Ngôn Tình [Edit] Trong Nhà Có Chồng Quỷ - Khuynh Thành Nha Đầu

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Alissa, Sep 7, 2022.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 10.1: Dùng minh tệ (*) đổi đồ ăn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (*)Tiền Âm Phủ.

    Nói xong, tôi liền dùng đũa gắp thức ăn ở gần mình nhất, nghĩ thầm tôi chưa bao giờ tiến vào nhà hàng năm sao, hôm nay vừa có lộc ăn vừa thỏa mãn mắt nhìn.

    Cấp Quận Nam vốn dĩ đang yên lặng ăn cơm, nghe tôi nói thế, đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt còn có tia kinh ngạc:

    "Người nhân gian cũng dùng minh tệ sao?"

    Minh... Minh tệ...

    Thế là tôi chính thức bị sặc, Cấp Quận... Cấp Quận Nam dùng minh tệ mời tôi ăn cơm ư? Hắn, hắn ta không có tiền mà còn dám tới chỗ tốt ăn cơm ư?

    Tôi tức khắc nổi trận lôi đình, nhấc mông đứng dậy, nghiêm giọng quát:

    "Cấp Quận Nam, anh nói cái quỷ gì vậy, dù không ăn qua thịt heo nhưng chắc chắn có thấy qua heo chạy mà, hai ngàn năm trước anh cũng từng sống mấy chục năm, anh có thấy ai đi vào khách điếm ăn cơm mà trả minh tệ không?"

    Cấp Quận Nam mím môi, sắc mặt tái đi, nhìn vào mắt tôi, ánh mắt tức thì tỏ vẻ vô tội:

    "Vậy em mời tôi một bữa đi, tôi không có tiền."

    ...... tôi thật hối hận, chỉ một câu của hắn cũng đủ làm tôi sặc chết đó, nếu tôi ngất đi thì không phải bận tâm gì nữa nhỉ!

    Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt đẹp trai tỏ ra vô tội làm người ta không nỡ, dù trong lòng tôi đang kêu gào không thể nhưng không nói ra được khỏi miệng.

    Vì thế, tôi đã có một bữa cơm đắt nhất từ trước đến nay, đắt đến mức tôi ước gì cắn lưỡi chết quách cho rồi.

    "Cấp Quận Nam, đây là bữa ăn đắt nhất, sau này anh có tiền nhất định phải trả lại cho tôi nhé?"

    "Cấp Quận Nam, anh không cảm thấy món Mễ Lan Tiên Ngư đó ăn rất ngon sao?"

    "Cấp Quận Nam, tôi nuôi anh tốt thế, lát nữa về nhà anh phải kể lại những điều anh biết, nhé."

    "Cấp Quận Nam."

    Sau khi ăn xong, tôi muốn tìm người trò chuyện, nhưng người kia không để ý tới tôi, tôi tức giận quay đầu lại, lại thấy được một cảnh làm tôi tức sôi máu.

    Mẹ kiếp, mấy cô gái đó vây quanh tôi từ khi nào thế, tôi thầm chửi rủa, rồi thấy Cấp Quận Nam bị vây ở bên trong đang bắt tay với một người đẹp, lửa giận của tôi liền bốc cao.

    Cái tên này, tôi khịt mũi, ăn no xong bắt đầu cám dỗ con gái, thật là lãng phí tiền của tôi mà!

    Vì thế tôi không chần chừ, nổi giận đùng đùng xông qua đó, bằng những cú đấm đá tôi đã kéo được hắn ra khỏi đám con gái.

    Cho đến khi đi được nửa đường, sắc mặt tôi vẫn tái mét, Cấp Quận Nam bị tôi lôi kéo, lại im lặng một cách lạ lùng, tôi bĩu môi, vừa định tức giận, lại phát hiện hắn đang nhìn cái tay lôi kéo của tôi, do đèn đường chiếu từ đỉnh đầu xuống, cho nên tôi không thấy rõ biểu cảm của hắn.

    Má, ngài quỷ này không phải nổi sắc tâm với tôi chứ! Tôi rùng mình một cái, lập tức ném tay hắn:

    "Cấp Quận Nam, nếu anh dám làm chuyện gì nguy hại đến nhân gian, tôi nhất định tống anh vào đồn cảnh sát!"

    "Đồn cảnh sát là gì?"

    "Chính là nha môn, là nơi chuyên bắt người xấu."

    Than ôi, nói chuyện với người cổ đại hại não quá.

    Im lặng hồi lâu, Cấp Quận Nam mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng ném ra một câu:

    "Quỷ phạm sai lầm chỉ có địa phủ mới quản được."

    Nói xong liền đi về phía trước, thái độ kiêu ngạo không ai bì nổi.

    Tôi khó chịu, trợn mắt trắng, tên này đang tự kiếm cái cớ cho bản thân à, tôi nghĩ đến cuộc trò chuyện sáng nay của hai người liền cảm thấy đau đầu, hắn nói là: tôi bảo vệ em, nhưng em cần phụ trách cuộc sống và ăn uống hàng ngày của tôi. *, tôi thật muốn biết tên quỷ này có phải lấy cớ để lừa ăn lừa uống lừa sắc của tôi không!

    Ể? Lừa sắc? Thải âm bổ dương nhỉ?

    Tôi liếc mắt nhìn người đi phía trước, trong lòng liền tính toán!

    Hắc hắc, Cấp Quận Nam, tôi tìm việc làm cho anh nha!

    Editor: Alissa
    Cập nhật 28/10/23
     
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Ngoại truyện không liên quan đến nội dung truyện.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày qua, tôi thấy vô cùng lo lắng, lo đến mức sinh tâm bệnh, cứ đi đi lại lại trong căn chung cư nhỏ.

    Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Rốt cuộc làm thế nào mới tốt đây?

    Không nhận được nhấp chuột, không thể kiếm tiền từ người hâm mộ sách, không nhận được lợi nhuận, không thể nhận được tiền cho các bài đánh giá sách, tôi nên nói như thế nào với Nha Đầu?

    Liếc mắt nhìn Cấp Quận Nam, tôi suýt nữa hộc máu, so với tôi đang bực bội, người ta lại rảnh rỗi nhàn hạ, vui vẻ thoải mái nằm trên sô pha xem TV, mặc kệ tôi đi đi lại lại như thế nào, cũng không thể nào lọt vào mắt quỷ của hắn.

    Tôi rất bất mãn với thái độ phớt lờ của hắn, nên bước tới đá thẳng vào ghế sô pha.

    Ở đây tôi phải nhấn mạnh một chút, trong số tất cả nội thất trong nhà, chiếc ghế sô pha nội thất duy nhất mà Cấp Quận Nam yêu thích.

    Quả nhiên, ngài Cấp Quận Nam đã phản ứng lại trước hành vi đó, đầu tiên là trợn mắt, sau đó di chuyển ghế sô pha vào phòng tôi nhanh như một cơn gió, dù chúng tôi chỉ ở với nhau được vài ngày, nhưng hắn rất rõ thói quen của tôi.

    Kết quả là, chỉ hai giây sau, trong tay của hắn đã có thêm một chai sữa bò Vượng Tử.

    OH, MYGOD! Đó là sữa bò Vượng Tử tôi thích nhất.

    Hừ, tên quỷ đáng ghét này, hôm qua tôi mới mang về một thùng sữa Vượng Tử, nhưng qua một đêm chỉ còn lại một chai, nếu cái chai này không được tôi ôm trong ngực đi vệ sinh, thì sớm đã đi đời nhà ma rồi.

    Nhưng chai sữa bò Vượng Tử này đã được tôi giấu vào áo lót trong ngăn tủ đồ lót rồi, sao hắn lại tìm được?

    Nhưng hiện tại tôi không có tâm tình đi đoạt sữa Vượng Tử, bởi vì một chuyện khác còn quan trọng hơn.

    Thấy tôi khác bình thường, Cấp Quận Nam lúc này mới nghiêm túc nhìn tôi.

    Tôi ấm ức bĩu môi, ngồi trong ổ của hắn: "Cấp Quận Nam, người đọc toàn là mẹ kế, không thích chúng ta."

    "Hả?" Cấp Quận Nam như hoàn thượng không hiểu gì.

    "Anh xem đi, điểm đánh giá như vậy, điểm xem, điểm đề cử, điểm lưu như thế, số điểm còn thiếu so với mong đợi, oa oa, nhìn lại bình luận, nó thảm không nỡ coi luôn! Tôi đau lòng quá, tim gan phèo phổi đều bị thương!"

    "Đây là do em không đủ sức hút." Cấp Quận Nam nhún nhún vai.

    Vì thế tôi nhanh chóng đáp một câu: "Hừ, tôi biết anh không có sức hút, nhưng người giống như tôi là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nổ lốp, làm sao không có ai yêu!"

    Cấp Quận Nam trầm mặc.

    "Cấp Quận Nam, mẹ ruột mà không tới, Nha Đầu sẽ ko nuôi nổi chúng ta đó, tôi lưu lạc đầu đường cũng được thôi, nhưng ngài lớn lên soái khí như vậy, anh tuấn như vậy, ôn văn nho nhã, nếu cũng lên phố ăn xin, thì tiếc lắm."

    Hai mắt tôi đẫm lệ, mông lung nhìn Cấp Quận Nam.

    Cấp Quận Nam gật gật đầu, cảm thấy tôi nói rất có đạo lý:

    "Xem ra đến lúc tôi nên góp sức rồi."

    "Đúng đúng đúng, mong anh thỉnh trên thông thần linh dưới thông quỷ hồn chỉ đường cho tôi cùng Nha Đầu."

    Tôi vội vàng gật đầu, có thể nói là tự luyến, nhưng có cơ hội ôm đùi thì không thể bỏ lỡ.

    "Em nói một tiếng với Nha Đầu, cut bớt phần em diễn, tăng cảnh diễn cho tôi, tôi đảm bảo mai bán chạy!"

    Cấp Quận Nam chắp tay sau lưng, như hình tượng của lão phu tử.

    [1]Phu tử: bậc thánh nhân tiền bối có nhiều công trạng với đất nước.

    "Anh muốn diễn một mình?"

    Tôi khịt mũi, quá đáng giận, dám phớt lờ đi cống hiến của tôi trong 《 chồng quỷ 》 .

    "Chẳng lẽ em không biết ngài quỷ lăn lộn bán manh[2] hiệu quả hơn nữ hán tử[3] sao?"

    [2]Tỏ ra cute.
    [3]nữ mạnh mẽ như nam.

    Vì thế, tôi xấu hổ, anh cho rằng anh là thú sao?

    "Được thôi, vậy anh lên sân khấu đi, nhưng nếu không mời được mẹ ruột, không kiếm được fan cho sách, cầu không được tiền, không nhận bình luận sách, không đổi được review, ngày mai anh sẽ đi gặp Diêm Vương."

    "Được, nhưng trước khi lên sân khấu, em phải mời tôi ăn một bữa tại nhà hàng lần trước!"

    Mé, ngài Cấp Quận Nam, náo loạn nửa ngày mà ngài nói chuyện ma quỷ với tôi thế!

    Lời tác giả: Nha Đầu có chuyện muốn nói, thấy Bắc Bắc cùng anh đẹp trai nhọc lòng vì sách mới, Nha Đầu thật sự băn khoăn, cho nên mong mọi người ủng hộ theo dõi, đừng để hai người đó mệt quá.
     
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 11: Đầy rẫy chuyện ma quái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liếc mắt nhìn Cấp Quận Nam đang đi phía trước, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Hề hề, Cấp Quận Nam, hay là tìm việc cho anh nhỉ?

    Cân nhắc cả ngày, vừa tan học, tôi đã vội vàng chạy thẳng tới căn chung cư của Cấp Quận Nam.

    Vừa lấy chìa khóa ra, cửa đã tự động mở. A, bước chân của tôi nhẹ vậy mà anh ta vẫn nghe được, đúng là không phải dạng vừa. Vừa bước vào nhà, chỉ thấy Cấp Quận Nam chớp mắt một cái, cửa lại tự động đóng lại. Phen này tôi sợ tái mặt, hóa ra làm quỷ có nhiều lợi ích ghê, có thể dùng ý niệm mà làm được nhiều việc như vậy!

    Vừa hoàn hồn lại, tôi thấy Cấp Quận Nam đang ngồi dựa vào sofa xem TV. Hừm, theo tôi thì chỉ có người buồn chán mới dùng việc vô vị này để giết thời gian, nhưng chậc chậc, Cấp Quận Nam thì không nghĩ vậy. Tôi thấy anh ta dán mắt vào nữ chính trên màn hình, dáng vẻ rất si mê.

    Tôi cũng liếc nhìn một cái, chẳng phải đây là phiên bản *Phong Thần Bảng* của Phạm Băng Băng đang được chiếu rầm rộ gần đây sao!

    Nhìn Phạm Băng Băng nhà tôi, từng cử chỉ đều toát lên vẻ yêu kiều quyến rũ, ngay cả nét cười cũng đong đầy mê hoặc. Đàn ông nào mà chẳng bị hút hồn. Thế mà tôi không ngờ "Phạm gia" lại lợi hại đến mức này, không chỉ mê hoặc hàng vạn đàn ông, mà còn có thể khiến cả đám quỷ nam cũng say đắm. Tôi không khỏi thật lòng khâm phục.

    "Hehe, Băng Băng nhà tôi đẹp không?" Tôi vứt cái cặp lên ghế sofa, tự rót cho mình một ly nước rồi cười lạnh hỏi.

    "Vẻ đẹp tuyệt thế của công chúa Tô thị không gì sánh bằng." Cấp Quận Nam nói về Đát Kỷ với ánh mắt tràn ngập sự tôn kính và ngưỡng mộ.

    Ha, gọi Đát Kỷ là công chúa Tô thị à? (Đát Kỷ sinh ra ở nước Tô, cha là quốc quân của nước này). Khóe môi tôi nhếch lên, tôi lườm anh ta một cái. Thích ngắm mỹ nữ hả? Được thôi, tối nay đảm bảo anh được ngắm thỏa thích.

    "Anh đẹp trai, em có chuyện muốn nói với anh." Tôi ngồi xuống trước mặt anh ta, cố gắng hạ giọng thật nhẹ nhàng.

    "Anh đẹp trai là sao?" Ai đó ngây ngô hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc.

    "Anh đẹp trai tức là chàng trai đẹp mã đấy." Tôi lại mỉm cười ngọt ngào.

    Không ngờ câu nói đó lại nhận về một cái lườm: "Không có chuyện gì mà ân cần, chắc chắn có mưu đồ xấu."

    Khỉ thật, quỷ mà cũng biết chửi người sao? Đây đúng là chuyện kỳ quái nhất thế gian. Quá tức giận, tôi vỗ mạnh vào đùi, lộ rõ bản chất "nữ hán tử" : "Anh mới là kẻ đột nhập, đến chẳng có ý gì tốt cả!"

    Thế là dưới sự "không buông tha" của tôi, Cấp Quận Nam đành tắt TV, quay đầu lại, bắt chước tôi lườm một cái, rồi nhìn tôi với vẻ mặt vô không kiên nhẫn.

    Vì bắt chước tôi liếc mắt trắng nên hành động đó trông thật gượng gạo, tôi âm thầm cười khúc khích trong lòng, không ngờ "quý ông quỷ" này lại có lúc dễ thương ngốc nghếch như thế.

    "Ngài Cấp Quận Nam." Tôi chỉnh lại tư thế ngồi, lấy sổ ghi chép ra, vừa viết vẽ lên đó vừa nói, "Hôm qua, chi phí cho việc 'trang hoàng' lại toàn bộ từ đầu đến chân cho ngài là 3.241 tệ, tiền đặt cọc thuê căn hộ cho ngài là 5.000 tệ, tiền thuê hàng tháng là 3.000 tệ, còn bữa ăn ở khách sạn năm sao hôm qua hết 18.400 tệ, tổng cộng là 29.641 tệ."

    Thấy Cấp Quận Nam ngồi dưới sàn như một học sinh tiểu học, ngoan ngoãn nghe tôi nói, tôi hài lòng gật đầu, đẩy gọng kính lên và nghiêm túc nói tiếp: "Số tiền 29.641 tệ này là tiền tôi đã dành dụm từ khi 5 tuổi, tiết kiệm từng chút để dành làm của hồi môn. Nhưng chỉ trong một ngày, ngài Cấp Quận Nam, ngài đã tiêu hết sạch."

    Cấp Quận Nam nghe đến đây, có chút ngượng ngùng cúi đầu. Tôi thầm nghĩ, không hổ là hậu duệ danh gia vọng tộc, quả nhiên cách giáo dục không tầm thường.

    Tôi giơ hai tay lên, mím môi, ra vẻ bất lực nói: "Bây giờ tôi chỉ còn lại vài chục tệ, nếu không có thêm thu nhập, ngày mai chúng ta sẽ phải uống gió Tây Bắc rồi."

    Nói đến đây, tôi cũng không ngờ mình lại tự nhiên bật khóc, hai dòng nước mắt lăn dài xuống. Trời ơi, thật là hợp cảnh quá đi!

    Cấp Quận Nam nhìn vào mấy chục tệ nằm trên bàn, biểu cảm trên mặt có phần phức tạp. Có lẽ anh ta đang hối hận vì đã vung tay quá trớn, hoặc có thể đang thấy mình bị phụ nữ nuôi như vậy thì ảnh hưởng đến hình tượng "nam thần," hoặc cũng có thể đang suy tư điều gì đó.

    Chỉ chốc lát sau, anh ta ngẩng đầu lên, trở lại với vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng thường ngày, nghiêm túc hỏi: "Tiền có thể mua được minh tệ, vậy vàng mã có thể đổi lại thành tiền thật không?"

    Ờ.. Ngay lập tức tôi cảm thấy đầu mình như nặng gấp đôi. Đúng là trò chuyện với quỷ thì chỉ toàn nghe đầy rẫy chuyện ma quái mà thôi!

    Tôi vô vọng vò đầu, vốn đã rối tung. Cấp Quận Nam, nếu tôi nói anh lỗ mãng, thì đó đã là một lời khen rồi đấy!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...