Bài viết: 51 

Chương 10: Em cho phép anh.
Khi Jeonghan nghĩ rằng vấn đề với đạo diễn đã bắt đầu đi xuống, một bài báo đột nhiên xuất hiện. "Jeonghan. Đừng đọc." Seungkwan cố gắng lấy điện thoại khỏi tay Jeonghan để anh khỏi phải căng thẳng và tổn thương khi nhìn thấy những lời đó.
"Tại sao lại như vậy được?" Jeonghan không thể tin vào mắt mình. "Seungkwan.."
"Em biết. Bọn em đang cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề này, được chứ? Còn bây giờ, để em đưa anh về nhà nhé?" Nhưng trước khi Jeonghan kịp phản ứng, trợ lý của Seungkwan đã bước vào và thông báo, "Jeonghan hyung, chồng anh đến."
"Gì?"
Và sau đó Seungcheol bước vào. Nhìn vẻ mặt anh, hẳn là anh đã đọc bài báo. "Seungkwan, cậu có phiền nếu tôi đưa Jeonghan về nhà không?"
"Ồ.. Không. Em mừng là có anh ở đây để đón anh ấy." Cứ vậy, Seungcheol nắm tay Jeonghan rời đi.
Khi đi qua sảnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. "Cheol à.." Jeonghan gọi anh, sợ rằng giới truyền thông sẽ bao vây khi họ đi ra ngoài. "Em đừng lo, xe của anh đậu ở phía sau." Thế là họ đi ra lối sau và Jeonghan thở phào nhẹ nhõm khi thoát khỏi đám phóng viên đang tụ tập bên ngoài văn phòng công ty.
"Mọi thứ sẽ ổn thôi. Em còn có anh mà." Seungcheol nắm tay anh. "Anh vẫn luôn ở đây."
Họ không nói chuyện trên đường về nhà. Nhưng Jeonghan nhận thấy quai hàm của Seungcheol cắn chặt và tay anh siết lấy vô lăng. Anh hẳn là rất khó chịu khi đọc bài báo vì trước giờ anh không biết xung đột của Jeonghan với đạo diễn đó gay gắt đến mức nào.
Khi họ về đến nhà, Seungcheol vẫn khăng khăng nắm tay anh. Jeonghan không phản đối. Và thật lòng thì, anh đang rất cần Seungcheol ôm lấy mình.
Và như thể đọc được suy nghĩ của anh, Seungcheol đã ôm anh vào lòng ngay khi họ vào nhà. Jeonghan muốn hỏi tại sao. Anh muốn đẩy người kia ra và nói rằng lần này, có vẻ như anh ấy đang vượt qua ranh giới. Nhưng anh lại không muốn đối phương buông mình ra. Có lẽ một phần trong anh cũng luôn khao khát điều này. Và anh mừng là Seungcheol đã biết điều đó trước cả khi anh kịp nhận ra.
"Anh chuẩn bị nước nóng cho em nhé?"
Jeonghan ngạc nhiên khi Seungcheol không hỏi về chuyện đó, mặc dù anh biết anh ấy đã biết tin. Jeonghan chỉ có thể gật đầu và đi theo Seungcheol vào phòng tắm.
"Anh sẽ đợi em ở bên ngoài!" Nhưng trước khi Seungcheol kịp rời đi, Jeonghan đã bắt lấy tay anh. "Anh ở lại được không?"
Anh không thể chịu được việc ở một mình lúc này. Anh cần có ai đó- anh cần Seungcheol ở bên.
"Được." Và khi chồng cũ đang đứng đó, Jeonghan thản nhiên cởi bỏ quần áo của mình, mắt không rời Seungcheol.
Anh bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm và thở dài.
"Em có muốn anh lấy gì cho em không?" Giọng Seungcheol khô khốc.
Jeonghan nhìn anh. "Em chỉ muốn anh nhìn em. Để em biết mình không ở một mình."
"Em không một mình." Seungcheol ngồi xuống bên bồn tắm. "Anh sẽ luôn ở đây." Nghe vậy, hai vai Jeonghan bắt đầu thả lỏng. Anh biết không khí giữa họ đã thay đổi, tình hình này là rất nguy hiểm vì nó có thể dẫn đến điều gì đó khác.
Cả hai lại im lặng. Jeonghan nhắm mắt nghỉ ngơi, trong khi Seungcheol, như đã hứa, vẫn ở bên Jeonghan. Và anh bằng lòng với điều đó. Ngắm nhìn Jeonghan và tận hưởng từng giây phút trôi qua.
Cuối cùng, Jeonghan mở mắt và bước ra khỏi bồn tắm với Seungcheol ở bên giúp anh khoác áo tắm lên người. Anh đan các ngón tay của họ vào nhau lần nữa và cả hai đi về phòng ngủ.
Khi Jeonghan leo lên giường và tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, Seungcheol biết rằng Jeonghan cũng muốn anh lên giường. Và cứ như thế họ tìm thấy vị trí quen thuộc của mình, Jeonghan nằm trên ngực Seungcheol còn Seungcheol thì ôm chặt lấy anh. "Anh nghĩ chúng ta như thế này có ổn không?" Jeonghan hỏi.
"Các luật sư không cần phải biết, đúng không?" Seungcheol cười nói, tay vuốt ve lưng Jeonghan.
"Tại sao anh không hỏi em về chuyện đó?"
"Anh nghĩ rằng em sẽ nói cho anh khi em sẵn sàng."
Jeonghan thở dài. "Em muốn nói ra. Nhưng em sợ anh sẽ không cho em đi diễn nữa, vậy nên em đã im lặng."
"Em biết mà, anh sẽ không bao giờ làm thế. Đó là công việc mà em yêu thích nhất. Anh sẽ không bắt em từ bỏ thứ mà em luôn say mê." Và anh nói tiếp. "Nhưng anh cảm thấy rất tệ. Lúc đọc bài báo, anh đã bắt đầu hiểu ra. Em đã phải tự mình giải quyết khi anh chẳng hề làm giúp để giúp em."
Jeonghan cũng đã rất sốc khi đọc nó. Anh chắc chắn gã đạo diễn đã đứng sau chuyện này. Ông ta buộc tội anh lên giường với các đạo diễn để đổi lấy các vai chính, đó là lý do anh trở nên nổi tiếng và nhận được nhiều show và vươn lên thành một ngôi sao hàng đầu. Chỉ nghĩ đến thôi là anh đã thấy buồn nôn. Anh đã không kìm được mà run rẩy. Cho đến khi Seungcheol bước vào và đưa anh đi.
"Cảm ơn anh.." Jeonghan thì thầm, ánh mắt anh dịu dàng nhìn Seungcheol. "Cảm ơn anh đã đưa em ra khỏi đó." Và sau đó anh vùi mặt mình vào cổ Seungcheol, hít lấy mùi hương của người kia. "Cheol?"
"Hm?"
"Chúng ta có thể tạm quên đi chuyện ly hôn, chỉ trong tối nay không?" Bầu không khí giữa họ bỗng trở nên ám muội. Cơ thể hai người áp sát vào nhau và dần nóng lên. Seungcheol trở mình và đùi anh vô tình chạm vào đáy quần của Jeonghan. Người kia lập tức dùng hai chân quấn lấy anh và đè anh xuống.
Jeonghan chậm rãi di chuyển hông mình. Mắt họ vẫn nhìn nhau và Jeonghan cắn chặt môi dưới, cố nén tiếng rên rỉ chực phát ra khi anh tiếp tục cọ mình vào đùi Seungcheol.
"Jeonghan.."
Seungcheol chỉ có thể nằm đó thở gấp và rên rỉ khi cảm thấy Jeonghan đang cương lên trên đùi mình. "Nếu anh chạm vào em.. anh sẽ vượt qua ranh giới."
Jeonghan hôn lên má anh. "Không sao. Em cho phép anh."
Nghe được sự chấp thuận từ Jeonghan, ánh mắt Seungcheol liền thay đổi. Sự do dự được lấp bằng khao khát và anh xoay người đè lên Jeonghan. "Anh có thể hôn em, đúng không?" Anh vẫn cần phải xác nhận.
Bởi vì đã lâu rồi môi họ không chạm nhau. Trong những tháng cãi nhau dẫn đến ly hôn, họ vẫn làm tình nhưng không hôn nhau. Họ cũng không biết tại sao, nhưng có lẽ trong một chừng mực nào đó, nụ hôn còn mang nhiều ý nghĩa hơn là làm tình. Vì vậy, lần này Seungcheol cần phải hỏi ý Jeonghan, bởi quan hệ của họ không còn như xưa nữa.
Và cũng bởi vì anh đã thèm khát được hôn Jeonghan kể từ lần nọ em ấy say rượu.
Jeonghan khẽ gật đầu, vô thức liếm môi dưới của mình. Seungcheol đã không bỏ lỡ một giây nào. Họ hôn nhau say đắm. Với sự khao khát và mong chờ. Jeonghan đưa tay vòng qua cổ Seungcheol, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, muốn thưởng thức trọn vẹn hương vị của nhau sau tháng ngày xa cách.
"Chúng ta sẽ quên chuyện ly hôn trong cả đêm đúng không?" Seungcheol khàn giọng hỏi, tay bắt đầu thăm dò lối vào. "Bởi vì anh không muốn vội vàng, nhưng hiện tại anh thực sự chỉ muốn chôn mình bên trong em, thật sâu, và chúng ta sẽ quên đi tất cả những thứ làm mình đau đớn."
Jeonghan cười khúc khích. "Em là của anh. Trong đêm nay cho đến cả sáng mai. Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."
Đúng như lời anh nói, họ đã cùng nhau cho đến khi không còn sức để làm nữa. Tận hưởng một đêm say đắm và buông bỏ mọi phòng bị.
Khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa làm Jeonghan thức giấc, chào đón anh là hình ảnh Seungcheol đang ngủ bên cạnh mình. Tóc rối bù, tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ đôi môi căng mọng và hàng mi mà anh luôn yêu thích.
Đưa tay vuốt ve gương mặt của chồng cũ, Jeonghan thầm nghĩ: Liệu anh có quá ích kỷ khi muốn Seungcheol ở lại bên mình không?
"Tại sao lại như vậy được?" Jeonghan không thể tin vào mắt mình. "Seungkwan.."
"Em biết. Bọn em đang cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề này, được chứ? Còn bây giờ, để em đưa anh về nhà nhé?" Nhưng trước khi Jeonghan kịp phản ứng, trợ lý của Seungkwan đã bước vào và thông báo, "Jeonghan hyung, chồng anh đến."
"Gì?"
Và sau đó Seungcheol bước vào. Nhìn vẻ mặt anh, hẳn là anh đã đọc bài báo. "Seungkwan, cậu có phiền nếu tôi đưa Jeonghan về nhà không?"
"Ồ.. Không. Em mừng là có anh ở đây để đón anh ấy." Cứ vậy, Seungcheol nắm tay Jeonghan rời đi.
Khi đi qua sảnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. "Cheol à.." Jeonghan gọi anh, sợ rằng giới truyền thông sẽ bao vây khi họ đi ra ngoài. "Em đừng lo, xe của anh đậu ở phía sau." Thế là họ đi ra lối sau và Jeonghan thở phào nhẹ nhõm khi thoát khỏi đám phóng viên đang tụ tập bên ngoài văn phòng công ty.
"Mọi thứ sẽ ổn thôi. Em còn có anh mà." Seungcheol nắm tay anh. "Anh vẫn luôn ở đây."
Họ không nói chuyện trên đường về nhà. Nhưng Jeonghan nhận thấy quai hàm của Seungcheol cắn chặt và tay anh siết lấy vô lăng. Anh hẳn là rất khó chịu khi đọc bài báo vì trước giờ anh không biết xung đột của Jeonghan với đạo diễn đó gay gắt đến mức nào.
Khi họ về đến nhà, Seungcheol vẫn khăng khăng nắm tay anh. Jeonghan không phản đối. Và thật lòng thì, anh đang rất cần Seungcheol ôm lấy mình.
Và như thể đọc được suy nghĩ của anh, Seungcheol đã ôm anh vào lòng ngay khi họ vào nhà. Jeonghan muốn hỏi tại sao. Anh muốn đẩy người kia ra và nói rằng lần này, có vẻ như anh ấy đang vượt qua ranh giới. Nhưng anh lại không muốn đối phương buông mình ra. Có lẽ một phần trong anh cũng luôn khao khát điều này. Và anh mừng là Seungcheol đã biết điều đó trước cả khi anh kịp nhận ra.
"Anh chuẩn bị nước nóng cho em nhé?"
Jeonghan ngạc nhiên khi Seungcheol không hỏi về chuyện đó, mặc dù anh biết anh ấy đã biết tin. Jeonghan chỉ có thể gật đầu và đi theo Seungcheol vào phòng tắm.
"Anh sẽ đợi em ở bên ngoài!" Nhưng trước khi Seungcheol kịp rời đi, Jeonghan đã bắt lấy tay anh. "Anh ở lại được không?"
Anh không thể chịu được việc ở một mình lúc này. Anh cần có ai đó- anh cần Seungcheol ở bên.
"Được." Và khi chồng cũ đang đứng đó, Jeonghan thản nhiên cởi bỏ quần áo của mình, mắt không rời Seungcheol.
Anh bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm và thở dài.
"Em có muốn anh lấy gì cho em không?" Giọng Seungcheol khô khốc.
Jeonghan nhìn anh. "Em chỉ muốn anh nhìn em. Để em biết mình không ở một mình."
"Em không một mình." Seungcheol ngồi xuống bên bồn tắm. "Anh sẽ luôn ở đây." Nghe vậy, hai vai Jeonghan bắt đầu thả lỏng. Anh biết không khí giữa họ đã thay đổi, tình hình này là rất nguy hiểm vì nó có thể dẫn đến điều gì đó khác.
Cả hai lại im lặng. Jeonghan nhắm mắt nghỉ ngơi, trong khi Seungcheol, như đã hứa, vẫn ở bên Jeonghan. Và anh bằng lòng với điều đó. Ngắm nhìn Jeonghan và tận hưởng từng giây phút trôi qua.
Cuối cùng, Jeonghan mở mắt và bước ra khỏi bồn tắm với Seungcheol ở bên giúp anh khoác áo tắm lên người. Anh đan các ngón tay của họ vào nhau lần nữa và cả hai đi về phòng ngủ.
Khi Jeonghan leo lên giường và tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, Seungcheol biết rằng Jeonghan cũng muốn anh lên giường. Và cứ như thế họ tìm thấy vị trí quen thuộc của mình, Jeonghan nằm trên ngực Seungcheol còn Seungcheol thì ôm chặt lấy anh. "Anh nghĩ chúng ta như thế này có ổn không?" Jeonghan hỏi.
"Các luật sư không cần phải biết, đúng không?" Seungcheol cười nói, tay vuốt ve lưng Jeonghan.
"Tại sao anh không hỏi em về chuyện đó?"
"Anh nghĩ rằng em sẽ nói cho anh khi em sẵn sàng."
Jeonghan thở dài. "Em muốn nói ra. Nhưng em sợ anh sẽ không cho em đi diễn nữa, vậy nên em đã im lặng."
"Em biết mà, anh sẽ không bao giờ làm thế. Đó là công việc mà em yêu thích nhất. Anh sẽ không bắt em từ bỏ thứ mà em luôn say mê." Và anh nói tiếp. "Nhưng anh cảm thấy rất tệ. Lúc đọc bài báo, anh đã bắt đầu hiểu ra. Em đã phải tự mình giải quyết khi anh chẳng hề làm giúp để giúp em."
Jeonghan cũng đã rất sốc khi đọc nó. Anh chắc chắn gã đạo diễn đã đứng sau chuyện này. Ông ta buộc tội anh lên giường với các đạo diễn để đổi lấy các vai chính, đó là lý do anh trở nên nổi tiếng và nhận được nhiều show và vươn lên thành một ngôi sao hàng đầu. Chỉ nghĩ đến thôi là anh đã thấy buồn nôn. Anh đã không kìm được mà run rẩy. Cho đến khi Seungcheol bước vào và đưa anh đi.
"Cảm ơn anh.." Jeonghan thì thầm, ánh mắt anh dịu dàng nhìn Seungcheol. "Cảm ơn anh đã đưa em ra khỏi đó." Và sau đó anh vùi mặt mình vào cổ Seungcheol, hít lấy mùi hương của người kia. "Cheol?"
"Hm?"
"Chúng ta có thể tạm quên đi chuyện ly hôn, chỉ trong tối nay không?" Bầu không khí giữa họ bỗng trở nên ám muội. Cơ thể hai người áp sát vào nhau và dần nóng lên. Seungcheol trở mình và đùi anh vô tình chạm vào đáy quần của Jeonghan. Người kia lập tức dùng hai chân quấn lấy anh và đè anh xuống.
Jeonghan chậm rãi di chuyển hông mình. Mắt họ vẫn nhìn nhau và Jeonghan cắn chặt môi dưới, cố nén tiếng rên rỉ chực phát ra khi anh tiếp tục cọ mình vào đùi Seungcheol.
"Jeonghan.."
Seungcheol chỉ có thể nằm đó thở gấp và rên rỉ khi cảm thấy Jeonghan đang cương lên trên đùi mình. "Nếu anh chạm vào em.. anh sẽ vượt qua ranh giới."
Jeonghan hôn lên má anh. "Không sao. Em cho phép anh."
Nghe được sự chấp thuận từ Jeonghan, ánh mắt Seungcheol liền thay đổi. Sự do dự được lấp bằng khao khát và anh xoay người đè lên Jeonghan. "Anh có thể hôn em, đúng không?" Anh vẫn cần phải xác nhận.
Bởi vì đã lâu rồi môi họ không chạm nhau. Trong những tháng cãi nhau dẫn đến ly hôn, họ vẫn làm tình nhưng không hôn nhau. Họ cũng không biết tại sao, nhưng có lẽ trong một chừng mực nào đó, nụ hôn còn mang nhiều ý nghĩa hơn là làm tình. Vì vậy, lần này Seungcheol cần phải hỏi ý Jeonghan, bởi quan hệ của họ không còn như xưa nữa.
Và cũng bởi vì anh đã thèm khát được hôn Jeonghan kể từ lần nọ em ấy say rượu.
Jeonghan khẽ gật đầu, vô thức liếm môi dưới của mình. Seungcheol đã không bỏ lỡ một giây nào. Họ hôn nhau say đắm. Với sự khao khát và mong chờ. Jeonghan đưa tay vòng qua cổ Seungcheol, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, muốn thưởng thức trọn vẹn hương vị của nhau sau tháng ngày xa cách.
"Chúng ta sẽ quên chuyện ly hôn trong cả đêm đúng không?" Seungcheol khàn giọng hỏi, tay bắt đầu thăm dò lối vào. "Bởi vì anh không muốn vội vàng, nhưng hiện tại anh thực sự chỉ muốn chôn mình bên trong em, thật sâu, và chúng ta sẽ quên đi tất cả những thứ làm mình đau đớn."
Jeonghan cười khúc khích. "Em là của anh. Trong đêm nay cho đến cả sáng mai. Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."
Đúng như lời anh nói, họ đã cùng nhau cho đến khi không còn sức để làm nữa. Tận hưởng một đêm say đắm và buông bỏ mọi phòng bị.
Khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa làm Jeonghan thức giấc, chào đón anh là hình ảnh Seungcheol đang ngủ bên cạnh mình. Tóc rối bù, tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ đôi môi căng mọng và hàng mi mà anh luôn yêu thích.
Đưa tay vuốt ve gương mặt của chồng cũ, Jeonghan thầm nghĩ: Liệu anh có quá ích kỷ khi muốn Seungcheol ở lại bên mình không?