Cổ Đại [Edit] Khuynh Thành Tuyết - Yểu Dư Chiết

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Jasmine92, 9 Tháng mười một 2020.

  1. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    [​IMG]

    Tên truyện: Khuynh Thành Tuyết.

    Tác Giả: Yểu Dư Chiết.

    Số chương 89 chương.

    Nguồn truyện: Đã hoàn.

    Lịch đăng: Đã hoàn, đang beta lại cho chính xác.

    Thể loại: Vô couple, tình cảm gia đình (mẹ con)​

    Link góp ý thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Xiao Yun

    Văn án

     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười một 2020
  2. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 1: Mục Thiên Hựu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thư Phòng của phủ tướng quân, Mục Thiên Hựu đang mặt vẻ lo lắng khổ đọc quyển 《Luận Ngữ》.

    "Khổng Tử nói: Xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân (1)".

    (1) : Người ưa dùng lời nói khéo hay, làm vẻ mặt hiền lành, như vậy chưa hẳn là người có lòng nhân.

    "Tăng Tử viết.."

    Không nghĩ lúc này bên cửa sổ lại nhô lên cái đầu nhỏ.

    "Thiên Hựu, Thiên Hựu!" Người đến gõ gõ khung cửa sổ, kêu nhẹ Thiên Hựu.

    Thiên Hựu quay đầu nhìn, nhất thời đau đầu!

    "Lạc Tuyết, không phải từng nói với ngươi, thời điểm học bài không bồi ngươi chơi sao?" Thiên Hựu tuy là trên miệng nói như thế, lại vẫn là đứng lên mở cửa ra, nghênh đón Lạc Tuyết vào phòng.

    "Ai đến tìm ngươi chơi, có chuyện rất lớn muốn nói với ngươi!" Lạc Tuyết một mặt hưng phấn, vào phòng nhìn trái nhìn phải.

    "Ơ, An sư phụ không ở đây hả?".

    "Ngươi tìm sư phụ hả? Người một hồi sẽ trở lại." Thiên Hựu cười cười.

    An sư phụ trong miệng Lạc Tuyết, là ân sư thụ nghiệp của Thiên Hựu, An Lương. Mà Lạc Tuyết là nổi danh sợ An Lương.

    "Không phải không phải, nàng không ở đây thì được rồi." Lạc Tuyết yên tâm, lẫm lẫm liệt liệt hướng về trên ghế nằm.

    "Nói đi, chuyện động trời gì?" Thiên Hựu mất tập trung ứng phó Lạc Tuyết, một lòng một dạ còn suy nghĩ "Khổng Tử nói.. Tăng Tử nói.." Ư, dù sao chuyện động trời nữa trong miệng Lạc Tuyết, cũng lớn không bằng con thỏ nhỏ nàng nuôi nhảy núi té gãy chân.

    Vừa nhìn chính mình không chịu được coi trọng nên có, Lạc Tuyết gương mặt không vui, "Mục Thiên Hựu! Chuyện này là có quan hệ với ngươi!"

    "Ừm, chờ một chút hãy nói, để ta học bài trước." Nói xong, Thiên Hựu rung đùi đắc ý đọc Luận Ngữ.

    "Khổng Tử nói: Xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân."

    "Tiên quả nhân?" Lạc Tuyết tựa hồ nghe lạc giọng cái gì..

    "Mẹ nuôi sáng sớm không có cho ngươi ăn cơm sao?" Thiên Hựu vô cùng không biết nói gì nhìn Lạc Tuyết, vốn là sách này chính mình học không nổi, Lạc Tuyết quấy rối như thế, càng đừng muốn học!

    "Khà.. khà khà, Thiên Hựu ngươi đừng tức giận, ta là thật sự lòng tốt đến nói cho ngươi biết một tin tức vô cùng tốt!" Lạc Tuyết ngượng ngùng le lưỡi một cái, bước nhỏ chạy đến bên người Thiên Hựu, kéo lấy ông tay áo của nàng, một mặt dáng dấp vô tội.

    "Ngươi nói đi." Thiên Hựu không chịu được nhất bộ dáng này của Lạc Tuyết, đem sách để tới một bên, giơ hai tay đầu hàng.

    "Khà khà, ta cho ngươi biết, mẹ ngươi muốn quay về rồi!" Lạc Tuyết kích động dị thường, nói đến nửa câu sau, cả người đều muốn nhảy lên.

    Nhưng mà Thiên Hựu nghe đến cái này, vẫn cứ là mặt không hề cảm xúc, sau khi trầm tư chỉ chốc lát, đứng dậy không nói lời gì, đẩy Lạc Tuyết đi ra ngoài cửa.

    "Này, này Thiên Hựu, ngươi đuổi ta làm cái gì?" Lạc Tuyết không rõ nội tình, bị Thiên Hựu đẩy đến cửa.

    "Lý do này thời điểm ngươi nửa năm trước để ta cùng ngươi lên núi bắt thỏ dùng qua rồi, lần đó ta nhớ tới rất rõ ràng, trở về bị sư phụ thưởng 20 đại bản, ba ngày không xuống giường!"

    "Này này Thiên Hựu, lần này là thật sự! Đúng là thật sự! Ngươi thì tin tưởng tin tưởng một lần đi!" Lạc Tuyết hai tay gắt gao đẩy lấy cửa, không cho Thiên Hựu đóng cửa.

    "Tiểu công chúa của ta, lần này đến lượt ta cầu xin ngươi, van cầu ngươi tha tiểu nhân đi, sư phụ trước khi ra cửa bàn giao ta học xong đoạn Vi Chính, hiện tại ta cả học đoạn Học Nhi này cũng không đọc xong đó!" Thiên Hựu là quyết tâm muốn đuổi đi cái tên gây họa này.

    "Nhưng mà.."

    "Ầm." Một tiếng, cửa bị đóng.

    "Mục Thiên Hựu! Gan ngươi rất to, lại dám đem bản công chúa cự tuyệt ở ngoài cửa!"

    "Ầm ầm ầm!" Lạc Tuyết ở bên ngoài mãnh liệt đục cửa phòng.

    "Mục Thiên Hựu ngươi mở cửa ra cho ta!"

    Thiên Hựu thì là dựa lưng vào cửa phòng, không nói một lời, mong mỏi tiểu tổ tông này chút nữa mệt thì tự mình đi.

    "Mục Thiên Hựu! Mục.."

    "Tuyết Nhi công chúa đến rồi, làm sao không vào ngồi một chút ngồi một chút?"

    Thì ở lúc này, trong viện chẳng biết lúc nào đứng một nữ tử, cười khanh khách mà nhìn Lạc Tuyết.

    Lạc Tuyết nghe được âm thanh này, trong nháy mắt yên tĩnh lại, chậm rãi quay người.

    Cô gái khuôn mặt đẹp đẽ vốn nên khiến người ta thèm nhỏ dãi này, lại không ngờ Lạc Tuyết thấy được cô gái này, lại như thấy được quỷ, hoa dung thất sắc!

    "An.. An.. An sư phụ.." Lạc Tuyết yếu ớt nuốt ngụm nước, An Lương thì là từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn nàng, không hề không nhìn ra nơi nào đáng sợ

    Thiên Hựu trong phòng nghe được thanh âm của An Lương, thầm nghĩ trong lòng không tốt, vạn phần không tình nguyện quay người mở cửa phòng.

    Nhưng mà Lạc Tuyết đang dựa vào cửa phòng, Thiên Hựu vừa mở cửa, ngược lại để cho Lạc Tuyết không còn trọng tâm, té ngã ở trong lòng Thiên Hựu.

    "Lạc Tuyết ngươi không sao chứ.." Mắt thấy tiểu công chúa vừa rồi còn hung hăng càn quấy giờ khắc này dường như như chim sợ cành cong, Thiên Hựu cũng là muốn cười không dám cười, một mặt bất đắc dĩ nhìn về phía An Lương.

    "Sư phụ."

    "Ừ, đem công chúa đỡ vào phòng nghỉ ngơi chút." An Lương nhấc nhấc tay phân phó, một mặt đi vào trong nhà.

    Mắt thấy An Lương cách mình càng ngày càng gần, Lạc Tuyết đột nhiên lâm vào trong đoạn hồi ức không tốt đẹp nào đó, một đôi tay nhỏ không tự giác đặt ở phía sau, đột nhiên một cái giật mình.

    "Không không không không, không cần, ta đột nhiên nhớ tới ta đau bụng, thì không quấy rầy, ta đi trước!" Dứt lời, Lạc Tuyết không hề chú ý hình tượng, giương nanh múa vuốt liền chạy ra bên ngoài.

    "Này, không cần ta bồi ngươi chơi à?" Thiên Hựu cười xấu xa trêu chọc Lạc Tuyết chạy xa.

    Lạc Tuyết chỉ làm như không nghe, một hơi chạy ra phủ tướng quân, mới dám quay đầu lại quở trách Thiên Hựu không lương tâm, không giúp nàng.

    "Thiên Hựu, học Luận Ngữ thế nào rồi?"

    Chuyện giữa đứa trẻ, An Lương chỉ là cười cho qua chuyện, nhưng mà bài tập của Thiên Hựu, nàng là một chút cũng không lười biếng

    "Ah.. vẫn.. vẫn tốt.." Thiên Hựu ánh mắt có chút né tránh, không dám nhìn thẳng An Lương.

    Nhìn nàng dáng vẻ ấy, An Lương tự nhiên là rõ ràng trong lòng.

    "Được, vậy liền khảo sát đoạn Học Nhi hôm qua cho ngươi đọc thuộc lòng trước."

    Thiên Hựu âm thầm thở một hơi, vẫn may vừa rồi xem lại một hồi đoạn Học Nhi, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu..

    "Tử viết: Quân tử, bất trọng tắc bất uy."

    "Tử viết: Quân tử, bất trọng tắc bất uy, học tắc bất cố. Chủ trung tín. Vô hữu bất như kỷ giả; Quá tắc vật đạn cải (2)" Thiên Hựu thoáng suy tư, đối đáp trôi chảy.

    (2) Quân tử thiếu thái độ trang trọng thì không uy nghiêm; học cũng không củng cố được kết quả. Quân tử lấy chữ tín và trung làm chủ. Không kết bạn với người không giống mình. Có sai lầm không ngại sửa chữa.

    "Ư, Tử viết: Đạo thiên thừa chi quốc."

    "Tử viết: Đạo thiên thừa chi quốc, kính sự nhi tín, tiết dụng nhi, ái nhân, sử dân dĩ thời (3). " Thiên Hựu âm thầm vui mừng, quả nhiên lâm trận mới mài gươm vẫn có chút tác dụng!

    (3) Lãnh đạo quốc gia có nghìn cỗ xe, phải giữ điều tín mọi việc, tiết kiệm chi tiêu, yêu mến dân, sử dụng sức dân theo thời gian thích hợp.

    "Ừm, trở lại. Tử viết: Xảo ngôn, lệnh sắc."

    "Tử viết: Xảo ngôn, lệnh sắc, tiên quả nhân." Lời vừa ra khỏi miệng, Thiên Hựu hận không thể cắn đi đầu lưỡi của mình, ảo não vỗ vỗ trán, đều do Lạc Tuyết!

    "Khụ.." Cả An Lương cũng không khống chế được, một tiếng cười khẽ.

    "Phi! Tử viết: Xảo ngôn, lệnh sắc, tiên hĩ nhân."

    "Học bài cái bụng ngươi cũng đói rồi?" An Lương hiếm thấy trêu ghẹo nói.

    Thiên Hựu thì là gương mặt thẹn thùng.

    "Tiếp tục. Tử viết: Phi kỳ quỷ nhi tế chi (4). "

    (4) Không phải tổ tiên mình mà cúng tế.

    Xong rồi! Đây là nội dung của đoạn Vi Chính, câu này mơ hồ nhớ được, nhưng lại nhớ không chân thực.

    "Tử viết: Phi kỳ quỷ nhi tế chi.. ah.. ân.." Thiên Hựu một bên lẩm bẩm, một bên ở trong phòng tản bộ bước chân cố gắng nghĩ lại, nhưng mà đồ vật trong đầu không có lại như thế nào nghĩ tới?

    Lại đợi chốc lát, Thiên Hựu vẫn cứ không có đáp.

    "Tử viết: Như thị kì sở dĩ (5). "

    (5) Như thị kì sở dĩ: Nhìn kỹ cách người làm.

    "Ah.. ah.."

    An Lương thay đổi đề mục hỏi dò, nhưng mà kết quả vẫn không lý tưởng, Thiên Hựu ấp úng nửa ngày, vẫn không có đáp lại.

    An Lương có chút không vui hắng giọng một cái, Thiên Hựu liếc trộm nàng một chút, lại vội vã cúi đầu.

    "Tử viết: Vi chính dĩ đức (6). "

    (6) Cầm quyền phải có đức.

    "Sư phụ con sai rồi, đoạn Vi Chính, con.. con còn chưa.. còn chưa học.." Mắt thấy An Lương sắc mặt càng ngày càng khó coi, Thiên Hựu dứt khoác nhận sai, mong mỏi xử lý một cách khoan hồng.

    An Lương hừ lạnh một tiếng, không có thời gian để ý.

    Thiên Hựu thì lại ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, nhưng mà là như có gai ở sau lưng.

    Một lúc lâu, An Lương thở dài. "Đi đóng cửa lại."

    Thiên Hựu một cái giật mình, vạn phần không tình nguyện đứng dậy đóng cửa lại, chờ thời điểm nàng quay người trở về phòng, An Lương chẳng biết lúc nào đã ở trước bàn đọc sách đứng chắp tay, chờ đợi cái gì.

    Hết chương 1
     
  3. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 2: Trách phạt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư phụ." Thiên Hựu tự biết có lỗi trước, đi tới bên bàn đọc sách cầm lấy cây thước gỗ đàn hương kia, hai tay đệ trình đến trước mặt An Lương, cả thở mạnh cũng không dám.

    Cây thước gỗ đàn hương này theo An Lương mười năm rồi, rộng bằng hai ngón tay, dày nửa tấc, dài nửa cánh tay, nặng chừng một cân hai, gỗ đàn hương chế tạo, cứng rắn dị thường, Thiên Hựu những năm này, không ăn ít vị đắng của gỗ đàn hương này.

    An Lương cúi đầu liếc mắt nhìn, Thiên Hựu thái độ thành khẩn, đồng thời chủ động nhận sai, theo lý thuyết, nên phạt nhẹ một chút. Nhưng mà một giây sau, An Lương liền đẩy ngã ý nghĩ của chính mình.

    Đứa nhỏ này học bài đã thành việc khó, mấy lần trước, nàng cũng là như thế chủ động nhận sai mà chạy trốn trừng phạt.

    Trầm ngâm phút chốc, An Lương trong lòng đã là quyết định, tiếp nhận cây thước, ở trong tay thoáng ước lượng một chút.

    Cùng lúc đó, Thiên Hựu kéo lên y phục thắt ở bên hông, người trên nằm ở trên bàn sách, trong miệng cắn ống tay áo, đã làm xong chuẩn bị.

    "Aiz." An Lương thở dài, cây thước ở trên mông Thiên Hựu nhẹ gõ hai cái, sau đó giơ lên thật cao.

    Theo cây thước nâng cao, Thiên Hựu hít sâu một hơi.

    An Lương nhìn nàng một cái, vẻ mặt nghiêm khác, thước trong tay pha thêm tiếng gió vù vù, hung hăng đánh ở giữa khe mông của Thiên Hựu.

    "Bốp!" Thiên Hựu đột nhiên ngưỡng lên thân thể, một tiếng gào lên đau đớn suýt nữa bật thốt lên, mặc dù làm xong chuẩn bị tâm lý, thời điểm thước chân chính rơi xuống trên người, vẫn cứ đột nhiên không kịp chuẩn bị như vậy.

    Một thước này không chút lưu tình, một chút ý tha cũng không có. An Lương thu tay về, lẳng lặng mà nhìn Thiên Hựu, chờ nàng tiêu hóa xong đau đớn lần này.

    Mà Thiên Hựu cũng chỉ là ở trong nháy mắt cây thước chạm đến thân thể mới mất khống chế, chờ sau khi tiêu hóa đau đớn này, Thiên Hựu lần nữa nằm ở trên bàn, cùng đợi một thước tiếp theo đến.

    An Lương là xuất thân luyện võ, lực tay lớn không phải nhỏ tí tẹo, đã từng dùng cây thước này, đem Thiên Hựu đánh ba ngày không thể đi đường, mà lần kia, nàng cũng vẻn vẹn đánh Thiên Hựu hai mươi thước mà thôi.

    Nhìn Thiên Hựu bình tĩnh lại, An Lương lần nữa đem thước để tới trên mông Thiên Hựu gõ nhẹ hai cái.

    Nhưng mà động tác nhìn như tùy ý lại làm cho thần kinh của Thiên Hựu trong nháy mắt căng thẳng.

    An Lương đánh người có một thói quen, chỉ đâu đánh đó. Mà địa phương vừa rồi thước chỉ, chính là điểm đến của thước.

    Thảm rồi.. Thiên Hựu trong lòng đang nghĩ như thế, không ngờ trên mông một cái thước nặng!

    "Ah a.." Thiên Hựu rên lên một tiếng, đứng thẳng lên thân thể, tay trái phản xạ đưa đến phía sau che lấy vết thương.

    "Hí.. ách.." thước này sức ngấm không nhỏ, Thiên Hựu lại rầm rì hai tiếng mới yên tĩnh lại.

    Hơi dừng lại một chút, An Lương lần nữa giơ tay, mà lần này, điểm đến của cây thước, lại còn là chỗ đó!

    Thiên Hựu trong nháy mắt một thân mồ hôi lạnh, hồi tưởng 20 thước lần trước đánh ba ngày không thể đi đường, là sư phụ dưới cơn thịnh nộ liên tục 4 thước rơi vào cùng một nơi, mà thường ngày, trừng phạt của sư phụ, nhiều nhất sẽ không vượt qua hai thước rơi vào cùng chỗ.

    "Sư phụ.." Mắt liếc một cái năng lực chịu đựng của chính mình, Thiên Hựu bất đắc dĩ mở miệng xin tha.

    "Sư phụ, Thiên Hựu.. biết sai rồi."

    An Lương ngừng lại tay đang muốn nâng lên, nhìn Thiên Hựu một chút, chỉ hai thước, trên trán Thiên Hựu cũng đã có mồ hôi hột nhỏ xíu không ít.

    An Lương chỉ hơi trầm ngâm, thu tay về, để Thiên Hựu hơi nghỉ ngơi, giơ tay ở nơi trên vết thương vừa rồi kia, nhẹ gõ hai cái.

    Thiên Hựu thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng dấp sư phụ là có ý tứ buông tha rồi.

    "Bốp!"

    Vị trí tuy có không giống, nhưng lực đạo không giảm chút nào, nhưng mà Thiên Hựu đã thích ứng đau nhức lúc đầu, ngược lại cũng khẽ cắn răng chống đỡ một thước này.

    "Bốp!"

    "Ah.."

    Đồng nhất một điểm rơi, Thiên Hựu rên lên một tiếng, không có động tác quá nhiều.

    Rất nhanh, mười thước đánh xong, Thiên Hựu thở dài một hơi, mà An Lương cũng cho Thiên Hựu đầy đủ thời gian để nàng hơi nghỉ ngơi.

    Xem điệu bộ này, Thiên Hựu liền biết, tiếp theo còn có 10 thước càng gian nan chờ đợi mình.

    An Lương đánh người, dùng lời của Lạc Tuyết nói chính là, đánh ngươi mấy thước trước làm nền, đánh cho ngươi mỗi một tấc da thịt đều đau! Sau đó tiếp theo nàng tùy tiện đánh nơi nào, ngươi đều là đau càng thêm đau! Vô cùng đau!

    Nhưng mà sự thực cũng lại là như thế..

    Sau khi nghỉ ngơi một lát, An Lương đi tới bên cạnh Thiên Hựu, tay trái ấn lại phần eo của Thiên Hựu, tay phải giơ lên thật cao, thủ thế chờ đợi.

    Thiên Hựu hít sâu một hơi, tuy điều này cũng không có tác dụng gì.

    "Bốp!" Thiên Hựu thân thể tính phản xạ nhấc lên, lại bị An Lương gắt gao đè lại.

    "Bốp!" Ngay sau đó lại là một thước, căn bản không cho Thiên Hựu thời gian thở dốc, với cách đánh vừa rồi tuyệt nhiên không giống.

    "Bốp!"

    "A.." Thiên Hựu một tiếng gào lên đau đớn, không thể nào phán đoán điểm đến, bị đánh liên tục, còn có bị gắt gao kềm lấy không cách nào nhúc nhích thân thể, từng bước từng bước đánh tan phòng tuyến trong lòng của Thiên Hựu.

    "Bốp!"

    "A.. Sư phụ.." Thiên Hựu gào lên đau đớn xin tha, nhưng mà An Lương hoàn toàn không để ý tới.

    Cảm thụ lấy An Lương lần nữa cao cao nâng tay lên cánh tay, Thiên Hựu gần như tuyệt vọng..

    "Quốc chủ giá lâm!" Một tiếng hô to từ trong viện truyền đến.

    Thiên Hựu hai mắt nhắm chặt bỗng dưng mở ra, cánh tay An Lương đang muốn hạ xuống vững vàng dừng lại.

    Thiên Hựu quay đầu từ cửa sổ nhìn đi, trong viện vội vàng chạy tới ba người, chính là quốc chủ, Lạc Tử Y, và Lạc Tuyết vừa rời đi không lâu.

    Nhìn dáng vẻ Lạc Tuyết một mặt lo lắng, Thiên Hựu cũng đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra, chỉ là không nghĩ tới, nàng sẽ đem quốc chủ mời đến!

    "An sư phụ, quốc chủ giá lâm, ngươi làm sao không ra cúi chào!" Mắt thấy An Lương không có một chút nào ý tứ dừng tay, Lạc Tuyết sốt sắng.

    An Lương nhìn Lạc Tuyết khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười này, lại làm cho Lạc Tuyết giật mình, rất không dễ dàng kích lên dũng khí cũng trong nháy mắt bị đánh tan.

    "An tiên sinh, đây là thế nào?" Quốc chủ nhìn An Lương, cười nhẹ nhàng hỏi dò, tuy là giả vờ xuất hành, nhưng cỗ khí thế kia không nộ tự uy, lại là bất luận thế nào cũng không che giấu được.

    "Bệ hạ, có chuyện gì sao?" Cả nước trên dưới, dám như thế nói chuyện cùng bệ hạ, An Lương xưng thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất!

    Quốc chủ cười khổ một tiếng. "Không chuyện gì, đi ngang qua phủ tướng quân, liền muốn đi vào nhìn thử."

    "Hoàng nãi nãi! Chúng ta là tới cứu Thiên Hựu a!" Vừa nghe quốc chủ nói không chuyện gì, Lạc Tuyết đầu tiên cuống lên, lắc cánh tay của quốc chủ, nhắc nhở mục đích của nàng chuyến này.

    "Tuyết Nhi đừng nóng vội, Hoàng nãi nãi ngươi nhất định có biện pháp cứu Thiên Hựu, ngươi để người suy nghĩ một chút." Lạc Tử Y ở một bên kéo lấy tay nhỏ của nữ nhi trấn an.

    "Ồ, hai mẹ con các ngươi nói đúng là nhẹ nhõm! Lúc trước ta thỉnh an tiên sinh đến giáo dục Thiên Hựu, cùng nàng lập định rồi, tuyệt không can thiệp phương thức giáo dục nàng đối với Thiên Hựu, các ngươi đây không phải.. Đây không phải để ta bội ước à! Ta đường đường nhất quốc chi quân.."

    "Bốp!"

    "Ah a.."

    Ngay ở thời điểm quốc chủ nhả mạnh khổ tâm, An Lương lại phớt lờ quốc chủ ở bên, giơ tay lại một dấu thước hung hăng, nện ở trên mông Thiên Hựu.

    Đánh một thước này là không hề có điềm báo trước, Thiên Hựu không có một chút xíu chuẩn bị trong lòng.

    Mắt thấy tay của An Lương lần nữa cao cao giơ lên, Thiên Hựu nhận mệnh nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn để cho mọi người thấy một mặt chật vật của chính mình như vậy.

    "Ai ya, đừng.." Nghe Thiên Hựu một tiếng hét thảm vừa rồi, quốc chủ nhanh chóng giậm thẳng chân, hai mẹ con Lạc Tử Y càng là có giận không dám nói.

    "An, An tiên sinh."

    "Bệ hạ, có chuyện gì sao?" An Lương cố nén cười nhìn quốc chủ tay chân luống cuống.

    "Ta thấy tiên sinh cũng đánh không ít, bất luận phạm vào sai gì, chắc hẳn Thiên Hựu cũng đã biết sai rồi. Mục đích tiên sinh ra tay trách phạt tất nhiên là vì để cho nàng biết sai thì sửa, nếu mục đích đã đạt được, xin mời tiên sinh, đừng tiếp tục mang đến cho đứa nhỏ đau đớn vô vị, cũng xin mời tiên sinh cho ta mấy phần mặt đi!"

    Hai tâm can bảo bối của quốc chủ, một là Lạc Tuyết, một cái khác chính là Thiên Hựu, hai người này cũng đều là thịt trên tim của quốc chủ, trong ngày thường Thiên Hựu đụng đầu, toàn bộ thái y của Thái Y Viện đều phải phái đi phủ tướng quân chăm nom Thiên Hựu, đừng nói để quốc chủ nhìn tận mắt Thiên Hựu bị đánh.

    Mắt thấy quốc chủ một phiên lời nói tới đúng mực, An Lương cũng là người thấy tốt thì thu, hơn nữa, nàng cũng cảm thấy hôm nay trách phạt đã đủ rồi, nếu quốc chủ tự mình cầu xin, chính mình tự nhiên cũng là theo bậc thang đi xuống.

    "Nếu bệ hạ đã mở miệng, An Lương tất nhiên là không lời nào để nói." Dứt lời, An Lương đem Thiên Hựu nâng dậy, để nàng dựa ở trên người mình.

    "Đêm nay, đem bài tập không có làm xong làm xong, nghe thấy không."

    "Nghe thấy rồi" Trả lời của Thiên Hựu có khí vô lực, nếu không dựa vào An Lương, sợ là phải đứng không vững rồi.

    Hết chương 2
     
    sqhy339, Shjn123, mocnhien792 người khác thích bài này.
  4. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 3: Sư đồ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thiên Hựu, đau không?" Thiên Hựu trong phòng ngủ, Lạc Tử Y và Lạc Tuyết theo bảo hộ ở bên, mắt thấy lông mày của Thiên Hựu vẫn nhíu chặt, Lạc Tuyết gương mặt không biết làm sao, chỉ có thể đưa tay muốn đem nó vuốt bằng.

    "Không có chuyện gì, không đau." Thiên Hựu cười trấn an Lạc Tuyết.

    "Thiên Hựu, ngươi kiên nhẫn một chút, mẹ nuôi thoa thuốc cho ngươi." Lạc Tử Y phía sau thừa dịp Lạc Tuyết công phu dời đi sự chú ý của Thiên Hựu, cẩn thận từng li từng tí một kéo xuống quần của Thiên Hựu.

    "An Lương này ra tay không nhẹ không nặng, làm sao đem người đánh thành như vậy!" Khi Lạc Tử Y thấy được vết thương trên người Thiên Hựu, không khỏi mở miệng tức giận mắng An Lương.

    Chỉ thấy cái mông Thiên Hựu song song sắp xếp vài đạo vết roi màu đỏ sẫm, đan xen mơ hồ lộ ra xanh tím, nhưng mà giữa khe mông thì khá là thảm, một mảnh xanh tím, nhìn dáng dấp mấy ngày nay ngồi băng ghế sẽ không rất thoải mái.

    "Mẹ nuôi, không trách sư phụ." Thiên Hựu vội vàng giúp An Lương biện giải.

    "Ngươi.. được được được, không trách nàng, trách ta được chưa!" Lạc Tử Y giận dữ, chính mình đây là vì ai sinh một bụng tức a? Thiên Hựu đứa nhỏ không lương tâm, cùi chỏ làm sao luôn bẻ ra ngoài!

    "Mẹ nuôi." Thiên Hựu quay đầu nhìn Lạc Tử Y, giờ khắc này nàng đang một mặt lo lắng cộng thêm đau lòng, lại phải thận trọng bôi thuốc cho chính mình, chỉ lo làm đau chính mình, nhìn ra Thiên Hựu một trận cảm động, đưa tay kéo kéo ống tay áo của Lạc Tử Y.

    "Làm gì." Lạc Tử Y tức giận liếc Thiên Hựu một chút, tiếp tục chuyên tâm thoa thuốc.

    "Mẹ nuôi, việc hôm nay, không trách sư phụ, lại càng không trách người. Trách Thiên Hựu, trách bản thân Thiên Hựu không không yên phận, không học bài chọc sư phụ tức giận, bị đánh hại mẹ nuôi đau lòng."

    Lạc Tử Y thu tay lại, thở dài, kéo qua cái chăn đắp lên cho Thiên Hựu.

    "Mẹ nuôi biết, mẹ nuôi chính là đau lòng ngươi. Vậy ngươi sau này có thể không chọc sư phụ tức giận hay không, không để mẹ nuôi lo lắng?"

    "Cái này.. ta tận lực.." Thiên Hựu cười hì hì, không ngờ Lạc Tử Y chân mày cau lại, giơ tay ở nơi vết thương Thiên Hựu bù đắp một đao.

    "Ôi!"

    Ngoài phòng, An Lương bồi quốc chủ ở trong viện tản bộ, nhưng mà, quốc chủ một lòng một dạ đều đổ về phía trên người Thiên Hựu, thỉnh thoảng thì từ khe cửa hoặc là trước cửa sổ liếc trộm trong phòng.

    "Bệ hạ, ngài có cần đi vào xem thử không."

    Mắt thấy quốc chủ đã lần thứ ba phớt lờ mình nói, An Lương có chút bất đắc dĩ đề nghị.

    "Không đi." Nhưng mà quốc chủ lại là dị thường kiên quyết.

    "Đau lòng." Quốc chủ tức giận liếc An Lương một chút, có vẻ như tùy ý đi dạo đến bên cửa sổ, rất xa thấy được Thiên Hựu tựa hồ đã ngủ thiếp đi, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

    Thấy được dáng vẻ đường đường nhất quốc chi quân, An Lương cười khổ lắc lắc đầu.

    Quốc chủ ở bên cửa sổ nhìn đến nửa ngày, lúc này mới hài lòng, đúng lúc này mẹ con Lạc Tử Y từ trong nhà đi ra.

    "Mẫu thượng hãy yên tâm, Thiên Hựu vừa thoa thuốc ngủ rồi, hôm nay sắc trời cũng không sớm, nên trở về cung rồi."

    "Ừ, hồi cung."

    "Cung tiễn bệ hạ, công chúa." An Lương ở một bên hảnh lễ, nhìn theo ba người sau khi rời đi, thở dài một hơi.

    Chờ ba người đi xa, An Lương lúc này mới tiến vào phòng ngủ của Thiên Hựu.

    Ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm gương mặt Thiên Hựu ngủ say hồi lâu, An Lương thở dài. Sau đó nhẹ nhàng vén chăn lên kiểm tra một chút thương thế của Thiên Hựu, gần như cùng chính mình dự đoán, nhiều nhất ngày mai sẽ ăn chút trái đắng, ngày sau, có thể nhảy nhót tưng bừng rồi.

    Lại đợi một hồi, An Lương đứng dậy đóng cửa sổ, đem cây nến trong phòng thắp sáng, an tâm rời khỏi gian nhà.

    * * *

    Thiên Hựu khi tỉnh lại, đã là giờ tý, chậm rãi xoay người, thoáng hoạt động một chút gân cốt, chỉnh lý xong y phục, đứng dậy xuống giường.

    "Hí.. Hí.." Mới vừa đứng ở trên đất, Thiên Hựu rầm rì hai tiếng, ổn định thân hình, khập khễnh đi đến bên cửa đẩy ra cửa sổ.

    Một trận gió lạnh thổi qua, Thiên Hựu rùng mình một cái, tuy nói vừa vào hạ, nhưng đến buổi tối, vẫn có một chút hơi lạnh.

    Lúc xế chiều đáp ứng sư phụ phải đem bài tập hôm nay chưa hoàn thành làm xong, thì quyết định không thể lại nuốt lời. Nghĩ như thế, tùy ý ở trên người khoác áo choàng, khi chuẩn bị ra cửa, lại thấy được trên bàn đặt một bát cháo trắng.

    Đưa tay sờ, cháo vẫn là nóng, Thiên Hựu trong lòng ấm áp, bận rộn lâu như vậy, cái bụng đã sớm đói, một mạch uống xong cháo, Thiên Hựu vỗ vỗ cái bụng, đủ hài lòng.

    Ra cửa, đỡ lấy tường, một bước một nhếch miệng đi về phía thư phòng.

    Giờ khắc này Thiên Hựu vui mừng cỡ nào thư phòng cách phòng ngủ của mình rất gần.

    Phủ tướng quân có ba cái đại viện, hai cái tiểu viện, một sân sau, phòng ngủ chính ba gian, phòng nhỏ nhiều vô số kể, chiếm diện tích rộng rãi.

    Ở năm đó Thiên Hựu bốn tuổi, cùng An Lương chuyển vào phủ tướng quân, cùng ăn cùng ở.

    Không bao lâu, An Lương liền đuổi đi tất cả người phụng dưỡng bên trong phủ, cho tới bây giờ, phủ tướng quân to lớn này, cũng chỉ có hai người bọn họ ở lại.

    Theo lý thuyết, một nhà cao cửa rộng như vậy, khi đến trời tối người yên, đều sẽ có loại cảm giác khủng bố âm u.

    Nhưng mà, phủ tướng quân này, đến buổi tối, trái lại đèn đuốc sáng choang, mỗi một cái gian phòng, ngay cả nhà bếp và nhà vệ sinh, cũng sẽ đốt một cây nến, hoặc là treo lên một chiếc đèn lồng đến sáng.

    Đương nhiên, cái này cũng là có nguyên nhân.

    Mới vừa chuyển vào phủ tướng quân không lâu, Thiên Hựu quen được người hầu hạ, đêm nào đó thức dậy tiểu đêm, khi vệ sinh xong trở về, bởi vì quá tối, lạc đường, vào lầm vào nam viện không người ở.

    Đúng lúc đêm đó trăng đen gió cao, nam viện lại là phòng khách chiếm đa số, từng gian phòng khách song song mà đứng, bỗng dưng cuồng phong gào thét, có cửa hai gian phòng đột nhiên bị thổi ra, ngay lúc đó Thiên Hựu mới có bốn tuổi, bị dọa đến gào khóc.

    Cũng may là đêm đó An Lương còn chưa ngủ, thời điểm nghe tiếng chạy tới, Thiên Hựu co rúc ở góc tường run lẩy bẩy.

    Tự sau đêm đó, Thiên Hựu bắt đầu hoảng sợ bóng tối, buổi tối trong phòng ngủ nhất định phải đốt đèn, thà nhịn đến hừng đông, cũng kiên quyết không hề đi tiểu đêm.

    Chuyện này để An Lương có chút tự trách, từ đó về sau, mỗi đêm Thiên Hựu trước khi ngủ, An Lương đều phải tự mình đem toàn bộ tất cả nến trong phòng của phủ tướng quân đốt lên, trong viện treo lên đèn lồng, để ngừa Thiên Hựu lại đi nhầm, chịu kinh sợ.

    Bên trong thư phòng, Thiên Hựu tản bộ bước chân, khổ cực lắc lắc đầu học Luận Ngữ.

    Ngoài thư phòng, An Lương an tĩnh đứng ở trong viện, xuyên thấu qua cửa sổ, lẳng lặng nhìn Thiên Hựu.

    Sau nửa canh giờ, Thiên Hựu thở dài một hơi, chậm rãi xoay người, xoa xoa con mắt chua xót. Rốt cục học xong, cảm giác cả người đều thoải mái không ít.

    Phủ thêm áo choàng, trở lại gian phòng của mình, đẩy cửa một cái, liền thấy được An Lương đang trong phòng chờ đợi.

    "Sư phụ." Thiên Hựu vội đi tới trước người An Lương, vái chào.

    "Ừm." An Lương gật gật đầu, đứng lên.

    "Để sư phụ nhìn vết thương của ngươi một chút." nói xong, An Lương đem Thiên Hựu kéo đến trong lòng, một tay ôm lấy hông của nàng, một tay nhẹ nhàng lột ra quần của nàng, đại thể kiểm tra thương thế một hồi.

    "Lần này ra tay nặng chút, ngươi cũng biết là vì cái gì." An Lương thay Thiên Hựu chỉnh lý y phục, đem nàng đỡ thẳng.

    "Biết." Thiên Hựu cười khổ một tiếng.

    "Thiên Hựu đã liên tục mấy ngày không có hoàn thành bài học sư phụ giao phó, nghĩ đến lần này, là bị tình sổ luôn."

    "Ừm." An Lương gật gật đầu, lại nói, "Thời điểm ngày thứ nhất ngươi theo ta học tập, ta đã nói với ngươi cái gì?"

    "Sư phụ nói, học tri thức, toàn bộ bằng tâm ý, ta nếu muốn học, thì cần dụng tâm học, nếu không muốn học, người tự sẽ không ép buộc. Lần này là Thiên Hựu không dụng tâm, lười biếng, Thiên Hựu sai rồi."

    Dứt lời, Thiên Hựu quay về phía An Lương sâu sắc vái chào.

    "Ân, không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai không cần dậy sớm luyện công, nghĩ dưỡng một ngày."

    "Tạ sư phụ."

    Hết chương 3
     
    DuyenhuynhHyHyHyHy thích bài này.
  5. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 4: Tướng quân trở về.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngạch nương, không phải nói hôm nay Mục di nương sẽ trở lại sao? Làm sao vẫn không có tin tức? Ta còn muốn đi cho Thiên Hựu một niềm vui bất ngờ đây!"

    Lạc Tuyết vô cùng lo lắng chạy vào tẩm điện của Lạc Tử Y, nào ngờ, Lạc Tử Y giờ khắc này cũng như con kiến trên chảo nóng, khắp phòng đi lòng vòng.

    "Ta cũng muốn biết a, mẹ so với ngươi còn gấp hơn a!"

    "Khởi bẩm công chúa, thánh thượng triệu kiến." Ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng bẩm báo.

    Lạc Tử Y vui vẻ, dẫn Lạc Tuyết liền hướng về đại điện mà đi "Đi, có tin tức rồi!"

    Nhưng mà hai mẹ con mới vừa bước vào đại điện, liền cảm thấy được không khí này có chút kỳ quái.

    Quốc chủ trên hoàng vị một mặt tối tăm, người quỳ bẩm báo dưới điện mơ hồ có chút run.

    "Mẫu thượng, xảy ra chuyện gì?" Vừa nhìn tình hình này, Lạc Tử Y trong lòng hơi hồi hộp một chút.

    "Khởi bẩm.. Công chúa.. Quân.. Quân đội của Đại tướng quân.. Ở ngoài thành đông ba mươi dặm, dựng.. dựng trại đóng quân, không có dấu hiệu vào thành" Người bẩm báo đánh bạo lại nói một lần.

    Quốc chủ một cái tát hung hăng vỗ vào trên long tọa.

    "Mẫu thượng xin bớt giận trước, không ngại hạ lệnh triệu đại tướng quân tiến cung" Lạc Tử Y rối rắm không ổn, vội vàng nghĩ kế.

    Quốc chủ nghe vậy gật gật đầu, không nói gì.

    "Còn không mau đi."

    Người bẩm báo theo tiếng mà đi.

    Khuynh Tuyết đây là đang làm gì? Chờ ngày chờ đêm, chờ ròng rã 14 năm a! Thật vất vả mới đem cô chờ trở về, lại ở ngoài thành đóng trại, không vào thành! Cô cho dù không nhớ chúng ta, chẳng lẽ không nhớ đứa nhỏ sao?

    "Hoàng nãi nãi người đừng nóng giận.." Lạc Tuyết hiểu chuyện đứng bên cạnh quốc chủ thay nàng đấm lưng thuận khí.

    Ba người đợi hơn một canh giờ, mắt thấy sắc mặt của quốc chủ càng ngày càng không thiện, Lạc Tử Y cũng là gấp vòng vòng.

    "Khởi bẩm quốc chủ.."

    "Nói!"

    "Đại tướng quân.. Đại tướng quân nói.. Tướng.. Tướng ở bên ngoài, quân lệnh.. Có thể không nhận.."

    "Nó!"

    "Nàng đây là ý gì!" Lạc Tử Y lôi lấy cổ áo người bẩm báo, nghiêm nghị quát hỏi.

    "Tiểu nhân.. Tiểu nhân không biết, công chúa.. Công chúa bớt giận a!"

    "Được a, các ngươi không mời nổi nàng, ta đi!"

    "Mẫu thượng yên tâm, ta nhất định đem Mục Khuynh Tuyết mang về! Tuyết Nhi, ngươi ở đây bồi tiếp Hoàng nãi nãi." Đơn giản giao phó một chút, Lạc Tử Y quay người liền chạy hướng về ngoài cửa.

    Quốc chủ thì là thần sắc phức tạp nhìn cửa lớn.

    Lạc Tử Y cố ý chọn con khoái mã, cũng vẫn là chạy hơn nửa giờ, xa xa mà liền thấy được một đại kỳ chữ "Mục.", Lạc Tử Y lừ hừ một tiếng, giơ lên roi ngựa, con ngựa thẳng đến quân doanh mà đi.

    "Đứng lại, người nào, dám to gan tự tiện xông vào quân doanh!"

    Lạc Tử Y vốn định cứ như vậy một đường ngựa đến trong quân doanh, tìm tới Mục Khuynh Tuyết, từ trên cao nhìn xuống trước mặt thét hỏi cô vì sao không vào thành, nhưng mà chưa kịp tiếp cận quân trướng, đã bị thủ vệ trước cửa ngăn lại.

    "Làm càn, ngay cả ta các ngươi cũng dám cản?" Lạc Tử Y một tiếng quát mắng, nhưng mà đáng tiếc chính là, hai tên thủ vệ cũng không quen biết nàng..

    "Ta quản ngươi là ai, không có mệnh lệnh của tướng quân, một con ruồi cũng đừng muốn bay vào!"

    "Ngươi!" Lạc Tử Y duỗi tay chỉ vào người binh sĩ kia, cũng không có gì để nói.

    "Được, vậy phiền ngươi đi vào bẩm báo, thì nói công chúa Ngu quốc Lạc Tử Y, cầu kiến Mục đại tướng quân!" Lạc Tử Y hung tợn nói ra, còn kém muốn ăn thịt người rồi.

    Hai tên thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, không dám thất lễ, một người vội vàng chạy vào bên trong quân trướng.

    Không một hồi, thủ vệ kia mang theo một người đi tới.

    Mặc dù 14 năm không gặp, nhưng thân hình dung mạo quen thuộc kia, vẫn để cho Lạc Tử Y một mắt liền nhận ra.

    "Khuynh Tuyết.."

    Đi đến gần, Lạc Tử Y mới phát hiện, Mục Khuynh Tuyết bây giờ cởi đi phần linh động hào hiệp năm đó, càng hiện ra bình tĩnh thận trọng, trong lúc vung tay nhấc chân tự có một luồng uy nghiêm, nghĩ đến là dẫn binh lâu rồi.

    Mặc dù ngay cả đêm chạy đi, phong trần mệt mỏi, tuy một thân vết bẩn có chút chật vật, nhưng đây cũng không che giấu được dung nhan khuynh thành kia của Mục Khuynh Tuyết.

    "Tử Y!" Mục Khuynh Tuyết một tiếng khẽ gọi, nào ngờ Lạc Tử Y đoạt lấy thương trong tay thủ vệ, hướng về phía Mục Khuynh Tuyết đâm thẳng đến.

    Mục Khuynh Tuyết khẽ mỉm cười, nghiêng người tránh thoát, một cái kéo lại cán thương, trên tay hơi dùng lực một chút, Lạc Tử Y cả người liền mất khống chế, vùi đầu vào cái ôm của Mục Khuynh Tuyết.

    "Làm sao, nhiều năm như vậy không gặp, ngươi chính là nghênh tiếp ta như vậy?" Mục Khuynh Tuyết ném xuống thương, ôm thật chặt Lạc Tử Y.

    Lạc Tử Y trong mắt chứa lệ nóng, ở trong ngực của Mục Khuynh Tuyết, hận hận đập cô mấy quyền.

    "Nhiều năm như vậy ngươi cũng không trở về, ngươi có biết mọi người có bao nhiêu lo lắng cho ngươi hay không!"

    Mục Khuynh Tuyết chỉ là mỉm cười xin lỗi.

    "Đúng rồi, ta hỏi ngươi, ngươi tại sao không vào thành?" Một lát sau, Lạc Tử Y đẩy ra Mục Khuynh Tuyết, một tay lau nước mắt, một tay chống nạnh.

    "Thế nào, ngươi đây là tới khởi binh vấn tội?" Mục Khuynh Tuyết sầm mặt lại, quay ngược lại không nhìn nàng.

    "Ta không phải đến khởi binh vấn tội, ta chính là nghĩ đến hỏi ngươi một chút, ngươi không nhớ chúng ta thì bỏ đi, ngươi thì không nhớ con gái ngươi a?"

    Nhắc tới hai chữ "Con gái", thân thể Mục Khuynh Tuyết run lên, một lát mới xoay người lại, chỉ chỉ binh lính phía sau đang nhóm lửa chuẩn bị làm cơm.

    "Binh lính của ta đi cả ngày lẫn đêm, trèo non lội suối, cả bữa cơm no đều không để ý tới ăn. Hiện tại đừng nói để cho bọn họ đi ba mươi dặm, chính là ba dặm đường, cũng đi không được."

    Lạc Tử Y nghe vậy, theo phương hướng ngón tay Mục Khuynh Tuyết nhìn lại, không ít binh lính nằm trên đất, uể oải chờ ăn cơm. Miễn cưỡng xem như là tiếp nhận lý do của Mục Khuynh Tuyết.

    "Vậy ngươi còn cố ý chọc tức mẫu thượng, nói cái gì tướng ở bên ngoài quân lệnh không nhận."

    "Hừ." Nhắc tới mẫu thượng, Mục Khuynh Tuyết hừ lạnh một tiếng.

    "Khuynh Tuyết, ngươi cũng là mẫu thượng một tay nuôi nấng, ngươi phải biết tính cách của nàng, nàng xưa nay đều là nói một không hai, không chịu thừa nhận chính mình có lỗi. Nhưng lúc này đây, mẫu thượng nàng, nàng thừa nhận mình làm sai rồi, đồng thời những năm gần đây, nàng đối với con gái của ngươi, so với con gái của ta đều tốt hơn, nàng muốn bù đắp cho ngươi, muốn.."

    "Đủ rồi!" Mục Khuynh Tuyết vung tay lên, cản lấy Lạc Tử Y.

    Lạc Tử Y sững sờ một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài, "Ta cũng đói bụng, ta cũng phải ăn cơm."

    "Cơm nước trong quân cũng không dễ ăn như trong cung." Mục Khuynh Tuyết cười khổ một tiếng, Lạc Tử Y này, giống y với 14 năm trước, một chút cũng không thay đổi!

    Lại nói tính cách lẫm lẫm liệt liệt của Lạc Tử Y này, nói cùng Mục Khuynh Tuyết vài câu liền thu lại không được, hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi chính mình đối với Khuynh Tuyết có oán giận cỡ nào, vừa nói chuyện liền cho tới đêm khuya, nhưng hại quốc chủ và Lạc Tuyết ở trong cung lo lắng chờ đợi

    Quốc chủ phái tới người tìm hiểu tin tức, đều bị thủ vệ cự tuyệt ở ngoài cửa, cả đại tướng quân cũng không nhìn thấy.

    "Ngươi nói cái gì? Mất đi tin tức của ngạch nương ta? Đây là ý gì?" Lạc Tuyết hoàn toàn kế thừa dạng chua ngoa đanh đá của mẫu thân nàng, giờ khắc này một tay xách cổ áo của người bẩm báo, giận không nhịn nổi.

    "Tiểu công chúa bớt giận, chỉ là chúng ta vẫn chưa đi vào trong quân doanh, cũng chưa thấy Tử Y công chúa, người dò hỏi thủ vệ, bọn họ cũng không để ý tới.. Cho nên cũng không biết Tử Y công chúa hiện trạng làm sao.."

    "Hoàng nãi nãi, chuyện này làm sao a?"

    "Mẹ ngươi sẽ không sao, sáng sớm ngày mai, ngươi cùng Thiên Hựu đi!" Quốc chủ trầm ngâm phút chốc, ảo não chính mình thực sự là lão hồ đồ, làm sao mới nhớ tới nhân vật then chốt này!

    "Đúng! Thiên Hựu!"

    Hết chương 4
     
    HyHyHyHy thích bài này.
  6. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 5: Xông vào quân doanh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời vừa sáng, Thiên Hựu đang ở dưới giám sát của An Lương ra sức luyện thương pháp.

    "Thiên Hựu! Thiên Hựu! Xảy ra chuyện rồi!" Không ngờ tiểu tổ tông Lạc Tuyết này đột nhiên xông tới, Thiên Hựu vội vàng thu thương, suýt nữa ngộ thương nàng rồi.

    "Lạc Tuyết, ta không phải từng nói với ngươi, thời điểm ta luyện thương đừng tùy tùy tiện tiện xông tới à." Thiên Hựu có chút không nói gì, tuy mỗi lần đều nói những câu nói này, nhưng mà Lạc Tuyết trước giờ không nghe.

    "Thiên Hựu, thật sự xảy ra chuyện rồi, mau đi cùng ta!" Lạc Tuyết thở hồng hộc, kéo lấy Thiên Hựu liền muốn chạy ra bên ngoài.

    "Ta không đi, ta muốn luyện thương" Thiên Hựu nói qua, cho Lạc Tuyết liếc mắt ra hiệu, Lạc Tuyết vừa nghiêng đầu, mới nhìn đến phía sau cách đó không xa còn ngồi một An Lương.

    "An sư phụ, thật sự có chuyện động trời có thể để Thiên Hựu đi với ta một chút hay không."

    An Lương đầy hứng thú nhìn rõ ràng Lạc Tuyết rất sợ chính mình, vẫn còn phải nhắm mắt cùng chính mình đấu tranh, "Nói chuyện gì trước."

    "Nga, ngày hôm qua, ngày hôm qua quân đội của Mục tướng quân trở về, ở ngoài thành ba mươi dặm đóng quân không vào thành, ngạch nương đi tới quân doanh, thì mất tin tức, cho tới bây giờ. Hoàng nãi nãi nói, để ta cùng Thiên Hựu đi xem thử!"

    "Ngươi nói cái gì?" Thiên Hựu cầm lấy cánh tay của Lạc Tuyết, để nàng nhìn thẳng chính mình.

    "Ngươi nói ai trở về?" Thanh âm của Thiên Hựu hơi có chút run rẩy.

    "Mục.. Mục Tướng quân.. Không đúng, là mẹ ngươi, mẹ ngươi trở về rồi! Ngày hôm qua thì trở về rồi!"

    "Ngươi không gạt ta?" Thiên Hựu cầm lấy tay của Lạc Tuyết, bất chấp dùng lực.

    "Ta không, không lừa ngươi, ta biết cảm tình của ngươi đối với mẹ ngươi, làm sao sẽ lấy chuyện cũ này nói đùa ngươi!" Lạc Tuyết giãy khỏi tay của Thiên Hựu, chăm chú nhìn nàng.

    "Huống chi ngạch nương ta hiện tại tin tức hoàn toàn không có, ta thật sự rất lo lắng cho bà ấy. Thiên Hựu, ngươi theo ta đi có được hay không?" Mắt thấy Lạc Tuyết trong mắt liền muốn dâng lên lệ, Thiên Hựu vô trợ nhìn về phía An Lương.

    "Mượn nàng mười cái lá gan, nàng cũng không dám ở ngay trước mặt ta giở trò gian, các ngươi đi đi, vạn sự cẩn thận." An Lương khẽ mỉm cười, nhìn Thiên Hựu gật gật đầu.

    "Tạ sư phụ!" Thiên Hựu cảm kích ôm quyền đối với An Lương, lôi kéo Lạc Tuyết liền chạy ra bên ngoài, cả thương trong tay cũng không kịp thả xuống.

    Nhìn bóng lưng Thiên Hựu vội vàng rời đi, ánh mắt An Lương một trận mê ly, một lúc lâu, mới khẽ mỉm cười, chỉ là bên trong nụ cười này, tràn đầy cay đắng.

    "Thiên Hựu, ngươi chậm một chút!"

    "Thiên Hựu, ngươi chờ ta một chút!"

    Dù là Lạc Tuyết ở phía sau ra sức kêu gào Thiên Hựu, Thiên Hựu chính là không để ý tới, hung hăng đá bụng ngựa, chỉ hận con ngựa dưới trướng chính mình không có sinh ra một đôi cánh.

    "Cha!" Hơn nửa giờ lộ trình, cứ thế để Thiên Hựu ở trong vòng nửa canh giờ chạy tới.

    Thật xa nhìn đại kỳ chữ "Mục", trong lòng Thiên Hựu không nói ra được kích động.

    Từ khi Thiên Hựu hiểu chuyện, liền mỗi ngày đều sẽ đi trên tường thành đứng một hồi, mong mỏi cô trở về.

    Ngày qua ngày, ròng rã mười năm. Từ hy vọng, đến tuyệt vọng, lại tới, chỉ cần nghe được tin tức cô bình an, thì hài lòng.

    Mà hôm nay, cô lại cứ như vậy, đột nhiên.. Không giải thích được.. Trở về?

    "Thiên Hựu, làm sao còn không có thấy mẹ ngươi, ngươi thì khóc rồi.."

    Thiên Hựu cười cười, lắc lắc đầu, xoa xoa con mắt ửng hồng.

    Chờ Thiên Hựu bình phục tâm tình một hồi, hai người đuổi nhanh lên, thời điểm sắp tới cửa, Thiên Hựu kéo Lạc Tuyết xuống ngựa.

    "Đứng lại, người nào?" Hai người bị thủ vệ ngăn lại, Thiên Hựu quay về thủ vệ ôm quyền.

    "To gan, ngay cả ta cũng dám cản, các ngươi biết ta là ai không?" Nhưng mà còn không đợi Thiên Hựu nói chuyện, Lạc Tuyết đúng là mở miệng trước.

    Hai người thủ vệ này cũng là sửng sốt, làm sao hôm qua mới đến một ôn thần, hôm nay lại tới một?

    "Hai vị đại tỷ, xin hỏi nơi này là doanh trướng của Mục Tướng quân, Mục Khuynh Tuyết sao?" Thiên Hựu đem Lạc Tuyết kéo về phía sau, ánh mắt ngăn lại nàng mở miệng lần nữa.

    "Chính phải, ngươi là người phương nào?"

    Nghe được thủ vệ trả lời, Thiên Hựu trong lòng vui vẻ, vốn đang còn sót lại một chút không tín nhiệm cũng đều không còn sót lại chút gì.

    "Làm phiền đại ca đi vào thông báo một tiếng, tiểu công chúa Ngu quốc Lạc Tuyết, cầu kiến Mục Tướng quân." Nói ra, Thiên Hựu đem Lạc Tuyết kéo đến trước người, lấy người làm chứng.

    "Tại sao lại tới một công chúa.." Thủ vệ nói nhỏ, vẫn không dám thất lễ, đi vào bẩm báo.

    Nhưng mà không chốc lát, tên kia thủ vệ liền chạy trở về, "Tướng quân nói, không gặp, các ngươi đi đi."

    "Cái gì?" Vừa nghe lời này, Lạc Tuyết tức giận đầu tiên, cầm lấy cổ áo của thủ vệ kia thì giương lên quả đấm nhỏ.

    "Nơi này đúng là doanh trướng của Tướng quân Mục Khuynh Tuyết sao?" Nghe Thủ vệ nói thế, Thiên Hựu không khỏi có chút hoài nghi.

    "Ngươi có ý gì? Ngươi là người nào?"

    "Trên đời này, ngoại trừ An sư phụ, còn không có người dám cản bản công chúa!" Lạc Tuyết tính bướng bỉnh này cũng nổi lên, xoay người lên ngựa, một roi quất lên mông ngựa, con ngựa nhắm xông vào trong quân doanh.

    "Lạc Tuyết!" Hỏng rồi, tiểu tổ tông này, lại xông vào quân doanh!

    "Mục Khuynh Tuyết! Mục Khuynh Tuyết ngươi đi ra cho ta, đem ngạch nương ta trả lại cho ta! Mục Khuynh Tuyết!" Lạc Tuyết vọt vào quân doanh chính là một trận kêu to.

    Nhưng mà, nàng vừa gọi như thế, cũng không có đem Mục Khuynh Tuyết gọi ra, ngược lại từ trong doanh trướng, đi ra không ít binh lính, những người này có khi là ôm lấy tâm thái xem náo nhiệt, có khi là một mặt lạnh lùng, thậm chí có, là gương mặt xem thường cùng coi nhẹ.

    "Mục Khuynh Tuyết! Ngươi ra đây a!" Lạc Tuyết tiếp tục gọi, xem điệu bộ này, nếu không đem Mục Khuynh Tuyết gọi ra, thề không bỏ qua

    "Lạc Tuyết, được rồi, đừng tiếp tục kêu." Thiên Hựu nỗ lực ngăn cản, nhưng mà Lạc Tuyết cũng không để ý tới.

    Mắt thấy binh lính ở ngoài quân trướng càng tụ càng nhiều, Thiên Hựu vạn phần khẳng định, mang Lạc Tuyết đến, chính là phiền phức.

    "Sợ cái gì, ngươi không phải mang theo thương sao, dù sao võ công của ngươi tốt như vậy, đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất!" Lạc Tuyết lời nói này âm thanh là không nhỏ, trong lúc nhất thời không ít ánh mắt của người đi khắp ở trên người Thiên Hựu, Thiên Hựu lập tức cả người nổi một lớp da gà.

    "Tiểu công chúa a, ngươi có biết cái gì gọi là hai quyền khó địch bốn tay hay không! Huống chi, nơi này là quân doanh!" Thiên Hựu cơ hồ là cắn răng nói chuyện với Lạc Tuyết.

    Mà lúc này, trong liều chính..

    "Nữ nhi này của ngươi thật đúng là nhanh nhẹn, giống như đúc với ngươi." Mục Khuynh Tuyết quay đầu nhìn một chút Lạc Tử Y, lại xoay qua chỗ khác nhìn Lạc Tuyết một chút.

    "Ngươi có ý gì, khen con gái ta đây, hay là nói móc ta đây?" Lạc Tử Y bất mãn, liếc cô một chút, sau đó chỉ vào Thiên Hựu, gương mặt hưng phấn

    "Đừng nói con gái của ta, nhìn con gái ngươi, như thế nào, được chứ? Tuyết Nhi nếu là có một nửa bình tĩnh của nàng, ta thì cám ơn trời đất!"

    "Bình tĩnh không nhìn ra, đúng là thấy được một thân dáng vẻ thư sinh mục nát." Mục Khuynh Tuyết ngoài miệng nói như thế, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chặp Thiên Hựu, bất luận như thế nào cũng là không di chuyển ra.

    "Chẳng lẽ muốn giống như ngươi cả ngày kêu đánh kêu giết mới tốt?"

    "Xuỵt, đừng nói chuyện, sắp đánh lên rồi!" Mục Khuynh Tuyết lên tiếng ngăn lại Lạc Tử Y, đồng thời ôm một bộ tâm thái xem kịch vui, chỉ chỉ hỗn loạn giữa sân.

    Hết chương 5
     
    HyHyHyHy thích bài này.
  7. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 6: Ngọa hổ tàng long.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các ngươi, các ngươi to gan, dám nhìn bản công chúa như vậy, ngươi ánh mắt đó!" Người càng tụ càng nhiều, Lạc Tuyết cũng cuối cùng có chút động dung.

    "Thiên Hựu, Thiên Hựu, làm sao bây giờ a?" Lạc Tuyết kéo y phục của Thiên Hựu, có chút không biết làm sao.

    "Ơ, tiểu công chúa cũng có thời điểm sợ sệt a, ha ha." Trong lều Mục Khuynh Tuyết nhìn lén không chút lưu tình bật cười.

    "Nếu là ta, ta cũng rụt rè a!" Lạc Tử Y thay con gái kêu bất bình.

    "Làm sao bây giờ? Hiện tại hỏi ta làm sao bây giờ, ta làm sao biết.. Lẽ nào hét lớn một tiếng, ngân thương của ta đã khát khao khó nhịn rồi hả?" Gương mặt Thiên Hựu bất đắc dĩ, nửa đùa nửa thật, lắc lắc đầu, ra hiệu khó hiểu.

    Ngay tại lúc nàng mới vừa nói xong câu đó, không ngờ có một đạo hàn quang lóe lên, Thiên Hựu một cái giật mình, một đôi mắt tìm hiểu chung quanh.

    "Thiên Hựu, làm sao vậy?" Lạc Tuyết Một bên có chút bất an.

    "Đừng động.." Thiên Hựu cầm lấy tay của Lạc Tuyết.

    "..."

    "Đừng động.."

    "Đừng động.." Thiên Hựu nhẹ giọng căn dặn, con mắt ở trên người binh lính trước mặt từng cái từng cái quét qua.

    "Vèo!"

    Thiên Hựu lỗ tai hơi động, kéo tay của Lạc Tuyết bỗng nhiên dùng lực, trực tiếp đem Lạc Tuyết từ trên ngựa kéo xuống ôm vào lòng.

    "Ai nha!" Lạc Tuyết một tiếng thét kinh hãi.

    "Ai nha, chuyện này làm sao còn chơi thật?" Lạc Tử Y trong lều chờ xem kịch vui sợ đến giật mình một cái.

    Chỉ thấy trong nháy mắt Thiên Hựu đem Lạc Tuyết kéo xuống ngựa, một cây tên đúng lúc từ trên lưng ngựa xuyên qua, bắn đứt đoạn đi dây thừng trên trên lưng ngựa.

    "Không sao, không bị thương." Mục Khuynh Tuyết hời hợt an ủi, tiện thể còn gắt gao lôi kéo Lạc Tử Y, không cho nàng lao ra.

    "Cái gì gọi là không sao, thật sự bị thương phải làm sao? Ngươi bồi con gái ta a!" Lạc Tử Y nhanh chóng giơ thẳng chân, làm sao so lực đạo căn bản không sánh bằng Mục Khuynh Tuyết.

    "Ngươi đây mang đều là binh gì!" Lạc Tử Y tức không nhịn nổi, nhấc chân một cước mạnh mẽ đá vào cẳng chân Mục Khuynh Tuyết, vốn muốn thay con gái lấy lại công đạo, nào ngờ Mục Khuynh Tuyết một thân quân phục, Lạc Tử Y một cước này, ngược lại là đau đến bản thân nàng ngồi trên mặt đất.

    Mục Khuynh Tuyết quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cười lắc lắc đầu, tiếp tục xem cuộc vui.

    "Người nào bắn tên trộm!" Thiên Hựu biến sắc mặt, lại dám ở ngay trước mặt nàng bắt nạt Lạc Tuyết, không thể nhẫn nhịn!

    "Các ngươi, các ngươi lại dám ám sát bản công chúa!" Lạc Tuyết nói xong, hận hận cắn răng, con mắt đỏ hồng hồng, một bộ dáng dấp vô cùng ủy khuất.

    "Ô Thước, thất thủ rồi." Không biết nơi nào nói ra một câu như vậy, sau đó các tướng sĩ một trận hư thanh.

    "Hừ." Mà đang ở lúc này, cách nơi này không xa trên gò núi, đứng lên một người, một thân quân phục màu đen, toàn bộ đem chính mình ôm ở trong bóng tối.

    "Vừa rồi chính là ngươi bắn lén?" Thiên Hựu nhìn thẳng người này, mặt lộ vẻ không thiện.

    "Thiên Hựu, hắn muốn giết ta! Giúp ta báo thù!" Lạc Tuyết nói ra, từ trong túi con ngựa của Thiên Hựu lấy ra hai cây ngân thương, đây là thương đôi của Thiên Hựu, có thể ghép lại cùng nhau, bình thường thời điểm không cần tháo ra thành hai nửa, mang theo thuận tiện.

    Thiên Hựu từ trong tay Lạc Tuyết tiếp nhận ngân thương, hợp lại cùng nhau, từ đầu đến cuối, con mắt cũng không rời khỏi cái tên kêu Ô Thước kia.

    "Đến đây." Thiên Hựu đẩy ra Lạc Tuyết, ngân thương nhắm thẳng vào Ô Thước.

    Ô Thước liếm liếm môi, giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào ngực Thiên Hựu.

    "Thiên Hựu, ngươi cẩn thận một chút.." Mà lúc này tên đầu xỏ, Lạc Tuyết, bị Thiên Hựu đẩy đến một bên. Nếu chính mình không giúp đỡ được gì, vậy bảo vệ tốt chính mình, chính là giúp Thiên Hựu lớn nhất rồi, điểm giác ngộ này, Lạc Tuyết vẫn phải có.

    "Vèo!" Mũi tên thẳng đến Thiên Hựu mà tới.

    Thiên Hựu hừ lạnh một tiếng, hướng về trái bước một bước, hai mắt nhắm lại, mắt thấy mũi tên gần trong gang tấc, rộng mở ra thương!

    "Keng." một tiếng, mũi thương cùng mũi tên đánh vào nhau.

    Nhưng mà, tiễn vốn nên bị đẩy lùi nhưng không có văng ra.

    Thiên Hựu hơi nhướng mày, chẳng biết vì sao, mũi tên này bắn tới sức mạnh nặng dị thường, khó có thể tưởng tượng mũi tên nhẹ nhàng này, sẽ có trọng lượng như vậy, nhìn dáng dấp, hẳn là sức mạnh của người bắn tên gây nên, quả nhiên không thể khinh thường.

    Thoáng trầm tư một chút, Thiên Hựu xoay chuyển cổ tay, đem ngân thương rời tay, sau đó một chưởng đánh vào đuôi thương.

    Một cây thương tốt đẹp, cứ thế để Thiên Hựu làm tiễn sai bảo, lấy tiễn đối với tiễn, ngược lại cũng thích hợp.

    "Bành bạch." hai tiếng, mũi tên bị xuyên thành hai nửa rơi trên mặt đất.

    "Có chút ý nghĩa." Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu.

    "Võ nghệ này của nó là ai dạy?" Sau đó nghi hoặc hỏi dò Lạc Tử Y.

    "Hừ hừ, không muốn nói cho ngươi biết." Gương mặt Lạc Tử Y đắc ý, đem đầu nghiêng qua một bên, một mặt ngạo kiều.

    "Các vị, chúng ta vô ý mạo phạm, chỉ muốn gặp Mục Tướng quân một lần" Mắt thấy náo tiếp như thế không phải chuyện, Thiên Hựu quay về mọi người liền ôm quyền, nói rõ ý đến.

    "Muốn gặp Tướng quân? Đơn giản, qua cửa ta đây." Một thân áo giáp màu trắng, cô gái nhìn qua so với Thiên Hựu không lớn hơn mấy tuổi nằm ở trước người Thiên Hựu.

    "Bạch.. Bạch Phượng!" Trong quân có người kinh ngạc nhìn về phía nữ tử.

    "Này, ta khuyên các ngươi hay là đi mau đi, Bạch Phượng ra tay, các ngươi thì không có đường sống đâu." Đương nhiên cũng không thiếu có người đang nói lời châm chọc.

    "Hừ, ta không đi, ta ngược lại muốn xem thử Bạch Phượng cái gì này, lợi hại bao nhiêu! Thiên Hựu, tiến lên!" Lạc Tuyết nói xong, vỗ vỗ bờ vai của Thiên Hựu, lại chạy đến một bên xem cuộc vui.

    Thiên Hựu cho nàng một cái liếc mắt to lớn, ngược lại nhìn về phía Bạch Phượng, nhất thời trong lòng một trận sợ hãi.

    Nàng luôn cảm giác, ánh mắt của Bạch Phượng này nhìn người, không mang theo một tia khí tức người sống, lại giống như đang nhìn người chết.

    Tuy trong đầu một mực nhắc nhở chính mình, lâm trận đối địch, thua người không thể thua, nhưng Thiên Hựu chính là chết sống không muốn đi nhìn con mắt của Bạch Phượng.

    "Khuynh Tuyết, tại sao ta cảm giác người này, nhìn qua, rợn người.."

    Khuynh Tuyết một mặt kiêu ngạo cười cười, "Đương nhiên, Bạch Phượng, là dũng tướng số một của ta, trên tay nàng thu gặt đầu người, ngay cả ta đều kém xa. Những năm này người nàng giết qua, sợ là so với người ngươi đã gặp nhiều hơn."

    "Hả? Nguy hiểm như vậy, vậy ngươi còn không đứng ra ngăn cản? Đối diện là con gái ngươi a!"

    "Yên tâm đi, các nàng hoang dã nữa, cũng là quân nhân, quân nhân, là có quân kỷ."

    "Chẳng trách, hại ta lo lắng mù một hồi!"

    Mà đang ở công phu hai người nói chuyện, Bạch Phượng động rồi!

    Chỉ thấy Bạch Phượng thân hình loáng một cái, liền trước người Thiên Hựu, Thiên Hựu hơi nghiêng người còn chưa đợi giơ thương, tay phải nắm thương liền miễn cưỡng dừng lại.

    "Hừ" Bạch Phượng cười lạnh một tiếng, quay người liền đi.

    "Này, ngươi đi cái gì, còn không có đánh đâu!" Lạc Tuyết không rõ nội tình.

    "Lạc Tuyết, đừng kêu, ta thua rồi." Thiên Hựu thở dài, liếc nhìn thương trong tay, trong lòng có chút phiền muộn, trận chiến này, cũng không phải bại bởi Bạch Phượng, rõ ràng là bại bởi chính mình.

    "Làm sao.. Làm sao thì thua? Ta không thấy nàng ra tay a."

    Thiên Hựu cười khổ một tiếng, quay về Lạc Tuyết, chuyển động thân thể.

    "A! Thiên Hựu ngươi bị thương rồi!" Lạc Tuyết lúc này mới thấy được, cần cổ bên trái của Thiên Hựu chẳng biết lúc nào lại thêm một đạo vết máu!

    "Thiên Hựu bị thương rồi?" Lạc Tử Y trong lều suýt chút không nhảy dựng lên.

    "Ngươi không phải nói không nguy hiểm sao? Đều làm bị thương cổ rồi!" Lạc Tử Y liều mạng đánh giáp lưng của Mục Khuynh Tuyết, người sau một mặt bất đắc dĩ.

    "Phân tranh bị thương, không thể tránh được."

    "Ngươi!"

    Hết chương 6
     
    HyHyHyHy thích bài này.
  8. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 7: Cuối cùng gặp lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Tuyết đau lòng muốn giúp Thiên Hựu kiểm tra vết thương, nhưng mà nàng là một tiểu công chúa, cái gì cũng biết, tiện tay cầm một khối vải rách không biết có sạch sẽ hay không, liền muốn cọ lên trên cổ Thiên Hựu.

    "Này này này, đừng đừng đừng." Thiên Hựu một mặt ghét bỏ ngăn cản Lạc Tuyết.

    "Ngươi lại dám tổn thương nàng! Ngươi biết nàng là người nào không? Nàng là con gái của Mục tướng quân các ngươi!"

    Nhìn vết thương của Thiên Hựu, Lạc Tuyết nhanh chóng nhảy chân lên, còn kém rơi nước mắt, chỉ vào Bạch Phượng khóc lóc om sòm.

    Nghe Lạc Tuyết tự giới thiệu, Thiên Hựu trực tiếp che mặt.

    Đánh thắng rồi ngươi nói còn chưa tính, cũng đánh thua rồi, không phải cho cô mất mặt à!

    "Con gái của Mục tướng quân?"

    "Mục Tướng quân có con gái sao?"

    "Không có đâu, xưa nay không nghe nàng đề cập tới a.."

    "Mục Tướng quân nam chinh bắc chiến 14 năm, tại sao có thể có con gái lớn như vậy?"

    Trong lúc nhất thời, tiếng thảo luận liên tiếp, nhưng mà những nghi vấn này lại như từng thanh đao nhọn lưỡi dao sắc, đâm vào trái tim của Thiên Hựu.

    "Các ngươi!" Lạc Tuyết tức giận một đôi tay nhỏ cũng không biết nên chỉ về người nào.

    Nghe những nghi vấn này, Thiên Hựu không cách nào làm bất kỳ biện giải nào, kéo lấy tay của Lạc Tuyết.

    "Đi thôi."

    "Không được! Ta hôm nay cần gặp được Mục tướng quân này!" Nhìn gương mặt của Thiên Hựu từ từ đánh mất hào quang, Lạc Tuyết rất lo lắng.

    Xoay người, do dự một chút, phốc một tiếng quỳ trên mặt đất.

    "Mục di nương, ta là Lạc Tuyết, ta biết ngươi ở đây, ta cũng biết rõ ngươi có thể nghe được lời ta nói, ta van cầu ngươi đi ra, đi ra gặp con gái ngươi một chút đi!"

    "Lạc Tuyết, ngươi đừng như vậy!" Lạc Tuyết động tác này, để Thiên Hựu trong lòng càng khó chịu, cầm lấy cánh tay của Lạc Tuyết, muốn đem nàng nâng dậy.

    "Người nào to gan như thế, dám to gan đại náo quân doanh" Không biết là từ đâu truyền đến một tiếng gầm, ngay sau đó một cây mộc thương thẳng đến Lạc Tuyết mà tới.

    Thiên Hựu giơ tay đỡ mộc thương, đang muốn đuổi đánh, lại bị người trước mắt cả kinh sững sờ tại chỗ, đây chẳng phải là..

    "Phịch!"

    "Ah a.."

    Thiên Hựu không hề phòng bị, một lòng một dạ đều nhào vào người trước mắt, không đề phòng bắp đùi nặng nề trúng một cái, một trận đau đớn như xé rách khiến cho Thiên Hựu quỳ một chân trên đất.

    "Thiên Hựu, ngươi không sao chứ? Ngươi đây người nào làm sao không phân rõ phải trái như thế, vừa đến đã đánh người, ngươi là ai? Ta muốn gặp Mục tướng quân các ngươi!"

    "Ah.. Ta không sao.." Đau đớn trên đùi để Thiên Hựu trong nháy mắt chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, lại không thể không cắn răng cố nhịn, đây là hao tốn sức lực rồi sao? Một côn này, quả thực chống đến gấp 4 lần tấn công của sư phụ!

    "Thiên Hựu.."

    "Không có chuyện gì." Thiên Hựu lắc đầu một cái, ngẩng đầu nhìn một chút người kia.

    "Ngươi là ai a!" Lạc Tuyết mặt lộ vẻ không thiện.

    "Nàng, chính là người ngươi muốn tìm." Thiên Hựu một bên thử đứng lên, một bên giải đáp vấn đề của Lạc Tuyết.

    "Ah a.." Nhưng mà, Thiên Hựu cũng không có đứng lên, trái lại đau đến nàng hút vào mấy ngụm khí lạnh.

    "Người ta muốn tìm? Mục.. Mục tướng quân?" Nói xong, Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn người trước mắt, "Ngươi.. Ngươi là Mục Tướng quân?"

    Mục Khuynh Tuyết cười mỉm chi nhìn Lạc Tuyết, nhưng mà làm cho cô kinh ngạc chính là, Thiên Hựu làm sao nhận ra chính mình?

    "Thiên Hựu, Thiên Hựu, làm sao ngươi biết nàng là Mục tướng quân?"

    Thiên Hựu chỉ liếc Lạc Tuyết một cái, vẫn chưa đáp lại.

    "Ta chính là Mục Khuynh Tuyết, hai tiểu quỷ các ngươi, tìm ta làm gì?"

    "Mục.. Mục.. Tướng.. Di.. ah.." Lạc Tuyết là được xưng có gan còn to hơn trời, nhưng mà thấy được Mục Khuynh Tuyết, lại là cả lời hoàn chỉnh đều nói không ra, nhìn dáng dấp, Mục Khuynh Tuyết này ở trong mắt nàng, cùng An Lương là quái vật cùng đẳng cấp a.

    "Aiz." Thiên Hựu thở dài, hỗ trợ mở miệng.

    "Tướng quân, ngạch nương của Lạc Tuyết hôm qua đi tới trong doanh trại suốt đêm không về, Lạc Tuyết lo lắng ngạch nương nàng, mới nghĩ đến quân doanh tìm nàng."

    "Nga? Thế nào, dựa vào giao tình của ta với mẹ ngươi, ngươi còn sợ ta hại mẹ ngươi hay sao?" Mục Khuynh Tuyết cười đem Lạc Tuyết nâng dậy.

    "Mục di nương, không phải như vậy, ta biết ngài sẽ không hại ngạch nương ta, chỉ là Tuyết Nhi lớn như vậy, chưa từng có rời khỏi ngạch nương vượt qua một buổi tối.. Ta thật sự rất lo lắng.." Lạc Tuyết nói ra, nước mắt đều sắp rớt xuống.

    Nhưng mà lời này, ở Mục Khuynh Tuyết nghe tới, trong lòng hơi xúc động, lén lút liếc nhìn Thiên Hựu vẫn quỳ trên mặt đất, cái tên này đang xoa nắn đùi, nhìn qua cũng không có đem lời của Lạc Tuyết nghe vào.

    "Mục di nương, ngạch nương ta đến cùng ở đâu a?" Lạc Tuyết lần này là thật sấp khóc rồi.

    Thiên Hựu không nói gì, bốn phía nhìn một chút, duỗi tay chỉ vào quân trướng Mục Khuynh Tuyết vừa đi ra.

    "Ở bên trong quân trướng kia."

    "Có thật không?" Nghe theo lời của Thiên Hựu, Lạc Tuyết một mạch liền chạy hướng quân trướng.

    "Ngạch nương.. Ngạch nương!"

    "Tuyết Nhi ngoan, ngạch nương ở đây." Lạc Tử Y đúng lúc từ trong lều đi ra, ôm chặt lấy con gái, trấn an một hồi lâu.

    Thiên Hựu xa xa mà nhìn hai mẹ con này, lộ ra một nụ cười cay đắng, lại một lần nữa thử đứng dậy.

    "Hí.." Nhưng mà không đợi nàng đứng lên, Mục Khuynh Tuyết một bên lôi cánh tay của nàng, trên tay hơi dùng sức, liền đem nàng đỡ lên

    Thiên Hựu liếc trộm Mục Khuynh Tuyết vài lần, mấy lần muốn nói lại thôi.

    Mục Khuynh Tuyết đầy hứng thú nhìn nàng, "Muốn nói cái gì?"

    "Tạ.. tạ ơn.."

    Mục Khuynh Tuyết vẻ mặt thay đổi mấy lần, không nói nữa, chỉ gật gật đầu.

    "Khuynh Tuyết, về nhà thôi, đứa trẻ cũng tìm đến rồi, ngươi cho dù không vào cung, cũng nên hồi tướng quân phủ."

    Lạc Tử Y đau lòng ôm ôm Thiên Hựu, tiện thể kiểm tra một chút vết thương trên cổ nàng, đương nhiên, vết thương trên đùi cũng không quên, nhưng mà Lạc Tử Y mới vừa đưa tay đụng một cái, Thiên Hựu liền nhe răng trợn mắt tránh ra.

    "Được, về nhà." Mục Khuynh Tuyết cuối cùng tước vũ khí đầu hàng, đơn giản giao phó vài câu, sai người dắt tới ngựa của mình.

    Mắt thấy ra khỏi quân doanh, bốn người, ba con ngựa, mẹ con Lạc Tử Y cùng cưỡi một con, Thiên Hựu và Mục Khuynh Tuyết mỗi người một.

    Nhưng mà Lạc Tuyết cổ linh tinh quái tựa hồ cũng không thỏa mãn, kéo Lạc Tử Y xuống ngựa, lén lút ở trên mông ngựa nhéo một cái, con ngựa như một làn khói chạy mất dạng.

    "Ai nha, Mục di nương, con ngựa của ta chạy mất rồi!" Lạc Tử Y một mặt bất đắc dĩ che che mặt, nói thật, thực sự là con gái ruột, suy nghĩ giống nhau..

    Mục Khuynh Tuyết cũng che đầu, âm thầm nghĩ một đôi mẹ con này thật là khiến người ta đau đầu.

    Thiên Hựu bất đắc dĩ, tung người xuống ngựa, suýt chút nữa té.

    "Hí, ai ya ai ya.. Cho hai người dùng ngựa của ta."

    "Ngươi xuống làm gì?" Lạc Tuyết một mặt biểu tình chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Ngươi là Mục di nương ta à?"

    "Hả?" Thiên Hựu mê mẩn rồi, chỉ thấy Lạc Tuyết ở nháy mắt, lại nhất thời không rõ ràng xảy ra chuyện gì.

    "Ha ha, nha đầu này, ngươi nhiều thủ đoạn như vậy." Mục Khuynh Tuyết nói xong, đuổi ngựa đến bên cạnh Thiên Hựu, hai tay duỗi một cái, liền đem Thiên Hựu ôm lên ngựa.

    "Ah.." Thiên Hựu gương mặt thẹn thùng, cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ.

    "Thiên Hựu, ngươi đỏ mặt cái gì?" Lạc Tuyết phía trước quay đầu lại cố ý trêu chọc Thiên Hựu, Thiên Hựu mặt càng đỏ hơn.

    "Mục di nương, ngựa nhanh chút a!" Lạc Tuyết ở phía trước rêu rao lên, Mục Khuynh Tuyết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hai tay ôm vòng Thiên Hựu, nắm chặt dây cương, đá bụng ngựa hai cái.

    Lần này cả người Thiên Hựu cũng không tốt rồi, cả người cứng ngắc không dám lộn xộn, cả vết thương trên đùi bị đè lên, cũng không cảm thấy đau..

    Hết chương 7
     
    HyHyHyHy thích bài này.
  9. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 8: Kẻ thù gặp mặt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ như vậy một đường cưỡi ngựa trở về trong thành, Thiên Hựu chỉ cảm thấy cả người tê dại cứng ngắc, rất khó chịu.

    "Khuynh Tuyết, chúng ta về cung bẩm báo mẫu thượng trước, ngươi thì ở trong phủ an dưỡng tốt đi." Mắt thấy đến phủ tướng quân, Lạc Tử Y liếc mắt nhìn trời sắp đen, không nỡ nói lời từ biệt với Khuynh Tuyết.

    "Bẩm báo có thể, nhưng ta không muốn gặp bà ấy." Khuynh Tuyết hơi nhướng mày, lạnh giọng mở miệng.

    "Ngươi.."

    "Được được được, tùy ngươi." Lạc Tử Y bất mãn vẫy vẫy tay, giục ngựa mà đi.

    "Đúng rồi, nhớ tới xem thử vết thương của Thiên Hựu, giúp nó thoa thuốc." Bỗng dưng dừng ngựa lại, lại quành trở về, cố ý nhắc nhở Khuynh Tuyết việc này.

    "Thiên Hựu, ngày mai ta lại tới tìm ngươi chơi." Lạc Tuyết quay về Thiên Hựu le lưỡi một cái.

    "Mẹ nuôi gặp lại." Thiên Hựu không nhìn thẳng Lạc Tuyết, ôm quyền hướng về phía Lạc Tử Y.

    Sau khi tiễn đi hai người, Khuynh Tuyết đem Thiên Hựu ôm xuống ngựa, bản thân cũng vươn mình xuống ngựa, hướng về trong tướng quân phủ đi đến.

    "Tướng quân phủ này làm sao cả người hầu hạ đều không có?" Mắt thấy đi qua đại viện, đều sắp vào bên trong, Mục Khuynh Tuyết cứ là một người cũng không nhìn thấy, không khỏi quay đầu lại hỏi dò Thiên Hựu.

    "Trước kia là có, sư phụ đến rồi, liền đem bọn họ đều đuổi đi."

    "Tại sao?" Khuynh Tuyết không rõ, cau mày hỏi dò.

    Thiên Hựu khẽ mỉm cười.

    "Bởi vì người hầu chiếu cố quá chu đáo, sư phụ sợ ta ngày sau nuôi thành thói quen, khó có thể sinh hoạt độc lập."

    Khuynh Tuyết gật gật đầu, "Sư phụ ngươi nói là người phương nào? Võ nghệ của ngươi là người đó dạy?"

    "Đúng vậy, Thiên Hựu những năm này học và nghe được, đều là sư phụ dạy."

    Nhắc tới An Lương, Thiên Hựu thì sẽ không tự giác lộ ra vẻ mỉm cười, nhưng mà Khuynh Tuyết thấy được nụ cười này, lại cảm giác chua xót.

    "Những năm này, là một mình ngươi ở trong phủ?"

    "Còn có sư phụ." Thiên Hựu lắc lắc đầu.

    "Vậy cô ấy hiện tại có ở trong phủ?" Đối với người sư phụ này của Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết cảm thấy hứng thú.

    "Lúc này.." Thiên Hựu liếc nhìn bốn đèn lồng lớn treo cao trong viện, hiểu ý nở nụ cười, "Sư phụ chắc ở nam viện đốt đèn".

    "Ở nam viện đốt đèn?" Mục Khuynh Tuyết gương mặt không rõ, Thiên Hựu cười khẽ với cô, dẫn cô đi về sân phía nam.

    Mới vừa bước vào cửa viện, Thiên Hựu liền thấy được An Lương tiến vào một gian gian nhà đen thùi.

    "Sư phụ, ta đã trở về." Thiên Hựu đi tới trước gian nhà, khom người bái chào.

    "Ân, chân làm sao vậy?" Đang khi nói chuyện, trong phòng chính là một mảnh sáng trưng.

    Thiên Hựu hơi khó xử liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết phía sau, vốn là không muốn cho sư phụ biết, nào ngờ nàng từ thanh âm bước đi của chính mình liền đoán ra được.

    "Tự tiện xông vào quân doanh, bị tướng quân đánh."

    Mới vừa đáp xong, Thiên Hựu sững sờ, tựa hồ là từ trong phòng nghe được một tia cười khẽ.

    An Lương đúng lúc từ trong phòng đi ra, thuận tay dẫn đến cửa phòng.

    "Cổ thì sao?" Vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy đạo vết máu đã khô trên cổ Thiên Hựu.

    "Aiz, cùng người giao chiến, thua rồi." Thiên Hựu cúi đầu, một tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy, không muốn nhìn An Lương.

    An Lương cười đi tới bên người Thiên Hựu, dựa vào vật châm lửa trong tay, quan sát tỉ mỉ vết thương một chút.

    "Nếu đã như vậy, vậy liền nỗ lực nhiều hơn mấy phần nữa, lần sau, từ trên người hắn đòi lại."

    An Lương là vô cùng hiểu rõ tính tình của Thiên Hựu, tâm tư nặng, hiếu thắng vô cùng, bây giờ ngay cả nhìn cũng không nhìn chính mình, có thể tưởng tượng là trong lòng xấu hổ không chịu nổi, không còn mặt mũi nhìn.

    Nhưng mà An Lương nói xong lời này, đầu của Thiên Hựu lại vùi sâu hơn, cả tay nhỏ đặt ở hai bên, cũng không biết khi nào siết thành nắm đấm.

    An Lương chỉ là cười, vỗ vỗ bờ vai của Thiên Hựu, sau đó ánh mắt liền rơi vào trên người Mục Khuynh Tuyết.

    "Mục Tướng quân, đã lâu không gặp" An Lương ôm quyền quay về phía Mục Khuynh Tuyết.

    Mà Mục Khuynh Tuyết, từ trong nháy mắt nhìn thấy An Lương, ánh mắt thì trở nên bắt đầu ác liệt.

    "Thế nào, tướng quân không quen biết ta?" An Lương cười lại đi trước hai bước.

    "An Lương" Mục Khuynh Tuyết lạnh giọng mở miệng.

    "Là ta."

    "Ngươi lại không chết?" Mục Khuynh Tuyết cơ hồ là cắn chặt răng nói ra, Thiên Hựu nghe xong, trong lòng run lên bần bật.

    "Sư phụ, các người quen nhau?"

    "Ha, đâu chỉ quen nhau, vị sư phụ tốt này của ngươi, là tù binh của bản tướng quân đó!" Mục Khuynh Tuyết một tiếng cười lạnh.

    "Sư phụ.." Nghe xong lời ấy của Mục Khuynh Tuyết, lòng của Thiên Hựu lại như bị một trọng quyền nện qua, người trong lòng mình sùng bái, lại đã từng là tù binh của người khác!

    An Lương chỉ là cười cho qua chuyện.

    "Nói, ngươi tới dạy Thiên Hựu, có ý đồ gì?" Mắt thấy Thiên Hựu quan tâm An Lương như thế, Mục Khuynh Tuyết càng ngày càng cảm thấy trong này có âm mưu gì.

    "Ta chỉ là phụng mệnh của quốc chủ."

    "Hừ, bà ta thì thực sự là già hồ đồ rồi!" Mục Khuynh Tuyết giận dữ, cho nên ngay cả quốc chủ cũng không để ở trong mắt, mở miệng liền mắng.

    "Ta mặc kệ lúc trước ngươi thế nào, từ hôm nay, Thiên Hựu không cần ngươi dạy, lập tức cút ra khỏi phủ tướng quân cho ta." Mục Khuynh Tuyết vung tay lên, càng là trực tiếp hạ lệnh trục khách!

    "Không được! Ngươi không thể đuổi sư phụ đi!" Thiên Hựu sốt sắng, một bước xa lẻn đến An Lương An Lương.

    "Ngươi cho rằng ngươi đang ở đây nói chuyện với người nào?" Nhìn Thiên Hựu thất thố như vậy, Mục Khuynh Tuyết bạo tính khí cũng nổi lên, mang binh đánh giặc nhiều năm như vậy, chưa từng có bất cứ người nào dám ngỗ nghịch cô!

    "Ta.. Ta.." Thiên Hựu bị câu này của Mục Khuynh Tuyết không mang theo chút nào tình cảm dọa cho phát sợ.

    "Những năm này, sư phụ ở với Thiên Hựu, ơn trọng như núi, người.. Không thể đuổi nàng đi!"

    "Có thể đuổi nàng đi hay không, còn chưa tới phiên ngươi làm chủ, cút trở về phòng cho ta!"

    "Tướng quân! Thiên Hựu van xin ngài!" Suy nghĩ một lúc lâu, Thiên Hựu không thể không mở miệng gọi Mục Khuynh Tuyết là tướng quân.

    Nói ra, Thiên Hựu quay về Mục Khuynh Tuyết, chính là một quỳ.

    "Đứng lên!" Mục Khuynh Tuyết quát to một tiếng.

    "Tướng quân, Thiên Hựu mặc kệ giữa ngài cùng sư phụ có gì quan hệ, Thiên Hựu chỉ biết là, những năm gần đây, cả ngày lẫn đêm người bồi bạn với Thiên Hựu, là sư phụ. Thì dựa vào điểm này, ngài cũng không có thể đuổi nàng đi!"

    "Bốp!" Một cái bạt tai lanh lảnh vang dội hung hăng quạt ở trên mặt Thiên Hựu.

    Đây là Thiên Hựu lớn như vậy, lần đầu tiên bị bạt tay.

    Một tát này đánh Thiên Hựu không biết làm sao, thậm chí dứt khoác che lấy khuôn mặt bị đánh tê tê, sững sờ tại chỗ.

    Mục Khuynh Tuyết vung xong một tát này, cũng âm thầm chính mình quá là hấp tấp chút.

    "Đứa nhỏ ngốc ngươi đây, đây lại là thế nào, hôm nay cho dù mẹ ngươi không đuổi ta đi, ta cũng là phải đi rồi." An Lương đau lòng nâng dậy Thiên Hựu, đẩy ra tay của Thiên Hựu, nhẹ nhàng vuốt nhẹ.

    "Tại sao vậy? Sư phụ tại sao phải đi? Cả người cũng không cần Thiên Hựu sao?" Thiên Hựu gần như tuyệt vọng hỏi dò, nước mắt từ lâu không bị khống chế, hạt lớn rơi xuống.

    An Lương cười lắc đầu một cái, "Bệ hạ hạ lệnh, để cho hai mẹ con các ngươi đơn độc ở chung, mấy ngày nay, không để ta không liên quan ở phủ tướng quân này cản chuyện" An Lương nói ra, liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết.

    Mắt thấy Thiên Hựu nửa tin nửa ngờ, An Lương nhìn chằm chằm con mắt của nàng, "Thế nào, cả sư phụ nói cũng không tin rồi hả? Sư phụ đã lừa gạt ngươi?"

    Nhìn theo con mắt của An Lương, Thiên Hựu lộ ra một nụ cười khổ.

    "Thời điểm sư phụ không có ở đây, võ học, bài tập, không cho phép thiếu xót, bằng không ngươi không có quả tốt ăn."

    An Lương kéo lấy tay của Thiên Hựu, trở lại gian phòng của mình, dọc theo đường đi dặn dò rất nhiều.

    Khi trên lưng An Lương từ lâu chuẩn bị xong bao quần áo chuẩn bị rời đi, Thiên Hựu xông tới ôm An Lương, "Sư phụ, Thiên Hựu chờ ngươi trở về.."

    Cho đến An Lương rời khỏi phủ tướng quân, Thiên Hựu ôm đầu gối ngồi ở ngưỡng cửa, gió đêm hơi lạnh thổi thấu quần áo đơn bạc của nàng, Thiên Hựu ôm thật chặc chính mình, nhìn phương hướng An Lương rời đi.

    Sư phụ, ngươi lừa ta.

    Ngươi không biết, thời điểm ngươi nói dối..

    Con mắt sẽ cười.

    Hết chương 8
     
    HyHyHyHy thích bài này.
  10. Jasmine92

    Bài viết:
    1,264
    Chương 9: Bóng tối.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi dự định ở đây ngồi tới lúc nào" Chẳng biết lúc nào, Mục Khuynh Tuyết xuất hiện ở phía sau Thiên Hựu, vẫn cứ là gương mặt lạnh lùng, giơ tay ném đi một cái áo choàng cho Thiên Hựu.

    Thiên Hựu tiếp nhận áo choàng, cúi đầu, nhếch miệng, không lên tiếng.

    Vừa nhìn bộ dáng này của Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết thì giận không chỗ phát tiết, đi tới lôi lấy cánh tay của Thiên Hựu, một cái kéo nàng lên.

    "Đến phòng ngươi."

    Thiên Hựu quay đầu nhìn cô một cái, lại quay đầu lại nhìn ngoài cửa một cái, yên lặng hướng về gian phòng của mình mà đi.

    Vào phòng, Thiên Hựu nhìn chằm chằm nến An Lương từ lâu đốt xong một lúc lâu.

    "Qua đây ngồi xuống." Mục Khuynh Tuyết chỉ vào ghế, mệnh lệnh cho Thiên Hựu.

    Thiên Hựu ngoan ngoãn làm theo.

    Khuynh Tuyết liếc nàng một chút, cúi người xuống kiểm tra một chút vết thương kiếm trên cổ của Thiên Hựu.

    Tựa hồ là bởi vì một cái tát vừa rồi kia quá dùng sức, Thiên Hựu chịu kích động phạm vi quá lớn, vết máu đã kết vảy trên cổ lại lần nữa rạn nứt chảy máu.

    "Đau không?" Khuynh Tuyết cau mày, đánh giá nên làm sao xuống tay.

    "Ta hỏi ngươi đó." Nhưng mà Thiên Hựu lại cũng không để ý đến ý của Khuynh Tuyết..

    "Ngươi.." Khuynh Tuyết đột nhiên ngồi thẳng lên, mà Thiên Hựu theo tính phản xạ cho rằng Khuynh Tuyết lại muốn thưởng mình một cái tát, trực tiếp nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu.

    Khuynh Tuyết nhất thời dở khóc dở cười.

    "Mở mắt ra nhìn ta."

    Thiên Hựu làm theo lời.

    "Ta cho ngươi biết Mục Thiên Hựu, ngươi đừng bày ra dáng vẻ một bộ sống dở chết dở cho ta, có cái gì bất mãn ngươi thì nói ra cho ta."

    "Không dám" Trầm mặc chốc lát, Thiên Hựu mở miệng.

    "Ngươi!" Mục Khuynh Tuyết lần này là thật sự muốn giơ tay đánh rồi.

    Đồng dạng sai lầm, Khuynh Tuyết chắc là sẽ không phạm hai lần, một cái tát vừa rồi kia đánh vào trên mặt Thiên Hựu, đã làm cho cô có chút hối hận rồi, nhưng mà tay giơ lên cao lại không cam lòng cứ như vậy hạ xuống.

    Trong chớp mắt, Thiên Hựu chỉ cảm thấy mình bị một luồng lực cực lớn lôi dậy, cái mông mới vừa rời ghế, thì đã trúng một cái tát nặng nề.

    "Bốp!" Thanh âm vang dội lanh lảnh này so với lòng bàn tay vừa rồi kia, không kém chút nào.

    Thiên Hựu bị đau, thẳng thẳng thân thể

    Ngay tại lúc nàng cắn răng nhắm hai mắt, cho rằng còn có tiếp nữa, Mục Khuynh Tuyết trên tay hơi dùng sức, lại đem nàng ấn về trên ghế.

    Thiên Hựu chớp chớp mắt, nếu không phải trên mông còn đang nóng hừng hực phát đau, nàng còn tưởng rằng tất cả những thứ này vừa rồi là ảo giác đó.

    Mà công phu nàng đang vừa sửng sốt, Mục Khuynh Tuyết nhanh nhẹn bôi xong thuốc cho nàng, đương nhiên, mấy dấu tay bắt mắt trên mặt kia lại để cho Mục Khuynh Tuyết tự trách một phen.

    "Lên giường ngủ."

    Thiên Hựu nghe vậy, đứng dậy cởi áo khoác, nằm ở trên giường, nhìn Khuynh Tuyết một chút, liền nhắm mắt lại.

    Nhưng mà không lâu lắm, Thiên Hựu cảm giác không đúng, mở mắt vừa nhìn, Mục Khuynh Tuyết lại vẫn ở bên giường nhìn chính mình.

    "Ngươi không đi a?"

    "Ngươi quản ta?" Mục Khuynh Tuyết bá đạo hỏi ngược lại một câu, thuận tay kéo tới một cái ghế ngồi xuống, nhìn chằm chằm Thiên Hựu ngủ.

    Thiên Hựu không nói gì, bị cô nhìn chăm chú mặt đỏ rần, suy nghĩ một chút, dứt khoác nghiêng thân thể, đưa lưng về phía Mục Khuynh Tuyết, hai mắt khép lại, bất kể cô có ở bên cạnh hay không!

    Vốn tưởng rằng Thiên Hựu không nhanh như vậy ngủ đi, nào ngờ không cần nửa khắc, cái tên này liền hô hấp đều đặn, nghiêm chỉnh đã tiến vào mộng đẹp.

    Mục Khuynh Tuyết lắc lắc đầu, hiếm thấy lộ ra nụ cười giống từ mẫu, lúc đứng dậy rời đi, còn thổi tắt nến trên bàn.

    Giờ tý nửa đêm.

    Thiên Hựu thường thường sẽ ở khoảng thời gian này đi tiểu đêm, đêm nay cũng không có ngoại lệ.

    "Ưm.." Ở trên giường chậm rãi xoay người, Thiên Hựu vuốt mắt đứng dậy xuống giường, nhưng mà mới vừa đi không hai bước, Thiên Hựu liền đột nhiên dừng lại thân thể.

    Giờ khắc này nàng mới ý thức được, trong phòng đen kịt một màu, cái ý niệm này vừa mới ở trong đầu lóe qua, Thiên Hựu trong nháy mắt chính là một thân mồ hôi lạnh, lần mò nằm lại trên giường, không dám nhúc nhích nữa.

    Nhưng mà mặc dù nằm trở về trên giường, nàng cũng không dám nhắm mắt lại, luôn cảm giác, trong bóng tối này, có một con mắt, đang ngó chừng nàng.

    "Kẽo kẹt.." Cửa sổ bị gió thổi đến vang vọng kẽo kẹt, tiếng vang này, để cả trái tim Thiên Hựu đều bị nhấc đến cổ họng.

    "Ầm!"

    "..."

    Cửa sổ đột nhiên bị gió thổi mở, Thiên Hựu một tiếng kêu sợ hãi, bỗng nhiên hồi tưởng lại đêm đó mười năm trước, cùng hiện tại, cơ hồ là cảnh tượng đồng dạng!

    Nhưng mà bất đồng là, sau khi cửa sổ bị thổi ra, Thiên Hựu đột nhiên phát hiện có một tia ánh sáng, lúc này không chút nghĩ ngợi, đứng dậy một bước xa từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài.

    Trên đất lăn hai vòng, Thiên Hựu cuối cùng yên tĩnh lại, bởi vì trong viện này, có bốn lồng đèn.

    "Phù.. phù.." Thiên Hựu chống lên thân thể, thở hổn hển nặng nề.

    Ánh mắt không cẩn thận quét đến trước cửa sổ, Thiên Hựu lui về sau hai bước, tựa hồ trong bóng tối này, có cái đồ vật gì muốn nuốt chửng nàng.

    Đột nhiên, Thiên Hựu như là nghĩ đến cái gì đó, chạy đến hướng Nam Viện, từ sau khi sự kiện kia, Nam Viện này, là địa phương sáng sủa nhất của mỗi đêm.

    Tiến vào Nam Viện, tất cả phòng khách đều sáng đèn lồng, lúc trước để nàng chết cũng không dám bước vào Nam Viện một bước nữa, giờ khắc này lại có thể mang cho Thiên Hựu một phần an tâm.

    "Phù.." Thiên Hựu thở một hơi dài nhẹ nhõm, ôm đầu gối, co rúc ở bên trong góc lúc trước kia.

    "Ngươi ở đây làm gì?" Vừa nghe được Thiên Hựu kêu to, Mục Khuynh Tuyết ngồi dậy liền đến gian phòng của Thiên Hựu, nhưng vẫn chưa nhìn thấy người, toàn bộ phủ tướng quân đều sắp lật tung rồi, cuối cùng ở một góc của Nam Viện, thấy được Thiên Hựu cuộn mình.

    Mà Thiên Hựu lúc này, chỉ mặc áo trong mỏng manh, cả giày cũng đều không có mang, để trần chân ngồi dưới đất, sắc mặt dị thường trắng bệch.

    Khi nghe được thanh âm của Mục Khuynh Tuyết, Thiên Hựu ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt tan rã, sớm đã không có thần thái của ngày xưa.

    "Ngươi làm sao vậy?" Mục Khuynh Tuyết phát hiện tình thế không đúng, ngồi xổm ở bên cạnh Thiên Hựu, đem áo choàng trên người chính mình khoác lên trên người Thiên Hựu, lại đưa tay ở trên cái trán Thiên Hựu thăm dò.

    "Nến trong phòng ta, là ngươi thổi?" Thiên Hựu uể oải dò hỏi.

    Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, "Đúng vậy a, làm sao vậy?"

    "Ngươi có thể giúp ta đốt hay không."

    Khuynh Tuyết sững sờ, gật gật đầu, nâng dậy Thiên Hựu đi đến gian phòng.

    Nhưng mà mắt thấy đi đến cửa phòng, Thiên Hựu cũng không cất bước nữa, Mục Khuynh Tuyết dù là thần kinh to lớn hơn nữa, giờ khắc này cuối cùng cũng ý thức được mình phạm sai lầm gì.

    Lúc này buông tay Thiên Hựu ra, vào phòng nhanh nhẹn đem nến thắp sáng.

    "Vào đi, không sao rồi."

    Đợi đến trong phòng sáng hẳn lên, Thiên Hựu mới nhấc chân vào nhà.

    "Ngươi sợ tối?" Mục Khuynh Tuyết có chút không nói gì, người lớn như thế, lại sợ tối sợ thành như vậy?

    Thiên Hựu không để ý tới cô, đi tới bên giường, trực tiếp nằm sấp ở trên giường, tận lực khiến chính mình thả lỏng.

    "Ngươi cứ như vậy sợ tối?" Mục Khuynh Tuyết lắc đầu một cái, cười cười.

    "Ta không cầu ngươi thắp sáng nến vì ta, chỉ cầu ngươi, đừng thổi nó." Lời này là Thiên Hựu nhắm mắt mà nói, lúc nói, đầy đầu lại đều là bóng người của An Lương.

    Sư phụ, nếu là ngươi ở đây, đêm nay chắc có thể yên giấc, không đến mức chật vật như thế.

    "Ngủ đi" Mục Khuynh Tuyết đi tới bên giường thay Thiên Hựu đắp kín mền, thời điểm quay người rời đi liếc mắt nhìn nếm, lại không đi chạm.

    Hết chương 9
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...