.

"Khụ khụ.. Quá đắng rồi.." Thiên Hựu le lưỡi một cái, cay đắng trong miệng không chịu nổi, thứ này, Mục Khuynh Tuyết căn bản uống không trôi!

"Thái y, thuốc này vừa là tư âm bổ huyết, thêm chút mật ong chắc không trở ngại. Nàng mới ăn chút đồ, ngươi cũng không muốn nàng toàn bộ nôn ra chứ."

Nói xong, Thiên Hựu cầm chén thuốc đưa trả lại cho Vân Nhuế, trong mắt là ít có nghiêm túc, nhìn Vân Nhuế sững sờ một lát không thể hoàn hồn..

"Sư phụ nơi đó có mật ong, mặt khác, nhớ nấu một bát chè đến" Thấy Vân Nhuế còn ngốc lăng, Thiên Hựu cau mày mở miệng, người sau lúc này mới phản ứng lại, vội theo tiếng rời đi.

Trong phòng ba người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm Thiên Hựu một lát, mà Thiên Hựu, ánh mắt lại liên tiếp nhìn hướng về cửa.

Không một hồi, Vân Nhuế liền bưng mâm thức ăn trở lại phòng, Thiên Hựu vội vàng tiến lên bưng lên chén thuốc ngửi một hồi, lại nếm thử một miếng, khẽ chau mày, nhưng so với mùi vị vừa rồi đó, mạnh không biết bao nhiêu.

Gật gật đầu, "Làm phiền thái y rồi."

Sau đó bưng bát đi tới bên cạnh Mục Khuynh Tuyết, "Uống đi, ngọt."

Mục Khuynh Tuyết một lát không có động tác, Thiên Hựu chau mày, vội mở miệng tiếp, "Uống ít một chút, uống xong cho ngươi uống chè."

Thiên Hựu không dám ngẩng đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết, chỉ có thể nhìn chằm chằm chén thuốc, ôn nhu dỗ nhẹ Mục Khuynh Tuyết uống.

Nhưng mà, chỉ thấy trong chén thuốc nhỏ vào một giọt nước, tay Thiên Hựu bưng chén thuốc run lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết.

Mục Khuynh Tuyết một đôi mắt này, từ lâu ngậm lấy nước mắt, Thiên Hựu cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, để lòng của cô lần nữa bị kích thích, càng là ngay ở trước mặt Thiên Hựu, rơi lệ..

Nhìn nước mắt của Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu sững sờ hồi lâu, mãi đến tận Mục Khuynh Tuyết đưa tay vuốt ve gò má càng ngày càng gầy gò của nàng, Thiên Hựu mới cả người run lên, cúi đầu, tham lam ở trong bàn tay Mục Khuynh Tuyết cọ cọ, gương mặt thỏa mãn, cuối cùng, không quên nói nhỏ một tiếng, "Xin lỗi.."

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy, hơi ngưng lại, Thiên Hựu nói xin lỗi, càng như một cái búa tạ, mạnh mẽ đập về phía trái tim của cô!

Cảm thụ lấy động tác của Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu mím mím miệng, "Trước tiên đem thuốc uống, nghỉ ngơi thật tốt một hồi, có món nợ gì, cũng chờ ngươi tốt rời lại tính, có thể không?"

Thiên Hựu đầy mặt vẻ khẩn cầu, ánh mắt kia để Mục Khuynh Tuyết sinh ra lòng trốn tránh.

Gật gật đầu, tiếp nhận chén thuốc, lần đầu, không chút do dự nào, uống một hơi cạn sạch.

Cự tuyệt chè Thiên Hựu đưa tới, Mục Khuynh Tuyết nghiêng người nằm xuống, mặt hướng về bên trong, khiến người ta không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.

Cô không muốn nhìn Thiên Hựu, không, là không dám nhìn Thiên Hựu, Thiên Hựu như vậy, làm cho cô đau lòng, đau lòng đến nghẹt thở..

"Hoàng nãi nãi, đêm nay để Thiên Hựu ở đây chiếu cố đi, vất vả một ngày rồi, ngài cũng đi nghỉ ngơi một chút đi." Nhìn Mục Khuynh Tuyết nằm xuống, Thiên Hựu quay người hướng về quốc chủ mở miệng.

"Có thể, thế nhưng, ngươi về phòng đem thân thể lau khô trước, đổi quần áo, ướt nhẹp như vậy, nếu như lạnh rồi, ta không tha cho ngươi!"

Quốc chủ gật gù, không quên lạnh miệng nhắc nhở.

"Thiên Hựu liền đi." Vội đối với quốc chủ cúi chào, quay người liền hướng về ngoài cửa chạy đi.

"Tuyết Nhi, có Thiên Hựu chăm sóc, mẹ an tâm rồi, ngươi cẩn thận nghỉ ngơi, mẹ ngày mai trở lại thăm ngươi" Quốc chủ ở trước giường Mục Khuynh Tuyết khẽ nói một tiếng, thay cô chỉnh xong góc chăn.

Đợi Thiên Hựu trở về, dặn dò hai câu, quốc chủ liền rời đi.

"Aiz.." Thiên Hựu ngồi ở bên giường, nhìn bóng lưng của Mục Khuynh Tuyết, khẽ thở dài.

Vừa rồi, trên người mình ướt nhẹp, cả ngồi cũng không dám ngồi, chỉ sợ đem giường chiếu của Mục Khuynh Tuyết làm ướt, cô đụng tới sẽ không thoải mái.

Giờ khắc này ngược lại có thể ngồi dựa vào ở một bên giường, nhìn chằm chằm bóng lưng của Mục Khuynh Tuyết, trực tiếp phát ngẩng.

Cơ hội có thể để chính mình như vậy nhìn cô, thật sự không nhiều, dù là ba ngày không chợp mắt, mí mắt trên dưới vẫn là đánh giá, Thiên Hựu cũng vẫn là gắng gượng, muốn nhìn lên vài lần, dù cho chỉ là một bóng lưng..

Mưa to ngoài phòng giàn giụa, thỉnh thoảng còn một trận sấm vang chớp giật.

Luôn canh giữ đến nửa đêm, Thiên Hựu mơ mơ màng màng liền muốn ngủ thiếp đi.

"Ầm ầm." một tiếng, một kinh lôi nổ vang, Thiên Hựu lại bị sợ hết hồn, vội mở mắt nhìn về phía Mục Khuynh Tuyết.

Chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết trở mình, nằm ngang, lông mày hãy còn nhíu chặt, gương mặt Thiên Hựu không biết làm sao.

Nghe ngoài phòng từng trận tiếng nổ vang rền trầm thấp, Thiên Hựu chà xát hai tay, cẩn thận từng li từng tí một đưa tay bảo hộ ở bên tai Mục Khuynh Tuyết, hy vọng có thể hơi cách trở một chút tiếng sấm quấy nhiễu người này.

Mục Khuynh Tuyết ngủ vốn là dễ thức tỉnh, đoán chừng là Vân Nhuế ở bên trong uống cô bỏ thêm thành phần dược liệu an thần, nếu không, một tiếng sét vừa rồi kia, Mục Khuynh Tuyết đã sớm vươn mình ngồi dậy.

Nổ vang bên tai dần dần vắng lặng, Mục Khuynh Tuyết nhíu chặt lông mày cũng giãn ra, Thiên Hựu thu tay về, thay cô di chuyển góc chăn, đứng dậy đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, gối lên cánh tay, vừa mới nhắm mắt, liền không còn ý thức.

Mục Khuynh Tuyết trên giường chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Thiên Hựu, khóe mắt, lại xẹt qua một giọt nhiệt lệ.

Kỳ thực tiếng sét vừa rồi kia, vẫn chưa thức tỉnh Mục Khuynh Tuyết, ngược lại là hành động Thiên Hựu đưa tay bảo hộ ở bên tai Mục Khuynh Tuyết, để Mục Khuynh Tuyết theo bản năng nổi lên cảnh giác, sau đó ý thức được là Thiên Hựu đang bưng lỗ tai của chính mình, Mục Khuynh Tuyết không dám động, làm bộ ngủ say.

Nhìn Thiên Hựu đã ngủ say, Mục Khuynh Tuyết đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, cẩn thận từng li từng tí một đem Thiên Hựu ôm lấy, để tới trên giường, chính mình cũng nằm đến trên giường, nghiêng thân thể nhìn nàng, một lát khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu.

"Thật là một đứa trẻ ngốc.."

Hết chương 78[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 79: Ngủ say.

[HIDE-THANKS]Một giấc ngủ này, ngủ đến đất trời đen kịt.

Thiên Hựu chỉ cảm thấy cả người mềm mại vô lực, cả con mắt cũng không cách nào mở, hơi có ý thức, rồi lại không chịu nổi mệt mỏi, liền lại ngủ.

Như vậy nhiều lần, cả bản thân nàng cũng không biết, chính mình ngủ bao lâu.

Vẫn cứ ngủ say, cũng cảm giác bên môi ấm áp, tựa hồ là có đồ vật gì chạm lấy chính mình, Thiên Hựu vô ý thức há miệng, một dòng nước ấm trượt vào, nuốt xuống một cái.

Cũng không biết vừa ăn đi chính là món đồ gì, may mắn là ở trong nhà, nếu là ở bên ngoài, bị người đút thuốc độc, chính mình còn phải nói tiếng cảm ơn đó..

Thiên Hựu trong đầu nghĩ như vậy, nhưng mà không khống chế được khát vọng đối với đồ ăn, chép chép miệng, liền lại há mồm ra.

"Ăn xuống rồi?" Lạc Tử Y kinh ngạc thốt lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía An Lương đang đút cháo cho Thiên Hựu.

"Ừm." An Lương gật gù, nhìn Thiên Hựu lại mở miệng nhỏ, mỉm cười, vội lại múc một thìa nước cháo, đưa vào trong miệng Thiên Hựu.

Mắt thấy An Lương từng muỗng từng muỗng, tốc độ thì sắp theo không kịp Thiên Hựu nuốt, Mục Khuynh Tuyết ngồi ở cuối giường vẫn nhìn chằm chằm Thiên Hựu, cũng thở dài một hơi.

"May mắn nàng còn biết đói bụng!" Lạc Tử Y cười mắng một tiếng, tìm cái ghế ngồi xuống.

Chỉ chốc lát, một bát nước cháo chỉ thấy đáy.

"Tỉnh rồi thì mở mắt ra cho ta!" Nhìn dáng dấp Thiên Hựu tiếp tục há mồm đòi ăn, An Lương thì giận không chỗ phát tiết.

Thiên Hựu nghe vậy nhíu nhíu mày, thử khơi lên mí mắt, tựa hồ là ăn đồ ăn, có chút khí lực, mí mắt hơi dùng lực một chút, liền mở ra một cái khe.

Vào mắt chính là một mảnh ánh nến mờ nhạt.

Nháy mắt một cái, đồng tử tan rã một lát mới tập trung.

"Thiên Hựu?" Lạc Tử Y khẽ gọi một tiếng.

Thiên Hựu hơi ngẩn ngơ, qua đến nửa ngày, cuối cùng mới khôi phục ý thức.

"Ân.."

Hừ nhẹ một tiếng, hơi nghiêng đầu, chỉ thấy ánh mắt ân cần của mọi người nhìn mình chằm chằm, Thiên Hựu nhíu nhíu mày, nhếch miệng nở nụ cười.

"Vân Nhuế, mau đến xem thử" thấy Thiên Hựu cuối cùng có phản ứng, Lạc Tử Y vội tránh ra cơ thể, để Vân Nhuế đến gần trước giường.

Vân Nhuế thay Thiên Hựu bắt mạch, lại nhìn con mắt Thiên Hựu một chút, "Tiểu tướng quân, có thể nhìn thấy ta?" Đối diện lên với Thiên Hựu.

"Thái y.." Thiên Hựu chậm rãi gật gật đầu.

"Bệ hạ, không sao rồi, muộn chút lại đút một ít thức ăn cho nàng, nghỉ ngơi hai ngày, thì không có gì đáng ngại rồi!" Vân Nhuế thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về quốc chủ ngồi ở bên cạnh bàn chống trán bẩm báo.

"Ừm.." Quốc chủ gật gù, nhìn Thiên Hựu một chút, thả lỏng tâm trạng.

"Hoàng nãi nãi.." Mắt thấy quốc chủ một mặt vẻ mệt mỏi, Thiên Hựu trong lòng tự trách không ngớt, giẫy giụa muốn đứng dậy, An Lương vội nâng nàng ngồi dậy nửa người.

"Hoàng nãi nãi.. Xin lỗi.. Thiên Hựu.. Lại để cho ngài.. Lo lắng theo.." Thiên Hựu cúi đầu, thật cảm thấy hổ thẹn.

"Hừ, lo lắng ngươi, làm sao chỉ có một mình ta!" Quốc chủ âm thanh phát lạnh, đầu của Thiên Hựu lại thấp mấy phần.

"Xin lỗi.." Thấy Thiên Hựu tự trách như thế, mọi người dồn dập bớt buồn, nhưng mà nên tức giận vẫn là tức giận, nên oán giận vẫn là oán giận..

"Bỏ đi, mấy ngày nay, ngươi trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, nếu như không muốn để Hoàng nãi nãi lo lắng nữa, cũng nhanh tốt lên chút." Nói đến phần sau, ngữ khí quốc chủ ấm áp.

"Ân.. Hoàng nãi nãi.. Yên tâm đi.." Thiên Hựu gật gù, khẽ mỉm cười đối với quốc chủ.

Lạc Tử Y oán giận một tiếng, liền cùng Diệp Diên đồng thời, đỡ quốc chủ rời khỏi phòng.

"Sư phụ.. mẹ.."

"Lời xin lỗi, cũng đừng nói nữa." Mục Khuynh Tuyết mở miệng cướp lời Thiên Hựu trước.

Thiên Hựu sững sờ, gật gật đầu, "Ta.. Ngủ bao lâu?"

"Một ngày một đêm." Ngữ khí An Lương không thiện, liếc Thiên Hựu một chút, đem nàng để ngã ở trên giường.

"Ta đi làm chút đồ, ngươi bồi nàng đi." Quay về Mục Khuynh Tuyết khẽ nói một tiếng, liền đứng dậy rời đi.

"Mẹ.. Xin lỗi.. Đã nói là ta chăm sóc ngươi.. lại không ngờ.."

Mục Khuynh Tuyết không để ý đến lời nói của Thiên Hựu, trong lòng hãy còn một trận nghĩ đến mà sợ hãi.

Sáng sớm hôm nay, Mục Khuynh Tuyết vừa mở mắt liền nhìn thấy Thiên Hựu ngủ ở bên cạnh mình, tâm tình tất nhiên là tốt đẹp, lại thấy Thiên Hựu ở trong mộng liên tiếp cau mày, Mục Khuynh Tuyết hiếm thấy hiển lộ tâm tính từ mẫu, lập tức giơ tay ở trên cánh tay Thiên Hựu vỗ nhẹ hai cái.

Chính là hai cái vỗ này, để Mục Khuynh Tuyết cảm thấy không đúng!

Cánh tay vốn nên mềm mại, vỗ lên lại là cứng rắn!

Mục Khuynh Tuyết chau mày, vốn cũng không nghĩ sẽ phát hiện cái gì, chỉ là tiện tay xốc lên ống tay áo liếc mắt nhìn, không khỏi giật nảy cả mình!

Chỉ thấy nơi khuỷu tay Thiên Hựu sưng đỏ dị thường, rõ ràng sưng một vòng lớn, ống tay áo lại tuốt lên, không ngờ trên cánh tay cũng có vài đạo vết côn.

Mục Khuynh Tuyết sợ hết hồn, phân biệt một hồi, là côn thương! Chỉ hơi trầm ngâm, liền biết được, đây nhất định là bị sơn tặc đả thương, lúc này không chút nghĩ ngợi, trực tiếp cởi đi y phục trên người Thiên Hựu, chỉ chừa một cái yếm và tiểu khố.

Quần vừa cởi, vết thương trên đầu gối cũng bại lộ, nơi đầu gối trái một đạo côn thương Mục Khuynh Tuyết vừa nhìn liền nhận ra, nhưng hai mảng xanh tím trên đầu gối này, nhìn thế nào, cũng giống như là quỳ mà có!

Nghĩ như vậy, Mục Khuynh Tuyết lại nhớ tới hôm qua khi nhìn thấy Thiên Hựu, hai cái ống quần từ đầu gối trở xuống một mảnh bùn dơ, suy nghĩ một hồi, trong lòng cũng có kết luận.

Lập tức tức giận thì muốn một bạt tay đem Thiên Hựu đập tỉnh! Nhưng mà vẫn là vội vàng gọi Vân Nhuế đến.

Vân Nhuế vừa nhìn, cũng sợ hết hồn, hai người lại đem Thiên Hựu tỉ mỉ kiểm tra một lần, không nhìn thấy ngoại thương nữa, cũng an tâm, thay nàng bôi xong thuốc, Vân Nhuế liền lui xuống.

Mục Khuynh Tuyết hãy còn một mình hờn dỗi sinh ra, chỉ đợi Thiên Hựu tỉnh lại liền muốn phát tác.

Nhưng chờ mãi, đều đến giữa trưa, cũng không thấy Thiên Hựu tỉnh lại, lúc trước, chưa bao giờ thấy Thiên Hựu lười giường a!

Vẫn là quốc chủ phát hiện có chút không thích hợp, kêu Vân Nhuế đến bắt mạch.

Lúc này vừa nhìn, Vân Nhuế mới phát hiện, Thiên Hựu lúc này thân thể suy yếu tới trình độ nhất định, vừa hỏi mới biết, đây đã là nàng ngày thứ tư không có ăn uống rồi!

Dặn dò An Lương, mặc kệ như thế nào, hôm nay, cần phải để nàng ăn một chút gì!

* * *

"Aiz.." Mục Khuynh Tuyết khẽ thở dài, cầm thuốc trị thương, kéo qua cánh tay của Thiên Hựu, cẩn thận bôi lên.

Thiên Hựu sững sờ, luôn cảm thấy quái quái chỗ nào?

"Hả?" Nhìn cánh tay trái mình chằm chằm một lát, tựa hồ là đã giảm sưng rồi, thoáng hoạt động một hồi, cũng không đau như vậy.

"Ơ?" Thiên Hựu lại là một tiếng nghi hoặc, cuối cùng ý thức được nơi nào kì quái!

Nhìn chung quanh một chút, chỉ thấy hai cánh tay của chính mình lộ ở bên ngoài, nghĩ như vậy, vội vén chăn lên liếc nhìn một chút.

"A ya! Làm sao!" Ở thời điểm phát hiện trên người mình chỉ còn cái yếm và tiểu khố, Thiên Hựu một tiếng kêu sợ hãi, dọa đến Mục Khuynh Tuyết giật mình một cái.

"Kêu cái quỷ gì!" Bất mãn khiển trách một tiếng.

"Ta.. Ta.." Nhìn Mục Khuynh Tuyết ở bên, khuôn mặt nhỏ Thiên Hựu trong nháy mắt đỏ chót.

"Ta.. Quần áo của ta đâu?"

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy nhướng mày, quay đầu liếc nhìn, Thiên Hựu thuận thế nhìn lại, chỉ thấy y phục của chính mình bị tiện tay khoát lên trên ghế.

"Ngươi làm sao.. cởi y phục của ta.. Cũng không nói với ta một tiếng chớ!"

"Ta nói rồi, ngươi không trả lời, ta liền coi như ngươi ngầm cho phép" Nhìn Thiên Hựu khuôn mặt đỏ bừng, Mục Khuynh Tuyết lắc lắc đầu, nở nụ cười.

Hết chương 79[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back