Đam Mỹ [Edit] Không Thể Ngừng Quan Tâm - Onescouperday

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi molytuongcach, 10 Tháng chín 2021.

  1. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 10: Em cho phép anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Jeonghan nghĩ rằng vấn đề với đạo diễn đã bắt đầu đi xuống, một bài báo đột nhiên xuất hiện. "Jeonghan. Đừng đọc." Seungkwan cố gắng lấy điện thoại khỏi tay Jeonghan để anh khỏi phải căng thẳng và tổn thương khi nhìn thấy những lời đó.

    "Tại sao lại như vậy được?" Jeonghan không thể tin vào mắt mình. "Seungkwan.."

    "Em biết. Bọn em đang cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề này, được chứ? Còn bây giờ, để em đưa anh về nhà nhé?" Nhưng trước khi Jeonghan kịp phản ứng, trợ lý của Seungkwan đã bước vào và thông báo, "Jeonghan hyung, chồng anh đến."

    "Gì?"

    Và sau đó Seungcheol bước vào. Nhìn vẻ mặt anh, hẳn là anh đã đọc bài báo. "Seungkwan, cậu có phiền nếu tôi đưa Jeonghan về nhà không?"

    "Ồ.. Không. Em mừng là có anh ở đây để đón anh ấy." Cứ vậy, Seungcheol nắm tay Jeonghan rời đi.

    Khi đi qua sảnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. "Cheol à.." Jeonghan gọi anh, sợ rằng giới truyền thông sẽ bao vây khi họ đi ra ngoài. "Em đừng lo, xe của anh đậu ở phía sau." Thế là họ đi ra lối sau và Jeonghan thở phào nhẹ nhõm khi thoát khỏi đám phóng viên đang tụ tập bên ngoài văn phòng công ty.

    "Mọi thứ sẽ ổn thôi. Em còn có anh mà." Seungcheol nắm tay anh. "Anh vẫn luôn ở đây."

    Họ không nói chuyện trên đường về nhà. Nhưng Jeonghan nhận thấy quai hàm của Seungcheol cắn chặt và tay anh siết lấy vô lăng. Anh hẳn là rất khó chịu khi đọc bài báo vì trước giờ anh không biết xung đột của Jeonghan với đạo diễn đó gay gắt đến mức nào.

    Khi họ về đến nhà, Seungcheol vẫn khăng khăng nắm tay anh. Jeonghan không phản đối. Và thật lòng thì, anh đang rất cần Seungcheol ôm lấy mình.

    Và như thể đọc được suy nghĩ của anh, Seungcheol đã ôm anh vào lòng ngay khi họ vào nhà. Jeonghan muốn hỏi tại sao. Anh muốn đẩy người kia ra và nói rằng lần này, có vẻ như anh ấy đang vượt qua ranh giới. Nhưng anh lại không muốn đối phương buông mình ra. Có lẽ một phần trong anh cũng luôn khao khát điều này. Và anh mừng là Seungcheol đã biết điều đó trước cả khi anh kịp nhận ra.

    "Anh chuẩn bị nước nóng cho em nhé?"

    Jeonghan ngạc nhiên khi Seungcheol không hỏi về chuyện đó, mặc dù anh biết anh ấy đã biết tin. Jeonghan chỉ có thể gật đầu và đi theo Seungcheol vào phòng tắm.

    "Anh sẽ đợi em ở bên ngoài!" Nhưng trước khi Seungcheol kịp rời đi, Jeonghan đã bắt lấy tay anh. "Anh ở lại được không?"

    Anh không thể chịu được việc ở một mình lúc này. Anh cần có ai đó- anh cần Seungcheol ở bên.

    "Được." Và khi chồng cũ đang đứng đó, Jeonghan thản nhiên cởi bỏ quần áo của mình, mắt không rời Seungcheol.

    Anh bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm và thở dài.

    "Em có muốn anh lấy gì cho em không?" Giọng Seungcheol khô khốc.

    Jeonghan nhìn anh. "Em chỉ muốn anh nhìn em. Để em biết mình không ở một mình."

    "Em không một mình." Seungcheol ngồi xuống bên bồn tắm. "Anh sẽ luôn ở đây." Nghe vậy, hai vai Jeonghan bắt đầu thả lỏng. Anh biết không khí giữa họ đã thay đổi, tình hình này là rất nguy hiểm vì nó có thể dẫn đến điều gì đó khác.

    Cả hai lại im lặng. Jeonghan nhắm mắt nghỉ ngơi, trong khi Seungcheol, như đã hứa, vẫn ở bên Jeonghan. Và anh bằng lòng với điều đó. Ngắm nhìn Jeonghan và tận hưởng từng giây phút trôi qua.

    Cuối cùng, Jeonghan mở mắt và bước ra khỏi bồn tắm với Seungcheol ở bên giúp anh khoác áo tắm lên người. Anh đan các ngón tay của họ vào nhau lần nữa và cả hai đi về phòng ngủ.

    Khi Jeonghan leo lên giường và tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, Seungcheol biết rằng Jeonghan cũng muốn anh lên giường. Và cứ như thế họ tìm thấy vị trí quen thuộc của mình, Jeonghan nằm trên ngực Seungcheol còn Seungcheol thì ôm chặt lấy anh. "Anh nghĩ chúng ta như thế này có ổn không?" Jeonghan hỏi.

    "Các luật sư không cần phải biết, đúng không?" Seungcheol cười nói, tay vuốt ve lưng Jeonghan.

    "Tại sao anh không hỏi em về chuyện đó?"

    "Anh nghĩ rằng em sẽ nói cho anh khi em sẵn sàng."

    Jeonghan thở dài. "Em muốn nói ra. Nhưng em sợ anh sẽ không cho em đi diễn nữa, vậy nên em đã im lặng."

    "Em biết mà, anh sẽ không bao giờ làm thế. Đó là công việc mà em yêu thích nhất. Anh sẽ không bắt em từ bỏ thứ mà em luôn say mê." Và anh nói tiếp. "Nhưng anh cảm thấy rất tệ. Lúc đọc bài báo, anh đã bắt đầu hiểu ra. Em đã phải tự mình giải quyết khi anh chẳng hề làm giúp để giúp em."

    Jeonghan cũng đã rất sốc khi đọc nó. Anh chắc chắn gã đạo diễn đã đứng sau chuyện này. Ông ta buộc tội anh lên giường với các đạo diễn để đổi lấy các vai chính, đó là lý do anh trở nên nổi tiếng và nhận được nhiều show và vươn lên thành một ngôi sao hàng đầu. Chỉ nghĩ đến thôi là anh đã thấy buồn nôn. Anh đã không kìm được mà run rẩy. Cho đến khi Seungcheol bước vào và đưa anh đi.

    "Cảm ơn anh.." Jeonghan thì thầm, ánh mắt anh dịu dàng nhìn Seungcheol. "Cảm ơn anh đã đưa em ra khỏi đó." Và sau đó anh vùi mặt mình vào cổ Seungcheol, hít lấy mùi hương của người kia. "Cheol?"

    "Hm?"

    "Chúng ta có thể tạm quên đi chuyện ly hôn, chỉ trong tối nay không?" Bầu không khí giữa họ bỗng trở nên ám muội. Cơ thể hai người áp sát vào nhau và dần nóng lên. Seungcheol trở mình và đùi anh vô tình chạm vào đáy quần của Jeonghan. Người kia lập tức dùng hai chân quấn lấy anh và đè anh xuống.

    Jeonghan chậm rãi di chuyển hông mình. Mắt họ vẫn nhìn nhau và Jeonghan cắn chặt môi dưới, cố nén tiếng rên rỉ chực phát ra khi anh tiếp tục cọ mình vào đùi Seungcheol.

    "Jeonghan.."

    Seungcheol chỉ có thể nằm đó thở gấp và rên rỉ khi cảm thấy Jeonghan đang cương lên trên đùi mình. "Nếu anh chạm vào em.. anh sẽ vượt qua ranh giới."

    Jeonghan hôn lên má anh. "Không sao. Em cho phép anh."

    Nghe được sự chấp thuận từ Jeonghan, ánh mắt Seungcheol liền thay đổi. Sự do dự được lấp bằng khao khát và anh xoay người đè lên Jeonghan. "Anh có thể hôn em, đúng không?" Anh vẫn cần phải xác nhận.

    Bởi vì đã lâu rồi môi họ không chạm nhau. Trong những tháng cãi nhau dẫn đến ly hôn, họ vẫn làm tình nhưng không hôn nhau. Họ cũng không biết tại sao, nhưng có lẽ trong một chừng mực nào đó, nụ hôn còn mang nhiều ý nghĩa hơn là làm tình. Vì vậy, lần này Seungcheol cần phải hỏi ý Jeonghan, bởi quan hệ của họ không còn như xưa nữa.

    Và cũng bởi vì anh đã thèm khát được hôn Jeonghan kể từ lần nọ em ấy say rượu.

    Jeonghan khẽ gật đầu, vô thức liếm môi dưới của mình. Seungcheol đã không bỏ lỡ một giây nào. Họ hôn nhau say đắm. Với sự khao khát và mong chờ. Jeonghan đưa tay vòng qua cổ Seungcheol, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, muốn thưởng thức trọn vẹn hương vị của nhau sau tháng ngày xa cách.

    "Chúng ta sẽ quên chuyện ly hôn trong cả đêm đúng không?" Seungcheol khàn giọng hỏi, tay bắt đầu thăm dò lối vào. "Bởi vì anh không muốn vội vàng, nhưng hiện tại anh thực sự chỉ muốn chôn mình bên trong em, thật sâu, và chúng ta sẽ quên đi tất cả những thứ làm mình đau đớn."

    Jeonghan cười khúc khích. "Em là của anh. Trong đêm nay cho đến cả sáng mai. Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."

    Đúng như lời anh nói, họ đã cùng nhau cho đến khi không còn sức để làm nữa. Tận hưởng một đêm say đắm và buông bỏ mọi phòng bị.

    Khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa làm Jeonghan thức giấc, chào đón anh là hình ảnh Seungcheol đang ngủ bên cạnh mình. Tóc rối bù, tiếng ngáy khe khẽ phát ra từ đôi môi căng mọng và hàng mi mà anh luôn yêu thích.

    Đưa tay vuốt ve gương mặt của chồng cũ, Jeonghan thầm nghĩ: Liệu anh có quá ích kỷ khi muốn Seungcheol ở lại bên mình không?


     
  2. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 11: Bởi vì họ là bạn bè mà, đúng không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cắt! Kết thúc!" Toàn bộ trường quay vang lên tiếng hoan hô khi một tác phẩm nữa đã hoàn thành. Jeonghan mỉm cười cảm ơn từng diễn viên và nhân viên đã làm việc cùng mình. Cả quá trình quay phim luôn rất vất vả và gặp đủ loại khó khăn, nhưng kết quả cuối cùng thì lúc nào cũng xứng đáng.

    "Jeonghan-ssi, chúng ta đã hoàn thành việc ghi hình sớm hơn dự kiến nhờ sự chuyên nghiệp và và diễn xuất tuyệt vời của cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã làm việc chăm chỉ." Nhà sản xuất chính đi đến bắt tay anh.

    Đột nhiên, có tiếng la hét từ các nhân viên, sau đó Jeonghan thấy Seungkwan giơ hai tay lên che miệng. "Có chuyện gì thế?" anh hỏi, và khi đám đông tản ra, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

    Seungcheol bước đến với một bó hoa trên tay.

    "Chào anh." Jeonghan giật bắn người khi chồng cũ ôm eo mình. "Anh muốn làm em bất ngờ. Chúc mừng em đã hoàn thành thêm một kiệt tác nữa."

    "Ôi trời.. thì ra anh là chồng của Jeonghan. Wow, tin đồn là thật rồi." Một nhà sản xuất kêu lên.

    "Tin đồn?"

    "Đúng vậy, anh sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng. Với vẻ ngoài của anh!"

    "Ồ, nhưng tôi không biết diễn. Vì vậy, mọi người đừng để vẻ ngoài đánh lừa." Seungcheol bật cười và sau đó nhận ra Jeonghan vẫn đang trố mắt nhìn mình. "Sao thế, em ổn chứ?"

    "Ồ." Jeonghan quay trở lại thực tại. "Không sao. Em ổn. Nhân tiện, đây là nhà sản xuất chính của phim." Họ chào hỏi nhau và sau đó Jeonghan dắt Seungcheol đi xung quanh để giới thiệu với các nhân viên còn lại và cuối cùng khi họ có không gian riêng, Jeonghan hỏi "Sao anh lại đến đây?"

    "Em đã nói hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng nên anh muốn đến để chúc mừng." Jeonghan hơi ngạc nhiên vì Seungcheol chưa bao giờ làm điều này trước đây, kể cả trong những năm họ bên nhau. Không phải do Seungcheol không thích, chủ yếu là do chuyện họ bí mật làm đám cưới đã khiến Seungcheol (gián tiếp) bị cấm xuất hiện công khai trong các dịp chính thức.

    Sau một bữa tiệc liên hoan nho nhỏ, cuối cùng họ cũng được về nhà. Lúc đó Jeonghan mới biết mọi thứ đã thay đổi như thế nào giữa anh và Seungcheol sau cái đêm mà họ ngủ cùng nhau. Anh thấy vừa lo lắng vừa nhẹ nhõm.

    "Em có một vài ngày nghỉ phải không?" Seungcheol hỏi.

    "Vâng. Bọn em đã hoàn thành ghi hình sớm."

    "Tuyệt vời. Vì vậy, anh đã nghĩ.." Seungcheol bước lại gần. "Em có muốn đi đâu đó với anh không? Anh hứa sẽ đưa em trở lại trước khi lịch trình tiếp theo của em bắt đầu."

    "Đi đâu?"

    "Thật ra anh cũng chưa chọn được chỗ nào cụ thể. Nhưng anh nghĩ chúng ta có thể lái xe đi loanh quanh và dừng lại ở đâu đó mình muốn? Em nghĩ sao?"

    Nếu Jeonghan thành thật thừa nhận thì có vẻ như Seungcheol đang muốn cùng anh hẹn hò. Mặc cho nhịp tim điên cuồng của mình, anh vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Chắc chắn rồi."

    "Tuyệt vời. Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành." Seungcheol mỉm cười.

    "Vâng. Ngày mai." Và sau đó họ chúc nhau ngủ ngon.

    Jeonghan hầu như không chợp mắt. Anh không thể ngừng nghĩ về lời mời đi hẹn hò của Seungcheol- không. Anh ấy chưa bao giờ nói đó là một buổi hẹn hò. Vì vậy, Jeonghan chỉ nên nghĩ rằng đó là một chuyến đi chơi giữa hai người bạn.

    Đúng.

    Bởi vì họ là bạn bè mà, đúng không?

    Đúng vậy. Những người bạn đã từng kết hôn với nhau, điều đó thật trớ trêu làm sao!

    Dù vậy, anh vẫn thấy vô cùng hào hứng.

    Hào hứng đến mức anh đã không thể ngủ được. Vậy nên, bây giờ anh ngồi đây mỉm cười như một tên ngốc khi nhớ lại trái tim mình đã rung động như thế nào vào đêm qua khi Seungcheol rủ anh đi chơi.

    Dù anh biết rằng mình nên cảm thấy lo lắng khi trái tim lại lần nữa rung động.

    Họ đã ly hôn rồi. Anh nên tránh cảm để cho cảm xúc lấn át vì nó sẽ chỉ làm anh đau hơn lúc Seungcheol thực sự rời đi.

    Đột nhiên, cái tên Busan xuất hiện trong tâm trí anh.

    Nếu Seungcheol quyết định đến đó thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu Seungcheol thực sự chuyển đến đó? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu..

    Đột nhiên anh nghe thấy giọng của Seungcheol từ bên ngoài phòng khách như đang nói chuyện với ai đó.

    Jeonghan liền đứng dậy và dụi mắt, bước ra ngoài xem ai đến. Anh lập tức đơ người tại chỗ khi thấy chồng cũ đang bế một đứa trên tay cùng với một túi đựng đồ em bé.

    "Jeonghannie!" Seungcheol bối rối, nhìn Jeonghan rồi nhìn đứa bé, nó cũng đang chăm chú nhìn lại anh. "Em còn nhớ Eunjung không?" Đứa trẻ nhìn Jeonghan rồi mỉm cười và nháy mắt với anh.

    Jeonghan mù mịt và ngơ ngác, chỉ có thể mỉm cười và tìm kiếm câu trả lời từ ánh mắt của Seungcheol.
     
  3. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 12: Đã quá muộn để nghĩ về những điều đó.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Seungcheol đi về phòng mình v à đặt Eunjung xuống giường. Jeonghan đi theo anh.

    "Anh xin lỗi. Anh cả và chị dâu phải đi công tác khẩn cấp nên nhờ anh trông giúp Eunjung. Chỉ vài ngày!" và Seungcheol chợt nhớ ra điều gì đó. "Ôi chết tiệt!" Anh giơ tay che miệng, nhận ra mình vừa chửi thề ngay trước mặt cháu gái. "Chết tiệt." Anh thì thầm với Jeonghan. "Chuyến đi của chúng ta."

    Jeonghan cố hết sức để không tỏ ra thất vọng, anh an ủi Seungcheol rằng đó không phải là chuyện gì to tát. Vừa xin lỗi, Seungcheol lại chợt nhận ra "Hôm nay là ngày nghỉ của em. Em cần nghỉ ngơi. Em cần không gian và yên tĩnh. Anh sẽ-" Seungcheol nhìn xung quanh. "Anh sẽ tìm một chỗ để Eunjung ở tạm trong một thời gian -" Nhưng Jeonghan đã nắm lấy cánh tay anh, nở một nụ cười dịu dàng và nói "Không sao đâu. Anh không cần phải làm thế. Hãy để em chăm sóc Eunjung cùng anh." sau đó leo lên giường và nói chuyện với cháu gái của họ.

    Seungcheol ngạc nhiên là Jeonghan có vẻ giỏi trông trẻ. Eunjung rất thích anh và đã dính chặt lấy anh cả ngày, hoàn toàn phớt lờ người chú đang phụng phịu của mình, người đã làm mọi cách để thu hút sự chú ý của cô bé.

    Họ dành phần lớn thời gian trong ngày để lăn lê bò lết trên tấm thảm trong phòng khách, trả lời những câu hỏi tò mò của Eunjung về cái này và cái kia. Seungcheol chốc chốc lại hỏi Jeonghan rằng anh có muốn nghỉ ngơi một chút không, nhưng người kia chỉ lắc đầu và mỉm cười "Không cần đâu. Em thấy vui mà."

    Họ tưởng rằng Eunjung sẽ ngủ vào buổi trưa, nhưng cô bé mới chập chững biết đi này lại có quá nhiều năng lượng và chẳng hề muốn nghỉ ngơi. Đến giờ ăn tối, Seungcheol đã nấu cho ba người họ nhưng khi Eunjung nhìn thấy món thịt, cô bé đã hét ầm lên. "Không thịt!". Seungcheol và Jeonghan liền phát hoảng vì đây là lần đầu tiên Eunjung quấy khóc kể từ lúc đến đây. Seungcheol định gọi cho anh trai, nhưng Jeonghan đã cúi xuống ôm Eunjung vào lòng và hỏi (với giọng điệu trìu mến) "Sao vậy Eunjung bé nhỏ? Cháu không thích ăn thịt à?" Cô bé lắc đầu, nức nở. "Tại sao vậy? Nó không ngon à?"

    "Đau." Eunjung vừa nói vừa chỉ vào hàm răng của mình.

    "Ồ.. nó khó nhai đúng không?" Eunjung gật đầu. "Được rồi, chú biết rồi. Chú sẽ lấy cho cháu thứ khác để ăn. Chờ chút nào." Vừa bế Eunjung, Jeonghan vừa đi đến tủ lạnh để xem thử họ có thể nấu gì khác cho cô bé. Rồi anh thốt lên. "A! Sủi cảo. Cháu có thích sủi cảo không, Eunjung?" Cô nhóc vừa nức nở vừa mỉm cười gật đầu.

    "Được rồi được rồi. Đừng khóc nữa. Chú sẽ nấu sủi cảo cho Eunjung nhé. Đó cũng là món yêu thích của chú!"

    "Han, em có muốn anh bế Eunjung giúp em không?" Seungcheol đề nghị.

    "Không, không sao đâu. Eunjungie sẽ nấu món sủi cảo với chú, đúng không?" Cô cháu gái của họ thích thú gật đầu, đôi má ửng hồng trên làn da trắng ngần.

    "Cháu thấy không? Trước khi nấu, sủi cảo có màu trắng phải không?" Jeonghan và Eunjung tập trung vào việc nấu nướng trong khi Seungcheol chỉ lặng lẽ đứng bên quan sát họ. Bàn tay nhỏ bé của Eunjung nắm chặt lấy gấu áo của Jeonghan, hai chân bám chắc vào eo anh. "Bây giờ cháu hãy nhìn xem, chúng đang chuyển sang màu gì?"

    "Màu nâu!" Eunjung sung sướng hét lên rồi cười khúc khích khi Jeonghan hôn má mình. "Giỏi lắm Eunjung! Cháu thật thông minh!"

    Seungcheol cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại. Chỉ là..

    Cảnh tượng này.. ngay trước mặt anh. Jeonghan với một đứa trẻ.. đó là điều mà anh luôn khao khát nhất trong cuộc đời mình. Anh không thể ngừng nghĩ về hình ảnh của hai người họ với một đứa con, cùng nhau dùng bữa như thế này, dành thời gian bên nhau như họ đã làm trước đó. Suy nghĩ đó làm cho trái tim anh nhộn nhịp và xao xuyến như có hàn ngàn con bướm phấp phới. Jeonghan quay lại bàn ăn và bắt gặp Seungcheol đang mỉm cười nhìn họ. "Anh sao thế?"

    "Ờ- không có gì. Nào, em ăn đi để anh giữ Eunjung cho." Seungcheol ôm Eunjung và đặt cô bé vào lòng. Anh thổi cho miếng sủi cảo nguội trước khi đưa cho cháu gái. "Ăn chậm thôi nhé?" nhưng Eunjung đã cắn một miếng thật to rồi xoa bụng nói rằng nó rất ngon. "Cháu ăn giỏi quá Eunjung-ah.." Seungcheol hôn lên trán cô.

    Sau bữa tối, Seungcheol tắm cho Eunjung và đúng như họ đoán, cô bé liền nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ vì đã chơi nguyên cả ngày. Jeonghan đứng bên nhìn Seungcheol đung đưa bế Eunjung trên tay, thậm chí còn hát khe khẽ để ru cô bé ngủ.

    "Eunjung ngủ chưa?" Jeonghan thì thào. Seungcheol mỉm cười gật đầu và nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống giường. Tim Jeonghan như thắt lại khi thấy chồng cũ cúi xuống vuốt ve khuôn mặt của Eunjung, dịu dàng hôn lên trán cô bé rồi đắp chăn cho cô.

    Seungcheol rón rén tiến về phía Jeonghan. "Vậy là chúng ta đã sống sót qua ngày đầu tiên." Anh thì thầm. "Anh xin lỗi. Hôm nay là ngày nghỉ của em và đáng lẽ em nên nghỉ ngơi nhưng rồi lại phải giúp anh trông cháu." Họ nói chuyện khe khẽ để không đánh thức đứa trẻ đang ngủ. "Anh thậm chí đã định cùng em hẹn hò nhưng rồi-"

    "Hẹn hò?" Jeonghan lặp lại, nhướng mày nhìn anh.

    "Ồ- ờm, ý anh là -" Seungcheol hoang mang. "Chuyến đi, ý anh là chuyến đi chơi."

    Jeonghan gật đầu xác nhận. "Ồ, chúng ta cũng không thể làm khác được. Với lại.. hôm nay em thấy rất vui.. Em cũng không ngờ đấy."

    "Thật không?" Đôi mắt Seungcheol sáng lên. Thấy Jeonghan gật đầu, anh liền thở phào nhẹ nhõm. "Anh mừng là vậy. Anh cũng đã rất vui." Không ai lên tiếng về đôi má ửng hồng của đối phương, nhưng họ đều cảm nhận được một loại hạnh phúc khi tận hưởng cuộc sống như một gia đình. Họ chúc nhau ngủ ngon và đi về phòng mình.

    Nằm xuống giường, Jeonghan cố gắng bình tĩnh lại. Anh không ngờ là mình sẽ có cảm giác như vậy khi chăm sóc một đứa trẻ. Mặc dù anh biết nuôi dạy con của mình sẽ vất vả hơn rất nhiều nhưng anh cũng nhận ra rằng những tiếng cười khúc khích và tiếng bập bẹ gọi bố mẹ chắc chắn là một phần thưởng xứng đáng.

    Anh tự hỏi.. nếu lúc đó anh đồng ý cùng Seungcheol nhận con nuôi.. liệu mọi thứ có khác đi không? Liệu bây giờ họ có còn bên nhau không?

    Anh thở dài. Đã quá muộn để nghĩ về những điều đó.
     
  4. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 13: Ngay cả khi chúng ta không còn bên nhau nữa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Jeonghan chợt tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng cười giòn giã.

    Nhìn qua cửa sổ, anh thoáng thấy Seungcheol và Eunjung đang chơi đùa ngoài sân. Seungcheol trông rạng rỡ hơn mọi ngày. Anh ấy luôn thích trẻ con. Rất thích. Lúc trước, khi họ thảo luận về việc nhận con, Seungcheol đã không ngừng nói về cách mình sẽ chăm sóc lũ trẻ như thế nào, sẽ cùng chúng chơi những trò gì, và rằng việc họ nhận nuôi con gái hay con trai với anh không quan trọng. Anh hào hứng nói về việc mình sẽ đón chúng đi học về, tắm cho chúng, sau đó cả nhà sẽ cùng ăn tối và anh sẽ đọc truyện cổ tích cho chúng nghe trước khi ngủ. Anh còn thậm chí bắt đầu vẽ minh họa sách cho đứa con tương lai của họ. Nhưng khi Jeonghan thừa nhận về việc chưa sẵn sàng nhận con nuôi, anh đã tạm hoãn dự án đó và chưa bao giờ tiếp tục.

    Jeonghan không khỏi cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Giá như lúc đó anh can đảm hơn..

    Hai ngày trôi qua nhanh như một cơn gió và cứ như vậy, thời gian của họ với Eunjung đã kết thúc. Anh trai Seungcheol sẽ đến đón con vào buổi sáng nên đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của cô bé ở đây.

    Seungcheol bước vào phòng và thấy Jeonghan đang bế Eunjung, tay khẽ đung đưa ru cô bé ngủ. "Con bé rất thích em."

    "Em cũng thích Eunjung." Jeonghan nói với vẻ trìu mến. "Em ước chúng ta có thể giữ con bé lâu hơn."

    "Em vẫn có thể đến thăm nó, em biết mà? Ngay cả sau khi chúng ta nói với mọi người về việc ly hôn."

    Jeonghan chợt thấy buồn. Anh nhận ra gần đây mình đã quên chuyện đó dù họ chỉ hứa với nhau là sẽ không nghĩ về chuyện ly hôn chỉ trong cái đêm mà họ vượt qua giới hạn.

    Anh không nói gì mà chỉ đặt Eunjung xuống giường, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, vuốt ve chiếc mũi nhỏ, cả đôi mắt và đôi môi, thầm ngạc nhiên trước vẻ đẹp đến từ cơ thể nhỏ bé như vậy.

    "Em sẽ là một người cha tuyệt vời." Seungcheol đột nhiên nói. Jeonghan không biết người kia đã yên vị ở phía bên kia giường từ lúc nào.

    "Sao anh lại nghĩ như vậy?"

    "Điều đó như là bản năng của em vậy, Han. Anh mong em sẽ không cảm thấy sợ hãi.. trong tương lai, khi em muốn xây dựng một gia đình của riêng mình." Jeonghan biết mình nên coi đó như một lời khen, nhưng anh không khỏi đau lòng, đặc biệt là khi nghe nó từ Seungcheol. Gia đình riêng của anh ư? Anh thậm chí không thể nghĩ mình có thể gặp gỡ bất kỳ ai khác.

    "Còn anh thì sao?" Jeonghan hỏi lại.

    "Anh?"

    "Đúng. Khi anh gặp được một người khác.. anh sẽ bắt đầu một gia đình với người đó chứ?"

    "Jeonghan.."

    "Xin lỗi, lẽ ra em không nên hỏi điều đó."

    "Anh.. thật lòng mà nói, anh chỉ muốn có một gia đình, bởi vì đó là với em." Seungcheol bắt gặp ánh mắt của Jeonghan. "Anh thậm chí còn không thể nghĩ về cuộc sống của mình sẽ ra sao khi chúng ta thực sự kết thúc.."

    "Nhưng anh đã không do dự ký vào đơn.."

    "Bởi anh không muốn dày vò em thêm nữa. Anh đã thấy hai vai em căng lên như thế nào, trông em nhợt nhạt và mệt mỏi như thế nào. Anh chỉ muốn đưa em ra ngay khỏi đó. Có thể em không nhìn thấy, nhưng tay anh đã run lên. Anh thậm chí còn không thể đứng vững khi em rời đi. Anh đã khóc sau khi.. sau khi chúng ta về nhà và em lại rời đi. Vậy nên anh đã mất nhiều thời gian để đóng gói đồ đạc. Anh không thể.. Anh đã khóc trong nhiều ngày.. Anh đã nhốt mình ở nhà và cáu gắt với em mỗi khi anh có thể. Anh không muốn em thấy anh suy sụp và đau khổ.. Nhưng khi em ốm, anh nhận ra mình đã quá khắt khe với em. Anh chỉ mải chìm đắm trong cảm xúc của chính mình mà quên mất em cũng đang rất đau."

    Jeonghan sửng sốt. Anh không biết Seungcheol đã phải trải qua những điều đó. Anh đã nghĩ rằng chồng cũ đã sẵn sàng để rời bỏ mình và bước tiếp.

    "Anh chỉ nhìn thấy tương lai của mình với em, Jeonghan. Hãy luôn nhớ rằng em là tình yêu của cuộc đời anh. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Ngay cả khi chúng ta không còn bên nhau nữa." Seungcheol nắm tay anh và siết nhẹ.
     
  5. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 14: Em mừng cho anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Jeonghan! Jeonghan tin nóng hổi!" Seungkwan lao vào phòng. "Anh xem này!" jeonghan đứng dậy và chào đón anh là một bài báo nói về việc gã đạo diễn bỉ ổi kia đã bị vạch mặt. Hóa ra, không chỉ có Jeonghan mới là nạn nhân của ông ta. Các diễn viên kỳ cựu và tân binh đã tập hợp lại để nói về những hành động xấu xa của ông ta đối với họ. Điều đó đã khiến giới truyền thông bắt đầu quay sang chỉ trích gã đạo diễn và gán cho ông ta là kẻ quấy rối tình dục.

    "Anh có muốn lên tiếng không?" Seungkwan hỏi anh. "Các phóng viên đã đồng ý sẽ không trực tiếp kéo anh vào chuyện này nữa, nhưng nếu anh muốn lên tiếng, công ty sẽ hỗ trợ anh hết mình."

    "Được thôi." Jeonghan thở hắt ra. "Đã đến lúc chấm dứt vấn đề này một lần và mãi mãi. Và cũng là để khuyến khích những người khác dũng cảm nói lên câu chuyện của họ." Nếu không phải vì ly hôn, hẳn là anh đã làm như vậy sớm hơn. Nhưng anh phải chơi một cách thông minh vì tên đạo diễn đó có nhiều người chống lưng nên việc Jeonghan phản đòn lúc đó sẽ rất rủi ro.

    Bây giờ anh không còn phải sợ hãi nữa.

    Cũng không còn phải im lặng nữa.

    Nhưng khi cả người cảm thấy nhẹ nhõm, anh lại không khỏi bắt đầu lo lắng về một điều khác.

    Vấn đề với đạo diễn được giải quyết đồng nghĩa với một điều.

    Thỏa thuận của anh với Seungcheol cũng sẽ kết thúc.

    * * *

    Khi anh về đến nhà, Seungcheol đang đứng đợi ở trước thềm. Chắc hẳn anh ấy đã nghe tin và muốn đợi Jeonghan về để chúc mừng. "Anh thấy rất nhẹ nhõm." Anh ấy nói, ôm Jeonghan vào lòng.

    Seungcheol dẫn anh vào bếp, nói rằng đã chuẩn bị một bữa đặc biệt để ăn mừng ngày Jeonghan thoát khỏi rắc rối từ gã đạo diễn. Nhưng Jeonghan không thể vui mừng vì một khi mối đe dọa đó không còn đáng bận tâm nữa, anh sợ phải nói về ý nghĩa của nó đối với cả hai.

    Nhưng một ân huệ là một ân huệ và một lời hứa là một lời hứa. Vì vậy, với một hơi thở sâu, anh bắt đầu nói về chủ đề mà anh muốn trốn tránh kia.

    "Anh đã nói rằng.. anh đang xem xét việc chuyển đến Busan, đúng không?"

    Seungcheol gật đầu. "Ừm, họ vừa liên hệ để xác nhận anh có muốn kí hợp đồng không."

    "Vậy anh có muốn không?"

    "Có chứ. Đó là một cơ hội tốt. Vấn đề với đạo diễn cũng đã kết thúc rồi, có lẽ anh nên bắt đầu thảo luận với họ khi nào anh sẽ chuyển đến đó."

    "Ồ." Jeonghan nuốt nước bọt. "Đúng rồi."

    "Em nghĩ vậy à?"

    "Vâng. Tất nhiên rồi.. Được vậy thì tốt quá. Em mừng cho anh."

    "Ừm, anh cũng mừng cho em."

    Jeonghan vội viện cớ rời đi vì anh không thể ở lại lâu hơn nữa. Seungcheol sẽ nhận ra tay anh đang run lên.

    Seungcheol hiểu anh quá rõ vậy nên anh không thể để anh ấy nhìn thấy.

    * * *

    Điện thoại Jeonghan rung lên. Đó là tin nhắn từ Seungcheol. "Khoảng 5 giờ chiều anh sẽ đi. Lúc đó em có kịp về nhà không?"

    Jeonghan nên về tiễn chồng cũ. Nhưng anh không muốn.

    Về để làm gì? Để xem Seungcheol rời đi? Để nhìn bóng lưng khi anh ấy bước đi? Để nghe tiếng hành lý kêu lạo xạo lúc anh kéo nó ra khỏi nhà?

    Để nhìn thấy nụ cười của Seungcheol lần cuối?

    Không.

    Jeonghan không muốn nhìn thấy những thứ đó.

    Nếu Seungcheol thực sự rời đi, anh thà nhớ về Seungcheol mà anh nhìn thấy khi tỉnh dậy sau cái đêm mà họ ở cùng nhau. Đó là Seungcheol mà anh muốn giữ trong tim mình. Người đã lựa chọn ở lại.

    Vì vậy, với đôi tay run rẩy, anh nhắn lại: 'Không. Bảo trọng.'Và anh biết mình thật lạnh lùng khi trả lời như vậy. Thậm chí còn không gọi điện. Thậm chí còn không chúc Seungcheol bình an. Nhưng anh thực sự không thể nói nên lời. Nếu anh gọi cho Seungcheol, chắc chắn là người kia sẽ nghe thấy giọng nói run rẩy của anh. Và sau đó anh ấy sẽ hỏi tại sao anh lại như vậy và Jeonghan có thể sẽ không kìm được mà bật khóc thành tiếng.

    Anh không muốn đó là ký ức cuối cùng của Seungcheol về mình.

    Vì vậy, tốt nhất là anh không nên tiễn Seungcheol.

    "Anh về nhà một mình có ổn không, hm?" Seungkwan hỏi với một giọng nhẹ nhàng. Như thể nếu cậu ta nói to hơn sẽ khiến Jeonghan vỡ ra thành từng mảnh.

    "Ừm. Đó là nhà của tôi. Tôi sẽ sớm quen thôi." Vừa dứt lời, xe của họ rẽ trái và ngôi nhà của anh xuất hiện trong tầm mắt. Ngay cả từ bên ngoài trông nó thật trống rỗng. Xe của Seungcheol đã không còn ở đó.

    "Nếu anh cần gì hoặc muốn em ghé qua, hãy gọi cho em, được không?" Seungkwan ôm anh không muốn buông. Jeonghan ra sức đảm bảo với cậu ta rằng anh sẽ ổn. Với những bước chân nặng nề, anh đi về phía cửa. Khi cánh cửa mở ra, âm thanh duy nhất chào đón anh là tiếng cọt kẹt của bản lề. Từng bước chân anh vang vọng bên trong căn nhà trống trải. Anh nhìn xung quanh, dò tìm bất kỳ dấu vết nào của Seungcheol để lại. Những thứ nhỏ nhặt như đôi giày trước thềm nhà, bàn chải đánh răng cạnh bồn rửa, đôi tất của anh hay rớt khỏi giá treo, mùi hương tươi mới sau khi Seungcheol cạo râu.. Tất cả.. đã không còn nữa.

    Seungcheol đã thực sự rời đi.

    Jeonghan muốn khóc.

    Nhưng nước mắt không còn chảy ra nữa.

    Nỗi đau khiến anh tê liệt và không còn cảm thấy gì nữa.

    Chỉ còn lại sự trống rỗng.

    Một khoảng trống sẽ không bao giờ có thể lấp đầy.

    Jeonghan về phòng và nằm trên giường. Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà, cửa sổ, sàn nhà.. nhìn chằm chằm vào chỗ Seungcheol vẫn hay nằm trên giường.

    Anh nhìn cho đến khi đau hai mắt đỏ khô. Cho đến khi anh chìm vào giấc ngủ vì mắt không thể mở ra được nữa.
     
  6. molytuongcach

    Bài viết:
    51
    Chương 15: End.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗi ngày cứ thế trôi qua. Mọi thứ vẫn ổn khi anh làm việc- mỉm cười, đùa giỡn, mang đến cho họ nét diễn xuất tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh- nhưng ngay khi bước vào nhà, toàn thân anh lại tê liệt.

    Đôi khi, anh nghĩ rằng lẽ ra anh nên để Seungcheol đi ngay sau khi họ ký vào đơn ly hôn. Khi mà anh ấy vẫn còn ghét anh. Bởi vì khi đó có lẽ sẽ ít đau hơn và dễ dàng hơn, thay vì tạo ra nhiều kỷ niệm với nhau trong khoảng thời gian mà lẽ ra họ phải xa nhau.

    Bởi vì bây giờ tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là những giây phút cuối cùng họ ở bên nhau. Không có tranh cãi, la hét hay làm tổn thương nhau. Chỉ có những tiếng cười, khao khát và yêu thương. Anh không muốn nghĩ về việc tại sao họ phải ly hôn, tại sao sau ngần ấy năm bên nhau cuối cùng lại kết thúc như thế này.

    Trong một thời gian, Jeonghan đã mạnh mẽ sống tiếp. Anh tin rằng mình sẽ ổn, sẽ cố gắng để vượt qua tất cả. Nhưng nỗi cô đơn lại vây lấy anh, và đôi khi anh chỉ biết ngồi đó và nhìn vào điện thoại của mình hàng giờ, muốn bấm dãy số mà anh đã thuộc lòng nhưng lại không dám, vì nếu Seungcheol vẫn ổn thì sao? Nếu anh ấy đã bước tiếp thì sao?

    Tuy vậy, sự cô đơn đã chiếm lấy anh vào một đêm nọ và Jeonghan thấy mình gọi điện cho chồng cũ. Chuông đổ khoảng bốn lần và anh chợt nhận ra đã gần nửa đêm và anh không nên gọi cho Seungcheol vào giờ này.

    Chết tiệt, anh không nên gọi cho Seungcheol. Đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, sao anh lại bốc đồng như thế?

    Nhưng một phần nhỏ trong anh đã hy vọng rằng trong bốn lần đổ chuông kia, Seungcheol sẽ bắt máy và nói với anh rằng anh ấy vẫn luôn mong chờ cuộc gọi này.

    Nhưng điều đó đã không xảy ra, có lẽ tất cả đều là anh mơ tưởng.

    Vì vậy, Jeonghan quyết định gác nó qua một bên và đi ngủ.

    Hơn bốn giờ sáng, anh thức giấc bởi tiếng mưa lớn bên ngoài. Hình như là có bão, gió thổi rất mạnh, đập ầm ầm vào cửa sổ khiến Jeonghan sợ rằng lớp kính sẽ vỡ mất.

    Đột nhiên, tiếng gõ cửa điên cuồng vang lên. Ai lại đến vào giờ này? Jeonghan chậm rãi tiến lại gần cửa, tim anh đập loạn xạ. Cho đến khi anh nghe thấy giọng nói quen thuộc, mọi nỗi sợ trong lòng đều lập tức tan biến. "Jeonghan!"

    Jeonghan lao ra cửa, chào đón anh là dáng vẻ Seungcheol ướt đẫm trong cơn mưa, mặt đỏ bừng, thở không ra hơi. "Cheol." Jeonghan lập tức kéo anh vào lòng. Hai tay Seungcheol ôm lấy khuôn mặt Jeonghan và môi hai người tìm thấy nhau. Jeonghan vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần nhất có thể, sợ rằng nếu buông anh ra thì tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ. "Là anh phải không, Cheol? Đây có phải là thật không?" Anh hỏi, nước mắt cuối cùng cũng chảy dài trên má.

    "Là thật. Anh đang ở đây." Seungcheol dựa lưng vào bức tường gần nhất, dùng chân đóng cửa lại. Jeonghan ngay lập tức cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng của mình, cởi bỏ toàn bộ những gì ngăn cách họ. Phần thân lạnh lẽo của Seungcheol tiếp xúc với phần thân đang phát sốt của anh, khiến anh thở gấp. "Anh không làm được, Jeonghan." Seungcheol nói giữa những nụ hôn. "Anh không thể. Anh không thể rời xa em. Anh đã cố gắng nhưng anh không thể."

    "Em cũng vậy. Em đã gọi cho anh!"

    "Anh biết. Khoảnh khắc anh nhìn thấy em gọi, anh đã lên xe và lái thẳng đến đây." Seungcheol hôn lên trán anh, giọng dịu dàng. "Vậy nên, giờ anh đang ở đây."

    "Anh có thể tự mở cửa mà, anh biết đấy. Em không thay khóa."

    "Anh nghĩ sẽ thật đường đột và thất lễ nếu anh bất ngờ xông vào nhà." Seungcheol lùi lại xa để nhìn thẳng vào mắt anh. "Vì anh không còn sống ở đây nữa."

    "Vậy thì anh nên như vậy." Jeonghan nói. "Quay lại sống ở đây."

    "Có được không?" Seungcheol mỉm cười nhưng Jeonghan lại thấy hai mắt anh rưng rưng.

    "Có. Em muốn anh quay lại."

    "Còn các luật sư thì sao?"

    Jeonghan lém lỉnh mỉm cười. "Họ không cần phải biết, đúng không?" Cả hai phá lên cười và sau đó Seungcheol bế Jeonghan về phòng ngủ. Họ cần phải bù đắp cho thời gian đã mất.

    Hết.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...